Edit: Du
Beta: Carly
Chương 6: Khai giảng
Chỉ chớp mắt, hai người con lớn nhất
nhà Weasley đều đã tốt nghiệp, một người vào Gringotts làm người giải mã lời
nguyền, người còn lại đến Rumani nghiên cứu rồng. Bà Weasley không hài lòng lắm
về nghề nghiệp của hai đứa con, nhất là Bill, thành tích N.E.W.Ts toàn O xuất sắc
như vậy lại không vào Bộ Pháp thuật, hơn nữa, Rumani nguy hiểm quá chừng. [11]
[11] N.E.W.Ts (viết
tắt của Nastily Exhausting Wizarding Test): kỳ thi pháp thuật tận sức, diễn ra
vào cuối năm 7, kỳ thi quan trọng với học sinh muốn vào Bộ Pháp thuật hoặc bệnh
viện St. Mungo.
6 cấp độ đánh giá học
sinh: O (xuất sắc)>E (vượt trên kỳ vọng)>A (chấp nhận được)>P (dở)>D
(tệ)>T (bết bát)
Nhưng cuối cùng vẫn không can thiệp
vào lí tưởng của bọn nhỏ, điều khiến bà thấy an ủi phần nào là Percy đã cam
đoan rằng mình nhất định sẽ vào Bộ Pháp thuật, mà Percy năm nay vừa lên làm
Huynh trưởng (Prefect), cũng là một cậu bé ngoan, đa tài có học
lực xuất sắc.
Từ khi cả nhà họ thoát khỏi cảnh
nghèo khó nhờ mấy món đồ cổ, đương nhiên, đúng là chuyện hão huyền nếu bảo nhà
họ đã giàu có, dù sở hữu nhiều vật quý mấy thì vẫn thua kém nhà Malfoy. Có điều,
tình trạng này cũng đủ khiến tính tình của Percy không còn cực đoan như nguyên
tác nữa, cậu nhớ Percy đã ăn năn hối cải trong tập bảy, chứng tỏ trong lòng
anh, người nhà luôn đứng vị trí thứ nhất, chỉ vì nhất thời bị tiền bạc, lợi ích
mê hoặc và sĩ diện nên mới dẫn đến kết quả đó.
Lời khẳng định sẽ vào Bộ Pháp thuật của
Percy khiến anh em trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm, lý tưởng luôn mong muốn con
mình vào Bộ Pháp thuật của mẹ cuối cùng cũng có người kế thừa, ánh mắt mọi người
nhìn Percy hầu hết đều tràn ngập vẻ đồng cảm, khiến Percy sầu não không thôi,
anh thật lòng muốn vào Bộ Pháp thuật mà.
Phòng ngủ trong nhà giờ đã lớn và an
toàn hơn, nhất là phòng của Ron, được tăng cường bảo vệ, có thể tròn tuyệt đối
không vuông, có thể mềm tuyệt đối không cứng.
Ron mỉm cười sờ miếng che mắt trên mắt
mình. Đây là thứ mà bà Malkin đã làm riêng cho cậu, tơ lụa màu trắng bạc, thoải
mái thoáng khí, hút mồ hôi, mát mẻ, mặt ngoài còn được thêu chìm những đường
vân pháp thuật bằng chỉ thêu cùng màu, nghe nói có thể kích thích sự tuần hoàn
máu ở mắt. Miếng che mắt này rất dễ chịu, khiến cậu vô cùng biết ơn sự tận tâm
của bà Malkin, nhờ nó mà những ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cậu giảm hẳn,
cùng lắm chỉ kinh ngạc ngó cậu một cái rồi thôi.
Ron không đến Hẻm Xéo hôm 31 tháng 7,
cậu chẳng hề muốn có cuộc gặp mặt đầy tính lịch sử với cậu bé cứu thế tí nào,
nên gặp sẽ gặp, bằng không thì cho dù có cố sắp đặt thì bọn họ vẫn sẽ bỏ qua
nhau, tất cả cứ tùy duyên vậy. (Tác giả:
Con trai, con sắp thành tiên rồi.)
Vuốt đũa phép trong tay, lại nhớ đến
quá trình lựa chọn tràn ngập tai nạn kia, đúng là buồn cười không thôi. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Hôm đó là ngày 1 tháng 3, sinh nhật của
Ron. Mọi người quyết định sẽ tặng Ron cây đũa phép thuộc về chính cậu, đó là thời
khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của bảo bối nhà Weasley, đương nhiên cả nhà
đều phải đi. Vì thế, tiệm đũa phép xập xệ của Ollivander hôm đó đã xuất hiện một
đống người tóc đỏ đứng chen chúc nhau, khiến Ollivander có sở thích hù dọa người
khác hiếm khi giật mình một phen, đồng thời cũng làm cả nhà Weasley, trừ Ron và
Ginny, dâng trào cơn vui sướng đầy ác ý, rồi hào hứng quyết định sau này cũng sẽ
làm vậy khi mua đũa phép cho Ginny.
“A xin chào, nhà Weasley, ta nhớ kỹ mỗi
một đũa phép mà mình đã bán…”, Ollivander vốn đang muốn lải nhải một chặp thì bị
Charlie cắt ngang.
“Được rồi, thưa ngài, chúng tôi cũng
nhớ rõ đũa phép của mình, bây giờ chọn đũa phép cho bảo bối nhà chúng tôi trước
đã, tôi còn phải vội đi Rumani”. Vì Ron, anh ấy đã hoãn lại giờ khởi hành.
“Rồi rồi, đến đây, cậu Weasley, ta từng
nghe nói về cậu, đưa tay cho ta nào, tay thuận của cậu ấy”. Đo xong, Ollivander
hào hứng ôm một đống đũa phép ra.
“Ôi Merlin, bé Ron đáng thương, em phải
thử gần như cả một tủ đũa phép đó”. Fred cảm khái vỗ vỗ Ron. “Tí nữa có mỏi tay
nhớ bảo anh, anh sẽ xoa bóp cho em”.
“Đâu nhất định phải thử hết đâu”. Ron
ngụy biện nhưng nội tâm không hề chắc chắn. Không cần dùng ‘quét hình’ cậu cũng
cảm nhận được độ cao của đống vật phẩm trước mặt mình này!
“Em không hiểu thú vui xấu xa của
Ollivander rồi, thôi, em trai đáng yêu của tụi anh, chúc em may mắn”.
“Lại thử xem, mười một tấc, gỗ nhựa
ruồi, lông Bạch Kỳ Mã. Á à, không phải”. Tường nổ tung. [12]
[12] 1 tấc Anh =
2,54cm
“Cây này xem, mười ba tấc, gỗ dẻ,
lông Bạch Kỳ Mã. Ôi, ôi, cũng không phải”. Nước ngập lênh láng.
“Nhóc con kén chọn, mười hai tấc rưỡi,
gỗ ngô đồng, mảnh sừng Bạch Kỳ Mã, ồ, cũng không đúng”. Lần này thì lửa cháy hừng
hực.
“Quả nhiên, đủ mọi sắc màu”. Nhà
Weasley đồng loạt rút đũa phép ra ngăn nước ngập, lửa cháy, đất vùi, gió nổi, cộng
thêm tiếng sét đánh, nổ mạnh liên hồi.
“Ron nhà ta lợi hại thật, nhìn thanh
thế là biết pháp thuật của em ấy mạnh đến chừng nào rồi”.
“Tất nhiên, bình thường em ấy toàn
dùng pháp thuật làm ra-đa quét hình mà, có ai làm được vậy đâu”.
“Có điều, mọi người có thấy kỳ quái
không? Sao đũa phép Ron thử đều làm từ Bạch Kỳ Mã thế? Hình như Ollivander lấy
toàn bộ đũa phép liên quan tới Bạch Kỳ Mã ra ấy”.
“Đúng là tất cả thật, ổng dọn sạch
cái ngăn tủ đó luôn ấy chứ”.
“À phải, phải biết rằng đũa phép lựa
chọn phù thủy, linh hồn trong sáng của cậu Weasley khiến tất cả đũa phép có thuộc
tính tinh khiết vô cùng phấn khích”.
Nhà Weasley ngờ vực, trong sáng? Linh
hồn? Bán đũa phép kiêm luôn thầy đồng hả?
“Cháu nghĩ cháu không ngại thử các
thuộc tính khác, dù là gân rắn cũng không sao”. Ron vẫy tay mãi phát phiền bắt
đầu càu nhàu, “Chọn đại một cây là được rồi… Không thì dùng đũa phép cũ cũng
không sao”. Ron hiếm khi cáu kỉnh khiến nhà tóc đỏ vốn quen chiều Ron suýt nữa
đã gật đầu không chọn đũa phép nữa.
“Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào
con trai, thử cái này xem”. Ollivander sảng khoái xoay người vào sâu bên trong,
chuẩn xác lấy ra một cái hộp cổ xưa tinh xảo.
“Con trai, từ lúc thấy cháu, ta đã biết
nó thuộc về cháu, sự cộng hưởng giữa cháu và nó rất mãnh liệt”. Mặt của ông chủ
tiệm tuy không có biểu cảm gì trông cũng cực kỳ khủng khiếp nhưng kinh khủng mấy
nay cũng không qua được lửa giận tăng vọt của nhà Weasley.
Ngay cả người luôn dịu dàng điềm đạm
như Ron cũng tỏ vẻ khó chịu. Lão già này, xem ra mấy lời phê bình về lão trong
vô số fanfic đều chính xác. Cậu vươn bàn tay đã tê rần cầm lấy đũa phép.
Một cảm giác sảng khoái từ đũa phép
truyền vào người cậu, lan ra toàn thân, cảm giác nhức mỏi trên tay hoàn toàn biến
mất, cơ thể như vừa được uống thuốc bổ rồi ngủ một giấc ngon lành, tinh thần sảng
khoái, thể xác và tinh thần đều khôi phục về trạng thái tốt nhất, không còn mệt
mỏi tí nào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Ôi~ đẹp quá, Ron”. Lại là cái ôm
quen thuộc của mẹ, cậu biết mình đã thành công, đây là đũa phép của cậu.
“Ron, đẹp thật đấy, lúc bọn anh chọn
đũa phép chẳng được đẹp thế này đâu”.
“Bạch Kỳ Mã, rất nhiều, rất nhiều Bạch
Kỳ Mã, thậm chí có một, hai con chỉ cách chúng ta vài mili, tiếc là không sờ được”.
“Màu trắng! Là màu trắng!”.
“Đương nhiên, Ginny thân mến, sau này
em sẽ có cơ hội tiếp xúc thật sự với Bạch Kỳ Mã trong lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền
bí của Hogwart, với lại nam sinh toàn bị xua đuổi, nói không chừng em có thể chạm
vào chúng đó”.
“Thật hoàn mỹ…”. Âm thanh điên điên
khùng khùng của Ollivander cất lên cắt ngang cả nhà Weasley đang vui vẻ, gợi lại
oán niệm của họ mới nãy. “Thân đũa làm từ sừng của Bạch Kỳ Mã, lõi lông Bạch Kỳ
Mã, hỗn hợp máu và da lông do Bạch Kỳ Mã tự nguyện dâng ra làm chất dính, giác
mạc làm chất xúc tác, thuần khiết, vô cùng thuần khiết, không ngờ trên đời này
còn có người sở hữu một linh hồn như vậy, quá hoàn mỹ”.
“Bao… bao nhiêu tiền?!”. Đây là
Arthur đang muốn đánh người, nhưng vì muốn con trai có được cây đũa phép tốt mà
rơi vào tình thế bế tắc, khó xử.
“Hai mươi Galleons”.
Cả nhà Weasley vui vẻ trả tiền rồi rời
khỏi, tuy đũa phép này đắt gấp đôi những cái khác, nhưng rất đáng với những
nguyên liệu quý giá kia.
Những lời Ollivander nói đều bị xem
như trò cười, hơn nữa linh hồn trong sáng cũng chẳng phải điều gì xấu, Ron nhà
họ vốn là bé ngoan. Mọi người đều cho rằng di chứng để lại nhiều nhất chính là
phải cố gắng dỗ Ginny cứ nằng nặc đòi xem Bạch Kỳ Mã lần nữa.
“Ron! Xuống nào, chúng ta sắp khởi
hành rồi”. Tiếng kêu của mẹ kéo hồn của Ron về. Phải, hôm nay cậu phải đến trường
rồi, mặt mày không giấu được vẻ háo hức, Ron ngây ngẩn cầm lấy hành lí đã chuẩn
bị xong từ hai ngày trước, đi xuống lầu.
Lề mề là truyền thống của gia đình
Weasley, quên trước quên sau là đặc điểm của đám trẻ nhà Weasley, cũng hết
cách, nhiều người mà.
Lúc bọn họ đến sân ga 9 ¾ thì đã gần mười một giờ.
Sau khi George và Fred chạy qua, một
giọng nói rụt rè lại lễ phép cất lên từ phía bên cạnh.
“Xin hỏi…”. Ron mỉm cười, không ngờ vẫn
phải gặp, đôi khi hiệu ứng bươm bướm không thể nào so được với hiệu ứng cốt
truyện.
“Ôi, đứa bé đáng yêu, con là học trò
năm nhất sao? Ron cũng thế đó”. Bà Molly hòa ái chào hỏi cậu bé cứu thế.
“Ron …”. Harry nhìn về phía người trầm
tĩnh kia, đối phương mỉm cười hòa nhã với nhóc, nhưng Harry không hề xem nhẹ miếng
che trên mắt đối phương.
“Cậu ấy…”.
“À phải, Ron nhà bác, không nhìn được.
Hai đứa hãy chăm sóc cho nhau nhé. Sắp đến giờ rồi, đến trước bức tường này rồi
chạy thẳng qua là được, nếu sợ thì chạy chậm lại”.
“Con làm mẫu cho, mẹ, cậu ấy nhất định
đến từ Muggle, sẽ hơi hồi hộp một chút”. Ron nhìn qua chào hỏi, cảm nhận được
người kia dường như hơi mất tự nhiên, bổ sung thêm một câu, “Mình không có ý
khinh thường cậu đâu nhưng nếu chúng ta cứ đứng đây nói khách sáo mãi thì sẽ muộn
mất, chỉ còn mười phút thôi”, mỉm cười thân thiện rồi băng qua tường.
Nghênh đón cậu chính là cú túm lấy một
trái một phải của đôi song sinh, “Ôi, bảo bối của bọn anh, sao giờ em mới đến?”.
Hai người ba chân bốn cẳng chuyển hành lí của Ron lên xe.
“À, Ron, em thấy khoang này thế nào, nằm
ở cuối nên đảm bảo rất ít người đến quấy rầy, em có thể an tâm đọc sách, bọn
anh ngồi phía trước, có vấn đề gì thì bảo Heo con chuyển lời nhé”.
Heo con là một con cú mèo. Lúc chọn,
Ron đã lựa một con có cỡ người nhỏ nhỏ, sau đó không ngờ con cú mèo vốn tên
Pigwidgeon này, qua miệng Ginny lại biến thành Heo con (Pig). (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Vốn dĩ định đưa Scrabbers cho Ron,
nhưng chỉ ở cùng một ngày mà Scrabbers đã hết lần này đến lần khác cắn tay Ron
làm cậu bị thương (sự thật còn đang chờ
kiểm chứng), khiến cả nhà Weasley luôn cưng Ron như bảo bối nổi giận, vì vậy
Scrabbers lập tức biến thành vật thí nghiệm của Fred và George, rơi vào chuỗi
ngày tối tăm mịt mù.
“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi,
mình có thể ngồi ở đây không?”. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ron mỉm cười
đặt sách trong tay xuống, giúp Harry cất hành lí.
“Cậu lợi hại quá, rõ ràng mắt… tớ xin
lỗi…”. Harry bỗng thấy mình không nên chọc vào vết sẹo của người khác. Trước
đây nhóc từng thấy một ông lão què chân, bình thường thì tính tình không tệ
nhưng chỉ cần người ta nhắc đến chân của lão, lão sẽ rất cáu.
“Không sao, tuy mắt tớ không nhìn được
nhưng tớ là phù thủy mà. Việc gì phù thủy cũng làm được”. Ron nói với giọng điệu
trêu đùa trẻ con, cầm lấy sách, làm mẫu cho cậu bé xem mình “đọc” sách thế nào.
Do sử dụng thường xuyên nên cậu đã có thể dùng thần chú lập thể này không lời
không đũa phép, quen tay hay việc thôi, có điều cậu cũng phát hiện khi phù thủy
sử dụng phép thuật mà không cần đến đũa phép thì thật sự trông rất đẹp trai đó.
Không hề bất ngờ khi cảm nhận được
ánh mắt có phần sùng bái đến từ phía đối diện.
“Ron!”. Cặp song sinh đột nhiên mở
toang cửa. “Bọn anh vừa…”, dường như đã phát hiện ra Harry, “A, thật trùng hợp,
ra là nhóc ngồi với Ron. Ron, đây là Harry, Harry Potter, hai đứa cứ từ từ nói
chuyện đi ha, bọn anh đi tìm Lee”, rồi hùng hổ chạy đi.
“Harry Potter?”.
“Ph… Phải”. Có vẻ hơi căng thẳng.
“Xin chào, tớ là Ron Weasley, sau này
có gì giúp đỡ nhau nhé”. Vươn tay chủ động thể hiện thiện ý.
“Chào cậu!”. Phản ứng của Harry có
hơi quá, dường như vẻ thong dong của Ron khiến nhóc rất háo hức.
“Tớ có thể “nhìn” cậu không? Phải biết
rằng cậu rất nổi tiếng đấy”.
“Nhìn?”.
“Ừ, tớ sẽ phóng pháp thuật ra ngoài
cơ thể…”, Ron giải thích một chút về năng lực của mình, “Có thể cậu sẽ thấy hơi
khó chịu”.
“Không sao! Ron, cậu lợi hại thật!”.
Một Gryffindor điển hình, can đảm, dũng cảm, nhiệt tình.
“Được…”. Pháp thuật phóng ra tản về
phía đối phương, một bóng dáng với vóc người gầy gò xuất hiện trong đầu cậu,
mái tóc bù xù, cặp kính quê mùa, lỗi thời và đường nét gương mặt xinh đẹp ẩn
sau nó.
Nói cũng phải, đời sau của đóa hoa
nhà Gryffindor và hoàng tử Hogwarts năm đó sao có thể trông kém cỏi được chứ.
“Phù… Harry, thấy thế nào?”.
“Ừm, không sao, chỉ thấy hơi ngột ngạt,
như bị cái gì đè ép, giống như ở trong nước ấy”. Harry có vẻ hơi khẩn trương
nhưng không hề sợ hãi. Khi nãy nhóc có cảm giác toàn thân như được ôm lấy, rất ấm
áp, giống như Ron đang ôm nhóc vậy… Harry đột nhiên đỏ mặt.
“Quả nhiên, mọi người trong nhà không
ai nói cả, ‘quét hình’ đồ đạc còn được chứ nếu dùng để nhìn người khác thì
không được lễ phép lắm”.
“Không phải vậy!”. Harry kích động đứng
bật dậy, đổi lấy vẻ ngẩng đầu kinh ngạc của Ron. Tuy Ron đã che mắt lại nhưng
nhìn cái miệng nhỏ hơi há của cậu thì xem ra nhóc mới là người thất lễ.
“Cái đó… cái đó…”. Ngay lúc Harry
nóng vội muốn giải thích, cửa khoang lại mở ra.
Một mái tóc vàng bạch kim xuất hiện
trong mắt Harry, là cậu bé ở tiệm trang phục kia. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
*********************
Chương 7: Trên tàu
“Nghe nói Harry Potter ở
đây, tôi đoán đó là cậu? Xin chào, tôi
là Draco, Draco Malfoy”, Draco hất cằm kiêu ngạo nói.
Harry nhíu mày, nhóc
không thích giọng điệu quý tộc của Draco.
Nghe được đoạn đối thoại
kinh điển, Ron vô thức cong môi. Cậu nhóc quý tộc hay không được tự nhiên này,
chẳng biết cách làm quen người khác gì cả.
“Cậu đang cười nhạo tên
tôi? Tôi biết cậu, thằng mù tóc đỏ, con trai út nhà Weasley”. Lời buột miệng
khiến chính Draco cũng kinh ngạc khôn cùng, hơi áy náy nhìn Ron nhưng ánh mắt
áy náy của cậu ta hoàn toàn bị vẻ cao ngạo che lấp, người ngoài nhìn vào đều nghĩ
cậu ta tỏ ý khinh thường.
Harry đứng bật dậy, căm tức
nhìn Draco, vừa định lên tiếng đã bị Ron kéo lại.
“Chào
cậu”. Ron mỉm cười điềm đạm, “Mình là Ron Weasley, thật vinh hạnh vì được cậu
chủ nhỏ nhà Malfoy biết đến, đáng tiếc mình có bệnh về mắt, không cách nào
chiêm ngưỡng được phong thái của quý tộc bạch kim”. Nụ cười như được tưới gội
trong gió xuân của Ron thoáng chốc phá tan bầu không khí căng thẳng sắp choảng
nhau đến nơi, cậu chủ động chìa tay với cậu nhóc nhà Malfoy.
“Chào cậu…”. Draco đỏ mặt,
có hơi mất tự nhiên. “Tôi… biết cậu, ba tôi từng nhắc tới cậu, ông ấy nói cậu
giỏi lắm… Hồi nãy…”. Hai chữ ‘xin lỗi’ cuối cùng nhỏ như muỗi, mặt mày cậu ta
thoáng chốc đỏ lựng.
“Ngồi xuống đi, chúng ta
tán gẫu chút nào. À phải, còn hai cậu đây?”.
“Vincent Crabbe và
Gregory Goyle!”. Giới thiệu qua loa. “Hai cậu về khoang đi, cứ thoải mái dùng
điểm tâm ở đó”.
Hai cậu bé to con nghe đến
câu cuối cùng lập tức cười hì hì rời đi.
“Harry…”, sau khi Draco
ngồi xuống, Ron ra hiệu cho Harry.
Harry không hổ là
Gryffindor, thấy vẻ mặt mới rồi của Draco thì lập tức tha thứ cho cậu ta, thoải
mái chủ động bắt tay, chẳng qua mặt của Draco lại còn đỏ hơn.
“Draco, cảm ơn ba cậu vì
đã hỗ trợ chuyện ở Bộ Pháp thuật lần trước nhé”. Chuyện Ron nói chính là chuyện
cậu được dùng đũa phép sớm hơn quy định.
“Không, không có gì. Ba tớ
hay nhắc đến cậu, nói là cậu giỏi lắm”.
“Ha ha, tuy mắt không
nhìn thấy gì, nhưng tai và mũi lại khá nhạy nên không hề chi cả”. Ron chuyển trọng
tâm câu chuyện sang Harry. “Harry, nghe nói cậu ở thế giới Muggle từ nhỏ, họ có
tốt với cậu không?”.
“Không tốt, chẳng ai đáng
ghét hơn họ cả”. Harry lập tức kể lại mình đã bị ngược đãi ra sao.
“Sao thế được, giáo sư
Dumbledore nói với mọi người rằng cậu sống như một vương tử vậy. Lão già đó!”
Draco nóng giận nhảy dựng lên. “Tớ phải nói với ba tớ!”.
“Bình tĩnh nào, Draco.
Harry… Có một số việc, tớ sẽ nói thật với cậu nhưng tớ hy vọng cậu có thể tự
mình phán đoán, trên thế giới này không có đúng sai, thiện ác tuyệt đối…”. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
“Ron?”.
“Harry, tớ nghĩ cậu cũng
nhận ra, cậu rất nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng. Mặc dù tất cả xảy ra khi cậu vẫn
là một đứa trẻ sơ sinh nhưng điều đó không hề cản trở bọn tớ nghe được câu chuyện
có phần thổi phồng về cậu. Cậu là lãnh tụ tinh thần của mọi người, dù cậu chưa
làm gì cả nhưng cái tên Harry Potter này đã đại diện cho tất cả mọi thứ, đại diện
cho sự kết thúc của một thời kỳ đen tối, cậu hiểu chứ?”.
“Ừm”.
Ron lặng lẽ vỗ vỗ tay
Draco rồi nói tiếp: “Cậu có biết giáo sư Dumbledore không?”.
“Tớ biết, Hagrid nói thầy
là người vĩ đại nhất”.
“Hừ!”, Draco khinh thường
hừ ra tiếng.
“Draco, cậu có thể không
thích thầy ấy nhưng không thể phủ nhận sự vĩ đại của thầy được. Ngoài ra, đừng
tỏ vẻ bất mãn rõ ràng như thế, hẳn cậu cũng biết rõ lập trường của gia đình, đừng
đẩy họ vào thế khó xử hơn”.
“Cậu nói phải”. Draco hít
sâu một hơi, sau đó ánh mắt nhìn Ron có phần kính trọng, “Ron, cậu chẳng giống
một Gryffindor tí nào”.
“Kẻ-chớ-thể-gọi-tên-ra,
người mà chúng ta gọi là Chúa tể Hắc ám đấy, lý luận máu trong tối thượng của
ông ta đã hấp dẫn, thu hút rất nhiều phù thủy thuộc dòng dõi quý tộc. Ban đầu là
bắt nguồn từ quyền lợi, rồi tôn sùng và mê đắm sự hùng mạnh của gã nhưng sau đó
vị Chúa tể này càng ngày càng điên cuồng, gã muốn tàn sát tất cả phù thủy máu
lai và Muggle. Vì thế đã khởi chiến với tổ chức có tên Hội Phượng hoàng do
Dumbledore lãnh đạo”.
“Quý tộc…”, Harry ngó
sang Draco, Draco gượng gạo quay đầu đi.
“Cuộc chiến kết thúc nhờ
việc cậu đã đánh bại Chúa tể Hắc ám, mọi người đều thấy rất khó tin nhưng cũng
vì thế mà tạo nên sự thần kì của cậu. Sau đó cậu được thầy Dumbledore đưa đến
nhà người thân, cả giới Phù thủy đều không tìm thấy cậu. Mà thuộc hạ của Chúa tể
Hắc ám, cũng chính là Tử thần Thực tử, người thì vào ngục giam, kẻ lại thoát tội,
gia tộc của Draco cũng vậy”.
“Cái gì!”, Harry thét
lên, nhòm vẻ mặt hờ hững của Ron, lại nhìn sang Draco vẫn giữ điệu bộ quý tộc.
“Ron… Tớ không hiểu, rốt
cuộc cậu muốn tớ làm sao?”. Sau khi im lặng một lúc lâu, Harry lại bật ra một
câu như vậy, Ron nhịn không được bật cười, khóe miệng Draco lại trở nên méo mó.
“Sao cậu lại đi hỏi
Ron…”, Draco cạn lời ngẩng đầu nhìn trời.
“Harry, tớ chỉ nói sự thật
với cậu thôi và tớ hy vọng bất luận chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể là bạn”.
Ron cười rạng rỡ với Harry.
“Chúng ta đương nhiên là
bạn, cậu, tớ và Draco là bạn của nhau”.
“Harry!”, Draco kinh ngạc
nhìn Harry vì quyết định tức thời của nhóc.
“Cũng giống như tớ không
biết mình đã đánh bại Voldemort bằng cách nào, không biết vì sao thầy
Dumbledore lại thờ ơ chẳng hề quan tâm đến tớ, nhưng Ron sẽ không hại tớ, mà
gia cảnh của Draco tuy không tốt gì nhưng Draco là Draco”.
“Gryffindor!”, Draco nhíu
mày, “Cậu nhẹ dạ cả tin quá rồi”.
Harry tủi thân ứa nước mắt,
tớ tin cậu là sai sao…
“Draco, tớ nghĩ ý của
Harry là kết bạn thì đừng nên để ý đến gia cảnh của đối phương”. Ron mỉm cười
giải thích, Harry ngồi cạnh gật đầu như giã tỏi, y như một bé cún đáng yêu. “Cả
nhà tớ đều gia nhập Hội Phượng hoàng này nhưng tớ thấy chúng ta rất hòa hợp. Với
lại, nói không chừng Harry là Slytherin ấy chứ”.
“Cậu bé cứu thế vào
Slytherin? Cậu đùa hả!?”. Draco nhảy dựng, “Hơn nữa, nhìn Harry là biết cậu ta
có đặc tính của Gryffindor rồi, theo như cha đỡ đầu của tớ thì Gryffindor là một
đám nhóc lỗ mãng, bốc đồng, não bị quỷ khổng lồ đạp bẹp”.
“Draco!”, sư tử nhỏ lập tức
xù lông.
“Còn theo Gryffindor thì
Slytherin là một đám nham hiểm xảo trá, hèn hạ, xấu xa đó”, Ron nói với Harry.
“Ron! Cả nhà tớ là
Slytherin!”.
“Draco! Cả nhà tớ là
Gryffindor!”.
“…”.
“Ha ha ha…”, im lặng vài
giây rồi ba đứa trẻ cùng bật cười. Đây là lần đầu tiên Harry được thoải mái cười
đùa như vậy với bạn cùng lứa, cũng là lần đầu tiên Draco bỏ đi lễ nghi quý tộc,
cười như một đứa trẻ bình thường. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Tớ sẽ vào đâu đây?”. Cười
xong Harry tự hỏi, “Tớ quên hỏi ba mẹ tớ vào Nhà nào rồi”.
“Ba mẹ cậu đều là
Gryffindor nhưng huyết thống không phải tiêu chuẩn. Học trò phân loại dựa vào
tính cách, cậu không thể yêu cầu người một nhà có cùng tính cách được, như mình
này, hơi không giống với các anh của mình lắm”.
“Hơi đâu mà hơi”. Đều từng
gặp cặp song sinh, Harry và Draco đồng thanh.
“Ha ha, Gryffindor là nhiệt
tình, dũng cảm, Ravenclaw là tri thức và trí tuệ, Hufflepuff là trung thành, tốt
bụng. Slytherin là cao quý và khôn khéo”.
‘Bốp bốp bốp’. Draco vỗ
tay. “Một đánh giá rất tích cực, Ron, còn một mặt nữa”.
“Còn mặt trái nữa hả?”.
Harry mở to đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn chằm chằm Draco, khiến mặt cậu bé
quý tộc đỏ lựng.
“Có chứ, Gryffindor lỗ
mãng, bốc đồng, Ravenclaw mọt sách, Hufflepuff nhát gan, vô dụng, Slytherin
gian ác, xảo trá”.
“Khó quá… “, Harry đắn đo
xoắn xuýt không biết nên vào Nhà nào.
“Đó chỉ là những ý kiến bất
đồng thôi, Chúa tể Hắc ám xuất thân từ Slytherin, Gryffindor lại có một phù thủy
trắng. Quan hệ giữa các Nhà trong trường hiện giờ y như chiến trường vậy, tớ
không thích như vậy”. Giọng Ron lần đầu tiên lạnh lẽo như thế.
“Không đâu, dù chúng ta ở
hai Nhà đối lập, chúng ta vẫn sẽ là bạn, tớ cam đoan!”. Harry giơ cao tay lên.
“Là người thừa kế của gia
tộc Malfoy, tớ đây miễn cưỡng chấp nhận người bạn như cậu”. Draco ngân dài giọng
điệu quý tộc, chậm rãi đồng ý.
“Vậy Chúa cứu thế mình
đây cũng miễn cưỡng chấp nhận người bạn như cậu”. Harry học theo Draco, cũng hất
cằm nói.
“Tốt lắm, Harry, rất có
tiềm năng của một Slytherin”, Ron vỗ tay.
“Đến Slytherin đi, cậu bé
cứu thế của tớ, tớ sẽ che chở cho cậu”.
“Vậy sao cậu không đến
Gryffindor, mình là Chúa cứu thế, mình sẽ che chở cho cậu”.
“Cậu đúng là điên rồi, bảo
một Malfoy vào Gryffindor! Ron, cậu làm gì thế!”. Draco đang cười đùa với
Harry, bỗng Ron đưa tay vuốt tóc cậu ta.
“Sờ đã ghê. Nói thật, lần
trước lúc tớ gặp ba cậu, tớ đã muốn sờ thử rồi, lớn tớ không dám đụng, vậy sờ
nhỏ cũng được”.
“Đúng thiệt! Mượt quá! Da
dẻ cũng không tệ”. Cậu bé cứu thế của chúng ta chẳng biết đã xáp tới từ lúc nào
cũng gia nhập vào hàng ngũ ‘sàm sỡ’ quý tộc nhỏ nhà bạch kim.
“Hai cậu!”.
Ngay lúc cả bọn đang đùa
giỡn, cửa khoang bỗng lại bị mở ra. Một nữ sinh với mái tóc xù và chiếc răng cửa
to nói với giọng hách dịch: “Các cậu có thấy con cóc nào không, con cóc của
Neville biến mất rồi”.
Draco nhíu mày, lầm bầm
nói ‘đồ Máu Bùn’, giọng rất nhỏ. Nếu không nhờ tai Ron rất nhạy thì dù có kề
sát vào, cậu cũng không nghe thấy. Harry ngồi đối diện dường như cũng không
thích giọng điệu ra lệnh này.
“Không có!”.
“Đừng lo, thú cưng cũng
được xem là hành lí của chúng ta, tới trường sẽ có người phụ trách đưa đến
phòng ngủ, trừ khi con cóc kia dũng cảm nhảy khỏi tàu”.
“Thế hả? Vậy thì tốt rồi,
tí nữa mình nói với Neville vậy, cậu ấy khóc nãy giờ. Mình là Hermione Granger,
các cậu thì sao?”.
“Ron Weasley”.
“Draco Malfoy”.
“Harry Potter”.
“Ôi, là cậu à? Tớ có mua
thêm mấy quyển #¥#%¥◎#…”.
Ron cùng Draco nhịn cười nhìn Harry bị cô nàng biết tuốt oanh tạc, không hề
có ý định giải cứu nhưng cậu bé cứu thế của chúng ta không hổ là người có nửa bản
chất của Slytherin, không bao lâu mà đã học được chiêu gắp lửa bỏ tay người rồi.
“Cậu biết nhiều thật, Ron cũng rất thích đọc sách đó”.
“Thật sao?”. Cô nàng biết tuốt lập tức nghía sang Ron với ánh mắt sáng rỡ
hàng triệu Vôn. Cường độ ánh sáng lớn đến nỗi nhóc quý tộc bạch kim ngồi cạnh
cũng phải giật mình. Sau đó nhìn Ron vẫn cứ bình tĩnh… không thấy gì cũng có chỗ
tốt đó chứ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Mắt của cậu…”.
“Phải, cậu ấy bị khiếm thị”.
“Vậy cậu đọc như thế nào?”.
“Sờ”. Làm mẫu một chút.
“Ồ, pháp thuật thật thần kỳ. Đúng rồi, cậu đang đọc gì thế? 《Một
nghìn thảo dược và nấm mốc có phép thuật》, tớ cũng có mua sách này, hay lắm, ông chủ tiệm sách
nói…”. Cô-nàng-biết-tuốt chen vào giữa Ron và Draco, ngồi xuống cạnh Ron rồi tiếp
tục bô lô ba la.
Draco chỉ có thể sang ngồi cạnh Harry, hai người nhìn nhau.
“Cậu ấy nói nhiều ghê, hơi dài thật…”. Cậu bé cứu thế mới vừa
bị oanh tạc hãy còn sợ hãi.
“Chắc chắn là Ravenclaw…”. Cậu bé quý tộc nhà bạch kim
không cam tâm lầm bầm, bởi cậu ta thật sự không hiểu những gì hai người đối diện
đang nói lắm.
Ron đương nhiên nghe được tiếng xì xầm nói khẽ của hai người,
thấy hơi buồn cười. “Hermione, cậu muốn vào Nhà nào?”.
“Gryffindor, ai cũng nói đó là nơi tốt nhất, chẳng phải
sao? Tất nhiên Ravenclaw cũng không tệ, ôi, tớ phải đi đây, Neville còn đang chờ”.
Nói rồi hấp tấp chạy đi.
“Một cô bạn không tệ”, Ron tao nhã nâng tách khen.
“Cậu thích nhỏ đó?”. Harry và Draco đồng thanh hỏi, sắc mặt
có hơi khó coi, giọng điệu cũng không được tốt lắm.
“Ha ha, mặc dù có hơi vênh váo nhưng cậu ấy thật sự là một
cô gái tốt. Lại đây nào, có muốn uống một tách trà xanh không, ngon tuyệt đấy”.
“Các cậu bé, có muốn ăn chút gì không?”, phù thủy bán đồ ăn
ôn hòa hỏi.
Harry lập tức bật dậy, Draco khẽ nhíu mày, Ron cản cậu ta lại,
“Đây là lần đầu cậu ấy thấy đồ ăn vặt ở thế giới pháp thuật, cứ để cậu ấy muốn
làm gì thì làm đi”.
“Cậu vẫn luôn cẩn thận như vậy”, Draco nhìn Ron đầy sâu xa.
“Không tốt sao?”, Ron mỉm cười nhìn Draco.
“Không phải không tốt, chỉ là nó làm bọn mình cảm thấy như
luôn được cậu chăm sóc vậy”. Rõ ràng Ron mới là người cần được chăm sóc nhất.
Lúc cậu ta mới vào khoang thì giúp cậu ta đỡ xấu hổ vì lời buột miệng của mình,
làm trung gian để cậu ta kết bạn với Harry, rồi dời sự chú ý của Granger giúp
Harry, giờ lại nhắc nhở cậu ta để ý đến tâm trạng của Harry. Cậu luôn có thể để
ý đến những chi tiết nhỏ nhất.
“Mắt tớ không được tốt, sau này còn rất nhiều chỗ cần được
các cậu chú ý giúp”.
“Hai cậu đang nói gì thế, xem này, tớ mua hết luôn”.
“Harry, ăn đồ ăn vặt thay cơm không tốt”, Ron nhắc nhở
Harry.
“Trong này có bánh bí đỏ và bánh ngọt mà”, Harry chỉ vào đồ
trên bàn.
“Tớ cũng mang theo mấy món, cùng ăn đi, Draco? Mặc dù là đồ
ăn bình dân nhưng bình thường cậu cũng không ăn được đâu”.
Cậu cũng biết thế à! Draco thầm oán giận. “Được rồi, chỗ
này cách khoang của tớ quá xa. Hôm nay thiếu gia ta đây đành nếm thử đồ bình
dân vậy, sau này sẽ cho các cậu biết cái gì gọi là đồ ăn của quý tộc”. Dáng vẻ
làm bộ ngạo mạn của Draco chọc cười Harry và Ron.
“Đây là chocolate ếch, sau khi mở ra…”. Draco vừa định giải
thích, con ếch trong tay Harry đã nhảy ra ngoài, sau đó bị Ron chộp được, chui
vào bụng cậu.
“Nói thật, tớ không quá thích chocolate ếch, cảm giác cắn mất
đầu rồi mà vẫn còn ngoe nguẩy trong miệng thật sự không tốt cho lắm”. Ron bình
tĩnh chia sẻ cảm giác sau khi ăn cho bạn thân.
‘Cậu không cần phải miêu tả thế
đâu!’. Harry và
Draco cùng kêu rên trong lòng, quên béng luôn ý nghĩ nể phục bản lĩnh của Ron. Đương
nhiên khả năng tiêu thụ của đám chocolate ếch còn lại không được chạy lắm, Ron
cũng không khách sáo với bạn mình, mỉm cười nhận hết.
“Đừng chỉ ăn mấy món ăn vặt, đến nếm thử tay nghề của tớ
đi”. Ron lấy ra bánh mình tự làm, “Tớ đã học lâu lắm đấy!”.
“Oa~”, Harry vui vẻ ngạc nhiên thốt lên, bỏ rơi bánh bí đỏ
không thương tiếc. Draco cũng duỗi móng vuốt về phía mấy món trông có vẻ “quý tộc”
hơn những món khác trên bàn.
“Ron, cậu cố gắng luyện tay nghề nấu nướng thế làm gì? Định
lấy chồng hả?”. Draco đùa, lại làm Harry hoảng sợ không thôi, sau khi được giải
thích về phong tục đồng tính cũng có thể kết hôn của thế giới phù thủy, cậu
nhóc vẫn há hốc mồm, vẻ mặt như kiểu ‘sao có thể như vậy được’.
“Để học tốt môn Độc dược đó, Độc dược là môn quan trọng
mà”.
“Hả?”, trong đầu Draco tràn ngập dấu chấm hỏi, độc dược và
nấu ăn liên quan gì tới nhau?
“Nấu ăn đòi hỏi kỹ thuật xắt rau và khống chế độ lửa, chẳng
phải không khác gì làm độc dược sao!”, Ron nói với vẻ đương nhiên. Cậu học nấu
ăn có một phần quả thật vì muốn luyện tập nhưng thực tế, chủ yếu là đặng thỏa
mãn cái miệng của mình.
“À…”. Draco đờ người nghĩ đến ba đỡ đầu là Bậc thầy Độc dược
của mình, tưởng tượng cảnh y mặc tạp dề cầm xẻng xúc cơm nấu ăn… shh… Rùng mình
một cái, thật đáng sợ, không được nghĩ nữa. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
**********
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét