21/09/2021

TT/NH - Chương 7 - 9 (đã beta)

Edit + Beta: Carly 


Chương 7: Êm tai

Bùi Tẫn cách lớp quần xoa nắn an ủi cậu bé của cậu. Mặt Kỷ Thư đỏ bừng, hiển nhiên vẫn chưa nhận ra mình vừa làm gì.

Cậu cứ thế cúi đầu nhìn một bàn tay không phải của mình đặt lên chỗ nào đấy. Tim đập như trống bỏi, dường như có thể đoán được chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn cũng thở hổn hển, vành mắt đỏ lên, lại đột nhiên thấy một tấm thẻ rơi xuống đất.

Hắn hơi cúi người nhặt lên, là thẻ học sinh của Kỷ Thư.

Bên trên viết rõ ngày tháng năm sinh của Kỷ Thư – hai tháng nữa mới tròn mười tám.

Vẫn chưa thành niên.

Kỷ Thư nhìn động tác của hắn, họng cố dằn xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra. Cậu bất mãn đưa tay khều cây gậy dưới mông, nhất thời thấy thoải mái hẳn.

Bùi Tẫn cứng đờ, phía bụng dưới như bén lửa, cơn khoái cảm thoáng qua trong phút chốc, mà Kỷ Thư hoàn toàn không biết mình vừa làm gì.

Bùi Tẫn liều mạng nhịn xuống, mạnh bạo xoa nắn dương vật của cậu như trừng phạt. Kỷ Thư bị nắm phải ngưỡng cổ lên, mặt mày tràn ngập vui sướng.

Giọng Bùi Tẫn khàn khàn: “Sướng không bảo bối?”.

“Mạnh lên… A —”, cuối cùng Kỷ Thư cất tiếng rên, âm thanh trong trẻo của thiếu niên sắc tình đến không thể sắc tình hơn được nữa.

Bùi Tẫn vứt thẻ học sinh trong tay.

Hai tháng nữa mới trưởng thành, làm tròn lên thì con mẹ nó thành niên rồi.

Dù sao, làm sớm hay làm muộn —

Kỷ Thư sẽ chỉ thuộc về hắn.

Sau khi thông suốt, Bùi Tẫn ôm lấy Kỷ Thư, hoàn toàn quên béng cam đoan khi nãy — chỉ hôn hôn, sờ sờ thôi, không làm cái gì khác.

Cảm giác bỗng mất trọng lực khiến Kỷ Thư sợ hãi câu lấy cổ Bùi Tẫn, còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã ngã xuống chiếc giường lớn êm ái.

Ngay tức khắc, cậu bị Bùi Tẫn đè xuống, môi lại bị thiếu niên phủ lên, lưỡi bị mút mạnh, dường như muốn hút lấy linh hồn tận sâu bên trong của cậu.

Kỷ Thư không chịu nổi vặn vẹo hông, cho đến khi bị hai bàn tay ghìm lại mới chịu an phận.

Lúc tách ra, nơi đôi môi vang lên tiếng ‘chắc’. Bùi Tẫn không biết lấy từ đâu ra hũ kem dưỡng da, hắn mở nắp, trong không khí thoáng chốc thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào, hắn tạm thời đặt nó sang một bên.

Bùi Tẫn đỡ Kỷ Thư ngồi dậy, vội cởi đồ của cậu, để lộ nửa thân trên trắng ngần và hai điểm đỏ trước ngực.

Kỷ Thư bị lột đồ dường như cảm thấy như vậy rất thoải mái, vì thế chủ động cởi sạch quần, ngay cả quần lót cũng không chừa.

Đây là lần đầu Bùi Tẫn nhìn thấy cậu bé của Kỷ Thư.

Nhỏ hơn mình, màu cũng nhạt hơn, rất thích hợp để ngắm nghía, đáng yêu y như chủ nhân của nó vậy.

Lúc này nó đang run rẩy dựng đứng, vì không được giải tỏa nên bên trên còn rỉ ra chút chất lỏng đục màu.

Bùi Tẫn chạm vào nó, Kỷ Thư sảng khoái nằm ngã ra giường, miệng thở dốc, Bùi Tẫn đè xuống hôn tiếp.

Phía dưới được người ta sóc đến là thoải mái, phía trên cũng được hôn, vài phút sau, Kỷ Thư bắn ra.

Bùi Tẫn cúi đầu nhìn tinh dịch trên tay, không khỏi bật cười. Kỷ Thư vừa bắn ra nên mặt mày ngơ ngác, ngực phập phồng dữ dội, hẳn là còn đang chìm trong dư vị của cơn cao trào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

“Được rồi”. Bùi Tẫn khẽ nói, kéo dây kéo trên quần mình xuống, lôi dương vật đã cứng ngắc từ lâu của bản thân ra, giọng đầy sắc tình, “Đến lượt tôi, bảo bối”.

Kỷ Thư ngẩn ngơ nhìn dương vật của hắn, có hơi sợ hãi rụt người về sau.

A… lớn quá.

Cậu lại nhìn xuống người anh em đã mềm xuống của mình, sâu sắc cảm thấy hai người họ không cùng một size.

Bùi Tẫn thấy cậu muốn rút lui, cười khẽ: “Sợ à?”.

Kỷ Thư gật đầu lia lịa nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào người anh em của hắn, muốn quay mặt đi lại có phần quyến luyến.

“Ngoan, lấy tay tuốt cho tôi đi”. Bùi Tẫn trầm giọng, “Giờ sợ thì muộn rồi”.

Tay của Kỷ Thư bị thiếu niên cưỡng ép xoa nắn dương vật của hắn, máy móc vuốt ve lên xuống.

Bùi Tẫn bắt cậu làm mấy cái thì thả tay cậu ra.

Dương vật vẫn còn thẳng đứng, chỉ vài cái an ủi ngắn ngủi chỉ khiến nó nóng cứng hơn.

Bùi Tẫn rốt cuộc cũng cầm lấy hộp kem dưỡng da bên cạnh, móc một lượng lớn kem dưỡng màu trắng sữa. Đầu tiên, hắn nằm đè lên người Kỷ Thư rồi hôn cậu, sau khi dời lực chú ý của cậu đi, tay phải của hắn bình thản lần mò đến lỗ hậu.

Kem dưỡng lành lạnh làm ướt cửa động của Kỷ Thư. Trước tiên Bùi Tẫn duỗi hai ngón tay ra, từ từ mở rộng sâu vào trong.

Cây gậy thịt của hắn đánh vào bụng Kỷ Thư, cọ cọ quanh rốn cậu, nóng bỏng đến độ khiến người anh em của cậu lại có xu hướng chào cờ.

Tay trái của Bùi Tẫn nhấc hai chân Kỷ Thư lên, để quấn lên hông mình, như vậy sẽ giúp hắn dễ mở rộng hơn.

Kỷ Thư chìm đắm trong nụ hôn thỉnh thoảng lại cau mày, cảm giác bị xâm nhập càng lúc càng mạnh mẽ.

Bùi Tẫn khuếch trương một lúc lâu, cảm thấy gần như được rồi, mới rời khỏi môi cậu.

Hắn cúi đầu cầm lấy dương vật của bản thân, để ngay trước cửa động đã được ngón tay của mình đâm chọc tiết ra dâm thủy, chậm rãi húc vào trong.

Kỷ Thư cũng cúi đầu nhìn, lúc thấy cây gậy thịt khổng lồ kia chuẩn bị tiến vào, cậu sợ hãi cắn môi.

Cảm giác đau đớn chậm chạp kéo đến nhưng cuối cùng hai người họ cũng đã gắn kết với nhau.

Kỷ Thư đau đớn rơi nước mắt, thút thít tìm kiếm môi Bùi Tẫn, lầm bầm muốn được hôn hôn an ủi.

Bùi Tẫn nhẹ nhàng đâm vào rút ra, vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Kỷ Thư, thỉnh thoảng lại mổ nhẹ lên môi cậu. Sau khi thấy chân mày cậu dần giãn ra, đuôi mày nhuốm vẻ sung sướng, Bùi Tẫn biết, đã đến lúc rồi.

Động tác của hắn ngày càng nhanh, cái sau sâu hơn cái trước, va chạm đến độ Kỷ Thư há miệng liên tục, tiếng rên rỉ vang lên không dứt. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn cũng sướng không chịu được, tự hỏi sao không ăn cậu sớm hơn.

Bùi Tẫn cởi áo của mình, đầu vú hai người thỉnh thoảng cọ vào nhau, khoái cảm tức thì tăng lên mấy bậc.

Kỷ Thư bị đâm chọc đến mất hồn, bỗng ‘A—’ một tiếng, ngay cả xương cụt cũng sướng tê người.

Bùi Tẫn nghiêng đầu, dường như đã tìm thấy điểm nhạy cảm của cậu.

Hắn rút dương vật ra, hai người tách ra một lúc.

Bùi Tẫn ngồi dậy, kéo Kỷ Thư ngồi vào lòng, ấn thẳng xuống, nhìn lỗ hậu nuốt lấy gậy thịt của mình.

Tư thế ngồi hiển nhiên khiến nó vào sâu hơn.

Bùi Tẫn chỉnh lại một chút rồi đỡ eo Kỷ Thư ấn xuống.

Sâu quá…

Kỷ Thư không chịu được, ngẩng đầu muốn ngã ra sau, lại bị Bùi Tẫn ghìm chặt eo, vùi vào sâu hơn nữa.

“Hức… Hỏng mất…”. Nước mắt Kỷ Thư rơi từ cổ xuống đầu ngực, nghẹn ngào, “Nhẹ chút… Nhẹ một chút…”.

Tiếng kêu xin tha của cậu bị va chạm thành những âm thanh vụn vặt. Bùi Tẫn thầm nghĩ, may mà cậu ấy không có tử cung, không thì đã chọc vào luôn rồi.

“Bảo bối sẽ không hỏng đâu”. Bùi Tẫn hôn lên đầu ti bị nước mắt làm ướt của cậu, ươn ướt như thể Kỷ Thư chảy sữa vậy, “Bảo bối nhịn giỏi lắm, bảo bối tuyệt quá”.

Phía trước của Kỷ Thư lại cứng lên, nơi phía sau thì có gậy thịt cực lớn ra ra vào vào. Cậu khóc lóc thảm thương, bỗng kêu to một tiếng, bị người ta uỵch đến lên đỉnh.

Lỗ hậu ra sức co rút, cậu bé phía trước bị đâm chọc bắn ra tinh dịch, văng hết lên bụng Bùi Tẫn.

“Sh —”. Bùi Tẫn bị thít đến là sảng khoái, suýt nữa đã không kìm được mà đầu hàng, “Thả lỏng nào, còn sớm lắm”.

Kỷ Thư đã bắn hai lần, toàn thân đã rơi vào trạng thái mệt lả, còn chưa kịp khôi phục tí nào, phía dưới lại bị đâm chọc dữ dội.

Cứ mỗi lần thọc vào là lại có cảm giác lên đỉnh lần nữa.

“Chờ đã, chậm một chút…”. Kỷ Thư bị phịch chảy cả nước miếng, thật sự không chịu nổi cơn khoái cảm cùng cực này, chỉ phải cất tiếng xin tha.

“Cưng gọi tôi đi”, Bùi Tẫn dừng lại một chút, “Gọi vài tiếng êm tai thì sẽ chậm lại một chút”.

Đầu óc Kỷ Thư trống rỗng, cực lực tìm kiếm xem cái gì thì êm tai.

Cậu bỗng nhớ đến, đám Dư Hiểu luôn thích gọi Bùi Tẫn là ba, Bùi Tẫn khi ấy dường như lúc nào cũng cười.

Mắt Kỷ Thư sáng lên, ngập ngừng gọi thử: “Ba ơi…”.

“…”.

“Đậu má”, Bùi Tẫn rủa một tiếng. Vốn muốn bảo cậu gọi vài tiếng anh yêu hoặc chồng yêu thôi, không ngờ con mịa nó lại chơi hẳn loại cấm kỵ như thế, Bùi Tẫn vỗ nhẹ vào mông Kỷ Thư, “Kêu chồng, ba cái gì mà ba”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Gọi thế cũng không tệ, người anh em của hắn đã thành thật cứng ngắc rồi kìa.

Kỷ Thư vẫn còn men say cực kỳ nghe lời, giọng trong veo ngọt ngào gọi ‘chồng’, “Chồng ơi, tha cho em đi. Hức hức, em không được rồi, em sắp… em sắp bị…”.

“Hửm?”, Bùi Tẫn hỏi lại, “Sắp bị sao?”.

Cả phòng vang vọng tiếng va chạm bành bạch, may mà căn nhà này cách âm tốt, không thì đã bị người ta nghe thấy rồi.

“Sắp…”, Kỷ Thư thè lưỡi, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, “bị…”.

“Chơi chết rồi…”.

Đoạn sau cuối cùng cũng nói ra, lại kích thích Bùi Tẫn ngứa ngáy trong lòng, sau vài cú thúc mạnh, rốt cuộc cũng bắn ra.

Tinh dịch nóng hổi bắn vào động dâm của Kỷ Thư, lại bị dương vật chặn kín, không rơi ra một giọt.

Kỷ Thư bị bắn đến độ thấy lòng mình cũng nóng theo, đạt cơn cực khoái mãnh liệt, biểu cảm như mất hồn, miệng há ra không ngậm lại được.

Bùi Tẫn bắn rất nhiều, hắn hôn lên cổ Kỷ Thư, để lại trên đó dấu ấn thuộc về hắn.

Bắn xong, Bùi Tẫn hơi lùi lại, vài giọt tinh dịch nhỏ xuống. Hắn không vui nhìn thứ của mình rơi ra nhưng cũng biết nếu để cái này lại trong người Kỷ Thư thì không tốt cho cậu.

Chỉ gắn kết một phần như vậy, Bùi Tẫn ôm cậu xuống giường, tiến vào phòng tắm.

Trong quá trình di chuyển, dương vật của Bùi Tẫn lại cứng lên.

Hắn đặt Kỷ Thư ngồi lên bồn rửa tay, lại bắt đầu một vòng đâm chọc mới.

Bạn học Bùi vừa được “ăn mặn” hiển nhiên muốn phóng túng cả đêm, phịch người ta trên bồn rửa tay xong thì đè ra làm trong bồn tắm. Đến khi hắn thỏa mãn thì Kỷ Thư đã bị chơi đến hồn bay phách lạc, như một búp bê tình dục được tưới tinh dịch cả đêm.

Sau khi rửa ráy xong xuôi thì đã ba, bốn giờ, hai người đều trần trụi nằm trên giường, Bùi Tẫn ngang ngược ôm người vào lòng, dương vật ở trong chăn quấn quýt lấy nhau, lúc này mới cho người ta ngủ yên.

Bùi Tẫn thỏa mãn nhìn người trong lòng, bỗng nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

****************

Chương 8: Chợt hồi ức

Hoàng hôn, giờ tan học.

Lúc Bùi Tẫn tỉnh lại thì trong lớp đã không còn ai. Hắn chậm chạp ngồi dậy, hơi mông lung không rõ mình đang ở đâu, giờ là mấy giờ. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Điện thoại để trong hộc bàn, màn hình cứ sáng lên.

Bùi Tẫn nhíu mày lấy di động ra, không quan tâm đến tin nhắn chiếm đầy màn hình khóa, xem thời gian trước — đã tan học được hai mươi phút rồi.

Biết vẫn còn sớm, chân mày nhíu chặt của Bùi Tẫn thoáng giãn ra, lúc này mới nhập mật khẩu, mở WeChat.

Trên đầu là tin nhắn của Dư Hiểu: Anh, em chuồn trước nhá, mẹ em hôm nay đi công tác về, đang ở nhà đợi đánh em này.

Kế đó là Thẩm Đình Vĩ: A Tẫn, chủ nhiệm bảo tao tan học thì tới văn phòng gặp ổng, chắc cả tiếng mới xong được, dậy rồi thì cứ đi trước đi.

Và mấy tin nhắn khác cũng của đám anh em gửi cho hắn.

Mà hôm nay bọn họ dường như đều ít nhiều có việc, học xong đã vội chạy biến.

Vậy nên, ngày hôm nay, Bùi Tẫn hiếm khi bị bỏ lại một mình.

Hắn trước hết nhắn lại cho Dư Hiểu một chữ ‘ừm’ đơn giản cộng thêm một chấm tròn, nhấn gửi, sau đó sao chép chữ này, lại nhấp vào danh sách trò chuyện của những người khác, dán rồi gửi đi.

Qua loa cực kỳ.

Trả lời tin nhắn xong, Bùi Tẫn uể oải đứng dậy, không thèm lấy cặp sách mà rời khỏi lớp.

Sau khi tan học, hắn sẽ không về thẳng nhà, bình thường hay đến quán net hoặc đến trường số 5 kiếm Địch Giang cãi lộn, không thì cùng đám anh em tới quán karaoke uống rượu.

Nhưng hôm nay chỉ có một mình hắn nên tạm thời không biết đi đâu.

Bùi Tẫn lẩn thẩn đi đến tiệm tạp hóa ở cửa sau trường học để mua gói thuốc lá. Đây là một cửa tiệm không có giấy phép kinh doanh, bán thuốc lá cho cả học sinh vị thành niên.

Trả tiền xong, Bùi Tẫn đứng ngoài cửa tiệm chưa đi ngay. Hắn bóc gói thuốc vừa mua, lấy một điếu ngậm vào miệng, đang định lấy bật lửa ra châm thì bỗng cảnh giác nghe thấy vài âm thanh.

Động tác chuẩn bị châm lửa của Bùi Tẫn thoáng khựng lại, cuối cùng đành cất điếu thuốc vào.

Hắn như lơ đãng tiến tới trước vài bước, dừng lại ở đầu một con hẻm cách tiệm tạp hóa không xa. Đúng như dự đoán, trong hẻm đang diễn ra cảnh tống tiền quen thuộc.

Ba tên đàn ông ăn mặc khác nhau đang bao vây một người. Một tên lưu manh tóc vàng trong đó cầm một chiếc cặp sách màu trắng, đang lục lọi bên trong.

Gã tóc vàng mò một lúc lâu vẫn không thấy tiền, bực bội ném xuống chân người bị bao vây kia. Cặp sách màu trắng lập tức dính bụi bẩn khiến nó đen xì một mảng, chiếc cặp bỗng có tì vết.

Cả đám vây kín quỷ đen đủi kia, mới đầu Bùi Tẫn không thấy rõ dáng dấp người bên trong. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Sau trường học là một tiệm net chui, vào sâu nữa chính là quán bar nên khu này không an toàn lắm, bởi thế thật ra chuyện tống tiền này chẳng có gì là lạ cả.

Bùi Tẫn tự nhận mình không phải thánh nhân, không có hứng thú với việc mỗi ngày làm một điều tốt. Chỉ là hôm nay tình cờ đi ngang qua, nổi hứng đến đây xem thôi. Nếu là bình thường, khi thấy cảnh này đã chẳng thèm liếc mắt lấy một cái rồi.

Ba tên lưu manh nọ dường như đang nói gì đó, Bùi Tẫn không có hứng thú xem tiếp, đang định quay đầu rời đi thì chợt thấy được mặt của người xui xẻo kia.

Nam sinh bị bao vây chật vật ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy chiếc cặp đã bị bẩn của mình, mắt của cậu rất to, lúc này lại đang ngấn lệ, môi cắn lại, kiên cường không để nó rơi xuống.

Không phải vừa gặp đã yêu.

Chỉ cảm thấy người như vậy không nên bị đám cặn bã này bắt nạt thôi.

Ngay lúc gã tóc vàng giơ tay định giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ, một bàn tay mạnh mẽ đã ngăn gã lại.

Đám người ở đó đều sửng sốt.

Gã tóc vàng hiển nhiên biết Bùi Tẫn, sắc mặt thoáng biến đổi, không ngờ hắn lại ra mặt.

Bùi Tẫn giữ cổ tay gã tóc vàng, từ từ siết chặt, khiến mặt gã đỏ gay, “Anh Bùi, anh dẫn cậu ta đi đi. Nếu biết cậu ta là người của anh thì có cho em mấy lá gan, em cũng không dám động tới”.

Bùi Tẫn gật đầu, hất tay gã đi.

Hai tên côn đồ khác cũng có biết Bùi Tẫn, thấy gã tóc vàng được thả ra thì cả ba lập tức quay người định chạy.

“Đứng yên đó”, giọng Bùi Tẫn lạnh tanh, “Trả lại hết tiền tụi bây cướp của cậu ta đã”.

Gã tóc vàng cứng đờ, cười gượng: “Anh Bùi, anh em gần đây hơi thiếu thốn, có thể…”.

Bùi Tẫn nhướng mày nhìn gã. Gã tóc vàng lập tức ngậm miệng, từ trong túi móc ra năm tờ màu đỏ. [5]

[5] Tờ mệnh giá lớn nhất của đồng Nhân dân tệ (100 tệ ≈ 350 nghìn VNĐ) có màu đỏ.

Bùi Tẫn thầm thấy kinh ngạc. Không ngờ cái người nom có vẻ ngoan ngoãn, lanh lợi này lại là người có tiền, thời đại này rồi mà ra ngoài còn mang theo năm trăm tệ tiền mặt.

Hắn cầm lại năm trăm tệ, bảo bọn họ cút đi.

Ba người chạy biến.

Bùi Tẫn nhìn cả ba biến mất trong tích tắc, khóe mắt chợt thấy một quyển sách được đóng gói rất đẹp rớt dưới đất, hắn cúi xuống nhặt lên.

Hắn bước đến gần Kỷ Thư vẫn còn ngồi bệt dưới đất, ngồi xổm xuống nhìn cậu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Kỷ Thư sững người một lúc lâu, những giọt nước mắt không hề rơi xuống khi bị đám côn đồ tống tiền nay khi biết mình được cứu thì cuối cùng cũng rơi xuống.

Rơi lách tách xuống chiếc cặp trong lòng cậu thành những đốm nước.

Cậu lặng lẽ khóc, Bùi Tẫn bỗng thấy khó chịu, hắn cứ như vậy im lặng nhìn đối phương rơi lệ, không nói được câu an ủi nào.

Bởi đám anh em của hắn không có ai giống cậu, khóc cũng âm thầm khóc, khóc làm người ta đau lòng.

Khóc một hồi, Kỷ Thư đưa đôi mắt ướt nhòa nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình, cậu hơi xấu hổ, cảm thấy mình khóc như vậy thật mất mặt, nên bắt mình không được khóc nữa, còn đưa mu bàn tay dụi mắt.

“Cảm ơn”, Kỷ Thư vẫn còn hơi nghèn nghẹn, lễ phép nói.

“À”, Bùi Tẫn dường như không ngờ cậu lại đột nhiên lên tiếng, “Không có gì”.

“Cái này…”, Bùi Tẫn nói tiếp, đưa quyển sách mình vừa nhặt tới trước mặt cậu, “của cậu à?”.

Sắc mặt Kỷ Thư hơi biến đổi, vội cầm lấy, kiểm tra sơ qua, thấy bên ngoài chỉ dính chút bụi chứ không hư hao gì mới thở phào ôm sách vào lòng.

Quyển sách trên tay bị người ta giật đi có phần thô lỗ nhưng Bùi Tẫn không hề bực bội, thấy cậu như vậy, quyển sách y học này ắt hẳn rất quan trọng với cậu.

Kỷ Thư ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn, nhỏ giọng cảm ơn lần nữa, nói tiếp: “Đúng là sách của tôi”.

“Ừ”. Bùi Tẫn gật đầu, đứng dậy, “Tôi đi trước nhé”.

Không đợi nam sinh đáp lại, Bùi Tẫn quay người định đi, còn chưa kịp nhấc chân, vạt áo đã bị người ta kéo lấy.

“Đợi đã…”. Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, tôi tên Kỷ Thư, Thư trong ‘sách vở’ ấy… còn cậu?”. [6]

[6] Tiếng Trung có nhiều từ đồng âm nên nếu tên dễ bị trùng thì khi giới thiệu tên, sẽ hay nói rõ để không bị hiểu nhầm.

Đoạn đầu còn nói nhanh, đến hai chữ sau lại có phần dè dặt, cẩn thận.

Cậu biết.

Nhìn thái độ khi nãy của ba tên côn đồ với người này, có vẻ hắn còn khó chọc hơn cả.

Nhưng một người ‘khó chọc hơn cả’ như vậy lại cứu cậu. Với cậu, thiếu niên trước mắt này chính là người siêu tốt nhất thế giới.

Bùi Tẫn nhìn tay cậu níu kéo mình. Đầu ngón tay hơi đỏ lên vì dùng sức, năm ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, mu bàn tay hơi đầy đặn, còn rất trắng.

“Tôi tên —”, hắn không bảo người ta thả ra, mà lên tiếng đáp, “Bùi Tẫn”.

Kỷ Thư nghe thấy tên hắn, trên mặt chợt xuất hiện biểu cảm kỳ quái.

Bồi Tận? [7]

Tên gì lạ lùng vậy…

[7] Bùi Tẫn là [裴烬] Péi jìn, Bồi Tận là [赔尽] Péi jǐn, hai bên đồng âm chỉ khác thanh điệu, Kỷ Thư không nghe rõ nên nhầm; bồi tận có nghĩa là lỗ sạch…

Bùi Tẫn suy nghĩ chút là biết cậu nghĩ gì, nên học theo cậu bổ sung thêm: “Là Tẫn trong ‘tro tàn’ ấy”.

Từ ‘ấy’ cuối cùng còn nhấn mạnh như ngầm nhắc nhở, muốn đá bay những suy nghĩ linh tinh trong đầu Kỷ Thư.

Kỷ Thư vội gật đầu, buông vạt áo của hắn ra.

Sau khi Bùi Tẫn rời đi, Kỷ Thư ngồi yên tại chỗ một lúc lâu. Đến khi tỉnh táo lại, cậu lật quyển sách trong lòng ra lần nữa thì bỗng phát hiện trong những trang sách có năm trăm tệ được kẹp vào — chính là năm trăm mà cậu vừa bị trấn lột. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

********************

Chương 9: Không thoải mái

Khi Kỷ Thư tỉnh lại thì không mở mắt ngay.

Chuyện tối qua rõ rành rành ngay trước mắt, lập tức ập vào tâm trí Kỷ Thư.

Bất kể là hát Thấp thỏm trước mặt bàn dân thiên hạ, hay nơi phía sau bị ai kia mạnh mẽ va chạm, thậm chí là đống xưng hô hỗn loạn mình kêu trên giường, Kỷ Thư vẫn còn nhớ rất rõ.

Kỷ Thư không dám mở mắt, tự hỏi tại sao mình không giống nhân vật trong tiểu thuyết, tỉnh dậy là quên sạch. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Nhưng cậu cũng biết mình nằm trên giường này thêm giây nào thì e là chốc nữa sẽ chết sớm hơn giây đó.

Kỷ Thư lẳng lặng mò mẫm hai bên, chậm chạp nhận ra chẳng có ai cả – Bùi Tẫn không có ở đây.

Lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Kỷ Thư cũng mở mắt ra, dòm ngó vật dụng xung quanh, chắc hẳn là phòng của Bùi Tẫn rồi.

Toàn thân không một mảnh vải, quần áo chẳng biết đã bay đi đâu, muốn chạy cũng không dám khỏa thân ra ngoài thế này.

Kỷ Thư nôn nóng chết đi được, bỗng nhớ tới một chuyện —

Nếu đây là nhà của Bùi Tẫn, vậy tức là ba mẹ hắn cũng ở đây!

Nếu để ba mẹ hắn phát hiện con trai mình làm chuyện đó với một nam sinh, còn mần nhau ngay trong nhà thế này…

Tim Kỷ Thư đập như nổi trống, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó đang sôi.

Đừng nói là… mẹ của Bùi Tẫn đang làm bữa sáng nhá.

Lúc này Kỷ Thư lại hy vọng Bùi Tẫn ở bên cạnh mình, để tí nữa nếu có bị đánh thì… có thể trốn ra sau lưng hắn.

Dẫu sao, cậu bây giờ… tạm thời không nói đến việc trần truồng chạy đi, eo cậu như thể bị máy đóng cọc đâm cả đêm vậy, đau nhức, chẳng có tí sức lực, nghĩ cũng biết là bị làm sao.

Kỷ Thư lấy tấm trải giường quấn quanh người, định bụng nhân lúc mẹ Bùi làm thức ăn trong bếp, không chú ý đến mình thì lẻn khỏi đây trước, ra ngoài rồi lại tìm cách liên hệ với Bùi Tẫn để hắn đưa quần áo cho mình.

Dù sao sau chuyện cả hai làm tối qua, quan hệ cũng đã không như trước nữa.

Bùi Tẫn làm giúp cậu mấy chuyện chẳng phải đương nhiên sao, Kỷ Thư nghĩ ngợi với vẻ không chắc chắn lắm.

Kỷ Thư túm tấm trải giường hơi dài rón rén đi tới vặn nắm cửa, cậu cúi gằm mặt, lẩm bẩm nhất định đừng bị phát hiện, đừng bị phát hiện.

Đến khi bị chặn đầu, Kỷ Thư đã sợ hãi ngã khuỵu xuống. Cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể đoán giới tính người tới là nam từ đôi dép lê màu xám.

Mặt mày Kỷ Thư tái nhợt, sau đó nhắm chặt mắt lại, bất chấp gọi: “Con chào chú!”.

Bùi Tẫn: “…”.

Tối qua chẳng phải còn gọi ba sao?

Hôm nay đã thành chú rồi?

Mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, Kỷ Thư ngẩng đầu nhòm thử, để lộ gương mặt trắng bệch vì sợ, kết quả lại mặt đối mặt với Bùi Tẫn.

Kỷ Thư thở phào nhẹ nhõm, bỗng sực nhớ vừa rồi mình gọi hắn là… gì ấy nhỉ.

Bùi Tẫn vươn một tay kéo cậu dậy, đưa Kỷ Thư đang xí hổ, giận dỗi quay trở vào phòng.

Kỷ Thư bị kéo xuống ngồi ở mép giường, lúc này mới để ý Bùi Tẫn đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh lá đậm, trên tay còn cầm một cái xẻng lật. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Ăn mặc giản dị như vậy dường như làm yếu đi vẻ hung hãn của hắn, khiến toàn thân hắn phảng phất vẻ dịu dàng, mà nom cũng không có gì không hợp.

Bùi Tẫn cúi đầu hôn chóc lên môi cậu, nói: “Trong nhà vệ sinh có đồ vệ sinh cá nhân mới và quần áo của tôi, cậu mặc tạm đi, đợi chút đồ của cậu mới khô”.

“Còn nữa”, lúc Bùi Tẫn quay người vào bếp thì bổ sung, “Ba mẹ tôi thường xuyên công tác ở nước ngoài, trong nhà chỉ có tôi và cậu thôi”.

Nên đừng có vớ người gọi đại nữa.

Kỷ Thư ngơ ngác gật đầu, dặn dò cẩn thận như vậy, khiến cậu thấy cứ như mơ vậy.

Giống như người chồng dịu dàng săn sóc vợ mình sau đêm tân hôn, khiến cậu có cảm giác như mình được nâng niu trên tay vậy.

Nhưng thực tế, cậu hoàn toàn không rõ rốt cuộc quan hệ giữa hai người họ là gì.

Nếu lúc trước là người hầu thì bây giờ có phải là bạn giường không?

Dường như cũng chẳng phải kiểu quan hệ gì tốt đẹp.

Kỷ Thư cắn bàn chải đánh răng, rầu rĩ buồn bã nghĩ.

Toàn thân không được thoải mái lắm, trên cổ có dấu hôn như có như không, cổ họng thì đau âm ỉ, lúc nuốt nước bọt cũng phải cẩn thận từng chút.

Khi Kỷ Thư bị Bùi Tẫn kêu ra ngoài thì cả người héo rũ cả ra.

“Sao vậy?”. Bùi Tẫn đưa cho cậu một quả trứng luộc đã lột vỏ, “Khó chịu sao?”.

Kỷ Thư e dè gật đầu, nhận lấy trứng, gặm từng miếng nhỏ.

Bùi Tẫn nhìn cậu, thầm nghĩ lát nữa phải ra ngoài mua ít thuốc, lại thấy ngứa ngáy trong lòng cực kỳ, chỉ nhìn cậu ngồi cạnh mình ngoan ngoãn ăn thôi cũng làm người ta không kìm được.

Kỷ Thư mới ăn được có một miếng trứng đã bị người ta đè xuống hôn hít một lúc lâu.

Có tí lòng trắng trứng cứ vậy lăn tới lăn lui trong miệng hai người, mỗi khi Kỷ Thư muốn nhai nuốt là lại bị Bùi Tẫn ngang ngược cuốn mất.

Túm lại là ăn một bữa sáng đầy sắc tình.

Mặt mày Kỷ Thư đỏ chót vùi người trên sô pha, trên tivi đang chiếu phim hoạt hình Bùi Tẫn bật cho cậu, cậu không có hứng thú xem, chỉ ngó tới ngó lui dòm nội thất trong nhà.

Bố trí trong nhà rất có không khí gia đình, cho dù nam nữ chủ nhân đi công tác ở nước ngoài quanh năm suốt tháng nhưng đâu đâu cũng có thể thấy được ảnh chụp chung của cả nhà.

Hơn nữa, căn nhà rất to, thiết bị bài trí trong nhà cái nào cũng tốt, nhìn là biết được sự khá giả của gia đình Bùi Tẫn.

Kỷ Thư nghĩ đến ba mẹ mình.

Không giống với Bùi Tẫn, ba mẹ cậu luôn ở gần cậu, dù cùng chung sống nhưng số lần gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường thì nửa đêm hai người mới về — lúc đó Kỷ Thư đã ngủ từ lâu rồi. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Bùi Tẫn rửa một ít trái cây rồi đưa tới. Hắn thật sự rất thích hôn Kỷ Thư, cứ lâu lâu lại sáp tới đè ra hôn liên hồi.

Kỷ Thư cũng chiều theo hắn, luôn không chờ môi hắn phủ xuống đã chủ động ngẩng đầu lên, dung túng cực kỳ.

Hai người cứ thế làm ổ ở nhà cả ngày, thế nhưng hôm sau là thứ Hai, là ngày đi học.

Dù cho cả hai đã ăn trái cấm nhưng vẫn là học sinh hàng thật giá thật, vẫn phải đi học.

Bùi Tẫn đưa Kỷ Thư về nhà.

Dọc đường, hắn mua thuốc cho Kỷ Thư, dặn cậu về nhà nhớ uống thuốc, bôi thuốc đúng giờ.

Trong lòng, Kỷ Thư cũng rất quyến luyến hắn nhưng chỉ yên lặng gật đầu, vành mắt trộm đỏ hoe.

Giá mà người này thuộc về cậu thì tốt quá.

Kỷ Thư lên lầu như người mất hồn, mở cửa ra mới phát hiện trong nhà có người.

Hai người đã nửa tháng không gặp đều đang bận rộn, ba Kỷ ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại, mẹ Kỷ thì đang làm bữa tối trong bếp.

Ba Kỷ thấy Kỷ Thư về, tán gẫu thêm một chút rồi kết thúc, cúp máy xong thì cười gọi ‘con trai’, ra dấu bảo cậu mau ngồi xuống cạnh mình.

Kỷ Thư kinh ngạc gọi ‘ba’, rồi nói: “Sao ba mẹ… tự dưng về vậy?”.

“Ba và mẹ con mới được nghỉ ngắn ngày, muốn dành thời gian cho con”. Ba Kỷ dịu dàng nho nhã, vóc người cao lớn, không thể nhìn rõ tuổi tác. Ông nhìn chằm chằm vào túi thuốc trong tay Kỷ Thư, chợt hỏi: “Thư Thư, con bị bệnh à?”.

Kỷ Thư thầm thấy căng thẳng, chột dạ giấu thuốc ra sau lưng, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là cảm cúm thông thường thôi ạ, uống thuốc là khỏe rồi”.

Ba Kỷ còn muốn hỏi thêm, dù sao ông cũng là bác sĩ nhưng mẹ Kỷ gọi ra ăn cơm nên đành thôi.

Trong lòng mơ hồ thấy có vẻ Kỷ Thư không được thoải mái lắm, cuối cùng chỉ kết luận rằng có lẽ thằng bé chỉ không muốn họ lo lắng.

Trên bàn cơm, mẹ Kỷ liên tục gắp thức ăn cho con trai. Kỷ Thư ăn xong mới về nên thực ra không thấy thèm ăn lắm.

Mẹ Kỷ như nghĩ tới việc gì đó, dịu dàng hỏi: “Thư Thư, hôm nay con đi đâu chơi à, sao cả ngày nay không thấy con ở nhà?”.

Kỷ Thư siết chặt đũa, gật đầu trả lời: “Dạ, con qua nhà bạn… học bài”.

Mẹ Kỷ nở nụ cười: “Đã đến nhà bạn thì cứ chơi cho vui đi, đừng còn trẻ mà lúc nào cũng nghĩ tới chuyện học hành như vậy”.

“Mẹ —”. Kỷ Thư bất lực nói, nỗi niềm lo lắng bất an cuối cùng cũng bỏ xuống, “Người ta ai cũng mong con mình siêng năng học hành mỗi ngày đó”.

Mẹ Kỷ lại nói: “Ba mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ thôi”.

Hai người thật sự không phải người ba, người mẹ làm tròn trách nhiệm, không thể đòi hỏi ở cậu quá nhiều, nguyện vọng duy nhất chính là Kỷ Thư có thể trưởng thành suôn sẻ, mãi mãi vui vẻ.

Kỷ Thư ấm lòng vô cùng, sau khi ăn xong thì chủ động rửa chén, sau đó dành thời gian xem tivi với ba mẹ trong phòng khách.

Sau khi kết thúc thời gian sinh hoạt gia đình, mọi người ai về phòng nấy.

Ba Kỷ gọi Kỷ Thư lại: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu vẫn thấy khó chịu thì nói để ba kiểm tra cho con”.

Kỷ Thư gật đầu lia lịa, thấy mẹ Kỷ muốn hỏi rõ thì bị ba Kỷ đẩy về phòng.

Kỷ Thư tắm xong, chuẩn bị bôi thuốc, ngồi trên giường một lúc lâu cũng không thể xuống tay được.

Vị trí bí ẩn đó…

Di động rung rung mấy cái, Kỷ Thư cầm lên xem, là cuộc gọi video của Bùi Tẫn.

Video được kết nối, Bùi Tẫn nhìn thấy nam sinh bên kia đỏ mặt, mặc bộ đồ ngủ trắng tinh sạch sẽ thoải mái, đang rối rắm ngồi trên giường.

Kỷ Thư vừa thấy hắn thì nỗi uất ức bỗng dâng lên. Cái chỗ kia cứ luôn căng đau, làm sao cũng không bớt được.

“Bảo bối”, Bùi Tẫn gọi cậu. Màn đêm khiến hắn trông ám muội hơn, giọng nói cũng đầy gợi cảm, “Chưa bôi thuốc à?”.

Tiếng gọi đó khiến mặt mày Kỷ Thư đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cậu vẫn nhớ tối qua Bùi Tẫn liên tục gọi cậu là ‘bảo bối’.

Kỷ Thư khựng một lúc lâu mới bình ổn lại nhịp tim, lắp bắp: “Tớ… không biết phải làm gì, chỗ đó, tớ…”.

Tiếng nức nở dần cất lên, dường như chuyện tối qua đã giúp cậu can đảm hơn nhiều, có thể thân thiết với Bùi Tẫn hết lần này đến lần khác như vầy, thậm chí còn trở nên nhõng nhẽo hơn.

Bùi Tẫn bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: “Trong nhà có ai không?”.

“Gì cơ?”, Kỷ Thư sửng sốt.

“Nói tôi nghe nào cục cưng”, Bùi Tẫn dụ cậu, “Trong nhà chỉ có mình cưng à?”.

Kỷ Thư thành thật lắc đầu: “Còn ba mẹ tớ nữa”.

“Vậy sao”, Bùi Tẫn hơi đăm chiêu, “Vậy cậu đợi tôi chút”.

Kỷ Thư chưa kịp phản ứng, video đã ngắt kết nối.

Vậy ý Bùi Tẫn là…

Cậu ấy sẽ đến tìm mình sao?

Kỷ Thư bật dậy khỏi giường, nghĩ xem xác suất có thể lặng lẽ dẫn người ta vào nhà mà không kinh động đến ba mẹ là bao nhiêu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

**************


2 nhận xét: