Edit + Beta : Carly
Chương 21.
Tô Mặc chống khuỷu tay dựng người dậy,
nói với Hassan, “Anh chọt tôi.”
Hassan đáng thương vừa mới bình tĩnh
được một tẹo lập tức đỏ bừng mặt, “A, xin lỗi.”
Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh
sát làm gì. Tô Mặc lạnh mặt nói, “Bắt nó nằm xuống.”
Hassan bó tay không biết làm sao. Thật
ra hắn vẫn luôn cố kiềm chế bản thân. Thế nhưng người anh em nãy giờ không được
an ủi đã phình to đến độ đau nhói, tiểu giống cái mềm mại lại còn nằm lên trên,
chỉ việc ép chính mình không được động đậy thôi đã hao tốn toàn bộ sức lực của
hắn rồi.
Cảm nhận thứ đang đâm mình chẳng những
không mềm xuống, ngược lại còn giật mạnh vài cái, Tô Mặc nheo mắt nói, “Cần tôi
hỗ trợ không?”
Không đợi Hassan trả lời, Tô Mặc đã
mò tay xuống, nắm lấy nam căn đang không ngừng co giật, nắm tay khẽ siết…
(nam căn : trym của bạn chẻ)
“Ưm!” Tiếng kêu la thảm thiết của
Hassan vừa ra khỏi miệng liền bị chính hắn chặn lại. Tô Mặc đột nhiên quấy rối
làm hắn đau tới mức run lẩy bẩy, đáng xấu hổ là người anh em của hắn lại chẳng
hề lùi bước, còn diễu võ dương oai mà lớn thêm một vòng, đồng thời cũng tiết ra
chút dịch nhầy.
Tô Mặc nhận ra được, đôi mày khẽ nhướng.
“Thích tới vậy sao? Hửm?” Vừa nói vừa nắm đầu đỉnh non mềm vào lòng bàn tay,
dùng sức xoa nắn.
“Ô…” toàn bộ tiếng kêu đều bị Hassan
cố sức dùng tay ngăn lại. Hắn đau đến mức run lẩy bẩy, không bao lâu, cả người
đã ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng dù bị đối đãi nhẫn tâm như vậy, bộ phận sinh dục của
hắn vẫn dựng thẳng như cũ, thậm chí còn chảy ra nhiều dịch nhờn hơn, làm cho
lòng bàn tay Tô Mặc như phủ một lớp sơn trắng mịn.
Lòng hiếu thắng của Tô Mặc bị khơi dậy.
Cậu biết rõ hành động của mình không phải âu yếm, mà là chà đạp. Nhưng dù bị
chà đạp như vậy, thứ kia của Hassan vẫn cực kỳ phấn chấn.
Thú nhân giống đực thật thần kỳ. Mấy
người thừa nhận đi, rốt cuộc là giới hạn của mấy người nằm ở đâu hả?
Tô Mặc không ngừng thay đổi kỹ xảo,
thậm chí còn dùng đầu ngón tay nhọn nhọn quẹt qua phần đỉnh non mềm. Hassan che
miệng điên cuồng lắc đầu, run rẩy đổi thành co giật, trông như lúc nào cũng có
thể sụp đổ, thế nhưng thực tế lại chẳng vỡ nát.
— Đến tận khi Tô Mặc đưa đầu ngón tay
vào lỗ niệu đạo, nhẫn tâm đâm chọt.
Hai mắt Hassan trợn to, miệng há ra
nhưng không phát ra được chút âm thanh nào. Cơ thể hắn trong nháy mắt như bị
đóng băng, dù bị ngón tay đâm mạnh vào cũng không khiến hắn có bất kỳ phản ứng
gì.
Vài giây sau, Hassan mới phát ra tiếng
thét từ tận sâu trong lồng ngực mình, dù miệng đã bị che lại thì cũng làm cho
Tô Mặc nghe được mà lấy làm kinh hãi. Giống như toàn bộ đau đớn bị dồn nén lại
đến tận lúc này mới bùng phát, Hassan run rẩy kịch liệt, dịch trắng trộn lẫn với
dịch vàng óng ánh, bắn ra từ trong tay Tô Mặc.
……
Giỡn tới mức máu xông não rồi. Tô Mặc
hiếm khi thấy chột dạ, xấu hổ thu tay về.
Sau một chút dịch trắng, dòng chất lỏng
màu vàng dần dần chảy ra, càng lúc càng nhiều. Hassan ý thức được bộ dáng chật
vật của bản thân, liền liều mình kẹp chặt chân muốn nó dừng lại, nề hà dịch tiểu
lại không khống chế được, hoàn toàn không để tâm đến nỗ lực của hắn, cứ ồ ạt
tuôn ra.
Biết Tô Mặc đang đứng một bên nhìn chằm
chằm toàn bộ cảnh này, Hassan nức nở, cố gắng cuộn người lại muốn tránh né tầm
mắt của Tô Mặc.
Nhìn Hassan run rẩy cuộn người lại,
Tô Mặc nghiêm chỉnh thành thật tự mình đi sang một bên phạt đứng, tự kiểm điểm.
Tô Mặc mày bị sao thế hả, sao lại nặng
tay như vậy? Hassan không phải đám đê tiện lúc trước, anh ta không hề có lỗi với
mày, thậm chí còn khoan dung giao ra toàn bộ bản thân, mặc cho mày muốn làm gì
thì làm.
Chính vì thế mà mày không biết cảm
kích sao? Xem hy sinh và nhường nhịn của anh ta như điều đương nhiên? Chỉ vì
chơi đến là vui vẻ mà không biết nặng nhẹ? Mày xứng đáng với sự tín nhiệm, xứng
đáng với sự nhẫn nại, xứng đứng với toàn bộ những gì mà anh ta đã trả giá vì
mày sao? Đừng quên, mày thậm chí còn không muốn vì anh ta mà trở thành một giống
cái chân chính!
Tô Mặc cắn môi, lòng thấy tự trách mà
phiền muộn vô cùng.
Đến tận khi Hassan dần không còn run
rẩy nữa, Tô Mặc mới chậm rãi đến gần, cẩn thận nhẹ nhàng xoa vai Hassan, đắn đo
không biết nên giải thích thế nào.
Hassan thoáng run run, chôn mặt vào
cánh tay, giọng điệu xen lẫn âm khóc cùng khàn khàn vì hét quá nhiều. “Tô Mặc,
xin lỗi.”
Tô Mặc…
Mau tới nói cho tui coi, lần này rốt
cuộc là cái lý do quần què gì nữa đây ? ? ! !
****************
Tô Mặc biết mình không thể cứ thế mà
cho qua được. Cậu đã làm ra chuyện quá phận, thế mà Hassan lại tiếp tục là người
xin lỗi. Cái này cuối cùng là xuất phát từ nguyên tắc nào nữa mà cậu không biết
đây? Hay chỉ là Hassan nhường nhịn cậu đến vô pháp vô thiên?
Nếu làm gì cũng không bị trách cứ, thế
chẳng phải cậu sẽ càng lúc càng làm tới, càng ngày càng tàn nhẫn, rồi đến một
ngày nào nhỡ tay giết chết Hassan luôn sao?
Nghĩ đến khả năng đó, Tô Mặc không khỏi
thấy kinh hãi. Cậu cứng nhắc xoay mặt Hassan qua, ép hắn nhìn thẳng vào mắt
mình. “Tại sao lại nói xin lỗi?”
Hassan xấu hổ khôn cùng, cố gắng dời
tầm mắt không dám nhìn thẳng vào Tô Mặc. “Tôi chọt phải em.”
“Chỉ vì thế?” Tô Mặc khó mà tin được.
Sau đó thì sao!? Mấy chuyện mà tôi đã làm với anh sau đó, bộ không tính là gì hết
hả?!
“Tôi, tôi còn ở trước mặt em…tôi…”
Hassan bị ép nói mà suýt đã bật khóc, cái chuyện cực kỳ xấu hổ kia hắn thật sự
không dám nói ra. “Rất xin lỗi, tôi, tôi, Tô Mặc em phạt tôi đi!”
Tô Mặc cười phá lên. “Anh làm gì mà
tôi phải trừng phạt anh?”
Hassan trộm dòm qua Tô Mặc, không xác
định được có phải Tô Mặc cố ý nhục nhã mình không. “Tôi…không khống chế được…”
Hắn cắn răng bật ra vài từ xấu hổ, người run lẩy bẩy.
Tô Mặc hoàn toàn không hiểu nổi.
“Nhưng anh bị mất khống chế như vậy là do tôi mà ra mà? Người có lỗi là tôi mới
phải chứ?”
Hassan lắc đầu. “Tôi không nên…ở trước
mặt em…”
Hassan giọng ngắt quãng giải thích một
hồi, Tô Mặc cũng hỏi quá nhiều vấn đề, rốt cuộc cũng hiểu được ý của Hassan.
Nói đơn giản thì, tiểu giống cái là
trẻ em vị thành niên trong sáng thuần khiết, không nên tiếp xúc với mấy chuyện
liên quan đến tình dục, dạy bảo giúp giống cái trưởng thành là đặc quyền chỉ bạn
đời tương lai mới có. Vì vậy, mặc dù Hassan bị làm tới bắn tinh, còn bị đâm vào
lỗ niệu đạo đến độ chảy nước tiểu thì hắn vẫn là người sai, vì đã vấy bẩn sự
thuần khiết của tiểu giống cái.
Bởi vậy mà Tô Mặc càng nghĩ không ra.
“Nhưng mà rõ ràng là tôi làm anh, cũng là tôi khiến anh không thể khống chế được,
tôi làm ra cái chuyện này thì vốn đã không trong sáng rồi mà?” Anh sai chỗ nào
hả? Rõ ràng là người bị động mà!
Nghe thấy Tô Mặc nói vậy, Hassan càng
thấy xấu hổ. “Là tôi dụ dỗ em. Nếu không phải tôi dâm đãng như vậy, em cũng sẽ
không…”
Hở sao thấy sai sai? Hình như là tôi
làm như thế với anh trước nên anh mới dâm đãng thế mà? Đương nhiên sau khi anh
lộ vẻ dâm đãng thì tôi càng muốn làm cái này cái nọ với anh hơn cũng không sai.
Rồi sau khi bị tôi này này nọ nọ thì anh cũng càng thêm dâm đãng, kế đó thấy
anh dâm như thế, tôi lại thêm không nhịn được muốn XXOO anh…Cái chuyện này chẳng
khác nào vấn đề gà đẻ trứng trứng sinh ra gà cả. = =
“Nhưng tôi thích thấy anh dâm đãng
như thế.” Tô Mặc bỏ qua cái vấn đề triết học trên, nói thẳng, “Tôi cũng thích
làm mấy chuyện đó với anh. Anh không vui sao?”
Mặt của Hassan đỏ tới mức như muốn
trích máu. “Tôi thích, nhưng mà tôi không nên…”
Sao lại trở về cái chuyện nên hay
không nên nữa rồi. Tô Mặc mất kiên nhẫn giơ tay kêu ngừng. “Dù sao thì tương
lai anh cũng là bạn đời của tôi, chỉ là dạy trước mấy năm thôi mà, có sao đâu?
Anh cũng không làm ra chuyện xâm phạm tôi.”
Nghe thấy Tô Mặc chính miệng nói ra lời
hứa hẹn như vậy, Hassan kích động đến gần như run rẩy. Dù lời hứa này thật ra
chẳng có hiệu lực nhưng cũng chứng tỏ tâm ý và lựa chọn lúc này của Tô Mặc.
“Cho nên không được nói xin lỗi tôi nữa.
Đây là chuyện cả hai chúng ta đều thích, hiểu không?” Tô Mặc kết luận.
Hassan dùng sức gật gật đầu, gần như
vui quá mà khóc.
“Tôi sẽ làm những chuyện còn quá phận
hơn nhiều, đó là vì tôi thích nhìn dáng vẻ vừa đau đớn vừa e thẹn lại vô cùng
dâm đãng của anh, không phải để trừng phạt hay tra tấn anh. Nếu anh không
thích, không chấp nhận được thì nhất định phải nói, không được miễn cưỡng, biết
không?”
Nếu khả năng chấp nhận của Hassan lớn
hơn nhiều so với tưởng tượng thì Tô Mặc cũng không tính giấu sở thích tình thú
xấu xa của bản thân nữa. Nhưng cậu đã biết Hassan dung túng hắn đến độ này, vì
thế càng sợ hắn nhường nhịn mình quá mức.
Hassan nghẹn ngào không nói nên lời.
Tô Mặc…cứ thế mà bao dung, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận một mặt xấu hổ nhất của
hắn. Hắn ra sức gật đầu, trong lòng cũng hiểu được chính mình vĩnh viễn cũng sẽ
không từ chối yêu cầu của Tô Mặc. Dù sao thì bất kể hắn có vô liêm sỉ có dâm
đãng đến cỡ nào thì Tô Mặc đều sẽ thích.
Tô Mặc thấy Hassan gật đầu lia lịa,
cho rằng mình rốt cuộc cũng dạy bảo thành công rồi, trong lòng không khỏi thấy
vui mừng. “Cho nên, anh có thể nói ra.” Cậu quyết định sẽ khiêm tốn lắng nghe ý
kiến của Hassan, để sau này dễ dàng điều chỉnh cho đúng mực hơn.
Hassan ngơ ngác. Hắn phải nói cái gì
cơ?
Tô Mặc nổi điên. Mấy cái tôi mới nói
chưa gì mà anh đã xem như gió thoảng qua tai à! “Hồi nãy tôi có làm chuyện gì
mà anh không thích không, anh có thể nói.”
Hassan suy nghĩ một lúc, mặt càng lúc
càng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói. “Không có. Không có chỗ nào không thích cả.”
Sao lại không có được?! Tô Mặc chỉ thẳng
ra, “Lúc cuối, không phải tôi làm anh đau lắm sao? Còn làm anh không thể khống
chế được chính mình. Cái này anh cũng thích à? Không thích thì nói!”
Hassan cúi gằm đầu như muốn dán mặt
vào đũng quần. “Tuy rất đau nhưng mà cũng…cũng rất kích thích. Chính vì quá
kích thích nên mới không khống chế được…”
Tô Mặc……
Cậu vẫn còn quá xem nhẹ cái khẩu vị
siêu nặng của thế giới Thú nhân này rồi…
************
Dù thế nào thì cuối cùng cũng đã nói
rõ ràng mọi chuyện, Tô Mặc vô cùng vui sướng, lúc này mới chú ý Hassan vẫn còn
nằm trên cái giường đã bị dơ. Hassan cũng nhận ra, liền vội vàng đứng dậy, chút
chất lỏng còn dính lại trên bụng trượt xuống chân…Hassan lần nữa hận không thể
đào lỗ chôn chính mình xuống.
Tô Mặc xoa xoa đầu Hassan trấn an,
trong lòng có chút rầu lo. Giường đã thế này rồi dĩ nhiên không thể tiếp tục ngủ
nữa, tối nay phải làm sao đây?
Một lúc sau, Hassan thoát khỏi tình
trạng ngại ngùng tột độ, nhẹ giọng nói, “Thật ra, tôi đã chuẩn bị phòng xong hết
rồi, chỉ là a cha luyến tiếc để em đi thôi. Em xem…”
Đã lúc này rồi còn xem xem gì nữa,
anh cảm thấy chỗ này còn có thể tiếp tục ở sao, đã có chỗ rồi thì đương nhiên
phải nhanh chóng chuyển qua! Dù sao thì vốn cũng nên đi rồi, chẳng qua là sớm
chút thôi.
Tô Mặc ra lệnh một tiếng, cả hai thay
đồ ra ngoài, bao lại toàn bộ quần áo, đệm giường và da thú đã dơ, Hassan ôm Tô
Mặc, đeo bao đồ, y như đôi tình nhân cùng nhau bỏ trốn nhân lúc trời tối trở về
nhà mình.
“Woa! Toàn bộ đều là do anh làm?
Hassan anh giỏi quá!” Tô Mặc nhìn từ ngoài vào trong một lần, vui sướng hoan
hô, ôm cổ Hassan hôn hắn chóc chóc.
Khác với loại nhà một sân, kết cấu
nhà hai phòng đơn giản của Lucca và Linarin, nhà của Hassan có bếp có trần bếp
và phòng ăn, quan trọng hơn là, còn có nhà vệ sinh! Tuy không có bồn cầu tự hoại
và máy nước nóng, nhưng trên sàn lót gạch đá lại được lắp thêm máng đá trơn, có
thể dễ dàng dẫn chất thải ra rãnh ở ngoài nhà. Ngoài ra còn có một bồn tắm lớn
có thể chứa được hai người!
Tô Mặc kích động đến rơi nước mắt. Ở
thế giới Thú nhân khá lạc hậu này, thế mà lại có được điều kiện vệ sinh tốt như
vậy, thật quá trọn vẹn mà! Có trời biết cậu cực kỳ căm ghét mấy cái hố xí bu đầy
ruồi bọ ấu trùng biết bao nhiêu! Bình thường còn chả dám uống nhiều nước đó!
Còn có nước nóng để tắm nữa! Cậu cũng ngại dùng bồn tắm của Lucca và Linarin,
ngày thường chỉ có thể dùng khăn mặt lau người, đã hơn mười ngày rồi trời ạ!
Nhìn thấy Tô Mặc bấu chặt thành bồn tắm
như hận không thể ở luôn trong đó, Hassan tự giác đi nhóm lửa bắt bếp nấu nước
nóng. Tô Mặc thích cách hắn bố trí như vậy, hắn thấy vô cùng vui vẻ.
Trời đã khuya, hai người lại quá mệt,
vì thế sau khi thuần khiết tắm rửa xong xuôi thì đều mau chóng đi ngủ. Tô Mặc vẫn
nằm trên người Hassan, còn cái phòng đã chuẩn bị trước cho cậu với giường nằm mềm
mại gì gì đó, tui không thấy gì hết!
Sáng hôm sau, bọn họ vừa thức giấc liền
đến nhà Linarin chào hỏi tiện thể báo một tiếng. Linarin còn tưởng rằng hai người
chưa rời giường, đang rón rén đi vào sân nhỏ, lại bất ngờ thấy bọn họ đi từ bên
ngoài vào! Hỏi cho rõ ràng thì biết được hai người đã chuyển đi từ tối qua –
nguyên nhân dĩ nhiên không nói rõ – Linarin mắng Hassan một trận, đồng thời tỏ
vẻ vô cùng lưu luyến Tô Mặc. Tô Mặc lần nữa cam đoan sẽ thường xuyên đến thăm,
Linarin mới chịu tha cho Hassan, bảo hắn dẫn Tô Mặc đi dạo chợ phiên hôm nay.
Đợi khi hai người đi rồi, nét giận dữ
trên mặt Linarin liền biến thành vẻ tươi cười vui vẻ. Tối qua y có nghe thấy
vài âm thanh mơ hồ đứt quãng. Ở nhà y nhất định làm Tô Mặc rất ngại, cho nên
Hassan mới ngay trong nửa đêm đã dẫn người ta đi như thế!
Tiến triển tới bước nào rồi ta?
Linarin hưng trí suy đoán. Tuy nói không thể xâm phạm tiểu giống cái nhưng vẫn
có thể làm mấy chuyện khác nha! Thằng ngốc Hassan này mong là nó đừng có đần
quá!
Tô Mặc bị bắt ở nhà dưỡng thương hơn
mười ngày, giờ rốt cuộc cũng được ra ngoài rồi, tâm trạng cực kỳ tốt. Hơn nữa,
nghe nói hôm nay là hội chợ được tổ chức hằng tháng, sẽ có rất nhiều đồ mới –
tuy rằng trong mắt Tô Mặc, mọi thứ ở thế giới Thú nhân cái nào cũng mới mẻ – Tô
Mặc không khỏi có chút chờ mong.
Nắm tay Hassan đi hết phân nửa bộ lạc
thì tới được trung tâm hội chợ, Tô Mặc phát hiện bộ lạc này lớn hơn cậu tưởng
nhiều. Trước đó có nghe Lucca kể rồi, bộ lạc có tổng cộng hơn 1200 người, cậu
còn tưởng rằng đây là một thôn làng không lớn lắm. Bây giờ nhìn lại, có lẽ là
vì nhà của Thú nhân đều rất to, khoảng cách giữa các căn nhà lại lớn, bởi thế
mà trông như một thành phố quy mô nhỏ vậy.
Bên ngoài chợ là những dãy cửa hàng, ở
giữa bãi đất trống bày đầy hàng quán, đó là những cái sạp do các Thú nhân tham
gia tự bày ra, phần lớn là da thú, răng thú, xương thú và thịt thú đã ướp, có
thể dùng tiền mua, cũng có thể lấy đồ đồng giá để trao đổi.
Các giống đực của bộ lạc thi hành chế
độ luân canh ba ngày (ba ngày đổi ca một lần), một ngày đi săn tập thể,
một ngày canh phòng, một ngày hoạt động tự do. Con mồi do tập thể săn được sẽ
do bộ lạc chia ra, còn khi hoạt động tự do thì mồi bắt được sẽ thuộc về người
đó, có thể dùng để đổi lấy thứ mình cần. Các giống cái thì hoàn toàn tự do,
trái cây rau quả lương thực thu hoạch được đều thuộc về bản thân bọn họ, quần
áo dệt may ra cũng chỉ cần nộp lên một phần ba. Trước hết là vì so với giống đực
đi săn một lần đã được những vài trăm cân thịt, thức ăn mà giống cái có thể
cung cấp thật sự chả đáng là gì, sau đó còn vì trong bộ lạc có những người già
yếu bệnh tật không còn khả năng lao động cũng cần được tiếp tế.
Tô Mặc nghe vậy liền thấy bộ lạc này
cũng không tệ, chế độ công hữu kết hợp tư hữu, già yếu bệnh tật đều được bảo hộ,
giống đực không cần phải dốc sức làm việc cả ngày, mà giống cái cũng không vô dụng
như cậu nghĩ. Mấy ngày qua mọi người bảo cậu chỉ cần ăn no ngủ đủ là được, mấy
chuyện khác không cần lo lắng, làm hại cậu còn tưởng cuộc sống của giống cái chỉ
có vậy, bây giờ xem ra, giống cái có thể canh tác có thể dệt may, cũng rất tài
giỏi.
Nhưng nghĩ một lúc Tô Mặc lại thấy kỳ
kỳ, hỏi Hassan, “Thế sao anh không đi săn với canh phòng?” Hổm rày rõ ràng ở
nhà không.
Hassan giải thích, vì trách nhiệm
chăm sóc giống cái trọng đại, cho nên được nghỉ mười ngày, để giúp tiểu giống
cái mau chóng thích ứng với cuộc sống ở đây. Sau mười ngày, có thể tiếp tục miễn
việc canh thủ, chỉ cần tham gia cuộc đi săn tập thể ba ngày một lần là được.
Tô Mặc nghe vậy liền vui vẻ. Như thế
thì Hassan có dư thời gian để ở với cậu rồi. Chứ nếu cứ bị Linarin kéo đi nói
chuyện phiếm cả ngày nữa chắc chết mất! Cậu méo có hứng thú với mấy cái quần áo
hoa hòe này nọ, còn vụ giống đực bị giống cái đánh cho tè ra quần thì lan quyên
gì tới cậu!
*************
Tô Mặc không thu hoạch được gì nhiều
trong phiên chợ này. Bên cạnh việc chả hiểu được đống da thú và răng thú mà đám
giống đực trầm trồ khen ngợi tán thưởng, cậu càng không thấy hứng thú với mấy
cái vòng cổ sáng lấp lánh có âm thanh leng keng vui tai mà các giống cái yêu
thích ưa chuộng. Vì thế Tô Mặc nhìn tới nhìn lui cả một buổi sáng, cũng chỉ mua
có bộ quần áo có chất liệu vải khá thoải mái, cùng với hai đôi giày vừa chân.
Hassan thì mua một bó lớn khăn mặt, làm Tô Mặc cười trộm không thôi.
Đi dạo một vòng quanh chợ xong, Tô Mặc
sốt sắng đi thưởng thức mấy quầy bán thịt nướng nổi tiếng, quả nhiên còn thơm
hơn cả thịt Linarin nướng. Nước ép trái cây tổng hợp chua chua ngọt ngọt cũng rất
tuyệt. Ăn uống no nê xong, cả hai đi thăm Lucca, cám ơn y trước đó đã chăm sóc
mình, rồi hỗ trợ chỉnh lý lại thảo dược. Đến tối lại sang nhà Linarin cọ cơm
chiều, một ngày hạnh (cọ) phúc (ăn) mỹ (cọ) mãn (uống) cứ như vậy mà trôi qua.
Lần nữa ngâm mình trong thùng tắm cỡ
lớn, Tô Mặc cảm khái tận đáy lòng, ‘no ấm sinh dâm dục’ quả là lời lẽ chí lý,
người xưa không nói láo!
“Anh lại chọt tôi.” Tô Mặc bất mãn trừng
Hassan. Khuya hôm qua anh lén đụng vào bụng tôi, tôi không so đo với anh, bây
giờ cư nhiên dám chọt chọt vào tiểu cúc hoa của tôi, anh muốn chết sao!
Hassan mặt mày đỏ rần kéo Tô Mặc từ
trên người mình xuống. “Em, em tắm trước đi.” Hắn vừa nói vừa luống cuống bước
ra khỏi thùng tắm. Ôm tiểu giống cái mềm mại thơm phứt trong lòng, không phản ứng
mới là lạ!
Tô Mặc lanh lẹ tóm lấy “hung khí”.
“Thế nào, chọt xong tính bỏ chạy sao? Đâu dễ vậy!”
Hassan một chân trong thùng một chân
ngoài thùng, bị Tô Mặc giữ lấy không thể nào động đậy. Nghĩ đến sự nhẫn tâm của
Tô Mặc tối qua, cả người Hassan liền run rẩy, không phân biệt được là kinh hoảng
hay kích động, mà người anh em của hắn thì lại phình to thêm mấy phần.
“Nhớ ăn không nhớ đánh, hửm?” Tô Mặc
thấy vậy thì hừ nhẹ một tiếng. Còn mệt cậu lo lắng sợ tối qua làm dữ quá, không
biết có để lại bóng ma gì không, bây giờ xem ra là lo lắng suông rồi!
Một khi đã vậy, vốn tính để hắn nghỉ
ngơi hai ngày, xem ra không cần nữa, Tô Mặc kéo Hassan trở vào trong thùng tắm.
“Vào đây!”
Hassan bị kéo tới nỗi thét lên, vội
bước vào theo lực kéo của Tô Mặc. Tô Mặc ngồi, hắn đứng, cho nên vừa đi vào liền
gần như đâm thẳng thứ gì đó vào mặt Tô Mặc.
Tô Mặc nheo mắt. Hassan biết mình
tiêu rồi, theo bản năng che lại nhóc con gây chuyện kia.
Tô Mặc thấy thế liền hừ lạnh một tiếng,
cũng không tính toán với hắn, chỉ nói, “Ngồi xuống.”
Hassan nhanh chóng làm theo, người xuống
nước được một nửa mới đột nhiên nghĩ tới, hồi nãy Tô Mặc ngồi trên người thì
không nói, bây giờ hắn ngồi xuống, chẳng phải là ngồi luôn lên người Tô Mặc
sao? Sẽ không đè bẹp cậu ấy chứ?
Trong lúc chần chừ, chợt có thứ gì đó
cứng cứng chọt vào giữa hai đùi hắn. Hassan cứng đờ người, giật mình nhìn Tô Mặc,
chỉ thấy Tô Mặc nhích nhích người, để vật cứng kia ở ngay “lối vào”, mỉm cười lặp
lại, “Ngồi xuống.”
Đây, đây là định… Hassan xấu hổ tới độ
đầu muốn bóc khói, cơ thể cứng ngắc không dám động đậy. Tô Mặc không hối thúc hắn,
chỉ ngồi thẳng người, nhẹ nhàng ấn vào cửa động, đến khi nó vì bị tiến vào mà
thoáng mở ra thì dừng lại không di chuyển nữa.
“Ân…ưm…” Hassan bị cậu trêu chọc đến
nỗi không ngừng rên rỉ, đôi mắt ngấn nước nhìn Tô Mặc tỏ ý cầu xin. Tô Mặc vẫn
không thèm nhúc nhích, lặp lại lần nữa, “Ngồi xuống.”
Hassan biết Tô Mặc tuyệt đối sẽ không
tha cho mình, chỉ đành chậm rãi trầm mình xuống. Có lẽ là vì đang ở trong nước
nên thứ kia rõ ràng đã ở ngay cửa động, nhưng khi hắn nhấn xuống lại cứ trượt
sang bên, làm thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn tiến vào. Hassan thử vài lần
đều không thành công, vừa gấp vừa quẫn bách, hai mắt ửng đỏ, mới nghe thấy Tô Mặc
thở dài nói, “Dùng tay đỡ đi! Sao lại ngốc như vậy!”
Hassan run rẩy đưa tay xuống, cầm lấy
ác ma giảo hoạt kia. Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào cậu nhỏ của Tô Mặc, mà lại
là vì đưa nó vào trong cơ thể mình. Vừa nghĩ vậy, Hassan liền e thẹn đến nỗi muốn
bật khóc.
Tô Mặc hưởng thụ hài lòng nhìn sắc mặt
của Hassan, không có chút thương tiếc. Thế này thôi đã chịu không nổi? Còn kém
lắm! Dám cả gan chọt tiểu cúc hoa của anh đây à, chuẩn bị tinh thần bị xử chết
đi!
Hassan cắn răng, nắm lấy dương vật của
Tô Mặc vững vàng đưa vào động của mình, chậm rãi ngồi xuống.
“Ô…A a…a…” Cảm giác vì bản thân khống
chế nên tiến vào chầm chậm khác với khi bị Tô Mặc đâm thẳng vào. Hắn có thể cảm
nhận rõ rệt cửa động của mình bị nới rộng từng chút một, vật cứng từ từ xâm nhập,
nếp uốn nơi thành ruột như bị ủi nóng…toàn bộ cảm quan đều quá rõ ràng, khiến hắn
càng thêm hiểu rõ mình đang bị thứ kia của tiểu giống cái xâm phạm… mà bên chủ
động lại là chính hắn. Nỗi xấu hổ mãnh liệt khiến hai chân hắn như nhũn ra,
cũng không cách nào chống đỡ được cân nặng của bản thân.
“Ô…A a a!” Hassan bất ngờ nuốt trọn
tính khí của Tô Mặc, sau đó liền hét to bắn ra chất lỏng nóng hổi.
****************
……
Lại bắn. Đúng thật là cắm vào liền bắn
ha. Tô Mặc cảm thán. Không biết toàn bộ giống đực đều vậy hay Hassan là trường
hợp đặc biệt ta?
Lần này Tô Mặc sớm đã có chuẩn bị,
cho nên không bị cắn chặt đến đầu hàng sớm. Cậu đắc ý đẩy đẩy lên, nghe thấy tiếng
rên rỉ không ngừng truyền đến liền đâm mạnh hơn nữa, đến tận khi Hassan rên đau
nhìn về phía cậu, mới bất mãn ra lệnh, “Tiếp tục! Chẳng lẽ cứ bắn rồi là xong
sao! Phải làm đến khi tôi cũng bắn ra, biết chưa!”
“A…biết…biết rồi!” Hassan thở dốc,
dùng hai chân đã mềm nhũn chống đỡ cơ thể, nâng lên, rồi lại hạ xuống.
“Ưm a a a !” Thân thể vừa mới lên cao
trào không thể chịu nổi chút kích thích nào, Hassan cảm thấy một nỗi khoái cảm
kỳ dị như thể mình bị đâm xuyên, hắn vừa cố gắng cắn nuốt tính khí của Tô Mặc vừa
cất tiếng rên rỉ ngọt ngấy.
“Nhanh chút nữa!” Tô Mặc lại bực bội
đẩy mạnh lên. Hassan khẽ than một tiếng, cũng theo đó mà di chuyển nhanh hơn, đồng
thời tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, trong tiếng rên rỉ còn xen lẫn tiếng nức
nở.
“Ô ưm…A a… A! ! !” Hassan bắn ra lần
thứ hai, cảm thấy người mình dường như đã mềm oặt. Nhưng hắn vẫn cố gắng cử động
lên xuống, không dám dừng lại dù là một chút. Cảm giác sung sướng trong người
còn chưa tiêu tán, mỗi một lần hắn đẩy ra nuốt vào lại khiến hắn càng thêm
thanh tỉnh, tỉnh táo đến nỗi đã vượt quá khả năng chịu đựng, trở thành một loại
tra tấn khó mà xem nhẹ.
Cái này không giống như lúc bị Tô Mặc
trói lại rồi phụt bắn khi bị cậu tiến thẳng vào. Sự sung sướng hôm qua là do Tô
Mặc mang đến cho hắn, hắn chỉ cần thừa nhận mà thôi, dù không được thì cũng chỉ
có thể mặc cho Tô Mặc làm gì thì làm. Nhưng hôm này thì khác, nỗi khoái cảm này
là do chính hắn tạo ra, hơn nữa đã sắp không chịu được nữa, khoái cảm biến
thành tra tấn nhưng hắn lại phải tiếp tục, vì Tô Mặc vẫn chưa có ra.
Lần cao trào thứ ba khiến Hassan lập
tức khóc òa. “A a a… Tôi, không được nữa… Tô Mặc, Tô Mặc… van em…” Vừa cầu xin,
vừa tiếp tục vặn vẹo.
“Mới lần ba thôi sao lại không được rồi?
Hôm qua không phải anh đã bắn tới sáu bảy lần sao?” Tô Mặc ôm lấy thắt lưng run
rẩy của hắn, khiến hắn dần nghiêng về phía mình, nghe thấy hắn kêu rên sợ hãi đến
nỗi khàn giọng, trong lòng không khỏi có phần nghi hoặc.
Hassan đã hoàn toàn không thể lên tiếng,
bị Tô Mặc nửa ép buộc mà tiếp tục không ngừng nghỉ, đầu óc dần trống rỗng, tiếng
kinh hô rên rỉ bắt đầu nhỏ dần, chỉ còn lại cơ thể vĩnh viễn không thấy thỏa
mãn, cũng với bản năng nhất định phải làm Tô Mặc bắn ra.
Tô Mặc kinh ngạc phát hiện Hassan
đang rên rỉ lần nữa chìm trong dục vọng, eo cũng đong đưa mạnh hơn, tần suất
phun ra nuốt vào mãnh liệt đến độ Tô Mặc có hơi phát hoảng.
Vừa rồi còn khóc nói không được, sao
giờ đột nhiên bùng cháy thế này? Tô Mặc kinh hãi nhìn cơ thể cường tráng khí thế
mạnh mẽ trên người mình, sự khát khao cuồng nhiệt rõ rệt không chút che giấu, tựa
như muốn nuốt trọn lấy cậu kia, khiến dục vọng của cậu bất ngờ cháy bừng trong
nháy mắt.
Giờ này phút này, không còn hiếu kỳ
thăm dò, cũng không còn kiềm chế chính mình vì đắc ý, cậu đã bị Hassan mê hoặc
hoàn toàn, không còn ép buộc bản thân kìm nén nữa mà cùng hắn trầm mê trong
cơn cuồng hoan.
“Tuyệt quá… Hassan…Anh giỏi lắm…” Tô
Mặc không kiềm được mà rên rỉ, cơ ngực cứng cáp cứ không ngừng di động trước mắt
khiến cậu đầu váng mắt hoa, tức thì há mồm cắn lấy đầu vú sạm màu, ra sức mút,
cắn, liếm…
“A a a a a!” Hassan bị Tô Mặc kích
thích đến thét lên, không biết là đau hay sướng, chỉ thấy cơn kích thích trước
ngực như dung hòa với khoái cảm trong cơ thể, khiến hắn càng thêm khao khát
nóng vội, giống như làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn. “A ân…a…muốn, mạnh nữa!
A!”
Hắn không chút cố kỵ ra lệnh, mông dập
mạnh lên bụng Tô Mặc, “Nữa! Mạnh hơn nữa!”
Tô Mặc gần như bị hắn bức đến điên cuồng,
ra sức đâm sâu vào cơ thể hắn, môi răng tàn sát cắn xé đầu vú hắn, tay cũng chạm
vào bên vú còn lại, không hề nhẹ tay mà bóp nắn vặn xoắn.
“Ô a ! ! !” Lần cao trào thứ tư của
Hassan kịch liệt quá độ, cắn chặt lấy Tô Mặc gần như không thể động đậy. Động
tác của Hassan lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn vừa rên la vừa bắn dịch
nóng, lại vừa tiếp tục điên cuồng rong ruổi trên người Tô Mặc.
“Hassan, anh thật sự, quá tuyệt vời!”
Tô Mặc cơ hồ không thở gấp nổi, đầu
óc mờ mịt, hoàn toàn dựa theo bản năng dùng mọi thủ đoạn chà đạp cơ ngực cường
tráng trước mắt, mút cắn hai hạt đậu tanh ngọt, ngay lúc Hassan gầm nhẹ run rẩy
thì dùng toàn lực đâm sâu vào. Sâu hơn. Sâu hơn. Sâu hơn nữa!
Hassan thét lên, nghe như thống khổ lại
tràn ngập sung sướng : “Tô Mặc, bắn cho tôi! Mau… mau lấp đầy tôi!”
Thành ruột co rút điên cuồng đè ép Tô
Mặc, ép cậu bắn ra tận giọt tinh dịch cuối cùng. Mà người đang ngồi trên người
cậu dường như chưa bao giờ ngừng bắn, thậm chí còn bắn ra khỏi mặt nước văng
lên ngực Tô Mặc.
Chừng nào có chương mới z bạn. Bạn edit hay quá😚😚😚
Trả lờiXóaChẹp chẹp =))
Trả lờiXóa