Edit + Beta: Carly
Chương 70:
Chọc chọc miếng khoai tây nướng
trên dĩa, Harry khẽ mím môi, đặt dao nĩa trên tay xuống. Draco ngồi cạnh nhíu
mày, trong đôi mắt xám xanh thoáng hiện chút nghi hoặc.
“Sao vậy, không vừa miệng hả?”.
“Không có gì”. Harry lắc đầu, “Hồi
hôm ngủ hơi trễ nên sáng nay không muốn ăn lắm”. Nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua,
Harry càng không thấy thèm ăn nổi, những ký ức hỗn tạp đó khiến thần kinh cậu
hơi rối loạn. Trời ạ, cậu nguyền rủa cái tên đã truyền ký ức cho Noah cả đời sẽ
không xem được truyện ngược đãi; vừa huấn luyện, dạy dỗ, còn vừa bạo hành, cậu
thấy mình cũng sắp thành biến thái rồi.
Draco dòm gương mặt nhợt nhạt
của Harry, trao đổi ánh mắt với Blaise và Pansy ở đối diện, khẽ mấp máy môi
nhưng vẫn không nói gì.
Harry xoa xoa thái dương, để ý
thấy động tác của ba người, cậu lên tiếng hỏi thẳng, “Các cậu muốn nói gì à?”.
“Harry, trong tiết của thầy
Lupin hôm qua…”, Pansy ngập ngừng, đoạn đối diện với đôi mắt xanh tĩnh lặng của
Harry, cuối cùng không hỏi nữa mà trực tiếp nói lảng sang chuyện khác.
“Không, không có gì, chỉ muốn
hỏi giờ cậu đã thoải mái hơn chưa?”.
“Đỡ hơn nhiều rồi, kế tiếp là
lớp gì vậy?”. Thấy Pansy không hỏi tới, trong lòng Harry cũng thở phào nhẹ
nhõm, không thì cậu thật sự không biết phải giải thích chuyện mình nổi sùng
trong lớp của Lupin thế nào. Từ khi cậu bước vào Đại Sảnh Đường, xung quanh đã
giăng đầy những ánh nhìn phức tạp khó hiểu. Các học trò rất ngạc nhiên vì sự
biến hóa của Ông Kẹ hôm qua nhưng may là không ai lên tiếng hỏi, có thể họ sợ
mình sẽ bị Harry dùng bùa chú đánh cho tan tành giống Ông Kẹ kia. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Blaise giở lịch học ra, cau mày
đáp, “Ờm, tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí”.
“Hừm, ban đầu tớ rất thích môn
này”, Pansy nói.
Blaise cười giễu, “Nhớ lại quyển
sách cắn người kia đi, bộ cậu quên giáo sư phụ trách môn này bây giờ là ai hả?
Lão khổng lồ lai đó sẽ chả giới thiệu cho cậu loài sinh vật thân thiện đáng yêu
gì đâu. Thú thật, tớ vẫn thấy có hay không có người trông coi rừng Hagrid ấy cũng
vậy, dù con nhện tám mắt trong Rừng Cấm chạy ra thì có khi Hagrid còn chẳng lên
tiếng báo động ấy chứ”.
“Ông ta chỉ biết bám dính thân
thiết với lũ thú vật đồng loại đó thôi”, Draco nhướng mày khinh khỉnh.
“Được rồi”. Harry đứng dậy, “Dầu
gì hiện giờ Hagrid cũng là giáo sư, các cậu muốn cho ông ta cơ hội trừ điểm
à?”.
Giáo sư Snape chắc chắn sẽ xử
đẹp họ đó! Ba người vơ lấy túi xách đuổi theo Harry ra khỏi tòa thành.
Tiết trời sáng sủa, bầu trời
trong xanh như mặt nước, cây cối gần Rừng Cấm xanh um tươi tốt, trong hơi thở
thoang thoảng mùi cỏ xanh, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống đất
những đốm sáng li ti. Đến nơi tập hợp của lớp học, các học trò Nhà Gryffindor
và Slytherin đứng chia thành hai nhóm dưới hai bóng râm, cùng đợi tiết học bắt
đầu.
Hagrid bận chiếc áo khoác làm
từ da chuột chũi đi về phía bên này cùng con chó Fang của mình. Bác ta đứng
trước mặt mọi người, hai mắt nhỏ tí vì hồi hộp mà đảo tới lui, Hagrid khụ một
tiếng, đoạn lớn tiếng: “Lại gần một chút, nhanh nào, nhanh nào. Tiết học thú vị
nhất sắp bắt đầu, tất cả đến đủ rồi chứ?”.
Vừa dứt lời, bên Gryffindor đã
truyền đến tiếng huýt sáo, la hét cười đùa, Hagrid nom rất phấn khích, bác ta
xoa tay: “Phải rồi, như vậy đó. Bây giờ, việc đầu tiên các trò cần làm là mở
sách ra…”.
“Bằng cách nào?”, giọng nói
nhừa nhựa, lạnh nhạt của Draco vang lên.
“Hả?”, Hagrid tỏ vẻ nghi hoặc.
“Trò hỏi là làm sao mở sách
ra?”, Draco liếc bác ta, rút quyển 《Quái thư về Quái vật》đã
bị trói gô như bánh chưng của mình ra. Harry nhìn quyển sách bị cố định bằng một
cái kẹp tổ chảng trong tay, trong mắt thấp thoáng ý cười, trên kẹp có khắc mấy
chữ ‘tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn’. Xem ra quyển sách này của Hagrid đã mang tới
rất nhiều phiền phức cho tiệm sách, đến nỗi người ta còn vì nó mà chuẩn bị cả kẹp
riêng.
“Không
ai, thầy hỏi là không ai có thể mở sách ra được sao?”. Nét mặt Hagrid vừa kinh
ngạc vừa hơi lúng túng, bác ta cầm lấy sách của Hermione, xé bỏ lớp băng keo dán
bên ngoài. Lúc quyển sách há mồm định cắn, ngón trỏ của Hagrid đã vuốt từ trên
xuống dọc gáy sách, cuốn sách rùng mình, lẳng lặng mở ra và nằm yên trong tay
Hagrid.
“Rất
đơn giản, các trò không biết chỉ cần vuốt ve một chút là cuốn sách này sẽ ngoan
ngay sao?”.
“Ha
ha”, Blaise cười khan, “Hài hước thật”. Pansy đảo mắt cực kỳ không thục nữ,
rành rành vẻ cạn lời chẳng biết nên nói gì. Harry nhìn cuốn sách đã ngoan ngoãn
trên tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hagrid
gãi đầu, “Thầy thấy cũng vui mà”. Bác ta đưa mắt về phía Hermione, dường như
cho rằng cô bé sẽ đồng ý với mình. Hermione nhớ đến những cuốn sách quý báu mình
gìn giữ lâu nay giờ bị xé nát, cứng nhắc nhếch miệng, cầm lấy quyển sách từ tay
Hagrid, lên tiếng nói.
“Trò
cho rằng, chúng ta khoan hãy bàn luận chuyện sách vở, bắt đầu giờ học đã thì tốt
hơn”.
“À
phải”, Hagrid vỗ vỗ tay, “Lại đây nào, để thầy dẫn các trò đi xem sinh vật
chúng ta sẽ được học hôm nay, chúng là giống loài quý hiếm trong Rừng Cấm…”.
“Ối!
A! A!”. Một nữ sinh Gryffindor thét lên, chỉ tay về phía đằng sau Hagrid. Mọi
người rướn cổ, tránh đi vóc dáng cao to của Hagrid rồi dòm ra phía sau bác ta.
Mười
hai sinh vật kỳ quái bước nhanh về phía bọn nó, chúng có thân, chân sau và đuôi
của ngựa, chân trước, cánh và đầu của đại bàng, cái mỏ màu thép và đôi mắt to
màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi [1], nom như
có thể bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú đều đeo vòng lông dày quanh cổ,
nối với một sợi xích dài, Hagrid quay đầu vươn tay túm tất cả đầu xích rồi buộc
vào hàng rào, bác ta vỗ vỗ lưng của quái thú, đoạn vui vẻ gào to, “Chúng đẹp lắm
đúng không?”. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen.
Những nơi khác đều là tó reup)
[1] 1 tấc Anh hay feet/foot (= 30,48cm), 1 tấc rưỡi cỡ
45,72cm
Harry
chớp chớp mắt, Blaise bên cạnh rên lên, dựa lên người Pansy, “Trời ạ, lão khổng
lồ lai này định làm gì vậy?”.
Pansy
nhướng mày, chọc mạnh cùi chỏ vào hông Blaise, đẩy hắn sang bên.
“Đây
là Bằng Mã, sinh vật kiêu hãnh của Rừng Cấm, cũng rất nhỏ nhen, đừng bao giờ
xúc phạm chúng, bởi đó có thể là chuyện các trò không muốn làm nhất đấy”.
Hagrid thận trọng dặn dò, sau đó bắt đầu giảng làm sao để hòa hợp với quái thú,
cách nhận được sự cho phép của chúng, cuối cùng, bác ta mời một học trò lên làm
mẫu. Tuy nhiên, rõ ràng là ngay cả Gryffindor cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu
của lão Hagrid nhằm chứng minh lòng quả cảm của mình trước một sinh vật Rừng Cấm
trông hung tợn như vậy.
“Không
ai làm thử sao?”, giọng Hagrid hơi ủ rũ.
Harry
cười thầm trong lòng, giơ tay che miệng khẽ ngáp một cái, lẩn ra sau hàng ngũ rồi
ngồi tựa vào gốc một cây đại thụ. Cây to rợp lá chợt loáng thoáng chút kẽ hở,
ánh mặt trời xuyên qua rọi xuống thiếu niên đang nghỉ dưới tán cây, ấm áp, dễ
chịu. Harry cảm thấy cơn rét buốt bao trùm mình đêm qua vì Giám Ngục cuối cùng
đã hoàn toàn biến mất, khóe môi khẽ cong lên với vẻ thích chí, cậu thoải mái nhắm
mắt lại, âm thanh xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Ngay
lúc Harry đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chung quanh bỗng vang lên những tiếng gọi đầy
hoảng sợ, cậu choàng tỉnh, đôi mắt còn hơi mờ sương do chưa tỉnh hẳn đối diện với
một đôi mắt cam rực bén ngót. Do ánh mắt này không có ác ý nên Noah không lên
tiếng cảnh báo, Harry nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn sinh vật trước mặt mình.
“Harry!”.
Draco lo lắng gọi, “Đừng động đậy! Merlin ơi, sao con quái thú ấy lại chạy tới
đó vậy?!”. Cậu ta và các học trò Slytherin khác đều đã giao tiếp được với con Bằng
Mã được phân cho nhóm mình, không ai quấy rầy đến thiếu niên ngồi dưới tán cây
bên kia, nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện con Bằng Mã chẳng biết ở đâu ra này,
trên người nó hoàn toàn không có xích sắt.
Hagrid
hơi hoảng hốt chạy đến, “A, đây ắt hẳn là mẹ của con nào đấy trong đây rồi, ôi,
thầy tưởng mẹ của mấy con này đã chết nên mới bắt chúng về. Này nhóc!”. Hagrid
thử tiến đến gần con Bằng Mã lớn hơn hẳn những con khác, “Tao không có ác ý,
con của mày cũng không bị thương, mày nhìn xem, tao chỉ mời chúng tới chơi
thôi, giờ… mày có thể tránh cậu bé đó ra không?”.
Con
Bằng Mã nọ không đếm xỉa gì đến Hagrid, đôi mắt cam sáng của nó nhìn chằm chặp
vào thiếu niên dưới tán cây, không xê dịch tí nào, Harry đối mắt với nó một hồi
thì chậm rãi đứng dậy. Hagrid lập tức căng thẳng hẳn.
“Harry!
Đừng động đậy, ở yên đó!”.
Harry
lẳng lặng đứng tại chỗ, cổ tay áo của cậu chợt lay động, một con rắn xanh lục
thè cái lưỡi đỏ tươi của mình bò từ cổ tay thiếu niên lên cổ áo cậu, kêu rít
lên như ra oai với con thú cái nọ. 【 Nè chị gái, né chủ nhân của ta ra xa một
chút, bà chị có biết mình đứng choán chỗ lắm không?! 】 .
Con
thú cái nọ cảnh giác lùi về sau một bước, ánh mắt dần lộ ra chút đề phòng và
thù địch. Harry phủi phủi cổ tay áo, nói với Tiểu Lục bằng Xà Ngữ, 【
Mi chắc chắn là nó hiểu mi đang nói gì chứ 】 .
【 Đương nhiên, nó là thú mẹ sống trong Rừng
Cấm, có thể hiểu được ý ta 】 .
【 Vậy thì tốt 】 . Harry
ngẩng đầu lên, nhìn Hagrid thoáng hiện vẻ sợ hãi khi nghe thấy Xà Ngữ trước mắt.
“Giáo
sư Hagrid, thầy có thể tháo xích sắt trên người những Bằng Mã đó không? Đừng lo,
chúng sẽ không tấn công các học trò đâu”.
Hagrid
hơi miễn cưỡng gật đầu, vỗ vỗ lưng con thú nọ, quyến luyến tháo xiềng xích trên
người chúng xuống. Sau đó, một thú con trong đấy chạy lon ton đến cạnh thú mẹ
kia, thân mật dụi dụi vào cổ nó, khẽ rên ư ử.
【 Tiểu Lục, bảo nó nếu đã tìm được con thì
rời đi đi 】 .
【 Dạ, chủ nhân 】 . Tiểu
Lục thuật lại lời của Harry cho thú mẹ kia. Nó buông con mình ra, ngẩng đầu cao
giọng kêu một tiếng với Harry, nó không rời đi ngay mà nôn nóng cào cào nền đất
dưới chân mình.
【 Nó nói gì thế? 】 , Harry
khẽ cau mày lại hỏi.
【 Nó bảo trong Rừng Cấm đột nhiên xuất hiện
rất nhiều Giám Ngục, làm bạn đời của nó bị thương nhưng bầy Nhân Mã đã giấu tin
này đi 】 .
【 Sao lại giấu? 】 , Harry
nhướng mày.
Tiểu
Lục lắc đuôi qua lại, 【 Trong Rừng Cấm có luật bất thành văn,
chuyện của Rừng Cấm thì Rừng Cấm đều phải tự giải quyết, đến phút cuối cùng mới
có thể cầu cứu phù thủy. Nhưng đồng loại của con thú mẹ này đã yếu lắm rồi nên
nó mong chủ nhân có thể tìm ai đó đến giúp chúng 】 .
Harry
nghĩ ngợi một chốc, lũ Giám Ngục này đúng là thứ sinh vật làm người ta chán
ghét hết sức, cậu gật đầu, 【 Bảo nó rằng ta sẽ nhanh chóng giải quyết,
bảo chúng nó hãy ẩn náu đi 】 . (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Tiểu
Lục thuật lại lời của Harry cho con thú mẹ kia. Nó cúi đầu, mở to đôi mắt màu
cam rực xinh đẹp của mình và cúi đầu với Harry, sau đó thì dẫn bầy thú con chạy
vào Rừng Cấm, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng. Mọi người xung quanh nhìn
Harry giao tiếp với con quái thú mà mắt trợn tròn, miệng há hốc, đặc biệt là những
học trò lần đầu nghe thấy Harry nói Xà Ngữ, nội tâm vừa thấy tò mò, lại vừa
kính sợ.
**************
Chương 71:
Đưa
mắt nhìn bầy Bằng Mã rời đi, Harry thong dong quay đầu nhòm Hagrid đang đực mặt
ra.
“Giáo
sư, tiết này thầy có định giảng cái gì nữa không?”.
Hagrid
ngơ ngác ngó qua ngó lại, bầy thú con bác ta dắt tới chẳng còn mống nào cả, “À…”.
Thầy Hagrid nuốt nước miếng, xoa xoa hai tay, động vật bác ta muốn giới thiệu đều
đã chạy mất thì biết giảng cái chi nữa đây, giáo sư Hagrid lần đầu đứng lớp
hoàn toàn lúng túng, chẳng biết phải làm sao.
Hermione
vén mái tóc nâu của mình, lên tiếng giải vây cho Hagrid, “Giáo sư, ý của trò… ừm…
ắt hẳn thầy vẫn còn động vật khác muốn giới thiệu cho chúng em đúng không?”.
Hagrid
chớp mắt mấy cái rồi vỗ tay một cái rõ to, lớn tiếng nói, “Phải rồi, thầy vẫn
còn sinh vật khác muốn giới thiệu cho các trò, lại đây, ở bên này”. Hagrid dẫn
các học trò đến bãi cỏ ở bên kia, băng qua ruộng bí rồi tiến đến mảnh đất có
hàng rào bao quanh.
“Để
thầy giới thiệu với các trò người bạn mới của chúng ta, Quái Tôm Đuôi Nổ, đâu dễ
mà bắt gặp chúng đúng không?”.
‘Đùng’.
Khi tiếng của Hagrid vừa cất lên, đuôi của một con Quái Tôm Đuôi Nổ ở chỗ hàng
rào sau lưng bác ta bỗng tóe lửa, rồi nó y như tên lửa thô bạo tông một con đứng
trước mặt mình vào hàng rào.
Hermione
há hốc mồm, nhìn cái lỗ to trên hàng rào, bó tay thì thào, “Động vật em nói… có
phải loại này đâu”.
Draco
trưng vẻ chán ghét dòm Quái Tôm Đuôi Nổ sau hàng rào, vừa bóp mũi vừa lùi ra
sau, “Tớ tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với thứ sinh vật này, một giây cũng
không”. Pansy bên cạnh gật đầu tán thành, khóe miệng Blaise giật giật, nhoài
mình lên người Pansy nhỏ giọng bảo, “Draco, cậu nói với ba cậu xem có thể đổi
giáo sư cho chúng ta được không, chứ tớ có linh cảm không được tốt lắm”. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
“Tiếp
theo, để thầy hướng dẫn các em cách chăm sóc mấy nhóc con cáu kỉnh này”, Hagrid
hào hứng nói, “Đương nhiên, tốt nhất là các trò nên đích thân thực tiễn một
chút, như vậy sẽ giúp ta nhớ lâu hơn, đúng chứ?”. Bối cảnh là những tiếng nổ
đùng đoàng liên tục vang lên.
“Ôi
không”. Blaise giơ một tay đỡ trán, mặt mày Pansy thì ngập vẻ kinh hoàng. Harry
thấy rõ Draco đã siết chặt đũa phép trong tay, có vẻ như đang kiềm chế bản thân
đừng Avada Kedavra lũ Quái Tôm này, chắc là, một cái Bùa Cắt (Diffindo) sẽ tốt hơn.
Harry
phớt lờ tâm trạng rối ren của bầy rắn nhỏ, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng sâu
trong Rừng Cấm. Tin tức do con Bằng Mã vừa rồi tiết lộ khiến cậu thấy hơi bất
an. Giám Ngục hoạt động luôn có kế hoạch, không thể nào tự dưng nổi hứng ra
ngoài đi săn được. Chúng cẩn thận náu mình trong Rừng Cấm, đó là nơi ẩn nấp
hoàn hảo, lại còn gần tòa lâu đài nhất, những sinh vật kiêu ngạo trong Rừng Cấm
sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của các phù thủy, mà từ đó cũng có thể theo dõi mọi
động thái trong tòa thành.
Harry
khẽ cau mày, vươn tay đón lấy chiếc lá rơi xuống, đoạn trở tay lại, nhìn nó từ
từ đáp xuống, nội tâm của cậu dường như cũng càng lúc càng trĩu nặng. Đây là một
dấu hiệu, bây giờ Giám Ngục đã không còn nằm trong sự kiểm soát của Bộ Pháp thuật
nữa, vậy kẻ sở hữu lũ quái vật này hiện nay hiển nhiên là — Voldemort, gã đàn
ông này… rốt cuộc có ý đồ gì? Tấn công Hogwarts sao, không, ắt hẳn Voldemort sẽ
không ngu xuẩn như thế, tòa lâu đài Hogwarts chưa từng bị tấn công chiếm đóng
đã hàng nghìn năm, không thì nơi này cũng sẽ không được gọi là chốn lánh nạn cuối
cùng của thế giới pháp thuật, vậy tức là Voldemort có kế hoạch khác.
Harry
thở dài trong lòng, đưa tay xoa xoa ấn đường, dù ra sao thì vẫn nên tìm hiểu một
chút trước đã. Harry chạm lên khối gia lệnh của tộc Eton trên cổ mình cách lớp
quần áo, chẳng phải Lucius từng nói rằng gia tộc Eton là tai mắt của thế giới
phù thủy sao, vậy để bọn họ điều tra xem.
“Ôi,
thiệt là kinh tởm”, Draco nhe răng nhếch mép, Pansy che miệng trưng vẻ chán
ghét dòm về phía hàng rào phía trước. Ron đang đứng cứng đờ ở đó giữ nguyên động
tác cho ăn, nửa người bốc khói đen ngòm, đồng phục rách nát, bên cạnh là một
con Quái Tôm Đuôi Nổ mới nhảy lên hàng rào, đuôi nó lách tách những tia lửa như
khoe khoang, rồi nó huơ huơ hai cái càng lớn và nhảy khỏi hàng rào.
Tiết
học đầu tiên của Hagrid kết thúc trong tiếng đùng đoàng của Quái Tôm Đuôi Nổ và
tiếng cười nhạo của bầy rắn nhỏ. Harry mỉm cười, cầm túi xách trở về tòa lâu
đài cùng các Slytherin, sau khi tách khỏi nhóm Draco thì quay người đi trên hành
lang vắng lặng rồi băng qua một bức chân dung, tiến vào Phòng chứa Bí mật của
Slytherin.
Dù
đã đến rất nhiều lần nhưng thư viện Slytherin vẫn khiến Harry chấn động bởi sự
đồ sộ của nó. Cậu tiện tay thảy túi xách sang một bên, đoạn cầm lấy tấm da dê
trên bàn, chạm nhẹ đầu đũa phép lên.
“Tôi
xin trịnh trọng thề rằng tôi sắp làm chuyện xằng bậy”. (I
solemnly swear that I am up to no good)
Mặt
trên của tấm da dê tức khắc biến thành một tấm bản đồ, ngón tay của Harry khẽ
lướt qua, cuối cùng dừng lại bên cạnh cái tên Rick Eton. Cất Bản đồ Đạo tặc vào
trong áo, Harry thong thả rời khỏi Phòng chứa Bí mật, đi lên cầu thang xoắn ốc,
đến đài quan sát Thiên văn trên cao.
Thiếu
niên tên Eton đang tựa mình vào cột đá, mắt trông về nơi xa, môi mím chặt, tóc
tai rối bù vì gió, cậu nhóc quý tộc luôn để ý đến vẻ ngoài lúc này dường như chẳng
có tâm trạng để ý đến hình tượng của mình. Đôi mắt nâu của cậu ta phủ kín sự
thâm trầm không phù hợp với độ tuổi. Harry khẽ cau mày, lẳng lặng tiến tới gần.
“Đang
nhìn gì đấy?”.
Eton
bỗng chốc sững người, quay ngoắt lại đầy đề phòng, sau khi nhận ra người tới là
ai, ánh mắt Eton lóe lên vẻ phức tạp, rồi cậu ta cung kính cúi người.
“Thưa
Ngài”.
Harry
lẳng lặng đứng ở rìa đài quan sát, trông về phía Rừng Cấm đang đắm mình trong
ánh hoàng hôn nơi xa xôi, im lìm không nói gì. Eton vẫn tôn kính cúi người chẳng
nhúc nhích, chỉ có tiếng gió lạnh rít gào len lỏi giữa cả hai. Chẳng biết trôi
qua bao lâu, Harry nghiêng người, nhìn thiếu niên tóc nâu đứng cứng đơ sau lưng
mình, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Cậu
luôn biết mình là kẻ bị đem ra làm vật hy sinh”.
Hai
tay Eton siết chặt, khớp tay trắng ởn, giọng đắng chát.
“Ít
ra bây giờ… tôi vẫn chưa bị vứt bỏ”.
Harry
cười nhạt, một lần nữa lại đưa mắt về phía mặt trời đang lặn ở chân trời, nơi Rừng
Cấm nhuốm màu đỏ vàng như rực cháy, mang đến cảm giác nét đẹp lộng lẫy sắp bị hủy
diệt.
“Kiểm
tra xem các phi sinh vật của thế giới phù thủy gần đây có gì bất thường, trừ
Giám Ngục thì còn sinh vật nào khác xuất hiện quanh Hogwarts không”.
“Vâng,
thưa chủ nhân”, Eton cung kính đáp, vẫn đưa mặt về phía thiếu niên đứng trên
đài quan sát, kính cẩn lui ra.
Harry
giơ tay vén tóc ra sau tai, bình thản nói, “Nếu không muốn bị vứt bỏ thì đưa ra
lựa chọn của riêng mình đi”.
Bước
chân của Eton sững lại, sau đó quay người rời khỏi đài Thiên văn.
Đài
Thiên văn khôi phục sự ắng lặng trước đó, Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời dần bị
bóng tối nuốt chửng. Tiếng của Noah bỗng cất vang.
【 Chủ nhân, nếu ngài không tin tưởng gia tộc
Eton thì tại sao còn ra lệnh cho bọn họ? 】 .
Harry
thoáng nhìn xuống, 【 Vì gia tộc tình báo đó rất hữu dụng 】
.
【 Chủ nhân? 】 .
【 Gia tộc Eton sẽ không dễ dàng nghiêng về
phía chúng ta như vậy, trừ khi chúng ta thể hiện rõ sức mạnh của mình 】
. Harry tựa vào vách tường lạnh lẽo sau lưng, 【 Ta đã
cho bọn họ cơ hội để bày tỏ lòng trung thành của mình, lần duy nhất cũng là lần
cuối cùng 】 .
【 Nếu bọn họ chọn Voldemort thì sao? 】
.
Đôi
mắt xanh lục của Harry lạnh tanh, 【 Kẻ phản bội, không cần phải tồn tại nữa 】.
Sắc trời bỗng chốc tối sầm, mọi thứ trước mắt chợt chìm vào bóng tối, chỉ mỗi ánh
đèn lờ mờ trong tòa lâu đài sáng lên, như có thể sưởi ấm cả thế giới.
“Thưa
Chúa tể”, giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống trải, người đàn
ông đang rạp mình trên bậc thang thành kính ngước nhìn gã đàn ông ngồi trên
ngai vàng, “Tất cả đang phát triển theo đúng kế hoạch của ngài, hiện giờ trong
Rừng Cấm và làng Hogsmeade đều có người của chúng ta, đồng thời cũng đã liên hệ
với cơ sở ngầm trong tòa lâu đài, chúng tôi đều đang chờ lệnh tấn công của
ngài”.
Người
đàn ông anh tuấn mắt đỏ nhoẻn miệng cười, những ngón tay thuôn dài đan vào nhau
đặt trên bụng, biếng nhác tựa người vào ngai vàng.
“Lệnh
tấn công? Ta bảo sẽ tấn công Hogwarts khi nào?”, giọng gã đàn ông vừa cuốn hút,
gợi cảm, lại lạnh tanh tựa tơ lụa khiến người ta thấy ớn lạnh.
Tên
đàn ông trên bậc thang run lẩy bẩy, cúi thấp người hơn nữa.
Voldemort
hơi nghiêng người về trước, khe khẽ rít giọng, “Cái ta muốn là thằng bé đó, nhớ
cho kỹ, là thằng bé đó”. Gã nheo mắt lại đầy nguy hiểm, như thể chỉ cần làm thế
là có thể ngăn lại khao khát cháy rực nơi đáy mắt.
“Vâng,
vâng, thưa chủ nhân, chúng tôi sẽ dâng thằng nhóc ấy lên cho ngài”.
Voldemort
hài lòng dựa ra sau, ngón tay nhàn nhã chơi đùa đũa phép trên tay.
Ngoài
cửa, một người mặc áo choàng đen chậm rãi tiến vào, Voldemort nhếch mép, phất
phất tay, kẻ quỳ bên dưới mau chóng rời đi và đóng kín cửa lại. Người đàn ông vừa
vào phòng cởi áo choàng ra, để lộ những sợi tóc nâu.
“Eton”,
Voldemort khẽ cất tiếng như thở dài, nhoẻn miệng cười, “Nhiệm vụ của con trai
ngươi tiến hành ra sao rồi?”.
“Tất
cả đều như những gì ngài giao phó”, gia chủ Eton kính cẩn đáp, “Khế ước của
Rick và cậu bé đó đã sắp hoàn thành”.
Voldemort
không đáp lại, gã nheo mắt chăm chú quan sát người đàn ông tóc nâu trong phòng,
“Trong lòng có thương xót cho con mình không?”.
Gia
chủ Eton thoáng run người, “Tôi không dám, thưa chủ nhân”.
“Ta
có thể hiểu, tình thân, là một thứ rất thú vị đúng chứ?”. Voldemort mỉm cười,
giọng khẽ khàng rặt mùi giả dối, “Nội dung của khế ước cổ xưa, nguyện trung
thành, tiếp nhận, hoàn thành mệnh lệnh, giờ hẳn là đã đến bước thứ ba rồi, à phải,
còn có chất dẫn để tiến hành khế ước, khối gia lệnh làm bằng gỗ sơn tiêu kia”.
Gã đàn ông anh tuấn nhìn lên trần nhà, gõ nhẹ ngón tay lên tay ghế, “Có lẽ lúc
đó, con của mi vẫn còn khả năng sống sót”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Gia
chủ Eton ngẩng phắc dậy, “Chủ nhân!...”.
“Nếu
phần còn lại của kế hoạch suôn sẻ”, Voldemort không để mắt đến sự kích động của
gia chủ Eton mà nói thêm, “Vậy nên, mi phải cầu nguyện với Merlin rằng đội quân
của chúng ta có thể lặng lẽ tiếp cận Hogwarts trước khi bị lũ Thần Sáng và Hội
Phượng hoàng phát hiện”.
“Vâng,
thưa chủ nhân”, gia chủ Eton siết chặt lấy cổ tay áo của mình, khom người.
Voldemort
đưa một tay chống má, nhìn căn phòng không còn ai, ánh mắt gã khẽ đảo quanh, nhòm
bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ. Tấn công Hogwarts? Nếu là lúc trước, có lẽ gã sẽ
lấy đó làm mục tiêu, còn bây giờ… tất cả những gì gã cần chính là cậu bé ấy!
*****************
Chương 72:
Cơn
gió nhè nhẹ thổi qua, trên hành lang ngát hương thơm của cỏ cây, thỉnh thoảng lại
có những đóa hoa nhỏ trắng hồng không rõ tên rơi xuống, tô thêm chút sắc màu
tươi sáng cho bộ đồng phục sẫm màu.
Harry
vừa đi ra từ trong thư viện ôm một chồng sách thong dong dợm bước trên hành
lang, đôi mắt hơi cụp xuống bỗng bắt gặp vạt áo chùng đen của ai đó. Cậu ngẩng
đầu, lẳng lặng nhìn người đàn ông ôn hòa trước mặt mình, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Chúc
thầy buổi sáng tốt lành, giáo sư Lupin”.
“Chào
Harry”, giọng nói dịu dàng, thân thiết của Lupin rất dễ tạo thiện cảm với người
khác nhưng ánh mắt của Harry vẫn cứ lạnh nhạt, hời hợt. Lupin hơi ngập ngừng,
không biết nên mở lời làm sao, ấn tượng ở tiết học đầu tiên quá sâu sắc, Lupin
không cho là Harry có ấn tượng gì tốt về mình. Trong các buổi học sau đó, Lupin
không có mấy cơ hội được trao đổi với cậu con của người bạn đã khuất này, khiến
chú ta hơi rầu rĩ.
Harry
ít nhiều hiểu được sự xoắn xuýt của Lupin nhưng cậu không có hứng thú để tâm đến
điều ấy. Động tĩnh gần đây trong tòa lâu đài hơi khác thường, việc học Bế quan
Bí thuật cũng không được thuận lợi lắm, Hồ Đen thì đã không còn sức mạnh mà
Noah có thể hấp thu, hiển nhiên cũng không thể giúp Noah thăng cấp, mọi thứ khiến
Harry dần mất đi kiên nhẫn.
“Giáo
sư, thầy tìm em có việc gì không? Em còn luận văn phải làm”.
“À”,
ánh mắt Lupin tối đi rồi lại sáng lên ý cười dịu dàng, “Harry, thầy nghĩ ắt hẳn
Sirius đã nhắc với trò về thầy rồi, thầy có quen biết ba trò”. Đôi mắt nâu của
Lupin thấp thoáng nỗi nhớ nhung ấm áp, “Thầy là bạn của James đó, Harry”.
Lúc
nhắc đến cái tên ‘James’, Harry tinh ý nhận ra nỗi bi thương ẩn sau giọng điệu
của Lupin, cậu thầm khẽ thở dài, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào chú ta.
“Cha
đỡ đầu có nhắc đến tên thầy, trò cũng rất vui vì bạn của ba có thể đến dạy ở
trường của trò”. Nói thật, nếu không vì thái độ hơi có vấn đề của Lupin với
Snape thì thực ra người đàn ông ôn hòa lại nhã nhặn này là một người bạn rất dễ
hòa hợp. (Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
Lupin
nghe thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hẳn, chú ta nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Khoảng thời gian trước, cuối cùng chú ta cũng liên hệ được với Sirius, rồi từ
những lời tự thuật lộn xộn, không đầu không đuôi đầy sợ hãi của Sirius, chú ta
cũng đã hiểu đại khái về mối quan hệ giữa Harry với Snape, và cả Malfoy. So với
những người bạn khác, Lupin đằm tính thật ra hiểu rõ tính cách của Slytherin
hơn nhiều, nhất là đặc tính thích bao che khuyết điểm; vậy nên khi Ông Kẹ biến
hình trước mặt Neville, chú ta đối diện với ánh mắt của Harry thì hiểu mình đã
làm mích lòng cậu, may mà Harry có vẻ không thù dai.
“Cũng
khá ổn, thầy thật sự rất sợ vì chuyện ngoài ý muốn trong tiết đầu tiên mà con
không muốn nói chuyện với thầy nữa. Có muốn đến văn phòng của thầy uống miếng
trà sữa không? Chỗ thầy có nhiều thứ thú vị lắm, phải biết là trước khi làm
giáo sư thì cuộc sống nay đây mai đó của thầy hết sức đặc sắc đấy”. Lupin nháy
mắt với Harry.
Harry
nhoẻn miệng cười, lắc đầu đáp, “Không được rồi, nãy trò có nói trò còn luận văn
sắp phải nộp đó, để một thời gian nữa đi, trò sẽ tìm giáo sư chuyện trò cho thỏa
chí”.
“Con
có thể gọi chú là Remus”, Lupin mỉm cười bảo, “Chỉ cần con có thời gian, con tới
lúc nào cũng được”.
“Được,
chú Remus”, Harry gật đầu, “Gặp chú sau nhé”.
“Tạm
biệt Harry”, Lupin mỉm cười nhìn thiếu niên rời đi. Thấy Harry tụ lại với hội
ba người Draco, nhòm bốn người vui vẻ cười đùa, Lupin thảng thốt nhớ lại năm
tháng thanh xuân lông bông ở Hogwarts mười mấy năm trước. Chú ta, James,
Sirius, và cả Lily, khoảng thời gian ấy thật sự là những kỷ niệm đẹp nhất trong
đời chú. Còn Peter nhút nhát, e dè luôn lẽo đẽo sau chân họ… Ánh mắt Lupin bén
ngót, tên chuột nhắt đó lẽ ra nên chết đau chết đớn dưới cống rãnh mới phải.
Quyến luyến ngóng nhìn bóng dáng Harry lần nữa, Lupin quay người bước đi.
…
“Harry,
tới làng Hogsmeade rồi cậu tính đi đâu?”. Pansy háo hức hỏi, “Tớ sợ mình sẽ tới
thẳng tiệm Trang phục bà Malkin mua hết đồ về như lần trước mất”.
“Chắc
cú là vậy rồi đấy”, Blaise chen miệng, “Năm nay cũng không ngoại lệ đâu,
Pansy”.
Đáp
lại hắn là cú véo của nữ hoàng Pansy. Draco trề môi khinh thường trước hành động
chán sống của Blaise.
Harry
cười khẽ trong lòng, lên tiếng: “Tớ chưa từng tới Hogsmeade, lúc đó chẳc phải
nhờ các cậu dẫn đi dạo một vòng”.
“À,
vậy cậu phải mang theo đủ Galleons đấy”. Blaise vừa nhe răng cười vừa xoa xoa
chỗ eo mới bị ngắt của mình, “Tớ nhớ lần đầu đi, Draco đã xài hết số tiền tiết
kiệm của mình đó”.
“Im
ngay, Blaise”. Draco thẹn quá hóa giận đạp Blaise một phát làm hắn rú lên, tay
để trên eo cũng chuyển xuống bắp chân vừa bị đá, mặt mày ai oán nhòm Draco và
Pansy.
“Phải
rồi, Harry, chắc cậu sẽ không đi với bọn tớ đâu”. Pansy nháy mắt trêu ghẹo,
“Nghe nói nếu lần đầu đến Hogsmeade mà đi cùng người yêu thì thần tình yêu sẽ
chúc phúc cho tình yêu của cậu đó ~~”.
Draco
nghe thế thì ý cười trên mặt cứng đờ, vội bảo, “Vậy Harry cậu khỏi phải đi với
bọn tớ nữa”. Trời ạ, nhóc ta hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảm giác dạo phố với
ba và người yêu của ông, huống hồ cậu người yêu này còn là bạn thân của nhóc,
Draco rùng mình, nhóc tuyệt đối, chắc chắn không bao giờ muốn gặp phải ba và
Harry ở Hogsmeade!
Harry
cười, không khỏi thấy hơi mong chờ hành trình đến Hogsmeade lần này, “Được
thôi, tớ phải tìm giáo sư Snape đây, hẹn mai gặp các cậu nhé”. Nói rồi Harry định
xuống tầng hầm, Draco ở phía sau gọi lại.
“À
này, Harry, bây giờ có thể giáo sư Snape không ở dưới hầm”.
“Hửm?”,
Harry nhìn Draco với vẻ nghi hoặc, “Chẳng phải bữa nay thầy ấy không có tiết
sao?”. Những lúc không có lớp, Sev luôn ở trong văn phòng làm bạn với độc dược
của mình mới phải chứ.
Draco
nhướng mày, “Ai bảo cậu chẳng lúc nào để ý đến tin tức trong trường. Giáo sư
môn Bùa chú không được khỏe nên đổi giờ với môn Độc dược, cũng sắp bắt đầu giờ
học rồi, nếu cậu có chuyện gấp thì giáo sư Snape ắt hẳn đang trong lớp dưới hầm
đó”.
“Cảm
ơn nhé, Draco”, Harry cười đáp rồi xoay người hướng về phía phòng học dưới hầm.
Lẽ ra cậu có thể đến văn phòng dưới tầng hầm chờ Snape hết tiết nhưng chẳng hiểu
sao mà sau khi nghe được truyền thuyết kia thì cậu có hơi vội vã muốn gặp Sev
hoặc Lucius. Có lẽ do trong mấy lần luyện tập Chiết tâm trí thuật, mỗi lần nhìn
thấy những ký ức hoặc khổ đau hoặc tuyệt vọng nọ, phải có hai người yêu bên cạnh
thì cậu mới bình tĩnh lại được, điều đó khiến cậu ngày càng ỷ lại, dựa dẫm vào
Sev và Lucius.
Nhắc
mới nhớ, tuy Draco biết mối quan hệ giữa cậu với Lucius nhưng lại không rõ chuyện
của cậu và Sev. Harry cười thầm, chắc đám Draco hoàn toàn không thể tưởng tượng
được dáng vẻ khi yêu đương của Chủ nhiệm Snape nhà mình nhỉ.
Lúc đến phòng học dưới hầm, chuông vào lớp vẫn
chưa reo, Harry nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Lớp học vẫn chia thành hai phe đỏ
vàng và xanh bạc, Snape đang đứng sau bàn sửa sang lại dược liệu. Hắn nghe được
tiếng mở cửa thì nhíu mày ngẩng đầu, khi trông thấy thiếu niên mắt xanh đang tiến
về phía mình, ánh mắt tức khắc lóe lên chút nghi hoặc và sự dịu dàng khó mà
phát giác.
Harry
phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của nhóm động vật nhỏ xung quanh, cậu bước thẳng đến cạnh
Snape, đặt sách xuống, giúp Snape bắc vạc lên rồi nhoẻn miệng cười với người
đàn ông, nói khẽ, “Xin lỗi, giáo sư, rõ ràng đã nhận lời làm trợ giảng cho thầy
mà lại đến trễ, thầy đừng phạt trò nhé”. Tuy mới học năm ba nhưng với thân phận
và thực lực của cậu thì chẳng ai dại mà phản đối việc cậu làm trợ giảng cả,
Harry tự thấy cái cớ mình tìm được quá là xuất sắc.
Snape
nhướng mày, đương nhiên sẽ không vạch trần lời nói dối nho nhỏ của Harry, hắn hất
cằm về phía tủ đựng dược liệu, ra lệnh ngắn gọn, “Đi lấy một ít tầm ma khô qua
đây”.
Harry
chớp chớp mắt, “Vâng, thưa giáo sư”.
“Và
một bình dịch nhờn của ma thú Komodo”.
“Vâng,
thưa giáo sư”.
…
Sau
mấy câu đối thoại tương tự vậy, tiếng chuông vào lớp vang lên, Snape nhìn dược
liệu được sắp xếp ngay ngắn trên bàn và thiếu niên ngồi cạnh mình, trong mắt thấp
thoáng niềm vui sướng khó thấy.
Nhóm
động vật nhỏ tò mò, hiếu kỳ về sự xuất hiện của Harry mau chóng bị tiết tấu dạy
dường như nhanh hơn bình thường của Snape cướp mất sự chú ý. Snape hài lòng khi
thấy tất cả học trò đều đang bận rộn nấu độc dược, chẳng ai nhìn chằm chặp vào
thiếu niên bên cạnh hắn nữa.
Bài
học hôm nay hơi khó nên Snape phân bổ sắp xếp cho thực hành ngay từ đầu, cả lớp
học xôn xao tiếng thảo luận. Snape châm lửa chiếc vạc trên bàn, nắm lấy tay
Harry nhờ sự che chắn của bàn làm việc, nói với âm lượng chỉ hai người họ nghe
được.
“Sao
lại muốn lên lớp với ta thế? Hay là xảy ra chuyện gì?”.
“Không
có”. Harry trở tay nắm lấy tay người đàn ông, “Chỉ là muốn gặp anh thôi, đặng hỏi…
hỏi xem mai anh và Lucius có thể đến làng Hogsmeade với em không”. Harry nói
nhanh câu cuối nhưng Snape vẫn nghe được rất rõ ràng từng chữ một. Hắn hơi kinh
ngạc ngó qua thiếu niên cạnh mình, đôi mắt đen láy nhìn cậu chăm chăm.
“Ta
nhớ ngày mai là lần đầu em đến làng Hogsmeade”.
“…
Phải”, không hiểu sao Harry thấy tim mình đập hơi nhanh, cậu chợt nhận ra, đây
là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của ba người họ.
Snape
đã ở Hogwarts lâu đến vậy, đương nhiên cũng từng nghe nói về truyền thuyết làng
Hogsmeade. Giọng hắn trầm xuống, như tiếng thỏ thẻ đầy quyến rũ, mê hoặc, khiến
màng nhĩ của Harry chấn động.
“Em
đang rủ ta hẹn hò sao, Harry?”.
Harry
thấy mặt mình dường như hơi đỏ, may mà tóc cậu dài, chắc không ai thấy đâu nhỉ.
Cậu hơi nghiêng mặt đi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sev.
“Rốt
cuộc anh có đi hay không?”.
“Đi
chứ”. Snape nhanh chóng đáp lời, “Về ta sẽ nói với Lucius”. Người đàn ông luôn
trưng vẻ lạnh tanh nở nụ cười nhu hòa, đưa tay vén tóc bên má Harry ra sau tai,
nhòm hai má đỏ hây của cậu, Snape vô thức cúi người hôn nhẹ lên trán Harry, khẽ
cười nói, “Ta cũng sẽ bảo cậu ta mang đầy đủ Galleons”.
Harry
ngước mắt nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông. Song Harry bỗng thấy bầu
không khí trong lớp hình như hơi là lạ. Cậu giương mắt lên, sau đó trông thấy vẻ
mặt khiếp sợ sắp rớt hàm của nhóm động vật nhỏ, mới phát hiện cả lớp học không
biết đã im phăng phắc tự lúc nào, đến độ có thể nghe rõ được cả tiếng kim rơi.
Một
Slytherin đối diện phải ánh nhìn của Harry mà bàn tay đang cầm dao run lên, làm
lớp học vang lên tiếng kim loại va vào nhau, cũng khiến mọi người như bừng tỉnh
từ giấc mộng. Điều đầu tiên các học trò làm sau khi lấy lại tinh thần là dụi dụi
mắt để xác nhận liệu hình ảnh xuất hiện trước mắt mình có phải là ảo giác do
quá căng thẳng hay không, không thì chắc não tụi nó hư rồi. Tụi nó vừa thấy gì?
Giáo sư Snape, vị giáo sư môn Độc dược khủng bố, cay nghiệt, tàn nhẫn của họ,
đang cười, còn cười đến là quyến rũ, mà điều quan trọng nhất là, tụi nó dòm thấy
giáo sư Snape hôn trán Harry Potter!! Trời ạ, chẳng khác gì thấy được Merlin ôm
vua Arthur nhảy Cha Cha Cha cả, thế giới sắp bị hủy diệt sao?! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét