Edit + Beta: Carly
Kỷ Thư vừa ra khỏi nhà
vệ sinh liền nghe hai nam sinh lớn tiếng chào: “Chào anh Kỷ!”.
Giọng cực kỳ to, e là
cả hành lang đều nghe thấy.
Quả nhiên, các bạn học
hoặc quanh nhà vệ sinh hoặc đang chơi đùa tán gẫu ở hành lang gần đó cùng đồng
loạt nhìn sang, trên mặt đều là vẻ nhìn riết quen.
Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn
xung quanh, bặm môi, yếu ớt đáp lại: “… Chào các cậu”.
Hai nam sinh nọ nghiêm
túc gật đầu, rồi mới vào nhà vệ sinh “xả nước cứu dân”.
Dù đã bị người ta nhiều
lần chào gọi ‘anh Kỷ’ nhưng lần nào Kỷ Thư cũng giật mình, sau đó hoảng hồn một
lúc lâu không thể bình tĩnh lại được.
Nhớ đến học kỳ trước,
cậu vẫn chỉ là một học sinh hết sức bình thường của lớp 11A3 trường trung học số
1. Do thành tích trong lớp tạm được, không cao không thấp, tính tình mềm mại,
là một người vô hình trong lớp. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Cậu có làn da trắng, mặt
mày nom hiền lành ngoan ngoãn, nói chuyện với người ta nhiều thêm vài câu cũng
có thể ngại ngùng đỏ mặt, nói chung trông chả có tí dính dáng nào tới kiểu mấy
tên đầu gấu lưu manh.
Thế nhưng không ngờ học
kỳ này, lâu lâu lại được người ta gọi ‘anh Kỷ’ khi đi lại trong trường.
Cứ như mơ vậy.
Kỷ Thư giũ nước trên
tay. Đợt không khí lạnh tháng Ba vẫn còn hoành hành thành phố H, rửa tay chút
thôi cũng có thể tê cóng.
Nếu là mọi khi, Kỷ Thư
rửa tay xong nhất định đã lạnh run rồi, nhưng bị vụ mới nãy dọa mất, làm Kỷ Thư
quên luôn cái lạnh.
Cậu nhớ đến một người.
Vào lớp 11A3, mới vô cửa
đã thấy một nam sinh quen thuộc ngồi ở bàn mình. Hắn bị Dư Hiểu chắn mất, làm
người ta không thấy rõ mặt.
Hiện mới vừa kết thúc
tiết bốn, đang là giờ ăn trưa, trong lớp vẫn còn mấy học sinh tụm năm tụm ba viết
bài làm bài, thỉnh thoảng lại đưa mắt dòm hai người cuối lớp.
Dù mỗi ngày hai tên này
đều cần mẫn chạy tới lớp 11A3 nhưng lần nào cũng nhận được vô số ánh mắt của học
sinh trong lớp.
Dư Hiểu an vị ở vị trí
trước bàn của Kỷ Thư, ngồi quay người ra sau, vừa lướt điện thoại, vừa nói chuyện
với nam sinh đối diện: “A Tẫn, cô nàng Đường Đình kia từ lớp 10 đã thích anh, vừa
gửi thư tình vừa tỏ tình công khai với anh, còn là một đại mỹ nhân nữa, anh thật
sự không động lòng hả?”.
Kỷ Thư vừa tới gần thì
nghe được, cậu vô thức cắn môi, giả vờ không biết gì, bình thản ngồi xuống bàn
của bạn cùng bạn.
Bùi Tẫn vừa móc điếu
thuốc ra thì thấy ai kia trở về, đành cất lại vào gói thuốc. Dư Hiểu thấy Kỷ
Thư, gật đầu xem như chào hỏi.
Bùi Tẫn giễu cợt: “Mày
thích thì nhích đi, ngày nào cũng xúi bố quen nhỏ đó làm quái gì?”.
Hắn nói chuyện thô lỗ
nhưng Dư Hiểu không để tâm.
Nội tâm Kỷ Thư lại nhảy
dựng, cậu hoảng sợ nhìn xuống dưới bàn. Lúc này tay cậu đang bị một bàn tay
thon dài, khớp xương rõ ràng nắm lấy, mà chủ nhân của nó vẫn bình thản nói chuyện
như không có gì xảy ra.
Kỷ Thư lặng lẽ nhìn
Bùi Tẫn, ngắm gò má đầy góc cạnh của hắn.
Dư Hiểu vẫn tiếp tục:
“Không phải, với tướng tá của anh, không muốn yêu đương thật hả? Không cần gái?
Em nói này A Tẫn, anh có biết hôn gái sướng thế nào không?! Chỉ cần trải nghiệm
một lần, bảo đảm…”.
“Ngưng dùm”. Bùi Tẫn mất
kiên nhẫn cắt lời cậu ta: “Tới căn tin giữ chỗ trước đi, tao với Kỷ Thư đi vệ
sinh lát”.
“Chẳng phải”, Dư Hiểu
hoang mang, “Chẳng phải Kỷ Thư mới đi vệ sinh về sao?”.
Dư Hiểu bực bội trong
lòng, rõ ràng là cậu ta với Bùi Tẫn cùng chờ Kỷ Thư đi ăn, cuối cùng lại chỉ một
mình cậu ta đi.
Dù trong lòng kêu ca cỡ
nào, Dư Hiểu vẫn ngoan ngoãn tới căn tin chiếm chỗ cho hắn.
Sau khi Dư Hiểu đi,
xung quanh mới hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy học sinh khi nãy
còn ngồi trong lớp làm bài giờ cũng đã đi căn tin.
Trên hành lang không một
bóng người, thậm chí còn nghe được tiếng gió.
Trong lớp chỉ còn hai
người Bùi Tẫn và Kỷ Thư.
Bùi Tẫn không biết đã
quay đầu lại từ lúc nào, thản nhiên nhìn Kỷ Thư, hai tay để dưới bàn của cả hai
vẫn giao nhau gắn bó chẳng thể tách rời.
Hai người đối mặt
nhau, Kỷ Thư mới thấy rõ toàn bộ mặt hắn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Diện mạo của Bùi Tẫn thật
sự làm người ta ngắm bao nhiêu lần vẫn thấy rất kinh ngạc. Đường nét gương mặt
sắc bén xen lẫn vẻ khí phách của thiếu niên, trong đôi mắt phẳng lặng là vẻ
ngông cuồng ngạo mạn, đôi môi mỏng luôn treo ý cười như có như không, ngay cả đồng
phục học sinh xanh da trời khoác lên người hắn cũng toát lên vẻ bất lương.
Người như vậy, rõ ràng
hoàn toàn khác với Kỷ Thư.
Hắn là người nổi tiếng
của trường trung học số 1.
Là đại ca trường đã dạy
dỗ thu phục toàn bộ những kẻ cứng đầu của trường số 1 — Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn cứ thế nhìn cậu,
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Kỷ Thư, ủ ấm bàn tay lạnh cóng của cậu.
Cực kỳ mờ ám.
Ánh mắt Bùi Tẫn tối
đi, ý cười dần tắt đi, cứ vậy nhìn Kỷ Thư chăm chú.
Kỷ Thư biết hắn đang
chờ điều gì.
Kỷ Thư hạ mắt xuống, bỗng
nhớ đến những gì Dư Hiểu nói khi nãy —
Anh có biết hôn gái sướng thế nào không?
Bùi Tẫn biết chứ, có
điều không phải với con gái.
Kỷ Thư hơi nghiêng người
về trước, đến khi phản ứng lại, cậu chỉ cách môi Bùi Tẫn vài centimet.
Cậu hơi nghiêng đầu,
nhìn từ phía sau cứ như cả hai đã hôn nhau vậy.
Bùi Tẫn vẫn bất động.
Kỷ Thư kinh ngạc nhìn
hàng mi che đi con ngươi hắn, mắt cậu khẽ chớp, vỗ nhẹ lên mặt hắn.
Cuối cùng Kỷ Thư cũng
dán môi lên.
Bùi Tẫn cướp lấy quyền
chủ đạo, hắn thả tay Kỷ Thư ra, đổi sang ôm eo cậu, kéo cậu ấn sát vào lòng.
Bùi Tẫn tiến thẳng đến
đầu lưỡi đo đỏ của cậu, kéo lấy nó khuấy đảo không ngừng.
Tiếng nhóp nhép làm
người ta thẹn thùng vang lên bên tai hai người, tim Kỷ Thư đập thình thịch. Cậu
sợ có người trở lại nhưng cảm giác áp bách Bùi Tẫn mang đến quá mạnh mẽ, khiến
cậu nhất thời không thể phân tâm.
Cậu và Bùi Tẫn đã hôn
nhau không ít lần.
Lần đầu cả hai hôn đều
còn mới lạ chưa quen, đến lần hai thì Bùi Tẫn đã khiến cả người cậu mềm nhũn.
Hiện tại, Bùi Tẫn đã rất
thạo hôn, còn cậu chỉ mới học được cách thở, lúc hôn vẫn còn hơi trúc trắc.
Bùi Tẫn đè cậu hôn sâu
vài phút, làm người ta không thở nổi mới rời đi.
Hai người trán kề trán,
khe khẽ thở dốc, hơi thở phả vào nhau, kéo theo cơn run rẩy.
Đôi mắt Kỷ Thư ươn ướt,
hiển nhiên đã bị hôn đến nhũn người.
Bộ dạng này của cậu
làm Bùi Tẫn rất hài lòng, lập tức cúi đầu nhẹ nhàng mút môi cậu vài cái, rồi lại
yêu thương mổ chóc lên môi cậu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Bên ngoài dần truyền đến tiếng huyên náo, lúc
này cả hai mới tách ra.
Ngọn lửa trong lòng
Bùi Tẫn càng cháy càng to, nhưng vẫn biết không thể vượt rào được.
Hắn hít sâu một hơi, lấy
di động nhắn WeChat cho Dư Hiểu, bảo cậu ta mua ít bánh mì.
Bộ dạng Kỷ Thư thế
này, sao có thể tới căn tin cho người ta thấy chứ.
*******************
Chương 2: Học hút thuốc
Sau khi tan học, Kỷ
Thư nhận được WeChat Dư Hiểu gửi mình —
Sân bóng rổ, tới mau lên.
Tin nhắn này làm Kỷ
Thư ngơ ra, nhớ lại hồi mới được Bùi Tẫn dẫn theo, mấy người Dư Hiểu đều khó hiểu
không biết tại sao Bùi Tẫn lại cho một học sinh ngoan làm đệ mình, mà bây giờ
hiển nhiên Dư Hiểu đã xem cậu như người một nhà rồi.
Kỷ Thư dọn cặp vở xong
thì chậm rãi đến sân bóng rổ.
Cậu biết tiết cuối của
lớp 11A1 hôm nay là tiết thể dục. Bình thường sẽ cho chạy hai vòng rồi được hoạt
động tự do. Có lúc Bùi Tẫn sẽ chơi bóng trên sân bóng rổ, khi lại ngủ trong lớp,
cũng có khi sẽ trốn học luôn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Mà dù là làm gì, hắn đều
sẽ bảo Dư Hiểu nói với cậu.
Kỷ Thư không tới gần
quấy rầy cả đám chơi bóng, chỉ lẳng lặng đứng ở khán đài, ngẩn ngơ ngắm Bùi Tẫn.
Trời lạnh nên hắn mặc
một cái áo hoodie màu đen, trông vừa lạnh lùng vừa ngầu, đổ mướt mồ hôi trên
sân bóng, liên tục vào rổ những cú đẹp mắt.
Không ít nữ sinh xung
quanh túm tụm lại với nhau, ngượng ngùng nhìn chằm chằm Bùi Tẫn, trên tay còn cầm
chai nước chưa khui.
Kỷ Thư nhìn các cô
nàng, lại dòm hai tay trống trơn của mình.
Kỷ Thư mím môi, lại thấy
lành lạnh.
Cậu đã khoác một cái
áo lông vũ ấm áp to đùng bên ngoài đồng phục, trông mập mập, ngốc nghếch vô
cùng, nhưng đứng ngoài trời một lúc vẫn thấy lạnh.
Sao vậy nhỉ.
Kỷ Thư nghĩ mãi không
ra.
Đứng được một lúc mới thấy đứng vầy hơi ngáo,
vừa ngồi xuống thì trước mặt xuất hiện một đôi chân dài.
Bùi Tẫn vừa rời sân
bóng vẫn còn tỏa ra hơi nóng, hắn ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Kỷ Thư đang
ngồi.
Kỷ Thư còn chưa phản ứng
lại đã thấy Bùi Tẫn đưa tay kéo mũ áo lên cho cậu.
Cái mũ này dư sức che
khuất mặt hai người. Ngay lúc đó, Bùi Tẫn nhân dịp mọi người không chú ý quang
minh chính đại núp trong mũ, hôn nhẹ lên môi Kỷ Thư.
Người bên cạnh chỉ thấy
Bùi Tẫn đội mũ giúp Kỷ Thư, sao mà ngờ hai người họ lại mi nhau ngay trước mặt
mọi người chứ.
Kỷ Thư bị hôn giật cả
mình, toàn thân như bốc cháy, tim đập thình thịch, làm thế nào cũng không bình
tĩnh lại được.
Chẳng biết là do bị dọa
hay cảm nắng Bùi Tẫn nữa.
Bùi Tẫn thấy bộ dạng
giật mình hoảng sợ của cậu thì rất vui vẻ thích thú. Hắn đứng dậy trùm đồng phục
của mình lên mặt cậu, lười nhác nói: “Đi thôi”.
Kỷ Thư vội đứng dậy, lấy
đồng phục của hắn xuống, ngoan ngoãn ôm vào lòng, bám sát phía sau thiếu niên
cùng rời sân bóng.
Dư Hiểu ở phía sau la
to: “Chờ em với! Anh Bùi!!”.
Hai người bên này đã rời
trường.
Bé ngoan Kỷ Thư nghe lời
theo sau Bùi Tẫn, tay ôm đồng phục của Bùi Tẫn, trước mũi dường như phảng phất
hương thơm dễ chịu, sạch sẽ của thiếu niên.
Bùi Tẫn dẫn cậu tới
quán net.
Kỷ Thư thật sự rất
ngoan ngoãn hiền lành, đến trò dò mìn cũng không biết chơi, lần nào đến tiệm
net cũng chỉ an tĩnh ngồi cạnh Bùi Tẫn, máy cũng chẳng mở. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Nói
chứ mềnh cũng không biết chơi bạn ei =))
Bùi Tẫn mở game, nhìn
Kỷ Thư bên cạnh.
Hai người ngồi trong phòng
riêng, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài.
Chơi được hai trò, Bùi
Tẫn buông chuột, không có hứng chơi nữa.
Từ sau khi hắn có Kỷ
Thư, tan học xong thì cả hai không về thẳng nhà nhưng cũng chẳng có nhiều chỗ để
đi.
Lúc thì tới tiệm net với
Bùi Tẫn, khi lại đi dạo phố, nhưng đa phần Bùi Tẫn sẽ đưa Kỷ Thư về nhà rồi hôn
nhau trong nhà Kỷ Thư.
Bùi Tẫn thoát game, lại
thấy Kỷ Thư đang nhìn chằm chằm điếu thuốc hắn để trên bàn.
Hắn rất ít khi hút thuốc
trước mặt Kỷ Thư, khi nãy cũng chỉ tiện tay móc thuốc trong túi ra để lên bàn
thôi.
Bùi Tẫn cầm lấy điếu
thuốc định ném vào thùng rác, Kỷ Thư lại giữ tay hắn, nói: “Tớ muốn… học hút
thuốc”.
Bùi Tẫn nhíu mày, ánh
mắt chợt tối đi.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng
ngần của Kỷ Thư vô cùng nghiêm túc, dường như đã suy nghĩ rất kỹ mới nói.
Bùi Tẫn cúi đầu nở nụ
cười, nắm tay Kỷ Thư, kéo người ta lên đùi mình.
Ngực hắn dựa sát lưng
Kỷ Thư, cả hai thân mật quấn quýt không rời.
Kỷ Thư nhìn hắn cầm lấy
gói thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng. Kỷ Thư nghiêng người nhìn ánh đỏ lập
lòe.
Bùi Tẫn rít sâu một
hơi, một tay ôm chặt eo Kỷ Thư, nhìn cậu hỏi, ý cười như có như không: “Muốn
hút thuốc?”.
Kỷ Thư e dè gật đầu.
“Được”, Bùi Tẫn dứt
khoát đồng ý, rít thêm một hơi, rồi ấn đầu Kỷ Thư xuống.
Môi cả hai chạm vào
nhau, Bùi Tẫn trực tiếp phả khói thuốc vào miệng Kỷ Thư.
Kỷ Thư còn chưa kịp nhận
nụ hôn đã tức khắc đẩy hắn ra, quay đầu ho khù khụ.
Bùi Tẫn vỗ lưng giúp cậu,
nhìn cậu ho đến đỏ mắt mới dừng lại, lại hỏi: “Còn muốn học không?”.
Kỷ Thư lập tức lắc đầu,
mắt ngấn nước.
Do vừa ho.
Bùi Tẫn nắn nắn cằm cậu,
dịu dàng hỏi: “Sao khóc rồi?”.
“Tớ không…”.
Lời cậu nói bỗng bị
Bùi Tẫn chặn lại, lần này chỉ có mùi thuốc nhàn nhạt giữa môi cả hai, Kỷ Thư
không bị sặc nữa, chỉ yên tĩnh để cho hắn hôn.
Bị hôn đến khi thất thần,
Bùi Tẫn mới buông tha, nói: “Ở cạnh anh đây lâu vậy rồi, cái tốt không học, chỉ
biết học cái xấu thôi”.
Không đợi Kỷ Thư hoàn
toàn hiểu được ý hắn, môi đã lại bị chiếm giữ, cậu chỉ có thể chuyên tâm trầm
luân cùng Bùi Tẫn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
——————
Tác giả:
Kỷ
Thư: Muốn thành đầu gấu!
Thất
bại! =^=
********************
Chương 3: Thích
Về đến nhà, trong nhà
vẫn không có ai.
Kỷ Thư thay giày xong
thì về phòng. Mẹ vừa gửi WeChat cho cậu, nói tối nay bà có ca mổ, không về được.
Ba mẹ cậu là bác sĩ, đều
rất bận.
Kỷ Thư cũng đã quen.
Khi nãy có đi ăn với Bùi Tẫn nên giờ không đói, cậu chuẩn bị lấy bài tập ra
làm.
Thành tích trong lớp của
cậu chỉ cỡ trên trung bình.
Không giỏi lắm.
Chỉ, chỉ có thể cố gắng
học tập.
Làm làm một lúc, Kỷ
Thư vô thức sờ môi mình, bên trên dường như còn vương hơi ấm của Bùi Tẫn.
Chẳng biết từ lúc nào
đã viết đầy tên Bùi Tẫn lên giấy nháp, cậu không thể không thừa nhận, hình như
cậu đã bỉ ổi… thích Bùi Tẫn mất rồi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du
Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
…
Hôm sau, Dư Hiểu vào lớp
không thấy Bùi Tẫn, lập tức chạy xuống 11A3 dưới lầu.
Quả nhiên, Bùi Tẫn đang
ngồi cạnh Kỷ Thư coi cậu làm bài, thỉnh thoảng còn chỉ một chút, mà bạn cùng
bàn của Kỷ Thư đã ra bàn sau ngồi.
Dư Hiểu đứng bên ngoài
nhìn, trong đầu chợt nhớ tới lần đầu gặp Kỷ Thư.
Hình như khoảng hai
tháng trước.
Hôm đó Kỷ Thư theo sau
Bùi Tẫn vào nhà vệ sinh nam. Khu vệ sinh nam vốn là nơi tụ tập của đám cá biệt
bọn họ, lúc tan học luôn có rất nhiều người tới hút thuốc.
Nhà vệ sinh ở lầu hai
là thiên hạ của bọn họ, đám học sinh ngoan sẽ không tới đây, toàn vòng xuống nhà
vệ sinh ở lầu dưới.
Dư Hiểu thấy Bùi Tẫn
thì đưa cho hắn một điếu, rồi hỏi cái đuôi nhỏ phía sau hắn là sao đây.
Trắng trẻo non choẹt,
trông chả cùng một thế giới với bọn họ.
Bùi Tẫn không trả lời,
cầm điếu thuốc hút.
Dư Hiểu nhàm chán nhìn
Kỷ Thư. Cậu kéo kéo vạt áo đồng phục, bị khói thuốc xông đỏ cả mặt, luôn lia mắt
nhìn Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn vẫn cứ nhìn về
trước. Nhưng Dư Hiểu luôn quan sát anh Bùi của cậu ta thì lại phát hiện tuy hắn
trông có vẻ lơ đễnh hút thuốc nhưng hình như cũng hay liếc nhìn Kỷ Thư lúc cậu
không để ý.
Kỷ Thư hiển nhiên
không thể hòa nhập được.
Dư Hiểu nghĩ, có lẽ lại
là một nhóc mặt trắng [1] muốn bợ đỡ Bùi Tẫn rồi.
[1] Nguyên văn là tiểu bạch kiểm
[小白脸]: ý chỉ những chàng trai có vẻ
ngoài trắng trẻo, xinh đẹp. Nghĩa tốt là kiểu xinh đẹp ngây thơ trong sáng,
nghĩa châm biếm là chỉ người sống bám người khác hoặc được bao nuôi, ẻo lả.
Bùi Tẫn chưa hút xong
một điếu đã dụi tắt. Hắn đưa tay kéo lấy quai cặp sách của Kỷ Thư, dẫn người
đi.
Anh em xung quanh và
Dư Hiểu đều kinh ngạc không thôi.
“Mày tới làm gì đấy?”.
Tiếng Bùi Tẫn kéo Dư
Hiểu đang hồi ức về, Dư Hiểu nhìn Bùi Tẫn không biết đã tới gần mình từ lúc
nào.
Bùi Tẫn cũng không cần
cậu ta đáp lại, chỉ quay người rời đi. Dư Hiểu đi theo, trả lời: “Nhớ lại hồi mới
gặp Kỷ Thư, lúc đó cậu ta còn chưa thân với chúng ta. Ai ngờ mới hai tháng ngắn
ngủi đã là anh em rồi”.
Cũng không ngờ, Bùi Tẫn
lại thân thiết với Kỷ Thư như vậy.
Bùi Tẫn nở nụ cười:
“Tao cũng không ngờ”.
“Có điều”, Dư Hiểu
nói, “Chơi với học sinh ngoan, cũng không tệ lắm”.
Bùi Tẫn không đáp lại,
thong thả vào lớp mình.
Bùi Tẫn nhớ tới cái gì
đó, hỏi cậu ta: “Tâm trạng Kỷ Thư hôm nay không tốt lắm, mày có nói gì với cậu ấy
nữa không đấy?”.
Dư Hiểu vội xua tay:
“Em sao dám nói gì với nhóc ấy, lúc trước cũng chỉ có một lần uy hiếp cậu ta đừng
toan tính nhập hội với chúng ta thôi. Bị anh đánh một trận thì đã xem cậu ta là
anh em rồi”.
Bùi Tẫn suy tư, ngồi
xuống bàn mình.
Hắn vừa mới ngồi xuống
liền có một người xuất hiện trước mặt.
Đường Đình mặc đồng phục
váy ngắn, tóc để xõa, mặt trang điểm nhẹ. Cô nàng nở nụ cười dịu dàng tự tin,
nói: “Bùi Tẫn, tối nay cậu rảnh không? Đi chơi với tớ đi”.
Bùi Tẫn duỗi chân ra,
ngước mắt lên, không trả lời.
Dư Hiểu ngồi cạnh vui
vẻ hóng hớt, cực kỳ muốn lấy dưa ra cắn.
Không ngờ Đường Đình
này hôm nay lớn gan vậy. Lúc trước toàn nhờ cậu ta chuyển lời cho Bùi Tẫn, hôm
nay lại tự mình chủ động lên sàn.
Chắc nóng ruột rồi.
Các bạn học xung quanh
cũng nghĩ vậy, ai nấy đều lẳng lặng liếc sang bên này, sợ bỏ lỡ kịch hay. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
Đường Đình thấy hắn
không nói gì, vẻ mặt vẫn dịu dàng, không để lộ chút sơ hở: “Bùi Tẫn, kết bạn
thôi mà, không thể nể mặt nữ sinh người ta được sao?”.
“Ừ”, Bùi Tẫn lên tiếng,
“không thể”.
Dư Hiểu bụm miệng,
suýt nữa đã bật cười.
Mặt mày Đường Đình cứng
đờ, vẫn nói tiếp: “Cậu quen Địch Giang bên trường số 5 đúng không? Tối nay cậu
ta cũng tới, tớ biết hai người khá thân nhau, xem như nể mặt Địch Giang đi”.
Bùi Tẫn bật cười: “Địch
Giang là ai, sao bố đây phải nể mặt?”.
Hắn vừa dứt lời, bỗng
nhìn thấy một người đứng ngoài cửa lớp A1.
Kỷ Thư rõ ràng vừa chạy
tới đây. Nhìn từ hướng của Bùi Tẫn, Kỷ Thư còn đang thở hổn hển, tay cầm điện
thoại của hắn, chắc là hắn để quên bên lớp A3.
Điện thoại của Bùi Tẫn
để quên ở chỗ Kỷ Thư. Kỷ Thư muốn nhân lúc chưa vào tiết nên vội lên đưa cho
người ta, không ngờ lại thấy cảnh này.
Từ vị trí của cậu, chỉ
thấy được bóng lưng của Đường Đình, nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng
cậu có thể thấy rõ vẻ mặt của Bùi Tẫn.
Hắn đang cười.
Kỷ Thư không thể không
nghĩ, có lẽ hai người đang nói về đề tài gì đó rất thú vị, có lẽ cậu không thể
chen ngang.
Suy cho cùng thì tính
cậu quá khô khan, đề tài chung với Bùi Tẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần
nào ở cạnh nhau cũng do Bùi Tẫn bắt chuyện trước.
Cậu cũng không biết
quan hệ giữa mình với Bùi Tẫn là gì.
Bùi Tẫn có hứng là lại
ôm cậu, vừa hôn vừa sờ, sau đó còn ép mình chủ động hôn hắn.
Cậu cũng chẳng biết, rốt
cuộc Bùi Tẫn xem cậu là anh em, người hầu hay một món đồ chơi nữa.
Bùi Tẫn cứu cậu nên cậu
sẽ mãi mãi không phản kháng Bùi Tẫn. Dù hắn muốn cậu làm gì, cậu cũng sẽ làm
theo.
Thế nhưng, Kỷ Thư
không ngờ mình lại thật sự thích Bùi Tẫn.
Cậu cũng không ngờ, chỉ
nhìn thấy Bùi Tẫn và nữ sinh nọ đứng gần nhau tí thôi, mà trong lòng đã thấy
khó chịu rồi.
Kỷ Thư siết chặt điện
thoại trong tay, tiện tay đưa cho một nam sinh A1 vừa vào cửa, cố nén âm thanh
run rẩy của mình, nói: “Phiền cậu đưa cho Bùi Tẫn giúp tớ”.
Không đợi nam sinh này
phản ứng lại, Kỷ Thư đã quay đầu bỏ chạy.
Bùi Tẫn vừa thấy Kỷ
Thư, cậu đã chạy mất.
Bùi Tẫn không rảnh nói
chuyện với Đường Đình nữa, đứng dậy định đuổi theo Kỷ Thư.
Mới ra khỏi cửa,
chuông lớp đã vang lên.
Bùi Tẫn hết cách, chỉ
đành trở lại lớp, nhận lại di động từ nam sinh kia.
Đường Đình đi ngang
qua chỗ hắn, còn định nói gì nhưng chỉ có thể nhịn xuống, nhíu mày trở lại lớp
mình. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
******************
then kiu editor
Trả lờiXóaAaaaa em lọt hố ạ
Trả lờiXóatròi oi truyện đáng iu thế =))
Trả lờiXóa