27/05/2017

TTTN - chương 293-297

Edit + Beta : Carly


Chương 293 : Tìm nhà mới


Trong cuốn hồi ký sau này của Trương Vũ Cường, lời lẽ khi nói về Đường Tư Hoàng hiện rõ sự xem trọng của ông ta đối với y, ‘hậu sinh khả úy’ là lời đánh giá của Trương Vũ Cường dành cho Đường Tư Hoàng. Nhưng tất cả đều là nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Hậu sinh khả úy : hay còn có thể nói là ‘sóng sau xô sóng trước’, ý nói kẻ sinh sau ắt sẽ hơn bậc đàn anh
Trương Vũ Cường im lặng một chốc rồi nói : “Vậy thì chúc đội trưởng Đường mã đáo thành công. Ngoài ra, còn có một việc cần nhờ đội trưởng Đường một chút.”
Đường Tư Hoàng khách sáo làm động tác ‘mời nói’ : “Thủ tướng Trương cứ nói.”
“Viện nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu khả năng kích phát ra dị năng thứ hai, nhưng hiện tại vẫn không có tiến triển gì, không biết đội trưởng Đường có thể chỉ điểm một chút không? Tôi đại diện cho toàn bộ người sống sót cả nước cám ơn cậu.” Trương Vũ Cường cất lời trịnh trọng. Trước mắt, cả căn cứ chỉ có một mình Đường Tư Hoàng là người có hai loại dị năng, đối với việc này, ông ta chưa từng dùng thủ đoạn cực đoan gì, thậm chí trong lúc Cố Thanh Sơn cản trở Đường Tư Hoàng còn âm thầm bảo vệ y, đó đều là thành ý của ông ta với Đường Tư Hoàng. Lúc này lại còn chủ động mời đã là hạ mình rồi, huống hồ còn với danh nghĩa vì đại cục. Nếu Đường Tư Hoàng từ chối thì dù thế nào cũng thật khó nói.
Đường Tư Hoàng vẫn còn khá là kính trọng Trương Vũ Cường, chỉ mỗi việc ông ta xem trọng nữ giới là có thể thấy được ông ta là một người lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng. Thế nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là y sẽ thỏa hiệp với Trương Vũ Cường, trừ phi có thể đạt được lợi ích từ chuyện đó. Ở tận thế, phải bảo vệ tốt cho bản thân và người mình quan tâm trước mới có thể nói tới chuyện khác.
“Đáng tiếc, việc Đường mỗ có được hai loại dị năng thật sự là ngẫu nhiên.”
Tầm mắt Trương Vũ Cường nhìn thẳng vào y, khí thế bức người, rõ ràng là có phần không tin lời y nói.
Đường Miểu lên tiếng : “Thủ tướng Trương, chuyện này cũng giống y như trong mỗi một vạn người, chỉ có ba người có nhóm máu RH âm tính (Rh-) vậy.”
Trương Vũ Cường trầm mặc vài giây rồi khẽ thở dài : “Cậu nhóc này nói phải.”
Đường Tư Hoàng vỗ vỗ chân Đường Miểu, nói : “Có điều, thủ tướng Trương có thể an tâm, nếu Đường mỗ phát hiện được cái gì trọng yếu, nhất định sẽ báo cho ngài. Đất nước thịnh suy, người dân ắt phải có trách nhiệm * .”
(* [天下兴亡, 匹夫有责] nguyên văn là “thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách”, tức : đất nước hưng vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm)
Bóng lưng Trương Vũ Cường rời đi trông có phần nặng nề, nhưng vẫn thẳng tắp. Trước khi lên xe, ông ta ngửa đầu nhìn trời.
Đường Miểu đưa mắt nhìn ông ta rời khỏi sân nhà, trong lòng đã hiện ra những ý nghĩ bước đầu. Nhưng thời cơ chưa chín muồi, hiện tại chưa phải lúc làm rõ vấn đề.
“Vào thôi.” Đường Tư Hoàng ôm eo cậu thúc giục.
“Cha, mai chúng ta lên đường đi.” Đường Miểu đề nghị.
Đường Tư Hoàng nhíu mày. Vì hành động của Cố Thanh Sơn mà kế hoạch thật sự đã trì hoãn quá lâu. Thế nhưng, trước khi tóm được Lăng Ý, y không hy vọng Đường Miểu rời khỏi căn cứ. Ai mà biết được tên đó sẽ nhảy bổ ra lúc nào chứ. Nhưng Đường Miểu cứ nhìn chằm chằm vào mắt y không cho phép từ chối, lại còn tràn ngập vẻ lấy lòng khiến tim y không khỏi mềm nhũn, Đường Tư Hoàng thở dài một hơi trong lòng, đành thỏa hiệp thôi. Bất kể ra sao, mình cứ luôn ở cạnh nó, nhất quyết không để nó bị thương là được.
Động tác gật đầu mới làm được một nửa, đã bị nhóc con xấu xa cười sáng lạn đưa tay ôm lấy mặt, đầy buồn nôn mà hôn lên khắp mặt y, trên dưới trái phải, còn cố ý để lại hai dấu nước.
Đường Xuân ‘phụt’ cười thành tiếng, ngay lúc hai cha con kia nhìn sang thì kịp thời ngậm lại, nghiêm mặt nhìn về trước.
Trước khi lên đường, còn một chuyện khác nữa.
Nửa tiếng sau, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã xuất hiện bên trong nhà của Tiếu Hồ Lâm. Hiện tại Hồ Đồ đội của Tiếu Hồ Lâm cũng khá phát triển, có tổng cộng một trăm hai mươi người. Căn nhà bên cạnh Đường phủ mà Tiếu Hồ Lâm đã mua từ rất lâu về trước nay đã là chỗ ở của Tiếu Hồ Lâm và mấy tên thân tín, những người khác của Hồ Đồ đội cũng tìm được chỗ khác.
“Ồ, hai vị khách lâu lâu mới tới, sao hôm nay rảnh rỗi đến chơi thế?” Tiếu Hồ Lâm vừa thấy hai người họ liền ngó ra sau lưng hai người, “Tiểu Thất không tới sao?”
Đường Miểu dở khóc dở cười. Cậu thiệt tình là chẳng hiểu nổi cái người này. Tiếu Hồ Lâm mỗi lần thấy Đường Thất là lại chọc ghẹo người ta, mỗi lần gặp cậu và cha cũng đều hỏi Đường Thất đâu, giống như thật sự có hứng thú với Đường Thất vậy, nhưng lại chưa từng thấy hắn ở riêng với Đường Thất bao giờ. Mà nếu nói thái độ của Tiếu Hồ Lâm với Đường Thất chỉ là vui đùa thì những lúc mà hai người ở cạnh nhau, ánh mắt Tiếu Hồ Lâm nhìn Đường Thất dường như lại khác với lúc nhìn những người khác.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu ngồi xuống, không nói gì, đợi thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm đem trà lên rồi rời đi thì mới ngồi bắt chéo chân, không động vào tách trà.
Động tác chuẩn bị uống trà của Tiếu Hồ Lâm khựng lại. Hắn hiểu rất rõ Đường Tư Hoàng, tư thế này rõ ràng là có chuyện, lại còn chẳng phải chuyện nhỏ.
“Sao thế?” Hắn cũng nghiêm chỉnh lại, có hơi buồn bực. Từ sau khi cứu Đường Miểu về, quân đoàn hoa quả cũng không có chuyện gì lớn có thể liên quan tới Hồ Đồ đội cả.
Đường Tư Hoàng đi thẳng vào vấn đề : “Khoảng thời gian tới, quân đoàn hoa quả sẽ rời khỏi căn cứ Kinh đô, lần nữa tìm kiếm nơi đóng quân. Nếu có ý muốn đi cùng thì sáng mai đi ra ngoài với bọn tôi.”
Tiếu Hồ Lâm nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng hắn biết Đường Tư Hoàng không phải là người thích nói đùa, tức thì đưa tay áp lên trán y : “Đâu có sốt đâu ta.”
Đường Miểu vô thức chặn tay hắn lại, nghiêm mặt : “Chú Tiếu, cha con rất nghiêm túc.”
Tiếu Hồ Lâm không lên tiếng trêu cậu quá độc chiếm như thường ngày mà bật cười rầu rĩ, xen lẫn chút bất đắc dĩ : “Tư Hoàng, cậu điên rồi à? Tình hình hiện tại của căn cứ, tôi khỏi cần phải nói nhiều phải không? Thức ăn dự trữ, an ninh, vũ khí, thiết bị và các nghiên cứu khoa học. Không chỗ nào là không tốt. Sao lại vô duyên vô cớ muốn rời khỏi căn cứ Kinh đô?”
Đường Tư Hoàng gật đầu, không khuyên hắn mà chỉ nói : “Đúng thật là thế. Tôi cũng không nói là căn cứ Kinh đô không tốt, chỉ là không muốn chỉ giới hạn ở đây thôi, mục đích rời đi chủ yếu là cày ruộng canh tác. Sau khi xác định được nơi chuyển tới, tôi sẽ cho người tới thông báo cho cậu. Có điều, tôi nhắc nhở cậu, sau này mà muốn gia nhập thì phải nộp vật tư.”
“Anh, anh hai của tôi ơi, cậu xác định đây là trọng điểm câu chuyện hôm nay?” Tiếu Hồ Lâm thiếu chút nữa đã hộc máu. Tin tưởng Đường Tư Hoàng, hắn biết rõ nếu không có lý do, Đường Tư Hoàng sẽ không nói mấy câu này, vốn đang chờ Đường Tư Hoàng nói thêm mấy lý do khác nữa, ai mà ngờ người anh em này cứ vậy rồi thôi? Hắn thiệt bị Đường Tư Hoàng làm cho hồ đồ luôn rồi. = =”
Đường Miểu biết rõ Tiếu Hồ Lâm là người bạn mà cha mình cực kỳ quan tâm, về tư tâm, thật sự hy vọng Tiếu Hồ Lâm có thể đi cùng. Hơn nữa, nếu Tiếu Hồ Lâm đi cùng bọn họ, sẽ khiến cậu dễ chia sẻ chút chỗ tốt trong không gian cho hắn hơn, ít nhất cũng giúp Tiếu Hồ Lâm an tâm về an toàn của bản thân hơn. Nhưng di chuyển cả một đội ngũ không phải là chuyện nhỏ, cũng chẳng dễ dàng gì, trong lúc đường xá xa xôi thậm chí sẽ có cả thương vong. Cho nên không thể ép Tiếu Hồ Lâm đi được, tất cả cứ để Tiếu Hồ Lâm tự mình xem xét. Dù sao thì tình hình hiện tại của căn cứ Kinh đô quả thật rất tốt.
“Chú Tiếu. Chú cân nhắc cho kỹ đi. Con và cha đều hy vọng chú có thể đi cùng.”
Câu này hiển nhiên làm Tiếu Hồ Lâm cảm động vô cùng, đắc ý nhìn Đường Tư Hoàng : “Vẫn là con nghĩ cho ta!” Lại thấy vẻ mặt Đường Tư Hoàng vẫn lạnh nhạt, ngay cả nửa ánh mắt cũng chẳng thèm cho hắn. Haizzz, cái tên họ Đường này đúng là trọng sắc khinh bạn mà!
“Đi thôi, còn nhiều thứ cần thu dọn lắm.” Đường Tư Hoàng đứng dậy định đi.
Đường Miểu giữ chặt lấy y : “Cha, đợi đã, gửi cho tiểu lão đầu chút đồ ngon đã.”
Đường Tư Hoàng lấy ra một rổ cà tím và cà chua tươi ngon từ trong không gian.
“Chú Tiếu, phiền chú chuyển cho tiểu lão đầu giúp con.”
Tiếu Hồ Lâm suýt nữa lại hộc máu. Sao lại không đưa gì cho chú đây hả? Hắn cầm lấy một trái cà chua cắn phập xuống, miệng đầy “máu tươi”, nhe răng với Đường Miểu. Tiếu Hồ Lâm thật ra đã ăn không ít đồ ăn trong không gian của Đường Miểu, trước kia thỉnh thoảng có đưa cho hắn một chút. Mới đầu, Tiếu Hồ Lâm còn nghĩ thầm rằng đều là anh em tốt với nhau, qua chơi còn mang quà theo làm gì? Hắn cũng có nói một lần, nhưng lần sau đến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng vẫn mang một ít cho hắn, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ là sau đó khi đi thu thập vật tư, gặp được đồ mà Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thích đều giữ lại đưa cho hai người.
“Mai chừng nào đi? Gần đây cũng nhàn, tôi đi với các cậu một chuyến.” Tiếu Hồ Lâm nói. Anh em tốt của hắn sắp dọn đi, hắn dĩ nhiên không thể không giúp đỡ tư vấn rồi.
Đường Tư Hoàng hiểu được hắn đang phân vân, biết hắn cần thời gian cân nhắc, liền nói thẳng thời gian tập hợp cho hắn, rồi cùng Đường Miểu rời đi.
Rạng sáng hôm sau, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng dẫn theo Đường Hâm, Đường Văn, Đường Xuân, Đường Thất, Trương Vọng đứng trước Đường phủ chờ xuất phát. Hổ Vương và Charles đi cùng, còn Hắc Uy ở lại giữ nhà. Hai phút sau, Tiếu Hồ Lâm sải bước đi tới, đôi bốt chạm đất phát ra tiếng cộp cộp. Lý Thái Thái và Tiểu Giáp đi ở phía sau, trên lưng Tiểu Giáp vác theo hai cái ba lô.
“Chào buổi sáng! Mọi người.”
“Chào buổi sáng.”
“Hi, Tiểu Thất.”
Không ngoài dự đoán của mọi người, Tiếu Hồ Lâm bước thẳng tới trước mặt Đường Thất mới dừng lại, đưa tay giữ chặt đầu Đường Thất với vẻ thân mật, rướn người định hôn, lại bị Đường Thất dọng thẳng cùi chỏ vào bụng hắn.
Đường Tư Hoàng nói : “Lần này chúng ta hẳn là đi chừng một tuần, có tổng cộng ba điểm đến, trong lúc đó nếu có lạc thì chờ ở thôn Bảo Sơn, mười hai giờ trưa ngày thứ bảy nếu không thấy ai khác thì không cần đợi nữa, trực tiếp trở về căn cứ.”
“Đây là bản đồ.” Đường Miểu phát cho mỗi người một tờ giấy, “Trước tiên đi đâu đã đánh dấu hết rồi, thôn Bảo Sơn cũng đã ký hiệu lại.”
Đường Tư Hoàng tiếp lời : “Tổng cộng mười người, chia làm ba chiếc xe, tôi, Đường Miểu và Đường Văn; Đường Hâm, bác Xuân và Lý Thái; Hồ Lâm, Trương Vọng, Đường Thất, Tiểu Giáp. Vẫn chưa cùng nhau chiến đấu lần nào, đừng quên cố gắng phối hợp với nhau.” Sắp xếp thế này khá là hợp lý, mỗi xe đều có một dị năng giả không gian, nếu có trì hoãn hơi lâu thì cũng có thể đảm bảo có tiếp tế.
Đường Miểu đưa cờ cho ba tiểu đội : “Đỏ, nguy hiểm; xanh lá, tạm dừng; vàng, cảnh giác.”
“Aiya, Đường Tiểu Miểu, hỏi cha con xem có mang đầy đủ nguyên liệu nấu ăn không, lúc ta đi quên mang đồ làm bếp rồi, thức ăn chuyến này đành nhờ vào con cả thôi.” Tiếu Hồ Lâm đột nhiên vỗ đùi nói.
Đường Miểu kéo cổ tay Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ, híp mắt cười : “Chú Tiếu, xuất phát muộn hai phút cũng chẳng sao cả, chú cho người chạy về mang tới đi.”
“Ừm, nói mới nhớ, đồ làm bếp của chú bị hư mất rồi.”
Tất cả câm lặng.
Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, phất tay cười nói : “Kiểm tra lại trang bị lần nữa, chuẩn bị xuất phát.”
******************

Chương 294 : Thủ lĩnh tang thi
Từ lúc chưa tới căn cứ Kinh đô, Đường Tư Hoàng hiển nhiên đã nghĩ tới việc tự mình thành lập căn cứ rồi. Sở dĩ ở lại căn cứ Kinh đô lâu như vậy, một mặt là để tiện thu thập những tin tức mới nhất, mặt khác là để tuyển chọn nhân tài về cho mình.
Đường Tư Hoàng chọn ra được ba nơi, là ba thị trấn nhỏ gần căn cứ Kinh đô, dĩ nhiên đều đã tìm hiểu điều tra sơ bộ rồi mới chọn. Ba thị trấn này đều cách căn cứ không xa, cái xa nhất trong đó cũng chỉ tốn không tới nửa tiếng chạy xe. Suy nghĩ ban đầu của Đường Tư Hoàng là phát triển căn cứ mới theo hướng nông nghiệp, đẩy mạnh ngành trồng trọt. Ở căn cứ này, y có thể khống chế hoàn toàn lương thực trong tay, nếu cần những vật tư khác thì có thể lấy lương thực để trao đổi với căn cứ Kinh đô. Thiên tai tận thế này sẽ còn kéo dài rất lâu, chuyện này y cũng đành bó tay, nhưng y có thể vì Đường Miểu mà thành lập một tiểu vương quốc, ít nhất cũng có nơi bình yên thoải mái để cậu thả lỏng trong lúc mệt mỏi.
Mấy người Đường Võ ở lại căn cứ, cũng rất bận rộn. Khi di dời ắt không thể thiếu một lượng xe lớn, bọn hắn phải cho người tới cải tạo lại cho những chiếc xe cần dùng đến.
“Trấn Khai Dương gần đây nhất, chúng ta tới đó trước. Đường Văn cậu dùng dị năng nghe, cố gắng tránh khỏi bầy tang thi.” Đường Tư Hoàng nói.
“Rõ.” Đường Văn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nghiêng tai lắng nghe, miệng chậm rãi nhai nuốt đồ ăn.
“Cha, tình hình bên trấn Khai Dương thế nào?” Đường Miểu là người lái xe.
Đường Tư Hoàng cắt bánh trứng thành miếng nhỏ, đút cho cậu : “Trấn Khai Dương gần căn cứ Kinh đô nhất, rất thuận tiện cho các giao dịch với căn cứ Kinh đô trong tương lai, đó là một ưu thế. Mặt khác, theo những gì đã khảo sát, gần trấn Khai Dương có một con sông lớn, rất tiện cho việc nuôi thủy lợi. Nhưng mà, địa hình chung quanh trấn Khai Dương quá bằng phẳng, không dễ phòng thủ.” Tư liệu trong tay y đều đến từ người khá nắm rõ ba thôn trấn mà y chọn, có đầy đủ những ưu khuyết điểm, cho nên y vẫn muốn tự mình khảo sát mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Đầu tháng sáu, thời tiết cực kỳ oi bức, không khí cũng khá khô hanh. Ánh mặt trời chói chang nhuộm vàng cả mặt đất. Cành lá đong đưa lấp lóe tia sáng. Hai tang thi dị năng nghe thấy tiếng động cơ ô tô, liền phóng ra từ ven đường, lẳng lặng xông tới. Hổ Vương khẽ gầm một tiếng, nhảy bổ tới, sau khi vung vuốt xé đôi một tang thi liền thả người nhảy lên, tiêu diệt một tang thi khác. Kế đến, không cần ai dặn đã móc tinh hạch trong đầu hai tang thi ra. Hiện tại tang thi dị năng càng lúc càng nhiều, nó đã giết được không ít, cũng đã có thói quen moi tinh hạch ra.
Đường Miểu cho xe dừng lại, Đường Tư Hoàng đi tới thu tinh hạch vào, thưởng cho Hổ Vương một cục xương.
Đi thêm một đoạn nữa, Đường Văn đột nhiên mở bừng mắt, nói : “Tiên sinh, không ổn!”
“Chuyện gì?” Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Văn lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, nhíu mày đáp : “Ở phía trước chừng một trăm dặm có rất nhiều tiếng bước chân. Không biết có phải tang thi hay không nữa, số lượng không nhỏ, ít nhất cũng phải hơn hai trăm người!”
Đường Tư Hoàng không nói nhiều, lập tức đưa tay ra cửa sổ xe vẫy vẫy lá cờ vàng.
“Cha, đi đường vòng?” Đường Miểu khẽ siết chặt tay lái, lên tinh thần chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh.
Hai mắt Đường Tư Hoàng mau chóng lướt qua bản đồ : “Có hai con đường, nhưng phải quay lại một đoạn, hơn nữa, một đường trong đó cần phải qua sông, mà cầu thì đã sập từ lâu, đường còn lại phải băng qua một khu rừng, khả năng bị chim tấn công là rất lớn.”
“Vậy giờ sao? Tiếp tục đi?” Đường Miểu giảm tốc.
Đường Tư Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngó quanh một vòng rồi nói : “Đậu lại ở ven đường, để chúng tránh đường.”
Đường Miểu nghe theo. Hai chiếc xe phía tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng cũng dừng lại phía sau xe họ.
“Đường Miểu, tình hình thế nào?” Đường Hâm hết sức cẩn thận, không xuống xe mà chỉ hơi ló đầu ra rồi lớn giọng hỏi.
“Có thể có đàn tang thi.” Đường Miểu ra dấu ‘yên lặng’ với hắn.
Đường Hâm lại truyền lời cho Trương Vọng ở phía sau.
Đường Miểu ấn lên đầu Hổ Vương, Hổ Vương ngoan ngoãn nằm rạp xuống, không lên tiếng.
Cửa ba chiếc xe đóng chặt, tất cả đều yên tĩnh chờ đợi.
Chừng hai ba phút sau, một loạt bóng người xuất hiện ở phía trước. Đường Miểu giật mình trợn tròn mắt, đó quả thật là một đám tang thi, nhưng có duy nhất một con tang thi đi đầu, là một tang thi dị năng, cách đám tang thi phía sau nó chừng một mét, trông cứ như nó lãnh đạo đám tang thi đằng sau vậy. Trước kia không phải là chưa từng gặp đàn tang thi cỡ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy tình huống này.
“Con ở đằng đầu đó chẳng lẽ là thủ lĩnh tang thi?” Đường Văn không thể tin được lẩm bẩm.
Đường Miểu chú ý thấy có hai tang thi lang thang nhập đàn, lòng càng thấy khiếp sợ, quay sang Đường Tư Hoàng : “Cha, cha nghĩ đây là tình huống gì?”
Đường Tư Hoàng chỉ kinh ngạc vài giây liền bình tĩnh trở lại, phân tích : “Tận thế đã xảy ra được chín tháng rồi, 85% người sống sót cả nước đều đến căn cứ của con người, chỉ có một phần nhỏ là đi một mình hoặc thành lập thành đoàn thể nhỏ. Những đoàn thể này rất dễ bị tang thi tiêu diệt, khi tang thi không còn thức ăn, bọn chúng sẽ theo bản năng đi tìm kiếm nguồn thức ăn mới, tất cả các căn cứ lớn nhỏ một ngày nào đó đều sẽ thành mục tiêu của bọn chúng. Còn con tang thi kia tại sao lại có thể lãnh đạo đám tang thi còn lại, có lẽ là đã tiến hóa, hoặc là đã khôi phục lại trí tuệ, dù sao thì tinh hạch quá hiếm, nhất định là có bí mật gì đó mà người ta chưa biết.”
Tốc độ của đàn tang thi kia rất nhanh, chỉ cách họ còn chừng mười mét. Người trong ba chiếc xe đều không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, lẳng lặng đợi bầy tang thi đi qua. Tuy vậy, bọn họ không hề thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị phòng thủ và công kích bằng dị năng bất cứ lúc nào.
Tám mét, bảy mét… một mét…
Ngay khi tang thi thủ lĩnh đi ngang qua cửa xe Đường Miểu, nó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu qua. Nó dừng chân, bầy tang thi còn lại cũng “nghi hoặc” dừng lại. Có vài con khá “thông minh” trong đó cũng nhìn về phía ba chiếc xe đậu ở ven đường.
Tiêu rồi! Đường Miểu thầm kêu không ổn.
“Ô!” Một âm thanh quái dị phát ra từ họng con tang thi thủ lĩnh, hất mạnh đầu về trước. Đó giống như một mệnh lệnh, mấy con tang thi còn lại tức thì động đậy.
“Hổ Vương!” Đường Tư Hoàng hé cửa xe, khẽ hô.
Hổ Vương phi người tàn sát. Charles cũng nhảy ra từ trong xe, gia nhập cuộc chiến. Cùng lúc đó, Đường Miểu khởi động xe, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về trước. Đường Tư Hoàng và Đường Văn cùng quay cửa kính xe xuống, đồng thời khởi động dị năng, tiêu diệt đám tang thi cách đó gần nhất trước tiên.
Hai chiếc phía sau thấy động tĩnh phía trước liền biết không ổn, bám sát phía sau.
‘Pằng pằng’ mấy tiếng, công kích bằng dị năng lập tức giết chết một đám. Ba chiếc Land Rover như ca nô đạp gió rẽ sóng, xông ra từ giữa bầy tang thi.
Tinh thần lực mạnh mẽ mang tới không ít ưu thế cho Đường Miểu, cậu vừa lái xe vừa điều động dị năng hệ mộc. Hàng bạch dương hai bên đường liền đổ xuống, tạo thành tấm chắn cho chiếc xe cuối cùng. Nhưng Đường Miểu thông qua kính chiếu hậu vẫn thấy được có hơn mười con tang thi có năng lực bật nhảy rất mạnh, nhẹ nhàng phóng qua chướng ngại cây to và tường gỗ, đuổi theo không bỏ. Cậu vô cùng kinh hãi, có ảo giác như mình là chú dê nhỏ bị đám sư tử điên đuổi theo. Hơn mười con tang thi đó, hơn phân nửa là tang thi dị năng.
“Bọn nó vẫn đuổi theo phía sau!” Đường Văn vội hô.
“Tiếp tục chạy, bỏ lại bầy tang thi kia rồi thì không khó để đối phó mười mấy con tang thi này!” Thần kinh Đường Miểu căng chặt, cũng lớn giọng đáp lại. Chỉ vì đám tang thi phía sau nhìn là biết chúng không bắt được thì quyết không dừng lại, tốc độ chạy gần như là bắt kịp Hổ Vương và Charles.
Con đường này tuy là đường xi-măng nhưng lại rất quanh co, ô tô khi thì quẹo trái, lúc lại quẹo phải, lốp xe cọ xát liên tục với mặt đường, hoặc ngắn hoặc dài, khiến cho người nghe không khỏi tim đập nhanh, máu trong người như sôi trào.
Đường Tư Hoàng thấy phía trước có một chiếc xe tải bị lật cản đường, vội cảnh cáo Đường Miểu : “Cẩn thận!”
Đường Miểu đạp thắng gấp, Đường Hâm bị bất ngờ, lập tức bẻ lái sang bên cạnh, nhưng đầu xe vẫn quẹt nhẹ qua đuôi xe Đường Miểu.
Chiếc chạy cuối do Tiếu Hồ Lâm lái, phản ứng khá nhanh, mau chóng đổi hướng để tránh đụng vào xe Đường Miểu, mau chóng lưu loát hạ lệnh : “Đường Thất, Tiểu Giáp,  bắt giặc trước bắt vua!”
(bắt giặc trước bắt vua : ý nói muốn thắng địch thì tốt nhất là giết người cầm đầu)
Dị năng của hắn là không gian, sức chiến đấu so ra thì khá kém với người có dị năng hệ công kích như Đường Thất và Tiểu Giáp.
“Rõ!” Đường Thất và Tiểu Giáp mau chóng xuống xe, nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi mặc áo ba lỗ và áo khoác đen, chính là con tang thi thủ lĩnh kia.
Tiếu Hồ Lâm và Trương Vọng cũng xuống xe, giết mấy con tang thi chạy đầu. Mấy người Đường Miểu, bác Xuân cũng chạy tới hỗ trợ. Lúc này không ai chú ý tới Đường Miểu, cậu kiểm tra sơ qua, thấy xe tải nào không có tang thi liền theo thói quen “lượm phế phẩm” mà thu chúng vào không gian.
Đường Tư Hoàng đứng trên nóc xe, không gia nhập cuộc chiến mà nhìn chằm chằm tình hình để có thể bổ khuyết bất cứ lúc nào.
Ở đây đều là dị năng giả, kịch chiến gần một tiếng đồng hồ thì đã giết sạch toàn bộ tang thi trừ con tang thi cầm đầu. Con tang thi cầm đầu đó nhanh như chớp moi tinh hạch trong đầu đám đàn em của mình, rồi quay người bỏ chạy.
Đám Đường Miểu nhìn mà choáng váng. Đây mới thật sự là làm bia đỡ đạn cho người ta, mà làm người ta nghẹn họng hơn là “người ta” ở đây lại là đối thủ một mất một còn của bọn họ — tang thi!
Tang thi thủ lĩnh còn chưa kịp moi ra toàn bộ tinh hạch, Trương Vọng và Lý Thái đã móc mấy viên tinh hạch trong đầu ba con tang thi còn lại ra.
Tiếu Hồ Lâm dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, hỏi Đường Tư Hoàng : “Ở ngoài quá nguy hiểm, cậu có tính đổi ý không? Giai đoạn thành lập căn cứ ban đầu ắt không thiếu chuyện công tác ở ngoài một thời gian dài.”
“Tình huống này chẳng lẽ không nằm trong dự liệu sao?” Đường Tư Hoàng lạnh nhạt hỏi một câu, rồi nói với mọi người, “Lên xe nghỉ ngơi đi.”
Tiếu Hồ Lâm như có điều phải suy nghĩ, cũng quay người lên xe.
Nói là nghỉ ngơi chứ cũng chỉ ngồi nghỉ chừng năm, sáu phút, đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
“Cha, nếu đám tang thi kia đi thẳng về trước, nhất định sẽ tới căn cứ Kinh đô.” Sắc mặt Đường Miểu trở nên nghiêm trọng.
Đường Tư Hoàng ừm một tiếng.
Đường Văn an ủi Đường Miểu : “Vũ khí ở Kinh đô rất lợi hại, hai trăm con tang thi này chả là gì đâu.”
Đường Miểu nói ra lời kinh người : “Chú Văn, đàn tang thi này không nhất định là đàn duy nhất. Nếu bốn phía căn cứ Kinh đô đều bị tang thi bao vây thì thế nào đây?”

*******************

Chương 295 : Tiếu Hồ Lâm và Đường Thất
Trong xe yên lặng một hồi.
“Trong đầu con chỉ có mấy cái đó thôi hả?” Đường Tư Hoàng đưa tay nhéo mông Đường Miểu, “Lo cho tốt chuyện của con đi đã.”
Cha nói đầu con thì mắc cái cọng lông gì mà đi nhéo mông con, cha có ý gì hả? Đường Miểu lườm Đường Tư Hoàng.
Đường Văn hắng giọng : “Hai người làm ơn đừng liếc mắt đưa tềnh trước mặt con người FA tôi đây được không?”
Đường Miểu mau chóng gạt tay Đường Tư Hoàng ra.
Đến trấn Khai Dương, Đường Miểu cho xe dừng ở lối vào trấn. Trong trấn cực kỳ yên lặng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng chim hót hoặc tiếng di chuyển sột soạt của rắn, côn trùng, chuột, kiến. Trấn này cách căn cứ Kinh đô rất gần, cho nên đã bị mấy người sống sót “lột” sạch vật tư từ lâu, tang thi cũng đã bị giết hơn phân nửa, chỉ ngẫu nhiên mới thấy một con.
Ba chiếc xe không đi vào mà chỉ đi vòng vòng bên ngoài trấn. Đường Tư Hoàng và Đường Văn đều cầm giấy bút, cứ một chốc lại ghi ghi vẽ vẽ, nói với nhau vài câu. Đường Miểu vừa lái xe vừa cảnh giác. Toàn bộ thôn này không lớn, số dân ban đầu không tới tám ngàn. Nhưng khi Đường Tư Hoàng và Đường Văn vừa khảo sát vừa nghiên cứu bàn luận thì vẫn tốn không ít thời gian, mất một hồi mới hiểu được rõ ràng tình hình tổng quát. Đường Miểu lái xe tới trước một căn nhà trống. Nói là phòng trống chứ thật ra thì trống trơn, ngay cả bàn ghế cũng không có luôn, hơn phân nửa là bị người sống sót gom đi vào mùa đông rồi.
Đường Tư Hoàng nhàn nhã đi quanh phòng khách một vòng rồi lấy ra sofa, bàn trà và bếp lò. Tiếu Hồ Lâm cảm thấy mình nhất định phải học hỏi Đường Tư Hoàng nhiều hơn ở cái vụ hưởng thụ này. Hắn hăng hái bảo Tiểu Giáp và Lý Thái hỗ trợ Đường Miểu, sau đó ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng, tự giác cầm lấy chai rượu đỏ, rót cho mình một ly.
“Tôi đã thấy tất cả những người bên cậu sử dụng dị năng, chỉ trừ Đường Tiểu Miểu, vốn còn tưởng nó không có dị năng, thì ra dị năng của nó là hệ mộc.”
Đường Tư Hoàng nhấp chút rượu, không nói gì mà chờ hắn nói xong. Tiếu Hồ Lâm là người cẩn thận, đoán được mấy cái cây đổ xuống là do Đường Miểu làm cũng nằm trong dự đoán của y. Lý Thái và Tiểu Giáp đều là thân tín của Tiếu Hồ Lâm, y cũng không lo chuyện này bị truyền ra ngoài.
Tiếu Hồ Lâm lại nói : “Chả trách cậu muốn che dấu, dị năng hệ mộc quả thật là loại dị năng mà mọi người ưa thích, đặc biệt là căn cứ. Đúng rồi, căn cứ mới cậu tính nhận vào bao nhiêu người? Trấn Khai Dương quá nhỏ.”
Đường Tư Hoàng đáp : “Không quá một vạn, không ít hơn ba trăm năm trăm người.”
Tiếu Hồ Lâm thở dài một tiếng : “Thiệt chả biết cậu nghĩ thế nào nữa. Theo như cậu nói thì cậu nhất định sẽ xây khu trồng trọt ở ngay bên trong căn cứ, nhưng chỉ mỗi chuyện dựng tường vây thôi đã là một công trình cỡ lớn rồi.”
Đường Miểu vừa xào rau vừa nghe, lòng thầm thấy buồn cười. Cha chưa bao giờ đánh nếu không nắm chắc mình sẽ thắng. Bọn họ không nóng vội, chỉ cần trù tính mọi việc cho thật tốt, xây dựng từng chút một thì nhất định sẽ thành công thôi. Nói cho cùng, Tiếu Hồ Lâm chỉ là hoang mang lý do cha cậu muốn rời đi, nên mới nghĩ mãi không xong.
“Cậu ở lại căn cứ Kinh đô cũng không tồi, đến lúc đó nếu bọn tôi đến thì còn có chỗ ghé chân.” Đường Tư Hoàng lắc lắc ly rượu, chậm rãi nói.
Y nói vậy, Tiếu Hồ Lâm càng thấy hẳn là nên di chuyển theo, nhưng thật sự là có nhiều chuyện cần cân nhắc lắm, nên vẫn hơi do dự. Dù vậy, miệng mồm hắn vẫn không chịu tỏ ra yếu kém.
“Cậu đừng có nghĩ chuyện này đẹp quá, nhân số hiện tại của quân đoàn hoa quả không phải nhỏ, thế nhưng bọn họ đâu biết cậu muốn chuyển quân đoàn đi đúng không? Đến lúc đó, nói không chừng người bằng lòng đi theo cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.”
Câu này đúng thiệt quá độc mà. Tiểu Giáp bất đắc dĩ thở dài.
Đường Tư Hoàng không cho là đúng nói : “Vậy cũng không sao. Nhưng Đường Thất nhất định sẽ theo tôi.”
Tiếu Hồ Lâm cứng ngây đơ.
Đường Thất mau chóng biểu lộ quyết tâm của mình : “Đương nhiên rồi, tiên sinh.”
Đường Miểu hiếu kỳ nhìn vẻ mặt của Tiếu Hồ Lâm. Chẳng lẽ chú ấy nghiêm túc với Đường Thất? Cậu nhướng mày với Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng khẽ nhếch môi gật đầu một cái.
Đường Miểu lại càng thêm chờ mong Hồ Đồ đội có thể đi cùng bọn họ, đến lúc đó, nhất định có thể xem trò hay của Tiếu Hồ Lâm rồi. Dù là tận thế thì cũng phải có trò tiêu khiển chớ.
Hành trình chiều hôm đó không thuận lợi lắm, ngày tháng sáu, thời tiết thay đổi thất thường, vừa ăn cơm trưa xong đã nổi dông. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống kèm theo tiếng sấm rầm trời, dù đã có cần gạt nước cũng chẳng thể thấy rõ con đường phía trước, mặt đường mau chóng trở nên lầy lội. Chẳng còn cách nào, đoàn người đành phải trở về căn nhà trống trước đó. Mưa to liên tục hơn năm tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dứt hạt, vì thế không thể không qua đêm ở trấn Khai Dương được.
Căn nhà trống đó có kết cấu một phòng ngủ một phòng khách, hoàn toàn không đủ cho mười người và hai con chó vào ở, Trương Vọng và Tiểu Giáp đành đội mưa đi tìm một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách. Lo là sẽ gặp nguy hiểm trong trấn nên hai người họ không tiến sâu vào trong. Nơi trú mới cũng chỉ cách căn nhà trống có vài mét.
Ăn xong bữa tối, mọi người chia phòng. Đường Tư Hoàng lấy ra mấy cái giường cùng với đệm xong liền choàng vai Đường Miểu đi về phía phòng ngủ chính. Đường Thất đang chuẩn bị giúp bác Xuân ôm đệm tới góc phòng, Tiếu Hồ Lâm đã đưa tay ôm lấy eo anh ta, kéo người đi về phía một căn phòng khác.
“Tiểu Thất, theo anh ngủ trong phòng có giường này.”
“Buông ra, ngoài này cũng có giường ngủ.” Đường Thất trợn trắng mắt nhìn hắn, muốn giựt tay hắn ra lại không thành công, kinh ngạc dòm lại Tiếu Hồ Lâm. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh ta siết rất chặt, thậm chí còn khiến anh ta có hơi đau, Tiếu Hồ Lâm hoàn toàn không định buông tay.
“Tiếu Hồ — ”
“Vào với anh.” Tiếu Hồ Lâm thừa dịp anh ta không chú ý liền đẩy người vào phòng, đóng ‘rầm’ cửa lại.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Đường Hâm nhún vai : “Bác Xuân, xem ra bác sắp mất thêm một thằng cháu nữa rồi.”
“Không phải chứ?” Bác Xuân lắc đầu, “Tôi lại thấy Đường Thất không có ý đó với Tiếu tiên sinh.”
Đường Nhất giũ tấm chăn mỏng, gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ. “Tôi cũng nghĩ giống Bác Xuân, Đường Thất thật sự là thẳng đến độ không thể thẳng hơn được nữa luôn ấy!”
Đường Văn mỉm cười quỷ dị, tia sáng lóe lên sau tròng kính.
“Tiếu tiên sinh là người rất cố chấp, Đường Thất gặp rắc rối rồi. Tin không? Cứ thế này hai người họ nhất định có khả năng đánh nhau.”
“Lão đại của bọn tôi chắc cũng có cơ hội chứ? Lần trước tôi thấy lão đại ôm Đường Thất sát rạt, cũng có thấy Đường Thất cự tuyệt đâu.”
Yêu sách bất ngờ của Tiểu Giáp lập tức khiến hai mắt của mọi người sáng rực. (hội bà tám =]]]])
“Thật sao?”
Lý Thái yên lặng ngó qua Tiểu Giáp : “Sao cậu không nói sáng hôm sau lão đại đã có thêm một đôi mắt gấu trúc?”
“Hả? Có sao?” Tiểu Giáp gãi đầu, chợt nhớ tới việc gì đó, “Ờ đúng rồi, sáng hôm sau tôi đi làm nhiệm vụ rồi nên không biết chuyện đó.”
Mọi người đều tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
Đường Miểu ở trong phòng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, liền vô cùng hiếu kỳ muốn ra ngoài hóng chung, đã bị Đường Tư Hoàng kéo một cái ngã xuống giường.
“Cha, chú Tiếu thật sự nghiêm túc với Đường Thất sao? Từ lúc nào thế?”
Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, không nói gì mà chỉ nghiêng người nằm cạnh cậu, dùng đùi phải chặn người cậu lại, rồi chống người dậy bằng cùi chỏ bên trái, hai tay chậm rãi cởi đồ trên người. Trên người y là chiếc áo chemise lụa hạng thượng đẳng, thân áo rũ hết xuống theo động tác cởi cúc áo của y, phần ngực nổi lên khi ẩn khi hiện. Họng Đường Miểu như bị bóp chặt, lưỡi vô thức vươn ra liếm môi.

Áo chemise tơ lụa đây xD
Đáy mắt Đường Tư Hoàng lóe lên ý cười, sau khi từ tốn cởi tất cả cúc áo, cũng không cởi áo sơmi ra mà lại bắt đầu tháo thắt lưng.
Đường Miểu rên lên một tiếng rồi dũng mãnh nhào tới.
Hai người bên này chơi trò ‘yêu tinh đánh nhau’, hai tên bên kia lại đã đánh thật.
Tiếu Hồ Lâm tiến tới, môi mém nữa đã dán vào môi Đường Thất, Đường Thất vung tay đánh theo phản xạ. Tiếu Hồ Lâm bụm mắt, gào lên một tiếng.
“Tiểu Thất, cưng ra tay vẫn nặng thế…”
“Đáng đời.” Đường Thất thổi thổi nắm đấm, “Lần này là mắt phải, tôi nhớ lần trước là mắt trái. Đã nói với anh rồi, còn lần sau nữa là tới mũi đấy, đánh xong ngũ quan thì tới tay chân luôn.”
Tiếu Hồ Lâm xoa mắt cười thô bỉ : “Xem đi, anh đây đã nói là cưng có ý với anh mà, cưng lại không chịu thừa nhận. Nếu ghét anh thật thì cưng đã trực tiếp đánh luôn bảo bối của anh rồi — Ahhh!”
Tiếu Hồ Lâm cong người, hai tay bụm lấy nơi nào đó giữa hai chân, chỉ còn thiếu vụ rơi nước mắt thôi, trơ mắt nhìn Đường Thất nghênh ngang rời đi.
Mọi người trong phòng khách nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, đều nhếch môi nở nụ cười vặn vẹo.
Đường Thất cực kỳ phòng bị Tiếu Hồ Lâm, trước đó đã lén hé cửa ra rồi, cho nên câu sau cùng của Tiếu Hồ Lâm, mọi người bên ngoài đều nghe thấy. Đây đúng là tự tìm đường chết.
Tiếu Hồ Lâm thấy bọn họ cười cũng chả thấy xấu hổ, chỉ ôn nhu xoa xoa bảo bối của mình, rồi đứng thẳng người ra khỏi phòng, hai tay mỗi cái lại vỗ một phát lên gáy Lý Thái và Tiểu Giáp, ánh mắt thì suồng sã dừng trên người Đường Thất, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nói : “Tiểu Thất, cưng thiệt mất tự nhiên. Nếu như không có ý gì với anh đây, thì sao lại dễ thẹn quá hóa giận thế chứ?”
Tư thế này thực chất rất đẹp giai, nhìn cũng khá có khí thế, đáng tiếc lại vì con mắt “chột” của người nào đó mà nhòm thế nào cũng thấy buồn cười.
Đường Thất đã nhìn thấu được tính tình hắn, càng để ý tới hắn thì hắn càng mãnh liệt hơn, nên chỉ làm như không nghe thấy lời hắn nói, thả lỏng người ngồi xuống đệm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tiếu Hồ Lâm phiền muộn trong lòng, trong lúc vô tình liếc qua cửa phòng bên trái đóng chặt, liền bước vài bước tới, gõ ‘cốc cốc’ không ngừng.
“Tư Hoàng, sao ngủ sớm thế? Ra cái coi, chúng ta bàn chuyện tới trấn Nam Quận cái coi nào, mai — ”
Câu thứ hai còn chưa nói xong, mấy người Đường Thất, bác Xuân, Đường Văn đã không hẹn mà cùng đi tới chặn trước cửa, mỉm cười đưa hắn sang căn phòng kế bên.
“Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần hăng hái.”
“Haizz —— ” Tiếu Hồ Lâm song quyền khó địch lại tứ thủ, mau chóng bị đẩy vào phòng, hắn tự biết chẳng có cơ hội phản kháng, chỉ nhanh như chớp nhéo mông Đường Thất một cái rồi thỏa mãn tự động đóng cửa lại.
Mặt Đường Thất đen như một đống than.
Đường Văn vỗ vỗ vai anh chàng, nhịn cười nói : “Đẩy ngã Tiếu tiên sinh là một cách trả thù không tệ.”
Mặt Đường Thất tức thì lại càng đen thêm.

********************

Chương 296 : Chặn đường
Chuyến khảo sát trấn Nam Quận và trấn Song Hà không thuận lợi như bên trấn Khai Dương, bởi vì trời đã mưa to hai ngày liên tục. Sau khi trời trong trở lại, mặt đường bùn lầy cũng gây ảnh hưởng tới tốc độ chạy của đoàn xe. Dù cho ánh nắng có gay gắt cỡ nào đi chăng nữa thì mặt đường cũng chẳng thể tốt hơn liền được. Lộ trình đến trấn Song Hà vốn chỉ tốn có hai tiếng nay lại kéo dài đến hơn ba tiếng đồng hồ.
Nhưng kết quả khảo sát lại rất khả quan, trấn Song Hà là nơi thích hợp để xây dựng căn cứ nhất trong ba trấn. Trấn này được gọi là trấn Song Hà bởi nó nằm ngay giữa hai con sông. Hai con sông này đi từ hai hướng đông tây xuống, độ rộng đều khoảng hai trăm mét, giao nhau tạo thành hình chữ Y, mà trung tâm trấn nằm ngay khu vực tam giác ở miệng chữ Y, kéo dài vài dặm, địa thế bằng phẳng mà khoáng đạt, nhà dân và nhà xưởng thì thưa thớt, cải tạo thêm một chút ắt sẽ biến thành khu đất canh tác rộng lớn.
“Cha, trấn Song Hà này không tồi.” Đường Miểu rất hài lòng với trấn Song Hà. Hai con sông hoàn toàn có thể biến thành bức tường thành thiên nhiên, ngăn chặn tang thi; bốn phía của trấn đều trống trải, không có những công trình kiến trúc cao ngăn trở tầm nhìn, chỉ cần xây vài tháp quan sát trong trấn là có thể thu hết động tĩnh xung quanh vào mắt.
Đường Tư Hoàng gật đầu tán thành : “Cũng được, có thể nói là tốt nhất trong ba trấn.”
Đường Miểu nói : “Nếu muốn khống chế nhân số của căn cứ, tốt nhất là cho nổ cây cầu lớn ở phía nam con sông, chỉ để lại cây cầu ở phía bắc con sông để thuận tiện cho việc qua lại với căn cứ Kinh đô.”
“Cho nổ?” Tiếu Hồ Lâm kinh ngạc, “Mới rồi mọi người cũng đã thấy, chiều rộng của hai cây cầu đều không hơn bốn mét, nhỡ xảy ra chuyện gì cần lùi lại, một cây cầu chẳng phải là không đủ sao?”
Nhìn mặt mày ai nấy đều đen thùi, hắn tỏ vẻ vô tội giải thích, “Không phải tôi trù mọi người, nhưng phải cân nhắc tới mọi tình huống chứ.”
Đường Miểu tự tin nói : “Đã quyết định xây dựng căn cứ ở đây thì tuyệt đối sẽ không để nó bị diệt. Đây là vương quốc mới của chúng ta.”
Đường Tư Hoàng đưa ra quyết định cuối cùng : “Địa điểm xác định là ở đây. Sau khi về thì chuẩn bị khởi công.”
Tiếu Hồ Lâm thở dài một tiếng, khóe mắt thoáng lướt qua bóng đen từ trên trời rơi xuống, sắc mặt tức thì biến đổi, vươn tay trái kéo Đường Miểu ra sau lưng, tay phải thì giương súng lên nã một phát.
‘Đoàng — ’
“Có chuyện gì?” Đường Văn cảnh giác nhìn sang.
“Nhện biến dị… đó thật là nhện sao?” Tiếu Hồ Lâm nói xong cũng không khỏi hoài nghi chính mình.
Trên mặt đất là một con nhện khổng lồ to cỡ trái bóng rổ, cũng chính là cái con nhả tơ đi xuống nhằm đánh lén Đường Miểu cách nó gần nhất. Kỹ thuật bắn của Tiếu Hồ Lâm rất chuẩn xác, đạn ghim ngay giữa bụng nó.
Đường Tư Hoàng ngẩng đầu nhìn, bầy nhện chi chít như nhận được cùng một tín hiệu, chạy đi theo những khe hở cửa sổ cùng những góc tối trong góc tường của công trình kiến trúc, y như có thủy triều đen chảy qua vậy, khiến người ta không khỏi run rẩy.
Đường Văn tung ra hai hỏa cầu lớn, cả một đám tức thì cháy đen. Vài chục con lọt lưới thì bị Đường Thất dùng nước bao lấy. Tiểu Giáp lấy dao đập như đập ruồi, đập chết toàn bộ. Máu thịt trong bụng nhện ‘sh—’ rung rung, chân cẳng gãy ngang, máu chảy đầy đất, dòm mà buồn nôn vô cùng.
Tiếu Hồ Lâm thở dài : “Tư Hoàng, nhớ cho Hồ Đồ đội mấy căn nhà tốt.” Hắn quyết định dời đi cùng quân đoàn hoa quả. Hắn không an tâm để anh em tốt của mình phải gắng sức một mình. Hôm nay chỉ là mấy con nhện hơi lớn chút thôi, ai mà biết ngày mai có xuất hiện con thú biến dị nào lợi hại hơn bay ra từ trong tối hay không? Dù sao chỗ này cũng cách căn cứ khá gần, nhỡ căn cứ mới bị diệt, có Hồ Đồ đội hỗ trợ thì cũng dễ lui lại hơn. Câu cuối cùng này dĩ nhiên không cần phải nói ra.
Đường Tư Hoàng đáp ứng, không thắc mắc tại sao hắn thay đổi ý kiến, lòng biết chắc là đủ rồi.
Kiếm chỗ giải quyết bữa trưa, sau khi lấp đầy bụng, đoàn người lên đường trở lại căn cứ.
Khi cách căn cứ Kinh đô còn ba dặm thì có một đoạn đường hẹp như eo trái hồ lô. Chỗ đó trước kia không khó đi, về sau có một đội sinh tồn bị tang thi truy kích đã dùng thuốc nổ ở đây, nổ banh các kiến trúc hai bên đường nên mới hình thành đoạn đường hẹp thế này. Vị trí này rất dễ bị tang thi đánh lén, nên khi đi qua không thể không cảnh giác thêm vài phần.
Xe của Đường Tư Hoàng tiến tới càng gần thì tốc độ cũng càng chậm. Y có dự cảm không ổn.
“Đường Văn, dò đường.”
Đường Văn nhắm mắt một hồi, sắc mặt có phần nghiêm trọng : “Tiên sinh, phía trước không có động tình gì cả, rất kỳ lạ.” Dù không có tiếng chim hót thì cũng nên có tiếng gió chứ, thế nhưng hắn lại chẳng nghe được gì cả.
Đường Miểu phóng tinh thần lực ra, cũng phát hiện ra cái gì, sắc mặt liền sa sầm, nói : “Nhất định là Lăng Ý!”
“Tới thật đúng lúc.” Đường Tư Hoàng cười lạnh, giọng nói lạnh lùng đến nỗi làm người ta như tưởng mình rớt vào hầm băng, “Miểu, tinh thần lực của con phóng ra tới mức nào thì mất tác dụng?”
“Chừng hơn ba mươi mét thì như bị rã ra vậy.” Hai mắt Đường Miểu sáng rực, cậu đã hiểu ý Đường Tư Hoàng. Tinh thần lực ở chừng ba mươi mét thì mất cảm ứng, chứng tỏ vị trí của Lăng Ý ở ngay phạm vi hơn ba mươi mét đó.
“Đợi trong xe.” Đường Tư Hoàng nói với Đường Miểu một câu rồi nhảy xuống xe.
Mấy người ở xe phía sau biết có chuyện không ổn, cũng lục tục xuống xe.
Đường Miểu còn chưa kịp phản ứng đã thấy cha mình lấy mấy quả lựu đạn ở trong không gian ra, nói với Đường Hâm : “Dùng dị năng hệ phong ném ra ngoài phạm vi ba mươi mét.”
Sau đó, ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, phía trước bụi bốc mịt mù.
Mấy người Đường Hâm, Tiếu Hồ Lâm nghiêng người đi tới trước, cảnh giác ngó quanh.
“Tư Hoàng, tình hình thế nào?” Tiếu Hồ Lâm cẩn trọng nhìn về trước.
Đường Tư Hoàng không rảnh giải thích với hắn, chỉ nói : “Bảo vệ Đường Miểu!”
Đường Miểu mới từ trong xe đi ra, đã bị mọi người vây quanh bảo hộ, không biết làm gì đành lần nữa phóng tinh thần lực ra thăm dò, tóm được vài chấn động liền nói : “Lựu đạn có tác dụng!”
Hổ Vương và Charles đồng thanh cất tiếng.
“Gâu gâu!”
‘Gràooo — ’
Đợi đến khi tro bụi tán đi hết, phía đối diện đã hiện ra hơn hai mươi bóng người phủ đầy bụi, người cầm đầu là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, tầm mắt chuẩn xác nhằm vào Đường Tư Hoàng với vẻ ngưng trọng, hung ác. Hơn hai mươi người sau lưng lão đều cầm súng, lạnh lùng chỉa về phía mấy người Đường Miểu.
Ánh mắt Đường Miểu dừng ở một thanh niên đang ho khù khụ, miệng cười lạnh.
Dị năng của Lăng Ý không thể khinh thường được, có thể ẩn dấu hơi thở của mình, cũng có thể giấu được hơi thở của người có tiếp xúc cơ thể với anh ta. Nhưng mà, lựu đạn của Đường Tư Hoàng khiến cho ụ đất kế bên lần nữa sụp xuống, phủ kín bọn họ, nếu như chậm chạp không chịu đi ra thì nhất định sẽ chết vì khó thở, cho nên anh ta không thể không hiện thân. Tro bụi bay vào mũi và họng anh ta, sặc đến nỗi nói không ra lời, ánh mắt hẹp dài nhìn chằm chặp Đường Miểu tràn ngập thù hận.
Anh ta sao có thể không hận Đường Miểu và Đường Tư Hoàng? Nếu không phải do bọn chúng ra lệnh truy nã, thì làm sao anh ta và Khâu Hách Quỳ phải rơi vào bước đường cùng? Kể từ khi biết mình bị treo giải, hai người vẫn luôn lang thang ở ngoài, vừa phải né tang thi, còn phải tránh động vật biến dị, rồi cả “thợ săn tiền thưởng”, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ ném luôn cái mạng. Ban đầu Lăng Ý hận Đường Miểu chỉ vì cậu khiến tình nhân anh ta động tâm, đố kỵ cũng phải. Hiện tại anh ta hận Đường Miểu là vì Đường Miểu ép người quá đáng! Giữa bọn hắn và Đường Miểu, Đường Tư Hoàng, nhất định phải bên chết bên sống!
Đường Miểu thầm chậc một tiếng trong lòng. Thiên đường có lối không chịu đi, Địa ngục không cửa lại xông vào. Kỳ thật bản lĩnh của Lăng Ý không tồi, nếu bằng lòng rời khỏi căn cứ Kinh đô thì vẫn có thể sống rất tốt, đáng tiếc lại thích đi tìm đường chết, vậy thì chẳng thể trách cậu rồi.
“Đường Tư Hoàng, đến lúc chúng ta thanh toán với nhau rồi.” Lão già âm trầm lên tiếng.
Đường Tư Hoàng làm lơ, ánh mắt lạnh băng liếc qua Lăng Ý, hai tay khẽ động, bốn quả cầu lửa tức thì phóng về phía Lăng Ý nhanh như tên bắn. Lăng Ý vừa rồi che giấu hơi thở của hơn hai mươi người đã khiến anh ta tốn hơn phân nửa dị năng, lúc này lại chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, lập tức trốn ra đằng sau người đứng sau mình. Ai ngờ, đúng lúc này anh ta lại thấy cổ mình đau nhói, cả người như bị tháo hết toàn bộ sức lực, không tự chủ được mà ngã về sau. Anh ta khẳng định mình đã trúng đạn rồi, nhưng hai mắt thì phủ đầy sương, sắp chết đến nơi nhưng vẫn nghĩ không ra : tại sao không nghe thấy tiếng súng…
Lăng Ý ngã ‘bịch’ xuống đất.
Đường Miểu thấy rất rõ, quả cầu lớn thực chất chỉ là Đường Tư Hoàng tung hỏa mù thôi, “viên đạn” đúc ra từ dị năng kim loại giấu trong hỏa cầu mới là trọng điểm.
Đường Tư Hoàng thở hắt ra, lúc này mới nhìn về phía lão già kia.
“Cố Thanh Sơn, chủ tịch Cố. Nếu ông thành thật một chút, nể mặt Cố Lâm Phong, tôi sẽ không làm khó ông. Thật đáng tiếc, ông vẫn không chịu được.”
Lỗ máu trên cổ Lăng Ý quá kỳ lạ, Cố Thanh Sơn đã thấy không ổn. Nhưng lão đã xuất hiện trước mặt Đường Tư Hoàng, tên đã lên cung, không thể không bắn, dù lão bằng lòng rút lui để suy tính kỹ hơn thì Đường Tư Hoàng cũng sẽ không cho lão cơ hội.
“Làm đi!” Cố Thanh Sơn hô.
Đường Tư Hoàng gần như là cùng lúc ra lệnh : “Không chừa tên nào!”
Tiếng súng bắn vang lên bên tai không dứt. Người của hai bên lúc này chẳng thèm quan tâm âm thanh lớn này có thể dẫn tang thi tới nữa.
Đường Miểu không tiếp tục giấu dị năng hệ mộc của mình, nấp phía sau xe. Hai dây leo trong rừng như hai con linh xà, bám sát mặt đất, lặng lẽ tiếp cận Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn có thể ngồi trên vị trí kia, sao có thể như người bình thường được? Dù đã hơn sáu mươi tuổi thì vẫn nhanh như chớp trốn ra sau cấp dưới của mình, tránh đợt công kích đầu tiên.
Đạn đi rất nhanh nhưng diện tích công kích nhỏ; diện tích tấn công của dị năng thì lớn nhưng khoảng cách tấn công lại khá là ngắn. Vì thế, trận chiến này cực kỳ kịch liệt.
Đường Hâm, Tiếu Hồ Lâm, Lý Thái Thái và Tiểu Giáp đều dùng dị năng để công kích; mấy người Đường Tư Hoàng, Đường Xuân, Đường Thất, Tiếu Hồ Lâm cũng rút súng phản công.
“Đánh lén sau lưng!” Đường Tư Hoàng nói với Đường Miểu.
Đường Miểu hiểu rõ, điều khiển dây leo trườn ra phía sau Cố Thanh Sơn. Đợi đến khi Cố Thanh Sơn cảm thấy không ổn thì hai chân đã bị quấn lấy, chật vật bổ nhào xuống đất.
Đường Miểu giơ tay phải lên, dây leo liền treo ngược Cố Thanh Sơn lên.
Ngay lúc này, Cố Lâm Phong kịp thời đuổi tới, lớn giọng la lên, mặt mày trắng bệch.
“Đường tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình — ”
Đường Tư Hoàng nheo mắt lại, tia sáng lạnh lùng lóe lên. Cố Thanh Sơn chả phải người thành thật gì, có thể không chết, nhưng tuyệt đối không thể sống.
“Miểu, công kích bằng tinh thần lực.”

*****************

Chương 297 : Bắt đầu xây dựng căn cứ mới
“A!” Dây trói trên chân Cố Thanh Sơn nới lỏng, lão bất ngờ rớt xuống, thoáng hét lên một tiếng rồi ‘bịch’ xuống đất. Đường Miểu lặng lẽ điều khiển tinh thần lực len lỏi vào đầu lão, mặt mày Cố Thanh Sơn lộ vẻ thống khổ, mau chóng ngất lịm.
“Ông nội!” Cố Lâm Phong vội vàng chạy tới, nâng Cố Thanh Sơn dậy, lay không ngừng.
Cố Thanh Sơn không hề có phản ứng. Lão chưa chết, nhưng sau khi tỉnh lại, lão sẽ trở thành một tên bệnh tật bị rối loạn thần kinh, không còn cơ hội tính kế người khác nữa.
Tang thi ở phía xa nghe thấy tiếng động đều đua nhau chạy tới. Những thuộc hạ mà Cố Thanh Sơn mang tới chẳng còn sức để lo đánh với đám người Đường Tư Hoàng nữa, vội vàng luống cuống ứng phó với bọn tang thi.
Đường Tư Hoàng ra lệnh : “Rút lui!”
Cả đám mau chóng lên xe, dứt khoát rời đi.
Cố Lâm Phong nhìn bóng dáng Đường Hâm thoáng ẩn hiện trong xe, chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn Cố Thanh Sơn, bi thương mà tịch mịch.
“Tiên sinh, tình cảm của Cố Lâm Phong và ông nội cậu ta rất tốt.” Đường Văn nói. Ý hắn là, tốt nhất là nhổ cỏ tận gốc.
Đường Tư Hoàng nhàn nhã nói : “An tâm, sẽ có người đối phó bọn họ.”
“Ai?” Đường Văn hỏi.
Đường Tư Hoàng không trả lời mà nhìn Đường Miểu : “Miểu, đoán xem?”
Đường Miểu suy nghĩ rồi đáp : “Trương Vũ Cường?”
Đường Tư Hoàng cười hỏi : “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Có nguyên nhân gì thì con không biết, nhưng con biết rõ chúng ta có rất nhiều lợi thế có thể dùng để đàm phán với Trương Vũ Cường, để Trương Vũ Cường áp chế Cố gia cũng là một biện pháp không tồi.” Ngữ khí của Đường Miểu vô cùng chắc chắn. Thế lực của Cố Thanh Sơn tuy đã bị suy yếu, nhưng con cháu Cố gia cộng lại cũng không tính là ít, nhất định sẽ có người trong đó muốn báo thù, nhưng bọn họ cũng không thể đi giết hết được. Giết người chẳng phải chuyện đáng để kiêu ngạo, dưới tình huống cậu và Đường Tư Hoàng có thể không giết thì vẫn nên cố gắng không ra tay. Cho nên cách tốt nhất là tiếp tục tấn công vào thế lực của Cố gia, thậm chí là giam lỏng những nhân vật chủ chốt của họ, khiến cho bọn họ không thể dấy lên bất kỳ sóng gió nào. Mà chuyện này, để Trương gia thực hiện là tốt nhất. Cậu tin Trương Vũ Cường sẽ không có ý kiến, không có Cố Thanh Sơn khua tay múa chân, không khí trong căn cứ cũng sẽ sạch sẽ hơn vài phần.
Khóe môi Đường Tư Hoàng nhếch lên, khẳng định suy đoán của cậu, rồi đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói : “Đường Văn, nhớ để ý kỹ chuyện của Khâu Hách Quỳ. Lăng Ý vừa chết, gã sẽ không thể nào dễ dàng che giấu hành tung của mình.”
“Tiên sinh cứ an tâm.”
Hiệu suất xử lý của Tiếu Hồ Lâm rất cao, sau khi trở lại căn cứ liền chính thức công bố liên minh với quân đoàn hoa quả, cũng nói luôn muốn rời đi cùng quân đoàn hoa quả cho toàn bộ thuộc hạ. Người kháng nghị dĩ nhiên là có. Tiếu Hồ Lâm không ép buộc bọn họ, đầu óc thoáng xoay chuyển rồi quyết định xây dựng phân bộ Hồ Đồ đội ở căn cứ Kinh đô, không muốn rời đi có thể tiếp tục ở lại căn cứ Kinh đô. Kết quả này xem như là tất cả đều vui. Đến lúc đó, Tiếu Hồ Lâm sẽ để lại hai thân tín để quản lý tất cả những người trong phân bộ.
Cùng lúc đó, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu cũng bắt đầu tiến hành việc thành lập căn cứ mới. Nhưng trước đó, bọn họ sẽ công bố với người trong quân đoàn. Đó gọi là dưa còn xanh mà hái sẽ không ngọt *, lòng không ở đây, Đường Tư Hoàng sẽ không miễn cưỡng.
(* Cưỡng nữu đích qua bất điềm – 强扭的瓜不甜 – qiánɡ niǔ de ɡuā bù tián (nữu: vặn, vắt; dưa cưỡng ép mà hái (cưỡng nữu) [tức là dưa còn xanh, ko tự rụng như dưa chín tự nhiên] là dưa không ngọt; đặt cho văn vẻ là Dưa cố hái thì không ngọt; Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn). [Theo Hoasinh_Anhca)
Khi Đường Văn thông báo mọi người tập hợp ở bãi tập vào lúc năm giờ sáng hôm sau, ai nấy đều có phần bất an. Bình thường, chuyện này xảy ra luôn là khi có chuyện lớn, cả tốt lẫn xấu. Nhưng người có thể đi vào quân đoàn hoa quả trên căn bản đều là người có tâm tính kiên định, dù lo lắng cũng không hoang mang rối loạn, sau khi tất cả tiểu đội tập hợp thì tập trung đứng một chỗ theo khẩu lệnh của Trần Lập.
“Kế tiếp, mời tiên sinh nói.” Đường Võ lớn giọng nói.
Đường Tư Hoàng bước lên trong tiếng vỗ tay của mọi người, y đưa tay bảo mọi người yên lặng rồi nói thẳng : “Hôm nay tập trung mọi người ở đây, là muốn tuyên bố một chuyện. Đường mỗ quyết định sẽ thành lập căn cứ thuộc về quân đoàn hoa quả. Sau khi căn cứ xây dựng xong, toàn bộ quân đoàn hoa quả sẽ chuyển sang căn cứ mới. Trừ bộ phận kỹ thuật và y tế, tất cả mọi người trong quân đoàn hoa quả đều phải tham gia vào quá trình xây dựng căn cứ mới.” Còn về đội hậu cần, hầu như đều là những người không có kỹ thuật, không có dị năng, chỉ có thể lực, người như vậy đâu đâu cũng có, dù đi cũng không tiếc. Có dũng khí phấn đấu, không sợ hãi là yêu cầu cơ bản đối với tất cả thành viên của quân đoàn hoa quả.
“Cái gì!”
“Căn cứ Kinh đô tốt mà, tại sao phải di chuyển?”
Bên dưới bục không ngừng vang lên tiếng nghị luận xôn xao, ầm ĩ, mọi người ai ai cũng đều kinh hãi, khó mà tin được nhìn sang người bên cạnh, lại chỉ thấy sắc mặt ngạc nhiên y như mình.
“Yên lặng!” Đường Võ quát lớn.
Đường Tư Hoàng tiếp tục : “Người bằng lòng tham gia, trước bảy giờ tối nay đến chỗ Đường Nhất và Phùng Dã báo danh, nếu không muốn tham gia, trước bảy giờ tối nay tự giác rời khỏi quân đoàn hoa quả, từ nay về sau không còn là thành viên của quân đoàn hoa quả nữa. Các cậu còn một ngày để suy nghĩ, năm giờ sáng mai, người ở lại tập trung ở bãi tập để phân chia nhiệm vụ.”
“Tiên sinh, khoan đã!” Có người đứng ở dưới giơ tay la lên.
Đường Tư Hoàng mỉm cười, khẽ gật đầu nói : “Nói đi.”
Người nọ cao giọng hỏi : “Tiên sinh, tôi đã nghe nói chuyện Hồ Đồ đội kết minh với quân đoàn hoa quả chúng ta, cũng biết đội trưởng Tiếu định để tổng bộ ở căn cứ Kinh đô làm phân bộ của Hồ Đồ đội, để những người không muốn đi ở lại. Như vậy, sao quân đoàn hoa quả chúng ta không làm theo?”
Đường Tư Hoàng mỉm cười thản nhiên, thong thả hỏi : “Thế thì xin hỏi : người mà ngay cả dũng khí rời đi còn không có, Đường mỗ giữ lại làm gì? Chẻ củi? Nấu cơm? Người có thể làm những việc này đâu đâu cũng có.”
Người nọ khẽ giật mình, mặt mày đỏ chét.
Đường Võ nhìn thấy có không ít người dao động thì hơi sốt ruột, bước đến cạnh Đường Tư Hoàng nhỏ giọng hỏi : “Tiên sinh, có nên tiết lộ chút chỗ tốt cho bọn họ không? Bằng không, tôi sợ sẽ có rất nhiều người bị dọa mà chạy mất.”
“Không cần.” Đường Tư Hoàng không tán thành. Người chịu bỏ công ra xây dựng căn cứ mới thật sự yêu quý căn cứ, đến lúc đó, khi đạt được lợi ích rồi sẽ càng cảm kích hơn. Nếu bây giờ nói ra hết tất cả thì sẽ chỉ thu hút tới những người vi lợi mà thôi, rồi tới lúc có được những thứ tốt hơn, nói không chừng còn có thể bán đứng căn cứ. Nhân tài thông qua lớp lớp “khảo nghiệm” mới là người đáng để giữ lại.
Đường Tư Hoàng ra hiệu Đường Võ tuyên bố tan họp, hỏi Đường Văn : “Đường Tiểu Miểu đâu? Không phải nó tới sớm hơn ta sao?”
“Tiểu thiếu gia đã cùng đại thiếu gia dẫn theo Charles và ba nhóc Tiểu Hắc đi tìm thợ may rồi.”
“Đã bảo nó suy nghĩ tên căn cứ rồi, thế nào?”
Đường Văn nhịn cười nói : “Tiểu thiếu gia nói căn cứ mới tên là ‘Á Sĩ Ni’.”
“Gì thế? Tên nước ngoài à?” Đường Tư Hoàng nghe không hiểu, tưởng là Đường Văn phát âm không được.
“Phụt — khụ khụ.” Đường Văn nhăn nhó nén cười, “Là… ‘Đè chết anh’.”
(* Á Sĩ Ni [亚仕尼] và Đè chết anh [压死你] đều có phiên âm là ya shi ni, đọc hao hao nhau, Tiểu Miểu đã chơi trò đồng âm khác nghĩa)
Khóe môi Đường Tư Hoàng giật giật. Chẳng phải chỉ vì tối qua làm nhiều thêm vài lần thôi sao? Đó cũng là do sắp tới cả hai sẽ vô cùng bận rộn.
“Bảo nó suy nghĩ cho đàng hoàng, bằng không, tự biết hậu quả.”
“Vâng.”
Kết quả cuối cùng, những thành viên nguyện ý đi có 234 người. Con số này đã tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của bọn họ. Việc này khiến Đường Tư Hoàng cực kỳ hài lòng, chứng tỏ ánh mắt tuyển chọn người của bọn họ trước kia không tệ. Bộ phận kỹ thuật và bộ y tế có vài người muốn rời khỏi căn cứ, đã được Đường Tam và Phùng Dã thuyết phục, hứa hẹn sẽ bảo vệ trong quá trình di dời. Đây đều là những nhân tài hiếm có, cho nên quân đoàn hoa quả rất cần bọn họ. Bất kể khi nào, nhân tài luôn rất được yêu thích.
Mấy ngày sau đó, những nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ của căn cứ Kinh đô hầu như đều bị quân đoàn hoa quả tuyên bố chiếm sạch. Những nhiệm vụ này bao gồm thu thập từ khắp nơi đủ loại đá, thanh thép, thanh sắt, cùng với mấy loại cửa chống trộm, cửa sổ chống trộm vân vân. Dị năng giả hệ kim loại, hệ không gian và hệ thổ đều là những đối tượng được thuê với giá cao. Công việc chủ yếu của dị năng giả hệ kim loại là hàn nối các đồ vật kim loại, dị năng giả không gian thì vận chuyển gạch đá, vật liệu gỗ cùng các loại vật liệu xây dựng khác, mà nhiệm vụ của dị năng giả hệ thổ là dựng lên tường phòng hộ sơ cấp, khai phá ruộng đồng, sông đào vân vân.
Người thường cũng có thể nhận lời đến cùng tham gia quá trình xây dựng tường thành. Năng lực làm việc của Đường Văn chẳng ai có thể xem thường, trước đó hắn đã cho người dựng lên mấy “nhà an toàn” loại nhỏ ở những nơi quan trọng trong căn cứ mới, trong quá trình làm việc, nhỡ có gặp phải tang thi trên mặt đất hoặc là chim trên bầu trời bay xuống tấn công, đám công nhân đó có thể kịp thời trốn vào “nhà an toàn” gần đó. “Nhà an toàn” đủ để bảo vệ bọn họ cho đến khi dị năng giả chạy tới tiêu diệt toàn bộ tang thi. Trong thời gian làm việc, quân đoàn hoa quả sẽ cung cấp một ngày ba bữa cho công nhân, bao ăn no không nói, bữa trưa còn là cơm. Hơn nữa, mỗi bữa có ít nhất hai đĩa thức ăn. Điều kiện sống không thể chê là không tốt được. Nên biết là, từ sau khi tận thế tới, có rất nhiều người một ngày còn không có nổi một bữa cơm. Vì thế, có rất nhiều người nhận lời mời tham gia.
Động tĩnh bên quân đoàn hoa quả rất lớn, nên tin tức họ muốn rời đi mau chóng truyền đi khắp căn cứ. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tư Hoàng điên rồi. Có mấy đội trưởng đội sinh tồn có quan hệ tốt với Đường Tư Hoàng thậm chí còn đặc biệt tới chào hỏi Đường Tư Hoàng, một mặt là muốn khuyên y ở lại, mặt khác, cũng có vài người nghi ngờ không biết có phải Đường Tư Hoàng có được tin tức nội bộ gì nên mới không thể không chuyển đi không.
Đường Tư Hoàng thản nhiên cho hay : là bản thân không muốn ở dưới người khác nên mới muốn thành lập địa bàn cho mình. Còn chuyện người khác tin hay không thì chẳng liên quan gì tới y.
Đường Hâm không hề nhàn rỗi, hắn cho người làm thống kê cuối cùng về số lượng người lưu lại, may đồng phục chính thức cho bọn họ, cuối cùng biến quân đoàn hoa quả thành một đội ngũ sinh tồn chuyên nghiệp. Đồng phục của đội do Đường Miểu tự mình thiết kế, kết hợp sự chính thống của quân phục và sự linh hoạt của đồng phục tác chiến, bản thiết kế đã được thông qua trong cuộc họp của các thành viên nòng cốt.
Ngoài ra, cờ hiệu của quân đoàn hoa quả cũng do Đường Miểu tự mình thiết kế, cụ thể là thế nào, trước mắt vẫn là một bí mật, chỉ có một mình Đường Tư Hoàng biết. Bọn Đường Văn chỉ biết là hôm đó tiểu thiếu gia thần thần bí bí gọi tiên sinh đi xem bản vẽ cờ đội, sau khi tiên sinh đi ra thì sắc mặt vô cùng kỳ quái.
Còn Đường Miểu, mức độ bận rộn gần như là ngang ngửa Đường Tư Hoàng.

*************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét