20/10/2021

HPCNB - chương 66 - 69

Edit + Beta: Carly


Chương 66:

Lọt thỏm trong chiếc ghế êm ái, Harry cảm thấy chiếc ghế mềm mại này có thể xem như điểm đáng khen duy nhất của lớp Tiên tri.

Giáo sư Trelawney ngồi trước lò sưởi âm tường cất giọng nói mơ hồ nhỏ nhẹ: “Năm học này chúng ta sẽ học các phương pháp tiên tri cơ bản, học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Coi Chỉ Tay. Đáng tiếc là do cô sẽ bị mất tiếng vào tháng Hai nên lớp chúng ta sẽ tạm ngưng, và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, một người trong số chúng ta sẽ lìa xa chúng ta vĩnh viễn”.

Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong lớp lập tức im lìm đầy căng thẳng. Thế giới pháp thuật gần đây không được yên bình lắm, nhận định của giáo sư Trelawney đã phủ một tầng bóng ma lên nội tâm các học trò, ngay cả Draco dường như cũng thoáng hiện vẻ dao động.

Không có hứng thú với phản ứng của đám học trò, giáo sư Trelawney tiếp tục nói về sự thần bí của việc vén màn tương lai từ bã trà còn sót lại sau khi uống, “Các trò có thể từ trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa của những dạng bã trà, và…”, cô tóm lấy cánh tay Neville, kéo cậu ta lên, “sau khi trò làm vỡ cái tách đầu tiên, trò có thể chọn một cái có hoa văn màu xanh không? Tôi rất thích màu hồng”.

Neville vừa mới đi đến trước kệ để tách trà, mọi người đã nghe thấy tiếng sứ vỡ loảng xoảng.

Pansy mím môi, ánh mắt có phần phức tạp.

Harry thoáng ngước mắt nhìn giáo sư Trelawney phía trước, bình thản lên tiếng, “Không cần phải để ý. Giáo sư không tiên tri, xem bói gì cả, cô ta nhìn mặt đoán ý và ám thị tâm lý thôi. Một chút mánh khóe nhỏ, chẳng liên quan gì đến tiên tri”. Trong nguyên tác, trừ lời tiên tri mà Harry tình cờ nghe được lần đó thì Trelawney vẫn không thể hiện được tài năng tiên tri của mình, mánh lới còn chẳng bằng mấy quầy coi bói này không thể nào đánh lừa được Harry.

Blaise bên cạnh phóng đến ánh mắt thắc mắc, Harry nhìn ngắm tách trà màu trắng do một rắn nhỏ năm hai đưa đến, mỉm cười nhỏ giọng giải thích, “Cô ta quen bà nội của Neville Longbottom, nhất định biết rõ tính vụng về của trò Longbottom, hơn nữa trước đấy cô ta còn ám chỉ tách trà của Neville sẽ vỡ nên khi Neville lấy tách trà, trong đầu sẽ vô thức nhớ đến lời cô ta nói, tâm lý căng thẳng thì vỡ tách là đương nhiên”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Nhóm Draco, Blaise ngồi cạnh Harry nghe cậu giải thích xong thì cũng vơi đi vài phần kính nể với vị giáo sư môn Tiên tri này nhưng Trelawney có xuất thân từ gia đình tiên tri vẫn khiến các rắn nhỏ chú trọng huyết thống khá kinh sợ. Còn người vốn trưởng thành trong thế giới vật chất như Harry dù có đến thế giới pháp thuật thì vẫn giữ nguyên ý kiến với chuyện tiên tri bói toán linh tinh, vẫn nghi ngờ khả năng tiên tri của Trelawney.

Tuy trong lòng không đồng tình nhưng Harry vẫn ôm thái độ đùa vui rót trà đã pha vào tách trà theo lời chỉ dẫn của Trelawney, thích thú nhìn dạng bã trà ở đáy tách.

Draco nhún vai nhìn tách trà trong tay: “Trông có vẻ giống hình dấu thập, nó có nghĩa gì?”.

Pansy mở sách ra, con gái khá là hứng thú với mấy vụ bói toán này, “À, có nghĩa là cậu sắp phải trải qua thử thách và đau khổ”.

“Hình như trong này không chỉ có dấu thập”, Blaise đặt tách trà của mình xuống, nhổm đầu qua, “Bên cạnh còn một nhúm bã trà nữa này, ừm, chắc là mặt trời”.

Pansy lại lật sách, “Để tớ xem. Hừm, mặt trời có nghĩa là hạnh phúc, Draco, những ngày gần đây cậu sẽ gặp xui xẻo nhưng cũng sẽ rất vui”. Bỏ sách xuống, Pansy cong miệng cười, “Xui nhưng mà vui, Draco, cậu thích bị ngược từ khi nào thế”.

Draco bất nhã mà đảo mắt, giật lấy tách trà của Harry, xoay tới xoay lui quan sát: “Hừm, nhìn hướng này thì hình như là một con ưng”.

Pansy nhanh chóng lật sách, “Chim ưng có nghĩa là kẻ tử thù sắp xuất hiện, cái này thì chuẩn này nhưng nhìn từ phía tớ thì trông như một con hà mã, có nghĩa là… á, mang thai”. Sắc mặt cô nàng trở nên kỳ quái, miệng run run, trong mắt không giấu được ý cười.

“Ha ha ha”, Blaise cười phá lên không chút khách khí, đôi mắt xám xanh xinh đẹp của Draco cũng cong thành hình trăng khuyết.

Giáo sư Trelawney ở cạnh nghe tiếng thì rảo bước đến, có vẻ không vui cầm lấy tách trà trên bàn, “Để ta xem nào, con yêu dấu”. Mọi người chung quanh đều an tĩnh lại, ngó về phía bên này.

Giáo sư Trelawney xoay tách trà ngược chiều kim đồng hồ, cau mày lại, “Đây là… một cuộc tấn công, con yêu dấu à, đây không phải là một tách trà may mắn”, giáo sư Trelawney tiếp tục xoay tách trà, “Đầu lâu, có hiểm họa trên con đường trò đi”.

Sắc mặt mọi người xung quanh đều trở nên căng thẳng, còn Harry vẫn cứ thản nhiên theo dõi màn biểu diễn của giáo sư môn Tiên tri. Có lẽ hơi bất mãn với thái độ bình tĩnh của Harry, giáo sư Trelawney lại xoay trở tách trà, hô hấp cô ta bỗng dồn dập, đột nhiên thét lên. Tiếng thét sởn gai ốc khiến mặt mày Harry thoáng gợn sóng, đúng là… khó nghe quá đi mất.

Harry xoa xoa tai, bị âm thanh tấn công ở cự ly gần như vậy, cậu không chịu được. Học trò xung quanh cũng giật mình, căng thẳng nhìn giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống cái ghế bành bên cạnh, cánh tay đeo đầy vòng tay của cô xoa lên tim mình, mắt nhắm tịt lại, “Con trai yêu dấu của tôi, thật đáng thương. Ôi, không nói ra thì tốt hơn”.

Harry nhìn cảnh tượng y như mình nghĩ, màn biểu diễn lố lăng của vị giáo sư này hơi giống như đang diễn. Nhưng người bên cạnh lại không được ung dung như Harry, Draco nhíu mày hỏi tới, “Cái gì vậy, thưa giáo sư?”.

“Con yêu ơi”, giáo sư Trelawney mở to mắt đầy kịch tính nhìn chằm chằm vào Harry ngồi yên trên ghế, “Tách trà của trò dự báo về điềm chết chóc”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Harry bình thản nhìn lại bà ta, sắc mặt vẫn dửng dưng. Giáo sư Trelawney thấy sợ hãi khó hiểu với thái độ của Harry, cô ta trừng lớn đôi mắt to cộ của mình, “Là cái chết đó, con trai, con không hiểu sao? Là Thần Chết đấy”.

Bầu không khí trong lớp lập tức như đông cứng lại, đúng lúc này Harry lại mỉm cười. Cậu chậm rãi đứng dậy, cúi người cầm lại tách trà trên tay giáo sư Trelawney, thản nhiên cất tiếng.

“Giáo sư, trò nghĩ trò đã quen với Thần Chết từ ngày đến thế giới này rồi”. Phán quan hẳn cũng có thể xem là Thần Chết của phương Đông, phán quan đã đưa cậu đến thế giới này, bây giờ, trong cơ thể của Harry còn đang giữ hệ thống trí năng mà địa phủ đưa cho cậu.

Những người khác không biết chuyện này nên họ có cách hiểu khác về những gì Harry nói. Harry đặt tách trà lên bàn, tao nhã ngồi xuống, đôi mắt xanh sâu thẳm nhìn người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế bành.

“Hơn nữa, trò nghĩ dù Thần Chết muốn đưa trò đi thì cũng phải xem trò có muốn hay không. Suy cho cùng, thứ mang tên vận mệnh không phải chỉ dựa vào một câu của cô là có thể thao túng được, mà nó do chính trò nắm giữ, đúng không?”.

Biếng nhác ngồi trên ghế, Harry hơi nâng cằm lên, gương mặt thanh tú thoáng hiện vẻ lạnh lẽo khiến người ta lạnh sống lưng, áp suất pháp thuật rập rờn quanh người khiến Trelawney khó thở, không thể nói gì. Lời lẽ kiêu ngạo và tự tin cực độ nhưng không ai cảm thấy Harry ngông cuồng, trái lại còn khiến mọi người thấy kính sợ hơn nữa. Không phải ai cũng tự tin có thể nắm giữ vận mệnh của mình, đồng thời chẳng ai lại muốn bị vận mệnh đã định trói buộc cả, ngay cả bên Gryffindor cũng có người cảm thấy thiếu niên nói rất hay.

Harry không hề có ý định gây hấn trong lớp Tiên tri nhưng nếu vị giáo sư này muốn lợi dụng Cậu bé Cứu thế để làm công cụ ra oai thì đừng trách cậu không nể mặt.

Suốt thời gian còn lại của tiết buổi sáng, giáo sư Trelawney không ngó ngàng gì đến cậu nữa, như thể trong lớp không hề có người học trò này vậy. Harry cũng rất vui vì không ai để ý đến mình, dứt khoát lôi sách ra đọc. Tiếng chuông tan học vang lên, Harry cầm túi xách tao nhã rời lớp học, sau khi tạm biệt nhóm Draco thì đi thẳng về phía hầm.

Chào hỏi Medusa một tiếng, Harry bước thẳng vào văn phòng, trong phòng không có ai. Vài phút sau, Snape hùng hổ bước vào, vẻ mặt u ám, lạnh tanh sau khi nhìn thấy Harry lập tức dịu đi.

Harry quan sát sắc mặt người yêu, mỉm cười, “Xem ra tiết đầu tiên của học kỳ mới của anh cũng không suôn sẻ lắm”.

Snape rít giọng, “Lũ quỷ con ngu ngốc, đần độn, đầu toàn rơm rạ đó, đúng là lãng phí thời gian của ta”. Bước đến trước mặt Harry, Snape vươn tay vuốt những sợi tóc bên má thiếu niên, giọng nhẹ nhàng hơn, “Chốc nữa ở đây ăn trưa luôn đi, chiều nay ta không có tiết”.

Harry nắm lấy bàn tay to của người đàn ông, “Tiết buổi chiều bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, em có thể ở lại đây một lúc. Ăn trưa xong, anh dạy em vài kiến thức lý thuyết về Bế quan Bí thuật trước đi, tối chúng ta luyện tập thực tiễn”.

“Chiều nay học môn gì?”, Severus cúi người khẽ hôn lên trán Harry rồi hỏi.

“Môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Lupin, ở phòng hội đồng giáo viên”. Harry đáp, sau đó phát hiện bàn tay trên tóc mình thoáng khựng lại, “Sao vậy?”.

Snape hơi mím môi, “Không có gì, ta định đến đó lấy vài thứ, chiều nay ta đi với em”.

Harry thầm thấy nghi hoặc nhưng không hỏi thêm. Ăn trưa xong, hai người nói một chút về những thứ cần chú ý trong Bế quan Bí thuật thì đến giờ học, Harry và Snape cùng rời khỏi hầm.

Tập trung trước cửa phòng hội đồng giáo viên với các học trò khác, khuôn mặt tươi tắn của Draco tức thì cứng lại khi thấy Snape, nhóm động vật nhỏ đang tán gẫu trêu đùa cũng lập tức thu lại móng vuốt và nọc độc, miệng câm như hến.

Lúc này, cửa phòng hội đồng giáo viên chậm rãi mở ra, giáo sư Lupin mỉm cười ôn hòa, nhìn các học trò đứng bên ngoài, sau đó ánh mắt dừng lại ở Snape.

“Lâu rồi không gặp, Snape”.

Snape hừ một tiếng, môi nở nụ cười châm chọc, “Lupin, tôi nghĩ chưa ai nhắc nhở anh, làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tốt nhất anh đừng giống tên bịp bợm đầu đầy cỏ lác lần trước mà mang mấy sinh vật nguy hiểm đến lớp, anh hiểu ý tôi chứ?”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lupin mỉm cười ôn hòa hơi nghiêm mặt lại, “Đương nhiên, Snape, tôi hiểu”.

Snape cười lạnh lùng, “Hiểu thì tốt”. Hắn cúi đầu nhìn Harry, ánh mắt hơi dịu lại, rồi quay người rời đi, vạt áo chùng đen cuồn cuộn phất sau lưng đầy mạnh mẽ.

Lupin lại nở nụ cười dịu dàng, “Được rồi, các trò vào đi”.

****************

Chương 67:

Phòng hội đồng giáo viên không phải một nơi thoải mái như các học trò nghĩ. Quá hiển nhiên, khi mỗi giáo sư đều có văn phòng riêng thì căn phòng này chẳng có tác dụng gì cả, bên trong chất đầy những chiếc ghế khác kiểu nhau, đồ đạc chung quanh cũng bốc mùi cũ kỹ. Lupin dẫn các học trò tiến thẳng đến cuối phòng.

Ở đó chẳng có gì ngoài chiếc tủ áo cũ trơ trọi. Đương lúc các học trò nghi hoặc nhìn giáo sư, cái tủ bỗng lắc lư dữ dội, khiến chiếc ổ khóa trên đó vang lách cách.

“Ôi đó là gì vậy?”, Ron nhảy dựng.

“Đừng lo”, giáo sư Lupin mỉm cười nói, “Trong đó có một Ông Kẹ, một sinh vật rất đặc biệt”.

Neville kinh hãi nhìn cái tủ rung lắc dữ dội, lùi về sau vài bước. Lupin cười, “Ông Kẹ thích không gian kín và tối tăm, nó là một sinh vật có thể thay đổi hình dạng, có thể đội lốt bất cứ thứ gì mà nó cho là chúng ta sợ nhất”.

Vài học trò nuốt nước miếng, lùi ra sau mấy bước. Draco nghe giáo sư Lupin đang dạy bùa chú trước mắt, hơi nheo mắt lại, khẽ nói, “Đối diện với Ông Kẹ? Mình không nghĩ đây là ý hay”. Sắc mặt cậu ta hơi khó coi, là một Slytherin chú trọng quyền riêng tư của mình, cậu ta có lẽ không sợ Ông Kẹ nhưng rất ghét để lộ nỗi sợ hãi của mình trước mặt mọi người.

Harry hơi mím môi. Sống gần ba mươi năm, cậu thật sự không nghĩ ra điều mình sợ nhất là gì nên có hơi tò mò cái lốt Ông Kẹ sẽ đội trước mặt mình.

“Tốt lắm”. Giáo sư Lupin vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, “Các trò đã biết thần chú là gì rồi, bây giờ chúng ta thực hành nào, mọi người hãy đứng xếp thành một hàng. Neville, trò là người đầu tiên”.

Harry khẽ cau mày, nhìn cậu bé mặt tròn kia run cầm cập bước đến trước tủ áo, run rẩy giơ đũa phép lên.

Giáo sư Lupin mỉm cười ôn hòa, “Đừng sợ, hãy nhớ lại những gì thầy nói với trò khi nãy”. Dứt lời, giáo sư Lupin vung đũa phép, ổ khóa trên tủ rớt xuống. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, “giáo sư Snape” với gương mặt tái nhợt chậm rãi bước ra từ tủ áo với khí thế đầy áp bách, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện sát khí, quắc mắt nhìn Neville. Chân của Neville run dữ dội, nó hét lên.

‘Riddikulus!’. [1]

[1] Hay còn gọi Kỳ Cà Kỳ Cục: là thần chú chống lại Ông Kẹ, khiến nó biến thành thứ buồn cười như tưởng tượng của người đọc thần chú, vì Ông Kẹ sợ tiếng cười.

Một tiếng ‘bụp’ nhỏ vang lên, “giáo sư Snape” hơi khựng lại, rồi áo chùng trên người thầy biến thành một cái áo đầm dài viền ren, đầu đội một cái mũ chóp, trên cánh tay còn đeo cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Các học trò Gryffindor cười phá lên, bên Slytherin thì im phăng phắt. Harry nhìn nụ cười vui vẻ dịu dàng của Lupin, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, trực diện với ánh nhìn của giáo sư Lupin. Đối phương hơi sửng sốt, rồi ánh mắt thầy thay đổi, nói với Gryffindor còn đang cười sang sảng, “Rất tốt, người kế tiếp, Parvati”.

Harry lạnh lùng nhìn Ông Kẹ trước tủ áo biến thành những hình dáng đáng sợ khác nhau, xác ướp nhuốm máu, nhện khổng lồ, ma nữ u ám. Sau đó, đến lượt các học trò Slytherin. Nhìn nhóm rắn nhỏ chờ mình bước đến, Harry đi ra sau, ý bảo mọi người lên trước. Các Slytherin trung thực chấp hành với những cảnh tượng khủng bố tìm được thực thể trước mặt. Đối mặt với những đứa trẻ đặc biệt nhà Slytherin, Ông Kẹ dường như không biết nên biến thành cái gì, một chiếc ghế khảm đầy đá quý, một bàn tay phải đẫm máu, một bia đá hoặc bậc cha chú nghiêm khắc trong gia tộc. Đương nhiên, họ chẳng dám cả gan thay những bộ quần áo buồn cười cho bậc cha chú của mình như Neville, chỉ đọc thần chú rồi nhanh chóng đổi sang người kế tiếp thôi.

Draco nhìn người cha anh tuấn hoa lệ toát vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc trước mặt mình, nhếch môi, vẫy đũa phép, “Riddikulus”, rồi tránh sang bên, để lộ thiếu niên mảnh khảnh lạnh nhạt phía sau.

Harry yên lặng liếc nhìn Lucius đang mỉm cười dịu dàng. Mọi người phát hiện người đàn ông tóc vàng lập tức hóa thành một người đàn ông anh tuấn khác trông có phần kỳ dị, gã sở hữu khí chất của một quý ông, ăn bận sang trọng và lịch lãm. Gã mỉm cười nhìn cậu bé trước mặt, “Quái vật nhỏ của ta, ta mang đến cho mi một món quà”.

Ánh mắt Harry lạnh đi, giơ đũa phép nhưng gã Bá Tước lại nhanh hơn, gã khẽ cúi chào, sau đó bàn tay để sau lưng cầm lấy thứ gì đó đưa đến trước mặt Harry, thầm thì với Harry bằng âm thanh chỉ cậu mới nghe rõ, “Gặp lại người tình cũ của mình, vui lắm đúng không? Quái vật nhỏ của ta?”.

Nụ cười ôn hòa trên mặt giáo sư Lupin đã biến mất khi Harry đối mặt với Ông Kẹ. Rồi chú ta thấy cái mà gã đàn ông nọ bỗng đưa ra — đầu của một người đàn ông phương Đông, nhợt nhạt, cương nghị, mái tóc đen bị túm chặt lấy. Sau đó… chú ta nhìn thấy gương mặt bỗng chốc trắng bệch của Harry và đôi mắt xanh gần như biến thành biển xanh lạnh giá.

Hầu hết mọi người đã đực mặt hết cả. Harry không đợi họ hoàn hồn, đũa phép trên tay cậu đã hoàn toàn nói rõ sự phẫn nộ của cậu, bùa chú y như pháo hoa ồ ạt bắn về phía gã đàn ông cười điên cuồng kia. Tủ áo phía sau Ông Kẹ đã bị đánh tan thành mảnh nhỏ, bức tường đằng sau cũng không may mắn trốn thoát. Tiếng nổ lớn xen lẫn tiếng hỗn loạn khiến người ta không nghe được âm thanh gì khác, mấy nữ sinh nhát gan thỉnh thoảng lại thét chói tai.

“Harry!!”. Giáo sư Lupin lo lắng la lên, “Harry, dừng lại!!”. Chú ta phát hiện tất cả mảnh vụn bay về phía các học trò đều bị cản lại, chứng tỏ Harry vẫn còn chút lý trí, không tổn thương các học trò vô tội.

“Finite Incantatem!!” [2], giáo sư Lupin vẫy mạnh đũa phép. Harry không quay đầu lại, chỉ phất tay, bùa chú của giáo sư Lupin lập tức bắn ngược sang bên. Nắm lấy cổ tay đau nhức của mình, giáo sư Lupin vô cùng kinh ngạc với pháp lực mạnh mẽ của Harry. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

[2] Bùa Kết Thúc/Thu hồi pháp thuật: cắt đứt, triệt tiêu mọi tác dụng của pháp thuật mà đối phương bắn ra.

Mặt mày thiếu niên mắt xanh lộ vẻ sương giá, áp suất pháp thuật quanh người như muốn nghiền nát mọi thứ, áo chùng trên người phập phồng dù không có gió, mái tóc dài tung bay cuồng loạn tỏ rõ sự phẫn nộ và sát khí của chủ nhân của nó. Tất cả học trò mau chóng lùi về sau, tránh xa thiếu niên đang bừng lửa giận, dán sát mình vào vách tường. Đây là lần đầu tiên nhóm Draco thấy thiếu niên nổi bão, vừa hùng mạnh lại đáng sợ như vậy.

“Harry!!”, giáo sư Lupin luống cuống hét lên. Thiếu niên bỗng dừng tay, quay đầu lại, đôi mắt xanh vô cảm lẳng lặng nhìn những người phía sau. Trong ánh nhìn chăm chăm sợ hãi của giáo sư Lupin, Harry chậm rãi thả tay xuống, ánh mắt dần ấm lên nhưng vẫn lạnh tanh.

Giáo sư và học trò ở các lớp xung quanh nghe thấy âm thanh đã chạy đến cửa phòng hội đồng giáo viên, bắt gặp ánh mắt lạnh mẽo của Harry, tất cả đều sững người ở cửa. Giáo sư McGonagall bước vào, nhìn căn phòng hỗn loạn và thiếu niên lạnh lùng đứng một mình giữa phòng, “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Giáo sư Lupin”, Harry thở dài nhìn giáo sư McGonagall, miệng lại vô cảm gọi một giáo sư khác, “Trò thấy hơi khó chịu, muốn đi trước, có được không?”.

“Harry…”. Giáo sư Lupin lo lắng nhìn cậu tính nói gì đó, Harry lại đã lạnh nhạt quay đầu nhìn chú ta.

“Có được không?”, ánh mắt đầy áp bách khiến Lupin chỉ có thể gật đầu.

Giáo sư McGonagall nhíu mày, “Trò nào có thể giải thích cho tôi không?”.

Harry bình thản nhìn vị giáo sư được xem như công bằng nhất của Hogwarts, tiến ra cửa. Lúc đi ngang qua giáo sư McGonagall, cậu khẽ nói, “Chỉ là một lần không kiểm soát được bùa chú thôi, tốt hơn hết là giáo sư đừng nên tìm hiểu truy rõ ngọn ngành đến cùng”. Dứt lời, cậu hơi ngước mắt lên, các học trò trước mặt lập tức né ra nhường đường, nhìn góc áo chùng của thiếu niên biến mất cuối hành lang.

  Noah!! Chẳng qua chỉ là Ông Kẹ thôi, chẳng lẽ năng lượng hấp thu được từ Hồ Đen không đủ để ngăn cản Ông Kẹ lục lọi ký ức sao?! . Harry rảo bước về phía hầm, hai tay nắm chặt, hít thở thật sâu, gần như không thể kiểm soát được cơn giận của mình.

Chủ nhân, Ông Kẹ không phải sinh vật hùng mạnh gì, lại rất thành thạo việc kiểm soát ký ức, không thì cũng không tìm được nỗi sợ của mọi người từ những ký ức phức tạp. Chủ nhân, người biết lý do Ông Kẹ nổ tung không? .

Là gì? , Harry lạnh lùng hỏi.

Ông Kẹ không thật sự như những gì mọi người nói, nổ thành làn khói xanh đen vì không biết nên biến thành hình dáng nào. Nó hấp thu nỗi sợ của mọi người, đội cái lốt mà mọi người sợ nhất, chúng hấp thu càng nhiều ký ức thì khả năng lục lọi ký ức càng mạnh. Thế nhưng, cơ thể của Ông Kẹ cũng cực kỳ yếu ớt nên khi chúng không thể chịu đựng được những ký ức mà mình hấp thu thì sẽ nổ .

Vì Ông Kẹ đã hấp thu rất nhiều nỗi sợ của những người trước ta nên lúc đến lượt ta, năng lực của nó thật ra đã mạnh lên? , Harry hỏi.

Phải, dù năng lượng hấp thu hôm qua có thể bổ sung vào lớp bảo vệ bị suy yếu của thức hải nhưng Bế quan Bí thuật của ngài vẫn không thể ngăn cản Ông Kẹ lần tìm trong ký ức .

Harry hít sâu một hơi, mở cửa hầm. Snape đang đứng trước bàn bận rộn điều chế độc dược, ngẩng đầu thì thấy Harry bước vào, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.

“Harry? Còn chưa đến giờ tan học, xảy ra chuyện gì sao?”.

Harry hơi mím môi lại, rúc vào cái ôm ấm áp của người yêu. Bàn tay to của Snape nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy của thiếu niên, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu, “Không sao, ta ở đây”. Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ mất phương hướng thế này của thiếu niên, Snape vừa sốt ruột vừa lo âu, lại không biết hỏi từ đâu.

Harry nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm bao quanh mình. Không cần phải phản ứng dữ dội như vậy, ký ức đó thậm chí còn không có thật, nhưng… cậu từng tự mình trải nghiệm cảm giác của cậu bé trong ký ức. Người đàn ông phương Đông nọ từng là sự cứu rỗi duy nhất của cậu bé, đã trao cho cậu ấy tình yêu say đắm và sự ấm áp mà không ai trên thế giới này có thể cho được. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Cậu có thể chấp nhận chuyện Tiêu bỏ mạng nhưng không thể nào chịu được việc thi thể của anh ta bị xúc phạm như vậy. Harry khẽ thở dài, ký ức trong hệ thống quá chân thật, khiến cậu không kiềm được lửa giận. Siết chặt lấy áo chùng của Sev, Harry vùi mặt vào vòng tay người đàn ông, để mặc Sev nhẹ nhàng ôm mình vào phòng ngủ, chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc, trấn an tinh thần cậu.

********************

Chương 68:

Pháp thuật thần kỳ khiến ánh dương ấm áp có thể chiếu vào tận phòng ngủ của tầng hầm, rọi xuống chiếc giường lớn êm ái được trang trí sang trọng. Một lớn một nhỏ tựa vào nhau khiến gian phòng lạnh lẽo nhiều năm trở nên ấm áp hơn, Harry nằm trong lòng Snape, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của người yêu mà lòng bình yên vô cùng.

Một tay của Snape vuốt ve tấm lưng gầy của thiếu niên. Từ lúc Harry vào văn phòng đến giờ, cậu không nói câu nào, Snape cũng không hỏi. Khi nào Harry muốn thì tất nhiên sẽ nói cho hắn, dù thấy thắc mắc nhưng hắn sẽ không ép cậu.

Đúng lúc này, lò sưởi âm tường lập lòe ánh lửa, ngọn lửa xanh bừng lên cao, bóng dáng cao gầy của một người đàn ông chợt xuất hiện trong lò sưởi. Giơ tay cởi áo choàng, mái tóc vàng bạch kim rũ xuống vai, gương mặt quyến rũ gợi cảm của Lucius hiện ra, nụ cười giả lả trên mặt đã thay thành vẻ dịu dàng, nhớ nhung.

“Harry”. Thấy phòng khách không một bóng người, Lucius rảo bước về phía phòng ngủ. Người đàn ông đưa tay vén tấm màn đen lên, nụ cười dịu dàng trên mặt thoáng sững lại, tuy có phần chua xót trước sự thân mật giữa Snape và Harry nhưng Lucius vẫn nhạy cảm nhận ra có gì đó bất thường.

“Sao vậy?”. Lucius hơi nhíu mày, nhanh chân bước đến, ngồi xuống bên cửa sổ, nắm lấy những ngón tay trắng ngần của thiếu niên, “Harry không vui khi gặp tôi sao?”. Tiếp xúc tay chân khiến sinh vật huyền bí cảm nhận được những dao động đầy bi thương trong lòng bạn đời theo bản năng, đôi mắt xám nhạt của Lucius hiện vẻ lo lắng, đưa mắt hỏi Snape. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Không có gì, chỉ là tâm trạng không được vui thôi”. Bàn tay được Lucius nắm lấy của Harry nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ngày càng quyến rũ, gợi cảm của người đàn ông, cậu khẽ cười, “Em rất nhớ anh, Lucius”.

Lucius và Snape liếc nhìn nhau, hiểu ra cả hai đều không rõ Harry đang làm sao. Lucius mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của Harry.

“Tôi còn tưởng lâu rồi không gặp như vậy làm Harry quên tôi mất rồi chứ, thế thì tôi đau lòng lắm đấy”. Giọng nói từ tính như ngâm nga cùng vẻ mặt ra bộ oán giận của Lucius khiến Harry bật tiếng cười khẽ. Snape không giỏi ăn nói thấy Lucius chỉ nói vài ba câu đã làm Harry mỉm cười, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Harry đồng thời được gặp hai anh người yêu, tâm trạng tồi tệ vì Ông Kẹ thoáng chốc tốt hơn nhiều. Lucius nhìn nụ cười thoải mái của cậu, mắt tối sầm lại, nỗi nhớ nhung và niềm yêu say đắm với bạn đời nhiều ngày nay tuôn trào. Y dứt khoát cởi giày lên giường, Lucius nằm ở bên còn lại của Harry, chống khuỷu tay, nghiêng người ngắm gương mặt ngày càng thanh tú xinh đẹp của thiếu niên.

Snape ở bên kia của Harry, tay hắn ôm eo cậu. Vị thuốc trên người hắn hòa cùng hương thơm thoang thoảng trên người Lucius tạo nên bầu không khí ấm áp, yên bình. Harry vươn tay chạm vầng trán đượm vẻ mỏi mệt của Lucius, khẽ cau mày lại, ngẫm chút là biết tranh đoạt địa bàn với Voldemort là một nhiệm vụ tốn nhiều công sức. Nhìn người yêu mệt mỏi như vậy, Harry thấy đau lòng khôn xiết.

Lucius nhận ra vẻ xót thương chợt lóe trong mắt Harry, thấy ngọt ngào không thôi, khóe miệng cong lên trông càng quyến rũ hơn, ngón tay y cạ nhẹ vào đôi môi mềm mại của Harry, hôn lên đấy lần nữa. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm cậu, tiến vào khoang miệng ấm áp, ướt át, liếm mút vừa mạnh mẽ lại dịu dàng. Snape nhìn chân mày nhuốm màu hồng đào của Harry, đôi mắt đen càng lúc càng sâu thẳm, bàn tay vốn đặt trên eo thiếu niên cũng chậm rãi di chuyển.

Harry bị kẹp giữa hai người, ánh mắt càng lúc càng mê ly. Kỹ thuật hôn điêu luyện của Lucius và bàn tay vuốt ve lên xuống trên cơ thể khiến cậu như chìm vào làn sương hồng nhạt. Giờ phút này, cậu cảm nhận được tình yêu và khao khát của người yêu quanh mình, mọi khó chịu ban sáng dường như đã tan biến trong nụ hôn này. Tiếng rên rỉ tràn ra từ khóe môi khiến động tác của hai người đàn ông vội vàng hơn, khi Harry cảm thấy mình như sắp chìm đắm trong tình yêu này, Lucius thở hổn hển buông đôi môi cậu ra.

Thiếu niên trên giường nhân cơ hội hít lấy không khí trong lành, lại không ngờ được áng mây đỏ trên má cùng chút sắc dục chợt lóe trong đôi mắt xanh lại khiến người ta không thể dời mắt. Áo chùng đen trên người Harry đã bị Snape kéo ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Một bàn tay duỗi ra sau gáy cậu, trước mắt thiếu niên chợt tối đi, một nụ hôn mạnh mẽ in xuống môi cậu, nụ hôn của Snape lành lạnh lại xen lẫn chút điên cuồng, cố chấp.

“Ưm…”. Bàn tay sau gáy khiến Harry không thể trốn thoát, giữa hai đôi môi để sót lại một sợi chỉ bạc, đầu óc Harry trống rỗng, chỉ có thể ôm chặt lấy Snape, chờ đợi nụ hôn có phần thô bạo này kết thúc.

Há miệng thở hổn hển, Harry nằm mềm nhũn trên giường. So với Lucius quá nhớ nhung và lấy lòng bạn đời theo bản năng, Snape ở bên Harry hàng đêm lại không thể ăn gì đã chịu đựng đến cực hạn. Hai nụ hôn này đã đánh tan khả năng khống chế chẳng còn được bao nhiêu của hai người đàn ông. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Dừng lại… ưm…”. Harry hít một hơi lạnh. Một đôi tay vói vào nơi yếu hại của cậu, cẩn thận vuốt ve. Cảm giác như có dòng điện nhè nhẹ từ cột sống lan ra khắp cơ thể, Harry nắm chặt lấy áo chùng của Snape, không kiềm được mà ưỡn cong người.

Những ngón tay khéo léo điều chế độc dược quanh năm suốt tháng của Snape xoay chuyển khiêu khích, áo trên người Harry đã bị cởi sạch, ánh mắt người đàn ông nóng rực như muốn bắn xuyên qua cơ thể quyến rũ của thiếu niên, lại mơn trớn hai đóa anh đào đỏ mọng, Snape và Lucius ăn ý phối hợp hôn lên mỗi một chỗ trên cơ thể Harry.

Tất cả những nơi mẫn cảm bị hai người vuốt ve hôn mút, đôi mắt xanh của Harry đã mê ly, ướt át như nước sông mùa xuân, cậu vặn vẹo cơ thể trong những cái mơn trớn của hai người đàn ông, lại càng khơi dậy nhiều lửa dục hơn. Cuối cùng, trong sự vuốt ve nắm chặt của Lucius, Harry ngưỡng gương mặt ngập vẻ sắc tình, căng người rên rỉ thét lên, run rẩy bắn ra.

Như bị rút sạch toàn bộ sức lực, Harry dựa vào người Lucius, những giọt mồ hôi trong suốt rịn ra trên tấm lưng quyến rũ. Bàn tay dính đầy chất lỏng trắng đục chậm rãi mò mẫm xuống nơi phía sau của thiếu niên nhưng cuối cùng bỗng khựng lại, rụt về.

Đôi mắt xám của Lucius đã hóa thành đại dương xanh thẳm, y liếm tinh hoa của thiếu niên trên tay, rồi hôn mạnh xuống môi cậu. Snape thô bạo liếm mút đóa anh đào bên trái của Harry, kéo bàn tay yếu ớt của cậu lên thứ nóng bỏng của mình, liên tục vuốt ve lên xuống.

Lucius ôm chặt Harry, khống chế tay còn lại của cậu, cúi đầu lần nữa ngậm vào đóa anh đào được thiếu niên cong người dâng lên. Những cơn khoái cảm ập đến khiến Harry kéo căng mu bàn chân, tiếng rên rỉ đầy mê hoặc hòa cùng tiếng thở dốc. Cuối cùng, trong những tiếng rít gầm nhẹ, ba người cùng bắn ra.

Harry run rẩy vì dư vị lúc này đã chẳng còn sức mà nhấc tay nữa, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho hai người đàn ông ôm cậu vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ. Biết Harry không thể chịu thêm một lần vui vẻ nữa nên hai người suýt nữa thì cướp cò trong phòng tắm chỉ có thể bất đắc dĩ nhờ vào tay mình.

Sạch sẽ nằm trên giường, Harry nằm giữa hai người. Bàn tay đặt trên eo và cánh tay tuyên bố khao khát chiếm hữu của hai người đàn ông, lại không khiến Harry thấy bị gò bó, áp bức. Chỉ một chốc sau, Harry mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Hai người đàn ông không phải không muốn làm đến bước cuối, chẳng qua, Harry hiện vẫn còn nhỏ, dù có dùng Thuốc Lão Hóa thì họ cũng không chắc mình sẽ không làm cậu bị thương. Bởi thế, chỉ có thể tiếp tục nhịn, thiếu niên trong lòng là báu vật do Merlin ban tặng, hai người không thể nào làm người yêu tổn thương vì ham muốn nhất thời được.

Hơn nữa, so với niềm tương tư đau khổ, vô vọng trước đây thì cuộc phát tiết hôm nay đã khiến họ thấy như mình đang nằm mơ rồi. Lại nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp đang say giấc của thiếu niên, Lucius và Snape liếc nhau, Lucius phất tay, màn che xung quanh lập tức rũ xuống, ngăn cách chốn ấm áp này khỏi những âm mưu dơ bẩn trên thế gian.

Lúc Harry tỉnh lại thì trời đã sập tối. Cậu khẽ nhúc nhích, người bên cạnh liền đỡ cậu chậm rãi ngồi dậy. Ánh sáng dịu nhẹ rọi vào phòng ngủ tối om, khiến gương mặt lạnh lùng ngày thường của Snape nom dịu dàng tột cùng.

“Dậy rồi à?”. Lucius mặc áo ngủ màu tím vén màn bước vào, gia tinh phía sau y cung kính bưng mâm đồ ăn mỹ vị đi theo đến cạnh giường.

Ngửi thấy mùi thức ăn, lúc này Harry mới thấy bụng mình đã đói meo. Cậu choàng thêm áo, nhận lấy chén cháo Snape bưng tới, uống vài hớp mới thấy bụng dễ chịu hơn.

Dùng xong bữa tối, gia tinh nhanh chóng dọn xuống. Snape nhẹ nhàng lau miệng cho Harry.

“Vẫn muốn tập Bế quan Bí thuật sao? Có mệt không?”.

Harry lắc đầu, “Em vào nhà vệ sinh chút rồi chúng ta bắt đầu tập luyện”.

Snape nhìn Harry rời khỏi phòng ngủ, vẻ dịu dàng trên mặt rút đi, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Lucius. “Đã hỏi rõ rồi?”.

Ánh mắt Lucius lóe lên tia sắc bén, “Là Remus Lupin, cậu ta mang Ông Kẹ tới, làm Harry mất kiểm soát”. Nhân lúc Harry say giấc, lấy thân phận thành viên ban giám hiệu, y nhanh chóng thăm dò được tin tức, vừa nghĩ đến vẻ mặt thương cảm và nhợt nhạt của Harry, người đàn ông tóc vàng thấy đau lòng không thôi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Đôi mắt đen của Snape đen kịt như vực thẳm, không giấu vẻ chán ghét, phẫn nộ, hắn nghiến răng rít giọng, “Rõ ràng tôi đã cảnh cáo anh ta!”. Tuy không biết Ông Kẹ biến thành dáng vẻ gì nhưng chỉ mỗi tội danh khiến Harry lộ vẻ đau thương là đã đủ để hắn phán Lupin tội tử hình rồi.

Lucius nhíu mày nhìn Snape, “Ắt hẳn tôi đã đủ tư cách để được biết quá khứ của Harry rồi đúng không. Tôi không muốn mình chỉ có thể lúng túng đứng một bên lúc Harry thương tâm mà chẳng biết được nguyên nhân”.

Snape hơi mím môi, gật đầu.

Lúc này, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng động, hai người đàn ông lập tức yên lặng không nói nữa, vẻ phẫn nộ, lạnh lẽo trên mặt cũng biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

“Sev? Lucius?”, Harry đứng trước lò sưởi âm tường, buộc chặt dây lưng áo chùng, lên giọng gọi.

Hai người đàn ông vén màn bước ra từ phòng ngủ, Harry ngẩng đầu hỏi, “Bây giờ bắt đầu nhé?”.

“Được”. Lucius mỉm cười, cùng Snape vung nhẹ đũa phép, đóng lại tất cả lối vào văn phòng, bảo đảm không một âm thanh nào có thể lọt ra ngoài, dồn bàn ghế xung quanh hết sang bên, chừa ra một khoảng trống ở giữa.

Lucius ngẫm nghĩ một chốc rồi chuẩn bị thêmmột đống chocolate đặt bên cạnh. Snape siết chặt đũa phép, nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt.

“Harry, giờ chúng ta bắt đầu nhé, đừng lo”. Snape nói, chẳng biết là nói với Harry hay với chính mình.

****************

Chương 69:

Ta chưa từng yêu ai, đối xử với em như vậy; ta từng chiếm hữu em, như một giấc mộng.

Ta trong mộng xưng Vương xưng Đế, tôn quý mà kiêu ngạo, mộng tỉnh mới biết chỉ là công dã tràng.

— Voldemort

Harry đã nắm lý thuyết về Bế quan Bí thuật nên sau khi nhấn mạnh lại những điểm cần chú ý, ba người bắt đầu thực hành.

Lúc mới tìm lại Harry, Snape từng dùng Chiết tâm trí thuật một lần với Harry. Ký ức lần đó quá sâu sắc nên dù đã dùng Chiết tâm trí thuật nhiều năm, đây là lần đầu tiên Snape thấy căng thẳng khi dùng bùa chú đến vậy.

Nhận ra cảm xúc khác thường của bạn mình, Lucius không khỏi thấy căng thẳng theo. Đôi mắt đen của Snape chợt lóe lên.

“Harry, để Lucius chỉ dẫn em trước nhé, ta ở cạnh quan sát sẽ dễ nhận ra em sai ở đâu hơn?”.

Harry nghi hoặc nhìn hắn rồi gật đầu. Tuy không muốn để người khác nhìn thấy ký ức của bản thân nhưng với người yêu sẽ chung sống với mình, cậu sẽ không trốn tránh. Ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh sâu thẳm của thiếu niên lẳng lặng nhìn người đàn ông tóc vàng bạch kim, cậu lùi ra sau vài bước.

“Bắt đầu thôi”.

Lucius và Snape ngó nhau, trên mặt nở nụ cười trấn an.

“Được, Legilimens!”.

Ngay giây phút bị bùa chú đánh trúng, Harry cảm thấy mình như chìm vào bóng tối, như rơi xuống từ bầu trời cao ngất. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Cậu tên Harry Potter?”. Âm thanh lạnh lẽo không chút tình cảm từ nơi xa truyền đến, luồng sáng chói mắt bỗng phóng về phía Harry. Chợt bừng tỉnh lại, gương mặt điển trai, lạnh nhạt của người đàn ông phương Đông hiện ra gần ngay trước mắt, y đang đăm chiêu nhìn cậu với đôi mắt đen kịt lạnh như băng.

“Cậu là đứa bé mà tên Bá tước kia đưa tới?”.

Harry cảm giác cơ thể của mình gật đầu, rồi cơn đau đớn như bị xé rách lan ra toàn thân. Harry khẽ cúi đầu, phát hiện cả người mình bị xuyên đầy những sợi bạc mảnh như sợi tóc. Vai, cánh tay, ngón tay, bàn chân, ngón chân, những sợi bạc xuyên qua cơ thể có chỗ đã chuyển thành màu đỏ đen, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến người ta choáng váng.

“Tiêu thiếu gia, nhóc con này chính là thành ý muốn hợp tác với ngài của Bá tước, mong ngài nhận cho”, một giọng nói bình thản xen lẫn ý nịnh hót từ phía sau truyền tới. Sau đó, sợi bạc ở vai và cánh tay bị giật mạnh, Harry hét lớn một tiếng, bất giác đứng dậy, tay chân mềm rũ khiến vết thương lại bị xé rách. Những giọt máu đỏ tươi chảy xuống sợi bạc, nhỏ xuống đất.

“Dơ quá, bỏ sang bên đi, đừng làm dơ sàn”, một thuộc hạ đứng sau Tiêu cau mày nói.

Ngay sau đó, Harry cảm thấy có cơn đau như nghẹt thở quấn quanh nơi trái tim mình. Cái trục gỗ cuốn sợi bạc kéo ra ngoài cửa, cậu bé loạng chà loạng choạng, mái tóc dài rũ xuống che khuất má vén sang hai bên. Tiêu thoáng khựng lại, giơ tay.

“Khoan đã”. Người đàn ông phương Đông chậm rãi tiến tới gần cậu bé, đưa tay xoa vầng trán rịn mồ hôi lạnh của Harry, vết chai trên ngón tay y dày cộm.

“Để nó lại đi”, Tiêu lạnh nhạt nói rồi buông tay, lướt qua cậu, rời khỏi phòng.

“Hừ!”. Tên thuộc hạ trong phòng khinh thường liếc Harry, rồi đưa tay kéo mạnh trục gỗ. Cơ thể Harry run rẩy dữ dội, hai mắt tối sầm.

……

“Harry… Harry! Tỉnh lại, tỉnh lại nào!”. Giọng nói sốt ruột, xót xa, lo lắng không ngừng gọi tên cậu. Harry mở to mắt, bàn tay trên người đỡ cậu dậy, chocolate thơm nồng được đút vào miệng cậu. Móng tay va nhẹ vào răng kêu lạch cạch. Lúc này Harry mới phát hiện mình vẫn còn đang run rẩy.

Bàn tay lớn ấm áp ôm chặt eo cậu, Harry run run giơ những ngón tay mảnh khảnh ra trước mắt, một bàn tay khác cầm lấy chúng, ôm cả vào lòng.

“Không sao rồi, Harry, không sao nữa rồi, trên tay em không có gì cả, không đau, không đau nữa…”. Giọng nói chan chứa yêu thương, trân trọng cất lên, ánh mắt Lucius tràn ngập đớn đau và sát khí.

Không nên như vậy, thiếu niên của y, không nên bị người ta biến thành con rối như một món đồ chơi như vậy. Những vết thương, những đau đớn đó không nên xảy ra với Harry. Khi y nhìn thấy những sợi bạc trong ký ức của Harry, y thật sự sinh ra dục vọng muốn hủy diệt thế giới đó, trong phút chốc, cơ thể y cũng đau nhói như thể bị kim đâm. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Hôm nay luyện đến đây thôi, Harry, nghỉ ngơi chút đi, em mệt lắm rồi”. Snape đau lòng ôm thiếu niên, lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trên mặt Harry.

Harry hít sâu một hơi, “Không sao, lại lần nữa”.

“Harry…”. Lucius lo lắng vuốt tóc Harry, đối diện với đôi mắt kiên định của cậu, Lucius và Snape nhìn nhau, đỡ Harry đứng dậy.

Snape hít sâu, bẻ thêm một miếng chocolate lớn đút cho Harry, “Lần cuối cùng đấy, Harry”.

Harry gật đầu, hít thở sâu, vuốt nhẹ bàn tay đang đỡ mình của người đàn ông, kiên định nhìn Lucius ở đối diện, “Bắt đầu đi”.

Lucius siết chặt đũa phép, giơ lên.

“Legilimens!”.

……

“Em trông rất giống em trai ta, Harry”. Vết thương trên người được lau thật cẩn thận, ngón tay thoang thoảng mùi đàn hương của người đàn ông phương Đông nhẹ nhàng xoa mặt cậu, đôi mắt lạnh lùng vô tình thoáng hiện chút dịu dàng, “Đều xinh đẹp và lương thiện”.

……

“Xin lỗi, Harry, ta cứ ngỡ sẽ cho em tự do nhưng xin em hãy ở lại bên ta”. Gương mặt Tiêu thoáng lóe lên vẻ đấu tranh, cuối cùng vẫn ôm chặt cậu bé vào lòng, “Em không giống em trai ta, ta hy vọng cả hai đều được hạnh phúc nhưng chỉ có ta mới có thể cho em hạnh phúc”.

……

“Đẹp lắm đúng không?”. Một làn gió ẩm mằn mặn thổi qua, tay của Harry được y nắm chặt trong tay. Biển khơi mênh mông nối liền với bầu trời bao la nơi phương xa, hòa quyện trong màn sương xanh thẳm. Những cơn sóng biển không ngừng cuốn lên từ biển sâu, từ nơi xa đánh vào, khi đến lòng bàn chân của Harry thì lại hóa thành những cái vuốt ve dịu dàng.

Lẳng lặng nhìn lằn ranh giữa trời và biển, đưa đôi tay lạnh ngắt lên mặt mình. “Sao lại khóc rồi? Không thích sao?”. Giọng nói ôn hòa đầy từ tính vang lên, Tiêu cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt của cậu bé, lại phát hiện những viên ngọc lấp lánh vẫn không ngừng chảy xuống từ đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia.

Harry nghe thấy giọng nói khàn khàn và run rẩy của mình khẽ vang lên.

“Vì… đẹp quá”. Đẹp đến mức tim cậu như quặn thắt lại, đẹp đến độ cậu không phân biệt nổi rốt cuộc đây có phải hiện thực hay không.

 Rồi cậu nhìn thấy sự đau đớn, thương yêu không nói thành lời trong mắt Tiêu. Tối đó, cậu được Tiêu ôm siết vào lòng, khao khát nhìn biển gầm và bầu trời trống rỗng bao la suốt cả đêm.

“Ta giúp em rời khỏi Bá Tước nhé, được không?”. Tiêu mỉm cười nói, nửa người dưới vừa mạnh mẽ lại dịu dàng tiến vào cơ thể cậu, “Rời xa gã, ở lại bên cạnh ta”.

Harry khẽ run, cong người kề sát hơn vào lòng người đàn ông. Có được tình yêu của Tiêu, tựa như một giấc mơ vậy. Hạnh phúc, đẹp đẽ, lại cũng nhói đau khi hít thở, nhưng cậu vẫn cố chấp, không chút do dự lao vào lưới tình của y, nguyện tan xương nát thịt.

Sau đó, tất cả đều bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn đó. Lâu đài của tên Bá tước cháy hừng hực phía sau như muốn hút lấy tất cả không khí, Harry túm chặt lấy áo của người đàn ông trong lòng, tay run run vuốt ve gương mặt điển trai của y. Đôi mắt đen láy kia nhìn cậu đầy quyến luyến rồi dần nhắm lại.

Nỗi bi ai của cậu bỗng chốc đau như thấu xương. Sự trống rỗng, tuyệt vọng khiến cơ thể cậu chẳng còn cảm giác, chỉ cảm nhận được người đàn ông trong vòng tay mình, thậm chí cảm giác được cơ thể dần lạnh đi của Tiêu, mang theo trái tim dường như đã ngừng đập của cậu, cùng chìm vào sự lạnh giá.

Không thể nào… không thể nào!! Harry không ngừng vuốt ve gương mặt của người trong lòng. Đôi mắt chỉ lộ vẻ dịu dàng trước mặt cậu tại sao không mở ra nữa, đôi tay ấm áp tại sao không vỗ về xoa dịu nỗi buồn thương của cậu nữa. Hai mắt cậu nhắm nghiền, cậu bé cúi người gục vào lòng người đàn ông, run rẩy lẳng lặng rơi lệ. Nỗi tuyệt vọng bừng cháy trong từng mạch máu, cậu bé ngẩng phắt đầu dậy, cất tiếng kêu gào của một con thú sắp chết, pháp lực bùng nổ mất kiểm soát dấy lên cơn cuồng phong, mái tóc của thiếu niên tung bay chơi vơi trong không trung như nỗi tuyệt vọng của cậu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“A! A!!......”. Không biết bừng tỉnh từ lúc nào, Harry phát hiện cậu đang vùi mình trong lòng người yêu, miệng lớn tiếng kêu gào như muốn trút ra hết tất cả đau khổ và tuyệt vọng trong cuộc đời cậu bé kia, hai bên má đã ướt đẫm, đôi mắt đỏ đòng đọc khiến tim hai người đàn ông nhói đau.

“Không sao, không sao nữa rồi, nhìn ta này, Harry, nhìn ta”. Giọng nói trầm thấp của Snape khẽ run, siết chặt tay thiếu niên. Lucius cũng nắm lấy tay Harry, hôn lên không ngừng, cố truyền nhiệt độ của mình sang.

Harry hoảng hốt, tiếng kêu gào thảm thiết bỗng im bặt. Cậu thở hổn hển, tưởng chừng mình sắp nghẹt thở bởi nỗi bi thương dâng trào trong lòng. Cậu nhắm chặt mắt, siết lấy hai người yêu của mình, liên tục trấn an bản thân, đó không phải là mình, không phải ký ức của mình, thả lỏng, thả lỏng nào.

Thấy Harry đã hơi bình tĩnh lại, Lucius lập tức đút chocolate vào miệng cậu, vị ngọt dịu tức thì xua bớt cơn lạnh của Harry.

“Không luyện nữa, Harry, chúng ta không luyện nữa”. Lucius luôn miệng nói, những ngón tay cầm đũa phép trắng bệch, đôi mắt xám nhạt tràn ngập bóng hình thiếu niên.

Harry hít sâu một hơi, gật đầu, run rẩy đứng dậy, “Không tập nữa, em đi… tắm đây”. Dứt lời, cậu lảo đảo đi về phía phòng tắm, lại được Snape bế lên, ôm vào trong. Harry ngâm mình trong nước ấm, mỉm cười với hai người, “Để em tự tắm”.

Snape nhìn thiếu niên vô thức cuộn mình trong làn nước ấm, ra khỏi phòng tắm cùng Lucius.

Đứng trong phòng khách, Lucius cười cay đắng, một tay che mắt, vuốt mặt rồi nhìn sang Snape, “Giờ tôi biết tại sao cậu không muốn nói tôi nghe về quá khứ của Harry rồi”.

Snape mím chặt môi, mệt mỏi ngã người xuống sô pha. Lucius hít sâu, ngồi xuống đối diện hắn, miệng lẩm bẩm.

“Tên Tiêu đó, chết rồi”. Tuy buồn thương trước nỗi đau của Harry nhưng Lucius vẫn thở phào nhẹ nhõm trước cái chết của người đàn ông kia. Y và Snape biết, nếu Tiêu còn sống, vị trí bên cạnh Harry tuyệt đối không đến lượt hai người họ.

Vì thế, may mà anh ta đã chết, may mà… Harry trở về thế giới phép thuật.

———————

Carly: Tui cũng chả hiểu đoạn Voldy là seo nữa :v

Lỗi chi mà lắm quá giờ fix ói ẻ _:('ཀ'」 ∠):_ ...




À mà hồi trước chơi ngu, chơi sửa màu mắt của Lucius thành màu xám nhạt giống nguyên tác, trong khi tác giả viết theo màu mắt của diễn viên trên phim cơ (màu xanh blue), giờ tới mấy chỗ nó diễn tả liên quan đến màu mắt cái lạc quẻ vl =)) ví dụ như có đoạn tả mắt ổng như đại dương ấy =))) mắt của Harry hình như cũng lúc lục lúc lam, thôi chừng nào beta từ đầu sửa sau nhen =))))

******************

 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét