Edit + Beta : Carly
Chương 29 :
Trời đêm London luôn đầy ắp sao và mịt mù
sương, rất hiếm khi trong lành như hôm nay, Harry mặc áo ngủ ngồi ôm gối bên bệ
cửa sổ, lẳng lặng nhìn trời. Những oán giận tích tụ trong thời gian gần đây, hôm
nay đã xả ra hết, hiện tại tâm trạng của Harry cũng bình tĩnh hơn nhiều, từ
trong tay áo lấy ra chiếc đũa phép linh hồn kia, Harry cẩn thận nghiên cứu,
Ollivander nói đũa phép này có thể chữa trị cho linh hồn, nhưng cậu đã tìm hiểu
một thời gian vẫn chẳng thể tìm được cách, đũa phép chỉ là vật dẫn của chú ngữ,
chỉ bằng một cây đũa phép thì sao có thể chữa khỏi cho linh hồn chứ, cậu chẳng
hiểu nổi.
Không có nhóc quản gia gà mẹ kia, nhớ thật,
nâng tay ngắm nhìn đũa phép, Harry tựa vào khung cửa sổ, thở dài trong lòng,
Noah, ngươi mau trở lại đi…
Đột nhiên trong mắt Harry lóe lên tia sáng trắng
ôn hòa, đầu đũa phép hiện rõ dưới ánh trăng, từng luồng sáng trắng có phần
thanh mát từ đầu ngón tay của Harry lan dần ra toàn thân, một cảm giác lành lạnh
sảng khoái ập vào thức hải, toàn bộ ma lực trong người dường như đang được một
luồng sức mạnh ôn hòa nào đó dịu dàng vuốt ve. Đôi mắt khẽ híp lại đầy hưởng thụ,
không biết trôi qua bao lâu, luồng sáng trắng dần biến mất, hoa văn dọc thân
đũa phép chợt lóe lên tia sáng bạc rồi lại trở về bình thường.
Harry mở mắt, cảm giác khó chịu trong người
do những thương tổn về linh hồn đã giảm bớt đi nhiều, cậu bé thầm lấy làm vui
sướng, nhẹ nhàng vuốt ve đũa phép trong tay, đột nhiên, dường như có cái gì đó
di động trong thức hải của Harry, dấy lên chút gợn sóng.
Harry ngừng động tác trong tay, lập tức gấp
gáp gọi.
【 Noah… Noah, là ngươi sao? 】 Ra là chỉ khi nào tắm mình dưới
ánh trăng thì đũa phép này mới hiệu nghiệm, pháp thuật quả nhiên là vô cùng kỳ
diệu.
【 Chủ nhân… 】 Một lúc lâu sau, một âm thanh yếu ớt mới vang lên.
【 Noah, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi… 】 Nghe thấy tiếng đáp lại, khối đá
lớn trong lòng Harry cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng mà, giọng Noah yếu như vậy,
e là đã bị trọng thương. 【 Noah, bây giờ ngươi thế nào? Nặng lắm sao? Sao lâu như vậy mới
liên lạc với ta? 】
【 Chủ nhân, sức mạnh phản phệ của nguyền rủa kia quá lớn, lúc
đó Noah lại đang tiêu hóa năng lượng của Hòn đá Phù thủy nên mới bị thương
nghiêm trọng và ngủ say như vậy, nhưng mà bây giờ tốt hơn nhiều rồi. 】 Giọng của
Noah đã rõ ràng hơn nhiều. 【 Noah đã hấp thu xong năng lượng trong Hòn đá Phù thủy, nhưng do
hiện tại Noah còn phải phân một phần sức mạnh ra để áp chế nguyền rủa cho nên số
ma lực có thể truyền được cho chủ nhân e là không nhiều. 】
Harry mỉm cười trong lòng. 【 Không sao, ngươi không bị gì thì
tốt rồi, ta đã biết được cách dùng đũa phép linh hồn kia, thương thế của ngươi
sẽ lành lại nhanh hơn một chút. 】
【 Dạ vâng, chủ nhân, thương tích bây giờ của Noah còn chưa tốt
lên, hơn nữa sức mạnh nguyền rủa kia vẫn chưa bị tiêu diệt, có khả năng Noah sẽ
thường chìm vào giấc ngủ say. 】
【 Không sao, ngươi cứ tiếp tục dưỡng thương cho tốt đi, mau
chóng khỏe lại. 】
【 Được, chủ nhân, người cũng phải cẩn thận. 】
【 Được. 】 Harry nhẹ giọng nói, ngắt liên hệ với Noah, lại ngẩng đầu
nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập yên bình, lần này có thể nói
là do may mắn nên mới phát hiện được phương pháp dùng đũa phép linh hồn đúng
cách, về sau nếu linh hồn bị tổn thương thì không cần phải làm phiền Snape nấu
độc dược nữa.
Cái ôm hôm nay rất ấm áp, khiến cậu biết được
Snape thật sự có thể dựa vào, nếu nói tình cảm cậu dành cho Noah là một sự tin
tưởng đối với chính mình, thì sự ỷ lại Snape của cậu là tình cảm gì đây, tuổi
thật của hai người họ cũng không chênh nhau lắm, đừng nói là xem Snape như anh
trai nha ? (vuốt mồ hôi) Hình như cũng không phải, nhớ lại vòng ôm ấm áp kia,
Harry bất chợt có hơi hoang mang, thôi quên đi, không cần phải suy nghĩ nhiều,
chỉ cần biết người đàn ông này sẽ luôn đứng phía sau mình là được rồi.
Có lẽ hai người họ nên tìm thời gian ngồi xuống
nói chuyện lại với nhau, trở thành đồng minh với Lucius chẳng qua là vì lợi ích
mà thôi, Snape mới là đồng bọn đáng để tín nhiệm. Mấy mảnh hồn của Voldemort,
và cả những chuyện sẽ xảy ra trong vài năm tới, cậu cũng nên tiết lộ với Snape
một chút.
Nâng tay đóng cửa sổ lại, Harry trở về giường,
cuối cùng Noah đã xuất hiện, cậu cũng tìm được người có thể dựa vào, Harry đã
hoàn toàn bình tĩnh lại mau chóng chìm vào bóng tối ngọt ngào, một đêm an giấc.
Bên
kia, Snape yên lặng đứng trong phòng không hề thấy buồn ngủ, sau khi về nhà,
trông Harry vẫn như bình thường, thế nhưng, Snape lại biết có một vài thứ đã
thay đổi, ví dụ như, thái độ của Harry đối với hắn đã không còn giống như giữa
học trò với thầy giáo nữa, đã có một chút tin tưởng và gần gũi, hoặc như, dù
làm gì đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thế nói ra những lời cay nghiệt với cậu.
Trước đó hắn còn có thể dùng những lời lẽ hà
khắc đó để che dấu cảm xúc của mình, còn bây giờ, sau khi hắn ôm lấy đứa nhỏ
kia, hắn đã không thể nào khống chế được rung động trong lòng nữa, cơ thể ấm áp
mềm mại của thằng bé tựa vào ngực hắn, xúc cảm đầy mị hoặc như vậy, hắn sao có
thể tiếp tục cho phép quan hệ giữa hai người vẫn là sự cung kính và lễ phép giữa
thầy và trò như trước chứ. Nhưng mà, hắn không thể dũng cảm theo đuổi trân bảo
của mình được, không phải là không quả quyết, mà là hắn không có tự tin có thể
mang lại sự hạnh phúc độc nhất cho đứa bé kia, hắn không biết cách lấy lòng, lại
cay nghiệt, cố chấp, không biết làm người khác vui vẻ, cả người nồng nặc mùi độc
dược, hơn nữa Harry mới có mười một tuổi, hắn đã là một lão già rồi, lại còn từng
là một Tử Thần Thực Tử tà ác nữa.
Năm đó, hắn chính là người đã tiết lộ lời
tiên tri cho Chúa tể Hắc ám, là người đã mang tới bi kịch cho gia đình cậu, bất
kể hắn đau khổ, hắn tự trách hối hận ra sao, thì chuyện cũng đã rồi, hắn không
thể tưởng tượng nổi Harry sẽ cảm thấy ra sao khi biết chuyện, nếu bây giờ hắn tiếp
cận Harry thì đến lúc đó người chịu khổ không chỉ có hắn, mà có cả Harry, chỉ
có cậu bé kia, hắn không muốn cậu chịu bất kỳ tổn thương nào, đặc biệt là
thương tổn do hắn gây ra.
Nhưng mà… Hắn thật sự không thể kiềm chế được,
chỉ cần nhìn thấy đôi mắt xanh biếc kia của cậu, thân thể hắn, linh hồn hắn sẽ
lập tức kêu gào, đến gần cậu đi, ôm lấy cậu, giữ lấy cậu, cái bản năng như muốn
ăn sâu vào máu thịt này khiến hắn không thể điều khiển được mình. Hãy để hắn buông
thả bản thân lần này đi, ôi Merlin ơi, trước khi Harry biết được sự thật, xin
hãy để con tận hưởng khoảnh khắc này, làm theo bản năng, dù cho sau này cậu ấy có
hận hắn ra sao, trả thù hắn thế nào, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận
nó, hắn đã sa đọa, trúng lời chú mang tên Harry, xin người hãy tha thứ cho kẻ tội
đồ này. Khớp hàm đay nghiến vào nhau, Snape ngồi phịch xuống ghế, chôn mặt vào
hai lòng bàn tay, che đi hết thảy thống khổ cùng mâu thuẫn trong lòng.
……………
Sáng sớm, mở mắt, Harry mơ màng ngồi dậy, tiếng
mèo kêu vô cùng thân thiết khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức, một bé mèo đen ngồi
ở dưới giường đang ngẩng đầu, mang trên người một tấm da dê, đôi mắt hổ phách
nhìn cậu đầy thân thiết.
“Cỏ Nhỏ? Đi Hẻm Xéo về rồi đó hả?” Harry vỗ vỗ
tay, Cỏ Nhỏ nhảy vào lòng cậu, liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân nó. Tuy chú mèo
đen này là thú cưng của cậu, nhưng Harry không hay lo cho nó lắm, hồi trước
Harry cũng đã không giỏi chăm cho thú cưng lắm rồi, khi vào Hogwarts, Cỏ Nhỏ thì
đi theo bà Norris suốt, rất ít khi về phòng ngủ, ngày nào cũng chẳng thấy bóng
dáng đâu, từ sau khi Harry giao cho Cỏ Nhỏ mang độc dược tới Hẻm Xéo mỗi tháng
thì càng khó mà thấy được bé con thích ngao du này, hôm nay sao ngoan vậy ta, mới
sáng sớm đã biết tới chào hỏi chủ nhân đây rồi.
Bà Norris là chú mèo
của thầy giám thị Filch
Tháo tấm da dê xuống, Cỏ Nhỏ cọ cọ lên mu bàn
tay cậu, nhảy xuống giường rồi lại chạy ra ngoài, Harry mở tấm da dê ra, trên
đó hiện rõ chữ viết của Snabo, có người cần đặt dược ổn định linh hồn, cung cấp
trong một năm, không để lộ thông tin của khách hàng, ra giá gấp đôi.
Dược ổn định linh hồn? Harry sờ cằm, đừng
trách cậu nghĩ nhiều, bây giờ chỉ cần là chuyện liên quan tới việc ổn định linh
hồn, điều đầu tiên hiện ra trong đầu cậu chính là Voldemort, loại dược này tuy
rất khó nấu nhưng trong thế giới pháp thuật này vẫn có vài Bậc thầy Độc dược
làm được, vị khách kia lại chỉ đích danh một Bậc thầy Độc dược không rõ thân phận
như cậu, chẳng qua là do không muốn người của thế giới pháp thuật phát hiện
thôi.
Nếu vị khách này thật sự là Chúa tể Hắc ám,
thì độc dược sư bí ẩn không rõ thân phận diện mạo như cậu tất nhiên là sự lựa
chọn tốt nhất, ai biết được bên cạnh những Bậc thầy Độc dược khác có người của
Dumbledore hay không, Voldemort muốn cược một ván, dù có hơi mạo hiểm nhưng một
Bậc thầy Độc dược chưa ai biết tới như cậu hiển nhiên là an toàn hơn.
Vấn đề bây giờ chính là, người này có phải là
Voldemort không, có nên động tay động chân vào dược của gã hay không, Harry có
chút rối rắm, nếu nghĩ sai thì thanh danh Bậc thầy Độc dược của cậu sẽ tan tành
mất, rồi còn kiếm tiền kiểu gì nữa? Thôi quên đi, dù sao Noah cũng sắp khỏe hẳn
rồi, dược ổn định linh hồn chỉ có tác dụng ổn định chứ không thể chữa khỏi
thương tổn về linh hồn, cùng lắm là thành một linh hồn bán tàn mà thôi.
Rửa mặt xong, sau đó Harry bước tới phòng
khách, vừa khéo Snape bưng bữa sáng đi ra từ bếp, dường như từ sau cái lần cậu
ra ngoài mua đồ gặp phải lưu manh, mỗi sáng Snape đều sẽ dùng bữa với cậu, sau
đó lại xuống hầm nấu độc dược, cậu cứ cảm thấy ánh mắt Snape nhìn mình đã trở
nên mềm mại hơn trước, tuy không biểu lộ rõ. Ban đầu Harry còn tưởng mình bị ảo
giác, sau đó mới phát hiện, người đàn ông này tuy luôn phun nọc độc mỗi khi nói
chuyện nhưng thái độ với cậu thì thật sự đã thay đổi một chút, không phải quá
thân mật nhưng không còn trốn tránh nữa.
Snape đặt đồ xuống, liếc sang Harry đang đứng
bên cạnh, “Trò nghĩ chỉ cần nhìn là sẽ ăn được hết đống này sao? Còn đứng đó
làm gì?”
Harry chớp chớp mắt, ngồi xuống bàn, thức ăn
Snape làm vẫn thơm ngon như mọi ngày, bầu không khí giữa hai người tuy khá yên ắng
nhưng lại xen lẫn chút ăn ý như người cùng một nhà. Tiếng cánh vỗ phành phạch
chợt vang lên, một bóng dáng đỏ vàng bay ra từ lò sưởi âm tường, đậu xuống bàn
cơm.
Nhìn con phượng hoàng quen thuộc nọ, sắc mặt
của một lớn một nhỏ trên bàn lập tức đen như đáy nồi, sự yên bình bất ngờ bị
đánh vỡ, Snape mở ra tấm da dê được thả xuống trước mặt mình, xem qua xong liền
nhét vào túi, đứng dậy.
“Giáo sư, chuyện gì vậy? Hiệu trưởng có việc
muốn tìm thầy sao?” Harry hỏi.
Snape nhìn cậu, cau mày nói, “Albus cần ta
mua chút nguyên liệu làm độc dược.” Snape không giấu diếm mà kể lại chi tiết.
“Em đi với thầy, nhân dịp ra ngoài hít thở
không khí luôn.” Hổm nay cứ ở mãi trong nhà, cậu cũng nên ra ngoài thay đổi
không khí chút.
“Không được.” Snape quả quyết cự tuyệt, Hẻm
Xéo không phải nơi một phù thủy nhỏ nên tới.
“Giáo sư, còn ở nhà nữa em sẽ mọc nấm mất.”
Harry khẽ nhíu mày nói.
Snape nghe giọng điệu thân thiết của Harry,
ngón tay khẽ giật, hắn biết không thể bắt cậu ở mãi trong nhà được, hơn nữa
Harry vốn trầm tĩnh hơn bạn bè cùng lứa nhiều, nhớ tới thư mời mà Lucius viết
cho hắn mấy hôm trước, Snape chậm rãi lên tiếng, “Trò có thể tới nhà Draco ở
vài ngày.” Trong mấy loại nguyên liệu mà lão Albus cần thì có vài loại không
tìm thấy được ở Hẻm Xéo, hắn phải tự đi tìm nên có khả năng trong vòng hai ba
ngày cũng không thể trở về, trong thư lão già kia bảo hắn đưa Harry tới Trang
trại Hang Sóc (The Burrow)
nhưng sao hắn có thể để cậu bé của mình tới hang ổ sư tử đó chứ.
Mấy hôm trước, Lucius cứ liên tục gửi thư mời
tới, mặt ngoài thì nói bạn cũ gặp nhau nhưng thực chất là muốn gặp Harry, chỉ là,
bây giờ ngoại trừ trang viên Malfoy ra thì hắn không còn nơi nào khác đáng tin
cậy để gửi Harry qua, mà bên Malfoy còn có Draco ngang tuổi, Harry qua đó thì
cũng có bạn chơi cùng.
“Qua nhà Draco? Là trang viên Malfoy sao?”
Harry hỏi, lựa chọn như vậy cũng không tồi, cậu đã thèm thuồng cái phòng sách
kia từ lâu rồi, lần trước chỉ được mỗi cuốn sách về ma chú, lần này nhất định
phải kiếm thêm nhiều thứ tốt mới được.
Snape gật gật đầu, “Lấy đồ đạc đi, tôi đưa
trò qua đấy ngay bây giờ, ở một thời gian đi, chừng nào tôi về sẽ qua đón.”
Nheo mắt lại đầy nguy hiểm, Snape nhấn giọng, “Nhớ cho rõ, ở yên đấy, đừng có tạo
thêm phiền cho ta.”
“Rõ, giáo sư.” Harry đáp, trở về phòng lấy đồ.
Snape và Lucius có cách thức liên lạc chuyên
biệt, sau khi hắn tóm tắt lại tình hình, bên kia lập tức phản hồi, lúc này Harry
cũng xách một chiếc vali nhỏ đi ra, thu nhỏ nó lại bỏ vào túi áo, Harry bước đến
cạnh Snape.
“Chúng ta đi thôi, giáo sư.”
Snape cầm lấy tay Harry, ôm cậu vào lòng, sau
đó Độn thổ biến mất ngay tại chỗ.
Một cơn choáng váng trôi qua, Harry ngẩng đầu
khỏi vòng tay người đàn ông, cái mái tóc bạch kim sáng lấp lánh trước mắt đã
nói rõ thân phận của chủ nhân nó, nhìn gương mặt anh tuấn hấp dẫn của Lucius,
Harry khẽ nhướng mày, tự mình đón tiếp sao, có vẻ ông ta rất xem trọng người bạn
Snape này nhỉ.
Lucius vốn đang rất sung sướng nhưng khi thấy
tư thế thân mật của cậu bé và Snape thì nhất thời có hơi khó chịu, ngoài mặt lại
vẫn bước ngay tới trước chào đón.
Harry rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, một
tay của Snape vẫn đặt trên vai cậu, mặc dù Harry không quen lắm nhưng cũng không
né tránh, trong đôi mắt đen ngòm của Snape lóe lên tia sáng rồi khôi phục lại sự
trống rỗng thường ngày.
“Lucius Malfoy, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại
đón cậu ta, đừng có táy máy đấy.” Snape cảnh cáo Lucius.
Lucius mỉm cười, “Yên tâm đi, Severus. Tôi sẽ
chăm sóc tốt cho Harry.”
Snape liếc mắt nhìn y, khoác áo choàng lên
người.
Harry bình thản nói, “Giáo sư đi cẩn thận, em
chờ thầy đến đón.” Nhiệm vụ mà lão già râu bạc kia giao cho Snape có cái nào nhẹ
nhàng đâu, hy vọng hắn không bị thương.
Snape hơi khựng lại, nhìn chăm chăm vào Harry
một lúc rồi độn thổ đi.
Lucius nhận ra được quan hệ giữa Harry và
Snape đã cải thiện một chút, nhưng không để trong lòng, y mỉm cười tao nhã với
Harry, “Chào mừng cậu đến với trang viên Malfoy, Harry.” Nói rồi, y đưa tay nắm
lấy tay Harry, dẫn cậu vào trong.
Harry giương mắt nhìn y, không rụt tay về,
tuy hơi khó chịu vì bị xem như trẻ con nhưng tốt xấu gì hai người cũng là đồng
minh với nhau, ắt hẳn nên nể mặt y một chút.
Lucius nắm bàn tay mềm mại, đôi mắt băng lam
lấp lánh ý cười, “Harry, phòng của cậu đã được dọn dẹp xong, cứ xem nơi này như
nhà mình, không cần câu nệ.”
Harry gật đầu, “Draco đâu rồi?” Cậu nhóc kia
chạy đi đâu thế nhỉ, không tới đón cậu luôn.
“Thằng bé đi huấn luyện rồi.” Lucius đáp,
“Tuy Draco rất xuất sắc nhưng vẫn chưa đủ để trở thành một gia chủ vĩ đại, có
thể tới tối cậu mới gặp được nó.” Draco đã kể với y chuyện xảy ra trong Hogwarts,
không ngờ Chúa tể Hắc ám lại thật sự xuất hiện trong trường, thậm chí còn trở
thành một giáo sư, vừa nghĩ tới Chúa tể Hắc ám từng ở gần Rồng Nhỏ như vậy, cả
người y vẫn có hơi lạnh run, cho nên vừa về nhà, y đã chuẩn bị một cuộc huấn
luyện toàn diện để Draco gia tăng thực lực.
Y biết Draco đã quá xuất sắc so với bạn bè
cùng lứa, thế nhưng, gặp phải Chúa tể Hắc ám, dù nó có xuất sắc đến cỡ nào đi nữa
thì cũng chẳng đối đầu nổi, cho dù chỉ giúp Rồng Nhỏ có khả năng chạy trốn thôi
cũng được, huyết mạch nhà Malfoy phải tiếp tục kéo dài. Cúi đầu nhìn cậu bé bên
cạnh, trong mắt Lucius lóe lên vẻ phức tạp, y biết cậu bé này không hề đơn giản,
nhưng không ngờ Chúa tể Hắc ám lại bị chính cậu đẩy ngã lần nữa, lúc trước bảo
Draco tiếp xúc nhiều với Harry quả là một quyết định anh minh.
Cổ tay Harry nhúc nhích, Lucius phối hợp
buông ra, đánh giá cơ thể có phần gầy yếu của cậu, Lucius khẽ nhíu mày, nghe
nói Harry bị thương rất nặng, nằm trong Phòng Y tế những ba ngày, không biết
bây giờ đã khỏi chưa, tuy biết rõ trình độ làm độc dược của ông bạn mình nhưng
vẫn không khỏi thấy lo lắng lại đau lòng.
“Harry, cậu đi xem phòng của mình trước đi,
trưa muốn ăn gì thì nói, để tôi cho người làm.” Tuy rất muốn thân cận với cậu
nhưng bây giờ không thể vội được, muốn bắt được mồi thì nhất định phải kiên nhẫn.
Búng tay một cái, một gia tinh ‘bụp’ xuất hiện, cung kính cúi chào.
“Dobby, đưa Harry đến phòng cậu ấy đi.”
“Vâng, chủ nhân.” Dobby nghe thấy cái tên
Harry thì trong mắt thấp thoáng kích động, nhưng nó cố nén xuống, “Cậu Harry, mời
đi theo tôi.”
Cậu * ? Thật
là một xưng hô xa xỉ, Harry thầm than khổ, gật đầu với Lucius rồi theo Dobby đi
lên lầu, Lucius vẫn nhìn bóng dáng cậu mãi.
* nguyên văn là ‘thiếu
gia’, nhưng do bối cảnh Anh quốc nên để thành ‘cậu’ luôn, nhưng đều là kính ngữ
cả
Có phải Harry chẳng hề để tâm tới y không nhỉ,
Lucius có phần bất mãn, thái độ với y thì ôn hòa, chú ý tới mỗi chuyện của Draco, ngay cả nữ chủ nhân của trang viên cũng không
đề cập tới. Narcissa đã chạy tới chỗ tình nhân của mình lâu rồi, ngoại trừ thỉnh
thoảng về thăm Rồng Nhỏ thì cô rất ít khi về trang viên Malfoy, hôn nhân của y
với Narcissa vốn là vì lợi ích của gia tộc, cả hai xem nhau như anh em vậy,
Draco biết rõ chuyện này, nhưng Rồng Nhỏ cũng biết y và Narcissa đều rất yêu
nó, cho nên trong lòng không hề có khúc mắc, quan hệ với tên người yêu của
Narcissa cũng khá ổn.
Nếu y đã xác định tình cảm của mình với
Harry, tất nhiên sẽ lên kế hoạch theo đuổi, nhưng thái độ của Harry lại làm y
chẳng thể nào ra tay được. Cứ thấy Harry chưa thân thiết với y như với Draco,
trừ cuộc giao dịch kết đồng minh không tính là vui vẻ lúc trước thì quan hệ giữa
cả hai gần như chẳng có tiến triển gì. Lần ở chung này là một cơ hội tốt,
Lucius thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nắm chắc cơ hội để Harry có hảo cảm với
mình, Lucius vẫn rất tin tưởng vào sức hấp dẫn của bản thân, chỉ cần y chân thành
ôn nhu theo đuổi, Harry nhất định sẽ động lòng.
Suy nghĩ như vậy nhưng Lucius lại chẳng hay
biết rằng trong cơ thể kia không phải là một cậu bé mười một tuổi không rõ sự đời,
kiểu tấn công dụ dỗ thấp kém như vậy sẽ không khiến Harry cảm động, có khi còn
biến khéo thành vụng, hãy cùng thắp nến cầu y không bị thực tế chà đạp quá thảm
đi thôi.
****************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét