Edit + Beta: Carly
Buổi sáng ở thàng phố
H lạnh hơn một chút so với thành phố W.
Khi Bùi Tẫn mặc bộ quần
áo màu trắng đứng trước quầy bán đồ ăn sáng, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn.
Đến
khi bác gái bán bánh kếp [21] bắt đầu đập trứng
gà, Bùi Tẫn mới nhớ đến điều gì đó, chợt chột dạ kéo kéo cổ áo.
Bùi Tẫn lấy điện thoại
ra hướng về phía cổ mình thì thấy trên màn hình đen xuất hiện một dấu răng rõ rệt
ở xương quai xanh cách trái cổ hắn không xa – do Kỷ Thư cắn mà ra tối qua.
Sáng hôm nay, vì để Kỷ
Thư được ăn bánh kếp nóng hổi, hắn đã dốc hết ý chí nhấc lưng khỏi giường, còn
dỗ Kỷ Thư suýt bị đánh thức; sau khi dỗ người ấy ngủ xong mới mặc đại bộ đồ,
đánh răng, rửa mặt rồi đi ra đây.
Hôm nay hắn dậy thật sự
hơi sớm, trên đường chỉ có lác đác vài người. Thật ra, Bùi Tẫn không quan tâm
người khác nghĩ gì, chỉ sợ nếu Kỷ Thư biết hắn vác bộ dạng này ra ngoài ắt sẽ
thấy xấu hổ ngượng ngùng lắm.
Bùi Tẫn đặt hơi nhiều,
bác gái lại làm chậm, cũng may lúc này vẫn còn sớm, hiện chỉ có mình hắn mua,
bác bán bánh tất muốn trò chuyện vài câu với anh chàng đẹp trai trước mặt.
Bác gái trở bánh, hòa
ái nói: “Con là sinh viên trường đại học Hoa Kiều sao? Trường ấy có nhiều sinh
viên thuê trọ ở đây lắm, hầu hết đều thích ăn bánh nhà bác đó”.
Bùi Tẫn cất điện thoại
rồi đáp: “Dạ, con và người yêu đều học Hoa Kiều, em ấy thích bánh kếp của bác lắm
nên con dậy sớm ra mua cho em ấy”.
“À”. Bác bán bánh mỉm
cười: “Hai đứa thương nhau quá nhỉ, đám trẻ bây giờ hiếm ai dậy sớm ăn sáng lắm”.
Bùi Tẫn nói với vẻ chả
biết làm sao: “Biết làm sao được, bà xã thích ăn thì sớm cỡ nào cũng phải dậy
thôi ạ”.
...
Lúc Bùi Tẫn trở về, Kỷ
Thư vẫn chưa dậy.
Nhà trọ này là một căn
hộ hai phòng ngủ, một phòng khách mà hai người họ thuê ở khu dân cư đối diện
trường, tuy không lớn lắm nhưng vẫn đủ cho hai người ở.
Bước vào cuộc sống đại
học được hai tháng, cả hai đã khá quen với nhịp sống nơi đây, nhà trọ cũng được
bài trí vô cùng ấm cúng, tựa như đôi tình nhân đã chung sống với nhau nhiều năm
rồi vậy.
Bùi Tẫn vào bếp hâm một
ly sữa, bày bánh kếp ra dĩa rồi đặt cả lên bàn.
Làm xong xuôi, Bùi Tẫn
khẽ mở cửa phòng ngủ chính. Trong phòng không sáng lắm do khép kín rèm, song vẫn
tạo cảm giác rất dễ chịu.
Kỷ Thư còn đang say giấc,
một tay đặt trên bụng, tay còn lại nắm hờ gối của Bùi Tẫn. Trên người cậu chỉ mặc
mỗi chiếc áo thun ngắn tay rộng thùng thình, nửa người dưới không mặc gì, bộ phận
trọng yếu như ẩn như hiện lúc trở người.
Bùi Tẫn nhẹ tay nhẹ
chân đi vào, ngồi xuống mép giường. Hắn nghe tiếng hít thở của Kỷ Thư mà tâm
trí có phần xáo động không yên.
Kỷ Thư ngủ không sâu,
lúc hắn vừa mở cửa thì đã tỉnh. Dường như biết Bùi Tẫn về, cậu nửa mê nửa tỉnh
lầm bầm mấy tiếng, giọng vẫn còn hơi ngái ngủ.
Bùi Tẫn kề sát người
ngắm gương mặt khẽ chau của Kỷ Thư, biết cậu đã dậy nhưng chưa muốn mở mắt.
Dường như bị hắn nhìn
mãi mà phiền, cuối cùng Kỷ Thư lẳng lặng hé mắt, đúng lúc va phải ánh mắt của
Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn thản nhiên
nhìn cậu một lúc, cảm thấy chỗ nào trên người cũng bức bối không yên. Hắn xáp tới
gần, đè lên người Kỷ Thư, lưu manh trêu: “Dậy rồi sao? Vừa dậy đã quyến rũ anh
à? Vậy làm một nháy đi”.
“Trận chiến” tối qua
khá kịch liệt, mặt của Kỷ Thư vẫn còn ửng đỏ, khó khăn lắm cậu mới ngủ được,
còn chưa tỉnh hẳn đã lại bị ai kia đè xuống đâm vào.
Cửa hậu được tưới tắm
tối qua bị chơi đến mềm rục, bên trong vẫn còn ẩm ướt, trơn mềm, bị bắn vào
không ít tinh dịch, bây giờ lại như đang khát nước, ngậm chặt lấy dương vật của
Bùi Tẫn không buông.
“Chậc…”, Bùi Tẫn nâng
đùi Kỷ Thư lên, để chúng quấn quanh eo mình, khàn giọng nói: “Mới không ăn một
lúc thôi đã nhớ rồi sao?”.
Kỷ Thư vẫn còn mơ màng
chưa mở nổi mắt, bất ngờ bị hắn thúc vào, cậu chỉ thấy toàn thân tê dại, buồn bực
cất tiếng nghẹn ngào: “Sao anh lại làm nữa rồi? Em mới ngủ…”, nói đến đây, dường
như Kỷ Thư đang nhẩm lại thời gian, cậu khựng một chốc rồi tiếp lời, “…chưa được
ba tiếng nữa!”.
Bùi Tẫn vừa vén áo Kỷ
Thư lên, vừa nói: “Sáng rồi, anh còn mới đi mua đồ ăn sáng cho em, em cũng phải
đút anh chứ”.
Kỷ Thư trợn mắt hỏi: “Vậy
bữa sáng đâu? Bụng em trống trơn nè!”.
Bùi Tẫn mút ti cậu, đoạn
ngẩng đầu đáp: “Tối qua ăn đầy bụng luôn mà vẫn đói à? Chỉ một lần thôi, nha bảo
bối… Hửm?”.
Kỷ Thư định nói gì đó,
chưa kịp lên tiếng đã bị Bùi Tẫn hôn lên, quấn lấy đầu lưỡi cậu không buông.
Bùi Tẫn còn xấu xa đẩy nước bọt của mình vào miệng Kỷ Thư, quấy đảo phát ra tiếng
nhóp nhép không ngừng. Lúc môi cả hai tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc dài,
rơi cả xuống cằm Kỷ Thư.
Bùi Tẫn lại bắt đầu
hôn cằm Kỷ Thư, liếm hết nước bọt ấy rồi tiếp tục hôn cậu.
Kỷ Thư bị hắn đâm chọc
đến nỗi không khép miệng được, hai tay thả lỏng vòng lên cổ Bùi Tẫn, đôi chân
thon dài quấn quanh thắt lưng mạnh mẽ của hắn. Có một cây gậy thịt rất lớn màu
đỏ tía đang ra ra vào vào ở cửa hậu, nó đâm thọc vào trong không biết mệt mỏi,
càng lúc càng sâu.
“Nhẹ một chút…”. Kỷ
Thư nghẹn ngào, đầu lưỡi lại bị Bùi Tẫn cuốn lấy. Hôn một lúc, Bùi Tẫn chuyển
sang trồng dâu lên cổ Kỷ Thư. Miệng của Kỷ Thư cuối cùng cũng được buông tha, cậu
cất tiếng gọi: “Chồng ơi… Hức, chậm lại, ông xã, chậm chút đi mà…”.
Bùi Tẫn xoa ngực Kỷ
Thư, chỉ thấy tiếng nức nở ngọt lịm của cậu còn làm hắn hứng hơn, hông không kiềm
được mà đưa đẩy nhanh hơn, song lại chẳng có ý muốn bắn.
Dương vật của Kỷ Thư
đã cương cứng đến bức bối từ lâu, nhân lúc Bùi Tẫn không chú ý, cậu trộm vươn
tay ra trước tự vuốt ve an ủi.
Cơn khoái cảm thoáng
chốc ập đến, Kỷ Thư còn chưa kịp thu tay đã bị Bùi Tẫn tóm lấy, một tay hắn cố
định tay cậu lên trên đầu.
“Lén sờ à cục cưng?”.
Bùi Tẫn thầm thì sát bên tai Kỷ Thư, “Ngoan nào, khó chịu ở đâu thì nói với ông
xã, ông xã sẽ giúp em”.
Kỷ Thư cắn môi dưới,
tay khẽ cựa quậy, thấy mình không thoát được đành chớp đôi mắt to tròn trong
veo, ngoan ngoãn đáp: “… Ở dưới khó chịu quá”.
“Hửm”, Bùi Tẫn lại ưỡn
hông, ra vẻ thắc mắc, “Chỗ này sao?”.
Kỷ Thư bị hắn thúc vào
phải thét lên, đoạn nói tiếp: “Không phải… Phía trước… của em cơ”.
Kỷ Thư ngập ngừng một
lúc lâu vẫn không thể thốt ra những lời táo tợn hơn, đành giở trò bật khóc, nước
mắt nhỏ xuống từng giọt từng giọt, tựa như những viên trân châu chẳng phải mất
tiền mua.
Tay còn lại của Bùi Tẫn
lần mò từ eo Kỷ Thư di chuyển dần xuống dưới, cho đến khi chạm đến dương vật
cương cứng, hắn xoa nắn vuốt ve vài cái rồi mới hỏi: “Chỗ này à?”.
Kỷ Thư gật đầu lia lịa
như gà mổ thóc, cậu sướng không thôi vì được Bùi Tẫn vuốt ve, lại vẫn chưa thấy
thỏa mãn, như thể đã bị khơi dậy ham muốn, bức thiết khao khát nhiều hơn nữa.
“Hà…”, Bùi Tẫn lại ra
vẻ cau mày, “Thế bé cưng muốn sao đây? Anh chẳng biết đâu, bé chỉ anh đi?”.
Kỷ Thư mím môi, không
kiềm được nói: “Vuốt ve nó đi, chồng xoa xoa là được, chồng em xoa đã lắm”.
“Được”. Bùi Tẫn trầm giọng
bảo: “Cục cưng ngoan lắm, chồng sẽ cho em sướng nhé”.
...
Đến
khi cả hai lăn lộn xong thì trời cũng sáng bảnh mắt từ lâu. Bùi Tẫn ôm Kỷ Thư
đi tắm, lúc hai người ngồi vào bàn thì bánh kếp kia đã cứng như bánh nướng.
Thế là Bùi Tẫn đành vội
đi mua lại, tới hồi hắn về thì Kỷ Thư đã đói meo đến độ ngực như muốn dán luôn
vào lưng, mà do vừa uống sữa nên môi trên của cậu dính một vòng sữa trắng.
Ánh mắt Bùi Tẫn lại bắt
đầu trở nên là lạ.
Kỷ Thư liếm môi, chẳng
hay hành động thè chiếc lưỡi đo đỏ ra ấy khiến người nào đó càng khó lòng kiềm
chế.
May mà Bùi Tẫn vừa “ăn
no”, sẽ không biến thành cầm thú nhanh như vậy.
Kỷ Thư cắn một miếng
bánh kếp nóng hổi, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, đoạn lên tiếng: “Chiều nay em có
hẹn đi ăn liên hoan”.
Bùi Tẫn đang lướt điện
thoại xem tin tức, nghe thế thì ‘hửm?’.
Kỷ Thư giải thích: “Cuộc
thi biện luận do Hội Sinh viên tổ chức vừa kết thúc vài ngày trước và được phản
hồi khá tốt. Liên hoan hôm nay là tiệc chúc mừng sự kiện đã thành công tốt đẹp”.
Mới nhập học không bao
lâu, Kỷ Thư đã tham gia Hội Sinh viên khi họ đang tuyển thành viên mới. Đại học
Hoa Kiều là trường trọng điểm của thành phố Lân, Hội Sinh viên phụ trách một vài
hoạt động lớn nhỏ của trường, tuy việc nhiều bận rộn nhưng thật sự học hỏi được
rất nhiều thứ.
Ban mà Kỷ Thư tham gia
có thể xem như bộ phận trung tâm của Hội, kết nối với tất cả các ban, vì thế
cũng tham gia vào đầu việc của các ban khác. Cuộc thi biện luận trước đó chính
là hoạt động quan trọng đầu tiên của Hội Sinh viên từ khi khai giảng đến nay,
ai trong Hội cũng bận tối mày tối mặt. Kỷ Thư là cậu đàn em năm nhất mới gia nhập
Hội, lại càng bị sai tới lui khắp nơi.
Mặc dù bù đầu bù cổ
nhưng Kỷ Thư đã dồn rất nhiều tâm huyết, cũng vô cùng nỗ lực làm việc. Vì thế, hôm
qua khi trưởng ban bảo cậu nhất định phải đến buổi liên hoan, Kỷ Thư suy nghĩ một
chốc thì đồng ý.
Huống chi, các thành
viên trong ban của họ đều rất hòa đồng, trải qua hai tháng cùng hoạt động cũng
đã khá hiểu nhau, lại còn làm việc với nhau nhiều ngoài giờ học, thân thiết còn
hơn cả bạn cùng lớp.
Bùi Tẫn đó giờ không
can thiệp vào chuyện kết bạn của Kỷ Thư, chỉ nói: “Được, tan tiệc anh tới đón
em”.
Kỷ Thư mím môi, nhỏ giọng
tiếp lời: “Trưởng ban nói là... có thể dẫn người nhà theo”.
Thật ra cả hai đều
không muốn giấu giếm mối quan hệ của họ. Chỉ là đầu năm nhất có rất nhiều môn,
một người khoa Y, một người khoa Tài chính, hai khoa cách nhau rất xa, lúc đi học
thì hoàn toàn chẳng có cơ hội gặp nhau.
Đó là lý do mà tuy bạn
thân và bạn cùng lớp của Kỷ Thư đều biết cậu có người yêu, nhưng chẳng ai biết
rằng người đó là nam cả, mịa nó lại còn là hotboy của khoa Tài chính, Bùi Tẫn!
Chẳng qua người ta chỉ
hỏi Kỷ Thư có bồ chưa, cậu nói có rồi thôi, rồi không ai hỏi tới nữa, chẳng lẽ
bảo Kỷ Thư chủ động tiết lộ người yêu mình là Bùi Tẫn sao, cậu thật sự không
nói được.
Bùi Tẫn đưa điện thoại
của mình cho Kỷ Thư, ra hiệu cậu nhìn giao diện trò chuyện vừa mới kết thúc, áy
náy bảo: “Chủ nhiệm câu lạc bộ vừa mới nhận lời thi đấu với trường bên cạnh, thời
gian bị trùng với buổi liên hoan của em. Cưng à, để lần sau anh dẫn em tới liên
hoan của câu lạc bộ bọn anh nhé?”.
Kỷ Thư ‘à’ một tiếng với
vẻ tiếc nuối, đáp lời: “Không sao, thi đấu quan trọng mà, anh xong thì nhất định
phải đến đón em đấy”.
Bùi Tẫn cười: “Em mới
quan trọng nhất, nếu em thật sự muốn anh đi cùng thì anh không tham gia thi đấu
thôi, chẳng lẽ không có anh thì mọi người không đánh được sao?”.
“Không được”, Kỷ Thư vội
cản, “Em biết anh là chủ lực của đội bóng rổ, anh mà không đi, chủ nhiệm ăn
tươi nuốt sống em mất. Vả lại, lần này không được thì vẫn còn dịp khác mà,
không sao đâu...”.
Chủ nhiệm câu lạc bộ
bóng rổ là một trong số ít người ở Hoa Kiều biết chuyện hai người họ, cũng là
đàn anh cùng ngành của Bùi Tẫn, tính cách lạc quan cởi mở, một người không tệ.
Bùi Tẫn lại dịu dàng
nói: “Cục cưng, anh ta không dám làm gì em đâu. Ổng mà bắt nạt em là anh tẩn ổng
liền”.
Kỷ Thư kiên quyết: “Em
chỉ nói vậy thôi, tóm lại anh vẫn phải đi thi đấu”.
“Thôi được rồi —”, Bùi
Tẫn thật sự hết cách với Kỷ Thư, “anh đi”.
Chương 23: Ngoại truyện 6. Liên hoan
Trước trận đấu cần tiến
hành vài công tác chuẩn bị nên sau khi ăn bánh và dọn bếp xong, Bùi Tẫn hôn tạm
biệt Kỷ Thư rồi đi trước.
Kết quả, Bùi Tẫn ra khỏi
nhà chưa được bao lâu thì điện thoại của Kỷ Thư reo lên, là cuộc gọi từ trưởng
ban.
Vừa bắt máy, giọng nói
hào sảng của trưởng ban đã truyền tới: “Kỷ Thư à, kế hoạch thay đổi, kế hoạch
thay đổi nha. Hôm nay câu lạc bộ bóng rổ có trận đấu, cần chúng ta ra sân chút,
sau khi kết thúc còn phải đăng bài lên tài khoản chính thức của trường, tư liệu
cũng do chúng ta tự thu thập”.
Kỷ Thư ngơ ngác một
lúc, không thể tin được mà cất tiếng ‘Hả?’ đầy ngạc nhiên.
Trưởng ban cho là cậu
bất mãn vì bữa liên hoan có thay đổi nên bồi thêm: “Chúng ta có thể đợi đội
bóng rổ thi đấu xong rồi cùng đi liên hoan luôn, bọn anh đã nói với chủ nhiệm
bên đó rồi, họ sẽ đãi”.
Kỷ Thư nghẹn họng một
chốc mới khẽ đáp: “... Vâng ạ”.
“Vậy anh cúp đây, hai
giờ chiều tập trung ở cổng Bắc của trường nhé”, trưởng ban nói vội, “Anh còn phải
gọi cho mọi người để phân công nhiệm vụ nữa...”.
“Dạ...”.
Gác máy, Kỷ Thư cạn lời
cầm lấy trái táo trên bàn cạp một miếng, nghĩ bụng: sao cuộc gọi này không đến
sớm tí chứ, biết thế khi nãy mình đã đi cùng Bùi Tẫn rồi, đỡ phải chờ ở nhà
chán thế này.
Quá đáng thật.
...
Hai giờ chiều, Kỷ Thư
và nhóm sinh viên thuộc Hội Sinh viên tập trung ở cổng Bắc trường đại học Hoa
Kiều.
Hôm nay là Chủ nhật,
đa số sinh viên đều không có tiết, không ít người có việc riêng bên ngoài, nhận
được nhiệm vụ đột xuất mới vội chạy về.
Phó ban là đàn chị
cùng ngành với Kỷ Thư, tên Lãnh Thiền Y; người cũng như tên, là một cô nàng lạnh
lùng cá tính [22]. Song hôm nay cô lại ăn vận xinh đẹp lạ thường,
tóc uốn lọn mê hồn xõa lơi trên vai, mặc áo hai dây cùng hot pants [23]
tôn dáng chuẩn, còn đang cầm bông phấn dặm lại lớp trang điểm.
[22] Lãnh Thiền Y [冷婵衣]: 冷 lãnh là lạnh lùng, 婵 thiền/thuyền trong thiền/thuyền quyên, chỉ vẻ đẹp thướt tha của đàn bà con gái.
[23] hot pants là loại quần short siêu ngắn ôm sát của phụ nữ, xuất hiện từ những năm thập niên 60.
Do học cùng ngành, phó
ban rất săn sóc cho cậu đàn em Kỷ Thư, thường xuyên qua lại nên hai người cũng
khá thân thiết với nhau.
Lãnh Thiền Y vừa trông
thấy Kỷ Thư thì lập tức bước tới, quay một vòng cho cậu xem rồi căng thẳng hỏi:
“Hôm nay chị đẹp không?”.
Tuy Kỷ Thư là gay
nhưng ở các phương diện khác thì lại thẳng đuột, kì thực cậu không nhận ra đàn
chị có gì khác so với ngày thường nhưng vẫn khen cô một tiếng ‘đẹp ạ’.
Lãnh Thiền Y lấy ra một
chiếc gương nhỏ nhìn ngắm lại bản thân, cau mày: “Biết thế hôm qua chị đã đi thẩm
mỹ viện rồi, hai hôm nay da dẻ chị không ổn lắm”.
Kỷ Thư ngạc nhiên lên
tiếng: “Đàn chị, sao bữa nay có nhiệm vụ đột xuất mà chị chẳng bực bội chút nào
thế, chẳng phải bình thường chị không thích bị làm phiền vào chủ nhật sao”.
Lãnh Thiền Y khép
gương lại, mỉm cười: “Em không hiểu à? Em nghĩ xem chiều nay chúng ta làm việc
cho ai? Câu lạc bộ bóng rổ đó! Em biết không, câu lạc bộ bóng rổ trường Hoa Kiều
nổi tiếng có nhiều trai đẹp, nghe nói năm nay lại có thêm vài đàn em ngon nghẻ
tươi mọng gia nhập, đúng là một cơ hội tốt để thoát ế”.
“...”, Kỷ Thư lặng yên
vài giây mới đáp lời, “Vậy sao ạ”.
Lãnh Thiền Y đưa mắt
ra hiệu Kỷ Thư nhìn xung quanh, đoạn nói tiếp: “Em nhìn mấy bạn nữ hôm nay đi,
ai mà không có ý đó, người nào người nấy cũng ăn diện, trang điểm lồng lộn hết.
Biết bọn họ đi làm việc thì thôi, ai không biết còn tưởng là thành viên đội cổ
vũ đấy!”.
Kỷ Thư: “...”.
Lãnh Thiền Y thở dài: “Em
biết cái cậu Bùi Tẫn, hotboy khoa Tài chính không? Mấy cô nàng này hầu hết đến
vì cậu ta, hình như Bùi Tẫn còn là chủ lực của đội bóng rổ nữa. Chị từng nhìn
thấy cậu ta từ xa, mịa, đúng là đẹp trai thật, đúng gu chị luôn”.
“... Đàn chị”, Kỷ Thư gọi
Lãnh Thiền Y, dè dặt hỏi, “Chị thích cậu ấy hả?”.
Ai ngờ Lãnh Thiền Y lại
trợn mắt bảo: “Chị chả phải người nông cạn thế đâu, chỉ là thấy đẹp trai nên muốn
ngắm nhiều hơn thôi. Chứ chị làm gì hold nổi vẻ bảnh trai, ngầu lòi đó, với lại
nghe nói cậu ta có người yêu rồi, hình như quen từ hồi cấp ba lận”.
Kỷ Thư khẽ thở phào,
đang định kể cho Lãnh Thiền Y về mối quan hệ của mình và Bùi Tẫn, không ngờ trưởng
ban đã gọi tới phân công công việc.
Lãnh Thiền Y cũng bị
kêu đi hỗ trợ. Kỷ Thư đành phải nuốt xuống những lời định nói.
Cuộc thi đấu diễn ra ở
nhà thi đấu của trường Hoa Kiều. Vì mượn địa điểm đột xuất cần sinh viên làm
báo cáo, còn một loạt việc vặt như giữ gìn an ninh trật tự tại hiện trường vân
vân, đều do họ phụ trách, khiến Kỷ Thư chẳng có thì giờ chạy đi tìm Bùi Tẫn,
nhưng cậu đoán Bùi Tẫn biết rằng cậu sẽ tới.
Do lần này Hội Sinh
viên bị gọi tới bất ngờ, Kỷ Thư còn là thành viên của Hội Sinh viên nên khả
năng cao cũng được phân công đến đây.
Lúc bận rộn xong xuôi
thì trận đấu đã bắt đầu. Lãnh Thiền Y giữ cho Kỷ Thư một chỗ ở hàng đầu, còn giới
thiệu sơ qua tình hình trên sân đấu.
Trận đấu diễn ra rất kịch
tính, song trường Hoa Kiều đang nắm số điểm cao hơn.
Kỷ Thư vừa ngồi xuống,
tầm mắt cậu đã dính chặt vào Bùi Tẫn. Hắn mặc bộ đồng phục màu xanh lam, lưng áo
in số 29 to đùng, đồng thời cũng là ngày sinh của Kỷ Thư.
Kỷ Thư đã ngắm phong
thái trên sân bóng của Bùi Tẫn suốt những năm cấp ba đến giờ. Cậu chính là người
hâm mộ trung thành nhất luôn dõi theo Bùi Tẫn trên khán đài, nhưng dù ngắm nhìn
bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn làm cậu rung động hết lần này đến lần khác.
Trận bóng rổ này xem
như một trận đấu tập lâm thời tổ chức. Người xem không nhiều cũng chẳng ít, ai
nấy đều hứng khởi không thôi, tiếng reo hò như muốn vỡ òa, nổ tung cả nhà thi đấu.
Sau khi kết thúc trận
đấu, trưởng ban dẫn Lãnh Thiền Y và Kỷ Thư ra sau khán đài gặp chủ nhiệm câu lạc
bộ bóng rổ.
Vì mới thắng nên sau
khán đài, các thành viên vẫn còn đang vô cùng phấn khích, không ngừng thảo luận
lại những sai sót trong trận đấu vừa rồi. Kỷ Thư vừa vào cửa đã ngó nghiêng tìm
Bùi Tẫn, phát hiện hắn đang nói gì đó với chủ nhiệm câu lạc bộ.
Chủ nhiệm câu lạc bộ
bóng rổ tên Chu Tư Niên. Cái tên rất nho nhã nhưng con người anh ta thì lại thô
kệch, một anh chàng đến từ phương Bắc, là người có vóc dáng lúc nào cũng nổi bật
giữa đám đông.
Chu Tư Niên vừa trông
thấy họ thì lập tức ra đón. Bùi Tẫn tủm tỉm theo sau anh ta, đưa mắt ngó Kỷ
Thư.
Chu Tư Niên quàng vai
trưởng ban như thể bạn thân lâu năm, giọng ồ ồ: “Người anh em, cám ơn đã đến
giúp tụi này nha. Tui đã đặt quán ăn liên hoan rồi, mọi người thu dọn xong thì
chúng ta đi”.
Trưởng ban gãi đầu,
đáp: “Không vội, mà ký mấy tờ đơn này trước đã, bọn tôi phải nộp cho trường”.
“Được”. Chu Tư Niên cầm
lấy xấp giấy, chăm chú xem nội dung trên đơn xong lấy bút ra ký tên.
Bên này, Lãnh Thiền Y
cuối cùng cũng gặp được hotboy mới của khoa Tài chính, ác ma của câu lạc bộ
bóng rổ trong truyền thuyết ở khoảng cách gần. Cô ôm vẻ tán thưởng ngắm anh
chàng đẹp trai này vài lần rồi cúi đầu trả lời tin nhắn. Sau đó khi cô vô tình
ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Kỷ Thư đang đưa nước trong tay mình cho Bùi Tẫn,
mà Bùi Tẫn cũng mở chai nước rồi dứt khoát nốc hết sạch.
Lãnh Thiền Y trầm ngâm
một chốc.
Lòng thầm nghĩ: sao Kỷ
Thư lại đưa người ta nước mình đã uống vậy, cậu nhóc này không ý tứ gì hết.
...
Địa
điểm liên hoan là một nhà hàng Hồ Nam [24], Chu Tư Niên đã đặt
một phòng riêng lớn.
[24] nguyên văn là nhà hàng Tương, Tương là một tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam (Trung Quốc)
Sau khi bước vào, Kỷ
Thư định ngồi ở bàn của Hội Sinh viên. Không ngờ Chu Tư Niên vừa trông thấy Kỷ
Thư đã lớn tiếng gọi tên cậu rồi hỏi: “Em tính ngồi đâu đấy? Mau qua đây nào”.
Anh ta vừa nói vừa đưa
tay chỉ, vị trí anh ta chỉ chính là chỗ trống cạnh Bùi Tẫn.
“...”.
Người của Hội Sinh
viên ngơ ngác nhìn Chu Tư Niên, lại nhòm Kỷ Thư, cậu sinh viên chung Hội với họ.
Lãnh Thiền Y còn nhìn Kỷ Thư với ánh mắt đầy thâm ý, dường như muốn hỏi cậu
thân thiết với Chu Tư Niên như thế từ lúc nào?
Kỷ Thư không nói gì,
chỉ cười gượng với họ, rồi ở ngay trước mắt mọi người, cúi đầu ngồi xuống bàn của
đội bóng rổ như một nhóc phản bội.
Ánh mắt Lãnh Thiền Y
nhìn cậu càng lúc càng kỳ lạ, như thể Kỷ Thư sẽ sang đó bất cứ lúc nào.
Nhiều người trong đội
bóng rổ đều biết chuyện giữa Kỷ Thư và Bùi Tẫn nên thấy vậy cũng không lấy làm
lạ.
Sau khi Kỷ Thư ngồi xuống,
Bùi Tẫn tức khắc nắm lấy tay cậu hỏi cậu uống gì. Kỷ Thư đưa mắt về phía bia
trên bàn, nuốt nước miếng.
Sao mà Bùi Tẫn không
biết cậu nghĩ gì, chỉ cầm lấy nước trái cây hắn có uống một chút trước mặt, đoạn
nói với cậu: “Em chỉ được uống cái này thôi”.
Kỷ Thư khẽ liếc Bùi Tẫn,
rồi ngoan ngoãn cầm lấy ly nước trái cây của hắn uống một ngụm.
Thấy hai người thân mật
như thế, vài người trên bàn tức thì ồn ào lên tiếng. Không dễ gì tìm được cơ hội
trêu chọc Bùi Tẫn, sao họ có thể bỏ qua được.
Người bàn bên này huýt
sáo gọi ‘chị dâu’, bàn Hội Sinh viên ngơ ngác nhìn nhau, Lãnh Thiền Y hỏi trưởng
ban, “Bọn họ gọi ai ‘chị dâu’ thế? Bạn gái của ai đến à?”.
Trưởng ban thật thà cười
đáp: “Chẳng biết nữa, em không thấy bữa nay ai cũng dẫn người yêu theo sao”.
Lãnh Thiền Y chỉ biết
cảm thán: “Đúng là mấy anh chàng bóng rổ, luôn dồi dào năng lượng ha”.
Bên này, Kỷ Thư bị mọi
người trêu chọc đến mặt mày đỏ bừng, đưa mắt nhìn Bùi Tẫn cầu cứu, Bùi Tẫn nhận
được ánh mắt của vợ, lập tức đanh mặt, nghiêm giọng: “Gọi cái gì mà gọi? Ăn
cũng không im mồm được hả?”.
Mọi người nhanh chóng
im lặng, bắt đầu đưa mắt nhìn nhau giao lưu.
Ăn
uống no nê xong là thời gian chơi trò chơi quen thuộc.
Bữa liên hoan này thực
chất có thể xem như nửa buổi họp mặt giao lưu. Hội Sinh viên hôm nay đa số là
con gái, bên đội bóng rổ lại toàn là nam, đã ngồi cùng nhau thì khó mà không nảy
sinh tâm tư gì khác.
Có điều, chuyện này chẳng
liên quan gì đến Bùi Tẫn và Kỷ Thư cả. Hai người ngồi trong góc thầm thì với
nhau. Bùi Tẫn bóp bóp eo Kỷ Thư: “Anh vừa ra khỏi nhà thì thấy chủ nhiệm nhắn
trong nhóm chat là sẽ mời mọi người trong Hội Sinh viên đã đến giúp hôm nay
cùng ăn liên hoan”.
Kỷ Thư cũng bảo: “Anh
vừa đi thì trưởng ban gọi cho em, nói là kế hoạch liên hoan bữa nay thay đổi...”.
Hai người yên lặng một
chốc, chỉ cảm thấy số phận này đúng là đáng ghét lạ lùng.
Chu Tư Niên thân là dân
ế cực kỳ không thích thấy cảnh mấy cặp yêu nhau ngồi một bên thủ thỉ hú hí, nhất
quyết muốn hai người cùng chơi.
Kỷ Thư bị kêu réo nhức
cả đầu, buộc lòng phải kéo Bùi Tẫn qua chơi.
Trong tình huống này,
trò chơi thích hợp nhất còn trò nào khác ngoài Nói thật hay Thử thách.
Mặt mày Kỷ Thư thoáng
sững lại, chợt nhớ đến vài chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước, cũng có liên
quan đến trò này.
“...”.
Linh cảm của Kỷ Thư
luôn rất chuẩn xác, xui xẻo làm sao, người đầu tiên bị gọi trúng chính là cậu.
Kỷ Thư hít sâu một hơi
rồi nói: “Mình chọn Thử thách”.
Mọi người ở đây từ khi
vào đại học thì luôn bạo dạn, dứt khoát bảo Kỷ Thư hôn ai đó ngay tại đây.
Lãnh Thiền Y lên tiếng
bao che: “Kỷ Thư có người yêu rồi, nhỡ người ta biết rồi cãi nhau với cậu ấy
thì sao, đâu nhất thiết phải làm cái này”.
Mọi người nghe thế thấy
cũng phải, nhưng đám bên đội bóng rổ lại hú hét, cười lớn, đồng thanh hô hào: “Hôn
đi! Hôn đi! Hôn đi”.
Bùi Tẫn lười nhác tựa
ra sô pha, đưa mắt nhìn vành tai đỏ bừng của Kỷ Thư.
Lãnh Thiền Y nhíu mày
định can ngăn, lại thấy nhóc đàn em nom cực kỳ ngoan ngoãn của mình quay người,
kéo cổ áo cậu trai bên cạnh rồi rướn người hôn cái chóc lên môi hắn.
Vì không khống chế được
lực nên âm thanh phát ra vang dội vô cùng.
“...”.
Ha, người ngồi cạnh cậu...
là Bùi Tẫn.
Lãnh Thiền Y thầm nghĩ
‘toang rồi’, có lẽ hôm nay đàn em của cô sẽ bị đập nhừ tử.
Kỷ Thư cúi đầu ra vẻ
ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy dường như lịch sử tái hiện, chỉ có điều cậu và Bùi Tẫn
đổi vị trí cho nhau.
Thật là, chẳng đàng hoàng
gì hết.
Bùi Tẫn mỉm cười, thản
nhiên liếm môi.
Người của câu lạc bộ
bóng rổ lại bắt đầu í ới. Bên Hội Sinh viên thì lo lắng ngó Kỷ Thư, đến khi thấy
Bùi Tẫn không trở mặt mới tiếp tục chơi trong nỗi bất an.
...
Sau khi tiệc tan, mọi
người đứng trước cửa nhà hàng bắt xe về.
Lãnh Thiền Y đã đặt được
xe, đúng lúc thấy Kỷ Thư đi ra, cô nhiệt tình hỏi: “Em về thế nào đấy? Có cần
chị đặt Didi [25] giúp không?”.
[25] Didi là hãng xe công nghệ nội địa phổ biến của Trung Quốc
“Không cần đâu ạ, cám
ơn đàn chị”, Kỷ Thư cười ngượng ngùng, chỉ chỉ người phía sau, đỏ mặt đáp, “Em
về với cậu ấy ạ”.
Lãnh Thiền Y ngó ra
phía sau cậu, phát hiện ai kia lại chính là Bùi Tẫn.
“...”.
Nếu giờ còn không nhận
ra Kỷ Thư quen Bùi Tẫn thì cô đúng là ngốc. Chẳng qua có Bùi Tẫn ở đây nên cũng
không tiện hỏi nhiều, Lãnh Thiền Y đành nén xuống lòng hiếu kỳ, rời đi trước.
Kỷ Thư bên này cũng hỏi
Bùi Tẫn: “Chúng ta về thế nào đây, đặt xe hả?”.
Bùi Tẫn gật đầu tán
thành, đoạn khẽ hỏi: “Cuối cùng bé cưng cũng định công khai rồi sao?”.
Kỷ Thư nhíu mày đáp: “Em
công khai suốt mà, chẳng qua mọi người không tò mò hỏi người yêu em là ai thôi.
Em cũng đâu thể tự tuôn ra hết”.
Mặc dù giới trẻ thời
hiện đại bây giờ không còn quá bài xích người đồng tính nhưng sẽ luôn có những thành
phần có thành kiến. Kỷ Thư quả thật không quan tâm người khác nghĩ gì nhưng
cũng không muốn nói toạc ra.
Bùi Tẫn lại rầu rĩ: “Nhưng
người xung quanh anh đều biết vợ anh là Kỷ Thư rồi”.
Kỷ Thư thấy thế thì luống
cuống vội nói: “Vậy giờ em nói luôn. Để em đăng lên tường Wechat, rồi tag tất cả
thành viên trong Hội thông báo với mọi người. Là do em không thấu đáo, em nên sớm...”.
“Không cần phải làm vậy..”,
Bùi Tẫn ngắt lời Kỷ Thư, từ tốn khẽ nói, “Chỉ cần hôm nay bé cưng thỏa mãn anh
trên giường, anh đây nguyện chịu uất ức làm anh bạn trai bí mật, không thể công
khai của em”.
“...”.
Kỷ Thư bị Bùi Tẫn lừa
xoay mòng mòng, cậu bực bội quay người đi, chọc chọc vào điện thoại: “Sao anh cứ
như vậy thế! Ngày nào cũng giường chiếu! Cứ rỗi việc là em toàn ở trên giường với
anh, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn anh hả!”.
Bùi Tẫn nhích tới ôm lấy
eo Kỷ Thư, cười khẽ: “Do anh thích em quá, chỉ muốn chịch em mỗi ngày, để em
không thể xuống khỏi giường anh thôi”.
“...”.
Mặt mày Kỷ Thư đỏ bừng
vì lời lẽ thô tục của Bùi Tẫn, song cũng chỉ đành bó tay, chẳng thể làm gì hắn.
...
Sáng hôm sau, Bùi Tẫn
có lớp chuyên ngành tự chọn, Kỷ Thư cố dằn cơn ngái ngủ, nói muốn đi học cùng hắn.
Bùi Tẫn vừa giúp Kỷ
Thư mặc quần áo, vừa hôn chóc chóc lên trán cậu.
Kỷ Thư bị hắn hôn dính
đầy nước bọt trên mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh vui đến vậy sao?”.
“Sao có thể không vui
chứ?”, Bùi Tẫn thoáng dừng, lại nói tiếp, “Hôm nay vợ anh cuối cùng cũng cho
anh danh phận rồi...”.
Kỷ Thư mím môi, rồi
cũng không kiềm được mà bật cười.
Cả hai đến lớp sớm năm
phút.
Lớp học là một phòng học
lớn có sức chứa trăm người, đã có không ít người tới, đa số đều ngồi ở phía
sau.
Hai người cùng bước
vào đã tạo ra chút nhốn nháo. Bùi Tẫn thì khỏi phải nói, là người nổi tiếng đang
làm mưa làm gió trong trường dạo gần đây.
Còn cậu em Kỷ Thư,
nhân vật nổi tiếng của khoa Y, bức ảnh được đăng lên diễn đàn trường khi mới nhập
học của cậu đã kích động tình mẫu tử của các chị em. Một người lẽ ra chẳng có
tí gì liên quan tới Bùi Tẫn, sao hôm nay lại đột nhiên đến lớp với hắn?
Bùi Tẫn dẫn Kỷ Thư ngồi
xuống hàng giữa. Hắn cũng không giấu giếm gì, thản nhiên rót nước ấm trong bình
giữ nhiệt đã chuẩn bị trước ra, đưa đến miệng Kỷ Thư, đợi cậu uống xong rồi lại
nhấp một hớp ngay dấu môi mờ nhạt đó.
À rồi.
Những người đang trộm
để ý đã hiểu.
Có người vội móc điện
thoại ra, vào diễn đàn chia sẻ quả dưa chấn động long trời lở đất này với đám bạn
học.
【 Hình như tui biết bồ
của hotboy khoa Tài chính là ai rồi. 】
Đầu
tiên chủ post kể lại chuyện Bùi Tẫn và Kỷ Thư cùng đến lớp, xong nói tiếp –
【Hotboy luôn nói với mọi
người rằng mình có người yêu, nhưng quả thật chưa nói là nam hay nữ, vừa hay,
em trai Kỷ Thư cũng có bồ, tui cũng không biết người đó là nam hay nữ... 】
【Chuyện là vậy đó. Với
lại, tui là trợ lí học tập, suốt ngày ở văn phòng, may mắn được hỗ trợ người hướng
dẫn sắp xếp lại hồ sơ, vô tình thấy được tên trường cấp ba của Kỷ Thư. 】
【 Lầu trên nói mau, trường
nào thế, đừng nói là trường tui nghĩ tới nhá? 】
Vừa nhập học, thông
tin về trường cũ của Bùi Tẫn đã bị bới sạch, đồng thời hắn cũng công khai thông
báo người yêu học cùng trường cấp ba với mình, đây vốn chẳng phải chuyện gì bí
mật.
【 Chính xác, là trường
mà mọi người nghĩ tới đó. 】
【Kỷ Thư và Bùi Tẫn học
cùng trường cấp ba á á á á!! 】
【 Phắc, tui gặm được đường
thật rồi. 】
【 Ban đầu hồi hai người
này còn trông như có vẻ chẳng quen biết gì nhau, tui đã lén gặm rồi. Hai chàng
đều là người nổi tiếng của khoa, ngoại hình cũng rất xứng đôi nữa! 】
【 Hú hú hú, chị em lầu
trên, chúng ta là đồng râm nè! Nam thần trùm trường cool ngầu x Em trai cún con
[26]
đáng yêu ngoan ngoãn! Ngọt quá, đẹp đôi quá a a a a.】
【 Tui get được rồi. 】
【 Mị chớt đây, không ngờ
lại có ngày mị thật sự gặp được cp tuyệt đỉnh như vầy!!! 】
Bài đăng này nhanh
chóng nổi như cồn, nhưng đương sự lại chẳng hề hay biết. Cả hai rời đi ngay sau
khi hết tiết, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh nhìn đầy sâu xa trong lớp.
Song mục đích tuyên bố
chủ quyền của Kỷ Thư đã thành công mỹ mãn. Đến khi cậu tìm thấy bài đăng đó, số
bình luận đã nhiều đến mức lướt cả đêm mới lội hết.
Từ những lời hú hét đẩy
thuyền ban đầu đến ghen tị gặm cơm chó * sau
đó, đọc mà cậu đỏ mặt, tim đập thình thịch.
*cụm “gặm cơm chó” này tui vẫn muốn từ gì đó dân dã tiếng Việt hơn
tí, ai có ý tưởng thì nói tui nhen
Sáng hôm sau, lúc Bùi
Tẫn thức giấc thì phát hiện Kỷ Thư đang ôm điện thoại cười khúc khích. Cậu đưa
điện thoại cho Bùi Tẫn xem, Bùi Tẫn ngắm dáng vẻ cậu chỉ chỉ vào điện thoại với
mình, càng nhìn càng thích thú, không hề nhẫn nhịn mà kéo người qua tập thể dục
buổi sáng.
Khi Kỷ Thư bị Bùi Tẫn “giở
trò” vẫn cứ cười tủm tỉm.
Bùi Tẫn bất lực trêu cậu
là đồ ngốc, Kỷ Thư lại đáp: “Các cậu ấy đều chúc phúc cho hai ta kìa”.
Vì thế em thật sự rất
vui.
Những sóng gió trong
tưởng tượng dường như không đáng sợ đến vậy nữa, bởi vì đã có rất nhiều người ở
phía sau cho họ thêm niềm tin.
Thế tục có lẽ chẳng
quan trọng đến thế.
Kỷ Thư thầm nghĩ, chỉ cần được ở bên Bùi Tẫn thôi, điều đó quan trọng hơn hết thảy.
Chương 24: Ngoại truyện 7. Quãng đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn
Về chuyện công khai
tính hướng, những người được báo đầu tiên là đám Dư Hiểu.
Khi đó là lần về trường
cuối cùng của cấp ba, sau khi nghe thầy cô dặn dò lần cuối xong thì họ chính thức
tốt nghiệp.
Lúc Kỷ Thư lên lầu tìm
Bùi Tẫn, Dư Hiểu và Thẩm Đình Vĩ đang khóc lóc.
Dư Hiểu vừa khóc vừa
nghẹn ngào: “Lúc trước còn đi học thì ngày nào cũng ước được tốt nghiệp, được nghỉ
học, giờ tốt nghiệp thật rồi, cứ thấy hẫng hụt sao ấy”.
Thẩm Đình Vĩ rút mấy tờ
khăn giấy trên bàn của bạn cùng bàn, phát cho từng người rồi đưa giấy bụm mặt,
thút thít cất lời: “Ai bảo không chứ! Trường số 1 đã ghi lại biết bao lịch sử
huy hoàng của tao, thử hỏi khắp trường số 1 ai mà không biết đến tên của anh Vĩ
này?!”.
“... Hơi lố đó anh Vĩ”,
Dư Hiểu cạn lời, “tốt nghiệp rồi mà chẳng đứng đắn được tẹo nào thế”.
Bùi Tẫn ngồi một bên
chẳng tỏ vẻ gì nhìn bọn họ khóc lóc, Kỷ Thư vẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, mỉm
cười nhìn hai người kia làm trò mèo.
Khóc xong Dư Hiểu lại
bắt đầu cảm thán: “Một năm trước tao chưa từng nghĩ tới mình còn có thể đậu đại
học”.
Thẩm Đình Vĩ ngang
nhiên chen mồm: “Lại chẳng. Ai đấy trong năm cuối cấp có ý chí vươn lên, cố gắng
nỗ lực, đến độ đi ẻ cũng ôm sách, xin phát biểu cảm nghĩ khi bản thân trở thành
mọt sách mà mình từng ghét nhất nào”. Vừa dứt lời, cậu ta còn kề cuộn bằng tốt
nghiệp trên tay lên miệng Dư Hiểu làm như phỏng vấn.
“Biến, biến, biến, lăn
qua một bên đi”, Dư Hiểu đẩy tay cậu ta ra, chợt nhìn về phía Bùi Tẫn, “Thật ra
người tao biết ơn nhất là A Tẫn đấy, nhờ năm lớp 11 tự dưng không chơi bời nữa,
không còn ai rủ rê đi chơi, nên tao mới bắt đầu nỗ lực, chăm chỉ học đó...”.
“...”.
Ra là thế.
“Có điều, như vậy cũng
tốt...”. Dư Hiểu cười: “A Tẫn và Kỷ Thư đều thi đậu vào cùng một trường đại học
như mong muốn, tao vào được trường tuyến hai, anh Vĩ suýt soát vừa đủ đậu trường
tuyến đầu, cả anh Giang trường bên cũng vào đại học, dường như tương lai mỗi
người chúng ta đều trở nên vô cùng rộng mở”.
“Ừ”, Bùi Tẫn đáp lại một
tiếng hiếm hoi.
“Chẳng qua, cũng tới
giờ này rồi...”, Dư Hiểu bỗng hỏi, “A Tẫn, anh còn chưa chịu nói em biết bạn
gái anh là ai hả?”.
“...”.
Cậu ta vừa dứt lời,
xung quanh chợt im phăng phắc, Dư Hiểu ngó qua ngó lại thì phát hiện mọi người
đều nhìn mình với ánh mắt hết sức phức tạp.
“...”, Dư Hiểu ngập ngừng,
“Tao nói sai gì hả?”.
Thẩm Đình Vĩ cười
khan, “Không phải chứ, mày vẫn chưa nhìn ra nữa hả?”.
Dư Hiểu hoang mang: “Nhìn
ra cái gì cơ? Tao nhớ hồi năm lớp 11, có lần A Tẫn khoe khoang bạn gái mình lo
lắng cho tương lai của ảnh. Tao bám theo hỏi cho rõ thì lại nói với tao là mình
không có bạn gái, nhưng tao quan sát kỹ lắm, rõ ràng A Tẫn yêu đương rồi!”.
“...”.
“A Hiểu”, Bùi Tẫn trầm
ngâm một lúc, “Cũng giờ phút này rồi, tao nói thật luôn vậy. Quả thật tao không
có bạn gái, nhưng bạn trai thì có”.
“... Hả?”, mặt mày Dư
Hiểu méo mó, nghĩ nát óc hồi lâu đoạn hoảng hồn nói, “A Tẫn, đừng nói anh để ý
em nha! Em là trai thẳng sắt thép đó!”.
Kỷ Thư: “...”.
“Tao nhớ lúc trước tao
từng nói mày nên đi khám não rồi nhỉ”. Bùi Tẫn mất kiên nhẫn, “Đi chưa?”.
“Chưa...”, Dư Hiểu ngắc
ngứ.
“Còn không mau lên lịch
đi”, Bùi Tẫn nói tiếp, “Vẫn chưa phát hiện à? Kỷ Thư là bạn trai tao, người
xung quanh tao gần như không ai không biết, ờ, trừ mày”.
“...”, Dư Hiểu đực mặt
ra một lúc mới bừng tỉnh, “Sao em lại chẳng bất ngờ lắm nhỉ, còn cảm thấy...
hai người đến với nhau mới là phải đạo nữa”.
Có lẽ do thấy hắn và cậu
như hình với bóng quen rồi. Nếu ngày nào đó có một người con gái quanh quẩn bên
Bùi Tẫn thì Kỷ Thư sẽ thương tâm lắm, trái lại nếu Kỷ Thư có bạn gái thì e rằng
anh Bùi của cậu ta sẽ phát điên mất.
Vậy nên hai người này ở
bên nhau mới là lẽ đương nhiên.
Dư Hiểu nghĩ bụng. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
...
Sau khi suy nghĩ kỹ
càng, cả hai quyết định công khai với người nhà.
Hai người đã định sẽ sống
chung từ năm nhất đại học. Hiện tại khoan chưa nói, để đến khi tốt nghiệp, cả
hai đều có việc làm ổn định, có thể tự lập rồi thì sẽ thẳng thắn với ba mẹ.
Vào năm cuối, khi gần
tốt nghiệp, Kỷ Thư bắt đầu từ từ ngấm vào suy nghĩ của ba mẹ mình. Mỗi lần về
nhà nghỉ lễ, cậu đều nói bóng gió dò hỏi quan điểm của hai người, rồi chậm rãi tiết
lộ chuyện mình là đồng tính.
Có điều do cậu luôn nói
ẩn ý nên ba mẹ nghe xong cũng chẳng phát hiện gì cả.
Lại đến kì nghỉ Lễ Quốc
Khánh, Kỷ Thư đang dọn dẹp đồ trong phòng, cậu và Bùi Tẫn dự định cùng về thành
phố W.
Kỷ Thư vừa soạn đồ vừa
trầm ngâm, chuyên chú đến nỗi Bùi Tẫn về lúc nào cũng không hay.
Bùi Tẫn ôm lấy chiếc
eo mềm mại của Kỷ Thư, làm cậu giật cả mình, rồi lại vùi mặt vào cổ cậu như làm
nũng, dụi dụi đầy quyến luyến.
Kỷ Thư vốn đang nghĩ về
chuyện công khai, muốn tâm sự với Bùi Tẫn, cậu không yên lòng bảo: “A Tẫn, em
hơi sợ”.
Bùi Tẫn ngồi ở mép giường,
Kỷ Thư quen thói đưa chân qua, ngồi lên đùi hắn: “Em sợ ba mẹ kiên quyết không
đồng ý, có vẻ hai người khá bảo thủ về chuyện này”.
Bùi Tẫn hôn lên trán cậu
an ủi, cất giọng ấm áp: “Không sao đâu, nếu không được ủng hộ thì anh sẽ kiên
trì với em đến khi nào cô chú đồng ý thì thôi. Nếu cô chú đánh em thì phải mau
chân chạy đi tìm chồng, em biết chồng ở đâu đúng không nào?”.
Kỷ Thư gật gù, cái chạm
mềm mại của Bùi Tẫn dường như vẫn còn vương lại trên trán.
“Ba mẹ anh quanh năm
suốt tháng đều sống ở nước ngoài, cũng chẳng còn lấy làm lạ về chuyện đồng tính
nữa. Tuy không biết họ kỳ vọng gì ở anh nhưng ắt hẳn sẽ không quá phản đối đâu”.
Bùi Tẫn xoa tóc người trong lòng mình, nhỏ giọng nói về tình hình nhà hắn.
“Ừm ừm”, Kỷ Thư gấp
gáp đáp lời, ánh mắt cậu không kiềm được nhìn về phía môi Bùi Tẫn, qua một lúc,
cậu khẽ nói, “Muốn hôn hôn”.
Bùi Tẫn rủ mắt nhìn cậu:
“Muốn thì tự mình đến lấy nào”.
Kỷ Thư ranh mãnh liếc
nhìn Bùi Tẫn, sau đó dè dặt chạm lên môi hắn, lại đưa lưỡi vói vào trong như
quyến rũ, quấn lấy lưỡi hắn liếm liếm.
Nụ hôn của cậu vẫn
luôn dịu êm như thế, không giống Bùi Tẫn, cứ hở tí là đè cậu ra hôn nồng cháy,
thường xuyên làm cậu thở không ra hơi.
Hai người họ quen nhau
cũng gần năm năm. Từ năm lớp 11, Bùi Tẫn đã lôi người ta lên giường, dạy bảo Kỷ
Thư từ tấm chiếu mới thành chiếu nát vừa gặp Bùi Tẫn là nhũn chân.
Trong những người bạn
của Kỷ Thư có người vẫn còn “zin”, chẳng ai ngờ được cậu trai ngoan ngoãn, nghe
lời nhất trong đám bạn lại đã lên đỉnh cùng bạn trai mình vô số lần như vậy.
...
Máy bay đúng giờ đáp
xuống thành phố W. Vừa đến nơi là ba Kỷ gọi tới, bảo rằng bữa tối đã chuẩn bị
xong, chỉ chờ cậu về nhà.
Kỷ Thư cũng báo trước
có bạn đón nên không cần ba mẹ đến sân bay, chỉ cần chờ cậu về thôi.
Khi cả hai ra khỏi sân
bay thì Dư Hiểu đã đợi một lúc lâu.
Dư Hiểu bước đến ôm chầm
lấy Bùi Tẫn, đang định quay sang ôm Kỷ Thư thì bị Bùi Tẫn ngăn lại, hắn mỉm cười
bảo: “Hai người thì khỏi đi”.
Kỷ Thư cười ngại
ngùng, Dư Hiểu cũng biết tật chiếm hữu cao của anh Bùi nhà mình nên không để bụng,
chỉ bảo hai người mau lên xe.
Bạn bè cũ gặp lại lúc
nào cũng có nhiều chuyện để nói. Dư Hiểu học đại học ở một trường địa phương,
kì nghỉ nào cũng đến đón Bùi Tẫn, đã nhiều năm trôi qua, cậu ta vẫn là người anh
em tốt nhất của hắn.
Dư Hiểu chở Kỷ Thư về
nhà trước, Bùi Tẫn cũng xuống xe, lấy hành lí của cậu trong cốp ra, kéo vào
hiên nhà giúp cậu.
“Em vào đi, ngày 7 anh
tới đón”, Bùi Tẫn đưa vali cho Kỷ Thư.
Kỷ Thư chợt thấy bịn rịn
không thôi. Ngoại trừ lúc cậu về nhà những đợt nghỉ lễ lớn hoặc mấy lần được
nghỉ ngắn ngày hiếm hoi phải xa Bùi Tẫn vài hôm, thì thời gian còn lại, trừ khi
đi học, hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau. Vì thế mà mỗi lần xa nhau, cậu
luôn thấy có phần không nỡ – cậu đã bị Bùi Tẫn chiều hư, chẳng thể xa hắn quá lâu.
“Nhớ anh thì gọi video
cho anh nhé?”. Bùi Tẫn cúi đầu trán kề trán với Kỷ Thư, hôn lên môi cậu. Cậu cũng
chủ động ôm lấy cổ hắn, hôn sâu hơn.
Cả hai cứ thế hôn nhau
trên hành lang không chút kiêng dè, thậm chí chẳng quan tâm liệu có người đi
ngang qua hay không.
Tiếng nước nhóp nhép
làm người ta phải xấu hổ thỉnh thoảng vang lên trên hành lang không người. Khi
tách ra, môi Kỷ Thư đã sưng lên, đôi mắt say đắm mờ sương, cậu đang định nói gì
đó, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lòng Kỷ Thư nặng trĩu.
Cậu cứng nhắc quay người lại thì thấy mẹ mình đang hoảng hốt đứng ngoài cánh cửa
kính, quả dưa hấu trong tay rớt xuống đất, lăn bình bịch đến cạnh chân Bùi Tẫn.
“...”.
Toang rồi, Kỷ Thư thầm
nghĩ. (Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
...
Vì bị mẹ Kỷ vô tình bắt
gặp cảnh cả hai người hôn nhau nên cứ thế... công khai ngoài ý muốn.
Một bữa tối đã chuẩn bị
tươm tất bỗng trở thành màn bắt quả tang khó đỡ. Kỷ Thư ngồi trong phòng khách
sợ hãi ngó mẹ mình. Mẹ Kỷ đang lấy lại bình tĩnh, bằng không trong đầu bà sẽ
tái hiện cảnh tượng vừa chứng kiến — bà thấy cậu con mình vô cùng tự hào chủ động
ôm một người đàn ông, làm chuyện đó...
Ba Kỷ vẫn còn hoang
mang, mẹ Kỷ cũng không nói nên lời, chỉ có thể để Kỷ Thư dùng bữa trước, đoạn sầm
mặt đi vào bếp.
Ba Kỷ cũng theo vào cùng
vợ, hai người thầm thì với nhau một lúc lâu. Kỷ Thư và vài miếng cơm trong cơn
thấp thỏm, Bùi Tẫn liên tục nhắn tin cho cậu, an ủi bảo cậu đừng sợ, dù có chuyện
gì, hắn cũng sẽ cùng chịu trách nhiệm, nếu bị đánh thì trốn, trốn đi được càng
tốt.
Kỷ Thư mỉm cười, nhắn
lại bảo hắn đừng lo lắng, ba Kỷ, mẹ Kỷ chưa từng đánh cậu, lần này hẳn sẽ không
động tay động chân đâu... nhỉ.
Khoảng nửa tiếng sau,
cuối cùng ba Kỷ, mẹ Kỷ cũng đi ra. Hai người đều thở dài ngồi xuống đối diện Kỷ
Thư, định bụng tâm sự chân thành với cậu.
Kỷ Thư cổ vũ chính
mình, lên tiếng trước: “Ba, mẹ, bọn con quen nhau năm năm rồi, cũng đã dự định mãi
mãi bên nhau”.
“Thư Thư”, ba Kỷ cười
gượng, “Con mới tuổi này, nói mấy lời như mãi mãi, vĩnh viễn vẫn còn sớm lắm.
Con đường này không dễ đi, cả cuộc đời không phải chỉ có năm năm. Liệu con có
chắc chắn hai đứa có thể can đảm vượt qua mấy lần năm năm nữa không?”.
Kỷ Thư nghiêm túc đáp:
“Con không còn nhỏ, đã sắp tốt nghiệp đại học, cũng có đủ năng lực nuôi sống bản
thân. Con hiểu rõ mình muốn gì, cũng có tự tin khẳng định rằng cậu ấy nhất định
sẽ luôn bên con, vì cậu ấy mang lại cho con cảm giác an toàn”.
Mẹ Kỷ lên tiếng: “Thư
Thư, thực ra từ lúc con còn nhỏ đến giờ, mẹ chưa bao giờ có tự tin dạy bảo con,
ba mẹ cũng không phải người ba, người mẹ mẫu mực. Mới rồi mẹ còn nghĩ, có phải
vì ba mẹ không làm tròn bổn phận, không có ai dìu dắt con nên con mới... bước
lên con đường này không”.
“Không đâu mẹ”, Kỷ Thư
nói, “Nếu không có Bùi Tẫn thì bây giờ con đã là một Kỷ Thư mắc chứng tự kỷ rồi.
Cậu ấy chính là người đã dẫn con bước lên con đường đúng đắn thuộc về Kỷ Thư của
hiện tại. Con lấy làm biết ơn và cũng rất thương cậu ấy”.
Mẹ Kỷ thảng thốt, chợt
nhớ ra dường như thời gian đầu những năm cấp ba, có thời kì mặt mày Kỷ Thư luôn
ủ dột. Chẳng biết tự lúc nào, vẻ u sầu kia đã biến mất, thay vào đó là một Kỷ
Thư tươi tắn, vui vẻ.
Kỷ Thư nói tiếp: “Thực
ra trước lúc này con luôn cho rằng ba mẹ sẽ phản đối kịch liệt, thậm chí còn
đánh đuổi con đi như các ba mẹ khác. Thế nhưng, khi nghe ba mẹ nói như vậy thì
con biết, ba mẹ rất yêu con, ba mẹ nhất định tôn trọng điều con yêu thương,
đúng không ạ?”.
“Thư Thư...”.
...
Buổi tối, Kỷ Thư và
Bùi Tẫn gọi video cho nhau.
Bùi Tẫn lo lắng cả
đêm, giờ thấy Kỷ Thư chẳng bị sao cả ngồi đó, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Em không sao”, Kỷ Thư
nói, “Em có thể cảm nhận được thực ra ba mẹ hơi chấp nhận rồi, là dấu hiệu tốt”.
Bùi Tẫn gật đầu: “Anh
cũng nói với ba mẹ rồi, hai người đã đặt chuyến bay tối nay...”.
“...”, Kỷ Thư sững người
một lúc lâu, “Sao, sao anh nói đột ngột thế?”.
Bùi Tẫn đáp lời: “Thật
ra để người lớn đến xử lý vẫn tốt hơn là chúng ta tự nói”.
Kỷ Thư... Kỷ Thư cảm
thấy hắn nói cũng có lý.
Thôi được rồi.
“Chẳng qua sau khi
nghe anh kể thì ba mẹ anh cũng không quá bất ngờ”, Bùi Tẫn nói tiếp, “Hai người
còn sợ anh ăn hiếp em, đòi tới gặp “nàng” dâu tương lai kìa”.
Kỷ Thư mím môi cười, nội
tâm càng thong dong, thoải mái.
Có nhiều người đồng
hành như vậy, cậu còn sợ gì nữa chứ?
...
Hai nhà hẹn ngày gặp mặt.
Địa điểm do Bùi Tẫn đặt, là một nhà hàng rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp để vừa
dùng bữa vừa nói những chuyện quan trọng.
Ba mẹ Bùi sinh sống ở
nước ngoài nhiều năm, tư tưởng cởi mở vô cùng. Ông bà đối đãi vừa nhiệt tình vừa
hào phóng, lại luôn miệng gọi ba mẹ Kỷ là ‘ông sui, bà sui’ làm hai người phải
sững sờ, thậm chí còn nói đến cả việc đã mua xong nhà tân hôn, bảo Bùi Tẫn và Kỷ
Thư có thể đến quốc gia mà ông bà làm việc để đăng ký kết hôn, nơi đó chấp nhận
hôn nhân đồng giới.
Đã
nói đến mức này rồi, ba mẹ Kỷ cũng không tiện nói thêm gì khác, chỉ có thể liên
tục đáp lời ‘Không vội, không vội’, ‘Thư Thư nhà chúng tôi còn nhỏ, để vài năm
nữa đã’.
Dường như đã hoàn toàn
đồng ý. (Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
Kỷ Thư và Bùi Tẫn nhìn
nhau cười, thầm nghĩ ba mẹ Bùi đỉnh thật, hiệu quả cực kỳ luôn.
Nói đến cả chuyện
tương lai rồi.
Kỷ Thư thầm nói với
Bùi Tẫn: hãy chỉ bảo em nhiều hơn nhé.
=== HOÀN ===
Hoàn thành Ngoại truyện: 07/12/2024