Edit + Beta : Carly
Chương 34.
Một đêm bình yên, ánh sáng dưới tầng hầm ngầm
vẫn mãi không tắt. Harry xem xong lời cuối sách, trèo lên giường như mọi khi. Cậu
cầm lấy quả cầu thủy tinh đen tiến hành chiết xuất ma lực, Noah cũng bận rộn tu
bổ vết thương trong thức hải của cậu.
Sắc mặt vừa nãy của Snape và Lucius làm cậu
có hơi để ý. Cậu đương nhiên sẽ không tin vào cái cớ lừa trẻ con của Lucius, nếu
như đàm luận về nguyên liệu độc dược thì sao sắc mặt của Snape lại cứng nhắc
như vậy, Harry không hề bỏ qua sự phẫn nộ cùng bất đắc dĩ trong mắt Snape, mặt
mày Lucius cũng khác hẳn bình thường.
Nói không chừng là chuyện của Chúa tể Hắc ám,
không đúng, Harry thầm lắc đầu, ánh mắt của cả hai đều không có chút gì là sợ
hãi, khả năng này không cao. Hay là… việc có liên quan tới mình? Harry đăm
chiêu gõ gõ tay, rồi từ bỏ không suy nghĩ nữa, thôi cứ binh đến tướng chặn, nước
đến đất ngăn vậy. Tuy Lucius không đáng tin lắm nhưng Harry tin chắc người đàn
ông tóc đen bóng nhẫy kia sẽ không tổn thương đến mình, bây giờ cậu chỉ cần tập
trung suy nghĩ làm sao để đối mặt với thách thức ở năm thứ hai thôi.
Hành vi Lucius bỏ quyển nhật kí vào vạc của
Ginny, Harry nhìn rõ ràng từ đầu đến cuối. Chỉ là lúc đó có nhiều người, tay cậu
lại đang giữ Draco nên không thể nào xuống tay được, bằng không cậu đã hút khô
quyển nhật kí trước khi mảnh hồn trong đó gây rối rồi, mọi chuyện sau đó cũng đều
sẽ êm đẹp.
Xem ra, sự kiện mật thất năm thứ hai vẫn sẽ xảy
ra, Harry đưa tay nhấn nhấn mi tâm. Cậu thật sự hơi ngán cái trò chơi kiểu qua ải
thế này, giống như qua ải cuối cùng rồi, lại phát hiện trùm cuối có skill sống
lại vậy, đánh hết lần này đến lần khác, mãi không dứt. Quả nhiên cậu vẫn nên
vào ký túc xá nữ trộm quyển nhật ký đi thì tốt hơn, ừm, bóp chết nguy hiểm từ
trong nôi là biện pháp tốt nhất.
Bỏ lại viên cầu thủy tinh xuống dưới gối,
Harry ngáp một cái, chui vào chăn, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
………
Mấy ngày sau đó, Harry vẫn an ổn sống tại Đường
bàn xoay, hoặc đọc sách, hoặc học độc dược với Snape, nhưng Harry phát hiện dường
như Snape kiệm lời hơn bình thường nhiều, cũng không biết đang nấu độc dược gì
mà mặt mày càng lúc càng thâm trầm.
Chỉ chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã kết thúc, Harry
và Snape lẳng lặng dùng cơm. Harry nhìn mái tóc bóng mỡ, sắc mặt u ám cùng hai
quầng thâm đen dưới mắt của Snape, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi
không được vui, Harry đặt dao nĩa xuống, đẩy ly sữa bên cạnh về phía đối diện.
Snape ngừng ăn, liếc ly sữa trên bàn, đôi mắt
đen tuyền lẳng lặng nhìn cậu bé.
Harry lại cầm lấy dao nĩa, bình thản nói, “Cứ
uống cà phê đen vào buổi sáng thì không tốt cho cơ thể.”
Snape cúi đầu nhìn ly sữa được đặt cạnh tay
mình, môi khẽ nhếch. Hắn cầm lấy uống một hớp rồi tiếp tục dùng bữa, không động
vào tách cà phê đen đặt kế bên nữa.
Harry ăn xong, nói với Snape một tiếng rồi trở
về phòng. Chiều nay cậu sẽ xuất phát trở về trường, còn vài thứ cần thu dọn. Một
mình Snape ngồi lại bàn, hai nắm tay siết chặt, hắn đưa mắt nhìn ly sữa trên
bàn, môi mím lại. Một lúc lâu sau, đôi mắt đen tuyền của Snape hiện lên vẻ kiên
định, hắn phất tay, ly đĩa trên bàn bay thẳng vào bếp.
Hành lý của Harry vẫn dùng chú ngữ thu nhỏ lại
rồi bỏ vào túi áo chùng. Harry tìm thấy nhóc mèo đen Cỏ Nhỏ ở góc phòng, sau
khi tắm rửa xong xuôi cho nó, cậu ôm vào lòng. Snape dẫn Harry trực tiếp độn thổ
đến sân ga 9 ¾.
Giáo sư phải về trường trước học trò, Harry
xem thời gian, quay người nói với Snape, “Giáo sư, thầy cứ đi trước đi, em có
thể tự vào được.”
Vách tường phía trước chính là sân ga, Snape suy
nghĩ một chốc, hắn gật đầu với Harry, lập tức xoay người rời đi, rồi độn thổ ở
góc rẽ.
Harry ôm Cỏ Nhỏ đứng đấy. Bên cạnh chợt truyền
đến tiếng ồn ào, Harry ngẩng đầu lên liền phát hiện thấy một nhóm người tóc đỏ
nháo nhào chạy về phía này. Arthur chạy đầu ôm Ginny vọt vào vách tường, những
người khác bám sát phía sau. Harry đứng áp sát sang bên, nhưng một người trong
đôi song sinh, George vẫn sắc bén thấy được cậu bé đứng trong góc khuất, anh
chàng khựng lại, gọi Harry, “Nè — Harry, Harry, mau lên, tàu tốc hành sắp chạy
rồi đó — ”
Ron và Fred đã lướt qua George luôn lúc anh
chàng dừng chân, nên dù nghe thấy tiếng la của George, bọn họ vẫn không kịp dừng
lại mà xuyên thẳng qua vách tường tiến vào sân ga.
Harry nhìn George vẫn nhiệt tình vẫy tay,
đành bất đắc dĩ bước tới. George đẩy xe, cười toe toét với Harry, “Được rồi, cậu
bé của chúng ta, tiến lên!!”
Nói rồi, George đẩy xe hành lí, dẫn trước
phóng về phía vách tường, Harry tiếp bước theo sau.
Sau đó, ‘rầm’ vang một tiếng, xe đẩy của
George tông mạnh vào tường, hành lí rơi đầy ra đất, George ôm xương sườn nằm
nhoái nhoài dưới đất. Harry đã kịp phản ứng ngay phút cuối, giật George lại, bằng
không, bây giờ George đã dán mặt vào tường chứ không phải nằm trên đất rồi.
“Ôi Merlin ơi, đau chết mất.” George lồm cồm
bò dậy, thở hổn hển.
Harry bước tới, sờ sờ vách tường. Cảm xúc lạnh
lẽo nhám nhám khiến khóe môi Harry không khỏi giật giật. Cái tên não úng
Dobby!!! Cậu đã cảnh cáo nó như thế rồi, vậy mà nó vẫn chơi trò đóng lối vào,
quả nhiên vì khác giống loài nên không thể câu thông được sao!! Cái tên gia
tinh kia thật sự nghe không hiểu tiếng người mà! Cậu nên giao nó cho Lucius xử
lý luôn mới phải!
“Thế nào? Có biết nó bị sao không?” George lảo
đảo tiến tới gần cậu, lên tiếng hỏi.
Harry thản nhiên thu tay về, bình tĩnh đáp,
“Lối vào bị đóng rồi.”
“Hả?” George lập tức áp sát lên tường như thằn
lằn, gõ chỗ này lại gõ chỗ kia, rồi hét ầm lên ! !
Động tĩnh ở vách tường bên này đã khiến những
người chung quanh chú ý, giờ George còn ồn ào như thế, tiếng xì xào xôn xao
càng lúc càng nhiều, thậm chí Harry còn nhìn thấy mấy người mặc đồng phục tiến
về phía hai người họ.
“Gom đồ lại đi.” Harry nói với George vẫn còn
đang đấm tường, “Chúng ta không thể để người khác nhìn thấy cái gì bất thường
được, anh lộ liễu quá rồi đó.”
George quay đầu, chồng đống hành lý nằm ngổn
ngang dưới đất lên xe đẩy lại, đẩy đến cạnh Harry, “Xảy ra vụ gì thế, vẫn còn một
lúc nữa mới đến giờ tàu tốc hành khởi hành mà, Hogwarts chưa bao giờ đóng lối
vào sớm như thế cả.”
“Nói chung là chúng ta không đi tàu được.”
Harry vừa đi vừa nói, “Giờ không phải lúc tìm hiểu tại sao nó lại đóng, mà là
chúng ta đến trường bằng cách gì đây, không thì liên hệ với giáo sư.” Ra khỏi
nhà ga, Harry dừng lại hỏi, đầu vẫn không ngẩng lên, “Anh có cuộn da dê không?”
“Có.” George lôi một cuộn da dê và một cây
bút lông chim từ trong hành lý ra, đưa cho Harry, “Em định viết thư báo giáo sư
hả? Tuyệt quá.”
Harry tóm tắt ngắn gọn tình huống hiện tại của
hai người, buộc tấm da dê vào người Cỏ Nhỏ, “Đưa bức thư này cho giáo sư Snape
đi… Khoan đã…” Nghĩ đến cách làm việc tự ngược đãi mình trong thời gian gần đây
của Snape, Harry gọi Cỏ Nhỏ về, nói lại, “Cho bất kỳ giáo sư nào trong trường
cũng được, nhanh lên một chút.” Chẳng qua là đến trường trễ chút thôi, cũng chẳng
bị tấn công gì, không nên gây thêm phiền phức cho Snape, gọi người có thể giải
quyết vấn đề tới là được.
Cỏ Nhỏ liếm liếm lòng bàn tay cậu, quay người
phóng đi.
George nhún vai, “Lá thư đó viết đơn giản
quá, Harry, lẽ ra em phải nói với giáo sư là chúng ta sợ lắm mới đúng, chuyện
kích thích thế này mà, rồi sau này giữ lá thư đó lại làm kỷ niệm cũng được.”
…… Sưu tầm một lá thư cầu cứu? Sáng tạo thật,
Harry bĩu môi trong lòng.
“Chúng ta cứ chờ ở đây mãi à?” George nhàm
chán ngồi xổm xuống cạnh đống hành lí.
Harry liếc anh chàng, không nói gì.
“Phải mất một lúc lâu, con mèo kia mới đến
trường được, trên người anh lại chẳng có tiền của Muggle, nếu tới tối mà nó vẫn
không về, chẳng lẽ chúng ta phải ngủ ngoài đường?” George tiếp tục hỏi.
“Cỏ Nhỏ có nhiều bạn lắm, tin tức sẽ nhanh đến
đó thôi.” Con mèo đen nhà cậu thật đúng là bảo bối. Trước đó không lâu, cậu
phát hiện nhóc con ấy tản bộ với một con chó; hay khi đến Hẻm Xéo giao độc dược,
lộ trình dài như vậy mà nó chỉ tốn có vài tiếng, còn có lần nọ, Cỏ Nhỏ thậm chí
còn được một con chim to chở về, nó có nhiều cách giao đồ lắm.
…… George ngậm miệng lại. Yên lặng được một
lúc, George đứng phắt dậy, “Không được, anh không chờ nổi nữa, George Weasley
này chưa bao giờ ngồi yên chờ chết.” Đôi mắt chàng thiếu niên quay tròn liên hồi,
cười hắc hắc, “Harry, anh có cách này hay lắm.”
“Cách gì?”
“Em theo anh trước đã.” Nói rồi, George đẩy
hành lí của mình đi, Harry thở dài, bất đắc dĩ đi theo. Quẹo trái rẽ phải một
đoạn, George dẫn Harry đến bãi đỗ xe ngoài sân ga.
“Đậu ở đâu vậy ta?” George lầm bầm, sau đó dừng
lại trước một chiếc ô tô xanh lam cũ nát, “A, thấy rồi.” Anh chàng mở mui xe
phía sau ra, quăng hành lí lên, rồi nhảy vào ghế lái.
Harry giật môi nhìn ô tô. Không hổ là sức mạnh
của thần diễn biến, tại sao cậu vẫn phải đến trường bằng ô tô bay chứ, không lẽ
còn phải biểu diễn một màn kinh hồn giữa không trung như trong nguyên tác?
Không, tuyệt đối không được!
“Harry, đứng đấy làm gì? Mau lên xe đi.”
George nhòm đầu ra từ cửa sổ xe, “Đây không phải một chiếc ô tô bình thường
đâu, em lên rồi biết.”
…… Đương nhiên tôi biết nó không phải ô tô
bình thường, chẳng những nó có thể mở cửa xe giữa không trung, mà còn có thể đá
người ra khi tông vào cây Liễu Roi và biết đánh nhau với lũ nhện khổng lồ nữa!
Harry không thèm liếc George lấy một cái, xoay người quay lại chỗ cũ. Cậu thà
ngủ ở sân ga một đêm rồi chờ người đến đón, còn hơn ngồi trên cái xe ô tô bị động
kinh này!
George vừa thấy Harry bỏ đi liền vội vàng xuống
xe, chạy tới trước mặt Harry, “Đừng có sợ, không nguy hiểm đâu.” George nhỏ giọng
nói, “Chiếc xe này đã được ba anh cải tạo rồi, bay đến trường chỉ là chuyện nhỏ,
em cứ an tâm.”
“Không!” Harry dứt khoát từ chối.
“Đừng mà, nếu Fred biết anh bỏ lại em một
mình, nhất định sẽ xỉ vả anh, Harry, bé ngoan của anh ~ em lên xe với anh đi.”
Harry kinh hãi nhìn George trước mắt, cái giọng
này… ông anh đang nhõng nhẽo đó hả… Cậu rụng mấy lớp da luôn rồi này. Động tác
của George khiến mấy người xung quanh chú ý, Harry nhìn những ánh mắt hiếu kỳ
chung quanh, mặt mày liền cứng đờ, đồng thời bị George cưỡng ép lôi kéo lên xe.
“Được rồi, Harry, ngồi yên nha.” George cười
nhăn răng, khởi động máy, phóng xe đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét