01/07/2021

TNCGCPC - chương 117 - 126

 Edit + Beta: Carly


Chương 117.

Phản ứng đầu tiên của Tô Mặc sau khi nghe xong là – ra là vậy! Cái giá phải trả cho việc cứu Hassan là túi thai của cậu? Đúng là hàng ngon giá rẻ! Không có túi thai, không cần phải sinh con thì quá tốt rồi!!!

Nhưng lúc nhìn thấy vẻ thống khổ của Hassan, Tô Mặc đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cậu không muốn sinh con, nhưng Hassan thì sao? Ắt hẳn Hassan sẽ muốn có một nhóc Husky! Lại nhớ đến sự khắc nghiệt gần như cố chấp của hắn, mặt mày Tô Mặc dần tái nhợt… Có lẽ, Hassan sẽ không chấp nhận được một giống cái bị khiếm khuyết? Nhất là cái cậu thiếu chính là thứ đặc trưng nhất, quan trọng nhất của một giống cái?

Vậy nên, Hassan xin lỗi… là vì cuối cùng anh ấy đã phản bội lời thề sao?

Hai mắt Tô Mặc dần ngấn lệ. Dùng một túi thai vốn dĩ cậu không cần để đổi lấy cơ hội sống lại của Hassan, cậu tuyệt đối không hối hận. Nhưng, lại vì thế mà bị Hassan bỏ rơi… thì uất ức chết được!!

“Hassan, anh… muốn rời bỏ em sao? Anh không cần em nữa?”.

Dẫu ra sao, Tô Mặc vẫn không muốn tin Hassan sẽ đối xử với mình như vậy. Nếu thật sự không cần cậu thì ngay từ đầu Hassan đã xóa bỏ lời thề rồi, hoàn toàn không cần ở cạnh cậu lâu như vậy.

Khi thấy sắc mặt Tô Mặc từ từ tái đi, tim Hassan tức thì như thắt lại, đến khi đôi mắt cậu ngấn lệ thì đã gần như chẳng thể thở nổi. Thế nhưng, lúc Tô Mặc run rẩy cất tiếng, Hassan vốn sẵn sàng chờ bị tuyên án liền ngạc nhiên không kịp phản ứng lại.

Tô Mặc cho rằng… hắn không cần em ấy nữa? Sao em ấy lại nghĩ vậy chứ? Sao hắn có thể…

Hassan vừa sửng sốt lại lù mù, ngơ ngác nhìn Tô Mặc không nói gì. Còn Tô Mặc lại cho là Hassan ngầm thừa nhận, ánh mắt vốn đầy vẻ chờ mong dần tối đi.

“Nếu đã vậy… anh đi đi. Không cần phải xin lỗi, anh luôn đối xử với em rất tốt, chẳng có gì phải xin lỗi em cả”.

Tô Mặc gượng cười: “Còn chuyện lời thề tối cao, em sẽ nói với tộc trưởng và Lucca, dù sao em cũng chưa trưởng thành, cứ xem như em đổi ý là được”.

Quân tử tuyệt giao không nói lời khó nghe [35], Tô Mặc thật lòng cảm thấy Hassan rất tốt với mình, nên dù phải chia tay cũng không muốn làm Hassan thấy khó xử. Cố chấp đến như vậy, thật ra bản thân Hassan cũng rất đau khổ đúng không? Rõ ràng rất thích nhưng lại không thể chấp nhận được… Sự cố chấp mâu thuẫn nội tâm này thực chất là một kiểu bệnh tâm thần đúng không? Xin lỗi Hassan, em không phải bác sĩ khoa tâm thần, không biết làm cách nào để chữa cho anh…

[35] Quân tử tuyệt giao, bất xuất ác thanh [君子绝交不出恶语], một câu trong chương Yên sách của Chiến Quốc Sách, ý nói kẻ có tu dưỡng khi quyết định không qua lại với ai nữa cũng không nói ra lời khó nghe, làm tổn thương đối phương.

Tô Mặc nghĩ ngợi lan man, nỗi đau trong lòng dần nhạt đi, không phát hiện Hassan đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt ra sao.

Mỗi… mỗi lần Tô Mặc bị hắn tổn thương, phản ứng đầu tiên luôn là vô thức bảo vệ hắn. Hassan cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Lần trước, đang lúc hấp hối nhưng vẫn kéo tay Lucca nói là cậu sai, không muốn người ta phạt Hassan. Lần này, Tô Mặc cũng muốn ôm hết mọi trách nhiệm về mình, nguyện chịu phạt vì giải trừ lời thề, chỉ vì để hắn không bị khiển trách.

“Tô Mặc, tôi yêu em… tôi yêu em……”. Hassan siết chặt Tô Mặc vào lòng, “Tôi sẽ không rời bỏ em! Sao, sao tôi lại không cần em nữa chứ!”. Tô Mặc tốt như vậy, sao mà không cần, sao mà rời xa được!

Tô Mặc ngơ ngác để cho Hassan ôm một lúc rồi mới dần tỉnh táo lại: “Anh không phải muốn chia tay với em?”.

“Dĩ nhiên không!”, Hassan mê say hôn lên má Tô Mặc, nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trên mặt cậu.

Tô Mặc mất kiên nhẫn đẩy hắn ra, ngờ vực lên tiếng: “Vậy tại sao anh cứ xin lỗi em mãi thế?”.

“Túi thai của em……”. Hassan khổ sở nói khẽ: “Vì tôi nên mới mất”.

“Chỉ vì thế?”, Tô Mặc thật sự không thể tin được. Thấy Hassan gật đầu, Tô Mặc lập tức nổi điên, “Hassan anh có phải bị ngốc không?!”.

Xoắn xuýt lâu như vậy, còn làm ông đây thương tâm đến thế, chỉ vì một cái túi thai nát?! Hassan anh chắc chắn là một tên ngốc!

“Anh biết rõ em ghét bị giống đực đè mà, đúng không?!”. Tô Mặc nổi giận nã đạn vào thằng em hiếm khi ủ rũ của Hassan, “Lần trước anh còn định “xử” nó để đảm bảo sau này sẽ không xâm phạm em, anh nhớ không?!”.

Á… ừ nhỉ. Hassan sực nhớ ra.

“Vậy! Nên!”. Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi: “Anh thấy túi thai có quan trọng với em không?! Chẳng lẽ em không cần bị đè ra phịch cũng có thể có con sao?!”.

———————

Carly:

Đoạn thứ 5 từ cuối chương đếm lên, tui tính dịch thành “bị ngu” nhưng hoi, hơi kém sang =))))

À câu cuối chương, tui copy bản Trung lên google dịch, nó dịch thẳng ra “bị đ*” luôn các chế ạ, cười ẻ =))))))

********************

Chương 118.

Hassan bị Tô Mặc mắng không dám ngóc đầu lên. Phải, Tô Mặc vừa nói thì mọi chuyện liền rõ ràng dễ hiểu, sao đầu óc hắn lại rẽ tùm lum đường như vậy? Lo lắng không đâu lâu như vậy, còn làm Tô Mặc tổn thương, hắn đúng là đồ ngốc!

“Tôi xin lỗi”, Hassan bối rối nhận sai.

Giờ Tô Mặc chỉ cần nghe hai chữ ‘xin lỗi’ là tức không chịu được. Ngẫm lại lúc trước Hassan tự ngược bản thân thê thảm đến thế, không ngờ lại do một sự hiểu lầm mà chỉ cần động não tí là sẽ không xảy ra, cuối cùng cậu cũng từ bỏ mọi tưởng tượng về trí thông minh của thú nhân.

Là cậu sai, là do cậu chưa hiểu rõ Hassan, cậu không nhận ra rằng có lẽ thú nhân không có cái thứ gọi là tư duy logic… Nhưng rõ ràng khi trao đổi với Lucca và Mito, cậu có gặp trở ngại gì đâu! Sao tới Hassan lại khó đến vậy? Chẳng lẽ giống đực đều đầu óc ngu si tứ chi phát triển? Hay là cái giống Husky này bị thiếu hụt?

May mà túi thai đã biến mất, chứ nếu sinh ra thêm một nhóc Husky…

“Còn gì nữa không? Anh còn giấu em cái gì nữa không? Nhân cơ hội nói hết một thể đi!”, Tô Mặc mệt mỏi đỡ trán thở dài. Cái kiểu hiểu lầm nguy hiểm chết người này, cậu thật sự không chịu được lần nữa đâu.

“Không có! Thật sự không còn nữa!”, Hassan hoảng loạn vô cùng, hận không thể moi tim ra cho Tô Mặc xem.

“Vậy thì tốt”, Tô Mặc lại thở dài. Lần này cậu thật sự rất tổn thương, cho rằng Hassan không cần mình nữa… đến bây giờ ngực vẫn còn hơi quặn đau.

Thôi, xem như hữu kinh vô hiểm * vậy. Dù không có túi thai, không thể sinh con, nhưng Hassan vẫn bằng lòng ở cạnh cậu, thế là đủ rồi.

* có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm; cầu cao nhân dịch thuần Việt hoặc thoát ý, t không nghĩ ra được câu nào tương tự huhu

Đảo mắt thấy quả trứng thằn lằn ngọc bị ném xuống cuối giường, Tô Mặc hỏi: “Quả trứng này có thể ấp ra thằn lằn ngọc con không?”.

Chủ đề đột ngột thay đổi làm Hassan ngơ ra một chốc, cầm lấy quả trứng, soi nó dưới ánh sáng: “Được”.

“Phải ấp bao lâu?”, Tô Mặc hỏi tiếp.

Hassan quan sát kỹ, “Chừng mười ngày”. Ngẫm nghĩ giây lát rồi khuyên, “Loài thằn lằn ngọc này tuy rất đẹp nhưng tốc độ trưởng thành của nó rất nhanh. Không tới nửa năm thì sẽ cao hơn cả em, cực kỳ nguy hiểm”.

Nửa năm đã cao hơn mình. Tô Mặc thoáng đen mặt, nhưng vẫn kiên trì, “Vậy anh ấp nó đi”.

“Được”. Hassan cảm thấy ấp ra cho Tô Mặc nuôi chơi vài ngày cũng không sao. Cùng lắm thì thả nó về rừng trước khi trưởng thành là được, hắn cầm lấy quả trứng, định đi ra sân tìm chỗ đào hang chôn xuống.

“Ra ngoài làm gì!”. Tô Mặc ngăn lại: “Chẳng phải nói rồi sao, anh phải tự ấp!”.

“Tôi tự ấp làm sao?”. Hassan chả hiểu mô tê gì. Bình thường loài này chẳng phải luôn ấp ở những nơi ẩm thấp sao?

Tô Mặc cười tủm tỉm vỗ nhẹ mông Hassan: “Thì dùng chỗ này nè, như hồi nãy đó. Nhiệt độ cũng xêm nhau mà, đúng không?”.

“Dùng… dùng… dùng…”. Hassan lập tức lắp bắp, mặt đỏ bừng, trông đáng thương vô cùng: “Nhiệt độ… hơi cao!”.

“Cao chút cũng không sao, thường xuyên lấy ra kiểm tra là được”.

Tô Mặc đã hạ quyết tâm bắt nạt hắn cho bằng được, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy: “Em muốn thấy Hassan tự mình ấp nó, cảm giác giống như Hassan tự sinh con cho em vậy”. Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt mong chờ: “Có được không?”.

Hassan cứ nghĩ đến cảnh hơn mười ngày tới, ngày nào cũng phải dùng nơi nào đó ấp trứng, còn phải thường xuyên lấy ra kiểm tra, thì không khỏi lo lắng đến độ toàn thân căng cứng, trán rịn mồ hôi. Nhưng Tô Mặc nào là ‘con’, rồi lại ‘có được không’, làm tim hắn bủn rủn đến tan chảy.

Tô Mặc sẽ không thể có đứa trẻ của riêng mình. Nếu giờ em ấy đã hào hứng đến vậy thì để em ấy vui vẻ hơn chút nữa cũng có sao đâu? Chẳng phải chỉ là khó chịu chút chừng mười ngày thôi sao? So với hậu quả mà hắn sợ nhất, mười ngày bị giày vò chẳng là cái gì cả.

“Được”. Hassan cắn răng đồng ý, cầm lấy quả trứng định nhét vào hậu huyệt.

“Không phải vội”. Thấy Hassan thật sự đồng ý, Tô Mặc vô cùng hài lòng, lập tức trở nên dịu dàng, săn sóc: “Anh cũng vất vả cả ngày rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một lúc đi! Chuyện ấp trứng, tối rồi nói”.

Hassan đồng ý, hôn nhẹ lên mặt Tô Mặc, thả quả trứng xuống, ra ngoài tắm rửa.

Tô Mặc ngã người ra giường, đầu hơi choáng, ngực cũng hơi khó chịu, suy cho cùng thì màn sợ bóng sợ gió khi nãy thật sự rất hao tổn tinh thần. Nhưng không ngờ Hassan thật sự đồng ý dùng lỗ hậu ấp trứng! Chừng mười ngày đấy! Ái chà chà, chơi kiểu nào thì được đây? Đầu óc Tô Mặc nhất thời nghĩ hết cái này đến cái khác.

Hassan tắm rửa xong xuôi, cả hai cùng dùng bữa tối, sau đó Tô Mặc đi tắm rồi sạch sẽ thơm tho trèo lên giường.

Tuy vết thương trên lưng lúc trước đã lành lặn không để lại tí sẹo nào nhưng Tô Mặc đã có thói quen nằm ngủ trên người Hassan. Ấm áp săn chắc lại đàn hồi, lại có thể “mò mẫm” [i] bất cứ lúc nào, quá tuyệt vời!

Theo như thường lệ, lần này Tô Mặc cũng nằm sấp trên người Hassan, trò chuyện với hắn, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra Hassan rõ ràng có hơi mất tập trung. Tô Mặc lưu tâm để ý thì phát hiện ánh nhìn của Hassan cứ vô thức đảo về phía quả trứng thằn lằn ngọc để ở cuối giường, không khỏi bật tiếng cười khẽ.

“Hassan nóng lòng muốn sinh con cho em đến vậy sao?”. Tô Mặc mỉm cười nhấc người dậy, “Vậy chúng ta nhanh chóng bắt đầu ha!”.

Hassan khẽ run, lại không phản đối, chỉ lẳng lặng dang chân ra.

Thấy hắn nghe lời như vậy, Tô Mặc cũng không nỡ bắt nạt quá mức. Vì thế cậu không để Hassan tự nhét vào nữa, mà tự mình cầm lấy quả trứng đẩy vào trong.

Trải qua một trận “không thể miêu tả”, cửa huyệt đã không còn quá bài xích quả trứng, Hassan lại chủ động phối hợp nên không mất bao lâu, Tô Mặc đã đẩy toàn bộ quả trứng vào. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là cậu nhét vào quá chuyên tâm, vì thế lúc Hassan bắn ra, cậu không kịp né, hiển nhiên bị văng đầy mặt.

Tô Mặc……

Hassan: “Xin lỗi em!”.

Xin lỗi con khỉ khô á! Cuối cùng Tô Mặc nổi sùng: “Anh không thể nhịn xuống sao! Cái thứ này phải của anh không! Quản không được thì để em quản giúp anh!”.

Nhớ lại những thủ đoạn Tô Mặc không cho hắn bắn tinh, Hassan sợ run người: “Xin lỗi! Xin lỗi em!”.

“Cấm nói xin lỗi!”. Tô Mặc quát, “Cho anh một cơ hội nữa! Sáng mai lúc lấy quả trứng ra, không được bắn! Không thì xem em xử anh làm sao!”.

“Được, được!”, Hassan vâng vâng dạ dạ.

Tô Mặc tức giận trừng hắn, bò xuống giường ra rửa mặt, lại thuận tiện lau giúp Hassan, sau đó nằm trên người Hassan thiếp đi. Còn chuyện Hassan bị nhét trứng vào lỗ hậu có ngủ được hay không thì… cậu không quan tâm!

——————

[i] Dịch thoát từ cụm “ăn đậu hủ”.

Bạn có biết: Cụm “Ăn đậu phụ” có nghĩa là trêu ghẹo, nặng thì là quấy rối tình dục. Người ta cho rằng vẻ đẹp của người phụ nữ con gái cũng giống như một miếng đậu phụ: Da trắng, nhẵn mượt, vị êm dịu… Vì thế người ta mới dùng cụm từ “Ăn đậu phụ” để chỉ việc người phụ nữ hay con gái bị một người đàn ông lợi dụng (sờ soạng, quấy rối)

***************

Chương 119.

Tối qua, Hassan ngủ… khá là ngon!

Cuối cùng cũng tháo gỡ được khúc mắc cùng cảm giác tội lỗi vì hại Tô Mặc mất đi túi thai bấy lâu nay, không phải lo Tô Mặc sẽ vì thế mà hận hắn, rời bỏ hắn nữa, Hassan cảm giác như trút được gánh nặng. Dưới sự nhẹ nhõm, thoải mái cực độ, cảm giác khó chịu do lỗ hậu bị căng đầy cũng hoàn toàn trở nên không đáng kể.

Tô Mặc ngủ cũng rất ngon giấc, nếu mới sáng sớm Hassan không “chọt” cậu.

Lười biếng vươn vai ngáp một cái, Tô Mặc miễn cưỡng rời khỏi người Hassan: “Mới sáng sớm có tinh thần quá nhỉ! Vậy lấy trứng thằn lằn ngọc ra xem trước đi! Nhớ đó, không được bắn!”.

“Được”.

Hassan tự giác điều chỉnh thành tư thế giống tối qua, bám lấy mép giường bắt đầu dùng sức. Đã có kinh nghiệm nên động tác đẩy ra cũng thuần thục hơn nhiều. Không bao lâu, quả trứng thằn lằn ngọc chậm rãi lòi ra, rồi từ từ chen ra khỏi cửa động, rơi xuống giường. Nhưng mà…

“Ưm a a a…”, Hassan bất lực rống lên, cảm giác bị đè nghiến mãnh liệt cùng bài tiết kỳ dị vẫn khiến hắn không kìm được mà bắn ra luồng dịch nóng hổi.

“E hèm!”, Tô Mặc ôm cánh tay, mặt vô cảm nhìn Hassan.

“Xin lỗi…”, Hassan xấu hổ sắp khóc tới nơi. Tại sao lần nào Tô Mặc không cho hắn bắn thì hắn cũng không nhịn được! Cơ thể này của hắn rốt cuộc phóng đãng đến mức nào chứ, bảo sao Tô Mặc cứ luôn tìm cách trừng phạt hắn!

Lần này… Tô Mặc sẽ phạt hắn kiểu nào đây? Nhớ đến những thủ đoạn của Tô Mặc, Hassan sợ run người, người anh em bên dưới lại lén lút ngóc đầu.

……

Tô Mặc cạn lời. Đã biết là không thể nói lý lẽ gì với Hassan được mà, muốn làm gì thì làm nấy đi! Dù gì thì xài kiểu nào, Hassan cũng thấy sướng được!

“Anh kiểm tra xem quả trứng có vấn đề gì không”, Tô Mặc bình tĩnh sai bảo.

Hassan vội ngồi dậy nâng quả trứng lên, soi kỹ dưới ánh sáng: “Không sao cả, vẫn ổn”.

Tô Mặc tò mò sáp đến cùng xem, lại chỉ thấy được vỏ trứng lấp lánh tia sáng, hoàn toàn không thấy gì bên trong. Hassan đã nói nó ổn thì xem như ổn vậy! Tô Mặc vui vẻ mỉm cười, nói với Hassan: “Anh dậy rửa mặt đi, tí nữa lại đặt trở vào”.

Hassan rửa mặt xong xuôi về phòng thì phát hiện Tô Mặc đã đi đâu mất. Hắn chuẩn bị ra ngoài tìm, lại thấy Tô Mặc bước vào, một tay xách cái túi đầy nước, tay kia… cầm một cọng cỏ vô cùng quen thuộc lại làm Hassan sợ hãi cùng cực.

Hassan tức thì túa mồ hôi lạnh. Lần này Tô Mặc sẽ bắt hắn cắm cọng cỏ này vài ngày sao? Đừng… đừng bảo sẽ để trong đấy đến tận khi trứng nở nhé! Hassan dường như sợ chết khiếp trước suy đoán đáng sợ này, không khỏi lộ vẻ e ngại nhìn Tô Mặc.

Biết sợ rồi? Tô Mặc cười đắc ý. Dám bắn lên mặt em! Dám bỏ ngoài tai lời em nói!

“Ngây ở đó làm gì? Nằm xuống đi!”, Tô Mặc vênh váo ra lệnh.

Hassan run rẩy lên giường nằm xuống, mắt nhắm lại không dám nhìn động tác của Tô Mặc. Dẫu sao Tô Mặc làm gì thì hắn cũng không thể phản đối, trơ mắt nhìn chỉ làm hắn hoảng sợ hơn mà thôi.

“A… Ưm ~ A a……”.

Cọng cỏ đâm vào lỗ sáo, sau đó tiếp tục tiến sâu vào trong. Cơ thể Hassan cứng đờ, cất tiếng rên rỉ đầy kìm nén. Cọng cỏ dần cắm vào nơi tận cùng, cảm giác cọ xát kỳ lạ trong dương vật cuối cùng cũng dừng lại, Hassan thở phào nhẹ nhõm, dần bình tĩnh lại.

Nhưng Hassan còn chưa kịp mở mắt, cảm giác chướng căng lạnh lẽo bất ngờ ập tới, Hassan giật mình sợ hãi, mở mắt nhìn thì thấy Tô Mặc cầm túi nước, nước trong đó đang từ cọng cỏ rỗng ruột chảy vào trong người hắn.

“A… Tô Mặc…”. Tốc độ túi nước rót nước vào rất nhanh, không bao lâu Hassan liền thấy bụng mình trương lên phát đau. Hắn theo bản năng co bụng dưới muốn bài tiết nước tiểu, lại bị dòng nước đang đổ xuống ngang ngược đẩy ngược trở vào.

* Cho ai chưa biết hoặc chưa mường tượng được: lỗ sáo (chú thích 29 chương 105) là một ống dài nối từ bàng quang ra lỗ tiểu (lỗ niệu đạo) để đưa nước tiểu ra bên ngoài; nên Tô Mặc đổ thằng từ ngoài vào thì nó sẽ chảy vào bàng quang. :v

“A… Đừng… đau…”, Hassan cắn răng khẽ van xin.

Tô Mặc lập tức dừng tay. Hassan sẽ kêu ‘đừng’ vì nhiều nguyên do khác nhau, nhưng kêu đau lại là hành vi cực kỳ hiếm thấy, chứng tỏ hắn thật sự đau không chịu được.

Tô Mặc hạ thấp túi nước, để nước trong bàng quang chậm rãi chảy ngược về một ít, cho đến khi vẻ thống khổ trên mặt Hassan dần tan đi, Tô Mặc mới nhẹ nhàng rút cọng cỏ ra.

“Không được bắn!”, ngay trước khi cọng cỏ được rút ra hết, Tô Mặc hạ giọng cảnh cáo.

Hassan ư a gật đầu. Khi nãy thì phình đau không chịu được, giờ lại hoàn toàn không muốn bắn nữa, đúng là trong rủi có may!

“Tốt lắm”. Nhẹ nhàng rút cọng cỏ ra, thấy “cậu bé” chỉ run nhẹ chứ không bắn tinh, Tô Mặc hài lòng gật đầu. “Giờ thì phải kiên trì, không được bắn, biết chưa?”.

“Ừm”, Hassan nghiến răng, khẽ run. Nước trong bàng quang tuy đã chảy ra một ít nhưng vẫn còn rất căng. Cùng lúc đó hậu huyệt lại phải nhét quả trứng thằn lằn ngọc kia vào, hắn thật sự không biết sẽ biến thành tình cảnh gì nữa.

*************

Chương 120.

Tô Mặc đặt quả trứng ngay miệng huyệt của Hassan, chậm rãi đẩy vào trong. Trứng thằn lằn ngọc cứng chắc đè ép lên bàng quang bị rót đầy nước, ngoài khoái cảm muốn xuất tinh thì còn có cơn thôi thúc muốn đi tiểu mãnh liệt.

Không được… tuyệt đối không thể… không thể tiểu ra giường… Hassan liều mạng nhẫn nhịn, cả người căng cứng, run lẩy bẩy.

“Thả lỏng chút! Gồng thế làm gì!”. Tô Mặc lập tức cảm nhận được lực cản bất ngờ gia tăng, quả trứng mới nhét vào được một nửa bị kẹt cứng, không nới ra thì hoàn toàn không thể vào.

“Ư… A… Được”. Hassan cố thả lỏng miệng huyệt nhưng không được, cứ cảm thấy một khi hắn thả lỏng thì nước tiểu sẽ phun ra.

Tô Mặc thấy Hassan đáp lời nhưng phía sau vẫn mảy may không nhúc nhích, không khỏi nhíu mày: “Được rồi, anh tự lấy tay căng ra đi”.

“Ừm…”. Hassan run run nhận lệnh, ngón tay tiến vào miệng huyệt đóng chặt, kéo sang hai bên. Cảm giác như bị xé rách kỳ lạ và sự xấu hổ cùng cực làm hắn nức nở thảm thương.

Tô Mặc chậm rãi nhét quả trứng vào trực tràng đã được Hassan mở rộng. Quả trứng cứng cáp ma sát với miệng huyệt, đè ép bàng quang, chen xoáy vào điểm G, khiến Hassan vừa run rẩy rên la cố gắng chịu đựng, vừa phải dùng sức kéo căng miệng huyệt. Kích thích chồng chất kích thích, Hassan bị tra tấn gần như phát điên.

“A……”.

Ngay khoảnh khắc trứng thằn lằn ngọc vào hết hậu huyệt, Hassan cất tiếng rên rỉ đầy kìm nén, cơ thể cứng đờ như thể một tác phẩm điêu khắc có tạo hình kỳ dị. Cuối cùng hắn đã nhịn xuống không xuất tinh, bàng quang đầy ứ nước tiểu cũng bị giam chặt bên trong, không rơi lấy một giọt.

“Hassan ngoan quá”. Tô Mặc hài lòng hôn hôn lên trán Hassan. Thấy chưa, rõ ràng là nhịn được mà!

Hassan chậm chạp đưa mắt nhìn Tô Mặc, ánh mắt hơi rã rời. Một lúc lâu sau, cơ thể hắn mới lại bắt đầu run lẩy bẩy, nhỏ giọng van xin Tô Mặc: “Tô Mặc, cho tôi… bắn đi mà”.

“Ừm, được”. Tô Mặc để Hassan trở người nằm sấp xuống giường, sau đó thọc vào hậu huyệt đang mấp máy, cùng đẩy quả trứng vào sâu bên trong. “Anh bắn đi”.

“A a a! Không! Không… Đừng mà! Hức a a…”, Hassan kêu la thảm thiết dữ dội. Bàng quang căng đầy bị Tô Mặc đâm thẳng tới, hắn phải dốc toàn lực mới không để nó chảy ra!

“Sao lại không được? Chẳng phải anh muốn “ra” sao?”. Tô Mặc vừa mỉm cười thắc mắc, vừa không ngừng nghỉ ra sức “cày cấy” trong lỗ hậu vừa khít vừa nóng bỏng.

 “A… không được, dơ… giường…”. Hassan co giật dữ dội, không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh nhưng vẫn đủ để Tô Mặc hiểu được sự lo lắng của hắn.

“Dơ thì sao?”. Tô Mặc chẳng hề để tâm tiếp tục hẩy người về trước: “Đâu phải anh chưa từng làm dơ!”.

Hassan tức khắc nhớ lại quá khứ bi thảm bị Tô Mặc trêu chọc lỗ sáo và dùng nắm tay làm đến độ mất khống chế, Tô Mặc đang trong hậu huyệt còn va chạm mạnh mẽ vào bàng quang đầy nước cách lớp thành ruột mỏng manh, sự kiên trì vốn có trong nháy mắt tan thành từng mảnh. Hassan lớn tiếng thét lên, theo từng cú va chạm của Tô Mặc, nam căn bắn ra từng luồng nước trong veo.

“A a a a! Ưmm… A a!”, Hassan cất tiếng vừa như khóc lại như la, đã hoàn toàn bị nỗi xấu hổ nuốt chửng. Không ngờ hắn lại thật sự tiểu ra giường! Còn là trong lúc Tô Mặc đang đ* hắn!

Hassan đã hoàn toàn sụp đổ không còn biết chính mình đang làm gì nữa. Hắn triệt để buông thả bản thân, mặc cho Tô Mặc thao túng. Tô Mặc đâm vào bàng quang, hắn bắn ra dịch tiểu. Tô Mặc nghiền vào điểm G, hắn run rẩy xuất tinh. Tô Mặc đẩy quả trứng vào sâu hơn, hắn liền nhấc chân, nâng hông ra sức nghênh đón.

Xấu hổ cỡ nào không quan trọng, bắn bao nhiêu lần cũng chẳng là chi. Hắn chỉ muốn làm những gì mà Tô Mặc muốn hắn làm.

Sự ngoan ngoãn phối hợp của Hassan làm Tô Mặc ngạc nhiên không thôi. Cậu còn lo mình trêu ghẹo quá mức, không ngờ sau khi bắt nạt quá trớn lại đạt được kết quả này!

Đã vậy thì về sau cứ càng quá đáng càng tốt. Được một tấc lại muốn tiến một thước vẫn luôn là tác phong tốt đẹp của Tô Mặc cậu.

“Hassan…… Hassan……”. Cả người Tô Mặc đè lên lưng Hassan, ngọt ngào thì thầm tên Hassan, còn đưa tay xoa nắn hai đầu vú trước ngực hắn.

“A a…”.

Hassan run rẩy thêm dữ dội, giãy giụa như muốn đào thoát, lại ưỡn người đưa ngực vào tay Tô Mặc. Lúc này đây hắn đã bị giày vò đến cùng cực, cả người cương cứng, chưa kể đầu vú vốn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần véo nhẹ cũng sẽ nhanh chóng khiến hắn bắn tinh.

Tô Mặc bị sự nhiệt tình của hắn kích thích, làm thế nào cũng chẳng phát tiết hết được. Nhìn đôi vai màu đồng cổ sáng bóng vì phủ đầy mồ hôi cùng cơ bắp rắn chắc không ngừng phập phồng khi cậu giã vào trước mắt, cậu không nhịn được mà cúi người cắn mạnh xuống.

“A a a!!”, Hassan khàn giọng thét lên, cơ thể căng cứng. Tô Mặc khẽ mắng một tiếng, vừa điên cuồng đâm chọc hậu huyệt chật khít, vừa cắn chặt lấy Hassan không buông.

Cơ bắp trên vai Hassan cứng đáng sợ, lại chỉ có thể run rẩy không dứt giữa hai hàm của Tô Mặc. Tô Mặc dốc hết toàn lực, không hề tiết chế mà trút ra toàn bộ dục vọng mãnh liệt cùng sự bạo lực tiềm ẩn của mình, sau đó lên đỉnh trong tiếng thét lên, co giật của Hassan.

****************

Chương 121.

A, đã quá! Tô Mặc nhẹ nhàng trượt khỏi lưng Hassan, có chút mệt mỏi nhưng cũng sung sướng thỏa thuê khó tả. Ngó sang Hassan vẫn đang nằm trên giường run rẩy cùng bờ vai phủ đầy dấu răng rướm máu, Tô Mặc không khỏi thấy chột dạ. Á… Có phải cậu đã làm quá rồi không? Tô Mặc dè dặt khều Hassan: “Hassan? Anh ổn chứ?”.

Hassan rầm rì đáp lời, từ từ ngồi dậy nhưng ánh mắt lại né tránh không dám nhìn thẳng Tô Mặc.

Tô Mặc nhìn kỹ một lúc, xác định Hassan chỉ đang thẹn thùng chứ không tức giận, cậu liền vui vẻ nhào tới: “Hassan, Hassan, em làm anh sướng không?”.

Mặt mày Hassan đỏ bừng nom đáng thương vô cùng. Đã vậy Tô Mặc còn quấn chặt trên người hắn không buông, hắn chỉ đành nhỏ giọng đáp: “Sướng”.

“Thật hả? Sướng cỡ nào?”, Tô Mặc hào hứng hỏi.

Hassan phải trả lời vấn đề này làm sao? Hassan ấp úng một lúc lâu, cưỡng ép chuyển chủ đề: “Đệm giường đã ướt hết rồi, tôi mang ra ngoài phơi”.

Lần này rốt cuộc Tô Mặc cũng tha cho hắn, để hắn đi phơi đệm, giặt khăn trải giường.

Ra giường dính đầy tinh dịch, nhất định phải giặt cho kỹ. Đệm giường tuy ướt sũng nhưng toàn là nước do Tô Mặc làm đổ, Hassan ngửi thấy không có mùi gì lạ, nội tâm cuối cùng cũng vơi bớt ngượng ngùng.

Thông đạo phía sau vẫn còn đang ngậm trứng thằn lằn ngọc, làm Hassan hoạt động có hơi khó khăn. Trong lúc bước đi, dịch thể nóng hổi Tô Mặc vừa mới bắn vào còn chảy xuống đùi. Hassan xấu hổ muốn siết chặt cửa huyệt, lại càng khiến dịch nóng chen nhau chảy ra, trứng thằn lằn ngọc cũng vì hành vi manh động của hắn mà cọ xát với điểm gồ lên bên trong, Hassan cất tiếng rên rỉ khó chịu, suýt nữa mềm chân ngã xuống đất.

“Cẩn thận!”. Tô Mặc vội chạy tới đỡ Hassan, “Có phải do quá mệt không? Để em giặt cho!”.

“Không, ưm, không sao. Nặng lắm, em giặt không được đâu”. Hassan lắc đầu từ chối ý tốt của Tô Mặc.

Tô Mặc ngượng ngùng thu tay về. Chất liệu của khăn trải giường ở thế giới thú nhân na ná với vải thô [36], vừa dày lại nặng, sau khi thấm nước thì nặng đến nỗi cậu hoàn toàn không nhấc lên nổi, nên Hassan nói thế thật sự không sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu yếu hay vô dụng! Hơn nữa, cậu cũng chẳng có cách nào cải tạo ra máy giặt!

[36] Vải thô là chất vải thuộc nhóm vải sợi tự nhiên, được cấu tạo chủ yếu từ bông, gai, quá trình kéo sợi và dệt gần như không sử dụng chất hóa học; do có cảm giác hơi thô cứng nên mới có tên “vải thô”; thích hợp mặc mùa hè do tính chất dễ thấm hút mồ hôi, mát mẻ.

Tô Mặc đi qua đi lại trong sân, cảm thấy ở đây đứng nhìn Hassan bận bịu còn không bằng kiếm việc có ích để làm còn tốt hơn.

“Hassan, em tới bệnh viện một chút, trưa sẽ về”. Tô Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra mình đã ném công việc ở bệnh viện cho Lucca gần cả tháng, dù gì cũng nên tới một chuyến xem sao.

Hơn nữa… ít nhất ở đó sẽ cảm thấy bản thân khá là có ích!

Vậy nên, nhìn đi, với một người đàn ông, có sự nghiệp thành công là điều cực kỳ quan trọng!

Thấy Tô Mặc lại muốn đến bệnh viện, ánh mắt Hassan thoáng tối đi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Hắn vẫn luôn thấy những việc Tô Mặc đang làm vô cùng quan trọng, hắn rất cảm kích vì cậu đã rút ra mấy ngày bầu bạn với hắn. Bây giờ Tô Mặc muốn quay lại tiếp tục công việc, hắn tất nhiên không có lý do ngăn trở.

Tô Mặc quả thật cực kỳ bận rộn. Vừa tới bệnh viện, cậu đã bị Lucca tóm lấy hỏi một đống vấn đề ứ đọng đã lâu, từ thay đổi cách trói mai rùa đến ứng dụng cụ thể của các đạo cụ khác. Lemmy đã thuận lợi mang thai vừa khéo cũng đang ở bệnh viện, lập tức hào hứng kéo hắn tám chuyện hình như Riley đang thích giống cái nào đó, gần đây cứ hay cười ngu ngơ. Mà Mito đã thành công câu được Riley cũng xấu hổ tụ lại, mời Tô Mặc và Hassan tham gia nghi thức kết đôi của cậu ta và Riley diễn ra vào tháng sau.

Bởi vậy có thể thấy Tô Mặc đúng là rất bận, nhưng quan trọng cỡ nào thì cũng khá khó nói. Dù sao, y học là một môn khoa học thực nghiệm, cậu chỉ đưa ra khung sườn, còn nội dung cụ thể vẫn cần mọi người cùng nhau từ từ bổ sung. Thế giới thú nhân và thế giới nhân loại khác nhau đến như vậy, cậu không thể đốt cháy giai đoạn.

Vì thế, đến trưa, Hassan còn chưa làm bữa trưa xong đã thấy Tô Mặc về nhà, thật sự ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng: “Sao em về sớm vậy?”.

“Sớm hả?”. Tô Mặc xoa xoa thái dương đau nhức vì đám giống cái kia, “Hassan không muốn em về sao?”.

“Đâu có!”. Hassan hôn Tô Mặc: “Tôi còn muốn em luôn ở bên tôi ấy chứ!”.

Ái chà, sao Hassan tự dưng lại nhiệt tình, ngọt ngào thế này! Tô Mặc không quen chà chà cánh tay. Hassan lúc này mới phát hiện mình đã bất cẩn thốt lên lời thật lòng, vội nói: “Không, không, tôi chỉ nói vậy thôi! Em cứ lo việc của em, không cần phải ở cạnh tôi suốt!”.

Tô Mặc thấy hắn vừa thẹn vừa vội đến đỏ cả mặt, lòng chua xót, đau lòng khó tả. Thực chất, khao khát có bạn đời bên cạnh là chuyện vô cùng đương nhiên. Lúc cậu mới đến đây, trừ lúc đi săn thì Hassan ở bên cậu gần như mỗi giây mỗi phút. Bây giờ cậu có chuyện để làm là có thể gác Hassan sang một bên sao?

“Không đâu, em thích ở với Hassan!”.

Tô Mặc mềm mại bám lấy Hassan: “Chuyện ở bệnh viện em đã giao cho Lucca rồi, chỉ cần thường xuyên đến kiểm tra là được. Ừm, giống như lúc anh đi săn hồi trước đó, ở bệnh viện một ngày, ở nhà hai ngày, anh thấy thế nào?”.

“Như vậy được sao?”, Hassan vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Nhỡ vì ở với hắn mà làm lỡ công việc của Tô Mặc…

“Được, được! Đương nhiên ở cạnh Hassan là quan trọng nhất!”.

Tô Mặc cảm thấy nếu mình xuyên thành đế vương thời cổ đại thì có lẽ sẽ thuộc loại ‘Nghìn lạng vàng đổi lấy nụ cười’, ‘Phóng hỏa hí chư hầu’ [37]. Dù sao cũng có rất nhiều người tài có thể cống hiến, mà có thể bầu bạn bên Hassan lại chỉ có một mình cậu!

[37] Nguyên văn là “Mỹ nhân nhất tiếu hoán thiên kim" [美人一笑換千金]: Người đẹp nở một nụ cười đáng đổi lấy nghìn lạng vàng, của nhà thơ Lý Bạch.

“Phóng hỏa hí chư hầu” là một điển tích rất nổi tiếng gắn liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng vào cung mà không cười, Chu U vương tìm mọi cách để nàng cười, thậm chí dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc đốt đài lửa đùa giỡn với chư hầu để Bao Tự cười, làm cho nhà Chu diệt vong. [Nguồn: Wikipedia]

Thấy Hassan cảm động đến hai mắt ửng đỏ, Tô Mặc lại nhịn không được muốn trêu hắn. Đưa tay ấn lên cơ bụng săn chắc phẳng lì của Hassan, Tô Mặc thâm tình chân thành nói: “Hơn nữa giờ Hassan còn đang mang trong mình con của em đó! Sao em có thể an tâm để anh một mình ở nhà chứ?”.

“Tôi, tôi, tôi…”, Hassan vừa ngượng ngùng là lại lắp bắp.

Tô Mặc thấy thế thì lại càng hào hứng diễn sâu: “Bé cưng hôm nay có ngoan không? Có đá anh không?”.

“Không, không có…”, Hassan bị chọc đến độ muốn đào hố trốn vào. Hắn là giống đực mà! Sao Tô Mặc lại hỏi mấy vấn đề kỳ quái này!

***************

Chương 122.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc trêu chọc Hassan thật sự cực! kỳ! sảng! khoái!

Quá trình lấy trứng ra kiểm tra rồi đặt trở lại hai lần một ngày cũng là quá trình Tô Mặc tùy ý biến hóa đủ cách khi dễ Hassan, phải nói là thấm đẫm máu và nước mắt của hắn.

Ví dụ như……

“Ưm a a a… Buông, buông ra đi… Đừng… Ưm… Hức A a a a!!!”.

Vất vả lắm mới đẩy quả trứng ra được hơn phân nửa, lại bị Tô Mặc thong thả đẩy ngược về. Hassan bỗng ưỡn lưng, thanh gỗ nhỏ trong lỗ sáo lại rút ra ngoài một đoạn nhưng vẫn bịt kín lối ra, không một dịch thể nào có thể công phá được lớp phòng ngự của nó.

“A a!!! Á a a a!”.

Hassan giật nảy dữ dội, tiếng rên rỉ bi thảm đã khản đặc khó mà nghe thấy. Hắn bị Tô Mặc đùa bỡn như vầy đã hơn cả tiếng đồng hồ, quả trứng thằn lằn ngọc không ngừng bị đẩy đến miệng huyệt, rồi lại liên tục bị đẩy ngược vào, nhưng lực đánh của hơn mười lần xuất tinh vẫn không thể đẩy thanh gỗ ra khỏi lỗ niệu đạo. Mọi cơn cực khoái đều biến thành sự đày đọa trong vô vọng.

“Hassan? Anh ổn không?”. Tô Mặc dịu dàng hôn lấy hai má mướt mồ hôi của Hassan: “Có muốn em giúp anh rút ra không?”.

“Không… Không muốn. Tôi làm được”, Hassan khàn giọng thở hổn hển. Tô Mặc đã nói, nếu hắn có thể tự mình đẩy thanh gỗ ra thì cậu sẽ mút cho hắn một lần. Vì mồi nhử ngọt ngào dịu dàng này, hắn nguyện chịu hết thảy giày vò đau đớn.

“Hassan giỏi quá”.

Tô Mặc khẽ nói, hôn môi Hassan. Chẳng qua chỉ dụ dỗ để Hassan có thể kiên trì cho cậu chơi đùa thêm vài lần thôi, cậu thật sự không ngờ, Hassan lại dốc hết toàn lực, chịu chơi đến thế vì phần thưởng nhỏ bé không đáng kể này.

Được mút một lần quan trọng đến vậy sao? Tô Mặc khó hiểu vô cùng. Tuy cậu không thích nhưng chỉ cần Hassan đưa ra yêu cầu thì cậu sẽ không từ chối mà! Không cần thiết phải thống khổ nhẫn nhịn như vậy để đổi lấy.

Hassan hôn trả lại Tô Mặc một chốc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu dồn sức. Hơn mười lần lên đỉnh, hơn mười lần đẩy vào đẩy ra, hắn gần như đã kiệt sức mệt lử, nếu lần này vẫn không được, hắn không biết liệu mình có thể tiếp tục hay không.

“A… Ưm… A a……”. Quả trứng chậm rãi nhô ra dưới sự cố gắng của Hassan, vỏ ngoài lấp lánh căng miệng huyệt đã bị tra tấn đến đỏ thẫm ra từng chút một, theo tiếng rên rỉ của Hassan, run rẩy dịch chuyển ra ngoài.

Tô Mặc cực kỳ nỗ lực kìm nén sự xúc động muốn đẩy nó vào. Hassan đã nhịn lắm rồi, cậu quyết định chấm dứt trò chơi có hơi quá trớn lần này.

Cuối cùng quả trứng đã ra hơn nửa không bị Tô Mặc đẩy vào nữa, mà hoàn toàn thoát khỏi hậu huyệt trong lần dốc sức cuối cùng của Hassan. Hassan không kịp đề phòng thét to một tiếng, bỗng ưỡn người bắn ra.

Tô Mặc đã có chuẩn bị, lần này lén ăn gian, rút nhẹ thanh gỗ ra ngoài một chút. Lực rút cực kỳ nhẹ nhàng, Hassan đang nhắm chặt mắt hoàn toàn không phát hiện, lại phối hợp với lực bắn của hắn, dĩ nhiên đủ để đẩy thanh gỗ khỏi lỗ sáo.

“A a a a!! A a! Ư… A a a!!!”.

Bất ngờ được giải phóng khiến Hassan gần như phát điên. Hắn thét to, điên cuồng lay động cơ thể, luồng dịch nóng tuôn ra không ngừng, vẽ nên những hoa văn dâm mỹ trên người hắn.

Phải mất một lúc lâu, cơn cực khoái của Hassan mới dần lắng xuống. Hắn run rẩy cuộn người lại, cúi đầu nức nở: “Tô Mặc…… Tô Mặc…”.

“Em ở đây, em ở đây”, Tô Mặc yêu thương vỗ nhẹ lên tấm lưng đẫm mồ hôi của Hassan.

“Tô Mặc…”. Hassan nhẹ nhàng chui vào lòng Tô Mặc, “Mút cho tôi đi…”.

“Ngay bây giờ?”, Tô Mặc bất ngờ. Mới vừa cao trào kịch liệt như vậy, cậu còn tưởng Hassan sẽ không vội đòi quà.

“Có… có được không?”, Hassan xấu hổ vô cùng. Tô Mặc nhất định cảm thấy hắn quá dâm đãng! Nhưng bị thanh gỗ lạnh lẽo và trứng thằn lằn ngọc trêu đùa lâu như vậy, hắn không đợi được muốn cảm nhận độ ấm của Tô Mặc.

“Có gì mà không được”. Tô Mặc khẽ cười, “Em đã hứa với anh rồi mà!”.

Trườn người xuống, nhẹ nhàng quỳ giữa hai chân Hassan, Tô Mặc dịu dàng hôn lấy “cậu bé” có phần uể oải, liếm nhẹ lên lỗ sáo hơi sưng đáng thương, còn dùng đầu lưỡi xoa dịu.

“A a…”, Hassan ưỡn lưng thở dốc, dương vật nhanh chóng dựng thẳng.

Dùng chóp mũi đẩy đẩy tên nhóc to xác khiến cậu chịu đủ đau khổ, Tô Mặc nhắm mắt lại, cố ngậm nó vào sâu bên trong.

Là điều kiện cậu tự đưa ra, cũng là cậu ăn gian giúp Hassan thành công. Nhưng dù phải chịu đau đớn không thở nổi, cậu cũng tuyệt đối không hối hận.

************

Chương 123.

Hassan vốn dự đoán trứng thằn lằn ngọc chừng mười ngày mới nở. Thế nhưng không biết do nhiệt độ trong người Hassan quá cao hay quả trứng thấy Hassan bị bắt nạt quá thảm, nên tiến độ ấp thực tế nhanh hơn dự đoán nhiều, mới ngày thứ sáu Hassan đã phát hiện bé thằn lằn ngọc sắp chào đời rồi.

Thời điểm chính xác thằn lằn ngọc nở là giữa đêm ngày thứ sáu. Hassan đang ngủ say bị chuyển động kỳ lạ trong hậu huyệt đánh thức, lập tức nhận ra đây là dấu hiệu trứng thằn lằn ngọc sắp nở.

“Mau lên! Mau đẩy quả trứng ra!”.

Tô Mặc bị Hassan gọi dậy sau khi biết được thì khẩn trương vô cùng. Nhỡ nở ngay trong người Hassan, thằn lằn ngọc có bị gì hay không không nói, quan trọng nhất là ai biết được đường ruột của Hassan có thể chịu được những mảnh nhỏ của vỏ trứng hay không! Lỡ lủng ruột thì sao! Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!

Thấy Tô Mặc căng thẳng đến độ túa mồ hôi, Hassan có hơi không biết phải nói sao. Quá trình nở sao mà dễ dàng vậy, không thì tối nay hắn đã không bảo Tô Mặc đặt quả trứng vào trong rồi!

Mỗi ngày bị Tô Mặc dùng đủ cách để bắt nạt không phải không có lợi, ít nhất Hassan cũng đã cực kỳ thành thạo việc đẩy quả trứng ra. Tô Mặc ấn ngực nhìn quả trứng nhích từng chút một khỏi miệng huyệt, ra sức cầu nguyện nhất định tuyệt đối đừng vỡ, nín thở đến nỗi ngực đau nhói.

Cuối cùng trứng thằn lằn ngọc còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ cũng nhẹ nhàng rơi xuống giường. Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, cũng mặc kệ Hassan đã bắn ra khi không được cậu cho phép, vội nhoài người kề sát quả trứng nhìn kỹ hơn.

Quả trứng thằn lằn ngọc nhúc nhích một chốc rồi dừng lại. Khi Tô Mặc đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì bỗng một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên, một khe nứt nhỏ xuất hiện trên vỏ trứng.

“A!”.

Tô Mặc kích động hét lên, dọa Hassan và quả trứng sợ run. Phải một lúc lâu sau, trứng thằn lằn ngọc mới chậm rãi lay động, khe hở cũng dần dài hơn, lớn hơn cho đến khi biến thành đường nứt lớn, một móng vuốt nhỏ nom gần như trong suốt mò mẫm ló ra.

“A a a! Đáng yêu quá!”, tiếng thét của Tô Mặc hoàn toàn không kìm nén được. Cái móng nhỏ sợ hãi nhanh chóng rụt trở vào.

“Em đừng dọa nó”, Hassan bất đắc dĩ thở dài.

“Ừm!”, Tô Mặc vội đưa tay bụm miệng lại.

Lại một lúc sau, bé thằn lằn ngọc rốt cuộc cũng thấy an toàn, dùng sức đá vỏ trứng chậm rãi bò ra. Đây thật sự là một bé cưng vô cùng xinh đẹp, cơ thể có kích thước cỡ bàn tay được bao phủ bởi lớp vảy nhiều màu gần như trong suốt, rực rỡ lóa mắt tựa như viên ngọc đẹp nhất. Nếu không phải Tô Mặc che miệng thì cậu nhất định đã nhịn không được mà thét lên rồi.

Bé thằn lằn đứng trên mảnh vỡ vỏ trứng, chiếc lưỡi dài mảnh với đầu lưỡi chẻ đôi liên tục thò ra thụt vào, nó bước từng bước, cố ý vòng một vòng lớn né Tô Mặc, rồi vui vẻ nhào thẳng về phía Hassan.

“Phụt”, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tô Mặc, Hassan không nhịn được mà phì cười.

Có điều, không bao lâu thì nghiệp tới. Nhóc thằn lằn bò tới trước mặt hắn, thè lưỡi dò xét xung quanh rồi không chút do dự chen vào nơi giữa hai chân hắn.

“… Phụt há há há…”. Lần này tới phiên Tô Mặc bật cười thành tiếng, “Bé cưng biết nó được ấp từ đâu nên giờ muốn quay trở lại đó! Mau lên, tách chân ra!”.

Hassan ngượng ngùng mặt đỏ tới tận mang tai, hai đùi săn chắc kẹp chặt lại, bất kể nhóc thằn lằn cố gắng đến cỡ nào cũng không thể chen vào.

Nhưng Tô Mặc mới bị Hassan cười nhạo sao có thể dễ dàng tha cho hắn: “Mở chân ra! Nhanh lên!”, còn vừa nói vừa giơ tay kéo ra.

Hassan thật sự hết cách với Tô Mặc, chỉ đành nghe lời dang chân ra. Nhóc thằn lằn lập tức quen nẻo xông tới lỗ hậu của Hassan. Chiếc lưỡi dài mảnh lành lạnh với phần đầu chẻ đôi sờ soạng vài cái ở miệng huyệt, sau đó nhóc chui tọt vào.

“A!”, Hassan giật mình hô lên, miệng huyệt cũng siết lại. Nhóc thằn lằn bị kẹt ngay giữa, lập tức vùng vẫy dữ dội. Vật nhỏ lành lạnh trong hậu huyệt điên cuồng giãy giụa, càng làm Hassan hoảng loạn hơn, ngay cả tiếng hô kinh hoảng cũng biến đổi.

“Thả lỏng chút! Anh muốn kẹp chết nó hả!”, Tô Mặc gấp gáp la lên. Hassan nghe vậy đành gắng gượng thả lỏng hậu huyệt, lại bị nhóc con kia nhân cơ hội chui cả vào trong.

“Ưm…”. Hassan ngã ra giường run rẩy không ngừng. Nhóc thằn lằn mềm mềm man mát không ngừng di chuyển trong lỗ hậu của hắn, xúc cảm kỳ quái khiến hắn gần như phát điên.

Tô Mặc cũng giật cả mình. Cậu chỉ muốn chọc Hassan thôi, không ngờ nhóc ấy chui vào thật! Bây giờ nó không phải là một quả trứng, nhỡ thiếu dưỡng khí rồi điên lên là có chuyện lớn đấy!

“Hassan, nằm lại đàng hoàng, dang chân! Tự căng phía sau ra!”. Tô Mặc chỉ huy Hassan: “Đừng sợ, em sẽ lấy nó ra!”.

Hassan thở gấp, nằm yên theo yêu cầu của Tô Mặc. Hai ngón tay của Tô Mặc tiến vào miệng huyệt đã hé ra, nhẹ nhàng kẹp lấy đuôi của nhóc thằn lằn. Khi đang định kéo ra, nhóc ta đột nhiên lủi vào trong, sức lực lớn hơn Tô Mặc tưởng, tức thì thoát khỏi tay Tô Mặc rồi tiến sâu hơn nữa.

“Ứm!”, Hassan kêu một tiếng rồi cố dằn xuống, cơ thể run rẩy dữ dội.

***************

Chương 124.

Chết tiệt! Chui vào quá sâu, ngón tay không với tới được! Nhìn cơ thể run lẩy bẩy không ngừng của Hassan, Tô Mặc cắn răng: “Hassan, anh cố nhịn một chút!”, sau đó năm ngón tay chụm lại, chen vào miệng huyệt.

“Ứm… Ưm nn… A…”.

Tuy đã cố nhịn nhưng Hassan vẫn không kìm được kêu lên vì đau. Mặc dù mấy ngày gần đây hậu huyệt đã mềm mại hơn vì phải thường xuyên đẩy vào lấy ra trứng thằn lằn nhưng đột nhiên phải ngốn vào toàn bộ bàn tay của Tô Mặc thì vẫn cực kỳ khó khăn. Nên biết rằng lần fisting trước Tô Mặc phải tốn gần một tiếng mới giúp hắn dần thích ứng được!

Tô Mặc biết cưỡng ép thế này sẽ làm Hassan đau cỡ nào, nhưng cũng hết cách, cậu phải tóm được nhóc thằn lằn kia trước khi nó vào sâu hơn, không thì… phải làm một cuộc đại phẫu ổ bụng đấy!

“Thả lỏng nào… Hassan, thả lỏng một chút, em sẽ không làm anh bị thương, lúc trước chẳng phải chúng ta từng làm rồi sao? Hassan cũng rất thích mà, đúng không?”.

Tô Mặc vừa cố gắng khuếch trương, vừa dịu dàng an ủi Hassan, thậm chí sau khi được Hassan đáp lại, còn dần có hơi hướm dụ dỗ trêu đùa. “Đúng rồi, tiếp tục, thả lỏng chút nữa, để em vào nào. Bên trong của Hassan nóng quá, em thích nhất là ở trong Hassan. Thư giãn chút nữa, cho em vào được không?”.

Trong tiếng ái ngữ ngọt ngào của Tô Mặc, cơ thể căng thẳng của Hassan dần thả lỏng. Hắn dần quên đi nỗi sợ hãi và khó chịu khi bị nhóc thằn lằn tiến vào, rồi hồi tưởng lại cảm giác kỳ lạ lúc bị nắm tay của Tô Mặc mạnh mẽ lấp đầy.

“A… Tô Mặc… Tô Mặc…”, tiếng rên rỉ kìm nén của Hassan từ từ xen lẫn chút dục vọng, hậu huyệt cũng khe khẽ mấp máy.

Tốt lắm. Tô Mặc chầm chậm mà vững vàng đẩy toàn bộ tay vào miệng huyệt của Hassan, sau đó tìm kiếm vị trí của bé thằn lằn.

“Sâu… sâu hơn chút nữa…”.

Hassan run giọng hướng dẫn. Bé thằn lằn mềm mại lành lạnh và những ngón tay linh hoạt ấm áp cùng di chuyển trong trực tràng của hắn. Cơn run của hắn gần như không cách nào ngừng được, mỗi lần bị chạm đến điểm gồ lên mẫn cảm là lại co giật không ngừng.

“Được, vậy em vào sâu chút nữa. Hassan giỏi lắm, thả lỏng nào”.

Cánh tay của Tô Mặc chậm rãi tiến sâu vào hậu huyệt. Trong tiếng rên rỉ bất chợt cất cao của Hassan, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy nhóc thằn lằn. Lần này cậu không dám chậm trễ nữa, sau khi chạm tới liền lập tức tóm chặt nó vào tay, bất kể nó có ra sức vùng vẫy cỡ nào cũng không buông.

“Ưm a a a… A a!”.

Động tác bất ngờ nắm tay lại của Tô Mặc làm Hassan nhất thời cứng đờ. Đầu và đuôi của thằn lằn ta quẫy không ngừng, cọ xát vào thành ruột, khiến tình hình càng tệ hơn nữa. Hassan ưỡn nửa người dưới, cơ bắp toàn thân căng cứng như đá, eo lại run rẩy liên hồi.

“Hassan, anh thoải mái không?”.

Đã túm được bé thằn lằn, nhóc ta lại vẫn tràn đầy sức sống, Tô Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Hassan có phản ứng như vậy, Tô Mặc cảm thấy khó lắm mới vào một lần, cứ thế mà rút ra thì rất đáng tiếc, không bằng làm Hassan sướng một chút.

“A ~… Thoải, thoải mái… Ưm…”, Hassan run rẩy rên rỉ, dục vọng trong đấy nồng đượm không cách nào xóa nhòa.

“Vậy em giúp Hassan thoải mái hơn được không?”, tiếng dụ dỗ của Tô Mặc thật sự tựa như chú rắn trong Vườn địa đàng [38]. Thế nhưng Hassan lại hoàn toàn không nhận ra nguy cơ trong đó, nhỏ giọng nỉ non ‘được, được’, mở rộng mình nghênh đón Tô Mặc.

[38] Ý chỉ con rắn, sinh vật trong Vườn địa đàng đã lừa Adam và Eva ăn trái cấm của Cây Kiến Thức mà Thiên Chúa đã căn dặn nếu ăn sẽ chết.

Hassan đáng yêu chết được, muốn bắt nạt anh ấy quá đi mất! Tô Mặc vừa thở dài, vừa chậm rãi di chuyển nắm tay, cạ nhóc thằn lằn đang quẫy đuôi không ngừng vào vị trí gồ lên bên trong.

“Á a a a!”. Hassan bật nảy người rồi ngã lại về giường, tinh dịch lập tức tuôn ra. “Không… Đừng! A a… Đừng mà!”.

Hassan co giật dữ dội, chảy cả nước mắt. Chiếc đuôi lạnh lẽo phủ lớp vảy mỏng của thằn lằn ta liên tục ma sát vào điểm G, các khớp ngón tay của Tô Mặc lại còn ra sức ấn xoa. Khoái cảm kỳ lạ ập tới mãnh liệt, nhanh chóng ép Hassan phát điên.

“Không… A a! Không, a a!! Ưm… Không muốn nữa…”.

Lại thêm một lần bị kích thích đến cao trào, Hassan thở hổn hển, thút thít van xin. Trước đêm nay hắn đã bị Tô Mặc trêu ghẹo một lúc lâu, giờ ngủ chưa được hai tiếng lại bị thêm lần nữa, hắn thật sự không chịu được.

Tô Mặc dời nhóc thằn lằn đi, ngừng kích thích Hassan. Lần này vốn là do cậu nên mới dẫn tới tình cảnh nguy hiểm như vậy, làm Hassan sướng một chút thì được, nhưng chọc nhiều quá cũng không tốt.

“Hassan không muốn nữa hả?”, Tô Mặc dịu dàng khẽ hỏi.

“Không, không muốn…”, Hassan cố nén tiếng nghẹn ngào, nom đáng thương vô cùng.

“Vậy em ra nhé?”, Tô Mặc dễ thương lượng cực.

Lấy nó ra sao? Chẳng hiểu sao Hassan có hơi quyến luyến, sau đó thẹn thùng đỏ bừng cả mặt vì sự bịn rịn đáng xấu hổ ấy, “Ừm”.

Tô Mặc mỉm cười hôn hắn, không chê hắn phóng đãng. “Nếu Hassan thích thì sau này có thể làm nữa. Em cũng rất thích ở trong Hassan thế này đó!”.

“Được, được…”, Hassan vùi thấp đầu.

***********

Chương 125.

Nhóc thằn lằn ngọc “bị bắt về quy án” vô cùng vui vẻ, không hề biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối. Tô Mặc bảo Hassan tìm sợi dây thừng chắc chắn rồi buộc nó vào chân bàn, sau đó cùng Hassan đi tắm, trở về giường ngủ bù.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, nhóc thằn lằn đã đói meo ầm ĩ đòi ăn. Dưới sự hướng dẫn của Hassan, Tô Mặc bẻ trái cây cho nó ăn, nhóc ta lập tức nhào tới gặm lấy gặm để.

Không ngờ bé con này lại ăn chay, dễ nuôi thật. Tô Mặc cho nhóc ta ăn căng bụng rồi mới ôm nó tới bệnh viện khoe cho mọi người.

“Oa! Là thằn lằn ngọc!”, “A a a! Nhỏ ghê, đáng yêu quá!”, “Ở đâu ra vậy? Tô Mặc, cậu tìm thấy nó ở đâu thế?”.

Các giống cái hoàn toàn không hề có khả năng miễn dịch với loại sinh vật nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, vây quanh Tô Mặc hưng phấn thét lên đầy náo nhiệt.

Tô Mặc kéo lại bé thằn lằn đang bị dọa muốn bỏ chạy vì tiếng la chói tai của các giống cái, kiêu ngạo tuyên bố: “Hassan sinh cho tôi đó!”.

“Phụt!”.

Các giống cái đang có mặt đồng loạt phụt cười. Có nhầm lẫn gì không, Hassan là giống đực đó! Sao mà sinh được! Hơn nữa, dù có sinh được cũng vậy, anh ta là tộc chó mà! Muốn sinh cũng phải sinh Husky con, sao mà sinh thằn lằn ngọc được!

Trong tiếng cười đùa của mọi người, Tô Mặc chỉ mỉm cười không nói gì, nom cực kỳ bí hiểm. Vì thế các giống cái dần an tĩnh lại, bắt đầu do dự nghi ngờ.

Chẳng lẽ là thật? Sao có thể!

Nhưng… Không thể nào?

Nói không chừng…… Thật sự không thể!

Thế nhưng… đây là Tô Mặc! Với Tô Mặc, không gì là không thể!

Phải ha! Nhóm người hâm mộ não tàn ra sức não bổ [39], cuối cùng nhận định nhóc thằn lằn này là đứa con do Hassan sinh cho Tô Mặc! Chắc chắn con ruột khỏi bàn cãi!

[39] Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu. [Nguồn: Baidu]

Khi lời đồn truyền khắp bộ lạc thì Hassan hoàn toàn không dám bước ra khỏi nhà nửa bước. Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, ánh mắt ngạc nhiên khâm phục mà mọi người giáng tới sẽ rửa tội cả người hắn từ đầu xuống chân, dù không hề hỏi thẳng ‘Nghe nói cậu sinh ra một nhóc thằn lằn ngọc?’.

Song những ánh mắt đó cũng đủ khiến hắn xấu hổ cực kỳ.

“Xin lỗi, Hassan, em chỉ đùa thôi, nào ngờ mọi người lại tin thật!”. Thấy hơn mười ngày nay, Hassan chỉ có thể nhốt mình trong nhà, Tô Mặc áy náy không thôi.

Quả nhiên họa là từ miệng mà ra. Nói nhăng nói cuội thái quá như vậy mà cũng tin, mấy thú nhân này rốt cuộc dễ lừa tới cỡ nào vậy!

Thấy Tô Mặc ủ rũ gục đầu không dám nhìn mình, Hassan bất đắc dĩ xoa đầu cậu: “Không sao, dù sao tôi cũng không có chuyện gì bắt buộc phải ra ngoài”.

Từ lúc thành đôi với Tô Mặc, từ chuyện bị tiểu giống cái vắt khô không đứng dậy nổi, đến việc bị chọc cho khóc trước mặt đông đảo giống cái, từ hồi hủy bỏ khế ước người thủ hộ, đến lừa gạt tiểu giống cái vị thành niên đồng ý lời thề tối cao, không chuyện nào mà không làm người ta phê bình. Nếu hắn để ý cái nhìn về mình của người khác thì có lẽ đã sống không nổi từ lâu rồi.

Thấy Tô Mặc vẫn cúi đầu không nói lời nào, Hassan lại cười nói: “Mọi người trong bộ lạc thích náo nhiệt, đừng để ý đến họ, qua một thời gian là ổn thôi. Giờ vừa hay ở nhà với em, còn có thể chăm cho Tiểu Bảo”.

Tiểu Bảo chính là nhóc thằn lằn, không phải biệt danh mà là tên chính thức, Tiểu Bảo. Không sai, nhóc thằn lằn ngọc lấp lánh rực rỡ vừa nhìn là thấy có tiềm chất ‘cao to, giàu có, đẹp trai’ vậy mà có một cái tên tục tằn thế đấy.

Vì các giống cái khăng khăng bảo nếu là con ruột của Tô Mặc thì nhất định phải có một cái tên thật oách, Tô Mặc bị bọn họ làm choáng cả đầu, liền dứt khoát đặt cái tên ‘Tiểu Bảo”, thế mà vẫn được khen nó rất có khí phách, cực kỳ dễ nghe.

…… Thôi đừng nói chuyện đạo lý với fan cuồng. _(:3 lZ)_

Trở lại chuyện chính. Bất kể Hassan có tỏ vẻ không sao cỡ nào thì Tô Mặc vẫn rất áy náy, rầu rĩ ở nhà với Hassan mấy ngày liền, đến cả bệnh viện cũng không đi.

Thấy Tô Mặc uể oải như vậy, Hassan cực kỳ lo lắng. Hắn thật sự không hề để ý đến mấy lời đồn kia, nhưng nom bộ dáng còn để ý hơn cả hắn của Tô Mặc, Hassan vừa cảm động vừa tự trách. Trước đấy sao hắn lại nhốt mình trong nhà không ra ngoài chứ? Chẳng phải bị người ta dòm ngó thôi sao, cũng không bị gì cả, giờ làm Tô Mặc khó chịu như vậy, hắn phải làm sao đây?

Hassan thật sự không giỏi chọc cười Tô Mặc. Trừ lúc trên giường có thể để Tô Mặc muốn làm gì thì làm đến sướng thì thôi, còn bình thường đa phần chỉ cần hắn mở miệng là chẳng hiểu sao lại chọc giận Tô Mặc. Vậy phải làm gì để Tô Mặc vui lên đây, Hassan đau đầu vô cùng.

“Tô Mặc, chúng ta ra ngoài chơi nhé?”, Hassan đề nghị. Chẳng phải Tô Mặc lo hắn không dám ra khỏi nhà sao? Thế đi luôn cho Tô Mặc an tâm?

“Không muốn”, Tô Mặc từ chối không chút do dự. Cậu không muốn Hassan ép bản thân ra ngoài cho người ta cười nhạo!

“Chúng ta vào rừng chơi, lần này đi xa chút, sẽ nhìn thấy nhiều thứ hơn!”, Hassan ra sức dụ dỗ.

Tô Mặc thoáng dao động. Cậu chỉ mới vào rừng một lần, quả thật rất vui! Nhưng mà…

Thấy Tô Mặc vẫn không đồng ý, Hassan lại tung thêm mồi nhử: “Em có thể ức hiếp tôi trong rừng! Tôi… tôi cho em trói lại rồi chơi được không?”.

Hửm? Tô Mặc kinh ngạc nhìn Hassan. Sau lần bị trói trên giường ba ngày hồi trước, Hassan thật sự rất sợ việc bị trói, thà bị dùng đuôi đâm chọc còn hơn bị trói, lần này lại chủ động đề nghị!

“Thật sao?”, Tô Mặc xác nhận lại.

“Thật!”.

Thấy cuối cùng Tô Mặc cũng có vẻ đồng ý, Hassan gật đầu lia lịa. Chỉ cần Tô Mặc chịu ra ngoài giải sầu, bị trói hay làm gì cũng là chuyện nhỏ! Dù sao Tô Mặc cũng không thể nào trói hắn trong rừng những ba ngày! Phải về trước khi trời tối.

“Vậy được!”, Tô Mặc gật đầu đồng ý. Hassan mà lại đưa ra điều kiện thế này, chứng tỏ anh ấy ở nhà riết cũng khó chịu rồi? Ra ngoài cho khuây khỏa cũng tốt.

Vì thế, Hassan biến sang hình thú, Tô Mặc thảy dây thừng lên lưng hắn, bỏ Tiểu Bảo vào túi áo, cả hai rời khỏi bộ lạc, chạy vào trong rừng.

*************

Chương 126.

Vì đã đồng ý cho Tô Mặc trói lại nên Hassan cố ý chạy đến khu rừng tương đối hẻo lánh; tuy cũng trong khu vực an toàn nhưng con mồi khá thưa thớt nên rất ít người đến.

Nhưng có con mồi hay không cũng chẳng quan trọng với Tô Mặc. Cậu chỉ cần nhìn thấy đại thụ rậm rạp che cả bầu trời là đã thấy vui rồi, huống hồ trong rừng còn có một con suối trong veo, hiền hòa được ánh mặt trời sưởi ấm, khiến người ta nhìn vào là muốn xuống nghịch nước.

“Hassan, Hassan, suối này xuống bơi được không?”, Tô Mặc cực kỳ cẩn thận, không nhảy thẳng xuống mà hỏi Hassan trước. Nhỡ dưới nước có gì nguy hiểm thì sao?

Hassan dùng trạng thái chiến đấu lội dưới nước một vòng, lại kiểm tra khu rừng một lượt, mới trở lại hình người, nói: “Được. Khu vực này không có gì nguy hiểm, nước cũng không lạnh, em cứ an tâm bơi!”.

Tô Mặc lấy Tiểu Bảo trong túi áo ra, cho nó phơi nắng trên tảng đá cạnh suối, sau đó reo hò cởi quần áo, nhảy xuống nước. Dòng nước se lạnh làm cậu sung sướng hét lên, rồi lại vui vẻ cười nắc nẻ.

Hassan thấy Tô Mặc nở nụ cười rạng rỡ, lòng mềm nhũn đến nhói đau. Đây mới là vẻ tinh nghịch, tràn ngập sức sống mà một tiểu giống cái vị thành niên nên có, nhưng quá khứ đau thương đã khiến Tô Mặc trưởng thành quá sớm, rất ít khi được nhìn thấy cậu hoạt bát thế này.

Khả năng bơi lội của Tô Mặc khá ổn, thả mình trong nước một lúc, thấy Hassan vẫn còn đứng trên bờ liền giương giọng gọi: “Hassan, anh cũng xuống đi!”.

Hassan đáp lời, cởi đồ xuống nước, rồi bơi tới cạnh Tô Mặc mới đứng dậy. Tô Mặc ngửa đầu cười với hắn, vài giọt nước dạo chơi trên làn da trắng ngần, rơi xuống đầu vú hồng nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong phút chốc Hassan thấy hoa mắt, đê mê, người anh em bên dưới bật nảy lên khỏi mặt nước.

“Anh sao đấy!”, Tô Mặc không kịp phòng bị bị đánh trúng, cúi đầu nhìn liền lập tức nổi giận. Có thể để người ta chơi yên không! Hở cái lại “lên” phiền chết được!

Hassan vội ấn cái thứ đang gây chuyện xuống, cúi đầu không dám nhìn Tô Mặc nữa. Tô Mặc nghiến răng một lúc rồi nhảy bổ lên lưng Hassan, “Anh cõng em bơi đi!”. Ở phía trước thì cứ chọt tui, ra sau lưng luôn hẳn là an toàn rồi!

Tô Mặc đúng là an toàn nhưng Hassan lại lâm vào khốn cảnh. Với hắn thì cõng Tô Mặc bơi không phải chuyện gì khó, nhưng mà… sao Tô Mặc lại bắt đầu chọc hắn rồi!

Tô Mặc thật sự không ngờ chuyện lại trở thành như vầy. Vốn dĩ cậu đang dựa trên lưng Hassan nhàn nhã phơi nắng, nhưng cơ lưng rắn chắc và cơ mông của Hassan dưới người cậu cứ liên tục căng ra, co lại. Dưới sức nâng của dòng suối, cơ thể cả hai không dán vào nhau, khiến cậu càng cảm nhận rõ sự co dãn của cơ bắp, cúi đầu nhìn còn có thể thấy được đường nét căng cứng tràn đầy sức mạnh trên lưng, nom lấp lánh vô cùng dưới làn nước gợn sóng – đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Tô Mặc có phản ứng là đương nhiên!

Tô Mặc chưa bao giờ là người để bản thân chịu uất ức (trừ lúc lên cơn phân liệt), có phản ứng thì mần thôi! Dù sao suối chỉ sâu đến eo, không đuối chết được, Tô Mặc càn rỡ chỉnh lại tư thế, cứ thế mà đâm thẳng vào hậu huyệt của Hassan.

“Ưm!”, Hassan giật mình sợ hãi la lên rồi vội ngậm miệng lại, suýt nữa đã sặc nước. Tô Mặc quá xằng bậy! Sao lại làm vậy!

Đợt tấn công giã vào hậu huyệt vẫn còn đang tiếp tục, Hassan cắn răng cố bơi về phía bờ. Khác với suy nghĩ của Tô Mặc, hiện bọn họ đang ở nơi sâu nhất sông, nhưng do nước quá trong nên nom có vẻ nông, thật ra lại hoàn toàn đủ sâu có thể làm người ta chết đuối.

Tô Mặc dò xét thử giã vào vài cái, cảm giác được nước nâng có một loại lạc thú khan khác. Đang định hưởng thụ, lại phát hiện Hassan đổi hướng bơi về phía bờ, lập tức bất mãn nói: “Không được lên bờ! Bơi thêm một lúc nữa!”.

Hiện giờ Hassan hoàn toàn không thể nói chuyện, dù có nói được thì hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Lỗ hậu bị đâm rút trong lúc bơi… Sao Tô Mặc luôn có thể nghĩ ra những cách kỳ quái để tra tấn hắn vậy!

Thấy Hassan không nghe lời, vẫn cố bơi về bờ, Tô Mặc nổi giận, giập mạnh Hassan một chốc. Hassan bỗng giật giật, cơ thể chìm xuống, rồi lại vội ra sức quạt nước để nổi lên.

Tô Mặc hoảng sợ, may mà Hassan nhanh chóng nổi lên nên không bị ngập nước.

Cũng đúng thôi, sao Hassan có thể để cậu chìm được! Tô Mặc cực kỳ tin tưởng vào trung khuyển nhà mình hạ quyết tâm trong lòng, thấy càng lúc càng đến gần bờ liền nắm bắt thời gian cắm rút trong cơ thể Hassan.

Hassan quả thật không có khả năng để Tô Mặc bị chìm nhưng hắn sắp bị Tô Mặc tra tấn chết rồi! Cơ thể bị va chạm co giật không ngừng, lại còn phải cố ngọ nguậy để luôn ở trên mặt nước. Tô Mặc chẳng những không biết thông cảm cho hắn, lại còn đưa đẩy sâu hơn nhanh hơn, thậm chí liên tục đè nghiến vào điểm gồ lên trong thành ruột!

Tốn thời gian gấp mười lần so với bình thường, Hassan chật vật mãi cuối cùng cũng bơi được vào khu nước cạn. Kiệt sức quỳ rạp xuống mặt đất phẳng trải đầy đá cuội, Hassan ngửa đầu hét lên, tuôn ra từng luồng dịch nóng hổi kìm nén đã lâu.

**************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét