Edit : Du + Carly
Beta : Carly
Chap 12: Trong sạch
Tháp
Gryffindor ngày hôm nay khá là… yên tĩnh. Chẳng vì lý do gì khác, em trai bảo bối
của Gryffindor bọn họ, bạn tốt của Cứu Thế Chủ, Ron Weasley, đang nở một nụ cười
ấm áp động lòng người tựa như nữ thần, bước vào tháp Gryffindor.
Đương
nhiên nếu chỉ như vậy, có lẽ Gryffindor đã hoan hô reo hò rồi, suy cho cùng, đã
đẹp thì Nhà nào chả thích. Huống hồ, do bị anh em nhà Weasley ảnh thưởng nên học
sinh Gryffindor đều xem Ron như “tài sản riêng” của Nhà mình, cậu ấy là bảo bối
của Gryffindor, tại thấy đám rắn độc bọn mi đáng thương quá, nên mới để cậu ấy ở
chỗ mấy người thôi.
Có
điều… bảo bối của bọn anh à, lúc em tới Gryffindor, có thể nào đừng dẫn theo vị
vua nhà Rắn kia được không…
Ron
bước những bước tao nhã mang đậm phong cách Slytherin bình thản tiến vào phòng
ngủ của cặp song sinh, nối gót theo sau chính là Hầm Vương Snape sắc mặt tái
xanh cùng chiếc áo chùng đen tung bay phất phơ.
“Chào
Ro… Ron… Giáo sư Snape.” George lấy dũng khí, chặn em trai lại.
“Chào
cưng ~ bảo bối, sao em lại tới đây. Chào giáo sư ạ!” Fred cũng ló ra.
“Scabbers
đâu rồi?” Ron đi thẳng vào vấn đề, khí lạnh của người phía sau hiển nhiên là sắp
tới nóc rồi, chỉ vài thứ trang trí đỏ vàng thôi mà đã khó chịu đến vậy rồi sao?
Rõ ràng, Ron của chúng ta hiểu rất rõ vị giáo sư áo đen.
“Trong
phòng ngủ!”
“Trong
lồng sắt đặc chế của bọn anh!”
“Cùng
những chức năng rất thú vị!” Chỉ cần không để ý đến Snape, cặp song sinh lại bắt
đầu sôi nổi không chịu đứng yên một chỗ.
“Em
mang đi nhé ~ ” Ron lướt qua cặp song sinh.
“Được…
Hả?” Đồng ý theo bản năng xong, hai người kinh ngạc nhìn em trai vòng qua mình
đi về phía phòng ngủ, sau đó bọn họ liền phải mặt đối mặt với giáo sư Snape
đang phóng hơi lạnh toàn thân.
Ron
vừa vào phòng ngủ là đã nghe thấy tiếng kêu đầy ý cầu xin lấy lòng của Scabbers,
làm một phù thủy, gã đương nhiên biết phải làm thế nào mới có thể giúp mình sống
tốt hơn. Vì thế Scabbers không chút phản kháng, tự động bò vào cái lồng sắt đặc
biệt dành riêng cho Hóa thú sư (Animagi).
“Giáo
sư! Đây chính là Scabbers.” Tiếng nói du dương của Ron truyền đến, đúng lúc cứu
vớt đôi song sinh đang phải đối mặt với Snape.
“Tốt
lắm, đi theo ta, hai trò cũng đi theo!”
Vì
thế, Gryffindor liền nhìn thấy ba Weasley bị Snape đưa đi, một người vẫn dịu
dàng mỉm cười, hai tên còn lại thì thấp thỏm bất an.
Mà
Scabbers khi vừa nhìn thấy Snape, liền cảm thấy không ổn, bắt đầu tấn công lồng
sắt, nhưng bây giờ gã chỉ là một con chuột, lồng sắt đã được gia cố N lần, làm
sao có thể cứ cắn là đứt được. Lúc đến gần phòng hiệu trưởng, Scabbers đã hoàn
toàn chìm trong nỗi hoảng sợ, gã lập tức cố gắng biến trở lại thành người, đáng
tiếc, một câu thần chú chống Animagus làm sao mà làm khó được giáo sư của chúng
ta. Sự phản kháng của gã làm giáo sư luôn cực kỳ cẩn thận bắn một cái Bùa choáng
(Stupefy) qua.
“Que
cam thảo.” Snape cau mày, mật khẩu của Dumbledore vẫn vớ vẩn như mọi khi.
([甘草魔杖] licorice wands, một loại kẹo trong Tiệm Công
Tước Mật)
“A,
Severus, và cả các vị nhà Weasley nữa.” Dumbledore hòa ái chào đón bọn họ, lúc
này, trong phòng làm việc ngoại trừ Dumbledore, McGonagall, thì có cả vợ chồng
nhà Weasley.
“Ron,
bảo bối của mẹ.” Phu nhân Weasley lập tức nhào lên. “Hiệu trưởng, có phải là
Ron đã gây chuyện gì không?”
“Không
hề, Ron là một học trò rất ngoan.”
“Vậy
thì là mấy đứa đúng không! Lần này lại gây họa gì nữa hả!” Người mẹ hiền lành lập
tức hóa thành sư tử cái, quay ngoắt sang quát lớn với đôi song sinh. Phân biệt
đối xử quá mà…
“Bình
tĩnh nào, Molly, lần này đối tượng trọng điểm của chúng ta là con chuột của nhà
bà, cậu Ron, trò có thể đưa nó cho thầy được không?”
“Vâng
ạ, thưa giáo sư.”
“Scabbers,
Scabbers làm sao thế? Nó lại cắn Ron?”
“Làm
gì có, bọn con đã rút răng nó rồi!” George cùng Fred đồng thanh.
Ánh
mắt của đám người lớn ở đây nhìn về phía con chuột lại có thêm chút đồng tình. “Chúng
tôi nghi ngờ rằng, con chuột nhà ông bà là một Hóa thú sư (Animagi) chưa đăng
ký.”
“Cái
gì! Scabbers! Phù thủy!” Vợ chồng Weasley vô cùng kinh ngạc. “Không thể nào,
Scabbers đã ở nhà chúng tôi hơn…”
“Phải,
tôi cũng đã nghe nói, hơn 10 năm, điều này thật không bình thường.”
“Chỉ
cần một câu thần chú là sẽ hiểu rõ thôi.” McGonagall đi tới, lôi con chuột đã
ngất đi ra, để lên bàn. Bắn một thần chú tới.
Mọi
người trơ mắt nhìn con chuột biến thành một người trưởng thành, tuy rằng so về vẻ
bề ngoài thì không ai có thể trông giống một con chuột hơn gã cả.
“Peter
Pettigrew!” Tất cả người lớn ở đây đồng loạt thốt lên. Trừ Snape, thế nhưng ma
áp trên người hắn đã khủng bố đến cùng cực.
Các vị giáo sư ở đây phản
ứng rất nhanh, giáo sư McGonagall vung đũa phép, một sợi dây thừng siêu dài xuất
hiện trói Pettigrew lại như bánh chưng, Dumbledore thì cho thêm một thần chú chống
Độn thổ (Anti-Apparition)
và một chú chống Animagus, Snape lại bắn tới một thần chú hóa đá (Petrification)
và Bùa choáng (Stupefy).
“Gã Peter này là ai?”
George thấp giọng hỏi.
“Có vẻ như là một tên nổi
tiếng.” Fred nhìn vẻ mặt các giáo sư, cẩn thận phỏng đoán.
“Hình như còn chả tốt
lành gì nữa.” Ron chỉ chỉ Snape với áp lực đen sì quanh người.
“Xem ra, tôi phải mời
Fudge đến một chuyến rồi, nhưng trước hết, Severus, thầy có thể gọi Harry đến
được không, trò ấy cần phải biết được sự thật.”
“Hừ.” Mặc dù sắc mặt
không được tốt lắm, nhưng giáo sư vẫn phất áo chùng đi ra ngoài.
“Ôi, Sirius đáng thương,
cậu ấy đã phải ở trong Azkaban những mười năm.”
“Chúng ta sẽ biết được
chân tướng ngay thôi, Severus sẽ mang Chân Dược đến.”
“Hiệu trưởng!” Harry rụt
rè bước vào, lễ phép chào hỏi, vừa nhìn thấy Ron liền chạy tới cạnh cậu tìm kiếm
an ủi, 5555 * cậu ta
vừa đi theo sau Snape một khoảng đường dài lắm đó, ôi trái tim đáng thương...
(* : số 5 trong tiếng Trung phát âm là [wǔ], đồng âm với huhu (tiếng
khóc), một loại ngôn ngữ mạng)
“Harry, lát nữa có chuyện
liên quan tới trò, trò cần phải bình tĩnh.”
“Dạ, hiệu trưởng.”
Ngay sau đó, Harry được
nghe kể lại chuyện vợ chồng Potter bị phản bội phiên bản đại chúng. Sư tử nhỏ lập
tức nổi điên! Rút đũa phép ra ồn ào đòi tra tấn hành hạ Sirius.
“Harry ~ “ Ron bình tĩnh
gọi một tiếng, Harry lập tức biến thành mèo nhỏ nhào vào lòng Ron khóc lóc kể lể,
mọi người xung quanh thấy cảnh này thì cảm thấy kỳ diệu không thôi.
“Không ngờ Ron còn có
thiên phú thuần phục sư tử.” George cảm thán.
“Đúng đó, nhưng mà không chỉ sư tử thôi đâu, cả
đám rắn nhỏ Slytherin kia nữa.”
“Giáo sư Dumbledore, xin
hãy tiếp tục đi ạ.”
“Ha ha ha, Harry, trò phải
học tập Ron đi, bình tĩnh chút, con ta. Severus.”
Một chai Chân Dược được dốc
hết, câu chuyện phản bội phiên bản thật hiện ra. Lúc này, không chỉ Harry, mà tất
cả mọi người đều trừng mắt nhìn cái tên trên bàn kia.
“Ron, tớ muốn xắt nhỏ lão
ta rồi xào ăn.” Ron nghiến răng nghiến lợi nhìn gã.
“Ừ... được chứ. Harry.” Lần này Ron lại thẳng tay đồng
ý.
“Ron.” Phu nhân Weasley bất
mãn nhìn con trai. “Đừng có nói lung tung.”
“Mẹ, con cho rằng Nụ hôn
của Giám ngục cũng không thể bình ổn được cơn giận của chúng ta.” Dừng lại một
chút. “Thật ra... trước khi giao ông ta cho Bộ Phép thuật thì người này sẽ do
chúng ta phụ trách, hiển nhiên cần dùng một vài biện pháp cứng rắn.”
Nói tới đây là đủ, bất kể thân phận hiện tại của những
người trong căn phòng này là gì, thì đều từng là Gryffindor vô pháp vô thiên,
chưa kể đến quý ngài rắn độc còn lại ở đây có mối hận thù sâu sắc với con chuột
này.
Kết quả cuối cùng, hiển
nhiên là có thể dễ dàng đoán ra được. Dumbledore hoài ái gật đầu với mọi người,
rồi chơi đùa cùng Fawkes. Snape đi lấy Độc dược, còn cặp song sinh lại kêu là
vì muốn tiễn Scabbers nên cần về phòng ngủ lấy chút quà vặt. Giáo sư McGonagall
cùng vợ chồng Weasley thì tốt bụng dạy Harry cách dùng một vài thần chú ra sao.
Mấy bức họa trên tường cũng phóng khoáng chỉ đạo cách thi chú vật thể lên con
người hình chuột nào đó.
Ron thì lại ngoan ngoãn
mượn Dumbledore một tấm da dê, viết thư cho một người bạn cũ của mình – quý cô
Rita Skeeter.
Về chuyện Ron làm thế nào
mà quen được Rita ấy hả. Có một lần, tiểu thư Rita bị cạn tin, không có gì hay
để viết thì nghe nói cậu con út nhà Weasley bị mù, liền nghĩ ngay tới đầu đề 《
Sống trong bóng tối 》. Cô nàng lập tức tìm đến
nhà, mà Ron đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận cô. Ai cũng biết sức mạnh
của dư luận mạnh mẽ đến cỡ nào. Mà cái cô Skeeter này còn dễ khống chế hơn những
phóng viên khác, chẳng phải cô ta có một nhược điểm trí mạng sao?
Bây giờ chính là lúc để
quý cô này lên sân khấu.
Ngày hôm sau, lúc Fudge
mang Thần Sáng (Auror) đến bắt giữ
Peter Pettigrew, đầu đề của Nhật Báo Tiên Tri đã thuật lại đầy đủ câu chuyện phản
bội năm đó, còn liệt kê ra một loạt các phán đoán sai lầm của Bộ Phép thuật.
Đương nhiên, theo ý nguyện của Ron, cô nàng bọ cánh cứng đã “chăm sóc” đặc biệt
cho Sirius Black, nào là tự mình chuộc tội, rồi dũng sĩ không bao giờ phản bội,
vân vân và vân vân. Có lẽ ngay cả bản thân Sirius cũng chưa từng nghĩ rằng mình
vĩ đại đến vậy, không thể không nói, trình độ văn học của Rita thật sự rất xuất
sắc.
“Fudge, chuyện này cũng
không thể trách chúng tôi được, tôi đã tức tốc báo cho ông ngay khi chuyện xảy
ra, phải biết là Skeeter luôn có thể đào móc được những tin tức nóng hổi, ngay
cả chuyện quan chức của Bộ Phép Thuật tối về nói gì với vợ cũng biết đó.”
Dumbledore chớp mắt tỏ vẻ vô tội. “Phóng viên ấy hả ~ là cái nghề được pháp luật
bảo vệ mà.”
Fudge mặt mày tái mét đưa
cái tên làm người hai mươi năm, làm chuột mười năm, giờ thì không phải người cũng
chả phải chuột – Peter Pettigrew trở về Bộ Phép thuật.
“Harry, đừng lo lắng, cậu
sắp có một người cha đỡ đầu rồi.” Ron ôn hòa an ủi Harry.
“Ừ.” Harry vui vẻ ra mặt.
“Được rồi, đừng có nhìn tớ,
ba tớ nói, lần này nhất định phải lật lại vụ án!” Draco đáp lời ngông nghênh
theo cái kiểu quý tộc, dù cho ngài Malfoy ở nhà rất bất mãn với yêu cầu của con
trai.
“Chúng ta chỉ cần cẩn thận
ứng phó giáo sư Snape là được rồi, gần đây tâm trạng của thầy ấy tệ lắm.” Ron
chỉ ra cái người từ hôm qua đã tăng gấp bội độ khủng bố của mình.
Nên biết, phải giải thoát
cho một trong những kẻ mình từng ghét nhất, kẻ mà hắn cho là tên phản bội năm
xưa, hận đã mười năm nay, cuối cùng lại hận sai người, Snape thấy phức tạp mâu
thuẫn là hiển nhiên. Mà tâm trạng đã vậy, thì người xui xẻo là ai, khỏi nói cũng
biết.
“Ôi không, Merlin ơi ~ ” Không
chỉ Gryffindor, mà ngay cả Slytherin cũng không nhịn được mà kêu rên. Draco rất
có nghĩa khí không nói gì, chừa lại mặt mũi cho cha đỡ đầu nhà mình.
“Đừng nhắc đến chuyện đó
nữa, lớp Bay, lớp Bay. Tuần sau chính là lớp Bay đó!” Harry vui sướng la lên, sắp
được học bay, cha đỡ đầu thì sắp ra tù, ngay cả Snape cũng không thể phá hủy
tâm trạng vui vẻ của cậu.
******************
oaaaa, đợi chờ mãi chủ nhà mới có chương mới hic, tui sắp đi du học rồi không biết còn được ngồi chờ truyện chủ nhà nữa không huhu
Trả lờiXóaÀ bộ này ko phải tui làm, mà là bé Du làm, ẻm năm nay thi tuyển sinh nên bài vở nhiều lắm nên còn phải chờ khá lâu ấy, cô ráng chờ êh =)) mà đi du học thì cũng onl được mà, bộ phải học dữ lắm hay s mà ko đu được :v
Xóa