Edit + Beta: Carly
Chương 59:
Căn phòng trống trải lại lạnh
lẽo, ngay cả ánh đuốc trên mặt tường cũng không có chút ấm áp. Ở bậc cao nhất
của bảy mươi bậc thang, một chiếc ghế tựa đen sẫm được lặng lẽ đặt trên đó, không
được trang trí lộng lẫy, chỉ có vài hoa văn chìm không dễ tìm thấy; một ngón
tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân chìm trên tay vịn, tay vịn màu
tối làm tôn lên màu da tái nhợt, khiến nó trông càng quái dị và u ám.
Dưới bậc thang, vài người mặc
áo chùng đen đang run rẩy quỳ dưới đất, trán dán sát xuống mặt sàn lạnh lẽo,
hoàn toàn không dám ngẩng đầu. Cảm nhận luồng áp bức xa lạ lại quen thuộc, lòng
ai cũng nơm nớp sợ hãi.
Một người trong đó, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng trên má, nhỏ giọt xuống đất, hai mắt đỏ quạch, đã sắp không chịu
nổi bầu không khí đầy áp lực này. Ông ta ngẩng phắt đầu dậy, đối diện với người
thanh niên mắt đỏ phía trên, giọng run rẩy, đứt quãng.
“Chủ nhân của tôi, tôi… luôn
trung thành với ngài. Nhà Eton luôn là đầy tớ thành kính nhất. Hơn… hơn nữa, con
trai tôi, Rick Eton, nó là Slytherin, có thể tiếp xúc với tên Potter kia, chúng
tôi… chúng tôi có thể giết chết thằng nhóc Chúa cứu thế đó…”.
“Câm miệng”. Âm thanh lạnh lẽo
xen lẫn chút phẫn nộ vang vọng trong căn phòng vắng người. Những lời chuẩn bị
nói ra của gia chủ nhà Eton lập tức nghẹn lại, cơ thể càng run rẩy dữ dội hơn
nữa.
Gương mặt anh tuấn của
Voldemort trông như một tượng băng, tỏa ra khí lạnh khiến người ta phải kinh hãi.
Gã khẽ xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, nói rõ từng từ.
“Không ai được động vào tên
nhóc kia. Harry Potter, là của ta!”.
“Vâng, vâng, vâng”. Gia chủ nhà
Eton khúm núm đáp: “Cậu ta là của ngài”.
Mọi người sợ hãi nằm rạp dưới
đất. Sự tức giận mới rồi của Voldemort khiến Dấu hiệu Hắc ám trên tay bọn họ
đau rát như bị lửa đốt, cũng làm bọn họ nhớ lại thủ đoạn rền vang của vị vua
tàn bạo này trong những năm đó.
Mặc dù trong thời gian này, họ
cũng phát hiện ra rằng Voldemort bây giờ đã trở lại là vị vua khôn ngoan, đầy
dã tâm, tham vọng mà họ nguyện trung thành ban đầu, nhưng ai mà biết được
Voldemort có thể duy trì sự lý trí này được bao lâu. Năm đó gã có thể đột nhiên
biến thành một tên bạo ngược, tàn nhẫn, ai có thể đảm bảo rằng lịch sử sẽ không
tái diễn.
Vì thế, bọn họ vừa quan sát sự
thay đổi của Voldemort, vừa nơm nớp lo sợ hầu hạ vị vua tính khí thất thường
này.
Voldemort chống một tay bên má,
nhìn đám người bên dưới, ánh mắt chợt dừng lại trên người gia chủ nhà Eton đang
run rẩy không ngừng.
“Ngươi nói con của ngươi có thể
tiếp cận Harry Potter?”.
“Vâng, thưa chủ nhân, Rick là
thủ tịch năm nhất, có thể tiếp xúc với cả con trai nhà Malfoy và Harry Potter”.
“Tốt lắm, ta cần con của mi
giúp ta một việc”. Khóe miệng Voldemort khẽ nhếch lên, hai mắt đỏ tươi không có
chút cảm xúc nhìn đám người đứng dưới bậc thềm.
“Luôn sẵn lòng cống hiến tất cả
vì ngài, chủ nhân của tôi”. Tất cả những người bên dưới cúi thấp đầu, cất tiếng
đáp lại đầy thành kính xen lẫn sợ sệt.
Phất tay cho bọn họ lui ra, một mình Voldemort ngồi trong căn phòng vắng vẻ. Hai tay gã đan vào nhau, để trên bụng, tựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao qua cửa sổ trần trong suốt. Từ khi lấy lại lý trí, gã cuối cùng cũng hiểu được tình cảm mình dành cho thiếu niên kia.
Không phải cố chấp với kẻ địch
định mệnh, cũng không phải khao khát báo thù vì chuyện năm đó gì cả. Gã chấp
nhất với cậu chẳng qua là vì gã muốn vậy mà thôi, gã muốn cậu; gã, yêu cậu bé
đó.
Đôi mắt đỏ tươi của Voldemort
lóe lên chút trào phúng. Yêu kẻ thù trong lời tiên tri, đây là lời nguyền giáng
xuống Chúa tể Hắc ám gã đây sao?
Biển máu trong mắt không ngừng
cuộn trào, Voldemort thẫn thờ nhớ lại ánh mắt đầy căm thù của cậu khi cậu nhìn
gã. Đôi mắt xanh biếc đó vừa quyến rũ lại cũng khiến tim gã đau đớn như bị kim
đâm vậy.
‘Ông sẽ vĩnh viễn không thể động vào tôi!’. Câu nói đầy lạnh lẽo ấy đã trở
thành ác mộng của gã hàng đêm.
Voldemort đột nhiên đưa một tay
che mặt, một tiếng cười khan truyền ra từ sau bàn tay đó. Chính đôi tay này, đã
từng ôm Harry, cũng từng giáng trực tiếp tám phần sức mạnh vào thể linh hồn của
cậu. Nếu em không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta, vậy thì, ta chỉ có thể thu
phục em.
Gã không hiểu yêu, cũng chẳng
hiểu tình; điều duy nhất gã biết chính là thứ gã muốn thì nhất định phải có
được, dù phải hủy diệt cũng không thể để rơi vào tay kẻ khác. Kể cả khi đau
thấu tim gan, sống không bằng chết, gã cũng sẽ không để người mình yêu rời xa
gã. Vậy nên, Harry… đừng trách ta nhẫn tâm. Trong đầu lại hiện ra đôi mắt lạnh
lẽo của cậu, tim Voldemort thoáng đau nhói, khóe môi lại cong lên.
Trên bầu trời, một cơn gió nhẹ
nhàng lướt qua, áng mây nơi chân trời vội trôi, ánh sao lấp lánh cả bầu trời
nháy mắt bị bóng tối phủ kín, tối đen như mực.
………
Tòa lâu đài Hogwarts.
Trong tầng hầm.
Harry lẳng lặng ngủ say trong
lòng Snape. Mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc khiến cậu hoàn toàn thả lỏng tâm
trí, thoải mái chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, trong lòng bỗng có tiếng cảnh báo,
khiến cậu bé đang say giấc bất ngờ mở mắt.
Thoáng giương mắt nhìn, Snape
dường như không bị động tác của cậu đánh thức, lồng ngực vẫn phập phồng theo
quy luật. Ánh mắt Harry chợt dịu dàng rồi dời ánh nhìn đi, gọi Noah.
【
Noah, gần đây tuy Tử thần Thực tử hoạt động khá “năng nổ” nhưng không xảy ra
chuyện gì lớn, ta có linh cảm không tốt lắm, mi phải đề cao cảnh giác, chú ý
động tĩnh của người xung quanh 】
.
【
Vâng, chủ nhân. Thời gian tới, ngài có thể cho tiểu Lục và Cỏ Nhỏ tuần tra
chung quanh. Ngài đã nắm giữ một phần tư Hogwarts, hơn nữa, chúng ta có Bản đồ
Đạo tặc, trong tòa lâu đài hẳn sẽ không có gì nguy hiểm 】 .
【 Rất tốt 】 . Lòng Harry tức thì nhẹ nhõm, gật đầu.
Chỉ một động tác nhỏ, lại khiến
lồng ngực kề sát má động đậy, đôi mắt tối đen của Snape chậm rãi mở ra.
“Đánh thức anh sao?”, Harry khẽ
nói. Gần đây, Snape luôn nấu độc dược đến khuya, quầng thâm vốn đang mờ dần nay
lại hiện rõ.
Snape ngồi dậy rời giường, cúi người hôn lên
trán thiếu niên rồi khoác áo chùng đen, bước về phía bàn điều chế độc dược. Độc
dược trong vạc vẫn đang trong quá trình điều chế, thời gian vừa khéo.
Harry thở dài trong lòng. Hành
tung gần đây của Lucius không gạt được cậu, quá trình xây dựng thế lực ắt không
thể thiếu độc dược của Snape. Thời gian này, phần lớn độc dược do Snape điều
chế đều đưa qua cho Lucius. Harry thấy rõ sự nỗ lực của hai người, lòng thấy ấm
áp vô cùng. Không chỉ có cậu đang cố gắng bảo vệ người bên cạnh mình, mà những
người yêu cậu cũng đang ra sức bảo vệ cậu.
Màn đen của phòng ngủ bị vén
lên, Snape cầm trong tay một bình độc dược vừa mới làm xong.
“Ra ăn sáng đi”.
Harry mỉm cười với hắn, dứt
khoát ngồi dậy, bắt đầu thay quần áo. Snape nhìn da dẻ lộ ra ngoài của cậu, ánh
mắt tối đi, thả tay buông tấm màn xuống, ngăn lại tầm mắt của mình.
Phất tay để bình độc dược tự
bay đến tủ thuốc. Mỗi tối đều ôm lấy cơ thể thơm ngát của thiếu niên chìm vào
giấc ngủ, đây phải nói là thách thức cực lớn đối với Snape đã “kiêng khem”
nhiều năm. Hắn chưa từng phát hiện khả năng tự chủ của mình yếu ớt đến vậy,
Snape nhắm chặt mắt, xua đi bộ dáng trần truồng của cậu trong đầu, đi thẳng đến
bàn ăn, ngồi xuống.
Harry rửa mặt xong thì ra khỏi
phòng ngủ. Cậu mỉm cười với người yêu rồi ngồi xuống đối diện người đàn ông,
lẳng lặng dùng bữa, hoàn toàn không phát giác được nụ cười tựa như một đóa sen
xanh nở rộ của mình đã khiến cho nội tâm vốn dần lắng xuống của Snape lại cuộn
trào dậy sóng.
Người đàn ông mạnh bạo nhét
miếng bít tết vào miệng mình, ánh mắt vô thức đảo sang chỗ để bình Dược Tăng
Tuổi trong tủ thuốc, sau đó nốc sạch tách cà phê đen đắng ngắt trước mặt. Nhìn
thiếu niên cúi đầu rũ mi, Snape nén xuống dục vọng của mình, nội tâm lại tràn
ngập thỏa mãn.
Hắn vẫn luôn chìm trong nỗi hối
hận, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được người khác thích lần nữa. Thiếu
niên này chính là món quà từ Merlin, hắn không bao giờ muốn nếm trải cái cảm
giác bất lực, không thể làm gì khi người yêu ở ngay trước mắt nữa. Trên bàn để
đầy những loại độc dược cao cấp đã được điều chế xong, độc dược được phát triển
từ những phương thuốc cổ xưa chính là vốn liếng giúp hắn và Lucius giành được
sự ủng hộ của những gia tộc lánh đời.
Đưa cậu rời khỏi hầm xong,
Snape không nghe lời khuyên nghỉ ngơi của Harry mà lại đứng trước bàn điều chế.
Ma lực của hắn không dồi dào bằng Lucius đã thức tỉnh huyết thống, mà độc dược lại
là lĩnh vực hắn am hiểu nhất, vì thế, dù mệt cỡ nào, hắn cũng sẽ hoàn thành tốt
nhiệm vụ của mình.
Vì yêu em nên mới muốn vì em mà
tiêu diệt mọi chông gai trên con đường phía trước. Nếu đã không thể bảo vệ,
không để em chịu bất kỳ thương tổn gì dưới cánh chim của mình, ít nhất cũng có
thể tạo ra áo giáp kiên cố nhất cho em, trở thành chỗ dựa đáng tin cậy nhất vì
em. Ngọn lửa lại bùng lên, Snape vuốt vuốt mặt, lại vùi đầu vào việc điều chế
độc dược.
………
Bước ra khỏi phòng học, Harry
mới hoàn thành tất cả bài thi vừa bước vào Đại Sảnh Đường, phía sau liền truyền
đến tiếng nói hiền từ rõ ràng của Dumbledore.
“Chào trò, Harry, kỳ thi diễn
ra thuận lợi chứ?”.
Harry quay đầu. Dumbledore mặc
một bộ áo chùng đỏ chót như ông già Noel cười tủm tỉm đứng phía sau cậu, Harry
khẽ cúi chào.
“Chào thầy, hiệu trưởng. Về
chuyện kỳ thi, chừng nào có thành tích rồi mới biết được, đúng không? Nói bây
giờ thì cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi”.
Ánh mắt Dumbledore chợt lóe,
lão mỉm cười: “Phải, trước khi có kết quả thì không ai biết được trong lúc đó
sẽ xảy ra chuyện gì. Phải rồi, Harry, cuộc thi đã kết thúc, kỳ nghỉ năm nay trò
sẽ ở đâu? Sirius nhất định rất muốn ở cùng trò đấy”.
“Không cần đâu ạ, em cứ ở cùng
Sev là được rồi. Hiện giờ cha đỡ đầu chẳng phải đang vội xử lý chuyện trong gia
tộc sao? Em sẽ không đến làm phiền chú ấy”.
Nói mới thấy, thời gian trôi
qua thật mau, thấm thoát đã lại qua một năm rồi, nội dung tình tiết cũng đã bị
cậu xáo trộn cho rối tinh rối mù. Có lẽ, cậu không cần phải ở tòa lâu đài này
đủ bảy năm, sang năm nhảy lớp đi vậy, thế thì cậu sẽ có nhiều thời gian để xử
lý những chuyện khác.
Đôi mắt xanh thẳm của
Dumbledore chăm chú nhìn Harry. Dường như từ khi đứa bé này đột nhiên xuất
hiện, mọi kế hoạch của lão liền bị đảo lộn. Cậu bé cứu thế kế thừa Slytherin
không hề ngây thơ, Snape dần thoát khỏi sự khống chế của lão, Lucius hoạt động sôi
nổi trong Bộ Pháp thuật và Hội đồng quản trị, Nhà Slytherin dần đoàn kết, và
cả, Voldemort được xác nhận đã sống lại.
Thế giới pháp thuật vốn đã khôi
phục hòa bình nay lại chìm vào hỗn loạn, cậu bé cứu thế lẽ ra nên đứng ở phe
ánh sáng đã trở thành người thừa kế của Slytherin. Tuy vì cha mẹ mà Harry vẫn có
ý trả thù Voldemort nhưng nhìn đôi mắt xanh biếc thâm sâu khó lường kia, lão đã
không thể xác nhận được, khi Voldemort bị tiêu diệt, liệu Harry có trở thành
một Chúa tể Hắc ám khác hay không.
Cuộc đối đầu giữa ánh sáng và
bóng tối, giữa cậu bé cứu thế và Chúa tể Hắc ám trong mắt mọi người, liệu có
trở thành cuộc chiến tranh giành quyền lực trong nội bộ thế lực hắc ám hay
không. Nếu thật là vậy… đôi mắt ẩn sau thấu kính của Dumbledore thầm lóe lên sự
lạnh lẽo, lão tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép loại thế lực gây nguy hiểm
cho sự hòa bình của thế giới pháp thuật này sinh sôi.
Harry thấy lão không nói gì,
ánh mắt xanh lục chợt lóe lên.
“Hiệu trưởng, thầy còn chuyện
gì nữa không?”. Dùng xong bữa trưa, cậu sẽ trở lại phòng ngủ dọn đồ đạc rồi
cùng Snape về Đường bàn xoay.
Dumbledore mỉm cười: “Không còn
chuyện gì nữa. Harry, trò vào trong đi. Các gia tinh nhất định sẽ đưa lên những
món ngon tuyệt hảo cho các học trò đã thi xong, thầy bắt đầu thấy nhớ bánh ngọt
của mình rồi ~~”.
Khóe miệng trong lòng Harry khẽ
giật giật. Cậu gật đầu chào lão rồi quay người bước vào Đại Sảnh Đường.
“Harry”, tiếng của Dumbledore
lại vang lên từ phía sau. Cậu bé hơi xoay đầu, đôi mắt đằng sau thấu kính trong
suốt của lão vì chìm trong ánh nắng mà không thấy rõ tình tự.
“Harry, gần đây thế giới pháp
thuật không được yên ổn lắm, trò phải cẩn thận một chút”.
Ngón tay Harry khẽ nhúc nhích,
hơi nhếch cằm lên, bỗng bật cười: “Đương nhiên, em sẽ cẩn thận. Hiệu trưởng
cũng vậy nhé”. Nói rồi, cậu bé quay người, dứt khoát rời đi. Ông đã không thể
buông bỏ cảnh giác trong lòng, vậy thì chúng ta không cần phải giả vờ thân
thiết nữa. Không ngờ ông lại nói từ bỏ liền từ bỏ một đứa trẻ gặp cảnh ngộ như
Harry. Thứ chính nghĩa mà ông luôn kiên trì, rốt cuộc là cái gì?
Lòng mang nghi ngờ nhưng không
bao giờ mở miệng hỏi, chỉ biết thăm dò, đề phòng, Harry cười khẩy trong lòng.
Không phải ai cũng cam tâm trở thành con cờ của ông, Dumbledore; cũng không
phải tất cả mọi người đều sẵn lòng hy sinh hết thảy vì cái chính nghĩa trong
miệng ông, ông chưa bao giờ cho người khác quyền được lựa chọn.
Vị lãnh tụ vĩ đại lại làm người
ta thấy chán ghét ạ, lòng nghi ngờ của ông quá nặng, cho dù tôi nói sau khi
mình tiêu diệt Voldemort thì sẽ cùng người yêu rời khỏi thế giới pháp thuật,
chỉ e ông cũng sẽ không cho tôi dễ dàng rời đi. Nếu đã vậy, tôi chẳng có gì
phải kiêng kị nữa. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều không phải người
tốt. Sau khi cậu chết, dù cho nước cả vượt trời, dù cho cái giá để cậu rời khỏi
là cả thế giới phù thủy hỗn loạn, cậu cũng sẽ không nhân từ nữa.
Trong ánh mắt cung kính của nhà
Slytherin, Harry lẳng lặng đi về vị trí thủ tịch Nhà. Bước chân kiên định, tao
nhã, đôi mắt xanh lục toát lên vẻ lạnh lùng, uy nghiêm, quanh người chậm rãi
tỏa ra ma lực khiến đám học trò cúi người càng thấp hơn.
Người yêu của cậu có thể nỗ
lực, cố gắng vì muốn bảo vệ cậu, vậy thì tại sao cậu không thể tiếp nhận đống
trách nhiệm mà cậu luôn chán ghét nhằm bảo vệ người của mình chứ. Chỉ cần có
thể đạt được thứ mình muốn, dù phải thật sự trở thành một Chúa tể Hắc ám khác,
cậu cũng không tiếc. Vạt áo chùng đen vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trong
không trung, Harry chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đại diện cho quyền lực tối cao
của Nhà.
Dumbledore, một ngày nào đó ông
sẽ hiểu được, người ép tôi ngồi lên vị trí này, không phải là Voldemort, cũng
không phải người khác, mà chính là ông.
————
Tác giả nêu suy nghĩ của mình:
~~~~ đột nhiên cảm thấy tình yêu của Voldemort thật đáng sợ ~~~
***************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét