28/05/2017

TTTN - chương 298-302

Edit + Beta : Carly

Chương 298 : Tài trợ viện nghiên cứu


Đường Miểu kiểm kê lại số tinh hạch dị năng mình có trong tay, tổng cộng là sáu mươi chín miếng. Đường Miểu chọn lọc ra một nhóm người đáng tin cậy trong các dị năng giả, nâng cao dị năng thứ nhất của bọn họ, đồng thời cũng kích phát ra loại dị năng thứ hai. Vì trong quá trình di dời, khó mà tránh khỏi việc đối phó với đám tang thi, quân đoàn hoa quả cần phải nâng cao thực lực chỉnh thể.
Những người này không giống với nhóm lớn trước đó, có thể thường xuyên được uống nước giếng trong không gian, ăn đồ ăn trong không gian, cho nên thời gian mà bọn họ cần để kích phát dị năng thứ hai cũng dài hơn. Bọn hắn tốn bao nhiêu thời gian, Đường Miểu cũng ở trong không gian cùng họ bấy nhiêu thời gian. Nếu như giữa chừng cứ không cách nào tiến vào trạng thái được, thấy đói bụng hoặc khát nước thì Đường Miểu sẽ chuẩn bị cho bọn hắn. Chuyện này hiển nhiên là tiến hành trong tình trạng che mắt dị năng giả. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng sẽ không để người thứ tư biết được không gian của cậu có thể cho người sống vào.
Để cho an toàn, Đường Tư Hoàng yêu cầu Đường Miểu phải giới hạn số lượng dị năng giả, tổng cộng chỉ có mười người.
Lúc rảnh rỗi, Đường Miểu không hề buông lỏng chuyện huấn luyện bản thân. Hiện tại, dị năng hệ mộc của cậu đã có tiến triển. Trước kia muốn dùng dị năng hệ mộc, chung quanh phải có thực vật mới có thể làm được, hiện tại, chỉ cần trong tay có một lá cây thôi, thậm chí là một cọng cỏ non, là cậu đã có thể khiến nó duy trì trạng thái sống, lập tức sử dụng. Không chỉ như vậy, chỉ cần có hạt giống trong tay là cậu có thể trực tiếp thúc đẩy nó sinh trưởng và sử dụng.
Ngoài ra, dị năng phân biệt dị năng giả của cậu cũng được đề cao, hiện tại cậu không chỉ nhìn ra được người nào là dị năng giả, còn có thể nhìn ra được thuộc tính dị năng của họ. May mà hiện tại đã có năm người khác trong căn cứ có loại dị năng này, bằng không, dị năng của cậu lại càng nghịch thiên rồi.
Ở một góc hẻo lánh trong không gian, Tiếu Hồ Lâm, Tiểu Giáp, Lý Thái Thái cùng với ba tâm phúc khác của Tiếu Hồ Lâm đã kích phát được dị năng thứ hai. Bọn họ do Đường Tư Hoàng giám sát. Anh em ruột còn muốn tính toán nhau, nên có vài lời phải nói rõ ràng với Tiếu Hồ Lâm, mà Đường Miểu dù sao cũng là hậu bối của Tiếu Hồ Lâm, cho nên để Đường Tư Hoàng ra mặt thì hợp lý hơn.
Tiểu Giáp và Lý Thái Thái lúc này cảm thấy vô cùng may mắn vì lão đại nhà mình lúc trước đã đồng ý cùng chuyển đi với quân đoàn hoa quả, chứ không làm sao hưởng thụ được chỗ tốt này chứ.
Tiếu Hồ Lâm lại không nghĩ thế. Quan hệ anh em tốt của hắn và Đường Tư Hoàng là không kẻ nào có thể xoay chuyển được, nhiều năm làm anh em chả phải giả. Hắn cực kỳ chắc chắn dù không di chuyển cùng quân đoàn hoa quả, Đường Tư Hoàng vẫn sẽ kích phát dị năng cho hắn, chẳng qua là vì khoảng cách xa mà có một số chuyện không dễ tiến hành lắm thôi.
Đường Miểu ở trong không gian tới năm ngày mới đưa mười dị năng giả thành công kích phát ra dị năng thứ hai ra ngoài.
“Đội trưởng, bọn tôi đi tắm trước được không? Bốc mùi chết được!” Diệp Tiếu kéo kéo tay áo ngắn cũn của mình, chán ghét nhăn mũi. Cậu ta là con trai Diệp Lâm, mới 15 tuổi.
Thực lực của bốn người Diệp Lâm, Từ Nghị, Triệu Gia Cường và Lưu Đông rất mạnh, Đường Miểu không phải là không nghĩ tới việc cho họ vào nhóm này, nhưng vì cẩn thận, lo lắng bọn Diệp Lâm có thể là gián điệp do bên trên cài vào quân đoàn hoa quả nên cậu chỉ chọn Diệp Tiếu. Diệp Lâm cực kỳ để ý cậu con trai này, chắc chắn sẽ không xem cậu ta như con cờ. Còn bốn người Diệp Lâm thì quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính sau.
Đường Miểu nói : “Gần đây có một cái ao lớn, lát mọi người tắm rửa đi rồi về căn cứ. Nhưng mà, trước hết tôi phải nhắc lại lần nữa. Chuyện các anh kích phát ra được dị năng thứ hai, trước khi tôi và cha tôi cho phép thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Bằng không, các anh tự mình biết hậu quả rồi chứ.”
“Đội trưởng, cậu cứ yên tâm!” Đậu Hồng chững chạc nhất trong mười người tỏ thái độ trước tiên, “Cậu đã giúp bọn tôi có được dị năng thứ hai, cũng giống như cho chúng tôi thêm một tấm phù bảo mạng vậy. Nếu bọn tôi còn không biết cảm kích thì không bằng cả cầm thú. Nếu tôi biết ai để lộ ra ngoài, không cần đội trưởng cậu ra tay, tôi sẽ đích thân xử lý người đó!” Hắn ta là thuộc hạ của Trần Lập, cũng là người đầu tiên trong phân đội sau Trần Lập được chọn để kích phát dị năng thứ hai.
“Cứ an tâm đi đội trưởng! Bọn tôi biết rõ lợi hại trong đó mà!” Những người còn lại cũng lần lượt tỏ rõ thái độ. Mười người này có thể có được lợi thế mạnh như vầy trong tận thế, là đã cực kỳ biết ơn Đường Miểu rồi, vì thế cũng càng trung thành hơn. Đều là người thông minh, bọn hắn biết rõ đi theo Đường Miểu và Đường Tư Hoàng sẽ chỉ càng đạt được nhiều lợi ích hơn, dĩ nhiên sẽ không tung tin này ra ngoài.
Đường Miểu gật gù, vừa cười vừa phất tay, ôn hòa nói : “Không cần phải nghiêm túc như vậy, chỉ cần hiểu rõ nguyên tắc của tôi là được. Mười phút, đi dọn dẹp vệ sinh đi.”
Trở lại căn cứ, lúc xếp hàng đi vào, Đường Miểu trông thấy Diệp Lâm đang chờ ở cửa vào, có thể thấy được ông lo lắng cho thằng độc đinh nhà mình như thế nào.
Diệp Lâm nhìn bộ dáng hào hứng của thằng con nhà mình, trong lòng khá là ngạc nhiên. Lúc tiểu thiếu gia muốn dẫn Diệp Tiếu ra ngoài căn cứ chỉ nói là phải làm nhiệm vụ, cũng cam đoan trăm phần trăm sẽ bảo hộ Diệp Tiếu an toàn, rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà lại khiến thằng con nhà ông hớn ha hớn hở như vậy?
Diệp Tiếu nhìn ra được ông rất tò mò, nhưng không nói gì, chỉ kéo kéo tay ông, nghiêm mặt nói : “Papa, chúng ta là người của quân đoàn hoa quả, tuyệt đối không phản bội.”
Cậu ta nói rất nhỏ, nhưng Đường Miểu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Diệp Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Tiếu, lòng thấy rất an tâm, bất kể tiểu thiếu gia để Diệp Tiếu đi làm cái gì thì đó nhất định là chuyện tốt. Tức thì, ông cũng nghiêm túc tán thành : “Đương nhiên.”
Ông vỗ vai con trai, đi tới trước mặt Đường Miểu nói : “Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay Trương thiếu luôn muốn đến gặp tiên sinh, hình như là có chuyện gấp. Người hôm nay đến đây chờ vốn không phải tôi, tôi chỉ là muốn sớm gặp lại con trai nên đã giành nhiệm vụ của đội trưởng Phùng.”
“Trương Đăng Cực hiện đang ở đâu?” Đường Miểu không đoán ra được ý đồ của anh ta.
Diệp Lâm đáp : “Tôi không rõ lắm, có điều mỗi ngày đúng chín giờ, cậu ta đều đến Đường phủ.”
Đường Miểu ra hiệu với binh sĩ thủ vệ : “E là có việc gấp rồi, chú Diệp, chú nói với bọn họ giúp tôi.”
“Tôi biết rồi.”
Trở lại Đường phủ, Đường Miểu mới vừa ngồi xuống nhấp một tách cà phê, Trương Đăng Cực đã tới.
Đều là người quen cả, không cần phải khách sáo làm chi, Đường Miểu ra hiệu bảo anh ta ngồi xuống.
“Trương thiếu, nghe nói anh có chuyện gấp muốn gặp cha tôi? Khoảng thời gian này, cha luôn ở căn cứ mới bên kia.”
“Gặp cậu cũng như nhau thôi.” Trương Đăng Cực biết rõ những người trong Đường phủ đều là người cha con Đường Tư Hoàng tin tưởng, nên không hề cố kỵ Đường Xuân, nói thẳng : “Lần trước Đường tiên sinh có cho người báo với ông nội tôi, trong đám tang thi có khả năng xuất hiện tang thi trí tuệ, nên ông nội tôi bảo tôi tới hỏi kỹ hơn.”
Lần trước khi ra ngoài tìm kiếm nơi đặt căn cứ mới, đoàn người Đường Miểu gặp phải bầy tang thi do một tang thi cầm đầu đi thẳng về phía căn cứ Kinh đô, vốn cho rằng chậm nhất là hai ba ngày, căn cứ sẽ gặp phải chuyện bị tang thi tấn công, nhưng sau khi từ trấn Song Hà về lại không hề nghe thấy chuyện gì tương tự vậy. Lúc trước Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đều thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn chẳng thể nghĩ thông : lộ tuyến của đám tang thi đó quả thật là tiến thẳng về phía căn cứ Kinh đô, nhưng chúng lại không xuất hiện ở phụ cận căn cứ Kinh đô, như vậy thì chúng đã đi đâu? Không biết thứ gì cả vĩnh viễn là điều khiến người ta sợ hãi nhất.
Sau khi Trương Vũ Cường biết được tin tức này, không hề tùy tiện phủ định, mà trước hết, điều động vài đơn vị đi điều tra chung quanh căn cứ, cũng không phát hiện ra bầy tang thi quy mô lớn nào, càng không phát hiện ra tang thi thủ lĩnh nào. Vì thế mới bảo Trương Đăng Cực tới hỏi chi tiết.
Những việc này dĩ nhiên là được tiến hành trong âm thầm, nếu lỡ để dân chúng lâm vào khủng hoảng thì sẽ gây bất lợi cho căn cứ.
“Đây chỉ là những phỏng đoán của cha tôi.” Đường Miểu nói, “Tôi cảm thấy cha nói rất có lý. Tang thi cần thức ăn, khi chúng không tìm ra được thức ăn ngoài đó thì chúng sẽ đi tìm theo bản năng, rồi một ngày nào đó chúng sẽ tìm được căn cứ của nhân loại. Căn cứ Kinh đô chỉ là một trong những mục tiêu của chúng. Còn về tang thi có “trí tuệ”, cũng chỉ là một cách nói, khi bản năng của chúng quá mạnh thì khó mà không xem đó là một loại trí tuệ.”
Trương Đăng Cực gật đầu nói : “Ông nội tôi cũng suy đoán như thế. Viện nghiên cứu gần đây phát hiện ra rằng, tinh hạch của tang thi dị năng khác với tinh hạch của tang thi bình thường không chỉ ở bề ngoài mà tinh hạch của tang thi dị năng còn có một loại năng lượng rất khó phát hiện. Đó có khả năng là mấu chốt khiến tang thi sinh ra “trí tuệ”.”
Trong lòng Đường Miểu khẽ động, ngoài mặt thì vẫn như thường, mỉm cười nói : “Trương thiếu, đây có thể xem như là cơ mật quốc gia, cứ thế nói với tôi, không có vấn đề gì chứ?”
Trương Đăng Cực cười thản nhiên : “Không sao. Dù cho bên cậu muốn lợi dụng thì cũng chẳng có máy móc để nghiên cứu.”
Đường Miểu mỉm cười không nói, nhấp một hớp cà phê đậm đặc, hiếu kỳ hỏi : “Những tinh hạch bình thường kia đều vô giá trị sao? Tôi cảm thấy, vạn vật trên đời này luôn có tính tất yếu và lý do để tồn tại.”
Trương Đăng Cực ngạc nhiên nhìn cậu, thoáng khựng lại rồi nói : “Viện nghiên cứu đang nghiên cứu tính khả thi của việc dùng tinh hạch bình thường làm nhiên liệu. Kết quả cụ thể không tiện để lộ.”
“Hửm?” Đường Miểu hứng khởi, “Khả năng thành công lớn không?”
Trương Đăng Cực đáp : “Từ khi phát hiện ra tinh hạch, bọn họ vẫn luôn không từ bỏ nghiên cứu này.”
Nói cách khác, xác suất thành công là rất cao, bằng không thì mấy tên khoa học kia đã từ bỏ nó từ lâu rồi. Bởi vì, nghiên cứu cũng cần phải có kinh phí. Đường Miểu trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nhìn Trương Đăng Cực : “Phiền Trương thiếu chuyển lời với viện trưởng viện nghiên cứu, quân đoàn hoa quả bằng lòng tài trợ 2000 cân lương thực cho viện nghiên cứu. Sau khi nghiên cứu thành công, quân đoàn hoa quả sẽ đưa tiếp 10000 cân lương thực nữa. Đương nhiên là có điều kiện, đó là quyền được biết thành quả nghiên cứu trừ quân đội ra thì phải ưu tiên cho quân đoàn hoa quả.”
Sắc mặt Trương Đăng Cực nghiêm lại, tiếp đó đứng dậy kính lễ với Đường Miểu.
“Đường tiểu thiếu gia, đa tạ! Tôi sẽ lập tức báo chuyện này cho thủ tướng.”
Đường Miểu đùa : “Tôi chỉ là một thằng nhóc thôi, anh không sợ tôi không làm chủ được chuyện này sao?”
Trương Đăng Cực cười nhạt : “Người biết rõ quân đoàn hoa quả đều biết, Đường tiểu thiếu gia hoàn toàn có thể ra mặt cho Đường tiên sinh.”
Đường Miểu thầm đắc ý trong lòng, bên ngoài lại không tỏ vẻ gì, khẽ gật đầu nói : “Chuyện này quả thật tôi không nói đùa. Chỉ là có chuyện này tôi phải nói rõ ràng, tạm thời đừng công bố ra ngoài, người tài trợ là quân đoàn hoa quả chúng tôi.”
“Tôi biết rồi.” Trương Đăng Cực đáp. Kỳ thật nói rõ bên tài trợ là quân đoàn hoa quả bọn họ thì càng có lợi cho bọn họ hơn, như vậy thì trong mắt người ngoài, quân đoàn hoa quả có quan hệ tốt với căn cứ, địa vị của quân đoàn hoa quả sẽ được nâng cao, nhưng Đường Miểu lại cực lực muốn giấu, Trương Đăng Cực chẳng thể nào hiểu được nhưng sẽ không hỏi kỹ nguyên do, chỉ cần quân đoàn hoa quả không gây nguy hiểm cho căn cứ là được.

*********

Chương 299 : Trương thiếu tỏ tình
Đường Miểu buông tách cà phê xuống, nói : “Trương thiếu còn chuyện gì khác không? Tôi muốn đến căn cứ mới xem thế nào.”
Trương Đăng Cực ngồi yên không nhúc nhích, ra vẻ tùy ý hỏi : “Sao gần đây không thấy Đường Hâm?”
“Không rõ lắm, gần đây anh ấy khá bận rộn. Nếu anh có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời.” Đường Miểu ậm ờ.
Trương Đăng Cực đứng dậy : “Chỉ hỏi chơi thôi. Tôi cũng nên về rồi.”
Đường Miểu yên lặng nghĩ : chuyện chung thân đại sự của đàn ông quả thật là nên cho vào list những việc quan trọng rồi.
Trương Đăng Cực ra khỏi Đường phủ, khóe miệng phải khẽ giật, nở một nụ cười khổ, chân bước từng bước đầy cẩn trọng, đi không bao xa thì thấy Đường Hâm đang vội vã đi về hướng này, những cái giơ tay nhấc chân vẫn tao nhã như một nhưng đáy mắt rõ ràng có vài phần xúc động.
Anh bước nhanh tới, chặn Đường Hâm lại.
“Đường Hâm.”
“Ra là Trương thiếu.” Đường Hâm treo lên mặt nụ cười khách sáo, “Anh đi từ hướng kia, gặp Đường Miểu sao?”
Trương Đăng Cực khẽ gật đầu : “Gặp chuyện phiền phức sao? Nói xem, tôi nắm rõ Kinh đô hơn cậu.”
Đường Hâm há miệng muống nói, lại bị Trương Đăng Cực cắt ngang : “Giữa tôi và cậu là chuyện cá nhân.”
Người lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm lại có thể nói ra lời tình nghĩa như vầy khiến Đường Hâm có hơi kinh ngạc, nhớ tới trước kia mình từng chung hoạn nạn với Trương Đăng Cực, tuy cũng khá đồng ý lời của anh ta, nhưng vẫn không định để Trương Đăng Cực nhúng tay vào, uyển chuyển nói : “Cám ơn, nhưng thân phận của anh rất đặc thù, để anh ra mặt thì không đúng lắm.”
Trương Đăng Cực trầm mặc một lúc, đi sang bên cạnh, quay đầu nói với Đường Hâm : “Tới đây.”
Ngữ khí không cho phép cự tuyệt của anh ta lại làm Đường Hâm thấy ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, chậm rãi đi qua.
Nơi hẻo lánh này là góc tối giữa mấy tòa nhà, khá là lệch sáng, thường thì không có người nào qua lại, chỉ có thể nhìn thấy mấy người đi lại trên đường lớn cách đó không xa.
“Anh muốn nói gì?” Đường Hâm bị đối phương nhìn chằm chằm mà chả hiểu ra làm sao.
Trương Đăng Cực nhìn hắn chăm chú, dịu giọng nói : “Nghe nói quân đoàn hoa quả xây dựng căn cứ mới rất thuận lời, khoảng chừng một tháng nữa là di chuyển. Có mấy câu, tôi phải nói rõ ràng với cậu trước khi cậu rời đi.”
“Nói cái gì?” Giọng Đường Hâm đã xen lẫn chút cảnh giác, cơ thể cũng bất giác tiến vào trạng thái phòng bị, “Chẳng lẽ cấp trên bên các anh lại có ý định gì với bọn tôi?”
Một cái “các anh”, một cái “bọn tôi”, lại khiến Trương Đăng Cực nghẹn họng một lúc, anh khẽ thở hắt ra, nói : “Không phải. Tôi muốn nói là, hy vọng tương lai tôi và cậu có thể đến với nhau.”
“Anh nói gì cơ?” Đường Hâm giật mình nhìn anh, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình nghe nhầm.
Trương Đăng Cực thản nhiên lặp lại lần nữa : “Tôi hy vọng tương lai tôi và cậu có thể đến với nhau. Tôi rất nghiêm túc.”
Đường Hâm bình tĩnh trở lại, nói thẳng : “Xin lỗi vì tôi không thể đáp lại kỳ vọng của anh, đó giờ tôi luôn thích mấy em gái mềm mại. Nếu trước kia có làm anh hiểu lầm gì thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi rất chắc chắn là tôi không làm gì khiến người ta nghĩ lầm về tính hướng của mình cả.”
“Tôi biết.” Trương Đăng Cực thản nhiên nói, “Tôi đã từng thấy cậu ôm ấp phụ nữ, cũng có thấy cậu đùa giỡn nhân viên trong quán rượu.”
Đường Hâm không phản bác. Hắn thích phụ nữ, đó là chuyện bình thường. Nếu điều kiện cho phép, dù không có bạn gái thì hắn cũng sẽ tìm một bạn giường cố định để giải quyết nhu cầu sinh lý. Chỉ là hắn không nghĩ tới trong lúc này lại có người chú ý tới mình, cứ thấy là lạ thế nào ấy.
“Anh biết thì tốt rồi.” Đường Hâm vỗ vai anh, “Anh đẹp trai giàu có lại xuất sắc thế này, nhất định sẽ tìm được người thích hợp hơn. Trương thiếu, nếu anh đồng ý thì về sau chúng ta vẫn là bạn bè. Tôi còn có việc gấp, đi trước nhé.”
Trương Đăng Cực nhìn hắn đi xa, cho đến tận khi bóng lưng hắn biến mắt sau góc rẽ. Nhìn ra được Đường Hâm thật sự không có ý với anh, anh cũng sẽ không hiểu lầm động tác vỗ vai anh của hắn là hành động thân mật với mình, phản ứng thẳng thắn tự nhiên của Đường Hâm ngược lại càng chứng minh hắn là trai thẳng.
Đường Hâm trở lại Đường phủ, vừa khéo trông thấy Đường Miểu vác ba lô đi xuống lầu.
“Em đi đâu đấy?”
“Nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, tính đi tìm cha.”
Đường Hâm không khỏi thầm ghen tị trong lòng. Ân ân ái ái như thế làm cái quái gì?
“Sao anh vội vàng vậy, có chuyện gì sao?” Đường Miểu bỏ ba lô xuống, khó hiểu hỏi.
Đường Hâm nhướng mày nói : “Em không vội đúng không, anh đang tính nói chuyện này với em. Người của chúng ta rất nhiều, đống vải mua lúc trước hoàn toàn không đủ, cho nên anh đã đi tìm nguồn cung mới. Nhưng số hàng này lại nằm trong tay đội Mãnh Hổ, đội trưởng bọn họ đồng ý cho chúng ta số hàng này, với điều kiện là chuẩn bị tiếp nhận bọn họ vào căn cứ mới vô điều kiện.”
“Vô điều kiện? Nói thế mà cũng nói được!” Giọng Đường Miểu tức thì trầm xuống, dần trở nên lạnh lẽo, “Địa vị của đội Mãnh Hổ thế nào?” Từ những gì Đường Hâm nói, cậu có thể đoán ra được người của đội Mãnh Hổ chả phải dạng tốt lành gì, bằng không, Đường Hâm cũng sẽ không tức tới mức này.
Đường Hâm lạnh lùng đáp : “Một đội sinh tồn nhỏ, một đám hạ lưu. Cho bọn chúng vào căn cứ mới chẳng khác nào đào lỗ trên dưa hấu, dưa hấu sẽ ngày càng thúi thêm thôi. Cho tụi nó nằm mơ đi! Đúng rồi, nhóc, cho anh miếng dưa hấu coi. Đội trưởng đội Mãnh Hổ cũng xem như có bản lĩnh, trước giờ chưa có người nào dám uy hiếp bổn thiếu gia như vậy.”
Đường Miểu lấy mấy trái dưa hấu ra đưa cho thím Xuân, liếc Đường Hâm : “Hàng này không mua từ tay đội Mãnh Hổ thì không được sao?”
Đường Hâm liếc lại : “Thì tại em đó, đòi thiết kế của từng bộ phận không được cùng màu. Vải thì có thể lấy ở những chỗ khác, nhưng thuốc nhuộm thì chỉ đội Mãnh Hổ mới có.”
Đường Miểu làm như không nghe thấy : “Điều kiện của đội Mãnh Hổ dĩ nhiên không thể đáp ứng, nhưng số hàng đó nhất định phải cướp vào tay. Phương pháp giải quyết thế nào, tạm thời em chưa nghĩ ra cách tốt nhất. Mặc kệ, cứ nói cho cha để cha đau đầu đi.”
“Thím Xuân, số dưa hấu còn lại mọi người cứ ăn đi.” Đường Hâm nhận lấy những miếng dưa hấu ngọt lành mê người từ tay thím Xuân, khinh bỉ liếc Đường Miểu : “Em không biết xấu hổ sao? Chút việc nhỏ như vậy cũng kêu papa giúp đỡ.”
“Anh xấu hổ thì tự mình giải quyết đi!” Đường Miểu cạp miếng dưa, bình thản liếc lại hắn, “Dù sao thì em cũng sẽ tới căn cứ mới ngay bây giờ.”
Đường Hâm nghĩ một lúc rồi nói : “Đi cùng đi.” Nhanh nhất cũng phải một tháng nữa mới dọn đi, chuyện đồng phục không cần gấp.
“Hửm?” Đường Miểu ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Thật không giống tính anh.”
Sự khôn khéo của Đường Miểu đôi khi làm Đường Hâm thiệt sự là khó xử, cười nói : “Em có thể lười, còn anh thì không sao?”
“Nhất định là có chuyện gì đó.” Đường Miểu nhìn chằm chằm hắn, nói với giọng chắc chắn, “Bằng không, với tính cách của anh, nhất định sẽ tự mình giải quyết đội Mãnh Hổ.”
Đường Hâm làm như không có gì cầm lấy miếng dưa thứ hai : “Có thể có chuyện gì chứ?”
Đường Miểu nhìn hắn có vẻ mất tự nhiên liền đùa : “Không phải có người tỏ tình với anh đó chứ?”
Thím Xuân đứng gần đó tò mò dỏng tai lên nghe. Nếu đại thiếu gia có bạn gái thì chẳng bao lâu nữa là bọn họ có thể ôm tiểu đại thiếu gia rồi.
Đường Miểu đột nhiên nhớ tới thời gian Trương Đăng Cực rời đi và thời gian Đường Hâm trở về chả kém nhau là bao, lòng không khỏi lộp bộp một thoáng, nụ cười nhạt đi, ra dấu bảo thím Xuân lùi về sau rồi hỏi : “Có người tỏ tình với anh thật à?” Không thể không nói, chuyện của Trương Đăng Cực và Đường Hâm, cậu cực kỳ nhạy cảm.
Đường Hâm biết không thể gạt được cậu, gật đầu nói : “Em nhất định không thể tin được, là Trương Đăng Cực.”
“Là anh ta?” Đường Miểu vờ tỏ vẻ kinh ngạc, “Thấy thế nào?” Cậu dùng giọng vui đùa để thăm dò thái độ của Đường Hâm.
Đường Hâm nhún vai : “Lạnh lưng, sởn hết da gà.”
Đường Miểu thoáng nhẹ nhõm, lạnh đạm nói : “Trương thiếu nhìn là biết dạng người chững chạc, không ngờ cũng có lúc không đáng tin như vậy. Bất kể người anh ta tỏ tình có phải anh hay không thì hành động của anh ta quá liều lĩnh. Anh ta không lẽ chưa từng nghĩ tới làm như vậy có thể mang tới phiền toái cho anh sao? Thân phận bây giờ của anh ta đã khác trước, trước kia có một Cố Lâm Phong còn có thể phân tán lực chú ý của mọi người, bây giờ bên thái tử gia chỉ còn mình anh ta, ánh mắt của toàn bộ căn cứ sẽ tập trung vào anh ta.”
Vạn nhất Đường Hâm thật sự thích một người đàn ông, Đường Miểu nghĩ mình sẽ không phản đối, dù sao thì trong tận thế này, tình yêu lại càng đặc biệt xa xỉ và quý báu. Nhất là cậu và cha đã bỏ qua cả thế tục, thì có tư cách gì mà cản trở Đường Hâm? Thế nhưng, nếu có thể, cậu không hy vọng Đường Hâm thích đàn ông, lại còn là Trương Đăng Cực. Thân phận của Trương Đăng Cực quá đặc biệt, đã định không phải là một lựa chọn tốt. Cho nên cậu phải nói rõ cái lợi cái hại trong đó, tốt nhất là cắt đứt ngay từ gốc rễ cái khả năng kia.
May mà Đường Hâm là trai thẳng 100%, thậm chí còn có kỷ lục một tháng đổi ba bạn gái, khả năng hắn yêu một người đàn ông là cực kỳ nhỏ.
Đường Hâm thật sự không ngờ, Đường Miểu lại không cực lực khuyên hắn rời xa Trương Đăng Cực như hắn nghĩ, mà lại có thái độ bình thản thế này. Hắn biết rõ Đường Miểu chờ mong cháu trai tương lai đến độ nào, nói cách khác, Đường Miểu dĩ nhiên là không ủng hộ hắn dây dưa với đồng tính.
Đây kỳ thật là chỗ cao minh của Đường Miểu, nếu cậu quá để ý, ngược lại còn có thể làm Đường Hâm chú ý tới chuyện này nhiều hơn. Đã vậy, còn không bằng xóa nhòa nó đi, thậm chí là bỏ qua nó.
Đường Miểu ăn hết miếng dưa cuối cùng, lau miệng đứng dậy : “Em đi đây. Anh đi không?”
“Đi, anh cũng muốn xem xem căn cứ đã xây tới đâu rồi. Anh lên dọn đồ đạc.” Lực chú ý của Đường Hâm thành công dời đi.
Khoảng  mười phút sau, hai anh em oai phong khí phách dẫn Hổ Vương, Charles, Hắc Uy và ba nhóc Tiểu Hắc xuất hiện ở cổng căn cứ. Đội ngũ “hùng dũng” này khiến người qua đường đều thầm bật cười.
Cũng hết cách, những người khác trong quân đoàn ai cũng có nhiệm vụ. Hai vị thiếu gia muốn đi xa chỉ có thể để mấy đứa Hổ Vương làm hộ vệ.
Ba đứa Tiểu Hắc hiện đã cực kỳ khỏe mạnh, vừa giống Charles, lại vừa giống Hắc Uy, cơ thể tối đen tròn vo, trên cái đầu cứng chắc khạm một đôi mắt đen nháy, nhìn vô cùng đáng yêu. Tiếu Hồ Lâm từng tính dùng một cái đùi gà lừa “chôm” Tiểu Hắc đi, cuối cùng lại bị Charles và Hắc Uy rượt đuổi cả một vòng quanh tổng bộ quân đoàn hoa quả.
Lúc này, có bốn người đang mang một người hôn mê xếp hàng tiến vào căn cứ. Một người trong đó nói : “Hửm, đó không phải là hai vị thiếu gia của quân đoàn hoa quả sao? Mau, đưa người này cho bọn họ đi.”
“Ngu!” Một người khác chặn hắn ta lại, “Đường Tư Hoàng nổi tiếng cưng chiều Đường Miểu, nếu để hắn biết chúng ta bắt được người đã bắt cóc con hắn, nhất định sẽ cho chúng ta thêm không ít tiền thưởng. Người này phải đích thân giao vào tay Đường Tư Hoàng.”
“Có lý, có lý.” Mấy tên thuộc hạ liên thanh hùa theo.

***************

Chương 300 : Khôn khéo ngăn chặn bầy tang thi
Đường Miểu và Đường Hâm lái xe ra khỏi căn cứ Kinh đô được chừng năm sáu dặm, Đường Hâm đột nhiên nói : “Có thấy có cái gì đó không ổn không?”
“Có, rời khỏi căn cứ rồi mà chúng ta chẳng gặp phải con tang thi nào, thật là kỳ quái.” Đường Miểu phóng tinh thần lực ra dò xét tứ phía, không thấy có gì bất thường, đang tính thu tinh thần lực lại thì một đám người đột nhiên lọt vào phạm vi tìm kiếm của cậu. Tốc độ của họ rất nhanh.
“Có một nhóm người hình như đang chạy trốn, tốc độ chạy về phía này rất nhanh.” Đường Miểu lập tức bảo Đường Hâm cảnh giác. Cậu thì đưa ba nhóc Tiểu Hắc trong xe vào không gian.
Cách phía trước chừng một dặm, khói bốc lên mịt mù, mấy chục chiếc xe đang phóng nhanh khỏi tầng tầng tro bụi đó, bánh của chiếc xe chạy đầu mấy lần cán qua mấy vật cản đá vụn trên đường, suýt thì lật xe.
Cái bộ dáng này nhìn là biết đang chạy trốn, Đường Hâm hỏi : “Quay đầu?” Tuy không biết những người đó đang trốn cái gì nhưng nhiều người vậy mà vẫn không thể đối phó nổi thì hai người hắn và Đường Miểu lại càng khó mà ứng phó.
“Phải hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì.” Đường Miểu thoáng nhíu mày, lòng thấy cực kỳ không ổn, “Bằng không, dù hôm nay tránh được thì lần sau mà gặp lại, sẽ không biết phải đối phó thế nào.”
Đường Hâm gật đầu nói : “Em ra mặt, anh canh phòng.”
Đường Miểu bước xuống xe, giơ hai tay lên chứng tỏ thiện ý.
Tốc độ mấy chiếc xe phía trước không hề giảm lại, rất có tư thế dù đâm chết Đường Miểu cũng phải chạy thẳng tới trước. Đường Miểu buộc lòng phải đứng sang bên, sau đó nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc trong chiếc xe tồi tàn chạy đầu.
‘K—é—tttt!!!” Chiếc xe kia đột nhiên dừng lại, cửa sổ xe được quay xuống. Một cái đầu bám đầy bụi ló ra từ bên trong, chủ nhân của cái đầu nhìn Đường Miểu, trong mắt đầy vẻ bất ngờ, giọng gấp gáp : “Nhóc con Đường gia, đường này đi thẳng tới căn cứ Kinh đô đúng không?”
Đường Miểu không đáp mà hỏi lại : “Đội trưởng Hắc Lang, lâu quá không gặp. Các anh đang tránh cái gì thế?”
“Đội trưởng! Còn rề rà cái gì vậy? Không chạy thì không kịp nữa!” Người trong xe phía sau thò đầu ra mất kiên nhẫn la lên.
“Câm miệng cho ông!” Hắc Lang quát ra sau một câu, gã biết mình không thể trả lời qua loa được, trả lời : “Tang thi, rất nhiều tang thi. Bọn tôi chạy từ căn cứ Đài Nguyên tới, căn cứ Đài Nguyên đã bị tang thi công phá rồi, bây giờ e là hơn hai trăm vạn người sống sốt đã biến thành tang thi! Hiện phía sau có một đoàn tang thi đang đuổi theo bọn tôi.”
Ánh mắt Đường Miểu đảo qua những người khác, cực kỳ thông cảm. Quần áo của những người này ai nấy cũng rách tả tơi, người dính đầy máu, trông cực kỳ chật vật, hơn mười chiếc xe không chiếc nào là nguyên vẹn không hư hao gì, từ đó có thể thấy được tình trạng thảm thiết lúc căn cứ Đài Nguyên bị tấn công.
Cậu lùi về ven đường hai bước, nói : “Đi thẳng theo đường lớn.”
Hắc Lang trầm mặc một lúc rồi nói : “Có gì ăn không? Xem như bọn tôi mượn. Bọn tôi đã vất vật tư trong lúc bỏ chạy rồi.”
“Bọn tang thi cách đây còn bao xa?” Đường Miểu lấy ra năm bịch bánh quy ở băng ghế sau, đưa cho gã, thêm bốn bình nước. Cậu không phải là không phòng bị những người này, Đường Hâm ngồi trong xe đang cầm chặt súng đây này. Hắc Lang còn có chút nhân phẩm, nhưng những người khác thì chẳng biết được.
“Cám ơn!” Hắc Lang đầu tiên mở chai nước, uống ừng ực một hơi, “Lúc này chắc chắn còn không tới mười dặm nữa. Nói cũng kỳ lạ, tụi nó hình như có thể ngửi được mùi của bọn tôi, chỉ cần bọn tôi dừng lại một chút, chúng liền có thể đuổi theo. Tôi khuyên hai người tốt nhất nên mau chóng trở về đi. Đã nuôi chó, còn nuôi cả hổ! Mẹ kiếp, ông đây lăn lộn trong hắc đạo còn không sống tốt bằng một thương nhân như Đường Tư Hoàng!”
Trước khi đi, gã còn oán trách vài câu. Nói rồi gã đạp mạnh chân ga, ngông nghênh rời đi. Mấy chiếc đằng sau cũng chạy theo như bắn, chỉ để lại khói bụi mù mịt, làm Đường Miểu sặc tới ho khù khụ mấy cái mới tốt hơn được một chút.
“Đường Miểu, mau lên xe, chúng ta tới căn cứ mới báo tin cho papa.” Đường Hâm hối thúc.
“Không được.” Đường Miểu nói với giọng điệu nghiêm trọng, “Đường Hâm, em quen bản đồ hơn anh. Khoảng chừng hơn mười dặm nữa là nơi hai quốc lộ giao nhau, trong đó có một đường vừa khéo lại đi ngang qua trấn Song Hà. Tang thi rất có khả năng sẽ tách ra. Nghiêm trọng hơn là, quốc lộ đó gần như thẳng tắp. Tuy chúng ta lái xe nhưng đường đi lại ngoằn nghèo, không chắc có thể đến căn cứ mới kịp trước bọn tang thi, cho nên chúng ta phải nghĩ cách chặn đường bọn chúng.”
Đường Hâm thoáng sửng sốt, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm lại.
“Chỉ bằng hai người chúng ta mà muốn chặn một đoàn tang thi thì không hề dễ. Có điều em có thuốc nổ, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng lợi thế địa hình.”
“Nghĩ giống em.” Đường Miểu ném cho hắn ánh mắt tán dương, cậu chàng xem Đường Hâm như em trai luôn rồi, “Từ ngã rẽ ở trấn Song Hà tới quốc lộ kia có một đoạn đường hầm dài chừng một ngàn mét. Chúng ta có thể chạy tới đó trước bầy tang thi, sau đó cho nổ đường hầm.”
“Chậc! Đúng là chơi liều.” Đường Hâm ngẫm nghĩ, cho rằng phương pháp này khả thi, “Chỉ là chúng ta có thể chạy tới đường hầm trước khi đàn tang thi đó tới sao?”
“Nhất định phải được.” Đường Miểu nhìn đồng hồ, cắn răng nói, “Đi đường tắt. Em lái, anh cầm súng máy, gặp tang thi thì bắn, không thể vì chúng mà trì hoãn được.”
“Ok!” Đường Hâm gật đầu, lanh tay lẹ chân chuyển sang ghế phó lái.
Đường Miểu đưa Charles, Hắc Uy và Hổ Vương vào không gian, khởi động xe, đạp mạnh chân ga, chiếc Land Rover phóng đi như tên bắn.
“Móa! Xe này là do cao thủ nào cải tân lại vậy? Sắp hơn cả xe đua rồi!” Đường Hâm cảm thấy như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Ngồi yên! Đến căn cứ Đường thành, anh có thể trực tiếp hỏi cha.”
“Căn cứ Đường thành?”
“Tên căn cứ em vừa nghĩ ra, gọi là Đường thành.”
“Cũng không tệ.”
Lúc này, Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng làm việc tạm thời ở căn cứ mới đang xem bản thiết kế, đột nhiên ngồi thẳng người, mày nhíu lại.
“Tiên sinh, cái này có vấn đề gì sao?” Đường Văn hỏi.
Lông mày Đường Tư Hoàng nhíu chặt hơn : “Nhóc con Đường Tiểu Miểu kia hình như lại đang làm chuyện gì khiến ta muốn đánh nó rồi.”
“Tiểu thiếu gia rất thông minh, sẽ không làm chuyện gì mà mình không nắm chắc, ngài cứ an tâm đi.” Đường Văn đi theo Đường Tư Hoàng đã lâu, sớm đã biết giữa bọn họ có một loại cảm ứng kỳ lạ khó mà diễn tả, vẫn luôn thấy “tình yêu” thiệt quá thần kỳ.
Nhân vật chính trong đối thoại của bọn họ vẫn còn đang đạp mạnh chân ga, Land Rover sau khi chạy ra khỏi một thôn trang, lần nữa trở lại quốc lộ, Đường Hâm vô tình nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, khẽ hô một tiếng, quay người lại nhìn : “Bầy tang thi tách ra thật kìa! Cách chừng năm trăm mét, đường hầm còn xa lắm không?”
Đường Miểu cũng thấy được bầy tang thi ở phía sau qua gương chiếu hậu, đáp : “Chừng năm phút nữa.”
Càng đi tắt càng dễ gặp lỗi, bánh sau bên phải sau khi liên tục ma sát với mặt đất, chợt ‘phanh’ một tiếng, hiển nhiên là thủng lốp rồi!
Đường Miểu thầm rủa một tiếng, từ từ thắng lại : “Khốn kiếp!”
Đường Hâm cả kinh, trong lúc cấp bách liền cầm chặt tay lái, vội nói : “Mau phanh lại!”
“Buông tay ra! Cha đã nói không thể đột ngột phanh xe được!” Ô tô suýt nữa trượt khỏi đường lao xuống con mương sâu hai ba mét, Đường Miểu cũng gấp đến độ đổ đầy mồ hôi. Bầy tang thi phía sau càng lúc càng gần, cậu dám khẳng định trong đó có không ít tang thi dị năng, bằng không chúng cũng sẽ không chạy nhanh như vậy.
‘Kít — ’ Đường Miểu đậu xe ở ven đường, rồi lấy một chiếc ô tô con trong không gian ra, sau khi hối Đường Hâm lên xe liền mau chóng khởi động máy, xông tới trước trước khi mấy con tang thi “hôn” đuôi xe.
Ở phía trước không xa chính là đường hầm, cái bảng “Đường hầm Dương Sơn – 1233 mét” hiện lên rất rõ ràng. Đèn trong đường hầm đã hư từ lâu, tối đen như mực, tựa như đang cất giấu một con quái vật đáng sợ nào đó. Đường Miểu bật đèn đầu xe, không hề giảm tốc mà chạy thẳng vào. Đường Hâm lấy đèn pin cường lực ra, xoay cửa sổ xe xuống, một tay cầm thuốc nổ, chuẩn bị tùy thời ném ra ngoài.
“Còn chừng mười mét thì nhắc anh.”
“Nhớ ném xa chút, đừng có chôn luôn chúng ta.”
“Còn cần em nhắc sao?” Đường Hâm lắc lắc đèn pin, quét qua mấy khuôn mặt dữ tợn phía sau, lòng có chút sợ hãi.
“Chuẩn bị! Ném!”
Đường Hâm ném thuốc nổ trong tay đi, còn dùng dị năng hệ phong đẩy đi xa vài mét. Mấy tiếng ‘ầm ầm’ vang lên rầm trời, kinh thiên động địa, đá vụn trên đầu rơi xuống lộp bộp.
Cùng lúc đó, Đường Miểu cũng đạp mạnh chân ga, ô tô trong nháy mắt lao ra khỏi đường hầm, lại thấy ánh mặt trời. Thêm vài tiếng nổ vang lên nữa, đường hầm hoàn toàn đổ sụp, cả tòa núi dường như cũng chấn động theo. Xe chạy đi xa chừng hai ba mươi mét Đường Miểu mới dám dừng xe lại, hai người bước xuống xe nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm. Có vài con lọt lưới không sợ chết tấn công Đường Hâm, đều bị hắn ném phong nhận tới, chém ngang hông.
“Tiếc thật. Sáu chiếc Land Rover giờ còn có bốn.” Đường Miểu nuối tiếc.
Đường Hâm câm lặng một chốc rồi nói : “Chẳng phải em đã khóa lại rồi sao? Trừ dị năng giả không gian thì những người khác không động vào nó được, có cơ hội thì lấy nó về.”
Kỳ thật, so với những đội sinh tồn khác, bọn họ đã cực kỳ may mắn rồi, chạy trốn từ tỉnh G tới thành phố WH, lại từ thành phố WH tới căn cứ Kinh đô, tổng cộng hơn chín tháng mà bọn họ chỉ tổn thất có hai chiếc xe. Mấy nhóm người sống sót khác chả biết đã đổi qua biết bao nhiêu lần rồi.
“Đi thôi, anh lái xe đi. Em vào hái trái cây, em phải bổ sung nước.”
“Anh muốn dưa Hami.”
Chiếc ô tô con màu xám men theo đường lớn chậm rãi chạy xuống núi, tiến về phía xa.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, trong đống đất đá đổ nát chợt xuất hiện một đôi mắt đỏ của tang thi, quần áo trên người rách bươm như vải nát, bụi đất dính đầy từ đầu tới chân. Tang thi chậm rãi đứng dậy, gào to vài tiếng trầm thấp, mờ mịt ngó quanh một vòng, sau đó leo lên núi, đi về phía bên kia đường hầm, miệng không ngừng gào rú.

************

Chương 301 : Diện mạo căn cứ mới
Sắp đến gần căn cứ, Đường Hâm nhìn thấy một lá cờ khác thấp hơn được đặt bên cạnh quốc kỳ đỏ thắm, tay thoáng trượt xuống, mém nữa làm xe chạy ra khỏi đường lớn.
“Đừng nói với anh đó là cờ đội do em thiết kế!”
Lá cờ kia lấy màu xanh lá làm tông màu nền, bên trên thêu một trái dâu tây to cỡ trứng gà và một trái sầu riêng màu vàng lớn cỡ quả bóng rổ!
Tèn tén ten =]]]]

Đường Miểu nghiêm túc nói : “Anh thì biết cái gì? Trong mắt anh đó chỉ là hai loại hoa quả thôi sao? Quá nông cạn. Dâu tây đại diện cho táo ta, sầu riêng là gậy. Đây chính là phép ẩn dụ về tôn chỉ quản lý căn cứ mới của quân đoàn hoa quả!”
Đã thế sao không thêu trực tiếp táo và gậy luôn? Đường Hâm lắc đầu, không tính vạch trần cậu : “Hừ.”
Đường Miểu nhìn bức tường phòng hộ cao sừng sững của căn cứ mới, cảm xúc bỗng dâng trào. Tường vây nằm tiếp giáp với bờ Nam của con sông phía Bắc, cao chừng bốn mét, toàn bộ đều được dựng nên bằng những tảng đá cứng hàn lại với nhau, trông thì thô ráp nhưng lại vô cùng rắn chắc. Cổng lớn vào căn cứ cao như tường thành, bề rộng chừng bốn mét, chia làm hai cánh cửa, một vào một ra. Cổng vào màu đen được thiết kế theo kiểu cổ, nhìn rất có cảm giác an toàn. Bên trên cổng lớn có một chỗ lõm dài chừng một mét, rộng nửa mét, là nơi dùng để treo biển. Có không ít công nhân đang bận rộn trên tường vây, có người nhìn thấy Hổ Vương, Hắc Uy và Charles đứng cạnh xe liền biết ắt hẳn là hai vị thiếu gia đã đến rồi, mau chóng cho người mở cổng ra.
Chiếc ô tô con chạy qua cây cầu ở sông Bắc, tiến về phía treo cờ. Trên đường đi, Đường Miểu nhìn thấy những công trình kiến trúc thừa thãi đều đã bị đập bỏ; đống cỏ dại mọc ở những góc hẻo lánh cũng được nhổ sạch, đất đều được cày xới, đã trở nên tơi xốp. Những công nhân có người đang vác gạch đá, người thì lấy nước, có cả đang cưa vật liệu gỗ, cũng có người đang đào đất, đang hàn thép, trông khí thế xông xáo vô cùng!
Lúc này, có tiếng vó ngựa chạy tới gần truyền đến. Đường Miểu nhìn sang, Đường Tư Hoàng vững vàng ngồi trên một con ngựa nâu đang chạy tới, áo quần phập phồng, trông rất có tinh thần, trong tay y còn kéo theo một con ngựa khác. Đường Miểu vui vẻ, cười rạng rỡ với y, quay sang nói với Đường Hâm : “Đường Hâm, dừng xe.”
Đường Tư Hoàng khẽ cong môi, ‘sh–’ một tiếng kéo cương, lập tức nhảy xuống.
“Con nhớ có một con ngựa trắng mà?” Đường Miểu đi qua nâng bờm ngựa, mở miệng đùa.
“Thì có, nhưng bị Đường Võ cưỡi đi rồi.” Đường Tư Hoàng thu ô tô con vào không gian, đưa dây cương của con ngựa khác cho Đường Hâm, rồi trở mình lên ngựa, vươn tay với Đường Miểu, “Dẫn hai đứa đi dạo.”
Đường Miểu bắt lấy leo lên ngựa, nhanh như chớp ‘chụt’ một cái lên mặt Đường Tư Hoàng. Cánh tay ôm eo cậu của Đường Tư Hoàng siết chặt, giọng khàn khàn kề sát vào tai cậu : “Đã đến rồi thì ở lại căn cứ nhiều thêm vài ngày.”
Đường Miểu gật đầu nói : “Ừm, trên đường tới gặp chút chuyện, phải nói lại với cha…” Căn cứ Kinh đô bên kia tạm thời không cần bọn họ phải lo lắng, lúc này chắc Hắc Lang cũng tới rồi, nhất định sẽ báo chuyện bầy tang thi đột kích với lãnh đạo của căn cứ Kinh đô. Chỉ cần căn cứ Kinh đô có đề phòng thì đối phó đám tang thi kia không phải chuyện khó.
Đường Tư Hoàng nghe cậu kể lại sự tình từ đầu tới cuối, cắn tai cậu một cái. Nghĩ đến mà sợ hiển nhiên là có, nhưng quyết định của Đường Miểu không sai, y cũng không thể trách móc cái gì. Người yêu y cũng là một người đàn ông, chứ không phải một chú chim hoàng yến được nuôi nhốt trong lồng. Y thầm thì bên tai người trong lòng : “Mặc kệ con làm gì, chỉ cần nhớ rõ con không chỉ có một mình là được. Nếu không có con, tất cả những gì ta làm đều không còn ý nghĩa gì nữa.”
Tim Đường Miểu chấn động, siết chặt tay y, mỉm cười nói : “Con biết rồi. Đừng để Đường Hâm nghe thấy đó, anh ấy sẽ ghét con cho coi, ha ha ha…”
Khóe miệng Đường Hâm giật giật.
Đường Tư Hoàng gọi một người đi ngang qua bảo hắn đi tìm Đường Văn, dặn đội dị năng đề cao cảnh giác, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần bảo hộ những công nhân kia. Cho dù Đường Miểu và Đường Hâm đã ngăn lại bầy tang thi kia thì vẫn nên đề phòng, không được chủ quan.
Lực chú ý của Đường Miểu mau chóng bị bức tường cao lớn uốn lượn hút mất.
Đường Hâm cũng vô cùng rung động : “Papa, toàn bộ tường thành đều làm bằng đá sao?”
“Phải.” Đường Tư Hoàng thúc ngựa đến gần một chút, “Có điều, tiến độ của lưới trời và tường thành trước mắt chỉ hoàn thành được 70%, qua chừng mười ngày nữa mới xong.”
“Tốc độ này đã là rất nhanh rồi.” Đường Hâm cảm thán nói.
“Bên kia là tháp quan sát.” Đường Miểu hỏi, “Cao sáu tầng sao?”
“Không chỉ thế.” Đường Tư Hoàng đáp, “Bảy tầng. Dựa theo đề nghị của con, đông tây nam bắc mỗi nơi một tháp, mỗi ngày hai ca, mỗi ca hai người, lần lượt đứng trực 24/24 bất kể ngày đêm.”
Cân nhắc đến việc phía bắc là cổng vào căn cứ, lượng người ra vào về sau là rất nhiều, cho nên ở phía bắc có thêm một tòa tháp quan sát nữa, tổng cộng là năm.
Bốn phía của đỉnh tháp đều là cửa sổ nhôm, thuận tiện nhìn xa, có thể đề phòng sự công kích của chim. Đường Miểu hào hứng vào thể nghiệm, liền phát hiện thiết kế bên trong cực kỳ thú vị, đi lên bằng thang, còn lúc xuống có thể trực tiếp tuột xuống bằng một cột thép trơn trượt. Như vậy, nhỡ có phát hiện tình huống khẩn cấp từ tháp quan sát thì người đi tuần có thể xuống mặt đất bằng tốc độ nhanh nhất.
Đi dạo hết căn cứ mới, Đường Miểu phát hiện Đường Tư Hoàng cho phá đi không ít những kiến trúc vướng tầm nhìn, tổng thể chia căn cứ mới thành ba bộ phận, đi từ bắc sang nam lần lượt là khu hoạt động ngoài trời (kể cả thị trường giao dịch), khu kiến trúc và khu canh tác diện tích lớn. Khu kiến trúc và canh tác cũng dùng tường thành để ngăn cách, chỉ có duy nhất một lối vào. Diện tích khu canh tác cực kỳ lớn, toàn bộ nếu dùng để trồng lương thực thì chuyện nuôi sống vạn người là không thành vấn đề. Đường Tư Hoàng cũng xem sông phía nam nằm trong phạm vi căn cứ, con sông phía nam gần khu canh tác, rất tiện cho việc tưới tiêu. Ngoài ra, bên cạnh lối vào khu canh tác còn có một căn phòng nhỏ, là phòng của người gác cửa.
Đường Hâm đoán ra được dụng ý của Đường Tư Hoàng : “Đây là để phòng ngừa có người muốn tư tàng lương thực.”
“Phải.” Đường Tư Hoàng cho thằng cả nhà mình ánh mắt tán thưởng, “Chúng ta là địa chủ. Những người khác muốn lương thực thì chỉ có thể mua hoặc dùng lương thực để đổi.”
Đường Miểu gật đầu đồng ý, “Phải thế. Quan trọng hơn là vị trí này phải sắp xếp người của chúng ta.”
Đường Tư Hoàng hỏi : “Đói bụng cả chưa? Về ăn cơm trước. Nếu có ý kiến gì về căn cứ mới thì có thể nói vào buổi họp tối nay.”
Đường Tư Hoàng với tư cách là lão đại căn cứ mới, dĩ nhiên là chiếm được căn nhà tốt nhất, giao thông thuận tiện và vị trí thuận lợi. Có điều, một thôn trấn chẳng thể nào có được nhà ở loại biệt thự là căn nhà hai tầng kiểu Tây, trước có garage, sau có vườn, lầu trên gồm hai phòng ngủ một phòng khách, lầu dưới có bốn phòng ngủ một phòng khách, nên có thể dễ dàng nhận ra được cả khu này có được là do phá những căn cũ và xây mới lại, ba dãy nhà, nhà nào cũng giống nhau như đúc, hơn nữa đều gần như mới toanh. Nội thất bên trong đã bị những người sống sót đến trước đó lấy hết, đồ dùng hiện tại đều là do Đường Tư Hoàng chuẩn bị. Đường Tư Hoàng nói luôn với Đường Miểu là cậu cứ tự do sắp xếp bố trí.
Chỗ này về sau chỉ có năm người Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Xuân và thím Xuân. Những người khác hiển nhiên là có chỗ ở riêng của mình, lấy nhà của Đường Tư Hoàng làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hướng. Quyền lợi càng lớn thì càng là người được Đường Tư Hoàng tín nhiệm, chỗ ở cũng cách Đường Tư Hoàng gần hơn. Chỉ là đám Đường Văn hiện tại đều chưa có đối tượng, cảm thấy ở một mình thật quá cô đơn nên hiện tại đều ba bốn người ở cùng một nhà, lúc ăn cơm thì vẫn đến nhà Đường Tư Hoàng ăn, về sau khi căn cứ đã đi vào quỹ đạo rồi thì có thể tự mình nấu ăn, cũng có thể đến nhà ăn chung ăn.
Đường Miểu đi tham quan hết từ trên xuống dưới, cảm thấy cực kỳ hài lòng với chỗ ở mới, tuy nhỏ hơn nhiều so với biệt thự họ từng ở nhưng sắp xếp hợp lý một chút sẽ trở nên vô cùng ấm áp.
Đường Tư Hoàng nói với Đường Hâm : “Nếu không có gì bất ngờ thì về sau sẽ ở đây luôn. Căn nhà ở phía đông là của con, sau này có kết hôn thì có thể chuyển sang đó ở. Nếu con không muốn ở cùng bọn ta thì bây giờ dọn qua luôn cũng được.”
Đường Miểu nhìn hắn trêu tức.
Đường Hâm mau chóng đáp : “Papa, con ở một mình thì chán lắm. Dù cha với Đường Miểu có thấy con chướng mắt thì con cũng đã quyết ở đây luôn rồi. Chuyện sau này thì để sau này tính đi.”
Thím Xuân mỉm cười đi tới : “Tiên sinh, có cơm rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ chuông không to không nhỏ, gõ ba lần. Đây là tiếng thông báo cho toàn bộ mọi người trong căn cứ, kể cả công nhân là đã đến giờ ăn, công nhân sẽ đến nhà ăn giải quyết bữa trưa. Bọn Đường Văn sau khi nghe thấy đã mau chóng trở về. Người bên bộ tác chiến chia làm hai lượt thay nhau đi ăn cơm, bởi lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác, nhất là vào lúc tường vây và lưới trời vẫn chưa xây xong. Nhân tiện nói luôn, tại vùng trời của khu canh tác, Đường Tư Hoàng không có ý định làm lưới trời do diện tích của nó quá lớn, rất hao phí tài nguyên. Nhưng mà cứ mỗi hai mươi mẫu đất sẽ có một dãy hành lang an toàn rộng chừng một mét, nếu người trồng trọt gặp phải sự công kích của chim thì có thể mau chóng tiến vào hành lang an toàn gần đó, rồi thông qua hành lang này tiến đến khu kiến trúc đã có lưới trời.
Trên bàn cơm có tổng cộng mười hai người, Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, Đường Văn, Đường Võ, bác Xuân, thím Xuân, Đường Tam, Đường Thất, Trương Vọng, cộng thêm Trần Lập và Tiếu Hồ Lâm. Đường Nhất và Phùng Dã đều ở lại căn cứ Kinh đô.
Trần Lập thông qua nhiều lần khảo nghiệm thử thách, đã được Đường Tư Hoàng xem như tâm phúc, cho nên gần đây cũng ăn cơm cùng người của Đường gia. Nhưng chuyện Đường Miểu có không gian hiển nhiên là bí mật không thể nói cho anh ta biết được.
Về phần Tiếu Hồ Lâm, hôm trước sau khi cùng Lý Thái Thái, Tiểu Giáp và những thân tín khác ra khỏi “khu tu luyện bí mật” đã cùng Đường Tư Hoàng đến căn cứ mới. Hôm nay sở dĩ hắn ngồi trên bàn cơm này, với thân phận là đồng minh của quân đoàn hoa quả, là do chiều này cần phải họp. Đương nhiên, dù không có họp thì hắn vẫn sẽ dùng cái danh bạn tốt của Đường Tư Hoàng tới ăn ké.
Hiện tại, hắn cảm thấy may mắn sâu sắc vì mình có một người bạn tốt như Đường Tư Hoàng. Với tư cách là đội trưởng một đội sinh tồn, cho tới nay, hắn luôn buồn rầu vì dị năng của mình không phải dị năng loại tấn công. Dù cho dị năng không gian cũng rất tốt nhưng vẫn tính là yếu do lực công kích kém. Nhưng hiện tại đã không còn giống trước, hắn đã khai phát ra được dị năng thứ hai – tan rã, chỉ cần hắn tiếp xúc với thứ gì đó, tâm vừa niệm thì hắn có thể khiến thứ đó tan thành hư vô. Có điều, lúc vận dụng dị năng này với tang thi dị năng thì cần ít nhất mười giây để khởi động, còn đề cao không gian nữa.
Nhưng mà —
Tiếu Hồ Lâm nhìn sang Đường Thất đầy ai oán. Cũng vì khả năng mới này mà mỗi lần Đường Thất nhìn thấy hắn đều trốn rất xa, do sợ bị hắn tan rã mất. Em ấy cũng chẳng ngẫm lại, hắn mà sẽ dùng thủ đoạn này để đối phó với người mình để tâm sao? =3=

—————
Mỗi lần mà cả Đường gia họp lại là đánh tên mệt nghỉ, gì đâu mà đủ thứ Đường :v

**************

Chương 302 : Căn cứ Kinh đô gặp nguy hiểm (1)
Cơm nước xong xuôi, Đường Tư Hoàng đẩy chén đũa đi, nói : “Cuộc họp hôm nay hoãn lại tới năm giờ rưỡi.”
“Ồ — ” Tiếu Hồ Lâm nhìn nhìn Đường Miểu, lại ngó sang Đường Tư Hoàng, miệng phát ra một tiếng đầy sâu xa, đáng tiếc lại chẳng ai thèm để ý tới hắn. Hắn đành nhàm chán quẹt mũi, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu lên lầu. Lầu trên có hai phòng và một phòng khách, đều là địa bàn của hai người họ, hai phòng kia một phòng là phòng ngủ chính, phòng còn lại là phòng sách. Quẹo sang góc rẽ ở cầu thang, Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu vào lòng. Đường Miểu đẩy y ra : “Tắm trước đã.”
Hai người khóa cửa phòng, tiến vào không gian, tắm rửa sạch sẽ xong liền ôm nhau ngã xuống giường. Đường Miểu mạnh mẽ đè Đường Tư Hoàng xuống, hôn lên môi, cổ và xương quai xanh của y.
“Muốn ta sao?” Đường Tư Hoàng phà hơi vào mặt cậu, khiến cơ thể cậu càng thêm cháy bỏng, di chuyển hông trượt xuống bụng dưới của Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng mặc cho cậu chủ động, kéo tay cậu duỗi xuống, thở dốc : “Sờ nó trước…”
Đường Miểu phất tay, một cái chăn lập tức hiện ra trong tay cậu, phủ lên hai người, sau đó tiếp tục. Đầu của Đường Tư Hoàng nằm bên ngoài chăn, khẽ rên một tiếng, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề gấp rút…
Hậu quả của việc chủ động chính là cả người Đường Miểu mềm nhũn như mì sợi, tựa trên người Đường Tư Hoàng, mệt đến lười cả di chuyển, hai cánh môi vừa đỏ vừa sưng, đột nhiên há miệng, không chút khách khí cắn một cái lên ngực trái Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng khẽ rên một tiếng, nuông chiều xoa xoa eo cậu, tách hai chân cậu ra để cậu nằm trên người mình được thoải mái hơn, hai tay luồn xuống dưới nách cậu, ngón cái thỉnh thoảng lại vuốt ve bắp đùi cậu. Y híp mắt lại, vẻ mặt lười biếng lại thả lỏng toát ra một loại gợi cảm khác.
Đường Miểu thầm thở hắt một tiếng trong lòng, vươn tay ôm lấy eo người đàn ông, đầu ngẩng lên liếm liếm môi y, sau khi người đàn ông thuận theo mà há miệng liền cùng y trao nhau một nụ hôn đầy ướt át. Hai người quấn lấy nhau một hồi, Đường Tư Hoàng đẩy cậu ra.
“Bảo bối, ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, đừng có quyến rũ ta nữa.”
Đường Miểu cũng chẳng biết mình có chuyện gì, chỉ là cực kỳ muốn thân thiết với y. Lúc trước dù đùa giỡn cấm dục Đường Tư Hoàng một tuần, có khi lâu hơn, sau đó cậu cũng chẳng “đói khát” đến độ này. Nhưng nguyên nhân gì thật ra chẳng quan trọng, cứ tùy tâm sở dục là được rồi. Cậu chỉ do dự vài giây liền dùng hai chân quấn lấy eo Đường Tư Hoàng ngầm ám chỉ.
“Là con tự tìm đấy!” Hai mắt Đường Tư Hoàng đỏ lừng nhuốm đầy sắc dục, gầm nhẹ một tiếng, hai tay siết eo cậu, cả hai cùng ngồi dậy, rồi lại dán chặt vào nhau…
Khi Đường Miểu tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bồn tắm, nằm gối lên cánh tay Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng cũng ngồi trong bồn tắm, cúi đầu hôn trán cậu, nói : “Đã rửa sạch rồi. Nước cũng đủ ấm, có thể ngâm thêm chút nữa. Ngủ tiếp đi.”
“Không sao.” Lúc này Đường Miểu thấy mình cực kỳ có tinh thần, đắc chí ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, khẽ cắn lên môi y, ngồi dậy, “Hiện tại con thấy rất tốt, con muốn bày biện phòng lại.”
“Miểu, hôm nay con rất nhiệt tình.” Đường Tư Hoàng thấy cậu quả thật là tràn đầy sức sống, cũng không kiên trì nữa, thu tay về chống đầu lên, nhấc chân, điều chỉnh người ngồi nhìn cậu.
“Cha cũng rất nhiệt tình.” Đường Miểu đáp lễ.
“Ta còn có thể nhiệt tình hơn nữa.” Đường Tư Hoàng nhướng mày.
Đường Miểu hoàn toàn bại trận, phất tay chịu thua.
“Phòng tới tối rồi bố trí sau, tới giờ họp rồi. Thật sự không ngủ nữa?” Đường Tư Hoàng vô cùng tiếc nuối phát hiện dấu hôn trên người Đường Miểu lại biến mất rồi, chống người dậy, sáp tới hôn một cái lên ấn ký ở xương quai xanh của cậu. (cái dấu mà Tiểu Miểu có khi khởi động được không gian sau khi trích máu lên ngọc ấy)
Chỗ đó của Đường Miểu cực kỳ mẫn cảm, không kìm được mà run rẩy một chốc, cậu liếc mắt nhìn y, bước ra khỏi nước, có xu hướng muốn bỏ chạy : “Con đi thay đồ. Cha, cha đi hái trái cây đi. Con còn muốn ăn trứng tráng nữa.”
Đường Tư Hoàng cười rộ lên, trong lòng thì hồi tưởng lại trải nghiệm tuyệt vời trước đó, rồi mới rời khỏi phòng tắm.
Con người ta khi có tâm trạng tốt, sự sung sướng toát ra từ sâu tận trong tim sẽ khiến người khác thấy vô cùng chói mắt. Đường Hâm ngồi trên sofa đọc tạp chí, lúc thấy Đường Miểu nhẹ nhàng sảng khoái bước xuống lầu thì vô cùng hâm mộ cậu. Sự cuốn hút bởi bầu không khí hạnh phúc trên người Đường Miểu vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn cũng không khỏi khao khát có thể sớm ngày tìm được người mình yêu. Với tư cách là thiếu chủ của quân đoàn hoa quả, hắn đã may mắn hơn so với rất nhiều người trong tận thế này rồi, nhưng hắn vẫn chẳng biết đủ. Bởi hắn khao khát có thể có được một người yêu, có thể cùng cô xây dựng một gia đình ấm áp. Đáng tiếc, phụ nữ trong lúc tận thế quá ít, mà người ưu tú lại càng ít, không biết nguyện vọng này đến khi nào mới có thể thực hiện.
“Đang nghĩ gì thế?” Đường Miểu ngồi xuống cạnh hắn.
“Không có gì.” Đường Hâm khẳng định nếu để Đường Miểu biết rõ hắn đang nghĩ gì thì nhất định sẽ cười nhạo hắn. Thằng em này từ lâu đã làm phản rồi.
Đường Tư Hoàng xuống lầu sau đó, một tay nâng một mâm cơm, trên đó có ba đĩa trứng tráng, tay còn lại thì xách một giỏ trái cây, trong đó có hai trái dưa hấu.
Đường Xuân đi qua tiếp nhận.
Đường Tư Hoàng ngồi xuống cạnh Đường Miểu, đưa mâm cơm cho cậu, nói : “Nếu mọi người đến đông đủ rồi thì họp thôi.”
Mọi người vừa ăn dưa hấu vừa họp. Đám Đường Văn đầu tiên lần lượt báo cáo về tiến trình xây dựng căn cứ mới, cũng thuận tiện thuật lại tình hình mới nhất của căn cứ để Đường Hâm và Đường Miểu nắm rõ.
Sau đó, Đường Hâm cũng báo cáo lại tình huống bên căn cứ Kinh đô, trọng điểm là chuyện đội Mãnh Hổ “uy hiếp” quân đoàn hoa quả và vụ đàn tang thi tiến về phía bắc.

****************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét