15/10/2021

HVC - chương 8, 9 (đã beta)

Edit + Beta: Carly 


Chương 8:

Chắc Vân Hỏa đang tìm thứ gì đó? Triệu Vân Tiêu nghĩ vậy. Đi theo Vân Hỏa thêm một lúc, lần này Triệu Vân Tiêu dừng lại. Anh thấy cây bánh mì, Vân Hỏa cũng thấy nhưng hiển nhiên Vân Hỏa không thích quả này. Nó thả cái đuôi đang quấn trên tay Triệu Vân Tiêu ra, sau đó quay đầu kêu vài tiếng với anh, rồi lướt qua cây bánh mì đi sâu vào trong.

“Vân Hỏa?”, Triệu Vân Tiêu gọi với theo, tưởng Vân Hỏa bỏ mình lại, nội tâm có hơi sợ hãi.

Vân Hỏa quay đầu nhìn anh, lại gọi vài tiếng, sau đó tiếp tục chạy sâu vào rừng. Triệu Vân Tiêu đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, anh không tin Vân Hỏa sẽ bỏ anh lại rồi rời khỏi một mình, nhưng tại sao Vân Hỏa lại chạy đi? Triệu Vân Tiêu nhìn cây bánh mì trĩu quả, đầu óc rối bời.

Tiếng kêu của Vân Hỏa vang ra từ trong rừng cây rậm rạp, Triệu Vân Tiêu lập tức an lòng, Vân Hỏa không có đi. Qua một lúc nữa, tiếng kêu của Vân Hỏa lại truyền đến, Triệu Vân Tiêu biết Vân Hỏa đang nói với mình nó đang ở gần đây, đừng sợ. Triệu Vân Tiêu ngồi xuống, chờ Vân Hỏa trở về. Anh phát hiện, anh rất sợ Vân Hỏa bỏ anh lại, âm thầm rời đi.

Bụi cây vang lên tiếng sột soạt, một bóng dáng đỏ thẫm xuất hiện, Triệu Vân Tiêu vội đứng dậy, Vân Hỏa về rồi. Triệu Vân Tiêu hào phóng tặng cho Vân Hỏa một nụ cười thật tươi. Miệng Vân Hỏa đang ngậm một cây trúc sào nhỏ. Nó nhanh chóng bước đến cạnh Triệu Vân Tiêu, đuôi lại quấn lấy cổ tay anh, ra khỏi rừng. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Vân Hỏa đi tìm trúc sào sao? Triệu Vân Tiêu tò mò nhìn thứ gì đó màu xanh lá trông giống trúc bị Vân Hỏa kéo lê dưới đất, tự hỏi Vân Hỏa cần nó để làm gì.

Đưa Triệu Vân Tiêu ra sau tảng đá xong, Vân Hỏa ra bờ hồ. Triệu Vân Tiêu sợ nhìn thấy cái xác ven hồ nên ngoan ngoãn tránh sau tảng đá không nhìn lung tung. Đợi không bao lâu, Vân Hỏa đã trở lại, miệng ngậm cây trúc đã được rửa sạch sẽ. Nó ngồi xuống trước mặt Triệu Vân Tiêu, một chân trước giữ lấy thân trúc, răng cắn ‘rắc’ xuống, cây trúc gãy thành hai đoạn. Vân Hỏa đưa đoạn trúc vừa “cắt” ra đưa cho Triệu Vân Tiêu. Anh nhận lấy, nhòm vào trong, lập tức kinh ngạc nhướng mày.

Gọi một tiếng, Vân Hỏa tiếp tục cắn trúc. Cắn cây trúc thành mấy khúc, nó đẩy toàn bộ đến cạnh chân Triệu Vân Tiêu rồi lại đi mất. Trong thân trúc là thứ gì đó màu trắng giông giống bông vải, Triệu Vân Tiêu đưa một đầu ngón tay quệt lên nếm thử, hai mắt tức thì sáng ngời. Ra là Vân Hỏa dẫn anh đi tìm thức ăn! Bông trong thân trúc ăn hơi giống kẹo bông gòn, có vị ngọt nhẹ. Môi nở nụ cười, Triệu Vân Tiêu không chút khách khí nhấm nháp mỹ vị, ngon quá.

Ăn hết cả cây trúc lúc nào không hay, Triệu Vân Tiêu no nê ợ hai cái. Vân Hỏa đã ăn chưa nhỉ? Triệu Vân Tiêu chần chừ một lúc, cuối cùng bước ra từ sau tảng đá. Trời tối rồi, tầm nhìn không được rõ lắm, Triệu Vân Tiêu nhìn về phía hồ nước thì thấy bóng dáng đỏ sẫm vẫn đang hăng hái chiến đấu với núi thịt. Triệu Vân Tiêu nhíu mày, nhìn mấy phút, anh giương giọng gọi: “Vân Hỏa”.

Quái thú đỏ thẫm đang hăng say lập tức nhìn về phía anh, còn rất phối hợp kêu mấy tiếng. Triệu Vân Tiêu vẫy vẫy tay, Vân Hỏa nhảy khỏi núi thịt, đến bờ sông rửa miệng và móng vuốt, sau đó mới vui vẻ chạy tới.

“Vân Hỏa, thương tích của ngươi còn chưa lành hẳn, nghỉ ngơi đi”, Triệu Vân Tiêu nắm nhẹ lông cổ của Vân Hỏa, ra hiệu bảo nó nghỉ ngơi với mình. Vân Hỏa ngoan ngoãn đi theo, vui vẻ vô cùng. Ra phía sau tảng đá, Triệu Vân Tiêu để Vân Hỏa nằm lên tấm da thú mình đã trải ra, sau đó mang mấy mảnh vải áo phông đã phơi khô đến bờ hồ rửa một chút rồi trở lại lau người cho Vân Hỏa. Vân Hỏa là con thú duy nhất biết chủ động rửa mặt rửa tay mà anh từng gặp, thật lợi hại.

Vân Hỏa xoay người phơi bụng ra, cực kỳ phối hợp. Triệu Vân Tiêu lau rất cẩn thận, miệng vết thương đã khép lại nhưng anh vẫn bôi nước thuốc thêm lần nữa. Người ta nói động vật chỉ để lộ bụng trước người nó tin tưởng. Chà lau vết bẩn trên bụng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu nghĩ, Vân Hỏa ắt hẳn tin tưởng anh lắm nhỉ. Tốt quá. Vì anh cũng rất tin Vân Hỏa.

Da thú trên người Triệu Vân Tiêu được anh dùng nhánh cây mềm quấn vài vòng để cố định. Không có các công cụ như kéo hoặc dao, Triệu Vân Tiêu không thể nào cắt da thú làm quần áo được, chỉ có thể quấn lấy thân trên như một chiếc áo quây, khiến vai và xương quai xanh của anh lộ hết ra ngoài. Hưởng thụ sự phục vụ của Triệu Vân Tiêu, đôi mắt đỏ thẫm của Vân Hỏa nóng hừng hực nhìn những nơi xinh đẹp để lộ ra ngoài của giống cái. Ở cùng giống cái càng lâu, nó càng muốn giữ giống cái lại bên cạnh mình mãi mãi.

Lau cả người cho Vân Hỏa ba lần, Triệu Vân Tiêu mệt mỏi, đổ mồ hôi đầy đầu mới xong. Sau đó, anh cầm lấy một rễ cây thô to có thể dùng để đánh răng, nhúng một ít nước của quả sơn muối rồi vệ sinh răng kiếm cho Vân Hỏa. Vân Hỏa hiểu giống cái muốn làm gì cho mình, vô cùng hạnh phúc há mồm. Triệu Vân Tiêu hài lòng sờ sờ răng kiếm của Vân Hỏa, nghiêm túc vệ sinh răng cho nó. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Vệ sinh răng sạch sẽ hai lần, Triệu Vân Tiêu lại ra hồ chỉnh lý một chút, cũng rửa mặt, súc miệng rồi trở về cạnh Vân Hỏa. Đắp hai tấm da thú còn lại lên người Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu rúc vào vòng ôm ấm áp của nó, sắc mặt có phần ngượng ngùng. Vân Hỏa là giống đực, xử sự lại rất thông minh, làm Triệu Vân Tiêu rất khó đối đãi với nó như con thú bình thường. Nép trong lòng Vân Hỏa thế này, anh có ảo giác như được một thuần nam tính ôm lấy vậy. Nhưng anh vẫn tự nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác, Vân Hỏa chỉ  có chỉ số thông minh cao thôi, dù thông minh đến đâu thì vẫn là một dã thú. Thân thiết thế này với một dã thú hẳn là không sao.

Ôm chặt Triệu Vân Tiêu vào lòng, Vân Hỏa hạnh phúc nhắm mắt lại. Thương tích vẫn chưa lành hẳn, lại bận rộn cả ngày, đúng là rất mệt. Ánh trăng đỏ rực chiếu rọi hai người họ, một dã thú hung mãnh ngủ say, một người trung tính nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng vẻ cả hai ôm lấy nhau trông sao mà hài hòa.

Vân Hỏa mất năm ngày mới xử lý xong thi thể thú da xanh. Đã có mấy con chim lớn thích ăn xác thối chao lượn trên bầu trời. Cánh của chúng vốn đã rất lớn, lại còn bay thành đàn, gần như che kín cả mặt trời. Bầy chim này hình như rất sợ Vân Hỏa, luôn chao liệng trên không chứ không phóng xuống giành thức ăn. Mùi xác thối thật sự rất kinh tởm, Triệu Vân Tiêu tránh đi thật xa, Vân Hỏa cũng không cho anh tới gần hồ. Màn đêm buông xuống, Vân Hỏa vốn đang ôm Triệu Vân Tiêu say giấc lặng lẽ ngồi dậy. Đắp tấm da thú lên người Triệu Vân Tiêu, nó bước đến ven hồ.

Dưới ánh trăng, hình dáng của con thú đỏ thẫm bỗng biến đổi đầy quỷ dị. Bốn chân chấm đất biến thành hình người. Đôi mắt vẫn đỏ như máu, đuôi buông thõng xuống đất, bàn tay như con người có móng vuốt sắc nhọn, mái tóc dài đỏ rực rũ phía sau, tai thú khẽ nhúc nhích, chú ý kỹ đến động tĩnh sau tảng đá. Trải da của thú da xanh ra đất, hắn nhanh nhẹn bỏ đống xương của thú da xanh lên trên. Tờ mờ sáng, Vân Hỏa xuống hồ tắm rửa, sau đó biến trở lại hình thú, về bên cạnh Triệu Vân Tiêu còn đang say giấc, nằm xuống.

Nó vừa nằm nghiêng xuống, Triệu Vân Tiêu đã rúc người vào lòng nó. Nhiệt độ không khí lúc này thấp nhất trong ngày, Triệu Vân Tiêu không đủ ấm vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt. Đôi mắt đỏ thẫm sáng lên, ôm giống cái ỷ lại vào mình chặt hơn nữa, giúp anh ngăn trở cái lạnh của buổi sớm tinh mơ.

Triệu Vân Tiêu tỉnh dậy chỉ thấy toàn thân nóng đổ mồ hôi, mở mắt ra nhìn thì hiểu ngay. Cái đầu to tướng của Vân Hỏa kề sát đỉnh đầu của anh, từ tiếng thở đều đều thì có thể xác định nó vẫn đang say giấc. Biết Vân Hỏa vất vả mấy hôm nay, Triệu Vân Tiêu nhẹ nhàng vén tấm da thú sang bên, không định ngồi dậy. Theo kinh nghiệm của anh, anh mà dậy thì Vân Hỏa nhất định sẽ dậy theo, anh muốn Vân Hỏa ngủ nhiều thêm một chút. Tuy anh là con người, Vân Hỏa là thú nhưng thật ra Vân Hỏa vẫn luôn chăm sóc cho anh, việc anh có thể làm cho đối phương thật sự không nhiều. Thật kỳ lạ phải không? Nhưng thực tế là vậy. Trong những ngày cả hai chung sống, con thú Vân Hỏa này chăm sóc anh rất chu đáo, thường xuyên khiến anh quên mất nó là một con thú, một loài vật chỉ có bản năng trong suy nghĩ của con người. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Dù là con “khủng long” khổng lồ có thể khiến đất rung núi chuyển kia, Triệu Vân Tiêu cũng thấy chỉ số thông minh của nó hoàn toàn không sánh được với Vân Hỏa, có lẽ Vân Hỏa là động vật thông minh nhất trong khu rừng này. Bụng không đói lắm, Triệu Vân Tiêu yên tĩnh nằm trong lòng Vân Hỏa, nhớ lại lúc anh mới tới đây, nhớ đến những ngày Vân Hỏa âm thầm chăm sóc anh, rồi cuộc sống của anh sau khi gặp Vân Hỏa. Nghĩ tới đây, anh bỗng nhớ ra, mình đã không đánh dấu lên vách động nhiều ngày rồi.

Vân Hỏa đã thức giấc lúc Triệu Vân Tiêu kéo da thú sang bên. Nó tưởng giống cái đói bụng, không ngờ đối phương chỉ đẩy da thú ra rồi tiếp tục an tĩnh nằm trong lòng mình. Chắc là thấy nóng rồi. Thật ra nó chẳng mệt mấy chỉ vì một đêm không ngủ, với nó, thức ba bốn ngày cũng không thành vấn đề. Nhưng nó rất, rất hưởng thụ niềm hạnh phúc giống cái dịu dàng nép mình trong vòng tay nó. Hạnh phúc này không biết sẽ kéo dài được bao lâu nên nó muốn lưu giữ càng nhiều càng tốt. Sau khi bị đuổi khỏi bộ lạc, nó vốn luôn bị cô lập càng không có cơ hội tiếp xúc với người khác, thậm chí là thân thiết như thế này với một giống cái. Nó mê đắm sự mềm mại của giống cái, mê đắm mùi hương ngọt ngào hấp dẫn trên người anh. Nó nghĩ, đến ngày nào đó khi giống cái rời bỏ nó, nó nhất định sẽ rất thống khổ, những tháng ngày chung sống với giống cái này sẽ giày vò nó trong suốt quãng đời còn lại.

Song tuy rất quyến luyến nhưng Vân Hỏa chỉ nằm đó chừng một tiếng rồi giả vờ thức giấc. Đầu nó vừa nhúc nhích là Triệu Vân Tiêu biết nó đã tỉnh. Xoa xoa Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu nói: “Ngủ thêm một lúc nữa đi”.

Từ ngôn ngữ cơ thể của Triệu Vân Tiêu, Vân Hỏa hiểu ý của anh, nó chỉ cảm thấy mình bị niềm hạnh phúc vô tận này thổi bay ngay tức khắc. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nó thoáng đượm buồn. Nếu giống cái biết thật ra nó không phải dã thú, tất cả hạnh phúc này sẽ hoàn toàn tan biến. Vân Hỏa đã quen bị bỏ rơi mau chóng thoát khỏi cơn buồn bã. Liếm liếm tay Triệu Vân Tiêu, nó phải dậy thôi, không nên để giống cái đói bụng.

Kéo người duỗi lưng, Vân Hỏa lại liếm vai Triệu Vân Tiêu vừa ngồi dậy, sau đó băng qua anh, tiến vào rừng. Triệu Vân Tiêu biết nó đi tìm thức ăn. Không còn sợ Vân Hỏa sẽ không nói lời nào mà bỏ lại mình, Triệu Vân Tiêu đặt tấm da thú đã gấp lại lên tảng đá bên cạnh, sau đó ra hồ rửa mặt.

Anh đi vòng qua tảng đá thì thấy hơn chục con chim đen đang tụ tập xơi núi thịt “khủng long” đã bị Vân Hỏa lóc ra, mùi xác thối hôi tanh bốc lên nồng nặc. Triệu Vân Tiêu cố gắng tránh thật xa những con chim khồng lồ đáng sợ đó, đến nơi bờ hồ gần tảng đá nhất để rửa mặt. Những con chim đầy nguy hiểm kia không có hứng thú mấy với một người còn sống sờ sờ như Triệu Vân Tiêu, cùng lắm chỉ ngó anh vài lần, như thể đang đoán xem anh có tới giành thức ăn với chúng hay không. Sau khi phát hiện Triệu Vân Tiêu không hề có ý đồ gì với núi thịt nọ, bầy chim to hài lòng không quấy rầy đến Triệu Vân Tiêu, quan trọng nhất là, trên người Triệu Vân Tiêu có cái mùi khiến bọn chúng bất an, nên bọn chúng sẽ không gây sự với anh.

Triệu Vân Tiêu vừa đánh răng vừa chú ý phía núi thịt bên kia. Anh nhớ rất rõ cạnh núi thịt này còn một núi xương mà, sao ngủ một giấc đã không thấy nữa rồi? Da “khủng long” cũng không thấy luôn. Vân Hỏa có vẻ rất coi trọng đống xương đó, không thì đã không tốn công lóc xương như thế. Nghĩ vậy, Triệu Vân Tiêu vội súc miệng. Chẳng lẽ đống xương và da đó bị thú trong rừng trộm đi rồi? Không dám chạy lung tung, chưa kể gần đó còn có một bầy chim ăn thịt, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể chợp mắt sau tảng đá kia, lo lắng chờ Vân Hỏa trở về. Chờ mãi, Vân Hỏa rốt cuộc cũng về, Triệu Vân Tiêu vội chạy tới, nắm lấy lông cổ của nó đi về phía bờ hồ.

Vân Hỏa bỏ con thú còn tươi trong miệng xuống, thắc mắc đi theo Triệu Vân Tiêu, giống cái trông có vẻ rất lo lắng, xảy ra chuyện gì sao? Vân Hỏa không khỏi nghĩ đến mấy con chim ăn thịt thối kia. Có phải chúng đã làm giống cái sợ không? Nó nên quẳng thịt của thú da xanh vào rừng mới phải. Nhưng giống cái không thích mùi hôi thối trên người nó, Vân Hỏa lập tức suy nghĩ xem làm thế nào để dời đống thịt kia đi mà không khiến giống cái ghét bỏ cái mùi trên người mình.

Vân Hỏa không hiểu rõ chuyện đã nghĩ chệch sang hướng hoàn toàn khác. Đi vòng qua tảng đá, Triệu Vân Tiêu chỉ chỉ phía trước, lo lắng hỏi: “Vân Hỏa, không thấy da và xương đâu nữa, có phải bị trộm rồi không?”.

Vân Hỏa mau chóng hoàn hồn lại, nhìn về phía Triệu Vân Tiêu chỉ. Chớp chớp mắt, nó lại nhìn sang giống cái bên cạnh mình. Triệu Vân Tiêu nói tiếp: “Sáng nay ta dậy thì không thấy nữa”. Giá mà Vân Hỏa có thể hiểu lời anh nói thì tốt quá. Triệu Vân Tiêu không biết làm sao để Vân Hỏa hiểu. Vân Hỏa lại đã ngộ ra. Vì chỗ mà Triệu Vân Tiêu vừa chỉ chính là chỗ lúc trước nó chất đống xương kia. Có phải giống cái không thấy nữa nên mới sốt ruột không?

Vân Hỏa liếm liếm vai Triệu Vân Tiêu, sau đó quấn đuôi lên cổ tay anh, dẫn đi. Triệu Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm, Vân Hỏa hiểu rồi! Bước vài bước, Vân Hỏa dừng lại, nằm sấp xuống, đưa đuôi kéo Triệu Vân Tiêu về phía mình. Triệu Vân Tiêu căng thẳng xoa xoa Vân Hỏa đột nhiên gục xuống, kiểm tra vết thương đã khép lại của nó, hỏi: “Vết thương đau lại sao?”.

Đầu Vân Hỏa cọ cọ vào Triệu Vân Tiêu, nâng chân sau bên trái, đẩy Triệu Vân Tiêu lên lưng mình. Triệu Vân Tiêu sửng sốt, bò lên lưng Vân Hỏa với vẻ không chắc ăn lắm, Vân Hỏa muốn anh leo lên sao? Ngay sau đó, Triệu Vân Tiêu khẳng định chắc chắn, vì Vân Hỏa đã đứng thẳng người dậy.

“A!”. Giật mình vì hành động đứng dậy của Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu vội nắm lấy phần lông cổ của nó. Vân Hỏa quay đầu liếm tay anh, vui sướng đi vào rừng. Triệu Vân Tiêu nhoài người trên lưng nó mỉm cười, anh điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi thẳng người lên, tinh thần không khỏi phấn chấn hẳn. A, đây là cảm giác khi cưỡi ngựa sao? Không, không, Vân Hỏa không phải ngựa, lại còn oai hơn ngựa nhiều. Triệu Vân Tiêu xoa xoa cái đầu to tướng của Vân Hỏa, khom người kề sát tai nó, nói: “Vân Hỏa, cám ơn ngươi”.

Vân Hỏa… Dã thú biết đây là tên giống cái đặt cho nó. Tuy nó không đọc được, cũng không hiểu tên này có nghĩa gì nhưng nó rất thích, thích tên giống cái đặt cho mình, mang ý nghĩa gì thì nó cũng thích vô cùng. Ôm tâm trạng vui vẻ, Vân Hỏa nện bước cũng càng nhẹ nhàng hơn, nó sải cánh ra, chạy thật nhanh, như thể có thể bay lên bất kỳ lúc nào. Triệu Vân Tiêu cố hết sức ôm lấy cổ Vân Hỏa, mỉm cười hỏi: “Vân Hỏa, cánh của ngươi có thể bay được không?”. Trên mây có lửa, nhất định bay tận trời cao. [6]

[6] Vân Hỏa (mây lửa) có nghĩa ngọn lửa báo hiệu (trong chiến tranh thời cổ đại), mang điềm lành, ngoài ra, ‘trời cao’ trong vế sau khi để nguyên Hán Việt thì chính là tên Vân Tiêu của anh, cũng có thể hiểu thành Vân Hỏa sẽ mang Vân Tiêu bay lên.

Bay tận trời cao… Triệu Vân Tiêu đột nhiên rất khao khát Vân Hỏa có thể đưa mình bay lên. Vân Hỏa dường như nghe được tiếng lòng của anh, nó khẽ xoay chân, phóng qua lại thật nhanh rồi vỗ cánh, Triệu Vân Tiêu giật mình hô lên. A! Vân Hỏa bay lên rồi! Không bay lên cao ngay lập tức, Vân Hỏa cõng Triệu Vân Tiêu bay qua mặt hồ, đáp xuống tảng đá, rồi lại bay lên, đáp xuống bìa rừng. Tiếng cười của Triệu Vân Tiêu cũng khiến Vân Hỏa thấy hạnh phúc chưa từng có. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Vân Hỏa, Vân Hỏa…”, Triệu Vân Tiêu gọi đi gọi lại tên Vân Hỏa, hy vọng đối phương biết đó là tên anh đặt cho nó. Vân Hỏa, Vân Tiêu, giờ phút này, Triệu Vân Tiêu cảm thấy Vân Hỏa chính là người nhà của mình, mà anh, cũng là người nhà của Vân Hỏa.

 

*********************

Chương 9:

Quên đi chuyện ăn sáng, quên cả việc tìm đồ “bị trộm”, Vân Hỏa chở Triệu Vân Tiêu bay tới bay lui, đến khi bụng anh lên tiếng rột rột kháng nghị mới ngừng lại. Tựa người lên lưng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu không muốn xuống. Vân Hỏa cũng không để anh xuống mà chở Triệu Vân Tiêu vào rừng, không quá xa, rồi dừng lại lần nữa . Dang chân ngồi trên lưng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu kinh ngạc nhìn …ừm, cái túi bằng da to đùng trước mặt mình.

Trèo xuống lưng Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu giơ một tay che mũi, bước tới trước cái túi da kia, vươn tay sờ thử, thứ bên trong rõ ràng chính là đống xương mà anh tưởng đã bị trộm đi. Xương và da “khủng long” chưa được rửa sạch nên vẫn còn nồng nặc mùi thối rữa. Không ở lại lâu, Triệu Vân Tiêu về bên cạnh Vân Hỏa, sau khi đối phương chủ động hạ thấp người xuống thì cũng rất chủ động trèo lên lưng đối phương.

Nhìn tứ chi cường tráng và móng vuốt sắc bén của Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu tò mò hỏi: “Vân Hỏa, ngươi buộc thắt nút da “khủng long” này bằng cách nào thế?”. Triệu Vân Tiêu nghĩ mãi không ra. Bỏ tất cả xương vào tấm da “khủng long” không khó, cái khó chính là dùng tấm da này bọc toàn bộ xương lại rồi còn thắt nút cố định nữa. Triệu Vân Tiêu cảm thấy Vân Hỏa là một dã thú “ghê gớm” hết sức - biết tự rửa mặt, rửa tay, biết phối hợp để anh đánh răng cho, biết lóc nội tạng, còn biết bọc xương lại… (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Triệu Vân Tiêu xoa đầu Vân Hỏa: “Còn cái gì mà ngươi không biết làm không?”.

Vân Hỏa nghe không hiểu, hắn bước nhanh về trước, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất từ đó đến giờ của hắn. Chạy tới nơi hai người hay ăn cơm, Vân Hỏa thả Triệu Vân Tiêu xuống. Triệu Vân Tiêu cũng không cần Vân Hỏa trả lời, anh đi nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn. Mỗi bữa dù anh làm nhiều hay ít, Vân Hỏa đều sẽ ăn hết. Vân Hỏa nằm sấp ở một bên nhìn Triệu Vân Tiêu bận rộn, thế này trông như thể giống cái của hắn đang nấu cơm cho hắn vậy, Vân Hỏa dùng cách như thế tự lừa dối mình.

Thương tích trên người Vân Hỏa về cơ bản thì đã ổn, tốc độ hồi phục cũng khiến Triệu Vân Tiêu kinh ngạc không thôi. Bữa sáng và bữa trưa này Triệu Vân Tiêu định làm thịt nướng. Có người thầy đạt tiêu chuẩn như Vân Hỏa, Triệu Vân Tiêu hiện đã có thể nắm rõ rất nhiều loại quả và thực vật ăn được. Từ sau khi Vân Hỏa xuất hiện, Triệu Vân Tiêu đã không về hang động của mình nữa. Mặt trăng ở đây tuy có màu đỏ nhưng thời tiết khá đẹp và không có mưa, không thì Triệu Vân Tiêu đã phải trở về hang động nhỏ đó rồi. Anh cũng không quá muốn về đó lắm. Lúc một mình trốn trong hang động, anh luôn nơm nớp lo sợ, nay có Vân Hỏa bên cạnh, dù ngủ ở ngoài, anh cũng có thể an tâm ngủ đến tận hừng đông.

Triệu Vân Tiêu nếm thử toàn bộ thực vật có thể dùng làm gia vị, cho dù anh làm kiểu gì, Vân Hỏa cũng không chê. Ăn trước một quả cam làm khai vị, Triệu Vân Tiêu không cho Vân Hỏa ăn, vì Vân Hỏa là động vật ăn thịt tuyệt đối, anh bó tay trong việc để Vân Hỏa chịu ăn hoa quả và rau xanh rồi. Anh đã không xuống hồ cố tìm cách về nhà nhiều ngày nay. Nội tâm Triệu Vân Tiêu rất mâu thuẫn. Nếu không vì lo cho cha, có thể anh đã chọn ở lại đây, sau khi có Vân Hỏa bên cạnh, anh phát hiện cuộc sống hàng ngày của mình không còn buồn chán nữa, trái lại còn rất nhàn nhã. Chỉ cần lo việc lấp bụng, chẳng cần để ý chuyện gì khác, quan trọng nhất là có thể tránh xa chuyện của Lâm Minh Viễn.

Nếu anh trở về, Vân Hỏa phải làm sao đây? Anh tiếp nhận sự chăm sóc cẩn thận của Vân Hỏa, Vân Hỏa còn là ân nhân cứu mạng anh, nếu anh cứ thế trở về mà bỏ lại Vân Hỏa thì quá là vong ân phụ nghĩa. Triệu Vân Tiêu thật sự rất khó xử. Không để vẻ khó xử hiện ra trên mặt, Triệu Vân Tiêu nướng thịt xong thì sang nấu canh rau rừng. Anh đã quen mỗi bữa ăn phải có chút rau rồi. Khi nấu canh xong, thịt cũng đã nguột bớt. Triệu Vân Tiêu xé lấy phần chân, còn lại đều thuộc về Vân Hỏa, còn canh rau, Vân Hỏa hoàn toàn không đụng tới.

Triệu Vân Tiêu húp một chén canh trước rồi mới ăn thịt. Anh rất nhớ mấy loại thực phẩm cơ bản như cơm, cháo, mì sợi, vân vân, tiếc là ở đây không có, nhưng có thịt để ăn cũng tốt lắm rồi. Nhìn Vân Hỏa nhai nuốt thịt nướng từng ngoạm lớn, Triệu Vân Tiêu lại cảm thán – không hổ là động vật ăn thịt. Một chân thú thôi cũng đã quá giới hạn có thể tiếp nhận của Triệu Vân Tiêu, anh ăn được một phần ba thì ăn không vô nữa. Triệu Vân Tiêu không có chút gánh nặng tâm lý nào mà đưa nó cho Vân Hỏa, Vân Hỏa lập tức há mồm ngậm lấy, nó thích nhất là đồ ăn còn thừa của giống cái.

Khi Triệu Vân Tiêu ăn sạch rau dại, Vân Hỏa vẫn còn đang ăn. Đến lúc Vân Hỏa ăn xong, Triệu Vân Tiêu đã dọn dẹp xong xuôi vắt vải áo phông lau miệng và vuốt cho Vân Hỏa, anh cứ thấy Vân Hỏa liếm không sạch, hơn nữa nghĩ sao thì liếm cũng không sạch bằng trực tiếp chà lau. Đó cũng là chuyện duy nhất mà Triệu Vân Tiêu tự nhận rằng mình có thể làm cho Vân Hỏa ngoài nấu ăn. Anh lúc bấy giờ vẫn chưa biết, chỉ việc này thôi đã khiến Vân Hỏa hạnh phúc đến nhường nào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Hôm nay sau khi trời chuyển tối, Triệu Vân Tiêu ăn xong bữa tối có vẻ yên lặng hơn lúc ban ngày nhiều. Vân Hỏa nhận ra anh có tâm sự, nằm sát bên cạnh anh, liếm liếm tay, vai và cổ anh. Đặt một tay lên cái đầu to bự của Vân Hỏa, nội tâm Triệu Vân Tiêu dằn vặt không thôi. Một lúc lâu sau, anh nói với vẻ bồn chồn: “Vân Hỏa, ta xuống nước, kiếm chút đồ, ngươi ở đây chờ ta nhé”.

Nắm chặt tay, Triệu Vân Tiêu ôm lấy cái đầu to của Vân Hỏa, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi. Nếu, nếu đêm nay ta vẫn thất bại, ta sẽ không kiên trì nữa. Xin lỗi ngươi”.

‘Gừ…’. Tim Vân Hỏa đập dồn dập, nó nâng một vuốt ôm lấy Triệu Vân Tiêu. Giống cái ôm nó, ôm nó… Đồng thời, nó cũng cảm nhận được sự suy sụp truyền đến từ giống cái. Đã có chuyện gì sao?

“Vân Hỏa, ngươi ở đây chờ ta”.

Triệu Vân Tiêu thả đầu Vân Hỏa ra, đứng dậy. Vân Hỏa lập tức muốn đứng lên theo, lại bị Triệu Vân Tiêu ấn lại.

“Chờ ta”.

Nhìn Vân Hỏa chăm chăm một lúc, Triệu Vân Tiêu đi ra hồ, sau đó bước xuống hồ trong ánh mắt lo lắng chăm chú của Vân Hỏa. Vân Hỏa vẫn đứng dậy đi ra theo, nó đứng ở ven hồ nhìn Triệu Vân Tiêu bước từng bước vào sâu xuống đấy. Nó biết. Lúc giống cái và nó còn chưa chạm mặt nhau, mỗi đêm anh đều sẽ nán lại trong hồ một lúc lâu. Nhưng sau đó giống cái không đi nữa, nó cũng quên mất chuyện này, sao tối nay…

‘Gừ —’.

Vờ như không nghe thấy tiếng kêu của Vân Hỏa, bước chân của Triệu Vân Tiêu không hề dừng lại, đến khi nước hồ dâng đến ngang ngực, hô hấp cũng trở nên khó khăn, anh mới dừng lại. Đứng trong hồ một lúc thật lâu, anh lại từ từ di chuyển sang bên cạnh, nói đi nói lại trong lòng câu ‘xin lỗi’.

Vân Hỏa không quấy rầy Triệu Vân Tiêu, vẫn đứng bên hồ dõi theo anh. Đến khi Triệu Vân Tiêu mệt mỏi chuẩn bị bơi về, nó liền nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi tới trước mặt Triệu Vân Tiêu. Trong hồ nước, dã thú và nhân loại đối mặt nhau, hai “người” lẳng lặng nhìn đối phương, ánh trăng đỏ chiếu xuống bao phủ hết thảy trong ánh đỏ khiếp người của nó nhưng bầu không khí trong hồ, lại tăng thêm chút ái muội.

Tiếng nước chảy róc rách, Triệu Vân Tiêu nâng tay sờ lên cái đầu bự của Vân Hỏa, giọng nỉ non: “Vân Hỏa, liệu ngươi có rời xa ta không?”. Có lẽ, anh thật sự không về được nữa.

Vân Hỏa cọ cọ vào tay Triệu Vân Tiêu, lần đầu tiên liếm lên mặt anh, liếm đi giọt nước mắt rơi xuống từ mắt anh. Giống cái đang thương tâm, tại sao? Nó không hiểu. Vân Hỏa hơi nôn nóng. Nó chỉ có thể dùng lưỡi mình an ủi giống cái.

“Vân Hỏa… ta chỉ có ngươi thôi”. Triệu Vân Tiêu ôm lấy đầu Vân Hỏa, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ. Vân Hỏa dang cánh ra, rồi khép lại, ôm Triệu Vân Tiêu vào lòng, tứ chi khuấy động trong nước để ổn định thân thể mình. Hai tay Triệu Vân Tiêu siết chặt hơn, cánh tay trắng ngần mềm mại nom càng trắng sáng dưới ánh đỏ chiếu rọi. Vân Hỏa không ngừng liếm mặt Triệu Vân Tiêu, nó hy vọng xiết bao giống cái “của nó” không còn buồn thương nữa. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Hai “người” cứ ôm nhau trong hồ như thế. Sợ giống cái ở trong nước lâu sẽ cảm lạnh, Vân Hỏa cưỡng ép mình thoát khỏi khoảnh khắc kiều diễm hiện tại. Thu cánh lại, nó giữ nguyên tư thế Triệu Vân Tiêu ôm mình, bơi trở lại bờ. Triệu Vân Tiêu cũng không buông tay, để mặc Vân Hỏa chở mình về.

Vừa lên bờ, Triệu Vân Tiêu lập tức hắt xì một cái. Vân Hỏa vội đẩy anh tới gần đống lửa, nó thì chạy ra xa, đưa lưng về phía Triệu Vân Tiêu giũ sạch nước trên người. Triệu Vân Tiêu cởi da thú ướt sũng trên người xuống, thấy Vân Hỏa vẫn đưa lưng về phía mình, anh cởi luôn quần dài đã rách vài chỗ và quần lót ra. Trước hết đặt quần dài và quần lót qua một bên, anh ra sau tảng đá lấy tấm da thú lớn nhất quấn quanh người, sau đó dùng nhánh cây mềm buộc cố định lại. Trở về cạnh đống lửa, Triệu Vân Tiêu lên tiếng: “Vân Hỏa, ta xong rồi”.

Vân Hỏa “của anh” thật sự y như con người vậy, biết tránh đi khi hay anh thay đồ nữa. Nếu Vân Hỏa là người thì tốt quá… Ý nghĩ chợt lóe lên này làm mặt Triệu Vân Tiêu đỏ lựng, sao anh lại có suy nghĩ này chứ? Không dám nghĩ tiếp nữa, anh đi giặt quần dài và quần lót. Nhìn vải càng lúc càng rách nát, Triệu Vân Tiêu thầm thở dài, anh phải mau chóng tìm công cụ may đồ thích hợp mới được, không thể cứ mặc áo quây mãi. Cúi đầu nhìn, Triệu Vân Tiêu bật cười, giờ không phải áo quây nữa, là váy quây luôn rồi. Tuy là người trung tính nhưng anh không thích mặc váy.

Vân Hỏa đã trở về cạnh đống lửa thấy Triệu Vân Tiêu cười, lúc này mới an tâm. Có điều, giống cái mặc như vầy trông đẹp quá, đẹp hơn thứ kỳ quái (quần) kia nhiều. Rốt cuộc giống cái đến từ đâu? Giống cái trong bộ lạc không ăn mặc như vậy, nó cũng chưa từng thấy giống cái của các bộ lạc khác mặc thứ kỳ quái đó. Mặc dù món màu trắng kia (quần lót) của giống cái thật hấp dẫn, vừa vặn bao lấy chỗ ấy của giống cái. Vân Hỏa không dám nhớ lại nữa, mũi nó nóng lên rồi.

Không hay biết có một dã thú háo sắc đang động dục với mình, Triệu Vân Tiêu giặt xong thì lấy máy tính bảng trong bọc đồ ra, sau đó bước đến nằm xuống cạnh Vân Hỏa, gối đầu lên phần cổ xù lông của nó. Vân Hỏa tò mò nhìn tấm bảng phát sáng to cỡ một bàn tay trong tay anh, đây là gì vậy?

“Vân Hỏa, thật ra ta không phải người của thế giới này”. Triệu Vân Tiêu rút bút viết, mở sổ ghi chú trong máy ra, vừa viết xuống tâm trạng và quyết định hôm nay của mình, vừa tiếp tục nói: “Thế giới ta sống hoàn toàn khác với nơi này…”.

Biết Vân Hỏa nghe không hiểu nhưng Triệu Vân Tiêu vẫn xem nó như người bạn có thể dốc bầu tâm sự, nói hết cho Vân Hỏa nghe mình đến đây thế nào, rồi những chuyện không vui trước khi đến. Hai tai của Vân Hỏa nghiêm túc lắng nghe, mắt lại nhìn chằm chằm vào tay Triệu Vân Tiêu. Anh đang làm gì thế? Cái bảng phát sáng này có rất nhiều ký hiệu kỳ lạ mà nó không hiểu, gì vậy nhỉ? Vân Hỏa càng ngày càng hiếu kỳ về giống cái “của mình”.

Xốc lại tinh thần xong, Triệu Vân Tiêu an tĩnh ngồi viết. Vân Hỏa xáp đến ngửi ngửi, muốn biết đây là gì. Triệu Vân Tiêu cũng chẳng biết giải thích làm sao, có giải thích thì Vân Hỏa cũng không hiểu. Anh để mặc cho Vân Hỏa nghiên cứu, còn mình thì chuyên tâm viết. Đến khi viết xong, anh cất bút đi, mở chức năng chụp hình, chụp tấm hình đầu tiên sau khi đến thế giới này trong đôi mắt đỏ thẫm trợn tròn của Vân Hỏa. Trong hình là Vân Hỏa kinh ngạc và Vân Tiêu nở nụ cười thật tươi.

“Ha ha, Vân Hỏa, thì ra ngươi cũng biết sợ”.

“Grào —!”.

Thứ này là gì! Sao lại “cất” nó vào được!

Triệu Vân Tiêu đang ngủ, vẫn tựa mình trong cái ôm ấm áp của Vân Hỏa nhưng Vân Hỏa chẳng buồn ngủ tí nào, còn đang vò đầu bứt tai. Nó bị giống cái “cất” vào cái bảng phát sáng kia nhưng hiện giờ nó vẫn còn tồn tại ở đây, vậy cái người bị đưa vào đó là ai? Rầu rĩ vì mình không hiểu được những gì giống cái nói, Vân Hỏa rất muốn moi cái bảng đang nằm trong thứ gì đó kỳ lạ (túi đồ) của giống cái ra, nhìn xem liệu mình có còn ở bên trong không.

Vươn móng tới mò mẫm, móc lấy túi đồ, Vân Hỏa nhẹ nhàng kéo đến trước mặt mình, sau đó, hai tai nó cụp xuống. Cái này mở ra thế nào? Nó há mồm định cắn nhưng rồi lập tức dừng lại. Nếu để giống cái biết được mình làm hư đồ của anh thì nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng mà, làm sao mở cái này ra đây? Vân Hỏa cố nhớ lại cách giống cái lấy cái bảng nọ ra, kết quả, nó rầu rĩ rũ tai thấp xuống nữa, nó không để ý!

Rốt cuộc lấy ra làm sao?! Dã thú Vân Hỏa hoàn toàn không biết kéo khóa kéo ra thế nào. Ngay lúc lòng nó nóng như lửa đốt, người trong lòng nó bỗng lẩm bẩm: “Cha…”. Vân Hỏa tức thì cứng đờ, ngó xuống người đang nằm trong lòng. Nuốt nước miếng một cái, Vân Hỏa đẩy túi đồ về chỗ cũ, vẫn nên đợi trời sáng lên rồi xem giống cái có lấy ra nữa không thôi, nó sẽ để ý xem giống cái lấy ra thế nào.

Vân Hỏa nằm xuống, nó không buồn ngủ mà đưa mắt ngắm nhìn giống cái trong lòng, chỉ vậy thôi đã làm nó vô cùng hạnh phúc. Trên người quấn da thú bít hơi, còn lấy nhánh cây buộc lại, Triệu Vân Tiêu ngủ không được thoải mái lắm. Trong lúc mơ màng, anh giật đứt bốn nhánh cây trên người, kéo da thú ra, mỗi một lỗ chân lông trên người tranh nhau “hít thở” vì sắp bị bí chết. Toàn thân thư thái hẳn, Triệu Vân Tiêu gác tay lên người dã thú, tiếp tục ngủ say sưa, không chút hay biết cơ thể của dã thú đã cứng ngắc. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Vân Hỏa nhìn mà ngu người. Giống cái dán sát vào người nó với trạng thái gần như trần trụi, trần trụi… trần trụi… Hơi thở của Vân Hỏa bỗng chốc trở nên dồn dập, không dám nhúc nhích. Thứ gì đó ở giữa hai chân sau rục rịch ngóc đầu. Không thể kháng cự lại sự cám dỗ của dục vọng, Vân Hỏa kéo tấm da thú che nửa cơ thể còn lại của giống cái ra, thân thể trắng ngần hoàn toàn phơi bày trước mắt nó. Hơi thở của Vân Hỏa nóng rực, nó cúi đầu ngửi ngửi cơ thể giống cái một lúc lâu, “chân thú” giữa hai chân xông ra khỏi lớp da bọc lấy nó thường ngày, nom dữ tợn vô cùng.

Muốn, rất muốn có được giống cái này, muốn giống cái này sinh con cho nó. Đầu lưỡi của Vân Hỏa nhẹ nhàng lướt qua đầu ngực của giống cái, sau đó nó nghe thấy tiếng rên rỉ khiến dục vọng của nó dâng trào. Dưới ánh trăng, cơ thể trắng ngần của giống cái nom hồng hào hơn. Eo nhỏ, chân dài, cơ thể mảnh mai, cả vùng đất huyền bí đầy cám dỗ với nó. Vân Hỏa ngửi ngửi chỗ giữa hai chân Triệu Vân Tiêu, muốn liếm nơi tinh xảo còn đang ngủ say kia, lại không ngừng cưỡng chế bản thân không được làm thế. Trước khi mất kiểm soát, Vân Hỏa kéo tấm da thú đắp lên người Triệu Vân Tiêu, nó nhảy lên tảng đá mau chóng rời đi, một lúc sau thì vang lên tiếng thứ gì đó rơi ‘ùm’ xuống nước.

Trong lúc mơ màng, Triệu Vân Tiêu thấy như có người sờ mình, vuốt ve anh từ đầu tới chân một lần, sau đó đắp da thú cho anh rồi ôm chặt lấy anh. Chắc là Vân Hỏa… Nhưng móng vuốt của Vân Hỏa sao lại giống tay người vậy? Triệu Vân Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời còn tối, thân thể kề sát thứ gì đó xù lông, Triệu Vân Tiêu lại nhắm mắt lại, quả nhiên là Vân Hỏa. Ưm… cảm giác da thịt kề sát nhau thế này tuyệt thật. Đầu óc vẫn còn hỗn loạn chưa nhận ra mình đang trần như nhộng, Triệu Vân Tiêu lại chìm vào giấc ngủ say.

Bề mặt lông cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của giống cái, Vân Hỏa thức trắng cả đêm.

—————

Carly: Cụm sách điện tử ở chương 8 trong tiếng Trung nó là vầy [平板书]. Có chữ tức ‘sách’, tui search cả cụm thì nó cũng ra hình na ná vậy nên ban đầu dịch thế, sau thì có bạn góp ý, rồi thêm các chức năng xuất hiện trong chương này nữa nên chuyển thành ‘máy tính bảng’ nha.

Vân Hỏa bình tĩnh anh ei =)))

**********************



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét