Edit: Du
Beta: Carly
Chương 1: Hoa Mãn Lâu đời thật
Xung quanh tối
đen, điều này cũng không có gì kì lạ, sau cơn sốt cao năm bảy tuổi kia, cậu đã
không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời được nữa. Nhưng điều đó cũng không cản trở
cậu cảm nhận được mình đang bị vây trong một trạng thái khá siêu nhiên.
Không có âm thanh, không có vật thể, không có nhiệt độ, dù
cậu có thể tự do hô hấp, nhưng lại không thể cảm giác được bất
kì hương vị nào trong không khí, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng vật duy nhất
có thể chạm đến chính là cậu, ngay cả sàn nhà dưới chân cũng không có, đây rốt
cuộc là có chuyện gì . . .
Cố gắng nhớ lại,
nhưng trừ tiếng thét chói tai cùng đau đớn kịch liệt thì cái gì cũng không nhớ
. . . Hừm, cậu hẳn là đã chết rồi, về phần chết như thế nào thì cũng không biết,
có lẽ là đã có một vụ nổ, vì trước khi chết cậu cảm nhận được sức nóng. Chẳng lẽ
là nổ bình gas? Hay khủng bố tấn công? Khả năng khủng bố tấn công nhiều hơn cái
đầu tiên một chút, dù sao nhà cậu cũng khá giàu. Nhưng vẫn có thể là do nổ bình
gas, bởi nhà cậu chưa nhiều tiền đến nỗi trời đất căm phẫn . . .
Bạn nhỏ nào đó không
tim không phổi loại trừ từng nguyên nhân khiến mình tử vong, cái trạng thái hiện
tại thật sự rất nhàm chán, vì vậy cậu liền khẳng định là khi người ngoài hành
tinh đến tấn công (Tác giả: Này, này !), chỉ
có cậu cùng bảo mẫu trong nhà gặp chuyện, bởi vì hai ngày nữa là sinh nhật 17
tuổi của cậu, do muốn tổ chức một buổi tiệc linh đình nên ba mẹ cùng hai anh
trai của cậu đều cố gắng tăng ca, tranh thủ làm xong công việc để hôm đó có thể
rảnh rỗi mà cùng cậu chúc mừng sinh nhật.
Không biết có phải mọi người khi chết đều phải chết giày vò
như vầy không, nếu đúng vậy thì những người chết cũng thật không dễ dàng, chết
tử tế còn không bằng còn sống, cổ nhân đúng là không gạt người~
À, giới thiệu một
chút, tên tôi là Mạc Lâu, kỳ thật tên tôi vốn không phải cái này, nhưng cơn sốt
cao năm 7 tuổi đã khiến tôi trở thành người mù. Không thể không nói đến sự mạnh
mẽ của mẹ tôi, lúc bà biết được bệnh tình của tôi, chuyện đầu tiên bà làm chính
là ôm tôi khóc to, khóc đến nỗi tôi không thể không vì lỗ tai của mình mà an ủi
bà, chuyện thứ hai chính là đổi tên cho tôi, ỷ vào việc nhà có quan hệ rộng rãi
mà gọi một cuộc điện thoại, một tiếng sau, tôi chính thức được gọi là Mạc Lâu.
Ba
ở bên cạnh yếu ớt phản đối, nói tên cũ của tôi đã có đầy đủ ngũ hành, là cái tên
đại phú đại quý, do cao tăng đặt. Cuối cùng, dưới cái trừng mắt của mẹ (dù không thấy nhưng tôi cũng biết
bọn họ vẫn luôn như thế này) mà câm miệng.
Mẹ
nói, người bà thích nhất là Hoa Mãn Lâu, nếu hắn không phải là một nhân vật
trong tiểu thuyết, thì làm sao một đóa hoa thủy tiên hại nước hại dân như bà lại
cam nguyện cắm trong cái bồn hoa thiếu nước thiếu chất là ba tôi chứ.
Mẹ nói, từ hôm nay trở đi, tôi chính là
Hoa Mãn Lâu của Mạc gia.
Đàn ông lo việc
bên ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà. Trong lúc ba lặn lội bên ngoài tìm kiếm bác
sĩ danh tiếng, thì mẹ xây cho tôi một tiểu lâu ngay trong nhà, mặc dù là làm từ
xi-măng, nhưng cũng không cản trở nó thừa hưởng đầy đủ sự nổi tiếng của Hoa Mãn
Lâu.
Kiểu na ná vầy
Tôi bắt đầu mặc đồ cổ trang, ngay cả
người hầu chuyên dụng được mời đến cũng phải nhập gia tùy tục, tôi bắt đầu học
phẩm trà, trồng hoa, đánh đàn, thổi tiêu, không thể không nói, tôi thật sự rất
thích những việc này. Sự sắp xếp của mẹ cũng giúp tôi xua đi bất an khi bước
vào thế giới tối tăm, nhưng nếu mẹ không vì câu ‘Thật ra tính cách của em trai nhà ta cũng rất giống Hoa Mãn Lâu’ của
anh hai mà bắt đầu tẩu hỏa nhập ma bắt tôi học võ công thì tôi sẽ vui hơn nhiều.
Đương nhiên cậu không thể học được
Lưu Vân Phi Tụ chính quy của Hoa Mãn Lâu, nhưng người mẹ mạnh mẽ nhà cậu lại mời
đến những huấn luyện viên Karate, Thái Cực Quyền, Taekwondo, . . .
(Lưu
Vân Phi Tụ là tuyệt kỹ của phái Võ Đang)
Với một người mù như cậu, quá trình
luyện tập phải nói là vô cùng cực khổ . . .
Cậu cực kỳ rối rắm với khóa tăng cường
‘xác định vị trí bằng thính giác’ của mẫu thân đại nhân, huấn luyện viên
Taekwondo cũng vô cùng lúng túng khi phải mặc quần áo cổ trang, mang giáp trụ
khi dạy võ cho học trò, các anh trai của cậu xoắn xuýt khi bị dụ dỗ ép buộc học
cùng, ba cậu lại càng buồn phiền chuyện huấn luyện viên kia là mối tình đầu của
mẹ…
“Xin chào…” Một giọng nói vang lên
bên tai.
“Anh cũng đã chết sao?”, Miên man
suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
“Không”.
“Vậy cái chết của tôi nhất định là
do anh”, khẳng định lên tiếng, nói chắc như đinh đóng cột.
“…”, không cách nào phản bác.
“Mọi chuyện đã được giải quyết ra
sao?”.
“Cậu không hận sao?”, nhìn nụ cười thản
nhiên của người nọ, chủ nhân của giọng nói càng thấy hổ thẹn.
“Hận chứ, hận không thể rút gân lột
da anh, quăng lên núi đao, ném xuống chảo dầu, dùng cây đao cùn nhất róc xương anh!”,
Mạc Lâu vẫn giữ vững nụ cười thản nhiên.
“Người bảo mẫu kia không chết, chỉ
có cậu và tiểu lâu bị thiêu rụi”.
“Bây giờ tôi đang ở đâu? Xuyên qua
rồi sao?”. Bình thường thôi, gia đình cậu từng đặc biệt mời đến một người chuyên
phụ trách đọc cho cậu nghe đủ loại sách, tất nhiên cũng bao gồm vô vàn sách
truyện trên mạng.
“Đúng vậy, cậu có thể đưa ra một
yêu cầu, trừ đôi mắt của cậu”.
“Tại sao?”.
“Vì đó cũng là sai sót của bọn tôi…”.
Tuy không biết bọn họ là ai, nhưng kiếp
trước chắc hẳn cậu đã nợ họ rất nhiều.
“Chăm sóc tốt cho người nhà của tôi”.
“Họ sẽ bình an suốt đời”.
“Vậy tôi sẽ đi đâu?”.
“Không biết. Sắp hết thời gian rồi,
mau đưa ra yêu cầu của cậu đi”.
“Tôi muốn làm Hoa Mãn Lâu”.
“Hả?”, kiểu nguyện vọng gì vậy?
“Tôi muốn giống như Hoa Mãn Lâu ấy,
đến chết tôi vẫn chưa học được cách nhận biết vị trí qua thính giác”.
“Được. Cuối cùng, khi cậu có được năng
lực mà cậu muốn, có thể nó sẽ hơi khác vì thế giới mà cậu sắp đến”.
“Lần này, tôi sẽ không bị các người
giết nữa chứ?”.
“Nơi đó không thuộc phạm vi quản lí
của bọn tôi! Để hỗ trợ, chỗ cậu sắp đi nhất định sẽ là cuốn tiểu thuyết mà cậu từng
được nghe, ngoài ra, cậu sẽ nhớ kỹ toàn bộ tình tiết”.
“Giúp tôi gửi một lá thư cho người
nhà, bất kể phải dùng cách kỳ dị cỡ nào”.
“…Được”.
“Đi
thôi!”.
*******************
Chương 2: Ron
Nếu bạn hỏi xuyên qua có cảm giác
thế nào. . .
Vậy bạn nhỏ Tiểu Lâu vừa xuyên không
sẽ nói cho bạn biết, đó chính là… chả có gì cả. Được rồi, có hơi chóng mặt một
chút.
Cậu có thể khẳng định mình đã không
còn ở không gian kia nữa. Cảm giác đầy đặn sau lưng khiến cậu hiểu được mình
đang nằm trên giường, mùi thuốc khử trùng trong không khí truyền vào xoang mũi,
hiển nhiên cậu đang nằm trong bệnh viện. Rất tốt, ít ra đây cũng là một thế giới
hiện đại.
Cậu không mở mắt, vì cũng như nhau
cả thôi. Cậu mừng rỡ phát hiện, các giác quan khác của mình đã nhạy bén hơn trước
gấp bội, cậu có thể cảm nhận được ngoài cậu ra, trong phòng này còn có hơi thở
của năm người khác, một người trong đó đang ở rất gần cậu, mùi trên cơ thể người
đó, nói sao nhỉ, giống như… mùi nhà bếp, ắt hẳn là mẹ cậu rồi.
Tốt quá rồi, không cần đến thị
giác, cậu vẫn có thể cảm nhận được thế giới này. Từ sau năm 7 tuổi, cậu đã
không còn được trải nghiệm cảm giác hiểu rõ thế giới nữa. Đây là năng lực của
Hoa Mãn Lâu sao? Vậy hiện tại cậu mấy tuổi? Bắt đầu lật lại kí ức trong đầu của
cơ thể này.
“A, Ron cười kìa, con tỉnh rồi sao?!”,
bà Weasley ngồi bên cạnh thấy cậu con út nở nụ cười, lập tức nhào tới hỏi.
“Dạ, mẹ”, miễn cưỡng mở mắt ra.
Không ngờ đây lại là thế giới phép thuật, mà cậu bây giờ là Ron Weasley năm tuổi,
do hai người anh song sinh đùa giỡn biến đồ chơi của cậu thành nhện, làm cậu sợ
đến nỗi bạo động pháp thuật nên phải vào bệnh viện.
“Ôi Merlin! Ron, mắt của con! Bác
sĩ! Bác sĩ!”.
Hửm? Sao bà biết mình không thấy được?
Hình như mình vẫn chưa nói gì mà, Ron hơi nghi ngờ, rồi lập tức bị một nhóm người
nối đuôi nhau vào vây quanh.
“Ron, ôi Merlin, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Đây là người nhà của cậu sao, ha
ha, nhà Weasley đúng là một đại gia đình. Cảm giác ấm áp quen thuộc của gia
đình làm Ron nở nụ cười.
“Ôi,
Ron…”, nhìn cậu con trai nhỏ mỉm cười, bà Molly bật khóc. Con bà vẫn còn rất nhỏ,
hiển nhiên không hiểu gì cả. Lại nhớ đến tin tức mà bác sĩ trị liệu vừa lặng lẽ
nói với họ, Molly buồn bã vùi vào lòng chồng mình.
“Mắt con… bây giờ trông thế nào?”.
Cậu rất tò mò, ắt hẳn ngoại hình đã thay đổi rất nhiều. Không thì lúc họ vừa
nhìn thấy mắt cậu, đã không lập tức kêu to gọi bác sĩ.
“Ron, không có gì cả”.
“Là màu trắng, màu trắng rất đẹp,
toàn bộ đều là màu trắng”. Giọng nói non nớt của một cô bé khẽ đáp lời.
“Ginny!”, bà Molly nổi giận khiển
trách con gái.
Đều là màu trắng, vậy chắc cũng giống
với tộc Hyuga [1] trong Naruto nhỉ?
[1] Hyuga là một dòng
họ trong bộ truyện Naruto nổi tiếng, là một trong 4 tộc có thế lực nhất làng Lá.
Họ nổi danh bởi huyết kế giới hạn độc nhất là Byakugan (Bạch nhãn), với tầm
nhìn 360 độ gần như hoàn hảo, giúp họ mở rồng tầm nhìn, khả năng nhìn xuyên thấu
các vật rắn hay thậm chí là nhìn thấy hệ thống tuần hoàn chakra và một số thứ
khác.
“Rất đẹp!”. Tròng đen và tròng trắng
đều có màu trắng, chỉ còn một đường tròn để phân biệt chúng. Màu trắng dịu dàng
như ngọc ấy, kết hợp với phong thái bình thản hiện tại, trông thế nào cũng thấy
xinh đẹp vui mắt. Thế nhưng cả nhà Weasley ngoại trừ Ginny chưa hiểu chuyện ra
thì chẳng ai vui vẻ nổi. Nhất là cặp song sinh, bọn họ đã làm hại em trai mình
bị mù, cảm giác tội lỗi to lớn này khiến hai người an tĩnh lạ thường, đến giờ vẫn
không nói một lời.
“Ginny!”. Chuẩn xác đưa tay về phía
Ginny, kéo cô bé đến bên cạnh mình, xoa đầu Ginny: “Sau này anh sẽ không thấy
gì cả, em có ghét anh không?”.
“Dạ không!”, Ginny ôm chặt Ron, tuy
vẫn chưa hiểu lắm nhưng cô bé thật sự rất thích anh trai.
“Ron, con của mẹ, không sao đâu,
chúng ta sẽ tìm đến bác sĩ tốt nhất…”.
“Ba, mẹ, không sao, tuy con không
nhìn thấy gì nhưng các giác quan khác lại rất nhạy, nhạy đến đáng sợ, chẳng hạn
như thính giác và khứu giác. Hơn nữa chúng ta là phù thủy, cũng không quá ảnh
hưởng”.
“Sao lại không ảnh hưởng chứ, Ron…”.
“Mẹ, thực sự không sao mà, ví dụ
như…”, Ron quay đầu nhìn chung quanh, bàn tay nho nhỏ chỉ vào từng người,
“Bill, Charlie, Fred, George, ba, Ginny, mẹ!”, lại nghi hoặc nghiêng đầu. “Anh Percy
đâu?”.
“Anh ấy đi tìm y tá rồi, sắp đến giờ
em phải uống thuốc…”, Fred ngơ ngác trả lời, không chỉ anh mà những thành viên
khác đều ngớ người nhìn cậu.
“Ron… con nhìn thấy? Hay là thấy được
lờ mờ?”. Bà Weasley ôm hy vọng hỏi, dù sao cận thị siêu nặng cũng tốt hơn hoàn
toàn mù lòa.
“Không, hoàn toàn không thấy gì cả”.
“Vậy sao em nhận ra? Còn phân biệt
được anh với Fred? Chính xác đến vậy?”, George khoa trương kêu lên.
“Đó là lí do mà em nói nhìn không
thấy cũng không sao. Merlin rất công bằng. A, y tá đến rồi”. Cậu vừa dứt lời,
tiếng gõ cửa liền vang lên, sau đó y tá thướt tha đẩy xe đẩy cấp thuốc bước
vào, theo sau là Percy.
“Xin lỗi cậu Weasley, vì bệnh tình
của cậu có chuyển biến nên thuốc hôm nay tới chậm”. Y tá dịu dàng đẩy tới cạnh
Ron.
“Mọi người sao vậy, mặt mày kỳ lạ
thế? Bệnh của Ron nặng hơn sao?”, Percy khó hiểu nhìn người nhà đang há hốc mồm.
Y tá nghe Percy nói vậy cũng ngừng
động tác, nghi hoặc nhìn cả nhà Weasley.
“Không,
không có gì!”, Ron mỉm cười, mắt vẫn không có tiêu cự nhìn về phía trước, chuẩn
xác cầm lấy ma dược trên tủ đầu giường,
khiến chị y tá cũng tham gia vào đội ngũ ngu người. Cậu vốn đã quen với bóng tối,
nay lại có khứu giác, thính giác và xúc giác nhạy bén gần như thay thế cho mắt,
sao mà bất mãn chứ, cậu vui vẻ còn không kịp. Vậy nên nụ cười trên môi cậu mãi
vẫn không biến mất, cũng không biết trong mắt người nhà kiếp này, nụ cười đó có
ý nghĩa thế nào.
“Cú mèo!”.
“Hả?”. Tất cả thắc mắc, sau đó một
con cú mèo từ bên ngoài bay vào cửa sổ, rồi dừng lại trước mặt Arthur Weasley.
“Là thư khẩn của Bộ Pháp thuật, ba
phải lập tức trở về Bộ, Ron…”.
“Con không sao đâu, ba”. Quay đầu cười
rạng rỡ với ba mình, “Ba đi nhanh đi”.
“Được rồi…”, ngài Weasley lo lắng
nhìn cậu con út, sau đó vội vàng chạy đi…
“Mẹ… Nhà ta còn có huyết thống tiên
tri sao?”, Bill nhìn em trai mình với vẻ khó tin.
“Con nói cái gì thế, Ron, con…”,
Molly lại sắp khóc.
“Mẹ, chỉ cần cẩn thận một chút, về
cơ bản con vẫn giống như trước, thật sự không sao mà”. Tại sao mỗi lần bị mù,
người đi an ủi luôn là cậu vậy…
“Ron, xin lỗi em…”, Fred và George
xin lỗi. Lần này, bọn họ thật sự đã đùa quá mức rồi, làm em trai bị mù.
“A… Không sao, vậy các anh bằng
lòng bồi thường cho em không?”. Ron thầm nghĩ, cảm giác tội lỗi này chẳng thoải
mái chút nào.
“Đương nhiên, Ron, em muốn cái gì?
Cho dù em muốn bệ ngồi bồn cầu của Hogwarts…”.
“George!”.
“Con đùa thôi mà. Còn bốn năm nữa bọn
con mới tới Hogwarts. Nhưng Ron, em có thể đặt trước”.
“Ha ha a ~”. Bà Weasley định mở miệng
mắng nhưng thấy cậu con út nở nụ cười liền dữ dằn trừng hai thằng con.
“Em muốn hai anh dạy em cưỡi chổi!”.
“Không được!”. Đôi song sinh còn
chưa kịp trả lời, bà Weasley đã chống nạnh. “Đứa nào lộn xộn thử xem. A, Ron bảo
bối, mẹ không nói con. Hai đứa các con, ai dám để em trai đụng vào chổi bay, ta
sẽ đánh gãy chân đứa đó, dù là ai trong hai đứa, đánh hết!”.
“Ôi, thật không công bằng, mẹ không
thể vì không phân biệt được bọn con mà chẳng phân biệt đúng sai như thế”.
“Dù sao chuyện xấu nào cũng do hai
đứa làm…”.
“Chưa chắc đâu, mẹ. Lần trước, thớt
gỗ của mẹ bị hư là do Fred, còn con làm gãy dao cơ”. George thanh minh, ừm… quả
thật không phải cùng làm hư một thứ…
“Ta đã biết là hai đứa làm mà!”,
phu nhân Weasley nổi điên.
“Mẹ, đây là bệnh viện!”. Ba người
con còn lại lập tức xông tới ngăn cản.
———Tuyến phân cách về nhà———
“Ron, cẩn thận. Mẹ, chúng ta có nên
mở rộng nhà ra một chút không?”, George đỡ Ron.
“Nhà lớn chẳng phải càng nguy hiểm hơn
sao? Dọn dẹp bớt mấy thứ có góc cạnh trong nhà là được”, Fred đỡ lấy bên còn lại
của Ron, hai người kèm hai bên cậu.
“Cái này…em có thể tự đi...”.
“Không được!”. Đây là mấy người hợp
tấu vậy? Thoáng chốc không kịp phản ứng.
“Được rồi, nếu em đụng phải cái gì
không nên đụng thì nhớ nhắc em”. Vào nhà, Ron bắt đầu hành trình lần mò, phía
sau cậu là một cái đuôi dài ngoằng.
Một lần nữa, nhà Weasley lại được
chứng kiến sự thần kì của bé út nhà mình. Sau mấy lần mò mẫm phòng khách từ
trên xuống dưới, cậu đã có thể tự nhiên bước đến tủ lạnh, lấy cho mình một bình
nước trái cây, sau đó chính xác ngồi xuống chỗ mình hay ngồi, cuối cùng quay
sang phía mọi người nở một nụ cười ấm áp như gió xuân. “Thế nào?”.
“Ôi Ron…”. Dường như đã thành câu cửa
miệng của phu nhân Weasley.
“Ron, em thật thần kì”.
“Có gì đâu”. Ron hơi đỏ mặt: “Chỉ cần
nhớ kĩ là được, hơn nữa em vốn đã quen với đồ đạc trong nhà mà”.
“Ron, em bây giờ ngoan hơn trước
nhiều”, Charlie thuận miệng nói một câu, lập tức chịu phải sự tấn công của cả
nhà.
“Em trước đây không ngoan sao?”. Lã
chã chực khóc, khiến mọi người đau lòng không thôi, lập tức chỉ tay lên trời thề,
Ron trước đây là cậu nhóc ngoan nhất thế giới, giờ lại càng độc nhất vô nhị.
Đáp lại mọi người là tiếng cười vui
vẻ của Ron, còn pha lẫn chút nghịch ngợm.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét