Edit + Beta: Carly
Chương 16: Cảm giác an toàn
【 Cậu trâu bò vậy! 】
.
【 A Tẫn đồng ý gia nhập
đội của tôi rồi, tôi cam đoan, quán quân cuộc thi này chắc chắn thuộc về bọn
tôi! 】 .
【 Mà nói đến thì sao cậu
thuyết phục A Tẫn được vậy? 】 .
【 Bội phục (*_ _)人.jpg 】
.
Kỷ Thư mím đôi môi
sưng đỏ, tay phải chậm chạp xoa nắn eo lưng mỏi nhừ, đau nhức của mình, nhìn đống
tin nhắn Địch Giang gửi qua, rơi vào trầm tư. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Thuyết phục thế nào ấy
à?
Chẳng lẽ còn thuật lại
cho cậu nghe?
Kỷ Thư hết cách, chỉ
đành tìm đại lý do đáp lại.
Bùi Tẫn sáp lại xem di
động của cậu, liếc sơ qua lịch sử trò chuyện của hai người, “Không cần để ý tới
nó, nó ngu ngục lắm”.
Kỷ Thư nghe lời, không
trả lời tin nhắn của Địch Giang.
Nhưng không ngờ Địch
Giang lại hiếu kỳ hơn dự đoán, cứ hỏi không ngừng, như muốn dội bom WeChat của
Kỷ Thư đến hơn 99+ tin.
Đáng tiếc, cách thuyết
phục kia đã định trước là không thể nói với hắn ta rồi.
Sáng nay Kỷ Thư vừa dậy
thì lập tức muốn về nhà, cậu sợ ba mẹ lo, nhưng ba mẹ lại nhắn tin nói hôm nay
có cuộc phẫu thuật đột xuất rất quan trọng, cần hai người đang nghỉ phép phải
trở lại công việc.
Ở nhà không có ai, vậy
Kỷ Thư không cần phải về nữa.
Đúng lúc chiều nay Địch
Giang hẹn luyện tập cho cuộc thi đấu, nói muốn Bùi Tẫn đến làm quen thích ứng với
bọn hắn một chút, vì thế hẹn hai người đến quán net.
Vẫn là quán net quen
thuộc đó, lúc Bùi Tẫn dẫn Kỷ Thư đến, bên trong đã bắt đầu rồi.
Có rất nhiều người vây
quanh Địch Giang, có người bên trường số 1, cũng có người bên trường số 5, mắt
ai nấy đều trợn tròn, sáng rực nhìn thao tác của hắn ta, miệng la to ‘trâu bò
vãi’.
Cho đến khi Bùi Tẫn khởi
động máy, đám người vốn vây quanh Địch Giang tức thì giảm mất một nửa, Địch
Giang lớn tiếng níu lại: “Đừng đi, xem chiêu của tao ngầu không này!”.
Nhưng chẳng ai thèm để
ý đến vẻ làm lố của hắn ta.
Kỷ Thư ngồi cạnh Bùi Tẫn,
mở máy tìm phim xem, tìm hoài mà không ưng cái nào đành đứng dậy vào phòng vệ
sinh rửa tay.
Đúng lúc chạm mặt Thẩm
Đình Vĩ mới vừa xả nước đi ra.
Hai người gật đầu chào
nhau. Nhân lúc Kỷ Thư bóp lấy nước rửa tay, Thẩm Đình Vĩ quan sát mặt Kỷ Thư
trong gương một lúc, lên tiếng tấm tắc: “Anh Bùi mãnh liệt ghê, nhìn môi cậu
kìa…”.
Kỷ Thư chột dạ ngó
mình trong gương, hỏi: “Rõ lắm hả?”.
“Cũng không phải”, Thẩm
Đình Vĩ nghiêm túc trả lời, “Người khác sẽ chỉ nghĩ cậu bị ong đốt thôi, còn
người biết chuyện như tôi lại sẽ nghĩ đến mấy chuyện không thể miêu tả được…”.
Kỷ Thư ‘ồ’ một tiếng rồi
không nói gì, bọt trên tay càng lúc càng nhiều, hương thơm tỏa khắp phòng vệ
sinh.
Thẩm Đình Vĩ không vội
đi, hiếm lắm mới có thể ở riêng với Kỷ Thư, làm sao cũng phải hóng hớt được
chút gì chứ, chung quy là do cậu ta rất rất rất tò mò chuyện yêu đương của Bùi
Tẫn và Kỷ Thư.
“Anh Kỷ nè…”, Thẩm
Đình Vĩ đắn đo câu chữ, “Hẹn hò với A Tẫn có cảm giác thế nào?”.
Động tác xả nước của Kỷ
Thư thoáng sững lại, cụp mắt đáp: “Bọn tớ không có hẹn hò”.
Thẩm Đình Vĩ hoảng sợ
không thôi, nói loạn xạ: “… Hai người định đăng ký kết hôn luôn hả?!”.
“…”. Kỷ Thư ngó cậu
ta, đành nói, “Không phải, thật ra tớ cũng không biết quan hệ giữa bọn tớ là gì
nữa”.
Thẩm Đình Vĩ nhíu mày
ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy nhất định có hiểu lầm gì đó trong đây rồi. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Người tốt đã giúp thì
giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên: “Tôi thấy cậu tìm dịp nào nói
chuyện rõ ràng với A Tẫn đi, không thì hai người sẽ ở cạnh nhau mà cứ mông lung
thế này mãi đấy… không phát triển đến cảnh giày vò khổ đau đúng là kỳ tích”.
“Anh Vĩ”, Kỷ Thư giũ
nước trên tay, nghiêm túc nói, “Đừng đọc tiểu thuyết nhiều quá”.
Thẩm Đình Vĩ: “…”.
Lúc Kỷ Thư trở về chỗ,
Bùi Tẫn đã đánh xong một trận. Trên giao diện máy tính của hắn đầy những dòng
‘666’, ‘ngầu vãi linh hồn’ [14] do phe kia gửi tới.
Kỷ Thư nhìn thoáng qua, không còn tâm tư tìm phim nữa.
[14] 666 phát âm là /liùliùliù/,
có cách đọc tương đồng với 牛 /Niú/ mang ý khen ai đó quá giỏi,
kỹ năng trâu bò, khiến người khác cảm phục.
Cụm sau gốc là [牛逼克拉斯] ngưu bức class: class là ưu
tú, tuyệt vời, đỉnh của chóp; cả cụm mang ý trên cả xuất sắc, cấp độ cao hơn cả
"trâu bò".
Những lời Thẩm Đình Vĩ
nói lại hiện ra trong đầu, cậu cũng thấy đã đến lúc nên nói chuyện rõ ràng với
Bùi Tẫn.
…
Thứ Hai, ngày đi học.
Kỷ Thư đến văn phòng
tìm giáo viên dạy Toán hỏi bài.
Giáo viên dạy Toán lớp
11A3 cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A1. Lúc Kỷ Thư đến, thầy
Toán đang có cuộc họp nhỏ với ban cán sự lớp.
Kỷ Thư thấy thầy đang
bận, định để giờ giải lao kế thì lại đến hỏi, ai ngờ bị lớp trưởng A1 gọi lại.
Lớp trưởng 11A1 gãi đầu,
hăng hái nói: “Kỷ Thư! Kỷ Thư có thể giúp được!”.
Kỷ Thư: “…”.
Vừa nghe thấy chữ
‘giúp’, chân cậu liền mềm nhũn.
Thầy tỏ vẻ ngạc nhiên,
lớp trưởng A1 lên tiếng giải thích: “Bọn tớ và thầy đang thảo luận chuyện của
Bùi Tẫn. Đợt kiểm tra hàng tuần tuần trước, cậu ấy nộp giấy trắng, nghe nói là
ngủ cả buổi trong phòng thi, mà bọn tớ đều biết rõ trình độ của cậu ấy, cũng biết
chuyện này chỉ có thể trông chờ vào chính Bùi Tẫn thôi”.
“Nhưng mà”, lớp phó học
tập lớp A1 nói tiếp, “Bọn tớ sao mà khuyên cậu ấy nổi, cậu ấy liếc cái đã dọa bọn
này muốn quỳ lạy hát Chinh phục [15] rồi, nhưng cũng
không thể bỏ mặc được. Điểm trung bình đợt kiểm tra hàng tuần lần trước của lớp
tớ xếp chót đó…”.
[15] Một câu đùa của dân mạng
TQ: Nguyên văn là [跪下唱征服] quỳ xuống hát chinh phục, 【 Chinh phục 】 là bài hát nổi tiếng của ca sĩ
Na Anh, trong đoạn điệp khúc có câu [就这样被你征服,切断了所有的后路]: tôi cứ thế bị bạn đánh bại, bị cắt mọi đường lui, ý nói
kẻ thù chịu thua, khâm phục sự mạnh mẽ, kiên cường của đối phương.
Lớp trưởng A1 nói tiếp:
“Tớ biết cậu rất thân với Bùi Tẫn, mai là bắt đầu bài kiểm tra tuần này rồi, cậu
có thể nói cậu ấy… ít nhất đừng ngủ được không?”.
Ánh mắt chúng cán sự lớp
và giáo viên Toán nhìn Kỷ Thư đều vô cùng tha thiết, trao hết hy vọng cho cậu.
Kỷ Thư nuốt miếng nước
bọt, cảm thấy eo lưng của mình lần này đừng hòng khỏe lại nữa. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Sau khi ra khỏi văn
phòng, đầu tiên Kỷ Thư về lớp, lấy quyển bài tập Toán rồi chạy lên lớp A1 trên
lầu.
Bùi Tẫn đang chơi Đấu
Địa chủ với đám Dư Hiểu, điêu luyện ra bài, Thẩm Đình Vĩ ở đối diện đã mướt mồ
hôi.
Kỷ Thư đến rất đúng
lúc, cứu bọn hắn khỏi biển lửa.
Dư Hiểu cực kỳ biết điều
ra phía sau ngồi, nhường chỗ cho Kỷ Thư.
Kỷ Thư ngồi xuống, lật
bài ra làm, bỏ qua những câu căn bản, lật thẳng đến mấy câu tự luận khó phía
sau, chỉ vào một câu chưa làm: “Câu này tớ không biết làm”.
Bùi Tẫn ngó xem rồi giải
thích chi tiết, bài bản cách làm. Kỷ Thư nghe xong, lập tức vỗ tay khen: “Cậu lợi
hại thật! A Tẫn, bài kiểm tra ngày mai nhất định chỉ là chuyện nhỏ với cậu!”.
Bùi Tẫn bật cười, nói
thẳng: “Tối nay phải huấn luyện rồi, chắc mai sẽ… ngủ bù trong phòng thi”.
Kỷ Thư nghẹn họng, hạ
giọng nói khẽ: “Cậu không thể nghiêm túc thi sao”.
“Hửm?”, Bùi Tẫn thư
thái ngả lưng ra ghế, chống cằm, cười nói: “Muốn tôi nghiêm túc làm bài?”.
Kỷ Thư gật đầu, nói
nghiêm trang: “Cậu thông minh vậy mà, rõ ràng chỉ cần chăm chỉ là có thể làm
bài tốt… Làm sao đây, tự dưng tớ hối hận vì bảo cậu đi thi đấu rồi”.
Nói nói một hồi, lòng
Kỷ Thư chợt trống rỗng, bỗng thấy hơi khó chịu.
Bùi Tẫn nhíu mày, dịu
dàng đổi lời: “Không liên quan chuyện cậu bảo tôi thi đấu, cho dù không tham
gia cuộc đấu đó, tôi đã không muốn thi thì sẽ không làm như mọi khi thôi”.
Kỷ Thư ngơ ngác, giọng
thỏ thẻ: “Vậy cậu muốn thi đi, không được sao…”, càng nghĩ càng thấy tủi thân,
cậu nói tiếp: “Rốt cuộc cậu coi tớ là gì?”.
Hai hôm nay, Kỷ Thư
suy nghĩ rất nhiều. Không chỉ nghĩ về hiện tại, mà nghĩ đến cả tương lai. Trước
đây cậu không có lập trường yêu cầu Bùi Tẫn nghiêm túc học hành nhưng tư tâm cậu
bây giờ thật sự rất muốn Bùi Tẫn học thật chăm chỉ.
Họ đã lớp 11 rồi.
Sắp kết thúc một học kỳ,
còn nửa học kỳ nữa thôi là lên lớp 12. Thời gian trôi qua rất nhanh, không ai
có thể đảm bảo tương lai của mình sẽ ra sao.
Điều không thể phủ nhận
là Kỷ Thư rất thích Bùi Tẫn, cậu muốn mãi ở bên cạnh hắn.
Nhưng nếu Bùi Tẫn
không muốn học thì sau này làm sao ở bên nhau?
Bùi Tẫn cứ mãi bất cần
như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến tương lai của hai người sao, có phải trong
kế hoạch của hắn, chưa từng tồn tại cái tên Kỷ Thư không.
Kỷ Thư nghĩ mãi vấn đề
khiến mình đau lòng này. Cậu thật sự muốn biết rốt cuộc mình có vị trí gì trong
lòng Bùi Tẫn, liệu có thể khiến hắn vì cậu mà… cố gắng một chút không. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Bùi Tẫn không ngờ cậu
lại đột nhiên mất kiểm soát như thế.
Trong lớp rất ồn ào,
thật sự không phải nơi lý tưởng để nói chuyện.
Dĩ nhiên Kỷ Thư cũng
hiểu, hục hặc quay mặt đi, ra khỏi lớp trước.
Bùi Tẫn trầm tư đi
theo.
Thẩm Đình Vĩ ngồi phía
sau nhìn anh Bùi của mình với ánh mắt thông cảm. Quả nhiên, trước mặt bà xã,
chúng sinh đều như nhau.
Hai người bên này đi
lên sân thượng, gió mùa đông lạnh buốt khiến đầu óc Kỷ Thư tỉnh táo lại đôi
chút.
Bùi Tẫn đút tay trong
túi, ngẫm lại vấn đề khi nãy của Kỷ Thư, hạ giọng hỏi ngược lại: “Tôi coi cậu
là gì? Cậu nói xem?”.
Kỷ Thư mông lung khẽ lắc
đầu rồi ngập ngừng trả lời: “Người hầu hả?”.
Bùi Tẫn tức đến bật cười,
vươn tay nắm lấy chiếc cằm lạnh cóng của cậu: “Ra là đó giờ cậu nghĩ thế? Mẹ nó
tôi sẽ lên giường với người hầu của mình sao? Cậu thấy bình thường tôi có động
tới đám Dư Hiểu không?”.
Kỷ Thư trề môi: “Cậu không nói thì sao tớ biết
cậu nghĩ gì chứ”.
“Cậu đúng là… cái đồ
vô, lương, tâm”, Bùi Tẫn nhấc cằm cậu, gằn từng chữ.
“Cậu cho rằng tôi sẽ
tùy tiện chộp đại một người, mỗi ngày đưa người ta về nhà, tùy tiện hôn, cung
phụng người ta như tổ tông, sợ người ta đau nhức, đói bụng, gần như không hút
thuốc trước mặt người ta vì sợ người ta không quen mùi thuốc lá, lo lắng trong
lòng, trong người người ta có gì khó chịu à?”.
Mặt Kỷ Thư tái nhợt, lại
nghe thấy hắn hờ hững nói, giọng điệu không được tốt lắm: “Tôi xem cậu là gì à,
xem cậu là người yêu của anh đây chứ gì. Dù cậu nghĩ làm sao, cả đời này cậu chỉ
có thể là của tôi, nghe rõ chưa?”.
Kỷ Thư ngây ngẩn, ngẩng
đầu nhìn Bùi Tẫn, lại phát hiện sắc mặt hắn cực kỳ ngang ngược, giọng điệu cố
chấp, như đã trở lại hình tượng ban đầu trong ấn tượng của học sinh trường số 1
— trùm trường lạnh lùng cay nghiệt, vô tình tàn nhẫn.
Bùi Tẫn dường như cũng
nhận ra giọng điệu của mình quá hung dữ. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của
Kỷ Thư mà lòng mềm nhũn, ép mình dịu giọng lại: “Cục cưng, cậu muốn tôi nghiêm
túc học hành thì tôi sẽ nghiêm túc, mai sẽ làm bài đàng hoàng, đừng nói mấy câu
vô lý này nữa nhé, cũng tuyệt đối không được nghĩ lung tung nữa, nếu có gì nghĩ
không thông thì nói với tôi”.
Giọng điệu thay đổi
quá gượng gạo, lại đâm trúng tim Kỷ Thư, hai mắt cậu mở to, nước mắt bất ngờ
dâng trào, lã chã rơi.
Cậu được một vòng tay ấm
áp ôm vào lòng, Bùi Tẫn hôn lên tóc Kỷ Thư, “Sao lại khóc? Có phải do tôi dữ
quá không, xin lỗi cục cưng, sau này tôi sẽ không như vậy nữa”.
Kỷ Thư khịt khịt mũi,
“Không phải, tại tớ tưởng, tớ tưởng là cậu không thích tớ nhiều lắm nên mới
không nghĩ đến tương lai của chúng ta. A Tẫn, tớ muốn mãi mãi ở bên cậu”.
Bùi Tẫn mỉm cười chẳng
biết phải làm sao: “Tôi không thích cậu nhiều lắm? Tôi thích cậu chỉ thiếu điều
hái sao trên trời xuống cho cậu thôi đấy. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ luôn
bên nhau”.
Kỷ Thư bấu chặt lấy áo
Bùi Tẫn, gật gật đầu.
“Tôi mới ngẫm lại”,
Bùi Tẫn chậm rãi nói, “Tôi tưởng mình tốt với cậu như vậy thì đã xem như chúng
ta xác định quan hệ rồi, không ngờ lại làm cậu bất an như thế, là do tôi đã không
nói rõ ràng”.
Bùi Tẫn thả người
trong lòng ra, cười nói: “Kỷ Thư, làm bạn trai tôi nhé, có được không?”.
“Tôi quyết sẽ phấn đấu
vì tương lai mà cậu mãi lo âu”.
Mắt Kỷ Thư đỏ lên, nước
mắt lại rơi.
“Được”, cậu đáp. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
———————
Bonus cái vid bài Chinh phục:v
Thật ra câu cuối có thử đổi Bùi Tẫn gọi Thư Thư là em luôn, nhưng đọc cứ thấy sao sao, cảm thấy hai đứa còn học sinh gọi thế hơi sến sến nên đành thôi =))))
******************
Chương 17: Trong quãng đời còn lại
Khi có kết quả kỳ kiểm
tra hàng tuần, mọi người lớp A1 đều thở phào.
Dư Hiểu cầm mấy bài kiểm
tra của Bùi Tẫn, chặc lưỡi: “Đúng là anh Bùi của em, ra tay là trúng phóc”. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Bùi Tẫn buồn ngủ muốn
chết, mặc kệ cậu ta.
Dư Hiểu lẩm bẩm: “Lần
này hình như Kỷ Thư làm cũng không tệ, thành tích của anh Vĩ cũng tiến bộ. Sao
có cảm giác cả thế giới đều chăm chỉ học hành, có mỗi mình mình giữ vững cương
vị học ngu vậy ta”.
Bùi Tẫn xoa xoa thái
dương, bỗng nói: “Đám bạn gái mà mày hẹn họ lúc trước, có nhỏ nào thích đốc
thúc mày học hành, lo nghĩ cho tương lai của mày không?”.
Dư Hiểu ngẫm nghĩ rồi
đáp: “Không, mấy nhỏ chỉ giám sát, để ý xem em có thông đồng với đứa khác không
à”.
Bùi Tẫn cạn lời nhìn cậu
ta: “Là anh em, tao khuyên mày một câu, đừng có thành thằng bội bạc đấy”.
Dư Hiểu: “… Em có phải
cặn bã đâu, mấy nhỏ đó toàn mắng em là đồ trai thẳng chết tiệt thôi”. Cậu ta bỗng
phản ứng lại, hỏi: “A Tẫn, tự dưng anh hỏi chi vậy?”.
Bùi Tẫn đóng nắp cây
bút đen trên bàn, giọng có ý khoe khoang: “Tao có đấy”.
“Hể?”, Dư Hiểu nhất thời
không hiểu ý hắn.
Tiếng chuông tan học
vang lên, Bùi Tẫn không nói nữa, cầm di động rồi ra khỏi lớp.
Dư Hiểu còn ngồi tại
chỗ nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
— có nhỏ nào thích đốc thúc mày học hành, lo nghĩ cho tương
lai của mày không…
— Tao có đấy.
Dư Hiểu kinh hãi.
Anh Bùi giấu cậu ta thoát
ế từ lúc nào vậy?!
…
Giải đấu PK trực tuyến
cho người chơi Tiễn Tháp chính thức bắt
đầu vào chủ nhật này.
Trong tiệm net sau trường
số 1, một đội vô địch có tên Ash sắp ra đời.
Động tác tay của Bùi Tẫn
nhanh thoăn thoắt, ấn cạch cạch trên bàn phím, con chuột bên tay phải di chuyển
qua lại, độ nhạy được điều chỉnh lên mức lớn nhất, chiếc máy tính nhỏ của tiệm
net chỉ miễn cưỡng chịu được tính năng của trò này.
Kỷ Thư nhìn chả hiểu
gì nhưng bầu không khí trong đây khiến cậu cũng thấy hồi hộp theo.
Thẩm Đình Vĩ đóng vai
trò thuyết minh bình luận, trong tiệm net cũng có rất nhiều người xem lên tiếng
bàn luận, nêu ý kiến nên Kỷ Thư biết trạng thái của Bùi Tẫn rất tốt. Ít nhất
cho đến bây giờ, gần như toàn bộ đội Ash đã thắng được một nửa cuộc đấu rồi.
Trong lúc không để ý,
trận đấu dần đến hồi kết, tiếng giảng giải về trò chơi của Thẩm Đình Vĩ chợt dừng
lại, cậu ta đổi đề tài: “Có cảm giác, A Tẫn thay đổi rồi”. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Kỷ Thư ‘hả’ một tiếng,
hỏi cậu ta thay đổi cái gì.
“Cậu không biết đâu, lần
đấu đơn lúc trước, A Tẫn không hề quan tâm đến ý thức đồng đội thế này, gần như
tra tấn tơi tả thanh máu của người ta, lúc đó cũng có rất nhiều người ở phía
sau nhìn nó nhưng nó hoàn toàn chả quan tâm. Dù có ngồi trong đám đông thì cũng
như trong thế giới riêng của mình vậy”. Thẩm Đình Vĩ vui mừng mỉm cười, nói tiếp,
“Giờ thì nói sao nhỉ, như đã có máu thịt vậy, tìm lại được khí thế trong game, trong
thi đấu thì hơn thế nữa là tình anh em trong đội và sự yêu quý dành cho thể
thao điện tử”.
“Nó có thể không phải
người thiếu thể thao điện tử thì không sống nổi nhưng điều không thể phủ nhận
là qua trận đấu này, nó có sức sống hơn nhiều”.
Kỷ Thư nghe vào trong
tim, tự lẩm bẩm: “Thật… vậy sao”.
Thẩm Đình Vĩ nói tiếp:
“Tôi quen A Tẫn hồi học cấp 2. Lúc đó đã thấy nó khác biệt rồi, dù cả đám tụ tập
hút thuốc với nhau cũng thấy nó không giống bọn tôi nhưng cũng chẳng biết chính
xác nó khác chỗ nào”.
“Sau khi nhận ra quan
hệ của hai người, ý nghĩ đầu tiên của tôi không phải kinh ngạc vì giới tính của
cả hai, mà là… thật tốt quá, từ tận đáy lòng đấy”.
Kỷ Thư nở nụ cười,
chân thành nói: “Cảm ơn”.
Cảm ơn cậu.
Cậu là người đầu tiên thể
hiện thiện ý chân thành với mối quan hệ của bọn tớ. Cho tớ can đảm, từng chút một
để đối mặt với thế tục sau này.
Cùng lúc đó, tiếng
hoan hô rầm trời vang vọng như muốn lật ngược cả tiệm net.
“Thắng rồi!”.
“Chiêu cuối đỉnh vãi! Phải
về xem clip chiếu lại, quỳ lạy anh Bùi mới được!”.
“Ash ngầu đét!”.
Bùi Tẫn chậm rãi thở hắt
ra, tháo tai nghe xuống.
Trận đấu căng thẳng mấy
tiếng đồng hồ cuối cùng đã kết thúc, tai cũng nhức nhối vì hiệu ứng âm thanh của
trò chơi nhưng Bùi Tẫn lại thấy có một cảm giác sảng khoái dâng trào từ trong lồng
ngực đang lan ra khắp cơ thể hắn.
Trước đây gần như chưa
từng có cảm giác này, mà bây giờ hắn lại gấp gáp muốn trút hết ra.
Làm đội trưởng, Địch
Giang bên kia đã bị mấy người hâm mộ trung thành của Ash vây quanh, nâng hắn ta
rồi cùng nhau tung lên.
Ông chủ tiệm net sợ hết
hồn, lại không khuyên được đám thiếu niên đang hăng máu, chỉ đành gượng gạo đứng
bên cạnh để phòng Địch Giang bị ngã văng ra.
Bùi Tẫn như được cảnh
tượng này tô điểm, ánh mắt vô thức tìm kiếm Kỷ Thư.
Kỷ Thư vẫn luôn nhìn hắn,
hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi nở nụ cười.
Bùi Tẫn bước đến cạnh
Kỷ Thư, ôm cậu vào lòng.
Như thể muốn chia sẻ
tâm trạng hiện giờ cho bạn trai bé nhỏ của mình qua cái ôm này vậy. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Hơi thở của hắn chợt nặng
nề hơn, chóc nhẹ vào tai Kỷ Thư, nói: “Bảo bối, tôi thắng rồi”.
“Tớ thấy rồi”, Kỷ Thư
ôm lại, “Chúc mừng cậu, A Tẫn”.
…
Buổi tối, tiệc chúc mừng
được tổ chức tại quán karaoke ở phố sau, Kỷ Thư và Bùi Tẫn ngồi cạnh nhau.
Đèn trong phòng quá mờ
nên không ai để ý thấy có một cánh tay luôn đặt trên hông Kỷ Thư, ôm lấy cậu với
tính chiếm hữu mãnh liệt, mà bản thân Kỷ Thư cũng ngoan ngoãn cho người ta ôm
eo suốt, dù tư thế này không được thoải mái lắm, không hề tỏ vẻ bực bội.
Giữa chừng Dư Hiểu đề
nghị chơi Nói thật hay Thử thách, bằng cách xoay chai bia, trúng ai thì người
đó phải chọn ‘nói thật’ hoặc ‘thử thách’.
Trò này dựa cả vào vận
may, hai lượt đầu đều bình thường, không có gì đặc sắc, cho đến khi miệng chai chỉ
vào Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn nhướng mày,
nói thẳng: “Tao chọn Thử thách”.
Địch Giang xòe các lá
Thử thách ra cho Bùi Tẫn rút.
Bùi Tẫn rút đại một
lá, nhìn chữ trên đó rồi đặt xuống bàn. Mọi người tò mò nhìn nội dung trên lá
bài — làm một hành động thân mật với một người bất kỳ.
Đám Địch Giang la làng
kêu ‘chán vậy’.
Hành động thân mật gì?
Với tính chó của Bùi Tẫn,
e là kiếm bừa thằng anh em nào thụi cho cái thì hắn cũng nói đó là hành động
thân mật được.
Bùi Tẫn cười mỉa,
không quơ đại ai đấm một cú như bọn hắn nghĩ, mà quay sang gương mặt nhỏ nhắn của
Kỷ Thư bên cạnh, dứt khoát hôn cậu, trước mặt hơn chục nam sinh.
Còn là hôn lên môi nữa!
Thậm chí có thằng ngồi
gần còn thấy anh Bùi nhà bọn hắn vói luôn lưỡi vào miệng Kỷ Thư người ta.
“…”.
Cả phòng nhất thời như
bị hóa đá.
Kỷ Thư được hôn cũng
quýnh quáng không thôi.
May mà Bùi Tẫn cũng
không thích biểu diễn cảnh hôn nồng nhiệt cháy bỏng trước mặt nhiều người như vậy
nên chỉ hôn vài giây thì buông Kỷ Thư ra.
Vài giây nữa trôi qua,
chung quanh cuối cùng cũng sôi nổi trở lại.
Địch Giang nhìn Kỷ Thư
như sắp cắm luôn đầu xuống đất, liếc Bùi Tẫn lên án: “A Tẫn, hơi lưu manh quá rồi
đấy”.
Dư Hiểu lại nói: “Quái
gì thế… thấy hai thằng con trai chụt chụt nhau mà sao tao lại mặt đỏ, tim thình
thịch ta”.
“…”.
Thẩm Đình Vĩ không làm
lơ được, nói giúp anh Bùi nhà mình: “A Tẫn và Kỷ Thư thân nhau mà, mi nhau tí
có sao… Ha ha ha”.
Chẳng qua mấy tiếng cười
cuối có hơi gượng gạo.
Dư Hiểu không tán
thành, liếc Thẩm Đình Vĩ: “Tao với mày cũng thân đó, mày có hun tao đâu?”.
“Biến mẹ mày đi”. Thẩm
Đình Vĩ cười đùa, trong lòng lại tự hỏi liệu có phải Dư Hiểu đã phát hiện cái
gì không.
Ai ngờ Dư Hiểu lại
chán sống chơi ngu: “Tại Kỷ Thư vừa ngoan vừa nghe lời đó, làm người ta nhìn là
muốn bắt nạt, mà A Tẫn này, anh đừng có ức hiếp Kỷ Thư người ta hoài vậy, kiếm
nhỏ nào đi thôi”.
Bùi Tẫn mỉm cười: “Dư
đần độn, đi khám não mày lại đi”.
“…”.
Kỷ Thư yên lặng nghe bọn
họ tám nhảm, mãi đến khi có ai đó bỗng nhẹ nhàng sờ nắn chỗ thịt mềm bên hông
mình, cậu mới giật mình ngẩng phắc đầu dậy.
Ngay sau đó, bàn tay
trên hông rút đi, Kỷ Thư nghe thấy Bùi Tẫn nói: “Tao xả nước cái”.
Đám Dư Hiểu ồn ào
‘chán thế’, ‘về rồi chiến tiếp đê’, ‘lẹ đi, tụi tao chờ đó’, Bùi Tẫn liếc một
cái, cả bọn lập tức im hết.
Kỷ Thư không ừ hử gì
theo hắn ra khỏi phòng.
Địch Giang nhìn hai
người lần lượt rời đi, không ngừng cảm thán: “Hai cái tên này xả nước cũng phải
đi chung nữa, thân dữ…”.
Thẩm Đình Vĩ gian nan
tiếp lời: “Ai dám bảo không phải… Ha ha ha”.
Hai người “xả nước”
bên này thì đã chuồn thẳng. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Từ cửa quán karaoke,
đi về hướng bắc chừng hai, ba trăm mét rồi quẹo trái, chính là con hẻm nhỏ nơi
lần đầu hai người gặp nhau.
Sắp 0 giờ, xung quanh
gần như không còn ai qua lại, đèn đường hai bên phố bị hư đã lâu chẳng ai đến sửa,
chỉ lay lắt chút ánh sáng, có cũng như không.
Lúc mới gặp, đang ban
ngày ban mặt mà Kỷ Thư bị đám côn đồ trấn lột, vô cùng sợ hãi, khi ấy chỉ thấy
ánh mặt trời thật chói chang.
Còn bây giờ, dù xung
quanh tối mù tối mịt nhưng chỉ cần có Bùi Tẫn, dù vẫn trong con hẻm nhỏ đó, cậu
cũng thấy không sao.
Không có gì tốt hơn việc
có Bùi Tẫn ở bên cạnh.
Kỷ Thư nghĩ.
Từ khi trưởng thành đến
giờ, hai từ cậu gặp nhiều nhất chính là ‘cô đơn’.
Chán nản vì thời gian
làm việc của ba mẹ, chán ghét tính hướng nội của chính mình, cậu không thể thay
đổi nên thường hay ru rú một mình.
Bùi Tẫn day nhẹ môi cậu,
nhận ra cậu phân tâm, lại duỗi lưỡi vào sâu hơn, chỉ muốn khiến trong tim,
trong mắt cậu chỉ có mình.
Là Bùi Tẫn đã mang đến
cho cậu tất cả những vui sướng và cảm xúc mãnh liệt cháy bỏng.
Kỷ Thư hy vọng có thể
đáp lại Bùi Tẫn với hết thảy tình cảm của bản thân, trong tương lai, trong cả
quãng đời còn lại.
**************
Do làm không kịp nên phiên ngoại đăng sau nha. Mừng Trung thu muộn =)))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét