21/09/2021

Chương 10 - 12 (đã beta)

Edit + Beta: Carly

Chương 10: Chào buổi sáng

Kỷ Thư lo lắng không yên, ngồi trên giường nghĩ ngợi lung tung. Trên WeChat vẫn là giao diện khi kết thúc cuộc gọi với Bùi Tẫn, đã hai mươi phút trôi qua từ lúc Bùi Tẫn bảo cậu đợi hắn rồi.

Cửa sổ vang lên tiếng ‘cộp’ nhỏ, Kỷ Thư trợn tròn mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, vội xuống giường, mở cửa sổ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Cậu nhòm xuống dưới thì thấy Bùi Tẫn đang lẳng lặng đứng đó, trên người mặc chiếc áo khoác chần bông sẫm màu, hai tay đút túi.

Khoảng cách từ trên này nhìn xuống khiến cậu không thấy rõ mặt Bùi Tẫn lắm nhưng chỉ mới mở cửa sổ một chút mà Kỷ Thư đã lạnh run.

Nhà của Kỷ Thư ở lầu ba, không cao lắm nhưng cũng không tính là thấp.

Cậu lấy di động nhắn WeChat cho Bùi Tẫn, bảo hắn lên lầu.

Giờ này thì ba mẹ cậu hẳn cũng ngủ rồi, dù bị phát hiện vẫn có thể viện cớ, nói chung là ba mẹ cậu rất dễ tính. Kỷ Thư gõ một đống chữ vào điện thoại rồi gửi đi, cực kỳ bức thiết mong người nọ mau lên đây.

Cũng nói hắn đừng sợ, mà có lẽ đối phương vốn chẳng hề sợ, không thì đã không muộn như vậy còn đến tìm.

Mãi đến khi phía bên kia hiện dòng ‘đang trả lời’, Kỷ Thư mới thở phào.

Cậu lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, cố nhẹ nhàng hết sức mở cửa nhà ra rồi vội vàng kéo Bùi Tẫn đã lạnh cóng người vào phòng mình.

Khi cửa phòng đóng lại, Kỷ Thư lập tức bị ai kia ôm vào lòng.

Chỉ ôm nhẹ một cái rồi buông, trên người Bùi Tẫn rất lạnh, mà Kỷ Thư chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang.

Kỷ Thư bật máy sưởi trong phòng, đỏ mặt nhìn Bùi Tẫn.

Hai người họ chỉ mới tách ra có mấy tiếng, mà đã lại tìm mọi cách để ở cạnh nhau rồi.

Bùi Tẫn đưa tay bóp bóp cằm Kỷ Thư, gương mặt khôi ngô hời hợt: “Hồi nãy khóc gì đó?”.

“Hả?”. Kỷ Thư dường như đã mất trí nhớ có chọn lọc chuyện xí hổ của mình, giả ngu rất thật trân.

Hai người vẫn đứng đực ra sau cánh cửa nhưng nội tâm Kỷ Thư lại chẳng bình tĩnh chút nào.

Bùi Tẫn thả cậu ra, cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn sơ phòng của Kỷ Thư rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn học.

Kỷ Thư ngơ ngác đứng trước mặt hắn rồi bị người ta kéo vào lòng.

Bùi Tẫn đã ấm lên nhờ máy sưởi, áo bông trên người cũng đã khô ráo, trong lòng ôm một bảo bối lớn, vùi đầu vào cổ cậu, mắt híp cả lại.

Kỷ Thư vừa tắm xong, toàn thân vừa ấm vừa thơm.

Kỷ Thư ngoan ngoãn ngồi yên, dù cho vành tai đã đỏ rần vì hơi thở Bùi Tẫn phả vào, không dám nhúc nhích tí nào.

Thật sự không ngờ, sẽ có ngày cậu chủ động kéo ai đó vào phòng, rồi trốn trong phòng… làm chuyện này.

Bùi Tẫn ngẩng đầu, hôn nhẹ lên vành tai Kỷ Thư, sau đó bắt đầu lôi kéo quần áo của cậu.

Hành động không nói lời nào đã lột đồ cậu của hắn làm Kỷ Thư sợ hết cả hồn, sau khi phản ứng lại thì cuống lên, “Đừng, đừng mà… Ba mẹ tớ còn ở nhà…”.

Bùi Tẫn khựng lại, dường như cất tiếng cười khẽ. Hắn cầm lấy túi thuốc trên bàn, ý bảo hắn chỉ muốn bôi thuốc giúp cậu thôi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lúc này Kỷ Thư mới sực nhớ ra, vì sao Bùi Tẫn đến đây…

Tuy là vậy nhưng nếu để Bùi Tẫn bôi cho cậu thì chẳng thà để cậu tự xử còn hơnnnnn!

“Hay để tớ tự làm đi”. Kỷ Thư muốn lấy lại túi thuốc, đôi mắt to ngấn nước chớp chớp không ngừng.

Bùi Tẫn nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Làm đi, tôi nhìn cho”.

Kỷ Thư: “…”.

Đầu óc không khỏi tưởng tượng đến cảnh Bùi Tẫn ngồi cạnh nhìn cậu tự thoa thuốc, rõ ràng chỉ thoa thuốc thôi, nhưng khi cậu tự làm thì mần sao cũng có cảm giác như tự chơi mình.

Đâu phải chưa từng nhìn, chuyện quá trớn hơn hai người đã làm hết rồi, phơi chim đi dạo thôi mà, cũng chẳng có gì ghê gớm…

Kỷ Thư cắn môi, cuối cùng không nhúc nhích nữa.

Bùi Tẫn nâng người trong lòng lên, lần này cởi quần của cậu thuận lợi hơn nhiều.

Cậu bé của cậu vừa sạch sẽ vừa đáng yêu chôn mình ở phía trước. Ánh mắt Bùi Tẫn chợt lạnh đi, hắn ép mình không được nhìn nữa, lấy que gòn quệt một chút thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên lỗ hậu hơi sưng của cậu.

Do Kỷ Thư đang ngồi trong lòng Bùi Tẫn nên tầm nhìn cả hai người là như nhau, Kỷ Thư xấu hổ chết được, đến cả chim nhỏ phía trước cũng run run vì căng thẳng.

Kỷ Thư thở phào trong lòng, may mà không cương.

Công cuộc bôi thuốc cuối cùng cũng kết thúc, cả hai đều thầm nghĩ đây đúng là cực hình.

Bùi Tẫn vứt que gòn vào thùng rác, giúp ai đó kéo quần lên, “Thoải mái hơn chưa?”.

Kỷ Thư bình tĩnh gật đầu, nơi được bôi thuốc lành lạnh, đã thoải mái hơn nhiều rồi.

“Ừm”. Bùi Tẫn nghĩ đến bộ dạng Kỷ Thư rớm nước mắt nhìn hắn qua di động trước đó, rồi hắn lập tức chạy tới chẳng chút nghĩ ngợi, cứ như mất trí vậy, Kỷ Thư quả thật có sức hấp dẫn không nhỏ với hắn, “Vậy tôi về đây”.

Kỷ Thư ‘à’ một tiếng rồi cúi đầu nói, “Được”.

“Mai đi học nhớ mang thuốc theo”, Bùi Tẫn nói tiếp, “Tôi bôi giúp cậu”.

Kỷ Thư nào có thể để hắn giúp, “Tớ tự làm được rồi”.

Bùi Tẫn chẳng đáp lại, xoay cằm cậu sang, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng kia.

Chỉ chạm nhẹ một cái, Bùi Tẫn đứng dậy, người trong lòng cũng đứng lên theo, cả hai tách ra.

Kỷ Thư muốn tiễn hắn nhưng vừa mới nắm lấy nắm cửa đã bị ai kia đẩy vào tường.

Kỷ Thư kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”.

“Không”, Bùi Tẫn đáp, nhìn Kỷ Thư chằm chằm với ánh mắt sâu xa, “Đừng trưng ra vẻ mặt đó, sẽ làm tôi tưởng là, cậu không thể rời xa tôi khắc nào đấy”.

“…”.

Bùi Tẫn đi rồi, Kỷ Thư vùi mình vào ổ chăn khẽ run rẩy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bàn tay nắm lấy chăn bông dần siết lại, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ mãi không xua đi được — hồi nãy Bùi Tẫn nói bậy bạ gì vậy.

Cậu không hề, quyến luyến không rời, một khắc nào nhá…

Kỷ Thư nhắm nghiền mắt, không muốn nhớ lại nữa.

Hôm sau, thứ Hai.

Lúc Kỷ Thư rời phòng, mẹ Kỷ đã làm bữa sáng gần xong, ba Kỷ đang ngồi ở bàn ăn trả lời email, không quên cất tiếng chào Kỷ Thư.

Kỷ Thư mím môi, khẽ mỉm cười, cũng đáp lại, “Con chào ba”.

Khi cậu chuẩn bị rời nhà, mẹ Kỷ chuẩn bị nước và dù cho cậu, dặn dò: “Lát nữa có thể sẽ mưa, cầm theo dù đi này, rồi nhớ uống nước ấm. Con đấy, cũng do uống ít nước nên mới bệnh hoài như vậy, phải rồi, sáng nay uống thuốc chưa?”.

Kỷ Thư chột dạ đáp: “Uống rồi ạ”.

Lúc này mẹ Kỷ mới hài lòng thả người đi.

Lúc Kỷ Thư đến cửa lớp A3 thì phát hiện lớp kế bên ồn ào cực kỳ.

Dư Hiểu mới đi ra từ lớp A4, định lên lầu thì bị Kỷ Thư chặn lại: “Sao mới sáng mà cậu từ A4 đi ra vậy?”.

Dư Hiểu thấy cậu thì sáng mắt lên, nói: “Mới quậy á!”.

Kỷ Thư nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

Dư Hiểu giải thích: “Là nhỏ Đường Đình đó! Cô nàng đi khắp nơi nói với người ta là đang hẹn hò với A Tẫn. Anh Bùi của chúng ta là người đàn ông độc thân cấp bậc hoàng kim đó, thậm chí còn chưa từng sờ tay gái, sao có thể bị cô ta sắp đặt được?! Sau đó A Tẫn đã tới dạy dỗ cô ta”.

Nội tâm Kỷ Thư run lên, nhớ đến mấy hôm trước mình còn ghen bậy ghen bạ với Đường Đình, mặt mày không khỏi nóng bừng.

“Cũng chỉ có A Tẫn mới không thèm để tâm đến nữ sinh như vậy”. Dư Hiểu không nhận ra sự khác thường của cậu, lẩm bẩm: “Chỉ ngầm nói cô ta mấy câu, cảnh cáo mấy lời đã khóc rồi, còn đang léo nhéo trong lớp kìa”.

“Vậy Bùi Tẫn đâu rồi?”, Kỷ Thư hỏi.

“A Tẫn nói chuyện xong, thấy cậu chưa tới nên về lớp rồi, chắc giờ đang ngủ bù trong lớp á”.

Dư Hiểu không dừng được: “Vẫn còn khóc này, mà mọi người trong lớp chả ai để ý đến cô ta, nhìn là biết bình thường cũng chẳng ra làm sao rồi”.

Kỷ Thư không tán dóc với cậu ta nữa, mang theo cả cặp đi lên lầu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

******************

Chương 11: Xem phim

Lúc Kỷ Thư lên tới, Bùi Tẫn vẫn chưa ngủ.

Nhiều học sinh A1 đã đến lớp. Các bạn học vừa trải qua những ngày cuối tuần đều rất phấn khởi, hoặc ngồi tụm năm tụm ba hàn huyên tán dóc, hoặc đi loanh quanh chép bài, cả lớp ầm ĩ y như cái chợ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn đang biếng nhác chống cằm giảng bài cho Thẩm Đình Vĩ chăm chỉ ham học hỏi bên cạnh. Thật ra Bùi Tẫn không phải dạng học sinh yếu, hắn học các môn tự nhiên rất tốt, mấy môn xã hội thì kém hơn chút nhưng một chút đó lại đủ để khiến hắn bị xếp loại ‘yếu’.

Nhưng Bùi Tẫn không quan tâm lắm, có hứng thì làm mấy câu, không vui thì ngủ luôn trong phòng thi.

Có lúc sẽ thấy tên hắn ở tốp trên bảng xếp hạng, cũng có lúc lại thấy tên hắn xếp chót.

Lúc Kỷ Thư đi vào, Bùi Tẫn vừa mới giảng xong một câu. Cách giảng của hắn rất tùy tiện, chỉ nêu ra các kiến thức quan trọng liên quan đến câu hỏi, còn người ta nghe có hiểu không thì mặc kệ.

Ngồi cùng bàn với Bùi Tẫn là Dư Hiểu, không biết làm gì ở dưới mà vẫn chưa lên, vừa khéo cũng tiện cho Kỷ Thư. Cậu đặt mông ngồi xuống chỗ của Dư Hiểu, mở cặp lấy đồ ra.

Bùi Tẫn híp mắt vui vẻ, hành vi mới sáng sớm đã đến tìm hắn của Kỷ Thư hiển nhiên làm hắn rất hài lòng, tay để ở dưới bắt đầu không an phận sờ mó cậu.

Thẩm Đình Vĩ vẫn không hiểu, muốn hỏi thêm lại sợ Bùi Tẫn bật chế độ độc mồm, đành chào Kỷ Thư một tiếng rồi về chỗ, rầu rĩ cắn bút vặn óc suy nghĩ cách đáp đề.

Kỷ Thư lấy đồ ăn mình mang theo ra, hỏi Bùi Tẫn: “Cậu ăn sáng chưa?”.

Vì muốn dạy dỗ người ta nên hôm nay Bùi Tẫn mới hiếm khi đến sớm vậy, còn chưa uống miếng nước nào, “Chưa”.

“Tớ biết ngay mà”, Kỷ Thư giận dỗi liếc hắn, bỏ mấy bịch đồ ăn vặt lên bàn, “Ăn đi”.

Bùi Tẫn bóc đại một bịch khoai tây chiên, lấy một miếng, đưa tới miệng Kỷ Thư, đợi cậu cắn miếng nhỏ xong mới bỏ hết vào miệng mình.

Kỷ Thư đỏ mặt: “Cậu ăn đi, khỏi đút cho tớ…”.

Cái người này sao ăn cũng quyến rũ chết người vậy.

Bùi Tẫn ‘ờ’ một tiếng, lấy miếng khác, cắn một cái rồi lại đưa lên miệng Kỷ Thư.

Kỷ Thư bó tay, chỉ đành ngoan ngoãn há miệng ăn.

Thẩm Đình Vĩ ngồi bàn chéo phía trên Bùi Tẫn không chịu nổi nữa, vừa quay đầu muốn hỏi lại câu khi nãy, không ngờ lại được thấy cảnh gay như vậy.

Thẩm Đình Vĩ kinh ngạc ngu người, nhìn cách đút ăn chả có miếng đứng đắn nào của anh Bùi của cậu ta, nội tâm dâng trào sóng to gió lớn.

Đậu má!

Bùi Tẫn chưa bao giờ ăn đồ mà người khác ăn dở!

Thẩm Đình Vĩ máy móc quay đầu lại, cố đắm mình vào biển tri thức để rửa mắt, tuy nội tâm chẳng biết đã bay đi đâu rồi.

Còn mấy phút nữa là chuông reo vào tiết, Kỷ Thư đứng dậy về lớp.

Chiều tan học, cả bọn cùng nhau về nhà. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Dư Hiểu đi đầu, xoay người đi ngược, nở nụ cười gian ác: “Qua nhà tao tí đi!”.

Bị cảnh tượng sáng hôm nay kích thích, Thẩm Đình Vĩ miên man suốt cả ngày, nghe thế thì nghi ngờ hỏi: “Làm chi?”.

“Bữa nay nhà tao không có ai hết!”, Dư Hiểu lộ vẻ gian trá, “Cho tụi bây coi đồ tốt”.

Vừa nghe thế, cả bọn trừ Kỷ Thư ra đều hiểu ý cậu ta.

“Đồ tốt”, nam sinh cái tuổi này thì còn xem “đồ tốt” gì nữa.

Bùi Tẫn liếc cậu ta, nói: “Không đi, đừng làm cay mắt tao”.

“Gì mà cay mắt chứ!”, Dư Hiểu bất mãn, “Anh em tụ tập xem phim với nhau là chuyện thường tình, mà A Tẫn này, anh cứ như nhà sư khổ hạnh vậy, nhân cơ hội giải tỏa chút đi”.

Bùi Tẫn thầm nghĩ, ông đây đã ăn mặn mẹ nó rồi, còn bây vẫn là thằng trai tơ ngu ngục đấy, nhưng trước mặt Kỷ Thư, không thể nói thế được, đành cười gằn: “Mày muốn dạy hư Kỷ Thư hả?”.

Dư Hiểu lắc đầu quầy quậy, ngó Kỷ Thư đang ngu ngơ bên cạnh.

Cậu ta nào dám dạy hư Kỷ Thư.

Kỷ Thư lại không hiểu thật, tại sao xem phim mà có thể dạy hư cậu?

Cậu kéo kéo vạt áo Bùi Tẫn, ngửa đầu, mắt sáng rỡ nhìn hắn: “Tớ muốn đi”.

Bùi Tẫn: “…”.

Dư Hiểu nói luôn: “Ha ha ha, Kỷ Thư đã lớn rồi, cũng nên cho cậu ấy mở mang thêm kiến thức chứ! Đi ha, A Tẫn?”.

Bùi Tẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi Kỷ Thư lần nữa: “Cậu thật sự muốn đi?”.

Kỷ Thư gật đầu thật mạnh.

Vừa hay cậu có một bộ phim khoa học viễn tưởng muốn giới thiệu với mọi người!

“Thôi được”, Bùi Tẫn nhìn cậu với vẻ sâu xa, “Dẫn cậu đi trải nghiệm”.

Nhưng mấy chữ ‘đi trải nghiệm’ lại nhấn rất mạnh, gần như gằn giọng vậy.

Dư Hiểu cười ha hả, chân cũng đi nhanh hơn không ít. Nhưng Thẩm Đình Vĩ lại kinh ngạc nhìn Bùi Tẫn, mặt mày rối rắm sắp nhăn cả lại.

Bốn người đầu óc đen tối cùng đến nhà Dư Hiểu. Dọc đường Kỷ Thư không quên nhắn cho ba mẹ nói mình sẽ về muộn một chút, còn vô cùng vui vẻ chia sẻ rằng bạn rủ mình xem phim.

Sau khi đến nơi, Dư Hiểu lấy laptop ra, kéo rèm cửa trong phòng lại, còn cực kỳ ân cần phát cho ba người khác mỗi người một cái khăn, tốt bụng nói: “Tí nữa có không nhịn được thì lấy mà che”.

 Thẩm Đình Vĩ đang có tâm sự, không do dự nhận lấy, Kỷ Thư không hiểu phải che cái gì, cũng cầm lấy, Bùi Tẫn nhướng mắt nhìn Dư Hiểu, cậu ta lập tức lẳng lặng buông cánh tay đang định đưa khăn qua xuống.

Dư Hiểu ngồi ghế bên cạnh, cũng lấy khăn phủ lên chỗ nào đấy của mình. Cậu ta mở trang web đã lưu trong máy, nhấp vào video, lúc quay người ngồi xuống thì phát hiện Kỷ Thư mới nãy còn ngồi trên sô pha chẳng biết đã ngồi lên đùi Bùi Tẫn từ lúc nào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Tuy anh em ngồi lên chân nhau là chuyện cực kỳ bình thường nhưng lúc này mà vậy… không sợ tí nữa thất thố à?!

Video đã bắt đầu chiếu tiêu đề phim, Dư Hiểu không thèm nghĩ ngợi vấn đề lát sau ai sẽ thất thố nữa, nằm ngã người xuống chiếc sô pha đơn của mình.

Kỷ Thư vốn định giới thiệu bộ khoa học viễn tưởng kia, kết quả chưa kịp lên tiếng đã bị Bùi Tẫn kéo vào lòng, tim bỗng đập thình thịch rồi quên béng luôn mình định nói gì.

Cậu chẳng thể làm gì khác hơn là tập trung xem phim của Dư Hiểu, không ngờ tiêu đề phim lại là đường dẫn một trang web, phía dưới còn viết — AV mới nhất lần đầu công chiếu.

Kỷ Thư: “…”.

Cậu gần như ngay tức khắc hiểu được xem phim mà mọi người nói là gì, tiêu đề phim chỉ ghi đường dẫn trang web, sau đó màn hình tối xuống, chuẩn bị chuyển cảnh. Kỷ Thư nhìn chỗ khác theo phản xạ, sau đó có một đôi tay che mắt cậu lại.

Giọng nói khó chịu của Bùi Tẫn từ phía sau truyền tới: “Không được xem”.

Kỷ Thư thật sự chưa thấy gì cả, một bóng người cũng không, nghe thế thì vội gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Tớ không biết… lại là phim này”.

Bùi Tẫn nhếch mép cười: “Anh đây biết ngay cưng là đồ ngốc mà, chứ nếu biết mà còn dám xem, coi chừng tôi chơi chết cưng”.

Mặt mày Kỷ Thư đỏ chót, mắt đang bị che, miệng thì lại cương quyết: “Vậy cậu cũng không được xem”.

Ánh mắt Bùi Tẫn không hề liếc tới màn ảnh: “Cậu ở trong lòng rồi thì nhìn người khác làm chi. Mau cho tôi sờ nào, có cứng không, nếu dám cứng với AV thì tôi sẽ chịch cưng ngay trước mặt tụi nó”.

Tuy hai người không thấy gì nhưng vẫn có thể nghe tiếng được, chẳng qua mới đầu nam nữ chính chỉ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau thôi.

Bùi Tẫn phủ khăn lên quần Kỷ Thư, tay thì vói vào trong quần sờ mó cậu bé của cậu. Bé con kia ngoan ngoãn nằm giữa hai chân, không cương với bất kỳ ai không nên cương, Bùi Tẫn rất hài lòng, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ kia, bị Kỷ Thư trừng mắt nhìn.

Khi hai người ngồi với nhau rồi sờ “chim”, Thẩm Đình Vĩ ở ghế sô pha kế bên cũng không để tâm vào AV mà lặng lẽ chú ý Bùi Tẫn và Kỷ Thư.

Xem AV lại ngồi lên đùi nhau thì thôi đi, còn chưa bắt đầu mà anh Bùi đã thọt tay vào quần người ta rồi — mấu chốt là Kỷ Thư còn đỏ mặt mặc cho hắn sờ.

Cái đìn địt!

Rốt cuộc là tới xem phim hay xem hai tên cẩu nam nam [8] này khoe ân ái đây!

[8] [狗男男] phát triển từ cụm cẩu nam nữ [狗男女], mang nghĩa tiêu cực, chỉ mấy đôi gian phu dâm phụ, ở đây mang nghĩa trêu chọc, hai thằng làm chuyện xấu thôi; hy vọng có cao nhân góp ý cách dịch khác xuôi hơn.

Những người khác lại không hề hay biết nỗi căm phẫn trong lòng cậu ta. Bùi Tẫn càng không có tâm tư ở lại xem ba cái phim kia, kéo người trong lòng dậy, nói: “Tao với Kỷ Thư đi trước đây”.

Dư Hiểu vung tay Nhĩ Khang [9] giữ hai người lại: “Còn chưa bắt đầu mà! Đừng đi chớ… Đừng đi…”.

[9] Nhĩ khang thủ [尔康手]: là meme được chế từ cảnh trong phim Hoàn Châu Cách Cách, chỉ hành động làm lố khi muốn ngăn cản ai đó đừng đi.

Cái này nà :v

Hai người kia đã dắt tay ra ngoài rồi.

Cả hai ra khỏi nhà Dư Hiểu, bị gió thổi lạnh cóng mới nhận ra cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí kia rồi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn nhìn Kỷ Thư, trầm giọng nói: “Đến nhà tôi?”.

Tim Kỷ Thư khẽ run lên, một lúc lâu sau mới run rẩy đồng ý.

Cổ tay Kỷ Thư bị thiếu niên phía trước nắm lấy, Bùi Tẫn đi rất nhanh, chỉ thấy bụng dưới mình như đang bốc hỏa, toàn thân đều kêu gào muốn chơi chết yêu tinh phía sau.

Nhà Bùi Tẫn cách đó không xa. Sau khi bước khỏi thang máy, Kỷ Thư căng thẳng cực kỳ, lòng thầm lấy làm vui mừng vì hồi nãy đã nói với ba mẹ mình sẽ về muộn, không thì giờ thật sự không dễ dừng lại được.

Dù sao lời đồng ý khi nãy của cậu, cả hai đều biết nó có nghĩa gì.

Sau khi vào, Kỷ Thư còn chưa đứng vững đã bị thiếu niên đè ra tường hôn.

Bùi Tẫn không vội xâm nhập, chỉ hôn nhẹ, liếm liếm môi cậu, chậm chạp không vói vào.

Kỷ Thư há miệng lầm bầm, muốn Bùi Tẫn đưa lưỡi vào. Nhưng Bùi Tẫn như thể cố ý giày vò người ta vậy, không chịu cho cậu toại nguyện. Họng Kỷ Thư cất tiếng nức nở ngọt ngấy, sốt ruột chủ động vươn đầu lưỡi ra, đúng lúc bị Bùi Tẫn đang hôn môi cậu ngậm lấy.

Khoang miệng Kỷ Thư bị ai kia xâm chiếm triệt để, vừa rồi thì không vào, giờ lại hôn quá sâu, đầu lưỡi bị âu yếm quấn chặt lấy, khiến cậu chảy nước miếng mà không nhận ra, ướt mem cả cổ áo.

Cậu đã hoàn toàn chìm đắm, chỉ cảm thấy chân mình như mềm nhũn, toàn thân tựa hết vào vòng tay người trước mặt.

Bùi Tẫn kéo mông cậu bế bổng lên, để hai chân cậu quắp lên hông mình. Kỷ Thư bỗng chốc treo người trên không nhưng vẫn cúi đầu hôn hít cùng hắn.

Miệng hai người như thể chẳng thể rời xa dù chỉ giây lát.

Mãi đến khi nằm xuống chiếc giường lớn quen thuộc kia, đuôi mắt Kỷ Thư đã đỏ hoe, mặt mày ngập tràn sắc xuân, ngơ ngác nhìn Bùi Tẫn lấy đồ bôi trơn và bao cao su ở tủ đầu giường ra.

“Cục cưng”, giọng Bùi Tẫn đã khản đặc, “Thích tư thế nào?”.

Kỷ Thư nào có thể trả lời được, nội tâm vẫn còn bóng ma của lần đầu quan hệ đợt trước, bất giác xoay người vểnh mông bò về phía đầu giường.

Bùi Tẫn nắm lấy đùi cậu: “Chạy gì đó? Chẳng lẽ cục cưng thích kiểu chọc vào từ phía sau?”.

Kỷ Thư lắc đầu, mông bỗng lành lạnh, quần đã bị ai kia lột xuống.

Bùi Tẫn đổ chút dầu bôi trơn ra, sờ nhẹ động nhỏ mê người còn hơi sưng, xoa dầu bôi trơn trong tay lên.

Cảm giác bị dị vật tiến vào không dễ chịu gì mấy, Kỷ Thư vùi đầu vào gối, mông vểnh cao, lỗ hậu nuốt vào nhả ra đầu ngón tay của Bùi Tẫn.

Trên gối dường như còn vương mùi hương sạch sẽ, thơm mát quen thuộc trên người Bùi Tẫn, Kỷ Thư khẽ hít hít mũi như cún con, đặng vơi đi phần nào cảm giác khó chịu ở phía sau.

Rồi Bùi Tẫn chen ngón thứ hai vào, chọc vào rút ra bắt chước động tác giao hợp. Vì dầu bôi trơn quá nhiều mà chỗ kia còn không ngừng phát ra tiếng nước nhem nhép.

Đâm thọc một hồi, lỗ nhỏ cuối cùng cũng mềm mại, ướt át, Bùi Tẫn biết đã đến lúc rồi. Hắn lấy bao ra, size lớn nhất, vị dâu, Kỷ Thư hẳn sẽ thích lắm.

Cho đến khi Bùi Tẫn dùng tới “đồ thật”, Kỷ Thư mới ngóc đầu khỏi gối, hơi sợ hãi ngoái đầu ra sau nhìn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn nhòm mặt Kỷ Thư, cố ý đâm nhẹ vào lỗ hậu vài cái, lại chậm chạp không chịu tiến vào, Kỷ Thư bị nhấp nửa vời mãi, tức giận nhìn tên đầu têu.

Bùi Tẫn bật cười, lúc thọc vào lút cán còn thò tay ra trước vuốt ve cậu bé đang rỉ nước của Kỷ Thư.

Mặt trước mặt sau đều bị người ta bắt gọn, Kỷ Thư thất thần khẽ rên rỉ, do làm đủ các bước chuẩn bị nên lúc vào không đau lắm, khoái cảm cũng đến nhanh lạ thường.

Cậu cắn gối, cố gắng không để mình kêu lên những âm thanh xấu hổ, nước miếng thấm đẫm vỏ gối. Eo cậu bị người ta ghìm chặt, mạnh mẽ thúc vào. Cảm giác sung sướng dữ dội xa lạ cùng nhau ập tới, hàm răng dường như cũng thả lỏng, yếu ớt thả gối ra, chẳng hiểu sao lại bật khóc.

Kỷ Thư bị chịch tới khóc.

Bùi Tẫn thọc vào rất sâu, mỗi một cú hẩy đều đâm vào điểm nhạy cảm của cậu, làm Kỷ Thư phải co rút lỗ nhỏ, sướng run người.

“Hức hức… Bùi Tẫn…”, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của Kỷ Thư, cậu nhỏ giọng gọi Bùi Tẫn, muốn hắn nhìn mình.

Bùi Tẫn thấy Kỷ Thư khóc dữ quá, tạm thời rút gậy thịt ra, cảm giác trống rỗng bỗng chốc quét đến, Kỷ Thư lại bật khóc vì khó chịu.

Bùi Tẫn kéo Kỷ Thư đang nằm sấp dậy, hai người cuối cùng cũng đối mặt với nhau. Hắn đỡ Kỷ Thư tựa vào đầu giường, hai đôi chân quấn lấy nhau, lỗ nhỏ của Kỷ Thư khẽ mấp máy, chảy nước không ngừng.

Tư thế đã thay đổi, lại bị cắm vào lần nữa, Kỷ Thư đỡ vai Bùi Tẫn, chỉ thấy mỗi lần hắn đâm vào, lưng mình lại cạ vào đầu giường lạnh lẽo phía sau.

Nóng lạnh không ngừng đan xen, giày vò khiến ngực cậu phập phồng dữ dội.

Bùi Tẫn liếm nước mắt trên mặt Kỷ Thư, hạ giọng dỗ cậu: “Cục cưng đừng khóc, khóc trên giường sẽ chỉ khiến tôi càng muốn chơi chết cậu thôi”.

Kỷ Thư nghe thế thì cố ép mình không khóc nữa, đôi mắt to trợn tròn tỏ vẻ khó chịu cực kỳ.

Bùi Tẫn cưng chết dáng vẻ đáng yêu của cậu, nghiêng đầu hôn lên môi Kỷ Thư.

Phía dưới vẫn đang đâm thọc kịch liệt, Bùi Tẫn kéo áo Kỷ Thư, ngậm một bên đầu ti, cắn nhẹ, mà bản thân hắn thì vẫn áo quần chỉnh tề, bộ đồng phục chẳng hề xộc xệch tí nào, trừ cây gậy thịt ở nửa người dưới đang ra vào lỗ nhỏ mê người kia.

Kỷ Thư bị uỵch chảy nước miếng, gần như ngay khi đầu vú bị mút lấy, phía dưới bắt đầu ra sức co rút, đầu mày nhíu chặt, khoái cảm bất ngờ ập đến, cả mặt trước và sau của Kỷ Thư cùng lên đỉnh.

Đồng phục của Bùi Tẫn dính phải vài giọt tinh dịch của Kỷ Thư, hắn cúi đầu nhìn, hẩy hông càng lúc càng mạnh, đâm chọc đến độ người vừa cao trào muốn hồn lìa khỏi xác.

“Bảo bối bắn nhiều quá, bảo bối giỏi lắm”. Bùi Tẫn vừa khích lệ Kỷ Thư vừa đẩy hông không ngừng, chàng sói con trẻ tuổi cứ như động cơ vĩnh cữu [10], đâm sâu vào điểm mẫn cảm của thiếu niên bên dưới không biết mệt mỏi, “Cục cưng gọi tôi đi, rồi tôi sẽ cho ăn món ngon”.

[10] Động cơ vĩnh cửu là một thiết bị cơ khí do con người tưởng tượng ra, với mong muốn là động cơ này tự hoạt động mãi mãi mà không cần cung cấp năng lượng.

Kỷ Thư le lưỡi thở dốc, mơ màng nghĩ, món ngon, cái gì ngon cơ?

Bị khơi gợi tính tò mò, Kỷ Thư cất tiếng ngọt lịm gọi ‘A Tẫn’, ‘Bùi Tẫn’.

Nơi phía dưới bị đâm chọc càng lúc càng mãnh liệt, Bùi Tẫn vẫn chưa vừa lòng: “Không phải mấy cái này, đổi cái khác đi, cục cưng thông minh như vậy, nhất định sẽ biết tôi thích nghe cái gì”.

Kỷ Thư lại không ngừng lên đỉnh vì những cú tiến công ồ ạt của hắn, chỉ đành cất tiếng van xin: “Anh A Tẫn, hức hức, sắp bị anh chơi hỏng rồi ưm…”.

Kỷ Thư gọi anh từng tiếng đứt quãng, “Hôn em đi, hức… hôn em đi anh”.

“Mẹ nó biết quyến rũ người ta đấy”. Bùi Tẫn cho cậu toại nguyện, cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ đang kêu rên không ngừng của cậu.

Âm thanh môi lưỡi quấn quýt phía trên và tiếng đâm chọc ‘bành bạch’ bên dưới đan vào nhau, vang vọng khắp căn phòng, tựa như một bản giao hưởng dâm loạn.

 Kỷ Thư thật sự bị phịch không chịu nổi nữa, đằng trước lại cứng lên, được tay của thiếu niên sóc cho sướng cực kỳ.

Bùi Tẫn sau khi làm hơn chục hiệp mới chịu bắn. Hắn ấn nửa người trên của Kỷ Thư về phía mình, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người ra, hai người lõa thể dán sát vào nhau. Bùi Tẫn cắn vành tai mềm mại của Kỷ Thư, như một chú cún bảo vệ thức ăn của mình, phía dưới đâm mạnh một phát, cuối cùng cũng bắn ra.

Tạm ngừng cuộc làm tình, Bùi Tẫn bắn đến là sung sướng, trong không khí tràn ngập tiếng thở dốc của cả hai.

Hắn rút thằng đệ ra, đưa dương vật nửa cương đến trước mặt Kỷ Thư bị chơi đến mất hồn, cất tiếng dụ dỗ: “Cục cưng, tháo bao ra cho tôi đi”.

Kỷ Thư nghe lời hết sức, tháo áo mưa đã bị bắn đầy tinh dịch xuống, lại do mềm tay mà có vài giọt văng lên mu bàn tay của cậu.

Kỷ Thư không để ý đến thứ dính trên mu bàn tay mình, chỉ nhìn thứ đã lộ sạch trước mắt cậu — dương vật của Bùi Tẫn.

“Cục cưng”, Bùi Tẫn khàn giọng gọi cậu, “Ngậm giúp ông xã đi… được không?”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

***************

Chương 12: Thi đấu

Hôm sau, lúc Kỷ Thư tỉnh lại, eo nhức họng đau.

Cậu mơ màng mở mắt, đập vào mắt là trần nhà phòng Bùi Tẫn. Tối qua hai người họ lăn lộn quá dữ dội, chỉ nhớ mang máng cậu bị Bùi Tẫn làm đến chẳng biết trời trăng, rồi Bùi Tẫn bắt chước giọng điệu của cậu nhắn tin cho ba mẹ cậu, nói mình qua đêm ở nhà bạn học. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Kỷ Thư nghĩ đến đây, lập tức mò mò dưới gối, quả nhiên tìm thấy di động của mình, lượng pin rất đầy.

Sau khi thấy tin nhắn gửi ba mẹ không có chút lỗ hổng, Kỷ Thư mới an lòng.

Bùi Tẫn vừa vào thì thấy Kỷ Thư ngơ người nằm trên giường, tay cầm di động nhưng màn hình đã tắt từ lâu.

Kỷ Thư nghe thấy tiếng động thì quấn chăn ngồi dậy, nhìn Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn ngồi xuống mép giường, vuốt tóc mái của Kỷ Thư, “Cục cưng hôm nay muốn đi học không, cần tôi xin nghỉ phép cho cậu không?”.

Tối qua, Bùi Tẫn cũng gọi ‘cục cưng’ suốt trên giường, tuy Kỷ Thư nghe mà ngứa ngáy nhưng không còn thất thố như mấy lần trước nữa, “Không cần đâu, tớ đi học được”.

Tuy cậu biết Bùi Tẫn sẽ tìm lý do hoàn mỹ giúp mình nhưng thâm tâm Kỷ Thư cực kỳ chột dạ, vì cậu bị người ta chơi không xuống giường nổi mà.

Bùi Tẫn gật đầu, không cố ép cậu, lấy ra bộ đồng phục trong tủ của mình, tự tay mặc cho Kỷ Thư.

Đồng phục của Kỷ Thư đã nhăn nhúm, đang đáng thương nằm trong máy giặt nhà Bùi Tẫn.

Hai người vào trường ngay sát giờ, lúc Kỷ Thư chuẩn bị vô lớp, Bùi Tẫn kéo quai cặp cậu lại.

Các lớp đã bắt đầu giờ đọc bài, tiếng đọc sách lanh lảnh thỉnh thoảng truyền ra, còn xen lẫn tiếng sửa phát âm của giáo viên Ngữ văn.

Hai người bên ngoài vẫn đối mặt nhìn nhau, Bùi Tẫn nói: “Nếu thấy khó chịu thì xin thầy đến phòng y tế nằm nghỉ rồi nhắn cho tôi hay”.

Kỷ Thư ngoan ngoãn gật đầu, qua quýt đáp: “Ừm ừm ừm”.

“Vậy”, Bùi Tẫn thả quai cặp trong tay ra, “Hôn cái nào”.

Kỷ Thư chẳng có thì giờ để xấu hổ nữa, cậu lặng lẽ dòm ngó xung quanh, thấy không có giáo viên đi tuần liền mau chóng hôn chóc lên môi Bùi Tẫn.

Lúc này Bùi Tẫn mới thỏa mãn, bóp bóp gương mặt trắng trẻo mềm mại của Kỷ Thư rồi thong dong bước lên lầu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Buổi chiều sau khi tan học, Kỷ Thư chậm rì rì dọn cặp sách như thường lệ. Các học sinh trực nhật đang dọn vệ sinh, ánh chiều tà rọi vào qua ô cửa sổ, dường như cậu thấy có người đang tần ngần ngoài cửa lớp.

Kỷ Thư mím môi, cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi đặt chiếc cặp trong tay xuống, chậm rãi ra khỏi lớp.

Địch Giang dường như đang tìm ai đó, trên người hắn ta còn mặc đồng phục đỏ sáng của trường số 5, trông cực kỳ lạc quẻ giữa một rừng đồng phục xanh da trời.

Hắn ta khá có tiếng, học sinh thích lướt các diễn đàn của trường số 1 hầu như đều biết Địch Giang. Hắn ta tới lui một lúc lâu đã khiến không ít người để ý.

Kỷ Thư đi đến trước mặt hắn ta, mở lời trước: “Cậu… đang tìm tôi sao?”.

Địch Giang bị cận nhẹ, đứng ngoài cửa lớp A3 cả buổi cũng không tìm thấy người, không ngờ người mình muốn tìm lại tự đi ra.

Hắn ta nở nụ cười thật tươi, gật đầu lia lịa, giọng dõng dạc: “Nói chuyện với tôi chút được không?!”.

“…”. Nhịp tim Kỷ Thư thoáng sững lại, cậu không biết mình và Địch Giang có gì để tán gẫu nhưng vẫn gian nan đồng ý.

Hai người cùng đi tìm Bùi Tẫn, dọc đường Địch Giang tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi tìm cậu?”.

Kỷ Thư đáp: “Theo như tôi biết thì trong A3 chỉ có mình tôi là người của Bùi Tẫn thôi”.

Quan hệ giữa Địch Giang và Bùi Tẫn khá tốt, bình thường hắn ta đến trường số 1 toàn tìm Bùi Tẫn hoặc đám anh em trong hội của hắn.

Mà Kỷ Thư, là người duy nhất của lớp A3 thuộc “hội” đó.

Địch Giang cười khì: “Không sai, thật ra, tôi tới nhờ cậu giúp đỡ”.

Kỷ Thư tỏ vẻ thắc mắc.

“Cậu cũng biết A Tẫn mà”, Địch Giang bỗng nghiêm mặt, “Tuy hình dung thế này làm người ta bực bội thật nhưng không thể không thừa nhận, A Tẫn rất thông minh. Chuyện nó muốn làm, chỉ cần nghiêm túc một chút là sẽ làm rất tốt”.

Kỷ Thư gật gù, ra bộ mình đang nghiêm túc nghe.

Địch Giang nói tiếp: “Chính vì A Tẫn thông minh, học mọi thứ quá nhanh, khiến nó thấy cái gì cũng tẻ nhạt, nhàm chán”.

Có lẽ đây là bệnh chung của thiên tài.

Vì mọi thứ đều quá dễ dàng, chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả nên hắn không muốn tốn thời gian vào những cái vô nghĩa đấy.

Bất kể là học tập hay vận động hay những thứ khác.

“Là thế này”, Địch Giang tiếp tục, “Tôi mới đăng ký tham gia một cuộc thi thể thao điện tử trực tuyến, muốn A Tẫn vào đội, hai hôm trước có nhắn tin rồi nhưng nó từ chối”.

“Lý do là vì”, Địch Giang bỗng phẫn nộ, “… nhàm chán”.

“Năm ngoái nó từng đăng ký thi đấu đơn trò này, đó là chuyện mà hiếm khi nó nghiêm túc thực hiện như vậy, kết quả cũng không có gì bất ngờ, nó được giải quán quân. Mà sau đó nó không chơi trò đó nữa, bọn tôi hỏi thì nó bảo chán rồi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Sau khi có được giải thưởng cao nhất của lĩnh vực này, Bùi Tẫn đã mất hứng thú với nó.

Kỷ Thư khẽ nói: “Nên cậu muốn nhờ tôi khuyên Bùi Tẫn gia nhập chiến đội của cậu sao?”.

Địch Giang bị đoán trúng ý đồ, gật đầu một cái: “Phải, tôi thật sự không hiểu nổi A Tẫn. Lúc đó nó điên cuồng đánh Tiễn Tháp đến vậy, sao lại chưa được bao lâu đã nhẫn tâm không động tới nữa rồi, chia tay bạn gái cũng chẳng phũ thế đâu!”.

Kỷ Thư nhếch môi, chẳng biết làm sao, đành nói: “Tôi đồng ý giúp cậu nhưng không chắc là được đâu nhé”.

Địch Giang cười: “Không sao, không sao. Thực ra tôi cố chấp kéo cậu ta vào đội như vậy cũng là vì thấy… A Tẫn không nên như thế này thôi”.

Năm ngoái, Bùi Tẫn đã thích trò chơi kia đến nhường nào, hắn ta là người biết rõ nhất. Lúc đó, Bùi Tẫn ngồi trong quán net, là tâm điểm của mọi người, ngón tay trên bàn phím của hắn như bay vậy, đánh hết trận khó này đến trận khó khác, môi luôn nở nụ cười bình tĩnh, tự tin.

Kỷ Thư nghiêng đầu, hai người chạy đến sân bóng rổ.

Bùi Tẫn mặc áo dài tay màu đen đang dẫn bóng, chỗ tóc nơi trán hơi dài, che khuất ánh mắt sắc bén của hắn.

“Tôi có thể hỏi cậu chút không”, Kỷ Thư lên tiếng, “Sao cậu lại nhờ tôi… giúp?”.

“À!”, Địch Giang vỗ đùi, “Tôi cũng chả biết nữa, thằng Thẩm Đình Vĩ bảo tôi là cứ tìm Kỷ Thư thì sẽ ok tất”.

Địch Giang bỗng phát hiện đồng phục trên người Kỷ Thư không vừa người lắm, trong đầu chợt nghĩ đến cái gì đó nhưng rồi lại bị trận đấu trên sân bóng cuốn đi mất.

Kỷ Thư cắn môi, tự hỏi liệu có phải Thẩm Đình Vĩ đã biết cái gì rồi không. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

**************


 



2 nhận xét: