Edit + Beta: Carly
Du Nhạc Nguyên vất vả giải quyết vấn
đề công nhân của cả công viên giải trí, kết quả lại đụng tới cái đôi làm mình
khó chịu này. Nguyên đại thần cảm thấy hơi ngứa tay muốn giết người.
“Ta hình như đã nói với hai người, chỉ
có thể đưa ra một câu trả lời?”. Du Nhạc Nguyên khó chịu ngồi trên ngai vàng,
chống tay nhìn họ: “Nói thế có khác gì chưa nói không? Đầu bị lừa đá rồi hả?”.
Tống Kha và Tuyết Nữ nghe Du Nhạc
Nguyên nói thế đều rét run, mà Tuyết Nữ nhớ đến việc trước đó mình không nghe
theo vị này, suýt nữa còn bị giết, sắc mặt tức thì trắng bệch, lập tức dứt
khoát cưỡng chế kìm Tống Kha xuống, nói với Du Nhạc Nguyên: “Đại nhân! Tôi sẽ giao
tuyết đan ra! Sau này vĩnh viễn làm tôi tớ cho ngài, xin ngài hãy cứu anh ấy.
Chúng ta cứ làm vậy đi, cuối cùng anh ấy sẽ hiểu thôi”.
Tống Kha nghe thế, hai mắt liền ửng đỏ,
anh ta muốn vùng vẫy lại phát hiện không ăn thua, chỉ biết ra sức lắc đầu với
Tuyết Nữ.
Du Nhạc Nguyên cho rằng nếu còn tiếp
tục thế này thì có khi y sẽ giết người thật mất, Tuyết Nữ đã nói vậy, y cũng gật
đầu: “Cứ vậy đi”. Dù sao cũng chẳng khác gì.
Ngay khi Du Nhạc Nguyên chuẩn bị ra
tay, Tống Kha không biết lấy đâu ra sức lực mà hộc máu đen rồi giữ Tuyết Nữ lại,
bộ dáng lúc này của anh ta có hơi đáng sợ, trên người dày đặc quỷ khí. “Tôi tuyệt
đối sẽ không để ngài làm tổn thương đến Tuyết Nữ, cũng sẽ không dùng mạng của
cô ấy để cứu mình! Tôi đã có lỗi với cô ấy nhiều lắm rồi, nếu, nếu nhất định phải
làm vậy thì chẳng bằng để tôi chết với cô ấy đi!”.
Du Nhạc Nguyên dừng tay, lạnh lùng
nhìn Tống Kha: “Cậu nghĩ tôi làm miễn phí à? Muốn chết là chết, muốn sống là sống?”.
Du Nhạc Nguyên tức thì bật cười: “Tên ngu xuẩn, chết có đôi khi còn tốt hơn là
sống. Nếu cậu đã không nghe lời thì…”.
“Đại nhân, đừng! Đại nhân! Đại nhân!
Anh, anh ấy, a, anh Kha chính là người quản lý lúc trước!”. Tuyết Nữ nghe Du Nhạc
Nguyên nói thế thì suýt bị hù chết, nghĩ ngợi một lúc lâu, chợt nhớ ra y muốn
tiếp nhận công viên giải trí này, vì thế cô cả gan tìm đường sống: “Anh Kha có
thể quản lý công viên, có thể giải quyết rất nhiều việc! Lúc trước công viên bị
rất nhiều người than phiền khiếu nại nhưng anh Kha đều giải quyết êm xuôi hết!
Tôi, tôi nhớ có rất nhiều công viên giải trí vì không giải quyết tranh chấp ổn
thỏa nên ngày càng sa sút, cuối cùng phải đóng cửa, nên, nên anh Kha rất hữu
ích! Ngài giữ lại mạng anh ấy đi, anh ấy cũng có thể làm việc cho ngài giống tôi,
với lại, ảnh không cần lương!!”.
Tuyết Nữ nói một hơi dài, tay giữ Tống
Kha cũng run cả lên. Tống Kha nghe Tuyết Nữ nói vậy cũng cắn răng ngẩng đầu: “Đại
nhân, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh. Một, một nhân vật lớn
như ngài, không thể lúc nào cũng chăm chăm quản lý công viên đúng không! Hơn nữa,
nếu sau này công viên giải trí được đánh giá tốt, tôi cũng có thể làm quảng cáo
với phỏng vấn tuyên truyền! Tôi còn có thể đàm phán với các đối thủ cạnh tranh
muốn đầu tư. Mấy việc đó đều là những chuyện rất phiền phức…”.
Ánh mắt Du Nhạc Nguyên nhìn họ cuối
cùng không giống như nhìn chó chết nữa.
Y khựng lại, quay đầu sang, thư ký Thục lập tức bước tới: “Ngài có việc gì cần giao phó sao?”.
“Những thứ cậu ta vừa nói là thật
sao? Sẽ có nhiều người muốn dùng bữa với ta, thương lượng chuyện đầu tư? Còn có
rất nhiều tranh chấp nữa?”, Nguyên đại thần nói với vẻ chán ghét.
Trán thư ký Thục đổ một giọt mồ hôi, rồi thận trọng đáp: “Chuyện này, đúng là có thật, nhưng ngài không cần phải tự mình giải quyết. Cứ tìm một người tài giỏi làm giám đốc quản lý là được”.
Du Nhạc Nguyên nghe hai chữ ‘tài giỏi’
kia thì hỏi: “Lão Chương, lão Đới với cậu có thể làm giám đốc quản lý không?”.
Lưng thư ký Thục đã ướt đẫm mồ hôi: “Xin lỗi sếp, không được QAQ. Chuyên ngành của tôi không phải cái này, cũng không có kinh nghiệm”.
Tống Kha và Tuyết Nữ siết tay, nhìn
thấy hy vọng.
Du Nhạc Nguyên nhìn họ: “Cậu thật sự
có thể xử lý tốt?”.
Tống Kha vội gật đầu: “Có thể! Tôi là
người lành nghề! Hơn nữa, tôi có bằng Thạc sĩ kép về quản lý và kinh tế! Giàu
kinh nghiệm trong rất nhiều việc! Còn không cần lương!”.
Nguyên đại thần vẫn trơ mặt: “Nhưng trước
đó cậu đã phá sản. Chỗ này chính là công viên giải trí mà cậu từng kinh doanh đến
phá sản đấy”.
Mặt Tống Kha cứng lại, hơi đỏ lên,
sau đó Tuyết Nữ bước đến giải thích: “Đại nhân, việc đó không trách anh ấy được.
Người thường vốn dĩ không thể quản lý được công viên này! Hơn nữa, tôi còn hơn
mười lần gây rắc rối cho ảnh…”. Giọng Tuyết Nữ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng áy
náy cúi đầu với Tống Kha. Tống Kha xoa đầu cô, bây giờ anh ta rất vui, không cần
phải xin lỗi.
Du Nhạc Nguyên ngẫm lại thấy cũng
đúng, vì thế giơ tay làm động tác bắt lấy với Tống Kha. Tống Kha thấy cơ thể chợt
nhẹ đi, ngẩng đầu xem thì thấy trong tay của người đối diện là thứ gì đó đen xì
đang gương nanh múa vuốt. Mặt mày tức thì cắt không còn giọt máu.
“Cậu đã có ích lại không cần lương, hừm, vậy thì từ giờ cậu chính là tổng giám đốc của công viên giải trí Sơn Hải, quản lý tất cả mấy chuyện phiền phức. Nếu không thể tự giải quyết chuyện của đám yêu ma thì tìm lão Chương, lão Đới. Còn nếu hai người họ cũng không thể xử lý được thì tìm thư ký Thục, ta sẽ giải quyết”.
Tống Kha vẫn còn hơi ngáo ngơ, Tuyết
Nữ đã lại bật khóc vì vui mừng: “Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”.
Du Nhạc Nguyên nhìn luồng quỷ khí
trong tay, sau khi duỗi tay bóp nát thì nhìn sang Tống Kha: “Cậu nói, hai kiếp
trước của cậu đều bị cùng một đạo sĩ sửa lại ký ức?”.
Tống Kha vừa nghe y nhắc tới liền nổi
giận, phẫn nộ gật đầu: “Vâng!”.
“Vậy ký ức mấy kiếp trước đó đều
không sao? Nó thế nào?”.
Mặt Tống Kha cứng lại, sau đó gian
nan đáp: “Trừ kiếp đầu tiên được chết già, thì chín kiếp sau đó, bất kể làm gì,
tôi cũng sẽ thất bại. Nhưng ngay lúc sắp chết vì nghèo túng thì sẽ luôn tìm được
việc tiếp tục kế sinh nhai, rồi lúc sắp giàu thì lại nghèo”. Tống Kha cười cay
đắng: “Sau bốn mươi tôi còn sẽ bệnh nặng, là bệnh mãn tính khó chữa nữa, mỗi bệnh
lao đã mắc hai lần rồi, đến năm tám mươi tuổi thì chết. Có lẽ đó là báo ứng vì
đã phụ lòng Tuyết Nhi”.
Du Nhạc Nguyên nghe anh ta kể xong
thì ánh mắt tối đi, mà Tuyết Nữ lại vừa hoảng sợ vừa tức giận, mặt mày như thể ngay
giây tiếp theo sẽ ăn thịt người ta.
“Không thể nào —!! Anh có số giàu
sang phú quý, mệnh trường thọ! Tổ tiên anh và chính anh đều có đại công đức [28],
sao lại có số phận như vậy được!!”.
[28] công đức: nôm na là có tâm trong sạch, thanh tịnh; là những hành động cho đi, giúp đỡ (Bố thí), sống
và làm việc theo đạo đức (Giới hạnh), và tu tập phát triển tâm (Thiền tập); có được
từ tâm và ý của người lúc làm việc đúng đắn.
Tống Kha ngơ ngác trong phút chốc, mà
Du Nhạc Nguyên lại chống cằm, dần nở nụ cười: “Có chút thú vị đấy. Cái tên ngu
xuẩn nhà cậu, bị người ta đánh cắp công đức mệnh giàu sang những chín kiếp. Sống
được tới bây giờ đúng là không dễ dàng~”.
Tống Kha khiếp sợ há hốc mồm, bị đám
yêu ma vây quanh thầm cười nhạo. Tên đáng thương này, đầu óc còn úng hơn bọn hắn
nữa.
*****************
Chương 15:
Tống Kha cảm thấy, mình sống nhiều
năm như thế, dù không tới mức sõi đời nhưng cũng gần giống vậy. Dù thế nào thì
anh ta cũng là kẻ giàu có lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng có giá trị hơn
chục tỷ đấy. Tuy sau đó anh ta thất bại, suýt nữa phá sản phải nhảy lầu nhưng
chỉ do một vài nguyên nhân khách quan thôi, năng lực và IQ của anh ta tuyệt đối
không có vấn đề.
Nhưng bây giờ, bị một đám yêu ma quỷ
quái nhìn mình với ánh mắt như nhìn một kẻ thiểu năng, Tống Kha bốn mươi tuổi
dù mặt có dày mấy cũng bắt đầu tự nghi ngờ mình. Có lẽ IQ của anh ta thật sự
hơi… có chút vấn đề?
Tống Kha bị tẩy não không biết phải
nói gì, Tuyết Nữ lại quỳ xuống với Nguyên đại thần: “Đại nhân, tên đạo sĩ đó thật
ác độc, cầu ngài cứu mạng!”.
Du Nhạc Nguyên phất tay với Tuyết Nữ:
“Lúc ta bóp nát Ôn Quỷ [29], mấy thuật pháp mà
ông ta hạ lên Tống Kha cũng phản tác dụng rồi. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì
chết, Tống Kha đã không còn trở ngại nữa. Hơn nữa, loại thuật pháp này một khi
cắn trả thì sẽ càng lúc càng nặng, sau này cơ thể Tống Kha sẽ cực kỳ khỏe mạnh,
số mệnh hưng vượng. Điều cô cần lo bây giờ không phải là mệnh của cậu ta, mà là
tên đạo sĩ đó có đến tìm cậu ta nữa hay không. Suy cho cùng, dù là tà ma ngoại
đạo sống hơn tám trăm năm thì cũng không thể nào gánh được hậu quả bị số mệnh mấy
đời cắn trả”.
[29] [瘟鬼] ôn trong ôn dịch, bệnh dịch
Tuyết Nữ nghe thế, ánh mắt tức thì lóe
lên hận thù, lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Đại nhân yên tâm, tôi sẽ bảo vệ
anh Kha… Nếu, nếu…”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Ta luôn rất bao dung với công nhân của mình. Nếu cô không giải quyết được tên đạo sĩ đó thì tìm thư ký Thục. Ngoài ra, ta phải nhắc một chút, tên tà đạo đó ắt hẳn có ít nhất một cách để liên thông với quỷ giới địa phủ. Bằng không, không thể nào mỗi lần Tống Kha chuyển thế đều đồng ý dâng phúc vận của mình cho người khác để tìm cô được”.
Tuyết Nữ gật đầu: “Cảm ơn đại nhân, đại
nhân an tâm!”.
Du Nhạc Nguyên nhìn Tuyết Nữ và Tống
Kha nắm tay nhau, nghĩ một chốc rồi nói: “Hai người có thể vào sống ở ký túc xá
nhân viên. Tuy Tống Kha không có lương nhưng mỗi tháng Tuyết Nữ có thể nhận một
luồng sinh linh khí để tu luyện. Đương nhiên, nếu cả hai thật sự không còn tiền
thì đi mua xổ số đi. Tống Kha bây giờ là kiểu đi đâu cũng nhặt được tiền đấy”.
Tống Kha ngây ra, sau đó thật sự bắt
đầu nghiêm túc suy xét có nên mua xổ số hay không. Dù sao kể từ hôm nay, anh ta
không những làm không công cho người ta, mà còn phải nuôi gia đình nữa. Tuy anh
ta có biệt thự với chút tiền nhưng vẫn phải đầu tư một chút mới không hoang
mang, luống cuống.
Tống Kha và Tuyết Nữ vô cùng phấn khởi
dọn vào lầu một khu ký túc xá nhân viên. Cả hai quyết định, trong ba tháng Tuyết
Nữ làm việc thì sẽ sống ở đây, khi cô không đi làm thì Tống Kha và Tuyết Nữ sẽ
về biệt thự ở. Thế giới hai người vẫn tốt hơn mà.
Trong lúc đó, Du Nhạc Nguyên nhìn đám
yêu ma đã tụ lại trước mặt, ngai vàng sau lưng tự động biến thành bộ bàn ghế
văn phòng cao cấp màu xanh biển. Y gõ gõ lên bàn: “Yên nào. Đăng ký hết chưa?
Nói xem các cậu có ý tưởng gì với khu Thần thoại Hoa Quốc với khu Tương lai giả
tưởng không? Ý kiến hay sẽ được thêm phúc lợi, mỗi tháng thêm một luồng sinh
linh khí”.
Khoảng hai trăm sáu mươi loại yêu ma
quỷ quái ở đây, toàn những kẻ hoặc hay sinh sự, hoặc khôn lanh cực kỳ, chẳng ai
ngu ngục hỏi y sinh linh khí là gì. Ai nấy đều đứng nghiêm, cười ngọt ngào lấy
lòng.
“Lão đại, tôi và tứ linh đã dò xét
toàn bộ công viên. Có tổng cộng bốn tên không nghe theo chúng ta, lần lượt ở
vùng tây bắc của khu Thần thoại và khu Tương lai, cùng với vùng đông bắc của
khu Tương lai và khu Thế giới nước; mạnh ngang ngửa tứ linh. Chúng tôi nghe lệnh
của ngài, không dùng sức mạnh cưỡng ép chúng, nhưng đã cảnh báo sau khi khai
trương thì không được ra tay với du khách”. Lão Chương bước lên báo cáo trước: “Còn
lại hai trăm sáu mươi sáu người cực kỳ sẵn sàng cống hiến cho lão Đại. Tôi đã
nói rõ sau này bọn họ phải làm gì rồi, mọi người đều nghĩ ra rất nhiều trò thú
vị!”.
Du Nhạc Nguyên nghe thế thì nhướng
mày: “Hửm? Đều có sao? Lần lượt nói ta nghe xem!”.
Vì thế một con yêu quái tóc xanh, miệng
to răng nhọn bước tới trước: “Đại nhân! Tôi là Tóc Xanh, bản thể là rùa lông
xanh! Tôi thấy khu Thần thoại có thể tạc một tượng rùa khổng lồ, trước tượng đặt
một bàn thờ, cho du khách đến khấn bái, để họ trải nghiệm cảm giác dâng hương
thời xưa!”.
Vừa nói xong, Du Nhạc Nguyên còn chưa
kịp trả lời, một tên tóc đỏ đã tát bay quỷ lông xanh đi: “Ngươi cho người ta
vào chơi hay tới bái lạy hả! Đúng là chả biết gì cả!”.
“Đại nhân, tôi thấy khu Thần thoại có
thể cho các loài yêu quái khác nhau trong thần thoại bắt tay với nhau. Ví dụ
như có thể khoanh một khu để hồ ly tinh chơi trốn tìm với mọi người, ai tìm được
tất cả hồ ly tinh sẽ được thưởng! Rồi lại khoanh một vùng, xây một nhà ma hàng thật
giá thật! Sau đó làm một đu quay khổng lồ, cho mấy tên biết bay đẩy cho khách
chơi!”.
Du Nhạc Nguyên lập tức nhìn người tóc
đỏ kia, ba trò này không tệ. Các yêu quái khác cũng gật đầu tán thành, vài người
xung phong đến nhà ma, cam đoan không hù chết không lấy tiền; vài người khác tỏ
vẻ rất thạo đẩy đu quay, đẩy quay vòng được luôn! Còn làm được một lúc ba cái!
“Cậu là?”.
“Thưa đại nhân! Tôi là Tóc Đỏ, là hồ
ly tinh!”.
Du Nhạc Nguyên nhìn người thanh niên
tóc đỏ có ngoại hình không tệ, gật đầu nói: “Được, cậu có thể tập hợp các yêu
ma đồng ý tham gia ba trò này để bắt đầu xây dựng. Sau đó nếu thông qua đợt kiểm
tra thị sát thì lương hằng tháng sẽ được tăng gấp đôi”.
Tóc Đỏ kích động đến lộ cả đuôi, mau
chóng gật đầu rồi vẫy tay, khoảng hơn ba mươi yêu ma lập tức đi theo cậu ta, hiển
nhiên đã bàn bạc xong hết rồi.
Du Nhạc Nguyên quay đầu: “Còn ý tưởng
nào khác không?”.
Các yêu ma còn lại tỏ vẻ, bọn họ thật
sự đã động não lắm rồi nhưng khó quá! Sống bao nhiêu năm nay, ngày nào cũng chỉ
nghĩ xem ăn thịt người hay hút tinh khí con người ra sao, giờ phải nghĩ cách để
người ta vui? Não không đủ dùng ỌAỌ.
Du Nhạc Nguyên đợi một lúc lâu vẫn không thấy
ai lên tiếng, ngay lúc y định hỏi ý định về khu Tương lai giả tưởng thì có một
tên da đen, toàn thân dày đặc ma khí mở miệng: “Hơn trăm năm trước, có một trò
chơi rất nổi tiếng, tôi thấy có thể lấy làm thực cảnh”. [30]
[30] thực cảnh [实景]: nôm na là cảnh thực ngoài trời, kiểu như dùng cảnh thực trong quay phim đó, khác với cảnh nền mô phỏng trên sân khấu, quy mô cực lớn (ai có cái giải thích đơn giản dễ hiểu hơn thì mách tui huhu). [Nguồn: zdic.net]
Kiểu thế này,
biểu diễn trên cảnh thật ngoài trời
“Hửm? Là trò gì?”.
“Nghe nói tên là Đại Phú Ông [31]…
Cho người chơi di chuyển trên các ô vuông, sau đó đổ xí ngầu, đi vài bước sẽ có
ô May mắn hoặc Xui xẻo, ai đến trước thì thắng”. Tên da đen nói: “Hơn trăm năm
trước, tôi từng thấy có người mê trò này xong chơi tới chết luôn”.
[31] Đại Phú Ông
là tựa game do NetEase (Trung Quốc) và Softstar (Đài Loan) hợp tác phát triển
năm 2016, mô phỏng theo trò chơi Cờ tỉ phú.
Khóe miệng Du Nhạc Nguyên giật giật:
“Đây là khu Thần thoại đấy”.
Hắn ta nhanh chóng bổ sung: “Có thể
thay đổi thành phiên bản tu tiên! Người thắng cuối cùng có thể trải nghiệm cảm
giác phi thăng thành tiên! Trong quá trình chơi sẽ được các yêu quái trong thần
thoại hỗ trợ! Thể nghiệm niềm thích thú khi chiến đấu!”.
Du Nhạc Nguyên lại thấy ý tưởng này
không tệ. Sau đó một mỹ nữ có tướng mắt mèo [32] bên cạnh
bước lên nói: “Phiên bản tu tiên đa phần thu hút nam giới, chúng ta có thể phát
triển thêm phiên bản phi tần hậu cung thăng phẩm cấp – nghe nói con gái phụ nữ
bây giờ đều thích thể loại này”.
[32] tướng mắt
mèo [猫儿眼]:
Hình dáng trông tương tự như mắt mèo, đầu và đuôi mắt nhọn, có hai mí rõ rệt và
nhãn cầu trung bình; tròng đen có màu hơi ngả vàng.
“Được. Cả hai chọn người rồi khởi
công đi, khoanh hai khu lớn. Lương cả hai cũng tăng gấp đôi”. Miêu Nữ và tên da
đen hào hứng rời đi. Dự án của cả hai lớn nên dẫn đi chừng trăm người.
Bản thân Du Nhạc Nguyên cũng khá hài
lòng. Chỉ những trò này thôi đã rất hút khách, y có thể thêm thắt một chút. “Giống
với đường thủy và thuyền được áp dụng toàn bộ ở Thế giới nước, tất cả đường đi ở
khu Thần thoại đều sẽ làm thành những đám mây trôi lơ lửng cách đất hai mươi
centimet, những nơi cao có thể dùng thang mây để đi lại, đó là điểm đặc sắc. Còn
đường ở thế giới giả tưởng, toàn bộ biến thành ván trong suốt, lúc đi qua sẽ hiện
lên dấu chân, ai làm được?”.
“Tôi tôi tôi! Tôi biết làm thang!”.
“Tôi có thể mô phỏng ván!”.
Lại hai mươi người rời đi. Sau này họ
sẽ là công nhân bảo trì đường kiêm tạp vụ của công viên giải trí, cũng có thể
là nhân viên cứu trợ khi cần thiết. Ai có bản lĩnh còn có thể mở quầy hàng ăn uống,
quá tuyệt.
“Được rồi, còn lại hơn trăm người các
cậu sẽ phụ trách khu Tương lai giả tưởng. Có ai có ý kiến gì không?”.
Chẳng ai hé răng. Cả đám bây giờ cực
kỳ hận sức tưởng tượng kém phong phú của mình, cũng cực kỳ ghen tị với mấy tên nghĩ
ra kia!
Du Nhạc Nguyên cũng biết chẳng thể làm
khó đầu óc của bọn hắn được, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Khu Tương lai giả tưởng
chia làm ba khu lớn đi. Một khu làm chủ đề đại chiến vũ trụ. Các cậu tự lên mạng
quang tìm hiểu về hình dáng của tàu chiến vũ trụ, sau đó mỗi người làm ra vài
chiếc tự mình điều khiển, cho khách ngồi bên trong chơi chiến tranh giữa các vì
sao. Khu thứ hai là khu thám hiểm vũ trụ, để khách tự lái thuyền bay qua các
chướng ngại vật giữa các vì sao khác nhau, cũng có thể chọn bay khắp thế giới.
Khu cuối cùng mô phỏng lại quá trình hình thành và phát triển của Trái Đất
trong các thời kỳ khác nhau, cho phép mọi người đứng bên trong như thể chính họ
tham gia vào quá trình đó vậy. Đại sảnh làm thành hình cầu, làm lớn chút để chứa
được nhiều người là được”.
Hơn trăm yêu ma quỷ quái còn lại đứng
nghiêm không dám lơ đễnh, tỏ vẻ nhất định sẽ lên mạng tìm hiểu kỹ rồi làm thật
hoành tráng! Mà mấy tên rời đi cuối cùng bọn họ lại được nghe chút thông tin:
“Cuối cùng, sẽ có tổng kết hằng tháng và hằng năm, khu nào thu hút nhiều khách
nhất thì toàn bộ nhân viên khu đó sẽ được thưởng thêm một luồng sinh linh khí”.
Ngay tức khắc, toàn bộ đám phi nhân
loại như bị tiêm máu gà [33], bọn hắn nhất định
phải thành quán quân! Quán quân!
[33] Đả kê huyết
[打鸡血]:
phương pháp phản khoa học trị bách bệnh, cường thân kiện thể - cải tử hoàn sinh
của những năm 1960 (thời cách mạng văn hóa tại Trung Quốc). Trong thời hiện tại
thường dùng để mỉa mai về hành vi đột ngột biểu hiện cảm xúc một cách thái quá.
[Nguồn: Baidu]
Du Nhạc Nguyên mỉm cười nhìn dáng vẻ
của bọn hắn. Năm ngày sau công viên giải trí của y ắt hẳn sẽ được xây dựng
xong. Y rất chờ mong thời điểm nó khai trương.
**************
Chương 16:
Sau khi bàn bạc xong phương hướng xây
dựng bốn khu của công viên giải trí Sơn Hải, Du Nhạc Nguyên dời mắt về phía khu
trung tâm lớn nhất công viên, có vị trí tốt nhất đang bị rào hàng rào đặc biệt
lại, đồng thời cũng là địa bàn của tên đại ma vương kia.
Du Nhạc Nguyên hơi tò mò về hắn. Bởi
hắn có cái mùi mà y vừa quen thuộc, vừa chán ghét. Có điều, theo y thì với bản
lĩnh lúc trước của tên kia, cho dù là trong thời Mạt pháp [34], hắn cũng
có thể xé rách thời không tìm đến thế giới mới, không còn ở lại tinh cầu này từ
lâu rồi. Nếu năm đó tên kia thật sự gặp bất lợi, đến giờ vẫn chưa rời đi,
Nguyên đại thần tỏ vẻ, rất đáng để ăn mừng, ai bảo lúc trước hắn còn bảo mấy
tên hại mình không sai, đúng là tên thiểu năng cực kỳ cố chấp!
[34] Mạt pháp [末法]: Trong tư tưởng Phật giáo Đại thừa Đông
Nam Á nhất là Tịnh độ tông, Mạt pháp là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý mà Phật
dạy (Pháp) bị mai một (mạt) và chỉ còn là hình thức; đa số tu sĩ, tín đồ không
hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp. [Nguồn: Wikipedia]
Nghĩ ngợi một lúc lâu, hơi thở quanh người Du Nhạc Nguyên chợt trở nên u ám, lạnh lẽo, khiến thư ký Thục đứng cạnh y hận không thể quỳ luôn xuống đất. Đại thần rốt cuộc ngài nghĩ tới chuyện gì không vui vậy! Nói đi để tui bảo mọi người nhảy cho ngài vui!!
Nhưng Du Nhạc Nguyên đã nhanh chóng thoát
khỏi ký ức khi xưa, vì chuyện năm đó mà y không thể thành tiên, cũng chẳng thể
rời khỏi tinh cầu này. Có điều, trong lúc bị giam cầm, ngủ say vạn năm, vẫn có
vài thứ có ích từ trên rơi xuống, gom lại thì cuối cùng y có thể hoàn toàn phục
hồi, còn làm gì sau khi phục hồi ấy hả? Phiền lắm, đến lúc đó rồi nói.
Du Nhạc Nguyên đứng dậy, cùng thư ký Thục đến khu trung tâm của công viên. Lão Chương và lão Đới đã bị đám yêu ma kéo đi hỗ trợ xây dựng, ngay cả tứ linh cũng có tham gia, chúng nó cũng muốn kiếm thêm thu nhập mà. Thư ký Thục cảm thấy cô đơn hết sức.
“Cục Đặc biệt các cậu có biết có đại ma đầu bị áp chế ở đây không?”, Du Nhạc Nguyên vừa đi vừa hỏi. Thư ký Thục đã chuẩn bị thông tin từ trước, vội gật đầu: “Chúng tôi có biết, cũng từng tìm người đến xử lý nhưng kết quả của họ đều khá thảm, sau đó thì đặc biệt tìm đến cao nhân ẩn sĩ trong Côn Lôn đến xem thế nào, kết quả người đó bảo tất cả bọn tôi gộp lại cũng không phải là đối thủ của ma đầu này nên chúng ta chỉ đành mặc kệ không nhúng tay vào nữa”.
“Nói vậy, các cậu biết ma đầu trong
đó là ai?”.
“A…”, thư ký Thục nhìn sếp lớn nhà mình, do dự không biết nên nói không.
Du Nhạc Nguyên nhướng mày: “Có gì khó
nói sao? Hay là ta quen tên đó?”. Du Nhạc Nguyên nói xong cũng tự bật cười, sao
có thể chứ?
“Vâng, dựa theo dã sử được ghi chép lại,
vị này… ngài với hắn…”.
Du Nhạc Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Rốt cuộc là gì?”.
“Theo dã sử ghi chép lại thì ngài và hắn từng là bạn gei tốt của nhau!”. Thư ký Thục hoảng sợ nói hết một hơi. May mà chưa nói cuối cùng hai người lại trở mặt!
Sau đó anh liền thấy ánh mắt Nguyên đại
thần dần trở nên lạnh lẽo, đáng sợ, sắc như dao, chĩa chòng chọc vào mình.
Thư ký Thục: QAQ! Mẹ ơi cứu mạng! Lắm mồm chuyện riêng của sếp sắp bị “xử” rồi! *
(câu cuối hơi khó
hiểu, không chắc đúng không nữa ;;A;; ai biết thì nói tui nha: 窝说了顶头上司的八卦快要死了)
Tâm trạng Du Nhạc Nguyên lúc này thật
sự không biết phải nói sao. Mấy hôm nay cứ rảnh thì y sẽ lên mạng tìm hiểu ngôn
ngữ, hành vi và lịch sử của nhân loại. Nhờ trí thông minh và khả năng ghi nhớ
tuyệt đỉnh mà bây giờ không ai có thể hỏi ngược lại y. Dù là tiếng nước ngoài,
Nguyên đại thần vẫn có thể hiểu rõ trong vài phút, vì thế y biết ba chữ ‘bạn
gei tốt’ kia nghĩa là gì.
Nguyên đại thần hơi muốn phát rồ. Sau
đó y nhẩm ra một loạt người có thể được xem như bạn gei của mình vạn năm trước,
rồi xoắn xuýt phát hiện, người cực kỳ phù hợp với đặc điểm này, chỉ có một mình
tên đó, lại còn là kẻ mà y đã trở mặt nữa. Chính xác, chính là cái tên thiểu
năng trí tuệ cực kỳ ngoan cố mà y vừa nhắc khi nãy đấy.
Đúng là không vui vẻ nổi. Dù khi nãy
y vừa mới hả hê trên sự bất hạnh của ai kia.
“Binh thần, Ban?”. [35]
[35] [兵神] [般]: binh trong binh khí, vũ khí; 般có nhiều âm Hán Việt (ban, bàn, bát), bát
có nghĩa khá hay, bát trong bát nhã, dịch âm chữ Phạn, nghĩa là trí tuệ, trí tuệ
thanh tịnh; nhưng mà gọi không là Bát thì nó phèn phèn sao đấy nên tui dùng Ban
:v mà có vẻ như tác giả chế do tui search bên Baidu, Baike tè le vẫn không thấy
:v
Thư ký Thục nghe thấy mấy chữ này, lập tức kích động chảy nước mắt! Anh sẽ không bị giết chết! “Đúng, đúng! Chính là ngài ấy!”.
Nguyên đại thần: “…”. Tự dưng muốn nhấn
chìm thế giới quá.
Nguyên đại thần hiếm khi hít sâu một
hơi, nhíu mày: “Cậu ta là Binh thần, dù sát khí trên người rất nặng nhưng tuyệt
đối không thể nào là ma khí”. Ẩn ý chính là, có phải các cậu nhầm rồi không?
Thư ký Thục tất nhiên hiểu ý. Anh vội mở máy quang học [36] của mình, nhấn vài phím, một màn hình laser [37] hiện ra trước mắt Du Nhạc Nguyên.
[36] Gốc là quang
não [光脑]:
máy tính quang học/máy tính ánh sáng/máy tính photon, là loại máy tính tiên tiến
dự kiến được sử dụng trong tương lai, được chế tạo theo nguyên tắc ánh sáng
truyền nhanh hơn các hạt electron (điện tử). Tìm hiểu thêm trên Baike, đọc thấy
khá hay [Nguồn: Baike]
[37] Màn hình
laser: loại màn hình sử dụng công nghệ laser để chiếu sáng và tạo ra hình ảnh
trong không gian 3 chiều cho phép người dùng chạm vào, tương tác với cảm giác
thật.
“Binh thần đại nhân quả thật là một vị
thần rất chính trực, nhưng trời cao đố kỵ hồng [38], à không,
trời cao đố kỵ thần nhân. Theo dã sử ghi lại, năm đó, sau khi ngài tự trầm mình
xuống vực sâu biển Hoa Đông, dường như Binh thần đại nhân cảm thấy có gì không ổn
nên đã đi tìm những yêu vương, thần, ma thời đó. Không biết vì sao, hình như Ban
đại thần có xích mích với bọn họ, sau đó Binh thần đại nhân đã bị chúng thần,
người tu đạo và yêu ma đuổi giết”.
[38] cả câu là trời
cao đố kỵ hồng nhân [天妒红人]: hồng nhân là người được cấp trên tin sủng, tâm phúc; con
cưng hoặc chỉ người nổi tiếng.
Du Nhạc Nguyên nhìn hình ảnh mô phỏng
cảnh tượng lúc đó, trên mặt không có chút biểu cảm.
“Tuy Binh thần đại nhân nắm giữ toàn
bộ binh khí của thiên hạ, bản thân cũng là thần giết chóc, nhưng một sao địch nổi
hai, huống hồ là nhiều người như vậy, Binh thần đại nhân thất bại. Có điều, sau
khi thua, hình như ngài ấy bị gì đó, nói chung là bị tứ linh trấn ở đây. Nghe
nói, Binh thần đại nhân dường như chủ động nhập ma, tàn sát toàn bộ người của cả
một thành trì, trở thành Sát Ma. Lúc bắt được, ngài ấy đã giết gần như một nửa
thần, tiên và cả đại yêu ma rồi”. Còn trâu bò hơn cả ngài đấy.
Tâm trạng Du Nhạc Nguyên lại càng xuống
dốc. Trong nhận thức của y, Ban là một tên chính trực đến ngu xuẩn. Hơn nữa, vì
là Binh thần nên bản thân hắn cực kỳ không tán thành những người nói binh khí là
thứ dùng để giết người. Bởi thế, hắn chưa từng làm chuyện gì xấu, chưa từng giết
người vô tội. Một tên ngu ngốc như thế mà lại tàn sát một tòa thành? Đừng đùa.
“A, thật ra đó đều là dã sử, ngài thật
sự không cần phải để ý. Hơn nữa, chúng tôi cũng không chắc bên trong có thật là
Binh thần đại nhân không, chỉ do vị cao nhân năm đó nhận ra tứ linh mà thôi”.
Du Nhạc Nguyên không nói gì. Dù tứ
linh là ngụy thánh thú, nhưng phải dùng đến tứ linh để trấn áp thì thân phận
tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa, trước đấy y lại cảm nhận được hơi thở quen
thuộc kia, sắc mặt Nguyên đại thán có thể nói là thâm trầm như hồ nước sâu.
Lúc này hai người đã đến khu quảng trường
bỏ trống, cả hai càng đến gần, ma lực bị áp chế cũng ngày càng nồng nặc.
“Cậu đến khu Hiện đại xem thế nào đi,
không cần theo ta”.
Thư ký Thục như được phóng thích, gật đầu lia lịa rồi chạy đi.
Sau khi anh ta rời đi, Du Nhạc Nguyên
nhìn chằm chằm ma khí mịt mù khu trung tâm một lúc lâu mới sải bước tới trước một
bước, bỗng biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ở nơi sâu bên trong khu trung tâm của
công viên.
Vù vù —— Ầm ầm ——!
Luồng ma khí khổng lồ trong tích tắc
lao về phía Du Nhạc Nguyên, sau đó bao vây y, mau chóng kéo y xuống vực sâu!
Khi ma khí xung quanh tan đi, đập vào
mắt Du Nhạc Nguyên là một người đàn ông, tay chân bị đóng đinh trên Pháp Luân [39],
hai mắt đỏ đọc, trông thảm hại vô cùng. Máu của hắn không ngừng chảy ra, xuôi
xuống đường rãnh kỳ dị dưới chân, cuối cùng tạo thành một huyết trận đáng sợ.
[39] Pháp Luân [法轮] còn gọi là bánh xe Pháp, được
vẽ thành hình tròn có 6 (Lục Đạo), 8 (Bát Chính Đạo) hoặc 12 (Thập Nhị Nhân Duyên)
căm; tượng trưng cho Pháp của Đức Phật.
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét