Edit + Beta : Carly
Chương 14.
Lucca đỡ trán thở dài. Để người thủ hộ
làm đệm thịt cho tiểu giống cái nằm ngủ gì gì đó thật sự có thể sao!
Lẽ ra y phải biết cái nhà này chả có
ai đáng tin cậy hết chứ! Hassan cứ mãi không có bạn lữ nhất định không phải vấn
đề của một mình cậu ta!
Hít một hơi thật sâu, Lucca nhìn về
phía Tô Mặc, “Cậu thấy thế nào?”
Tô Mặc sẽ sống với người thủ hộ ít nhất
năm năm, nếu thật sự không thích nghi được thì chi bằng đổi người càng sớm càng
tốt! Chuyện này chồng lên chuyện kia, ngay cả y cũng thấy không chịu nổi!
Tô Mặc lại kích động đến mặt mày đỏ rần.
Tui thấy tốt lắm! Cứ thế mà có cơ hội tiếp xúc da thịt, mẹ vợ muôn năm! Cậu
nhìn Hassan đầy chờ mong. “Có được không?”
Nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng
trong của tiểu giống cái, tim Hassan như chảy ra thành nước.
“Tất nhiên là được rồi!” Hắn dứt
khoát ngồi lên giường, nằm xuống nửa tựa lưng vào tường, sau đó cẩn thận để Tô
Mặc nằm lên người mình, rồi lại ôm lấy cậu chậm rãi nằm xuống. Cảm giác được
cánh tay phải không bị thương của Tô Mặc bất an nắm lấy tay hắn, Hassan xoa xoa
đầu cậu trấn an, tiếp đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu để lên ngực mình.
A a a má ơi, tuyệt vời ông mặt trời!
Cơ ngực nở nang săn chắc vô cùng thích hợp để cậu gối đầu lên, dưới tay là làn
da căng cứng trơn nhẵn cùng tiếng tim đập thình thịch. Tô Mặc thở dài một tiếng
đầy thỏa mãn, dùng sức cọ cọ “gối đầu”, nhích nhích người để tìm tư thế thoải
mái nhất, tay cũng tự động sờ mó người ta.
“Ưm…” Cho dù biết rõ xung quanh có
người, nhưng Hassan vẫn bị cậu sờ đến rên rỉ thành tiếng.
Nhìn tình cảnh này, Linarin vui vẻ ra
mặt. Thấy chưa, ông đã nói là dáng người Hassan tuyệt lắm mà! Tiểu giống cái quả
nhiên rất vừa lòng!
Cũng nhìn thấy cảnh này nhưng Lucca lại
lần nữa đỡ trán. Sao y lại quên mất sự vô tri không giống ai và sự nhiệt tình đến
khó tin của Tô Mặc chứ! Cho nên mới nói, Thần thú đã sắp xếp mọi chuyện hết cả
rồi, y không cần phải lo lắng chi cho uổng công!
Lucca quyết định, trừ khi Tô Mặc cầu
xin y giúp đỡ, không thì y tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của ai nữa! Tô Mặc
thích thế nào thì cứ thế ấy đi!
Tô Mặc nhoi tới nhoi lui một lúc thì
bình ổn trở lại, hô hấp cũng dần trở nên đều đều. Hassan thở phào nhẹ nhõm,
nhìn cái đầu nhỏ đang vùi vào ngực mình, trong lòng là niềm hân hoan vô tận. Tiểu
giống cái hắn thích thế mà lại thật sự nằm trong lòng hắn, Thần thú thì ra
không có vứt bỏ hắn!
Tô Mặc ngủ suốt tới tận giờ cơm chiều
mới tỉnh, ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng, Tô Mặc tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng với
“cái đệm” mềm mại đàn hồi ấm áp dưới thân.
Bàn ăn được đặt trong sân, là một
khúc gỗ thô to. Lucca được Linarin nhiệt tình giữ lại dùng cơm, lúc này đang ngồi
cạnh bàn uống nước. Hard gây họa thì bị Linarin đuổi đi không cho ngồi chung
bàn, đang ôm bát đáng thương ngồi xổm ở góc sân.
Cái này…này hình như không ổn lắm nhỉ?
Tô Mặc do dự dừng bước, không ngồi xuống.
Thấy Tô Mặc cứ mãi nhìn về phía Hard,
Linarin thản nhiên phất phất tay, “Không cần phải lo cho ổng! Chưa bị phạt còn
muốn ăn cơm? Cứ để ổng ở đó đi! Chúng ta ăn thôi!”
Tô Mặc ngại ngùng. Thì ra là do cậu hại
sao?
Linarin cũng phát hiện mình nói vậy
khiến Tô Mặc khó xử, vội nói tiếp, “Tô Mặc con đừng lo, đợi dưỡng thương xong rồi
tính. Giống đực không ăn cơm mười ngày nửa tháng cũng sẽ không chết đói đâu,
con cứ từ từ suy nghĩ! Nhất định phải dạy cho ổng một bài học nhớ đời!”
Tô Mặc vuốt mồ hôi. Mẹ vợ ngài cũng
nhẫn tâm quá rồi, cha vợ chỉ quất trúng con có một gậy, ngài lại tính bỏ đói
ông ấy mười ngày nửa tháng? Đói xong không chịu còn bắt phải chịu phạt? Không sợ
mất luôn cái mạng chó của ông ấy sao?
“Nhưng con thật sự không biết nên phạt
thế nào…” Tô Mặc vô cùng bất đắc dĩ. Vừa nhắc tới trừng phạt, trong đầu cậu liền
xuất hiện mấy thứ như điều giáo SM, giam cầm, chủ nhân nô lệ vân vân mây mây, tuyệt
đối không hề thích hợp để đem đi liên hệ với cha vợ!
“Chẳng phải đơn giản quá sao.”
Linarin chỉ dẫn, “Con có thể dùng kim đâm ổng, dùng que gỗ kẹp tay, bôi mật
toàn thân rồi ném ổng vào tổ kiến, hoặc đạp xuống nước không cho ngẩng đầu lên,
hay để ổng tự đào hố rồi nhảy xuống, xong thì dùng đất vừa đào lấp lại…”
Tô Mặc kính sợ nhìn Linarin. Mẹ vợ à,
ngài xuyên từ Đông xưởng [9]
đến phải không?!
“Cậu cũng có thể treo ổng lên, chân
buộc đá, sau đó dùng gậy bản lớn đánh vào mông, lấy lông vũ chọc léc, lấy nến
nhỏ sáp, cũng có thể bịt miệng không cho la lên.” Lucca cũng giúp đỡ “bày mưu
tính kế”.
Tô Mặc lại nhìn Lucca đầy sùng bái.
Lucca thật ra ông anh không phải y sư mà là điều giáo sư đúng không?
Hassan ở một bên ngồi nghe đến mặt
mày tái xanh. Mấy người đừng có dạy hư tiểu giống cái! “Hoặc phạt quỳ cũng được
rồi.” Hắn vội lên tiếng. Rõ ràng phạt bình thường là được rồi mà!
Hai mắt Tô Mặc sáng lên. Cái này được!
Hoàn toàn không ái muội! “Vậy phạt quỳ đi.”
“Được, được, phạt quỳ!” Linarin cười
híp cả mắt. Aiya, tiểu giống cái thiệt nghe lời quá đi! Hassan nói thế nào liền
làm thế ấy! “Cho ổng đội thau nước quỳ một đêm! Sáng mai chúng ta ra kiểm tra,
văng tí nước nào thì cho ổng quỳ tiếp!”
“Không cần không cần.” Tô Mặc mỉm cười
vẫy tay, “Quỳ một tiếng là được. Dưới đầu gối chêm thêm hai con kiến, yêu cầu
là không được đè chết nó, cũng không được để nó trốn thoát!”
Hừ hừ, đám thú nhân ngu xuẩn, mau tới
quỳ lạy trí tuệ của nhân loại đi!
—————
( [9] Đông xưởng, hay còn gọi là Đông Hán, là một trong những cơ
quan do Hoàng đế thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của quan lại các cấp;
cùng với nó là Cẩm y vệ, Tây xưởng và Nội hành xưởng. Đông xưởng được thành lập
để bí mật giám sát các quan lại trong triều
đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng
trong xã hội; và do một hoạn quan đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng
đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt
là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主).
Kết quả điều tra của Cẩm y vệ được báo cáo trực tiếp
lên hoàng đế. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra
tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Do đặc quyền này
nên về sau, đặc vụ Đông xưởng bắt đầu phát sinh tệ nạn, nếu không đàn áp dã man
các lực lượng đối lập thì cũng vì mưu lợi cá nhân mà nhũng nhiễu phạm nhân.
Khét tiếng vì những hình phạt tra tấn tàn ác, Đông xưởng được cho là đã tạo nên
rất nhiều vụ án oan trong giới quan lại và cả dân chúng. (Nguồn : Wikipedia)
************
Chương 15.
Cái này…có thể làm được sao? Hard
luôn để ý tới Linarin nghe vậy liền ngu người, Hassan ở một bên cũng lẳng lặng
suy ngẫm xem bản thân mình có thể làm được hay không.
– Rõ ràng là làm không được! Hai cha
con mặt mày đau khổ nhìn nhau. Đầu gối là chỗ đè nặng xuống nhất khi quỳ, bỏ
thêm hai con kiến thì quỳ thế nào trời!
Thế nhưng hình phạt do tiểu giống cái
đưa ra, giống đực trưởng thành có thể nói là mình làm không được sao? Tuyệt đối
không! Nếu thế thì tôn nghiêm giống đực để đâu hả!
Hard đau khổ bắt hai con kiến, lui về
góc lãnh phạt quỳ. Hai giây sau, lão đứng lên tiếp tục bắt hai con kiến. Kế đó
lại quỳ tiếp. Rồi lại đi bắt kiến…
Linarin hoàn toàn không thèm để ý tới
lão, chỉ chào đón bảo Tô Mặc ngồi xuống ăn cơm. Dù sao thì giống đực cũng chẳng
bao giờ có chuyện “trốn việc”.
Bữa tối vô cùng phong phú, tay nghề của
Linarin rất tốt. Tuy rằng chay mặn không đều nhau nhưng thịt nướng thật sự rất
rất rất thơm! Tô Mặc hùng hổ ăn mấy miếng thịt, lại uống chút canh, đồ chay thì
hoàn toàn bị cậu xem nhẹ.
Linarin thấy thế thì vô cùng vui vẻ.
Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh chóng trưởng thành! Nghe Lucca nói Tô Mặc đã hai
mươi tuổi rồi, ông thật sự thấy rất khó tin! Tiểu giống cái đáng thương, không
biết lúc trước đã sống thế nào nữa, dáng người còn không bằng trẻ con mười lăm
tuổi! Bây giờ thì tốt rồi, năm năm kế tiếp, Hassan nhất định có thể nuôi thằng
bé đến cao to khỏe mạnh!
Lúc Tô Mặc ăn một đống thịt đến no
căng bụng, Hard vẫn còn đang đi bắt kiến…
Khi Tô Mặc được Hassan dẫn ra ngoài
đi dạo cho tiêu thức ăn rồi trở về, Hard vẫn tiếp tục bắt kiến…
Tô Mặc bị Lucca và Linarin kéo đi nói
chuyện một lúc, Hard vẫn còn đang bắt kiến…
Khi sắp ngủ, thấy Hard không ngừng lặp
đi lặp lại vòng tuần hoàn bắt kiến…quỳ xuống…bắt kiến…Tô Mặc thấy ngại ngùng
không thôi. Biết rõ chuyện này hoàn toàn không thể làm được, chỉ là đề xuất gây
khó xử chút thôi, ai biết được Hard lại làm thật như vậy?
“Không được thì thôi đi…” Tô Mặc nhỏ
giọng nói với Hard. Ngày đầu tiên vào cửa đã giày vò cha vợ như vậy, có phải bất
hiếu quá không. Dù cho cha vợ vừa thấy mặt đã đánh bay cậu ra ngoài như vậy
cũng không thể trả đũa thế này chứ…
“Làm sao có thể thôi được!” Hard dứt
khoát cự tuyệt, bộ dáng như thể bị người ta xúc phạm vậy. Giống đực luôn phải
làm được mọi thứ! Không thể có chuyện “không thể làm được” được!
Tô Mặc đen mặt. Rõ ràng là không được
mà, chẳng lẽ đến giờ mà lão vẫn chưa hiểu sao!
“Đừng lo cho ổng nữa, con mau đi nghỉ
ngơi đi!” Linarin đẩy Tô Mặc vào phòng, “Cứ để ổng một mình ngoài đó, nếu dám
không hoàn thành, ta giúp con xử lý ổng!”
Hard : … thân ái à, vấn đề ở đây
không phải là dám hay không, mà là có làm được hay không đó! Tuy giống đực nhà
em là tôi đây rất tài năng, nhưng mà cái này…
Hard đau khổ đi bắt kiến.
Sáng hôm sau, khi Tô Mặc còn đang nằm
trên “đệm” Hassan ngủ no say, Hard đã vác cái mặt tiều tụy vì bị giày vò cả một
đêm không ngủ, tham gia buổi đi săn với tập thể bộ lạc. Một đêm không ngủ thật
ra chả phải chuyện gì nghiêm trọng, không ngừng bắt kiến rồi quỳ xuống cũng
không tính là gì cả, nhưng mà hết lần này tới lần khác phát hiện chính mình
không thể làm rồi kém cỏi, vô dụng…thật tra tấn con người ta quá mà!
“Này, Hard, sao thế? Bộ tối qua
Linarin nhiệt tình quá hả?” Giống đực trong đội đi săn nhìn sắc mặt Hard, lớn
tiếng chọc ghẹo.
Cả đám giống đực đồng loạt nhìn Hard.
Mặt mày Hard đen xì.
Bị đồng đội phát hiện mình vô dụng thật
sự rất mất mặt. Thế nhưng không thể không thừa nhận với giống cái mình không
làm được càng mất mặt hơn. Hard cắn răng, kể lại yêu cầu ‘Để dưới đầu gối hai
con kiến, quỳ làm sao mà không đè chết nó, cũng không được để nó chạy mất’ của
tiểu giống cái kia. Hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đám giống đực này,
mong là bọn họ có cách.
Bầy giống đực nháy mắt trở nên nhốn
nháo! Yêu cầu này vừa nghe đã thấy rất có tính khiêu chiến! Giống đực chúng ta
đó giờ không hề sợ bị khiêu chiến! Một khi hoàn thành sẽ được tiểu giống cái
nhìn bằng cặp mắt khác xưa gì gì đó, bọn này tuyệt đối không nghĩ nhiều đâu!
Trong lúc nhất thời, nguyên một đám
giống đực lần lượt đi quỳ với hai con kiến dưới gối, khiến cho mấy đội còn lại
đều chạy tới hỏi thăm, hỏi rồi cũng đi bắt kiến luôn…Sau đó thủ vệ đổi ca đi tới
hỏi…Rồi tốp năm tốp ba giống đực đi ngang qua…
Không bao lâu, hoạt động “quỳ kiến”
đã phổ biến khắp bộ lạc, vô số giống đực hăng hái rồi khổ não đến vò đầu bứt
tai, sau khi thử một lần lại một lần thì không thể không thừa nhận, bọn hắn thật
sự không làm được! Ít nhất là tạm thời không làm được!
Toàn bộ giống đực của bộ lạc đều chìm
vào nỗi ủ rũ nặng nề. Tiểu giống cái chỉ thuận miệng đưa ra một yêu cầu thôi,
thế mà lại không có lấy một giống đực nào làm được – cho dù chỉ là tạm thời!
Cùng lúc đó, mấy chục giống đực chưa
có bạn lữ vây quanh Hard, hỏi thăm lão tin tức của tiểu giống cái – cậu chỉ thuận
miệng đưa ra yêu cầu đã làm khó toàn bộ giống đực của bộ lạc! Chẳng phải quá
thông minh sao? Nhất định là hóa thân của thần trí tuệ rồi! Dù đã có người thủ
hộ cũng chẳng sao! Mỗi một tiểu giống cái đều vô cùng trân quý, huống hồ còn là
một bạn lữ tương lai vĩ đại như thế, đáng để bọn họ nỗ lực theo đuổi! Tiểu giống
cái nhất định sẽ lựa chọn dũng sĩ giống đực mạnh nhất!
Hassan đang ôm tiểu giống cái say giấc
nồng nào biết được, chỉ mới một buổi sáng thôi mà cha hắn đã đem tới cho hắn một
lượng tình địch khổng lồ như thế!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét