19/07/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 8, 9

Edit + Beta: Carly

`

Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải

Chương 8:


Tuyết Nữ há to miệng hít lấy hít để, cả người run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với loại linh lực khủng bố, dường như có thể bóp chết mình bất cứ lúc nào như thế.

Lúc này cô thấy hơi hối hận. Nếu biết người này lợi hại như vậy, cô đã không ôm tâm lý may mắn về khả năng ẩn nấp của mình, rồi vì thế nên mới chọc giận vị đại nhân này. Nhưng đúng là trong cái rủi có cái may, đại nhân tha cho cô, cô còn đường sống, vẫn còn cơ hội làm chút gì đó.

Du Nhạc Nguyên nhìn giọt lệ đã hóa thành hạt châu trong suốt, mặt không có chút biểu cảm, sau đó nghiền nát hạt châu thành bột phấn rồi ngồi trên ngai vàng cúi đầu nhìn Tuyết Nữ: “Không thấy kỳ lạ sao? Là một yêu quái, sao cô lại rơi lệ?”. Du Nhạc Nguyên cảm thấy y hoàn toàn không thể hiểu nổi loại thiết lập này. Chẳng phải yêu quái ngày nào cũng muốn ăn thịt người, tu luyện hoặc trở thành Yêu Vương sao? Nào có thì giờ khóc lóc.

Tuyết Nữ dè dặt ngẩng đầu, nhìn thanh niên trên ngai vàng xanh lam, cả người run rẩy, sau đó bỗng nhiên hừng hực oán khí. Cô bật phắt dậy: “Tôi đương nhiên sẽ khóc! Tôi phẫn nộ! Tôi bi thương! Tôi bị một lời ước hẹn giam cầm ở đây tám trăm năm!! Trong tám trăm năm này, tôi không thể đi đâu, không thể làm gì, không tu luyện được, rồi từ yêu hóa thành ma! Tôi hận! Tôi oán! Nếu cứ chết đi như vậy thì tôi không cam lòng! Anh ta lừa tôi! Lừa tôi!!”.

Cổng chính của công viên giải trí bỗng tràn ngập âm khí vì sự rống giận của Tuyết Nữ. Sau đó, bầu trời quang đãng đột nhiên đổ tuyết! Từng bông tuyết lớn bao trùm cả công viên giải trí, chúng liên tục rơi, mang theo nỗi phẫn nộ và oán hận.

Thư ký Thục: “…”. Phắc! Trời trong tuyết bay!! Đạo hạnh của Tuyết Nữ này ít nhất cũng phải nghìn năm đúng không?! Là một đại yêu!

Lão Chương và lão Đới nhìn trời đổ tuyết, đột nhiên ngẩng lên. Trong cơn tuyết này có xen lẫn yêu lực; tuy không nhiều nhưng có còn hơn không.

Du Nhạc Nguyên lẳng lặng nhìn bầu trời tràn ngập tuyết, bỗng liếc sang thư ký Thục: “Nghe nói hiện tại công viên giải trí Disney có một khu vực mô phỏng mùa đông rất được hoan nghênh?”.

Thư ký Thục bị điểm danh tức khắc run lên, sau đó vội đáp lời: “Vâng, vâng. Nghe nói mấy hôm trước còn có vụ ồn ào xếp hàng từ sáng đến tối nhưng vẫn không vào được khu mô phỏng đó. Thật ra chỉ là một gian phòng lớn với tuyết nhân tạo thôi. Không biết có gì hay mà bọn họ phấn khích nữa, mọi người cứ mù quáng đổ xô tới, cứ như không cần tiền nữa vậy”. Nhưng đây là thông tin vừa có vài ngày trước, vị đại nhân mới đi ra này, sao lại thạo tin như vậy! Tiểu nhân sợ đó!

Du Nhạc Nguyên nghe thế dần nở nụ cười: “A, nếu vậy, cậu thấy vào tháng đầu tiên khi khai trương, chúng ta tổ chức chủ đề ‘Thế giới băng tuyết’ được không? Sẽ nổi tiếng chứ?”.

Thư ký Thục trợn tròn mắt: “Nhất định sẽ rất hot. Nhưng thế giới băng tuyết thì nhất định phải có tuyết, chúng ta chạy đi đâu tìm… A?!”.

Thư ký Thục nhìn chằm chặp vào Tuyết Nữ nằm rạp dưới đất. Đờ mờ, đừng nói lão đại có ý đó nhé! Ôi trời ơi, vậy thì… hoang phí quá rồi.

Du Nhạc Nguyên nhìn Tuyết Nữ lúc này vẫn đang phẫn nộ nằm dưới đất, chống cằm nói: “Câm miệng. Lại đây thương lượng đi!”.

Tuyết Nữ ngừng khóc, rồi nhìn về phía người thanh niên. Cô nghe thấy y nói: “Cô nói cho ta biết người ước hẹn với cô là ai? Ta sẽ mang cậu ta tới đây cho cô tự tay giết, thế nào?”.

Tuyết Nữ trợn mắt. Du Nhạc Nguyên mỉm cười nhìn vẻ mặt của cô: “Đổi lại, cô phải làm không công trong công viên của ta. Đương nhiên, một năm chỉ cần làm việc ba tháng, thời gian còn lại thì cứ tùy ý”.

Một lúc sau, Tuyết Nữ cắn răng nói: “Tôi đồng ý!! Xin ngài hãy mang anh ta tới đây, tôi muốn tự tay bóp chết anh ta!!”.

Du Nhạc Nguyên nhìn bộ dáng của cô, thấy rất thú vị: “Người đó là ai? Cô biết tên và thân phận của cậu ta không?”.

Tuyết Nữ ngồi dưới đất, hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ một: “Anh ta là người xây dựng và điều hành ban đầu của công viên giải trí này. Tống Kha!!”.

Du Nhạc Nguyên cười rộ lên: “Trưa mai, cô sẽ gặp được cậu ta”.

Sau đó, Du Nhạc Nguyên dòm sang thư ký Thục: “Cậu biết địa chỉ hiện tại của cậu ta chứ?”.

Thư ký Thục nhanh chóng đưa địa chỉ tới, còn nịnh nót nói: “Để tôi chở ngài đi!”.

Du Nhạc Nguyên qua loa gật đầu, rồi nhìn sang lão Chương, lão Đới và tứ linh: “Ta sẽ đi cả ngày. Công viên giải trí này và huyện Hải Nguyên hiện quá cũ kỹ. Lúc ta đi, các ngươi tân trang toàn bộ cơ sở thiết bị đi. Chỉ tân trang thôi thì hẳn sẽ không động tới cái tên ở khu trung tâm đâu. Biến toàn bộ nhà ở của huyện Hải Nguyên nằm bên ngoài công viên giải trí thành kiểu nhà đẹp mắt, độc đáo chút, tối đa ba tầng, không cần nhà cao tầng. Tổng diện tích của công viên thì mở rộng gấp đôi, dẫn sông Hải Thành cho chảy bao quanh công viên. Khu nhà gần ven sông của công viên giải trí nhất thì xây thành biệt thự có view ngắm cảnh cho ta… Ha ha, ta muốn mọi người tranh nhau tới ở, sau đó tuyên bố không bán ^_^”.

Lão Chương, lão Đới và tứ linh gật đầu, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Mà thư ký Thục bên cạnh đứng nhìn tới ngu người. Anh đứng bên cạnh, chỉ tưởng tượng cảnh lão đại nói thôi mà đã thấy kích động. Lúc trước anh còn nghi ngờ không biết vị này có thể điều hành tốt công viên giải trí này không, liệu có khiến nó phá sản rồi bảo Chính phủ trợ cấp hay không. Nhưng bây giờ, trong lòng thư ký Thục thoáng chốc có cảm giác tự hào. Anh thật sự có linh cảm, có lão đại, công viên giải trí này nhất định sẽ trở thành công viên giải trí tuyệt nhất thế giới!!

Sau đó, trong ánh mắt dõi theo tỏa sáng của thư ký Thục, Du Nhạc Nguyên ngồi vào chiếc SUV màu xanh lam, nhẹ nhàng lái đi.

Thư ký Thục: “…”. Khoan đã, hình như có gì đó sai sai! Tại sao anh lại ngồi ở ghế phó lái QAQ?!

Trong một giờ kế đó, thư ký Thục ngơ ngác trên không trung, làm máy chỉ đường cho boss nhà mình. Anh cảm thấy mình nên nói lão đại không nên tùy tiện dùng linh lực, nhưng nhìn cảnh tượng kẹt xe đông nghịt, mười phút mới nhích được một mét của Hoa Đô [21] bên dưới, thư ký Thục thấy thật ra lái xe trên không trung cũng không tệ – dù gì boss cũng chắn thị giác rồi.

[21] Hoa Đô là một quận của thành phố cấp phó tỉnh Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. [Nguồn: Wikipedia]

Lúc này, cục trưởng Hồ nhắn tin: Tiểu Thục, boss có làm gì nguy hiểm không? .

Thư ký Thục nhìn dòng xe chen nhau bên dưới, lẳng lặng hồi âm: Tất cả vẫn bình thường .

Du Nhạc Nguyên thoáng liếc qua, môi khẽ cong.

“A! Căn biệt thự dưới kia chính là nơi Tống Kha cư trú”, thư ký Thục chợt chỉ xuống phía dưới. Du Nhạc Nguyên gật đầu, nhấn chân ga, chạy thẳng xuống. Ngay khi chiếc SUV xanh lam sắp tông vào biệt thự, Du Nhạc Nguyên khẽ vỗ lên nó, xe lập tức biến mất.

“Là nhà này?”.

Thư ký Thục gật đầu: “Chính là chỗ này, tôi đã nghe thấy tiếng anh ta. A, tình trạng của anh ta hình như có hơi kỳ quái”.

Du Nhạc Nguyên nhướng mày, trực tiếp xuyên tường tiến vào.

Lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự, một người đàn ông trung niên đang đờ đẫn ngồi đó. Mà một người phụ nữ trung niên khác đang chỉ vào anh ta điên cuồng mắng:

“Tống Kha! Đầu anh nhúng nước rồi sao! Vất vả lắm mới thoát khỏi dự án công viên giải trí đó, sao anh lại muốn châu đầu vào nữa?! Anh bị ngốc rồi hả ——!!”.

*********************

Chương 9:

Trong nhà của người xây dựng kiêm người điều hành ban đầu của công viên giải trí, boss Du Nhạc Nguyên không hề nhìn thấy cảnh ‘lúc này anh ta hẳn nên ở nhà với tâm trạng vui mừng này nọ, còn phải suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì để không lỗ sạch vốn’ mà thư ký Thục nói; trái lại là hình ảnh cãi nhau ngoài ý muốn này.

Du Nhạc Nguyên nhướng mày, bỗng thấy tình cảnh trước mắt rất thú vị. Quá nhiều thứ dựa theo lẽ thường thì có gì hay. Chỉ có chuyện bất ngờ mới vui, chẳng phải sao? Y muốn kinh doanh một công viên giải trí, vốn dĩ cũng vì “thú vị” mà.

Vì thế, Du Nhạc Nguyên công khai tiến vào căn biệt thự nọ, còn ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người, nhìn bọn họ khắc khẩu.

“Tống Kha! Tốt nhất anh nên nói với em rằng ý nghĩ đó chỉ là lời vui đùa chết tiệt mà thôi! Cái công viên giải trí đó hại chúng ta chưa đủ thảm sao?! Từ khi bắt đầu xây đến khi kinh doanh, chúng ta đã đổ vào đó bao nhiêu tiền?! Sau đó lại lỗ bao nhiêu? Anh đâu phải không biết! Hơn nữa, trước khi Chính phủ tiếp nhận dự án công viên giải trí đó, anh có nhớ anh đang làm gì không?! Anh đang chuẩn bị nhảy lầu đó! Tống Kha!! Anh…”.

Người phụ nữ kia điên loạn thét lên nhưng còn chưa nói hết, Tống Kha ngồi trên chiếc sô pha đối diện đã bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cô ta rồi nói: “Anh định làm gì không cần em xen vào. Tống Tuệ, đó là tiền của anh, không phải của em, em có la hét cỡ nào cũng vô dụng”.

Tống Tuệ mới rồi còn đang gào thét liền bị những lời này làm nghẹn cả cổ. Mặt mày cô ta đỏ gay, ngực phập phồng vì tức giận. Cô ta chỉ tay vào Tống Kha tính nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không bật ra.

“Anh, anh! Dù sao em cũng là em gái anh! Chẳng phải em đang lo cho anh sao?!”.

Tống Kha vô cùng bình tĩnh nhìn Tống Tuệ: “Anh không cần em quan tâm. Em đi được rồi”.

“Tống Kha!!”.

Tống Tuệ nhìn chằm chằm vào anh trai của mình. Nhưng người anh bình thường luôn đáp ứng các yêu cầu của cô ta, nay lại đột nhiên trở nên xa lạ. Ánh mắt anh ta nhìn cô ta vô cùng lạnh lùng, cứ như từ đó đến nay chưa từng có người em gái là cô ta vậy.

“Anh sẽ hối hận!!”. Tống Tuệ cuối cùng không thể ở lại nữa, lập tức phẫn nộ đẩy cửa rời đi. Lẽ ra không nên giao công ty cho anh ấy! Sau khi công viên giải trí kia có chuyện thì đầu óc anh ấy liền trở nên bất thường!!

Sau khi Tống Tuệ rời khỏi, cả căn biệt thự liền trở nên vô cùng lạnh lẽo. Du Nhạc Nguyên nhìn người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đối diện, chợt búng tay rồi hiện hình trước mặt anh ta.

Tống Kha trợn tròn mắt. Anh ta vừa bị ảo giác sao? Người này xuất hiện từ khi nào thế?! Nhìn y cứ như đột nhiên biến ra từ khoảng không vậy!

Du Nhạc Nguyên vui vẻ vì vẻ mặt sửng sốt của Tống Kha, sau đó y ôn hòa nói với anh ta: “Cậu tên Tống Kha đúng không? Có người nhờ ta đến đây đưa cậu đi”.

Tống Kha: “…”. Tên điên ở đâu ra đây? Viện nghiên cứu Y học sao?

Thư ký Thục ở bên cạnh ngậm chặt miệng mình để bản thân không bật ra tiếng. Boss ơi, van ngài đó, có thể làm bình thường hơn được không!

Du Nhạc Nguyên vui vẻ nhìn Tống Kha đần mặt ra, y suy nghĩ một chút rồi nói: “Là một người ở công viên giải trí nhờ vả ta. Cậu có nghĩ đến ai không? Ta thấy hình như cậu rất muốn trở lại công viên giải trí đó. Chẳng phải nó đã hại cậu phá sản sao?”.

Tống Kha nghe thế thì ngẩng phắt lên, nhìn về phía Du Nhạc Nguyên. Anh ta nhớ lại giấc mơ mình gặp được sau khi tự sát, cả người bỗng run lẩy bẩy. Một lúc lâu sau, Tống Kha chậm rãi nói: “Người nhờ ngài có phải… có phải là một người phụ nữ mặc đồ trắng, ngay cả tóc cũng trắng không?”.

Du Nhạc Nguyên híp mắt lại: “Cậu vẫn còn nhớ? Cô ta nói cậu đã thất hứa!”.

Đến lúc này, toàn thân Tống Kha cứng đờ, sau đó từ từ giơ tay che lấy mặt rồi gào khóc.

Du Nhạc Nguyên nhìn hành động của anh ta, nhướng mày: “Biết mình sắp chết nên sợ hãi bật khóc à?”.

Tống Kha vừa khóc vừa lắc đầu: “Không! Ngài đưa tôi đi tìm cô ấy đi! Tôi sẵn lòng để cô ấy giết tôi”.

Du Nhạc Nguyên: “…”. Vậy nên nhân loại là thứ sinh vật sau khi biết mình sắp chết sẽ chủ động tìm đường chết? A, nhân loại bây giờ đúng là quái lạ.

“Ta định ở lại đây một đêm, mai mới trở về”. Tống Kha còn định nói gì đó, thư ký Thục đã lập tức hiện thân, sau đó nhanh chóng tiến vào trong biệt thự, trải đệm, đổi chỗ. Vì thế, Tống Kha lại nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, cảm thấy mình đã dần quen với cảnh tượng kỳ dị này. Khả năng thích ứng của anh ta vẫn rất tốt ấy nhỉ?

Hôm sau, dùng xong bữa trưa, Du Nhạc Nguyên ôm một hộp chân gà cay thơm lừng lên xe. Lúc này tâm trạng của Tống Kha đã bình tĩnh trở lại, chỉ là khi anh ta nhìn thấy cái hộp đựng mấy chục chân gà cay, vẫn thấy có phần thảng thốt —— chỉ một buổi trưa thôi mà một mình vị này đã giải quyết hai mươi chân gà cay rồi đó, còn đóng gói thêm hai mươi cái nữa. Nguyên giám đốc Tống cảm thấy, anh ta nghĩ mình đã biết được bộ mặt thật của vị này rồi.


Hai tiếng sau, ba người về tới cổng của công viên giải trí đã được tân trang.

Khi Tống Kha nhìn thấy trấn nhỏ đã rực rỡ hẳn lên, khác hẳn trước và khu quảng trường trước công viên giải trí thì ngớ cả ra. Hoàn toàn không cần Du Nhạc Nguyên thúc giục, anh ta tự mình bước đi, dần tăng tốc chạy về phía cổng chính của công viên.

Mà ở đó, Tuyết Nữ đã đứng chờ cả ngày.

Ngay nháy mắt Tuyết Nữ nhìn thấy Tống Kha, cổng chính đã được cải tạo tức thì bốc lên oán khí ngút trời. Tống Kha còn chưa kịp chạy đến trước mặt Tuyết Nữ, đã bị Tuyết Nữ với đôi mắt đỏ ngầu siết chặt cổ, ghì xuống đất.

“Tống, Kha —!”.

Tống Kha trợn to mắt nhìn chằm chằm Tuyết Nữ, hai mắt dần tuôn ra những giọt lệ vui sướng. Lúc này, anh ta đã bị Tuyết Nữ siết cổ đến nỗi mặt mày tím tái, sắp mất mạng đến nơi.

Sau đó, Tuyết Nữ bỗng khựng lại.

Cô nhìn thấy Tống Kha dùng khẩu hình lẳng lặng gọi hai tiếng: Tuyết Nhi.

“Anh không xứng gọi tôi hai tiếng Tuyết Nhi đó!”. Tuyết Nữ phẫn nộ cùng cực, mái tóc bạc trắng phất lên. “Anh lừa tôi tám trăm năm!! Nếu không vì tôi không đủ sức mạnh thì lúc công viên này vừa xây xong, tôi đã giết anh rồi!!”.

Tống Kha thấy Tuyết Nữ tức giận đến vậy nhưng lại gian nan mỉm cười. Anh ta đưa tay muốn chạm mặt Tuyết Nữ, nhưng lại không đủ sức, cuối cùng buông xuôi.

Tuyết Nhi, xin lỗi… Anh đã quên em quá lâu…

“A ——!!”.

Tuyết Nữ nhìn bộ dáng Tống Kha không còn hô hấp nằm dưới đất, đột nhiên buông tay ra rồi thét lên.

Cho đến khi.

“La cái gì mà la? Ồn chết được. Câm miệng”.

Du Nhạc Nguyên nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Tuyết Nữ, chán ghét nói: “Cậu ta còn chưa chết, cô khóc cái gì? Hơn nữa, chả phải cô muốn cậu ta chết sao?!”.

Tuyết Nữ nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu nhìn dấu tay tím đen trên cổ Tống Kha, nấc một tiếng.

Không chết?

“Phải, không chết. Vậy nên, cô giải thích ta nghe xem. Cô muốn giết cậu ta, giết rồi thì lại khóc, cô có bị gì không?”. Du Nhạc Nguyên ngồi xuống ngai vàng vừa mới biến ra, mặt rối rắm: “Con người và yêu quái bây giờ đều điên điên thế à?”.

********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét