26/07/2020

HPCNB - chương 57

Edit + Beta: Carly



Chương 57: 


Chủ nhân, Tom đã bị Voldemort cắn nuốt rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? .

 

Harry ngồi cạnh lò sưởi âm tường, trên đầu gối đặt một quyển sách độc dược, chống khuỷu tay sờ sờ cằm, bất đắc dĩ thở dài.

 

Còn biết làm gì đây, nắm chắc thời gian hủy bỏ phong ấn phần di sản trong Phòng chứa Bí mật đi, xem có thứ gì có thể đối phó với Voldemort không . Tuy không tập hợp đủ tất cả mảnh hồn nhưng người đàn ông kia về cơ bản đã lấy lại lý trí, thực lực cũng tăng cao, boss lớn này đúng là càng lúc càng khó đánh.

 

Không thì chúng ta đối phó Dumbledore trước đi .

 

Harry lắc đầu: Bây giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài. Không có lý do chính đáng, ông ta sẽ không thể ra tay với Chúa cứu thế. Hơn nữa, kẻ thù chính của chúng ta lúc này là Voldemort, ta không muốn ‘hai mặt thụ địch’ đâu . Gõ nhẹ vài cái lên tay ghế, Harry hít một hơi thật sâu rồi đứng lên.

 

“Em định đi đâu?”. Phía sau truyền đến tiếng nghiến răng lạnh lẽo của người đàn ông. Harry khựng lại, cười khổ trong lòng rồi quay người, vẫy tay với ai kia mặt mày đen xì.

 

“Chào, Sev”.

 

Snape tràn ngập cảm giác áp bách tiến đến gần cậu, mặt đầy vẻ nguy hiểm nheo mắt lại, giọng khẽ rít lên.

 

“Em định đi đâu? Hửm?”.

 

“Em cần tra chút tư liệu”, Harry thành thật đáp.

 

Snape cười khẩy một tiếng: “Xem ra bài học mấy hôm trước chưa đủ sâu sắc, em vẫn còn nhung nhớ cảm giác bị cạn kiệt tinh thần lực nhỉ”. Tra tư liệu? Nhóc con này rõ ràng tính đến Phòng chứa Bí mật của Slytherin để nghiên cứu pháp thuật.

 

Trong lòng Harry thấy hơi bất đắc dĩ. Từ khi người đàn ông này biết cậu bị cạn kiệt tinh thần lực vì nghiên cứu pháp thuật hắc ám trong Phòng chứa Bí mật thì thời gian đọc sách của cậu đã bị kiểm soát chặt chẽ. Khiến cậu không biết phải nói gì chính là, ngay cả Noah cũng đứng về phía Snape. Chỉ có tiểu Lục nghe lời nhất, chỉ cần cho nó đồ ăn thì sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của chủ nhân.

 

“Em cam đoan tối em sẽ về, tuyệt đối không xem sách quá độ nữa”, Harry nghiêm túc nói.

 

Snape mím môi. Bất kể ý muốn bảo vệ của hắn mạnh mẽ đến cỡ nào, phương pháp tốt nhất để bảo vệ Harry vẫn là nâng cao thực lực của cậu, hắn hiểu rõ điều đó. Đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại của cậu, Snape hơi cúi người.

 

“Chỉ đến tối thôi. Nếu em không về đúng giờ… em biết hậu quả rồi đấy”.

 

Harry khẽ cong môi gật đầu, nắm lấy tay người đàn ông rồi cầm túi sách ra khỏi hầm.

 

Bây giờ đã gần tới cuối kỳ, hầu hết học trò trên hành lang ai nấy đều ôm sách, đi lại vội vàng. Trong thư viện cũng đầy nhóc người, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng lật sách sột soạt. ‘Nước đến chân mới nhảy, nhảy không được thì bơi’ [1] quả là đạo lý có thể dùng ở bất cứ đâu.

 

[1] Gốc là ‘Lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng’ [临阵磨枪, 不快也光]: Nói về việc vào phút cuối cùng mới lo chuẩn bị. Thành ngữ vốn có ngụ ý khích lệ con người nỗ lực làm việc kể cả những phút cuối cùng. [Nguồn: Baidu] 

 

Ở đây có ý dù ôn bài muộn nhưng có còn hơn không làm gì. (Dịch với sự hỗ trợ của Phong Lưu Quân đại thừn :3)

 

“Ừm, Harry Potter?”. Không biết từ đâu xuất hiện một cô gái chặn đường Harry. Giọng sang sảng, vóc người cao gầy, mặt mày xinh xắn nhưng Harry xác định mình chưa từng gặp cô.

 

Nhìn áo chùng có màu đỏ vàng trên người cô, Harry thầm khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”.

 

“Quả là không dễ tìm thấy cậu, mình tên Liz Rabbi”. Cô gái cười vui vẻ, mà Harry thì vẫn bình thản nhìn cô.

 

“Có chuyện gì không?”.

 

Liz hơi xấu hổ túm lấy góc áo, đi theo Harry đến chỗ vắng người, mặt dần ửng đỏ, nhỏ giọng vội nói gì đó. Harry nhíu mày: “Cậu có thể nói lớn chút không?”.

 

“Mình nói mình thích cậu!”. Liz hít một hơi thật sâu, giọng khẽ run: “Cậu có thể hẹn hò với mình trên cơ sở tiến tới hôn nhân không?”. Thật ra, ngay từ ngày đầu nhập học, Harry đã hấp dẫn rất nhiều cô gái. Không chỉ vì cái tên ‘Chúa cứu thế’, mà còn do cử chỉ tao nhã và sự hấp dẫn của bản thân cậu. Dù khác Nhà nhưng phong thái Harry biểu hiện trên sân Quidditch vẫn bắt lấy con tim của cô làm tù binh. Có điều, hành tung khó ai đoán được của Harry luôn khiến cô không có cơ hội tỏ tình. (Không nhịn được phải bình luận, lời tỏ tình thật kỳ lạ…)

 

Chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt Harry. Lần đầu tiên đó, đây là lần đầu tiên có một cô gái tỏ tình với cậu. Harry có chút kích động rồi bình tĩnh lại, hắn nghiêm túc nhìn cô gái đang căng thẳng, bất an trước mắt.

 

“Xin lỗi, tôi thấy chúng ta không hợp nhau”.

 

“Tại sao?”. Hai mắt Liz đỏ lên, nhưng vẫn bướng bỉnh hỏi.

 

Harry ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêng đầu: “Nói sao nhỉ. Nếu dựa trên tiền đề tiến đến hôn nhân thì hai chúng ta nhất định sẽ có con”.

 

Cô gái đỏ mặt gật đầu.

 

Harry nói tiếp: “Nếu con chúng ta phạm phải lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng vì tình cảnh bắt buộc, ừm, kiểu như phóng hỏa, giết người, thì cậu sẽ làm gì?”.

 

Liz gãi má: “Mình sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, nói nó những việc đó là chuyện sai trái, ừm, ở bất kỳ tình huống nào, nó cũng không thể trở thành kẻ ác nhân, nó phải là một đứa bé nhiệt tình, chính nghĩa mới đúng”.

 

Đôi mắt xanh biếc của Harry lẳng lặng nhìn cô: “Muốn nghe đáp án của tôi không? Nếu như con tôi thật sự bất đắc dĩ thì nó giết người, tôi sẽ giúp nó lấy dao, nó phóng hỏa, tôi sẽ giúp nó rưới dầu”.

 

Liz trợn tròn mắt, nhìn cậu với ánh mắt khó tin. Harry Potter thật sự là chúa cứu thế của thế giới phù thủy sao, người mà cô thích rõ ràng là một người cơ trí lại tao nhã, bề ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm đầy nhiệt huyết cơ mà.

 

Ánh mắt Harry thoáng lóe lên: “Đừng tùy tiện áp đặt ảo tưởng trong lòng cậu lên tôi. Nếu cái thứ đạo đức chính nghĩa đó gây nguy hiểm cho người xung quanh tôi, tôi không ngại phá hủy nó”.

 

“Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?!”, mặt mày Liz đỏ gay, nói với vẻ không dám tin.

 

Không đợi Harry lên tiếng, một làn hương mùi uất kim hương khẽ thổi đến, giọng nói cuốn hút quen thuộc của người đàn ông vang lên từ phía sau Liz, “Tại sao lại không thể có ý nghĩ đó?”. Treo nụ cười lạnh lùng, cao ngạo bên môi, Lucius khinh thường nhìn chút mê mẩn chợt lóe lên trong mắt cô gái.

 

Ngay cả tính cách người mình thích cũng không hiểu rõ, tình yêu của cô đúng là rẻ rúng”. Lucius bước đến cạnh Harry, vươn tay ôm cậu vào lòng.

 

Đây là người yêu của tôi, sau này đừng có tùy tiện xuất hiện trước mặt Harry”. Người đàn ông lạnh lùng tuyên bố quyền sở hữu của mình. Hơi thở đầy mạnh mẽ của người đã ở địa vị cao nhiều năm hoàn toàn không phải thứ mà một cô gái có thể thừa nhận được. Sắc mặt Liz tái nhợt, chật vật chạy đi.

 

Xung quanh không một bóng người, người đàn ông cúi xuống, ôm lấy Harry rồi tựa đầu vào cổ cậu. Tiếng thở dài chất chứa tình yêu say đắm khẽ vang lên.

 

“Harry, tôi nhớ em”. Hơi thở ấm áp phả vào da cậu bé, thổi bay vài sợi tóc. Gần đây Voldemort hoạt động khá tích cực, khiến y bận tối mày tối mặt. Tuy lúc bàn bạc đối sách với Severus thì đã được biết về tình hình gần đây của Harry nhưng vẫn không thể hóa giải nỗi nhung nhớ trong lòng y.

 

“Này, tên Malfoy kia, mau thả Harry ra!!”. Sirius thở hổn hển xông ra từ lối rẽ. Gương mặt tuấn mỹ, sáng sủa không còn nhợt nhạt nữa, đôi mắt nâu đang nhìn Malfoy chòng chọc, giống như một chú cún to tướng xù lông vì bị cướp địa bàn.

 

Lucius cười khinh thường, càng siết chặt lấy người trong lòng.

 

“Tôi ôm người yêu của mình thì liên quan gì tới cậu! Còn nữa, đã lâu không gặp, đừng nói là ngay cả những lễ nghi cơ bản cũng quên rồi nhé, Sirius Black, cậu nên gọi tôi là anh rể”. Lucius nở nụ cười đầy ác ý, đưa tay vuốt ve mái tóc của Harry.

 

Sirius trưng ra vẻ mặt như ăn phải ruồi: “Tên chồn [2] đã bắt cóc Narcissa kia, ai muốn gọi mày là anh rể. Mau buông cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra. Ai là người yêu của mày, Harry sẽ không thèm thích lão già đã kết hôn như mày đâu”. Chú tuyệt đối không thừa nhận cái tên tóc bạch kim này còn trẻ hơn chú tưởng, thậm chí còn cợt nhả hơn trước.

 

[2] Nhờ cô Aitsukichan24 nên t đã hiểu vì sao tác giả lại dùng hình tượng chồn ở đây, do trên phim có đoạn Moody Mắt Điên dùng phép biến Draco thành chồn nên kha khá fic Trung đã dùng nó để tả nhà Malfoy.

 

Nụ cười trên mặt Lucius cứng lại vì bị đâm trúng chỗ đau. Quả nhiên, bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, y và Sirius vẫn sẽ không ưa nhau nổi.

 

Harry bị kẹt giữa hai người, khóe môi khẽ giật, giơ tay đẩy Lucius trên vai mình ra: “Lần đầu tiên tôi biết hai người có quan hệ thân thích đấy”.

 

“Ai muốn làm thân thích với cậu ta/hắn ta chứ!”, hai người tỏ vẻ ghét bỏ đồng thanh nói.

 

Harry đỡ trán. Cho xin đi, hai người thật sự là người trưởng thành sao? Cậu lắc lắc đôi tay đang nắm nhau của mình và Lucius với Sirius: “Dù thế nào, con nghĩ hai người cần làm quen lại một chút. Cha đỡ đầu, đây là một trong những người yêu của con”.

 

Cậu lại chỉ vào người đàn ông tóc nâu [3] đang đần ra ở đối diện: “Đây là cha đỡ đầu của em, người thân duy nhất”.

 

[3] có lẽ sẽ có người thắc mắc vì sao tóc nâu, vì trong sách, tác giả tả Sirius có tóc đen, hẳn là tác giả truyện đã dựa theo hình tượng trên phim, vì mắt của Harry ở đây cũng được tác giả tả là màu xanh lam, thay vì lục như nguyên tác.

 

“Harry!”. Sirius la lên: “Thì ra con thích đàn ông… Không đúng! Sao con lại thích cái tên trăng hoa, ngựa giống cặn bã đã có vợ con này chứ!”. Sirius chỉ vào gương mặt tái mét của Lucius, ra sức khuyên Harry: “Tên này có gì tốt đâu, vừa già vừa xấu, người ngợm cũng cứng ngắc; con gái tốt hơn chứ, vừa xinh lại chu đáo, ôm rất êm ái, mềm mại”.

 

Một tay Harry giữ chặt lấy Lucius mặt mày lạnh băng, lắc đầu với Sirius: “Con đỡ đầu của chú đời này không thể nào thích con gái đâu, cha đỡ đầu, chú đừng nên phản kháng nữa. Phải rồi, con quên nói, một người yêu khác của con là Sev”.

 

Bị thả thêm một quả bom nữa, đầu óc Sirius có hơi choáng váng: “Sev… ý con là Sev đó?”.

 

Severus, Snape”. Lucius ghen tị nói, mặt đầy hả hê nhìn người đàn ông tóc nâu đã hóa đá tại chỗ. Hiển nhiên đả kích lần này còn nặng hơn cái mới rồi nhiều.

 

Harry nhìn Sirius há hốc mồm không còn phản ứng, trong lòng cũng bật cười, đưa tay kéo Lucius lướt qua người đàn ông, rời khỏi hành lang nọ, cho cha đỡ đầu của mình một không gian yên tĩnh để tiêu hóa hai tin tức đầy tính bùng nổ này.

 

“Em với Severus tiến triển nhanh như thế từ lúc nào vậy?”. Ngoài mặt, Lucius vẫn mỉm cười vô cùng tao nhã nhưng đôi mắt xám nhạt đã hiện lên chút bất mãn. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe thấy linh hồn bạn đời của mình có một người yêu khác, người đàn ông vẫn không thể kiềm chế sự đố kỵ và ghen ghét trong lòng.

 

Harry mỉm cười, tránh đi đám đông, dẫn Lucius đi thẳng về phía tường.

 

Đây là…”. Lucius còn chưa kịp hỏi đã bị kinh sợ bởi cảnh tượng đồ sộ đập vào mắt. Một bãi trống lớn cỡ một sân bóng, chứa đầy những cái kệ đầy sách. Kệ sách cao xuyên qua trần nhà gần như không thấy điểm cuối, như thể xuyên qua cả Hogwarts.

 

Chung quy Lucius vẫn là gia chủ nhà Malfoy, mau chóng lấy lại tinh thần nhưng cũng chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

 

Harry, đây là di sản mà người thừa kế Slytherin nhận được sao?”. Hành động của các thủ tịch Nhà Slytherin không thể qua mắt được mạng lưới ngầm của y, từ thân phận người thừa kế của Harry có thể dễ dàng đoán được lai lịch của thư viện khổng lồ này.

 

Harry mỉm cười nhìn sự kích động trong mắt Lucius. Cậu đã nói chuyện Phòng chứa Bí mật với Sev; nếu đã xác định quan hệ với Lucius thì không lý nào lại không nói với y. Hơn nữa, với bản năng sinh vật huyền bí của Lucius, y sẽ không phản bội lại linh hồn bạn đời. Cho dù tình cảm cậu dành cho Lucius không sâu nặng như với Sev nhưng thật sự có thích người đàn ông tóc bạch kim này.

 

Lucius thuận tay rút một quyển sách, nhìn mấy pháp thuật hắc ám đã thất truyền ở đầu mục lục, hơi quáng mắt đóng sách lại. “Khoan đã”. Lucius ngừng động tác, quay đầu nhìn cậu bé phía sau, “Mấy hôm trước Severus nói với tôi, em bị cạn kiệt tinh thần lực, đừng nói là vì em mãi ở đây đọc sách nhé?”.

 

Khóe miệng Harry giật giật. Hai anh người yêu này của cậu từ khi nào mà thân thiết với nhau thế. Nhìn ánh mắt có phần trách cứ của người đàn ông, Harry rút một quyển hơi mỏng màu nâu đưa cho Lucius, dời đi sự chú ý của y.

 

Nó có nội dung về sự thức tỉnh của các sinh vật huyền bí, anh có thể mang đi nghiên cứu một chút”.

 

Lucius thận trọng nhận lấy. Hiện thế giới pháp thuật không còn nhiều sách về sinh vật huyền bí nên quyển sách này thật sự rất quý giá. Y không tiếp tục truy vấn chuyện vừa rồi nữa. Y hiểu rõ tính cách bạn đời của mình, Harry không phải người có thể dùng sự quan tâm, săn sóc để trói buộc. Cậu khao khát tự do, y và Sev không thể mang cái danh ‘quan tâm’ mà hạn chế hành động của cậu được, chỉ có thể để Harry chú ý hơn đến an toàn của chính cậu trong phạm vi có thể.

 

Gần đây, Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trái của y vốn đã nhạt đi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, Sev cũng vậy, nhưng họ đều không nói cho Harry biết. Cậu đã có quá nhiều thứ phải lo rồi. Hơn nữa, y và Sev không vô dụng đến mức cần người bạn đời mười hai tuổi của mình bảo vệ.

 

Dù ra sao, an toàn của thiếu niên trước mắt mới là quan trọng nhất. Cất quyển sách vào lòng, Lucius cúi người khẽ hôn lên môi Harry. Bất kể gian nan, khó khăn cỡ nào, bọn tôi vẫn sẽ làm mọi thứ để có thể hoàn thành nguyện vọng của em, dù phải đối đầu với cả thế giới phù thủy.

 

——————————

12 tuổi… Hai anh thiệt cầm thú…

******************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét