12/07/2020

HPCNB - chương 56

Edit + Beta: Carly


Chương 56:


Đôi môi mềm mại, ngọt ngào tựa mật khiến người ta thèm muốn, Snape lại dùng ý chí mạnh mẽ của mình ép bản thân ngẩng lên, thở hổn hển. Người đàn ông đưa tay vuốt ve đường nét tuyệt mỹ của cậu bé nằm dưới mình, đôi môi sưng đỏ, mũi cao thanh tú, nét mặt hờ hững lạnh nhạt, đôi mắt xanh lục sâu thẳm tựa như bầu trời đêm đầy sao khiến người ta không kìm được mà chìm đắm trong đó. Ánh nhìn chăm chú trong đôi mắt đen láy của người đàn ông khiến nội tâm Harry sinh ra cảm giác ngượng ngùng hiếm có.
Tiểu Lục trong tay áo dường như cảm nhận được tâm trạng mất tự nhiên của chủ nhân, xoay tới quay lui trên cổ tay cậu. Harry đưa tay đẩy Snape ra. Người đàn ông nhìn sâu vào mắt cậu rồi nhẹ nhàng để cậu xuống, nhưng vẫn để một tay bên hông cậu không buông.
Dù là người lạnh nhạt như Harry, cũng không khỏi lấy làm ấm áp vì sự quý trọng mà người yêu dành cho mình, nhưng cậu lại không biết kế tiếp nên nói gì. Đây là lần đầu tiên cậu yêu đương, hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, cuối cùng Harry quyết định, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Đang ngẫm nghĩ, đầu Harry bỗng ong ong như bị đánh mạnh vào. Cậu không khỏi cong người, một tay ôm trán, đau đớn thét lên, tay kia bấu chặt lấy cánh tay người đàn ông.
Sắc mặt Snape lập tức biến đổi, vươn tay ôm lấy cậu, phóng ra vài câu thần chú kiểm tra. Trừ cạn kiệt tinh thần lực thì không phát hiện ra vấn đề gì khác.
“Sao vậy? Đau đầu?”. Ngón tay lành lạnh của Snape xoa xoa thái dương cho Harry. Tay còn lại lấy mấy bình độc dược tới, rót thẳng vào miệng Harry. Ngón cái của hắn cọ qua quầng thâm dưới mắt cậu, mày cau lại.
“Đọc sách đến nỗi cạn kiệt tinh thần lực. Harry, ta cho rằng bài học lần trước đã phải khắc sâu rồi chứ, có vẻ em rất hoài niệm độc dược của ta?”.
Harry cười khổ trong lòng, lắc đầu: “Em không muốn uống mấy cái độc dược đó nữa đâu”. Hít sâu một hơi, Harry tựa vào vai Snape: “Em mệt quá, muốn ngủ”.
Snape xoa tóc Harry, ôm cậu đi về phía phòng ngủ rồi lấy chăn đắp kín cho cậu. Snape ngồi cạnh giường, nhìn Harry dần thiếp đi. Đến tận lúc này, hắn vẫn có cảm giác như nằm mơ về mối quan hệ của hai người. Vấn đề vướng mắc trong lòng hắn đã lâu hoàn toàn biến mất sau mấy câu đơn giản của Harry. Cúi người khẽ hôn lên trán cậu, Snape kéo rèm xuống. Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều đan xen vào nhau của hai người.
Chủ nhân, chủ nhân . Tiếng của Noah đánh thức Harry đang ngủ say.
Mở mắt ra, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi thảo dược của người đàn ông. Ngoài phòng truyền đến tiếng điều chế độc dược khe khẽ.
Noah, sao vậy? .
Chủ nhân, đừng nói ngài thật sự nghĩ mình đau đầu là vì cạn kiệt tinh thần lực nhé .
Chứ vì sao? . Harry có dự cảm không được tốt lắm.
Chủ nhân, ngài vào thức hải xem dao động khế ước đi .
Harry lập tức tra xét. Trong thức hải, khế ước vốn màu lam đậm của Tom nay đã nhiễm màu máu.
Sao lại thế này? .
Chủ nhân, quỷ nô của ngài bị tập kích. Màu máu càng đậm chứng tỏ anh ta bị thương càng nặng .
Tại sao anh ta không liên hệ với ta? . Cậu không cho rằng Tom sẽ chịu để mình bị tấn công mà không cầu cứu. Ngay thời khắc sống còn, anh ta hẳn phải lợi dụng hết thảy nguồn lực để sống sót mới đúng chứ.
Chủ nhân, chỉ e tình hình bây giờ của Tom không cho phép anh ta liên hệ với ngài. Hơn nữa, với tinh thần lực và pháp thuật hiện tại của chủ nhân, tôi không nghĩ ngài có thể giúp được anh ta . Noah lên tiếng chẳng chút nể nang, Chủ nhân, tôi đã nói không thể đọc sách như vậy được. Bây giờ tinh thần lực của ngài đã cạn kiệt, thậm chí còn không thể kịp thời phát hiện sự biến đổi của khế ước trong thức hải. Mặc dù pháp thuật mà Slytherin để lại rất hấp dẫn, nhưng ngài cũng phải ưu tiên cho sức khỏe của mình .
Rồi rồi, quản gia của ta. Ta thừa nhận ta sai, sau này sẽ không như vậy nữa . Harry cũng biết lần này cậu thật sự đã đi quá xa. Mấu chốt là đống sách trong thư viện kia thật sự quá hấp dẫn, làm cậu nhất thời không kiềm chế được.
Chống tay lên giường, Harry chậm rãi ngồi dậy. Cậu phái Tom đi tra xét tình hình của một mảnh hồn khác; với năng lực ẩn náu của quỷ tu, có thể phát hiện Tom, lại còn làm anh ta trọng thương thì có khả năng kẻ đã tấn công Tom là Voldemort đã dung nạp nhẫn của Gaunt.
Harry hít một hơi thật sâu, tập trung pháp thuật nhằm triệu hồi quỷ nô. Màu máu trên khế ước trong thức hải càng lúc càng đậm, hai tay Harry siết chặt. Dưới sự bảo hộ của khế ước, cậu như lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống cả thế giới. Hình ảnh trong đầu bỗng thay đổi, hiện ra một khu rừng. Trên khoảng đất trống giữa rừng chỉ có một chiếc hộp màu bạc lớn cỡ bàn tay, bên trong tỏa ra ánh sáng trắng ngà chiếu vào bóng dáng mơ hồ của Tom.
Tom nằm dưới đất, dường như đã mất ý thức. Huyệt thái dương của Harry bắt đầu đau đớn. Cho dù đã có khế ước bảo vệ nhưng tinh thần lực của cậu đã bay đi quá xa, thân thể đã bắt đầu kháng nghị. Harry phân ra chút tinh thần lực định tóm lấy Tom thì bất chợt một tiếng cười trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai.
“A, tìm thấy mi rồi”. Harry hoảng sợ quay người. Đôi mắt đỏ như máu của gã đàn ông ánh vào tầm mắt cậu.
Chủ nhân! Rời đi mau! .
Harry mau chóng rút đi nhưng vẫn chậm một bước. Gã đàn ông kia ôm chặt lấy thể tinh thần của cậu, mỉm cười dịu dàng, tựa như nước xuân vẩy qua, hoa rơi lả tả. Nhưng trong nháy mắt đó, Harry lại thấy cả người lạnh buốt. Một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát đập mạnh vào cơ thể cậu.
Trong phòng, Harry kêu lên đầy đau đớn, miệng hộc máu.
“Khụ khụ, khụ khụ…”. Như thể không có điểm dừng, máu tươi liên tục tuôn ra từ miệng cậu bé có vẻ ngoài thanh tú. Harry túm chặt lấy tấm chăn dưới người, mày chau lại, ngoài da phủ một lớp mồ hôi lạnh. Cậu đưa tay bụm miệng, như muốn nôn cả nội tạng ra.
Snape ở bên ngoài nghe được động tĩnh vội bước vào, kéo tấm màn đen ra. Mùi máu tanh ngập phòng tức thì tỏa ra tận cửa. Máu nhỏ giọt xuống mép giường. Cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé như bị máu tươi bao phủ. Lòng Snape chùng xuống, bước một bước dài xông tới trước mặt cậu.
“Harry! Harry? Merlin, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”. Snape gấp gáp muốn lau đi máu tươi bên khóe miệng cậu, lại làm thế nào cũng không thể lau hết. Giơ một tay ôm cậu vào lòng, tay còn lại lấy một bình độc dược quý hiếm rót vào miệng cậu không chút keo kiệt. Thế nhưng cậu vẫn đang không ngừng nôn ra máu nên hiển nhiên độc dược đều bị cậu phun hết ra.
Sắc mặt Snape tái nhợt như cậu bé trong lòng hắn. Tay run rẩy siết chặt lấy bình độc dược, đôi mắt đen kịt thậm chí thoáng mất đi tiêu cự. Snape bế cậu lên, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, định chạy thẳng tới phòng Y tế. Harry lại cố kéo lấy áo hắn, đứng dậy.
“Không được, khụ khụ”.
“Em muốn ta trơ mắt nhìn em chết sao?!!”, Snape rít lên gần như mất kiểm soát.
Harry hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên; cùng Noah cố gắng ổn định lại sự rối loạn trong cơ thể, run rẩy hít sâu.
“Khụ khụ… Ha, không sao, khụ”. Harry ôm cổ người đàn ông, giọng khản đặc. Cơn nôn ra máu như sắp chết cuối cùng cũng dần lắng lại.
Snape ôm lấy Harry, chôn mặt vào cổ cậu. Hắn muốn ghì chặt lấy cậu nhưng lại sợ làm cậu nặng thêm, cẩn thận che chở cậu tựa như ôm một vật báu dễ vỡ.
“Đừng làm ta sợ như vậy……”. Hắn không thể chịu đựng được nỗi tuyệt vọng và đau đớn mất đi người yêu một lần nữa, hắn sẽ phát điên mất.
“Em xin lỗi”. Harry biết việc lần này thật sự đã dọa đến hắn. Cậu đã xem thường năng lực của Voldemort, quá tin tưởng vào phương pháp tu luyện của Noah, cũng quá tự tin vì có được di sản của Slytherin.
Chủ nhân, theo lẽ thường, Voldemort không thể nào phát hiện được tung tích của quỷ tu .
Noah, trừ nhẫn của Gaunt, Voldemort còn dung hợp cả mảnh hồn trên người Nagini. Voldemort bây giờ đã không phải là người có thể dùng lẽ thường để suy đoán . Mới rồi cậu đã chạm được vào người Tom trong thoáng chốc. Tuy chỉ là vài thông tin lẻ tẻ nhưng lại đủ dể cậu hiểu được thực lực hiện tại của Voldemort.
Snape lại lấy thêm độc dược, rót một bình cho Harry. Hắn ngồi xuống sô pha, cầm khăn cẩn thận lau sạch vết máu trên gương mặt thanh tú của cậu, đôi mắt đen kịt tựa vực thẳm nhìn người yêu trong lòng không chớp mắt.
Chủ nhân, khế ước trong thức hải của ngài biến mất rồi .
Harry thở dài trong lòng. Lần này thiệt lớn rồi, Tom đã biến thành quỷ tu hữu dụng hơn các mảnh hồn nhiều. Nếu Voldemort hấp thu cả Tom, vậy thì không nói cũng rõ thực lực của gã sẽ ra sao.
Rốt cuộc là Voldemort lấy cái hộp màu bạc kia ở đâu ra. Sao cậu không biết Voldemort còn am hiểu cả thuật luyện kim thế. À không, với tính cách của Voldemort thì tám phần là cướp của bậc thầy luyện kim nào đó rồi.
Sầu não tựa vào lòng Snape, Harry nghiến răng trong lòng. Tên Voldemort đó căn bản là một tên yêu nghiệt. Vừa nghĩ tới ý cười dịu dàng trên gương mặt tuấn mỹ đến mức người và thần đều phẫn nộ của gã đàn ông mắt đỏ kia, Harry đã muốn giơ chân đạp một phát. Dù lý trí đã khôi phục được một phần, tên Voldemort đó cũng vẫn là một tên biến thái! Harry đột nhiên có chút hoài niệm chủ hồn tàn nhẫn, ngang ngược lúc trước, ít nhất chủ hồn còn hiện rõ tâm trạng trên mặt, dễ đối phó hơn nhiều.
“Sao vậy?”, Snape vỗ lưng cậu hỏi.
Harry mỉm cười an ủi: “Không sao”.
“Rốt cuộc em đã làm gì?!”. Tảng đá đè nặng trong lòng Snape đã buông xuống, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm khắc, “Tinh thần lực cạn kiệt, sau đó bạo động pháp thuật? Những ngày tới, em không được tùy tiện rời khỏi tầm mắt của ta!!”.
Harry đuối lý gật đầu. Ngửi thấy mùi máu khắp người, cậu khẽ than một tiếng: “Thả em xuống đi, em tự đi tắm”.
Snape nhướng mày, buông Harry ra, khẽ dịch ra sau. Đầu gối Harry lập tức mềm nhũn, lại bổ nhào vào lòng người đàn ông.
“Tự đi tắm, hửm?!”. Cong môi lên tiếng châm chọc, Snape ôm lấy cậu bé đang sầu não tiến thẳng về phía phòng tắm.
Snape mở nước nóng, nhẹ nhàng cởi quần áo của Harry, đặt cậu vào bồn tắm. Vì trước đó đã từng cởi sạch trước mặt Snape nên Harry không thấy mất tự nhiên. Thế nhưng, sau khi Snape trút bỏ chính bộ áo chùng của hắn, Harry nhìn cơ thể dần lộ ra của người đàn ông. Thân thể Snape không hề gầy gò như vẻ ngoài, lồng ngực rắn chắc, đôi chân mạnh mẽ, Harry hơi xấu hổ rũ mắt nhìn xuống.
Tiếng nước vang lên, Snape chậm rãi ngồi vào bồn tắm, đưa tay ôm lấy Harry vào lòng. Cơ thể cậu bé trong vòng tay người đàn ông thoáng cứng đờ, ánh mắt hắn lướt qua vết sẹo hồng hồng trên người cậu.
Snape múc nước ấm, rửa sạch vết máu trên người Harry. Làn da bóng loáng kề sát, hô hấp đan xen vào nhau, Harry cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả vào sau gáy mẫn cảm của mình. Toàn bộ lưng đều áp sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, bàn tay to lau đi vết máu trên người cậu, cơ thể Harry dần thả lỏng. Được hơi nóng xông hơi, cậu dựa vào lòng người đàn ông từ từ thiếp đi.
Ánh mắt Snape đảo qua từng tấc da trên người cậu. Cơ thể hắn đã lâu không phát tiết, nhưng đôi mắt đen kịt không hề có chút dục vọng nào.
Không phải hắn không có hứng thú với cơ thể của cậu, có trời biết hắn muốn khiến Harry trở thành người của mình đến mức nào. Chẳng qua, so với nó, hắn muốn Harry khỏe mạnh, bình an hơn. Đổi tư thế để cậu bé trong lòng ngủ thoải mái hơn, Snape phóng ra một thần chú giữ ấm, tựa vào thành bồn tắm, ôm lấy cậu bé trong lòng rồi cũng chậm rãi nhắm mắt.

*****************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét