Edit + Beta: Carly
Chương 18: Phiên ngoại 1. Muốn bám lên tôi à?
Tuy vừa trải qua một
cuộc cướp bóc tệ hại, nhưng thực chất thì Kỷ Thư không bị tổn thất gì cả.
Có thể xem như lật sang
một trang sách khác vậy, khi thời gian dần trôi, nó sẽ chôn vùi sâu trong ký ức,
không cố nhớ thì sẽ hoàn toàn không nhớ ra.
Nhưng với điều kiện
tiên quyết là không tiếp xúc với người có liên quan nữa. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Trước đây toàn cắm cúi
miệt mài học hành, dù từng nghe người khác nhắc đến cái tên ‘Bùi Tẫn’ nhưng
trong tiềm thức lại thấy người này quá xa vời với mình, lúc nghe thấy thì chỉ
xem như nghe chuyện phiếm thôi, không cho là nó liên quan gì đến mình.
Bây giờ, sau khi được
người ta cứu, rồi nghe mọi người nhắc đến tên hắn, nội tâm chẳng hiểu sao lại
thoáng dao động, sau đó sẽ lẳng lặng vểnh tai ra bộ dửng dưng mà trộm nghe vài
câu.
Bùi Tẫn học lớp 11A1,
nằm ngay phía trên lớp cậu.
Các hoạt động giảng dạy
của cùng một khối lớp đa phần được tiến hành cùng lúc, dù hai người học khác lớp
thì vẫn có rất nhiều dịp chạm mặt nhau.
Bùi Tẫn thỉnh thoảng sẽ
đi ngang qua lớp cậu, thường để xuống văn phòng giáo viên hoặc máy nước trên lầu
hết nước, hoặc chăng là tìm ai đó.
A3 không có ai quen
Bùi Tẫn nhưng A4 bên cạnh thì có, A5 hình như cũng vậy, nhưng không phải lúc
nào Bùi Tẫn cũng tìm họ, đa phần toàn là họ lên lầu tìm Bùi Tẫn thôi.
Kỷ Thư nghĩ ngợi một hồi,
cúi đầu xuống thì phát hiện cây bút trên tay đã làm nhòe một vũng mực lên giấy,
cậu vội đóng nắp bút, lại phát hiện bút bị chảy mực, mực chảy đầy ra nắp.
Cậu rút trong hộc bàn
ra một đống giấy, cẩn thận thấm khô mực trên ngòi bút, rồi vo giấy thành viên
nhỏ, thọc sâu vào nắp bút để vệ sinh.
Chọt giấy một lúc lâu
mà vẫn không lau sạch được, còn nhễu nhại mồ hôi, Kỷ Thư lau mồ hôi trên trán,
cầm bút vào nhà vệ sinh rửa.
Đến cửa nhà vệ sinh ở
lầu một mới phát hiện trước cửa treo tấm bảng, ghi là đang sửa chữa.
Kỷ Thư chẳng còn cách
nào, đành mang bàn tay dây đầy mực lên lầu hai.
Đến nhà vệ sinh lầu
hai nhất định phải đi ngang qua lớp Bùi Tẫn. Nội tâm Kỷ Thư không khỏi hơi để ý
một tí, lúc sắp đến gần lớp hắn thì len lén ngó vào trong, phát hiện Bùi Tẫn ngồi
khoảng cuối lớp đang tán dóc với bạn cùng bàn.
Chỉ mấy giây thôi, qua
rồi thì không thể nhìn thấy nữa.
Học sinh bình thường gần
như không lên nhà vệ sinh lầu hai, do dưới lầu một đang sửa, bắt buộc phải lên
đây nên chỗ này nhiều người hơn mọi khi.
Lúc Kỷ Thư vào còn thấy
có người đang xả nước. Cậu cúi đầu bước đến bồn rửa tay, để nắp bút dưới vòi nước,
mặc cho nước lạnh xả xuống nắp bút và tay mình.
Cảnh tượng từng mảng mực
lớn tróc ra nom cũng làm người ta giải tỏa được chút áp lực, Kỷ Thư phân tâm
chà tay, cho đến khi tay được rửa sạch sẽ, trắng trẻo mới vừa lòng rửa sang nắp
bút.
Lúc tắt vòi nước, cậu nhạy
bén phát hiện nhà vệ sinh nam vốn kẻ đến người đi đã không còn âm thanh gì tự
lúc nào. (Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
Kỷ Thư quay người lại
thì thấy cửa nhà vệ sinh nam đang bị một nhóm nam sinh chiếm giữ, cầm đầu chính
là Bùi Tẫn.
Hắn và vài anh em đang
phì phèo khói thuốc, không để tâm đến Kỷ Thư ở trong góc, Kỷ Thư cũng không có
gan chạy ra trước mặt nhiều đại ca như vậy.
Đành chờ chút vậy, dù
sao cũng chưa đến giờ vào lớp.
Đã hai tuần kể từ ngày
Bùi Tẫn cứu cậu, Kỷ Thư cảm thấy hắn chắc chắn đã không còn nhớ mình nữa, mà có
lẽ cũng còn chút ấn tượng — hôm nọ, trên đường đi học về từng cứu một tên xui xẻo,
trông thế nào à, quên rồi.
Kỷ Thư cho rằng Bùi Tẫn
nghĩ như vậy, cậu thầm thở dài, rồi lại thấy chỗ nào trên người cũng nặng trình
trịch.
Qua một lúc, cậu lại tự
lấy cớ cho mình, ai bị lãng quên cũng sẽ thấy khó chịu cả, cậu có tâm trạng này
là đương nhiên thôi chẳng phải sao.
Kỷ Thư ở bên này nghĩ
lung ta lung tung, lại không nhận ra ánh mắt mình dính chặt vào người Bùi Tẫn,
muốn người ta bỏ qua cũng khó.
Hắn liếc mắt nhìn về
phía cậu qua làn khói thuốc phảng phất, rồi thản nhiên dời mắt đi, chẳng qua điếu
thuốc này lại hút lâu hơn bình thường, hút hết rồi mà vẫn chưa vứt đi.
Những người khác hầu hết
đều đã hút xong, nối nhau ra khỏi nhà vệ sinh, Bùi Tẫn tụt lại phía sau, cuối
cùng ném tàn thuốc vào bồn nước.
Hắn đi về phía Kỷ Thư,
dừng lại ở cạnh cậu.
Kỷ Thư hồi hộp nín thở,
đầu óc đã loạn xà ngầu, không biết hắn đến bên này làm gì.
Mãi đến khi có tiếng
nước chảy truyền đến — Bùi Tẫn đang rửa tay.
Ra là thế, Kỷ Thư vội
tránh sang bên, tại cậu đứng trước bồn rửa tay, cực kỳ bất lịch sự chiếm cứ bồn
rửa tay nãy giờ.
Kỷ Thư cũng chẳng rõ tại
sao lại thấy mất mát nữa, chỉ biết là mình không thể ở đây được nữa. Cậu phải về
lớp, trở về chỗ của mình, sắp xếp lại suy nghĩ đàng hoàng.
Không ngờ lúc cậu sắp
ra khỏi nhà vệ sinh thì bị gọi lại.
Kỷ Thư liên tục xác nhận
lại nhiều lần trong lòng, mới bất an quay người, đối diện với Bùi Tẫn vừa gọi
mình.
Bùi Tẫn mới rửa tay
xong lười nhác giũ nước trên tay, sau đó từ từ bước đến gần Kỷ Thư.
Sau khi cả hai đứng đối
diện nhau, Bùi Tẫn vươn ngón trỏ còn hơi ướt nước, nhẹ nhàng đặt ở cạnh môi Kỷ
Thư, đầu ngón tay chạm lên da cậu.
Bùi Tẫn phát hiện hơi
thở của cậu trai trước mặt bỗng trở nên nặng nề, vành tai đỏ bừng vì căng thẳng.
Bùi Tẫn khẽ chạm vào một
chỗ ở khóe môi cậu, nhìn đôi mắt đã mất tiêu cự của Kỷ Thư, nói: “Đen này”.
Nói rồi, hắn thả tay
xuống, thản nhiên nhìn mặt Kỷ Thư dần đỏ lên, rồi chuyển trắng, cuối cùng tái
xanh — nghĩ gì cũng đều hiện hết lên trên mặt.
Kỷ Thư xấu hổ, phẫn nộ
cúi đầu xuống, vội chạy tới trước bồn rửa tay, soi gương thì thấy khóe miệng
mình chẳng biết đã bị dây mực từ lúc nào, to đùng như nốt ruồi của bà mai vậy,
trông vừa xấu vừa ngu.
Cậu mau chống thấm ướt
tay, chà chà chỗ dính mực kia, mãi đến khi đỏ ửng mới dừng lại.
Kỷ Thư chợt nhớ đến
Bùi Tẫn đằng sau nhưng lúc nhìn lại cửa nhà vệ sinh thì phát hiện đã chẳng còn
ai ở đó rồi.
Xung quanh hoàn toàn ắng
lặng, ngay cả tiếng nói chuyện trên hành lang bên ngoài như cũng bị tắt tiếng.
Kỷ Thư run chân lặng lẽ
ngồi xổm xuống, run rẩy giơ tay che mặt.
Sau đó, xấu hổ rên
lên, thậm chí còn nghĩ đến cả việc chuyển sang thành phố khác sống.
Aaa, chết quách cho rồi.
Kỷ Thư chìm trong cơn
nhục nhã chẳng biết để đâu cho hết hoàn toàn không để ý, dù có nhắc người ta bị
dính gì đó trên mặt thì không cần phải dùng tay sờ thẳng lên đấy.
Bùi Tẫn đã về lớp bên
này chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, bàn tay để dưới bàn khe khẽ mân mê, như đang
hồi tưởng điều gì đó.
Rồi hắn lại nhớ đến
chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh, trên mặt thoáng nở nụ cười, cực kỳ ngắn ngủi,
ngắn đến nỗi bản thân hắn cũng không nhận ra mình vừa mỉm cười. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
…
Chuyện ở nhà vệ sinh
mang đến dư âm quá mãnh liệt, khiến Kỷ Thư mấy ngày kế không dám lên lầu. Mà
thường ngày cậu cũng không có chuyện gì cần phải lên đấy, vì nhà vệ sinh lầu một
đã sửa xong rồi.
Vài ngày như vậy cứ thế
trôi qua, đại hội thể thao đã đến.
Sau buổi lễ khai mạc
rườm rà thì bắt đầu hạng mục đầu tiên chạy năm mươi mét cự li ngắn, sân thể
thao dần trở nên náo nhiệt.
Chẳng có bao nhiêu người
yên lặng ngồi trong khu lớp học, phần lớn đều chạy lung tung khắp nơi, không đến
bãi cỏ cạnh đường đua xem người ta chạy thì tới cạnh hồ cát ở góc sân thể thao
xem ném tạ.
Thần kinh vận động của
Kỷ Thư không được tốt nhưng lớp cậu bắt buộc mỗi người phải tham gia ít nhất một
hạng mục nên cậu đã đăng ký cái khá đơn giản — ném tạ.
Hạng mục này không cần
thể lực, thao tác cũng đơn giản. Ý tưởng của cậu là chỉ cần qua được hạng mục
này là được rồi, nên bình thường cũng chưa từng luyện tập, lúc lên sân chính là
lần đầu tiên cầm quả tạ trên tay.
Kỷ Thư vật vã nâng quả
tạ, bỗng phát hiện mình sai quá sai.
Cậu tưởng đây là loại
vận động chẳng có gì kịch tính nên sẽ không có nhiều người đến xem. Dù có thì cậu
cũng không quan tâm, trừ bạn cùng lớp thì chẳng ai biết cậu cả, không sợ mất mặt.
Nhưng ai ngờ Bùi Tẫn lại
đến xem ném tạ.
Có lẽ có người nào đó
hắn quen đã báo danh phần thi này.
Bùi Tẫn lẳng lặng đứng
trong đám đông, chẳng để tâm sự náo động chung quanh cũng như ánh mắt chú ý của
người khác, trên người vẫn mặc bộ đồng phục quen thuộc. Kỷ Thư biết hắn báo
danh rất nhiều hạng mục, vậy tại sao không thay đồ thể thao cho thoải mái như đám
bạn của mình nhỉ?
Đã giờ này rồi còn dư
hơi nghĩ đến chuyện đấy, Kỷ Thư đau khổ lấy lại tinh thần, thực hiện tư thế chuẩn
bị chẳng hề đúng tiêu chuẩn.
Sau khi trọng tài hô bắt
đầu, Kỷ Thư hít sâu một hơi, dốc toàn lực ném quả tạ trên tay đi, chân đứng
không vững, bước tới trước mấy bước theo quán tính. Do cậu tập trung chú ý vào
quả tạ bên trên mà không để ý dưới chân — nên sái cả chân.
Lúc Kỷ Thư ngồi vào khu khán đài của lớp mình,
hơi nóng trên mặt vẫn chưa chịu tan.
Cậu trật chân trước mặt
quá trời người như vậy nhưng vẫn cần thể diện nên ra vẻ bản thân không sao rồi
rời khỏi sân, không thèm quan tâm đến thành tích ném tạ của mình, chỉ muốn
tránh xa đám đông kia.
Trên sân bỗng huyên
náo hẳn lên, hạng mục chạy bốn trăm mét sắp bắt đầu rồi.
Trong danh sách điểm
danh mà phát thanh viên công bố, cậu nghe thấy có tên Bùi Tẫn.
Kỷ Thư ở tại chỗ đấu
tranh một lúc nhưng rồi thất bại. Cậu gắng gượng cái chân đau của mình, đi đến
gần sân thể thao xem phần thi đầu tiên của Bùi Tẫn.
Kỷ Thư chìm nghỉm
trong đám đông, lắng nghe mọi người xung quanh bàn tán về Bùi Tẫn. Ai cũng nói
hắn sẽ là quán quân, có cả người giăng biểu ngữ cổ vũ hắn, cực kỳ khoa trương
gây chú ý nhưng cũng rất hợp với Bùi Tẫn.
Trọng tài thổi còi,
phát súng hiệu lệnh vang lên.
Các vận động viên lao
đi trên đường đua của mình, Kỷ Thư cũng nhìn thấy Bùi Tẫn phóng qua trước mặt cậu,
sắc mặt thoải mái, khởi đầu hoàn mỹ, tạm thời đứng đầu. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Bốn trăm mét không dài,
chỉ một vòng thôi.
Sau khi kết thúc, Bùi
Tẫn quả nhiên hạng nhất.
Hắn đứng ở vạch đích,
nhận lấy nước lạnh bạn bè đưa cho, không mở ra uống ngay, chỉ nói: “Tao tới
phòng y tế chút”.
Bạn hắn lo lắng hỏi:
“Sao thế, bị thương lúc chạy à?”.
Bùi Tẫn đáp: “Ừ, hơi
trẹo chân”.
Kỷ Thư đang đứng nghe
trộm ngớ ra, cảm giác đau đớn ở cổ chân bỗng nặng hơn, cậu rối rắm cắn môi.
Có lẽ, cũng đến lúc đi
kiểm tra xem chân mình sao rồi.
Kỷ Thư lết cái chân
đau đến phòng y tế, cậu chẳng hề cố bám theo sau Bùi Tẫn đâu, vì theo không kịp.
Đứng trước cửa phòng y
tế một lúc lâu, cậu mới dốc hết can đảm gõ cửa, người mở là Bùi Tẫn.
Kỷ Thư giật mình, nhất
thời không biết có nên vào hay không.
Bùi Tẫn lại đã nghiêng
người, nói: “Ở trong không có ai cả, cậu vào chờ đi”.
Là giọng điệu với bạn học
bình thường.
Kỷ Thư tiến vào, tìm
cái ghế rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Điều hòa trong phòng
đã mở hết, phả vào Kỷ Thư đến nỗi tay cậu đổ cả mồ hôi lạnh. Cậu cúi đầu, nhìn
sàn nhà trải dài những tia sáng, tự hỏi liệu có nên lên tiếng để không khí bớt
căng không.
Kỷ Thư còn đang ra sức
tìm kiếm ngôn từ trong đầu, mà cái chân bị trẹo khi nãy dường như khá nghiêm trọng,
cậu khe khẽ hít hà, gương mặt nhỏ nhắn cau lại, e là mắt cá chân đã sưng lên rồi.
“Đau lắm à?”, Bùi Tẫn
chẳng biết đã bước tới trước mặt cậu tự lúc nào, hắn hơi cúi người, trên tay
còn cầm một lọ thuốc nước, “Cởi vớ ra đi”.
Kỷ Thư ngáo ngơ làm
theo, kéo vớ xuống, để lộ mắt cá chân sưng vù một cục.
Bùi Tẫn đưa tay nắn nhẹ
vết thương của cậu, hẳn là chỉ sưng thôi, không tổn thương đến xương cốt. Kế
đó, hắn mở lọ thuốc nước, đổ ra tay rồi thoa lên mắt cá chân của Kỷ Thư.
Vị đắng của thuốc dần
tỏa ra trong không khí, vành tai Kỷ Thư ửng đỏ, đẩy nhẹ tay Bùi Tẫn ra, nhỏ giọng:
“Cảm ơn, cảm ơn… để tớ tự làm được rồi”.
“Không sao”. Bùi Tẫn vẫn
tiếp tục động tác trên tay, cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho cậu, “Cứ xem như
là lời xin lỗi của tôi”.
Kỷ Thư ‘hả’ một tiếng,
hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”.
Bùi Tẫn ngẩng đầu lên,
ánh mắt thâm trầm nhòm gương mặt trắng trẻo, lanh lợi của Kỷ Thư, khẽ nói: “Tôi
tưởng cậu bám theo tôi, không ngờ lại bị thương thật”.
Cơ thể Kỷ Thư cứng đờ.
Phải nói sao đây, cậu
đúng là bám theo hắn thật, chân bị thương cũng vô tình trùng hợp thôi, nếu Bùi
Tẫn không đến phòng y tế thì cậu cũng chẳng đến đây.
Viền mắt Kỷ Thư chợt nóng
bừng, cậu thấy mình thật biến thái, hoàn toàn không đáng được Bùi Tẫn đối xử
như vậy. Cậu hoảng sợ, nói lộn xộn cả lên: “Cậu đừng xin lỗi tớ… không phải vậy
đâu… Cậu không sai, nhưng tớ, tớ không phải người xấu…”.
Nói một lúc thì chẳng
nói được nữa.
Kỷ Thư cúi gằm mặt, gần
như muốn ụp đầu vào ngực mình, cậu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Bùi Tẫn, sợ hắn
sẽ dạy dỗ mình một trận, tại cậu gan to bằng trời, dám lẽo đẽo bám theo Bùi Tẫn
cơ mà.
Cằm đột nhiên nằng nặng,
mặt cậu bị người ta dùng sức nâng lên, bất ngờ trực diện với đôi mắt đen sắc
bén của Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn hơi nghiêng đầu,
giọng đầy thích thú, hỏi: “Muốn bám lên tôi à?”.
“Không, không, không
phải”. Kỷ Thư cuống cuồng giải thích, cố làm lơ bàn tay trên cằm mình, “Tớ
không có, tớ chỉ…”.
“Được thôi”. Không đợi
Kỷ Thư nói xong, Bùi Tẫn đã ngang ngược cắt ngang, “Mai đến A1 điểm danh đi, đặng
kéo cậu vào hội bọn tôi”. Hắn ngừng một chút, lại nhìn dáng vẻ mắt đỏ hoe như vừa
bị bắt nạt của Kỷ Thư, mập mờ gọi cậu một tiếng, “Nhóc đáng thương…”. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
****************
Chương 19: Phiên ngoại 2. Trong đại hội thể thao
Hôm sau là ngày thứ
hai của đại hội thể thao.
Đa phần là các hạng mục
thú vị và một số cuộc chạy bền cự li dài, ngoài ra là trận chung kết của vài
môn thi đấu của ngày thứ nhất, cuối cùng là lễ bế mạc và lễ trao giải. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Kỷ Thư ngồi trong lớp.
Hôm qua sau khi cậu hoàn thành môn ném tạ thì rảnh rang chẳng còn phận sự gì nữa,
mượn cớ chân bị thương mà ngồi trong lớp cả buổi. Nhưng luôn có giáo viên đi tuần
trên hành lang, thấy cậu là lại hỏi lý do, Kỷ Thư phải trả lời mãi, cuối cùng
chỉ đành rời khỏi lớp.
Nhớ đến chuyện xảy ra ở
phòng y tế hôm qua, nội tâm Kỷ Thư lại run rẩy.
Bùi Tẫn bảo cậu hôm
nay đến 11A1 điểm danh.
Nhưng hôm nay vẫn còn
diễn ra đại hội thể thao, cửa lớp A1 ắt hẳn đã bị giáo viên khóa rồi, vậy cậu
còn cần đến đó… điểm danh không?
Kỷ Thư rề rà bước đi,
nội tâm xoắn xuýt vô cùng.
Vết thương ở mắt cá
chân thật ra không quá nghiêm trọng, thoa thuốc rồi thì hôm nay không còn đau nữa,
nhưng muốn đi lại như bình thường thì vẫn hơi khó khăn.
Kỷ Thư cẩn thận bước từng
bước một, khi sắp đến khán đài khối 11 lại luống cuống. Cậu núp ra sau cái cây
to sau chỗ ngồi của lớp A1 y như trộm, lén lén lút lút dòm ngó.
Hôm nay có rất nhiều
người đã hoàn thành phần thi của mình, nắng cũng khá gắt, không ít học sinh uể
oải nhoài người ra ghế, có mấy nữ sinh còn lấy dù ra che nắng, nam sinh thì qua
loa hơn nhiều, đa phần đều cởi áo khoác đồng phục trùm lên mặt.
Bùi Tẫn ngồi ở hàng cuối
cùng, đang đánh bài với mấy người khác. Dường như hắn rất sợ nóng, trên người
chỉ mặc mỗi cái áo ngắn tay màu đen, toàn thân trông rất khoan khoái sạch sẽ,
tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Kỷ Thư liều mình ló đầu
quan sát mọi cử chỉ của Bùi Tẫn, cố không để hành động của mình trông quá vô
duyên. Nhìn một lúc lâu, cậu chóng mặt vì phơi nắng, không còn cách nào khác
đành phải xoay người ngồi xổm xuống, tựa người vào thân cây.
Kỷ Thư phẩy tay quạt
gió, cậu còn đang mặc áo khoác học sinh mùa đông. Giờ trời nóng lên, cậu đành
phải kéo khóa kéo xuống, rồi phẩy cổ áo hoodie tay dài bên trong cho gió thổi vào,
giờ mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Hay là thôi khỏi nhỉ, Kỷ Thư thầm nghĩ.
Chắc hôm qua Bùi Tẫn
nói chơi thôi, thế giới của hắn luôn muôn màu muôn vẻ, đến đâu cũng có thể đặt
chân được. Chỉ có cậu còn lưu giữ chút nhớ nhung hoài niệm, muốn có chút quan hệ
với Bùi Tẫn dù là một chút.
Thế nhưng, những lời
Bùi Tẫn nói thật sự rất dễ làm người ta rung động. Cậu thật sự vô cùng muốn kết
bạn với Bùi Tẫn, muốn thoát khỏi cảm giác cô đơn một mình.
Hơn nữa, cậu cũng
không có bạn bè gì, khó lắm mới có cơ hội tốt thế này…
Kỷ Thư đau khổ ngước mắt
nhìn lên, lại phát hiện có người ngồi xổm trước mặt mình chẳng biết từ lúc nào.
(Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
Bùi Tẫn nhìn chằm chằm
Kỷ Thư, thích thú nhìn gương mặt đầy biểu cảm của cậu, gương mặt trắng trẻo mọi
khi nay đã đỏ phơn phớt vì phơi nắng, khiến cậu nom càng hồn nhiên đáng yêu.
“Hôm qua thì theo dõi,
hôm nay thành nhìn trộm luôn à”, Bùi Tẫn ngẫm nghĩ rồi lên tiếng, giọng điệu
đùa cợt, “Nhóc biến thái?”.
Kỷ Thư hốt hoảng, vội
giải thích: “Không có nhìn trộm, không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu chút, chuyện
đó, ừm, cậu…”.
Kỷ Thư nói lung ta
lung tung, Bùi Tẫn vẫn yên lặng nhìn cậu, chờ cậu nói hết.
Kỷ Thư cắn răng, cuối
cùng nói ra tiếng: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu! Chuyện điểm danh hôm qua cậu nói còn
tính không?!”.
“…”.
“Hừm”, Bùi Tẫn vờ nghĩ
ngợi một lúc, “Để xem hôm nay cậu biểu hiện ra sao”.
Kỷ Thư nghiêm túc đáp:
“Được!”.
…
Kỷ Thư theo sau Bùi Tẫn
đến khu nhảy cao.
Hai người đứng một bên
quan sát xem mọi người thi đấu. Sau khi khối 10 thi xong, phát thanh viên bắt đầu
thông báo danh sách dự thi của khối 11.
Bùi Tẫn đưa đồng phục
vắt trên vai cho Kỷ Thư, “Nhớ cổ vũ cho tôi đấy”.
Vừa dứt lời, tên của
Bùi Tẫn đã được phát thanh viên đọc lên, Kỷ Thư ôm gọn đồng phục của hắn, kích
động nói: “Được!”.
Bùi Tẫn cười cười, ra
giữa sân xếp hàng.
Kỷ Thư đứng ở chỗ cũ
bình ổn tâm trạng vui sướng của mình. Cậu thật sự đã được tiếp xúc với Bùi Tẫn,
dù chỉ đang trong “thời gian thử việc” nhưng cũng đủ khiến cậu vui vẻ thật lâu
rồi.
“Bùi Tẫn tất thắng!
Bùi Tẫn ngầu quá!”.
“Anh Bùi an tâm bay!
A1 luôn bên anh!”.
“…”.
Kỷ Thư ngúc ngắc quay sang, nhìn mấy nữ sinh không biết đã đứng cạnh mình từ khi nào. Trên tay mỗi người đều cầm gậy vỗ hình bàn tay, khi lắc sẽ tạo ra tiếng vỗ tay rất lớn, cộng thêm khẩu hiệu nữa, nhất thời thu hút không ít ánh mắt chú ý của mọi người.
Cái này đây
=))
Kỷ Thư nhớ mang máng
hình như các cô nàng đều là học sinh 11A1.
Hóa ra ở trong lớp Bùi
Tẫn có nhân duyên tốt đến vậy.
“À ừm…”, Kỷ Thư nhỏ giọng
bắt chuyện với nữ sinh đứng gần mình nhất. Nữ sinh nọ buộc tóc đuôi ngựa, nom rất
hào sảng, cũng là người hô khẩu hiệu lớn nhất trong nhóm.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa
nghe tiếng thì dừng hô, nghi hoặc nhìn sang thiếu niên bên cạnh.
Vừa nhìn thì mặt lập tức
đỏ hết ráo.
Ngoại hình của Kỷ Thư
thật ra cũng rất xuất sắc. Do bình thường trong lớp toàn im lìm ù lì, cũng
không nói năng gì, khiến nữ sinh trong lớp chỉ dám ngắm nhan sắc của cậu từ xa,
học sinh lớp khác không hề hay biết 11A3 ẩn giấu một anh chàng đẹp trai như vậy.
“Ngại quá”. Kỷ Thư gãi
đầu, chỉ chỉ bàn tay nhựa trong tay cô nàng, “Có thể cho tớ mượn một cái
không?”.
“…”.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa
phì cười: “Mượn thì ok thôi, nhưng tớ nói trước, nếu không phải để cổ vũ cho
Bùi Tẫn thì tớ không cho mượn được”.
Kỷ Thư vội nói: “Tớ cổ
vũ cho Bùi Tẫn mà!”.
Nữ sinh nọ hài lòng,
an tâm đưa cho cậu một cái, nhiệt tình nói: “Vậy cậu hô với bọn tớ đi”.
Kỷ Thư háo hức gật đầu,
tỏ vẻ mình cực kỳ sẵn lòng cùng hô khẩu hiệu với các cô. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
…
Bùi Tẫn khởi động cho
nóng người xong, theo quán tính nhìn về phía Kỷ Thư, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ
Kỷ Thư hô câu khẩu hiệu đầu tiên.
Tay cậu cầm món đồ
chơi ngớ ngẩn chẳng biết lấy đâu ra tự lúc nào, đang huơ lên huơ xuống y như
mèo cầu tài, đồ chơi kia phát ra tiếng vỗ tay giòn giã.
Miệng há ra khép lại
chẳng biết đang nói gì, nhìn khẩu hình thì có vẻ như đang hô khẩu hiệu với mấy
người đứng bên cạnh cậu.
Bùi Tẫn sửng sốt rồi
khẽ cong môi.
Khi đến lượt Bùi Tẫn,
lượng khán giả xung quanh tăng lên rõ rệt, đặc biệt là nữ sinh đến xem cực nhiều.
Bầu không khí cũng nóng hơn, lại an tĩnh khó hiểu, mọi người đều nín thở tập
trung nhìn mỗi một hành động của thiếu niên trên sân.
Nhảy cao là một môn vận
động rất hấp dẫn, nam sinh đẹp trai nhất trường những năm qua đều “ra lò” từ hạng
mục này. Tuy Bùi Tẫn vốn đã là người đẹp trai nhất rồi nhưng ai mà không muốn
ngắm cơ bụng của trai đẹp lúc nhảy cao đâu cơ chứ?
Kỷ Thư khi xem những
người nhảy cao trước đã nghĩ đến chuyện đó, nhân lúc trọng tài đang ghi số liệu,
cậu nghiêm túc dùng tay ra dấu với Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn nhướng nhướng
mày, làm lơ ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến trước mặt Kỷ Thư.
Kỷ Thư dòm ngó xung
quanh, ra hiệu Bùi Tẫn cúi đầu xuống một chút. Bùi Tẫn rề rà cúi đầu, bên tai bỗng
chốc có luồng khí nóng phả đến.
Môi Kỷ Thư kề sát vành
tai hắn, từng chữ nhả ra đều ấm áp vô cùng: “Cậu có thể bỏ áo vào quần không?”.
Lực chú ý của Bùi Tẫn
dồn hết ở tai, nhất thời không kịp phản ứng cậu vừa nói gì.
Trọng tài bên kia đã
ghi chép số liệu xong, đang tìm kiếm Bùi Tẫn.
Kỷ Thư quýnh lên, kề sát
tai Bùi Tẫn lặp lại lần nữa.
Lần này cuối cùng cũng
kéo hồn Bùi Tẫn về.
Sau đó, tất cả bạn học
xung quanh nhìn thấy, nhan sắc đỉnh chóp của trường số 1, đại ca đầu gấu không phục
thì đánh của trường số 1 các cô, ở trước mặt mọi người, nhét áo vào trong quần
đồng phục.
Kín đáo nghiêm mật,
cái dạng mà nhảy kiểu gì cũng sẽ không bung ra đó.
“…”.
Cơ bụng đã nói đâu?! (#`Д´)
Nói không là không vậy
hảaaa!
Chỉ có cô nữ sinh tóc
đuôi ngựa đứng cạnh Kỷ Thư vừa khéo lại nghe được tiếng thủ thỉ của cậu. Cô
nàng vừa ngơ ngác nhìn Kỷ Thư, vừa kinh hãi nhìn Bùi Tẫn đã trở lại sân.
Hình như cô đã tìm ra
người đầu têu rồi nhưng không dám chỉ điểm, bởi dường như anh Bùi của các cô… rất
nghe lời người ta. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
…
Kết thúc thi nhảy cao,
Bùi Tẫn lại lấy được hạng nhất.
Sau khi rời sân, hắn
tiến tới trước mặt Kỷ Thư, nhìn đôi mắt lấp lánh sáng rỡ của cậu. Kỷ Thư nóng
quá nên đã cởi áo khoác đồng phục, trên người là chiếc áo hoodie có mũ màu bơ,
bên trong dường như được lót một lớp nhung dày.
Trán Kỷ Thư rịn mồ
hôi, mặt đỏ bừng vì nóng, môi cũng hơi khô, thỉnh thoảng lại le lưỡi liếm môi.
“Cậu lợi hại thật!”, Kỷ
Thư cười, “Lại được hạng nhất rồi”.
Bùi Tẫn dời mắt khỏi
môi cậu, hỏi: “Sao mặc nhiều lớp vậy?”.
Kỷ Thư đáp: “Chẳng phải
mấy hôm trước nhiệt độ giảm sao, không ngờ thời tiết hôm nay lại tốt vậy”.
Bùi Tẫn ‘à’ một tiếng,
lại hỏi: “Có nóng không?”.
“Không sao”. Kỷ Thư lấy
tay áo lau mồ hôi, vẫn còn đắm chìm trong cuộc đấu mới rồi, lơ đễnh đáp.
“Đi theo tôi”.
Bùi Tẫn nói.
…
Bùi Tẫn dẫn cậu lên lớp
11A1 ở lầu hai.
Cửa lớp A1 đã bị khóa,
chẳng biết hắn gọi cho ai, không bao lâu thì có một nam sinh đến.
Nam sinh lấy chìa khóa
mở cửa lớp cho hai người họ, nhưng mở xong thì đi ngay, nhân tiện kín đáo đưa
chìa khóa cho Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn lấy cái túi ở
chỗ ngồi của mình, nói: “Trong đó có cái áo ngắn tay sạch đó, đi thay đi”.
Kỷ Thư được cưng mà vừa
vui vừa lo, hồi hộp liếm môi: “Đây là đồ của cậu hả?”.
Bùi Tẫn thản nhiên ‘ừ’
một tiếng.
Có được câu trả lời
chính xác, Kỷ Thư dè dặt nhận lấy túi, Bùi Tẫn nói tiếp: “Vào nhà vệ sinh thay
đi”.
Hai ngày nay không có
ai dùng nhà vệ sinh trong dãy phòng học, vì ngoài sân thể thao có nhà vệ sinh,
dãy phòng thí nghiệm gần sân cũng có, không cần phải lặn lội đến khu lớp học xa
xôi.
Nhà vệ sinh lầu hai
thì còn yên lặng hơn nữa. Bùi Tẫn đứng ở trong hút một điếu, vốn định chờ Kỷ
Thư vào gian riêng thay áo, không ngờ Kỷ Thư lại thay ngay trước chỗ bồn rửa
tay luôn.
Bùi Tẫn vừa hút xong một điếu, lơ đễnh liếc mắt
nhìn Kỷ Thư thì thấy bờ lưng trắng ngần mịn màng của cậu, rồi hắn hơi nghiêng
người qua. Từ góc nhìn của Bùi Tẫn có thể thấy được chút sắc đỏ bên ngực phải của
cậu, như ẩn như hiện, nom còn quyến rũ hơn vài phần.
Sao lại đỏ được như vậy
thế.
Bùi Tẫn kiềm chế nét mặt,
gẩy tàn thuốc trên tay.
Kỷ Thư thay áo xong, lập
tức thấy thoải mái hẳn. Cậu ra ngoài tìm Bùi Tẫn thì phát hiện hắn đang cúi đầu
nhìn gì đó, tay đã châm điếu mới. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Kỷ Thư bước đến trước
mặt hắn, cười nói: “Tớ thay xong rồi”.
Bùi Tẫn nghe thế, ngẩng
lên thì thấy Kỷ Thư dang tay làm lộ vòng eo. Kiểu áo ngắn tay này rất đẹp, trừ
việc Kỷ Thư mặc vào trông hơi dài thì những thứ khác đều khá hợp, nhưng nếu mặc
theo phong cách old school [16] thì hoàn toàn không
thành vấn đề.
[16] Phong cách old school: kiểu
phong cách ăn mặc giản dị, mộc mạc, theo hơi hướng hoài cổ, mang âm hưởng của
thập niên 60-80. Những item được ưa chuộng với phong cách thời trang old school
là: Quần slim-fit jeans, baggy jeans, áo khoác kiểu bomber, áo bóng chày, quần
áo mang màu cũ… kết hợp với sneaker vải canvas hay giày đen học sinh cùng vớ
cao cổ…
“Ừ”, Bùi Tẫn dập tắt
điếu thuốc vừa châm, “Đi thôi”.
Kế đó Bùi Tẫn dẫn cậu
ra lại sân điền kinh. Cuộc thi chạy tiếp sức 4x100 sắp bắt đầu, đây là phần thi
đồng đội, chủ lực của 11A1 là Bùi Tẫn.
Kỷ Thư tiếp tục cầm quần
áo và nước giúp Bùi Tẫn ở vạch đích, an phận làm một người hầu đủ tư cách.
Tố chất thể lực của học
sinh 11A1 đều không tệ, dễ dàng đạt được thứ hạng tốt trong cuộc thi tiếp sức.
Sau khi xem xong phần
thi chạy, nhiệt huyết của Kỷ Thư sôi trào. Thi đấu thể thao thật sự có thể khiến
adrenaline [17] của người ta tăng tiết, bất kể là người tham dự
hay khán giả, đều cực hài lòng khi được tận mắt chứng kiến cuộc thi chạy này.
[17] Adrenaline là loại hormone
được giải phóng khỏi tuyến thượng thận, có tác dụng trên thần kinh giao cảm, sản
xuất ra khi sợ hãi, tức giận hoặc thích thú, khiến nhịp tim đập nhanh hơn, giúp
cơ thể chống lại những phản ứng nguy hiểm, có hại; diễn ra từ 2-3 phút sau khi
thể hiện cảm xúc.
Tiếp đó, Kỷ Thư lại
cùng Bùi Tẫn dạo quanh sân trường hai vòng, xem chung kết của các phần thi
khác.
Nhiệm vụ của ngày hôm
nay là tiến hành trận chung kết của hầu hết các hạng mục, dù tiếc đến đâu thì hội
thi thể thao cũng đã sắp kết thúc.
Sau khi hạng mục cuối
cùng hoàn thành, giáo viên bắt đầu gọi học sinh các lớp trở về lớp mình, chuẩn
bị tham gia lễ bế mạc sau đó.
Mặt trời bắt đầu lặn về
tây, nhiều học sinh đều lục tục mặc thêm quần áo.
Kỷ Thư cũng thấy hơi lạnh,
mà lễ bế mạc đã gần đến giờ bắt đầu, tức là ngày hôm nay thật sự sắp kết thúc rồi.
“Tớ đi thay đồ đây”, Kỷ
Thư buồn bã nói, “Tớ mang về nhà giặt rồi trả lại cho cậu sau”.
Bùi Tẫn hờ hững gật đầu,
hai người cùng lên nhà vệ sinh lầu hai như lúc thay đồ trước đó.
Bên trong vẫn không có
ai, Kỷ Thư cũng rất tự nhiên thay đồ luôn trước mặt Bùi Tẫn.
Nhưng lần này, cậu còn
chưa kịp mặc lại áo của mình, sau lưng bỗng có một cơ thể nóng hổi xáp tới.
Bùi Tẫn kề sát người Kỷ
Thư, ôm eo cậu, hơi dùng lực để cậu quay người lại, giọng khản đặc: “Để tôi
nhìn thật kỹ nào…”.
Kỷ Thư bị hắn xoay người
lại, nửa thân trên vẫn còn trần như nhộng, ngơ ngác hỏi: “Nhìn gì cơ?”.
Hơi thở của Bùi Tẫn nặng
nề hơn, mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai điểm trên ngực cậu, trực tiếp đưa tay bóp
lấy đầu ti bên phải mà mình đã thèm thuồng cả buổi trưa, trầm giọng hỏi: “Chỗ
này của cậu sao đỏ vậy? Hửm?”.
Đầu vú bị ai kia nhẹ
nhàng vân vê thưởng thức, mà Kỷ Thư vẫn chưa phản ứng lại, thành thật đáp: “Tớ
không biết nữa”.
Ngay tức thì, cơn
khoái cảm ở đầu ngực ập đến dữ dội, cậu không kìm được khẽ rên rỉ, lại thấy ánh
mắt Bùi Tẫn dần tối đi. Đầu ti bị hắn mạnh tay kéo một cái, cảm giác đau đớn
xen lẫn khoái cảm cùng đánh thẳng vào đầu Kỷ Thư.
Bên ngoài chợt truyền
đến tiếng xầm xì, chắc là học sinh chuồn về lớp định vào nhà vệ sinh.
Con ngươi Bùi Tẫn
thoáng dao động, hắn dùng cơ thể mình chắn kín cho Kỷ Thư, tay cũng tha cho hạt
đậu của cậu, rồi mau chóng giúp cậu tròng áo vào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Cuối cùng cũng mặc đồ
xong trước khi người ta vào nhưng bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quái
vô cùng. Các học sinh vừa vào cũng thấy là lạ nghía hai người mấy lần, sau khi
thấy Bùi Tẫn tỏ vẻ bực mình mới không dám nhìn nữa.
***************
Chương 20: Phiên ngoại 3. Cam tâm tình nguyện
Tiết đầu tiên sau khi
kết thúc đại hội thể thao là tiết của giáo viên chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm tự chi
tiền mua cho mỗi người lớp 11A3 một cây bút nước, xem như đền bù việc bắt buộc
cả lớp tham gia thi đấu.
Kỷ Thư cũng nhận được
một cây. Nhìn thấy cây bút này, cậu lại nhớ đến cú ném tạ tệ như shit của mình.
Bạn cùng bàn Trần Thư
Lượng thấy cậu cứ cầm bút suốt thì nói: “Lần này tập thể 11A1 được hạng nhất,
nghe nói phần thưởng của nhà trường đã lắm đấy, còn trao huy chương bằng vàng
nguyên chất cho MVP [18] lớp tụi nó nữa”.
[18] MVP là từ viết tắt trong game
của cụm từ Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player, chỉ người chơi
có thành tích tốt nhất trận và có ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
Kỷ Thư nghe thế thì hỏi:
“MVP lớp các cậu ấy là?”.
“Bùi Tẫn đó!”. Trần
Thư Lượng kích động cực kỳ: “Trên diễn đàn của trường số 1 toàn là hình và bài
đăng về Bùi Tẫn trong đại hội thể thao lần này. Hot nhất là bài về phần nhảy
cao, dưới bài đăng, mọi người đều đang xôn xao thảo luận về hành động đột nhiên
nhét áo vào quần của cậu ta đó, mấy bạn nữ ai cũng khóc lóc kêu gào vì không được
ngắm cơ bụng của cậu ta”.
Kỷ Thư mím môi, thấy
hơi chột dạ.
Giờ nghỉ trưa.
Kỷ Thư ngồi nghiêm chỉnh
trên ghế, lẳng lặng lấy di động đã tắt máy để trong cặp ra, ôm tâm trạng thấp
thỏm lần đầu tiên mở điện thoại trên lớp.
Khởi động máy xong, Kỷ
Thư do dự mở diễn đàn của trường số 1, bài đăng trên cùng bất ngờ xuất hiện tên
Bùi Tẫn. (Chỉ đăng tại wordpress
& blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là
tó reup)
Cậu nhấp vào, ảnh đại
diện của bài đăng là khoảnh khắc Bùi Tẫn nhảy cao. Thiếu niên trong hình mặt
mày lạnh tanh, chân dài kinh người, tung người dễ dàng nhảy qua xà, mà vạt áo bị
hắn nhét cả vào quần, tạo hình trông có phần quê mùa này không ngờ hắn vẫn hold
[19]
được, không chỉ khống chế rất tốt, mà còn bộc lộ mấy phần khí chất.
[19] Dạng ngôn ngữ mạng
của giới trẻ, đại ý ở đây là trị, làm chủ được (phong cách)
Bên dưới có rất nhiều
học sinh 11A1 cảm thán —
【 Bố Dư của mày 】:
Tui bên A1 đây, tui cũng hoang mang vờ lờ luôn. Lớp bọn này ai mà không biết
Bùi Tẫn để ý hình tượng cỡ nào chứ, bình thường chắc chắn không bao giờ bỏ áo
vô quần như thế, trên đường mà thấy người khác làm vậy còn ngang ngược mắng người
ta quê mùa nữa.
【 Anh Vĩ tráng dương bổ thận 】[20] : Như trên, từ những gì tui biết về Bùi Tẫn, phán đoán sơ bộ là có thể hôm đó cậu ta bị ai nhập rồi.
[20] gốc là Vĩ ca [伟哥] tên phiên âm tiếng Trung của
Viagra =)) mà vĩ ở đây cũng chính là Vĩ trong Thẩm Đình Vĩ [沈庭伟]. Ổng chơi chữ thôi.
【 Anh Địch em yêu anh 】:
Chào mọi người, tui học trường bên cạnh nè, có mỹ nữ trường số 1 +vx: sgsdj520
nào có hứng thú hẹn hò xuyên trường đầy cấm kỵ hông?
“…”.
Kỷ Thư không xem tiếp
được nữa, phần bình luận toàn nói linh tinh. Chẳng qua cậu thấy để vậy sẽ bị phơi
bụng lúc nhảy cao, nhỡ lạnh bụng thì khó chịu thôi.
Có điều, Kỷ Thư ngẩng
đầu lấm lét đảo mắt ngó xung quanh, rồi lập tức cúi đầu lưu bức ảnh đại diện.
Mà, đẹp trai thật…
Sau khi xem thêm vài
bài nữa, Kỷ Thư thỏa mãn tắt điện thoại, lưu về rất nhiều hình ảnh được chỉnh sửa
của Bùi Tẫn, cũng xem như đã thu hoạch được kha khá.
Cậu vừa mới bỏ điện
thoại vào cặp thì bên cạnh xuất hiện một bạn nữ chẳng biết đã đến từ lúc nào,
cô nàng đỏ mặt chỉ ra cửa: “Kỷ Thư, có người tìm cậu kìa”.
Kỷ Thư nhận ra cô là bạn
học ngồi gần cửa. Khó hiểu nhòm ra cửa, nhất thời nghĩ không ra người lớp khác
nào tìm mình.
Nữ sinh nhỏ giọng hối:
“Cậu mau ra đi, cậu ấy chờ cậu ngoài hành lang đó”.
Kỷ Thư ‘ừm’ một tiếng,
rời chỗ với dấu chấm hỏi đầy đầu.
Lúc cậu tiến đến cửa lớp
thì thấy một người đứng ở hành lang.
Kỷ Thư sững lại, ngơ
ngác đứng luôn tại chỗ.
Bùi Tẫn cũng thấy cậu,
ngón trỏ ngoắc ngoắc cứ như ngoắc chó, ra hiệu bảo cậu mau ra đây.
Kỷ Thư định thần lại, mất
tự nhiên bước đến trước mặt Bùi Tẫn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu tìm tớ hả?”.
“Ừ”, Bùi Tẫn cười, “Sao
thế, không muốn làm người hầu của tôi nữa?”.
Kỳ thư cúi đầu ấp úng:
“M… Muốn”.
Bùi Tẫn nhìn đỉnh đầu
cậu, chặc lưỡi một cái: “Sao hôm nay thẹn thùng thế? Ngẩng đầu tôi coi nào”. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Có gì hay đâu mà coi.
Kỷ Thư lầu bầu trong
lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngước đôi mắt to mờ sương nhìn Bùi Tẫn, tuy chỉ kiên
trì được hai giây đã thấy não mình như thiếu oxy, lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Động tác nhỏ của cậu
rơi cả vào mắt Bùi Tẫn. Bùi Tẫn mang tâm trạng cực kỳ vui vẻ lấy ra một thứ,
kéo dây của nó ra rồi dịu dàng tròng vào cổ Kỷ Thư.
Kỷ Thư sửng sốt nhìn
huy chương hiện diện trước ngực, đưa tay sờ nhẹ, “Đây là… ?”.
“Cho cậu đấy”, Bùi Tẫn
ngẫm nghĩ một lúc, “Xem như… quà ra mắt mừng cậu chính thức làm người hầu của tôi”.
Kỷ Thư lầm rầm: “Nhưng
mà, cái này thì quý quá…”.
Bùi Tẫn nói: “Có gì
đâu mà quý giá, huy chương kiểu vầy nhà tôi có cả tủ ấy”.
Thôi được.
Kỷ Thư an tâm nhận lấy.
“Phải rồi”. Kỷ Thư chợt
nghĩ đến điều gì đấy, mắt sáng lên, “Đồ của cậu tớ đã giặt sạch rồi, có để ở chỗ
tớ, để tớ lấy đưa cho cậu”.
Ánh mắt Bùi Tẫn nhìn cậu
tối đi, khẽ đáp ‘được’.
Kỷ Thư vội chạy vào lớp,
lấy ra túi giấy để dưới bàn của mình, bên trong là đồ đã được giặt sạch.
Thấy nó, đầu óc Kỷ Thư
lại bắt đầu nghĩ lung tung.
Nhưng nhớ đến Bùi Tẫn
còn đang chờ mình, Kỷ Thư chỉ có thể nhanh chóng giũ đi những suy nghĩ vớ vẩn
trong lòng, lúc chuẩn bị ra ngoài, cậu chợt thấy cây bút mình để trên bàn, nội
tâm thoáng lay động, cầm bút theo.
Kỷ Thư lơ đễnh đưa túi
giấy, Bùi Tẫn nhận lấy rồi nói: “Hôm nay học xong thì ở lại lớp chờ tôi”.
“Tớ biết rồi”, Kỷ Thư
hơi há miệng đáp.
“Ừ”, Bùi Tẫn nhìn cậu
chăm chăm một lúc, “Vậy tôi đi trước”.
Kỷ Thư ngoan ngoãn gật
đầu, đến khi ai kia đi được ai bước, cậu chợt hô ‘đợi đã!’. Bùi Tẫn hờ hững
quay lại, yên lặng chờ câu sau của cậu.
Kỷ Thư ngại ngùng lấy
cây bút nọ ra, nói: “Tớ thích huy chương của đại hội thể thao mà cậu tặng lắm.
Cái này là phần thưởng khuyến khích vì tớ tham gia thi ném tạ, tặng cậu xem như
đáp lễ được không…”.
Không đợi Bùi Tẫn lên
tiếng, Kỷ Thư đã nói tiếp: “Tuy không phải thứ gì đáng giá, không thể so được với
huy chương của cậu, nhưng mà tớ, tớ…”.
Vế sau chữ ‘tớ’ còn
chưa nói hết, tay bỗng trống không, chiếc bút nước đã vào tay Bùi Tẫn. Bùi Tẫn nhìn
ngắm nó một lúc rồi đút vào túi áo của mình.
Kỷ Thư nở nụ cười ngọt
ngào, nói: “Vậy cậu mau về nghỉ trưa đi nhé! Với… tan học tớ nhất định sẽ chờ cậu,
cậu phải đến đó”. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Bùi Tẫn ‘ừm’ đáp lại,
ra hiệu bảo cậu đến gần.
Kỷ Thư nghe lời bước đến
chỗ Bùi Tẫn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.
Bùi Tẫn hơi cúi đầu,
nhỏ giọng khẽ nói một câu bên tai Kỷ Thư, nói xong thì lùi ra sau một bước, hài
lòng nhìn mặt Kỷ Thư đỏ lựng trong thoáng chốc.
Kỷ Thư lâng lâng trở lại
lớp học. Cậu xoa xoa hai tai nóng bừng, chỉ thấy nhịp tim mình hơi bất ổn, đập
hơi nhanh, như thể có một vạn Bùi Tẫn đang đi tới đi lui bên trong vậy, làm sao
cũng chẳng đến điểm cuối.
Lại nhớ đến câu khi
nãy Bùi Tẫn nói nhỏ bên tai mình, hắn nói —
Tôi cũng thích lắm.
…
Tan học, Kỷ Thư đeo cặp
ngồi xổm ngoài cửa lớp, lẳng lặng chờ Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn không để cậu
chờ quá lâu, chỉ chừng mười phút đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Từ xa, Kỷ Thư đã
thấy hắn chậm rãi xuống lầu, lập tức đứng bật dậy, nóng ruột chạy nhào về phía
hắn.
“Chạy làm gì đấy?”,
Bùi Tẫn nhìn đôi mắt sáng rỡ của cậu, hỏi.
Kỷ Thư mắc cỡ thở hổn
hển, nói thẳng: “Thấy cậu nên tớ phấn khích thôi!”.
Bùi Tẫn nghe thấy mà
ngứa ngáy trong lòng, trái cổ thoáng chuyển động, nói: “Đi thôi”.
Dứt lời, đoạn nhấc
chân đi trước. Kỷ Thư mau chóng bắt kịp, đi bên cạnh hắn, tò mò hỏi: “Chúng ta
đi đâu vậy?”.
“Đi — ”, Bùi Tẫn dài
giọng, “đánh nhau”.
Kỷ Thư: “…”.
…
Bùi Tẫn cũng chẳng biết
tại sao mình lại dẫn Kỷ Thư đi đánh nhau nữa.
Bên kia là đám lưu
manh ôm oán hận đã lâu. Trước đây hắn ngạo mạn tự mãn, khó chịu là kiếm người
đánh lộn, đám người này chính là lựa chọn hàng đầu của hắn.
Dạo này đã bớt đánh rồi,
đối phương lại cứ nhây thích kiếm chuyện với hắn, dù lần nào cũng bị hắn xử đẹp.
Có thể do không cam tâm nên hôm nay bất chấp thách đấu một trận cuối cùng.
Dù thắng hay thua,
chuyện trước kia cũng đều xí xóa hết.
Bùi Tẫn không quan tâm
cái gì mà trận cuối cùng, chỉ thấy bị dây dưa mãi cũng phiền nên đến chỗ bọn gã
hẹn, thậm chí còn không mang theo người hỗ trợ.
À, Kỷ Thư đương nhiên
không thể tính là người hỗ trợ được.
Hắn quật đám côn đồ lần
lượt nhào tới như lật bánh. Bọn chúng tuôn ra cả đống câu mắng chửi rất khó
nghe, sau đó lại bị đánh bay, dần dà chẳng dám lên tiếng nữa.
Kỷ Thư đứng ở góc tường,
hai tay ôm chặt lấy cặp của Bùi Tẫn, đứng nhìn hắn chằm chằm.
Mặt mày Bùi Tẫn trông
rất hung tợn, ra tay cực nhanh, xuống tay cũng không hề hời hợt, một mình địch
lại cả bọn mà không hề rơi vào thế yếu.
Lúc này Kỷ Thư mới thật
sự thấy rõ sự khác biệt giữa mình với Bùi Tẫn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Thế giới của cậu chưa
từng xuất hiện chuyện ‘đánh nhau với côn đồ’ thế này, mà trong thế giới của Bùi
Tẫn, đó chẳng phải chuyện lạ.
Lẽ ra cậu nên rất sợ mới
phải, nếu là bình thường thì đã bỏ đi ngay khi thấy cảnh này, sau đó núp vào chỗ
nào đấy gọi cảnh sát rồi.
Thế nhưng, cậu lại lo
cho Bùi Tẫn hơn là sợ, lo hắn có đánh lại không, có bị thương không, có…
Bùi Tẫn không để ý đến
Kỷ Thư, thậm chí còn không liếc mắt về phía cậu lấy một cái.
Sợ là nhìn sang, người
đã chạy đâu mất rồi.
Giải quyết đám người
này không phải chuyện khó nhưng khóe mắt hắn vẫn bị ai đó đánh lén trúng. Bùi Tẫn
đứng ở trung tâm, chung quanh đầy những tên côn đồ ôm bụng rên ư ử.
“Biến”, Bùi Tẫn lạnh
nhạt nói.
Lũ lưu manh mới rồi
còn nằm dưới đất kêu cha gọi mẹ nghe thế thì lập tức bật dậy như cá chép nhảy
khỏi nước, chạy biến không thấy bóng dáng.
Chung quanh rốt cuộc
cũng an tĩnh lại.
Bùi Tẫn đưa tay chùi
nhẹ khóe mắt đã sưng lên, hờ hững ngó sang phía Kỷ Thư.
Không ngờ, Kỷ Thư vẫn
còn ở đó.
Đứng yên ôm chặt cặp của
hắn như chú nai con bị kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cặp che mất một nửa, chỉ
để lộ đôi mắt to tròn kia.
Giây phút khi hắn nhìn
sang, ánh mắt Kỷ Thư cũng đồng thời lọt vào mắt hắn.
Trái cổ Bùi Tẫn khẽ
nhúc nhích.
Cơn bạo lực qua đi, tiếp
nối là sự xáo động đến từ loại cảm xúc không biết tên, nhưng hắn biết rất rõ, tất
cả đều bắt nguồn từ người trước mắt mà ra.
Không sai, Bùi Tẫn muốn
cậu thấy rõ chính mình.
Hai người họ là người
của hai thế giới khác nhau, để cậu thức thời rời xa.
Bùi Tẫn không cần phải
nói gì, Kỷ Thư sẽ chủ động tránh xa hắn.
Ngoan ngoãn về làm học
sinh ngoan đi, đừng cố đến gần tôi nữa.
Kỷ Thư lo lắng bước đến
trước mặt Bùi Tẫn, không nhận thấy ánh mắt nhạt dần của hắn, chậm rãi vươn tay
sờ lên khóe mắt sưng bầm tím của hắn. Ánh mắt cậu chan chứa yêu thương, giọng
run run: “Cậu có đau không, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra chút nhé…”.
Bùi Tẫn nhìn cậu với
ánh mắt phức tạp, vẻ đau lòng của cậu thật sự làm người ta phải quyến luyến.
Bùi Tẫn nắm lấy cổ tay đang giơ lên của Kỷ Thư, kéo cậu lại gần mình, giọng
khàn khàn: “Cậu không sợ tôi à?”.
Kỷ Thư ngoan ngoãn để
hắn ôm, nghiêm túc nói: “Không sợ cậu, tớ chỉ sợ cậu bị thương thôi”.
Bùi Tẫn lặng yên, cảm
xúc nọ trong lòng bắt đầu bùng nổ, sắp hoàn toàn mất kiểm soát.
Bùi Tẫn không cố ý đè
nén bản thân nữa, hắn đưa tay nhấc cằm Kỷ Thư, hôn lên môi cậu chẳng chút khách
khí.
Kỷ Thư ngớ người.
Môi cậu không đóng chặt,
bị người ta dễ dàng tách ra, khoang miệng hoàn toàn bị Bùi Tẫn đóng chiếm.
Cả hai đều không có
kinh nghiệm nên nụ hôn này khá là trúc trắc.
Bùi Tẫn thở dốc rời khỏi
môi cậu, khẽ nói: “Đưa lưỡi ra”.
Kỷ Thư phải nói là
nghe lời hết sức, e dè le đầu lưỡi mềm mại ra, lập tức lại bị Bùi Tẫn ngậm trọn,
môi lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau. Cảm giác tê dại xa lạ từ đầu truyền vào
trong tim, khiến Bùi Tẫn chỉ muốn ngậm lấy lưỡi cậu mãi không thôi.
Sao lại ngọt vậy chứ.
Trước đây Bùi Tẫn
không có hứng thú yêu đương, cũng chẳng biết mình thích nam hay nữ, giờ lại vừa
ý Kỷ Thư, trong lòng liền cho rằng người mình thích là chính Kỷ Thư.
Bất kể là nam hay nữ.
Kỷ Thư bị người ta đè
ra hôn lại không hề có ý định đẩy hắn ra.
Có thể vì người trước
mặt này là Bùi Tẫn.
Cho nên hắn muốn làm
gì với mình cũng được.
Dù là chi, Kỷ Thư đều
sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
*****************
Chương 21: Phiên ngoại 4. Viên mãn (Tất cả đều tốt đẹp)
Sau khi Bùi Tẫn được
hôn Kỷ Thư một lần thì nhớ mãi không quên hương vị đó.
Nếu hai người ở riêng
với nhau, Bùi Tẫn sẽ luôn bị môi của Kỷ Thư hấp dẫn, cứ nhìn chằm chằm mãi chỗ
đấy của người ta, đến khi Kỷ Thư bị nhìn mà mặt đỏ tim thình thịch mới kéo người
vào lòng hôn lên.
Kỷ Thư chưa bao giờ phản
kháng, cũng không hỏi hắn tại sao lại hôn mình.
Cậu có phần nghe lời
Bùi Tẫn, hắn muốn gì cũng cho, có thể là vì ơn cứu giúp của hắn, cũng có thể vì
trong lòng cậu vốn cũng thích, thích được Bùi Tẫn hôn, thích cảm giác tim đập
thình thịch khi cả hai khắng khít với nhau.
Mà Bùi Tẫn tự cho là
mình với Kỷ Thư đã làm chuyện thân mật như vậy thì tất nhiên đã xác định quan hệ
rồi. Hắn đương nhiên cho rằng Kỷ Thư cũng nghĩ vậy nên đối đãi với Kỷ Thư như
người yêu, chẳng thèm quan tâm Kỷ Thư người ta có hiểu ý hắn hay không.
Hôm nay Bùi Tẫn dẫn Kỷ
Thư lên nhà vệ sinh lầu hai. Lúc hai người bước vào, bên trong đã có mấy nam
sinh đang tụ tập phì phèo khói thuốc.
Thấy hai người vào thì
cả đám đều ngạc nhiên nhìn sang, hơn phân nửa trong đó đều ngó gương mặt xa lạ
của Kỷ Thư.
Kỷ Thư biết họ đều là
bạn của Bùi Tẫn, đa phần là học sinh 11A1.
Bùi Tẫn hờ hững rút một
điếu châm lửa. Mới vừa hút một hơi, Dư Hiểu đã xáp tới hỏi: “A Tẫn, cái đuôi nhỏ
đằng sau anh là sao thế?”.
Bùi Tẫn nheo mắt nhìn
Kỷ Thư đang lo lắng bất an, không đáp. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Dư Hiểu không hỏi tới,
nhưng sau khi quan sát Kỷ Thư một lúc thì cười chế nhạo một tiếng như thể thấy nhàm
chán.
Bùi Tẫn nhíu mày, dập
điếu thuốc chỉ mới hút một hơi, thấy Kỷ Thư đi rửa tay mới lạnh nhạt nói: “Từ
giờ cậu ấy là người của tao”.
Dư Hiểu sửng sốt, sau
đó hơi khó chịu định nói gì đó, đã thấy anh Bùi của bọn hắn túm lấy quai cặp của
nhóc mặt trắng nọ, kéo người còn đang lau tay đi. (nhóc mặt trắng – tiểu bạch kiểm: xem chú thích [1] ở
chương 3)
Anh em xung quanh đều ắng
lặng một chốc, sau đó lập tức vây quanh Dư Hiểu nháo nhào hỏi, tên mới nãy là
ai? Có quan hệ gì với anh Bùi của bọn họ?
Dư Hiểu bực mình: “Hỏi
gì mà hỏi, tụi bây hỏi tao, tao biết hỏi ai?”.
Cả bọn lập tức ngậm miệng,
bỏ chạy tan tác.
Dư Hiểu lạnh mặt vứt
tàn thuốc trên tay, trong đầu có tính toán khác.
…
Ngày hôm sau, sau khi
tan học, Kỷ Thư ngồi trong lớp chờ Bùi Tẫn như mọi khi.
Cậu vừa nhận được
WeChat Bùi Tẫn gửi tới, bảo là hắn bị thầy giữ lại nói chuyện, sẽ xong muộn
chút, muốn cậu ngoan ngoãn chờ trong lớp.
Kỷ Thư nhắn lại một chữ
‘Được’, sau đó lấy bài tập ra làm.
Trong lớp đã không còn
ai, chỉ có cậu ngồi trong ánh trời hoàng hôn, đợi hắn khi mặt trời dần lặn.
Làm bài một lúc, khóe
mắt chợt nhìn thấy góc áo đồng phục quen thuộc. Kỷ Thư mừng rỡ ngẩng đầu, lại
phát hiện người đứng trước mặt mình không phải Bùi Tẫn.
…
Lúc Bùi Tẫn tới, Kỷ
Thư vừa làm xong bài tập một môn.
Đã gần một tiếng trôi
qua sau khi tan học, hầu hết các nơi trong trường đều đã vắng lặng, cả vài học
sinh thích nán lại trường chơi cũng lần lượt đeo cặp về nhà.
Chung quanh hoàn toàn
im ắng, Bùi Tẫn nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống cạnh Kỷ Thư, chừng hai phút sau, cậu
vẫn không có vẻ gì là phát hiện ra hắn.
Bùi Tẫn nhìn ngắm một
hồi thì phát hiện Kỷ Thư đang cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc những nét không thành
hình trên giấy nháp, rõ ràng hồn đã bay đi đâu rồi.
Bùi Tẫn vươn tay ôm lấy
eo Kỷ Thư, bóp nhẹ chỗ thịt mềm bên hông cậu, làm Kỷ Thư bị dọa giật cả mình,
sau khi phản ứng lại thì giận dữ trừng Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn mỉm cười hỏi:
“Chờ lâu rồi sao?”.
Kỷ Thư lắc đầu, “Không
lâu lắm, ngồi làm bài tập nên thời gian qua cũng nhanh”, thoáng dừng lại rồi mất
tự nhiên chuyển chủ đề, “Có chuyện gì khó giải quyết sao? Mà giáo viên giữ cậu
lại lâu vậy”.
“Không có gì”. Bùi Tẫn
nhìn Kỷ Thư, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy chứa chút ý vị khó hiểu, “Toàn mấy
chuyện cũ rích thôi”.
Kỷ Thư khẽ ‘à’ một tiếng,
bị hắn nhìn mà mặt mày đỏ bừng.
Bầu không khí bỗng chốc
trở nên ngọt ngấy, sau khi Kỷ Thư lấy lại tinh thần thì đã bị Bùi Tẫn đè ra
bàn, thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão của hắn. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Hai ngày qua có kỳ thi
hàng tháng, tâm tư của Kỷ Thư đều đặt hết vào kỳ thi, hai người không có cả thời
gian ở riêng, nói chi là nhín thời gian đặng hôn nhau, Bùi Tẫn đã nhung nhớ từ
lâu rồi.
Bốn cánh môi dính dớp
dán vào nhau, quấn lấy vài vòng, Bùi Tẫn mới nhẹ nhàng tách môi Kỷ Thư, tìm kiếm
lưỡi cậu chơi đùa.
Mà Kỷ Thư hôm nay cực
kỳ khác thường, còn chủ động đưa lưỡi ra, quấn quýt Bùi Tẫn không buông.
Bùi Tẫn bị Kỷ Thư quyến
rũ không chịu nổi, tay đã luồn vào trong áo cậu, ghìm chặt eo Kỷ Thư vào sát
người mình.
Cả hai hôn nhau vang vọng
tiếng nước, hoàn toàn quên mất mình đang “xằng bậy” trong lớp. Kỷ Thư cũng chẳng
màng để ý, dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng Bùi Tẫn mang đến, cam
tâm tình nguyện để mình trầm luân.
Bùi Tẫn thở hổn hển, hơi
rời khỏi môi Kỷ Thư, nhìn ngắm gương mặt mê đắm thất thần của cậu một lúc rồi hạ
những nụ hôn vụn vặt lên chiếc cổ trắng ngần của Kỷ Thư.
Môi lưỡi Kỷ Thư tràn
ngập mùi vị của Bùi Tẫn, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm ngọn đèn trên trần nhà, rồi
nơi thịt mềm trên cổ bỗng tê rần, miễn cưỡng lôi kéo tâm trí cậu về.
“Mút, mút nhẹ một
chút”, Kỷ Thư mềm mại nói, “Coi chừng có dấu”.
Bùi Tẫn nghe thế thì
ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi Kỷ Thư, khàn giọng hỏi: “Để lại dấu của tôi không được
sao?”.
“Cho mọi người đều biết
cậu là người của tôi được không?”.
Kỷ Thư cắn môi dưới
hơi sưng của mình, xấu hổ chẳng biết nên đáp lại thế nào. Bùi Tẫn lại chơi xấu,
liếm tai của Kỷ Thư, hà hơi nóng vào vành tai nhỏ xinh trắng nõn, giục hỏi: “Được
không, hửm?”.
Kỷ Thư bấu chặt áo Bùi
Tẫn, vài giây sau, như thể bị Bùi Tẫn dồn ép quá mới nhỏ giọng đáp ‘được’.
Tiếng ‘được’ này rơi
vào tai Bùi Tẫn chẳng khác nào liều thuốc kích thích mạnh. Hắn lại phủ xuống
môi Kỷ Thư, thần tốc cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại mà liếm mút, tay hắn cũng xấu xa
luồn vào quần Kỷ Thư, bao trọn lấy hai cánh mông mặc sức nhào nắn.
Bình thường khi cả hai
hôn nhau, Bùi Tẫn luôn thích sờ Kỷ Thư, nhưng chỉ giới hạn ở eo và ngực thôi,
đây là lần đầu tiên xuống nửa người dưới.
Kỷ Thư bị sờ mà đầu óc
trống rỗng. Chỗ đó bình thường bản thân cậu sờ đến sẽ chẳng có bất kỳ cảm giác
gì cả, giờ đổi thành tay Bùi Tẫn thì liền trở nên kỳ quái.
Kỷ Thư chỉ thấy chỗ
nào trên người mình cũng trở nên kỳ lạ, không kìm được hừ khẽ vài tiếng, lại bị
nhấn chìm trong nụ hôn của Bùi Tẫn, hóa thành từng tiếng rên rỉ khó lòng kiềm nổi.
“Đừng”, Kỷ Thư sợ hãi
nói. Đây là lần đầu tiên cậu nói lời kháng cự với Bùi Tẫn nhưng cậu sợ nếu tiếp
tục thì cậu sẽ chẳng còn là chính mình nữa.
Bùi Tẫn nhận ra sự biến
đổi của Kỷ Thư. Hạ bộ áp lên nơi đã cương cứng của hắn, hắn hẩy hông lên đầy gợi
dục, quả nhiên Kỷ Thư lại rên rỉ mấy tiếng, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống cằm,
chẳng biết là của ai. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Bùi Tẫn biết Kỷ Thư có
phản ứng, cũng hiểu rõ sự quẫn bách của cậu, chỉ đành tạm thời buông tha. Hắn hạ
xuống những nụ hôn vụn vặt như trấn an, rồi đưa tay lau khô vệt nước trên cằm cậu.
Bùi Tẫn đứng lên kéo Kỷ
Thư dậy, để cậu tựa vào lòng mình, sau đó cực kỳ đứng đắn sửa sang lại quần áo
cho cậu, chỉnh lại thẳng thớm vạt áo bị mình vén lên sắp đến ngực của Kỷ Thư,
còn mặc áo khoác vắt trên chỗ ngồi của mình giúp cậu, kéo khóa lên kín mít, che
đi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của Kỷ Thư.
Làm xong xuôi, Bùi Tẫn
lại giúp người ta dọn dẹp sách vở vương vãi trên bàn, bỏ vào cặp Kỷ Thư, chủ động
quàng cặp giúp bà xã, chuẩn bị đưa người về nhà.
Kỷ Thư mở to mắt nhìn
hắn làm tất cả giúp mình, lại nghĩ đến điều gì đó, trong lòng bỗng chốc dâng
trào cơn uất ức. Cậu cụp mắt xuống như muốn che giấu nhưng vẫn không thể kiềm
được nỗi chua xót nơi đáy lòng. Những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế tuôn
rơi không chút dự báo, nhỏ lách tách xuống áo.
Bùi Tẫn vừa quay người
liền thấy ai kia đang lẳng lặng khóc, dáng vẻ y như lần đầu cả hai gặp nhau lúc
cậu bị người khác bắt nạt, khóc im hơi lặng tiếng, lại khiến người ta đau lòng
vô cùng.
Hắn lập tức luống cuống,
vội vòng tay ôm lấy Kỷ Thư, lau nước mắt cho cậu, lục lọi trong túi mãi mà
không thấy khăn giấy, chỉ đành dùng tay áo nhẹ nhàng lau gương mặt trắng trẻo của
Kỷ Thư.
Không ngờ Kỷ Thư thấy
hắn dịu dàng như vậy, lại càng khóc dữ hơn nữa.
Bùi Tẫn sốt ruột hỏi:
“Sao vậy? Có phải không thích tôi làm vậy với cậu không?”. Nói rồi, hắn ngẫm
nghĩ một chốc, “Vậy tôi hôn nhẹ chút, không để lại dấu nữa, đừng khóc nữa nhé?”.
Vậy mà Kỷ Thư nghe
xong, nước mắt lại rơi lã chã, còn vừa khóc nấc vừa lặp đi lặp lại: “Không phải,
không phải vậy…”.
Bùi Tẫn nghe vậy thì
biết mình hiểu sai ý, lại nói: “Vậy sao lại khóc? Có phải bị oan ức gì không,
nói cả tôi nghe nào, tôi bắt nạt lại giúp cậu”.
Kỷ Thư lắc đầu quầy quậy
nhưng không chịu nói gì nữa.
Bùi Tẫn ngẫm lại mấy
hôm nay Kỷ Thư toàn tan học với mình, không thể lại có kẻ nào đến trấn lột tiền
của cậu được, hay là chịu uất ức gì trong lớp? Hay kỳ kiểm tra hàng tháng lần
này làm bài không được tốt?
Bùi Tẫn càng nghĩ càng
thấy có lẽ là vậy, chỉ đành ôm người vào lòng, kéo cổ áo gần như che phân nửa
gương mặt nhỏ nhắn kia ra, kề sát môi Kỷ Thư hôn nhẹ mấy cái.
Ai ngờ Kỷ Thư được hắn
hôn như vậy mấy lần lại thật sự dần nín khóc, như bừng tỉnh lại vậy, đỏ mặt xấu
hổ vùi vào lòng Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn bật cười, trêu
ghẹo: “Bé khóc nhè”.
…
“A Tẫn”, Dư Hiểu vừa nộp
bài tập xong, mới về chỗ đã thấy Bùi Tẫn ngáp dài, dáng vẻ mệt mỏi không sức sống
thì cười gian hỏi: “Sao vậy? Cuộc sống về đêm phong phú quá hả?”. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Bùi Tẫn liếc cậu ta, mỉm
cười nói: “Bớt kháy bố”.
Dư Hiểu lập tức im mồm,
lật tới lật lui đống bài thi trên bàn, lại chợt nhớ đến chuyện tốt mình làm hôm
qua, nói với vẻ đắc ý: “A Tẫn, hôm nay học xong ra quán net quẩy một bữa không,
anh an tâm, em đã cảnh cáo thằng nhóc mặt trắng kia rồi, sau này nó chắc chắn sẽ
không dám tới quấy rầy anh nữa đâu”.
“…”.
Bùi Tẫn càng nghe, mặt
càng đen, cứng nhắc quay đầu nhìn Dư Hiểu đang bô bô tầm xàm.
Dư Hiểu vẫn đang huyên
thuyên: “Em gặp loại người mưu đồ muốn bấu víu anh thế này nhiều rồi, nhưng chỉ
cần còn có Dư Hiểu đây, em sẽ luôn sẵn lòng đuổi đi giúp anh mấy tên bụng dạ
khó lường đó!”.
“…”.
À ha, chân tướng đây rồi.
Đầu sỏ làm hôm qua Kỷ
Thư khóc thảm như vậy thì ra chính là tên óc chó này.
“Ha”. Bùi Tẫn cười gằn,
“Mày ra đây với tao”.
Dư Hiểu mù mờ đi ra
theo.
Sau đó —
Cậu ta bị đập nhừ tử.
Tan học, Dư Hiểu vác
cái mặt bầm dập đi tìm Kỷ Thư.
Kỷ Thư đề phòng nhìn cậu
ta, chắn cặp trước ngực, cứng cổ: “Có chuyện gì sao? Tôi không làm theo những
gì cậu nói hôm qua đâu, trừ khi chính Bùi Tẫn bảo tôi tránh xa, không thì tôi
tuyệt đối! Sẽ không bao giờ! Rời khỏi cậu ấy!”.
“…”.
Dư Hiểu phức tạp nhìn
Kỷ Thư, một chốc sau, cậu ta thở hắt ra, cả tiếng nói: “Xin lỗi cậu!”.
Kỷ Thư thoáng sửng sốt.
Mấy học sinh 11A3 đang
trực nhật đều bị Dư Hiểu dọa run tay, rác vừa quét rơi cả ra ngoài, ai cũng
kinh hãi nghía sang bên này.
Dư Hiểu nói tiếp: “Tôi
sai rồi, hôm qua không nên nói với cậu như vậy. Đại ca cậu đừng rời xa Bùi Tẫn
nha, tôi mong hai người mãi mãi tốt đẹp!”.
Kỷ Thư: “…”.
Dư Hiểu nói xong, lại
nhìn xoáy vào mặt Kỷ Thư, sâu sắc cảm thấy địa vị người anh em tốt nhất của Bùi
Tẫn của mình sắp không giữ được nữa rồi, nhưng cậu ta chẳng thể làm gì, mặt vẫn
còn đau đây này.
Đồ áp bức Bùi Tẫn,
toàn nhắm vào mặt mình.
Dư Hiểu đi rồi, Kỷ Thư
vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, đến khi Bùi Tẫn bước vào, đi đến trước mặt cậu, Kỷ
Thư mới ngộ ra, ắt hẳn Bùi Tẫn đã biết chuyện hôm qua rồi — là cậu ấy đã bảo Dư
Hiểu tới xin lỗi mình.
Bùi Tẫn kéo tay Kỷ
Thư, dắt ai kia ra ngoài, dịu dàng hỏi: “Hết uất ức rồi chứ?”.
“Thằng Dư Hiểu thỉnh
thoảng hơi ngu chút nhưng không xấu, tha lỗi cho nó đi nhé?”, Bùi Tẫn vừa đi vừa
nói, “Không tha thứ cũng không sao, dù sao sau này nó cũng chỉ có thể gọi cậu
là…”.
Chị dâu thôi.
Bùi Tẫn không nói hết
vế sau, muốn tạm thời giữ lại trong lòng dư vị của danh xưng này. (Chỉ đăng tại wordpress &
blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó
reup)
Kỷ Thư lại nghiêm
trang nói: “Giờ tớ hết giận rồi, dù gì cũng là bạn của cậu”.
Bởi vì, tớ cũng muốn
trở thành bạn thân của cậu, nên không thể đối chọi với bạn thân của cậu được.
Kỷ Thư cũng không nói
hết câu sau, chỉ dám đặt mục tiêu nhỏ này trong lòng, âm thầm thực hiện.
Túm lại, hai tên kẻ trống
đánh xuôi, người kèn thổi ngược.
Nhưng cũng rất hòa hợp.
Sau đó Kỷ Thư ở bên
Bùi Tẫn lâu ngày, dần quen hết các anh em trong hội. Hầu hết đều chẳng phải con
ngoan trò giỏi gì nhưng bất ngờ lại rất dễ gần.
Đáng nói nhất chính là
Dư Hiểu. Cậu ta không hề thù dai, là người đầu tiên đón nhận Kỷ Thư, sau đó dần
trở thành người thân với Kỷ Thư thứ hai ngoài Bùi Tẫn.
Rồi Thẩm Đình Vĩ, Địch
Giang…
Tất cả đều rất tốt.
Hoàn toàn khác với đám
côn đồ Kỷ Thư gặp phải ở đầu hẻm lần đó, bọn hắn nghĩa khí, trọng tình trọng
nghĩa, trước giờ cũng chưa từng tùy tiện bắt nạt kẻ yếu, trừ việc không tập
trung vào học hành thì ai cũng đều tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình yêu thích, chẳng
hề thua kém bất kỳ người nào.
Thực tế, bọn hắn tự do
hơn rất nhiều người, từ những năm tháng niên thiếu tràn đầy sức trẻ đã luôn
theo đuổi những gì mình mong muốn, rõ ràng mà minh xác, cũng nỗ lực phấn đấu vì
điều đó. Vì thế Kỷ Thư tin rằng, sau này bọn hắn đều sẽ trở thành người cực kỳ
tài giỏi.
Kỷ Thư thấy rất vui, rất
may mắn vì gặp được những người như bọn hắn.
Giúp tô thêm một nét
bút đầy sắc màu trong cuộc đời học sinh cấp 3 đầy mờ nhạt của cậu, làm cậu có
thể tự tin hùng hồn nói rằng mình có rất nhiều bạn bè, khiến cậu gặt hái được rất
nhiều tình bạn quý báu.
*****************
=== HOÀN ===
Carly: Như có nói ở đầu, vốn có 7 phiên ngoại, sẽ có phần ở đại học rồi công khai với mọi người nữa, nhưng không có raw lẫn QT của 3 PN cuối nên tui không mần được, câu chuyện của sói Tẫn và thỏ Thư đến đây thì kết thúc rồi. ~
Em cảm ơn tác giả , em cảm ơn chủ nhà nhiều nhiều ạ ❤️❤️ Moah moah ta \(//∇//)\
Trả lờiXóaCám ơn. *give u hearts*
Xóa❤❤❤
Trả lờiXóa