Edit + Beta : Carly
Chương 25 :
Trên hành lang.
Harry lẳng lặng nhìn Hermione thở hổn hển trước
mặt, cuộc thi lúc này thật ra còn chưa chấm dứt, cậu chỉ là nộp bài trước thôi,
thành tích của Hermione dĩ nhiên là cậu không hề nghi ngờ, mà không ngờ là cậu
nhóc Ron kia lại có thể giải đáp nhanh như vậy, đừng nói là nộp giấy trắng nha.
Hermione cuối cùng cũng bình ổn lại, đứng thẳng
dậy nói, “Mệt chết tớ rồi, tớ đã nói mà, Harry giỏi như vậy, nhất định sẽ nộp
bài trước.”
“Có việc cần tìm tôi sao?” Harry bình thản hỏi,
vẫn có chút tán thưởng cô gái thông minh đã từng cùng mình vượt qua cơn hoạn nạn
này.
“À phải…” Mặt mày Hermione trở nên nghiêm
túc, “Tớ vừa mới hỏi giáo sư McGonagall, hai ngày nay Dumbledore có việc phải
ra ngoài, người muốn cướp Hòn đá Phù thủy nhất định sẽ ra tay, Harry cậu phải cẩn
thận.”
“Đúng vậy, Har… Potter.” Ron xen mồm, vốn định
gọi tên thánh của Harry nhưng chợt nhớ đến cảnh cáo hôm đó của Harry liền lập tức
sửa mồm, “Đám người Slytherin này nhất định sẽ nghĩ cách để kẻ thần bí đoạt được
Hòn đá Phù thủy, nhất là lão Snape kia, tôi và Hermione đều thấy được lão niệm
ác chú ở sân Quidditch muốn làm cậu ngã xuống…” Đang huyên thuyên, chỉ nghe thấy
‘bốp’ một tiếng, Ron ôm đầu ngồi xổm xuống, Hermione đứng kế bên cầm một quyển
sách to tướng, tràn ngập khí phách nữ vương.
“Không phải tôi đã nói cậu không được tùy tiện
nói xấu giáo sư trong trường sao?!” Hermione giáo huấn. Quả thật cô cũng từng
nghi ngờ giáo sư Snape, nhưng khi cô chạy tới chỗ các giáo sư vào trận
Quidditch hôm đó, Harry đã thoát khỏi hiểm nguy, trong nháy mắt đó, giáo sư
Snape đã lộ ra vẻ an tâm, chứng tỏ thầy ấy không phải là người hại Harry. Hơn nữa,
đã từng “trải nghiệm” tia chết chóc [1]
của Snape, Hermione luôn cảm thấy, nếu giáo sư muốn giết ai thì nhất định sẽ ra
tay rõ ràng dứt khoát hơn nhiều.
Harry khẽ cười trong lòng, Hermione quả nhiên
có tính cách nữ vương, cậu nhóc Ron kia lại đã bị cô nàng cắn chặt, vì có cảm
giác áy náy với người ta về vụ quỷ khổng lồ mà chuyển từ chán ghét sang thích
luôn sao? Ừm, trường hợp này có khả năng rất lớn, hy vọng sau này Hermione có
thể khiến Ron biết suy nghĩ một chút.
“Không cần phải lo.” Harry nhìn về phía cô
gái, “Tôi sẽ cẩn thận, các cậu cũng thế nhé.”
Hermione hưng phấn gật đầu, nhìn Harry bước
đi. Ron có hơi bực bội, Hermione đứng kế bên đột nhiên thay đổi sắc mặt, bất
giác vỗ cái bốp lên người Ron, “Thôi chết! Tớ nhớ ra rồi, tớ làm sai mất một
câu, cái đó phải là C mới đúng, không phải A ! !”
Ron thừ người nhìn Hermione đã phát điên kế
bên, trề môi, cậu làm sai có một câu thôi, còn tớ ngay cả trả lời còn chưa trả
lời xong đây này, tuy Hermione đã nói là không cần nó đi theo nhưng không biết
vì sao mà nó không muốn cách cô gái này quá xa, cho nên khi thấy Hermione ra
ngoài liền vội vàng nộp bài thi rồi chạy theo. Nhìn Hermione lẩm bẩm lầm bầm hối
hận không thôi, Ron có hơi bất mãn, cậu ấy sao cứ luôn nói tốt cho đám
Slytherin kia, rõ ràng đó đều là người xấu.
Harry chả có tâm trạng đi để ý tới mối tình
oan gia của Ron và Hermione, cậu nhớ rất rõ, lúc Dumbledore rời khỏi trường
chính là lúc Voldemort ra tay hành động, khốn kiếp, không ngờ tình tiết lại diễn
ra sớm như vậy, nhân lúc kỳ thi còn chưa chấm dứt, trên hành lang có rất ít học
trò, Harry dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên phòng Yêu cầu trên lầu bốn. (tui ko có đọc
tr vs xem phim nên cũng ko rõ là phòng Yêu cầu nó ở lầu mấy nữa, bản raw ghi là
lầu 4 nhưng tui cứ ngờ ngợ, thím nào biết cmt ở dưới báo tui nhen)
Bỏ đống độc dược vào thắt lưng đặc chế của
Noah, nhìn hai chiếc đũa phép trong tay, Harry hơi mím môi, chỉ lấy đũa phép
phượng hoàng, cất đũa phép linh hồn đi, chân bước nhanh rời khỏi phòng Yêu cầu,
lẳng lặng tiến về phía cánh cửa sập.
Đũa phép linh hồn là con át chủ bài lớn nhất
của cậu, hiện tại vẫn chưa là lúc để lộ, cậu không thể để người khác biết được
mình có đến hai cây đũa phép, một cái trong đó còn có thể chữa khỏi linh hồn, cậu
hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu Chúa tể Hắc ám biết được tin này thì có
mà thèm để ý tới Hòn đá Phù thủy nữa, e là sẽ lập tức giết cậu cướp lấy đũa
phép luôn.
Hiện tại cậu có hơi lo là Quirrell đã bắt đầu
ra tay hành động trước, hy vọng là sự việc diễn ra giống như trong nguyên tác,
Hòn đá Phù thủy chỉ có Harry mới có thể lấy được, bằng không, nếu cậu bắt hụt
thì nhất định sẽ bứt sạch chòm râu của lão hồ ly Dumbledore kia.
Đi tới trước cánh cửa gỗ, Harry phát hiện
khóa cửa đã mở bung, môi liền mím lại, Harry mở cửa ra, âm thanh du dương của
đàn hạc truyền đến, cùng với tiếng ngáy rầm trời của con chó ba đầu, lẳng lặng
bước đến gần cánh cửa sập, Harry nhẹ nhàng nhấc lên, nhìn lối xuống tối om,
Harry hít sâu một tiếng, thả người nhảy xuống, rơi xuống thứ gì đó mềm mềm dẻo
dẻo.
Harry mò mẫm chung quanh, dài dài như dây
leo, lưới Sa Tăng (Devil’s Snare)
sao? Mấy sợi tua tựa như rắn thoáng cái bò lên mắt cá chân cậu, cái cảm giác
lành lạnh chậm rãi bò từ dưới lên trên người này làm Harry nổi cả da gà, tay
giơ đũa phép bắn ra những tia lửa đỏ vàng, dây leo chung quanh lập tức thả
Harry ra, tránh né ánh sáng và độ ấm, chạy đến vách tường râm mát gần đó.
Harry vững vàng đáp xuống đất, phía trước là
một hành lang bằng đá, dốc nghiêng hướng xuống, ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt
theo tiết tấu, dường như còn có tiếng sột soạt khe khẽ cùng tiếng lanh canh
loáng thoáng.
Hành lang phía trước
dần có ánh sáng, tiếng sột soạt cũng từ từ rõ ràng hơn, Harry bước vào một căn
phòng sáng sủa, bên trên là trần nhà hình vòm bán trong suốt, ánh sáng chói
chang chiếu vào căn phòng, vô số vật nhỏ cánh dài đang bu quanh mấy luồng sáng,
một cây chổi được đặt ở góc phòng.
Harry quan sát kỹ, cuối cùng cũng phát hiện
chiếc chìa khóa bạc xỉn màu. Ngồi lên chổi, Harry vừa mới bay lên, đống chìa
khóa kia đột nhiên như được bật công tắc vậy, gom về một nơi, như một mũi tên
phóng về phía Harry. Phắc ~ Harry linh hoạt bay tới bay lui trong phòng, nếu mà
bị đám này đánh trúng người là biến thành cái rây chắc luôn.
Giơ tay cho mình một cái ‘Chú áo giáp’ (Armor-bewitching charm), Harry quay lại
chui vào giữa đống chìa khóa, chuẩn xác bắt lấy chiếc chìa khóa bạc, mau chóng
thoát khỏi bao vây, nhảy khỏi chổi, nhét chìa khóa vào ổ, mở cửa ra rồi vọt
vào, đóng sầm cửa lại, phía sau liền truyền tới tiếng đồ đập vào cửa thùng
thùng.
Căn phòng thứ hai là một bàn cờ khổng lồ,
Harry khẽ nhíu mày, cậu không có nhiều thời gian để ở đây chơi cờ, nhìn bàn cờ
to lớn trắng đen phân biệt, Harry mất kiên nhẫn rút đũa phép ra, bắn một cái ‘Chia
năm xe bảy’ (Diffindo
– bùa chú làm tách đôi hoặc tháo rời vật thể, nhưng nếu dùng không thích đáng,
có thể dẫn đến thương vong), hiệp sĩ đen trước mặt cậu tức thì nát
thành đống mảnh nhỏ.
Phủi phủi tro bụi trên người, Harry lại giơ
đũa phép lên, một đống quân cờ lần lượt nát vụn, Harry đánh ra một con đường thẳng
tắp, thẳng về phía cửa. Trước kia cậu từng nói với Cao Cường, khi giải quyết vấn
đề, dùng bạo lực trong một vài tình huống là biện pháp giải quyết tốt nhất, không
đợi Harry giải quyết hết đám chướng ngại vật trên đường, toàn bộ quân cờ đột
nhiên tập thể tránh hết ra sau, cả đám đều nép vào sát tường, nhường đường cho
Harry.
Harry thầm bật cười, đi thẳng đến trước cánh
cửa thứ ba. Một ngọn lửa đen chặn lại lối đi của cậu,trên cái bàn ở phía trước
ngọn lửa có bảy cái chai với những hình dạng khác nhau, là trạm gác của Snape.
Harry dứt khoát để Noah ra tay, trình độ Độc
dược của Noah đã gần như ngang ngửa Snape, không đến một phút, Noah đã phân
tích ra, qua được cửa Độc dược, Harry cầm lấy bình dược, nốc vào, may quá, may
quá, không quá đắng, khoảng thời gian gần đây, cậu sắp có bóng ma tâm lý với độc
dược của Snape rồi.
Qua được ngọn lửa đen, Harry bước vào một căn
phòng bằng đá, ngọn đuốc bắt trên tường chiếu sáng cả căn phòng, bước xuống
thang, một tên áo choàng đen xuất hiện trước mắt Harry, cái khăn trùm lớn quá cỡ
trên đầu gã đã chứng tỏ thân phận của người trước mắt.
“Giáo sư Quirrell.” Harry vờ tỏ vẻ kinh ngạc
nhìn người đàn ông không hề nao núng trước mắt.
“Là ta.” Hiển nhiên, vẻ mặt của Harry đã lấy
lòng được Chúa tể Hắc ám, “Ngạc nhiên lắm sao? Không hề nghĩ tới lão giáo sư
Quirrell luôn lắp ba lắp bắp lại là người trộm Hòn đá Phù thủy?”
Harry im lặng không đáp, cậu thật sự không biết
phải nói cái gì, Dumbledore nói không chừng đang nấp ở góc nào đó trong căn
phòng này, cậu không thể bại lộ thực lực của mình quá nhiều được, mấy cái chú
ngữ cao cấp khi vượt qua các trạm gác vừa rồi còn có thể giải thích đó là thiên
phú dị bẩm, nhưng mà, nếu một cậu bé mười một tuổi cầm đũa phép đối kháng chính
diện với Chúa tể Hắc ám thì thật sự rất kinh động, vì thế, vẫn nên cướp lại Hòn
đá Phù thủy về tay như nguyên tác rồi tính sau.
“Harry Potter……” Voldemort nheo mắt lại, một
luồng sáng đỏ chợt lóe, “Rốt cuộc là mi có đoán ra ta là ai không?”
“Voldemort.” Harry thản nhiên đáp, “Ông là Voldemort
bám vào người giáo sư Quirrell.”
Quirrell liếc Harry, đột nhiên bật ra vài tiếng
cười khoái trá, “Giáo sư Quirrell? Bây giờ rồi mà mi còn gọi tên đó là giáo sư,
vẫn xem người hầu của ta là thầy mình, chẳng lẽ mi không biết toàn bộ những tri
thức kia đều là do ta thông qua Quirrell truyền thụ cho mi sao?” Nói đến đó, ngữ
điệu của Voldemort còn mang theo chút tức giận.
“Vậy Quirrell đâu?” Harry vẫn rất nghi hoặc,
bởi vì ngoại trừ vụ lắp bắp khi giảng bài thì hình như đa phần, người khống chế
thân thể là Voldemort.
“Hắn đương nhiên là dâng hiến hết thảy cho chủ
nhân đáng kính của mình.” Voldemort nở một nụ cười tàn nhẫn, “Thân thể này đã
là của ta, Chúa tể Hắc ám vĩ đại sử dụng cơ thể hắn, đối với Quirrell là một
chuyện vô cùng vinh hạnh.” Nói rồi, Voldemort tháo cái khăn trùm trên đầu xuống,
một người đàn ông thanh tú với mái tóc ngắn, những sợi tóc nâu vén ra sau tai hiện
ra, ngoại trừ nụ cười tàn nhẫn khoái trá hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài, thì
không khác gì người bình thường.
Đúng thật là đoạt xá * rồi, sức mạnh của Voldemort
khôi phục rất nhiều, trong nguyên tác, Voldemort chỉ có thể lay lắt sống nhờ bằng
cách bám vào gáy Quirrell, không ngờ bây giờ lại trực tiếp cắn nuốt linh hồn của
Quirrell luôn.
(* [夺舍] :
Đoạt xá là bí thuật của tu sĩ sau khi thân thể bị hủy, còn lại
nguyên thần sẽ xâm nhập vào thân thể người khác. Cắn nuốt nguyên thần của người
đó mà chiếm lấy thân thể. [Nguồn : Ba Cây Sồi])
“Harry Potter, tuy mi đã nhiều lần cản trở việc
của ta, nhưng ta vẫn có thể nhân từ tha cho mi một lần, chẳng phải mi rất thích
pháp thuật hắc ám sao, ta có thể dạy cho mi, ắt hẳn mi đã biết trình độ của ta,
chỉ cần mi trở thành học đồ của ta, toàn bộ chuyện cũ ta có thể bỏ qua, chẳng
những mi có thể tiếp tục khám phá những điều tuyệt vời của pháp thuật hắc ám,
mà còn có thể hưởng thụ quyền thế cùng vinh quang vô hạn.” Voldemort mỉm cười
nói.
Khóe môi Harry giựt giựt, nhìn vẻ mặt ‘từ bi’
của Voldemort mà câm nín chả biết nên nói gì, cái tên Voldemort này quả nhiên
là não tàn, tuyệt đối đã tàn đến độ chả thể tàn thêm được nữa, làm ơn đi, kẻ
thù giết cha mẹ không đội trời chung, tuy cậu không có tình cảm gì với Lily và
James nhưng tốt xấu gì cũng mang danh là con của người ta, dù thế nào cũng sẽ
không làm ra cái chuyện quá phận như gia nhập phe Chúa tể Hắc ám được, huống hồ,
cậu năm đó chính là nguyên nhân trực tiếp khiến Voldemort thất thế, cái tên Chúa
tể Hắc ám thích cắt lát hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn bạo lực này sẽ bỏ qua cho cậu
sao? Lừa quỷ hả.
Thế nhưng, Harry thật sự không ngờ rằng, Voldemort
thật sự muốn nhận cậu làm học đồ, vị Chúa tể Hắc ám đã khôi phục lại chút khả
năng phân tích này đã biết được năm đó bản thân trúng kế của Dumbledore, Chúa tể
Hắc ám này giống như một vị quân chủ bảo thủ vậy, lúc thấy mi không tốt, bất cứ
chuyện gì cũng sẽ giận chó đánh mèo lôi mi ra, xuống tay tàn nhẫn, lúc thấy mi
tốt thì mi làm cái gì cũng tốt, dù sai lầm thì cũng là do người khác xúi giục.
Tuy tính tình gã luôn bất thường nhưng vẫn có
mắt nhìn người, bất kể là thiên phú hay tính cách của Harry đều rất hợp với gu
của gã, cảnh đời thê thảm có phần giống cuộc đời gã cũng khiến gã thấy hơi đồng
cảm với Harry, vài lần trong tối ngoài sáng đánh giá, khiến vị Chúa tể Hắc ám luôn
tàn nhẫn này thật sự nảy ra chút tán thưởng, có ý bồi dưỡng Harry làm người thừa
kế của mình, thế nhưng, não tàn dù sao cũng là não tàn, gã đơn phương ảo tưởng
như vậy, lại chưa từng nghĩ tới rằng Harry có thể nào từ chối hay không, cho
nên khi nghe thấy Harry cự tuyệt, trong lòng ngoại trừ tức giận cũng có chút
nghi hoặc.
“Tôi từ chối.” Harry chống đỡ sát khí của Voldemort,
lặp lại lần nữa, “Ông giết cha mẹ tôi, làm sao tôi có thể nhận ông làm thầy?”
“Không biết tốt xấu.” Voldemort nghiến răng,
đồng tử triệt để biến thành sắc đỏ rực như máu, “Ngu xuẩn cố chấp như cha mẹ mi
vậy.” Voldemort giơ đũa phép của Quirrell lên, vung mạnh, một sợi dây thừng bay
ra cuốn lấy Harry.
Ngón tay Harry khẽ động, giãy dụa cho có vài
cái, không để Noah trực tiếp thoát ra, Voldemort giương tay, Harry bị động để bị
tóm tới trước người gã.
Lạnh lùng nhìn chòng chọc vào đôi mắt xanh biếc
không nhìn ra cảm xúc kia, trong lòng Voldemort chợt dâng lên nỗi tức giận, một
tay giữ lấy cánh tay trái của Harry, kéo cậu đến phía trước tấm gương Erised,
cúi người ghé sát vào tai cậu nói : “Nhìn vào trong gương đi, mi có thể nhìn thấy
cái gì?” Tay kia của Voldemort thì chạm vào khung kính, “Nghiên cứu một thời
gian dài như vậy, không ngờ ta vẫn không thể nhìn ra cơ quan của thứ này.” Cánh
tay nắm lấy Harry siết chặt, độ mạnh như muốn bóp nát xương cốt vậy, khiến Harry
không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong lòng Voldemort chợt dâng lên một cảm
xúc khó có thể nói rõ, khiến tay gã bất giác thả lỏng, giống như muốn chống lại
loại tình cảm xa lạ này, Voldemort đẩy Harry tới gần tấm kính hơn, “Nói cho ta,
Hòn đá Phù thủy ở đâu, làm sao để ta lấy được nó.” Gã có thể nhìn thấy chính
mình trong gương đang cầm Hòn đá Phù thủy, còn có cả bóng dáng mơ hồ của cậu bé
mắt xanh bên cạnh.
Cúi đầu nhìn bàn tay trống không, Voldemort chậm
rãi nắm tay lại, kề sát tai Harry, nhỏ giọng dụ dỗ, “Nói cho ta xem, làm thế
nào mới có thể lấy được Hòn đá Phù thủy, Harry, chỉ cần giúp ta lấy được nó,
xem như trao đổi, ta có thể khiến cha mẹ mi sống lại, được chứ?” Toàn bộ lực
chú ý đều tập trung vào Hòn đá Phù thủy, nên Voldemort không hề để ý tới, tại
sao trong gương ngoài trừ gã và Hòn đá Phù thủy ra, lại còn hiện ra cả hình ảnh
của cậu, phải chăng gã thật sự xem nhẹ chi tiết này, hay là đã theo bản năng mà
không nghĩ tới điều đó.
Cho dù là Harry đã biết rõ diễn biến, nhưng
nghe thấy cái từ sống lại này cũng không khỏi dao động, cải tử hoàn sinh? Có phải
quá rồi không, cho dù là ở thế giới pháp thuật cũng không có cách nào có thể
khiến người chết sống lại, Voldemort nghĩ cậu là một thằng nhóc ngây thơ dễ tin
sao… Thôi được, tuy hiện tại trông cậu quả thật như một thằng nhóc.
Voldemort nhìn sắc mặt của Harry, nghĩ rằng
thật sự đã tác động được cậu, nâng tay thả Harry ra, tiếp tục lên tiếng ép buộc
dụ dỗ, Harry không thèm để ý tới tiếng luyên thuyên phiền táo bên tai, tập
trung chú ý quan sát mặt kính, trong đó không còn thấy đám Cao Cường và Noah nữa,
chỉ có một cậu bé mắt xanh mỉm cười đứng trong kính, một bàn tay vươn ra từ
phía sau, một viên bảo thạch trong suốt có hình dạng không theo quy tắc nào lấp
lánh tia đỏ chễm chệ nằm yên trong tay cậu, cậu bé trong kính bỏ viên đá vào
túi.
Harry nhẹ nhàng xoa nắn túi mình, xúc cảm
cưng cứng khiến cậu mỉm cười trong lòng, bắt được Hòn đá Phù thủy vào tay rồi.
【 Noah, hút khô nó, mau lên. 】
【 Được, chủ nhân. 】
Harry quay đầu nhìn về phía Voldemort bên cạnh,
thản nhiên đánh giá, diện mạo của Quirrell nói chung cũng không tệ, chỉ là đôi
mắt đỏ tươi lấp loáng điên cuồng cùng bạo ngược thật sự là chẳng ăn khớp tí
nào, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Harry, Voldemort dừng miệng, đối diện
trực tiếp với đôi mắt xanh biếc có vài phần nghiên cứu tìm tòi.
“Sao? Biết được phương pháp lấy được Hòn đá
Phù thủy, chỉ cần có thể khiến ta lấy được nó, chẳng những ta có thể nhận mi
làm học đồ, mà còn có thể khiến cha mẹ mi sống lại, mi còn chần chờ cái gì nữa
hả?!” Nãy giờ rồi mà vẫn chưa lấy được Hòn đá Phù thủy, Voldemort có chút sốt
ruột.
“Trên đời này không có pháp thuật nào có thể
khiến người chết sống lại, ông hẳn là hiểu rõ hơn tôi chứ.” Harry thản nhiên
nói. “Còn chuyện học đồ? Ông đùa à? Từ khi tôi sinh ra, hai chúng ta đã định
trước là phải đối đầu với nhau, tôi làm hại ông mất đi ngôi vị Chúa tể Hắc ám,
khiến cho thế lực của ông sụp đổ tan rã, mà ông giết chết cha mẹ tôi, cũng là
thủ phạm của toàn bộ những chuyện tôi gặp phải ở thế giới Muggle, trở thành thầy
trò? Trừ phi Merlin sống lại.”
Đã lấy được Hòn đá Phù thủy, cậu không cần phải
che giấu suy nghĩ trong lòng nữa, cái tên Voldemort cắt lát này cư nhiên lại
não tàn muốn nhận cậu làm học đồ, chẳng lẽ còn ngại cậu hại gã chưa đủ sao? Dumbledore
nghe được những gì cậu nói, nhất định sẽ lại nghi ngờ Slytherin, cậu có thể
đoán được suy nghĩ của lão Dum, cậu bé này liệu có thể nào là một Chúa tể Hắc
ám khác, hay là tai họa ngầm của thế giới phù thủy tương lai hay không. Thế thì
những ngày sau này ở Hogwarts nhất định sẽ càng thêm khó khăn, tuyệt đối phải
bóp nát cái suy nghĩ quỷ dị này trong đầu Voldemort.
Thủ phạm sao? Trong đầu Voldemort hiện ra vài
đoạn ký ức, tâm trạng đột nhiên chùng xuống, cố nén xuống cảm xúc khó hiểu
trong lòng, Voldemort tàn nhẫn kéo cậu bé đến trước mặt, vốn tính nói rõ mưu
tính của Dumbledore năm đó ra chẳng hiểu sao lại bị nỗi phẫn nộ bao trùm, “Chúng
ta là kẻ thù định mệnh? ! ! Nói cho mi biết, Harry Potter, không ai có đủ khả
năng đối đầu với Chúa tể Hắc ám cả.” Hai tay siết chặt cổ Harry, “Mi chết rồi
thì sao còn có thể là kẻ thù của ta… A ! ! !”
Còn chưa dứt lời, một cảm giác nóng rực đau
nhói bất ngờ truyền đến Voldemort từ bàn tay tiếp xúc với da của cậu bé, một làn
khói bốc lên từ giữa hai tay, Voldemort mặt mày méo mó, vội thả tay ra, nhìn vết
thương nghiêm trọng trên bàn tay, sát khí trong mắt Voldemort dày đặc hơn, rút
đũa phép chĩa về phía cậu bé, nỗi tức giận do bị thương dâng trào, cả người Voldemort
bốc lên sát ý tàn nhẫn.
“Avada Kedavra……!”
Thần chú Chết chóc còn chưa niệm ra, tia sáng
lạnh chợt lóe lên trong mắt Harry, gần như là trong phút chốc hiện ra trước người
Voldemort, giơ một tay bắt lấy bàn tay giơ cao đũa phép của gã, một làn khói lại
bốc lên từ chỗ hai người tiếp xúc với nhau, Voldemort thả đũa phép ra, run rẩy
nắm lấy hai tay đã bị thương.
Harry lạnh lùng nói, “Đau lắm sao? Ông vĩnh
viễn không thể chạm vào tôi, đó là cái giá phải trả cho việc đã giết mẹ tôi.”
————
[1] tia chết chóc [死亡射线] : “tia chết chóc” hay còn gọi là tia tử thần,
một phát minh của nhà “bác học điên” Nikola Tesla, trong nỗ lực chống lại chiến
tranh. Nó làm việc như một máy gia tốc hạt có khả năng bắn một chùm tia năng lượng
cao tới khoảng cách 250 dặm để làm tan chảy mọi động cơ và máy bay chiến đấu.
Ông đã gửi bản thiết kế và số liệu kỹ thuật cho nhiều nước, mong được tài trợ
cho phát minh của mình nhưng đều bị từ chối.
Hầu như tất cả các phát minh của Tesla đều bị lãng quên cho đến
đầu những năm 1990, khi trình độ hiểu biết của các nhà khoa học được nâng cao,
họ mới hiểu được tầm quan trọng của Tesla và bộ óc vĩ đại của ông.
Và cũng khi đó, người ta mới nhận định đúng đắn về "tia tử
thần" và gọi phát minh này là chùm
tia hạt điện từ. Nhờ có chùm tia hạt điện từ, các nhà khoa học quân sự mới
có cơ hội phát minh và khám phá sức mạnh của tia laser (laze), mặc dù những
sáng chế hiện tại không có được uy lực khủng khiếp như Tesla đã miêu tả.
Bonus dung nhan của chú :3
************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét