Edit + Beta : Carly
Chương 16.
“Thử thách quỳ kiến” quy mô lớn này
trực tiếp khiến tập thể bộ lạc đều đi săn trễ, tộc trưởng nghe tin liền chạy tới
nghiêm khắc quở mắng người chịu trách nhiệm trực tiếp về việc này – Hard, hơn nữa
còn có xu thế nói mãi không dừng, các tiểu đội đi săn thấy vậy liền vội vàng rời
đi.
Đến sẩm tối, Hard ủ rũ trở về từ buổi
đi săn, thừa nhận với Tô Mặc rằng mình không thể hoàn thành hình phạt được, sau
khi Tô Mặc nhiều lần nói không sao cả, cậu hoàn toàn không để ý, sau đó Linarin
kéo lão về phòng xử lý.
Tô Mặc cho rằng chuyện này cứ vậy mà
dừng ở đây, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới hoạt động “quỳ kiến” này đã dấy
lên con sóng to lớn đến cỡ nào trong bộ lạc. Mấy ngày kế, nơi nơi đều có thể thấy
ba năm giống đực tụ lại quanh một hũ kiến – trước đó mới đi “thăm” ổ kiến xong,
chứ cứ quỳ rồi bắt thì rất tốn thời gian – khổ luyện kỹ năng “quỳ kiến”. Còn có
những giống đực trốn trong nhà vùi đầu luyện tập, lại càng không sao kể xiết.
Đối với các thanh niên giống đực có ý
theo đuổi Tô Mặc, việc có thể hoàn thành thử thách này có thể nói là cách tốt
nhất để được tiểu giống cái ưu ái. Còn với những giống đực không có nhu cầu
này, chỉ cần còn một chút hy vọng, bọn họ sẽ không bao giờ thừa nhận mình không
làm được.
Trải qua năm ngày năm đêm ròng rã
cùng nhau nghiên cứu…cuối cùng cũng có người thành công! Đúng thế, thật sự
thành công!
Đó là một thanh niên giống đực ưng tộc,
một trong những người theo đuổi Tô Mặc – tuy chính Tô Mặc không hề hay biết. Hắn
ta thú hóa một phần biến ra đôi cánh, sau đó dùng lực khống chế chuẩn xác treo
mình giữa không trung, thành công đạt được mục tiêu ‘kiến không chết cũng không
chạy mất’.
Các giống đực vui mừng khôn xiết. Bọn
họ cuối cùng cũng có thể hãnh diện trước mặt tiểu giống cái rồi! Mấy hôm trước
thật sự là uất ức chết đi được mà!
Sau đó cả bày giống đực nhàn rỗi phấn
chấn đi theo phía sau anh chàng Riley của ưng tộc, nhìn hắn ta biểu diễn tuyệt
kỹ “quỳ kiến” trước mặt tiểu giống cái.
Nghe thấy Linarin nói có giống đực tới
muốn biểu diễn “quỳ kiến” cho cậu xem, Tô Mặc hoàn toàn ngu ngơ chả hiểu đầu
cua tai nheo ra sao. Bộ cậu có nói muốn xem quỳ kiến gì gì đó hả? Hình như
không mà? Tuy cũng có muốn coi một chút thiệt, vì cậu hoàn toàn chả tưởng tượng
ra…
Tô Mặc do dự nhìn Hassan. Nói mình muốn
đi gặp giống đực khác ngay trước mặt giống đực nhà mình có phải không được tốt
lắm không?
Hassan đương nhiên hy vọng có thể giấu
kỹ Tô Mặc, không để bất kỳ ai nhìn thấy, nhưng mà hắn không có quyền làm như vậy.
Hơn nữa…hắn cũng muốn biết chuyện quỳ kiến này rốt cuộc là chuyện gì. “Đi xem
đi! Em muốn xem mà, không phải sao?”
“Ừm!” Tô Mặc vui vẻ gật đầu, kéo tay
Hassan cùng đi ra sân.
Tuy rằng có rất nhiều giống đực đến
hóng náo nhiệt, nhưng đều bị Linarin ngang nhiên ngăn lại không cho vào, trong
sân chỉ có một mình Riley. Riley và Hassan cao gần bằng nhau, chỉ là ốm hơn một
tí, trông khá là nhanh nhẹn tháo vát. Tóc ngắn màu nâu đen, đồng tử màu vàng,
ánh mắt vô cùng sắc bén. Tô Mặc vừa nhìn liền cảm thấy người này nom rất cool
ngầu! Y như sát thủ á…
Mà Riley vừa thấy tiểu giống cái đi cạnh
Hassan, hai mắt nhất thời sáng bừng, không dám chớp mắt lấy một cái. Dưới sự phụ
trợ của giống đực cao to, tiểu giống cái cao không đến vai hắn trông đáng yêu
vô cùng, gương mặt tinh xảo trắng trẻo, đôi môi hồng khẽ nhếch, hai mắt to tròn
đen láy tràn ngập tò mò… Riley cảm thấy tim mình cứ như bị thần Cupid bắn trúng
vậy. Tiểu giống cái vừa xinh đẹp lại thông minh như vậy…đúng là bạn lữ hoàn mỹ
nhất trần đời! Bọn họ nhất định có thể sinh ra những bé cưng xinh đẹp nhất
thông minh nhất mạnh mẽ nhất!
Ý chí chiến đấu của Riley cháy bừng.
Hắn ta đặt tay phải lên ngực, khom người chào Tô Mặc, sau đó lùi về hai bước,
hóa ra đôi cánh, xoạt một tiếng giương ra hai bên.
Trong nháy mắt, hắn ta nhìn thấy rõ
ràng vẻ mặt sợ hãi thán phục của tiểu giống cái, ánh mắt cậu nhìn hắn ta rất
chăm chú, cực kỳ chuyên chú. Riley cảm thấy bước đầu tiên của mình đã thành
công rồi. Ưng tộc chính là giống thú nhân biết bay hiếm hoi, là bá chủ bầu trời!
Không một giống cái nào có thể từ chối lời mời ngồi trên lưng ưng tộc ngao du
trời mây biển rộng, đến tận chín tầng mây, đó cũng chính là kiêu ngạo của ưng tộc,
chỉ có giống cái mà bọn hắn yêu thương mới có thể được mời cùng nhau bay lượn
trên bầu trời. Mà hắn ta thì đã quyết định, sau khi quỳ kiến xong sẽ mời tiểu
giống cái bay cùng hắn ta!
Giờ phút này, Riley tất nhiên không
hay biết rằng, Tô Mặc thật ra chỉ thấy ngạc nhiên vì cuối cùng cũng đã gặp được
một người chim chân chính mà thôi. Hắn ta lấy ra hai con kiến, mỗi tay cầm một
con, sau đó tập trung khống chế hai cánh, chậm rãi quỳ gối xuống, ngay lúc gối
còn chưa chạm đất liền để hai con kiến xuống dưới gối. Từ góc nhìn của Tô Mặc
thì hoàn toàn là quỳ chạm đất.
Thật sự không đè chết kiến sao? Tô Mặc
hiếu kỳ bước qua, quỳ sấp xuống, mặt dán gần sát đất, nheo mắt nhìn vào dưới gối
Riley. Ưm…nhìn không thấy kiến…đổi góc độ khác nào…cũng không nhìn thấy…lại đổi…vẫn
không được…gần chút nữa…
Thấy Tô Mặc càng lúc càng nhích tới gần,
gần như là chen vào giữa hai chân Riley, Hassan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa
tiến tới ôm cậu về.
“Gì thế?” Tô Mặc bất mãn nhíu mày, “Mới
rồi hình như tôi nhìn thấy râu con kiến rồi!”
Hassan không biết nói gì mới phải, chỉ
đành nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Đừng quấy rối.”
A…Tô Mặc lập tức nhận ra sai lầm của
bản thân. Muốn hoàn thành việc treo người giữa không trung như thế, nhất định
phải cực kỳ tập trung mới làm được. Mình cứ ở bên cạnh bò tới bò lui như thế,
đúng là chẳng khác nào phá rối người ta. Tô Mặc cười ngượng ngùng, ngẩng đầu
nhìn người chim trước mắt, sau đó kinh ngạc phát hiện, chỉ ngắn ngủi vài phút
thôi mà cả người người chim này đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào người,
mồ hôi trên trán còn không ngừng chảy xuống.
“À…” Người chim này tên gì nhở? “Cám
ơn anh, xin hãy đứng dậy đi! Chúng ta xem xem kiến còn sống không.”
Riley nhìn Tô Mặc, “Một tiếng.” Hắn
ta gian nan nói, giọng gằn từng tiếng.
Tô Mặc vuốt mồ hôi. Một tiếng gì chứ,
vì cậu biết rõ Hard không làm được nên mới nói đại thế thôi! Chứ nếu làm vậy
trong một tiếng thật thì chắc cánh của người chim này phế luôn mất!
“Không cần lâu thế đâu, làm được vầy đã
rất rất giỏi rồi!” Tô Mặc vội vàng nói, “Xin hãy đứng lên đi!”
Riley nhìn tiểu giống cái, thấy cậu gật
đầu khẳng định thì vung cánh, rồi đứng thẳng người dậy.
Hai con kiến dính chặt vào hai đầu gối
đẫm mồ hôi của hắn ta…Tô Mặc bước tới nhìn kỹ…chúng đang toan bỏ chạy!
Làm được thật nè! Tô Mặc vừa thán phục
vừa sùng bái nhìn người chim. Thật khó tin !
Theo như cậu biết thì có thể lơ lửng
giữa không trung, trong các loài chim có chim ruồi, còn lại thì toàn là côn
trùng. Nhưng côn trùng và chim ruồi rất nhỏ, người chim lại lớn gấp mấy lần con
người lận!
Sức mạnh phi phàm, kỹ xảo tuyệt đỉnh.
Lần đầu tiên từ khi xuyên qua đến nay, Tô Mặc cảm nhận được sự mạnh mẽ của thú
nhân giống đực.
Không chỉ có hình thú oai phong,
không chỉ là cơ bắp lực lưỡng. Phía sau tài năng xuất sắc và kỹ xảo, là niềm
khát vọng sức mạnh mãnh liệt và sự theo đuổi miệt mài không ngừng nghỉ.
Cậu tin dù là người chim cũng không
phải vừa sinh ra đã có thể lơ lửng giữa không trung, bằng không sẽ không tới tận
năm ngày mới xuất hiện; nhưng cũng chỉ trong năm ngày, hắn ta đã nắm được kỹ
năng này. Đây là kết quả của thiên phú và cố gắng. Tô Mặc rất kính nể.
*************
Chương 17.
“Giỏi thật.” Tô Mặc cảm thán. Cậu
nghiêm túc cúi đầu chào người chim trước mắt, đây là sự tôn trọng mà kẻ mạnh
nên có.
Được tiểu giống cái nhìn với ánh mắt
tôn kính sùng bái như vậy, Riley lâng lâng như trên mây, cảm thấy mình không cần
cánh cũng bay được rồi. Hắn ta vốn định rèn sắt khi còn nóng, mời tiểu giống
cái cùng bay một vòng, nhưng thấy cả người đầy mồ hôi, cánh cũng hơi run run,
liền dứt khoát đánh bay ý nghĩ này.
Lần hẹn đầu tiên, nhất định phải hoàn
mỹ không tỳ vết. Hôm nay là lần đầu tiên hắn ta và tiểu giống cái gặp mặt, đã để
lại ấn tượng tốt rồi chẳng phải sao? Không được nóng vội.
Riley nho nhã lịch sự tạm biệt tiểu
giống cái, mãn nguyện trở về, lên kế hoạch cho lần gặp kế tiếp.
Nhìn người chim rời đi – chính xác,
Riley bất hạnh trong lúc kích động đã quên giới thiệu chính mình – Tô Mặc quay
sang nhìn Hassan vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh mình. Đây cũng là lần đầu
tiên từ khi xuyên qua đến nay, cậu thấy dao động và không xác định như thế này.
Cậu vẫn luôn cho rằng Hassan là trung
khuyển cường thụ mà đại thần xuyên việt ban cho mình, bây giờ xem ra, trung
khuyển có trung khuyển, mạnh thì cũng rất mạnh, nhưng mà…thụ?
Tô Mặc cười khổ. Lúc trước cho dù cậu
có gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ con gái thì ít ra cũng không hề kém những
người đàn ông khác, bất kể là nhiễm sắc thể hay bộ phận sinh dục. Nhưng mà bây
giờ, đại thần xuyên việt đã xác định cậu là giống cái, thậm chí còn khiến cậu
không thể không chọn lựa tiến hóa có thêm túi thai, sinh ra con con! Điều cậu
phải đối mặt, không phải là đám cơ bắp luyện ra từ phòng thể thao, mà là thú
nhân giống đực cường đại có thể dễ dàng giết chết quái thú to như một ngọn núi
nhỏ! Dù có che chở, có cưng chiều, thậm chí là nhẫn nhịn đến cỡ nào, thì cũng
chỉ là sự dung túng của giống đực đối với giống cái mà thôi, giống như lũ đàn
ông luôn tự hào về bạn gái mình vậy.
Đúng thế, hiện tại cậu là giống cái.
Dựa vào cái gì mà cho rằng một giống đực như Hassan sẽ cam nguyện khuất phục vì
cậu chứ? Dưới sức mạnh không gì sánh được mà giống đực phô bày, Tô Mặc bị bắt
phải đối mặt với hiện thực này, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Lòng đầy tâm tư vượt qua một ngày, đến
tận tối nằm trên người Hassan, Tô Mặc vẫn chưa tỉnh táo lại, mấy hôm trước còn
sờ sờ ăn đậu hủ, còn giờ thì hoàn toàn không dậy nổi tinh thần.
Nhìn Tô Mặc rầu rĩ cả ngày, lại nghĩ
đến vẻ mặt nhìn Riley đầy thán phục sùng bái, tim Hassan chợt thấy quặn đau.
Tô Mặc hối hận sao? Gặp được giống đực
vĩ đại khác, cuối cùng cũng nhận ra mình đã chọn một người thủ hộ tầm thường rồi
sao?
Bầu không khí giữa cả hai dần trở nên
nặng nề. Cho đến tận một lúc lâu sau, Tô Mặc giãy dụa hô đau, Hassan mới giật
mình tỉnh táo lại, nhận ra hai tay để trên thắt lưng Tô Mặc của mình đã vô tình
siết chặt.
“Xin lỗi! Để tôi xem xem em có bị thương…A!”
Hassan vội vàng thả lỏng tay, ngồi dậy muốn kiểm tra eo Tô Mặc, lại bị Tô Mặc đột
nhiên bật người dậy đẩy ngã hắn xuống.
Tô Mặc ấn vai Hassan, tì một gối lên
bụng Hassan, nhìn vẻ mặt vừa kinh hoảng lại ngơ ngác của Hassan, Tô Mặc nổi
điên trong lòng.
Đủ rồi! Thật TMD đủ rồi! Từ khi đến
đây thì không ngừng bị thương, đã mười ngày rồi mà ngày nào cũng đang dưỡng
thương, trừ đoạn đường từ nhà Lucca đến nhà Linarin thì cậu hoàn toàn chưa từng
ra khỏi cửa! Cái loại tiểu nhược thụ dễ vỡ như thủy tinh trong tiểu thuyết đam
mỹ ba xu này, đại thần xuyên việt ông chơi tôi sao! Ông đây rõ ràng là mỹ cường
công!
(*TMD :
bên mình thì từa tựa như “con mẹ nó”)
Thân thể tráng kiện của Hassan dưới
thân vẫn không nhúc nhích, Tô Mặc cắn răng, mẹ nó cứ liều thôi! Được hoặc không
được, thử rồi tính sau! Được thì tốt, còn không thì…không cần phải lãng phí năm
năm của Hassan! Hưởng thụ năm năm cưng chiều che chở, sau khi trưởng thành thì
từ chối kết đôi, dù quy tắc có cho phép, thì ông đây cũng sẽ không làm cái chuyện
vô sỉ như vậy!
Mang tâm tình được ăn cả ngã về
không, Tô Mặc gần như điên cuồng hôn Hassan, khi hắn định lên tiếng thì liền
chuyển qua mút, dễ dàng hóa giải mọi chống cự. Đến khi thân hình bên dưới từ cứng
nhắc chuyển sang run rẩy, Tô Mặc mới bỏ qua miệng lưỡi đã tê rần của Hassan, từ
cổ đến vai, từ ngực xuống tới bụng, từng bước ép sát, công thành chiếm đất.
Ngọn lửa quen thuộc lại hừng hực
cháy, Hassan thở dốc, vươn tay ra theo bản năng, lại thu về trong nháy mắt, siết
chặt hai nắm đấm, để xuống hai bên người. Hắn biết mình muốn làm gì, nhưng hắn
càng hiểu rõ mình tuyệt không thể làm như vậy.
Khác với Tô Mặc chỉ biết qua loa đại
khái, Hassan rất tường tận chức trách và cấm kỵ của người thủ hộ, giống như hắn
hiểu bản năng đang kêu gào hắn làm cái gì vậy, nhưng đó là điều cấm kỵ không thể
phạm vào.
Hắn muốn ngăn Tô Mặc, lại lưu luyến
xúc cảm mềm mại lành lạnh đó; hắn muốn kiềm chế bản thân, lại đến khi có tiếng
hô đau truyền tới mới phát hiện mình đã siết chặt vai Tô Mặc…
Không, không được, hắn hoàn toàn
không thể khống chế bản thân. Hassan kinh sợ. Sao có thể như vậy? Rõ ràng trước
đó cũng từng có lúc xúc động thế này, nhưng hắn đều có thể khống chế được! Chẳng
lẽ sau khi tiết ra sơ tinh thì sẽ trở nên khác trước? Không, không phải, trước
đó, khi bị đánh, cũng đã…may mà khi đó hắn bị trói trên giá phạt, không thì…
Khoan đã…cột trên giá phạt…
Hassan nhớ lại tình cảnh lúc đó. Rõ rằng
mình đã hoàn toàn mất đi ý thức, lại bị dây thừng không ngừng nhắc nhở không được
giãy dụa – đây chẳng phải là cái hắn cần nhất lúc này sao?
Rốt cuộc cũng tìm được cách khống chế
bản thân, Hassan thở phào nhẹ nhõm. “Tô Mặc, trói tôi lại đi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét