Edit + Beta: Carly
Chương 127.Hassan cực khổ lắm mới bình thường trở
lại, lại phát hiện Tô Mặc vẫn đang ra sức rong ruổi không ngừng trong hậu huyệt
của hắn, không khỏi nổi giận quát lên: “Tô Mặc!”.
Tô Mặc run mình sợ hãi, cơ thể mất trớn
suýt nữa rơi xuống nước, may mà Hassan tóm lấy kéo ra trước người, tức giận
nói: “Sao em lại cả gan như vậy! Không biết có thể chết đuối sao!”.
Tô Mặc chưa từng bị Hassan quát dữ dằn
như vậy, nhất thời bị dọa, sửng sốt một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Nước không sâu
mà…”.
“Không sâu?!”. Hassan tức tới nỗi bật
cười. “Ngay cả tôi còn không thể chạm tới đáy, em còn thấy nước không sâu?!”.
Sâu đến vậy hả?! Tô Mặc ngạc nhiên há
hốc mồm, lúc này mới bắt đầu thấy sợ. Nước sâu thế mà cậu lại… lại “chơi”
Hassan khi hắn đang cõng cậu bơi! Quả là một tinh thần không biết sống chết!
“Em xin lỗi…”, Tô Mặc ngoan ngoãn nhận
sai, gục đầu chui vào lòng Hassan.
“Rốt cuộc em đã nghĩ gì vậy?!”, cơn
giận của Hassan vẫn chưa nguôi. “Em muốn bắt nạt tôi nơi nào mà không được? Tại
sao cứ phải ở chỗ nguy hiểm như vậy?!”.
“Vì… vì có anh ở đây mà”. Tô Mặc lí
nhí nói lại: “Dù thế nào thì anh cũng sẽ không để em xảy ra chuyện”.
Hassan nghe thế thì sửng sốt, có tức
mấy cũng không giận tiếp được. Tiểu giống cái hắn yêu thương mềm mại tựa vào
lòng hắn, nhỏ giọng thốt lên lời tin tưởng hắn đầy mù quáng… Hắn còn biết làm
thế nào? Có thể nói mình bị chọc tới nhũn người, suýt nữa không bơi nổi không?
Tôn nghiêm của giống đực biết ném đi đâu!
Hắn thở dài, siết chặt Tô Mặc vào
lòng. Cũng do hắn sơ suất, sau này nếu có dẫn theo Tô Mặc, tuyệt đối không đi đến
những nơi có chút nguy hiểm nào!
Tô Mặc ngoan ngoãn dựa trong lòng Hassan
một lúc, đến khi cảm thấy Hassan không còn giận nữa mới nhỏ giọng trách:
“Hassan dữ quá!”.
Hassan cạn lời hỏi trời cao. Phạm sai
lầm lớn như vậy, em còn trách tôi dữ! Nhưng hắn đã quen cúi đầu nhận sai trước
Tô Mặc, Tô Mặc đã thấy hắn dữ thì đành thở dài nói ‘xin lỗi’ vậy.
“Còn thở dài nữa, chẳng có thành ý gì
cả”, Tô Mặc lầm bầm. Vì vừa nghe tiếng thở dài của Hassan là cậu lại nhớ lại
chuyện ngu xuẩn mình vừa làm, ngu ngốc chết được, chột dạ lắm đấy biết không!
Hassan lại muốn thở dài, may mà kịp
thời dằn xuống. Thành ý gì chứ… thật ra lại muốn bắt nạt hắn đúng không!
“Xin lỗi. Tôi không nên dữ với em,
cũng không nên thở dài. Em trói tôi lại phạt được chứ?”. Dù sao cũng đã mang
dây thừng tới rồi, nhất định không né được, còn không bằng tự đề xuất để Tô Mặc
vui lên chút.
Quả nhiên Tô Mặc lập tức ngẩng phắt đầu
dậy, hai mắt sáng lấp lánh: “Anh nói rồi đó nhá! Không được đổi ý!”.
Có khi nào tôi đổi ý không? Lần nào
mà chẳng để em giày vò cho sướng mới thôi? Hassan mỉm cười, hôn lên giữa trán
Tô Mặc. “Xin hãy phạt tôi thật nặng đi, Tô Mặc”.
Tô Mặc bỗng chốc bịt chặt mũi.
‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi’, ‘Xin
hãy phạt tôi thật nặng đi’, ‘Xin hãy phạt tôi thật nặng đi đi đi đi đi……’. Câu
này văng vẳng không ngừng bên tai Tô Mặc, thật sự phê chết được!
Tô Mặc bị chọc đến máu sói sôi trào,
bất chấp bổ nhào lên người Hassan. Trong cơn kích động, cậu quên mất mình còn
đang ở trong suối cao tới đầu gối, cú nhào khiến cả hai cùng ngã xuống nước, sặc
đến xay xẩm mặt mày.
“Tô Mặc! Em sao rồi, Tô Mặc! Tô Mặc!”.
Hassan vừa ho khù khụ vừa luống cuống nhấc Tô Mặc ra khỏi mặt nước, vỗ bôm bốp
lên lưng cậu.
“Đừng… Đừng vỗ…”, Tô Mặc yếu ớt khẽ
hô, “Sắp bị anh vỗ chết rồi…”.
Hassan vội dừng tay. Tô Mặc dựa vào
vai Hassan ho khan, lại nghe tiếng ho không ngừng của Hassan, chợt thấy buồn cười,
không nhịn được bèn cười phá lên.
Vừa ho vừa cười một lúc, Tô Mặc mới
hòa hoãn lại được, rồi nghiêm mặt quay sang phía Hassan đang cười ngu ngơ với
mình. “Cười cái gì! Nghiêm túc lên! Đang phạt đó!”.
“Rõ!”, Hassan lập tức nghiêm túc
theo, trong mắt lại tràn ngập ý cười dịu dàng không thể xóa nhòa.
*************
Chương 128.
Sau khi lên bờ, Tô Mặc bước đến chỗ tảng
đá mà Ha Tiểu Bảo [40] đang nằm. Nở được hơn hai mươi ngày, nhóc thằn
lằn ta từ kích thước cỡ một bàn tay đã lớn bằng ba bàn tay, vảy cũng không còn
trong suốt nữa, mà ngày càng lấp lánh hơn. Hiện tại nó đang lười biếng phơi nắng,
hai mắt khép hờ đầy vẻ hưởng thụ, nom tựa như một viên ngọc sáng rỡ.
[40] Hassan phiên âm
ra trong tiếng Trung là /hā sāng/ [哈桑], Tô Mặc lấy âm đầu làm họ cho cục cưng Tiểu Bảo.
Tô Mặc thấy nó ngoan ngoãn ở yên thì
không động tới nó, mà cầm lấy dây thừng dưới đất đưa qua cho Hassan.
Lúc Hassan nói ‘Xin hãy phạt tôi thật
nặng đi’ là đã bất chấp tất cả, nhưng đến khi làm thật thì không khỏi thấy khẩn
trương. Nhìn thấy dây thừng trong tay Tô Mặc lại vô thức lùi một bước ra sau,
sau đó mới cố bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích.
Tô Mặc thấy vậy, dứt khoát dừng chân,
ngoắc tay với Hassan. Hassan đấu tranh một lúc mới ép mình đi về phía Tô Mặc, tự
mình chui vào lồng giam dây thừng.
Kiểu trói lần này của Hassan có hơi
khác với trước. Trước ngực không có hai đường dây ngang kẹp đầu vú, giữa hai
chân cũng không còn nút thắt thô to khảm vào hậu huyệt. Nhưng Hassan không hề
vì thế mà thấy thoải mái, vì hắn hiểu rõ chẳng qua do Tô Mặc muốn tự tay chà đạp
hai chỗ đó mà thôi.
Quả thật là vậy, kiểu trói được thay
đổi thành từ giữa hai chân chia ra hai bên, thít chặt hai bờ mông căng ra hai
bên. Hassan có cảm giác nơi bí ẩn giữa rãnh mông hoàn toàn lộ diện trong không
khí, ngay cả miệng huyệt cũng hơi bị kéo ra, dường như có chút gió lạnh đang thổi
vào trong.
Tô Mặc còn chưa động một ngón tay vào
hắn mà Hassan đã bị giày vò đến run lẩy bẩy. Hắn liều mạng cắn răng nén xuống
tiếng rên rỉ, mặc cho Tô Mặc lấy dây buộc chặt gốc “người anh em” của mình. Túi
cầu cũng bị Tô Mặc dùng dây thừng trói không biết bao nhiêu vòng, trĩu xuống nặng
trịch giữa hai chân.
Lúc hoàn thành thì Tô Mặc đã mệt lử,
người đổ đầy mồ hôi. Cậu vừa lòng nhìn cơ thể cao to bị dây thừng quấn chặt tầng
tầng lớp lớp, tiếp đó lại rút một sợi dây cố định hai tay của Hassan ra sau
gáy.
Động tác này khiến Hassan nhất thời
thấy hoảng. Tô Mặc rất ít khi trói tay hắn, trừ phi cậu cho rằng những chuyện sắp
diễn ra có thể sẽ làm hắn thống khổ đến mất lý trí, không kìm được mà giãy giụa
kháng cự. Ví dụ như rót nước vào lỗ hậu, hay chọc một nhánh cỏ vào trong dương
vật rồi trói trên giường tra tấn tròn ba ngày……
Lần này, Tô Mặc lại muốn làm gì?
Thật ra, Tô Mặc chỉ nghĩ đơn giản là
thấy trói như thế thì rất đẹp mà thôi. Nhìn xem, đường cong cơ bắp trên vai
trông hấp dẫn quá!
Tô Mặc đẩy Hassan về phía dòng suối:
“Hassan có muốn nhìn bộ dáng anh bây giờ không? Quyến rũ lắm đó!”.
Dòng suối dịu êm trong vắt như gương.
Đứng trong suối cao chỉ dưới đầu gối, Hassan bị Tô Mặc ép nhìn hình ảnh phản
chiếu trên mặt nước. Vừa nhìn một cái, mặt mày hắn đã đỏ bừng, mắt nhắm lại như
bị bỏng.
Sao mà… là bộ dáng này? Hassan run rẩy
không kìm được. Cơ thể cao to đầy tự hào của giống đực, tại sao, sau khi bị chiếc
lồng dây thừng giam chặt, lại thành dáng vẻ chờ đợi bị người ta mặc sức chà đạp?
“Hassan? Mở mắt ra, Hassan!”, Tô Mặc ở
phía sau hắn thúc giục. Hassan chậm rãi mở mắt ra, một lần nữa đối mặt với hình
ảnh cơ thể bị trói, bị đùa bỡn trên mặt nước.
Hai bàn tay trắng ngần đặt lên ngực hắn,
nhẹ nhàng sờ soạng đầu vú. Giống đực chờ đợi bị giày vò kia lộ ra vẻ mặt kỳ lạ,
mất hết liêm sỉ mà ưỡn ngực, đuổi theo những ngón tay như gần như xa nọ.
Ngón tay nghịch ngợm tránh đi đầu vú
đang “đói khát”, chuyển sang cơ ngực và cơ bụng căng phồng do bị dây thừng siết
chặt. Giống đực kia khó chịu giãy giụa, toàn thân run rẩy, ánh mắt cũng trở nên
mơ màng.
Bàn tay nhỏ nhắn đốt lửa khắp nơi đi
xuống đầu đỉnh phình to, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi. Giống đực thất vọng nức nở, cậu
chàng bên dưới cực lực giương cao, không cam lòng mà nảy lên, chảy xuống những
giọt sương sớm trong suốt.
Bàn tay nhỏ đi đến điểm cuối của chuyến
tuần tra, cầm lấy túi cầu nặng trịch. Hai quả cầu tròn trịa lăn qua lại trong
lòng bàn tay trắng nõn. Giống đực sung sướng rên rỉ, mặt đỏ rần. Kế đó bàn tay
nọ chậm rãi siết chặt, tiếng rên rỉ của giống đực biến thành tiếng thét chói
tai, đau đớn cúi gập người.
Hassan trơ mắt nhìn gương mặt đau đổ
mồ hôi cách mình càng ngày càng gần, sau đó nhìn ánh mắt đau đớn nhưng lại tràn
đầy dục vọng của bản thân. Mà trong đôi mắt ấy, là giống đực cũng bị trói, bị
đau nhưng lại chứa đầy dục vọng.
Hassan bất ngờ bừng tỉnh. Hắn bỗng nhận
ra mình đang cất tiếng kêu thảm thiết, mà tay của Tô Mặc đang siết chặt hai quả
cầu của hắn.
Là hắn đó sao? Giống đực để lộ đủ loại
sắc thái dâm loạn khi bị chơi đùa khiêu khích… là hắn sao?
Hassan hoảng hốt nhắm mắt lại, không
dám nhìn hình ảnh phóng đãng đáng hổ thẹn này nữa.
“Hassan, dang chân ra”, Tô Mặc thả lỏng
túi cầu bị “thưởng thức” đến nóng lên.
Hassan nghe lời tách chân ra, lại bị
Tô Mặc yêu cầu mở rộng nữa, cho đến khi gần như giạng ngang thẳng chân.
“Hassan, nhìn này”. Tô Mặc khẽ cười
khảy khảy miệng huyệt: “Mở ra rồi kìa!”.
Hassan nhắm chặt mắt lại. Dây thừng
trên mông căng đến cực hạn, không cần nhìn hắn cũng biết hậu huyệt đã bị kéo
căng thành bộ dáng gì.
************
Chương 129.
Lần này Tô Mặc không ép hắn mở mắt,
mà ấn hắn đè thấp người hơn nữa. Hassan tưởng Tô Mặc chuẩn bị làm mình, nên yên
lặng nâng mông nghênh đón, lại không ngờ cuối cùng thứ tiến vào hậu huyệt của hắn
lại là đầu lưỡi trơn mềm linh hoạt.
“A!”, Hassan giật mình la lên, muốn
trốn tránh theo bản năng. Thế nhưng với tư thế hiện tại của hắn, muốn cũng chẳng
tránh được, chút vùng vẫy nhỏ nhoi hoàn toàn không thể trốn khỏi đầu lưỡi đang
ngang ngược tấn công của Tô Mặc.
Đầu lưỡi linh hoạt khi thì đâm nhẹ
vào miệng huyệt, lúc lại thăm dò vào trong, cuốn lấy thành ruột đang co rút, thậm
chí mút vào môi. Hassan run rẩy cố thít chặt miệng huyệt nhưng lưỡi Tô Mặc luôn
có thể dụ dỗ hậu huyệt của hắn mở ra cho cậu. Cơ quan bí ẩn bên trong một lần nữa
lại bị đầu lưỡi thăm hỏi khiêu khích, Hassan suýt khóc vì xấu hổ.
“Đừng… Hức… Đừng mà…”.
Hassan nỉ non, yếu ớt kháng cự nhưng
hậu huyệt lại nở rộ trái với ý muốn của hắn, để Tô Mặc liếm vào sâu hơn. Thế
nhưng suy cho cùng, chiều dài của lưỡi cũng có giới hạn, Tô Mặc thử vài lần thì
từ bỏ, tha cho vách ruột bắt đầu “đói khát” vì bị trêu chọc, lại cắn nhẹ vào cơ
vòng ở miệng huyệt.
“A a!”. Hassan giật mình kêu lên, cửa
huyệt cũng sợ hãi co lại. Nhưng Tô Mặc sao có thể để miệng thịt đã dâng lên tận
miệng chạy mất, cậu không quan tâm gì cả, chỉ cắn lấy thịt huyệt nọ rồi nghiến
nhẹ.
“Hức… A… Không, không…”.
Chút đau đớn và cơn ngứa ngáy khôn
cùng đều tập trung hết vào thịt huyệt đáng thương kia, làm Hassan khó chịu đến
độ hận không thể cắt bỏ nó đi. Mà thịt huyệt xung quanh lại bắt đầu bất mãn,
nóng vội nở rộ, chờ mong được đầu lưỡi kia an ủi.
Nhìn hậu huyệt đỏ tươi trước mắt đang
rộng mở chào đón mình, nghe Hassan nhỏ giọng thút thít van xin, Tô Mặc liếm
môi, ngậm lấy toàn bộ miệng huyệt, rồi hút mạnh.
“A a a a!!!”.
Hassan thét lên, toàn thân co giật kịch
liệt. Lực hút mạnh mẽ ở hậu huyệt khiến cả người hắn như bị hút cạn, ngay cả
linh hồn cũng bị cuốn mất. “Không, không!!! A a a! Không muốn!”.
Tô Mặc sao có thể dễ dàng tha cho hắn,
vừa ra sức mút, vừa đưa lưỡi cuốn lấy. Hassan như bị bắt mất hồn, hai đầu gối mềm
oặt khuỵu xuống dòng nước.
Hắn vốn đang ở tư thế cúi người, vừa
quỳ như thế, tức thì cả nửa người trên rơi cả vào suối. Tuy hắn đã kịp nín thở
không để mình bị sặc, nhưng vì cả hai tay bị trói ở sau gáy nên không cách nào
chống người dậy được.
Lần này Tô Mặc ra tay giúp đỡ, đỡ
hông hắn kéo lên. Nương theo lực kéo, Hassan dùng sức nâng người dậy, lại thảm
thương phát hiện mình càng đẩy hậu huyệt về phía miệng Tô Mặc. Tư thế hiện tại
của hắn không cho phép hắn né tránh, chỉ cần vừa nhích tới trước là lại dúi đầu
xuống nước. Hắn chỉ có thể đẩy mông ra sau, như thể cố ý dâng hậu huyệt lên miệng
Tô Mặc, cầu cậu liếm mút vậy.
Tô Mặc sao có thể từ chối lời mời thế
này. Cậu dốc hết toàn bộ kỹ xảo, trêu đùa miệng huyệt đến ướt át, mềm nhũn, sau
đó đẩy lưỡi sâu vào trong. Thành ruột đói khát điên cuồng quấn lấy, cùng nhảy
múa với đầu lưỡi nọ; đầu lưỡi nghịch ngợm khi vào khi ra, lúc đi lúc ở, quấy đảo
hậu huyệt loạn cả lên.
Hai mông và đùi của Hassan run lẩy bẩy,
eo cũng rã rời sắp không đỡ nổi cơ thể. Hắn tuyệt vọng nức nở cầu xin, Tô Mặc lại
mút mạnh, khiến những lời hắn nói nghẹn cả ở ngực.
“A a a! Đ* tôi! Tô Mặc! Xin em! Đ*
tôi đi!”.
Hassan cuối cùng cũng lấy lại hơi liều
lĩnh lớn tiếng kêu lên. Hậu huyệt bị chơi đùa lâu như vậy, bên trong lại ngứa
ngáy trống rỗng khiến hắn phát điên. Hắn thà bị Tô Mặc ra sức vắt kiệt, còn hơn
bị tra tấn khiêu khích không dứt như vậy.
Miệng lưỡi của Tô Mặc cuối cùng cũng
rời khỏi hậu huyệt hắn: “Muốn em đ* anh à?”.
“Phải, phải!”, Hassan không biết xấu
hổ van xin, “Đ* tôi! Xin em, mau đ* tôi đi!”.
“Hửm? Tại sao?”, Tô Mặc thong dong
trêu hắn.
“Ngứa… Ở trong ngứa quá…”. Giọng
Hassan nghẹn ngào, “Làm ơn, Tô Mặc…”.
Cuối cùng Tô Mặc cũng không làm khó hắn
nữa, thọc mạnh vào như mong muốn của hắn.
“A a a!”, cơ thể Hassan đã bị chòng
ghẹo đến cực hạn, vừa đâm vào là lên đỉnh. Thế nhưng gốc nam căn không thể nào
giải phóng dịch thể vì bị trói chặt, hắn đau đớn gào thét, cơ thể vùng vẫy dữ dội,
chúi người về trước.
“Cẩn thận chút!”. May mà Tô Mặc nhanh
tay giữ hắn lại, không thì với lực eo đã bị đâm thọc đến mềm rục của Hassan, nhất
định không thể nào gượng dậy khỏi suối được.
*************
Chương 130.
Tô Mặc để hai tay trước ngực Hassan
giúp hắn ổn định cơ thể. Hai đầu vú dưới tay cậu nhanh chóng cương cứng, không
ngừng cọ xát vào lòng bàn tay theo nhịp đưa đẩy của cậu.
“A……”.
Đầu vú mẫn cảm được vuốt ve khiến tiếng
rên rỉ của Hassan xen lẫn chút run rẩy, Tô Mặc nghe mà mất hồn. Cậu vừa đưa đẩy
thọc mạnh vào trong, vừa đè người Hassan thấp xuống để mình có thể đâm vào sâu
hơn.
Những cú va chạm của cậu khiến Hassan
co giật từng cơn, hậu huyệt bỗng thít chặt, cao trào một lần nữa. Thành ruột vặn
xoắn co rút làm Tô Mặc sướng rơn, càng đâm rút thêm mãnh liệt.
“Tô Mặc… A a… Tô Mặc…”.
Cơn khoái cảm không cách nào phát tiết
làm Hassan đau khổ không thôi, nhưng hắn vẫn nỉ non gọi tên Tô Mặc, nỗ lực nghênh
đón những cú chạy nước rút của cậu. Dương vật phình to cực độ lại bị tàn nhẫn
giam lại đung đưa giật nảy, nhiều lần lướt qua mặt nước theo tiết tấu của Tô Mặc.
“A……”.
Đầu đỉnh nóng đến đau nhức đảo qua mặt
suối mát lạnh, quả là một sự kích thích không thể tả được. Mà sự kích thích ấy
lúc nặng lúc nhẹ, khi có khi không, nhanh chóng biến thành một cuộc tra tấn.
Hassan định quỳ cao hơn để thằng đệ tránh khỏi mặt suối, lại phát hiện trọng
tâm hiện tại của hắn đều do Tô Mặc nắm giữ, bản thân hoàn toàn không thể động đậy,
dù chỉ hơi thẳng lưng cũng sẽ bị Tô Mặc đè xuống không nương tay.
Trong tình cảnh đáng thương như thế,
cảm giác ngứa ngáy ở đầu đỉnh nhanh chóng tích tụ đến cực hạn, giọng rên rỉ của
Hassan dần xen lẫn tiếng thút thít.
“Đằng trước… Tô Mặc, xin em… sờ tôi…
phía trước…”.
So với đau đớn vì không thể bắn tinh,
cơn kích thích như có như không phía trước càng khiến Hassan khó chịu sắp điên.
Biết rõ Tô Mặc không thích chạm tới thứ giữa hai chân nhưng hắn vẫn cất tiếng
van xin như thế.
Mà lời cầu xin đó quả thật khiến Tô Mặc
hơi khó xử. Không phải vì cậu ghét người anh em của Hassan, mà là do hai tay cậu
đang bận ổn định cơ thể của Hassan, nếu dời đi để sờ phía trước… Hassan nhất định
sẽ rơi xuống nước.
Tô Mặc suy nghĩ một chốc, ngã người
ra sau, ngồi xuống suối. Hassan bị cậu kéo theo, không khỏi sợ hãi kêu lên, Tô
Mặc lập tức đỡ lưng Hassan giúp hắn ổn định cơ thể.
Tư thế hiện tại của cả hai biến thành
Tô Mặc ngồi trong nước, Hassan quỳ gối quay lưng về phía cậu. Một tay của Tô Mặc
đưa ra sau chống người, tay kia nắm lấy nam căn của Hassan, nhỏ nhẹ: “Hassan, tự
di chuyển đi”.
Hassan chần chừ nhấc người lên, lại
chậm rãi hạ xuống. Hậu huyệt nuốt nhả thằng đệ của Tô Mặc, túi cầu vỗ vào mặt
nước lành lạnh, mà nam căn của hắn thì đang được Tô Mặc vuốt ve… Hô hấp của
Hassan lập tức gấp gáp, tiếng rên rỉ trầm thấp cũng hóa thành tiếng thở dốc nặng
nhọc.
“Tốt lắm, đúng rồi. Di chuyển nhanh
lên”, Tô Mặc khen, tay mân mê quy đầu.
“Ưmm a… Được… Được!”. Hassan run rẩy nghe
lệnh, tăng tốc độ nhấc lên nhún xuống. Hai bờ mông và túi cầu không ngừng đánh
xuống mặt nước, tiếng bành bạch phóng đãng khiến Hassan xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Khi cơ thể nhấc lên, dương vật cọ xát
vào lòng bàn tay Tô Mặc, khi nhún xuống thì hậu huyệt lại bị gậy thịt của Tô Mặc
đâm vào. Kích thích trước sau đều do bản thân chi phối, khoái cảm hoàn toàn
khác biệt, lại cũng liên kết chặt chẽ không thể tách rời. Hassan phát ra tiếng
gầm nhẹ trầm thấp, điên cuồng đuổi theo khoái cảm tột độ, dù những cơn cao trào
bị tàn nhẫn chặn lại hết lần này đến lần khác cũng không thể khiến hắn dừng lại.
Tô Mặc hoàn toàn bị cuốn hút bởi vẻ
cuồng loạn của Hassan. Cơ lưng rắn chắc căng phồng vì bị dây thừng thít chặt,
càng tôn lên rãnh lưng sâu quyến rũ. Cơ bắp vùng vai vì động tác giơ cánh tay
lên mà căng phồng, khiến Tô Mặc nóng lòng muốn cắn một cái.
… Cắn không tới! Tô Mặc tiếc nuối thở
dài, đành cắn xuống cơ lưng gần ngay trước mắt.
“A!”, Hassan bất ngờ bị cắn giật cả
mình. Tô Mặc cắn không đau, trái lại càng làm hắn thấy ngứa không chịu nổi, dẫn
tới đầu vú vừa được âu yếm lại bị bỏ lơ cũng ngứa theo, thật sự bứt rứt không
yên.
“Ưm a… A a… Vú… Tô Mặc, sờ tôi…”,
Hassan nóng vội khóc lóc van xin. So với khả năng chịu đau tuyệt đỉnh, có thể
nói Hassan cực kỳ sợ ngứa, không thể chịu được dù một chút.
… Hết tay rồi! Tô Mặc cáu lên. Anh tưởng
ông đây là người chơi hệ xúc tu à!
Tô Mặc định nhấc cánh tay ở phía sau
lên, lại phát hiện vừa dời tay thì người sẽ ngã ra sau, đành vội chống trở lại.
Nhưng tiếng thút thít van xin không ngừng của Hassan làm Tô Mặc thấy thất bại vô
cùng.
Bỗng nhiên Tô Mặc thấy Tiểu Bảo đã
phơi nắng xong đang chầm chậm bò về phía hai người, ngẩng đầu thè lưỡi, dường
như rất tò mò không biết họ đang làm gì, “Tiểu Bảo, lại đây”.
Tô Mặc cất tiếng gọi. Tiểu Bảo lập tức
ngoan ngoãn chạy tới, bị Tô Mặc chụp được rồi để lên thằng đệ của Hassan. Cuối
cùng cậu cũng dư tay có thể xoa vú Hassan.
“A!”.
Cảm giác lành lạnh lại hơi nhức trên
thằng đệ khiến Hassan giật mình kêu lên. Hắn vội cúi đầu xem, chỉ thấy Tiểu Bảo
dường như hơi sợ nước, bốn cái chân nhỏ đang bám chặt vào dương vật của hắn,
cái đuôi vung vẫy dữ dội nhằm giữ thăng bằng, đang đánh liên tục vào túi cầu của
hắn.
Thật kỳ quái. Hassan vội nhắm mắt lại.
Đầu vú ngứa ngáy cuối cùng cũng được xoa dịu, Hassan khẽ hô một tiếng đầy sung
sướng, cơ thể càng ra sức nhún xuống, muốn lấy lòng Tô Mặc để cậu mang tới cho
hắn nhiều khoái cảm hơn nữa.
Một lát sau, Tiểu Bảo không còn sợ nữa,
nó ôm lấy cậu bé của Hassan, cẩn thận bò lên trên đỉnh. Nhóc ta tò mò quan sát
cậu bé to xác này, sau đó vươn lưỡi dò xét vói vào khe hở nhỏ nọ.
“A!”, Hassan sợ hãi giật nảy người, lại
bị Tô Mặc ấn mạnh xuống, như trừng phạt mà ngắt mạnh đầu vú. “Yên nào!”.
“Á a a a! Hức… A a a!”.
Dương vật bị đầu lưỡi mảnh dài lành lạnh
xâm nhập, hậu huyệt bị thọc sâu vào trong, đầu vú cũng bị ngắt mạnh. Hassan rên
khóc kêu la dữ dội, cơ thể co giật kịch liệt, thậm chí không thể nào tiếp tục
“ăn” gậy thịt của Tô Mặc, chỉ có thể yếu ớt ngồi phịch xuống run rẩy trong lòng
Tô Mặc.
Tô Mặc mới đầu còn không biết có chuyện
gì, sau đó ló đầu nhìn ra phía trước Hassan mới phát hiện Tiểu Bảo đang làm loạn,
không khỏi bật cười: “Hassan, sướng không? Nhìn xem, Tiểu Bảo của anh đang giúp
anh đó!”.
“Không… Đừng nói nữa… A a! Lấy… lấy
ra! Lấy nó ra đi!”, Hassan nức nở lắc đầu. Nhóc con do chính mình ấp ra đang lấy
lưỡi không ngừng đâm rút lỗ sáo của hắn, làm hắn xấu hổ đến mức hận không thể
chết đi.
“Lấy ra làm chi, bọn em cùng làm anh
không được sao?”. Tô Mặc không lấy Tiểu Bảo ra, mà cởi bỏ dây thừng ở gốc dương
vật, “Di chuyển nhanh lên, cho anh bắn đấy!”.
“Hức… A a…”.
Hassan không thể từ chối mệnh lệnh của
Tô Mặc vừa thút thít vừa di chuyển, khoái cảm ập tới cả trước và sau, lại càng
khiến hắn thấy xấu hổ khôn cùng. Thế nhưng bất kể hắn cố nén cỡ nào chăng nữa, cơn
cao trào bị cản trở mấy lần vẫn nhanh chóng ập đến. Hắn kêu lên thảm thiết, dịch
thể nóng hổi tuôn ra từng đợt liên tục qua lỗ sáo bị lưỡi mỏng chen vào, khiến
quá trình bắn tinh kéo dài mãi không ngừng.
“Hức a a a! A a! Ưm… A a!”. Cơ thể
Hassan co giật dữ dội, lỗ hậu cắn lấy cậu bé của Tô Mặc không ngừng siết chặt mấp
máy, cuối cùng cũng khiến Tô Mặc khẽ rên bắn ra.
Cảm nhận được dịch thể Tô Mặc bắn vào
trong, Hassan như trút được gánh nặng mà ngất đi. Hắn vẫn luôn nhớ rõ mệnh lệnh
Tô Mặc đã đưa ra từ rất lâu về trước, “Phải làm đến khi em cũng bắn ra!”.
****************
Chương 131.
Tô Mặc vội đỡ lấy cơ thể ngã quỵ của
Hassan, vật vã kéo hắn đến chỗ nước cạn. Tiểu Bảo vẫn treo mình trên cậu bé của
Hassan, siêng năng liếm láp dịch thể. Tô Mặc nhất thời không rảnh để tâm tới
nó, cậu đang bận cởi dây thừng trên người Hassan.
Thế nhưng chút sơ suất đó lại khiến
Hassan mới tạm thời khôi phục chút ý thức cất tiếng kêu gào thảm thiết: “Lấy
ra! Tô Mặc, xin em mà… Hức… Lấy nó ra đi! Em muốn phạt tôi sao cũng được! Hức…
Đừng mà… Không…”.
Hassan thấy thẹn cùng cực, cuộn người
lại run rẩy không ngừng, tiếng van xin cũng dần biến thành tiếng gào khóc vỡ vụn.
Phản ứng bất ngờ của hắn làm Tô Mặc tức
thì thấy hoang mang hoảng loạn. Cậu biến hóa đủ kiểu bắt nạt Hassan thời gian
dài như vậy, cũng từng làm đủ chuyện quá đáng, lại chưa từng thấy Hassan khóc như
thế này bao giờ!
Tô Mặc vội tóm lấy Tiểu Bảo ném ra
xa, ôm Hassan vào lòng liên tục an ủi: “Lấy rồi! Lấy ra rồi! Hassan đừng khóc!
Đừng khóc nữa!”.
Hassan vùi trong lòng Tô Mặc run lẩy
bẩy, cố nén khóc. Tự dưng khóc thảm thiết như thế trước mặt Tô Mặc, hắn thấy rất
mất mặt, nhưng mà…
“Em, em từng nói… sẽ không để người
khác chạm vào tôi!”, Hassan nức nở lên án.
“Phải! Em không…”, Tô Mặc bỗng khựng
lại.
Ý Hassan là… Ha Tiểu Bảo? Tuy đã đặt
tên cho nó, còn đùa rằng nó là con Hassan sinh cho cậu, nhưng trong lòng Tô Mặc,
nó chỉ là một nhóc thằn lằn ngọc, kiểu như thú cưng vậy. Cho nên cậu mới lấy nó
ra chọc Hassan mà không có bất kỳ rào cản tâm lý nào, giống như sử dụng một đạo
cụ tình thú vậy.
Thế nhưng, Hassan có nghĩ vậy không?
Sau khi cậu nhiều lần nhấn mạnh, thậm chí còn tuyên bố với cả thiên hạ, Hassan
có thể đã thật sự xem Tiểu Bảo là con mình? Bị đứa con do chính mình sinh ra “quấy
rối”, cảm giác loạn luân vi phạm đạo đức có lẽ chính là nguyên do Hassan suy sụp
như vậy.
Lại là do cậu tạo nghiệt! Rõ ràng đã
biết Hassan bảo thủ, còn chọc hắn thế làm gì!
Tô Mặc thở dài, dịu dàng hôn lên đôi
má đẫm nước mắt của Hassan: “Xin lỗi, Hassan. Em sai rồi, xin lỗi anh. Em sẽ
không bao giờ để người khác chạm vào anh nữa. Hassan là của một mình em! Chỉ em
mới được chạm thôi!”.
Hassan dần ngừng khóc lóc run rẩy, ngẩng
mặt đáp lại nụ hôn của Tô Mặc. Dây thừng trên người vẫn chưa được cởi bỏ, giống
đực cao to cường tráng ngửa người tựa trên gối Tô Mặc, toàn thân bị trói, nom
ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng.
Tô Mặc thấy lòng mình như dâng trào
yêu thương, cả trái tim mềm nhũn đến nỗi sắp tan thành nước đến nơi, cũng được
lấp đầy tới độ sắp vỡ tung.
Hassan, Hassan, em thật may mắn khi gặp
được anh.
“Hassan, em hát cho anh nghe nhé?”,
Tô Mặc cúi người khẽ hỏi bên tai Hassan.
“Ừm”, Hassan đương nhiên sẽ không từ
chối.
Thế là, Tô Mặc kéo Hassan ôm vào
lòng, kề sát tai hắn cất tiếng hát.
Em
sợ rằng sẽ không còn kịp nữa, em muốn ôm lấy anh, cho đến khi thấy được trên mặt
anh có những vết hằn của năm tháng. Mãi đến khi chắc rằng anh là thật, mãi đến
khi em kiệt sức. Vì anh, em bằng lòng.
Dẫu
cho đôi chân không thể cất bước, cũng vẫn muốn được nhìn thấy anh. Cho đến khi nhận
thấy mái tóc anh đã phủ đầy tuyết trắng. Cho đến khi đôi mắt mờ đục, mãi đến
khi không thở được. Hãy để chúng ta mãi như hình với bóng.
Dẫu
là cả thế giới, em cũng có thể từ bỏ. Ít ra còn có anh, người xứng đáng để em
trân trọng. Sự xuất hiện của anh chính là kỳ tích trong cuộc đời em.
Có
lẽ em cũng sẽ quên đi cả thế giới, chỉ là không muốn chẳng được nghe tin về anh.
Em vẫn luôn nhớ rõ vị trí nốt ruồi nơi lòng bàn tay anh.
Em
sợ thời gian trôi quá nhanh, không đủ để ngắm nhìn anh thật kỹ. Em sợ thời gian
trôi quá chậm, ngày đêm lo lắng đánh mất anh. Hận sao chẳng thể một đêm bạc đầu,
để chúng ta mãi không chia ly. [41]
Đại thần xuyên việt, cám ơn ngài.
(Không có gì. Trong hư không truyền đến
tiếng cười khẽ đầy đắc ý, kèm theo tiếng rên rỉ trầm thấp như có như không.)
————
[41] Lời bài hát Ít
ra còn có anh [至少還有你] của cô Lâm Ức Liên, bản dịch
trên tham khảo và chỉnh sửa từ nhiều nguồn trên Youtube do mỗi bản dịch lời
trên đó tui không ưng cả bài nên đã kết hợp vừa bên này vừa bên kia. :v Đề cử
nghe bản phối lại của cô Liên với fan trong Come sing with me (có Nữ Thần bên truyền thanh nè :3) với bản của cô
Tân Hiểu Kỳ, phối lại nghe phê lắm :3 ~ Come sing with me –
Lâm Ức Liên
****************
Phiên ngoại: Có người kế thừa
Ha Tiểu Bảo quả thật như Hassan nói,
không đến nửa năm đã cao hơn cả Tô Mặc. Hassan vốn định thả nó trở lại rừng,
nhưng Tô Mặc không nỡ, Tiểu Bảo cũng rất nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện nên
cứ thế mà ở lại.
Nhưng lại thêm nửa năm trôi qua, nhóc
thằn lằn ngày nào đã trưởng thành, cao to hơn cả Hassan, một ngày nọ bỗng bỏ
nhà chạy mất.
Hassan có vào rừng tìm vài lần nhưng
vẫn không thấy bóng dáng của nó, đành trở về an ủi Tô Mặc, nói rằng thằn lằn ngọc
trưởng thành có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, lại ăn chay, sẽ không tự dưng gây hấn
với các loài thú khác, mà đám đó cũng sẽ không chọc tới nó. Cho dù có gây sự
thì… tốc độ của thằn lằn ngọc có thể nói là hạng nhất, nhì trong thế giới Thú
nhân này.
Tô Mặc cũng không quá luyến tiếc. Con
cái trưởng thành rồi sẽ có lúc phải rời xa gia đình, huống hồ thằng nhóc lớn
xác này ăn cực kỳ nhiều, ngày nào cũng hái trái cây cho nó muốn hộc máu!
Một ngày nọ, Hassan lại dẫn Tô Mặc
vào rừng chơi, hai người đang ở bên bờ suối ăn cá nướng, đột nhiên trong rừng
truyền đến tiếng sột soạt. Hassan lập tức chuyển sang hình thái chiến đấu, nâng
cao cảnh giác. Tiếng động này vừa nghe là biết đó là thứ gì đấy không hề nhỏ!
Một chốc sau, âm thanh nọ dần vang
to, quả thật đang tiến thẳng về phía hai người. Hassan đang suy nghĩ xem có nên
cõng Tô Mặc mau chóng rút đi không thì đã thấy một cái đầu cực to sáng lóa tựa
ngọc nhô ra khỏi bụi cây rậm rạp.
“Tiểu Bảo!”, Tô Mặc mừng rỡ hoan hô. Thằn
lằn to xác ra sức xông ra khỏi bụi rậm, lao đến cạnh Tô Mặc kích động dụi dụi.
“Mày đã đi đâu vậy Ha Tiểu Bảo! Làm
tao tìm hoài không thấy!”, Tô Mặc ôm cổ nhóc thằn lằn vừa cười vừa nhảy, Hassan
cũng thở phào nhẹ nhõm, biến trở lại hình người.
Ha Tiểu Bảo cọ tới cọ lui Tô Mặc cùng
Hassan một hồi, sau đó ngửa đầu gầm gừ một tiếng về hướng mà nó vừa đi tới. Âm
thanh sột soạt lớn hơn nữa truyền đến, Tô Mặc cười hỏi, “Sao vậy, Tiểu Bảo dẫn
vợ về à?”.
“Không ổn!”, Hassan đột nhiên cảnh
giác. Tiếng động này quá lớn! “Tô Mặc cẩn thận!”.
Theo sau tiếng quát khẽ của Hassan, một
con thú khổng lồ đáng sợ cao gấp đôi Ha Tiểu Bảo xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Long thú!”, toàn thân Hassan cứng đờ.
Hắn thảy Tô Mặc lên lưng Tiểu Bảo, vỗ mạnh, “Chạy mau!”. Chính mình thì biến
sang hình thú nghênh đón long thú đang phóng tới.
Lý do đưa ra quyết định như vậy cực kỳ
đơn giản. Thằn lằn ngọc không so được với long thú, hắn đương nhiên cũng không
cản được. Nhưng khả năng chiến đấu của hắn mạnh hơn thằn lằn ngọc nhiều, mà tốc
độ của nó thì nhanh hơn long thú, phối hợp như vậy mới có thể đảm bảo tối đa khả
năng tìm đường sống cho Tô Mặc.
“Hassan, đừng!”, Tô Mặc giãy giụa muốn
nhảy xuống. Nhưng Ha Tiểu Bảo còn lẹ làng hơn cậu, nhanh chóng lủi tới chắn giữa
long thú và Hassan.
Husky cao lớn sợ hãi gào to. Tô Mặc vẫn
còn trên lưng Tiểu Bảo!
Chỉ thấy Ha Tiểu Bảo hạ thấp người,
thả Tô Mặc xuống đất, còn mình thì nhào thẳng về phía long thú. Long thú khổng
lồ cúi thấp cái đầu kinh khủng của nó, cọ cọ với Tiểu Bảo một lúc, sau đó, chẳng
biết nhóc thằn lằn làm gì, chỉ thấy long thú chậm rãi hạ thấp người, nhấc cái
đuôi to dài phủ đầy vảy sắc nhọn của nó lên.
Tiếp đó… Tiểu Bảo ra phía sau long
thú… Hai chân trước ấn lên lớp vảy trên lưng long thú… Hạ bộ hẩy lên đâm vào!
Nó thọc vào trong! Thật sự đâm vào lỗ
hậu của long thú! Long thú này là đực đó! Tô Mặc nhìn người anh em của nó dần
nhô ra theo từng cú rút cắm của Tiểu Bảo, to lớn trông đáng sợ vô cùng!
Thằn lằn ngọc xinh đẹp sáng lóa đè
lên long thú to gấp đôi mình ra sức đâm thọc. Con thú khổng lồ dữ tợn cúi người
run rẩy, phát ra tiếng gầm trầm thấp mơ hồ. Tô Mặc nhìn một lúc, bỗng bật cười.
Không hổ là nhóc con do Hassan sinh
cho cậu, cực kỳ có triển vọng, làm rất tốt! Sự nghiệp xinh đẹp mà dũng mãnh, đã
có người kế thừa rồi!
aaa—HOÀN TOÀN VĂN—bbb
Kết thúc: 02/07/2021
Cuối cùng cũng xong rồi hu hu ;;_;; đây là bộ H văn thứ hai và ắt hẳn cũng là bộ cuối cùng, không biết sao hồi đó chọn bộ này nữa, nó vừa dài vừa mặn, đến phiên ngoại cũng nặng vl =)) vốn từ của tui hoàn toàn không đủ huhu, chơi ngu nên tận mấy năm mới xong =)))) Giờ sẽ tiếp tục làm tiếp mấy bộ khác với có thể sẽ đào hố thêm nha =))))
Thanks tg truyện tất hay❤️
Trả lờiXóaNhầm xí là chủ nhà mình nhầm một xíu ạ
XóaCảm ơn chủ nhà edit siêu mượt. Nói thật thì đây là bộ đam mang đến nhiều hương vị của biển nhất mà tui từng đọc đấy!😂
Trả lờiXóa=)))))
XóaCảm ơn chủ nhà thật nhiều thật nhiều vì đã edit bộ này nha...truyện hay kinh khủng, edit siêu mượt nữa...mình đọc một mạch hết truyện luôn...cảm thấy thật thỏa mãn😌
Trả lờiXóaCám ơn. <3
XóaCảm ơn chủ nhà nhiềuuuuu <333 truyện hay và hợp gu quá đọc liền mạch 3 ngày 3 đêm. Iu thươnggg
Trả lờiXóaIu thương. <3
Xóa