02/09/2021

HPCNB - chương 64, 65

Edit + Beta: Carly




Chương 64:

Trong tiết trời trong lành, học kỳ mới đã bắt đầu. Lần này Harry không cùng Snape độn thổ về trường, mà đi bằng tàu tốc hành Hogwarts. Áo chùng xanh đậm khiến vóc người thiếu niên trông cao hơn một chút nhưng vẫn hơi gầy. Mái tóc đen dài ngang lưng rũ nhẹ phía sau, nhẹ nhàng lay động tựa như gợn sóng theo từng bước chân tao nhã. Dưới phần mái hơi dài, vết sẹo tia chớp đã biến mất. Gương mặt thanh tú, đôi mắt xanh biếc trông hờ hững lại oai nghiêm, dù chỉ vô tình nhìn thoáng qua, cũng tự dưng thấy bị áp chế.

Băng qua toa tàu, nhóm rắn nhỏ xung quanh đều cung kính chào, tránh đường cho cậu. Sắc mặt của học sinh các Nhà khác đều đầy phức tạp, tuy Gryffindor vẫn đang đùa giỡn chuyện trò với nhau nhưng ánh mắt đổ dồn về phía này cũng bỗng tăng lên nhiều, các học trò mới không rõ chuyện thì nghi hoặc trong lòng, nhỏ giọng hỏi các anh chị lớp trên. Harry bình thản đi qua đám đông, thoáng ngước mắt lên thì thấy Rick Eton bước nhanh đến. Đôi mắt nâu trông chín chắn, lạnh lùng hơn, vẻ ngây thơ, tùy hứng ban đầu đã biến mất. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Thiếu niên tiến đến trước mặt Harry, cung kính khom người: “My lord”.

Sắc mặt tất cả rắn nhỏ nghe thấy cách gọi đó đều đồng loạt biến đổi, tuy đã cố gắng trở lại bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ kinh hãi trong mắt. Hiển nhiên, cách gọi này không chỉ khiến họ nhớ đến vị Chúa tể Hắc ám năm đó, mà còn thể hiện sự phục tùng của gia tộc Eton trước cậu bé cứu thế. Vài người vốn bất mãn việc Harry trở thành thủ lĩnh nhà Slytherin đều cẩn thận rụt người, cũng cúi đầu tỏ vẻ tôn kính hơn.

Harry thấy rõ những biến đổi đó, Eton đưa tay, nói: “Lord, để tôi dẫn ngài đến khoang của thủ tịch”.

Harry gật đầu, đi phía sau Eton. Sau khi băng qua vài toa tàu, Eton nhẹ nhàng mở cửa khoang của thủ tịch ở trước khoang của quý tộc ra, hơi nghiêng người để lộ thiếu niên mắt xanh phía sau. Các thủ tịch đứng dậy, tao nhã chào. “Điện hạ”.

Harry cười nhẹ, gật đầu rồi ngồi xuống vị trí thủ lĩnh của khoang tàu rộng lớn. Eton rũ mắt đứng sau Harry như hình với bóng, im lặng không nói gì. Harry nâng tách hồng trà trên bàn, nhấp nhẹ một hớp rồi khẽ nói, “Mọi người cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến tôi”. Nói đoạn, cậu nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài, không nói gì nữa.

Các thủ tịch liếc nhìn nhau, phân tán ra ngồi các nơi, đọc sách, chơi cờ, uống trà.

Đôi mắt xám xanh xinh đẹp của Draco nhìn thiếu niên tóc nâu phía sau Harry rồi đặt mông ngồi vào vị trí bên cạnh cậu. Harry đặt tách trà xuống, bình thản nhìn cậu nhóc. Hoàng tử nhỏ tóc bạch kim hất cằm, suốt kỳ nghỉ, cậu nhóc bị người cha thấy sắc quên con của mình đá thẳng vào khu sát hạch của gia tộc. Vừa nghĩ tới những khó khăn mà mình phải chịu trong kỳ nghỉ này, Draco không khỏi nghiến răng.

Tuy Lucius chưa ngả bài với nhóc nhưng người có mắt đều nhìn ra được mối quan hệ giữa Harry và cha. Từ bạn thân biến thành “mẹ kế”, Draco cảm thấy mình vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng!! Cha thật quá bất công, rõ ràng lúc trước nhóc quan trọng nhất mà. Hoàng tử nhỏ kiêu ngạo chua xót trong lòng, trừng đôi mắt xinh đẹp cố bộc lộ sự bất mãn của mình.

Harry cười thầm, đưa tay rót một tách trà rồi đẩy đến trước mặt Draco. Sắc mặt hoàng tử nhỏ đang ghen ghét tốt hơn một chút, môi hơi nhếch lên, xem như chấp nhận thiện ý của Harry, uống hồng trà thơm ngon, nhàn nhã lấy một quyển sách ra đọc.

Các thủ tịch khác đều biết về mối quan hệ giữa gia chủ nhà Malfoy và cậu bé cứu thế nên cũng không mấy ngạc nhiên trước sự thân thiết giữa Draco với điện hạ của họ. Qua chút việc nhỏ này, bầu không khí câu nệ, thận trọng trong khoang tàu cũng trở nên thoải mái hơn, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trò chuyện nho nhỏ vang lên. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Ánh nắng ấm áp dần ngã về phía tây, cuối cùng biến mất ở đường chân trời. Những áng mây đen tụ lại trên không trung, một tia chớp bỗng cắt ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên, những giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào cửa sổ. Harry hơi nhíu mày, cậu không thích mưa.

Đèn trong khoang tàu đã sáng lên từ lâu, cảnh sắc bên ngoài trông có vẻ càng lúc càng tối hơn. Với tiếng gió rít gào, tốc độ tàu tốc hành dần chậm lại.

Chủ nhân, có hơi thở của Giám Ngục , tiếng của Noah bỗng vang lên. Đôi mắt hơi híp lại của Harry mở ra, cậu đứng dậy, rút đũa phép. Các thủ tịch xung quanh cũng nhanh chóng phản ứng lại, bày ra tư thế đề phòng.

“Điện hạ?”, Charon không phát hiện ra có gì bất thường, lên tiếng hỏi trước.

Harry bình tĩnh ra lệnh, “Thủ tịch đến các khoang khác kiểm tra, tìm vài học trò những năm cuối, bảo họ bảo vệ các học trò mới, nhớ chú ý an toàn”. Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vừa dứt, một tiếng ma sát lớn chói tai vang lên, đoàn tàu bỗng dừng lại, ngọn đèn trên đầu cũng tắt ngúm, cả khoang tàu tối om.

 Harry lẩm nhẩm ‘Lumos’, nhìn các thủ tịch cũng dùng bùa Thắp Sáng, khắp người túa ra khí lạnh, “Còn đứng đó làm gì?! Lập tức đi kiểm tra!”.

“Vâng, điện hạ!”. Không ai dám nghi ngờ những gì Harry nói nữa, mọi người nắm chặt đũa phép rời khỏi khoang, trong khoang chỉ còn lại Charon và Eton ở lại với Harry.

Harry nhìn hai người, Charon cung kính khom người, “Điện hạ, xin hãy để chúng tôi ở lại với ngài”.

Môi Eton khẽ mấp máy, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Harry, hơi cúi người tỏ vẻ phục tùng.

Harry không nói gì nữa, xem như ngầm cho phép.

Lúc này, ngoài cửa kính của toa tàu dường như có gì chậm rãi di chuyển, một cơn ớn lạnh quét khắp người, như thể hơi thở đông cứng hết cả trong lồng ngực. Hai người Charon và Eton nhanh chóng chắn trước người Harry, siết chặt đũa phép nhắm vào cửa, không phát hiện gương mặt Harry nháy mắt trở nên tái nhợt.

Harry thấy mình như rơi vào hồ nước lạnh lẽo, toàn thân không có chỗ nào ấm áp, xung quanh toàn là dòng nước lạnh buốt đang đánh tới. Trước mắt dường như hiện ra một làn sương trắng, bên tai truyền đến những âm thanh đứt quãng.

“Quái vật nhỏ… của ta, phải… nghe lời đấy”, âm thanh trêu chọc để lộ ác ý.

“Harry, em trông rất giống em trai ta”, âm thanh đầy từ tính, lạnh nhạt lại dịu dàng.

“Đại ca, nhìn này, con mèo này trông giống em không?”, giọng của thiếu niên khoan khoái, hoạt bát, trong đầu hiện ra một đôi mắt màu hổ phách.

Harry hoảng sợ, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, giương cao đũa phép, “Expecto Patronum!!”.[1]

[1] Hay còn gọi Hú hồn Thần Hộ Mệnh/Bùa hộ mệnh: câu thần chú kỳ bí, cổ xưa, dùng để triệu hồi thần hộ mệnh, là sự hội tụ tất cả cảm xúc tích cực nhất trong người, có tác dụng truyền tin, đánh đuổi Giám Ngục, hoặc tạo cảm giác ấm áp, an toàn cho người triệu hồi. Hình dáng thần hộ mệnh của mỗi phù thủy khác nhau.

Tiếng rít lớn rầm trời vang lên, một con mãng xà khổng lồ mau chóng trườn xuống đất từ đầu đũa phép. Thân rắn màu trắng bạc chiếm gần phân nửa khoang, thè lưỡi đầy dữ tợn, ngay lúc cửa khoang tàu bị mở ra, nó rít lớn phóng tới, cuốn chặt lấy Giám Ngục toát mùi chết chóc vừa xông vào. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Con ngươi dựng đứng màu xanh lục bảo lạnh lùng nhìn Giám Ngục đang không ngừng vùng vẫy. Nó thít chặt, Giám Ngục đau đớn ngửa đầu, dường như đang phát ra tiếng kêu rên không thành tiếng, sau đó cơ thể vỡ vụn hóa thành sương trắng, biến mất trong không khí.

Charon và Eton sững sờ, họ vừa mới thấy gì? Giám Ngục bị giết chết, ôi Merlin ơi, thần hộ mệnh này mạnh đến cỡ nào vậy, dù là Dumbledore thì cũng chỉ có thể xua đuổi Giám Ngục đi thôi. Hai người quay đầu lại, phát hiện đôi mắt xanh lục của thiếu niên phía sau cuồn cuộn sát khí, áo chùng trên người tự lay động dù không gió, áp lực đầy hung bạo khiến hai người bất đắc dĩ phải lui vào sát tường, nhìn là biết cậu đã tức điên rồi.

Lúc này, tiếng kêu sợ hãi từ bên ngoài truyền vào kéo lại lý trí của Harry. Thiếu niên hít một hơi thật sâu, đè nén ý muốn giết người và lửa giận trong lòng, lạnh lùng liếc hai người ở góc tường, nói: “Đi theo tôi!”.

Charon và Eton vừa nhấc chân đã bị đôi mắt xanh không cảm xúc của mãng xà kia nhìn chòng chọc, đến khi mãng xà màu bạc lẳng lặng quay đi trườn sát phía sau Harry, cả hai mới thở phào. Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo, cẩn thận giữ khoảng cách với mãng xà khổng lồ. Họ chưa từng thấy thần hộ mệnh nào có thể duy trì được lâu như vậy, bấy giờ họ càng hiểu rõ hơn người mà mình phục tùng là người như thế nào.

Trên hành lang thỉnh thoảng bừng lên ánh sáng trắng, đủ loại thần hộ mệnh khác nhau không ngừng xuất hiện đánh đuổi Giám Ngục. Tuy ngoài mặt các rắn nhỏ Nhà Slytherin không che giấu được vẻ hoảng sợ nhưng vẫn còn bình tĩnh giữ đội hình, học trò năm trên bảo vệ học trò năm dưới. Người của các Nhà khác dù có hơi hỗn loạn nhưng cũng có rất nhiều học trò năm trên chắn ở phía trước, đến giờ vẫn chưa có ai bị Giám Ngục hôn.

So với nhóm động vật nhỏ màu trắng bạc đang xua đuổi Giám Ngục, mãng xà bên cạnh Harry trông lại càng khổng lồ. Hơn nữa, Giám Ngục bị đôi mắt xanh vô cảm kia nhìn thấy đều không thoát được cảnh bị siết chết. Chẳng mấy chốc, đám Giám Ngục đều chật vật bỏ chạy.

Harry vươn tay lướt nhẹ qua lớp vảy lành lạnh của mãng xà khổng lồ. Mắt cậu hơi nhướng lên nhìn ánh mắt sợ hãi lại không giấu được sự tôn sùng của những người xung quanh. Đôi mắt lạnh nhạt cùng màu với mắt của mãng xà, hai đôi mắt xanh ngọc lục bảo, một có đôi ngươi thẳng đứng không cảm xúc, một thì xinh đẹp lãnh đạm, khiến người ta không dám nhìn thẳng lại vẫn cứ muốn ngắm nhìn.

Harry nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông có gương mặt nho nhã, áo quần cũ kỹ đứng bên trái trước cửa một khoang tàu. Ánh mắt dịu dàng, thân thiết lại có phần kích động nhìn cậu chăm chú. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lupin Remus, tên người sói đó sao? Harry dời mắt đi, không nhìn chú ta nữa. Cậu vẫy nhẹ ngón tay, mãng xà khổng lồ kia cọ cọ vào ngón tay Harry rồi biến mất. Các thủ tịch bước ra từ đám đông, đi đến trước mặt Harry, cậu gật đầu với họ, dứt khoát ra lệnh.

“Lấy thêm một ít chocolate chia cho mọi người đi, kiểm tra xem có ai bị thương không, tôi về khoang chờ mọi người”.

“Vâng!”.

Harry dứt khoát xoay người, Eton và Charon vẫn đi theo phía sau. Trở lại khoang tàu, Eton đóng cửa lại, Harry ngồi ở ghế thủ lĩnh, lạnh lùng lên tiếng.

“Chuyện mấy hôm nay rất kỳ lạ, Giám Ngục sẽ không vô cớ tấn công tàu tốc hành của trường, hãy mau chóng điều tra nguyên nhân”.

“Vâng!”, Eton và Charon hơi khom người đáp.

“Ngồi đi”. Harry lạnh nhạt nói, vươn tay phủi phủi ống tay áo, lại tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cả khoang tàu chìm trong im lặng. Một chốc sau, toa tàu khẽ lắc lư, con tàu tiếp tục xuất phát tiến về phía trường học.

Noah, mi không thể trông coi mấy ký ức trong đầu ta đàng hoàng được sao? Một Giám Ngục thôi mà lại gây cho ta ảnh hưởng lớn đến vậy. Chẳng phải mi luôn bảo vệ tốt những ký ức liên quan đến phán quan sao? .

Xin lỗi, chủ nhân, hệ thống Noah không thể để lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến địa phủ, đây là thiết lập ban đầu rồi. Còn những cái khác, do quy định nên Noah chỉ có thể phát ra những ký ức được lưu trữ ban đầu khi gặp Giám Ngục, chứ không thể trực tiếp ngăn cản được. Chỉ đành nhờ chủ nhân nỗ lực học Bế quan Bí thuật thôi .

Harry câm nín: Cái quy định chết tiệt gì vậy?! .

Chủ nhân vẫn nên đẩy nhanh quá trình huấn luyện Bế quan Bí thuật đi thôi, hoặc bằng cách khác, đó là thăng cấp cho Noah .

Harry đen mặt, Muốn thăng cấp thì còn cần bao nhiêu năng lượng? . Cậu đã cho Noah ăn hết tất cả mảnh hồn của Voldemort trong tay, cộng thêm sức mạnh của những Giám Ngục khi nãy, không biết còn thiếu bao nhiêu.

Ừm, chỉ mới được một phần ba thôi, phải nhiều năng lượng hơn nữa thì Noah mới có thể tiến hóa được .

Harry lặng im, Ta vẫn nên luyện Bế quan Bí thuật với Sev đi vậy .

Vậy cũng được. Nhưng mà, chủ nhân, Noah phải nhắc nhớ ngài rằng do thức hải suy yếu nên ký ức kiếp trước và trí nhớ được nhập vào hệ thống của Noah đã bị lẫn lộn vào nhau, vậy nên, quá trình học Bế quan Bí thuật của ngài sẽ khó hơn bình thường một chút .

Bảo sao hồi nãy trong đầu cậu không những xuất hiện gã bá tước biến thái kia và Tiêu, mà có cả hình ảnh của Cao Cường nữa. Ký ức bị lẫn lộn thế sẽ không có người biết đến sự tồn tại của đám Cao Cường đúng không .

Không, người khác chỉ có thể thấy được đoạn ký ức được đưa vào hệ thống thôi, nhưng ký ức mà chủ nhân cần khóa chặt vẫn gấp đôi so với người khác nên tốc độ nhất định sẽ bị chậm lại . (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Harry hít sâu, Sao mi không nói sớm! . Nói sớm thì cậu đã học từ lâu rồi.

Xin lỗi, Noah quên mất. Với lại, chẳng phải người khác chỉ thấy được những ký ức được truyền vào hệ thống thôi sao? Cũng không ảnh hưởng gì đến chủ nhân .

Nghe lời xin lỗi chẳng có tí áy náy, thành tâm của Noah, Harry trợn mắt trong lòng. Mấu chốt là cậu không muốn để tất cả mọi người biết được tình cảnh mình bị “ngược đãi” nên cậu nhất định phải học cho xong Bế quan Bí thuật mới được.

Thở dài một tiếng trong lòng, Harry ngắt liên hệ với Noah. Thôi bỏ đi, cậu đã thích ứng được cái kiểu thỉnh thoảng lên cơn của hệ thống trí năng nhà mình rồi, nâng cao sức mạnh của bản thân mới là đạo lý.

******************
Chương 65:

Các động vật nhỏ sau khi bị Giám Ngục tấn công thì càng hy vọng mau chóng đến lâu đài Hogwarts ấm áp nhiều hơn bình thường. Harry đã thay bộ đồng phục màu xanh bạc, dẫn các rắn nhỏ Slytherin tao nhã bước vào Đại Sảnh Đường. Các thủ tịch đều phân tán đến chỗ ngồi của năm mình, Harry bước thẳng tới vị trí thủ tịch năm ba rồi ngồi xuống, nhóm Draco, Blaise, Pansy đều ngồi ở hai bên cậu. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

 Snape nhận được tin vội chạy tới Đại Sảnh Đường. Đôi mắt đen nhanh chóng tìm thấy thiếu niên mắt xanh ngồi ở ghế thủ tịch của dãy bàn dài, Snape không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Snape lập tức quay đầu lại. Ông cụ mặc áo chùng đầy sao màu xanh lam hiếm khi không nở nụ cười, đôi mắt sau cặp kính lộ ra vài phần nghiêm trọng cùng phẫn nộ.

Snape nheo mắt lại đầy nguy hiểm, rít giọng, “Albus, Dumbledore, có phải ông nên giải thích với tôi tại sao lũ Giám Ngục dơ bẩn, ghê tởm, đáng lẽ nên tuyệt chủng từ lâu kia lại xuất hiện trên tàu tốc hành Hogwarts không?!”.

Dumbledore nhìn lửa giận đáng sợ trong mắt Snape, đôi mắt xanh lam cũng thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, “Tôi sẽ giải thích cho thầy, Severus, may mà không có học trò nào bị thương, chúng ta nên tiến hành buổi Lễ phân loại trước đã”.

Hai người đứng cạnh chỗ bức màn bên phải dãy bàn giáo sư nên không ai chú ý đến động tĩnh bên này. Snape hừ một tiếng, đè nén lửa giận trong lòng, áo chùng đen phất lên, bước thẳng đến bàn giáo sư rồi ngồi xuống. Dumbledore ngồi xuống ghế của hiệu trưởng, môi lại nở nụ cười hiền lành, thân thiết.

Nhóm học trò năm nhất xếp hàng tiến vào Đại Sảnh Đường. Harry buồn chán nhìn Lễ phân loại, Draco nhích tới chỗ cậu, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa, dãy bàn giáo sư có thêm một người”.

Harry bình thản ngẩng đầu. Lupin phờ phạc nhã nhặn, lịch sự ngồi ở dãy bàn giáo sư, đôi mắt dịu dàng bắt gặp ánh mắt của Harry, lập tức nở nụ cười thiện chí.

Blaise nhướng mày, “Tớ đoán ông ta là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay, cược một Galleon”.

Pansy khinh thường liếc Blaise, “Cả trường chỉ còn mỗi chức đó còn trống, còn cần phải đoán sao?!”.

“Học trò vào Slytherin năm nay vẫn ít vậy”, Harry hơi bất mãn nhíu mày.

“Số lượng quý tộc máu trong giảm xuống, phù thủy nhỏ máu lai vì sợ Chúa tể Hắc ám nên rất ít người chọn vào Slytherin, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi”, Draco luôn kiêu ngạo cũng không biết làm sao. Toàn bộ dư luận đều bất lợi với Slytherin, đám truyền thông báo chí luôn thích bỏ đá xuống giếng hơn là đưa tay giúp đỡ những kẻ thua cuộc.

 Blaise mỉm cười, “Ít nhất từ khi Harry vào Nhà chúng ta, lượng học trò vào Slytherin đã tăng nhiều hơn rồi”. Đặc biệt là sau khi thấy được sức mạnh của cậu bé cứu thế, ngày càng có nhiều người chọn vào Nhà Rắn. Nên biết rằng không phải ai cũng thích lí luận ‘Yêu’ kia của Dumbledore, quy tắc kẻ mạnh làm vua của Slytherin có thể hơi khắc nghiệt nhưng lại càng được người có dã tâm và thích thử thách hoan nghênh hơn. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Lễ phân loại kết thúc, Dumbledore đứng dậy, thân hình cao lớn dường như có thể vì mọi người mà ngăn trở mọi mưa gió.

“Chào mừng các trò bước vào năm học mới ở Hogwarts. Trước khi bắt đầu bữa tối, thầy có đôi lời muốn nói với mọi người. Thầy thành thật xin lỗi vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên tàu tốc hành Hogwarts. Các Giám Ngục đó đã xông nhầm vào khi đang tuần tra, từ giờ về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này nữa nên các trò có thể an tâm. Ngoài ra, thầy rất vui khi được giới thiệu hai giáo sư mới của chúng ta năm nay, người đầu tiên là giáo sư Lupin, thầy ấy sẽ phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đang trống”.

Lão vừa dứt lời, bên Gryffindor liền phát ra những tràn vỗ tay vang dội, đặc biệt là Hermione và Ron hào hứng nhất. Draco bên cạnh Harry liếc nhìn áo quần nghèo nàn của Lupin, trong mắt thoáng hiện vẻ khinh thường.

“Người còn lại chính là thầy Rubeus Hagrid quen thuộc của chúng ta. Giáo sư Kettleburn đã nghỉ hưu vào cuối năm ngoái, ngoài nhiệm vụ giữ rừng, Hagrid sẽ đồng thời làm giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí”.

Hagrid cười toe toét không ngừng, đôi mắt nhỏ trên bộ râu rậm tràn ngập hưng phấn, bên Gryffindor vỗ tay nhiệt liệt.

Nụ cười luôn treo trên môi Blaise bỗng cứng đờ, “Giờ tớ đã biết tại sao trong danh sách sách giáo khoa năm nay có một quyển sách cắn người rồi”.

Harry hơi khó hiểu nhìn hắn, sách mới của cậu đều do Lucius chuẩn bị, cậu vẫn chưa lấy ra xem. Dù sao, với thực lực hiện tại thì cậu không cần đọc sách chuẩn bị bài nữa.

Nhận ra được sự nghi hoặc của Harry, Pansy bên cạnh trợn mắt chẳng có tí thục nữ, “Là quyển Quái thư về Quái vậtđó, chỉ có lão khổng lồ lai này mới chuẩn bị một quyển sách dã man như vậy thôi”.

Harry khẽ cười trong lòng, à, cậu nhớ quyển sách đó. Những thứ mà Hagrid cho là thú vị luôn mang đến phiền phức cho người khác. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Dùng bữa tối xong, Harry và Draco trở về phòng ngủ. Sau khi dùng gương hai chiều [1] báo tin bình an cho Lucius và Sev, thiếu niên chúc Draco ngủ ngon rồi chui vào ổ chăn ấm áp. Khi Draco phát ra tiếng thở đều đều, Harry nhẹ nhàng ngồi dậy, từ trong người lấy ra một chiếc đũa phép màu đỏ sẫm. Phải, đây chính là đũa phép linh hồn ban đầu của cậu, sau khi xảy ra dị biến thì đã đổi thành màu này.

[1] Gương hai chiều (two-way mirror): một cặp gương kết nối với nhau bằng phép thuật, nó cho phép hai người ở hai đầu gương (ở hai địa điểm khác nhau) thấy mặt nhau và giao tiếp với nhau.

Thành thật mà nói, nếu xét về tác dụng thì cậu đồng ý cây đũa phép linh hồn này vẫn hợp với màu trắng hơn, tuy cậu cũng khá thích màu đỏ sẫm quỷ dị hiện giờ.

Khoác Áo choàng Tàng hình lên, Harry lẳng lặng rời khỏi tòa thành, bước đến ven hồ. Dưới ánh trăng, bóng của những bụi cây xung quanh chậm rãi vươn mình kéo dài, ảnh phản chiếu của những ngôi sao trên mặt Hồ Đen trông cũng ôn hòa, xinh đẹp hơn. Dải ngân hà trên bầu trời và hình ảnh phản chiếu của nó dưới mặt Hồ Đen cùng nhau sáng rỡ trong màn đêm.

Harry mân mê đũa phép đỏ sẫm trong tay. Noah, lát nữa ta sẽ xuống nước tìm sinh vật huyền bí thích hợp, mi đừng tổn hại đến tính mạng của chúng, mỗi con hấp thu một nửa năng lượng là được rồi, biết chưa? .

Vâng, chủ nhân. Nhưng tại sao chúng ta không vào Rừng Cấm? Tốt hơn xuống nước làm ướt hết quần áo mà .

Phạm vi quét của mi có hạn, nhỡ có một đám Giám Ngục núp trong Rừng Cấm thì sao? Dẫu sao, với đám quái vật đó, Rừng Cấm là nơi ẩn nấu tốt nhất .

Thần hộ mệnh của chủ nhân lợi hại như vậy, còn cần phải sợ Giám Ngục sao? Là do chủ nhân ghét những ký ức kia thôi .

Phải, nếu mi đã không thể khóa những ký ức đó được thì trước khi học xong Bế quan Bí thuật, ta không muốn tiếp xúc với chúng. Hơn nữa, con mãng xà màu trắng bạc của ta quá dễ thấy trong bóng tối, dễ bị người khác phát hiện .

Đã hiểu. Chủ nhân, ta chuẩn bị xong rồi, ngài xuống nước đi .

Harry gật đầu, cất Áo Tàng hình đi, cho mình một lớp màng bảo vệ, uống vài bình độc dược thị lực đã chuẩn bị trước, hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận xuống nước. Trong những gợn sóng lăn tăn, Harry lặn xuống hồ.

Do đã uống độc dược nên Harry có thể thấy rõ xung quanh dù ở trong Hồ Đen, cũng có thể tự do hô hấp, đương nhiên đều có giới hạn thời gian.

Nửa tiếng, Noah, trước khi độc dược hết tác dụng, mi phải hấp thu nhiều năng lượng một chút, nhớ kỹ đừng tổn thương đến tính mạng của những sinh vật huyền bí ở đây . Suy cho cùng, nơi đây vẫn thuộc phạm vi trường Hogwarts, quá nhiều sinh vật chết sẽ gây chú ý. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Vâng, chủ nhân, chỉ cần ngài tìm đủ sinh vật huyền bí là được .

Harry rút đũa phép ra, cho mình một thần chú xem nhẹ, che đậy mùi trên người và nhiệt độ cơ thể, nhanh chóng bơi qua lại trong hồ, rồi cậu phát hiện loài sinh vật huyền bí trông như tiên cá. Đầu óc đơn giản của loài sinh vật này sẽ chỉ thấy hơi mệt thôi, sẽ không phát hiện điều khác thường.

Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Harry nhô đầu khỏi mặt nước, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành rồi lên bờ. Cậu mau chóng phóng mấy câu thần chú hong khô lên người. Do không dám để những sinh vật dưới nước cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ người mình nên cậu đã để bản thân lạnh đến đông cứng trong làn nước lạnh lẽo. Phủ lên người áo choàng dày đã chuẩn bị trước, Harry vuốt tóc, hỏi, Sao rồi, Noah? Thu hoạch không tệ chứ? .

Tuy vẫn kém hơn so với năng lượng của mảnh hồn nhưng cũng không tồi. Chủ nhân, cách tốt thế này sao lúc trước chúng ta không nghĩ tới nhỉ? .

Lúc trước ta có để ý đến sinh vật trong Rừng Cấm, nhưng so với những sinh vật chỉ có trí khôn cơ bản trong hồ này thì trí thông minh của Nhân Mã, thú một sừng, nhện khổng lồ trong Rừng Cấm đều cao hơn nhiều, có thể sẽ phát hiện năng lượng của mình bị xói mòn .

Noah tỏ vẻ đã hiểu, Năng lượng của sinh vật trong hồ cũng không nhiều, sau khi bị ta hấp thu năng lượng thì phải mất rất lâu mới bổ sung lại được. Sau ba lần thì những sinh vật trong hồ này sẽ gần như vô dụng với chúng ta .

Harry rùng mình, dùng vài thần chú giữ ấm rồi mau chóng trở về phòng ngủ. Cậu cũng không muốn một phát ăn hết, chỉ muốn bổ sung lại năng lượng của lớp bảo vệ thức hải thôi, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút khi học Bế quan Bí thuật. Xoa xoa ngón tay vẫn còn hơi lạnh, Harry nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

………

Sáng sớm, trên hành lang dẫn đến Đại Sảnh Đường đã tràn ngập mùi thức ăn, Harry uống một hớp sữa, mắt vẫn nhìn vào thời khóa biểu các môn trên tay. Học kỳ này có rất nhiều môn tự chọn và lịch học lẽ ra phải nộp lên từ trước rồi nhưng cậu chưa nhín ra được thời gian, hơn nữa, nói thật thì không có nhiều môn có thể thu hút cậu.

“Ồ, năm này có nhiều người chọn môn Tiên tri nhỉ”. Blaise nhìn thời khóa biểu trong tay Harry, nhún vai, “Phải biết là rất nhiều người trong chúng ta vẫn rất hứng thú với mấy thứ như lời tiên tri này nọ đó, Harry, cậu không chọn à?”.

Draco trực tiếp lấy bút lông chim trong túi sách ra, đánh vào ô trống môn Tiên tri, nhướng mày nhìn Harry, “Dù không thích thì cậu cũng phải đi học với bọn tớ. Trừ lúc có tiết thì gần như chẳng thấy được mặt cậu. Cậu chọn thêm vài môn giống bọn tớ đi, yêu cầu này không quá đáng chứ”.

Harry trợn mắt nhìn vẻ giảo hoạt của hoàng tử nhỏ tóc bạch kim, trong lòng cũng bất lực, đã đánh dấu rồi còn thương lượng gì nữa? Thôi vậy, tuy giáo sư môn Tiên tri năm này là một bà già điên điên khùng khùng nhưng theo như nguyên tác thì người phụ nữ đó cũng thỉnh thoảng đưa ra vài lời tiên tri chính xác. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

Điểm nhẹ đũa phép, thời khóa biểu trên tay cuộn lại rồi biến mất, tức là việc chọn môn học của cậu đã hoàn tất.

Pansy vỗ tay, “Được rồi, tiết này học môn Tiên tri. Phòng học của chúng ta ở Tháp Thiên Văn, nên đến đó sớm thì tốt hơn”.

Harry không có dị nghị, những người khác cũng đã dùng xong bữa sáng. Thu dọn sơ qua, Harry dẫn theo chúng rắn nhỏ băng qua cửa vòm, đi lên cầu thang cao ngất rồi đến một sân thượng nho nhỏ. Rất nhiều học trò đã tập trung ở đây, xì xào với nhau vì không tìm được phòng học.

Cửa sập hình tròn trên nóc bỗng mở ra, một cầu thang bằng bạc kéo dài xuống cạnh chân Harry, phía trên có treo một tấm biển bằng đồng ghi ‘Sibyll Trelawney, giáo sư môn Tiên tri’.

Harry hơi nhướng mày, nhấc chân đi lên trước, những người khác theo phía sau. Họ tiến vào một phòng học kỳ quái, trông như một sự pha trộn giữa căn gác xép nhà ai đó và một tiệm trà cổ xưa, có chừng hai mươi bàn tròn nhỏ, chung quanh đặt những chiếc ghế bành và đệm in hoa văn. Đèn trong lớp hơi mờ, những chiếc khăn quàng đỏ thẫm chụp lên đèn khiến ánh sáng trong lớp đều có màu đỏ tươi, không khí có hơi oi bức, ngột ngạt. Harry ngồi vào chiếc bàn ở giữa, ngón tay phất nhẹ, phóng một thần chú làm mát.

Sau khi mọi người ngồi xuống, một âm thanh mơ hồ nhỏ nhẹ vang lên: “Chào mừng các trò, rất hân hạnh được gặp các trò trong thế giới vật chất này”.

Một người phụ nữ gầy guộc với cặp mắt kiếng to che gần nửa khuôn mặt, trên người khoác một khăn choàng mỏng, trong suốt chậm rãi bước lên trước, quanh cổ và hai cánh tay là vô số dây chuyền, chuỗi hạt và trang sức.

Harry nhìn người phụ nữ ra vẻ huyền bí trước mặt, bỗng nhớ đến mấy ông thầy bói dựng quầy gần đạo quán và chùa miếu ở thế giới cũ. Về bản chất thì có lẽ cũng không khác nhau mấy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)

*************



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét