25/10/2018

DDKR - chương 71

Edit + Beta : Carly



Chương 71 : Hang động



Hơi thở của Đông Lộ phả ngay tai hắn, người cậu ta thì áp sau lưng, Tô Cẩm Hòa có thể cảm nhận cậu ta đang nhắm nghiền mắt, dụi dụi lên mặt hắn.
Môi, đầu lưỡi vô thức chạm vào hắn…
“Đông…”
Tô Cẩm Hòa vừa nhúc nhích, Đông Lộ đã áp tới, cơ thể của cả hai va chạm vào nhau. Hai cánh tay của Đông Lộ siết chặt lấy hắn như dây thừng, không chút lơi lỏng.
Không giơ tay nổi, cả người đều bị Đông Lộ đè ép về trước.
Đều là đàn ông như nhau, hắn biết giờ phút này nguy hiểm đến cỡ nào.
Mà ba người kia, ở ngay phía sau bọn họ.
Tim của Tô Cẩm Hòa sắp nhảy ra khỏi họng tới nơi.
Hắn tiếp tục ra sức vùng vẫy.
“Để em ôm một lúc đi.” Đông Lộ trầm giọng nói, sau đó lại ôm chặt cái tên trong lòng đang không ngừng giãy dụa, cọ cậu ta đến bốc hỏa, “Bằng không, em sẽ tới luôn ngay bây giờ đó!”
“Cậu dám!” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Tô Cẩm Hòa không dám nhúc nhích nữa.
Nếu Đông Lộ đã nói vậy, hắn không nên tiếp tục kích thích cậu ta.
Muốn ôm một chút thì cứ ôm đi.
Chẳng phải lúc nào anh cũng than thở có lẽ sẽ không về được hay sao, nếu phải chết thì trước khi chết nên để bản thân sảng khoái một lần, không thể có lỗi với chính mình được, anh nói xem phải không?”
Cậu ta vừa nói vậy, thái độ kiêu ngạo hống hách mấy hôm nay của Tô Cẩm Hòa nhất thời bay biến.
Con người mà, phải biết điều một chút.
“Đừng nhắc tới chết này chết nọ nữa, điềm xấu…” Nói rồi, hắn còn vỗ vỗ tay Đông Lộ, nghiêm túc nhấn mạnh.
Ai cũng nghĩ hắn tệ như thế sao?
Nhất định phải bóp chết ý nghĩ này ngay trong tối nay.
Đông Lộ thấy bộ dạng này của hắn, tiếp tục thì không được, buông tha lại thấy không cam lòng. Cảm giác vừa yêu vừa hận làm cậu ta dứt khoát cắn mạnh lên cổ Tô Cẩm Hòa để hả giận.
Đông Lộ cắn rất mạnh, Tô Cẩm Hòa bị đau phải la lên, cậu ta mới hài lòng buông tha.
“Trước khi em đổi ý thì mau ngủ đi.”
“Nhưng mà…” Chỗ của hắn ở bên kia mà.
Đông Lộ nhe răng, Tô Cẩm Hòa liền vội che cổ lại.
“Anh đấy…” Ôm con người co đầu rụt cổ thành một cục kia vào lòng, có đôi khi Tô Cẩm Hoà thật sự khiến người ta hận không thể không cho vài bạt tay, lúc thì có sự hấp dẫn làm người ta phải mềm lòng. Giống như bây giờ vậy, ngọn lửa trong lòng sắp thiêu chết Đông Lộ, nhưng khi nhìn sang Tô Cẩm Hoà, cậu ta lại không đành lòng ra tay, đặc biệt là khi hắn hoàn toàn không hề phòng bị cậu ta, và cả đôi mắt tin tưởng cậu ta tuyệt đối kia nữa, “Em hỏi này, nếu bây giờ người gác đêm không phải em, anh có nhờ người ta giúp đỡ không?”
Cẩm Hoà lập tức lắc đầu.
Chính vì thấy người gác là Đông Lộ nên hắn mới cầu cứu.
Đổi thành người khác, hắn thà chết cũng không thèm há miệng xin giúp.
Bây giờ, ngay cả dũng khí để bôi thuốc trước mặt họ còn không có, nói chi tới mấy thứ khác.
“Ngủ, mau ngủ đi.” Có được câu trả lời này, Đông Lộ cảm thấy được an ủi đôi chút, “Em ôm anh ngủ sẽ ấm hơn được phần nào, có sâu hay công trùng thì cũng sẽ cắn em trước.”
Trong chốn núi sâu như vầy, dù có ăn mặc dày đến cỡ nào thì vẫn sẽ thấy lạnh. Đề nghị của Đông Lộ rất hấp dẫn, đặc biệt là vế sau.
Hắn thật sự không muốn bị con sâu kia cắn trúng nữa.
Đau bỏ xừ.
Tô Cẩm Hòa theo bản năng sờ sờ mông mình, có thể do cồn i-ốt đã phát huy tác dụng, nên chỗ bị cắn không còn sưng nữa, giờ sờ vào chỉ hơi đau một chút thôi.
May quá, con côn trùng kia không có độc.
Tô Cẩm Hòa yên lòng, “Vậy trông cậy cả vào cậu đấy…”
Hắn ngáp một cái, dịch người xuống, tựa vào Đông Lộ.
Đông Lộ lấy đồ đắp cho hắn, khi cậu ta kéo lên tới cổ thì Tô Cẩm Hòa đã thiếp đi.
Nhanh như vậy…
Hẳn là mệt lắm rồi…
Mấy hôm nay, anh ấy gầy đi hẳn.
Nhưng mọi người đều ăn như nhau, làm như nhau, so ra, Tô Cẩm Hòa là người rảnh nhất, hầu như không ai bắt hắn làm gì cả.
Vì thế, đúng thật là vẫn vô dụng lắm.
Nhìn dấu răng trên cổ hắn, Đông Lộ kéo đồ che kín lại.
……
Vừa đến giờ, Cổ Kính tự mình tỉnh dậy.
Nhìn Tô Cẩm Hòa trong lòng Đông Lộ, y hít hà một tiếng.
Đông Lộ huơ tay múa chân ra dấu, sau đó mỉm cười, chỉ chỉ đống lửa với Cổ Kính, ‘Cổ Nhị gia, vất vả rồi.’
Sau đó liền ôm Tô Cẩm Hòa đến gốc cây gần đó, ôm người trong lòng thiếp đi.
Cổ Kính sờ mũi, ngồi xổm cạnh đống lửa.
Chậc, thứ tự gác của y xấu thật.
……
Cảm giác ngủ qua đêm ngoài trời thật sự chẳng hề tốt chút nào, cho dù Tô Cẩm Hòa rất mệt, nhưng trời vừa sáng, hắn liền bừng tỉnh.
Lạnh quá, cả người còn nhức vô cùng.
Bây giờ hắn mới thấy giường la hán của Cổ Kính cũng không đến nỗi tệ…
Tô Cẩm Hòa hơi nhúc nhích một chút, Đông Lộ vẫn còn ngủ theo bản năng kéo quần áo đắp cho hắn, đến lúc này, Tô Cẩm Hòa mới phát hiện, hai người họ đã đổi vị trí, Đông Lộ tựa vào gốc cây ngủ ngồi.
Hắn nằm giữa hai chân Đông Lộ, trên người được đắp tận hai lớp quần áo.
Hắn được phủ kín mít, hai bên đều nằm trong tay Đông Lộ, làm hắn không nhịn được mà ngẩng đầu, đêm qua… Đông Lộ cứ vậy mà ngủ sao…
Làm giường cho hắn, còn không ngừng kéo đồ đắp cho hắn.
Đây là động tác bản năng.
Tô Cẩm Hòa lặng lẽ rời khỏi lòng cậu ta. Vừa mới dịch người khỏi Đông Lộ, vốn đã lạnh rồi, nay hắn còn thấy lạnh thấu xương, đắp quần áo lại cho Đông Lộ, hắn ma xát hai tay vào nhau, đi đến cạnh đống lửa.
Nhưng khi đến gần, hắn lập tức cảm nhận được một ánh mắt quái lạ.
Lướt qua ngọn lửa hừng hực, hắn trông thấy Hà Cụ.
Hà Cụ cầm gậy gỗ, đang làm động tác giơ lên liền ngừng lại, ánh mắt của y dừng lại ở tay của Tô Cẩm Hòa.
Ánh mắt đó của Hà Cụ, một lần nữa khiến Tô Cẩm Hòa có cảm giác rùng mình. Nó không có ác ý nhưng cứ thấy nó là lạ thế nào ấy…
Quả nhiên, hắn mau chóng biết ánh mắt đó có ý gì.
Hắn đút hai tay vào trong tay áo của mình, cuộn người ngồi cạnh đống lửa.
Hà Cụ vẫn nhìn, như có ý hỏi tay hắn có vói vào quần áo của Đông Lộ không…
Nhìn suốt từ đầu đến giờ, từ lúc hắn rời khỏi lòng Đông Lộ là đã nhìn.
Cho đến tận lúc này…
Cây củi trong tay Hà Cụ đã cháy nhưng y vẫn không hề tính bỏ nó vào đống lửa. Tô Cẩm Hòa cực kỳ muốn bật dậy gào thét ‘Tôi không có làm vậy!’, nhưng cũng chỉ có thể ảo tưởng…
Cuối cùng, hắn đành cuộn người như một quả bóng, cố chịu đựng ánh mắt của Hà Cụ, lẳng lặng sưởi ấm.
… Tô Cẩm Hòa dậy không bao lâu, những người khác cũng lục tục thức giấc. Ứng Hoằng lại làm một bữa sáng phong phú, tuy là đồ hộp nhưng gã phối hợp khá tốt nên Tô Cẩm Hòa cảm thấy khá vừa miệng.
Không ngờ laij một ngày hắn được ăn đồ do Ứng thiếu gia nấu.
Chết cũng không hối tiếc.
Khụ…… Trừ bữa sáng, Ứng Hoằng còn chuẩn bị rượu.
Là rượu trắng, nồng đồ cồn rất cao. Mỗi người đều uống một hớp để ấm người, tiện thể xốc lại tinh thần.
Bầu rượu truyền từ người này sang người kia, khi truyền đến Tô Cẩm Hòa, Đông Lộ bỏ qua hắn luôn rồi đưa cho Hà Cụ ngồi cạnh.
Tay của Tô Cẩm Hòa đã đưa ra, cứ vậy mà đơ luôn giữa không trung.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở bàn tay đó của hắn, xấu hổ vô cùng.
Hắn vừa tính rút về, Hà Cụ đã đưa bầu rượu đến trước mặt.
Tô Cẩm Hòa khựng lại. Hắn lắc đầu, hắn nhớ mình không uống rượu được.
Nhưng Hà Cụ hoàn toàn không có ý bỏ qua, tiếp tục đẩy đến trước mặt hắn.
Tô Cẩm Hòa vừa lắc đầu vừa lùi về sau.
Hà Cụ lại vẫn cứng đầu duỗi tay tới.
Cho đến khi bầu rượu kia kề sát môi Tô Cẩm Hòa.
Tô Cẩm Hòa há miệng tính từ chối thì Hà Cụ đã lấy bình rượu về rồi nốc một ngụm to.
Sau đó, ba người còn lại đồng loạt dời tầm mắt đi.
Bản mặt dày cộm của Tô Cẩm Hòa đỏ bừng. Trong vài giây ngắn ngủi vừa nãy, hắn bị mấy tên này khinh bỉ tập thể, còn là với hình thức đồng loạt chế giễu.
……
Ăn sáng khá sớm nên sau khi thu thập xong xuôi, mọi người bắt đầu chính thức tìm kiếm. Bản đồ do Cổ Kính cầm, trên đó mặt dù đã đánh dấu rõ đường đi nước bước nhưng vị trí cụ thể không chính xác lắm, chỉ có thể khẳng định một điều: nằm ở ngay ngọn núi này.
Hơn nữa, nó không quá cao.
Vì thế, cả nhóm bắt đầu dò xét chung quanh sườn núi.
Trong lúc đó, điều khiến Tô Cẩm Hòa cảm thấy vui mừng chính là: hắn nhìn thấy chim sẻ.
Nói cách khác, nơi này tốt hơn chỗ trước đó nhiều, ít nhất còn thấy được vật sống trừ năm người bọn họ.
Trong tiềm thức, Tô Cẩm Hòa đã cảm thấy Tô lão gia tử làm nghề trộm mộ. Bản đồ này lại chỉ đúng vào ngọn núi xa xôi này, suy đoán của hắn cũng chính xác được tám mươi đến chín mươi phần trăm, nhưng hắn chả biết cái gì là tìm Long điểm Huyệt * , tham huyệt định vị cả, hắn cũng không biết chỗ đất nào có huyệt mộ, cho nên hạ xẻng ở đâu, hắn cũng chẳng rõ…
([寻龙点穴] tầm Long điểm Huyệt: là phương pháp lựa chọn huyệt mộ trong phong thủy, tầm Long tức đi tìm địa hình địa thế của núi, điểm Huyệt là nơi đặt mộ. Có thể tìm hiểu kỹ hơn ở ĐÂY )
Tô Cẩm Hòa nhìn mọi người, cũng chẳng thể nào bắt bọn họ khai quật cả ngọn núi được.
Hắn cảm thấy nếu nói như vậy, bọn họ nhất định sẽ giết chết hắn.
Nhưng mà, rốt cuộc là ở đâu cơ chứ……
Không thể nào cứ tìm đại một sơn động được… Vừa nghĩ đến đây, Tô Cẩm Hòa chợt phát hiện cách họ không xa có một hang động phủ đầy dây leo…
Nói là hang động chứ thật ra là một khe hở rất khó thấy, nhìn lướt qua thì hoàn toàn nhìn không ra. Vừa khéo bây giờ trời đã vào thu, lá khô héo gần hết mới để lộ lỗ đen này…
Nếu không phải do hắn nhìn chòng chọc thì căn bản sẽ không để ý tới.
Quan trọng hơn cả, chỗ này nơi nơi đều là cây, chỉ có nơi đó có một lượng lớn dây mây, nếu nói là trùng hợp thì may mắn quá rồi.
Tim Tô Cẩm Hòa đập nhanh vài cái, vận khí của hắn tốt đến thế đó hả…
Tìm đại vậy mà cũng ra.
Hay nên nói, người chôn đồ này còn tùy tiện hơn cả hắn…
Nhưng nhòm lại thì cứ thấy chỗ này nó sao sao ấy.
Cả một đường toàn là cây, chẳng thấy dây leo nào, đến đây lại bỗng dưng mọc ra nhiều như vậy…
Nhiều đến độ làm người ta phải chú ý tới.
Tô Cẩm Hòa đứng lại.
“Cổ Kính, anh xem lại chỗ đánh dấu trên bản đồ xem, cách chỗ này bao xa?”
Nghe thế, Cổ Kính quan sát bản đồ, “Nếu chúng ta vào núi từ chỗ này, hôm qua có lẽ qua đêm ở đây, vậy thì… hẳn là ngay đây…”
Cổ Kính vừa nói xong, cả bốn người đều thoáng giật mình.
Họ nhìn về phía chỗ kia, nói thật, vừa rồi họ không nhìn thấy chỗ đó có một hang động.
Vậy Tô Cẩm Hòa hẳn vẫn có chút bản lĩnh, không hoàn toàn vô dụng như họ tưởng…
“Đi thôi.” Tô Cẩm Hòa nhìn cửa động nọ, dẫn đầu đi tới.
************
Mng biết bộ nào VolHar hông, cho t vài bộ đi, dạo này chán quá toàn kiếm tr cũ đọc...

7 nhận xét:

  1. mình không biết vào chướng 46 trở đi như thế nào? chủ nhà cầu cứu giúp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À mình mới chuyển sang đăng bên page này, nên ch cũ chưa có chuyển qua, bạn đọc theo link mục lục này đi nha :v từ q2 trở đi mình mới đăng ở đây :3

      http://emilycamibaxter.blogspot.com/p/day-dua-khong-ro-lac-dan.html

      Xóa
  2. Truyện hay quá. Cảm ơn chủ nhà đã dịch

    Trả lờiXóa
  3. Truyện drop rồi hả bạn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không nha, tại t còn bận làm mấy bộ khác trong nhà thôi.

      Xóa
  4. Sao lâu không có chương mới vậy ạ😥

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À, do nhà còn nhiều bộ chưa hoàn nên bộ này tạm thời tui chưa làm tới nha; có lẽ là sang năm sẽ khởi công làm tiếp, cứ an tâm là t không drop đâu. <3

      Xóa