Edit + Beta: Carly
Cầm
theo túi đựng rau tươi vừa mới mua từ siêu thị, Triệu Vân Tiêu đưa một tay lấy
chìa khóa cửa trong túi ra, còn chưa đút vào ổ, di động để trong túi đã vang
lên. Tay chân luống cuống lấy di động ra, vừa thấy tên người gọi, ánh mắt Triệu
Vân Tiêu chợt lóe, nhấn nghe.
“A
lô, Minh Viễn”.
“Vân
Tiêu, xin lỗi em, tối nay anh không về ăn cơm được, anh có chuyện đột xuất phải
giải quyết”.
“...
À, không sao đâu”.
“Gần
đây anh thật sự rất bận, cũng đừng làm đồ ăn, ra ngoài ăn đi. Hay đi tìm đám
Thiên Tuấn ra ngoài dạo chơi một chút”.
“Không
sao, em sẽ tự sắp xếp thời gian, anh phải ăn cơm đúng giờ, chú ý sức khỏe đấy”.
“Anh
biết rồi. Vậy anh cúp đây”.
“Dạ”.
Cúp
điện thoại, Triệu Vân Tiêu thở hắt ra. Liếc nhìn thức ăn trong tay, anh không
kiềm được cảm giác mất mát trong lòng. Lý trí một lần lại một lần nói với anh:
Minh Viễn vất vả làm việc như vậy cũng là vì muốn cuộc sống của bọn họ ngày
càng tốt hơn, nhưng về tình cảm vẫn rất thất vọng. Hình như bắt đầu từ năm ngoái,
Minh Viễn trở nên cực kỳ bận rộn, thường xuyên đi công tác không nói, dù có về
nhà thì cũng toàn lúc khuya. Những lần dùng cơm ở nhà có thể đếm được trên đầu
ngón tay. Anh đã nhiều lần suy xét muốn ra ngoài làm việc, nhưng đều bị Minh Viễn
ngăn cản.
— Tiền trợ cấp của chính
phủ cũng đủ để em tiêu xài, chi tiêu ở nhà đã có anh, em cứ an tâm ở nhà đi. Buồn
chán thì ra ngoài dạo phố hoặc đi du lịch cũng được.
Không
thể phủ nhận, Minh Viễn là một người rất có năng lực. Lúc lên đại học, Minh Viễn
đã bắt đầu buôn bán trên mạng, khi tốt nghiệp, Minh Viễn lập tức mở một công ty
thương mại. Từ một cửa hàng có mặt tiền nhỏ ban đầu, nay đã mua được hai tầng lầu
trong tòa cao ốc văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố, quy mô làm ăn của
Minh Viễn càng lúc càng lớn, nhà của bọn họ cũng càng dọn càng to, chẳng qua
hơi người trong nhà lại ngày càng lạnh lẽo.
Triệu
Vân Tiêu và Lâm Minh Viễn là bạn học cùng lớp ở đại học. Lúc mới lên đại học,
Lâm Minh Viễn lập tức để ý người có thể được xem là hoa khôi giảng đường Triệu
Vân Tiêu này. Với điều kiện của Triệu Vân Tiêu, người theo đuổi anh không đến một
ngàn cũng có một trăm. Nhưng Triệu Vân Tiêu luôn rất cẩn thận với chuyện tình cảm.
Anh biết mình có ngoại hình xuất sắc, lại là người trung tính có khả năng sinh
dục. Trong thời đại mà tình trạng tỉ lệ sinh dục của nữ giới thoái hóa nghiêm
trọng, trong khi số lượng người trung tính lại không nhiều lắm, những người giống
như anh tất nhiên sẽ có được sự ưu ái của rất nhiều người thuần nam tính. Điều
kiện của Lâm Minh Viễn trong số những người theo đuổi Triệu Vân Tiêu không được
xem là tốt nhất, nhưng tình yêu luôn kỳ quái như thế, Triệu Vân Tiêu lại chọn hắn
ta. Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Vân Tiêu giúp Lâm Minh Viễn lo việc làm
ăn nhỏ của họ, sau đó công ty của Lâm Minh Viễn mở rộng quy mô, đối phương
không muốn anh khổ cực nữa, để anh ở nhà hưởng phúc.
Bề
ngoài của người trung tính vẫn là nam, nhưng trái cổ rất nhỏ, không có râu,
khung xương nhỏ, chiều cao nằm giữa nữ tính và thuần nam tính. Vì gen quyết định
khả năng sinh sản nên tính họ không hung hăng như đàn ông thuần túy, đại đa số
người trung tính đều rất ôn hòa, kín đáo, thiên về hướng nội. Từ khi người
trung tính đầu tiên xuất hiện vào đầu thế kỷ 21, trong mấy trăm năm sau đó,
khoa học kỹ thuật của nhân loại có bước phát triển nhảy vọt, mà các giống người
cũng có những biến hóa rung trời. Tỉ lệ sinh của nữ giới càng ngày càng thấp,
tiếp sau đó là khả năng sinh sản của họ thoái hóa cực kỳ nghiêm trọng. Các nhà
khoa học dự đoán, đến cuối thế kỷ 28, nhân loại có thể sẽ không còn nữ giới nào
nữa, thay vào đó là người trung tính có thể thích ứng với sự thay đổi của môi
trường.
Người
trung tính sinh ra những hậu đại có gien tốt, có khả năng học tập mạnh, còn có
khả năng sinh dục rất cao. Phần lớn người trung tính mỗi lần mang thai đều sinh
ít nhất hai đứa. Hiện tại là năm 2687 theo lịch Địa Cầu, nhân loại bắt đầu sinh
sống cư trú bên ngoài tinh cầu. Là kết quả cuối cùng của quá trình sàng lọc mạnh
được yếu thua, người trung tính không chỉ được xã hội nhân loại đón nhận từ lâu,
mà còn trở thành bạn đời lý tưởng được các thuần nam tính ồ ạt theo đuổi. Vốn
dĩ, người trung tính cũng có thể kết đôi với nữ giới, khiến nữ giới thụ thai,
nhưng công pháp quốc tế không cho phép họ kết hôn, vì cho rằng như thế là “phung
phí của trời”. Dù sao người trung tính cũng là một tân nhân loại chỉ mới xuất
hiện hơn 500 năm, còn rất lâu mới đáp ứng đủ nhu cầu của các nam giới chưa lập
gia đình trên thế giới.
Người
trung tính sẽ không sinh ra nữ giới, chỉ có nữ giới mới có thể sinh ra nữ giới,
nhưng với tình trạng khả năng sinh sản ngày càng giảm trầm trọng và tuổi thọ ngắn
của nữ giới, có thể dễ dàng đoán được số phận cuối cùng vẫn sẽ biến mất của nữ
giới. Ngoại trừ thuần nam tính cứ như loài gián không ngừng tiến hóa, người
trung tính và nữ tính là hai đối tượng được công pháp quốc tế bảo hộ, mà người
trung tính với khả năng sinh dục mạnh mẽ, hiện tại đã có địa vị cao hơn rất nhiều
so với nữ tính. Có điều, hiện tại số lượng người trung tính trên thế giới được
ghi nhận chỉ mới hơn mười triệu, nhân loại sắp phải trải qua một thời kỳ đóng
băng kéo dài với mức sinh thấp và thiếu hụt dân số. Các nhà khoa học và bác sĩ đang
cố gắng nghiên cứu kỹ thuật để tăng tỉ lệ sinh người trung tính nhưng vẫn chưa
có tiến triển. Người trung tính có ưu thế hơn nữ tính ở chỗ gien của bọn họ rất
phức tạp, đồng thời dẫn đến việc hiện tại vẫn chưa tìm được phương pháp kỹ thuật
nào hữu hiệu có thể đề cao tỉ lệ ra đời của người trung tính.
Mẹ
Triệu Vân Tiêu là một nữ giới, chỉ sinh ra một đứa con trai là người trung tính
như anh, nhưng dù vậy, thời khắc khi anh ra đời, người mẹ đã trải qua trăm cay
nghìn đắng bảo vệ cái thai để sinh anh ra lập tức bật khóc vì hạnh phúc. Tên của
anh, là hy vọng của mẹ, cũng là hy vọng của cha anh [1].
Người trung tính không chỉ được công pháp quốc tế bảo hộ nghiêm ngặt, hơn nữa
sau khi sinh ra còn được quốc gia trợ cấp và nuôi nấng. Có thể nói Triệu Vân
Tiêu vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng [2]
. Người trung tính từ sau khi sinh đến năm mười tuổi thì phải sống cùng bậc cha
chú cũng là người trung tính. Việc này được xác định dựa theo thiên tính của họ,
nếu không sẽ xuất hiện vấn đề chậm phát triển, tính cách bất thường. Triệu Vân
Tiêu sau khi sinh ra thì được ông nội cũng là người trung tính nuôi nấng, mãi đến
khi đã định hình tính cách mới trở lại sống cùng cha mẹ.
[1] Vân Tiêu [云霄]: mây xanh, trời cao
[2] ý nói vừa sinh ra
đã vinh hoa phú quý
Từ
lúc mới đến trường, Triệu Vân Tiêu đã hiểu tại sao mình lại nhỏ gầy hơn nhiều
so với các bạn nam cùng lớp, tại sao các bạn học nam trong lớp lại thích vây
quanh mình như vậy. Sau khi ý thức được mình sau này phải “lấy chồng”, Triệu
Vân Tiêu đã chú trọng bồi dưỡng kỹ năng chăm lo việc nhà của bản thân. Nấu cơm,
dọn dẹp vân vân, tất cả chỉ là chuyện nhỏ. Anh đã nhiều lần tưởng tượng người
đàn ông của mình sẽ có bộ dạng thế nào, có thương anh, yêu anh như cha yêu mẹ
không. Nữ tính sống lâu lắm chỉ đến sáu mươi tuổi, năm Triệu Vân Tiêu tốt nghiệp
đại học, mẹ anh đã vì bệnh mà qua đời. Tuy cuộc đời ngắn ngủi nhưng Triệu Vân
Tiêu biết lúc sinh thời, mẹ anh đã rất hạnh phúc, vì chồng bà yêu bà, đứa con đứt
ruột sinh ra cũng rất yêu bà.
Sau
khi mẹ qua đời, Triệu Vân Tiêu vốn muốn để cha sống cùng mình nhưng y cự tuyệt.
Rồi sau đó, khi sự nghiệp Lâm Minh Viễn càng lúc càng lớn mạnh, cha lại càng
không muốn tới quấy rầy cuộc sống của hai người. Chỉ là… tối nay Triệu Vân Tiêu
vốn định chuẩn bị làm một bữa cơm cho Lâm Minh Viễn. Anh không dám để cha biết
Lâm Minh Viễn hiện giờ luôn vội vội vàng vàng thế này, lại càng không dám để y
biết Lâm Minh Viễn thường xuyên đi công tác không về nhà. Người trung tính là bảo
bối trong tay các bậc cha mẹ, nếu để cha biết, nhất định sẽ bắt anh ly hôn với
Lâm Minh Viễn. Trước khi kết hôn với người trung tính, nam tính đó phải được kiểm
tra rõ, xác định đối phương không làm chuyện phạm tội hay chuyện xấu gì thì mới
được phép kết hôn với người trung tính. Mà sau khi cưới, nếu người trung tính
vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc mà đề xuất ly hôn hoặc nam tính đó bị phát
hiện có hành vi ngược đãi người trung tính, thì người đã kết hôn với người
trung tính kia cả đời còn lại đừng hòng nghĩ tới việc tái hôn nữa.
Triệu
Vân Tiêu rất yêu Lâm Minh Viễn, cả hai đến với nhau, cùng nhau lập nghiệp. Mỗi
ngày dù có mệt mỏi bận rộn đến mấy, Lâm Minh Viễn cũng sẽ làm cho anh một chén
nước đường hoa hồng. Sự dịu dàng, săn sóc và trân trọng của Lâm Minh Viễn khiến
anh càng ngày càng không thể rời xa hắn ta. Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của
anh, là bạn đời mà anh cẩn thận lắm mới tìm được. Anh không thích chơi trò chơi
tình yêu, anh thích một đời một kiếp hơn. Ở cùng nhau, là chuyện cả đời.
Nước đường hoa hồng
Sắp
xếp thức ăn xong, Triệu Vân Tiêu vào phòng khách bật TV lên. Liên tục vô thức đổi
kênh, tâm trạng của anh từ sau khi nhận được điện thoại của Lâm Minh Viễn vẫn
chưa hồi phục lại được. Tính ra thì tháng này Lâm Minh Viễn ăn cơm ở nhà còn
chưa được một tuần, mà bây giờ đã là cuối tháng. Điện thoại trong phòng khách
vang lên, Triệu Vân Tiêu mới tỉnh táo khỏi cơn buồn rầu, nhận điện thoại.
“A
lô?”.
“Vân
Tiêu, là cha đây”.
“Chào
cha”.
Triệu
Vân Tiêu nghe được tiếng cha mình thì có chút vui vẻ.
“Con
đang làm gì đó?”.
“Xem
TV ạ”.
“Tối
nay con với Minh Viễn qua đây ăn cơm đi, đã nửa tháng không gặp con rồi”.
“…
Dạ. Nhưng để con hỏi xem Minh Viễn có đi được không đã, tối nay anh ấy có khách
ở công ty”.
Triệu
Phú Cường bất mãn: “Cha biết nó bận công tác nhưng dù vội cũng phải về với con
chứ. Còn nữa, Vân Tiêu, con đã 26 rồi, hai đứa tính lúc nào mới có con? Hiện tại
con cũng không có việc làm, có con thì có thể tự mình chăm sóc, cha cũng có thể
giúp con. Minh Viễn mở công ty, cha tin nó cũng mua được người máy bảo mẫu, nó
không mua nổi thì để cha mua”.
Triệu
Vân Tiêu cười cay đắng ở nơi cha mình không thấy được: “Cha, bọn con có kế hoạch
mà. Sau ba mươi mới nghĩ tới chuyện con cái, giờ con còn chưa chuẩn bị cho việc
sinh con”.
“Sinh
con sao có thể làm theo kế hoạch chứ, muốn là có thôi. Cha không đợi được cho tới
khi làm ông nội đâu, con đừng kéo dài nữa”.
“Cha
để con tự do thêm hai năm đi”.
“Con
đấy, sao cha không biết con thích tự do vậy. Dù thế nào cũng không thể không có
con”.
“Con
biết mà”.
“Vậy
con đi hỏi xem tối nay Minh Viễn có thời gian không đi”.
“Dạ”.
Cúp
máy xong, Triệu Vân Tiêu gọi cho Lâm Minh Viễn, kết quả di động lại tắt. Triệu
Vân Tiêu rầu rĩ, gọi tiếp vào số điện thoại văn phòng của Lâm Minh Viễn, điện
thoại vang lên nửa ngày cũng không ai bắt máy. Triệu Vân Tiêu lại gọi cho thư
ký của Lâm Minh Viễn, qua một lúc, lần này thì được.
“A
lô, Tiểu Lý, là tôi Triệu Vân Tiêu đây, Minh Viễn có ở công ty không, tôi gọi di
động nhưng ảnh tắt máy”.
“Chào
anh Triệu, à, ông chủ hiện tại không có ở công ty, ngài ấy chắc không tiện bắt
máy, khoảng hai tiếng nữa anh gọi lại xem”.
“…”,
Triệu Vân Tiêu siết chặt ống nghe: “Anh ấy đi đâu?”.
“Ừm,
tôi cũng không rõ, hồi chiều ông chủ đã ra ngoài rồi”.
Triệu
Vân Tiêu cắn môi nói: “Tôi biết rồi”. Sau đó cúp điện thoại.
Nhìn
điện thoại, Triệu Vân Tiêu nhíu mày. Anh nhận ra được sự quanh co, lúng túng của
thư ký Lý khi nãy. Minh Viễn tại sao lại tắt máy? Tại sao thư ký Lý lại bảo anh
nên gọi vào hai tiếng sau? Lại nghĩ đến chuyện con cái mà cha vừa nhắc với anh,
lòng Triệu Vân Tiêu thấy chua xót không thôi, rồi lại cười buồn bã. Anh và Minh
Viễn một tháng nhiều nhất chỉ sinh hoạt vợ chồng hai lần, Minh Viễn còn dùng biện
pháp tránh thai, làm sao anh có con được chứ? Triệu Vân Tiêu không để mình nghĩ
sang hướng tiêu cực, Minh Viễn không muốn có con có lẽ thật sự như anh ấy nói,
muốn sống thế giới hai người thêm hai năm nữa.
Không
để mặt trái cảm xúc ảnh hưởng đến tâm tình của mình, Triệu Vân Tiêu đứng dậy xách
giỏ ra ngoài tìm bạn mình, Thiên Tuấn. Thiên Tuấn là hàng xóm của Triệu Vân
Tiêu, vì cả hai đều là người trung tính, hơn nữa tuổi còn ngang nhau nên từ nhỏ
đã là bạn thân. Suốt mười năm từ cấp 1 đến cấp 3, hai người luôn học chung trường.
Cả trường chỉ có hai người họ là người trung tính, hiển nhiên được rất nhiều bạn
học và giáo viên cưng chiều. Không hề làm lố khi nói là ‘cưng chiều’. Chẳng qua
thiên tính của người trung tính khiến họ không bị chiều hư, cố chấp, ương ngạnh.
Cũng vì là người trung tính, nên ra vào trường học đều có giáo viên chuyên biệt
đi cùng, để bọn họ không bị “vuốt sói” của các thuần nam tính quấy rầy.
Thiên
Tuấn cũng đã kết hôn, chồng cậu ta, Thạch Phương, là quan chức nhà nước, lớn
hơn bọn anh bảy tuổi. Lúc Thiên Tuấn còn ở trong bụng ba mình đã được đính hôn
với Thạch Phương, hai người có thể xem như thanh mai trúc mã. Thiên Tuấn vừa tốt
nghiệp, Thạch Phương đã đăng ký kết hôn với cậu ta. Tháng thứ hai sau khi kết
hôn thì Thiên Tuấn mang thai. Thạch Phương dùng con cái để trói chặt Thiên Tuấn,
không để cậu ta đi học đại học. Theo như Thạch Phương nói thì phải xác định sớm
để đám đàn ông độc thân khỏi mơ ước Thiên Tuấn nhà hắn nữa.
Mỗi
lần nghĩ tới Thiên Tuấn, Triệu Vân Tiêu vừa chúc phúc đồng thời cũng rất hâm mộ.
Thạch Phương và Thiên Tuấn đã là cha và ba của sáu đứa trẻ. Thiên Tuấn sinh ba
lần, mỗi lần đều song sinh. Cha Thạch Phương mỗi lần được sáu nhóc con kia vây
quanh đều tự khen mình có công lớn — cưới vợ cho con từ bé. Gia đình xã hội bây
giờ, chỉ có gia đình có người trung tính mới có nhiều con. Đối với phần lớn các
gia đình, nhiều con là một ước mơ xa vời, có thể có được một đứa đã thắp nhang
vái lạy rồi.
Cũng khó trách cha cứ nói anh không muốn có con, nhà Thiên Tuấn và nhà họ Triệu từ đó đến giờ luôn là hàng xóm, nhìn thấy cha Thiên Tuấn đã có sáu đứa cháu, cha anh hẳn cũng rất hâm mộ ghen tị. Thiên Tuấn ở nhà Thạch Phương, sống cùng cha và ba của Thạch Phương. Thạch Phương có một người anh, hai đứa em, đứa em út là người trung tính. Mà trong sáu đứa con của Thạch Phương thì đứa thứ tư là người trung tính, hiển nhiên cũng là đứa được cưng chiều nhất nhà. Từ sau khi sinh ra, thằng bé luôn được Thiên Tuấn chăm sóc, không giống năm đứa khác đều bị ném cho người máy bảo mẫu hoặc người lớn hai nhà chăm sóc.
**********************Đến
nhà Thiên Tuấn, cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng của người trong nhà, Triệu Vân
Tiêu cười cười đi vào, gọi: “Thiên Tuấn”.
“Vân
Tiêu?”. Thiên Tuấn đang ôm nhóc tư bốn tuổi bước ra từ trong phòng, nhìn thấy
anh lập tức mỉm cười hỏi: “Ngọn gió nào thổi cậu tới đây hôm nay vậy”.
Vươn
tay ôm lấy nhóc Thạch Hoàn, Triệu Vân Tiêu yêu thương nói: “Có gì đâu, muốn tới
thăm cậu với con nuôi thôi”.
Thiên
Tuấn cho anh một ánh mắt xem thường, nói: “Cậu có sáu đứa con nuôi rồi, tính chừng
nào mới có con ruột đây”.
Triệu
Vân Tiêu cười khẽ đáp: “Hai năm nữa đi, chưa vội”.
Thiên
Tuấn lắc đầu: “Vân Tiêu, cậu đừng có đợi nữa, tớ còn muốn con nuôi của tớ với
con nuôi của cậu cùng nhau lớn lên mà. Hai đứa lớn nhà tớ đã 9 tuổi rồi, hai
năm nữa cậu mới sinh thì con cậu phải gọi hai nhóc con nhà tớ là chú đó”.
Triệu
Vân Tiêu bật cười: “Làm gì tới mức đấy”.
“Tớ
không nói lố, ý tớ là cậu nên sinh đi. Có người trung tính nào như cậu đã kết
hôn nhiều năm như vậy mà chưa có con không”. Nói tới đây, Thiên Tuấn kề sát tai
anh nhỏ giọng hỏi: “Hay là Minh Viễn nhà cậu “không được”?”.
Triệu
Vân Tiêu đẩy cậu ta ra, thấy bé tư trong lòng hình như không nghe thấy: “Anh ấy
tốt lắm, chỉ là hai đứa tớ không muốn có con sớm vậy thôi. Minh Viễn rất bận, tớ
không muốn anh ấy về nhà rồi còn phải chơi với con, nghe tụi nó ầm ĩ”.
Thiên
Tuấn nhún vai: “Đúng thật, Minh Viễn nhà cậu bận tới nỗi ngay cả A Cường cũng
biết. Mà tối nay ăn cơm ở đây đi. A Cường đi công tác, tối cũng không về”.
Đàn
ông nuôi gia đình đều vất vả thế này nhỉ. Tâm trạng Triệu Vân Tiêu vì mấy câu
này của Thiên Tuấn mà tốt hơn nhiều. Anh đáp: “Tối nay tớ qua thăm ba tớ, không
ăn đâu”.
“Vậy
cậu giúp tớ trông tiểu Hoàn một chút, tớ đi giao hàng”.
“Được”.
Thiên
Tuấn ở nhà luôn tràn đầy sức sống. Cậu ta ở nhà tự mở một cửa hàng online bán
trang sức cho người trung tính. Nhìn Thiên Tuấn gọi điện liên hệ với nhà cung cấp,
Triệu Vân Tiêu thấy mình thật thất bại. Thật ra anh rất muốn làm việc nhưng Lâm
Minh Viễn không cho. Lâm Minh Viễn cho rằng một người đàn ông nên chăm cho vợ mọi
mặt. Triệu Vân Tiêu luôn muốn mở một cửa hàng online bán thức ăn, lại chỉ có thể
suy nghĩ lại.
Bé
Thạch Hoàn ngoan ngoãn ngồi trong ngực Triệu Vân Tiêu chơi đồ chơi trí tuệ. Triệu
Vân Tiêu xoa đầu bé con, sờ sờ khuôn mặt phúng phính của bé, anh thật sự muốn
làm ba, rất muốn…
Nán
lại nhà Thiên Tuấn tới 5 giờ, Triệu Vân Tiêu tạm biệt rồi đến nhà cha mình. Lên
xe, anh gọi điện cho Lâm Minh Viễn. Di động của Lâm Minh Viễn lần này có người
bắt máy, Triệu Vân Tiêu nói với đối phương cha muốn bọn họ tối nay qua ăn cơm,
Lâm Minh Viễn khó xử nói : “Tối nay anh phải đi ăn với khách, không đi cùng em
được. Em xin lỗi cha giúp anh, cuối tuần anh sẽ về thăm ông ấy”.
“Dạ.
Tối uống ít rượu thôi”.
“Anh
sẽ chú ý”.
Không
hỏi Lâm Minh Viễn trước đó vì sao lại tắt điện thoại, Triệu Vân Tiêu lái xe đến
nhà cha. Ở nhà không chỉ có cha mà có cả bạn thân của y, chú Quách. Triệu Vân
Tiêu mang rượu ngon đến cho cha, còn tự tay làm chút đồ ngọt, thức ăn cho cha,
không nhịn được nhìn chú Quách thêm vài lần. Chú Quách là thuần nam tính, vẫn
chưa lập gia đình. Từ khi mẹ anh qua đời, chú Quách thường xuyên đến tìm cha.
Trong lòng, Triệu Vân Tiêu cũng hy vọng cha có thể tìm người bầu bạn một lần nữa,
sống một mình rất cô đơn. Xã hội bây giờ làm gì còn khái niệm đồng tính hay
không, dù là hai thuần nam tính vẫn có thể kết hôn.
Chú
Quách vào bếp nấu ăn, Triệu Vân Tiêu ở phòng khách trò chuyện với cha. Về đứa
con rể bận rộn tới nỗi không có thời gian về nhà dùng cơm này, Triệu Phú Cường
vẫn luôn canh cánh trong lòng, không chỉ vì Lâm Minh Viễn vắng mặt tối nay. Mười
lần dùng bữa với con trai, Lâm Minh Viễn đã năm ngày không tới. Triệu Phú Cường
vốn không thích con trai mình quen thương nhân, giờ thấy Lâm Minh Viễn bận như
vậy, Triệu Phú Cường hiển nhiên rất đau lòng cho con. Chẳng qua, lần nào cũng
như lần đấy, Triệu Vân Tiêu cứ khuyên cha nên hiểu cho Lâm Minh Viễn, hắn ta bận
rộn như vậy cũng vì muốn cuộc sống của hai người tốt hơn.
“Tiền
cứ kiếm vừa đủ là được, con có trợ cấp hằng tháng của chính phủ, cha cũng có tiền
lương, không cần con nuôi, hai đứa nhanh chóng sinh con mới là việc quan trọng”.
Đề tài lại chuyển tới chuyện con cái.
Quách
Hành Lỗi từ bếp ra lên tiếng khuyên: “Phú Cường, em đừng hối vợ chồng Vân Tiêu,
cứ để hai đứa tự quyết định. Vân Tiêu chỉ cần quyết định sinh thì ít nhất sẽ có
hai đứa, em cứ an tâm chờ làm ông là được”.
Quách
Hành Lỗi vừa khuyên, sắc mặt Triệu Phú Cường cũng không còn xấu như vừa rồi, nhưng
vẫn nói: “Chuyện con cái đừng kéo dài nữa đấy”.
“Dạ”,
Triệu Vân Tiêu chỉ có thể trả lời như thế.
Bữa
tối do Quách Hành Lỗi làm, Triệu Vân Tiêu cũng muốn ra tay nhưng bị ông đuổi ra
khỏi bếp. Ăn cơm xong, Quách Hành Lỗi cũng không cho Triệu Vân Tiêu rửa, ông dọn
bát đũa mang vào bếp. Triệu Vân Tiêu vốn muốn hỏi cha chuyện chú Quách, Triệu
Phú Cường đã thẳng thắn với con mình trước.
“Vân
Tiêu”, Triệu Phú Cường thoáng khựng lại rồi trầm giọng nói: “Cha… muốn cùng chú
Quách của con, đi đăng ký kết hôn”.
Triệu
Vân Tiêu trợn tròn mắt, sau đó trở lại vẻ bình tĩnh ‘quả nhiên là thế’. Thấy phản
ứng của con trai không quá gay gắt, Triệu Phú Cường an lòng một nửa, Quách Hành
Lỗi đang rửa chén trong bếp cũng vểnh tai lên. Triệu Phú Cường nói: “Chú Quách
của con vẫn luôn thích cha nhưng cha đã có mẹ con nên ông ấy mãi không nói gì. Ông
ấy vì cha mà không kết hôn, cũng không tìm người nào, mẹ con giờ đã không còn, cha…”.
“Cha”.
Triệu Vân Tiêu cắt ngang lời do dự của cha, nói: “Con có thể nhận ra chú Quách
rất tốt với cha. Chỉ cần cha thích, con sẽ không phản đối. Nói thật, có một người
bên cạnh chăm sóc cha, con thấy yên tâm hơn”.
Triệu
Phú Cường đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở một nụ cười thật tươi: “Cha biết con
sẽ không phản đối”.
Triệu
Vân Tiêu cười nói: “Chú Quách đã đợi cha nhiều năm như vậy, hai người mau sớm
đăng ký kết hôn đi. Con tin mẹ cũng sẽ rất vui”.
Triệu
Phú Cường ôm vai con trai, nói cảm ơn: “Cảm ơn con, Vân Tiêu”.
“Cha,
con chỉ muốn cha hạnh phúc”. Vì con yêu cha. Triệu Vân Tiêu ôm eo cha, khi còn
bé, anh thường xuyên tựa vào lòng cha như vầy. Nghĩ đến tình trạng cuộc sống
hôn nhân của mình hiện tại, Triệu Vân Tiêu vội nén xuống nét chua xót trong mắt.
Quách Hành Lỗi từ bếp bước ra, Triệu Vân Tiêu đùa: “Chú Quách, từ giờ có phải
con nên gọi người là ‘ba Quách’ không?”.
Trong
một gia đình, nếu có cha, người được gọi ‘ba’ là chỉ bên nữ. Quách Hành Lỗi
không để tâm nói: “Tùy con, con muốn gọi cái gì cũng được.” Ông ngồi xuống cạnh
Triệu Phú Cường, nắm chặt tay y: “Ta sẽ chăm sóc cha con thật tốt, dùng nửa đời
còn lại yêu thương ông ấy”.
“Con
tin”.
Thật
ra, cái anh muốn chính là một tình cảm đơn giản như vậy. Không nhất định phải
giàu có, mà là có thể cùng ăn cơm, trò chuyện với nhau. Đã bao lâu anh không
trò chuyện, tâm sự với Minh Viễn rồi?
Trở
về từ nhà cha, cả căn nhà vô cùng vắng lặng. Tắm rửa rồi ngồi trên giường đọc
sách tới 12 giờ, Lâm Minh Viễn vẫn chưa về, Triệu Vân Tiêu tắt đèn đi ngủ. Nửa
đêm lúc còn mơ mơ màng màng thì cảm giác được đệm hơi lõm xuống, Triệu Vân Tiêu
vốn đang trằn trọc lúc này mới yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ. Minh Viễn về rồi.
⋇
Sáng
sớm thức giấc, vừa mở mắt đã thấy gương mặt say giấc của Lâm Minh Viễn. Triệu
Vân Tiêu cố nén khao khát muốn rúc vào ngực đối phương, ngây người nhìn đối
phương một lúc lâu. May quá, Minh Viễn dù bận nhưng vẫn chú ý tới ăn uống,
không có tình trạng ốm đi. Đã 8 giờ, Triệu Vân Tiêu nhẹ nhàng bước xuống giường
làm bữa sáng. Triệu Vân Tiêu không để Lâm Minh Viễn mua người máy bảo mẫu,
trong nhà chỉ có hai người, việc nhà không nhiều lắm, một mình anh làm cũng được.
Nếu có người san sẻ việc của anh thì anh không biết mỗi ngày mình nên làm gì nữa.
Rửa
mặt xong xuôi, Triệu Vân Tiêu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Hiếm khi Minh Viễn ở
nhà, anh muốn làm cho hắn một bữa thịnh soạn. Hơn 9 giờ, có người từ trên lầu
đi xuống, Triệu Vân Tiêu ngồi chờ trong phòng khách lập tức đứng dậy: “Minh Viễn,
anh dậy rồi à”.
“Ừm,
em dậy mấy giờ thế?”, Lâm Minh Viễn ngáp một cái, bước đến hỏi.
“Khoảng
8 giờ. Hôm nay anh vẫn phải đến công ty sao? Gần đây anh mệt vậy rồi, nghỉ ngơi
ở nhà một ngày đi”.
Lâm
Minh Viễn vẫn còn ngái ngủ nói: “Không được, anh phải tới công ty. Gần đây đang
có dự án lớn, không thể vắng được”.
Triệu
Vân Tiêu có hơi thất vọng, nói tiếp: “Vậy ăn sáng đi, em làm xong rồi”.
“Ừ”.
Bưng
bữa sáng đặt xuống bàn, Triệu Vân Tiêu đã ăn rồi ngồi xuống đối diện Lâm Minh
Viễn nhìn hắn ăn. Lâm Minh Viễn hiển nhiên đang đói, há miệng ăn từng miếng to.
Do dự một lúc thật lâu, Triệu Vân Tiêu nói: “Minh Viễn, em muốn có con”.
Lâm
Minh Viễn đang ăn bánh bao ngẩng đầu, mày cau lại. Thấy vẻ mặt này của hắn ta,
Triệu Vân Tiêu cố nén chua xót trong lòng, nói: “Cha em cứ hối em, mà em cũng
muốn làm ba. Em ở nhà cũng chẳng làm gì, vừa khéo có thể chăm con”.
Nuốt
thức ăn trong miệng xuống, Lâm Minh Viễn nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói là
sau 30 tuổi mới nghĩ tới chuyện con cái sao? Hiện giờ anh bận rất nhiều viẹc, vừa
về nhà đã muốn nghỉ ngơi. Em của anh đã có con nên anh không có áp lực phải nối
dõi tông đường, em cũng đừng tự tạo áp lực cho bản thân. Chỉ cần chúng ta muốn
thì em sẽ có con nhanh thôi. Đợi anh rảnh rồi sẽ đưa em đi nghỉ phép”.
Triệu
Vân Tiêu không khỏi hỏi: “Minh Viễn, có phải anh không thích trẻ con không?”.
Lâm
Minh Viễn cúi đầu húp cháo, tránh né ánh mắt của Triệu Vân Tiêu, đáp: “Không
quá thích, cũng không quá ghét”. Sau đó hắn ngẩng đầu, “Anh đã quen lên kế hoạch
cho từng giai đoạn, không muốn xảy ra chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát”.
Triệu
Vân Tiêu thở dài trong lòng, thỏa hiệp một lần nữa: “Được rồi. Nhưng tuần này
anh phải cùng em về nhà ăn với cha bữa cơm”.
“Được.
Cuối tuần anh phải đi công tác, khoảng 10 ngày”.
“Đi
đâu vậy?”.
“Vài
chỗ thôi”.
“…”.
Nhận
ra Minh Viễn không muốn nói rõ, Triệu Vân Tiêu cũng không hỏi nhiều. Chuyện con
cái gác qua một bên, bàn cơm lại chìm trong tĩnh lặng. Triệu Vân Tiêu không tìm
ra đề tài để nói, mà Lâm Minh Viễn chuyên tâm ăn cơm hiển nhiên cũng không có ý
định nói. Cơm nước xong xuôi, Lâm Minh Viễn thay quần áo rồi đi. Triệu Vân Tiêu
ngồi trong phòng khách đọc sách, không có việc gì làm, cũng không muốn ra ngoài
mua sắm hay du lịch, việc giải trí duy nhất chỉ có đọc sách. Nhưng hôm nay chẳng
chữ nào lọt nổi vào đầu, anh bỗng cảm thấy cuộc sống thế này thật đáng sợ. Cuộc
sống hằng ngày của anh dường như trừ việc ngồi chờ Minh Viễn về nhà thì chẳng
còn gì khác. Anh muốn tìm việc gì đó để làm, lại không muốn cãi nhau với Minh
Viễn, nhưng anh thật sự không muốn sống thế này nữa.
Có
lẽ, anh nên trở lại công ty. Dù làm một chức vụ nhỏ xíu cũng không sao, còn tiếp
tục thế này thì sớm muộn anh cũng sẽ trầm cảm mất. Nếu Minh Viễn không đồng ý
thì anh lén tìm việc là được. Chỉ là, công việc mà người trung tính có thể làm
rất hữu hạn. Không phải kỳ thị giới tính mà là suy xét về mặt an toàn. Một người
trung tính đến làm việc ở nơi toàn là thuần nam tính thì chẳng khác nào cừu lạc
vào hang sói, mà sói thì dĩ nhiên sẽ không quan tâm anh có chồng hay không.
Muốn
làm liền làm, Triệu Vân Tiêu lên lầu thay quần áo rồi ra ngoài. Lái xe tới công
ty, đậu xe dưới tầng hầm, Triệu Vân Tiêu lại chần chừ. Minh Viễn gần đây bận
như vậy, anh còn lôi chuyện công việc làm phiền hắn, có ổn không? Hay là nhờ Thạch
Phương khuyên Minh Viễn cho anh đi làm, đến khi anh có con rồi sẽ từ chức hoặc để
anh mở một cửa hàng online. Trong lúc do dự, một chiếc xe thể thao dừng lại ở
chỗ trống cạnh xe anh. Triệu Vân Tiêu nhìn chiếc xe kia vài lần, thấy có hơi
quen mắt, sinh nhật năm ngoái hình như Minh Viễn có tặng anh một chiếc thế này.
Nhưng do anh không quen lái loại xe này nên đã đưa Minh Viễn dùng. Sau đó Minh
Viễn hình như không lái nó, mà anh cũng không hỏi chiếc xe đó đã đi đâu.
Người
trên chiếc xe thể thao nọ không xuống xe, Triệu Vân Tiêu cũng đang do dự có nên
lên tìm Minh Viễn hay không. Lấy di động ra, nhiều lần muốn gọi cho hắn nhưng lại
sợ quấy rầy đối phương làm việc. Chiếc xe bên cạnh hạ cửa kính xe, Triệu Vân
Tiêu đang rầu rĩ vốn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, cửa sổ vừa hạ xuống, anh
liền thấy được người bên trong, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặt trang điểm
nhẹ. Triệu Vân Tiêu chỉ nhìn đối phương với vẻ tán thưởng, mà cửa kính xe anh lại
có màu đen, không sợ đối phương phát hiện.
Người
này hình như đang chờ ai đó, tay cầm di động, ló đầu ra nhìn về phía thang máy.
Triệu Vân Tiêu cũng tò mò nhìn sang hướng đó, muốn xem cô gái xinh đẹp này đang
chờ ai, chắc là bạn trai rồi. Khoảng chừng mười phút, có một người bước nhanh về
phía này, chẳng qua khi Triệu Vân Tiêu nhìn thấy bộ dáng đối phương thì mặt anh
tức khắc cắt không còn một giọt máu. Đối phương vội vã lướt qua xe anh, không hề
để ý tới trong xe có một người mà hắn ta vô cùng quen thuộc. Đối phương lên xe
của cô gái, cửa sổ đóng lại, ô tô khởi động chạy đi.
Triệu
Vân Tiêu không biết mình đang làm gì, đợi đến lúc anh tỉnh táo lại thì phát hiện
mình đã bám theo sau chiếc xe kia! Trong lòng không biết phải nghĩ gì, cũng
không phát hiện mặt mình đã ướt đẫm mồ hôi. Tầm mắt Triệu Vân Tiêu dán chặt vào
chiếc xe kia, hai tay siết vô-lăng run lẩy bẩy. Chiếc xe thể thao nọ chạy vào một
khu chung cư, Triệu Vân Tiêu dừng xe lại.
Anh
đang làm gì?! Triệu Vân Tiêu ngơ ngác nhìn chính mình đang đẫm lệ trong gương
chiếu hậu. Anh nghĩ, chắc Minh Viễn đã quên anh lái xe gì, biển số xe bao nhiêu
rồi? Nếu không sao Minh Viễn lại không phát hiện ra anh khi đi ngang qua?
Không
biết đã lái xe về nhà thế nào, đến tận khi ngồi ngây người trên sô pha chừng một
tiếng, Triệu Vân Tiêu mới gật đầu với chính mình: Thảo nào Minh Viễn luôn tối khuya mới về; thảo nào Minh Viễn bao giờ cũng
đi công tác không về nhà; thảo nào Minh Viễn không muốn có con. Lòng đau
như cắt, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường. Triệu Vân Tiêu gọi vào di động
Minh Viễn, di động reo cả buổi mới có người bắt máy.
“Vân
Tiêu?”.
“Minh
Viễn, tối anh có về dùng cơm không?”.
“Chắc
không rồi. Anh đang họp, tối anh gọi cho em”.
“…Em
biết rồi.”
Cúp
điện thoại. Triệu Vân Tiêu lẳng lặng ngồi đó. Ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời
trong xanh, bầu trời trên đầu Triệu Vân Tiêu lại dày đặc mây đen. Anh… nên làm
gì bây giờ?
Ly
hôn với Minh Viễn, Minh Viễn nếu bị Sở quản lý Hôn nhân phát hiện hắn ta ngoại
tình thì cả đời này đừng nghĩ đến chuyện kết hôn có con nữa. Nhưng không ly hôn
thì anh làm sao đây? Nghĩ đến cha, nghĩ đến người mẹ đã mất, nghĩ đến nhiều năm
bên nhau của mình và Minh Viễn… Trong đầu Triệu Vân Tiêu vẫn không ngừng lóe
lên suy nghĩ: hèn chi Minh Viễn… không về nhà…
Lại
hơn 12 giờ, Lâm Minh Viễn mới về nhà. Triệu Vân Tiêu giả vờ ngủ đợi đến khi người
bên cạnh phát ra tiếng ngáy khẽ khàng thì chậm rãi xuống giường. Nhẹ nhàng đi tới
đầu giường bên kia, cầm lấy di động Lâm Minh Viễn để trên tủ đầu giường, Triệu
Vân Tiêu ra khỏi phòng ngủ. Tựa vào tường, anh mở di động Lâm Minh Viễn, lại
phát hiện có mật khẩu. Thử vài mật khẩu mà mình biết có thể Lâm Minh Viễn sẽ
dùng, Triệu Vân Tiêu cười tự giễu may mà Lâm Minh Viễn vẫn còn thói quen dùng số
điện thoại làm mật khẩu, cũng may Minh Viễn dùng mật mã số chứ không phải nhận
dạng mống mắt.
Kiểm
tra xong vài tin nhắn trong di động Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu quay vào
phòng, bỏ di động về vị trí ban đầu. Không trở về giường, Triệu Vân Tiêu ra khỏi
phòng ngủ, đến phòng khách.
—Minh Viễn, anh chuẩn bị
quà sinh nhật cho em chưa?
—Cuối tuần em sẽ biết.
—A, thật không thể đợi được.
Cuối tuần anh có thể ở cùng em thêm vài ngày không?
—Mười ngày sau đó của anh
đều thuộc về em. Bảo bối, xin lỗi em, để em phải uất ức rồi. Em cũng biết mà,
anh không thể ly hôn.
—Em biết, em hiểu mà, chỉ
cần trong lòng anh có em là được rồi.
Triệu
Vân Tiêu thấy mình xem đến đó rồi cũng không cần coi tiếp nữa. Ngồi trong phòng
khách tra thông tin cả đêm, hai mắt anh giăng đầy tơ máu. Về phòng thay quần áo
ra ngoài, Triệu Vân Tiêu rời đi trước khi Lâm Minh Viễn thức giấc, anh không muốn
gặp đối phương. Lang thang ở công viên gần đó chừng hai tiếng, đoán có lẽ Lâm
Minh Viễn đã đi rồi, anh mới quay về.
Về
nhà, quả nhiên Lâm Minh Viễn đã rời đi. Trên bàn trà có một mẩu giấy, là Lâm
Minh Viễn nhắn cho anh. Vân Tiêu, sao ra
ngoài mà không mang di động theo. Anh đi làm đây, tối nay có thể cũng không về
ăn cơm được, đừng chờ anh. Thứ bảy anh với em về thăm cha. Xé nát mẩu giấy
ném vào thùng rác, Triệu Vân Tiêu lên lầu dọn hành lý. Anh không muốn ở trong
cái nhà này thêm một khắc nào nữa. Dọn một vali quần áo đơn giản, Triệu Vân
Tiêu không lái xe mà gọi taxi tới chở anh ra sân bay. Mua vé tới khu T, Triệu
Vân Tiêu gọi điện cho cha mình.
“Cha,
con phải đến khu T đi du lịch, cuối tuần này con không về thăm cha được”.
“Du
lịch hả, đi đi, đi đi, một mình con thôi sao?”.
“…
Với Minh Viễn ạ, bọn con mới quyết định thôi”.
“À,
vậy thì tốt. Hai đứa cứ đi chơi đi, tranh thủ đưa luôn một bánh bao nhỏ về”.
Nước
mắt Triệu Vân Tiêu lặng lẽ rơi xuống.
“Nếu
có thể, con sẽ đưa về. Cha…”.
“Hửm,
sao thế?”.
“…Cha,
phòng của con bên đó, cha có thể giữ lại cho con không? Chờ con từ khu T về rồi,
con muốn về nhà hai ngày”.
“Được
chứ. Minh Viễn bận như thế, con cứ ở nhà với cha”.
“Cám
ơn cha”.
“Cha
con với nhau còn khách sáo làm gì chứ?”.
Sợ
mình nhịn không được mà khóc thành tiếng, Triệu Vân Tiêu nói thêm hai câu liền
cúp máy. Có người tới hỏi anh có chuyện gì vậy, một người trung tính ngồi khóc
trong sân bay, hiển nhiên làm nhiều người chú ý. Triệu Vân Tiêu chỉ nói là nhớ
cha, nhân viên công tác ở sân bay đưa anh tới phòng nghỉ dành riêng cho người
trung tính của sân bay, còn rót cho anh một ly trà nóng. Uống trà xong, Triệu
Vân Tiêu đã bình tĩnh hơn ngồi đợi chừng một tiếng, sau đó lên máy bay bay tới
khu T.
Đi
chừng hai tiếng mấy thì tới nơi. Triệu Vân Tiêu lên xe chuyên đưa đón người
trung tính, bảo tài xế chở anh tới một khách sạn tên là “Bán Hải”. Vì anh là
người trung tính nên khách sạn cho anh thuê phòng với giá thấp nhất, còn đưa
cho anh chút trái cây điểm tâm. Người trung tính chính là con cưng của cả thế
giới này, nhưng lúc này Triệu Vân Tiêu chẳng thấy sung sướng gì cả.
Nằm
trên giường của khách sạn, Triệu Vân Tiêu gọi cho Quách Hành Lỗi. Chuyện này
không thể giấu giếm lâu, anh phải sắp xếp trước. Anh sẽ không vờ như không có
gì xảy ra mà tiếp tục sống cùng Lâm Minh Viễn. Cho dù độc thân cả đời, anh cũng
không muốn chia sẻ người mình yêu với người khác, huống hồ, trong lòng Lâm Minh
Viễn đã không còn có anh. Triệu Vân Tiêu không khỏi tự giễu, chỉ e anh là một
trong số ít người trung tính có chồng ngoại tình.
Kể
hết chuyện của Lâm Minh Viễn với chú Quách, đối phương nghe xong quả nhiên cực
kỳ tức giận, Triệu Vân Tiêu cầu xin: “Chú Quách, chuyện này chú khuyên cha giúp
con. Dù chia tay, con cũng không muốn căng với Minh Viễn, có lẽ không thể làm bạn
bè nhưng cũng không cần phải làm kẻ thù. Con sẽ đệ đơn ly hôn với Sở quản lý
Hôn nhân, chỉ cần chứng minh con yêu người khác thì sẽ không ảnh hưởng gì tới
Minh Viễn. Chú Quách, xin người giúp con”.
“Nó
đối xử với con như thế, con còn lo cho nó làm gì chứ? Chuyện này nếu để cha con
biết nhất định sẽ đi liều mạng với nó!”.
“Chú
Quách, người giúp con đi!”. Triệu Vân Tiêu nghẹn lời, “Trở mặt thành thù với
anh ấy thì có ích lợi gì cho con đâu? Con yêu anh ấy, phải nói là từng yêu. Đây
là lựa chọn của con, chẳng thể trách ai. Thích ai đó, có lẽ sẽ có thời hạn,
Minh Viễn hẳn đã dùng hết thời gian ấy rồi. Anh ấy yêu người kia, vậy con sẽ
buông tay để bọn họ đến với nhau. Chú Quách, con còn trẻ, con vẫn có thể lựa chọn
cuộc sống của mình, Minh Viễn cũng thế. Buông tha cho nhau mới là lựa chọn tốt
nhất. Không thì dù có ly hôn, con cũng không thể nào thoát khỏi Lâm Minh Viễn
được”.
Quách
Hành Lỗi thở phì phò vài cái rồi nói: “Được, chú đồng ý với con. Chờ con về rồi
chú sẽ tìm một người khác phù hợp cho con. Nhưng Vân Tiêu à, con phải hứa với chú
Quách, vì cha con, con phải kiên cường lên. Có nhiều người tốt hơn Lâm Minh Viễn
gấp trăm lần. Chú Quách dám khẳng định, chỉ cần con ly hôn, người tới cầu hôn
nhất định sẽ chen sập cửa nhà con”.
“Chú
yên tâm, con sẽ ổn thôi. Con tới khu T giải sầu, tâm trạng tốt lên rồi sẽ về. Đến
lúc đó, chú nhớ khuyên cha giúp con”.
“…
Được. Hay là để chú với cha con tới khu T luôn”.
Thật
ra Triệu Vân Tiêu rất nhớ cha. Vào lúc này, cái anh cần nhất chính là được cha ôm
chặt vào lòng an ủi. Nỗi đau kìm nén trong lòng anh truyền tới bên kia đầu dây,
Quách Hành Lỗi nói: “Vân Tiêu, cuối tuần chú với cha con sẽ tới đó với con”.
“…
Thứ ba con sẽ về, mấy ngày tới, con muốn ở một mình”.
“Được.
Nhưng mỗi ngày con phải gọi cho chú, chú sẽ tạm thời giữ bí mật với cha con”.
“Dạ”.
Tâm
sự với Quách Hành Lỗi một lúc lâu, Quách Hành Lỗi cũng khuyên Triệu Vân Tiêu một
lúc. Sau khi cúp máy, tâm trạng Triệu Vân Tiêu đã không còn khó chịu như trước.
Dù là vì cha, anh cũng phải tiếp tục kiên trì.
Giám
đốc khách sạn và quản lý phòng cực kỳ quan tâm đến những người trung tính độc
thân vào ở. Không chỉ giảm cho Triệu Vân Tiêu 60% tiền phòng, còn miễn phí cả
ba bữa cơm mỗi ngày. Anh đi một mình nên giám đốc khách sạn còn cho hai bảo vệ
đến gác ở tầng của Triệu Vân Tiêu, để anh không bị những thuần nam tính khác tới
quấy rầy.
Ở
khách sạn ba ngày, Triệu Vân Tiêu hầu như ở trong phòng suốt ngày. Sáng hôm thứ
Hai, ngồi trong phòng ăn sáng xong, Triệu Vân Tiêu mang kính râm đội mũ đi ra sảnh
khách sạn. Ở khu tiếp khách, anh cầm một quyển tạp chí ngồi đợi. Gần 10 giờ, có
hai vị khách đi vào khách sạn, một nam một nữ. Hai người nhanh chóng làm thủ tục
nhận phòng rồi nắm tay nhau bước vào thang máy. Sau khi hai người rời khỏi, Triệu
Vân Tiêu mới đứng dậy trở về phòng.
Chuyện
ly hôn, Triệu Vân Tiêu không muốn hao tâm tổn sức, hay nên nói là anh không còn
sức lực để tìm Lâm Minh Viễn nói thêm gì nữa. Tin nhắn trong điện thoại Lâm
Minh Viễn nói hai người sẽ tới đây đi nghỉ, nên Triệu Vân Tiêu mới đến. Hôm nay
là thứ hai, là sinh nhật của cô gái kia, Triệu Vân Tiêu tránh mặt hai người, chờ
đến thứ Ba sẽ ngả bài.
Từ
khi phát hiện Lâm Minh Viễn ngoại tình, tinh thần của Triệu Vân Tiêu luôn rất
kém, chỉ ngắn ngủi vài ngày, anh đã gầy đi một vòng. Đêm nay lại là một đêm mất
ngủ đến rạng sáng, gọi điện cho phục vụ phòng nói anh sẽ dùng bữa ở nhà ăn, Triệu
Vân Tiêu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi sảng khoái rời khỏi phòng.
Đi
vào nhà ăn, Triệu Vân Tiêu chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Anh vừa xuất
hiện liền thu hút sự chú ý của một đám thuần nam tính độc thân trong nhà ăn.
Nhân viên phục vụ ở nhà ăn ngăn lại vài thuần nam tính muốn đến bắt chuyện, Triệu
Vân Tiêu lại như không để ý thấy, anh nhìn chằm chằm lối vào nhà ăn, thậm chí
phục vụ bưng đến cho anh món gì, anh cũng không chú ý tới.
Đợi
chừng một tiếng đồng hồ, người Triệu Vân Tiêu đợi cũng tới. Mà trong lúc chờ đợi,
anh không uống miếng nước nào, cũng không ăn gì. Toàn bộ nhà ăn có không đến mười
người trung tính, mà chỉ Triệu Vân Tiêu là đo một mình, hễ là thuần nam tính
chưa có bạn đời đều nhìn về phía anh. Đôi nam nữ bước vào nhà ăn sau khi chọn
chỗ xong thì phát hiện sự khác lạ trong nhà ăn. Hai người nhìn theo tầm mắt của
mọi người, không thấy thì thôi, vừa thấy, mặt mày cả hai lập tức biến sắc, mà vị
thuần nam tính kia lập tức đứng lên, mặt hoảng sợ.
Triệu
Vân Tiêu đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi anh rời đi, người đàn ông nọ mới vội
vàng đuổi theo, mà mặt mày cô gái kia cũng tái mét, không biết làm gì. Cảnh tượng
này khiến rất nhiều người chú ý tới, có vài nam tính độc thân lớn gan gọi phục
vụ tới, bảo bọn họ tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.
Đến
vườn hoa nhỏ trong khách sạn, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Chỉ chốc
lát sau, Lâm Minh Viễn vội vàng đuổi theo cũng đến. Hắn ta giảm tốc độ, bước chầm
chậm tới trước mặt Triệu Vân Tiêu, lần đầu tiên đứng trước Triệu Vân Tiêu mà
không biết phải nói gì.
“Ly
hôn đi”, Triệu Vân Tiêu cúi đầu nhìn chân mình, bình tĩnh lên tiếng.
Lâm
Minh Viễn vội vàng nói: “Vân Tiêu, em nghe anh giải thích đã!”.
Triệu
Vân Tiêu vẫn cúi đầu: “Minh Viễn, đừng để tôi nghĩ anh là một người đàn ông vô
trách nhiệm. Hôm đó tôi tới công ty tìm anh, đã thấy anh lên xe cô gái đó trong
bãi đỗ xe. Mà xe tôi, đậu ngay bên cạnh xe cô ta, anh lại không hề nhận ra”.
Lâm
Minh Viễn ngồi xổm xuống, gấp gáp muốn giải thích, Triệu Vân Tiêu thản nhiên hỏi:
“Bắt đầu từ năm ngoái sao?”.
Lâm
Minh Viễn nuốt cổ họng khô rát, chột dạ nói: “Xin lỗi em, Vân Tiêu, anh chỉ là,
là…”.
“Anh
yêu cô ta, cô ta là bảo bối của anh”. Triệu Vân Tiêu đưa mắt nhìn, ánh mắt ấy
khiến Lâm Minh Viễn hoảng hốt, “Xin lỗi, tôi đã lén xem di động của anh, biết
hôm nay hai người đến đây nên tôi ở đây chờ. Tối nay tôi sẽ bay về, tôi sẽ nói
là mình đã yêu người khác, như thế về sau anh vẫn có thể kết hôn. Minh Viễn, gặp
gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đi, đừng để ký ức của tôi về anh càng lúc càng tệ”.
Lâm
Minh Viễn há miệng, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ còn ba chữ: “Xin lỗi
em…”. Triệu Vân Tiêu đứng lên, rời đi không ngoái đầu lại, không để Lâm Minh Viễn
nhìn thấy nước mắt tan nát cõi lòng của mình.
Rời
khỏi vườn hoa, Triệu Vân Tiêu về phòng dọn hành lý. Anh đã đặt vé, bay lúc 10
giờ tối. Vì không chắc lúc nào thì gặp được Lâm Minh Viễn nên Triệu Vân Tiêu đã
đặt chuyến tối. Chẳng qua anh vẫn trả phòng sớm, ở đây chỉ làm anh nghĩ tới Lâm
Minh Viễn và cô gái kia. Thời gian còn sớm, Triệu Vân Tiêu gửi hành lý ở quầy lễ
tân, rời khỏi khách sạn với chiếc túi đeo vai. Gần đây có một cái hồ tự nhiên,
anh muốn đến xem một chút. Trên sách có nói, lúc tâm trạng không tốt thì nên ngắm
cảnh đẹp.
Cả
ngày hôm qua gần như không ăn gì, sáng cũng chỉ uống chút nước. Triệu Vân Tiêu đói
nhưng không có tâm trạng, nhìn thấy thức ăn còn muốn nôn. Anh nghĩ, có lẽ Lâm
Minh Viễn thích phụ nữ. Tuy người trung tính có thể sinh dục nhưng so ra thì phụ
nữ vẫn đẹp hơn, vóc người cũng tốt hơn. Cha Lâm Minh Viễn là người trung tính, nhưng
anh của hắn ta cưới phụ nữ, nghe nói cha và ba của hắn ta đều cực kỳ không hài
lòng. Anh trai hắn ta sau khi kết hôn thì cũng không liên lạc với gia đình nữa,
có lẽ vì áp lực đó nên Lâm Minh Viễn mới cưới anh. Nhưng tại sao lại là anh chứ?
Triệu Vân Tiêu không muốn mình sa vào lối nghĩ tiêu cực nhưng thật sự rất khó.
Đầu
có hơi choáng váng, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống tảng đá bên hồ. Hồ nước trong veo
thấy đáy, ánh mặt trời chiếu xuống làm phản chiếu những tia sáng lắp lánh.
Trong nước có gì đó di chuyển, Triệu Vân Tiêu khom người vươn tay xuống hồ, đột
nhiên trước mắt trở nên choáng váng, đầu lao thẳng xuống. Ngay phút giây đó,
Triệu Vân Tiêu còn hoang mang: Nước ở rìa
hồ sâu đến vậy sao?
“Có
người rơi xuống nước!”.
Thấp
thoáng nghe thấy tiếng ai đó hô hoán, Triệu Vân Tiêu cố gắng muốn bơi lên bờ,
nhưng cơ thể lại càng lúc càng mềm nhũn, sau đó, không còn ý thức nữa.
Cha…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét