Du Nhạc Nguyên vừa dứt lời, xung
quanh tức thì im phăng phắc.
Tứ linh và lão Chương, lão Đới liếc
nhìn nhau, sau đó dứt khoát gật đầu: “Bọn tôi cũng thấy mấy người này hơi điên!”.
Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn người có thực
lực mạnh mẽ kia, bỗng có cảm giác không biết phải giải thích thế nào, nhưng chuyện
đã đến nước này, cô chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích: “Vốn dĩ
tôi muốn giết anh ta là vì anh ta lừa tôi”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Vậy sao cô lại
khóc?”.
Tuyết Nữ không biết nói làm sao, cô
có hơi khó xử quay sang nhìn Tống Kha đang nằm ngất dưới đất. Trong ánh mắt
chăm chú của mọi người, cuối cùng cô thở dài: “Tôi hận anh ta tám trăm năm,
nhưng…”.
“Nhưng sao?”, Du Nhạc Nguyên hỏi tới.
Tuyết Nữ cắn răng: “Nhưng nếu không
yêu thì sao lại hận?”.
Du Nhạc Nguyên: “… Yêu?”.
Du Nhạc Nguyên ngồi trên ngai vàng
nghe đến đó thì lặng im một lúc lâu, chậm rãi nhíu mày: “Yêu là gì? Cô yêu cậu
ta, lại muốn giết cậu ta? Đó cũng gọi là yêu?”.
Tuyết Nữ bị hỏi thế thì không biết phải đáp
làm sao cho phải, chỉ có thể lắp bắp đáp: “Lúc trước tôi từng yêu nhưng anh ta
lại lừa tôi. Tôi chờ lâu như vậy, phải trả giá nhiều như vậy, yêu cũng hóa
thành hận, hận đến nỗi muốn giết anh ta”.
“Nhưng giết rồi thì sao cô lại
khóc?”.
“… Vì… trừ hận…”.
“Hửm?”.
“Thì tôi vẫn còn thương”. Đến đây,
Tuyết Nữ cười gượng một tiếng, rốt cuộc cũng thốt ra lời mình không muốn nói dối
nhất.
Nhưng câu trả lời của cô không hề làm
Du Nhạc Nguyên hài lòng: “Yêu là yêu, hận là hận, sao có thể vừa yêu vừa hận? Nếu
thật sự hận thì nên giết đi; còn thương thì đừng giết. Còn bây giờ, là làm sao
đây?”.
Tuyết Nữ nghe vậy cũng thì thào: “Phải,
tôi tính làm gì đây?”.
“Vậy nên, cô muốn giết hay là không
giết? Mà dù cô không giết thì cô vẫn phải làm nhân viên cho ta”, mặt mày Du Nhạc
Nguyên không chút thay đổi. Y cảm thấy tình yêu thật đúng là thứ phiền phức, rối
ren. Một đại yêu nghìn năm mà lại không giết nổi một người thường chỉ vì yêu hận,
đúng là thần kinh. “Nếu không ra tay được thì để ta giúp cô”.
Du Nhạc Nguyên vừa nói xong liền giơ
tay lên. Kết quả, y còn chưa kịp ra tay, Tuyết Nữ đã nhào tới, dùng thân mình
chắn trước tên Tống Kha kia: “Đại nhân! Đại nhân, đừng! Tôi, tôi,…”.
Tuyết Nữ đang sốt ruột, chợt đằng sau
truyền đến tiếng ho khan khe khẽ. Tuyết Nữ vội quay đầu thì thấy Tống Kha ôm cổ
mình ho sù sụ.
“…”, Tuyết Nữ nhìn anh ta mà tâm trạng
phức tạp không biết nói gì. Nhưng Tống Kha lại túm lấy ống tay áo của Tuyết Nữ
như sợ cô chạy mất, dù cảm xúc trên tay lạnh như băng, Tống Kha vẫn siết thật
chặt: “Tuyết… khụ, khụ! Tuyết Nhi! Em, em nghe tôi giải thích!”.
Tuyết Nữ vẫn đỏ mắt nhìn Tống Kha. Mỗi
lần cô nhìn thấy người này là lại nhớ đến tám trăm năm mình bị lừa dối. Cô đã đợi
người này mười kiếp, mười kiếp! Dù cô là yêu quái, nhưng cô có thể chờ được bao
nhiêu lần mười kiếp chứ? Cô chờ đến nỗi sắp chết rồi.
“Giữa chúng ta còn gì để nói? Tôi chờ
anh tám trăm năm, giờ cuối cùng cũng gặp được anh. Thiện duyên cũng được, nghiệt
duyên cũng thế, chung quy vẫn nên có một kết thúc”.
“Không! Khụ, khụ! Tuyết Nhi! Không phải,
tôi không, không cố ý quên em. Tôi cũng không biết, không biết, aaaaa——!!”.
Câu cuối cùng Tống Kha gào đến xé
lòng, đôi mắt đỏ bừng tỏ rõ đau đớn. Anh ta túm chặt lấy quần áo của Tuyết Nữ,
liều mạng kể lại mười kiếp của mình.
“Tuyết Nhi, lúc chúng ta biết nhau,
thế giới vẫn chưa phải thế này đúng không? Khi đó, tôi còn mặc trường bào nữa… Tôi
gặp được em vào một đêm tuyết ở Nam Sơn, cảm thấy em xinh đẹp như một nàng tiên
vậy… Khụ, khụ… Lúc ấy, thân mình tôi mang bệnh nan y, thầm nghĩ nếu trước khi
chết có thể được gặp một người như em, âu cũng không tệ lắm… Ai ngờ, em lại cứu
tôi”. Tống Kha nở nụ cười, ngay cả sắc mặt Tuyết Nữ cũng dần dịu xuống.
“Sau đó, tôi sống trên núi với em năm
năm. Đó là những tháng ngày vui vẻ nhất của tôi, nhưng ba mẹ đã nuôi dưỡng tôi
hơn hai mươi năm, tôi còn sống thì phải phụng dưỡng họ…”. Đến đây, Tống Kha cười
khổ: “Nếu lần đó tôi biết, sau khi rời đi sẽ là một chuỗi bế tắc vô tận… Tuyết
Nhi… tôi nhất định đã ở lại núi sống cùng em suốt quãng đời còn lại”.
Đến lúc này, mọi người xung quanh, kể
cả Tuyết Nữ cũng hiểu ra, hiển nhiên Tống Kha đã vì nguyên nhân gì đó mới để
Tuyết Nữ đau khổ chờ đợi suốt tám trăm năm. Quả nhiên, tiếp đó, sắc mặt Tống
Kha sa sầm: “Sau khi tôi về nhà, ba mẹ rất kinh ngạc khi tôi không chết, họ
vui sướng vô cùng. Tôi cũng thấy đây quả thật là khổ tận cam lai [22],
thế là kể chuyện của Tuyết Nhi cho họ. Tôi khờ dại cho rằng chỉ cần nói với họ
rồi, họ sẽ cho phép tôi cưới em về, nhưng họ lại cho rằng tôi nói dối”.
[22] Khổ tận cam
lai [苦尽甘来]:
là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.
Câu này cũng có ý nghĩa tương tự câu Bĩ cực thái lai, hoặc Qua cơn bĩ cực đến hồi
thái lai. [Nguồn: Toan’s weblog]
“Nhất là đứa em gái… Cô ta nói rằng
Nam Sơn cao chót vót lạnh lẽo quanh năm, sao có thể có người sống ở đó, lại còn
là một cô gái trẻ tuổi? Tuy tôi đã ra sức giải thích, ba mẹ vẫn thấy ngờ vực,
mà ánh mắt em gái nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ”. Tống Kha nắm lấy tay Tuyết Nữ,
nhìn thẳng vào cô: “Sau đó… sau đó ba mẹ tôi cho người lên núi tìm em, nhưng,
nhưng…”.
“… Tôi đã trốn đi”. Giọng Tuyết Nữ
lúc này nhẹ bẫng: “Những người đó đều xách theo dao, gậy, em…”.
“Tôi biết, tôi biết!”. Tống Kha vỗ
tay Tuyết Nữ: “Tôi biết tất nhiên em sợ nên không dám lộ diện, nên tôi muốn
đích thân lên Nam Sơn đón em. Ai mà ngờ…”.
“Ai ngờ cái gì? Nói mau lên!”, lão
Chương lay tóc.
Tống Kha cười khổ một tiếng: “Ai ngờ
em gái lại nói tôi bị ma quỷ, yêu tinh trên núi ám nên mời về một đạo sĩ, muốn
trừ sát cho tôi!”.
Tuyết Nữ siết chặt tay, lòng thấy
chua xót khôn cùng. Cô muốn rút tay mình về, lại bị Tống Kha giữ chặt không
buông.
“Dĩ nhiên tôi không muốn. Tuyết Nhi của
tôi tốt như vậy, thiện lương như vậy, sao có thể là điềm xấu? Nhưng tôi không thể
kháng cự được người nhà. Sau khi đạo sĩ kia cưỡng chế trừ sát cho tôi thì tôi…
đã hoàn toàn quên đi từng có một người như vậy, từng chăm sóc cho tôi khi tôi sắp
chết, mỗi ngày nấu cơm, nấu cháo cho tôi, đối đãi thật lòng với tôi”. Nói đến
đây, mặt mày Tống Kha đã thấm đẫm nước mắt, anh ta nhìn Tuyết Nữ chăm chú, như thể
sợ cô lại rời đi vậy: “Nếu, nếu tôi cứ quên luôn như vậy thì thôi xem như hết
duyên, nhưng tôi hận!”.
Tống Kha bỗng vùng vẫy nổi điên lên:
“Tại sao lão đạo sĩ đó lại làm vậy với tôi?! Tôi không muốn quên Tuyết Nhi, tại
sao ông ta lại làm vậy!! Đã quên thì cứ quên đi, nhưng kiếp đó khi tôi sắp chết,
tôi lại đột nhiên nhớ lại mọi chuyện! Tại sao!! Tại sao phải để đến khi tôi sắp
chết, không thể đi đứng nổi nữa mới nhớ đến Tuyết Nhi!! Tôi không cam tâm,
không cam tâm!! Chỉ cần sớm một chút, sớm một chút thôi!! Dù phải lết, tôi cũng
muốn lết tới Nam Sơn tìm em, aaaaaa——!!”.
Tuyết Nữ bật khóc ôm lấy Tống Kha mặt
mày dữ tợn. Lúc này, anh ta cực kỳ phẫn nộ, nổi điên như ác quỷ vậy, thật sự
không giống con người nữa, mà giống ma quỷ hơn. Nhưng tiếng gào thét giận dữ của
Tống Kha vẫn chưa chấm dứt: “Tôi chết đi, tới cầu Nại Hà van xin Mạnh Bà, không
muốn uống bát canh Mạnh Bà kia. Tôi vẫn còn ước hẹn chưa thể hoàn thành, sao có
thể uống chứ? Tôi cầu xin, quỳ lạy, cuối cùng cũng được rũ lòng thương. Bà ta
nói tôi chỉ cần uống nửa bát thì sẽ nhớ lại em khi hai mươi tuổi! Hai mươi năm
thì hai mươi năm, cho dù em có thể đã không còn nữa nhưng tôi vẫn muốn đến gặp
em!”.
“Nhưng lão đạo sĩ chết tiệt đó! Vào
năm tôi được hai mươi, tôi lại gặp ông ta! Lại quên mất em!!”.
“A Kha, A Kha, anh đừng kích động, đừng
kích động! Anh còn như vậy thì sẽ…”.
“Kiếp thứ hai đó, tôi vẫn nhớ lại những
gì về em khi sắp chết vì lớn tuổi! Sau đó Mạnh Bà nói tôi và em không có duyên
phận, liên tục sau đó bảy kiếp, bảy kiếp! Mỗi lần vào lúc cuối đời, tôi đều chết
không nhắm mắt!!”. Tống Kha há miệng thở dốc, hai mắt đã đỏ đòng đọc. Du Nhạc
Nguyên chậm rãi nheo mắt nhìn bộ dáng của anh ta, người này chỉ e không được
bình thường lắm. “Tôi không cam tâm! Vì thế, đến kiếp thứ chín, tôi bắt đầu muốn
tìm em trước khi em đầu thai. Nhưng Tuyết Nhi… em đã phải chịu khổ rồi. Lúc đó
tôi mới biết được, em không phải người, mà là Tuyết Nữ”.
Cả người Tuyết Nữ cứng đờ, mặt hiện vẻ
kinh hoảng. Tống Kha lại nở nụ cười: “Lúc đó tôi đã nghĩ, a, vậy thì tốt quá rồi.
Nếu Tuyết Nhi là yêu thì nói không chừng mấy năm nay vẫn còn ở Nam Sơn chờ tôi.
Cho nên, tôi đã đưa ra một quyết định”.
Tuyết Nữ nhìn bộ dáng như sắp nhập ma
của Tống Kha, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Lúc này Du Nhạc Nguyên lại mỉm cười:
“Cậu giao dịch với ác quỷ? Đưa tuổi thọ của mình cho nó? Để mình ‘hấp hối’ một
lần?”.
Tống Kha nhìn về phía Du Nhạc Nguyên:
“Phải! Tôi không thể để Tuyết Nhi chờ đợi nữa!!”.
Du Nhạc Nguyên bỗng cười giễu cợt:
“Đúng là ngu xuẩn. Giao dịch với ác quỷ, khó trách lại sắp biến thành quỷ. Nó
muốn kéo cậu chịu tội thay thôi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng cậu bây giờ xem, toàn bộ
vận khí đều bị nó cướp đoạt. Nhìn tướng mạo của cậu thì chỉ e cả mười kiếp đều
là người tốt, đời này vốn nên giàu sang phú quý, thân thể khỏe mạnh. Nhưng cậu
lại đưa tuổi thọ cho nó, còn bị nó cướp đoạt vận khí. Chậc chậc, chúc mừng, cậu
sắp chết rồi, không cần Tuyết Nữ phải giết cậu”.
Tống Kha lại nghiến răng: “Tôi không
hối hận! Hôm nay có thể gặp được Tuyết Nhi, dù chết, tôi cũng thấy mỹ mãn!!”.
Du Nhạc Nguyên lạnh lùng nhìn bộ dáng
của anh ta. Tên ngu xuẩn.
Kết quả, ngu xuẩn luôn đi thành đôi.
Tống Kha vừa dứt lời, Tuyết Nữ đã quỳ phịch xuống trước mặt Du Nhạc Nguyên.
“Đại nhân! Xin ngài! Ngài giúp A Kha
đi! Đoạt lại vận khí và số mệnh của anh ấy đi! Nhất định ngài làm được! Tất cả
chuyện này ngay từ đầu là do tôi tham lam muốn nên duyên vợ chồng với anh Kha,
nhưng người và yêu vốn dĩ không thể chung đường… Hức… là, là do tôi tự tìm cả
nhưng anh Kha không nên bị thế này! Van ngài! Ngài hãy đồng ý đi. Chỉ cần ngài nhận
lời, tôi, tôi sẽ giao tuyết đan của tôi cho ngài!”.
Ngay khi những lời này bật ra, nhất
thời tất cả phi nhân loại đều kinh ngạc nhìn Tuyết Nữ. Mà Tống Kha thì lờ mờ cảm
thấy Tuyết Nữ phải trả cái giá rất đắt, vội nắm lấy tay cô: “Không, không! Tuyết
Nhi, em không thể làm vậy”.
Du Nhạc Nguyên nhìn hai cái người cứ
khóc lóc dây dưa, cảm giác cáu kỉnh liền dâng trào trong lòng, đập tay lên ghế
tựa: “Câm miệng! Hai người các ngươi thần kinh hả!!”.
***********
Chương 11:
Nguyên đại thần cảm thấy tâm trạng
mình cực kỳ tồi tệ. Không biết phải nói tệ thế nào, nói chung là chẳng tốt nổi.
Y nhìn hai người trước mắt, hoàn toàn
không thể hiểu vì sao họ có thể dính nhau được như vậy. Tống Kha và Tuyết Nữ
lúc này đều nhìn y với dáng vẻ như thỏ con bị kinh động, khiến Nguyên đại thần
có suy nghĩ cực kỳ muốn giết quách hai người cho xong.
Cuối cùng khả năng chống đỡ của Tuyết
Nữ vẫn tốt hơn một chút. Sau khi phản ứng lại liền quỳ xuống bái lạy lần nữa, không
ngừng cầu xin Du Nhạc Nguyên cứu mạng. Sau đó Tống Kha cũng quỳ lạy theo, bây
giờ anh ta đã biết người trước mắt này cực kỳ lợi hại, có được kết cục tốt hay
không là phải nhờ vào y.
Thế nhưng, Nguyên đại thần chỉ dùng vẻ
mặt -_- nhìn hai người. Y không phải Bồ Tát đại từ đại bi, mà là một phần tử
nguy hiểm có tiền sử từng hủy diệt nhân loại, sao có thể đồng ý giúp mà không cần
gì đổi lại? Nằm mơ đi.
Vì thế, đại ma vương Du Nhạc Nguyên nở
một nụ cười đầy gian ác với hai người, thản nhiên nói: “Nể tình cô sẽ làm công
cho ta, cho hai người hai lựa chọn. Thứ nhất, để tên này chết đi. Thứ hai, Tuyết
Nữ giao tuyết đan cho ta. Nghĩ thật kỹ rồi hẵng tới gặp ta, ta không chấp nhận đổi
ý nữa đâu. Trước đó thì hai người tới khu nhà nhân viên ở đi!”.
Lão Chương nghe thế liền phấn khích
nhìn Du Nhạc Nguyên: “Lão đại! Bọn tôi còn có cả ký túc xá cho nhân viên sao?!
Tôi còn tưởng mình phải ra biển ngủ!”.
Nguyên đại thần ‘chậc’ một tiếng: “Một
công viên giải trí tốt, không chỉ bản thân nó phải được xây dựng cho hấp dẫn,
mà đãi ngộ cho nhân viên cũng là một cơ sở để phát triển lâu dài. Ngoài ra, chỉ
cần các ngươi nghe lời thì sẽ phát hiện ta thật sự là một ông chủ cực kỳ tốt.
Phải nghe lời đấy”.
Lão Chương, lão Đới và tứ linh vội gật
đầu, tỏ vẻ mình sẽ cực kỳ vâng lời.
“Ừm, công nhân của chúng ta đều sẽ sinh sống ngay trong công viên. Năm khu chính là đông, tây, nam, bắc và trung tâm, hiện đều đã được mở rộng gấp đôi. Vậy chọn khu nhà ven sông ở hướng tây nam đi. Sáu người các ngươi dẫn hai người họ đến đó rồi xây một ký túc xá chín tầng. Về phong cách, làm tương tự long cung dưới biển là được. Mỗi tầng làm thành bốn mươi phòng rộng một trăm mét vuông, bên trong lắp đầy đủ giường và nhà tắm tiêu chuẩn. Trước hết khoan hẵng nghĩ đến các kiểu cách khác, để người vào ở tự mình làm”. Nguyên đại thần nói đến đây, vẫn cứ thấy lo lo, liền gọi thư ký Thục đến trao đổi với lão Đới. Dù sao cậu ta cũng có đủ loại kiểu mẫu và tiêu chuẩn, sẽ không đến mức quá kém. Tuy lão Đới biết nhiều nhưng còn chưa hiểu hết các chuẩn mực, chỉ sợ hắn làm chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Cuối cùng, thư ký Thục dẫn các vị đại yêu và con quỷ đoản mệnh hư hư thực thực đến khu ven sông ở tây nam của công viên xây dựng ký túc xá long cung [23]. Nguyên đại ma vương thì cùng lão Đới đi dạo quanh công viên.
[23] [龙宫宿舍] không hiểu rõ cụm này lắm vì search chữ và hình ảnh đều không ra, theo tui phỏng đoán thì có thể là nhà kiểu không gian mở, kính bao quanh như long cung, hoặc đơn giản là xây giống như long cung. :v
Kiểu thế này
Vấn đề ở cổng chính có thể giải quyết
sau khi hai người kia đưa ra câu trả lời. Du Nhạc Nguyên quyết định đi xem các
khu trò chơi, thiết bị hiện có trong công viên trước. Y đã tham khảo Disney và
các công viên giải trí nổi tiếng khác, và ra quyết định, dù là ở phương diện
nào, cũng phải cao hơn các khu vui chơi khác một bậc!
Lão Đới lúc này bắt đầu tận tụy giải
thích cho sếp lớn của mình bằng màn hình ảo.
“Disney và các công viên vui chơi nổi
tiếng khác đều chia thành nhiều khu. Có thế giới đồng thoại, thế giới tương
lai, thế giới khủng long, vân vân. Thật ra, theo những gì lão Đới tôi đã thống
kê thì phần lớn họ đều làm na ná nhau, ví dụ như tàu lượn siêu tốc, đu quay tôi
từng đi, và cả trải nghiệm thế giới ảo nữa, chỉ khác cái tên thôi. Công viên của
chúng ta cũng có mấy trò này, tôi và lão Chương đã cải tạo chúng rồi, ngài xem
xem!”.
Du Nhạc Nguyên nghe hắn báo cáo xong
lại không vội quan sát khu trò chơi, mà cúi đầu ngẫm nghĩ một chốc. Khi ngẩng đầu
lên, y đã có ý tưởng.
“Ừm, vậy trước hết chúng ta cũng chia
thành năm khu đi! Có bốn loại lối đi khác nhau ngăn cách giữa các khu. Đương
nhiên sẽ có những đường mòn để qua lại. Ở giữa bốn khu thì thiết lập khu trải
nghiệm đặc biệt lớn nhất của Sơn Hải; đây là cấu trúc”. Dứt lời, tay phải Du Nhạc
Nguyên nhẹ nhàng phất lên. Tất cả thiết bị vật chất trong công viên giải trí
Sơn Hải bắt đầu dịch chuyển theo ý của đại ma vương, bốn con phố thương mại
cũng thiết lập xong xuôi, chỉ chờ được bố trí. Có điều, trong quá trình dịch
chuyển đầu tiên, Du Nhạc Nguyên cảm nhận được rõ ràng có một vài trò chơi cực
kì ngoan cố không chịu dời đi ở cả bốn khu. Y nheo mắt, nhớ kỹ những chỗ đặc biệt
này trong thức hải, không cưỡng ép di dời.
“Vừa vào cửa sẽ là phố Nam bán đồ lưu
niệm, như thế thì khách sẽ ghé mua quà lưu niệm khi rời đi. Bên trái phố Nam
chính là khu Tây Nam được chia thành khu Thần thoại đậm chất Hoa Quốc, bảo toàn
bộ đám yêu ma bản thổ đến đó ở. Tối nay cậu với lão Chương cùng điều tra hộ khẩu
của yêu ma trong công viên của chúng ta đi, ghi chép toàn bộ vào thẻ ngọc này.
Sau đó thông báo với chúng là công viên này hiện đã thuộc quyền quản lí của ta;
nếu chúng muốn đi thì tự mình rời đi, không đi thì lập tức trở thành công nhân
của công viên, vào ký túc xá ở. Ngoài ra, bảo chúng suy nghĩ xem có phong tục
truyền thống hay trò chơi nào thú vị không. Nếu ý tưởng của ai được áp dụng thì
người đó sẽ được thăng chức thành công nhân bậc hai, tăng đãi ngộ lên gấp đôi
và được quản lí luôn trò chơi đó”. Nguyên đại thần giao cho lão Đới một thẻ ngọc.
Hai mắt lão Đới sáng rực: “Lão đại an tâm, quá hời cho bọn chúng rồi, sao có thể
đi được!”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Kế đó, bên
phải phố Nam là khu Đông Nam được phân thành khu Giải trí hiện đại. Dời hết
toàn bộ trò chơi hiện có sang khu Đông Nam, có thể lắp đầy rồi xây thêm, mỗi
trò đặt cái tên hay ho, đưa vào sử dụng luôn. Hừm, trong công viên giải trí này
hẳn là có thiên sư và tu sĩ bị nhốt và bị trục xuất? Các cậu đã đưa bọn họ đi
đâu? Tí nữa bảo họ tới gặp ta, có thể đẩy đi làm công nhân ở khu trò chơi hiện
đại”.
“Hôm qua lúc tu sửa thì đám tu sĩ bị
trục xuất đó bắt đầu ầm ĩ, nhưng đã bị tôi và lão Chương đem nhốt hết vào phòng
tối rồi. Chốc nữa tôi sẽ gọi mấy người đó tới gặp ngài, dù sao cũng chả ra được,
có thể ở lại làm công nhân!”. Lão Đới lại cong người hai cái.
“Tiếp đến là khu Tây Bắc phía trên
khu Tây Nam, bố trí thành khu Tương lai giả tưởng. Cũng giao cho công nhân khu
Thần thoại quản lý, bảo bọn họ cùng với mấy tên tu đạo ngẫm xem có hoạt động giải
trí chủ đề tương lai hay con người từng tưởng tượng nhưng không thể thực hiện
được nào không thì lập ở đó, ắt hẳn sẽ rất được chào đón”.
Lão Đới cực kỳ tán thành: “Dù sao mấy
thứ giả tưởng cũng không khác gì thần thoại lắm, chúng ta ra tay là được! Tôi cảm
thấy sau khi xây xong, nhân loại đến đây nhất định sẽ ngạc nhiên tới ngu người!
Chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị và kiếm lời!”.
Nguyên đại thần hừm một tiếng, cũng
không xem xem là do ai nghĩ ra, dĩ nhiên thú vị rồi.
“Cuối cùng, khu Đông Bắc gần biển,
thiết kế thành Thế giới nước đi. Dẫn nước biển trực tiếp vào cả khu, mực nước
sâu một mét. Tất cả kiến trúc thống nhất xây trên mặt nước, di chuyển qua lại bằng
thuyền. Cả khu đều được trang bị phao bơi và kính lặn, thiết kế các trò chơi dưới
nước, cũng có thể ra biển tắm. Thiết lập bốn khu như vậy đi”.
Lão Đới sáng mắt: “Lão đại, lão đại!
Tôi xin ứng cử làm quản lý khu Thế giới nước! A, nhưng nếu vậy thì khu trung
tâm sẽ không có gì cả, chẳng lẽ để không sao?”.
Du Nhạc Nguyên khinh thường liếc lão
Đới, khẽ cười: “Sao có thể chứ? Khu trung tâm chính là nơi trọng yếu nhất của
công viên giải trí Sơn Hải chúng ta, khu Hoạt động trải nghiệm đặc biệt không
có khả năng bị các khu giải trí khác sao chép nhất”.
“Khu Hoạt động trải nghiệm đặc biệt?
Đó là gì?”. Lão Đới có hơi ngơ ngác. Hắn cảm thấy dù lão đại bị nhốt dưới biển
nhiều năm như vậy nhưng chỉ số thông minh vẫn có thể đè bẹp hắn như trước.
“Nói đơn giản thì…”. Du Nhạc Nguyên
nhìn mảnh đất lát đá đã méo mó không thành hình của khu trung tâm, mỉm cười
nói: “Sau khi Tuyết Nữ trở thành công nhân, ‘thế giới băng tuyết’ của chúng ta
sẽ tổ chức ở khu trung tâm, thời gian kéo dài ba tháng. Sau đó đổi sang chủ đề
khác, ví dụ như ngày tận thế, hành trình của thú cưng, vân vân. Đó chính là
chuyện ta tự suy xét, các cậu không cần lo”.
Lão Đới nghe xong liền nhìn Du Nhạc
Nguyên với vẻ cực kỳ sùng bái. Quả nhiên là lão đại, vừa nghe tên mấy hoạt động
đó thôi là đã thấy vui rồi. Hơn nữa, làm vậy thì sẽ phải tiêu hao rất nhiều
linh lực. Nếu để hắn và lão Chương làm, phỏng chừng một năm rưỡi cũng chưa chắc
đã hồi phục. Lão đại lại vẫn cực kỳ ung dung, làm vô cùng nhẹ nhàng, thật ngưỡng
mộ!
“Phố Tây bố trí thành con phố phục sức
của Hoa Quốc, phố Đông là phố ẩm thực, phố Bắc cuối cùng thì để sau. Chỉ thiết
kế những hạng mục này thôi, không tới một tháng thì e là không được”. Du Nhạc
Nguyên hơi xoa xoa trán, nhìn chằm chằm khu đất của khu trung tâm. Hơn nữa,
quan trọng nhất là bên dưới khu trung tâm còn một con quỷ cần y tự mình thu phục.
Công viên giải trí đã là của y, tên này ở trên địa bàn của y, không thể nào mặc
kệ hắn ngông nghênh chiếm đất mãi được.
“Được rồi, ta sẽ ngồi đây một lúc. Cậu
đi mang đám tu đạo bị nhốt trong phòng tối kia lại đây đi. Ta muốn gặp bọn họ,
xem có đủ tư cách trở thành công nhân không”.
Lão Đới mau chóng gật đầu. Trước khi hắn
đi, Nguyên đại thần nói: “Sau khi cậu đưa bọn họ tới đây thì tiến hành đăng ký
hộ khẩu cho đám yêu ma đi, thời gian đầu sẽ khá bận rộn. Sau khi công viên giải
trí khai trương, cậu và lão Chương sẽ thoải mái hơn”.
Lão Đới ưỡn ngực: “Lão đại an tâm,
chút việc nhỏ này sao mà mệt được. Tôi ăn một bữa trưa còn tốn sức hơn nhiều!”.
Du Nhạc Nguyên mỉm cười, nằm ra sau
khi ngồi xuống ngai vàng. Hừm, ngai vàng cực kỳ tự giác biến thành ghế nằm, nó
cũng rất bắt kịp thời đại đó!!
———————
Sơ đồ của Sơn Hải
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét