27/09/2020

TNCGCPC - chương 103-105

Edit: Tiểu Thiên

Beta: Carly



Chương 103.


Tô Mặc trêu chọc Hassan đến khi cả người hắn co giật mới dừng tay, sau đó chậm rãi kéo nút thắt đang khảm vào lỗ nhỏ ra. Động thịt bị nút thắt tra tấn thô bạo một lúc lâu giờ đã hơi sưng đỏ, đang co rút khó chịu. Tô Mặc nắm đuôi hắn nhẹ nhàng phe phẩy qua chỗ đó, hỏi: “Hassan lại muốn bị đuôi đâm vào sao?”.

Cơ thể Hassan gần như nảy lên. Hình ảnh mình bị chính cái đuôi của bản thân tra tấn đến độ gục lên gục xuống nhanh chóng lướt qua tâm trí, Hassan cắn răng run rẩy nói, “Muốn”.

Lại một câu trả lời ngoài dự đoán của Tô Mặc. Cậu còn tưởng rằng qua mấy bài học lúc trước, thể nào Hassan cũng phải do dự van xin một chút, không ngờ Hassan lại nói ‘muốn’.

Muốn thật sao?

Chóp đuôi mềm mại thử cắm vào động nhỏ, cửa động sợ hãi co chặt lại, hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ những đau đớn trước đó.

“Chặt thế này thì sao mà vào được”. Tô Mặc bất mãn than phiền, “Hassan thật sự muốn bị đuôi làm mình sao?”.

Đương nhiên là không. Mỗi lần đều hận không thể chết đi cho rồi! Hassan nghiến răng, hai tay run rẩy mở hai bờ mông ra, để lộ miệng huyệt căng ra đến cực hạn trước mặt Tô Mặc.

Tô Mặc lại dùng chóp đuôi chọc vào vài cái, nhưng cửa động vẫn cứng đầu đóng chặt, từ chối không cho thứ “hung khí” đáng sợ nọ tiến vào. “Vẫn không được. Anh tự mở rộng mặt sau đi!”.

Mặt mày Hassan đỏ rực, hắn nhắm mắt lại, chen hai ngón trỏ vào lỗ sau, sau đó kéo sang hai bên.

“A……”, cảm giác bị chính mình cưỡng ép nới rộng làm Hassan nức nở thảm thương. Thế nhưng Tô Mặc vẫn không hài lòng, cậu nắm chóp đuôi đâm vào một chút rồi nói, “Rộng hơn tí nữa!”.

Hassan run rẩy không ngừng, lại đưa thêm hai ngón tay vào mở rộng động thịt đang căng chặt. Lúc này Tô Mặc mới không bắt bẻ nữa, cầm lấy đuôi đâm vào huyệt sau đã rộng mở.

Lông đuôi thô ráp quét qua ngón tay của Hassan, không ngừng xâm nhập vào trong động thịt đã không thể nào kháng cự. Thành ruột non bị hàng ngàn hàng vạn sợi lông cứng cọ xát càn quấy khiến Hassan tan vỡ lập tức bật khóc.

“Sao lại khóc? Không thích bị đuôi của chính mình đâm vào hả?”, Tô Mặc biết rõ vẫn hỏi, đồng thời không hề nương tay tiếp tục nhét đuôi vào.

Hassan khó chịu muốn chết, nhưng vẫn khẽ nghẹn ngào nói ‘thích’. Hai tay hắn tiếp tục mở rộng lỗ sau, mặc cho Tô Mặc không ngừng nhét thứ hung khí đang dày vò chính hắn ấy vào trong.

Mãi đến khi đuôi đã vào lút cán, Tô Mặc mới ra hiệu Hassan rút ngón tay ra, sau đó kéo nút thắt ở giữa hai chân về chỗ cũ. Nút thắt thô to lần nữa ấn vào cửa động, khiến phần đuôi bên trong không thể rút ra được.

Hassan bị cơn khoái cảm mãnh liệt lại đau đớn quen thuộc tra tấn suýt ngất. Hắn hé mắt mơ màng nhìn Tô Mặc, chờ đợi sự trừng phạt kế tiếp.

Nhưng Tô Mặc không tiếp tục dày vò hắn mà cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Hassan đã hiểu ra chưa? Vì sao em phải phạt anh?”.

“Vì tôi làm em giận, làm em tổn thương,” Hassan khẽ đáp.

“Còn gì nữa?”.

“Tôi, tôi để mình bị thương?”.

“Còn nữa không?”.

“Còn……”, Hassan không trả lời được.

Tô Mặc lạnh lùng nở nụ cười. “Thôi bỏ đi, em hỏi thẳng luôn cũng được. Hôm anh bị thương, lúc nằm trên giường mổ này, có phải đã cho là em thấy chết không cứu không? Nghĩ rằng em muốn thấy anh chết?”.

Hassan chột dạ ngó sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Tô Mặc.

“Cả chuyện trước đó nữa, tại sao anh không hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra mà đã nhận định là em lừa anh, đùa cợt anh?”.

Giọng Tô Mặc rất bình tĩnh nhưng cũng xen lẫn chút thương tâm: “Em đối xử với anh có chỗ nào không tốt không? Hassan? Tuy lúc nào em cũng bắt nạt anh, nhưng em có từng làm chuyện gì tổn thương đến anh không? Tại sao anh lại không tin tưởng em, vừa có chuyện đã nghĩ theo hướng xấu nhất như vậy?”.

Đây mới là điều cậu để ý nhất, dù sao hết thảy phản ứng tuyệt tình của Hassan đều do chuyện kia mà phát sinh. Cậu tự hỏi, tuy mình không phải dạng người yêu quá dịu dàng, săn sóc, nhưng thật sự rất để tâm đến Hassan. Bình thường Hassan tốt với cậu như vậy, tại sao khi chuyện ập tới, lại không có nổi sự tín nhiệm cơ bản nhất? Trực tiếp phán tội cậu mà không hề hỏi nguyên do?

“Xin lỗi. Tô Mặc, tôi sai rồi… Xin lỗi em”, Hassan không thể nào đáp lại, chỉ có thể ra sức xin lỗi.

Tô Mặc lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó thở dài. Cậu không nên trông cậy một Hassan đầu óc đơn giản có thể nghĩ phức tạp như vậy. Đối với Hassan, tất cả đều là bản năng. Hassan thích cậu, rất thích. Nhưng Hassan không tin cậu, cũng không phải thật sự không tín nhiệm cậu. Có lẽ chính Hassan cũng không biết vì sao, nhưng khi có chuyện xảy ra, hiển nhiên hắn sẽ hành động theo bản năng.

“Thôi quên đi”. Tô Mặc lắc đầu bỏ qua. Còn biết làm sao nữa? Dù sao cũng là người sẵn sàng chết cùng cậu. Kể cả khi cho rằng mình bị lừa dối, bị bỡn cợt, Hassan vẫn lựa chọn moi tim chết vì cậu, không vứt bỏ lời thề sống chết có nhau của cả hai.

Vậy là đủ rồi. Có lời thề này, cậu bằng lòng đánh cược mạng sống này một lần nữa. Nếu anh không rời thì em sẽ không bỏ.

 

**************************

Chương 104.

Hassan thấy Tô Mặc lắc đầu thở dài thì cực kì hoảng sợ, dù cơ thể khó chịu vô cùng nhưng vẫn cố bật dậy ôm chặt lấy Tô Mặc, sợ cậu nổi giận quay người bỏ đi. “Tô Mặc, xin lỗi, xin lỗi… Đừng đi, em trừng phạt thế nào tôi cũng chịu được, đừng đi……”.

Tô Mặc bất đắc dĩ trợn mắt. Ai nói cậu muốn rời đi? Đồ ngốc Hassan này vẫn y như vậy, thần kinh chẳng bao giờ log in cả.

Không thấy Tô Mặc kháng cự, nội tâm Hassan cuối cùng cũng ổn định lại. Lẳng lặng ôm Tô Mặc một lúc, Hassan khẽ nói, “Thật ra, không phải tôi không tin em, mà là tôi không tin vào chính mình”.

“Không tin chính mình gì cơ?”, Tô Mặc sâu sắc cảm thấy rằng mạch não của thú nhân hoàn toàn không giống nhân loại!

“Không tin mình… đáng để em thích”.

Hassan xấu hổ cúi đầu: “Tôi lớn tuổi như vậy, tướng tá lại không đẹp, luôn không phải loại hình mà giống cái thích, hơn nữa… lúc ở cạnh em lại phóng đãng như vậy. Em xem thường, mặc sức đùa bỡn tôi cũng phải…”.

“Hassan anh bị ngốc hả?!”.

Tô Mặc thật sự muốn Sparta [28]. Không ngờ Hassan lại cho rằng bản thân lớn tuổi, không đẹp, lại quá dâ.m loạn! “Chẳng phải em từng nói em thích anh, dù ở dạng nào, em cũng thích sao? Em xem thường anh khi nào! Ngay cả câu ‘em yêu anh’ cũng là em nói trước đấy! Dựa vào đâu mà anh thấy em đùa giỡn anh! Ông đây đùa giỡn anh đến nỗi tình nguyện bị anh đè hả! Anh…”.


[28] Sparta là ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, ý chỉ sự điên rồ, cuồng loạn của một người; bắt nguồn từ bộ phim 300, kể về cuộc chiến không cân sức giữa 300 chiến binh Sparta và 1 triệu quân của đế chế Ba Tư cổ đại. [Nguồn: Baidu]


Thấy Tô Mặc tức run người, Hassan cực kỳ hoảng sợ, tức thì ôm lấy cậu không ngừng nói xin lỗi. Tô Mặc điên tiết một hồi, cảm thấy mình đúng là ngu khi đi nổi giận với một tên ngốc, bèn đẩy Hassan ra, lạnh lùng hỏi, “Bây giờ biết vì sao em muốn trừng phạt anh rồi chứ?”.

Hassan ra sức gật đầu. Hắn phụ tấm lòng của Tô Mặc, hiển nhiên nên bị phạt thật nặng.

Tô Mặc chẳng muốn hỏi lại rốt cuộc hắn biết cái gì, mắc công lại nhận được mấy đáp án kỳ quái làm bản thân tức chết, chỉ hỏi, “Vậy anh nói xem, nên phạt làm sao?”.

Hassan cực kỳ khó xử. Đã bị cắm đuôi vào rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Không phải hắn không muốn, mà là khả năng tưởng tượng của hắn trong chuyện này thật sự rất hạn chế.

May mà Tô Mặc vốn không trông cậy gì ở hắn. Ngồi xuống giường phẫu thuật, dựa lưng vào tường, lại kê gối ra sau lưng, Tô Mặc điều chỉnh tư thế sao cho mình thoải mái nhất, sau đó nói với Hassan: “Tự mình ngồi lên đi”.

Dù cơ thể bị dây thừng trói chặt, phía sau còn đang cắm một cái đuôi, Hassan vẫn nghe theo không chút do dự. Hắn nhẹ nhàng kéo quần Tô Mặc xuống, giang chân trèo lên hông Tô Mặc, chậm rãi ngồi xuống.

Dưới sự dẫn dắt của Hassan, cậu em của Tô Mặc chầm chậm đâm vào huyệt nhỏ phía sau, cọ xát với cái đuôi xù lông, khiến Tô Mặc thấy sảng khoái lạ kỳ, đồng thời cũng mang đến cho Hassan sự kích thích suýt làm hắn điên loạn, “Ưm a a a……”.

Hassan giật nảy dữ dội, động thịt cũng co thắt mãnh liệt nhưng gốc dương vật bị trói lại chỉ có thể phí công giật giật, chậm rãi chảy ra vài giọt dịch trắng.

Hassan chưa bao giờ bị tra tấn như vậy hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, dục vọng không thể phát tiết khiến hắn khó chịu tột cùng. Hắn đau đớn rên rỉ, cơ thể nhún lên nhún xuống để thứ kia của Tô Mặc đâm vào nơi gồ lên trong động nhỏ của mình nhằm có được nhiều khoái cảm hơn, mà kết quả cũng đã có thể tưởng tượng được.

“Á a a a… ưm… a a a……”, Hassan thét lên, thân thể lại co giật lần nữa. Cơn cao trào bị cưỡng ép chặn lại khiến hắn đau đớn gấp bội, thậm chí không cách nào chống đỡ cơ thể, chỉ có thể run rẩy dựa trên người Tô Mặc.

“Muốn bắn à?”, Tô Mặc vuốt mái tóc mướt mồ hôi của Hassan, dịu dàng hỏi.

“Muốn… muốn bắn… a… Tô Mặc… cho tôi bắn đi…”. Cuối cùng Hassan cũng hiểu đây lại là một thủ đoạn tra tấn của Tô Mặc, đành phải run rẩy van xin.

“Muốn bắn cũng được, chờ em bắn xong thì anh có thể bắn”. Tô Mặc nhích người đưa đẩy, “Nhanh lên, rề rà thế này thì biết khi nào em ra!”.

“A a~!”.

Hassan kêu la chống người dậy, run rẩy nuốt nhả cậu em của Tô Mặc. Thật ra hắn mơ hồ nhận ra đây là nhiệm vụ bất khả thi. Lúc trước hắn phải “ra” chừng mười lần, tám lần, Tô Mặc mới “tới”; vậy mà lần này phải đợi Tô Mặc bắn trước! Chưa kể hắn còn đang bị dây thừng trên người tra tấn, sau mông đang cắm đuôi của chính mình!

Vậy nên đây ắt hẳn là trừng phạt Tô Mặc dành cho hắn. Hassan cắn răng không ngừng co giật, ép mình chấp hành mệnh lệnh của Tô Mặc. Động nhỏ bị gậy thịt và đuôi cùng lúc dày vò, ngứa đến độ khiến hắn gần như phát điên. Hắn chỉ có thể ra sức đưa đẩy mạnh bạo hơn nhằm giảm bớt cơn ngứa ngáy này, nhưng chỗ gồ kia đã bị đâm rồi, cảm giác cao trào cũng ập tới mà vẫn không thể xuất tinh càng làm hắn khổ sở vạn phần.

“Tô Mặc…Tô Mặc……”, Hassan khàn giọng rên rỉ, dương vật đã sưng to đau đớn. Hắn không kiềm được kéo tay Tô Mặc, đặt lên cậu em của mình.

“Anh làm gì vậy!”. Tô Mặc muốn rút tay về, lại bị Hassan nắm chặt lấy, không khỏi nổi nóng quát khẽ, “Buông ra!”.

Có lẽ chính Tô Mặc cũng không biết, một câu ‘Buông ra’ này ẩn chứa bao nhiêu chán ghét và sợ hãi nồng đậm, đồng thời cũng như sét đánh bên tai Hassan. Hắn chợt bừng tỉnh khỏi cơn dục vọng đang dày vò, nhớ tới lúc trước khi hắn kiềm kẹp không cho Tô Mặc giãy giụa, Tô Mặc cũng từng để lộ vẻ mặt hoảng sợ thế này, thậm chí cả đêm đó không cho hắn động vào nữa.

Kết hợp với quá khứ bi thảm của Tô Mặc, một suy đoán chợt hình thành trong đầu Hassan. Hắn nắm lấy tay Tô Mặc cạ lên cậu em của mình, thấp giọng thở dốc, “Tô Mặc, xoa giúp tôi một chút được không?”.

“Buông em ra!”. Tô Mặc ra sức muốn rút tay mình về, nỗi hoảng sợ và phản cảm cũng không cách nào che giấu nữa.

Chắc chắn như vậy, không sai. Ánh mắt Hassan lóe lên vẻ dứt khoát.

*********************

Chương 105.

Hassan vốn luôn kỷ luật nghiêm minh lúc này lại phớt lờ mệnh lệnh của Tô Mặc. Chẳng những không buông Tô Mặc ra, mà còn tóm lấy tay còn lại của cậu.

“Hassan!”, Tô Mặc vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát.

Cậu muốn rút tay về nhưng lại không mạnh bằng Hassan. Một tay bị ép nắm lấy thứ sưng to tím tái đáng sợ của Hassan, tay kia… Tô Mặc trơ mắt nhìn Hassan bắt lấy ngón trỏ của mình đâm vào lỗ sáo [29] trên đỉnh dương vật!


[29] Lỗ sáo nằm trên đỉnh bao quy đầu; cũng là một tên gọi khác của lỗ niệu đạo, cơ quan bài tiết nước tiểu.


“A……”, Hassan nghiến răng, tiếng rên rỉ đau đớn truyền ra từ cổ họng. Tô Mặc chỉ nhìn thôi cũng thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh, cậu cứng đờ không dám di chuyển ngón tay đang cắm bên trong, sợ hành vi vốn vô cùng đáng sợ này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn.

Hassan thở dốc vài tiếng, tỉnh táo lại từ cơn nhức nhối, tiếp tục đẩy ngón tay khó khăn lắm mới tiến vào được một đốt vào sâu hơn nữa. Càng về sau thì ngón tay càng to, lỗ sáo đáng thương bị chen vào như sắp nứt ra. Cả người Hassan đau đến nỗi run lên bần bật, động nhỏ phía sau thít chặt suýt cắn đứt cậu bé của Tô Mặc.

“Hassan! Anh muốn làm gì! Dừng lại! Hassan!”. Giọng Tô Mặc run run, sợ hãi bật khóc vì hành động điên cuồng này của hắn.

Hassan cúi đầu nhìn cậu bé bị chà đạp đến biến dạng của mình, nhỏ giọng nói, “Thực ra em rất ghét nó, đúng không?”.

Tô Mặc thoáng cứng đờ, không đáp lại. Nhưng vẻ gượng gạo cứng nhắc đó không hề qua được mắt Hassan.

“Lẽ ra tôi phải phát hiện từ sớm mới đúng”. Hassan chua xót mỉm cười, “Lần nào cũng thế, chỉ cần không cần thiết thì em sẽ không động đến nó. Dù lúc bất đắc dĩ phải chạm tới thì cũng rất tàn bạo, chưa bao giờ dịu dàng với nó cả”.

Hassan ngẫm nghĩ một chốc rồi bổ sung: “Trừ lúc tôi ép em mút nó. Xin lỗi, Tô Mặc, đã để em chịu uất ức”.

Tô Mặc hơi ngỡ ngàng lắc đầu, không biết vì sao Hassan lại đột nhiên nhắc tới chuyện này. Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến việc hắn tự dưng tự hại bản thân?!

“Tôi cũng vừa mới ngẫm lại, tại sao em ghét nó. Không, phải nói là em sợ nó mới đúng”.

Hassan thấp giọng nói: “Với em, thứ này của giống đực chính là hung khí bọn họ dùng để tổn thương đến em, đúng không? Mặc dù bọn họ không thành công… nhưng em vẫn sợ”.

Tô Mặc cắn môi, sợ mình sẽ bật khóc.

“Xin lỗi, trước đây tôi không hề chú ý tới. Tôi bắt em ngậm nó, còn để nó làm em bị thương”. Hassan vô cùng ray rứt hôn hôn Tô Mặc: “Xin lỗi”.

Tô Mặc cắn chặt môi không nói tiếng nào.

Hassan khẽ nói bên tai Tô Mặc: “Cho nên, chúng ta cùng làm hỏng nó đi. Sau này em sẽ không phải miễn cưỡng chính mình, cũng không phải sợ nữa”.

Tô Mặc còn chưa kịp hiểu ý của Hassan, hắn đã nắm ngón tay cậu, bất thình lình đẩy mạnh vào.

Trong nháy mắt đó, Hassan vùi mặt vào hõm vai Tô Mặc khiến cậu không thấy được vẻ mặt của hắn. Nhưng tiếng rên nhẫn nhịn đầy đau đớn lại tựa như sét đánh bên tai, làm tâm trí Tô Mặc nổ tung cả lên.

“Dừng lại! Hassan anh mau dừng tay lại!”. Tô Mặc hoảng sợ tột cùng, ngay cả giọng cũng biến đổi, vậy mà Hassan vẫn cứ tiếp tục!

Bàn tay to của Hassan bao lấy tay Tô Mặc đặt trên gậy thịt, dần siết lấy, càng lúc càng chặt. Tô Mặc cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát đến nơi, ngay cả ngón tay cắm vào bên trong cũng có hơi đau. Cậu đã thế này rồi, vậy Hassan thì sao?

Tô Mặc không nhìn thấy cậu em bị kẹp giữa hai người, không biết thảm trạng của nó ra sao. Nhưng Hassan vùi đầu vào vai cậu đang run rẩy liên hồi, mồ hôi lạnh thấm ướt cả vai cậu.

Này… này… Tô Mặc quả thực không biết nên mắng Hassan thế nào. Không ngờ hắn lại kiên quyết muốn phế bỏ bản thân như vậy! Dùng cách này để chứng mình hắn sẽ không làm tổn thương cậu nữa! Cực kỳ dứt khoát!

“Hassan, đủ rồi!”. Tô Mặc tức giận mắng, “Ai cho phép anh làm hỏng nó! Em còn muốn giữ lại từ từ chơi!”.

Động tác của Hassan lập tức dừng lại: “Từ… từ từ chơi?”. Giọng Hassan như bị bóp nghẹn làm Tô Mặc đau lòng không thôi.

“Phải!”. Tô Mặc hùng hồn nói, “Giờ làm hư mất thì sao đã ghiền? Em muốn giữ lại chậm rãi tra tấn!”.

Hassan cúi đầu bật cười, ngón tay dần thả lỏng: “Được. Để lại cho em chậm rãi tra tấn”.

***************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét