02/10/2018

HPCNB - chương 33

Edit + Beta : Carly



Chương 33.





Đến châu Âu đã hơn một năm, Harry dần quen hơn với thức ăn nơi đây, dù sao cậu cũng lớn lên từ cô nhi viện, nên thích ứng với thức ăn khá tốt. Chọn một chút bánh ngọt và một dĩa rau trộn, Harry lẳng lặng ngồi xuống cạnh Snape, đối diện với một lớn một nhỏ nhà Malfoy.

Trong đôi mắt xanh băng của Lucius hiện lên sự bất mãn, “Harry, cậu nên ăn nhiều thêm một chút.” Sức ăn của một cậu bé mười một tuổi bình thường sao chỉ có một miếng bánh ngọt là no được.
“Tôi không đói.” Harry thản nhiên nói, khẩu vị của cậu không được tốt lắm. Tuy cơ thể này đã được điều trị nhiều lần, cũng tốt hơn trước, thế nhưng sức ăn của cậu vẫn chẳng thay đổi mấy.
Snape nhìn cơ thể nhỏ gầy của cậu, môi khẽ mím lại nhưng không nói gì. Ban đầu, hắn cũng từng bảo Harry ăn nhiều thêm, nhưng dạ dày của cậu dường như không thể tiếp nhận quá nhiều thức ăn, nếu miễn cưỡng, có khi còn khiến cậu rất khó chịu. Vì thế, phần lớn thời gian, hắn đều chuẩn bị một vài độc dược bổ sung dinh dưỡng.
Uống một chút trà nóng, đôi môi nhợt nhạt của cậu liền hồng hào hẳn lên. Lucius chỉ thoáng lướt qua, đôi mắt xanh đã sáng rực. Nhưng rung chuyển ma lực trong người khiến y lập tức phục hồi tinh thần.
Đến giờ cơm, Draco nhìn nhìn miếng bánh ngọt trên đĩa của Harry, cậu nhóc bất mãn nhíu mày, đẩy xúc xích trên bàn về phía Harry, “Thử cái này đi, mùi vị không tệ lắm.”
Phải đó, chủ nhân, ngài nên ăn thêm vài món đi.
Harry dừng tay, Noah?
Ừm, chủ nhân, chẳng lẽ ngài không muốn mình cao lớn hơn? Ma lực của ta tuy có thể bổ sung năng lượng ngài cần nhưng sẽ chẳng thể làm ngài cao hơn được đâu.
…… Noah, mi mới vừa tỉnh lại thôi, đừng có đả kích ta thế được không. Gắp một miếng xúc xích bỏ vào miệng, Harry bất mãn trong lòng. Hơn nữa, thế giới pháp thuật có rất nhiều cách giúp tăng chiều cao.
Noah vẫn cảm thấy phương pháp ăn đủ loại thức ăn này tốt hơn, vừa tiết kiệm thời gian lại không tốn công, dù gì mỗi ngày chủ nhân đều cần ăn cơm mà.
…… Thôi được rồi, nghe lời ngươi. Harry bất đắc dĩ đáp, lại gắp thêm một chút, chậm rãi nhai nuốt.
Ba người còn lại còn tưởng cậu thèm ăn, trong lòng không khỏi lấy làm vui sướng.
Mọi người vừa ăn cơm, vừa câu được câu không trò chuyện với nhau. Bốn Slytherin ngồi cùng nhau, tất nhiên không thể nào thân thiết náo nhiệt như Gryffindor được, nhưng lại có cảm giác rất ấm áp, bình yên.
Thật ra như thế này cũng không tồi, Harry chợt nghĩ. Có Draco làm bạn, Snape là trưởng bối, Lucius là người hợp tác, mình thì sau này chỉ cần tìm một người yêu nữa, cuộc đời cũng đã viên mãn rồi.
Draco hay mất tự nhiên nhưng chân thành, Lucius vừa có phong thái quý ông lại chu đáo, Snape tuy độc miệng nhưng săn sóc, đặt mình giữa hoàn cảnh như vậy, Harry càng thấy căm thù Dumbledore và sự trói buộc giữa mình với Voldemort, đồng thời cũng ngày càng khát vọng cuộc sống an ổn bình yên sau này. Nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, Harry khẽ rũ mi. Không thể lần nào cũng để mặc cho Dumbledore sắp đặt được. Thôi thì nước tới đất ngăn vậy, có lẽ cậu có thể áp dụng một vài phương pháp chủ động ‘phản chiến’, cậu không muốn mình giống như trong nguyên tác, lãng phí bảy năm ‘dẹp loạn’ ở thế giới pháp thuật này đâu.
Người cậu muốn giữ lại bên cạnh, tuyệt đối không được mất đi một ai, bất kể là Lucius cuối cùng phải vào Azkaban hay Snape sẽ chết trong miệng rắn độc, cậu đều phải bảo vệ chu toàn.
Ngẩng đầu lên, Harry nhìn ngài Lucius ưu nhã trước mắt. Đương nhiên, cậu không hoàn toàn tin tưởng vị gia chủ gia tộc bạch kim này, cậu vẫn chưa xác định được Lucius sẽ đưa ra quyết định gì khi gặp Voldemort. Cho dù bây giờ người đàn ông này có thật lòng quan tâm cậu đến độ nào, khi đối mặt với ích lợi của gia tộc, thân làm chủ nhân một gia đình quý tộc như Lucius có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào. Điểm này, không ai rõ ràng hơn Harry.
Lucius cảm ứng được ánh mắt đưa về phía mình của Harry, vừa khéo chạm phải sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt cậu. Harry nhìn thẳng vào y vài giây rồi thản nhiên thu ánh nhìn về.
Mi tâm Lucius chợt co rút. Khi Harry dời tầm mắt đi, trong lòng y đột nhiên trỗi lên sự quyến luyến không nỡ mãnh liệt, tim cũng thắt lại đầy đau đớn như bị ai đó siết chặt, Lucius nhíu chặt mày, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ? !
Dùng bữa trưa xong, bốn người đứng cạnh cửa tiệm, Lucius vỗ vai Draco, “Rồng Nhỏ, con về nhà trước đi. Cha có chút việc phải bàn với cha đỡ đầu của con.”
Draco ngoan ngoãn gật đầu, Lucius gõ cây gậy đầu rắn xuống đất ba lần. Một người đàn ông tóc đen tướng mạo bình thường bước ra từ trong đám người, tiến đến trước mặt Lucius, “Thưa ngài.”
“Đưa Draco về trang viên đi.” Lucius ra lệnh ngắn gọn.
“Vâng. Cậu Draco, mời đi theo thuộc hạ.” Người đàn ông cung kính cúi chào Draco, lại gật đầu chào Snape, sau đó đưa Draco rời đi.
“Được rồi, chúng ta đến Đường bàn xoay thôi.” Lucius mỉm cười nói, tay vươn ra kéo Harry đến bên cạnh mình, trước khi cậu bé kịp phản ứng thì đã biến mất ngay tại chỗ. Snape mím chặt môi, tia sáng lạnh chợt lóe trong mắt. Hắn cũng phất tay biến mất khỏi Hẻm Xéo.
Một cơn choáng váng ập tới, Harry được Lucius ôm chặt trong lòng. Vài giây sau, hình ảnh chung quanh biến đổi, cả hai đã xuất hiện trong phòng khách nhà Snape. Bên cạnh truyền đến tiếng ‘bụp’, Snape cũng hiện ra bên cạnh Lucius với gương mặt u ám. Ánh mắt hắn tức thì lạnh thêm vài phần khi nhìn thấy bàn tay vẫn đang đặt trên hông Harry của y.
Harry rời khỏi cái ôm của Lucius. Cậu biết y và Snape có chuyện cần đàm luận, cũng không có hứng thú muốn quấy rầy, cậu gật đầu với hai người rồi phóng thẳng về phía phòng ngủ.
Lucius thấy vòng tay mình chợt trống rỗng, không khỏi hít sâu một hơi, cố nén xuống cơn xúc động cuồn cuộn trong lòng.
Snape đứng cạnh lạnh lùng nhìn Lucius.
“Tôi nghĩ cậu nên biết, có vài người cậu không nên động vào, cũng không thể động vào.”
Đừng nghĩ hắn mù, chết tiệt, hắn phải sớm nhận ra tư tâm của Lucius đối với thằng bé mới phải. Hắn vẫn nghĩ dù phẩm hạnh của Lucius không đáng tin mấy thì cũng nên cố kỵ thân phận của Harry. “Mau bỏ ngay suy nghĩ xấu xa trong cái đầu nhét đầy rơm của cậu đi, muốn động tình cũng phải nhìn đối tượng, lý trí của cậu bị tinh trùng ăn hết rồi hả?”
Lucius mỉm cười, “Vậy còn cậu? Severus, ý niệm trong đầu cậu với cậu bé đó thì sao đây?” Nhìn sắc mặt lập tức biến đổi của bạn mình, Lucius khe khẽ thở dài. “Severus, nếu như cậu khuyên tôi vào khoảng thời gian trước thì có khả năng tôi sẽ cân nhắc một chút, nhưng mà bây giờ… Sev, tôi đã hoàn toàn không thể khống chế chính mình rồi.”
 Snape cười nhạo một tiếng, “Lucius Malfoy, cậu nghĩ tôi mới quen biết cậu chỉ vài ngày sao, cái tên ngựa đực không có tiết tháo * như cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để Harry bị thủ đoạn của cậu lường gạt.” Dù cũng có tâm tư khác thường với Harry, nhưng hắn đã hạ quyết tâm vĩnh viễn không để cậu biết được, mà so ra, một người như Lucius, đã muốn cái gì thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được, tình yêu của Lucius nguy hiểm hơn  của hắn nhiều.

(* tiết tháo [節操] : khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục, lòng giữ vững không đổi, chỉ người có đạo đức, phẩm chất [Theo Từ điển Hán Nôm])

Nhưng quan trọng nhất là…… Snape siết chặt nắm tay, với tính tình của Lucius, nói không chừng tình cảm dành cho Harry chỉ là vui đùa mà thôi, khi tên này chán rồi thì sẽ vứt bỏ thằng bé sang một bên, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu bé trong lòng mình bị người khác nhục nhã như vậy.
“Bây giờ nói mấy chuyện này hãy còn quá sớm.” Lucius nhún vai. “Dù sao quyền quyết định vẫn nằm trong tay Harry, Severus, cậu kiểm tra cho tôi trước đi, dù trở thành tình địch của nhau thì cậu cũng đâu thể để mặc ông bạn này của cậu tự sinh tự diệt đúng không.”
Snape lạnh lùng liếc y một cái, vung vạt áo chùng rồi xoay người đi về phía tầng hầm, Lucius nối gót theo sau.
Kiểm tra liên tục một hồi, Snape nhìn chất lỏng màu vàng kim trong ống nghiệm, ánh mắt trở nên cổ quái. Hắn đột nhiên quay lại nhìn Lucius từ đầu xuống chân với ánh mắt làm người ta phải sởn cả tóc gáy.
Lucius bị Severus nhìn chòng chọc như vậy, không khỏi lùi về sau một bước, “Severus? Kết quả thế nào?” Sao ánh mắt của Snape nhìn thế nào cũng như sắp rút gân rút xương y tới nơi vậy.
Snape quơ quơ ống nghiệm trong tay, trầm giọng đáp, “Thức tỉnh huyết mạch, đúng là hiếm thấy, thì ra tổ tiên nhà Malfoy thật sự có huyết thống của sinh vật huyền bí, đó giờ tôi cứ tưởng là đồn thổi thôi.” Tiến tới một bước, Snape nhìn thân thể Lucius chằm chằm, miệng vẫn thầm thì, “Đều là nguyên liệu độc dược tốt nhất cả, ai ngờ lại có thể thức tỉnh thành sinh vật huyền bí chứ… gân mạch, xương cốt, móng tay, tóc…”
“Dừng, dừng.” Lucius nghe mà rùng mình, “Snape, tôi không phải dược liệu của cậu, cũng không để cậu lột da rút xương đâu.”
Snape tiếc nuối thu mắt về, quơ quơ ống nghiệm chứa chất lỏng vàng kim, hai mắt lại rực sáng, Lucius lập tức lên tiếng trước khi Snape kịp nói thành lời, “Máu tươi cũng không được.”
Lạnh lùng liếc Lucius một cái, Snape vươn tay cầm lấy một bình chứa độc dược trên bàn, đổ máu trong ống nghiệm vào rồi đóng lại.
Lucius nhìn hành động của Snape, trong lòng thấy bất đắc dĩ không thôi. Y tất nhiên hiểu rõ sự say mê dành cho độc dược của bạn thân mình, nhưng khi dược liệu đó biến thành mình thì sau này khó chơi rồi. Nhưng mà, thức tỉnh huyết mạch sao? “Sev, nếu như tôi thức tỉnh huyết mạch Veela, cơ thể và ma lực của tôi lẽ ra phải thay đổi rất nhiều mới đúng chứ, nhưng ngoại trừ vài lần dao động ma lực thì tôi chẳng có sự thay đổi rõ ràng nào cả.”
“Huyết mạch của cậu vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ma lực dao động chỉ là giai đoạn đầu trước khi biến hóa thôi, không bao lâu nữa, cậu sẽ không còn là người đâu.” Snape châm chọc, “Chúc mừng cậu đã bước trên con đường biến thái hoàn toàn thành phi nhân loại.”

(biến thái ở đây là chỉ biến hóa hình thái, thuật ngữ trong sinh học ấy, không phải biến thái kia nhé :”>)

…Lucius hoàn toàn không biết phản bác thế nào với sự độc miệng của Snape. Đột nhiên, y nghĩ tới cái gì đó, mặt mày tức thì biến đổi, khô khan lên tiếng, “Severus, thức tỉnh huyết mạch hình như có điều kiện mới được, nếu như tôi thật sự thức tỉnh huyết mạch, vậy chứng tỏ……”
“Cậu đã tìm được bạn lữ của mình rồi.” Snape cũng trầm giọng tiếp lời, giọng đầy sự chua xót cùng phức tạp không nói nên lời.
“Harry……” Lucius khẽ gọi, đôi mắt xanh băng lúc sáng lúc tối.
Cả tầng hầm ngầm yên tĩnh một lúc, rồi Lucius chợt bật cười đánh vỡ nó.
“Bây giờ chắc cậu sẽ không ngăn cản tôi theo đuổi Harry nữa đúng không.”
Snape hít sâu một hơi, siết chặt đũa phép trong tay, “Đó là chuyện của cậu, nhưng tôi cảnh cáo, nếu cậu làm tổn thương đến Harry…”
“Không cần phải lo lắng, Sev.” Lucius cười khổ một tiếng, “Làm tổn thương tới em ấy, tôi sẽ càng đau khổ hơn.” Bản năng của sinh vật huyền bí, dù là Merlin cũng không thể sửa đổi, người đàn ông tóc bạch kim cảm thấy vô cùng may mắn bạn lữ của mình là Harry mà mình đã yêu, chứ không phải một người xa lạ nào khác. Thế nhưng…
“Severus, cậu bắt đầu gọi tên thánh của Harry từ khi nào đấy.” Lẽ ra y phải phát hiện được sự đối xử đặc biệt dành cho cậu bé của ông bạn thân từ lâu rồi chứ.
Snape mím chặt môi không đáp. Trong lòng dâng lên những cảm xúc đầy phức tạp, sinh vật huyền bí luôn trung thành, săn sóc bạn lữ của mình nhất, tuy tố chất của ông bạn Malfoy này không được tốt lắm nhưng y không thể kháng cự lại sức mạnh của huyết mạch, Harry nhất định sẽ nhận được tình yêu nồng đậm trọn vẹn nhất. Nhưng… Snape đứng đưa lưng về phía Lucius, tay bấu chặt ngực mình, mà sự ghen ghét cùng đố kỵ không thể kìm nén trong lòng hắn phải làm sao đây.
Cảm xúc vặn vẹo đáng ghê tởm như vậy, Harry thậm chí còn chưa đến với Lucius, hắn đã có phản ứng mãnh liệt thế này. Snape không hề nghi ngờ, nếu hắn nhìn thấy cảnh Harry và Malfoy thân thiết với nhau, sự ganh tị và dục vọng muốn chiếm hữu trong lòng hắn chắc chắn sẽ bao phủ toàn bộ lý trí.
Ngay lúc Lucius và Snape đều tự đắm chìm vào cảm xúc của riêng mình, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
“Giáo sư? Em vào được không?”
Snape nghe thấy giọng nói bình thản của cậu bé, cố dằn lòng xuống, bước đến cửa rồi mở ra.
“Có chuyện gì?”
Harry ngẩng đầu, nhìn gương mặt u ám tái nhợt của Snape, không khỏi nhíu mày, nhưng cậu không hỏi gì, chỉ giơ quyển sách trong tay lên, bình tĩnh nói, “Em muốn đọc quyển tiếp theo của cuốn này, thầy lấy giúp em với.”
Lucius nhìn ngữ điệu tự nhiên của Harry đối với Snape, lại nghĩ tới thái độ không để tâm của cậu với mình, trong lòng bỗng đau nhói. Snape không nói gì mà xoay người rút một quyển trong giá sách ra, đưa cho Harry.
“Cám ơn thầy.” Harry nhận sách, lại nhìn Snape mím môi không nói gì, “Giáo sư, hai người không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì đâu, yên tâm đi Harry, hai người bọn ta chỉ đang thảo luận về nguyên liệu độc dược thôi.”
Lucius mỉm cười lên tiếng, y nói cũng không sai, chẳng qua nguyên liệu này có phần đặc thù mà thôi.
Thấy cả hai đều không muốn nhiều lời, Harry yên lặng gật đầu, đưa tay nắm lấy nắm cửa, “Vậy hai người cứ từ từ bàn luận, tôi đi trước.”
Snape nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, siết chặt nắm tay. Hắn bước nhanh đến tủ thuốc, lấy dăm ba bình độc dược quăng cho Lucius, “Mấy chai này có thể che giấu một ít biến hóa của cậu khi thức tỉnh, khoảng thời gian này, tôi sẽ làm thêm một ít nữa. Còn bây giờ, Lucius Malfoy, nếu cậu không muốn bị cắt khối thành độc dược thì cút ngay về trang viên của mình cho tôi!”
Lucius giơ tay đầu hàng, “Rồi rồi, tôi đi ngay đây.” Chọc vào vị Xà Vương đang nổi cơn thịnh nộ lúc này là một chuyện cực kỳ không sáng suốt, Lucius lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Snape cầm chặt đũa phép, ngồi phịch xuống ghế, một tay đỡ trán, che khuất toàn bộ vẻ mặt của mình.

*************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét