06/07/2021

HPCNB - chương 61

 Edit + Beta: Carly


Chương 61:

Màn đêm buông xuống, tia sáng cuối cùng phía chân trời rốt cuộc cũng biến mất, bóng dáng cây cối với những cành cây vặn vẹo uốn cong khiến bầu không khí ban đêm trông càng quỷ dị. Trong rừng núi vắng lặng, một tiếng ‘bụp’ nhỏ vang lên, bỗng có bóng người xuất hiện dưới gốc cây đại thụ, một lọn tóc bạch kim chợt rơi ra từ trong áo choàng đen, sau đó lại bị một bàn tay trắng ngần nhanh chóng nhét trở vào nón áo.

Người đàn ông thở gấp, phả ra sương trắng trong rừng cây ban đêm lạnh buốt. Y không nghỉ ngơi quá lâu, theo thói quen chỉnh lại quần áo rồi nhanh chóng băng qua rừng như quỷ núi. Cạnh gốc cây đại thụ mới rồi chợt có vài tiếng động vang lên. Năm bóng đen xuất hiện ở nơi mà y vừa nghỉ chân, kiểm tra sơ qua, sau đó phóng như bay về phía rừng.

Trong một hốc cây bị che khuất, người đàn ông cẩn thận cởi áo choàng rộng thùng thình, mái tóc bạch kim hơi rối rơi xuống vai. Ngó mấy bóng người bên ngoài mau chóng chạy đi, khóe miệng y vẽ lên nụ cười khinh thường, sau đó độn thổ biến mất.

Trang viên Malfoy.

Trong căn phòng sáng đèn, trên chiếc giường lớn xa hoa thoải mái, có một cậu bé mặc áo ngủ tím đang lẳng lặng đọc sách. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa kính cẩn, một gia tinh cẩn thận hé cửa ra, cúi thấp đầu nói: “Cậu Harry, chủ nhân đã trở lại trang viên”.

“Ta biết rồi, ngươi xuống đi”. Cậu bé không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp. Gia tinh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Harry đặt sách xuống, bước xuống giường, vuốt nhẹ lên tường. Mặt tường lẳng lặng trượt sang hai bên, Harry bước thẳng vào phòng ngủ của Lucius, mặt tường sau lưng chậm rãi đóng lại.

 Một chốc sau, người đàn ông tóc bạch kim mặc áo đen đẩy cửa đi vào, thấy cậu bé trong phòng, gương mặt anh tuấn lập tức nở nụ cười dịu dàng.

“Harry, xin lỗi em. Do gặp vài rắc rối nên mất chút thời gian”.

Harry để ý thấy áo choàng hơi nhăn của Lucius, mày cau lại. Lucius chú ý tới vẻ mặt của cậu, mắt thoáng hiện chút xấu hổ, nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống, để lộ áo chùng pháp thuật sang trọng tối màu bên trong.

“Anh nói thuộc hạ của anh phát hiện ra hành tung của Voldemort, đừng nói là anh trực tiếp đi tìm hang ổ của gã luôn nhé?”, Harry hỏi.

Lucius nở nụ cười lấy lòng, “Tử thần Thực tử thường xuyên hoạt động ở đấy, nên tôi tưởng đó là một cứ điểm của chúng, ai ngờ lại thật sự là nơi ẩn náu của Voldemort”. Nhớ đến tình cảnh khi nãy, dù là người mạnh như Lucius cũng không khỏi thấy sợ. Tuy lần này may mắn không gặp phải Voldemort trong trang viên nhưng vẫn bị mấy trăm Tử thần Thực tử bao vây tấn công. Nếu không nhờ khả năng khống chế pháp thuật đã tiến bộ gấp bội của y thì đã không thể trở về mà không hề hấn gì rồi.

“Hừ, trên đầu cậu toàn là rơm hả?”, tiếng cười khẩy đầy ý chế giễu quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa. Snape sải bước tiến vào phòng, đóng cửa lại rồi ném bình độc dược cho Lucius. “Dưới tình huống không biết gì mà đã chạy tới hang ổ của đối phương, quả nhiên cậu đã bị quỷ khổng lồ ám rồi, ngại mình sống quá lâu”.

Lucius cười khì, ngửa đầu nốc sạch bình độc dược để bổ sung pháp thuật, rồi lại móc ra từ trong lòng một cuộn da dê nhỏ, có thể thấy rõ mép dưới của nó đã bị cháy mất một phần.

“Nhưng chuyến này cũng không tính là uổng công vô ích”.

 Snape nhướng mày, ôm Harry vào lòng rồi ngồi xuống sô pha, hất cằm với Lucius. “Cái gì đấy, tài liệu nghiên cứu sỏi dê bị cháy mất một nửa à?”.

Lucius không thèm đếm xỉa đến nọc độc của bạn thân, trực tiếp tháo sợi dây đen, “Đây là phần danh sách các Tử thần Thực tử một lần nữa đầu quân vào thế lực của Voldemort, tuy chỉ có một phần nhưng vẫn rất hữu ích”.

Đôi mắt biếc của Harry sáng lên, cậu đưa tay nhận lấy tấm da dê, nhẹ nhàng mở ra. Trên đó còn lại không đến mười cái tên, Harry đảo mắt nhìn, tầm mắt dừng lại ở cái tên tiếng Anh được viết hoa ở đoạn dưới, sắc mặt chợt đông lại.

“Phần danh sách này có chính xác không? Thực lực của anh quả thật đủ để xâm nhập vào trang viên của Voldemort nhưng không dễ để lấy được phần danh sách có tính bảo mật cao thế này”.

Lucius ngồi xuống sô pha, kéo tay Harry, mỉm cười nói: “Danh sách này có thể xem như chiến lợi phẩm của tôi. Hai người nhất định không ngờ rằng hôm nay tôi không phải là người duy nhất đến “thăm” dinh thự của Voldemort. Người đến trước đó nắm rất rõ về trang viên Voldemort, nếu không nhờ anh ta dẫn đường thì tôi đã không dễ dàng đột nhập như vậy. Nhưng do anh ta bất cẩn kinh động đến bảo vệ nên tôi mới có thể nhân lúc hỗn loạn chộp được phần danh sách này từ tay anh ta”.

“Kinh động đến bảo vệ?”. Snape nhếch miệng châm chọc, “Chứ không phải do cậu cố tình tạo ra hỗn loạn sao”. Harry nghe thế cũng không khỏi mỉm cười.

Lucius không phủ nhận, chỉ gợi cảm nhún vai: “Ai bảo lấy được rồi lại không lo chuồn lẹ, còn lấy ra để tôi thấy chứ. Có điều, thực lực cũng không tồi, bằng không tấm da dê đó đã không còn một nửa thế này rồi”.

“Người của Hội Phượng hoàng sao?”, Harry hỏi.

“Đám sư tử lỗ mãng đó? Không đâu, tôi thấy người đó rất tàn nhẫn, nhanh nhẹn, giống Thần sáng hơn”. Lucius trầm ngâm: “Tôi vừa mới cướp được thì anh ta lập tức phóng ra Lời nguyền tàn bạo (Flagrante Curse) định tiêu hủy danh sách, hơn nữa còn rất thạo pháp thuật hắc ám loại tấn công”. Y đã làm việc trong Bộ Pháp thuật nhiều năm, rất quen với thủ đoạn của Thần sáng.

Flagrante Curse: Người/vật chạm vào vật bị ếm nguyền này sẽ bị bỏng.

“Fudge không có gan vào hang ổ của Voldemort đâu”. Snape nói, vuốt ống tay áo của Harry, “Đầu ông ta chỉ toàn một đống cỏ lác thôi, đến giờ vẫn tin chắc rằng Voldemort đã chết”.

“Nếu là Thần sáng thì cũng không nhất định là người của Bộ Pháp thuật. Dumbledore và Fudge vẫn luôn bất hòa, với danh vọng của Phù thủy trắng, không loại trừ khả năng có Thần sáng sùng bái Dumbledore làm việc cho ông ta”. Harry bình thản phân tích, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cái tên ở phần dưới trên tấm da dê.

Snape đang ôm Harry cũng nhìn thấy cái tên kia, khẽ nhíu mày, “Qika Eton, gia chủ gia tộc Eton, có vấn đề gì sao?”.

Ngón tay Harry khẽ chạm vào cái tên kia: “Hôm qua con ông ta vừa đưa gia lệnh nhà Eton cho em”.

Đôi mắt xám nhạt của Lucius hiện lên vẻ hiểu rõ, “Đó là thủ đoạn thường thấy của giới quý tộc”. Đối diện với ánh mắt nhìn sang của hai người, Lucius mỉm cười, “Không bỏ hết trứng gà vào cùng một giỏ. Đó là lựa chọn của vị gia chủ kia. Bất kể ai là kẻ thắng lợi cuối cùng, gia tộc Eton đều sẽ tiếp tục kéo dài. Trong trường hợp không nắm rõ tình hình, đây là lựa chọn sáng suốt nhất”. Nếu trở lại là gia chủ Malfoy chưa yêu Harry trước kia, y cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. “Về cơ bản, gia lệnh có thể ra lệnh cho 80% thành viên trong gia tộc, quản lý 90% sản nghiệp, có thể xem như thành ý của gia tộc Eton”.

Harry gật đầu, nhớ kỹ các dòng họ quý tộc trên danh sách rồi trả lại tấm da dê cho Lucius. Thứ này phải ở trong tay gia chủ tóc bạch kim mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

“Đúng rồi, mai em định tới nhà cha đỡ đầu một chuyến, hai anh có muốn đi cùng không?”. Harry vừa dứt lời, lập tức nhận thấy cánh tay bên hông chợt siết chặt, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Snape vang lên bên tai, “Tới nhà con chó tạp chủng đó?”.

Lucius ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không, mân mê tay Harry: “Tôi thấy với bản lĩnh của con sư tử đó, bây giờ chắc đang sứt đầu mẻ trán vì đống tài sản nhà Black rồi, Harry em tốt nhất đừng quấy rầy đến cậu ta”.

Harry thầm bật cười. Cậu cũng không kỳ vọng ba người này sẽ hòa thuận với nhau, chỉ đơn thuần nghĩ rằng, có thể trò chuyện dăm ba câu là đã hài lòng lắm rồi. Hơn nữa, nếu Snape và Lucius không thể chấp nhận Sirius thì cậu sẽ không miễn cưỡng.

“Em… mong bọn tôi đi?”, âm thanh có chút do dự của Snape vang lên. Harry ngước đầu nhìn, thấy vẻ bất an ẩn trong đôi mắt đen của người đàn ông, khỏe môi không khỏi hơi nhếch lên. “Không sao, em không ép hai người”. Đời này cậu không hề nghĩ mình sẽ có người yêu và người nhà, thế này là đã đủ lắm rồi, tham quá thì thâm. Không biết nhớ đến điều gì, bóng tối dần xâm chiếm đáy mắt Harry, lại bị màu xanh biếc kia che phủ, không bị bất cứ ai phát hiện. Nhìn người yêu dường như vẫn còn hơi băn khoăn, Harry mỉm cười, hôn lên môi hai người yêu.

Ánh mắt Lucius chợt lóe sáng, đưa tay giữ gáy cậu, cúi người phủ lên đôi môi phớt hồng, mạnh mẽ ngậm mút. Đôi cánh tay bên hông Harry cũng có chút hư hỏng chậm rãi di chuyển lên trên, khiến cậu khe khẽ thở gấp. Hơi thở nóng ẩm của Snape phả vào cổ cậu, khiến cơ thể cậu hơi xao động, một tay cậu đè lại bàn tay muốn mò lên đóa anh đào đỏ của mình, tay còn lại đẩy mạnh Lucius ra. Đối diện với hai đôi mắt sáng rực ánh xanh, Harry vô thức nuốt nước miếng, “Qua… qua một thời gian nữa đi”. Vụ lần trước do Noah mà cậu có bóng ma tâm lý rồi, ai mà biết nhóc trí năng thú cưng của cậu có lên cơn rồi cho cậu xem trực tiếp một bộ “bom tấn” hay không, vẫn nên để cậu chuẩn bị thêm một thời gian đi.

Lucius nhắm chặt mắt, sau khi mở ra thì đã tỉnh táo trở lại, Snape chôn đầu ở cổ cậu hít một hơi thật sâu, cũng đè nén dục vọng xuống. Dù cơ thể phải đau đớn vì nhẫn nhịn, họ cũng sẽ không vì thế mà làm tổn thương người yêu của mình.

Thân mật quấn quýt với nhau một lúc, Harry trở lại phòng mình. Sau khi rửa mặt xong xuôi thì lên giường, mắt mở to bắt đầu ngây ra, rồi gọi Noah: Noah, hệ thống của mi đã kiểm tra xong rồi đúng không? .

Vâng, mọi bộ phận đều vận hành bình thường, tai họa ngầm lần trước đã được sửa chữa. Đương nhiên, nếu muốn nâng cấp, Noah vẫn cần được cung cấp rất nhiều phép thuật .

… Lần này mi sẽ không chiếu vào đầu ta mấy ký ức đã được thiết lập kia nữa chứ! .

Trừ khi bị người khác dùng Chiết tâm bí thuật hoặc tấn công mạnh vào tinh thần, không thì không có vấn đề gì cả .

Harry gật đầu: Với pháp thuật của ta, ắt hẳn không cần lo bị Chiết tâm bí thuật .

Bế quan Bí thuật của chủ nhân vẫn chưa đạt yêu cầu đâu! . Noah hất một gáo nước lạnh không chút nương tay, Nếu như tinh thần có lỗ hổng, dù pháp thuật có mạnh đến đâu vẫn sẽ bị xâm nhập vào trí óc .

Harry câm nín. Bế quan Bí thuật đòi hỏi phải có huấn luyện đối kháng, không giống với những thần chú có thể liên kết riêng rẽ, đương nhiên cậu không thạo lắm. Dù sao bên cạnh cậu cũng có hai Bậc thầy Bế quan Bí thuật Lucius và Snape, dành ra vài ngày đặc huấn là được.

Noah, nhớ kỹ cho ta, không được chiếu những hình ảnh quá kích thích đó . Cậu không thích để lộ vẻ yếu ớt của mình, dù có là giả.

Vâng, chủ nhân, ta sẽ cố gắng .

Cố gắng… Harry không nói gì. Noah, đừng có suốt ngày lôi chủ nhân của mi ra đùa có được không. Harry bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại. Cũng không biết người cha đỡ đầu kia của cậu thế nào rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy Sirius không có tài kinh doanh, hy vọng tài sản nhà Black không bị chú ta hủy hoại.

*********************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét