Edit + Beta : Carly
Chương 18.
Hành vi tùy ý cướp đoạt bị cưỡng chế
ngăn lại, hai bàn tay giữ lấy vai cậu gần như muốn siết gãy xương cốt, Tô Mặc
la đau, trong lòng nhất thời cũng trầm xuống. Nếu ngay cả thế này cũng không được
thì chuyện tiếp theo lại càng không cần phải nói.
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì trên mặt
Hassan hoàn toàn không có vẻ phẫn nộ, mà lại giống kinh hoảng hơn, Tô Mặc cảm thấy
có lẽ vẫn còn hy vọng, vì vậy bình tĩnh chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.
Thế nhưng, dù thế nào thì Tô Mặc cũng
không ngờ được, Hassan sẽ nói, “Trói tôi lại đi.”
“Tại sao?” Tô Mặc không thể không hỏi.
Hướng đi của tình tiết thật sự rất kỳ lạ đó có biết không vậy?
“Tôi sợ tôi không kiềm chế được, sẽ
làm em bị thương.” Hassan rất xấu hổ. Làm một giống đực trưởng thành, khả năng
tự chủ sao có thể kém như vậy chứ.
Tô Mặc câm nín. Tôi khiến anh không khống
chế được thì chẳng phải anh nên kêu dừng tay sao! Bảo người ta trói mình lại là
đạo lý gì chứ!
“Trói anh lại thì không phải anh sẽ
không thể phản kháng sao? Nhỡ tôi làm gì anh…” Tô Mặc cảm thấy mình đúng là
chính nhân quân tử, một quân tử luôn rộng lòng [10]
, quân tử không lợi dụng khi người ta đang gặp khó khăn…
([10] nguyên văn là “quân tử thản đãng đãng”, cả câu gốc là 《quân tử
thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích》[君子坦蕩蕩, 小人長戚戚] nghĩa
là người quân tử thì thanh thản thư thái, kẻ tiểu nhân thường hay lo lắng u sầu)
Kết quả Hassan lại ngơ ra. “Sao tôi lại
phải phản kháng? Em muốn làm gì tôi cũng được mà. Tôi chỉ sợ mình không khống
chế được rồi làm em bị thương thôi.”
Cái câu làm gì cũng được này có thể
tùy tiện nói ra sao! Anh rốt cuộc có hiểu tôi tính làm gì anh không hả! Tô Mặc
gần như muốn gào thét. Hiếm khi cậu muốn làm quân tử một lần, người ta lại
không cảm kích, thế thì đừng trách cậu trước quân tử sau tiểu nhân!
“Anh nói đó nhá. Tôi làm gì anh cũng
được?” Tô Mặc xác nhận một lần cuối cùng.
Hassan thoáng do dự. Vẻ mặt Tô Mặc
trông có vẻ là lạ, hình như đang có ý định kỳ quái nào đó. Hassan chợt nhớ tới
mấy trọng hình mà a cha và Lucca nói mấy hôm trước, có hơi sờ sợ. Chẳng lẽ Tô Mặc
muốn…
Hassan nhìn chăm chăm ánh mắt của Tô
Mặc. Tô Mặc nom vừa chờ mong lại khá khẩn trương, nín thở chờ câu trả lời của hắn.
Hassan nhất thời mềm lòng. Dù Tô Mặc
định giày vò hắn thật thì sao chứ? Hắn sẽ cự tuyệt sao? Nhất định không. Tiểu
giống cái khá là tò mò hiếu kỳ về mấy thứ mới lạ, cái gì cũng muốn thử là chuyện
bình thường. Hơn nữa, Tô Mặc muốn làm mấy việc đó với hắn, chứng tỏ hắn vẫn là
giống đực mà Tô Mặc thân cận nhất tín nhiệm nhất! Mà cái hắn lo lắng nhất vẫn
là thời điểm bản thân không khống chế được, sẽ lại không nhịn được mà làm Tô Mặc
bị thương.
“Đúng vậy, muốn làm cái gì với tôi
cũng được.” Hassan nhấn mạnh, “Nhưng nhất định phải trói tôi lại!”
Tô Mặc……được rồi, ông đây sẽ hết lòng
tận tình giúp đỡ! “Dây thừng để đâu?”
Hassan từ trong hộp gỗ dưới giường lấy
ra một đoạn dây thừng. Về việc dưới giường của phòng cho khách có dây thừng, Tô
Mặc dứt khoát không thèm nghĩ tới nữa.
Tô Mặc thuần thục trói hai tay Hassan
lên đầu giường, sau đó kéo quần lót Hassan xuống. Hassan giật nảy người, vội cuộn
người che đi bộ phận quan trọng ở nửa người dưới đi, lại bị Tô Mặc bắt lấy cổ
chân cột vào hai chân giường. Hassan thấy vậy thì bỏ ngượng ngùng qua một bên,
vội nói với Tô Mặc buộc như vậy thì không gian hoạt động giữa hai chân quá lớn,
không an toàn, nên để thẳng rồi cột vào cuối giường mới đúng, thế nhưng không
hiểu sao Tô Mặc lại không chịu nghe theo. Hassan bất đắc dĩ, chỉ đành nhắc nhở
chính mình phải cẩn thận một chút.
Hassan giật giật tay chân, xác định
đã buộc chặt, không dễ tuột ra, lại nghĩ tới một chuyện khác. “Đợi chút, bịt miệng
luôn đi.”
……
Tô Mặc đã không còn sức đi hỏi lý do
nữa rồi. Tiết tháo của thú nhân thiệt sự là sâu không thấy đáy. “Anh xác định?”
Hassan kiên định gật đầu. Phòng của
ba và a cha ở cách vách đó!
Tô Mặc nghe vậy, quét mắt nhìn cả
phòng, tầm mắt đảo tới đống quần áo để kế bên…sau đó dứt khoát lột luôn quần
lót trên người mình.
Khẩu vị nặng gì đó, tiết tháo gì đó,
thua người không thua trận [11]
biết không!
([11] [输人不输阵] : là một câu ngạn ngữ của Đài Loan, “trận” đại biểu cho đoàn thể,
“người” chính là cá nhân. Cá nhân thua là việc nhỏ, tập thể thua mới là chuyện
lớn, đại ý là “đẩy sinh tử cá nhân ra ngoài, đoàn kết nhất trí, cộng phó quốc
nan” hoặc “dù yếu kém cũng phải xuất hết toàn lực, không thể để bị coi thường”)
Lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ cơ thể
của tiểu giống cái, hô hấp của Hassan trở nên có phần nặng nhọc. Đến khi Tô Mặc
kề quần lót tới bên miệng hắn, mùi đặc trưng của tiểu giống cái phảng phất ngay
chóp mũi, hắn cảm thấy có hơi khó thở.
Hassan mờ mịt há miệng, để Tô Mặc
nhét quần lót vào sâu trong miệng hắn. Nhét vào khá sâu, động đến chỗ sâu nơi cổ
họng, Hassan ho khan hai tiếng, còn hơi hoa mắt chóng mặt.
Hoàn thành toàn bộ quá trình, Tô Mặc
lùi lại vài bước, chuyển nến từ góc phòng sang đầu giường, chỉnh sáng ánh lửa.
Ngọn nến chiếu rọi khiến Hassan cuống quýt quay đầu, muốn bảo Tô Mặc tắt đèn đi
lại không cách nào mở miệng được.
Dưới ánh nến chập chờn, Tô Mặc nhìn
chăm chú giống đực bị mình trói lại. Hắn lúng túng tránh đi ánh nhìn chăm chăm
của cậu, miệng bị chặn lại ô ô kêu lên vài tiếng, người khẽ run rẩy, trông vừa
ngượng ngùng lại khẩn trương. Thật khó có thể tưởng tượng, ý nghĩ trói lại và bịt
miệng đều là do chính hắn đề xuất.
Tầm mắt Tô Mặc đảo qua từng tấc một
thân hình hoàn mỹ khỏe khoắn của giống đực trước mắt, sau đó dừng lại. Da thịt
còn chưa kề cận, dục vọng của giống đực đã dựng đứng, dán sát vào bụng, phần đỉnh
còn chảy ra vài giọt “sương” trong suốt.
******************
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Mặc,
Hassan vội khép hai đầu gối tính che lại, lại bị Tô Mặc đè đầu gối xuống ý bảo
hắn tách ra. Trong ánh mắt thản nhiên lại đầy áp lực của Tô Mặc, Hassan từ từ
giang chân ra, đồng thời cảm giác được dục vọng ở bụng dưới đang co giật mãnh
liệt, cứ như sợ Tô Mặc không chú ý tới nó vậy.
A a a a sao hắn lại có thể dâm đãng
như thế chứ! Hassan xấu hổ vô cùng. Lại thấy Tô Mặc dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt
chút chất nhờn trên đỉnh, để sát mắt quan sát, sau đó vươn lưỡi liếm đi.
Cả người Hassan, từ não đến toàn
thân, đều ‘oanh!’ một tiếng rồi bừng cháy.
Trong mười phút kế tiếp, Tô Mặc không
hề chạm vào hắn, nhưng Hassan lại cảm thấy như Tô Mặc đang sờ khắp người mình.
Ánh mắt, là ánh mắt như thực thể của Tô Mặc, phủ lên mỗi một tấc trên cơ thể hắn,
hơn nữa còn lưu luyến mãi ở trước ngực và chỗ giữa hai chân không chịu đi.
“Ưm…” Hassan cất tiếng cầu xin, cố ưỡn
ngực lên. Đầu vú hắn sau khi được tầm mắt cậu “vuốt ve” đã trở nên cứng ngắc, dựng
đứng lên, còn rất ngứa nữa, hắn điên cuồng khao khát muốn được người ta chạm
vào, nhưng Tô Mặc lại không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm vị trí giữa hai chân
hắn.
“Ô ô ưm…” tiếng nức nở cầu xin của
Hassan càng lúc càng dồn dập. Qua hơn mười phút bị dày vò, hắn bây giờ đã không
biết liêm sỉ mở lớn hai chân, cực lực nâng thân dưới lên, để dục vọng đã phình
to đến cực hạn của mình đến gần Tô Mặc. Chạm một chút, dù chỉ nhẹ nhàng động
vào một cái thôi, hắn cũng có thể lên đến cao trào được, nhưng Tô Mặc lại cố
tình tàn nhẫn thờ ơ.
Hassan nấc từng tiếng khàn khàn, cố
khép lại hai chân muốn tự cọ xát chính mình, nhưng hai cổ chân bị buộc tách ra
khiến hắn không cách nào làm được. Hắn chỉ có thể phí công giãy dụa, lại bị dây
thừng không ngừng cảnh cáo hắn không được giãy.
Hassan cảm thấy chính mình sắp điên rồi.
Rõ ràng biết bộ dáng hiện tại của bản thân cực kỳ đáng xấu hổ, cực kỳ dâm đãng,
nhưng vẫn không ngừng ưỡn người về phía Tô Mặc. Tô Mặc càng không để ý tới hắn,
càng lạnh lùng với hắn, hắn lại càng khát vọng, càng sốt ruột.
Không biết qua bao lâu, Tô Mặc rốt cuộc
cũng đến gần, lên giường, ngồi xổm giữa hai chân Hassan. Hassan kích động đến nỗi
run rẩy kịch liệt, vang lên tiếng kêu càng lúc càng gấp gáp, thúc giục Tô Mặc.
Tô Mặc lần này cuối cùng cũng như hắn
mong muốn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu vú đã ngứa đến đau đớn của hắn. “Muốn
tôi chạm chỗ này?”
Hassan rướn họng thét lên, cả người
giật nảy khỏi giường.
Tay còn lại của Tô Mặc thì búng lên đỉnh
đầu phình to đến tím tái rỉ nước. “Hay chỗ này?”
Tiếng rên rỉ mơ hồ truyền ra từ họng
Hassan, ưỡn cong người đến cực hạn, toàn thân căng cứng gần như muốn đứt đoạn.
Tô Mặc vui vẻ nhìn phản ứng của
Hassan. A, phải, cậu là một tên xấu xa thế đấy.
Đến tận khi Hassan chậm rãi tỉnh táo
lại từ cơn kích thích, Tô Mặc mới dùng ngón tay ươn ướt dịu dàng chạm vào cổ
Hassan. “Nhưng tôi lại khá là thích sờ chỗ này của anh hơn. Được không?”
Hassan chật vật nhìn Tô Mặc, ô ô ra sức
gật đầu. Được được, chỉ cần chạm vào người hắn thôi, chỗ nào cũng được!
Ngay sau đó, một ngón tay nho nhỏ
lành lạnh đột nhiên không chút lưu tình đâm vào cơ thể hắn.
Tô Mặc gần như nín thở nhìn chằm chằm
Hassan, thấy Hassan nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng, thế
nhưng sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng Hassan khẽ rên rỉ, gấp gáp chủ động
nghênh đón ngón tay của Tô Mặc.
Tô Mặc thấy vậy liền thở phào nhẹ
nhõm, nhất thời lại thấy có phần choáng váng. Sau khi khôi phục tinh thần lại,
Hassan đã tự giác vặn vẹo mông, không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay cậu.
Nhiệt tình thế. Tô Mặc phì cười, lập
tức làm ướt ngón thứ hai rồi đưa vào. Hassan rên lên một tiếng, eo mông càng
thêm ra sức nuốt vào, đến tận khi nuốt trọn hai ngón tay, mới rên rỉ thêm tiếng
nữa.
Tô Mặc bị tiếng rên rỉ của hắn làm
cho mê muội, đầu óc không còn sức để hoạt động, cậu rút ngón tay ra, đâm mạnh
chính mình vào.
Hassan ‘Ss—’ một tiếng, cơ thể đột
nhiên căng cứng, bắn ra dịch nóng.
Tô Mặc nhìn Hassan không ngừng giật
giật, phun ra từng luồng dịch nóng hổi, đường ruột đang bao lấy cậu không ngừng
co rút, cảm giác thoải mái ập tới, không khỏi có chút mờ mịt.
Bắn rồi? Cái tên này bị cậu đâm cho bắn?
Cậu mới vừa tiến vào thôi, còn chưa xài kỹ xảo gì, bản thân còn chưa kịp sướng
đó! Hassan sao lại lẹ như vậy!
Thế nhưng Hassan vẫn thắt chặt lấy cậu,
vừa khít vừa ấm, lại còn không ngừng co bóp, Tô Mặc hoàn toàn không thể kiên
trì được bao lâu, cũng bắn ra.
……
Tô Mặc nổi điên! Tại sao ngay cả cậu
cũng ra nhanh như vậy! Hassan thì còn có thể nói vì đây là lần đầu, chẳng lẽ cậu
cũng là lần đầu sao! Lần này ra còn nhanh hơn cả lần đầu tiên năm cậu mười lăm
tuổi nữa đó!
Cảm giác không ngừng bị mút vẫn tiếp
tục. Tô Mặc bị cắn chặt đến khẽ rên một tiếng, mau chóng tìm ra đầu sỏ gây tội.
Nếu không phải vì Hassan quá dâm đãng, tiếng rên rỉ quá quyến rũ, còn ra sức cắn
cậu mút cậu như thế…thì sao cậu có thể ra nhanh như vậy chứ!
Tô Mặc cắn răng, tàn nhẫn đâm Hassan
như trút giận, mỗi một lần đều vừa sâu vừa mạnh, chỉ cần nghe thấy tiếng Hassan
bất ngờ cất giọng rên rỉ là biết nó kích thích cỡ nào. Thế nhưng Tô Mặc lại
không hề thấy thương tiếc, chỉ điên cuồng rút ra đâm vào, sau chừng hai ba chục
cái, Hassan khàn giọng rống lên, giật người bắn ra, lại nặng nề ngã xuống giường,
chất lỏng nong nóng vốn đã dừng lần nữa phun ra.
Aiyo, lần thứ hai này. Một cảm giác
thành tựu vi diệu tự nhiên nảy sinh. Anh đây quả nhiên quá hung mãnh!
Tô Mặc đắc ý nhìn xuống Hassan đã
hoàn toàn chìm vào khoái cảm cuồng loạn, xấu xa tiếp tục đâm mạnh vào. Hassan bị
cậu đỉnh vào mà co rút thêm lần nữa, luồng dịch nóng bắn ra xa hơn, trong tiếng
rên rỉ xen lẫn tiếng nức nở.
Tô Mặc để hắn bình tĩnh lại một chốc,
rồi lại dùng sức đâm vào, một lần lại một lần, đến tận khí Hassan bắn khô đến
giọt cuối cùng, cả người xụi lơ mềm nhũn, dù đâm rút đến cỡ nào cũng chỉ run
run một chút, cất tiếng ô a mỏng manh.
Trong quá trình đó Tô Mặc bắn thêm lần
nữa, có điều so với Hassan đã bắn bốn năm sáu bảy không biết bao nhiêu lần thì
tuyệt đối là thắng áp đảo! Tô Mặc đắc chí rút khỏi động thịt đã hoàn toàn không
còn sức kháng cự, vắt khăn lau sạch sẽ cho cả hai.
Đến tận khi dây thừng trên cổ tay cổ
chân được cởi bỏ, quần lót trong miệng cũng được rút ra, Hassan vẫn còn trong
trạng thái mất hồn, chỉ khi Tô Mặc đút tay vào rửa ráy thì mới khẽ nức nở một
chút.
**************
Sau khi vệ sinh sạch sẽ cho cả hai,
Tô Mặc nằm úp sấp trên người Hassan chờ hắn tỉnh táo lại, thuận tiện khi có khi
không trêu chọc đầu vú Hassan.
Vì mấy lần Hassan bắn trước đó đều là
do bị cậu cắm vào mà bắn, đầu vú và dương vật đều không nhận được bất kỳ an ủi
nào, vẫn khao khát vô cùng, vì thế khi Tô Mặc cứ thuận tay đùa giỡn, Hassan
trong cơn thất thần dần cất tiếng rên rỉ, dục vọng một lần nữa nhanh chóng dựng
đứng dưới bụng Tô Mặc.
……Tinh lực của giống đực thiệt làm
người ta chỉ vừa nhìn thôi là đã không thể không ca ngợi. = =
Tô Mặc bị chọt tới khó chịu, lại cảm
thấy chính mình không ép khô người ta thì thật quá thất bại, vì thế liền cúi
người ngậm lấy một bên vú, cố tình cắn mạnh.
Hassan vì đau mà giật người bật dậy,
suýt nữa đã ném Tô Mặc ngã ra đất. Tô Mặc lại không thả ra, dù có bị Hassan đè
phải thì vẫn nhất quyết cắn chặt đầu vú trong miệng. Đầu vũ yếu ớt bị kéo ra, cảm
giác đau đớn như bị xé rách khiến Hassan thét lên, tầm mắt mơ hồ nãy giờ cuối
cùng cũng dần có lại tiêu cự.
Sau đó, Hassan liền thấy được hình ảnh
Tô Mặc buông một bên ngực bị cắn sưng vô cùng đáng thương của mình, còn vươn lưỡi
liếm như an ủi.
Đau đớn xen lẫn với khoái cảm, nháy mắt
gọi về toàn bộ ký ức của Hassan. Hassan nhớ rất rõ, mình đã nhấc người mở hai
chân ra như thế nào, đã vặn vẹo mông vô sỉ cầu hoan ra sao. Hắn nhanh chóng che
đi gương mặt đã đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình xuống để không
phải đối mặt với Tô Mặc.
Thế nhưng cảm giác đầu ngực bị cắn lại
nhắc nhở hắn, Tô Mặc đang ở ngay cạnh mình. Hassan cam chịu thả tay xuống, cúi
đầu nhìn Tô Mặc, lại bị hình ảnh cậu ngậm mút một bên ngực của hắn kích thích đến
run rẩy, vội dời mắt sang chỗ khác.
“Tô Mặc…Ưm…ân…a…Xin lỗi…” Cảm giác từ
đầu vú không ngừng truyền đến khiến giọng Hassan không khỏi có phần run rẩy, chỉ
một câu xin lỗi đơn giản qua tiếng rên rỉ của hắn lại trở nên vô cùng dụ hoặc.
Nhận ra được điểm này, Hassan lại càng thêm xấu hổ.
Tô Mặc dừng giày vò đầu vú hắn, cảm
thấy chính mình không thể ngu người hơn được nữa!
Tam quan của cái thế giới Thú nhân
này rốt cuộc còn biến thái tới cỡ nào nữa vậy? Rõ ràng là cậu trói Hassan lại rồi
thế này thế kia với hắn, tại sao đã bị cậu làm cho gần như hôn mê rồi mà Hassan
vẫn xin lỗi cậu vậy chứ?
Nhưng cậu không đi hỏi tại sao nữa. Cứ
có dự cảm rằng đó nhất định là một lý do rất ba chấm. = =
Hassan đã dùng hành động tỏ vẻ hắn
không để ý việc mình bị đè, nỗi lo lắng của Tô Mặc cũng hoàn toàn tiêu tan,
không còn kiêng kỵ gì nữa. Cậu cúi người dụi dụi vào cái cổ nóng hổi của
Hassan, “Đau không?”
Hassan thoáng sửng sốt rồi vội lắc đầu,
cái mặt nom xấu hổ đến đáng thương.
Tô Mặc vẫn không buông tha hắn, hỏi
tiếp, “Thoải mái không?”
Hassan ngại muốn chết, hắn quay đầu
đi không chịu nhìn Tô Mặc, Tô Mặc cũng không thúc giục, chỉ chầm chậm khẽ cắn đầu
vú hắn, đồng thời còn liếm mút nó, nghiễm nhiên là nếu Hassan không mở miệng, cậu
sẽ nhất quyết không nhả ra.
Hassan thật sự đã bị Tô Mặc ép đến mức
kiệt sức, hiển nhiên không chịu nổi tra tấn như vầy, chỉ đành nhỏ giọng đáp,
“Thoải mái.” Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác xấu hổ liền phủ lên khắp người.
Vẻ ngoan ngoãn và ngượng ngùng của
Hassan đã lấy lòng được Tô Mặc. Tô Mặc rốt cuộc cũng ngừng tra tấn đầu vú hắn,
khẽ ngáp một cái, đẩy Hassan nằm ngửa ra, bản thân thì trở lại nằm sấp lên người
hắn.
Thật ra vết thương trên lưng cậu đã gần
như lành hẳn rồi, tự ngủ hoàn toàn không thành vấn đề. Thế nhưng đã có một cái
đệm vừa ấm áp lại thoải mái rồi, ngu gì không xài tiếp chứ?
Nhưng mà cái đệm này hôm này thật sự
rất không chịu phối hợp, Tô Mặc yên lặng nằm một hồi, cái thứ gì đó vừa nóng vừa
cứng lại tiếp tục chọt chọt bụng cậu, thỉnh thoảng còn giật một cái, khiến cậu
hoàn toàn không tài nào làm như không thấy được.
Đây! là! đang! khiêu! khích! đúng!
không! Tô Mặc đen mặt. Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của cậu làm người ta thấy bất
mãn đến thế sao ? !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét