Edit + Beta: Carly
Quyển thứ nhất: Công viên giải trí Sơn Hải
Chương 24:
Giây phút mà buổi live stream của
‘Trai chán sống’ quay được Du Nhạc Nguyên thì con đường hót hòn họt của cậu ta
trong tương lai cũng đã được xác định. Là một người lạc quan phóng khoáng dày dạn
kinh nghiệm streaming, ‘Trai chán sống’ Tống Trạch Trạch sau khi hít sâu một
hơi thì dứt khoát xoay điện thoại quay Nguyên đại thần một vòng, sau đó quay đầu
nói với cư dân mạng đang xem live stream của mình với vẻ mặt khoa trương: “A!
A! A a a! Anh em thấy chưa? Mọi người có thấy được cận cảnh ba trăm sáu mươi độ
của nam thần không?! Đừng nói là không thấy, tui không có gan quay lần nữa đâu,
vì phúc lợi của anh em, tui nào có dễ dàng gì?! Nhanh, nhanh, nhanh, mau thả
tim [63]
tui đi, ‘theo dõi’ tui thì mới có phúc lợi bất ngờ như vậy được!”.
[63] Nguyên văn
là [收藏],
tức là sưu tầm, cất giữ, có tính năng tương tự như lưu bài viết trên facebook
nhưng bên livestream ở Trung thì sẽ lưu cả người dùng, nên sẽ tương đương với
theo dõi người dùng luôn
Khỏi phải nói, Tống Trạch Trạch chắc
chắn là một cậu trai cực kỳ biết nắm bắt thời cơ. Sau khi cậu ta nói xong thì số
người theo dõi trong kênh live stream của cậu ta bỗng chốc tăng thêm mấy ngàn.
Biến hóa như vậy, Tống Trạch Trạch dùng mắt thường cũng thấy được, thầm lấy làm
vui vẻ. Vì ích lợi của mình, cậu ta lại nhào lên muốn nói mấy câu với Nguyên đại
thần, những người trong kênh live stream cũng nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó thì cậu
ta và các khán giả nhanh chóng nhận ra sự ngu ngục của mình.
Khi Tống Trạch Trạch cầm di động, chỉ
còn thiếu một bước là tới cạnh Du Nhạc Nguyên thì y bỗng quay đầu nhìn lướt qua
cậu ta và di động. Ánh mắt đó khiến Tống Trạch Trạch kinh hãi đến nỗi ngã uỵch
ra đất ngay lập tức, di động có cánh vốn đang lơ lửng giữa không trung rơi xuống
đất, chúng người xem ngờ nghệch đang xem trực tiếp cũng thấy mình lạnh run.
Vật vã chờ Du Nhạc Nguyên và Trần Nhạc
Nhạc, Trần Quang đi xa, Tống Trạch Trạch mới run rẩy nhặt điện thoại, tiếp tục
live stream.
“Má, má, má ơi… Mọi, mọi người nhìn
thấy không, tui cảm thấy mình như vừa dạo một vòng quanh âm tào địa phủ vậy. Lực
sát thương của ánh mắt nam thần mạnh đến nỗi tui té luôn. Khí thế là gì? Là đây
nè! Nên hồi nãy tui thật sự may mắn, can đảm lắm mới quay được cận cảnh ba trăm
sáu mươi độ của nam thần đó! Các anh em phải an ủi tui, không là tui đau lòng lắm
đấy!”.
Sau
đó trên màn hình của Tống Trạch Trạch tràn ngập những dãy 233333 [64]
nhưng ít nhiều cũng có mấy thổ hào vừa cười vừa đập tiền thưởng, bằng không thì
cậu ta thật sự thấy cú ngã khi nãy thiệt thật đấy.
(Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
[64] 2333 [èr sān sān sān]: ngôn ngữ mạng, chỉ tiếng cười do đồng âm với từ gợi tả tiếng cười to [哈哈哈哈] Hāhāhāhā.
“Được rồi, được rồi! Nam thần là điều
bất ngờ không ngờ tới nhưng tui là một chủ blog chuyên nghiệp luôn tận tâm với
công việc, chúng ta đến đây chủ yếu để chơi, không phải tới ngắm nam thần, cho
nên nhiệm vụ nặng nề tìm kiếm nam thần giao cho mọi người, đừng làm tui thất vọng
nha!”. Tống Trạch Trạch tắc lưỡi hai cái: “Khi nãy chúng ta vừa đến khu Thần
thoại và phố phục sức truyền thống, phải nói là tui đã choáng váng suốt đường
đi đó. Nhưng mà, con đường ngáo ngơ này vẫn chưa kết thúc, bây giờ chúng ta hãy
cùng ngắm khu Tương lai giả tưởng náo nhiệt mà chủ blog vừa vào nhé!”.
Tống Trạch Trạch lại bắt đầu live
stream đầy nhiệt huyết, di động với đôi cánh nhỏ có thể bay lên của cậu ta lại
cất cánh.
Trần Nhạc Nhạc bên này đang buồn cười
giải thích với Nguyên đại thần công việc mà Tống Trạch Trạch đang làm. Du Nhạc
Nguyên nghe giải thích xong thì nhướng mày, lên tiếng với vẻ cực kỳ ghét bỏ:
“Cô không nói thì tôi đã định đưa cậu ta tới bệnh viện khám não rồi đấy”.
Khóe miệng Trần Nhạc Nhạc giật giật.
Mà bấy giờ Trần Quang cũng đã nhận ra, ai kia tuy trông có vẻ khí thế nhưng ở
nhiều mặt thì đều hơi ngốc, không biết gì, mà Trần Nhạc Nhạc dường như cũng
không có tình cảm nào đó với anh chàng đẹp trai này, nên đối đãi cũng thân thiết
hơn nhiều. Hắn ta bước tới, cười nói: “Tôi có biết cậu ta, có thể xem như người
có chút tiếng tăm, dù sao không phải ai cũng có thể chơi được mọi trò như cậu
ta. Giờ chúng ta đi đâu? Đại chiến vũ trụ?”.
Trần Nhạc Nhạc thấy Trần Quang đã khỏe
trở lại, tâm trạng không hiểu sao cũng tốt lên: “Trò đó đi! Tôi nhất định phải
trở thành vua của vũ trụ!”.
Trước khi bước vào tòa kiến trúc khổng
lồ của trò Đại chiến vũ trụ, Trần Nhạc Nhạc cũng phát ngôn đầy hùng hồn như rất
nhiều người xếp hàng khác. Thế nhưng, đến khi cô nàng thật sự ngồi vào bàn điều
khiển và có tinh cầu căn cứ của mình thì tức thì đực mặt ra.
“Đù má! Sao lại tiên tiến vậy? Rốt cuộc
phải làm gì trước?!”. Một du khách ngồi trên bàn điều khiển cách cô không xa
gào lên tiếng lòng của mọi người.
Đại chiến vũ trụ này là tòa kiến trúc
hình cầu lớn nhất trong khu Tương lai giả tưởng. Sau khi bước vào cánh cửa thứ
hai của nơi này, bọn họ như thể bước thẳng vào vũ trụ vậy! Hàng trăm nghìn hành
tinh xa gần đang treo giữa không trung trước mặt họ, cảm giác như lạc vào thực
cảnh thật sự chân thật đến đáng sợ. Kế đó, đám đông đang chấn động được chia ra
chọn bàn điều khiển của mình. Lúc ngồi xuống bàn điều khiển thì trước mặt họ xuất
hiện hai bảng ánh sáng, một bảng là để điều khiển tàu vũ trụ của họ, cái khác
là của tinh cầu căn cứ. Lúc này, đa số mọi người đều không biết làm gì, nhưng
không bao lâu thì giữa vũ trụ bỗng vang lên âm thanh khiến mọi người chìm vào
hoảng sợ. (Chỉ đăng tại
wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi
khác đều là tó reup)
【 Tích, Hải thần đại nhân của tinh cầu
Hải thần đã thành công tìm được quặng năng lượng lõi tinh thể Hải Nguyên của
tinh cầu Hải thần, thành công nâng cấp lên căn cứ cấp hai 】 .
【 Xin chú ý, khi tinh cầu căn cứ thăng
lên cấp ba thì có thể tiến hành xâm lăng. Nếu tinh cầu căn cứ có cấp bậc thấp
hơn hai, tỉ lệ phản kháng thành công khi gặp xâm lăng sẽ thấp hơn năm phần trăm.
Khi cuộc xâm lăng bắt đầu, Đại chiến vũ trụ sẽ lập tức phát động 】 .
“Đậu má, má, má! Ai lẹ vậy, lên cấp
hai rồi?! Giờ tui còn đang chạy lòng vòng trên tinh cầu này! Không thấy quặng
năng lượng nào hết!”.
Ở đằng xa lại có người la hét nhưng
chẳng ai có thời gian trả lời. Bây giờ tất cả đều đang đỏ con mắt tìm kiếm quặng
năng lượng để nâng cấp căn cứ, không thì chờ bị người khác xâm lược đi!
Không mất bao lâu, có thêm không ít
người thăng cấp căn cứ lên cấp hai thành công, cũng có người thành lập trang trại
chăn nuôi nhỏ, căn cứ quân sự và cơ sở nghiên cứu khoa học trên tinh cầu, giải
quyết vấn đề lương thực và vũ khí đơn giản nhất. Tiếng hệ thống thông báo liên
tục vang lên, ai nấy đều hăng hái ngất trời.
【 Tích. Hải thần đại nhân của tinh cầu
Hải thần tổng hợp sáng tạo thành công, tinh cầu căn cứ nâng cấp lên cấp ba 】 .
【 Xin chú ý, đã có tinh cầu cấp ba,
kích hoạt hệ thống xâm lược tinh cầu 】 .
“A a a a a! Tui còn chưa nâng lên cấp
hai được nữa!”.
Bên kia lập tức có người lo lắng thét
lên. Sau đó, anh ta bị Hải thần đại nhân mỉm cười tìm đến.
Chủ nhân các tinh cầu trong vũ trụ mô
phỏng được tận mắt chứng kiến một cuộc chiến vũ trụ thực sự rực rỡ, tráng lệ — trong
tầm nhìn của hơn nghìn con tàu, một phi thuyền xanh biển đang ra sức oanh tạc một
tinh cầu, mà tinh cầu bên kia chỉ có một phi thuyền đáng thương, còn chưa kịp
kháng cự thì đã bay màu!
【 Tích. Tinh cầu Hải thần xâm lược
tinh cầu SK thành công 】 .
Giây phút này, đám người Trần Nhạc Nhạc
và Trần Quang suýt nữa đã rơi lệ.
Một tiếng sau, năm trăm người tham
gia Đại chiến vũ trụ được thả ra. Ánh mắt ai nấy đều đờ đẫn, ngơ ngác. Cùng lúc
đó, màn hình ở trước tòa kiến trúc Đại chiến vũ trụ đang chiếu cảnh cuối cùng
khi Hải thần đại nhân thống nhất vũ trụ, khiến đợt du khách sau đang xếp hàng chờ
đợi mặt mày đỏ rần vì phấn khích. Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc lẳng lặng bám
sát phía sau Du Nhạc Nguyên rồi lẳng lặng liếc nhìn nhau, ánh mắt rối rắm. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Tin hot! Du khách kỳ quái thống nhất
vũ trụ là nam thần!! Là người tự mình xóa sổ toàn bộ chủ nhân các tinh cầu!! Thật
phản khoa học!! Kết cục khả thi nhất của loại trò chơi này phải là thế ba chân
vạc [64]
mới đúng chứ!!
[64] Tam túc đỉnh
lập [三足鼎立]:
Vạc là một cái đỉnh bằng đồng có ba chân, biểu tượng cho quyền lực của vua TQ;
thế ba chân vạc dùng để chỉ tình trạng cân bằng, vững chắc về quân sự - chính trị giữa ba quốc gia thù địch nhau; sẽ
không có nước nào dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc bị nước thứ
ba còn lại tấn công. Ví dụ điển hình là Ngụy – Thục – Ngô thời kỳ Tam Quốc
trong lịch sử Trung Quốc.
“Tiếp theo là Thám hiểm vũ trụ, Trái
Đất, hai người có chơi không?”. Là một đại thần vừa thống nhất vũ trụ, tâm trạng
Nguyên đại thần bây giờ cực kỳ vui vẻ.
Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang nhìn
nhau, Trần Quang đẩy kính: “Tôi hiện giờ không thích hợp để lên không trung nữa”.
Trần Nhạc Nhạc cười khì, Du Nhạc
Nguyên cũng cong môi: “Vậy đi xem lịch sử tiến hóa của Trái Đất đi”.
Ba người bước đến tòa kiến trúc hình
cầu tinh xảo nhất trong khu Tương lai giả tưởng. Nó có thể chứa một nghìn người cùng
lúc, thể tích nhỏ hơn Đại chiến vũ trụ nhiều, dẫu sao nơi đây cũng không cần
thiết lập tinh cầu.
Hội trường Trái Đất có dãy ghế ngồi rất
đơn giản. Du Nhạc Nguyên dẫn Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc cùng ngồi ở giữa. Khi
mọi người vào chỗ gần như đầy đủ, toàn bộ hội trường bỗng chốc tối sầm, tiếng
thông báo vang lên.
【 Quý khách vui lòng không chạy lung
tung và ôm các bé trong suốt quá trình trải nghiệm. Mọi thứ được phát sau đây
trong hội trường đều là mô phỏng năm chiều, sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương
hay đau đớn thực tế nào, quý khách cứ yên tâm. Nếu trong quá trình trải nghiệm,
quý khách cảm thấy sợ hoặc khó chịu, vui lòng lập tức nhấn nút an toàn cạnh tay
phải để rời khỏi hội trường 】.
Tiếng thông báo chấm dứt. Ngay sau
đó, mọi người như thể lơ lửng trên không, bước vào vũ trụ. Các du khách giật
mình hô lên. Trong tiếng xôn xao của mọi người, hệ Mặt Trời xuất hiện, mặt trời
nóng rực khiến người ta không thể mở mắt, khi có đứa bé muốn giơ tay chạm đến,
một tiếng nổ cực lớn vang lên, Trái Đất nguyên thủy nhất hiện ra. Tất cả du
khách có mặt trên Quả Đất nhưng lúc này nó vô cùng tĩnh lặng. Từ một quả cầu
nóng chảy, nguội dần rồi rắn lại, đại dương, khí quyển và đất liền ban sơ cũng
hình thành. Ngoài ra, các hoạt động địa chất trên Trái Đất nguyên thủy cũng diễn
ra dữ dội, núi lửa phun trào, dung nham chảy khắp nơi. Có vị khách vừa khéo ngồi
ở nơi dung nham phun trào, dung nham bắn lên ngay trước mắt khiến anh ta hoảng
sợ la lên, sau đó mới nhận ra chỉ là cảnh mô phỏng thôi. Nhưng dù vậy cũng đã đủ
để toàn bộ du khách trong hội trường phải kinh ngạc thán phục trước kỹ thuật
cao siêu, thần kỳ của công nghệ. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Trần Nhạc Nhạc bấy giờ đã lại thừ mặt
ra, cô nắm chặt tay Trần Quang, giọng khản đặc: “Công nghệ, công nghệ này phỏng
chừng đứng đầu thế giới luôn rồi, rốt cuộc công viên giải trí này có lai lịch
thế nào vậy?”.
Trần Quang cũng đang chấn động, chưa
kịp hồi thần trước cảnh tiểu hành tinh va chạm vừa rồi, nghe vậy thì nhún vai
cười trừ: “Cô vẫn còn suy đoán à? Tôi đã từ bỏ từ lâu rồi. Nếu đã không nghĩ ra
thì cứ xem như đây là nơi do thần tạo ra đi. Dù sao cũng là công viên giải trí
mà, vui là được rồi”.
Du Nhạc Nguyên ở bên cạnh nghe thấy
đoạn đối thoại của cả hai thì mỉm cười. Lúc này, Trái Đất đã tiến hóa đến kỷ
Cambri, đây là thời đại bùng nổ các giống loài, thiên hạ của sinh vật biển nên
hội trường lúc này như thể đang ở dưới đáy biển vậy. Rất nhiều sinh vật biển cổ
đại bơi qua lại quanh mọi người khiến các du khách cất tiếng cảm thán không ngừng,
nhưng kỷ Ordovic nhanh chóng đến, nó cũng mang đến sự kiện tuyệt chủng lớn đầu
tiên — Trái Đất bước vào kỷ băng hà, tám mươi phần trăm giống loài bị diệt
vong. Thời điểm này, cả hội trường Trái Đất nghìn người đều im phăng phắc, mọi
người dường như đã hoàn toàn khiếp sợ trước sự tàn khốc và sức mạnh của thiên
nhiên.
Quá trình tiến hóa của Địa Cầu vẫn tiếp tục, sau nhiều lần phát triển và diệt vong, chủ nhân hiện tại của Địa Cầu, con người rốt cuộc đã lên sân khấu. Đám trẻ con cười phá lên khi thấy người nguyên thủy ngờ nghệch gọt cắt công cụ bằng đá, cũng vỗ tay tán thưởng người đầu tiên tìm ra lửa. Con người không ngừng tiến hóa, từ thời kỳ đồ đá đến đồ đồng, rồi đồ sắt, có cách mạng công nghiệp, sau đó là những thay đổi quan trọng do sự phát triển khoa học kỹ thuật mang đến, cho đến ngày nay, dưới sự can thiệp của con người, Trái Đất đã bước vào thời đại khoa học công nghệ, có thể trong tương lai sẽ còn bước vào cả vũ trụ.
Lịch sử tiến hóa của Trái Đất đến đây
là kết thúc. Nhưng cuối cùng, như thể cố ý vậy, trước mặt mọi người xuất hiện
hai hành tinh hoàn toàn khác nhau, một là hành tinh xanh tươi, non trẻ nhưng
xinh đẹp mười nghìn năm trước, còn lại là địa cầu chịu đủ mọi tàn phá hiện tại.
Người lớn nhìn thấy hình ảnh đó thì lặng im, còn các bé lại ngây thơ hỏi người
lớn.
“Ba ơi, tại sao sau khi con người xuất
hiện, Trái Đất trông lại càng xấu đi vậy?”.
Ba bé không biết phải trả lời thế
nào, chẳng hiểu sao ông thấy xấu hổ vô cùng.
“Khi em lớn lên, hãy trồng nhiều cây
hơn, bảo vệ môi trường hơn, nó sẽ dần đẹp trở lại thôi”. Một giọng nói trầm ấm
lại dịu dàng cất lên, như vang vọng trong lòng mỗi người ở đây.
Bé con nghiêm túc gật đầu: “Dạ!”.
Ba của bé nở nụ cười, xoa đầu con
mình: “Vậy hôm nay về rồi ngày mai chúng ta sẽ trồng cây nhé?”.
“Dạ! Con sẽ trồng thật nhiều cây và sẽ
không bao giờ xả rác nữa”.
Thế là mọi người trong hội trường
nghe được đoạn đối thoại đều mỉm cười. Bỗng cả hội trường Trái Đất sáng lên, mọi
người ngồi bên trong đều có phần thảng thốt, như vừa trải qua một giấc mộng dài
vậy. Họ tự mình trải nghiệm sự ra đời và trưởng thành của Trái Đất, để rồi nhận
ra sự nhỏ bé và ích kỷ của chính mình. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Hà… Sau này có con, nhất định phải dẫn
nó đến đây xem”. Một cậu thanh niên lên tiếng khi rời khỏi hội trường, một
thanh niên khác bên cạnh cậu ta cũng gật đầu đồng ý.
Hầu hết vẻ mặt của các du khách lúc
ra khỏi hội trường Trái Đất đều là rung động và trầm tư. Trần Quang và Trần Nhạc
Nhạc đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trần Nhạc Nhạc hiện giờ cũng giống Trần
Quang, gần như từ bỏ suy đoán và hoài nghi với công viên giải trí này. Như Trần
Quang đã nói vậy, dù có lợi hại ra sao thì đây chỉ là công viên giải trí mà
thôi. Bây giờ, cả hai đã cực kỳ yêu thích khu vui chơi này, thậm chí không kìm
được muốn cảm ơn người đã xây nên nó.
“Hửm? Hai người đang nghĩ gì vậy?”.
Sắc mặt Trần Nhạc Nhạc có phần phức tạp
nhìn Du Nhạc Nguyên, sau đó bỗng mỉm cười: “Tôi nghĩ rằng công viên giải trí
này cực kỳ tuyệt vời! Tuy mới chỉ đi hai khu nhưng thật sự rất tuyệt, tôi thích
lắm”.
Du Nhạc Nguyên nhìn Trần Nhạc Nhạc, từ
góc độ của y, có thể nhìn thấy cảm xúc hiện tại của Trần Nhạc Nhạc có màu cam,
là màu tượng trưng cho vui vẻ. Trần Nhạc Nhạc đang nói thật lòng, Du Nhạc
Nguyên nhìn cô, tim hơi lay động.
“Tại sao?”.
Trần Nhạc Nhạc sửng sốt.
“Tại sao lại thích công viên giải trí
này? Vì vui sao?”, Du Nhạc Nguyên không rõ, niềm vui rẻ vậy sao?
Trần Nhạc Nhạc cười: “Chỉ vì vui
thôi. Vui ngoài sức tưởng tượng. Ở đây, tôi có thể quên đi tất cả chuyện buồn.
Nếu không vì vé vào cửa quá mắc thì tôi đã định mỗi tháng tới chơi một lần rồi
đó”.
Du Nhạc Nguyên không nói gì. Thì ra
có thể quên đi hết thảy chuyện buồn là sẽ vui sao? Y trầm ngâm, thầm thấy nếu y
có thể quên đi tên ngu ngốc kia, rồi âm mưu của Mạo Điệt, có lẽ y cũng sẽ rất
vui vẻ.
“Cô nói phải”.
Trần Quang ở bên cạnh tặc lưỡi một tiếng:
“Đi thôi, không thì trễ giờ đấy, đến khu Thế giới nước nào. Nghe nói ở đó khắp
nơi đều là nước, phương tiện đi lại toàn phao bơi và thuyền nhỏ. Nhưng mà bây
giờ đang là mùa đông, làm sao xuống nước đây?”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Du Nhạc Nguyên trả lời với vẻ bí hiểm:
“Đến đó là biết thôi”.
Trần Quang nheo mắt, hoài nghi sâu sắc
người này nhất định đã biết cái gì đó! Sau khi đi qua phố vũ trụ, mua vài món đồ
lưu niệm công nghệ đen vô cùng thần kỳ, rồi tiến đến lối vào khu Thế giới nước,
cả hai tức khắc há hốc mồm.
“Trời ạ! Đây là gì vậy?!”.
********************
Chương 25:
Trần Quang khiếp sợ nhìn bức tường
kính cao ngất, khu Thế giới nước này cao hơn các khu khác ít nhất phải hai mét!
Nhân viên đứng ở lối vào khu Thế giới
nước tươi cười đáp: “Như ngài đã thấy, đây là tường nước của Thế giới nước, bên
trong là một thế giới nước thật sự. Có điều, trước khi vào, ngài phải đến khu
thay đồ để mặc quần áo chống thấm hoặc đồ bơi, cũng không cần phải lo về vấn đề
thời tiết, toàn bộ nước bên trong đều là nước ấm”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trần Quang hít sâu một hơi, cả một
khu vực toàn nước ấm! Mạnh tay dữ! Đúng là giàu có!
Nguyên đại thần đứng cạnh hắn ta tỏ vẻ,
chỉ cần khống chế một chút là được, không hề tốn bao nhiêu công sức, ngay cả nước
cũng miễn phí đó. ^_^
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc đi thay
đồ trong sự thán phục rồi tiến vào Thế giới nước.
Cảm giác ở dưới nước hoàn toàn khác với
khi trên cạn, điều cơ bản nhất là đi bộ bình thường nay đã biến thành bơi lội.
Đồ không thấm nước của thời đại này khá tân tiến, ít nhất sau khi mặc vào có thể
đảm bảo vùng dưới cổ hoàn toàn không bị ướt tí nào. Tuy nom hơi tròn nhưng
trong tiết trời mùa đông thế này, đa phần mọi người đều chọn đồ chống thấm nước
thay vì đồ bơi.
“Oa, nơi này như một vùng biển nông vậy”,
Trần Nhạc Nhạc không khỏi xuýt xoa tán thưởng. Trần Quang bên cạnh gật đầu tán
thành, bổ sung: “Cũng rất giống một thành phố trên nước”.
Đúng vậy, thế giới không thể chỉ có
nước và các thiết bị, phương tiện giải trí được, phải có mấy gian hàng bán đồ
ăn vặt, thậm chí là đồ lưu niệm. Những gian hàng này ở các khu khác đều ở trên
đất bằng, vào Thế giới nước thì dứt khoát bán trên những chiếc thuyền gỗ cỡ vừa
tinh xảo. Cứ như thế, nơi này hiển nhiên biến thành một thành phố trên nước.
“Ha ha ha ha! Mẹ ơi, mẹ ơi! Con muốn
ăn kẹo nước đường đó!”. Rất nhiều bé con đang xúm quanh một gian hàng hình con
cá to không chịu đi, nhất quyết đòi mua kẹo nước đường.
Trần Nhạc Nhạc hơi tò mò: “Kẹo nước
đường là gì? Sao đó giờ tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?”.
Trần Quang nghe thế, lập tức tiến
lên: “Hai người chờ chút, để tôi mua một gói về!”. Nếu đã quyết định theo đuổi
mĩ nữ thì tất nhiên phải xông xáo một tí. Trần Nhạc Nhạc thấy vậy, khóe môi
không khỏi nhếch lên, gật đầu: “Được, đợi anh đấy”.
Sau khi Trần Quang rời khỏi, Du Nhạc Nguyên
đang ngồi trên ngai vàng nổi trên mặt nước do mình biến ra bỗng quay sang Trần
Nhạc Nhạc: “Cô thích cậu ta à?”.
Vẻ mặt Trần Nhạc Nhạc thoáng chốc cứng
đờ: “Không có, không có, không có, anh nhìn đâu ra thế?”.
Du Nhạc Nguyên cảm thấy dáng vẻ này của
Trần Nhạc Nhạc rất thú vị, liền bổ sung một câu: “Cậu ta cũng thích cô. Ít nhất
thì hiện tại hai người đều có ý với đối phương”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Sắc mặt Trần Nhạc Nhạc bấy giờ không
còn căng thẳng nữa mà đỏ rần: “Anh đừng nói bừa, bọn tôi vừa mới quen thôi!”.
Du Nhạc Nguyên mỉm cười: “Sau khi hai
người thành người yêu rồi thì nhớ tới đây chơi nhiều hơn nhé. Dẫu sao, Sơn Hải
cũng là bà mối mà, đúng không?”.
Lúc này, Trần Nhạc Nhạc bỗng thấy nam
thần trước mắt chẳng còn tí bộ dáng của nam thần nữa, sắc mặt lạnh nhạt chỉ phụ
trách “cun” ngầu đâu! Đừng hỏi mấy câu làm người ta cứng lưỡi vậy được không?!
Nhưng mà… hai người họ thật sự đều kết nhau sao? Trần Nhạc Nhạc kìm nén một hồi,
cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Làm sao anh nhìn ra bọn tôi, ừm, đều…”.
Du Nhạc Nguyên bỗng bật cười: “Tôi biết
xem tướng, cả hai là duyên trời tác hợp”.
Trần Nhạc Nhạc bĩu môi: “Nam thần, đừng
nói lung tung chứ. Mấy vụ tướng mạo này sao mà chính xác được”.
Du Nhạc Nguyên nhướng mày: “Sao lại
không chính xác? Theo tôi, tướng mạo là thứ vô cùng chuẩn xác. Đương nhiên, nếu
cô động dao kéo trên mặt thì khó nói. Thay đổi ngoại hình chẳng khác nào thay đổi
vận mệnh của bản thân, cái gì mà nghịch thiên đổi mệnh chứ, đúng là chán sống”.
Trần Nhạc Nhạc thấy Du Nhạc Nguyên nói
nghiêm túc như thế, vậy mà lại hơi tin lời y một chút. Đúng lúc này, Trần Quang
cầm một gói kẹo nước đường đã lội về, “Nhiều người mua thật, vất vả lắm mới
chen vào được. Nhưng mà trông đẹp thật đấy”.
Trần Quang mở gói kẹo trong tay ra,
ra dấu bảo Trần Nhạc Nhạc và Du Nhạc Nguyên ăn thử. Du Nhạc Nguyên vừa nhìn là
biết ngay, đây là món do Tuyết Nữ và lão Bồ làm ra. Chỉ đơn giản là một lớp
băng mỏng bọc lấy nước nho bên trong mà thôi, nom khá đẹp, ăn hết thì chính là
nước nho ướp lạnh.
“Oa, vị nho. Lạnh lạnh, mát mát ngon
quá”, hai mắt Trần Nhạc Nhạc sáng lên. Trần Quang lấy một viên bỏ vào miệng,
cũng lập tức vui hẳn: “Đúng là không tệ nhưng hơi đắt. Chỉ một gói nhỏ không đến
hai mươi viên mà những hai mươi tệ”.
(20 tệ ≈ 70
nghìn đồng)
Trần Nhạc Nhạc liếc mắt: “Bây giờ ăn
gì mà không đắt? Nếu đây thật sự là nước ép nho tự nhiên thì tôi sẽ mua mỗi
ngày luôn”.
Trần Quang mỉm cười: “Sau này nếu biết
chỗ nào bán, tôi sẽ nói với cô”.
Trần Nhạc Nhạc nghe vậy thì môi lại
cong lên, Du Nhạc Nguyên nhìn mà khóe môi khẽ giật.
“Đi một đoạn nữa chính là bãi biển và
nơi săn tìm kho báu dưới đáy biển. Hai người có chơi không?”.
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc nghe y
nói thì quay đầu: “Anh không đi à?”.
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Không, chỗ
này không tệ, tôi muốn thả mình ở đây một lúc. Dù sao, với hai người thì tôi
cũng là bóng đèn sáng chói dư thừa mà”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc bỗng chốc
cứng họng. Nhạy bén nhận ra bầu không khí hơi nhạt nhẽo, Trần Quang mau chóng lấy
di động được bọc lớp chống thấm nước ra: “Nào nào, anh bạn trông đàng hoàng lại
đẹp trai thế này, tôi thấy anh nhất định là một nhân vật bất phàm, chúng ta kết
bạn đi, lưu số điện thoại để sau này còn liên lạc. Không phải tôi thổi phồng
đâu, nhưng tôi là bác sĩ mổ chính ưu tú của bệnh viện số 1 ở Hải thị đó, sau
này nếu người nhà có bị nhức đầu hay sốt gì thì cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ
giúp!”.
Du Nhạc Nguyên hơi buồn cười nhìn
gương mặt hồng hào tươi tắn của Trần Quang nhưng những cảm xúc mà y cảm nhận được
lúc này rất thật và vô cùng vui vẻ, khiến tâm trạng y cũng tốt theo. Bạn sao?
Làm bạn với con người bình thường, hẳn cũng sẽ rất thú vị. “Tôi tên Du Nhạc
Nguyên. Sau này nếu hai người thật sự thành người một nhà, tôi sẽ nói nhân viên
bán vé cho cả hai với giá của cún độc thân”.
Tay cầm điện thoại của Trần Quang khựng
lại, sắc mặt hắn ta nháy mắt trở nên cực kỳ rối rắm. Hắn ta cảm thấy câu vừa rồi
có ít nhất ba chỗ để bắt bẻ nhưng đối mặt với người trông sang chảnh, “cun” ngầu
như nam thần, hắn ta lại không dám bới móc. “Trần Quang, tôi tên Trần Quang”.
Lúc này Trần Nhạc Nhạc cũng đến gần:
“Tôi tên Trần Nhạc Nhạc, anh là nhân viên của công viên giải trí này sao?”.
Du Nhạc Nguyên khẽ cười: “Nhân viên
thì không thể bảo nhân viên khác giảm giá cho hai người đâu”.
Ngay tức khắc, sắc mặt của Trần Quang
và Trần Nhạc Nhạc trở nên khá kích động. Dù hai người từng phỏng đoán rằng nam
thần có thể là người của công viên nhưng không hề ngờ tới mình lại thật sự đã đi
chơi với ông chủ của công viên giải trí như vậy!
Mặt mày Trần Nhạc Nhạc đỏ bừng vì phấn
khích: “Trời ạ, anh là ông chủ của nơi này?! Anh, anh thật, thật…!”.
Du Nhạc Nguyên mỉm cười nhìn cô: “Thật
gì?”.
“Thật quá lợi hại! Chắc chắn phải có
nhiều công nghệ cao lắm nhỉ?! Nhiều loại kỹ thuật mà chúng tôi không thể tiếp
xúc đúng không? Chúa ơi, công nghệ lợi hại như vậy nhưng anh không mang đi tham
gia nghiên cứu khoa học, mà lại mở công viên giải trí, anh thật sự đã mang đến
hạnh phúc cho cả nhân loại đó!”.
Nguyên đại thần lần nữa thật lòng mỉm
cười: “Cô làm bên khoa học kỹ thuật?”.
Trần Nhạc Nhạc gật đầu: “Phải, tôi là
kỹ sư thiết kế thực tế ảo”. *
* Không chắc lắm,
[设计虚拟影像]
Du Nhạc Nguyên gật đầu: “Vậy cố lên
nhé. À, nếu đã là bạn thì hai người hãy đến đây chơi nhiều hơn nhé, nếu có đề
nghị hay ý kiến gì cũng có thể nói thẳng với tôi”.
Nói rồi, Du Nhạc Nguyên liền điều khiển
chiếc thuyền ngai vàng của mình trôi đi, để lại Trần Nhạc Nhạc và Trần Quang
khiếp sợ nhìn nhau.
“Vận may hôm nay đúng là…”, Trần Nhạc
Nhạc thì thào. Trần Quang bên cạnh cũng gật đầu: “Hôm nay chắc chắn là ngày may
mắn nhất của tôi”. Tuy là ngày lễ Độc thân nhưng lại đụng trúng cô nàng muốn
theo đuổi, còn gặp được boss lớn của công viên giải trí nữa, may mắn đến nghịch
lý luôn ấy. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
Hai người liếc nhau rồi bật cười, sau
đó Trần Quang bỗng nói: “Vậy cô là người ở đâu? Sau bữa nay có thể mời cô ăn bữa
cơm không?”.
Trần Nhạc Nhạc đỏ mặt: “Hả, à được chứ,
tôi là người Hải thị”.
Trần Quang mừng rỡ: “Tôi cũng ở Hải
thị này! Tôi làm ở bệnh viện số 1!”.
Trần Nhạc Nhạc cũng cười: “Công ty bọn
tôi ngay bên cạnh đó, công ty công nghệ Vinh Quang”.
Giờ phút này, nếu Nguyên đại thần
chưa rời đi thì chắc chắn sẽ chói mù mắt vì đống bong bóng màu hường tỏa quanh
hai người này.
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc vui vẻ
bơi lội, tìm kho báu ở Thế giới nước. Du Nhạc Nguyên lại trôi nổi trên nước
không đích đến nhưng tâm trạng của y đang rất tốt, vì giờ phút này, y cảm nhận
được mỗi một ngóc ngách trong công viên giải trí đều tràn ngập những cảm xúc
khiến người ta thấy vui vẻ — dù là hưng phấn, vui sướng, kích động, thậm chí là
hoảng sợ cũng mang theo niềm vui, những thói hư tật xấu của nhân loại ở đây dường
như đã giảm xuống mức tối thiểu. Mà đồng thời, khi những cảm xúc này tỏa ra đều
được Du Nhạc Nguyên nhẹ nhàng tập hợp lại, nhìn linh cầu lấp lánh màu sắc trong
tay, Du Nhạc Nguyên cười nghiêng ngả, thứ này có lẽ có thể trị được bệnh trầm cảm
mấy trăm năm đấy.
Sau khi ngả nghiêng vài cái, Du Nhạc
Nguyên nhẹ nhàng ném quả cầu lấp lánh xuống. Quả cầu nọ không rơi xuống nước,
trái lại, ở nơi mà mọi người không thấy được, bay thẳng về phía trung tâm,
nhanh chóng biến mất dưới lòng đất của lâu đài băng.
Bấy giờ, Ban đã trở lại bình thường. Hơn nữa, sau khi thư ký Thục vừa rén vừa giải thích những thay đổi của thế giới hiện tại cho hắn, Binh thần dường như càng trở nên điềm tĩnh. Nhưng thư ký Thục biết chắc đây chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Hôm qua, một ngày trước khi khai trương, vị này suýt nữa đã lừa anh phá bỏ cấm chế, anh mém bị vị đại thần này bóp cổ chết tươi đó! Nếu không nhờ lão đại đến kịp, anh thật sự đã phải nói lời cuối ở đây rồi. Thế nhưng, vì sơ sẩy của anh, lão đại phạt anh ở đây canh đại ma vương. Hai ngày nay, thư ký Thục đều chìm trong cơn kinh hãi tột độ. Đúng lúc này, từ phía trên bỗng rơi xuống một quả cầu nhỏ lấp lánh ánh sáng, thư ký Thục hoảng sợ, nhìn quả cầu nọ biến mất ở đỉnh đầu Ban.
“Hả!”. Đó là gì vậy? Ai làm thế? Có
thứ gì hay ai muốn thông đồng với đại ma vương để thả hắn ra sao?
Thư ký Thục lại bắt đầu run lẩy bẩy. Cũng hết cách, nhát gan là bản tính trời sinh của bộ tộc nhà họ rồi. Đại ma vương sau khi tiếp nhận quả cầu cũng không có biến hóa gì đặc biệt, thư ký Thục không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đại ma vương bỗng ngẩng đầu cười khẩy: “Chẳng qua chỉ là một góc của thế gian thôi, vui sướng ở đây, sao có thể che lấp được khổ cực trần gian? Vẫn nên diệt thế thôi”.
Thư ký Thục run rẩy, lại sao nữa đây.
Mà Du Nhạc Nguyên đang trôi trên nước
lúc này bỗng không vui mở mắt ra, tất nhiên y biết câu đó Ban đang nói với
mình. Không khỏi cười nhạt một tiếng, nhiều cảm xúc vui sướng như vậy mà vẫn
không thể trị hết chứng trầm cảm của tên này, đúng là tên cứng đầu vạn năm! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Cùng lúc đó, phía trước y bỗng truyền
đến tiếng khắc khẩu. Du Nhạc Nguyên nhìn kỹ thì thấy hai nhóc con đang đánh
nhau chỉ vì tranh giành một kho báu vỏ sò nhỏ, người lớn hai bên đều thấy con
mình có lý, cũng ồn ào tranh cãi theo. Cảm xúc lúc này thoáng chốc trở nên tràn
ngập ác ý.
“… Thật xấu xí”.
Du Nhạc Nguyên lạnh lùng nhìn cảnh
phía trước, bỗng cảm thấy những gì Ban nói cũng hơi có lý. Ích kỷ là bản tính của
nhân loại, dường như ở đâu cũng không sửa được. Du Nhạc Nguyên không nhìn nhiều,
cho trôi về phía lối ra. Chẳng qua chỉ là nơi để thu thập niềm vui và sinh linh
khí mà thôi, nhòm cái là được. Sau đó dù có mấy vị khách khuyên người lớn và trẻ
con hai nhà, hai bên cũng xin lỗi nhau rồi tiếp tục vui vẻ chơi đùa nhưng Du Nhạc
Nguyên đã chẳng muốn xem nữa.
Du Nhạc Nguyên cứ thế đi tới phố ẩm
thực. Nói thật, lễ hội ẩm thực vẫn chưa sắp xếp xong. Đa số các món hiện giờ
toàn là đồ ăn thông thường từ Nam chí Bắc mà thôi, chỉ có mười gian hàng là thật
sự có chỗ đặc sắc, mà các du khách đều là người am hiểu, biết chỗ nào ngon nên
có rất nhiều người tụ tập quanh mười gian hàng này. Trong đó có quầy nước trái
cây đặc sản do lão Bồ mở, nghe nói Tuyết Nữ là đối tác của lão. Đây là cách kiếm
tiền do nhân viên của mình nghĩ ra, là ông chủ lớn của công viên giải trí này,
y không thể hà khắc quá đúng không. Hơn nữa, Tống Kha còn đang làm không công
cho y, Tuyết Nữ ắt hẳn nghĩ mình phải nuôi chồng nên mới nỗ lực kiếm tiền như vậy.
Chậc, yêu ma cũng chẳng dễ dàng gì.
Ngoài quầy nước trái cây đặc sản, còn
có một quầy thịt nướng tà ác, nướng nào là tai, tim, gan, ngón tay. Phải, là một
quầy nướng “thịt người”. Tuy rất nhiều khách tỏ vẻ ghét bỏ lúc đi ngang qua
nhưng càng có nhiều người lại không kìm được mà tiến tới ăn thử. Nguyên đại thần
tỏ ý chán ghét, người thì có gì ngon, cần gì nóng ruột vậy.
Kế đó là quán hải sản tươi sống do lão
Chương và lão Đới hợp tác mở. Hải sản ở đây không chỉ thật sự tươi, mà độ tươi
còn cực tốt, hơn nữa, đầu bếp toàn là đầu bếp năm sao đã chết được bọn họ túm tới,
mùi vị phải nói là tuyệt hảo. Ông chủ Du dạo một vòng rồi ôm đi một túi mực nướng.
Còn có hai quán ăn làm theo chủ đề khu Thần thoại và khu Tương lai giả tưởng. Một
quán tên là Tiên Nhân Ốc, do gia tộc hồ ly tinh mở, toàn bộ hồ ly đều biến
thành tiên nữ, tên các món ăn nghe cũng tràn ngập tiên khí — Bàn Đào Tây Vương
Mẫu, Ngọc Dịch Quỳnh Tương, Bích Ba Tiên Thảo [66], vân vân
và mây mây. Thật ra chỉ là đào tươi, rượu trái cây và rau xanh mà thôi. Nguyên
đại thần chẳng hiểu vì sao có vậy thôi mà cũng đắt khách, chắc là vì… nhiều mĩ
nữ? Trạm Bổ Sung Năng Lượng là tên của quán ăn có chủ đề khu Tương lai. Bên
trong toàn dịch dinh dưỡng các loại, nhân viên phục vụ đều là người máy. Còn có
cái gì mà vật chất mới của vũ trụ, lung ta lung tung, nhưng cũng đông khách.
[66] vương mẫu
bàn đào [王母蟠桃]:
đào tiên của Tây Vương Mẫu gọi là Bàn Đào, được trồng ở vườn đào trên núi Côn
Luân, có công hiệu trường sinh bất lão.
Gốc là quỳnh
tương ngọc dịch [琼浆玉液]: một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ chất nước được chế thành
từ mĩ ngọc. Trong thần thoại Trung Quốc, uống nó có thể thành tiên. Cũng để ẩn
dụ cho rượu ngon.
Bích ba tiên thảo [碧波仙草]: bích ba là sóng biếc, tiên thảo là cỏ tiên, dịch sát ra là cỏ xanh :v
(¯﹃¯)
Du Nhạc Nguyên dạo một vòng, thấy mọi
người ăn uống vui vẻ cũng mỉm cười rời đi. Sau đó là khu Trò chơi hiện đại. Du
Nhạc Nguyên dùng thần thức [67] quét quanh, phát hiện
khách ở đây ít hơn ba khu kia không ít, nhưng vì trang thiết bị đều tiên tiến số
một, số hai nên cũng có nhiều khách đến chơi, nhưng điểm đặc sắc thì không nhiều
lắm. Quả nhiên mấy tên người thường này vẫn không chơi lại đám yêu ma, ha ha,
không biết sau này họ sẽ dùng cách gì để hút khách đây? Nghĩ vậy, Du Nhạc
Nguyên bỗng nở một nụ cười khó hiểu. Có điều, bất kể bốn khu xung quanh làm gì
thì nơi hấp dẫn nhất cả công viên giải trí này vẫn là khu trung tâm của y.
[67] Thần thức:
trong Phật học, thần thức là chỉ linh hồn khi không còn trong thân xác nữa, nói
lên sự linh hoạt, màu nhiệm khó mà bàn luận của linh hồn, vì nó vượt ngoài cái
thấy bình thường của người đời.
Tiến tới trước lối vào chỉ nhìn thoáng
qua là có thể thấy được lâu đài băng tuyết tráng lệ kia, Nguyên đại thần hơi buồn
rầu phát hiện, ở đây quá đông khách, dùng cách bình thường thì không vào được.
Các du khách đều là người có mắt
nhìn. Đừng nói là từ cái nhìn đầu tiên đã khiến các du khách vào chơi khiếp sợ,
kể cả đi một vòng từ khu Thần thoại, kinh ngạc suốt đường đi, rồi đến trước tòa
thành băng tuyết này, các du khách vẫn thấy chấn động một lần nữa.
Mọi người đều đang xếp hàng để vào
trong. Nhưng hầu hết đang điên cuồng chụp bên ngoài tòa lâu đài, còn có nhiều
du khách cất tiếng thán phục, có lẽ đây là lâu đài băng tuyết lớn nhất thế giới.
Các du khách xung quanh gật gù tán thành. Chỉ tòa thành này thôi cũng đủ thấy
công viên giải trí Sơn Hải tuyệt vời thế nào rồi. Mà bên trong tòa lâu đài càng
giống như một thế giới khác vậy.
Du Nhạc Nguyên xếp hàng một lúc, cuối
cùng cũng vào trong tòa thành. Kể cả khi có thêm nhiều khách đến, dựng nên khu
mới thì tòa thành này vẫn là nơi lớn nhất, tương đương với tổng diện tích bốn
khu khác của công viên cộng lại, vì thế lâu đài băng tuyết siêu to này có sức
chứa những mười nghìn người tự do hoạt động. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Sau khi mọi người bước chân vào
trong, điều đầu tiên cảm nhận được chính là hoa tuyết bay phất phơ khắp trời và
khung cảnh bạc trắng trước mắt.
“Chúa ơi! Trong, trong này…”.
“Oa! Thế giới băng tuyết này!”.
“A a a a a!! Bà con cô bác đang xem trực tiếp ơi! Mọi người thấy cảnh tượng này có bị chói, mù, mắt không?! Mà dù các bạn có lóa mắt hay không thì nói chung là tui đui mù rồi!! Ban đầu tui có nói, lâu đài băng này nói không chừng sẽ được làm rất bạo tay, giờ nhìn xem, tui đoán không sai! Đờ mờ, đây đúng là một xứ sở băng tuyết!”. Cậu chủ blog gặp phải ở khu Tương lai giả tưởng lúc trước cũng đã đến tòa thành này, cậu ta đang phát trực tiếp cho các khán giả trong kênh live stream với vẻ vô cùng khoa trương nhưng chẳng bao lâu cậu ta đã không thể không tắt di động: “Ài, nói thật, không phải tui không muốn tiếp tục phát trực tiếp cho mọi người nhưng nơi này thật sự đã quá đi mất! Tui thấy có nhiều người đang xây nhà tuyết [68] rồi! Có cả người tuyết khổng lồ và cầu trượt băng nữa! Không được, tui thiệt sự không kìm được nữa, tui cũng phải đi chơi, a a a, có trăm người bên đó đã bắt đầu trận ném tuyết rồi kìa!!”.
[68] Nhà tuyết [雪屋] hay còn được gọi là lều tuyết, nơi để trú thân được xây bằng các tảng tuyết của người Inuit và Eskimo; dùng tuyết là vì tuyết là chất cách nhiệt, bên trong lều sẽ ấm hơn nhiệt độ bên ngoài.
Cầu trượt
băng
“Vậy để tui tổng kết một chút về hành
trình đến công viên giải trí lần này hen. Tuy một chàng cún độc thân như tui cực
kỳ căm ghét sự phân biệt đối xử của Sơn Hải với các cô cậu cún ế lâu năm chúng
ta, nhưng mà! Sau ngày hôm nay, tui đây sẽ không ngần ngại trở thành một fan
trung thành của công viên giải trí Sơn Hải!! Bất kể là khu Thần thoại Hoa Quốc
hay Tương lai giả tưởng, khu Thế giới nước, lâu đài băng tuyết, những trang thiết
bị mà tui được thấy hôm nay hoàn toàn có thể xem là độc nhất vô nhị trên thế giới!!
Nhớ lại hồi còn bé, mỗi lần thấy quảng cáo về công viên Disney là tui lại không
khỏi thầm nghĩ, tại sao Hoa Quốc chúng ta không có công viên giải trí như vậy?
Mà sau này khi lớn rồi, tui đến công viên Disney chơi, sự bất đồng ngôn ngữ và
ánh mắt chán ghét của người ta khi mình hỏi thăm khiến tui vô cùng rầu rĩ, tại
sao Hoa Quốc chúng ta lại không có một công viên giải trí hạng nhất nhì như vậy
chứ?! Thế thì có thể để mấy người nước ngoài ồ ạt chen nhau đến công viên của
chúng ta chơi rồi bị ngôn ngữ của chúng ta tàn phá”.
Tống Trạch Trạch nói đến đây thì sắc
mặt bỗng trở nên hơi nghiêm lại: “Sở dĩ chủ blog mở kênh live stream này, trừ
lý do muốn chơi tất cả trò chơi trên thế giới thì càng muốn tìm được một công
viên giải trí có một không hai, có thể lấy làm tự hào với thế giới trên chính
quê hương của chúng ta. Mặc dù lúc mới bắt đầu làm live stream, tui cảm thấy
đây có lẽ là một bộ phim nhiều tập kéo dài cả đời, có khi bảy, tám chục tuổi,
không chơi nổi nữa vẫn khó mà tìm được. Thế nhưng, thế nhưng!”. Tống Trạch Trạch
đột nhiên bật khóc: “Nhưng hôm nay lại bất ngờ tìm được rồi! Các anh em nhất định
không hiểu được tâm trạng xúc động phát khóc của tui đâu! Tuy chỉ là một công
viên giải trí nhưng là niềm tự hào của tui đấy! Tui kiêu ngạo vì nó! Chúng ta
cũng có một công viên mang nét đặc sắc của dân tộc, còn có thể tự hào với thế
giới! Không cần phải hâm mộ người nước ngoài, không cần phải xoắn xuýt vì giấy
tờ thị thực và lộ trình đi nữa! Mai sau sẽ là họ hâm mộ chúng ta!! Sau khi nhìn
thấy công viên giải trí này, tui thấy đời mình không còn gì nuối tiếc nữa”.
Tống Trạch Trạch giơ tay quẹt đi nước
mắt trên mặt, nở nụ cười mãn nguyện cực kỳ xán lạn với mọi người rồi tắt máy,
lao vào trời băng đất tuyết. Mà lúc này, rất nhiều thanh niên xem trực tiếp qua
máy tính hoặc di động đều thấy mắt mình ươn ướt. Với thế hệ này, sự xuất hiện của
công viên giải trí Sơn Hải thật sự đã hoàn thành ước mơ từ thời thơ ấu của họ,
khi họ cho rằng đó là điều không thể. Cảm xúc chất chứa kỳ vọng, kiêu ngạo, mãn
nguyện này là điều mà bọn nhóc nhỏ tuổi chưa thể hiểu, mà thế hệ trước cũng
không thể lý giải được. Dù trong nước cũng có công viên Disney nhưng chung quy
vẫn là thứ của người ta, họ vui vẻ, đồng thời cũng thấy tiếc nuối. Còn bây giờ,
công viên giải trí với chủ đề riêng này có lẽ chính là món quà tốt đẹp nhất đối
với thời đại của họ. (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
“Mai tôi muốn tới công viên Sơn Hải
chơi!! Ai đi không!!”.
“Có mị!”.
“Tui cũng đi! Đi chung đi!”.
“Móa nó, mai tôi có ca trực, muốn xin
nghỉ quá a a a!”.
“Để tôi yên đi, vợ đang mang thai còn
đòi đi chơi, tôi đang xem xem con quan trọng hay là công viên giải trí quan trọng
hơn!”.
“Ba mẹ tui cũng muốn đi… Đau lòng
quá, bảo tui trông nhà, tui còn phải chờ một ngày nữa!!”.
Bất kể cư dân mạng điên cuồng ra sao
vì công viên giải trí Sơn Hải, Du Nhạc Nguyên hiện giờ đang đứng trong thế giới
băng tuyết, cảm nhận những cảm xúc bất chợt dâng trào mãnh liệt, chẳng hiểu sao
nơi tim hơi nong nóng. Cảm giác khó chịu lúc ở Thế giới nước khi nãy cũng dần
biến mất. Y hơi ngạc nhiên, không ngờ chỉ một công viên giải trí thôi mà lại có
thể khơi dậy biết bao niềm tự hào như vậy, sau đó cũng thấy hơi vui. Dù thế
nào, y và nhân loại trên mảnh đất này đều là người cùng một nước, tất cũng sẽ
thấy hạnh phúc.
“Thế nào?”, Du Nhạc Nguyên bình thản
nói.
Lúc lâu sau, sau lưng y mới vang lên
một giọng nói lạnh nhạt: “… Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà thôi”.
Du Nhạc Nguyên bỗng cười, xoay người
nói: “Chẳng ai hoàn hảo cả. Dù là thần, cũng có lúc sa vào con đường đất cũ kỹ
như Mạo Điệt, yêu cầu của cậu quá lớn”.
“…”.
“Sở dĩ con người tồn tại lâu đến vậy,
trừ những thói hư tật xấu thì suy cho cùng cũng có chỗ đáng khen. Ban, cùng tôi
ngắm nhìn thế giới này và con người ở đây đi”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
———————
Bonus thêm về lều tuyết:
Biểu đồ nhìn ngang, phần màu vàng là mặt đất
Cách xây lều
tuyết
Ngoài ra, để dễ mường tượng về khu lâu đài tuyết thì mọi người có thể tham khảo Lễ hội Băng đăng Quốc tế Cáp Nhĩ Tân, được tổ chức ở thành phố Cáp Nhĩ Tân thuộc tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc vào đầu tháng 1 hằng năm, mỗi năm mỗi khác, dưới hình tui không rõ là năm nào :v
****************
Quyển thứ hai: Cuộc sống thú cưng
Chương 26:
Cảnh sắc như một thế giới khác trong
lâu đài băng tuyết khiến toàn bộ khách vào chơi, nhất là bọn trẻ, trở nên vô
cùng hào hứng. Tuyết trong lâu đài vẫn luôn rơi, dày ít nhất cũng nửa mét. Có
vài bé con được ba cõng trên vai, trong khi mấy nhóc lớn hơn chút thì bơi bơi
trong tuyết, cũng có bé định lấy thật nhiều tuyết làm cho mình một nhà tuyết nhỏ,
trải nghiệm cảm giác trời băng đất tuyết thật sự. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Tóm lại, ngay khi bước vào đây, mọi
người gần như quên đi hết thảy, không lăn lộn hai, ba tiếng thì chắc chắn không
chịu đi. May mà chín giờ tối là Sơn Hải đóng cửa rồi. Khi màn đêm buông xuống,
những ngọn đèn đủ sắc màu trong công viên đều đồng loạt sáng lên, mà lâu đài
băng tuyết cũng được chiếu sáng như ban ngày nhờ vòng tròn ánh sáng trên đỉnh
lâu đài.
Tám giờ tối, mọi người trong công
viên giải trí nghe thấy tiếng thông báo của công viên.
【 Kính chào quý khách, công viên giải
trí Sơn Hải sẽ đóng cửa trong một tiếng nữa. Một tiếng cuối cùng, quý khách sẽ
được ngắm cực quang và mưa sao băng về đêm. Sau khi cực quang và mưa sao băng
mô phỏng kết thúc, quý phụ huynh vui lòng dắt các bé ra về an toàn. Bên ngoài
công viên giải trí có khách sạn đặc biệt huyện Hải Nguyên, quý khách cẩn thận
khi lái xe ban đêm nhé 】 .
“Ôi! Có cực quang nữa kìa!”.
“Mưa sao băng, mưa sao băng, mưa sao
băng!! Muốn xem quá!!”.
“Mau ra ngắm đi! Cảnh quan hiếm có
đó”.
Sau khi nghe thông báo, mọi người đều
nhanh chân bước ra khỏi khu mình đang chơi. Họ tập trung ở quảng trường trước
lâu đài băng. Khi khúc nhạc cổ phong du dương cất lên, bầu trời vốn tối đen bỗng
xuất hiện dãy cực quang xanh biếc uốn lượn như một dải lụa.
“Oa ——!!”.
“Mẹ ơi, nhìn kìa! Đẹp quá!”.
“Nhìn như bậc thang bắc lên trời vậy!”.
“Nó thay đổi liên tục kìa, đẹp quá
à”.
Cực quang liên tục thay đổi vị trí và màu sắc; trên bầu trời đêm, dãy cực quang tựa như bậc thang sáng rực lóa mắt, phối với nền nhạc du dương chậm rãi kia, dường như cả tâm hồn đều lắng lại. Dần dần, cực quang trên trời bắt đầu tan đi, lấm tấm những chấm sáng nhỏ xuất hiện trên bầu trời, mọi người vô thức bị ngôi sao sáng nhất thu hút, sau đó họ bỗng giật mình hô lên, nó thật sự đang rơi về phía họ.
“Sao băng kìa!!”.
Giống như một tín hiệu, các ngôi sao
khác trên bầu trời đêm bắt đầu trút xuống. Có bé con ngây ngô vươn tay muốn đón
lấy sao băng rơi xuống kia, người lớn thấy vậy thì không khỏi bật cười, sao mà
bắt được chứ? Kết quả, bọn trẻ lại mừng rỡ la lên.
“Oa! Ba ơi, nhìn kìa! Trong tay con
có ngôi sao băng này!”.
Ba bé vội cúi đầu xuống, phát hiện
trong tay con mình quả thật có một ngôi sao năm cánh màu vàng kim, tức thì nở nụ
cười: “Đó là sao may mắn, con may mắn đó”.
“Ha ha! Con có được ngôi sao may mắn!
Có được sao may mắn nè!”.
Ánh mắt hâm mộ của mấy đứa trẻ khác đều
đổ dồn tới, sau đó cũng có không ít bạn nhỏ nhận được ngôi sao nhỏ vàng kim.
【 Quý khách thân mến, quý vị có hài
lòng với hành trình hôm nay không? Công viên sẽ đóng cửa trong hai mươi phút nữa,
quý khách vui lòng trật tự tiến đến cổng ra, hoan nghênh lần sau lại đến 】 . (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên
và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Ha ha, lần sau tui chắc chắn sẽ quay
lại!”.
“Phải đó, phải đó, chơi vui thật. Tôi
mới chơi bốn trò à! Còn nhiều chỗ chưa chơi lắm!”.
“Ài, đúng rồi, may mà hôm nay tới
chơi, lần sau chắc phải cạp đất mấy tháng mới mua được vé vào cửa ấy”.
“Thì đó, đúng là vui thật, cực kỳ
siêu đáng giá. Nhưng chỉ một ngày thì lại không chơi hết. Không biết có vé hai
ngày không nhỉ? Hoặc vé giảm giá cũng được”.
“Ùi, đây là công viên giải trí không
nơi nào có đấy, không có vụ giảm giá đâu, thôi chờ xem quảng cáo có chương
trình gì không. Lễ Độc thân đã được giảm 50% rồi, vậy thì Ngày của Cha, Ngày của
Mẹ, Quốc tế Thiếu nhi nhất định cũng sẽ giảm giá”.
“Có lý, có lý. Không biết Giáng Sinh
với Halloween có giảm giá không ta?”.
“Đợi quảng cáo đi”.
Mọi người hào hứng thảo luận, ai nấy
đều mang vẻ thỏa mãn hoặc chưa đã ghiền, chậm rãi rời khỏi công viên giải trí. Có
gia đình không muốn chạy xe ban đêm nên tìm khách sạn ngủ lại. Do Nguyên đại thần
yêu cầu giá khách sạn không được quá mắc nên giá của các khách sạn này thống nhất
một trăm tệ một đêm, các du khách đều nói giá cả rất phải chăng. Cũng có người
về ngay trong đêm, dù sao cũng chưa đến chín giờ, lái xe chừng hai tiếng cũng vừa
kịp về đến nhà.
Hầu hết những người đến vào ngày đầu
tiên hôm nay đều là người dân sống gần đó. Suy cho cùng, đường xá xa xôi thế
này thì không thể đến vào sáng sớm được.
Chẳng qua, qua hành trình hôm nay, công
viên giải trí Sơn Hải đã hoàn toàn “phát sốt” trên Weibo và mạng xã hội. Những
người ban đầu tuyên bố trên Weibo rằng sau khi đi về sẽ xoi mói, bới móc, nay
toàn bộ đều sửa miệng, khen ngợi hết lời. Cũng có người “bóc phốt” nhưng vấn đề
lại khiến người đọc mỉm cười hiểu ý —
“Công viên giải trí Sơn Hải này cái
gì cũng tốt nhưng chỉ một ngày hoàn toàn không đủ thời gian chơi! Nếu được, tui
muốn ở lại đó chừng mười ngày nửa tháng luôn mới đã ghiền!”.
Trước
đó, công viên giải trí Sơn Hải không hề tung ra bất kỳ video hay hình ảnh nào
trong quảng cáo. Thế nhưng sau ngày khai trương, trên mạng đã tràn ngập những
hình ảnh mỗi một trò chơi và các điểm tham quan thú vị của nó, nhưng lịch sử tiến
hóa của Trái Đất và Đại chiến vũ trụ không cho phép chụp hình, quay phim nên
các cư dân mạng không thể thấy hết được. Mà mấy bức ảnh có phông nền nom như đã
được chỉnh sửa lại khiến trên mạng tràn ngập tiếng kêu la, mọi người đều chà
tay soàn soạt chuẩn bị đến công viên giải trí trải nghiệm một lần. Đúng lúc
này, mọi người phát hiện đoạn quảng cáo được phát trong giờ vàng của công viên
giải trí Sơn Hải có thay đổi! (Chỉ
đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những
nơi khác đều là tó reup)
【 Xin thông báo, Hoạt động trải nghiệm
đặc biệt ở khu trung tâm của công viên giải trí Sơn Hải: Thế giới băng tuyết sẽ
diễn ra trong vòng ba tháng. Ba tháng sau, lâu đài băng tuyết sẽ biến mất, mở
ra Hoạt động đặc biệt thứ hai: … chưa nghĩ ra. Hãy chú ý theo dõi nhé 】 .
Những người xem quảng cáo lúc đó đều
cười sặc sụa, Trần Quang và ba mẹ hắn ta chuyên môn ở nhà xem quảng cáo này. Dù
sao, sau khi đi chơi về, hắn ta đã báo cho ba mẹ một tin cực kỳ tốt: hắn ta
đang yêu.
Lúc ấy, mẹ của Trần Quang suýt nữa đã
làm vỡ chén dĩa, bà kinh ngạc: “Con tìm được bạn gái ở công viên giải trí thật
hả?”.
Trần Quang cười đến là vui vẻ: “Thật mà,
thật mà! Cô ấy tên Trần Nhạc Nhạc, cũng là người Hải thị như chúng ta, làm việc
ở công ty công nghệ Vinh Quang cách chúng ta không xa đó! Mẹ này, mẹ nói xem có
phải duyên phận không?”.
Mẹ Trần cười tươi như hoa: “Ôi, thế
thì tốt, thế thì tốt. Hai đứa lưu liên lạc của nhau chưa! Chừng nào gặp lại!”.
Trần Quang cười hì hì: “Con hẹn cổ cuối
tuần đi xem phim”.
Mẹ Trần vui mừng hết sức. Mà một bà mẹ
họ Trần khác cũng vui không kém, bà suýt nữa đã đi tạ ơn Bồ Tát rồi. Phải biết
là cô con gái nhà bà năm nay đã hai mươi tám, vậy mà vẫn chưa lấy chồng, đúng
là làm bà sốt ruột chẳng thể ngủ ngon. Kết quả, đi công viên giải trí chơi một chuyến
đã tìm được bạn trai rồi! Mẹ Trần tỏ vẻ: “Sau này hai đứa tới đó chơi cứ để mẹ
bao!”.
Trần Nhạc Nhạc không khỏi bật cười:
“Sao được chứ, bọn con có tiền mà”.
Tình huống này khiến hai nhà họ Trần
đều thành fan trung thành của Sơn Hải. Vì thế hai bên đều chờ xem quảng cáo, mẹ
Trần còn quyết định phải khen công viên một phen. Ai ngờ, quảng cáo chiếu rồi,
nhưng nội dung lại có hơi…
“Há há há há! Má ơi cười chết mất,
chưa nghĩ ra là sao trời? Chưa nghĩ ra thì phát quảng cáo làm gì! Nhưng lâu đài
băng tuyết to như vậy mà chỉ giữ ba tháng sao? Hầy, chừng nào rảnh phải làm
thêm chuyến nữa mới được”. Trần Quang lầm bầm một mình.
Cùng lúc đó, Trần Nhạc Nhạc cũng ngạc
nhiên nói với ba mẹ mình: “Ba, mẹ, hai người nhất định phải dành thời gian đến
đó một lần. Lâu đài băng tuyết đó thật sự rất xinh đẹp, tráng lệ. Chỉ giữ trong
ba tháng thôi cũng đã là thổ hào siêu cấp rồi, nhưng nhìn tác phong của vị đó
thì cũng có thể hiểu được”.
Trần Nhạc Nhạc tặc lưỡi hai tiếng. Đúng
là nam thần, bây giờ cư dân mạng cũng đang tìm kiếm y đến điên rồi. Kết quả, lại
không một ai điều tra ra được đó là ai! Nam thần có khác. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
“Nhưng mà, bây giờ con đã bắt đầu chờ
mong Hoạt động đặc biệt kỳ tới là gì rồi”. Trần Nhạc Nhạc chậc một tiếng: “Vẫn
nên tranh thủ để dành tiền trước đi thôi, mắc công đến lúc đó lại cháy túi”.
Sau khi xem quảng cáo, Trần Nhạc Nhạc
và rất nhiều người khác đều chờ mong chủ đề hoạt động tiếp theo của công viên
Sơn Hải trong quý tới. Dù sao mọi người đã trải nghiệm sự thần kỳ của Sơn Hải,
họ đều chắc chắn rằng hoạt động trải nghiệm đặc biệt kế tiếp của nó cũng sẽ rất
đặc sắc, hấp dẫn. Chỉ có điều, khác với niềm mong đợi của mọi người, boss lớn của
công viên giải trí có năng lực tổ chức hoạt động trải nghiệm đặc biệt kỳ kế, hiện
tại đang phải đau đầu với một chú chó bị tật tứ chi và một con mèo già bị phanh
bụng xẻ thịt.
Còn nhớ trong quá trình cải tạo công
viên giải trí hồi trước, lão Chương và lão Đới từng nói có vài con yêu quái mạnh
còn ở lì ở các góc trong công viên không? Hai con đang ở trước mặt Du Nhạc
Nguyên chính là một trong những quỷ yêu hùng mạnh, không chịu khuất phục chiếm
lĩnh vùng tây bắc của khu Thần thoại.
“Hai ngươi trông thảm như vậy, ta định
đưa đi đầu thai miễn phí, sao còn không vui?”, Nguyên đại thần khó chịu. Đã hòa
nhã nói chuyện gần cả tiếng đồng hồ nhưng hai tên chó, mèo thấp thoáng mùi quỷ
vương này làm sao cũng không chịu rời đi. Như thể định dành hết đời quỷ của
mình ở đây vậy. “Chậc, hai ngươi vừa không nói rõ lý do, vừa không chịu đầu
thai, vậy đừng trách ta dùng cách đặc thù đuổi các ngươi đi”.
Du Nhạc Nguyên lạnh nhạt: “Các ngươi
hẳn cũng biết rằng ta có khả năng đó”.
Nghe Du Nhạc Nguyên nói thế, con mèo
già và chú chó nhỏ nọ đều rụt người sợ hãi nhưng ánh mắt chúng vẫn vô cùng ngoan
cố. Du Nhạc Nguyên nhẹ nhàng bắn hai quả cầu ánh sáng nhỏ vào đầu chúng. Vết
thương của hai con vật dần bình phục, hơn nữa, còn có thể cất tiếng nói chuyện.
“Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi,
meo”. Con mèo già kia kêu một tiếng rồi trợn tròn mắt vì tiếng người phun ra từ
miệng mình: “Chuyện gì vậy, meo?!”.
“A, anh mèo, anh nói được rồi, gâu?”.
Chú chó nhỏ sửng sốt: “Em cũng nói được này, gâu”.
Khóe miệng Nguyên đại thần co rút.
Phép thuật của y có vấn đề sao, sao khẩu âm hai tên này còn nhiễm “tiếng địa
phương”?
“Được rồi, nếu đã nói chuyện được thì
nói ta nghe, tại sao đã như vầy mà vẫn khăng khăng ở lại?”. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot
Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Con mèo già kia nghe thế thì kêu to một
tiếng: “Kẻ sát nhân, meo!!”.
Chú chó nhỏ cũng sủa hai tiếng: “Ngược
đãi động vật, gâu gâu!!”.
*******************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét