Edit + Beta: Carly
Chương 13: Mách lẻo
Hôm nay Kỷ Thư mãi
nghĩ chuyện khác, đến nỗi vấn đề mà thầy hỏi cũng không trả lời được.
Cậu quá để ý đến cuộc
trò chuyện của cậu với Địch Giang, cũng hơi rầu. Đã quyết định giúp Địch Giang
rồi, vậy thì nhất định phải làm chút hành động thực tế mới được. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Giờ ra chơi, Kỷ Thư ở
nhà vệ sinh lầu hai dòm Bùi Tẫn hút thuốc, cả đám phì phèo khói thuốc trong nhà
vệ sinh nam, có mỗi Kỷ Thư ngơ ngác đứng nhìn.
Bình thường Kỷ Thư hầu
như không vào hút thuốc với bọn họ, thứ nhất là do bản thân cậu không hút, thứ
hai là mùi thuốc quá nồng, hít khói vào còn khó chịu hơn.
Bùi Tẫn gẩy tàn thuốc
trong tay, thừa dịp đám Dư Hiểu tụm lại nói về vụ thi đấu điện tử, kéo Kỷ Thư
vào buồng vệ sinh.
Cả đám bên ngoài thì
tán dóc, còn hai người bên trong, chỉ cách một vách ngăn, lại đang hôn nhau.
Kỷ Thư ngửa đầu, lưỡi
bị ai kia vừa mút vừa ngậm, mùi thuốc nhàn nhạt phảng phất quanh mũi hai người,
hông bị hai cánh tay ôm lấy, cậu mềm nhũn câu lấy cổ người ta, tiếp nhận cái ôm
hôn cực kỳ dịu dàng này.
Vì sợ phát ra tiếng
nên hai người hôn không dồn dập, Bùi Tẫn đa phần là liếm lưỡi Kỷ Thư, khuấy đảo
đầy dính dớp, ám muội.
Đám anh em bên ngoài
đã hút xong điếu thuốc, đứng dậy chuẩn bị giải tán về lớp. Dư Hiểu nhìn quanh,
lên tiếng hỏi: “A Tẫn đâu rồi? Tụi bây có thấy ổng không?”.
Một người đáp: “Không,
chẳng phải ổng với Kỷ Thư mới nãy còn đứng đây sao”.
Dư Hiểu: “Hay là vào
trong ẻ rồi!”.
Vừa nói xong, cả đám
nam sinh đều cười phá lên, trong đó giọng Dư Hiểu lớn nhất.
Bị cả đám phá rối như
vậy, hai người bên trong hôn không nổi nữa.
Bùi Tẫn vùi đầu vào
chiếc cổ ấm áp của Kỷ Thư, hạ giọng cười khẽ.
Tai Kỷ Thư ửng đỏ,
vòng tay nhẹ nhàng ôm hông Bùi Tẫn, trong đầu nghĩ đến chút chuyện, tay vô thức
siết lại.
Bên ngoài truyền đến
giọng của Thẩm Đình Vĩ: “Hình như tao thấy hai người về lớp rồi, tụi bây cũng
biết Kỷ Thư không hút thuốc mà…”.
Nửa câu sau có ý sâu
xa, đám bên ngoài lại bật cười, là kiểu cười vang có ý trêu chọc.
Dư Hiểu chả hiểu mô tê
gì: “Tụi bây cười gì đấy? Bị đin à”.
Sau khi cả đám đi hết,
hai người bên trong mới lần lượt bước ra.
Bùi Tẫn nắm tay Kỷ
Thư, xoa nắn vô cùng quyến luyến, lúc ra khỏi nhà vệ sinh mới buông tay.
Kỷ Thư ngập ngừng do dự
không nói, tiếng chuông vào học vang lên.
Cuối cùng vẫn không
nói nên lời.
Tiết kế của 11A3 là tiết
thể dục, Kỷ Thư đứng trong hàng ngớ người. Bạn cùng bàn của Kỷ Thư, Trần Thư Lượng
chọt chọt cậu, quan tâm hỏi: “Sao thế? Như người mất hồn vậy”.
“Không có gì…”, hồn của
Kỷ Thư vẫn chưa về.
“Ê ê ê, nhìn kìa”. Trần
Thư Lượng giật mình ngạc nhiên, chỉ về một hướng, “Đó chẳng phải là 11A1 à, sao
cũng ra học thể dục rồi?”.
Kỷ Thư nhìn theo hướng
bạn mình chỉ. Đúng là có mấy gương mặt quen thuộc của A1 đi ra từ dãy phòng học,
Bùi Tẫn bảnh trai đi cuối nhàn nhã đập bóng, Dư Hiểu bên cạnh đang líu ra líu
ríu nói gì đó. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Kỷ Thư nghĩ ngợi chút rồi nói: “Chắc là thầy
trả tiết thể dục đó, tớ nhớ tuần trước Bùi Tẫn có nói là giáo viên Toán của các
cậu ấy xin một tiết thể dục nên tuần này trả lại”.
Trần Thư Lượng gật đầu,
hâm mộ nhìn Kỷ Thư: “Cậu với Bùi Tẫn thân thật đấy”.
“À… ừm”. Kỷ Thư lúng
túng vò đầu, không biết phải trả lời thế nào.
Hai lớp cùng học tiết
thể dục chẳng có gì lạ nhưng nếu lớp kia có Bùi Tẫn thì lại khác.
Nữ sinh trong lớp Kỷ
Thư bắt đầu ra bộ lơ đễnh chỉnh lại tóc tai, ánh mắt không ngừng ngó sang A1,
tiếng xì xào cũng dần lớn hơn.
Lúc này, thầy đọc khẩu
lệnh, cả lớp tản ra, chuẩn bị tập.
Tiết thể dục của A3
bình thường đều cho tập hai lần rồi muốn làm gì làm, còn A1 thì chạy hai vòng
quanh sân mới được tự do hoạt động.
Kỷ Thư lười biếng tập,
nam sinh đứng ở hai hàng sau nên hầu hết đều chẳng nghiêm tục tập.
Lớp A1 bắt đầu xếp
hàng, thầy Thể dục tiến hành chỉnh lại đội ngũ, phát biểu đầu giờ như thường lệ.
Lúc tập khởi động, Kỷ
Thư lặng lẽ nhìn sang lớp A1 rồi rụt mắt về như tên trộm vậy.
A1 bắt đầu chạy bộ, do
Dư Hiểu dẫn đầu.
Hai lớp đều học ở sân
điền kinh, ở cách nhau chừng một trăm mét, mà lớp A1 chạy ngược chiều với lớp
A3, nghĩa là khi chạy gần hết vòng thì sẽ gặp A3.
Kỷ Thư đứng ở hàng cuối
nên khả năng cao là lát nữa A1 sẽ từ phía sau cậu chạy qua.
Hai người họ vốn đã rất
thân thiết nhưng đây là lần đầu tiên cùng học thể dục, Kỷ Thư không khỏi thấy
căng thẳng, tuy chính cậu cũng chẳng hiểu có gì mà căng thẳng nữa.
Bài tập cuối cùng là tập
thể cùng làm, đội ngũ lớp A1 sắp chạy qua, hơi thở của Kỷ Thư bỗng chốc trở nên
nặng nhọc, tim đập như nổi trống.
Dư Hiểu chạy đầu đội
ngũ, thân thiện vẫy tay chào hỏi Kỷ Thư.
Một giây, hai giây, Kỷ
Thư nhẩm đếm. Sau tai cậu đột nhiên nóng lên, bốc hơi nóng, người kia cực kỳ gần
cậu.
Kỷ Thư đứng máy, quên
bẵng động tác, nhớ lại cảm giác mới rồi, mặt mày bỗng nhiên đỏ rần, cơn xấu hổ
từ gót chân lan ra khắp người.
Sao Bùi Tẫn lại… sao lại
ở trước mặt nhiều người như vậy… vỗ mông cậu!
Tuy chỉ lướt qua trong
nháy mắt thôi, gần như không có cảm giác, nhưng…
Kỷ Thư cắn môi, viền mắt
bắt đầu ngấn nước, đôi mắt to tròn, trong veo.
Nhưng thật sự rất mắc
cỡ đó!! Kỷ Thư đáng thương gào thét trong lòng.
Lớp A3 đã tập xong hai
lần, bắt đầu tự do hoạt động.
Kỷ Thư và Trần Thư Lượng
đến phòng thể dục mượn vợt. Cậu không thích mấy loại vận động như bóng rổ này nọ
lắm nhưng lại chung tình với cầu lông, bình thường đến tiết thể dục đều sẽ mượn
vợt rồi ra sân, tìm chỗ thoáng đãng chơi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trong phòng thể dục chỉ
còn lại cây vợt nguyên vẹn cuối cùng, Kỷ Thư khom người cầm lấy, chuẩn bị đứng
dậy thì bên cạnh bỗng có một bàn tay ghìm vợt xuống.
Kỷ Thư vừa hơi lỏng
tay thì cây vợt đã lập tức bị người ta lấy mất.
Trần Thư Lượng ở bên cạnh
thấy hết quá trình, nổi giận trước: “Bọn tôi lấy trước mà”.
Người cướp vợt là hai
nam sinh cao gầy, đồng phục mặc xuề xòa, luôn nheo mắt nhìn người khác, trông
khó chịu cực kỳ.
Hai người này cũng là
mấy nhân vật khá nổi danh của trường số 1, là thành phần bất hảo của khối 12, du
côn hàng thật giá thật.
Tên cầm đầu đút một
tay trong túi, tay kia cầm vợt ra bộ áng chừng, liếc hai người rồi nói: “Này bạn
học, nhìn cho kỹ, bây giờ cây vợt đang nằm trong tay ai”.
“Anh!”, Trần Thư Lượng
nổi nóng, “Rõ ràng là anh cướp vợt!”.
Tên kia cười nhạo: “Nè
đàn em, sao mày chứng minh được là anh đây cướp, có gan thì cướp đi”.
Kỷ Thư ngăn Trần Thư
Lượng đang nổi điên lại, bình tĩnh nói: “Hồi nãy tôi cầm vợt rồi, là anh đã giật
đi, rất nhiều học sinh ở đây đều nhìn thấy”.
Tên cướp vợt hung tợn
quét mắt nhìn chung quanh, giọng uy hiếp: “Há? Ai thấy vậy, ra đây nói nghe
nào”.
Trong phút chốc, đám
người đang hóng hớt đều làm bộ mượn dụng cụ khác, không ai dám bước ra.
Kỷ Thư không sợ: “Ai
cướp thì người đó khắc biết, tôi chỉ biết người tới trước lấy trước, vui lòng
trả vợt lại cho tôi”.
“Mày không nghe hiểu
tiếng người à?”. Tên nọ gằn giọng, “Muốn tao dạy mày cách làm người không?”.
Lúc này, tên đồng bọn
đứng bên cạnh bước tới, nhỏ giọng nói với tên cướp vợt: “Thằng này hình như là
người của Bùi Tẫn”.
Con ngươi tên cướp vợt
bỗng rụt lại, dường như nghĩ đến cái gì đó, mặt thoáng hiện nét sợ hãi, lại thấy
bây giờ Bùi Tẫn không có ở đây, cũng không muốn mất mặt, cả tiếng: “Tao sợ nó chắc?
Chẳng qua chỉ là một con chó cạnh Bùi Tẫn thôi, có tư cách cướp vợt với tao sao?”.
Mặt mày Kỷ Thư tái nhợt,
hai tên trước mặt ngạo mạn cầm vợt ra ngoài.
Trần Thư Lượng nhìn sắc
mặt của Kỷ Thư, tỏ vẻ thoải mái: “Không sao, chúng ta chơi bóng bàn cũng được”.
Kỷ Thư lắc đầu, bỗng
nói: “Đi với tớ”.
Dứt lời, đoạn bước ra
khỏi phòng thể dục.
“Đi đâu?”, Trần Thư Lượng
vội đuổi theo, hỏi.
“Đi”, đôi môi đỏ của Kỷ
Thư khép mở, “méc”.
Không khó nhận ra hai
tên ngu ngục khi nãy rất kiêng dè Bùi Tẫn, vậy sao lại không đi tìm người có thể
chống lưng cho mình chứ, huống chi đây còn là Bùi Tẫn. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Với lại, Kỷ Thư được
Bùi Tẫn nuông chiều đã quen, bị uất ức tí thôi là thấy khó chịu. Giờ mình đang
khó chịu, sao không thể tìm ông xã làm lớn chuyện lên chứ.
Kỷ Thư dẫn Trần Thư Lượng
đến sân bóng rổ, cậu không cắt ngang trận đấu của bọn họ, chỉ đứng ở khán đài,
dường như biết Bùi Tẫn nhất định sẽ đến tìm mình.
Bùi Tẫn trên sân bóng
rổ bên kia đang chơi hăng say, lúc Kỷ Thư vừa đến đã phát hiện, khóe mắt thấy
ai kia lẳng lặng đứng bên đó thì ngứa ngáy trong lòng, tay vươn lên, ném một cú
ba điểm đẹp mắt.
Dư Hiểu reo hò, rất
nhiều nữ sinh bên cạnh khẽ hô vì kinh ngạc.
Bùi Tẫn hờ hững xua
tay, ra dấu mình không chơi nữa.
Hắn chậm rãi bước đến
trước mặt Kỷ Thư, tay thỉnh thoảng phẩy vạt áo trước cho thoáng khí, trán rịn mồ
hôi, cả người tràn ngập sức sống tuổi trẻ.
Chỉ trong thời gian
vài bước chân, nội tâm Kỷ Thư đã tràn ngập uất ức, cậu vô thức với tay túm góc
áo Bùi Tẫn, cúi đầu cắn môi không nói gì.
Bùi Tẫn nhận ra tâm trạng
bất thường của Kỷ Thư, xoa mái tóc mềm mượt của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”.
Trần Thư Lượng ở cạnh
vừa thầm cảm thán ‘hai người này thân với nhau thật’, vừa cướp lời: “Hồi nãy
lúc bọn tớ đi mượn vợt thì bị mấy tên ngang ngược lớp 12 cướp mất, còn hăm đòi
dạy bọn tớ cách làm người nữa!”.
Bùi Tẫn sầm mặt, toàn
thân trở nên lạnh lẽo, cau mày, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Dạy các cậu
cách làm người?”.
Kỷ Thư đã ngẩng đầu
nhìn hắn, nghe vậy thì khẽ gật đầu, đuôi mắt ửng đỏ, trong lòng lại thấy mình
đã trở nên kiêu căng rồi.
Bùi Tẫn rũ mắt nhìn thẳng
vào mắt Kỷ Thư, giọng âm u, tàn nhẫn: “Còn mắng cậu cái gì nữa?”.
“Hết rồi”, ánh mắt Kỷ
Thư nhìn chăm chăm, khẽ đáp.
Bùi Tẫn nheo mắt,
không hỏi nữa, nắm lấy cổ tay Kỷ Thư đi ra ngoài.
Đám anh em trên sân
bóng rổ cũng nghỉ giải lao, nghe thấy Bùi Tẫn định đi dạy dỗ bọn nào đấy một
bài học thì nhao nhao phấn khích theo sau anh Bùi, y như một đám thổ phỉ cùng
thủ lĩnh nhà mình chuẩn bị đi gây sự vậy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
***************
Chương 14: Suy tư
Hai tên kia cũng không
khó tìm, cầu lông thì chỉ chơi ở sân ngoài trời hoặc nhà thi đấu thôi.
Mà với tiết trời bây
giờ, hầu hết mọi người đều chọn nhà thi đấu.
Lúc Bùi Tẫn dẫn người
vào nhà thi đấu còn gây ra sự nhốn nháo không lớn không nhỏ. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Mặt mày hắn lạnh tanh,
đằng sau là đám anh em nhìn là thấy khó dây vào, tay kéo theo Kỷ Thư trắng mềm,
nhìn kiểu gì cũng như tới quậy.
Mà thực tế, hắn đúng
là tới kiếm chuyện thật.
Tên nam sinh gây sự lớp
12 nọ chỉ thấy hôm nay chơi không đã lắm, chẳng đỡ được bao nhiêu mà cứ liên tục
nhặt cầu, sau mấy lần khom lưng thì đã thở hồng hộc.
Lại là một lần vung vợt
nhưng lần này lại không vung ra được.
Cách nơi tên nọ cầm vợt
không xa, có một bàn tay mạnh mẽ vững vàng cầm lấy đầu vợt, đè mạnh nó xuống.
Lòng tên nam sinh lớp
12 nọ giật nảy, dời mắt nhìn về phía chủ nhân bàn tay kia, mắt lập tức trợn
tròn.
Khuỷu tay không khỏi bắt
đầu run rẩy, cây vợt tuột khỏi tay, rơi vào tay người kia.
Bùi Tẫn liếc gã với vẻ
thản nhiên, nhếch môi nói: “Lý Ngật, lâu rồi không gặp”.
Lý Ngật toát mồ hôi,
chỉ thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình nghiền nát, rồi gã chợt nhìn thấy
Kỷ Thư phía sau Bùi Tẫn — người vừa bị gã giật vợt.
Lại nhớ đến lời khuyên
của thằng bạn, nhớ mấy câu vô liêm sỉ mình đã tuôn ra, mặt mày Lý Ngật lập tức
trắng bệch.
…
Lý Ngật còn sợ hãi hơn
cậu tưởng, Bùi Tẫn chỉ hỏi thăm vài câu mà đã sợ chết khiếp, trả vợt không nói,
còn cúi người xin lỗi.
Nhưng Kỷ Thư không đi
đánh cầu nữa mà cùng Bùi Tẫn dạo quanh sân, trong đầu có vô vàn thắc mắc.
Chẳng hạn như.
Tại sao Lý Ngật lại sợ
hắn như vậy?
Thật ra đây không phải
điều quan trọng nhất, quan trọng là muốn cảm ơn hắn, cảm ơn vì đã ra mặt cho
mình.
Trước đây chưa từng có
người như vậy, nhạy bén nhận ra cậu khó chịu, sau đó lập tức giúp cậu, cũng
không ai có thể khiến cậu có lòng tin đến thế, cảm thấy người ấy nhất định sẽ
là chỗ dựa cho mình.
Bùi Tẫn lười nhác dạo
quanh sân với Kỷ Thư, có cảm giác như đôi tình nhân đang bí mật yêu đương trong
khuôn viên trường vậy. Cảm giác này khiến hắn thấy vui vẻ hết sức.
“Lý Ngật trước đây khốn
nạn lắm”, Bùi Tẫn giải thích, “nên tôi từng dạy anh ta một trận”.
“À”, Kỷ Thư khẽ đáp.
Không hề khó đoán, từ
phản ứng của Lý Ngật cũng có thể nhìn ra được.
“Cảm ơn cậu”, Kỷ Thư lại
nói.
Bùi Tẫn híp mắt cười đầy
xấu xa, nói: “Chỉ cảm ơn miệng thôi à?”.
Kỷ Thư sửng sốt: “Vậy,
vậy…”. Cậu không biết còn kiểu cảm ơn nào nữa, ngẫm đến những gì Bùi Tẫn thích
thì trong đầu chỉ hiện ra toàn mấy thứ cấm trẻ nhỏ.
Bùi Tẫn không nói gì nữa,
hắn chỉ muốn chọc cậu thôi, xem xem cậu sẽ nói gì. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Nhưng có thể do ở cạnh
Bùi Tẫn lâu ngày nên đầu óc đã trở nên đen tối, Kỷ Thư ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi
nói: “Vậy để tớ… liếm cho cậu nha”.
Mắt Bùi Tẫn trở nên
đen kịt, mặt hiện vẻ sâu xa.
Liếm.
Nhưng chưa nói liếm chỗ
nào.
Một lúc sau, Bùi Tẫn mới
khàn giọng đáp: “Được thôi”.
Hai người đến khu rừng
nhỏ sau sân tập. Mấy đôi yêu nhau mặn nồng cháy bỏng thường hay đến đây nhưng
hiếm khi có hai nam sinh đẹp trai tuấn tú cùng đến như họ.
Kỷ Thư bị thiếu niên ấn
lên thân cây, quần áo mùa đông dày nên lưng không bị cấn.
“Cục cưng”, Bùi Tẫn
hôn lên môi Kỷ Thư, “Muốn liếm chỗ nào cũng được”.
Tai Kỷ Thư đỏ rần
nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được. Cậu chỉ đành run rẩy le lưỡi nhỏ mềm
mại, vịn vai Bùi Tẫn, hơi kiễng chân, liếm lên trái cổ gợi cảm của thiếu niên.
Thật ra Kỷ Thư đã nhớ
thương chỗ này của hắn từ lâu rồi.
Trái cổ của Bùi Tẫn nổi
lên rất rõ, lúc nói chuyện nó sẽ nhẹ nhàng lên xuống. Mỗi lần Kỷ Thư ngẩng đầu
nhìn Bùi Tẫn đều sẽ chú ý đến trái cổ của hắn trước tiên. So với trái cổ không
quá lớn của cậu thì Bùi Tẫn thật sự quá là ưu tú.
Bùi Tẫn rũ mắt xuống,
tay vỗ nhẹ lưng Kỷ Thư như có như không, cổ ươn ướt, có một bé cún đang nỗ lực
đánh thức hắn.
Nhưng đây thật sự
không phải nơi lý tưởng.
Kỷ Thư liếm chỗ kia
xong, thở dốc rụt lưỡi về, sau đó lại ngậm lấy, dùng răng nhỏ cắn nhẹ.
Bùi Tẫn để mặc cậu muốn
làm gì thì làm, như thể giao mệnh môn [11] của mình cho người
ta không chút đề phòng.
[11] [命门]: huyệt vị trong Trung y, là
trung điểm giữa thận trái và thận phải, nơi tạo ra sinh mệnh, cội gốc cho sự
sinh sản, nơi phát nguồn của tạng phủ, là cửa trọng yếu của sinh mệnh nên được
gọi là mệnh môn, ý nói giao yếu điểm cho đối phương.
Chẳng sao cả.
Bùi Tẫn thầm nghĩ.
Cắn đứt cũng chẳng hề
chi.
Hắn đã bắt đầu chờ
mong cảnh máu của mình chảy vào họng Kỷ Thư, chỉ cần nghĩ người đó là Kỷ Thư, toàn
thân hắn liền run bần bật.
Tiếng chuông tan học
vang lên, cả hai cùng hoàn hồn lại.
Kỷ Thư đỏ mặt tách khỏi
hắn, cố làm lơ sự kích động ở nửa người dưới nhưng tim lại đập thình thịch như
nổi trống.
…
Trở về lớp, Kỷ Thư ngồi
yên một lúc mới bình tĩnh lại, Trần Thư Lượng bỗng lên tiếng: “Cậu đang hẹn hò
ai à?”.
Kỷ Thư bật thẳng người:
“Cậu nói gì thế?”.
“À có gì đâu”, Trần
Thư Lượng cắn một miếng thanh cay [12], “Hỏi chơi thôi, tại
mặt cậu đỏ rần kìa, y như chớm yêu á”.
[12] Thanh cay [辣条] (cũng gọi là mì căn lớn, gân
bò chay, v.v.) là món ăn vặt phổ biến của Trung Quốc, đặc sản Hồ Nam, được chế
biến chủ yếu từ bột mì hoặc ngũ cốc, đậu đỗ và thành phần quan trọng là ớt,
cùng các loại gia vị, phụ gia khác; rất đa dạng như dạng sợi, dạng que, dạng
lát, v.v.
Kỷ Thư chột dạ lắc đầu
quầy quậy.
Cậu và Bùi Tẫn bây giờ,
đúng là chẳng có quan hệ gì cả, ít nhất thì Bùi Tẫn chưa từng nói rõ quan hệ giữa
hai người họ rốt cuộc là thế nào.
Kể cả khi có trở thành
kiểu quan hệ đó thì cũng không thể tùy tiện nói với người khác được.
Dù sao hai người cũng
đều là con trai.
Mọi người có thể coi
thường Kỷ Thư cậu nhưng cậu không muốn Bùi Tẫn bị tổn thương.
Chỉ có người từng tiếp
xúc với Bùi Tẫn mới biết.
Người này lóa mắt rực
rỡ đến nhường nào.
Giờ tan học, Kỷ Thư mở
di động ra xem thì phát hiện mấy tin nhắn mà Thẩm Đình Vĩ gửi cho mình —
【 Kỷ Thư, có phải thằng
Địch Giang tới tìm cậu không, nó khai tôi ra rồi hả? 】
.
【 Hầy, tôi chưa nói gì
với nó chuyện của ông với A Tẫn đâu, không có nói gì thừa thãi hết á, túm lại
là ông đừng để bụng nha 】 .
【 Thấy tâm trí ông hai
bữa nay cứ để trên trời, là đang rầu vụ nó nhờ ông à. An tâm, nếu ông không muốn
giúp thì Địch Giang nó cũng không để tâm đâu, đừng miễn cưỡng bản thân 】
.
Kỷ Thư nhìn một lúc
lâu, nhíu mày đánh chữ —
【 Không phải không muốn
giúp, chỉ là tớ đang nghĩ xem nên giúp sao thôi 】
.
Thẩm Đình Vĩ bên kia
dường như biết đến giờ tan học thì Kỷ Thư sẽ trả lời tin nhắn nên luôn để ý điện
thoại, lập tức nhắn lại.
【 Có gì mà phải suy
nghĩ, ông quyến rũ A Tẫn là được mà, quyến rũ mấy lần thì chẳng phải nó sẽ đồng
ý thôi sao 】 .
Kỷ Thư nhìn tin nhắn vừa
bật ra trên màn hình, bỗng mềm tay làm di động rớt ‘rầm’ xuống bàn. Mấy học sinh
trực nhật nghi hoặc nhìn sang thì thấy Kỷ Thư đứng bật dậy, mặt mày đỏ lựng.
Kỷ Thư vội cầm lấy điện
thoại, đeo cặp rồi mau chóng chạy ra khỏi lớp bằng cửa sau. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Tuy cũng ngờ ngợ Thẩm
Đình Vĩ đã biết gì đó rồi nhưng bất ngờ bị nói thẳng như vậy… khó mà không làm
người ta thấy xấu hổ.
Thế nhưng.
Nội tâm Kỷ Thư thoáng
lay động, ngẫm nghĩ xem cách ‘quyến rũ’ này… có khả thi không.
*************
Chương 15: Không nên uổng phí
Chẳng mấy chốc đã kết
thúc ngày thứ Sáu. Do hai ngày tới được nghỉ nên sau giờ tan học, không ít học
sinh không về nhà ngay, hoặc ở lại trường hoặc đi chơi với bạn bè. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Đám Bùi Tẫn vừa ra khỏi
trường đã thấy Địch Giang và vài tên bên trường số 5 đang chờ ở cổng trường, người
thì đứng hút thuốc nom y như du côn, kẻ lại đạp ván trượt làm màu trượt tới trượt
lui như ngầu lắm.
Địch Giang chào Bùi Tẫn,
ánh mắt vô tình lướt qua Kỷ Thư luôn theo cạnh hắn.
Kỷ Thư dời mắt đi, khẽ
gật đầu.
Địch Giang thoáng thở
phào, nói: “A Tẫn, nay đi đâu đây”.
Bùi Tẫn lười nhác nhướng
mắt lên, quàng cặp một bên, áo đồng phục mở ra để lộ họa tiết của chiếc áo hoodie
thời thượng bên trong. Hắn quay đầu ngó Kỷ Thư, không trả lời Địch Giang ngay
mà hỏi Kỷ Thư: “Về nhà?”.
Ý hắn là Kỷ Thư có cần
về nhà sớm không, Kỷ Thư hiểu ý hắn nhưng những người khác thì không.
Đầu Địch Giang đầy dấu
chấm hỏi, chỉ nghe Kỷ Thư đáp: “Có”.
Bùi Tẫn đá đá ván trượt
dưới chân Địch Giang, thản nhiên nói: “Nghe thấy chưa, không đi, phải về nhà rồi”.
Địch Giang gian nan
nói: “… Kỷ Thư về nhà thì lan quyên gì tới mày?”.
Thẩm Đình Vĩ bên cạnh
không khỏi nháy mắt ra hiệu với Địch Giang, nghĩ thầm, người ta ngày nào cũng
cùng về nhà, tên Địch Giang học khác trường này tất nhiên chẳng biết cái quái
gì rồi.
Bùi Tẫn chẳng buồn giải
thích nhiều, chỉ bố thí cho hắn ta ánh mắt như nhìn một kẻ ngu ngục rồi đi về
hướng nhà của Kỷ Thư.
Kỷ Thư vội đuổi theo,
nội tâm nơm nớp lo sợ.
Mấy người ở lại ngơ
ngác nhìn nhau, trong đó Dư Hiểu và Địch Giang thì đực mặt chả hiểu làm sao,
còn Thẩm Đình Vĩ lộ vẻ sâu xa, nở nụ cười như người mẹ hiền.
…
Bầu không khí của hai
người đi riêng bên này thì không thoải mái lắm. Kỷ Thư cứ ngoái đầu mãi, đến
khi khuất khỏi tầm nhìn của đám Địch Giang thì bước chân cố ý chậm lại, thậm
chí là lề mề không đi.
Bùi Tẫn bất đắc dĩ phải
thả chậm bước chân, thật sự đoán không ra Kỷ Thư đang nghĩ gì, chỉ đành nắm cổ
tay cậu, kéo vào một hẻm nhỏ vắng người.
Sau khi chung quanh trở
nên ắng lặng, đầu óc Kỷ Thư lập tức tràn ngập hai chữ ‘quyến rũ’ viết hoa, in đậm,
cả gan giơ tay nắm lấy bàn tay vừa kéo cổ tay mình. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Bùi Tẫn sửng sốt, tay
lại nhanh như chớp đổi khách thành chủ, mỉm cười hỏi: “Hôm nay sao chủ động vậy
ta?”.
Kỷ Thư cảm nhận được
nhiệt độ trên mu bàn tay, né tránh câu hỏi của hắn, chỉ thỏ thẻ: “Lúc mới tan học,
tớ có nhắn với mẹ là hôm nay tới nhà bạn học chơi”.
Bùi Tẫn chưa kịp phản ứng
lại, cau mày hỏi: “Bạn học nào?”.
Kỷ Thư xí hổ ngó hắn,
ra bộ bực dọc: “Còn bạn học nào nữa chứ”.
Bùi Tẫn ngộ ra, ánh mắt
thoáng biến đổi, bóp nắn bàn tay đang nắm, mập mờ lên tiếng: “Muốn à?”.
Vốn cố tình ghẹo Kỷ
Thư thôi, ai ngờ Kỷ Thư chỉ nghĩ ngợi vài giây rồi vừa xấu hổ vừa sờ sợ thật sự
khẽ gật đầu.
“… Đệt”, Bùi Tẫn thở hắt
ra, “Vậy thì đừng trách tôi mần cưng đấy”.
Mần làm sao thì cả hai
đều biết rõ, đã nói đến nước này rồi, chuyện tiếp theo cũng dễ dàng hơn.
Nhà Bùi Tẫn vốn cách
trường không xa. Do trong lòng hai người đã phóng cả siêu xe luôn rồi nên đoạn
đường sau đó chúng ta có thể bỏ qua.
Sau khi vào nhà Bùi Tẫn,
Kỷ Thư còn lo lắng bất an thầm nghĩ, nhỡ để ba mẹ hắn biết hai người họ luôn
làm trò càn rỡ ở đây, Bùi Tẫn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.
Chưa kịp nghĩ nhiều
hơn, Bùi Tẫn đã đưa cho Kỷ Thư một bộ quần áo sạch sẽ, bảo cậu vào tắm trước.
Nhà Bùi Tẫn có ba phòng
tắm, một cái dùng chung ở phòng khách, hai cái riêng nằm ở hai phòng ngủ chính,
Bùi Tẫn bảo Kỷ Thư đi tắm ở phòng tắm trong phòng mình, bên trong có đầy đủ đồ
dùng.
Kỷ Thư nhận lấy rồi đưa
mắt nhìn Bùi Tẫn đứng trước tủ đồ sửa sang lại quần áo, chưa đi ngay.
Kỷ Thư siết nắm tay
như tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, cậu đặt quần áo sạch lên giường, cứ thế đứng
sau lưng Bùi Tẫn bắt đầu thoát y.
Bùi Tẫn nghe thấy tiếng
sột soạt sau lưng, hắn đóng cửa tủ lại, xoay người thì thấy cảnh tượng thế này.
Nửa người trên của Kỷ
Thư đã cởi gần hết, chỉ còn lại lớp áo sơ mi, cúc áo đã cởi đến những cúc cuối
cùng, phía trên thoáng ẩn thoáng hiện hai điểm đỏ đậm dần đỏ lên vì cọ xát với
quần áo.
Bùi Tẫn ngớ người,
lòng sắp phát điên vì ai kia rồi, một lúc lâu sau mới tìm lại giọng mình: “Cục
cưng, thèm được tôi chơi à, không đợi nổi nữa?”.
Mặt mày Kỷ Thư đỏ chót
vì lời lẽ thô tục của hắn, khóe mắt nhìn thấy phía dưới của hắn đã bắt đầu “dựng
lều”, sâu sắc cảm thấy mình phải đổ thêm chút dầu nữa, thầm nghĩ một chốc rồi
nhẹ nhàng cất tiếng: “A Tẫn, chúng ta tắm chung được không”.
Bùi Tẫn cười cười, còn
không nhận ra hôm nay Kỷ Thư cố tình dụ dỗ thì hắn không phải Bùi Tẫn nữa, “Được
chứ, dĩ nhiên là được rồi”.
Gần như hắn vừa dứt lời,
Kỷ Thư đã bị một sức mạnh nào đó kéo vào phòng tắm. Cậu bị người ta bế lên bồn
rửa tay ngồi, nhìn Bùi Tẫn thô bạo chậm rãi cởi quần áo trên người. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Đến khi cả hai đều trần
trụi, cậu bé của Bùi Tẫn đã ngẩng cao đầu, hùng dũng oai vệ vỗ vào cơ bụng hắn,
dù là ai, nhìn thấy cảnh tượng tràn ngập hương vị hormone nam tính này cũng sẽ
mềm chân.
Kỷ Thư cắn môi, lòng vẫn
chưa quên chuyện quyến rũ hắn, cậu cẩn thận nhảy khỏi bồn rửa tay, dịu ngoan quỳ
xuống giữa hai chân thiếu niên.
Bùi Tẫn biết cậu muốn
làm gì, đưa tay xoa xoa tóc cậu với cơn thèm khát khôn cùng.
Tim Kỷ Thư đập thình
thịch như nổi trống, vươn tay chạm nhẹ vào vật to lớn trước mặt, hơi nóng vấn
vít quanh mặt cậu, hun cậu đến độ dương vật của bản thân cũng run run cứng lên.
Cậu hé miệng, vươn lưỡi
liếm nhẹ như thăm dò.
Gậy thịt của Bùi Tẫn bị
kích thích run rẩy, đánh cả vào mặt Kỷ Thư.
Nước trong miệng Kỷ
Thư chỉ có Bùi Tẫn từng được nếm, hắn biết cực kỳ rõ nó ngọt đến nhường nào, hiện
giờ lại đang dần thấm ướt người anh em của hắn, không khỏi dâng trào cảm giác
sung sướng từ sâu trong nội tâm.
Kỷ Thư há miệng ngâm lấy
đỉnh đầu, bú mút không chút kỹ xảo, y như đang mút một cây kẹo que cỡ lớn vậy.
Mùi dương vật của Bùi
Tẫn không khó ngửi, vừa nãy còn được rửa trong lúc hỗn loạn, càng sạch sẽ oai
phong vô cùng.
Bên trên nổi đầy gân
xanh, không sẫm màu, túi cầu được Kỷ Thư nắm lấy, thỉnh thoảng cậu lại xoa nắn,
miệng say sưa mút gậy thịt, đầu lưỡi liếm ngon lành đến là vui vẻ, chỉ muốn cố
hết sức hầu hạ vật to lớn này.
Thật ra đây không phải
lần đầu cậu mút cho Bùi Tẫn, có điều lần trước Bùi Tẫn chủ động yêu cầu, lại chỉ
cho Kỷ Thư liếm mấy cái đã kéo người ta dậy, không muốn để cậu làm nhiều hơn,
mà lần này do Kỷ Thư chủ động.
Khoang miệng mềm mại,
ướt át bọc lấy dương vật cực lớn. Bùi Tẫn được bú cho sướng tê người, nửa người
dưới vô thức hẩy lên, Kỷ Thư ra sức ngậm sâu vào trong, cho đến khi chạm đến cổ
họng, kích thích cậu bé của Bùi Tẫn căng phồng, không kìm được nữa mà bắn ra.
Kỷ Thư chưa kịp ho đã
bị bắn ngập miệng. Do quá nhiều mà có một ít bắn cả vào trong họng, bị nuốt xuống
theo nước bọt, còn một ít thực sự không nuốt được mà theo khóe miệng Kỷ Thư chậm
rãi chảy xuống, rồi như có mục đích, chảy xuống cổ, đến đầu vú đỏ au hoặc quanh
quầng vú, đánh vào thị giác người nhìn, nom dâm loạn chết người.
Ánh mắt Bùi Tẫn đọng lại
đầy nguy hiểm, dương vật vừa bắn lập tức cứng trở lại, trông còn ngạo nghễ hơn
mới nãy.
Kỷ Thư xụi lơ tại chỗ,
trên mặt trên người đã rối bời, gậy thịt phía trước gần như cứng lên trước mắt
cậu, làm cậu phải quay mặt đi, mắt ửng đỏ.
Kỷ Thư đã được lĩnh hội
sự lợi hại của nó vào lần đầu bị bóc tem rồi.
Bồn tắm đã được đổ đầy
nước ấm, Bùi Tẫn thở hắt ra, kéo Kỷ Thư đang ngồi bệt dưới đất dậy, để cậu ngồi
vào bồn.
Kỷ Thư đã mềm nhũn
chân ngồi vào bồn tắm, Bùi Tẫn cũng vào theo sát sau đấy. Trong lúc đó hắn còn
búng nhẹ vào thằng đệ không an phận giữa hai chân, rồi bất ngờ ngồi xuống. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Hai thiếu niên có vóc
người cao lớn cùng ngồi trong bồn tắm khiến nước trong bồn lập tức tràn ra,
không gian hơi chật chội, Kỷ Thư chỉ có thể ngồi trên đùi Bùi Tẫn, hơi cúi đầu
cùng Bùi Tẫn trao đổi môi hôn.
Dương vật của cả hai
quấn quýt lấy nhau trong làn nước. Kỷ Thư đã súc miệng nhân lúc Bùi Tẫn bước
vào bồn tắm, khoang miệng lúc này được nước bọt trung hòa, cũng đã lấy lại vị
ngọt ngào trước đó, khiến Bùi Tẫn hận không thể nuốt sạch nước bọt của Kỷ Thư,
sau lại mút lấy đầu lưỡi cậu không buông.
“Ưm a…”. Kỷ Thư vô thức
cất tiếng rên khẽ, như không chịu nổi mà rụt người về sau. Không để Bùi Tẫn hôn
với theo, Kỷ Thư ưỡn thẳng người, bóp đầu ngực, chủ động dâng đầu ti bên phải đến
sát miệng Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn thỏa mãn cậu,
cắn liếm rồi day nhẹ. Kỷ Thư hôm nay cuốn hút lạ thường, mỗi một cử chỉ đều cực
kỳ quyến rũ, khiến Bùi Tẫn nghi ngờ có phải hôm nay Kỷ Thư định ép khô hắn hay
không.
Đệt, có bị ép khô cũng
đáng.
Vật ở phía dưới của cả
hai đã cứng ngắc, nước trong bồn tắm cũng bị hai người làm tràn gần hết, chỉ
còn lại chút nước ở đáy bồn.
Kỷ Thư lặng lẽ định tự
nới rộng cho mình, còn chưa kịp ấn vào động nhỏ phía sau đã thấy chặt khít — là
hai ngón tay của Bùi Tẫn đang quấy loạn bên trong.
Do ngâm nước nãy giờ,
chỗ bí ẩn kia cũng mềm đi một chút nên không khó khuếch trương.
Khoái cảm ở phía sau
ngày càng nhiều, Kỷ Thư thất thần, như không thể gượng nổi mà gục đầu vào vai
Bùi Tẫn, hơi thở phả vào cổ hắn, tiếng thở dốc khe khẽ quẩn quanh tai Bùi Tẫn.
Mãi đến khi nơi phía
sau phát ra tiếng nước lép nhép, Bùi Tẫn mới rút ngón tay ra, cầm lấy áo mưa đã
chuẩn bị trước, lưu loát xé bao — hôm nay xài vị quýt.
Bùi Tẫn đỡ eo Kỷ Thư
ngồi lên. Hai người cùng nhìn miệng huyệt mấp máy từ từ nuốt lấy dương vật cực
lớn kia, cảm giác vật lạ tiến vào càng lúc càng tăng, mãi đến khi đôi bên hoàn
toàn gắn kết, Kỷ Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Điểm quan trọng của tư
thế này phải nhờ vào Kỷ Thư. Vì vậy Kỷ Thư xoay hông, gian nan nhấc lên nhún xuống,
cậu bé phía trước thỉnh thoảng lại cọ vào bụng Bùi Tẫn, khiến cậu vừa sướng vừa
ngượng.
“A…”, Kỷ Thư nuốt nước
miếng, di chuyển vài cái thì không tiếp tục được nữa, “A Tẫn, tớ mệt quá”.
Bùi Tẫn khàn giọng ‘ừ’
một tiếng, xấu xa hỏi ngược lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?”.
“Hức hức… Cậu làm đi,
cậu di chuyển đi mà”, giọng Kỷ Thư ngọt ngấy như làm nũng, “được không…”.
Bùi Tẫn hoàn toàn mất
kiểm soát, mắt đỏ lên, ghìm eo nhỏ của Kỷ Thư rồi bắt đầu ấn xuống, cái sau sâu
hơn cái trước, mỗi một cú thúc đều đâm thẳng vào điểm G, khoái cảm ồ ạt ập đến.
Kỷ Thư bị đâm chọc không nói nổi một câu hoàn chỉnh, họng cất tiếng nức nở. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
“Gọi tôi là gì nào?”.
Bùi Tẫn mạnh mẽ ra vào, thầm nghĩ phải uỵch chết Kỷ Thư quyến rũ khác thường
hôm nay.
“Gọi cậu…”. Kỷ Thư bám
lên bờ vai rộng của hắn, ngón chân cuộn quắp lại vì sướng, nhớ lại xưng hô Bùi
Tẫn thích nghe, “Gọi… cậu, ông xã… A”.
Động nhỏ bị thúc mạnh
vào, Kỷ Thư bị đâm chọc phải thét lên, miệng liên tục gọi ‘ông xã’ từng tiếng
không rõ ràng, “Ông xã, ông xã ơi, a a a, chậm một chút, hức”.
Tiếng van xin của Kỷ
Thư không hề khiến những cú va chạm chậm hơn, trái lại còn kích thích thằng đệ
của Bùi Tẫn lớn hơn nữa, động tác càng lúc càng nhanh, đưa đẩy sâu vào bên
trong, vào nơi thịt mềm kia, thật sự muốn chơi chết Kỷ Thư.
Nơi phía trước bắn ra,
lỗ hậu cũng bắt đầu mấp máy co rút, Kỷ Thư bất giác thít chặt lấy gậy thịt của
Bùi Tẫn, mãi đến khi hai người lần lượt cùng cao trào.
Kỷ Thư được chơi sướng
tê người, chỉ thấy trước mắt như lóe lên ánh sáng trắng, miệng lại bị thiếu
niên phủ lên, bị người ta ngậm lấy đầu lưỡi mặc sức bắt nạt.
Bùi Tẫn nâng mông Kỷ
Thư lên, phía dưới của cả hai vẫn còn gắn chặt vào nhau, hai người từ từ đứng dậy,
bước ra khỏi bồn tắm. Mỗi bước đều khiến phía dưới đưa đẩy, mỗi cú đâm lại khiến
nước trào ra.
Cơ thể Kỷ Thư được ai
kia lấy khăn lau sạch, rồi quấn khăn lại, hai người ra khỏi nhà tắm.
Kỷ Thư lại được đặt xuống
chiếc giường lớn quen thuộc, chân quấn trên hông Bùi Tẫn, lỗ hậu tham lam nuốt
lấy vật khổng lồ của Bùi Tẫn, một lúc lâu không nhúc nhích, động nhỏ thèm ăn
khó chịu mấp máy.
Bùi Tẫn nằm trên người
Kỷ Thư, bắt đầu chín nông một sâu đâm vào trong, Kỷ Thư lại thấy ngứa không
thôi, nức nở: “Ông xã, em khó chịu, khó chịu quá”.
Bùi Tẫn đương nhiên biết
cậu khó chịu chỗ nào nhưng không chịu cho cậu thỏa nguyện, chậm rãi cọ sát: “Cục
cưng, muốn không?”.
Kỷ Thư lầm bầm: “Muốn…”.
“Vậy nói tôi nghe…”,
Bùi Tẫn kề sát tai Kỷ Thư, thầm thì như thôi miên, “Có chuyện gì sao, làm cục
cưng nhà ta hôm nay chủ động như vậy, thật sự làm tôi…”.
Phía dưới lại hẩy lên,
Kỷ Thư kêu thành tiếng.
“Làm tôi…”, Bùi Tẫn
nói tiếp, “… muốn chết luôn trên người cưng đấy”.
Đôi mắt mất đi tiêu cự
của Kỷ Thư thoáng đọng lại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng, cảm thấy
giờ chính là lúc để thổi gió bên gối [13], “Địch Giang… muốn cậu
gia nhập… vào đội của cậu ấy, nên có đến… nhờ tớ”.
[13] xuy chẩm biên phóng [吹枕边风]: “thổi gió bên gối”, người vợ
đưa ra những ý kiến/yêu cầu với chồng lúc chung gối, những lời thủ thỉ ấy được
ví như “gió bên gối”, nhỏ nhẹ nhưng khiến người nghe nghiêng ngả không yên.
Kể từng tiếng ngắt
quãng nhưng cũng đủ để Bùi Tẫn hiểu ý, hắn bật cười: “Nên bảo cưng thổi gió bên
gối tôi à?”.
Phía dưới của Kỷ Thư
chậm chạp không được thỏa mãn, kể ra được như vậy đã là cực hạn rồi, đoạn sau
làm sao cũng không chịu trả lời.
Eo Bùi Tẫn bắt đầu
phát lực, mạnh mẽ đâm thọc vào cơ thể Kỷ Thư, khẽ cười: “Gió bên gối này, khỏi
phải nói, mẹ nó đúng là hữu hiệu thật”.
Kỷ Thư mơ màng nghe thấy
câu đó, chợt thấy mình đã hoàn thành “việc lớn”, lúc thiếp đi còn nghĩ, cậu đã
trả giá không ít vì chiến đội của Địch Giang rồi, hôm nay vì dụ dỗ Bùi Tẫn mà vứt
luôn cả mặt mũi, nếu không thắng thì đúng là uổng phí. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Đúng, uổng phí lắm đấy.
*****************
kkkkk
Trả lờiXóaBạn nhỏ Kỷ Thư hy sinh vì đại cuộc, thật đáng ngưỡng mộ :v
Trả lờiXóaU là trời bé đi méc chồng kìaaaaa
Trả lờiXóa