21/09/2021

Chương 4 - 6 (đã beta)

Edit + Beta: Carly

Chương 4: Sinh nhật

Kỷ Thư đơn phương giận Bùi Tẫn.

Trong lòng cậu thấy không vui nhưng sẽ không nói thẳng với Bùi Tẫn. Thứ nhất, là do tính cách, hai là cậu cho rằng mình không có lập trường.

Tính cậu tuy hướng nội nhưng cũng chẳng phải dễ tính, thấy người mình thích cười cười nói nói với người khác, ai mà chẳng tức giận.

Nhưng cơn giận của cậu không thể hiện ở ngoài mặt nên trừ Bùi Tẫn, thì đám Dư Hiểu đều không nhìn ra. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Khi Kỷ Thư đổi ruột bút chì bấm lần thứ ba, Dư Hiểu nhìn đống ngòi bút gãy trên bàn cậu, chậc lưỡi hỏi: “Sao thế? Không làm được bài hả?”.

Kỷ Thư mím môi, tay trái để dưới bàn tránh đi tay của Bùi Tẫn, để lại trên đầu gối mình, nhỏ giọng đáp: “Không phải”.

Bùi Tẫn lẳng lặng rụt tay về, hơi nhíu mày nhìn Kỷ Thư.

Đang giận dỗi gì đây?

Còn chừng năm phút nữa là đến giờ vào lớp, Dư Hiểu gọi Bùi Tẫn lên lầu.

Bùi Tẫn gật đầu, lúc đứng dậy thì xoa xoa đầu Kỷ Thư. Đầu Kỷ Thư bị hắn đè nặng, cậu lập tức ngẩng đầu cau mày trừng hắn.

Chỉ là đôi mắt ậng nước nên dù trừng người ta thì cũng chẳng có tí sát thương nào.

Dư Hiểu không để ý động tác nhỏ giữa hai người, lên tiếng nhắc: “Ngày mai nhớ tới đó, cái tiệm karaoke ở con phố phía sau ấy, đừng có quên”.

Kỷ Thư qua loa đáp lời, sau đó không nhìn hai người nữa, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Hôm sau là thứ Sáu, cũng là tiệc sinh nhật mừng Dư Hiểu mười tám tuổi.

Kỷ Thư mặc áo lông vũ ngắn màu trắng, kèm theo quần jean ống rộng, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thon.

Tới trước cửa quán karaoke, Kỷ Thư ngồi trong cửa hàng tiện lợi phía đối diện quan sát một lúc.

Cậu nghĩ, nếu không vì đây là sinh nhật mười tám tuổi của Dư Hiểu thì cậu đã không rơi vào tình thế này rồi.

Quán karaoke này hơi loạn, bảng hiệu ngoài cửa hiện rõ vẻ xa hoa trụy lạc, người ra vào không phải phụ nữ ăn mặc hở hang thì là đàn ông nồng nặc mùi rượu.

Cũng có đàn ông dìu đỡ phụ nữ đã bất tỉnh mê man đi ra, ôm lên xe taxi không biết là đi đâu, thậm chí có cả đàn ông đi cùng đàn ông.

Nhưng cậu cũng biết, đám Dư Hiểu đó giờ toàn đến những nơi thế này, như cá gặp nước vậy, hoàn toàn chẳng thèm để ý mấy cảnh đó.

Tiếng di động vang lên, Kỷ Thư mở ra nhìn, Bùi Tẫn nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lúc này Kỷ Thư cũng không hục hặc nữa, thành thật nói vị trí của mình.

Chừng hai, ba phút sau, có một thiếu niên bước khỏi quán karaoke phía đối diện.

Dường như hắn chẳng sợ lạnh, chỉ mặc một cái áo hoodie đơn giản. Kỷ Thư biết, hắn rất thích đội mũ của áo hoodie lên, như thế có thể che khuất trán hắn, chỉ để lộ đôi mắt cuốn hút lại sắc bén kia.

Cửa của tiệm tiện lợi bị đẩy ra, nhân viên bán hàng mới rồi còn đang gọi điện thoại tức thì ngạc nhiên há hốc mồm, mê trai nhìn anh đẹp trai vừa vào, cầm di động do dự không biết nên đến xin WeChat không.

Sau đó cô thấy, anh đẹp trai nọ bước đến cạnh cậu trai nãy giờ ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhẹ nhàng kéo mũ áo đang giữ ấm cho cậu xuống, bàn tay mảnh khảnh kia cứ thế lưu luyến ở nơi cổ trắng ngần của cậu trai đang ngồi, vừa mờ ám lại thân mật.

Cô nàng bán hàng còn định ngắm nhiều hơn nhưng có khách đến tính tiền, chỉ đành tiếp tục làm việc.

Kỷ Thư không để tâm đến đụng chạm của hắn, thấy hắn đến thì đứng dậy: “Đi thôi”.

Bùi Tẫn thuận thế bỏ tay xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn cổ Kỷ Thư, lại kéo mũ lên cho cậu.

Kỷ Thư nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, cũng không nói gì, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Khi cả hai đến phòng riêng thì đã là năm phút sau.

Dư Hiểu mời không ít người, đều là anh em của bọn họ. Đa phần là người Kỷ Thư quen, một số người bên trường số 5 thì Kỷ Thư không nhận ra.

Thấy hai người lần lượt bước vào, Dư Hiểu vội đến mời cả hai ngồi xuống. Kỷ Thư đưa quà cho cậu ta: “Sinh nhật vui vẻ”.

Dư Hiểu mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn!”.

Bùi Tẫn ngồi xuống cạnh Kỷ Thư, cầm lấy chai bia chưa khui trên bàn, mở ra rồi nốc một hớp lớn.

Hắn vừa đặt chai bia xuống thì để ý thấy ánh mắt của người bên cạnh.

Bùi Tẫn nhìn cậu: “Muốn uống à?”.

Mắt Kỷ Thư mở to nhưng vẫn lắc đầu.

Cậu nhớ đến lần trước khi cậu bảo muốn học Bùi Tẫn hút thuốc, kết quả cái người này lại dùng miệng dạy cậu hút như thế, làm cậu không dám hút nữa.

Nhỡ lần này nói muốn học uống rượu bia, hắn lại làm y như lần trước thì sao. Tuy Kỷ Thư biết hắn sẽ không làm vậy trước mặt người khác nhưng Kỷ Thư sợ hắn ghi nợ.

Kỷ Thư bên này nhấm nháp đồ uống một mình, Dư Hiểu và Thẩm Đình Vĩ thỉnh thoảng cũng tán gẫu với cậu, bên cạnh Bùi Tẫn có người ngồi xuống.

Là Địch Giang toàn thân đầy mùi thuốc lá mới trở vào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Sao thế? Nhìn xuống tinh thần vậy?”.

“Không có gì”. Bùi Tẫn vân vê điếu thuốc trên tay: “Dạo này mày rảnh rỗi lắm hả?”.

Địch Giang chả hiểu mô tê gì: “Tao rảnh? Tuy tao học ngu nhưng đó giờ chưa từng cúp cua nhá”.

“Ha”. Bùi Tẫn bật cười: “Vậy mạng lưới xã giao của mày mở tới tận gái trường tao luôn rồi hả? Sao? Chán gái trường số 5 rồi?”.

Địch Giang ngu người: “Cái gì mà gái trường mày, nhỏ nào?”.

Bùi Tẫn thả lỏng tựa người ra sau, đáp: “Đường Đình”.

Địch Giang nhớ ra: “Chẳng phải nhỏ đó là bồ mày hả? Sao tao lại đi giành gái với mày chứ”.

Bùi Tẫn nhíu mày, bình tĩnh ngó sang Kỷ Thư bên cạnh thì phát hiện Kỷ Thư đang cúi đầu ngẩn người, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Ra đây với tao”. Bùi Tẫn không thèm khách khí kéo cổ áo Địch Giang, ra khỏi phòng trước.

Địch Giang chả hiểu gì, sao cứ thấy toàn thân Bùi Tẫn tỏa sát khí thế nhỉ.

“Mày nghe ai nói”, Bùi Tẫn đứng trên hành lang, nhìn nhân viên phục vụ thỉnh thoảng bưng nước đi qua, cuối cùng châm điếu thuốc trong tay, “Đường Đình là bồ tao?”.

Địch Giang thấy hắn hút, cũng rút một điếu ra châm, nói: “Cô ta tự nói đó. Lần trước tình cờ gặp ở đây, cô ta nói hai người sắp quen nhau”.

Bùi Tẫn cười khẩy: “Con nhỏ đó thật sự nói thế với mày?”.

 “Ừ”, Địch Giang thấy vậy cũng hiểu cô nàng kia nói bậy, gật đầu khẳng định: “Thì bởi, tao còn đang thắc mắc cây cổ thụ như mày sao lại tự dưng nở hoa, còn nở ngay loại gái đó nữa”.

Nhìn thì có vẻ thanh cao nhưng nữ sinh thường xuyên ra vào mấy chỗ thế này thì mấy ai trong sạch thật chứ.

Bùi Tẫn hút hết điếu thuốc, chưa vội quay lại phòng: “Còn ai biết chuyện này nữa?”.

“Chắc có mình tao thôi”. Địch Giang ngẫm nghĩ rồi nói, “Cô ta ắt hẳn không ngu tới mức nói với người trong trường nên mới nói với tao”.

Nghĩ đến đây thì nhận ra, vậy chẳng phải con nhỏ Đường Đình này nghĩ hắn ta là thằng ngu dễ lừa sao.

Bùi Tẫn nhìn hắn như nhìn một thằng đần: “Ừ, biết rồi”.

Hai người ở ngoài chừng mười phút, lúc trở vào phòng, Bùi Tẫn phát hiện Kỷ Thư đang chơi Đấu Địa chủ [2].

[2] Đấu địa chủ [斗地主]: thuộc thể loại tài xỉu và khá phổ biến ở Trung Quốc, sử dụng bài tây để chơi, luật cơ bản là ai hết bài trước thì thắng. (giải thích thêm luật chơi và các thế bài ở cuối chương)

Bùi Tẫn còn chưa tới gần Kỷ Thư đã nghe bé Kỷ Thư thường ngày vốn luôn ngoan ngoãn, ăn nói mềm mỏng quăng xuống lá cuối cùng trong tay, hô lớn: “Vua lớn! Vua lớn! Tớ thắng rồi!!”.

Bùi Tẫn: “…”.

Địch Giang mới vừa vào: “…”.

Hắn ta biết Bùi Tẫn mới có một nhóc đệ rất ngoan, hồi nãy có nhìn sơ, quả thật là học sinh ngoan, mà giờ nhìn lại… (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Dư Hiểu uống hơi nhiều, chỉ thấy được trên lá cuối mà Kỷ Thư vừa quăng ra có số ‘3’, bất mãn nói: “Không phải, lừa ai hả, nhìn kỹ xem nó là vua lớn hay con 3?!”.

Kỷ Thư sững người, đờ đẫn nhìn lá bài kia, một lúc lâu mới nói: “Cậu nói ai thứ ba?!”. [3]

[3] Ý Dư Hiểu nói số 3 trên lá bài (3), bé Thư hiểu sai sang tiểu tam (chỉ kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác)

“Tui…”, Dư Hiểu á khẩu không trả lời được, không hiểu ý Kỷ Thư là gì.

Thẩm Đình Vĩ thì đã say quắc cần câu, còn la to theo Kỷ Thư: “Mày nói ai người thứ ba! Gì cơ?! Thằng ngu Dư Hiểu mà là người thứ ba á?!”.

“…”.

Bùi Tẫn tới gần mới phát hiện trước mặt Kỷ Thư có ly rượu trái cây đã vơi đi một nửa, là một ly cocktail, có thể Kỷ Thư đã tưởng nhầm thành thức uống bình thường nên vô tri vô giác uống cả nửa ly.

Độ cồn ở mức trung bình nhưng rất dễ say, nhất là với người vốn không dính tới rượu như Kỷ Thư, chỉ cần nhấp một hớp là say ngay.

À há, ra là ba con ma men đang đánh bài.

Dư Hiểu bị Thẩm Đình Vĩ gọi đến ngu người, sau đó hít sâu một hơi, đè Thẩm Đình Vĩ xuống vừa đánh vừa mắng: “Đậu má mày, mẹ nó mày mới là kẻ thứ ba đó, coi bố có đánh chết mày không!”.

“…”.

Sao tự dưng từ Đấu Địa chủ lại thành ‘Ai là kẻ thứ ba’ thế này.

Kỷ Thư hiển nhiên đã say mèm, còn vừa vỗ tay vừa nhảy: “Đánh đi, đánh đi, đánh đi! Dô, dô, dô!”.

Kỷ Thư uống rượu vào cứ như có nhân cách thứ hai, nhảy tới chỗ màn hình chọn bài, bấm một bài.

Bùi Tẫn đứng cách đó không xa nhìn xem cậu tính làm gì.

Sau khi nhạc dạo cất lên, Bùi Tẫn mới phát hiện cậu chọn bài… Thấp thỏm. [i]

Kỷ Thư cầm lấy micro, hất cằm hắng giọng, hoàn mỹ vô câu đầu tiên, gần như kéo họng rống lên: “A — o, a — o e!”.

Vừa hát còn vừa lay đầu y như đúc, đôi mắt đen láy đảo tới đảo lui, đầu lưỡi đo đỏ lâu lâu lại đưa ra.

Địch Giang bị ma âm tấn công, miệng co giật phải che tai lại, đang tính bảo Bùi Tẫn lôi người xuống, kết quả lại phát hiện Bùi Tẫn đang… nhịn cười.

Cuối cùng Bùi Tẫn không kìm được phải ‘phì’ cười, tay đỡ trán cười sảng một lúc lâu không dừng được.

Vài phút sau, Thấp thỏm cuối cũng cũng kết thúc, Kỷ Thư đã hoàn toàn biến thành vua mic [4], lại lựa bài khác.

[4] Gốc là mạch bá [麦霸]: có 2 nghĩa, 1 là người hát karaoke hay, có thể hát đủ thể loại, nghĩa còn lại là người hát không hay nhưng chuyên chiếm mic. [Nguồn: Baidu]

Là một ca khúc tiếng Hàn rất vui nhộn, Bùi Tẫn từng nghe qua nhưng không biết tên gì. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Kỷ Thư lại cực kỳ thuộc bài này, phát âm tiếng Hàn siêu chuẩn, còn tương tác với đám bọn họ, “Mọi người hát với tớ nào!”. Cậu hát xong một đoạn, tự nhiên đưa mic cho Dư Hiểu chẳng biết đã tới cạnh từ lúc nào. Dư Hiểu nghe lời hát tiếp, còn chưa hát đã, Kỷ Thư đã giật micro lại, đưa qua cho Thẩm Đình Vĩ. Cậu ta hát thật sự rất dở, Kỷ Thư cho hát mấy giây rồi lấy lại micro, đưa đến miệng người đứng gần mình nhất.

Kỷ Thư choáng váng cầm micro, nhưng người nọ mãi không hát. Vóc dáng người kia lại còn cao, cậu giơ một lúc thì mỏi. Khi cậu định thả xuống thì Bùi Tẫn cướp lấy micro.

Nhạc đệm tiếng Hàn vẫn đang vang lên, Kỷ Thư nhướng mắt cố nhìn rõ cái tên cướp mất micro của mình.

———————

[2] Đấu địa chủ: ban đầu lưu hành ở Vũ Hán, Hồ Bắc, Trung Quốc; sử dụng bài tây để chơi, gồm 54 lá (bao gồm lá Joker). Gồm ít nhất 3 người chơi (phổ biến nhất), sẽ chia làm hai phe, gồm 1 người làm địa chủ, 2 người còn lại là nông dân.

Luật chơi: (3 người) mỗi người được chia 17 lá, 3 lá còn lại úp mặt xuống; sau khi xác định được địa chủ thì sẽ lật 3 lá đó lên và thuộc về địa chủ. (Cách chọn địa chủ có thể xem thêm tại otworzumysl.com). Địa chủ là người ra bài đầu tiên, sau đó thứ tự ngược theo chiều kim đồng hồ. Trò chơi sẽ kết thúc khi có người chơi đánh hết lá bài trên bàn. Nếu địa chủ hết bài trước thì địa chủ thắng, nếu không 2 nông dân chiến thắng.

Xếp hạng từ lớn đến nhỏ (bài đơn): vua lớn (Joker màu) > vua nhỏ (Joker trắng đen) > 2 > A (Ace/Át) > K (King/Già) > Q (Queen/Đầm) > J (Jack/Bồi) > 10 > 9 > 8 > 7 > 6 > 5 > 4 > 3. Đấu Địa chủ không phân biệt màu sắc và chất bài.

Các loại bài:


[Nguồn: Baidu + Wikipedia]

[i] Bài Thấp thỏm của cô Cung Lâm Na tui nghĩ ai cũng biết rồi =)) mà ai chưa biết thì nghe cho biết nè =))) Đây nhé =))


*************

Chương 5: Đồ khốn kiếp

Kỷ Thư đang say khó “xử” hơn dự kiến.

“Cậu”, Kỷ Thư ngửa đầu nhìn “kẻ xấu” giật mất micro của mình, giọng đứt quãng, “sao không hát”.

Nhiệt độ phả ra lúc miệng Kỷ Thư khép mở tỏa hương thơm ngọt ngào, âm cuối kéo dài, chỗ nào cũng ngọt ngấy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn ngắm mặt cậu, nói đại: “À, tôi không biết hát”.

Kỷ Thư uống say nhưng không bị đỏ mặt, gương mặt vẫn trắng ngần, chỉ là hai mắt ngấn nước, nom lơ ngơ mơ màng.

“Vậy sao”, Kỷ Thư gật đầu, tỏ vẻ lý giải, “Bùi Tẫn cũng không biết hát bài này đó”.

Bùi Tẫn ‘hửm’ một tiếng, hỏi: “Sao cậu biết?”.

Kỷ Thư tỏ vẻ đắc ý: “Tại cậu ấy không biết tiếng Hàn”.

“À”, Bùi Tẫn nể mặt hùa theo, “Bị cậu phát hiện rồi’.

“Đương nhiên!”. Kỷ Thư đắc chí nói xong, mở mắt nhìn hắn với vẻ vô tội, đáng thương van xin, “Cậu trả lại micro cho tôi đi, tôi muốn nói với Bùi Tẫn mấy câu”.

Bùi Tẫn mỉm cười, tốt bụng trả micro cho cậu.

Kỷ Thư lấy lại micro như ý nguyện, lễ phép cám ơn Bùi Tẫn.

Cậu quay về phía sân khấu nhỏ, kê micro đến gần miệng thử tiếng, xác định âm thanh lớn rồi Kỷ Thư nở nụ cười hài lòng.

Nhạc đệm của bản nhạc Hàn đã tới đoạn cao trào, cũng là phần vui nhất. Mấy tên ma men bên dưới còn lắc lư theo.

Chẳng khác gì ma quỷ múa loạn.

Bùi Tẫn lẳng lặng quan sát, chờ xem cậu định nói gì với mình.

Kỷ Thư nắm chặt micro, chưa kịp nói thì ợ chua. Cậu khó chịu nhíu mày, nhanh chóng xem nhẹ nó, đưa mắt nhìn cả phòng.

Mọi người lúc này hầu như đều đã say, chỉ còn vài người tỉnh táo.

Mấy người còn tỉnh đó đều đang lẳng lặng để ý đến tình hình bên này.

Kỷ Thư nhìn một vòng, lúc nhìn về phía Bùi Tẫn thì mắt sáng lên, trỏ tay vào… Địch Giang đang gặm dưa phía sau Bùi Tẫn, la to: “Bùi Tẫn —!”.

Bùi Tẫn cứng người, mặt tối đi, nương theo ngón tay của cậu nhìn về phía Địch Giang đang vô cùng hoang mang phía sau.

Địch Giang ngờ vực tự chỉ vào mình, oan ức cố phản bác mình không phải Bùi Tẫn, kết quả Kỷ Thư lại nói tiếp: “Cậu là đồ khốn kiếp —— “.

Âm ‘kiếp’ kéo dài, vang vọng trong phòng tận năm giây.

Bùi Tẫn: “…”.

Mặt Địch Giang xanh mét: “…”.

Bộ hắn ta đã chọc vào ai hả!

Kỷ Thư mắng xong, không biết nhớ đến điều gì, tủi thân bĩu môi, mắng tiếp: “Cậu… cậu là cái đồ… Bùi Tẫn thúi!”.

Kỷ Thư thật sự không biết mắng người, nói người ta ‘khốn kiếp’ đã là cực hạn rồi, muốn mắng nữa cũng không biết mắng gì.

Thế nhưng Kỷ Thư trách mắng xong thì như đã thông suốt, bắt đầu chọn bài tiếp, lại phát hiện dây micro quấn một nùi trên tay mình.

Kỷ Thư luống cuống muốn cởi ra nhưng đầu óc váng vất, làm thế nào cũng không được. Ngay khi cậu định bạo lực giật ra thì một bàn tay ở bên cạnh đưa tới lấy micro đi, người nào đó trầm giọng nói: “Được rồi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn không chút nhẹ nhàng kéo tay Kỷ Thư đi ra khỏi phòng. Chưa chờ cửa phòng đóng lại, Bùi Tẫn đã bực bội đè Kỷ Thư lên tường hành lang.

Nụ hôn bất ngờ ập tới. Kỷ Thư ngửa đầu nhận lấy cái hôn đầy phẫn nộ của Bùi Tẫn. Bùi Tẫn quấy loạn trong khoang miệng dính nhớp của cậu, chỉ muốn gặm sạch đôi môi đỏ vừa mắng người mới thôi.

Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng bước qua sau lưng cả hai. Nơi đây không thiếu những cảnh thế này, mà Kỷ Thư được nam sinh trước mặt che kín, người khác chỉ biết hai người đang hôn, nhiều hơn nữa thì không thấy được.

Kỷ Thư bị hôn một lúc lâu mới tỉnh lại chút đỉnh, cậu đẩy mạnh ngực Bùi Tẫn, cả hai dần tách ra.

Đôi môi hồng hào của Kỷ Thư sưng lên, vừa tách ra thì lập tức há miệng thở dốc. Bùi Tẫn nắm cằm cậu, hơi dùng sức khiến cậu ngửa đầu nhìn mình, giọng đầy bạo ngược: “Nhìn cho kỹ, tôi là ai”.

Kỷ Thư và hắn trố mắt nhìn nhau. Miệng cậu đã tê rần, mặt vẫn cứ lơ ngơ, phun ra một câu: “Đồ khốn kiếp”.

“Cậu là”, Kỷ Thư trừng hắn, “Bùi, Tẫn, cái…”.

Mấy chữ cuối nói ra từng chữ một, mà chưa kịp nói hết thì môi cậu lại bị phủ lên.

Nụ hôn này kéo dài một lúc lâu. Hôn đến khi ai kia ngoan ngoãn, không quấy nữa, Bùi Tẫn lại hỏi: “Sao tôi lại là tên khốn kiếp?”.

Kỷ Thư bị hôn rơm rớm nước mắt, nghe hắn hỏi, định trả lời nhưng rượu khiến đầu óc cậu rối loạn không biết phải nói gì.

Bùi Tẫn bị cậu chọc tức hóa cười, hôm nay bị mắng là ‘khốn kiếp’ cả đêm, đúng là không thể oan hơn được nữa. Hắn tự cho là mình luôn hết lòng hết dạ với nhóc con vô lương tâm này.

“Được”, Bùi Tẫn nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay tôi sẽ cho cậu xem một tên khốn kiếp thật sự là gì”.

Nói rồi, hắn ôm ngang con ma men trước mặt lên, kéo vào xe taxi, giống như cảnh mà Kỷ Thư thấy lúc cậu đến đây, chỉ là một nhân vật chính trong đó đã đổi thành chính cậu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

*****************

Chương 6: Muốn không

Taxi dừng lại trước nhà Kỷ Thư.

Bùi Tẫn xuống xe trước rồi đi vòng sang chỗ Kỷ Thư, mở cửa, cúi người giúp cậu kéo khóa áo lên. Kỷ Thư vô thức ngẩng đầu, tưởng Bùi Tẫn muốn hôn mình.

Bùi Tẫn bật cười, thấy tài xế đằng trước đang nhìn, thẳng người dậy rồi nói: “Vào nhà đi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Kỷ Thư ầm ĩ suốt đường về, giờ lại an tĩnh lạ thường. Hệ thống sưởi trong xe bật hết lên, hai má Kỷ Thư bị xông đỏ hây, quật cường lắc đầu một cái.

Bùi Tẫn không ngờ cậu lại không chịu xuống xe, hỏi: “Không muốn về nhà à?”.

Kỷ Thư gật gật, dường như vừa nghe thấy hai chữ ‘về nhà’ là lập tức từ chối theo phản xạ.

Bùi Tẫn cúi đầu nghĩ gì đó. Cửa xe vẫn mở ra nãy giờ, gió lạnh ùa vào từng cơn làm Kỷ Thư co ro lại.

Bùi Tẫn từ trên cao dòm xuống nhìn cậu, đóng cửa xe.

Tài xế ló đầu ra khỏi cửa xe chỗ ghế lái, hỏi Bùi Tẫn: “Nhóc, có đi không?”.

Một lúc lâu sau, Bùi Tẫn lên xe từ phía bên kia, báo địa chỉ nhà mình.

Kỷ Thư ngoan ngoãn theo sau Bùi Tẫn vào cửa khu chung cư. Lúc Bùi Tẫn nhấn thang máy, Kỷ Thư cũng xích lại gần, dường như muốn xem rõ là lầu mấy.

Dạng cửa này này (单元门)

Cơn say của cậu hình như chia làm hai giai đoạn.

Giai đoạn đầu thì điên cuồng hết cỡ, như một con người hoàn toàn khác vậy. Giai đoạn sau như đã trở lại bình thường, ngoan không tưởng nổi, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt có phần mông lung, vẫn còn say bét nhè.

Bùi Tẫn dẫn người về nhà mình.

Hắn cầm một chai nước khoáng ở trong bếp ra, lại phát hiện Kỷ Thư đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, ánh mắt thì đảo tới đảo lui, dường như đang vô cùng tò mò về nơi này.

“Uống đi”. Bùi Tẫn mở nắp, nói cộc lốc.

Kỷ Thư không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, cậu mới từ từ cầm lấy, nhấp một hớp.

Bùi Tẫn thấy cậu uống cũng đủ thì ngồi xuống bên cạnh.

Kỷ Thư bỗng thấy quanh người hơi ngột ngạt, nhìn Bùi Tẫn đột nhiên đến gần mà chẳng biết làm sao. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn đưa tay cởi áo lông vũ cho cậu. Kỷ Thư ngoan ngoãn để mặc hắn, Bùi Tẫn thấy cậu ngoan như vậy, lòng chợt mềm nhũn, lên tiếng ghẹo: “Không sợ tôi cởi đồ rồi làm chuyện xấu với cậu à”.

Kỷ Thư không nói gì, môi mềm mại, ánh nước, cứ thế ngửa đầu nhìn Bùi Tẫn.

“Nhưng mà”, Bùi Tẫn chuyển đề tài, “Trừ tôi ra, ai cởi đồ cậu thì cậu phải đánh lại đấy, có nghe không?”.

Kỷ Thư hơi nghiêng đầu, hiển nhiên không hiểu gì.

Bùi Tẫn nhịn rồi lại nhịn, sâu sắc cảm thấy trong tình cảnh này mà không làm gì thì đúng là thử thách hắn.

Lúc kéo Kỷ Thư lên chân mình, Bùi Tẫn nghĩ, chỉ hôn một chút, rồi sờ sờ vài cái thôi, tuyệt đối, chắc chắn sẽ không làm gì khác. (¬‿¬)

Kỷ Thư vẫn mặc hắn muốn làm gì thì làm, bị thiếu niên kéo lên đùi ngồi, môi bị ai đấy dán lên, Bùi Tẫn hôn xuống.

Phòng khách vừa to lại trống trải. Tiếng cả hai hôn nhau lúc này rõ ràng dị thường. Kỷ Thư vừa hôn vừa thở dốc không cách nào kiểm soát.

Áo lông vũ trên người cậu đã bị cởi mất, bên trong mặc một chiếc áo len rộng màu sáng. Tay Bùi Tẫn đang để trên lưng cậu, dường như muốn rút ngắn tối đa khoảng cách giữa cả hai.

Áo len dần bị vén lên. Tay của thiếu niên chẳng biết đã duỗi vào tự lúc nào, đang nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của Kỷ Thư, giữ phía sau rồi chậm rãi mò lên trên.

Cho đến khi chạm đến đầu vú bên phải, Kỷ Thư mới nhạy cảm ‘ưm’ một tiếng.

Cậu muốn rời khỏi môi thiếu niên nhưng hắn hôn quá kín kẽ, không chịu tha cho cậu.

Khoái cảm trước ngực càng lúc càng rõ ràng. Chỗ đó, ngay cả bản thân Kỷ Thư cũng hiếm khi chạm đến.

Bùi Tẫn yêu thích không muốn rời tay xoa nắn từ bên phải sang bên trái. Kỷ Thư bị sờ soạng nhúc tới nhích lui trong lòng hắn, cọ cọ đến nỗi người anh em dưới đũng quần hắn căng phồng đau đớn.

Bùi Tẫn cuối cùng cũng tha cho môi Kỷ Thư. Kỷ Thư xụi lơ kề trán lên vai Bùi Tẫn, mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

Trước ngực có gì đó phồng lên, là tay của thiếu niên vẫn đang quấy phá bên trong.

Bùi Tẫn rút tay ra. Ngực Kỷ Thư nhẹ đi, cậu chợt ưỡn lên như quyến luyến không muốn rời xa.

Bùi Tẫn hơi dùng lực kéo Kỷ Thư ra một chút, nhìn dáng vẻ mặc cho người ta tùy ý xâu xé mà phía dưới càng căng cứng.

“Chậc”. Bùi Tẫn lên tiếng, nhìn cậu ra sức dụi lên người mình, “Bảo bối, cách xa tôi ra một chút”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn vén áo len và cả lớp lót trắng lên cao, để lộ đầu vú hồng hào bị sờ thẳng đứng trước ngực.

“Ngoan nào”. Bùi Tẫn nhìn chằm chằm vào ngực cậu, kéo vạt áo tới gần miệng Kỷ Thư, dịu dàng dỗ, “Cắn chặt”.

Hệ thống sưởi bên trong đã mở hết công suất. Dù quần áo bị kéo lên cũng không thấy lạnh, Kỷ Thư há miệng, đầu lưỡi như ẩn như hiện, nghe lời ngậm chặt áo mình.

Ánh mắt Bùi Tẫn thoáng tối đi, không chút khách khí ngậm lấy hạt đậu bên trái, bên phải cũng không buông tha, bị tay của thiếu niên xoa nắn, đánh vòng đầy sắc dục.

Kỷ Thư cắn áo, nước miệng không kìm được mà chảy xuống, thấm ướt hết góc áo. Cậu được ngậm đến sinh ra khoái cảm, phía dưới ngứa ngáy, đỉnh đầu lẳng lặng dựng đứng dưới lớp quần.

Hai tay Kỷ Thư ấn đầu Bùi Tẫn. Họng cậu phát ra những đơn âm tiết khó nhịn, rơi vào tai Bùi Tẫn lại biến thành tiếng rên rỉ muốn lấy mạng hắn, lôi kéo hắn ăn Kỷ Thư ngay tại chỗ.

Bùi Tẫn ngẩng đầu lên, kéo lấy chỗ áo bị Kỷ Thư cắn chặt, “Nhả ra”.

Đồ đã ướt một mảng. Kỷ Thư thả lỏng hàm, áo dính đầy nước miếng liền rơi xuống tay Bùi Tẫn.

Tay phải Bùi Tẫn nâng cằm Kỷ Thư lên, nhìn gương mặt đầy dục vọng của cậu, chạm nhẹ lên môi cậu, khàn giọng hỏi: “Muốn không?”.

Ma men Kỷ Thư bị hắn trêu chọc đến rối não, sao mà trả lời được câu hỏi cao thâm như vậy.

Cậu chỉ thấy phía dưới của mình rất khó chịu, có cảm giác như muốn đi tiểu ấy. Mông cũng chẳng biết ngồi lên cái gì, cứ thấy cấn cấn, làm cậu chẳng thoải mái chút nào.

Cảm giác thoải mái trên ngực cũng biến mất. Kỷ Thư muốn đưa vú mình vào miệng Bùi Tẫn lần nữa nhưng trong thâm tâm lại nói rằng đó là chuyện rất xấu hổ.

Kỷ Thư sốt ruột cắn môi, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Bùi Tẫn… tớ khó chịu”.

“Hửm”, Bùi Tẫn đáp lại, “Khó chịu chỗ nào?”.

Hai tay Kỷ Thư lần tìm bàn tay đang nắm cằm mình của hắn, duỗi xuống dọc theo ngực rồi mò đến đũng quần cậu, giọng thỏ thẻ run run tràn ngập cám dỗ, “Chỗ này…”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

****************


3 nhận xét:

  1. Hí hí hí bé Thư dễ thương quá ⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄

    Trả lờiXóa
  2. Sự thật chứng minh: lời đàn ông nói "sẽ không làm gì hết" trước khi lên giường *éo đáng tin nhá -_- "chỉ hôn hôn, sờ sờ, tuyệt đối nhất định không làm gì" Hơ hơ

    Trả lờiXóa