Edit + Beta : Carly
Chương 35.
Mây trôi lượn lờ, che phủ núi sông.
Harry ngồi trên xe, chống má lẳng lặng nhìn cảnh
sắc ngoài cửa sổ xe. Ô tô đã chạy đến phía trên một khu rừng nguyên sơ, cây cối
ở đây cao chọc trời, cành lá liền kề, trông như nó đang đắp lên người một tấm
chăn xanh lục. Công năng của Noah về cơ bản thì đã khôi phục lại như thường, trừ
việc không thể dùng quá nhiều ma lực thì hệ thống của nó đã có thể sử dụng được,
cũng không uổng công Harry luôn dùng đũa phép linh hồn chữa thương cho Noah vào
kỳ trăng tròn hằng tháng.
George nói chuyện với Harry một lúc lâu, thấy
Harry không để ý đến mình đành rầu rĩ yên lặng lái xe. Sắc trời dần tối, kỹ thuật
lái xe của George cũng không tệ, cậu thiếu niên thỉnh thoảng lại ló đầu ra
ngoài kiểm tra hướng chạy của tàu tốc hành. Ô tô vững vàng bay về phía Hogwarts,
từ xa xa, xuyên qua bầu trời xanh biếc, dường như Harry có thể nhìn thấy được những
chóp nhọn của ngọn tháp trên đỉnh tòa thành Hogwarts.
Ô tô chậm rãi đáp xuống. Ngay khi cả hai nghĩ
có thể đến nơi thuận lợi rồi, ô tô bất chợt chao đảo, George không để ý nhiều,
nhưng Harry đã cảnh giác ngồi thẳng dậy, mở cửa sổ rồi ngó ra ngoài. Sau đó,
ánh mắt cậu khựng lại, đối diện với một đôi mắt to tròn đẫm nước mắt, Dobby bay
phía dưới ô tô, lơ lửng ngay dưới cửa sổ bên chỗ Harry, vừa khéo nằm ngay góc
chết của George.
Đôi mắt xanh biếc của Harry tràn ngập cảnh
cáo cùng sát khí. Bầu không khí chung quanh như cũng trở nên lạnh lẽo theo,
không hiểu sao George lại cảm thấy rợn cả gáy, liếc qua kính chiếu hậu thì tình
cờ bắt gặp ánh mắt khủng khiếp của Harry. Cánh tay của cậu thiếu niên thoáng
run rẩy, “Harry? Có gì không ổn sao?”
Ngay khi George lên tiếng, Dobby nhìn thẳng
vào Harry, vươn tay lên. Sát khí trong mắt Harry càng đậm thêm, màn đêm đã
buông xuống, mái tóc cậu bé tung bay ra sau, trông tựa như bàn tay của ma quỷ.
【 Noah. 】
【 Dạ, chủ nhân. 】
【 Tìm cơ hội, hút khô nó cho ta. 】 Bây giờ Noah đã tỉnh lại, dù
không giết được Dobby thì cũng phải phế đi ma lực của nó, còn có thể giúp Noah
tẩm bổ một bữa.
Harry cười khẩy trong lòng. Ngay lúc Dobby có
động tác, Harry nhanh như chớp bóp lấy cổ nó, siết chặt, sau đó, một dòng nhiệt
mau chóng truyền từ Dobby vào thức hải của cậu.
Dobby hoảng sợ thét lên, ngón tay nhọn dài cố
gỡ tay Harry ra, lại phát hiện bàn tay bóp cổ mình giống như một cái kìm vậy,
không thể giãy dụa ra nổi. Hai mắt to đùng tràn ngập hoảng hốt sợ hãi, ma lực của
nó không ngừng cuồn cuộn ồ ạt chảy vào thức hải của Harry, Dobby đột nhiên phát
ra tiếng kêu thê lương bén nhọn, dùng hết sức giãy ra, liếc nhìn Harry một cái
rồi biến mất tại chỗ.
Trong tay Harry giờ trống rỗng, cậu chậm rãi
thu tay về.
Mà George ngồi phía trước lại bị tiếng thét
chói tai của Dobby dọa sợ đến run rẩy, quay đầu thì thấy cảnh Dobby biến mất, mặt
đầy kinh ngạc nhìn Harry rút tay để ngoài cửa sổ về.
Đúng lúc cậu chàng muốn mở miệng hỏi, thân xe
bất ngờ lắc lư kịch liệt, động cơ phát ra âm thanh ồ ồ nặng nề, George nắm chặt
lấy tay lái, cố khống chế lại thân xe.
Vốn dĩ thân xe nên đáp xuống vững vàng, còn
bây giờ chiếc ô tô màu lam này cứ như bị động kinh vậy, dao động liên hồi. Harry
nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Dobby lúc nó rời đi, không khỏi siết chặt đũa phép
vừa trượt vào tay, một tiếng ‘ầm’ vang lên, chỗ động cơ bốc lên nhiều đốm lửa,
thân xe dần nghiêng sang một bên. Trong giây phút rơi xuống từ ô tô, Harry vẫy
đũa phép, ba thần chú trôi nổi chồng nhau nháy mắt bắn ra.
George nương theo chút động lực cuối cùng của
xe, đạp mạnh chân ga, phóng về đám cây to bên dưới. Xe va chạm mạnh vào thân
cây, phát ra âm thanh vang dội, cả xe rung chấn dữ dội, làm tầm nhìn của người
trên xe nhấp nhoáng cả lên. Harry co người trên ghế ngồi, bảo vệ những vị trí
trọng yếu của mình, bị dây cài an toàn trên hông thít chặt đến đau đớn, thủy
tinh bên cạnh lại bị mấy nhánh cây khô cứng cáp đâm vỡ, nơi nơi đều rơi vãi đầy
những mảnh thủy tinh nát vụn.
Sau đó không bao lâu, thân xe ngừng rung.
Harry ngẩng đầu kiểm tra, phát hiện bản thân trừ vài chỗ bị trầy và có vài ba vết
thương bị mảnh thủy tinh cắt trúng thì không có chỗ nào tổn thương nghiêm trọng.
Harry cởi dây an toàn ra, chồm lên khoang
cabin, mới phát hiện George thảm hơn cậu một chút, anh chàng ngồi ở ghế lái, lực
đánh phải chịu cũng lớn hơn, thủy tinh chắn gió đã gần như vỡ nát, mui xe cũng
hoàn toàn biến dạng. George rên rỉ ngẩng đầu khỏi tay lái, trên trán đã tím
xanh, nhưng không chảy máu, nhìn cảnh tượng bi thảm xung quanh, chàng ta ôm
trán hít sâu một hơi.
“May mà anh đã từng học thần chú che chắn (Protego), bằng không, Fred có thể đã
chẳng được nhìn thấy anh nữa rồi. Harry, em không sao chứ?” George ngó từ đầu
xuống chân cậu bé ngồi cạnh.
“Không có gì.” Harry thản nhiên đáp lại, thấy
George không sao, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn. Chợt ‘ầm’ một tiếng, hai người
cảm thấy thân xe chấn động mạnh, cửa xe sau như bị một lực đánh lớn đập mạnh
vào đến nỗi móp méo.
Sắc mặt Harry trở nên nghiêm trọng, vươn tay
chen ngang trước người George cầm lấy tay lái, đạp mạnh chân ga, động cơ rung hai
cái rồi không nhúc nhích nữa. ‘Rầm rầm’ vài tiếng, thân xe không ngừng lắc lư. Một
nhánh cây vỗ mạnh tới, nóc xe lập tức lõm xuống.
Harry nhấn chân ga mạnh thêm chút nữa, ngữ điệu
lộ rõ sự lạnh lùng đến rùng mình. “Nếu mày không nhúc nhích, tao sẽ lập tức kiếm
xưởng sắt thép nấu chảy mày đấy.”
Động cơ ồn ào lắc lư ầm vang một hồi, ngay
lúc Harry vừa dứt lời, liền tức khắc khởi động, phóng nhanh về trước, tông gãy
không biết bao nhiêu cành cây, lao ra khỏi phạm vi cây Liễu Roi có thể quất tới.
Đuôi xe bẻ cong một vòng cung rồi dừng lại ở một bãi đất trống bên ngoài.
Harry nhìn dấu hằn trên tay do bị quất trúng,
cậu nhấc chân đá văng cửa, dẫn George ra khỏi xe. Đẩy thiếu niên sang một bên,
Harry ngẩng đầu, giương mắt nhìn cây Liễu Roi vẫn còn đang giương nanh múa vuốt,
lại hạ mắt nhìn chiếc ô tô xanh lam đã tàn tạ đến không cách nào tả được.
“Miễn chào hỏi, mi biến đi được rồi.”
Đèn xe sáng rực, cốp sau xe đột nhiên mở ra,
hành lý của George bị ném ra ngoài. Còi xe ‘tinh’ một tiếng rồi phóng vào trong
rừng không quay đầu lại.
Harry chậm rãi nghiêng đầu nhìn George, khóe
môi nhếch lên thành một đường cong.
“Đúng là một hành trình an toàn nhỉ?” Cậu hiểu
rõ George không thể nào biết được Dobby sẽ phá rối bọn họ. Mà trong lúc nguy cấp,
thiếu niên này có biểu hiện không tệ, gần như không cản trở cậu. Thế nhưng, rõ
ràng cậu có thể tránh thoát chuyến đi trên không kinh hoàng vừa rồi, lại bị tên
nhóc này uy hiếp đẩy vào xe, tuy cậu cũng cần đến Bản đồ Đạo tặc nhưng vẫn rất
khó chịu, chết tiệt, chỉ cần cậu an ổn ở lại thế giới Muggle thì sao có thể gặp
chuyện xúi quẩy này chứ, sau này nhất định phải cách xa người nhà Weasley ra.
Sắc trời tối đen làm George không thấy rõ sắc
mặt của Harry, nhưng cậu chàng vẫn nghe ra được Harry đang tức giận, anh cười
khan hai tiếng, hít một hơi thật sâu, hòng khiến trái tim đập thình thịch của
mình bình tĩnh lại, “Đã lâu rồi anh không có một trải nghiệm kích thích như thế
này đấy, còn đã hơn mấy trò đùa dai nữa, về rồi nhất định phải kể cho Fred nghe
mới được.”
…… Thật là, hết đường cứu chữa rồi! Harry
xoay người nhìn cây Liễu Roi vẫn còn quất nhánh cây tới lui. Nếu ở thế giới trước
kia của cậu, đôi song sinh không an phận này nhất định sẽ là phần tử nguy hiểm
chỉ sợ thiên hạ bất loạn. Nếu không phải do có bà Weasley quản lý chặt chẽ,
giai đoạn trưởng thành cũng có thể xem là lành mạnh, thì đôi thiếu niên thích
liều mạng ngay lúc mới hơn mười tuổi này đã là khối u ác tính của xã hội rồi.
Trên má chợt thấy ran rát, đưa tay lên sờ thì
bàn tay lập tức nhiễm một màu đỏ sẫm, xương sườn hơi nhói, chỗ khuỷu tay cũng đau
do bị đập trúng, lửa giận trong mắt Harry lại càng hừng hực. Tầm mắt cậu dừng lại
ở đám cây Liễu Roi vẫn đang điên cuồng vung nhành cây, cậu giơ đũa phép, một ngọn
lửa bắn ra, ánh lên tia đỏ, cây cối bắt đầu bốc cháy, trong không khí dần tràn
ngập mùi khét gay mũi. Cây Liễu Roi muốn dập tắt ngọn lửa trên cành lá, nó
hoang mang hoảng loạn vung vẫy nhánh cây của mình. Harry cất đũa phép đi, bước
về phía tòa thành.
George ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, nhìn cây
Liễu Roi tuy dập tắt được lửa nhưng cũng đã rũ rượi chán nản, không khỏi nuốt nước
miếng. Anh chàng dọn dẹp lại hành lý, hớt ha hớt hải chạy theo bóng dáng Harry sắp
tiến vào trong tòa thành.
【 Chủ nhân, đừng giận, hồi nãy Noah đã hút hơn
phân nửa ma lực của con gia tinh đó, hơn nữa nó miễn cưỡng dùng Độn thổ vào phút
cuối. Noah cam đoan, trong khoảng thời gian này, nó nhất định sẽ không tới gây
rối chủ nhân. 】
Harry áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, đi đến
trước hai cánh cửa lớn của Lễ đường.
【 Nếu nó còn dám xuất hiện trước mặt ta, Noah,
tuyệt đối không được để nó trốn thoát nữa. 】
【 Dạ, thưa chủ nhân. 】
Lúc này George đã bắt kịp, nhìn cậu bé đứng
trước cửa, khó hiểu lên tiếng, “Harry, sao em không vào?”
Kỹ thuật lái xe của George tốt hơn Ron trong
nguyên tác nhiều, lúc hai người đến được Hogwarts thì vẫn không quá muộn, nhìn
thời gian thì ngay lúc làm Lễ phân viện của đám học trò mới. Thế nhưng, nhìn bộ
dáng thảm hại của bản thân, Harry quyết định mình không cần phải tham gia bữa
tiệc đêm Khai giảng làm chi.
Cậu bé vừa định quay người đi, George đã trực
tiếp mở toang cánh cửa trước mắt. Âm thanh náo nhiệt cùng mùi thức ăn thơm
phưng phức ập thẳng vào mặt, Harry không kịp đề phòng đã bại lộ ngay trước mắt
không biết bao nhiêu người.
George bày ra tư thế mở rộng vòng tay, nhảy vào
Lễ đường, kêu to với bàn dài Gryffindor, “Này, mọi người, tôi trở về rồi, các cậu
nhất định không biết tôi đã gặp phải chuyện gì đâu!”
Cả Lễ đường bỗng chốc im bặt, lửa giận trong
lòng Harry lại bừng lên một lần nữa, cậu đạp George cùng đống hành lý vào Lễ đường,
xoay người nhanh chóng rời đi.
Vừa rồi Harry đã nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của
Dumbledore và Snape trên bàn giáo sư trống không, hẳn là hai người đã nhận được
tin xin giúp đỡ của cậu. Giáo sư McGonagall vừa rồi đang phân viện cho học trò,
thấy cậu thì nhất định sẽ báo cho Snape biết cậu đã đến Hogwarts. Bây giờ cậu rất
muốn có một nơi để xử lý vết thương, tuy vết thương không nặng nhưng cậu vẫn thấy
đau.
George chết tiệt, cấu tạo não bộ của hắn ta
tuyệt đối không phải của người thường, bộ bị bệnh công chúa sao? Thích được người
khác chú ý đến vậy.
Bình ổn lại cơn giận, Harry suy nghĩ một lúc,
cậu không lập tức trở về phòng ngủ, mà đi về phía văn phòng của Snape. Độc dược
ở chỗ hắn rất đầy đủ. Hơn nữa, cậu biết Snape nhất định rất sốt ruột khi nhận được
tin mình gặp chuyện không may, cậu cũng hy vọng Snape có thể thấy bộ dáng không
bị gì của mình đầu tiên, để hắn khỏi phải lo lắng.
Thế nhưng, Harry đã đến văn phòng của Snape để
xử lý vết thương không hề biết rằng, sau khi cậu rời đi, cả Lễ đường hỗn loạn
không thôi. Rất nhiều người nhìn thấy cậu bé được George lôi vào, cũng có người
thấy được thương tích trên người cậu. Giáo sư McGonagall không thể không dùng vài
câu chú ngữ phóng đại âm thanh, mới có thể khiến đám học trò đang bàn tán ầm ĩ
nghe rõ lời bà, tiếng ồn ào được áp chế, mà đám học sinh vẫn cứ không ngừng xì
xào nói nhỏ.
Draco siết chặt dao nĩa trong tay, môi mím lại,
trong đôi mắt lam sẫm hiện lên sự lo lắng cùng nghi hoặc.
“Harry bị sao vậy?” Pansy nhỏ giọng hỏi.
“Không biết nữa, nhưng mà hồi nãy Chủ nhiệm vừa
nhận được một bức thư liền rời đi cùng lão già kia, chắc là có liên quan đến Harry,
chẳng phải chúng ta không tìm thấy Harry trên tàu tốc hành sao? Nhất định là cậu
ấy không bắt kịp xe rồi.” Blaise phân tích.
Mấy rắn nhỏ khác cũng nghi hoặc vô cùng. Cậu
bé kia sao lại trễ tàu tốc hành, lại còn đến trường cùng người bên Gryffindor,
cú đạp kia đã tỏ rõ mối quan hệ giữa Harry và Gryffindor, nhưng dù sao thì Harry
vẫn đã đi cùng một người trong cặp song sinh.
Lần này, những tân sinh được phân vào Slytherin
không được các học trưởng chú ý bao nhiêu, ngay cả thói quen vỗ tay hoan nghênh
cũng bớt nhiệt tình hơn mọi khi, khiến đám rắn nhỏ không khỏi nơm nớp lo sợ.
Nhớ đến bộ dáng chật vật cùng vết thương trên
người Harry mới nãy, Draco nhíu mày, bất an chờ đợi nghi thức phân viện kết thúc.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét