28/05/2018

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 1

Edit + Beta : Carly

Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải



Chương 1:
Ngày 26 tháng 10 năm 2126, là một ngày cực kỳ đáng sợ.
Bắt đầu từ sáng, cả Thái Bình Dương như bị gió cuốn quanh, các mắt bão lần lượt xuất hiện. Các giám sát viên Bộ Khí tượng Thiên văn của nhiều nước trên thế giới vừa nhìn thấy hiện tượng này liền bị dọa mém tè ra quần, run lẩy bẩy báo cáo cho mấy ông sếp nhà mình – cứu mạng! Thái Bình Dương đại loạn rồi! ! Hiện tại Thái Bình Dương đã xuất hiện ba mắt bão ở ba hướng khác nhau, nếu còn xuất hiện nữa thì thế giới gặp đại họa đó! Nhất định đã có chuyện không ổn! Mau đi hỏi! !
Các lão đại vốn đang ở nhà ăn cơm, ôm vợ con, vừa nhận được tin này liền ngơ ngác. Nhưng thân là người đứng đầu một nước, lúc nào cũng minh tranh ám đấu, ông lừa tôi gạt, khả năng phản ứng vẫn khá nhanh chóng – tất cả đều đồng loạt gọi cho ngành đặc biệt của nước mình.

Mắt bão là cái đốm tròn ở ngay giữa ấy

Đương nhiên, ‘Tổng cục Hợp tác Lực lượng Đặc biệt’ của Hoa Quốc cũng nhận được cuộc gọi của sếp mình. Cục trưởng Hồ nhìn thấy số điện thoại này còn cực kỳ kích động chỉnh sửa lại tác phong của mình rồi mới bắt máy.
“Thái Bình Dương xảy ra chuyện! Mau đi kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra? Ngọn nguồn có liên quan tới chúng ta không? Tôi muốn có câu trả lời thuyết phục trong vòng một giờ! Có vấn đề gì thì liên hệ với Bộ Khí tượng Thiên văn!”
Một trận gào thét thổi qua, sau đó cuộc gọi video tắt ngúm, để lại Cục trưởng với vẻ mặt chả hiểu mô tê ra sao.
“Cục trưởng? Ngài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cục trưởng Hồ phát cáu, “Câm miệng! Mau gọi cho Bộ Khí tượng Thiên văn! Bọn họ lại gây ra chuyện gì nữa vậy!”
Thư ký Cục trưởng vội chạy đi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà thầm oán: bình thường thôi, có thể khiến bên Khí tượng Thiên văn kêu gào thế này, tám chín phần mười là liên quan tới Cục Lực lượng Đặc biệt bọn họ…
Quả nhiên, một phút sau khi thông máy với bên kia, Cục trưởng Hồ và thư ký Thục liền thấy được bốn mắt bão lớn khủng khiếp trên bản đồ khí tượng. Sau đó, Cục trưởng Hồ còn đang hùng hổ ra vẻ hợp tình hợp lý chẳng hiểu sao thấy hơi chột dạ: “Hừ, chẳng phải chỉ là mắt bão bình thường thôi sao? Có gì mà ngạc nhiên, chuyện bé xé to thế?”
Bộ trưởng Bộ Khí tượng Thiên văn bên kia tức giận đến vểnh râu: “Con hồ ly thối nhà ông! Ông còn dám nói là chuyện bé xé ra to?! Mắt bão bình thường sẽ như vậy hả?! Hả! Bây giờ là cuối tháng 10! Cuối tháng 10 đó! Không phải tháng 8 hay tháng 9! Mắc mớ gì còn mắt bão! Lại còn liên tiếp bốn cái bốn hướng khác nhau! Nhất định có liên quan tới mấy người! Bây giờ cả thế giới đều rất khẩn trương, tôi khuyên ông nên mau chóng kiểm tra đi, nếu thật sự do nước ta thì bất kể là bị các nước khác chỉ trích hay chơi thọc gậy bánh xe, kinh phí năm nay của mấy người chắc chắn sẽ bị cắt!!”
Cục trưởng Hồ tức tới nghiến răng, nhưng vẫn thấy hơi nhột nhột, hừ một tiếng xong liền tắt cuộc gọi video đi, mặt mày đầy mồ hôi quát to: “Nhanh chân nhanh chân lên! Gọi tiểu Quý tới đây, bảo cậu ta xem một quẻ, chuyện bên Thái Bình Dương kia rốt cuộc là sao? Rồi bảo cái đám rảnh rang trong Cục điều tra toàn bộ tư liệu về yêu vật ở Thái Bình Dương đi! Có chủng tộc đặc biệt nào của Hoa Quốc chúng ta ở đó không? Nhất định phải giải quyết xong vụ này trước khi người thường biết chuyện! Không được để người dân khủng hoảng! Bằng không kinh phí đào tạo cho yêu ma quỷ quái và tu chân giả chúng ta năm nay sẽ mất sạch đó!”
Nghe Cục trưởng nói vậy, đám yêu ma cùng tu chân giả của Tổng cục Lực lượng Đặc biệt còn đang nhởn nhơ tức thì đồng loạt hăng máu, mỗi người đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về kho dữ liệu, rất sợ số kinh phí vất vả lắm mới có được kia chạy mất, nên biết chuyện bọn họ có thể làm nhân viên công chức trong bộ máy nhà nước là chuyện mà cả tộc đàn đều vô cùng hâm mộ! Tuyệt đối không thể mất chén cơm được!
Người nhiều sức lớn, câu này quả không sai. Không tới một tiếng, chỉ nửa tiếng thôi, Cục Lực lượng Đặc biệt đã lấy ra được ba phần tư liệu liên quan tới sự kiện mắt bão ở Thái Bình Dương lần này.
Thế nhưng, sau khi xem xong ba phần tư liệu, cục trưởng Hồ thà rằng mình chưa từng nhìn thấy chúng còn hơn.
Tư liệu thứ nhất: ở biển Hoa Đông [i] có ác thú, thân tựa giao long, dài tám thước, hô gió gọi mưa, không chuyện ác nào không làm.
Tư liệu thứ hai: dưới đáy biển Hoa Đông, có bộ tộc ác giao, thích ăn thịt người, phân thây, thuyền tàu qua lại đều bị chúng tấn công, không được để yên.
Tư liệu thứ ba: Thủy thần ‘Nguyên’ bị giam cầm dưới vực sâu của biển Hoa Đông, thời hạn thi hành án là vạn năm.

(i) [东海] biển Hoa Đông thuộc Thái Bình Dương và ở phía Đông của Trung Quốc đại lục. tiếp giới với đường biển của các quốc gia, gồm Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan và Trung Quốc; thường xuyên có những vụ tranh chấp giữa Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc về phạm vi vùng đặc quyền kinh tế của mỗi quốc gia.
   
“…Ôi oắt đờ hợi…” Cục trưởng Hồ thì thào. Ba tên này chả tên nào là đèn cạn dầu cả.
Mấy nhân viên khác của Cục nhìn chằm chằm vào ba bản tư liệu này cũng mệt tim vô cùng, bất kể là giao long, giao nhân hay là… khụ, đều không dễ đối phó. Nhưng nếu bảo bọn họ chọn thì sẽ chọn hai cái đầu. Thà sát long lấy giao còn hơn phải đối đầu với…
Nhưng đời đâu như mơ.
“Tôi luôn thắc mắc tại sao ông tôi năm nay lại đi bế quan! Ra là thời hạn thi hành án của vị kia đã tới kỳ?!” Một tiểu đạo sĩ thanh niên vỗ bốp vào đùi, sau đó mấy tên cùng ngành chung quanh đều nhìn chòng chọc vào cậu ta như nhìn sao chổi.
“Cậu nói cái gì?” Cục trưởng Hồ nghiến răng, “Lặp lại coi?!”
Tiểu đạo sĩ mới vào làm không lâu nên hơi sợ, mau chóng trả lời: “Ông tôi năm nay đột nhiên đòi đi bế quan, nói cái gì mà đại ma vương sắp bị thả ra rồi, vì bảo vệ cái mạng nhỏ nên biến mất một thời gian, cho mấy người khác chống đỡ trước đi, để ông cũng có thể sống lâu thêm vài năm.”
Cục trưởng Hồ nghẹn ứ: “Ông của cậu là ai!”
Tiểu đạo sĩ ừm một tiếng: “Là Trương Thiên Phong của Trương gia, ha ha, mọi người hay gọi ông là Trương Phong Tử đó.”
Kê huyết thạch * mà Cục trưởng Hồ nâng niu nhất rơi bộp xuống đất, chút may mắn cuối cùng biến mất. Ngay lúc này, tiểu Quý bói toán từ nãy đến giờ chậm rãi bước tới, từ từ thả một cái vỏ rùa màu trắng ngọc xuống, đặt ở giữa mọi người. Chỉ thấy phía trên vỏ rùa trắng ngọc kia xuất hiện một đồ án gợn nước, trên đồ án còn có một biểu tượng ^_^ be bé khả nghi.

* Kê huyết thạch [鸡血石] một loại đá quý nổi tiếng của Trung Quốc, mang tên như vậy là do có chu sa đường vân màu đỏ như tiết gà, có 2 loại là Ba Lâm (hình 1) và Xương Hóa (hình 2)


Cục trưởng Hồ cảm thấy bản thân như sắp khóc tới nơi.
Bạch Quý nhìn cục trưởng Hồ nói rì rì: “Nếu tôi bói không sai thì vị kia hẳn là đã xuất hiện rồi, bảo chúng ta tới đón tiếp.”
Cục trưởng Hồ : “…” Bây giờ từ chức có còn kịp không? Cứ thấy nếu đi thì sẽ chết mất xác dưới biển luôn! Hình ảnh có liên quan !

**********************

C: Sorry hình cuối không làm nhỏ lại được =((((

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét