Edit: Tiểu Thiên
Beta: Carly
Chương 99.
Hassan mở to mắt, hoàn toàn choáng váng
trước sự bất ngờ to lớn từ trên trời giáng xuống này.
Tô Mặc vẫn chưa trưởng thành nên thật ra lời
thề bạn đời không có hiệu lực với cậu. Hắn vẫn cho rằng Tô Mặc đã giải trừ khế
ước người thủ hộ, hiển nhiên cũng không muốn ở bên hắn nữa. Nhưng bây giờ, ý của
Tô Mặc là… lời thề tối cao của bọn họ vẫn còn hiệu lực? Tô Mặc vẫn xem hắn là bạn
đời?
“Tô Mặc……”, Hassan run giọng khẽ gọi. Hắn
rất muốn tin đây là sự thật nhưng hắn không dám. Tô Mặc không vứt bỏ hắn sao?
Nhưng… Nhưng mà tại sao Tô Mặc cứ lơ hắn?
Tô Mặc không có thời gian lảm nhảm với hắn,
nói xong thì chỉ vào một giống đực bên cạnh: “Anh lại đây, đánh ngất anh ta đi!”.
Tiếp đó cười khẩy với Hassan, “Tốt nhất là anh nên sống sót. Không thì dù chết,
tôi cũng sẽ không tha cho anh!”.
Hassan tức khắc thấy căng thẳng. Hắn chết
thì không sao, sao có thể liên luỵ đến Tô Mặc! Hắn nôn nóng muốn nói gì đó, lại
bị giống đực nọ đi tới đánh ngất.
Tô Mặc lại chỉ vào Lucca: “Anh mổ chính. Tôi
sẽ ở cạnh hướng dẫn. Mito, cậu làm phụ mổ. Những người khác, nên làm gì thì làm
đi!”.
Lần này Lucca không từ chối. Nếu không phải
Tô Mặc không muốn, mà là không thể tự mình ra tay, thì y chính là ứng cử viên
duy nhất có thể làm y sĩ mổ chính. Dù sao y cũng hơn hẳn mấy cậu học việc chưa
quen với cảnh máu me kia nhiều.
Các y sư tập sự dựa theo những gì đã được
huấn luyện trước đó, phân chia công việc cho nhau, dần trở nên bận rộn, những
ai không có phận sự thì lặng lẽ ra ngoài. Tâm trạng người nào cũng đều vô cùng
nặng nề. Là Tô Mặc thực hiện thì cuộc phẫu thuật này chắc chắn thành công, không
biết sẽ ra sao khi đổi thành Lucca?
Hơn nữa… Nếu Hassan gặp chuyện không may, dù
ai nấy đều sẽ rất buồn, nhưng đây là nguy hiểm khó tránh khỏi khi giống đực đi
săn, mọi người có thể tiếp nhận được. Thế nhưng, nếu điều đó đồng nghĩa với việc
Tô Mặc sẽ chết theo hắn thì thật khủng khiếp! Bộ lạc có thể không có người nào
đó nhưng không thể không có Tô Mặc!
Tộc trưởng nghe tin giận dữ chạy tới. Chuyện
của Hassan là sao! Chẳng phải Tô Mặc không cần cậu ta nữa sao! Hồn bay phách lạc
hơn cả tháng nay! Còn nữa, Hassan lừa Tô Mặc ưng thuận lời thề tối cao khi nào!
Chẳng lẽ cậu ta không nói với Tô Mặc rằng lời thề bạn đời không có hiệu lực với
giống cái vị thành niên sao!
Không ai có thể trả lời vấn đề của gã. Hai
đương sự và người duy nhất biết chuyện là Lucca hiện đang trong phòng phẫu thuật,
ai dám quấy rầy?!
Mọi người đợi một lúc lâu mới thấy cửa
phòng phẫu thuật bật mở, Lucca mệt mỏi bước ra. Tộc trưởng vừa định lên tiếng
thì thấy Lucca đặt một ngón tay lên miệng, khẽ xuỵt một tiếng.
Tim ai nấy đều treo cao. Sao vậy? Phẫu thuật
thất bại? Tô Mặc… cũng đi theo?
Các y sư tập sự khác cũng lặng lẽ đi ra từ
phía sau Lucca, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lucca ra hiệu mọi người theo mình ra xa
một chút, mới khẽ nói: “Phẫu thuật rất thành công, Hassan không sao”.
Phù… Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hassan
không sao, tức là Tô Mặc cũng không sao! Tốt quá rồi! Nhưng tộc trưởng vẫn hỏi
thêm một câu, “Còn Tô Mặc thì sao?”.
Lucca thở dài: “Tô Mặc mệt chết rồi. Em để
cậu ấy nghỉ ngơi với Hassan”.
Cuộc phẫu thuật của Hassan cuối cùng vẫn
do Tô Mặc hoàn thành, dù sao Lucca cũng không có đủ kinh nghiệm lẫn kỹ thuật.
Nhưng phải khống chế những ngón tay run rẩy của mình để thực hiện động tác khâu
đòi hỏi sự chuẩn xác, tinh thần và thể xác của Tô Mặc đã hao tổn đến kiệt quệ,
vừa khâu xong mũi cuối cùng liền ngất đi. Lúc Lucca đỡ lấy Tô Mặc, y mới phát
hiện áo phẫu thuật của cậu đã ướt đẫm.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt và đôi
mày nhíu chặt của Tô Mặc, nội tâm Lucca thật sự rối như tơ vò. Thật ra y cũng thầm
trách Tô Mặc quá nhẫn tâm với Hassan, không chừa chút đường sống. Nhưng y không
ngờ Tô Mặc dành cho Hassan nhiều tình cảm như vậy, cực kỳ nghiêm túc với lời thề
vốn không cần tưởng thật kia.
Lucca thở dài, thay cho Tô Mặc bộ quần áo
sạch sẽ khác rồi nhét cậu vào lòng Hassan. Rõ ràng hai người không ai bỏ được
ai, rốt cuộc muốn giày vò lẫn nhau làm gì chứ!
Khi Hassan tỉnh dậy từ cơn hôn mê, phát hiện
Tô Mặc đang nằm trên tay mình, rất khó để miêu tả tâm trạng lúc đó của hắn. Hắn
cẩn thận xoay người, không quấy rầy đến Tô Mặc, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Thương
tích ở bụng vì động tác của hắn mà đau nhói nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của
Tô Mặc đang tựa sát vào lòng hắn, hơi thở ấm áp khe khẽ phả vào ngực hắn…
Hassan vùi mặt vào đỉnh đầu Tô Mặc, lặng lẽ khóc.
Một lúc sau, Tô Mặc bị đánh thức vì thứ gì
đó vừa cứng vừa nóng cấn trên bụng. Cảm giác quen thuộc làm cậu mơ mơ màng màng
than phiền: “Hassan, anh lại chọt em!”.
“Xin… xin lỗi!”, Hassan luống cuống rụt ra
sau, lại khẽ xuýt xoa vì đau do động tới vết thương.
Tô Mặc thoáng chốc tỉnh táo hẳn, bỗng trở
người bật dậy, thấy Hassan thế mà lại nghiêng người ôm cậu trong lòng, không khỏi
giận tím mặt.
“Ai cho phép anh lộn xộn! Lỡ vỡ miệng vết
thương thì sao!”. Ngoài miệng thì mắng té tát nhưng hai tay Tô Mặc lại nhẹ
nhàng đỡ Hassan giúp hắn nằm thẳng ra, tránh kéo căng vết thương.
Hassan vốn có hơi sợ hãi, bất an tức thì
bình tĩnh lại. Cuối cùng Tô Mặc cũng không còn xa cách hắn ngàn dặm nữa, còn lo
tác động đến vết thương của hắn. “Xin lỗi em”. Hassan ngoan ngoãn xin lỗi.
“Xin lỗi cái gì?”, Tô Mặc khịt mũi.
“Xin lỗi, tôi lại làm mình bị thương”.
Hassan e dè nhìn Tô Mặc, thử hỏi: “Chờ tôi bình phục, Tô Mặc lại nghiêm trị tôi
được không?”.
Tô Mặc nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của
Hassan, lại nghĩ đến thứ nóng rực cấn cấn mình trước đó, thật sự không nói nên
lời.
Rốt cuộc cậu so đo với giống sinh vật chỉ biết
suy nghĩ bằng nửa người dưới này làm quái gì chứ! Người ta hoàn toàn không hiểu
gì cả! Có khó chịu thì cứ trực tiếp ép khô là được! Chỉ có cách này mới trao đổi
được với Hassan thôi!
“Được!”, Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi trả
lời.
Muốn trừng phạt anh, ông đây có nhiều cách
lắm!
*********************
Chương 100.
Khi mọi người trong bộ lạc gặp lại Tô
Mặc và Hassan thì hai người đã trở về trạng thái chung sống bình thường. ‘Bình
thường’ chính là Tô Mặc không xem Hassan như không khí, cũng không dính hắn
không rời nữa, mà sẽ thỉnh thoảng để ý tới hắn, trái lại Hassan thì vờn quanh,
ra sức xum xoe, lấy lòng.
Vậy mới đúng chứ! Mọi người vui mừng
vô cùng. Hai người lúc trước trông không được chút nào! Giờ mới tốt nè! Tô Mặc
cậu đừng tốt với Hassan quá! Tốt một chút thì cậu ta liền tác oai tác quái! Giống
đực tốt thì phải bám đuôi thế này, cậu lĩnh hội một chút đi!
Lúc còn chưa ngồi dậy được, Hassan đã
bị tộc trưởng chặn trên giường mắng cho một trận. Từ chuyện lừa gạt tiểu giống
cái lập lời thề tối cao, đến chuyện dụ được người ta tới tay rồi còn đòi sống
đòi chết, làm quái gì chứ. Cái mạng cún của cậu, muốn chết thì
chết đi, vậy mà dám lôi Tô Mặc chết theo, thật không thể tha thứ!
Hassan ngoan ngoãn chịu trận, cũng
không dám biện bạch là do hắn tưởng Tô Mặc không cần mình nữa. Nhỡ để Tô Mặc biết
được, nhất định Tô Mặc sẽ nổi giận!
Tộc tưởng huyên thuyên cả buổi trời,
cuối cùng kết luận, xét thấy tầm quan trọng của Tô Mặc đối với bộ lạc, Hassan
không cần phải đi săn hay canh gác nữa. Cũng không cần bận tâm đến chuyện trong
bộ lạc, chỉ cần chăm sóc Tô Mặc cho tốt là được.
Lúc biết được chuyện này, Tô Mặc có
hơi lo lắng cho cảm xúc của Hassan. Vì tình cảnh của Hassan trông y như bà nội
trợ hoặc có thể gọi là ăn bám. Nhưng Hassan dường như không để ý đến việc này mấy,
hắn thấy cực kỳ tốt khi có thể toàn tâm toàn ý ở cùng Tô Mặc. Hơn nữa, không cần
lo ngại đến chuyện đi săn nữa, mỗi ngày đều có thể làm, quá tuyệt vời!
Tô Mặc……
Đáng ra phải biết rằng
không nên dùng cách nghĩ của nhân loại để suy đoán tâm tư Hassan chứ, sao cậu vẫn
chưa khôn ra vậy!
Đến
khi vết thương được cắt chỉ, có thể tự do hoạt động, Hassan nhân lúc trời tối lẻn
vào nhà Tô Mặc. Vì Tô Mặc không chịu ở nhà hắn, cũng không cho hắn tới đây.
Hassan chăn đơn gối chiếc nhiều ngày thật sự không chịu nổi nữa. Hắn quyết định
đêm nay nhất định phải ở lại! Cho dù bị Tô Mặc nổi giận tra tấn đến chết, hắn
cũng muốn chết trên giường Tô Mặc!
Nhưng Tô Mặc không hề đuổi hắn đi, chỉ
nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, rồi đè hắn xuống giường dũng mãnh cày cấy.
Một lúc lâu sau, Hassan bị ép khô
không chịu nổi nức nở xin tha, thế là Tô Mặc dừng lại. Hassan thảng thốt vội
nói: “Tô Mặc, tiếp tục, đừng ngừng!”.
Tô Mặc nghe lời tiếp tục đâm rút mãnh
liệt. Hassan bị cậu làm đến nỗi run rẩy không ngừng. Lúc đầu còn liều mạng chịu
đựng, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành khóc lóc xin tha.
Tô Mặc lại dừng.
Xét về mặt thân thể thì Hassan cực kỳ
muốn Tô Mặc dừng lại, vì hắn thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng trong lòng lại sợ
Tô Mặc ngừng, Tô Mặc nói dừng là dừng khiến hắn nhớ đến một Tô Mặc chịu uất ức
lại luôn ngụy trang, khó nắm bắt lúc trước.
“Tô Mặc, tiếp tục… A… mạnh
nữa, làm chết tôi……”.
Cuối cùng Hassan chọn rên rỉ nghênh
đón Tô Mặc. Cho dù bị cậu làm đến ngất, hắn vẫn vô thức nỉ non mấy tiếng ‘mạnh
nữa’, ‘tiếp tục’. Hai chữ ‘đừng mà’ không còn phát ra từ miệng Hassan nữa.
Nhìn Hassan dù hôn mê vẫn khẽ co giật,
nội tâm Tô Mặc cực kỳ phức tạp. Cậu thỏa sức phát tiết cơn phẫn nộ dâng trào
lên cơ thể cường tráng không chút kháng cự này, nhìn hắn co giật đau đớn nhưng
vẫn rên rỉ ‘Tô Mặc, mạnh nữa’; trong lòng có chút sảng khoái đầy tàn nhẫn, nhưng phần nhiều là
không nỡ cùng thương tiếc.
Thôi bỏ đi, nể tình hôm nay anh mới
khỏi, tha cho anh đấy. Tô Mặc qua loa phát tiết trong cơ thể Hassan.
Lúc Hassan tỉnh lại thì phát hiện Tô
Mặc đang nằm trên người mình, miệng khẽ cắn một bên ngực của hắn. Hassan không
kìm được mà run lên, lúc này mới nhận ra Tô Mặc vẫn chưa rút khỏi mình, hơn nữa
thứ nào đó còn nhanh chóng “thức giấc” vì động tác vô thức co rút của hắn.
“Ưm……”, Hassan không nhịn
được khẽ rên, nhưng lại đánh thức Tô Mặc vốn ngủ không sâu. Cậu tức giận, “Ồn
cái gì! Muốn bị làm nữa hả?”, vừa nói vừa đẩy mạnh vào trong.
Hassan co rút dữ dội, hai tiếng ‘đừng
mà’ suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, lại bị hắn cố nén xuống. Không thể nói ‘đừng’,
nhưng hắn thật sự không chịu nổi nữa… Hassan khổ sở nhìn Tô Mặc, khẽ nói, “Tô Mặc,
trói tôi lại được không?”.
Không thì hắn sợ mình sẽ nhịn không
được mà giãy giụa mất.
Tô Mặc thoáng khựng lại, nheo mắt
nhìn Hassan: “Anh muốn bị trói lại làm?”.
Hassan xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ bừng,
nhỏ giọng nói: “Phải”.
Tô Mặc yên lặng trong phút chốc. Giả
vờ dịu dàng, ngoan ngoãn hơn một tháng, rồi chiến tranh lạnh làm lơ thêm hơn một
tháng nữa, tiết tháo vốn đã vỡ nát của cậu không ngờ lại có dấu hiệu chậm rãi
phục hồi. Biểu hiện rõ ràng nhất là, bây giờ Hassan đột nhiên buông bỏ giới hạn,
cậu có hơi không kịp tiếp thu…
Thiệt quá thất bại! Thân là một tiểu
công, lòng tự trọng của Tô Mặc bị tổn thương sâu sắc. Cậu hơi nghiến đầu ngực
Hassan, nổi giận nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”. Chờ tôi chuẩn bị tư tưởng xong rồi
xử anh!
Hassan hô đau một tiếng, vội nhắm mắt
lại. Tô Mặc lại ra sức dày vò hắn một hồi rồi thở hổn hển thiếp đi. Lúc này
Hassan mới dần bình ổn lại cơ thể run rẩy không ngừng của mình, ôm Tô Mặc chìm
vào giấc ngủ.
******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét