24/10/2020

Công viên giải trí Sơn Hải - chương 12

 Edit + Beta: Carly


Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải

Chương 12:


Nguyên đại thần nằm trên ghế không bao lâu thì lão Đới cùng một nhóm khoảng bốn mươi người chen nhau đi tới.

Lão Đới đưa người đến xong liền lập tức rời đi, hắn phải đi xem xem ký túc xá của công nhân viên đã xây thế nào rồi, còn phải cùng lão Chương đưa toàn bộ yêu ma đến ký túc xá đăng ký. Bây giờ hắn đã là người có việc làm, không thể nhàn rỗi như trước nữa.

Lão Đới vừa đi, đám người tu đạo vốn ngoan cun cút liền dậy tinh thần. Trong đó có người theo phản xạ muốn rời đi, nhưng vừa mới đi một bước đã thấy kinh hoảng, đi bước thứ hai thì cả người rạp luôn xuống đất.

Toàn bộ người tu đạo: “…!”. Đờ mờ vụ gì vậy? Rõ ràng tên hải long tinh [24] kia đã đi rồi mà! Ở đây chẳng phải chỉ còn lại một người sao!

[24] Hải long [海龙]: đặc sản biển Việt Nam, là dược liệu quý mà thiên nhiên ban tặng cho con người, là một trong những loài cá quý hiếm nhất dưới đáy biển có hình dạng giống như con rồng [Nguồn: Đặc sản Đà Nẵng]; trông cũng khá giống cá hố, nguyên hình của lão Đới.


Vì thế, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Du Nhạc Nguyên.

Nguyên đại thần rất nể mặt mà mỉm cười một chút, lập tức làm đám người nọ sợ tới mức lùi về sau ba bước. Đừng trách vì sao bọn họ lại trông không có tiền đồ như vậy. Lúc bọn họ mới gặp lão Đới, cũng đã rất kiêu ngạo. Cuối cùng, hậu quả của sự kiêu ngạo đó chính là hơn chục cú tát làm cả đám ngu người của lão Đới. Không phải bọn họ không muốn phản kháng, mà là hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích cả! Cách biệt về sức mạnh quá lớn!

Đến khi bị nhốt vào phòng tối, cả đám mới thảo luận một trận, kết luận được rằng tu vi của lão Đới ít nhất cũng phải hơn nghìn năm. Vì thế, đám người tu đạo luôn ngạo mạn, tự cho mình là giỏi này đều rụt người, quyết định rằng bất kể là ai tiếp nhận công viên giải trí này, bọn họ vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.

Sau đó, chưa được mấy ngày, bọn họ cuối cùng cũng được thả khỏi phòng tối; rồi gặp được Du Nhạc Nguyên trên ghế tựa.

Dưới sự giựt giây của mọi người, một thanh niên mặc âu phục lẳng lặng cố lấy can đảm tiến tới: “Ừm, xin hỏi, ngài là?”.

Du Nhạc Nguyên nhìn người nọ, không ngờ phát hiện cả người cậu ta toát ra sự chính trực hiếm có. Trong bốn mươi người kia, có ba mươi tám người đều lây nhiễm chút quỷ khí và không ít ma khí, vài tên có năng lực hơi kỳ quái, chỉ có sáu người có hơi thở ôn hòa, chính trực. Người trước mắt này chính là một trong số đó.

“Ta là ông chủ mới của công viên trò chơi này, đang chuẩn bị mở cửa lại công viên giải trí Sơn Hải. Do đó, các vị đang chiếm chỗ ở đây, thế nào cũng phải hỏi ý các vị một chút”.

Mọi người vừa nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi trông chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi này chính là chủ nhân mới của công viên, cả đám tức thì trợn tròn mắt. Bọn họ không phải là người thường chẳng biết gì cả. Cả bọn hoặc là mấy tên ba gai bị đẩy đến đây lưu đày không thể rời đi, hoặc là người của thế gia được mời tới trừ ma với giá cao, sao có thể cho rằng công viên này chỉ là một công viên giải trí bình thường?

Muốn trở thành tân chủ nhân của công viên giải trí này, ngoại trừ tiền và quyền thì quan trọng nhất là phải có “lực lượng”. Thậm chí có thể không cần phải có cả hai yếu tố trước, mà nhất định phải có thực lực được quốc gia công nhận mới được. Trước đó bọn họ còn bàn luận với nhau rốt cuộc là đại yêu nào đã đàm phán mua lại nơi này từ Chính phủ, kết quả lại là người này?

Nhưng mà không đúng! Toàn thân người này trông sạch sẽ vô cùng! Đừng nói là chút yêu khí hay ma khí, khắp người y đều tràn ngập luồng linh khí cực kỳ tươi mới!

“À, ngài đến từ thế gia hay môn phái nào sao?”. Thanh niên kia tiếp tục e dè hỏi, sau đó cậu nhanh chóng tự giới thiệu: “Tại hạ là con trai thứ năm của dòng chính nhà họ Trương, tên Trương Nhân Hòa”.

Du Nhạc Nguyên nhìn lướt qua cậu: “A, cậu là người của nhà họ Trương? Đợi chút”.

Nói rồi, Du Nhạc Nguyên mở điện thoại, định gọi nói với cục trưởng Hồ một tiếng. Dù sao cục trưởng Hồ cũng đặc biệt nhờ y nghe ngóng tin tức của người nhà họ Trương, y ăn lương thực nộp thuế của người ta, tốt xấu gì cũng phải làm chút chuyện.

Trương Nhân Hòa thấy Du Nhạc Nguyên có vẻ biết mình thì có chút kích động! Phải biết rằng từ ba năm trước khi cậu đến đây xử lý chuyện cổng chính, đã ba năm rồi cậu không thể liên hệ được với người nhà, không biết ba mẹ và ông bà của mình có phải đã rất lo lắng hay không.

Lúc này cậu thấy Du Nhạc Nguyên biết mình, tuy rất kích động nhưng vẫn khá lý trí lên tiếng: “Cái này, anh này, công viên giải trí này có từ trường rất mạnh, còn bị ma khí quấy nhiễu, dù là điện thoại bình thường hay điện thoại linh lực đều không thể gọi ra ngoài… hở?!”.

Trương Nhân Hòa còn chưa nói xong, bên kia đầu dây đã kết nối, bên trong còn truyền đến tiếng nói cực kỳ nghiêm túc, cung kính của lão Hồ: Nguyên đại nhân, ngài có gì muốn giao phó sao? .

Trương Nhân Hòa: “…”. Không khoa học!

Những người khác cũng ngơ ngác, sau đó vội lấy điện thoại của mình ra đồng loạt gọi đi, chẳng lẽ đã không còn từ trường và chướng ngại ngăn trở rồi?! Nhưng —

Tất cả đều là tạp âm nhiễu sóng, không người nào có thể gọi được.

Mọi người: “…”, phản khoa học! Nhất định là có chỗ nào không đúng!

Đến lúc này, trong lòng tất cả đã hơi hiểu được về người thanh niên này, dường như đã có phần thích hợp rồi, trông có vẻ rất lợi hại!

À, không có, chỉ là có một người tên là Trương Nhân Hòa. Chẳng phải ông đã nhờ ta hỏi thăm một chút sao? Có muốn nói chuyện với cậu ta không? .

Tinh thần cục trưởng Hồ tức thì phấn chấn lên! Quả nhiên giao công viên giải trí cho Đại ma vương là thích hợp nhất! Bỏ tiền mời người nhiều như vậy vẫn không thành công, vị này vừa tới chưa được hai, ba ngày đã liên hệ được rồi! Cục trưởng Hồ nhanh chóng chuyển cuộc gọi đến cho ông cụ của nhà họ Trương. Ông lão vốn đang bế quan vừa nhận được điện thoại, lập tức bỏ ngang rồi dùng tốc độ nhanh nhất nói với thằng nhóc nhà mình.

Trương Nhân Hòa có chút vì được cưng mà hãi tiếp nhận điện thoại từ Du Nhạc Nguyên. Vừa a lô một tiếng, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói đầy hăng hái đã lâu không gặp của ông nội nhà mình. Tiểu Hòa! Chuyện khác để sau nói, nói chung, gặp được vị này chính là cơ duyên của con. Nếu ngài ấy có yêu cầu gì, con nhất định phải dốc toàn lực làm ngài ấy hài lòng! Nếu có thể, dù phải khóc lóc ăn vạ, con cũng phải ở lại làm nhân viên của công viên giải trí đó! Phải biết là hiện giờ Chính phủ đang chuẩn bị phái công nhân viên chức đến đó, ngoài ra, các thế gia cũng tìm mọi cách nhét người của mình vào, con đang có các điều kiện thuận lợi, ngàn vạn lần phải biết nắm bắt lấy! .

Dạ, vị đó là… .

Cứ vậy đi, đừng lãng phí thời gian của đại nhân. Chừng nào con thành nhân viên chính thức rồi hẵng gọi về nhà! Bọn ta chờ con! .

Rụp.

Điện thoại đã bị cúp.

Trương Nhân Hòa ngơ ngác nhìn di động, cho đến khi Du Nhạc Nguyên mỉm cười lấy lại điện thoại.

“Được rồi, chuyện lão Hồ nhờ, ta đã hoàn thành. Tiếp theo, ta muốn chính thức nói cho mọi người chuyện này. Trừ cậu, cậu, cậu, cô ta, anh ta và nó, sáu người bọn họ thì những người còn lại đến khu Hiện đại ở phía Đông Nam, lựa chọn rồi phụ trách một trò chơi đi. Từ bây giờ, mọi người chính là nhân viên của công viên giải trí Sơn Hải”.

Trương Nhân Hòa: “!!”. Cậu còn đang nghĩ cách để ở lại, kết quả sao lại bị gạt ra rồi!

Một tên thích gây chuyện trong đám người: “Tại sao chứ?! Ông đây muốn đi đâu thì đi đó, mắc mớ gì tới mày? Làm nhân viên của công viên giải trí? Đùa à! Ông đây chưa từng phải làm mấy chuyện thấp kém như vậy! Dù sao mày cũng đã thầu cái công viên này, nên thấy may vì tao không gây chuyện ở đây đi. Bằng không, khi du khách tới, tao dùng chút thủ đoạn làm bọn họ nổi điên, rồi cái công viên giải trí này của mày sẽ lập tức lên trang nhất luôn!”.

Gã càng nói càng thấy có lý. Hơn nữa, bộ dáng Du Nhạc Nguyên dựa lên ghế thật sự trông khá hiền hòa, dù tu vi cao hơn gã thì sao? Nếu so về tội ác thì không nhất định là đối thủ của gã! Nghĩ vậy, gã liền cười nhạo Du Nhạc Nguyên một tiếng, sau đó dưới chân tức thì bốc lên ma khí, rút ngắn khoảng cách tăng tốc phóng về phía cổng chính. Tốc độ cực nhanh, chuẩn bị rời khỏi công viên giải trí. Nguyên đại thần ngồi trên ngai vàng ha hả một tiếng, một tiếng vang lớn kèm theo tiếng kêu thảm thiết liền truyền khắp khu Đông Nam.

Trương Nhân Hòa và các tu giả ôm thái độ đứng xem và nghi ngờ khác tức khắc nhìn thấy gã sinh sự sắp rời đi vừa rồi dùng chính cơ thể của mình đập mặt đất rắn chắc thành một cái hố lớn ngay trước mặt bọn họ, tập thể nuốt nước miếng, trong lòng điên cuồng tát cái tên không biết trời cao đất rộng kia mấy trăm cái! Cho mày chạy! Cho mày ngóc đầu này! Thấy chưa! Hậu quả bỏ chạy chính là phế nửa người đấy! Ngoan ngoãn lui về đi!

Du Nhạc Nguyên nhìn đám tu giả im như thóc, mỉm cười nói: “Dù sao các cậu cũng là những thành phần không làm việc đàng hoàng ở ngoài, nên ta không thể để các cậu đi được. Có điều, ta không phải là Chu Bái Bì [25], mỗi tháng các cậu sẽ có ba ngày nghỉ ngơi, năm mới được nghỉ bảy ngày. Nếu bên ngoài còn người nhà, cho phép người nhà đến thăm và vào công viên với giá ưu đãi, lương tính theo tháng”.

[25] Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

Mọi người đều nhìn y với ánh mắt trông mong, lòng dần thấy nguyện ý. Người xui nhất trong đám bọn họ đã bị vây ở đây hai mươi năm rồi, dù công viên giải trí này rất lớn nhưng nhìn suốt hai mươi năm thì cũng sắp chán muốn nôn tới nơi. Dựa vào sức mạnh của chính mình thì không thể rời khỏi đây, chỉ cần người trước mắt này có thể cho phép bọn họ rời đi đúng lúc là được. Đừng nói là có lương, dù không lương cũng muốn làm!

“Ba luồng sinh linh khí. Thế nào?”.

Có người ngơ ngác không hiểu: “Sinh linh khí là cái gì?”.

Trương Nhân Hòa và vị tu đạo có chút thâm niên nào đó lại lập tức trợn tròn mắt, nhìn Du Nhạc Nguyên với vẻ khó tin.

**************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét