Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 96.
Nhưng những giống đực trẻ tuổi này đã
quá ngây thơ. Người học việc hung tàn như vậy rồi thì Lucca vốn hành nghề y sư
sao có thể là đèn cạn dầu được? Đến lúc bắt đầu thử thuốc, họ mới thật sự hiểu
cái gì là sống không bằng chết, đau đến độ muốn chết mà không được.
Không, không, nếu chỉ đau thôi thì
không nói làm gì. Giống đực có thể chịu đau được, không thấy các y sư tập sự
kia lấy dao rạch họ như vậy mà họ vẫn không hé răng sao! Vấn đề là ở chỗ mười
hai loại thuốc đổ lên miệng vết thương. Có loại đau hơn cả bị dao rạch, có loại
thì nóng rát như bị lửa đốt, cũng có loại vừa tê vừa ngứa; đáng sợ nhất chính
là loại này, ngứa như có vô số con kiến bò trên vết thương, vừa bò vừa gặm cắn!
Căn phòng vốn im ắng bỗng chốc tràn
ngập tiếng kêu thảm thiết của các giống đực. Có vài tên không nhịn được muốn
đưa tay gãi vết thương, lại bị các cậu học việc quát một trận. Sau đó dưới sự
chỉ thị của Lucca, toàn bộ giống đực đều bị lấy dây thừng trói chặt tứ chi,
không người nào được lộn xộn!
Phải một lúc sau thì những cảm giác
quái lạ kia mới dần biến mất, lúc này các giống đực tỉnh táo lại, tự thấy vô
cùng mất mặt. Sao bọn họ lại kêu la thảm thiết trước mặt giống cái như vậy chứ?
Sẽ bị khinh thường mất! Phải biết rằng trong mười người học việc này có đến bảy
người vẫn còn độc thân!
Nhận ra điều đó, các giống đực bỗng
thấy hoảng loạn. Trước hết là luống cuống rồi đau đớn, sau đó thì ngứa ngáy,
hoàn toàn không thể nghĩ gì nhiều. Giờ mới nhận ra – trước mặt là mười một giống
cái! Đang mở to mắt nhìn họ không chớp mắt! Mà bọn họ lại trần trụi không một mảnh
vải! Hơn nữa… các giống đực khóc không ra nước mắt, hơn nữa tay đã bị trói lại,
hoàn toàn không thể che chắn khi có phản ứng!
“Hửm?”. Một y sư tập sự nhận ra có
vài giống đực dần “cứng” lên, thấy kì quái liền chỉ cho Lucca xem: “Lucca, anh
xem kìa! Có vài giống đực động tình! Đó là tác dụng phụ của thuốc sao?”.
Bị chỉ thẳng mặt như vậy, mấy giống đực
kia gần như muốn khóc vì xấu hổ. Này, cậu đừng nói linh tinh chứ! Ai động tình!
Rõ ràng bọn này là các giống đực rất thuần khiết! Lần đầu tiên phải giữ lại cho
bạn đời! Mấy cậu, mấy cậu đừng nhìn chằm chằm như thế nữa!
“Phải không?”. Các cậu học việc cùng
thảo luận đầy khoa học và nghiêm túc, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ lúng túng
của các giống đực, “Tất cả đều dùng thuốc giống nhau, nếu do thuốc thì mọi người
đều phải động tình mới đúng!”.
“Vậy quan sát tiếp đi. Có lẽ thời
gian phản ứng thuốc của mỗi người khác nhau?”. Các y sư tập sự vừa nói vừa để ý
đến các giống đực đang cố nén phản ứng của mình, hơn nữa ánh mắt còn nhắm thẳng
vào nửa người dưới.
Bị những ánh mắt nóng bỏng nhìn chòng
chọc như vậy, các giống đực sao có thể chịu được? Trong nháy mắt, toàn bộ giống
đực đều bị “tác dụng phụ”, làm các y sư tập sự phải thốt lên. “Quả nhiên do thuốc
có vấn đề! Lucca, làm sao đây!”.
Lucca đứng bên cạnh nhịn cười suýt tắt
thở. Bảy giống cái độc thân kia không nói làm gì, bọn họ thật sự chưa hiểu chuyện.
Nhưng ba người đã có bạn đời kia sao cũng ngu ngơ thế kia? Giống đực bị nhìn
như vậy, không có phản ứng mới là lạ đó!
“Bây giờ chúng ta đang thử nghiệm xem
thuốc có tác dụng với vết thương hay không, họ động tình thì liên quan gì đến
chúng ta? Đừng có sợ lớn hãi nhỏ [23] như thế, cứ tiếp tục
quan sát!”.
[23] Tương tự câu
chuyện bé xé ra to.
Lucca nói đầy nghiêm túc, lý lẽ. Các
cậu học việc ngoan ngoãn nghe theo, lại dời đường nhìn về phía ngực các giống đực.
Đối với các giống đực, bị nhìn chằm
chằm vào ngực… cũng chả dễ chịu hơn chút nào! Vì đầu vú cũng sẽ cứng lên!
Quả nhiên, chẳng mấy chốc lại có một
y sư tập sự kinh hoảng hô lên. Các giống đực tê cả da đầu, cho rằng lại bị vây
xem đầy xấu hổ lần nữa. Chỉ thấy mặt mày cậu học việc kia trắng bệch, kinh sợ
nói, “Các cậu có nhớ Tô Mặc từng nói vết thương do vật sắc bén gây ra là vết
thương sạch [24], vốn không dễ nhiễm trùng, cũng rất dễ lành
không?”.
[24] Vết thương sạch
là vết thương không có dịch rỉ viêm, không nhiễm khuẩn. [Nguồn: Học viên Quân y (mục Phân loại vết thương)]
“Ừm, đúng rồi. Tôi nhớ”. “Tôi cũng nhớ!”.
Các y sư tập sự tỏ vẻ bản thân nghe giảng rất chăm chỉ.
“Nhưng hôm nay chúng ta thử nghiệm
thuốc khử trùng mà!”. Mito phát hiện ra vấn đề sắp bật khóc đến nơi, “Nếu vết
thương không bị nhiễm trùng thì làm sao biết được thuốc có tác dụng hay
không?”.
“Phải ha!”. Những người khác chợt hiểu
ra: “Hơn nữa chúng ta còn dùng dao đã được khử trùng! Càng khó bị nhiễm
trùng!”.
“Với lại, các giống đực thường bị
thương do bị cào hoặc bị cắn, rất ít khi bị dao cắt! Dù chúng ta thử nghiệm
thành công với vết thương do dao thì… cũng vô dụng thôi!”.
Các cậu học việc đồng loạt rơi vào trầm
tư. Làm sao đây, công sức nãy giờ của bọn họ đều thành công cốc rồi. Quan trọng
hơn là, bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà Tô Mặc giao cho! Bảo bọn
họ làm sao đối mặt với Tô Mặc đây!
“Tôi nhờ người hỗ trợ bắt thú hoang đến
đây!”. Mito đứng bật dậy, “Dù sao cũng còn thời gian, chúng ta thử lại lần nữa!”.
Không sai! Những người còn lại cũng lấy
lại tinh thần. Vẫn còn sớm mà! Bắt thú hoang, tạo ra vết thương, thoa thuốc… Nhất
định kịp!
“Không cần đâu”. Lucca ngăn Mito lại,
“Để bọn họ biến ra móng vuốt và răng nanh, tự cào, tự cắn mình là được!”.
Ừ nhỉ! Các y sư tập sự cảm thấy Lucca
đúng là cơ trí! Các giống đực đều có móng vuốt và răng nanh mà! Hơn nữa chủng tộc
nào cũng có! Cực kỳ toàn diện!
Các y sư tập sự đã có cách vội cởi
trói cho mấy cậu giống đực, lên tiếng thúc giục: “Các anh nghe rõ những gì bọn
tôi vừa nói rồi chứ? Mau lên, mau lên. Biến móng vuốt ra! Cào lên… bụng là được!
Mười hai cái! Phải đều nhau!”.
Nhóm giống đực khốn khổ kẹp chặt
chân, bắt đầu tự hại mình dưới sự giám sát của các y sư tập sự. Cuối cùng họ
rút kinh nghiệm từ những lần trước đó. Để một giống đực ra tay trước, những người
còn lại nhìn xem độ dài và độ sâu của vết thương thế nào rồi làm theo. Kết quả
cho thấy rất phù hợp với tiêu chuẩn, không xảy ra thảm kịch phải làm lại như
lúc nãy nữa.
“Ừm, đúng rồi, làm tốt lắm!”. Các cậu
học việc không tiếc lời khích lệ rồi lại thúc giục: “Còn răng nữa! Biến răng
ra! Tự cắn bản thân! Cắn bên tay trái là được!”.
Nhưng lần này rất khó thống nhất tiêu
chuẩn. Chủng tộc khác nhau thì răng cũng rất khác! Các
tộc như tộc báo, tộc sư tử, tộc chó, tộc gấu dầu gì cũng tương tự nhau, nhưng tộc
rắn thì phải làm sao! Càng không cần phải nhắc tới tộc ưng – chỉ có mỏ, không
có răng!
****************
Vấn đề này thật sự rất khó giải quyết. Mọi
người thảo luận một lúc lâu mà vẫn không tìm ra được cách nào ổn thỏa, đành phải
quyết định – dù thế nào, cắn trước rồi tính!
Lúc này Ưng tộc và Xà tộc lại chiếm ưu thế.
Mười hai vết thương, chỉ cần một cánh tay là đủ. Thảm nhất là Sư tộc, một cánh
tay chỉ đủ cho ba vết cắn, phải cắn cả hai tay hai chân mới đủ mười hai.
Nhìn hai, ba trăm lỗ đang đồng loạt chảy
máu trên người giống đực Sư tộc kia, các giống đực còn lại đều thầm lau mồ hôi
lạnh. May mà… lần này không phải dựa theo tiêu chuẩn “lớn nhất sâu nhất” nữa.
Trước khi bôi thuốc, các giống đực lại bị
trói lại, sau đó lặp lại quá trình vừa đau, vừa nóng, vừa tê, lại vừa ngứa trước
đó. Nhưng lần này đám giống đực tỏ vẻ mình thấy rất tốt, vì bị tra tấn như vầy
thì sẽ không có phản ứng nữa ha ha ha ha!
Các giống đực đáng thương tìm vui trong
đau khổ vất vả vượt qua đợt hành hạ này, còn chưa kịp lấy hơi, đã nghe thấy
Mito lại ‘a’ lên.
Lại! Làm! Sao! Nữa! Thế! Da đầu các giống
đực như muốn nổ tung. Cậu định giết bọn này hả!
Kết quả, đúng là Mito muốn giết họ thật,
vì cậu ta lại đưa ra vấn đề mới. “Các cậu nghĩ xem giống đực có khả năng đề
kháng với vết thương do chính mình gây ra không? Ví dụ như nọc độc của Xà tộc,
không có tác dụng với chính họ chẳng hạn”.
Ờ ha! Các cậu học việc cảm thấy Mito đúng
là thiên tài! Suy xét vấn đề vô cùng toàn diện! Mọi người hoàn toàn không nghĩ
tới những điều đó!
May mắn thay, một khi vấn đề được đưa ra
thì hướng giải quyết cũng rất đơn giản – để bọn họ thay phiên nhau cắn là được. Vậy
nên tộc sư tử cắn tộc rắn, tộc rắn cắn tộc báo, tộc báo cắn tộc ưng, tộc ưng lại
cắn tộc chó…
Lúc Tô Mặc bước vào thì thấy cảnh một đám
giống đực trần trụi đang cắn nhau đầy hỗn loạn. Do tứ chi của Sư tộc và Hổ tộc
đều đã tràn ngập dấu răng của chính mình nên lúc cắn, những người khác chỉ có
thể tận dụng những chỗ còn trống. Vì vậy… cắn vào vùng bẹn thật sự trông ám muội
vô cùng.
Trán Tô Mặc hiện ra ba sọc đen. Tuy cậu quả
thật không có ý tốt khi vứt đám giống đực này cho các y sư tập sự thử thuốc
nhưng cũng chỉ muốn họ chịu khổ chút thôi. Sao bây giờ lại biến thành cục diện
NP nam nam thế này, cậu thật sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu!
“Tô Mặc tới rồi!”. Các y sư tập sự thấy Tô
Mặc thì vội ra đón, còn không quên thấp giọng thúc giục, “Mau lên! Cắn nhanh
đi! Xong rồi thì nằm lại chỗ cũ!”.
Tô Mặc vừa nhìn các giống đực tụm lại cắn
nhau dần tản ra rồi nằm xuống ngay ngắn với cơ thể đầy thương tích, vừa nghe
các cậu học việc xôn xao báo cáo tiến trình thử nghiệm.
Nghe xong, Tô Mặc không khỏi nhìn Mito với
cặp mắt khác xưa.
Nhân tài! Không hề có bất kỳ nền tảng nào
mà Mito đã tự biết phải loại bỏ dữ liệu nhiễu [25], là một
nhân tài nghiên cứu hiếm có!
[25] Dữ liệu nhiễu là
dữ liệu hỏng hoặc bị bóp méo, làm ảnh hưởng đến sự chính xác của kết quả nghiên
cứu. [Nguồn: Wikipedia]
“Tốt lắm, thí nghiệm lần này do Mito phụ
trách”. Tô Mặc gật đầu với Mito: “Cứ làm theo suy nghĩ của cậu, phát hiện ra vấn
đề gì thì chúng ta có thể thảo luận”.
“Được!”, Mito kích động đến nỗi mặt mày đỏ
bừng. Cậu ta được Tô Mặc tán thành! Tô Mặc cảm thấy cậu ta làm rất tốt! Nếu
Riley biết, nhất định sẽ cảm thấy cậu ta rất tuyệt!
Mito kìm nén sự hưng phấn của mình, cùng đồng
nghiệp bắt đầu đợt thí nghiệm thứ ba.
Tô Mặc nhìn các cậu học việc thành thạo
trói gô tứ chi của giống đực, bôi những loại thuốc khác nhau lên mỗi vết thương
rồi đánh dấu lại. Lại dòm mấy giống đực kia đau đến nỗi co giật, mồ hôi lạnh
tuôn như suối, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu rên mơ hồ truyền ra từ hàm
răng cắn chặt… Đột nhiên có ảo giác mình đang ở 731 [26].
[26] Là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh
của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy
hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai (1937-1945) và
chiến tranh thế giới thứ hai. [Nguồn: chi tiết tại Wikipedia]
Có nên mau chóng mở một lớp dạy y đức
không đây? Tô Mặc lo lắng vô cùng. Các giống cái quá hung tàn, giống đực lại vô
cùng nhẫn nhục, cứ cảm thấy nếu để việc này tiếp tục thì nhất định sẽ xảy ra
chuyện bi thảm hơn nữa. Tuyệt đối không thể làm mấy chuyện như giải phẫu người
sống được!
Tô Mặc đang nghĩ đến chương trình học mới,
lại thấy Hassan bước ra từ phòng bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Riley tỉnh rồi”.
Mito nghe vậy, phản ứng đầu tiên là muốn lập
tức đến bên cạnh Riley. Nhưng chuyện thử thuốc vẫn chưa hoàn thành, Tô Mặc vừa
mới giao cho cậu ta phụ trách, cậu ta không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Mito cắn răng, tăng nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng vẫn không bỏ việc mà đi.
Tô Mặc khâm phục nhìn Mito. Người trời
sinh có tố chất của một nhà nghiên cứu! Nói thật, nếu người bị thương là
Hassan, cậu không dám cam đoan mình còn có lòng dạ tiếp tục làm thí nghiệm.
“Tôi đi xem Riley thế nào rồi”. Tô Mặc nói
với Mito, “Sau khi kết thúc việc bên này thì cậu sang giám sát Riley đi. Thử
nghiệm sẽ không có kết quả liền đâu, cứ giao cho Lucca để ý là được rồi”.
Mito gật đầu thật mạnh. Tô Mặc kiểm tra
đương nhiên tốt hơn cậu ta nhiều! Cậu ta hoàn toàn không phải lo lắng!
Hassan nhìn Tô Mặc lướt qua mình, không
thèm chớp mắt lấy một cái mà đến xem cho Riley, lòng không khỏi đau như cắt.
Ánh mắt của Tô Mặc… không còn bóng dáng của
hắn nữa. Không còn cái nhìn chăm chú cháy bỏng, không còn lời khiển trách lạnh
lẽo đầy phẫn nộ. Ngay cả khi vô tình gặp nhau, Tô Mặc cũng không để mắt đến hắn
tí nào. Hắn bị Tô Mặc hoàn toàn xem nhẹ, giống như với Tô Mặc, người tên Hassan
vốn không tồn tại vậy.
Hassan lặng lẽ theo phía sau Tô Mặc, nhìn
cậu bước nhanh về phía Riley, dịu dàng hỏi hắn ta thấy thế nào, còn đưa tay lên
trán hắn ta kiểm tra nhiệt độ. Hắn vô cùng buồn bã nhớ đến trận khiêu chiến với
Riley trước kia, nhớ đến sự quan tâm dịu dàng và những đụng chạm vốn thuộc về hắn,
nhớ đến Tô Mặc từng lớn tiếng nói, “Tôi không cần giống đực mạnh nhất. Tôi chỉ
cần Hassan”.
Lời nói còn văng vẳng bên tai. Nhưng Tô Mặc
đã không còn để ý tới hắn nữa rồi.
Chương 98.
Tình hình của Riley rất tốt, trừ đau nhức
bên ngoài vết thương thì mặt mày chỉ hơi tái do mất nhiều máu, chẳng phải vấn đề
gì to tát với giống đực. Tô Mặc dặn dò hắn ta phải nghỉ ngơi thật tốt, không được
lộn xộn; thấy Mito đã chạy tới nhận việc, lại nói thêm vài câu bảo chú ý theo
dõi rồi quay người tính rời đi.
“Tô Mặc!”. Nhìn Tô Mặc lại lần nữa lướt
qua hắn mà không thèm chớp mắt lấy một cái, cuối cùng Hassan nhịn không được lên
tiếng khẽ gọi. Hắn biết mình không đáng được tha thứ, nhưng Tô Mặc thật sự hận
hắn đến nỗi không muốn liếc mắt nhìn hắn lấy một cái sao?
Tô Mặc giống như không nghe thấy vậy, vẫn
đi về phía trước mà không hề dừng lại. Hay là đối với cậu, người tên Hassan này,
bất kể là bóng dáng hay âm thanh, đều không hề tồn tại?
Cả người Hassan run bần bật.
Cứ như vậy sao? Hắn cứ thế hoàn toàn mất
đi Tô Mặc, thậm chí van xin cậu quay đầu nhìn mình cũng là điều xa xỉ sao? Nếu
là vậy… sinh mạng dài đằng đẵng này, cũng chỉ còn lại nỗi dày vò vô tận. Nhưng hắn
thậm chí còn không có quyền lựa chọn buông tay, vì tính mạng của hắn là do Tô Mặc
đổi lấy bằng túi thai trân quý nhất của giống cái.
Thật ra hắn vẫn nghĩ, Tô Mặc dịu dàng khôn
khéo, luôn nghe lời trước kia có gì không tốt; tại sao hắn cứ phải khiêu khích,
muốn nhìn phản ứng chân thật nhất của cậu?
Tô Mặc nói hắn sẽ hối hận, hắn cũng nghĩ bản
thân mình nên vậy. Nhưng, thật ra… hắn không hối hận.
Nếu Tô Mặc chán ghét hắn đến thế, đến nỗi
không muốn để mắt tới hắn, vậy Tô Mặc ngoan ngoãn, khôn khéo lúc trước… đã phải
chịu bao nhiêu uất ức rồi?! Không nhắc tới thì thôi, nhưng một khi đã nghĩ đến,
sao hắn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ngoan ngoãn, lấy lòng của Tô Mặc,
mặc cho cậu nhẫn nhục, để bản thân chịu đau đớn từ ngày này qua ngày khác, từ
năm này qua năm nọ được?!
Hassan đứng ở phía xa, nhìn Tô Mặc bị các cậu
học việc vây quanh, ồn ào tranh nhau báo cáo tình hình cuộc thử nghiệm. Nhưng
chỉ cần Tô Mặc vừa lên tiếng, mọi người đều sẽ lập tức yên lặng lắng nghe. Vẻ mặt
Tô Mặc bình thản mà chuyên chú, không cao ngạo, lại có thể hấp dẫn tâm trí mọi
người.
Đây mới đúng là dáng vẻ nên có của Tô Mặc.
Hassan chua xót nghĩ. Tô Mặc vĩ đại như vậy, nên được đối xử một cách tốt nhất.
Thật ra ngay từ đầu hắn đã làm Tô Mặc bẽ mặc. Mãi đến khi chia tay với hắn, Tô
Mặc mới thật sự tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Hassan lẳng lặng rời khỏi bệnh viện, trở lại
nơi mà Tô Mặc không thể nhìn thấy mình. Có lẽ quãng đời còn lại hắn cứ thế này
đi, vẫn có thể được ngắm Tô Mặc, hắn nên thấy thoả mãn.
Vài ngày sau, trong lúc đi săn Hassan đẩy
đồng đội đang quay lưng về phía dã thú đi, bản thân thì bị dã thú làm trọng
thương. Bụng đau đớn vì bị xé rách, nhưng hắn lại có cảm giác may mắn. Chí ít,
vào lúc này, Tô Mặc sẽ không thể lại ngó lơ xem như không thấy hắn đúng không?
Tô Mặc vừa thấy Hassan cả người đầy máu được
đưa đến, sắc mặt liền thay đổi. Chuyện gì đây, Riley mới xuất viện vài ngày, giờ
lại tới Hassan?! Vết thương trông như đúc thế này… Hassan cố ý sao!
“Lucca!”, Tô Mặc lạnh giọng quát: “Anh tới
giúp anh ta xử lý vết thương đi!”.
Lucca kinh ngạc nhìn Tô Mặc, lắc đầu quầy
quậy: “Không được! Tôi không làm được đâu! Bọn tôi đều mới bắt đầu học thôi! Vết
thương nặng như vậy, đương nhiên chỉ có cậu mới xử lý được!”.
Tô Mặc cắn răng, đứng yên tại chỗ không nhúc
nhích. Bất kể Lucca, các cậu học việc hay các giống đực đưa Hassan tới có thúc
giục thế nào, cậu cũng không ngó sang Hassan lấy một lần.
Tất cả lọt hết vào mắt Hassan, hắn chỉ thấy
cả người mình lạnh toát. Hắn thật sự không ngờ, Tô Mặc lại hận hắn đến như vậy,
hận đến mức dù hắn trọng thương sắp chết cũng không muốn chữa trị.
Kì thật… sao hắn không ngờ tới chứ? Chẳng
phải hắn từng bức tử Tô Mặc sao? Lúc Tô Mặc tuyệt vọng kêu gào tìm kiếm hắn, cuối
cùng chỉ có thể cô đơn chết đi, tâm trạng của cậu đã như thế nào?
“Tô Mặc…”, Hassan khẽ nói, “Xin lỗi”.
Tô Mặc bỗng ngẩng lên. Cậu nhớ lúc mới
quen Hassan, Hassan thường xuyên nói xin lỗi vì đủ loại lý do khó hiểu. Cậu làm
Hassan đến nỗi hắn ngất xỉu, Hassan xin lỗi. Cậu làm Hassan không tự chủ được,
Hassan cũng xin lỗi. Nhưng lúc này, rõ ràng cậu thấy chết không cứu, tại sao Hassan
vẫn xin lỗi?!
Tô Mặc trừng mắt nhìn Hassan. Vẻ mặt quen
thuộc khiến Hassan mỉm cười hoài niệm. Đã rất nhiều lần, hắn làm Tô Mặc tức giận
không biết vì lý do gì, Tô Mặc cũng trừng hắn như vậy.
Đã bao lâu hắn chưa được thấy rồi? Trước
khi chết còn có thể gặp lại vẻ mặt này của Tô Mặc, so với Tô Mặc dù đến tận lúc
lìa đời vẫn không được gặp hắn, thì hắn đã rất hạnh phúc.
Nở nụ cười không rõ nét, Hassan khẽ nói:
“Tô Mặc, tạm biệt”.
Lời tạm biệt tựa như ly biệt này khiến Tô
Mặc đột nhiên cáu lên. Cậu bỗng phóng tới trước mặt Hassan, giơ tay tát hai cái
nặng nề, sau đó hôn mạnh lên đôi môi tái nhợt của Hassan trong tiếng kêu ngạc
nhiên của mọi người.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai biết
Tô Mặc muốn làm gì.
Tô Mặc mút lấy môi Hassan đến khi chảy máu
mới buông ra, nhìn vẻ mặt khiếp sợ lại mờ mịt của Hassan thì nổi giận mắng:
“Nhìn đi!”. Cậu duỗi tay tới trước mặt Hassan, “Anh thấy gì không!”.
Hassan nghiêng đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn,
trắng ngần của Tô Mặc; phải một lúc lâu sau mới để ý thấy ngón tay của Tô Mặc đang
run rẩy không ngừng.
“Tô Mặc, em……”. Chợt hiểu ra điều gì đó,
trái tim băng giá của Hassan liền đập rộn trở lại.
“Cuối cùng cũng phát hiện?”. Tô Mặc hừ một
tiếng, giấu tay ra sau lưng: “Thấy anh bị thương, tôi rất sợ hãi, nên không thể
nào tự mình phẫu thuật cho anh được. Anh cho rằng tôi muốn nhìn anh chết đi à?”.
Hassan ngập ngừng ậm ờ không dám trả lời.
Tô Mặc cười khẩy nói: “Cái mạng cún của anh,
muốn chết thì cứ chết. Nhưng tôi vẫn chưa sống đủ, không muốn chết theo anh!”.
Hassan nghi hoặc nhìn Tô Mặc: “Tại sao em
phải chết theo tôi?”.
Tô Mặc tức giận trừng hắn: “Hassan anh bị
đần hả?! Tôi chỉ giải trừ khế ước người thủ hộ với anh thôi! Lời thề tối cao
không thể giải trừ được, anh không biết sao!”.
*********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét