26/05/2017

TTTN - chương 283-287

Edit + Beta : Carly



Chương 283 : Mau chóng ổn định phát triển


Đường Tư Hoàng không cho là đúng, chậm rãi phân tích : “Không ổn. Trước đó chúng ta đã chủ động mời họ, nếu như mời thêm lần nữa, khó mà tránh khỏi việc khiến quân đoàn hoa quả chúng ta rơi vào thế yếu. Quả thật chúng ta đang cực kỳ cần nhân tài, nhưng không thể quá bị động được. Lần này, tốt nhất là để bọn họ tự chủ động.”
Nói khó nghe một chút thì chính là để cho Mike bọn họ “cầu” được gia nhập quân đoàn hoa quả, nói như vậy, bọn họ càng dễ dàng trung thành với quân đoàn hoa quả hơn, rất có lợi cho việc gắn kết mọi người với nhau, giúp quân đoàn hoa quả đoàn kết hơn. Nghĩ thông suốt rồi, Đường Miểu biết rõ mình nên làm gì, nói : “Con xuống đây.”
Đường Tư Hoàng gật đầu. Có ba đứa Hổ Vương cảnh giác xung quanh, y không cần phải lo lắng cho Đường Miểu.
Lưu Khản chỉ có hơi khôn lỏi, bản chất Vương Đại Cường lại thành thật, cả hai không hiểu mấy cái nghệ thuật giao tiếp xử sự cho lắm, chỉ biết là Đường Tư Hoàng cố ý lừa bọn họ, trong lòng tức thì thấy bất mãn, thấy người xuống là Đường Miểu mà không phải Đường Tư Hoàng, người thoạt nhìn càng giống như đương sự hơn, bất mãn trong lòng liền thoáng giảm bớt, ngược lại còn thấy có hơi lo lắng. Mike về nước, hai người họ chắc chắn sẽ không đi cùng hắn ta, như thế thì nhất định phải tìm đường xoay xở cho bản thân. Hiển nhiên, quân đoàn hoa quả là một lựa chọn không tồi, nhưng nếu lời từ chối của Mike khiến Đường Tư Hoàng không vui thì…
Đường Miểu bước tới trước mặt bọn họ, cười áy náy với Mike, nói : “Ngài Watson, tôi và cha cố ý giấu thân phận của mình, là hy vọng các vị có thể đánh giá quân đoàn hoa quả một cách khách quan nhất, hy vọng anh không giận.”
“Đương nhiên là không, cậu đừng nghĩ quá nghiêm trọng.” Mike cười.
Đường Miểu nói với vẻ chân thành : “Trên đường đến đây, tôi đã nghe Jim với Tom nói rồi, chuyện về nước, bọn họ đã có kế hoạch khá là kỹ càng, khả năng thành công là rất lớn, chắc anh sẽ đi cùng bọn họ ha. Tôi và cha chúc các anh thuận buồm xuôi gió.”
“Cái này…” Mike tháo mắt kính, lấy một miếng vải trắng ra lau lau, “Tôi còn chưa quyết định…”
Đường Miểu hiểu rõ nói : “Về nước là chuyện lớn, quả thật cần phải suy nghĩ thật kỹ. Sau khi trở về căn cứ, cha sẽ đưa hàng lại cho các anh. Tôi và cha không quấy rầy các anh nữa, bọn tôi đi trước đây.”
Mike đeo kính lên, vội nói với theo : “Đợi đã, chúng ta đi cùng đi. Bọn họ cũng đổi lốp xe xong rồi. Đống hàng đó không cần phải trả gấp, mong cậu nói với Đường tiên sinh, để chúng tôi suy nghĩ một chút.”
“Ok, tôi sẽ chuyển lời.”
Đoạn đường sau đó, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không đi cùng ba người Mike nữa, lúc dùng cơm cũng chỉ đưa lương thực cho Jim, để bọn họ tự lo.
Jim mơ hồ đoán được giữa ba người và quân đoàn hoa quả có chuyện gì đó nhưng tình huống cụ thể thế nào thì không biết, nên cũng không nhúng tay vào, chỉ kể lại khách quan một số chuyện của quân đoàn hoa quả.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều rất thoải mái. Nói thật, tuy hiện tại quân đoàn hoa quả đang phát triển nhưng cũng không tới mức không có ba người Mike thì không được, hai người cũng chẳng quá để ý việc đi hay ở của Mike, trên đường nên đánh tang thi thì đánh, nên đi săn thì săn, nhàn nhã tới độ bọn Tom hâm mộ không thôi, nghĩ đến một đống sầu lo khi về nước liền phiền muộn vô cùng.
Trở lại căn cứ, Đường Miểu đưa cho Mike địa chỉ của tổng bộ quân đoàn hoa quả, chia tay đội sinh tồn Hậu Mộc.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người về rồi.”
Đường Văn nghe thấy tiếng của ba nhóc cún, liền biết Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã về rồi, lập tức đi ra nghênh đón.
“Trong nhà thế nào? Bên quân đoàn nữa?”
Đường Văn mỉm cười báo cáo : “Đều rất tốt. Trần Lập vừa mới dẫn đội về, thu hoạch lần này rất được, săn được hơn 40 con mồi. Bên tổng bộ bây giờ hẳn đang náo nhiệt lắm. Tiên sinh, không bằng ngài qua xem đi?”
“Cha, chúng ta qua đó đi. Kêu mọi người nữa, chiều nay ăn bên đó luôn.” Đường Miểu nói.
“Được.”
“Charles, gọi những người khác đi.” Đường Miểu là một tên lười kinh niên.
Đường Văn phì cười nhìn cậu chỉ huy Charles, cùng Đường Tư Hoàng đi đến tổng bộ.
Đường Miểu mau chân đuổi theo.
“Tình hình trong căn cứ thì sao?”
Sắc mặt Đường Văn có chút nghiêm nghị : “Bắt đầu từ mấy hôm trước, có không ít người sống sót phát hiện ra tang thi dị năng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, tang thi dị năng cũng có đủ loại dị năng như dị năng giả chúng ta. Vốn tưởng thượng đế cho chúng ta dị năng là để chúng ta có đường sống, bây giờ xem ra không phải rồi!”
“Ta lại không nghĩ cậu tin vào tôn giáo đấy.”
Giọng điệu lạnh nhạt của Đường Tư Hoàng lại khiến Đường Văn có phần bất ngờ : “Tiên sinh, ngài đã biết tới tang thi dị năng từ trước?”
“Bọn tôi gặp được ở phụ cận căn cứ Hắc Giang.” Đường Miểu giải thích.
Đường Tư Hoàng vẫn mỉm cười khoan thai như đang dạo chơi vậy.
“Dĩ vãng nhân loại đứng đầu chuỗi thức ăn, bây giờ chỉ là xuất hiện thêm một tồn tại uy hiếp đến địa vị của nhân loại mà thôi, có gì phải sợ hãi?”
“Tiên sinh nói phải.” Đường Văn thoải mái hơn không ít.
Đến gần tổng bộ, trên sân tập có không ít người đang rèn luyện, ban đầu khi Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đến cũng không khiến bao nhiêu người chú ý tới. Nhờ thế mà giúp Đường Miểu nghe được không ít chuyện thú vị.
“Ai, nghe gì chưa? Hôm nay phân đội một ăn mừng bằng thịt hươu đó.”
“Có gì đặc biệt chứ? Ngày mai phân đội ba chúng ta cũng nhận nhiệm vụ lớn, đến lúc đó mang voi về, cho bọn họ thèm chết!”
Miệng thì nói lời ghen ghét nhưng thực chất không hề có ác ý, lại tỏ rõ tinh thần không chịu thua, khiến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều rất hài lòng. Cạnh tranh lành mạnh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.
“Thôi đi cha, thịt voi không ngon.”
“Nói như thể mày ăn rồi á.”
“Ăn rồi.”
“Thiệt hay giả đó?”
“Trong mơ, hắc hắc.”
“Hừ, đừng kéo tao theo, lăn qua một bên, đừng cản trở tao tập luyện!”
“Không hổ là chú Văn, quản lý quân đoàn chỉnh chu thật! Cha, tăng lương cho chú Văn đi thôi.” Đường Miểu chân thành khen ngợi Đường Văn.
Đường Văn cười cười nhìn cậu, đáp lại bằng câu nói quen thuộc : “Đây là bổn phận tôi phải làm. Đương nhiên, nếu thật sự có thể tăng lương thì tôi sẽ càng vui vẻ.”
“Ừm.” Đường Tư Hoàng khẳng khái gật đầu, “Cuộc họp tối nay sẽ đề cập tới.”
Đường Văn chớp mắt với Đường Miểu dò hỏi. Thiệt hả?
Đường Miểu nháy mắt mấy cái với hắn, lén bật ngón cái với hắn, ý là : có chuyện tốt! Cậu và Đường Tư Hoàng lấy được ba viên tinh hạch, một cái trong đó là hệ hỏa, về tình về lý hiển nhiên sẽ đưa cho Đường Văn.
Đường Tư Hoàng thấy rõ màn mắt to trừng mắt nhỏ của hai người, cũng chẳng lên tiếng, thầm lắc đầu.
“Lão đại tới rồi!” Không biết là ai la lên, cả sân tập tức thì im phăng phắt. Tất cả đều nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông anh tuấn, kiên nghị, uy nghiêm, sắc mặt tràn ngập vẻ kính sợ. Các đội viên gia nhập sau, trừ việc biết rõ Đường Tư Hoàng là người dẫn dắt quân đoàn hoa quả giành được hạng nhất trong trận thi đấu thì cũng không hiểu y cho lắm, nhưng bọn hắn biết, người đàn ông này là người đã khiến bọn họ được ăn no ba bữa một ngày, là người vạch rõ hướng đi cho bọn hắn trong tận thế này, cũng là người sẽ chèo lái bọn họ càng lúc càng mạnh mẽ hơn nữa.
Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu, nom vừa ngầu lại tràn ngập khí phách.
“Tối nay thêm đồ ăn. Các đội viên ra ngoài làm nhiệm vụ thì khi về sẽ được thêm. Tiếp tục đi.”
Tất cả đồng thanh : “Rõ!”
Còn có mấy người hô to ‘Lão đại muôn năm’, khiến Đường Miểu phải bật cười một trận.
Đường Hâm đang tập huấn cho đội, lau mồ hôi, nhanh chóng chạy tới.
“Papa, Đường Miểu. Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.” Đường Miểu quan sát Đường Hâm, thán phục nói, “Đường Hâm, anh béo lên à?”
Đường Văn im lặng đỡ trán.
“Đường Miểu, mắt em có vấn đề hả! Kêu papa kiếm cho em một cặp kính đi!” Đường Hâm chỉ vào chính mình, “Anh gầy đi ba ký, là ba ký đó!”
“Ồ..” Đường Miểu thản nhiên đáp, ra vẻ ngạc nhiên : “Chẳng lẽ là do yêu đương sao? Vì yêu người ta mà tiều tụy à.”
Đường Hâm hít sâu một cái, cảm thấy công phu độc mồm độc miệng của Đường Miểu lại tăng thêm rồi, nói với Đường Tư Hoàng : “Vài hôm sau khi cha đi rồi, con dẫn đội giết được tang thi dị năng, sau đó có không ít người muốn được vào quân đoàn hoa quả, mấy ngày nay con vẫn luôn dẫn bọn họ đi tập luyện.”
“Tinh hạch đâu? Tinh hạch đâu?” Đường Miểu đứng cạnh loi choi ầm ĩ, Đường Hâm tỏ vẻ ‘chịu thua em luôn’, lấy tinh hạch ra đưa cho cậu.
“Lượng sức mà làm.” Đường Tư Hoàng nói, “Phát triển quân đoàn là chuyện cấp bách nhưng sức khỏe quan trọng hơn.”
“Con biết, cám ơn papa.” Đường Hâm mỉm cười với cha mình, “À đúng rồi, papa, mấy hôm trước có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi dắt theo một bà mẹ hơn sáu mươi cùng cậu con trai mười tuổi đến xin gia nhập vào quân đoàn hoa quả, con đã cho họ vào.”
“Hửm?” Đường Tư Hoàng nhìn lướt qua Đường Văn, hỏi Đường Hâm, “Lý do?” Ngay từ đầu y đã nói, trừ phi là trường hợp đặc biệt, còn không thì không nhận những người có quá nhiều gánh nặng trên vai.
“Chẳng lẽ người mẹ kia và cậu nhóc đều có dị năng?” Đường Miểu đoán.
Đường Hâm đáp : “Đều không phải. Người đàn ông đó chỉ là một dị năng giả hệ sức mạnh bình thường. Sở dĩ con quyết định nhận bọn họ là vì cho tới giờ, trong những đội viên mới của quân đoàn đã có ba đôi tình nhân. Nếu như cự tuyệt hoàn toàn những người xin được vào do bị gia đình liên lụy, con lo là trong tương lai nhỡ căn cứ Kinh đô gặp phải nạn lớn, các đội viên sẽ sợ quân đoàn bỏ lại người yêu có thực lực khá yếu của mình, từ đó ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của cả đoàn.”
Đường Văn tiếp lời : “Phải, cân nhắc đến điểm này nên tôi không phản đối quyết định của đại thiếu gia.”
Đường Miểu vuốt vuốt viên tinh hạch trong suốt, gật đầu tán thành : “Quả thật cần phải chú ý đến phương diện này, dù là tận thế thì đàn ông cũng có nhu cầu mà.”
Đường Tư Hoàng buồn cười liếc cậu, nghĩ nghĩ một chốc rồi nói với Đường Hâm : “Chuyện con lo ngại rất có lý, cách xử lý cũng khá tốt. Nhưng mà số thành viên có gia đình tuyệt đối không thể quá 5%, phải khống chế ổn định. Đợi đến khi thực lực của quân đoàn ổn định hơn rồi mới có thể suy xét đến việc nâng cao tỉ lệ lên.”
“Con biết rồi, papa.”
“Đường Văn, cậu cho người thông báo với các tiểu đội trưởng, tám giờ tối nay đến Đường phủ họp; Đường Hâm, con gọi bác Xuân đến đây, rồi bảo bác ấy đến thẳng nhà kho của tổng bộ.”
Để phòng ngừa vạn nhất, Đường Tư Hoàng không cho phép để quá nhiều vật tư bên ngoài không gian, cho nên bình thường số lương thực tích trữ trong nhà kho tổng bộ sẽ tương đương với định mức dùng trong ba ngày của quân đoàn. Cứ cách ba ngày, Đường Xuân lại bổ sung cho nhà kho tổng bộ một lần.

***********

Chương 284 : Lợi dụng không gian (1)
Phân đội một lập công, chỉ có người của phân đội một mới có tư cách ăn tiệc. Bữa tối, Đường Miểu và Đường Miểu ăn cùng với phân đội một. Tuy nói là tiệc ăn mừng nhưng cũng không phô trương, không ai ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm hay gắp thêm vài miếng thịt. Có điều tối nay Đường lão đại đã nói là thêm đồ ăn rồi, vì thế bất kể là phân đội một hay là những thành viên khác, ai cũng múc thêm một phần canh xương nấu nấm [1] và một phần rau trộn.
Dùng bữa tối xong, các đội trưởng đến Đường phủ dự họp. Thím Xuân lúc nào cũng ‘cùng ra cùng vào’, rót nước cho tất cả xong liền đứng cạnh lắng nghe.
“Tổng số dị năng giả trong quân đoàn hiện tại là bao nhiêu?” Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Võ nhíu mày, không hài lòng lắm với thực trạng hiện tại : “So với lần họp trước chỉ tăng lên mười hai.”
“Tỉ lệ vẫn quá thấp. Để tang thi dẫn trước chúng ta sẽ chỉ làm ta chết nhanh hơn thôi!” Người mở miệng chính là Đường Miểu, lời lẽ sắc bén. Cậu ngồi ở vị trí cánh tay phải. Lúc cậu ngồi ở vị trí này thì những ai quen biết cậu đều không xem nhẹ cậu nữa.
“Em có ý kiến gì không?” Đường Hâm hỏi.
Đường Văn không ngừng đánh chữ vào laptop, ghi chép lại nội dung cuộc họp.
Đường Miểu không đáp lại : “Anh thì sao?”
Đường Hâm nhìn mọi người chung quanh, nói : “Tôi quả thật có nghĩ ra một cách. Phải kích phát thêm nhiều dị năng giả nữa, nếu đợi đến khi căn cứ nghiên cứu ra cách bộc phát dị năng thì đã quá muộn rồi.”
Trần Lập giơ tay muốn nêu ý kiến : “Tán thành. Nhưng vấn đề là làm như thế nào?”
Đường Hâm thoáng dừng lại rồi tiếp tục : “Vẫn sử dụng cách kích thích bằng nguy hiểm.”
Trần Lập im lặng một hồi, “Chỉ sợ người chịu mạo hiểm không nhiều lắm, dù sao thì hiện tại vẫn chưa tìm ra được vắc-xin phòng virus, chẳng khác gì lấy mạng ra đánh cược cả.”
“Cha.” Đường Miểu nhìn sang Đường Tư Hoàng, “Con cũng nghĩ giống Đường Hâm. Đã đến lúc gầy dựng căn cơ của quân đoàn rồi. Con đề nghị thành lập một đội tiến hóa, thành viên của đội ngũ này sẽ chia thành hai loại, một là dị năng giả, một là người thường, những thành viên này không cố định. Những ai không phải là dị năng giả sẽ tự động ghi danh gia nhập vào đội tiến hóa. Mỗi một dị năng giả và phi dị năng giả (người thường) sẽ ghép thành một tổ nhỏ, hai người này phải tin tưởng nhau tuyệt đối, trong quá trình kích thích bằng nguy hiểm, phi dị năng giả phải tín nhiệm dị năng giả tuyệt đối. Vạn nhất phi dị năng giả gặp phải nguy hiểm không cách nào đối phó được thì dị năng giả mới ra tay. Đội trưởng đội tiến hóa sẽ là người trù tính vấn đề này. Về việc đội trưởng đội tiến hóa, con tự đề cử mình, hy vọng cha đồng ý.”
Đường Tư Hoàng nghĩ đến nước giếng trong không gian, khẽ gật đầu, nói với vẻ mặt giải quyết việc chung, “Được. Đội phó do ta đảm nhiệm.”
Mọi người liều mạng nhịn cười.
Đường Miểu vội nói : “Mọi người còn có gì muốn báo cáo không?”
“Có. Hiện tại, về cơ bản thì lưới trời của căn cứ đã hoàn thành, căn cứ thậm chí đã suy tính tới khả năng có tang thi chuột, tang thi gián luôn rồi, cũng đã hoàn thiện đủ loại công tác phòng hộ lòng đất. Có thể nói hiện tại trong căn cứ vô cùng an toàn, bởi thế, người của bộ Hậu cần gần đây cực kỳ nhàn nhã, mà tôi cực kỳ chướng mắt cái loại an nhàn này.” Đường Võ khoanh tay trước ngực, khinh thường nói.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Trần Lập thoáng báo động nhưng hắn nhất thời không nắm bắt lấy.
Đường Văn đẩy đẩy kính mắt, thấu kính lóe lên tia sáng dưới ánh đèn trên đỉnh đầu : “Thỉnh thoảng dẫn bọn họ ra ngoài tập huấn thì sao? Ví dụ như đi theo tác chiến cùng với ở phía sau moi tinh hạch, nhặt con mồi, vận chuyển vật tư, đưa nước chẳng hạn.” Dị năng giả hệ không gian hiện vẫn còn khá ít, trong quân đoàn trừ Đường Tư Hoàng và Đường Xuân thì chỉ có hai dị năng giả không gian, hơn nữa diện tích không gian của họ không lớn quá năm mươi mét vuông. Cho nên bình thường khi các tiểu đội ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, chủ yếu là dựa vào nhân lực và xe để di chuyển vật tư.
“Ý kiến hay.” Đường Thất tán thành.
Trần Lập cười khổ. Hắn không thể không thừa nhận cấp dưới của Đường Tư Hoàng có đủ loại nhân tài, nhưng phần lớn đều là những quái kiệt * .
(*: Nguyên văn: 怪才/guai cai – ‘quái tài’ ~> Chỉ loại người thường có thiên phú trên một phương diện khác thường nào đó, nhưng tư tưởng hành vi kì quặc nên thường bị người khác hiểu lầm. Những người này không giống với khái niệm thiên tài thường gặp, họ có thể rất tàn nhẫn, hoặc cực kì quái dị, không tuân theo bất kì tiêu chuẩn hay đạo đức nghề nghiệp nào. Nói cách khác, là dùng để chỉ những người tài hoa nhưng tinh quái, nhìn vấn đề hay cách thức làm việc đều theo hướng khác người, nhìn một cách khác người để giải thích.) ~Theo baidu~
Đường Xuân tiếp lời : “Còn một chuyện khác nữa, tiên sinh, Đường phủ hẳn là nên mời thêm hai người nữa, làm bán thời gian cũng được.” Gần đây người trong nhà càng lúc càng bận rộn, bởi vậy cũng tăng thêm đủ loại việc cần phải xử lý, một mình thím Xuân vừa phải quét dọn phòng ốc, lại giặt đồ nấu cơm trồng rau, bận đến tối tăm mặt mày.
“Chuyện này là sơ sót của ta.” Đường Tư Hoàng gật đầu, áy náy nhìn thím Xuân, đổi lấy ánh mắt hiểu rõ cùng nụ cười bao dung của bà, “Mời người ngoài nhất định là không được. Đường Miểu, có ý kiến gì không?”
Xử lý nội vụ hiển nhiên vẫn là phụ nữ cẩn trọng hơn, đã không thể chọn người ngoài thì chỉ có thể chọn người trong bộ Hậu cần. Mặt Đường Miểu có hơi nong nóng. Này là sợ cậu ghen sao? Kính nhờ, cậu cũng đã đeo nhẫn cho Đường Tư Hoàng luôn rồi. Nếu như còn có người không biết tốt xấu muốn lao đầu vào ngực Đường Tư Hoàng, cậu nhất định sẽ đá bay người đó ra khỏi căn cứ, bất kể là “hắn ta” hay “cô ta”.
Cậu bình thản nhìn về phía Đường Xuân : “Bác Xuân, bác là người tiếp xúc nhiều nhất với bộ Hậu cần, bác có người nào muốn đề cử không?”
Đường Xuân thở dài nói : “Những người phụ nữ trong bộ Hậu cần vẫn khá là hiểu chuyện.” Tất cả đều hiểu lý do ông thở dài. Tận thế hủy diệt không biết bao nhiêu đàn bà con gái, cũng tạo ra rất nhiều người kiên cường mạnh mẽ. Những phụ nữ được quân đoàn hoa quả thu nhận hầu như đều biết tự mình hiểu mình, vất vả lắm mới tìm được chỗ dựa, dĩ nhiên sẽ không cho phép mình phạm sai lầm.
“Tạm thời để Dương Liễu và Thư Thái Nhan tới đi.” Đường Miểu suy nghĩ, “Tốt nhất là tới sau khi chúng ta đều ra ngoài cả, thời gian ở lại cũng không được quá lâu. Còn phải phiền thím Xuân chỉ bảo bọn họ nhiều hơn.”
Đám Đường Văn gật đầu, ai cũng chả mong mình ở ngoài đã mệt đến sống dở chết dở rồi mà khi về còn phải lo nhà cháy.
“Cứ yên tâm.” Thím Xuân hào sảng vỗ ngực.
Đường Văn quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói ra lời làm người ta muốn hộc máu : “Các anh em nhớ quản cho tốt nửa người dưới của mình, nếu cần quá thì tới khu làng chơi. Đúng rồi, trước khi đi nhớ tới gặp bác Xuân lấy “áo mưa”, đừng có để bị nhiễm mấy cái thứ bậy bạ về đây.”
Đường Tam nhịn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được : “Tôi có thể hỏi bác Xuân sao lại có “áo mưa” không?”
Thím Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy rời đi. Mấy cái đứa hư hỏng này!
Đường Thất khoanh tay trước ngực, liếc hắn : “Ồ, Đường Tam, cậu đang nghi ngờ năng lực của bác Xuân à?”
Trán Đường Tam sổ xuống ba sọc đen (-_-|||).
“Đừng có học theo cái giọng của Tiếu tiên sinh! Còn nữa, ý tôi không phải thế!”
Đường Thất nghẹn họng.
Khóe miệng bác Xuân co rút : “Này này mấy cái đứa kia, đừng có lôi ông già ta đây ra đùa!”
“Được rồi, nói chính sự đi.”
Vào lúc mấu chốt, lời của Đường Tư Hoàng vẫn rất có trọng lượng, lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người, tất cả lập tức ngồi lại đàng hoàng.
“Chuyện tiếp theo, là sử dụng tinh hạch của tang thi như thế nào để tăng cường dị năng.” Tầm mắt Đường Tư Hoàng chậm rãi lướt qua từng người, thu toàn bộ vẻ khiếp sợ trên mặt họ vào mắt.
Không hổ là những người đã đi theo Đường Tư Hoàng nhiều năm, không một ai liều lĩnh lên tiếng, tất cả đều yên lặng chờ đợi nghe y nói tiếp.
“Về phương diện này, bên căn cứ có truyền tới tin gì không?” Đường Tư Hoàng rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Đường Văn đáp : “Có một chút, căn cứ biết tang thi dị năng có thể nâng cao thực lực của mình bằng tinh hạch của tang thi tiến hóa, vì có rất nhiều người từng thấy tang thi dị năng móc tinh hạch của tang thi tiến hóa ra rồi bỏ thẳng vào miệng. Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì. Thậm chí còn có người từng thử làm vậy nhưng đã chết ngay tại chỗ. À nhân tiện nói luôn, những tin tức này do lão đầu cung cấp ấy.”
Gương mặt Đường Tư Hoàng thoáng thay đổi : “Tiểu lão đầu ở căn cứ WH?”
“Phải.” Đường Văn mỉm cười, cũng rất vui vẻ khi tiểu lão đầu kia còn sống, đó thật sự là một nhân tài, “Ông ta mới đến căn cứ Kinh đô hai hôm trước. Chỉ là, Tiếu tiên sinh đã đi trước một bước, thu ông ta vào Hồ Đồ đội rồi.”
Mấy người Đường Võ, Trần Lập không khỏi lộ vẻ thất vọng. Bọn họ cũng khá quen tiểu lão đầu kia, đó tuyệt đối là một người vô cùng xuất sắc, thật đáng tiếc khi không thể kéo vào quân đoàn hoa quả. Còn chuyện lão đầu rốt cuộc là làm thế nào mà thu thập được nhiều tin tức như vậy, bọn họ tuy ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi kỹ, đó gọi là “Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột”.
(* [蛇有蛇道, 鼠有鼠道] : đại ý là mỗi người đều có cách riêng, bí quyết riêng; tui không biết bên mình có thành ngữ nào tương tự vậy không nữa, ai biết thì nói để tui sửa lại cho thuần việt luôn nhé)
“Ừm.” Đường Tư Hoàng chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chống tay dưới cằm, rũ mắt suy nghĩ, không biết là đang nghĩ gì.
Đường Miểu nghi hoặc nhìn y, tiếp tục những lời mà y nói trước đó, đồng thời lấy ra bốn viên tinh hạch dị năng đưa cho Đường Văn, để mọi người truyền tay nhau xem. Tinh hạch của mỗi loại tang thi dị năng có một màu khác nhau.
“Sử dụng tinh hạch của tang thi dị năng như thế nào, tôi và cha đã có một vài phỏng đoán. Tất cả dị năng giả chỉ có thể sử dụng tinh hạch khớp với dị năng của mình. Trước mắt, trong tay tôi có bốn viên tinh hạch dị năng, một hệ hỏa, hai hệ thủy và một cái hệ phong. Dựa theo những đóng góp và thâm niên, bốn viên tinh hạch này sẽ phân cho chú Văn, Đường Thất, Phùng Dã và chú Võ.”
Đường Võ sững sờ, vội nói : “Tôi biết viên tinh hạch hệ thủy này lấy được là nhờ đội của đại thiếu gia. Nếu theo như cống hiến thì viên hệ phong phải đưa cho đại thiếu gia mới đúng. Tiểu thiếu gia, tôi có thể chờ lần sau.”
Đường Hâm không để tâm cười với hắn, nhắc nhở : “Chú Võ, đừng quên, còn có hai chữ “thâm niên” nữa.”
Đường Miểu cũng nói : “Chú Võ, chú đừng từ chối. Đây là cái chú xứng đáng nhận được.”
Đường Võ thấy Đường Tư Hoàng không nói gì, cũng hiểu chuyện này đã không thể nào thay đổi được, chỉ đành nhận lời.
Đường Tư Hoàng chú ý thấy Đường Nhất và Đường Tam, Đường Xuân lộ vẻ mất mát, lên tiếng : “Tinh hạch tương ứng với dị năng giả hệ sức mạnh, tốc độ, không gian là gì, tạm thời vẫn chưa biết, nhưng nhất định là có. Cái này phải để các cậu tự tìm hiểu rồi. Vẫn là câu nói đó, đừng có để tang thi dẫn trước chúng ta.”
Đường Tư Hoàng lại nhìn sang Trần Lập : “Tôi nhớ không lầm thì dị năng của cậu cũng hệ hỏa?”
“Phải.” Trần Lập cười vô lại, “Lão đại, tôi sẽ kiên nhẫn chờ tới lần sau.” Trần Lập đã ngồi đây, cũng biết chắc sẽ không thiếu phần mình, càng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã chọn lựa đi theo Đường Tư Hoàng.
“Nội dung cuộc họp hôm nay chỉ có những cái này thôi.” Đường Tư Hoàng nói, “Đường Văn, 6 giờ sáng mai, bốn người các cậu ra cổng căn cứ nhận xe rồi chờ tôi. Còn nữa, có lẽ cũng không cần tôi nhấn mạnh nữa nhỉ, nội dung cuộc họp hôm nay không được để lộ ra ngoài nửa chữ.”
“Rõ!”
“Nếu không còn vấn đề gì khác, tan họp.” Đường Tư Hoàng nói.
Đường Miểu nhìn sang Đường Hâm : “Tí nữa anh qua phòng em với cha đi, có chuyện cần nói với anh.”

———————
[1] Canh xương nấu nấm [骨头蘑菇汤]


*****************

Chương 285 : Lợi dụng không gian (2)
Thấy những người khác đã đi xa, Đường Hâm nhướng mày cười, trêu chọc : “Tối anh qua sẽ không phá rối chuyện tốt của em với papa chứ?”
Đường Tư Hoàng đã bước lên bậc thang, nghe thấy câu này thì khóe môi khẽ nhếch lên. Đường Hâm muốn chọc Đường Tiểu Miểu sao, đâu có dễ vậy.
Chỉ nghe Đường Miểu bình tĩnh đáp lại : “Ờ, cũng không sao, dù sao thì sau này khi anh kết hôn, lâu lâu em cũng sẽ qua chỗ anh chơi mà.”
Đường Hâm nghẹn họng : “…Xem như anh sợ em.”
Đường Hâm vừa vào phòng, Đường Miểu liền nói thẳng : “Từ bây giờ, mỗi tối anh tới phòng em nhân lúc không ai chú ý, em sẽ đưa anh vào không gian, anh ở trong đó tập luyện dị năng của anh.”
“Hiểu rồi.” Đường Hâm sáng tỏ, thì ra không gian còn có công dụng đó. Chuyện Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không đưa viên tinh hạch hệ phong cho hắn là chuyện nằm trong dự liệu, cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, chỉ là có hơi rầu thôi. Hắn rất kính trọng Đường Võ, cũng cực kỳ tán thành việc đưa viên hệ phong cho chú ấy. Sở dĩ hắn rầu là vì, bất kể thế nào hắn cũng là con trai Đường Tư Hoàng, anh trai Đường Miểu, hai cái người này sao lại chẳng chịu thiên vị hắn chứ? Trước kia hắn thật không biết mình cũng có lúc trẻ con thế này.
Hiện tại đã hiểu được rồi, papa và em trai đều cực kỳ quan tâm đến hắn, không thì cũng sẽ không tình nguyện hy sinh thời gian “giải trí” của hai người họ, để cho hắn tới làm phiền mỗi tối. Nhìn mặt papa đi, đen thui luôn rồi kìa.
Đường Hâm vô cùng gian khổ kiềm chế không để mình bật cười.
“Anh về phòng rửa mặt đã.”
“Cứ vào trong tắm rửa luôn đi. Ba giờ sáng mai ta đưa con ra.” Đường Tư Hoàng đột nhiên cắt ngang, sau đó không để Đường Hâm kịp phản ứng đã đưa hắn vào không gian luôn.
Đường Miểu cười xấu xa, lủi nhanh vào phòng tắm trước khi Đường Tư Hoàng kịp túm lấy : “Cha, rửa mặt đi ngủ thôi, con bóp kem đánh răng cho cha.” Trong lòng thì đang vui vẻ hoan hô : lúc nào cũng phải trong tinh thần chuẩn bị đưa Đường Hâm ra, cha sẽ không ra tay với cậu, buổi tối cậu có thể ngủ ngon lành rồi.
Đường Tư Hoàng đi qua, ôm lấy cậu từ phía sau, mút một cái thật mạnh vào gáy cậu, lại hôn ‘chóc’ thêm cái nữa, mới buông cậu ra. Về sau nhóc con này sẽ hiểu được cái gì gọi là “kín không bằng thưa” * .
(* [堵不如疏] : không rõ ý lắm, search thì không ra, chắc là ý nói em Miểu chặn hết đường như thế còn không bằng để thưa ra cho dễ phòng? Hoặc cũng có thể ý nó na ná như, bây giờ em Miểu ko cho anh Hoàng động vào thì mốt ảnh cũng tính sổ một lượt, còn ko bằng cứ cho đi để mốt ko bị tính nợ dồn? Tui nghĩ thế :v Ai biết nói mị nhoe =((( đưa nguồn luôn càng toẹt -.,- )
Đường Miểu nhìn nụ cười sâu xa trên mặt y, sao có cảm giác không tốt lắm ta?
Đường Tư Hoàng đưa kem đánh răng cho cậu : “Tối nay ngủ sớm, kế tiếp sẽ bận rộn lắm đấy.”
“Dạ.”
“Chờ ta về rồi dẫn đội tiến hóa đi.”
Đường Miểu trợn tròn mắt : “Ai biết được nhóm chú Văn chừng nào mới thăng cấp?”
“Hẳn là không lâu lắm.” Đường Tư Hoàng cũng không xác định được, dù sao thì mỗi người mỗi khác.
“Một mình con dẫn đội không được sao?”
Đường Tư Hoàng im lặng trong phút chốc, không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, có vui mừng, có kiêu ngạo, nhiều hơn nữa là mất mát. Người yêu y trưởng thành rất nhanh, giống như lúc nào cũng có thể giương cánh bay mất * vậy, không còn ỷ lại y như trước nữa. Thế nhưng y không muốn giam cầm cậu, y càng muốn nhìn gương mặt tươi cười của cậu hơn, đặc biệt là hai cái lúm đồng tiền lún sâu trên má.
(* : bản gốc là “nhất phi trùng thiên”, nghĩa là một bước lên trời)
Y đưa tay chạm vào chiếc nhẫn trên cổ Đường Miểu, khẽ vuốt ve. Một ngày nào đó, y sẽ làm cho chiếc nhẫn này nằm chễm chệ trên tay Đường Miểu.
“Cha?” Lòng Đường Miểu chợt nhói lên khi thấy vẻ mất mát thoáng hiện trong đáy mắt y, tim như bị siết chặt, vô thức ôm lấy eo y.
Đường Tư Hoàng thả tay xuống, sắc mặt trở lại bình thường : “Nếu con có thể cam đoan không để mình bị thương.”
“Được!” Đường Miểu chủ động hôn lên, trong mắt sáng lên tia sáng mê người. Tất cả những thứ cậu làm đều vì mục đích có thể mạnh mẽ như Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng thoải mái, nhẹ giọng nói : “Ừ, đánh răng đi.”
Hôm sau, Đường Tư Hoàng dẫn theo bốn người Đường Văn, Đường Võ, Đường Thất và Phùng Dã cùng rời khỏi căn cứ, biết có một thôn trang vắng vẻ không người, liền đưa bọn hắn vào một căn nhà trong đó, cho mỗi người một miếng vải đen che mắt.
“Che kín mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, cầm tinh hạch, làm theo bản năng. Trước khi ta cho phép, không được tháo miếng vải che mắt xuống. Ta sẽ luôn ở cạnh, có vấn đề gì, có thể hỏi ta. Hiểu?”
“Đã hiểu!” Bốn người đều cảm thấy “phương pháp” này vô cùng thần bí nhưng không ai lên tiếng hỏi, chỉ làm theo lời y nói.
Đường Tư Hoàng thấy bọn hắn đã chuẩn bị xong thì đưa cả bọn vào không gian. Y cố ý dẫn bọn hắn tới chỗ khá vắng vẻ im ắng giống như trong không gian, nên bốn người Đường Văn không hề cảm giác được hoàn cảnh xung quanh mình đã thay đổi.
Đường Miểu ăn xong bữa sáng, mặc vào bộ combat thẳng thớm, đứng trước gương chỉnh chỉnh lại, tạo vài kiểu pose. Nói đi cũng phải nói lại, quân đoàn hoa quả nên có đồng phục riêng rồi, đợi cha về thì bàn bạc sau vậy.


Cùng Đường Xuân đi đến tổng bộ, Đường Nhất vừa thấy hai người liền thổi còi.
“Tập hợp!”
‘Rầm rập rầm rập —— ’ những tiếng bước chân dồn dập vang dội, chỉ chốc lát sau, tất cả tiểu đội đã tập hợp xong sau khẩu lệnh của đội trưởng, nhìn về phía cậu thiếu niên đứng trên bục dựng cờ. (chú: tổng bộ ban đầu là trường học)
Đường Miểu quét mắt nhìn một vòng, thỏa mãn gật gù, lớn giọng hô : “Nghỉ!”
Tiếng dậm chân đều nhịp dứt khoát lần nữa vang lên. ‘Soạt — ’
“Chuyện quân đoàn hoa quả thiết lập đội tiến hóa, đội trưởng của các anh ắt hẳn đã nói rõ. Trước khi tôi đến, các anh có lẽ đều suy nghĩ kỹ càng cả rồi. Bây giờ, ai báo danh thì bước ra khỏi hàng. Đây là tự nguyện, tuyệt đối không bắt buộc.” Đường Miểu mỉm cười nói.
Mọi người bên dưới cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Không bao lâu thì có người thứ nhất, người thứ hai…
Năm người đều thuộc tiểu đội của Trần Lập.
Đường Miểu nhướng mày, ngó về phía Trần Lập đứng ở xa. Trần Lập tạo khẩu hình ‘oan cho tôi’, ý là hắn chẳng nói thêm lời nào thừa thải cả.
Đường Miểu tin hắn, khẽ gật đầu. Những người từng là quân nhân kia, ánh mắt ai nấy cũng đều kiên nghị như dĩ vãng, bất kể khi nào, bọn họ cũng đều muốn bản thân mạnh hơn nữa.
Tiếp đó là người thứ sáu, thứ bảy, thứ tám…, người thứ hai mươi mốt. Sau đó, hơn mười phút trôi qua, không còn người nào bước ra khỏi hàng nữa. Số người này, còn chưa bằng một phần mười tổng nhân số của quân đoàn hoa quả. Đường Nhất và Trương Vọng nhíu mày nhìn nhau.
Cả sân tập im phăng phắc, gần như tất cả đều đang chờ lửa giận của Đường Miểu. Thế nhưng sau đó, bọn họ lại tiếp tục nghe thấy tiếng nói trong vắt kia, nụ cười trên mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, ngay cả ngữ điệu cũng chả có gì bất thường.
“Chắc các anh cũng đã tìm được người hợp tác phù hợp rồi.”
Người hợp tác với những người bước ra khỏi hàng vừa rồi đi tới, đứng bên cạnh họ.
“Tốt lắm.” Đường Miểu gật đầu cười, “Đường Nhất, trước hết chú ghi lại tên của bọn họ đi, sau đó cho bọn họ ký bản thỏa thuận. Có tổng cộng 21 tiểu tổ, chia thành hai tiểu đội. Hôm nay tôi sẽ dẫn tiểu đội một đi làm nhiệm vụ, các anh theo tôi. Những người còn lại tiếp tục huấn luyện, ai có nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ.”
Đường Miểu gọi hai mươi mốt người qua một bên, trước tiên để bọn họ tự giới thiệu với nhau, sau đó nói : “Từ bây giờ, tổ người bình thường gọi là tiểu tổ 1, các dị năng giả là tiểu tổ 2. Sau khi ra khỏi căn cứ, lúc gặp nguy hiểm và làm nhiệm vụ, người ra tay sẽ là tiểu tổ 1. Tiểu tổ 2 nghe đây, các anh không được làm bất kỳ chuyện gì thừa thãi, cái duy nhất cần làm là bảo vệ người hợp tác của các anh cho tốt, đến lúc bọn họ không cách nào hóa giải được nguy hiểm thì phải kịp thời bổ cứu. Còn an toàn của tiểu tổ 2 sẽ do chính các anh và tôi phụ trách. Đương nhiên, cái này cần phải có sự tin tưởng tuyệt đối của các anh đối với tôi, bằng không các anh cũng sẽ không thể nào an tâm giao phía sau lưng mình cho tôi được. Bây giờ vẫn còn cơ hội hối hận.” Ánh mắt sắc bén quét qua từng dị năng giả.
Một người khá điềm tĩnh trong đó lên tiếng : “Đã đến đây thì tôi cũng đã sớm nghĩ tới chuyện này. Tiểu thiếu gia, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu.”
Đường Miểu nhận ra anh ta chính là người cha mà mình đã từng cứu. Tên là Đoàn Hùng.
Những người còn lại lần lượt tỏ rõ thái độ, cũng có ý nghĩ như vậy, ánh mắt kiên định mà bình tĩnh.
“Tốt lắm, vậy thì xuất phát thôi!” Đường Miểu phất tay, bộ dáng khí phách của cậu khiến trong mắt những người khác thoáng hiện ý cười.
Hổ Vương, Hắc Uy và Charles như những vệ sĩ, đi sát bên người Đường Miểu.
Đi ngang qua Đường phủ, Đường Miểu kêu hai người trong đội khiêng hai thùng nước theo. Đội ngũ hơn hai mươi người không tính là nhỏ, dọc đường đi dẫn tới không ít ánh mắt. Ở lối ra vào căn cứ, Đường Miểu đứng từ xa thấy được Cố Lâm Phong, trong lòng dấy lên nỗi chán ghét. Nhìn hắn ta liền nghĩ tới quân đội, sau đó lại nghĩ tới mấy chuyện mà quân đội đã làm, nhất là Hồng Môn Yến hơn một tháng trước.
Lần đó cậu và Đường Tư Hoàng giết không ít người, bên quân đội có tới tìm họ nhưng không xem bọn họ như hung thủ, mà là người bị hại, làm một đống bản thảo của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng trở nên vô dụng chả có chỗ dùng. Người nhà của bộ trưởng Triệu và phó bộ trưởng Lý cũng không tới gây phiền toái cho quân đoàn hoa quả. Nội tình nhất định đã có người lên tiếng. Thế nhưng, càng như vậy, tâm cảnh giác quân đội của Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu lại càng nặng. Cố Thanh Sơn rốt cuộc là đang tính toán cái gì, bọn họ hoàn toàn chẳng biết gì cả, không thể không đề phòng được.
Cố Lâm Phong thấy được Đường Miểu, huơ tay tính bắt chuyện. Đường Miểu lại chỉ cười một cái với hắn ta rồi dẫn người rời đi.
Chiếc xe tải cỡ lớn ra khỏi căn cứ rồi, Đường Miểu nói với tài xế : “Đến thị trấn gần đây nhất.”
“Đội trưởng, cậu tính làm gì?” Đoàn Hùng nghi hoặc hỏi.
Đường Miểu đáp : “Tôi dẫn mọi người ra ngoài là để kích phát dị năng, chứ không phải để các anh đi chịu chết. Một mình tôi không thể nào ngăn cản được sự công kích của tang thi chim được, cho nên chúng ta vào trấn, tang thi chỗ đó không phải ít. Mà nhỡ có gặp phải tang thi chim thì có thể trốn vào các tòa lầu, ít nhất không cần lo sẽ bị tập kích từ trên không.”
Lời thẳng thắn của cậu chiếm được thiện cảm từ mọi người, tất cả đều cười rộ lên.
Đường Miểu yên lặng kiểm tra lại kế hoạch của mình trong đầu, sau khi xác nhận không có bất cứ vấn đề gì thì khá rảnh rỗi, đầu óc bất giác nghĩ tới Đường Tư Hoàng. Cha ở trong không gian chờ bốn người Đường Văn, không biết có nhớ tới mình không nhỉ.
Do dự một hồi, cậu nhắm mắt lại, để tinh thần lực của mình dò xét không gian. Lần này ngoài ý muốn không có bất kỳ thứ gì cản trở cậu, tinh thần lực “chạm” phải một mảnh giấy trong thùng thư, cậu vui vẻ không thôi, mở mắt ra.
Đoàn Hùng rất cảnh giác, chú ý thấy vẻ mặt của cậu thì liền lắng nghe động tĩnh bên ngoài, dùng mắt hỏi cậu.
Đường Miểu lắc đầu, ra hiệu không có gì, giả vờ móc mẩu giấy từ trong túi ra.
———
Carly : Miểu ơi là Miểu, nhỡ mốt đang đánh tang thi e lại nhớ tới ngta thì sao hả =))))) dại giai vừa vừa thôi nha =)))
***************

Chương 286 : Nguy hiểm và đường sống
“Xuất phát chưa? Tốt nhất là nghe lời ta mang theo Charles, Hổ Vương và Hắc Uy, bằng không, chờ ta về rồi tính sổ sau. Bên này vẫn rất thuận lợi, có xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn. Lúc ta vào trong thì năng lượng hệ hỏa sẽ truyền thẳng vào ta nên ta không thể ở trong không gian cùng họ được. Ngoài ra, không gian thăng cấp nữa rồi, cụ thể ra sao thì tạm thời không nói, cho con bất ngờ.
P/s : có nấu cháo thịt nạc trứng muối đấy, có rảnh thì lén uống một chút.”
Đường Miểu xem mà mặt mày bất giác hiện lên nét cười, mấy người Đoàn Hùng không hẹn mà cùng nhìn qua, trong lòng tò mò vô cùng. Vài người có tính cách khá là năng động thậm chí còn to gan cười ám muội với Đường Miểu.
“Cười cái gì?” Đường Miểu làm như không có gì hỏi.
“Nhìn đội trưởng cười ôn hòa ngọt ngào như thế, nhất định là đang nhớ tới người thương rồi. Không biết là ai may mắn thế, trèo lên được cành cao như cậu! Đội trưởng, tiết lộ chút đi?” Một đồng đội cười đùa.
Đường Miểu buồn cười, lấy bút ra viết lại cái câu “trèo lên cành cao” kia, rồi bỏ giấy trở lại vào túi, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Đường Tư Hoàng khi thấy câu đó.
Thùng xe bị gõ nhẹ một cái, là ám hiệu từ khoang lái, Đường Miểu nghiêm mặt : “Cảnh giác!”
Những người còn lại cũng thu lại vẻ cười đùa.
Đường Miểu ngó ra ngoài thăm dò một chốc, nói : “Chuẩn bị đi, sắp tới rồi. Tôi hy vọng tổ 1 có thể đẩy giới hạn của mình tới tận cùng, phía sau đã có tôi và tổ 2, không cần phải lo lắng. Hiểu chưa?”
“Rõ!”
‘Kétttt —— ’ xe tải thắng lại. Tổ 1 nhảy xuống xe trước, giơ lên hoặc đao hoặc kiếm, gậy sắt xông tới trước, đại sát tứ phía.
Đường Miểu dẫn người của tổ 2 theo sát phía sau, đồng thời hô : “Đi về phía cao ốc bên kia đi!”
Người tổ 2 đã được người bên tổ 1 chọn, tức là quan hệ giữa hai bên cực kỳ thân thiết, hoặc là tri kỷ bạn tốt, hoặc là người thân. Đội viên A của tổ 2 thấy người hợp tác của mình bị ngã, mà có một tang thi sắp bổ nhào lên người người nọ. Cậu ta vô thức giơ tay, muốn dùng dị năng hệ phong nâng đồng bạn của mình lên. Sắc mặt Đường Miểu trầm xuống, giơ tay khều tay cậu ta.
“Đội trưởng!” Đội viên A biết mình vừa rồi rất manh động, có hơi xấu hổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, thấy tay của tang thi đã tiếp cận bạn mình không tới nửa thước * , tức thì quýnh cả lên, lại muốn ra tay, “Không thể đợi nữa — ” (* thước ở đây là thước Trung Quốc, một thước = 1/3 mét => nửa thước = 1/6 mét)
Vẻ mặt Đường Miểu sắc lạnh, không chút khách khí lần nữa cản cậu ta lại, mắt nhìn chòng chọc đội viên bị ngã kia.
“Cậu!”
Đường Miểu là người khẩn trương hơn bất cứ ai, đôi mắt mở to chăm chú để ý, sợ mình bỏ qua bất kỳ động tác thay đổi nào của tang thi và đội viên kia.
Đội viên nọ trước đó còn nghĩ rằng dù có gặp nguy hiểm thì cũng sẽ có người cứu mình, nhưng khi thật sự gặp nguy thì suy nghĩ đầu tiên chính là phải cứu chính mình. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn quên mất có người đang bảo vệ mình, trơ mắt nhìn cái mồm máu của tang thi cách mình càng ngày càng gần, mà mình thì lại chưa kịp đứng dậy, dưới tình thế cấp bách, hai tay nắm chặt đao, lấy tinh thần đập nồi dìm thuyền vung mạnh đao tới trước.
Mọi người thấy rõ đao của hắn xen lẫn những đợt cuồng phong, rít gào phóng ra. Do gió quá lớn nên trông như hữu hình, lại tựa như một lưỡi đao trắng sáng khổng lồ, bổ về phía tang thi.
‘Roẹt —’ tang thi bị phong nhận chém từ vai trái nó xuống eo phải, một lần đứt ngang.
“Thật sự thành công! ‘Nguy hiểm kích thích’ có tác dụng!” Đội viên D bên tổ 2 mừng rỡ hô lên.
Đường Miểu thấy đội viên nọ vẫn ngây người ngồi dưới đất, mà mấy tên tang thi khác lại đi tới ngày càng gần, lớn giọng quát : “Còn chưa chịu đứng dậy!”
Đội viên kia như bừng tỉnh từ giấc mộng, lanh lẹ bò dậy, trên mặt pha lẫn giữa khó tin cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vung mấy đao đẩy lùi tang thi đến gần, chạy tới trước mặt Đường Miểu, vành mắt ửng đỏ, từ ngữ lộn xộn : “Đội trưởng, tiểu thiếu gia, tôi thật sự thành công! Tôi có dị năng rồi!”
Đường Miểu cũng không ngờ có người thành công lẹ vậy, nhưng cậu lúc này càng nên ổn định lại nhân tâm, hai mắt nhìn chằm chằm những người khác, nói nhanh : “Bây giờ anh là thành viên tổ 2, cảnh giác! Vất vả có được dị năng lại vì chủ quan mà chết là chuyện bi kịch nhất.”
Người nọ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thận trọng nói : “Tôi hiểu, đội trưởng yên tâm!”
Đội viên A vốn muốn tới xin lỗi Đường Miểu, tức thì hiểu được hiện tại không phải lúc thích hợp, cũng mau chóng chuyên chú trở lại, hỗ trợ những dị năng giả khác để ý chín người bình thường còn lại.
“A — cứu mạng — ” Một đội viên tổ 1 bị ba tang thi dồn tới góc hẻo lánh, hoảng sợ ôm đầu la to.
Mà thực tế, tang thi cách gã tới tận cả mét, gã vẫn còn cơ hội phản công, chỉ là bản thân gã đã buông tha trước rồi.
Đường Miểu lắc đầu trong lòng, nhìn về phía người hợp tác với gã, nói : “Cứu anh ta đi. Sau này có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng kích phát ra dị năng nữa.” Việc từ bỏ khi chuyện sắp thành hôm nay sẽ trở thành khúc mắc của người kia.
Người hợp tác kia yên lặng không nói, mau chóng ra tay cứu gã.
Gã còn chưa ý thức được vấn đề của mình nằm ở đâu, sau khi người hợp tác với gã giúp gã đẩy lùi ba tang thi, gã còn nhanh nhẹn ra chiêu, giải quyết chúng khá là thoải mái, lại cực kỳ nhiệt tình phóng tới chỗ tang thi khác, nom vô cùng hừng hực chiến ý.
Đoàn Hùng thầm nói một câu đáng tiếc.
Chiến đấu liên tục gần hai giờ đồng hồ, người tổ 1 mệt đến độ thở hồng hộc; tổ 2 cũng chẳng dễ dàng gì, vì bọn họ phải để ý từng phút từng giây, không khi nào được thả lỏng, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng khiến bọn hắn thậm chí còn mệt hơn cả tổ 1.
Lượng công việc của Đường Miểu gần như là gấp mười người khác, cũng mệt tới ngắc ngoải, ra lệnh với Charles, Hắc Uy và Hổ Vương.
“Hổ Vương, Charles, Hắc Uy, giải quyết hết đám còn lại đi. Những người khác tranh thủ vào trong, nghỉ ngơi hai mươi phút.”
Cả đám người vọt vào một căn nhà gần đó, dùng bàn chặn cửa phòng lại, đóng cửa sổ, kéo màn, biến nó thành một phòng an toàn đơn sơ.
Tiến hành mọi phương pháp phòng vệ xong, gần như tất cả đồng loạt ngồi bệt xuống, há to miệng thở gấp, sau đó lấy nước trong ba lô ra tu ừng ực.
“Đội trưởng, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Vị đội viên từng có ý định kháng lời Đường Miểu xấu hổ đi tới, “May mà cậu lúc đó kịp thời ngăn cản, bằng không, người hợp tác của tôi đã không thể có được dị năng rồi. Cám ơn!”
“Ừm, anh không có sai, chỉ là lo lắng cho bạn mình quá thôi.” Đường Miểu không ngồi mà dựa vào tường, nốc vài ngụm nước, lại bảo ba đứa Hổ Vương đứng canh ở cửa, nhìn tất cả mọi người nói : “Tôi tổng kết lại tình hình trong hai tiếng này một chút. Thạch Cường, không đủ tin tưởng người hợp tác của mình, vì thế mà trong lúc đánh với tang thi cứ sợ trước sợ sau, sợ sẽ có tang thi đánh lén mình từ phía sau.” Trong hai tiếng này, đã có hai người thuận lợi kích phát ra dị năng, thành tích đã là rất tốt rồi.
Thạch Cường ngây người, cúi đầu không nói, tránh né ánh mắt người hợp tác với mình.
Đường Miểu lạnh nhạt : “Nếu anh còn tiếp tục ôm tâm lý này, tôi khuyên anh từ bỏ đi, vì anh đã không chuẩn bị sẵn sàng từ ngay trong tiềm thức rồi.”
“Thạch Cường, em không tin anh?” Anh trai gã, dị năng giả Thạch Cương nhìn gã với vẻ không thể tin được, “Đã không tin anh rồi, sao còn chọn anh làm người hợp tác?”
Thạch Cường vội nói : “Không, anh hai, không phải em không tin anh. Chỉ là em sợ chết nên mới cứ luôn lo lắng có tang thi nhảy ra từ chỗ tối đánh lén. Em sẽ điều chỉnh lại mình!”
“Chỉ có quyết tâm liều sống chết mới có thể đẩy tinh thần lực của mình tới mức cao nhất, tin tưởng tôi, các cậu cũng có thể làm được.” Cái người đầu tiên kích phát ra dị năng truyền lại kinh nghiệm của bản thân trong chính lúc đó, hy vọng có thể giúp những người khác. Hắn cùng người hợp tác của mình nhìn nhau cười làm mọi người cảm thấy như được cổ vũ, đồng thời còn khiến tinh thần của những người bình thường còn lại như hừng hực lửa.
Cổ vũ là chuyện nên làm, nhưng không thể không đánh một gậy đả kích. Đường Miểu bình tĩnh nói : “‘Nguy cơ kích thích’ không phải để các anh tìm chết, khi đối mặt với tang thi phải bình tĩnh đối phó, không thể chỉ hành động theo cảm xúc. Tôi nhắc nhở lại lần nữa, tỉ lệ các anh kích phát ra dị năng và tử vong là 5:5.”
Nhìn mọi người bình tĩnh trở lại, Đường Miểu từ trong ba lô lấy ra một bình nước lớn.
“Uống hết nước của các anh đi. Đây là nước trà có bỏ thêm lá bạc hà, uống vài hớp nâng cao tinh thần.”
Bạc hà lấy từ trong không gian, nước là nước giếng, nước giếng uống nhiều quá sẽ gây đau bụng, nên Đường Miểu chỉ cho mỗi người bình tường chừng 100 mi-li-lít. Dị năng giả trước mắt không có phần.
Chờ bọn họ uống xong, Đường Miểu cất bình nước đi.
“Cũng được rồi. Chuẩn bị hết chưa?”
“Xong rồi.” Mọi người lần lượt đứng lên, nghỉ ngơi rồi khỏa khoắn lên không ít, cả người tràn ngập sức sống.
“Mở cửa!” Đường Miểu giơ súng lên, trầm giọng nói.
Ngoài cửa có không ít tang thi lảng vảng, trước tiên để hai dị năng giả mở đường, sau khi đến nơi khá là rộng rãi thì dị năng giả mới lùi về sau cho người bình thường ra phía trước.
Vừa đánh không bao lâu, Đồ Tiến của tổ 1 cách nhóm người càng lúc càng xa, người hợp tác của hắn ta vì phải đứng gần bảo vệ mà trong lúc không để ý cũng đi khá xa.
Đường Miểu lạnh giọng cảnh báo : “Đồ Tiến, không được liều lĩnh.” Vóc dáng Đồ Tiến cường tráng, tính cách cũng rất mạnh mẽ, cậu vốn rất coi trọng Đồ Tiến.
“Yên tâm. Tôi phải kích phát ra được dị năng, mẹ tôi và em trai còn cần tôi chăm sóc!” Đồ Tiến hô to, càng đánh càng mạnh mẽ.
Đường Miểu thấy cách đó không xa có một tang thi trông có vẻ là tang thi dị năng vọt tới, thầm kêu không ổn, lạnh lùng nói : “Đồ Tiến, lập tức quay lại!”
Người hợp tác với Đồ Tiến cấp tốc dựng tường đất lên cản lại tang thi nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc này Đồ Tiến cũng đã phát hiện thấy tang thi kia, mặt liền biến sắc, vội chạy đi, nhưng tang thi kia đã nháy mắt tiến tới sát phía sau hắn ta, tay phải vung lên, cào trúng ngay cổ. Tang thi túm lấy Đồ Tiến, gào to một tiếng, cấp bách lẩn trốn, nhanh chóng vọt qua tường không thấy bóng dáng.
Đợi khi Đường Miểu đuổi tới thì trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu vẫn còn mới.
“Đồ Tiến!” Người hợp tác với Đồ Tiến mặt mày trắng bệch, nhấc chân muốn đuổi theo.
“Đứng lại!” Đường Miểu lạnh giọng quát.

*******************

Chương 287 : Đường Miểu viện trợ từ xa
“Tôi muốn giết con tang thi kia vì Đồ Tiến — ”
“Giết? Anh có thể cam đoan mình không gặp phải đàn tang thi sao? Anh có thể chắc chắn mình bắt kịp nó trong một ngày? Nếu không thì anh có thể đảm bảo mình tìm được nguồn tiếp tế đồ ăn thức uống không? Anh không thể, vậy thì dù đi cũng có chết thôi!” Đường Miểu quay người rời đi, “Bây giờ nếu anh vẫn muốn đuổi theo, sẽ không ai ngăn anh đâu. Những người khác, rút lui trước đã.”
Người hợp tác với Đồ Tiến do dự vài giây liền bước nhanh đuổi kịp.
Trở lại “căn cứ” an toàn tạm thời trước đó, Đường Miểu nhìn chăm chú gương mặt từng người, cười lạnh : “Bây giờ rời đi vẫn không muộn.”
“Ai nói muốn rút lui!” Một đội viên đột nhiên đứng bật dậy, cắn răng, “Mẹ kiếp! Tôi không tin con người có trí tuệ lại đánh không lại đám tang thi không não! Đội trưởng, chúng ta tiếp tục!”
“Tiếp tục!”
“Cùng liều mạng với bọn nó!”
“Tốt lắm!” Đường Miểu mỉm cười, “Vậy chúng ta đánh thêm mấy trận nữa!”
Ba ngày sau, Đường Miểu mới xuất hiện trở lại ở cổng căn cứ, để Hắc Uy đi thông báo với những người khác trước. Đội ngũ hai mươi mốt người còn lại hai mươi người. Mười người của tổ 1, Đồ Tiến thì đã hy sinh, chỉ còn lại hai người bình thường. Nói cách khác, xác suất thành công của ‘nguy cơ kích thích’ là 70%. Gần như ai nấy đều tràn ngập vui mừng, chỉ trừ một người. Biết ai không? Là cái người đã la to cứu mạng kia, tên Lỗ Nguyên. Sắc mặt Lỗ Nguyên tái nhợt, nom còn khó coi hơn cả mấy ông chồng phát hiện ra vợ mình ngoại tình nữa. Gã ta không kích phát ra được dị năng, cũng không nguyện ý trở lại căn cứ, đáng tiếc chẳng ai đứng về phía gã ta. Đường Miểu đã từng nhắc một câu, cho nên tất cả đều hiểu rõ Lỗ Nguyên dù có tiếp tục đánh thì khả năng đạt được dị năng cũng rất thấp, tất nhiên không muốn mạo hiểm với gã ta. Ở ngoài vài ngày, mọi người đều muốn trở về căn cứ sớm sớm.
“Đường tiểu thiếu gia, lâu quá không gặp!”
Nghe thấy cái giọng già nua quen thuộc, Đường Miểu chợt thấy bồi hồi, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy tiểu lão đầu đang phe phẩy một cái quạt hương bồ rách nát, cười tủm tỉm nhìn cậu, vẫn ăn mặc rách rưới như trước, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.

Quạt hương bồ là loại quạt làm từ lá cây hương bồ; cũng là hình ảnh gắn liền với nhân vật Tế Công (trên hình) trong bộ phim cùng tên
“Thật tốt khi có thể gặp lại ông!” Đường Miểu cười cười cho lão một cái ôm, “Có điều, bộ chú Tiếu bạc đãi ông à? Sao để ông mặc thế này?”
“Mặc vầy nó mát mẻ.” Tiểu lão đầu gặp lại Đường Miểu cũng hết sức mừng rỡ. Lúc trước khi còn ở căn cứ WH, hai người y như bạn vong nhiên vậy, giờ có thể gặp lại, quả thật rất có duyên.
“Ông thật không có nghĩa khí!” Đường Miểu buông lão ra, bất mãn, “Tin tức của ông linh thông như vậy, nhất định biết quân đoàn hoa quả bọn tôi đã ở căn cứ Kinh đô, sao không tới tìm bọn tôi?”
“Tôi cũng muốn đó chớ.” Tiểu lão đầu cầm quạt vỗ vỗ mình, “Hôm đó cũng thật trùng hợp, tôi cùng mấy người bạn vất vả chạy trốn được tới ngoài cửa căn cứ, đội trưởng Tiếu thấy tôi, không nói hai lời đã dùng lương thực để tôi được vào, còn làm cho tôi giấy chứng minh mới. Không nói mấy cái này nữa, hôm nào khác tôi còn định đến chào hỏi đội trưởng Đường mà, nói chuyện chính đã. Có phải cậu đang dẫn đội tiến hóa đi làm nhiệm vụ không?”
“Hửm?” Đường Miểu phát giác được có cái gì đó, “Chúng ta sang kia nói.”
Đến một chỗ vắng vẻ, tiểu lão đầu nói tiếp, “Cách ‘nguy cơ kích thích’ của các cậu gần như đã truyền khắp căn cứ rồi, thậm chí quân đội đã nghiên cứu ra tính khả thi của phương pháp này, hôm qua còn phái đi một đội mười người ra ngoài, đến giờ còn chưa trở lại.”
“Miệng tên nào trong quân đoàn dài vậy?” Đoàn Hùng nhíu mày. Tin này nhất định do người của quân đoàn truyền ra.
Những người còn lại cũng lộ vẻ giận dữ, cảm thấy “tài sản tri thức” của mình bị xâm phạm.
Đường Miểu vờ như rất giật mình, nhưng suy nghĩ thật sự lại chẳng ai biết được. Càng nhiều người dùng phương pháp ‘nguy cơ kích thích’ thì càng có thể che dấu sự đặc thù của bọn họ, đây là chuyện cậu cầu còn không được.
Cả công việc và sở thích của tiểu lão đầu đều là tìm hiểu tin tức, vẫn muốn tiếp tục đứng ở cửa căn cứ. Đường Miểu dẫn người trở về tổng bộ, trên đường có thể cảm giác được có vài người lén đi theo, nhưng vẫn làm như không biết.
Đường Nhất và Hắc Uy chạy ra từ trong trường (tổng bộ) , thấy đội tiến hóa thiếu đi một người, bèn tìm lại tư liệu về người nọ trong đầu.
“Trong quân đoàn có bao nhiêu người ở lại canh giữ?” Đường Miểu hỏi.
Đường Nhất nói : “Không nhiều lắm, hầu như đều là bộ Y tế và bộ Hậu cần.”
Đường Miểu dừng bước, nói với người của đội tiến hóa : “Các anh vào trước đi, tổ 2 tối nay có thể miễn huấn luyện, tổ 1 thì không được lơi lỏng, tập huấn một tiếng rồi có thể tự do hoạt động. Bữa tối tất cả đều đến hội trường Khánh Công đi. Điểm tích lũy nhiệm vụ sáng mai sẽ vào sổ.”
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp. Đến hội trường Khánh Công chẳng khác nào tối nay được thêm đồ ăn! Hoặc là dùng điểm tích lũy như bình thường, nhưng có thể được thêm hoặc hai món ăn kèm nữa.
“Tiểu thiếu gia, Đồ Tiến chết rồi?”
Đường Miểu nói tóm lại cái chết của Đồ Tiến, Đường Nhất tiếc hận không thôi.
Sau khi đội tiến hóa đi xa, Đường Miểu mới nói với hắn : “Dán thông báo lên bảng thông tin đi, càng nhanh càng tốt. Nói chi tiết tình huống của đội tiến hóa, nhớ nhấn mạnh xác suất thành công kích phát dị năng. Cái chết của Đồ Tiến ta không thể lảng tránh nhưng sơ lược là được rồi.” Trường học thật sự là nơi cực kỳ phù hợp để xây dựng tổng bộ, tủ kính tuyên truyền văn hóa hồi trước đã được Đường Võ dời tới cửa ra vào của nhà ăn, vừa khéo có thể làm bảng thông tin của tổng bộ.
“Tôi hiểu rồi.” Đường Nhất gật gù. Làm như vậy rất đúng, có thể giảm bớt cảm giác nguy hiểm cho những đội viên khác muốn tham gia vào đội tiến hóa vì cái chết của Đồ Tiến.
Đường Miểu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói : “Còn phải trực tiếp giải thích cái chết của Đồ Tiến, trách nhiệm hơn phân nửa là do chính anh ta, mà như vậy thì rất dễ khiến người ta có cảm giác như quân đoàn hoa quả đang trốn tránh trách nhiệm, nên bên dưới nội dung thông báo cần có một đoạn “nhắc nhở” nữa, ví dụ như “Lưu ý phải cân nhắc kỹ lưỡng đồng đội kích phát dị năng, lúc gặp phải nguy hiểm thì không được liều mạng, trong lòng cũng không được có suy nghĩ sợ hãi muốn lùi bước, hai trường hợp này đều có thể khiến việc kích thích thất bại”. Chọn lọc từ ngữ thế nào, chú xem rồi xử lý đi.”
“Tiểu thiếu gia, cứ an tâm giao cho tôi!”
“Được, tôi về trước.”
Trước khi đi, Đường Miểu thoáng liếc qua chỗ tổ 1 rèn luyện dị năng, không ngoài dự liệu của cậu, rất nhiều người bình thường khao khát có được dị năng thấy bọn hắn thật sự thành công đang vây quanh họ, kích động hâm mộ nhìn thổ trùy (dùi đất), thủy cầu hoặc hỏa cầu trong tay bọn hắn.
Tất cả cũng chỉ vì ổn định quân tâm, mà bây giờ xem ra, hiệu quả có vẻ không tồi.
Chẳng muốn đi bộ, Đường Miểu dứt khoát cưỡi Hổ Vương trở về Đường phủ, suy nghĩ lại bay tới chỗ Đường Tư Hoàng. Đồ Tiến dù sao cũng chết khi cậu lĩnh đội, ít nhiều vẫn gây cho cậu chút áp lực, nếu có Đường Tư Hoàng bên cạnh, cậu sẽ dễ chịu hơn nhiều. Mà nói mới nhớ, tốc độ hấp thu năng lượng của nhóm chú Văn có phải hơi chậm quá không? Đến giờ mà vẫn chưa trở lại nữa.
Đường Xuân trước hết kiểm tra tiểu thiếu gia nhà mình từ đầu tới chân, sau khi xác định không hề bị thương gì liền thở phào, lại bảo thím Xuân chuẩn bị nước rửa mặt, khăn và trà nóng cho cậu, bản thân thì đứng kế bên báo cáo lại công việc.
“…Có một cậu người ngoại quốc tên Mike Watson đến xin gặp. Sau khi biết tiên sinh và tiểu thiếu gia đều không có nhà thì nói là ngày mai sẽ lại tới.”
“Biết có chuyện gì không?” Đường Miểu nhìn đống lông xoắn bện vào nhau trên người ba đứa Hổ Vương, dặn thím Xuân chuẩn bị nước cho tụi nó tắm rửa.
Đường Xuân đáp : “Bọn họ không nói gì nhưng lúc tới có mang quà theo.”
Đường Miểu hiểu được, rất có thể là Mike muốn để Lưu Khản và Vương Đại Cường vào quân đoàn hoa quả, còn bản thân hắn ta thì nhất định là muốn về nước rồi.
“Bác Xuân, ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi một ngày, không tiếp ai. Nếu đối phương muốn Lưu Khản và Vương Đại Cường được gia nhập quân đoàn hoa quả, bác cứ đồng ý nhưng không được nhận quà của đối phương. Rồi cho Mike hai trăm viên đạn. Anh ta sẽ hiểu ý tôi.”
Hiện tại, giữa súng và đạn, đạn quan trọng hơn nhiều, dùng một viên là thiếu đi một viên. Cho Mike hai trăm viên đạn, xem như là hỗ trợ bọn họ về nước.
“Ngoài ra, bảo Mike nói với Tom, nếu nhỡ không về nước được, hoan nghênh bọn họ gia nhập quân đoàn hoa quả.”
“Tiểu thiếu gia, hai trăm viên có phải hơi nhiều quá không?” Đường Xuân có hơi do dự, “Chúng ta vốn cũng chẳng còn nhiều đạn.”
Đường Miểu thả lỏng người ngã ra sofa, cười cười với ông : “Bác Xuân, không cần lo lắng. Dị năng của chúng ta sẽ càng lúc càng mạnh, tương lai có khả năng sẽ dùng dị năng để đối phó với tang thi nhiều hơn, súng trái lại càng ngày càng ít dần. Hơn nữa, chẳng phải cha có dị năng kim loại sao? Cứ để cha chế tạo đạn là được.”
Đường Xuân bị cậu chọc cho bật cười : “Tiên sinh nếu biết cậu nghĩ vậy, nhất định sẽ tính sổ với cậu một trận. Vậy được rồi, tôi cứ xử lý như lời cậu nói thôi.”
“Ừm, tôi về phòng trước.”
Khóa cửa phòng, trước tiên Đường Miểu dùng tinh thần lực thăm dò không gian, lấy ưu thế chủ nhân của không gian, mau chóng thấy được mấy người Đường Văn đều ở đó, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại không nhìn thấy Đường Tư Hoàng, tìm được mẩu giấy trong hộp thư : Bảo bối, muốn ăn cà tím kho.


Đường Miểu thấy lòng ngọt ngấy, xem ra Đường Tư Hoàng cũng nhớ cậu. Nhưng cậu rất lo lắng, nếu Đường Tư Hoàng cứ mãi không thể vào không gian, vạn nhất gặp phải tang thi khó xơi hoặc bị tang thi chim vây công thì phải làm sao. Có cách nào giúp mấy người Đường Văn tăng tốc độ thăng cấp lên không ta?
Mấu chốt để bọn Đường Văn thăng cấp vẫn là ở trong không gian, không gian là người trung gian thuyên chuyển năng lượng. Nghĩ đến đây, hai mắt Đường Miểu sáng bừng, vội lấy ra hai viên tinh hạch dị năng trong túi. Trên đường trở về bọn hắn gặp phải hai tang thi dị năng, dị năng giả của tổ 2 phản ứng rất nhanh, phối hợp đồng tâm hiệp lực tiêu diệt bọn chúng, rồi đưa tinh hạch cho cậu.
Hai viên tinh hạch này có lẽ không đủ để không gian thăng cấp nhưng nếu có thể khiến hàm lượng năng lượng trong không gian tăng lên trong phạm vi có hạn, thì rất có khả năng giúp được cho mấy người Đường Văn. Bất kể thế nào, cứ thử xem sao. Nghĩ như vậy, Đường Miểu bỏ một viên tinh hạch không rõ thuộc tính vào không gian đầu tiên, rơi xuống khu vực cạnh bốn người Đường Văn, sau đó dùng tinh thần lực của mình dựng một tấm chắn bên trên bốn người họ, tựa như một vòng bảo vệ bằng thủy tinh trong suốt. Chỉ trong giây lát, cậu quả thật cảm nhận được năng lượng bên trong “kết giới” thoáng chấn động. Có tác dụng!
Cậu cũng hoàn toàn không ngờ tới, cách nghĩ ngẫu nhiên này đã thật sự giúp được người yêu đang cách mình ngàn dặm.
Tình cảnh của Đường Tư Hoàng lúc này quả thật không được ổn cho lắm.
Một ngày trước, y phát hiện ở phụ cận xuất hiện một đám tang thi quạ. Mới đầu quạ đen không phát giác ra y, y cũng chẳng muốn chủ động chọc vào chúng, luôn cố giữ yên lặng, không để chúng chú ý tới. Thế nhưng, khi y ra ngoài đi vệ sinh, đám quạ đen đó không ngờ lại phát hiện ra y. Lúc nhóm quạ đen đầu tiên tấn công, y đã dùng dị năng hệ lôi dễ dàng đánh lùi chúng.
Nhưng mà —

******************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét