24/09/2017

HPCNB - chương 26

P/s : bản dịch ban đầu của 3 chương 26-28 là do một bạn reader trong nhà làm, giữa chừng không làm nữa nên gửi cho tui, tui thì edit lại vài chỗ và beta lại thôi, và bạn ấy không chịu đưa tên cho tui nên tui để Unknown nhen =))) Với lại, tui năm 4 rồi, bận học lắm nên sẽ làm bộ này rất chậm, do chương nào nó cũng dài nên các thím đừng có hối tui, hối cũng chẳng có chương mới sớm đâu =)) nhưng cứ an tâm là tui ko drop nhé, đã bảo tui không thích drop mà, cứ hỏi hoài hà :v

Edit : Unknown + Carly
Beta : Carly



Chương 26 :
Quay ngược lại một tiếng trước khi đi qua cánh cửa sập.
Trong hầm.
Snape đứng đằng sau bàn, đổ độc dược đã điều chế xong vào bình, thằng quỷ nhỏ kia hổm nay luôn bị cấm túc ở đây, hẳn là không có dư thời gian chạy loạn lung tung, Snape cũng thoáng an lòng, thế nhưng đúng lúc này, một con phượng hoàng bất ngờ bay ra từ lò sưởi âm tường, ném cuộn da dê trong miệng lên bàn, rồi đậu lên giá mắc áo, đứng chải lông.
Snape cau mày, mở cuộn da dê ra, càng xem mặt càng tái xanh, xem hết nội dung bên trong, Snape run rẩy vo tròn cuộn da dê, thấp giọng rống giận.
“Albus Dumbledore ! ! ! ! Lão già chết tiệt!!!” Ma lực trên người Snape bạo động, một ngọn lửa bốc lên hóa tấm da dê thành tro tàn, Snape xoay người lấy mấy bình độc dược trong tủ, mau chóng bỏ vào túi rồi phóng ra ngoài.
Lúc Snape đuổi tới nơi, Dumbledore đang đứng bên ngoài cánh cửa sập, chiếc đàn hạc vẫn chưa ngừng, con chó ba đầu thì đang say giấc bên cạnh. Snape bước đến trước mặt Dumbledore, túm lấy cổ áo chùng của cụ, thấp giọng gầm lên, “Albus Dumbledore ! ! Sao ông dám %$^#@....”
Dumbledore giơ một ngón tay lắc lắc, không để ý tới bàn tay trên áo mình, nhỏ giọng nói, “Suỵt, cậu hẳn là không muốn đánh thức nó đâu nhỉ, hơn nữa cũng không kịp nữa rồi.”
Snape hừ lạnh một tiếng, thả tay ra, khóe mắt lướt qua con chó ba đầu khẽ cựa quậy. Hai mắt Snape tràn ngập lửa giận trừng lão Dum một cái, lại vì lo lắng đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm, liền nhảy luôn xuống cánh cửa sập, Dumbledore ha ha cười rồi cũng nhảy xuống theo.
Hai người đồng thời ếm lên người một câu thần chú ẩn thân, chú xem nhẹ và chú tĩnh âm, bước nhanh đến nơi cuối cùng, hướng bọn họ đi không phải là hành lang có ba lối rẽ, Dumbledore cầm đũa phép gõ lên vách tường bên trái vài cái theo tiết tấu, một con đường chỉ đủ để một người đi qua liền hiện ra, hai người vội vàng đi đến cuối đường, gần như là cùng lúc với khi Harry vừa vào căn phòng thứ ba.
Nấp ở một bên, Snape cắn răng nhìn chòng chọc vào Harry và Quirrell đang nói chuyện với nhau, khi Quirrell thừa nhận thân phận của mình, cả người Snape cứng đờ, Dumbledore đang cười tủm tỉm cũng nghiêm túc hẳn lên.
Lúc Harry bị dây thừng trói chặt, Snape đã tính ra tay, lại bị Dumbledore cản lại, nhìn cậu bé bình tĩnh giằng co đọ sức với Chúa tể Hắc ám, tâm trạng Snape giống như bình gia vị bị đổ vậy, vị gì cũng có.
Thằng nhóc kia, lúc đối mặt với Chúa tể Hắc ám, không có sợ hãi, không có oán hận, ngoại trừ vẻ kinh ngạc lúc vừa biết được thân phận của Quirrell ra, thì thằng bé gần như là không có vẻ mặt gì khác, thế nhưng, chính bởi vì vậy, mới càng khiến cho người ta cảm thấy dường như nó đã chôn chặt mọi tình cảm trong tim, nỗi nhớ nhung cha mẹ và oán hận Voldemort đã khắc sâu vào tận đáy lòng, thậm chí đã không cần phải dùng đến sắc mặt để biểu lộ.
Voldemort muốn nhận Harry làm đồ đệ, phản ứng đầu tiên của Snape là, không thể nào, nhất định là âm mưu. Đây chẳng qua chỉ là cách dụ dỗ của Chúa tể Hắc ám nhằm lấy được Hòn đá Phù thủy mà thôi, Harry cũng không bị lừa, cậu vẫn nhớ kỹ hận thù giữa cậu và Voldemort, lúc nghe thấy Hòn đá Phù thủy có thể làm cho Lily sống lại, tim hắn đập thình thịch, nhưng mà, vui thì có vui nhưng lại không hề có nỗi sướng rơn như hắn tưởng, hơn nữa hắn cũng biết, Hòn đá Phù thủy dù có thần kỳ mấy cũng chẳng thể khiến người chết sống lại.
Vốn hắn còn đang lo Harry sẽ bị lừa, hắn nhìn ra được sự dao động trong đôi mắt xanh biếc kia, nhưng thằng bé vẫn nhìn thấu được âm mưu của Voldemort, hắn và Dumbledore đều để ý thấy Harry đứng trước gương đã sắp tóm được Hòn đá Phù thủy vào tay.
Harry nói cậu và Voldemort là kẻ thù trời sinh, gã là thủ phạm cho mọi bất hạnh của cậu, thế thì, người đã báo lời tiên đoán cho Voldemort như hắn thì sao? Snape siết chặt hai tay, cơ thể không kìm được mà run lẩy bẩy, đến khi sắp không thể chịu đựng được nữa, bất ngờ, tiếng thét đột nhiên truyền tới của Voldemort khiến hắn tỉnh táo lại.
Nhìn đôi tay bị thương của Voldemort, Snape biết bùa bảo hộ đã có tác dụng, đó là cái giá mà Lily đã dùng cả sinh mệnh để đổi lấy, vì không muốn Chúa tể Hắc ám động vào con mình.
Hắn nhìn cậu lạnh lùng lên tiếng, trong đôi mắt gần như lạnh băng thoáng hiện sát khí, bình tĩnh nói, “Voldemort, ông sẽ vĩnh viễn không thể động vào tôi!”
………
Thời gian quay trở lại.
Harry thản nhiên nhìn chòng chọc vào Voldemort ngã phịch xuống đất, đá văng đũa phép bên chân Quirrell ra xa. Voldemort phẫn nộ nhìn Harry đang dần tiến tới, bàn tay phải bị thương run rẩy giơ lên rồi nắm chặt lại, Harry lập tức cứng đờ tại chỗ không thể nhúc nhích, Voldemort tàn nhẫn vung tay, Harry không kịp tránh, cả người như bị một cây búa đánh trúng, đập mạnh vào tường, cổ họng nhất thời tanh ngọt, chút đỏ tươi chảy ra từ khóe môi.
Quả không hổ là Chúa tể Hắc ám, giỏi phép thuật không đũa phép thật, Harry lau đi vết máu bên môi, Voldemort đã đứng lên, tay phất lên, đũa phép quay trở về tay gã, đồng tử Harry co rút lại, lập tức bổ nhào sang bên phải, nơi phía sau chỗ cậu vừa ngồi tức thì bị một thần chú đánh trúng, nổ thành một hố to.
Harry nhờ vào sự nhanh nhẹn linh hoạt của Noah tránh né sự tấn công của Voldemort. Phắc!!! Sao Dumbledore còn chưa chịu ra tay, không phải cậu đã lấy được Hòn đá Phù thủy rồi sao, chẳng lẽ thật sự muốn cậu đánh bại Voldemort rồi lão mới chịu ra kết thúc hả.
Snape suýt nữa đã ra tay lúc Harry bị tấn công, nhưng một lời của Dumbledore đã khiến hắn kìm mình lại.
“Severus, thù giết cha mẹ của Harry phải do chính trò ấy báo, cậu không thể nhúng tay vào.”
Thần chú tĩnh âm của Dumbledore khiến Voldemort không dễ dàng phát hiện được, Snape cắn chặt môi dưới, hai mắt không ngừng lóe sáng, nhưng vẫn cố gắng kìm lại bước chân, chỉ là bàn tay nắm đũa phép càng lúc càng siết chặt, tính toán nếu tình huống trở nên nguy hiểm, thì dù thế nào, hắn cũng sẽ ra tay.
Harry linh hoạt tránh né trong phòng, nhảy tới nhảy lui vài cái, xông tới trước mặt Voldemort, đạp mạnh tới, Voldemort hét lớn một tiếng rồi lùi về sau vài bước. Harry không cho gã cơ hội nghỉ ngơi, dán hai tay lên mặt Voldemort, khuôn mặt cũng có thể xem là đẹp nhanh chóng bị đốt cháy. Voldemort gào to, hai tay bưng lấy khuôn mặt dường như đang bị đốt đến khô quắt của mình, mấy miếng da khô nứt không ngừng rớt xuống, trông kinh khủng vô cùng.
Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập sát khí cùng oán hận của Voldemort đảo tới qua khe hở giữa các ngón tay, Harry thầm nghĩ không ổn rồi, bật mạnh người ra sau, lại bị Voldemort huơ tay lên không, kiềm giữ hai tay lại. Phép thuật không đũa phép chết tiệt!!!! Harry gào thét trong lòng, hai tay vặn vẹo như muốn thoát khỏi khống chế của Voldemort, đột nhiên, từng dòng khí đen kéo dài từ hai tay Voldemort đi tới. Lại chiêu gì nữa đây, Harry nôn nóng ra sức vùng vẫy, lại thấy hai luồng khí đen theo ngón tay của Voldemort bò lên người mình.
Aaaa!!!! Chủ nhân!!! Gần như là cùng một lúc, trong đầu Harry truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Noah.
Noah! Harry vội kêu, Ngươi sao vậy?! Noah!! Harry hốt hoảng, lớn tiếng gọi, lại chẳng nghe thấy tiếng Noah trả lời.
Xen lẫn với nỗi kinh sợ, lần đầu tiên Harry bùng phát nỗi oán hận cùng sát khí mạnh mẽ như vậy, cả người cậu bất ngờ bốc lên nguồn ma lực mạnh mẽ, ngay lập tức giãy thoát khỏi phép thuật không đũa phép của Voldemort, Harry tập trung toàn bộ sức mạnh tấn công về phía Voldemort, tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông trước mắt tức thì biến thành một đống tro bụi rơi rào rào xuống đất, một cái bóng trắng đục bay ra từ đống bụi, hiện ra một gương mặt cực kỳ kinh khủng, phóng về phía Harry.
Harry mãi lo gọi Noah nên không kịp tránh, chỉ cảm thấy trong đầu như nổ vang một tiếng, mọi thứ đều chìm vào bóng tối, Harry cố dùng chút sức lực cuối cùng gọi một tiểng rồi ngã xuống.
Noah?... Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Harry chỉ cảm thấy dường như mình đã ngã vào một lồng ngực vô cùng ấm áp, sau đó cả thế giới như rời xa cậu trong nháy mắt.
Snape vươn một tay ôm lấy cậu bé vừa ngã xuống vào lòng, “Harry?!” Thấy cậu nhắm chặt hai mắt, Snape vội vàng lấy một bình độc dược từ cái túi bên hông ra, mở miệng Harry rồi đổ độc dược vào. Nhìn gương mặt trắng bệch của cậu dần hồng hào trở lại, Snape thầm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy cậu bé, hắn lạnh lùng trừng Dumbledore một cái rồi xoay người mau chóng ra ngoài.
Dumbledore nhìn sắc mặt cậu nhóc đã tốt hơn sau khi uống độc dược, vẻ mặt cũng bình thường trở lại, khi nhận được ánh mắt tràn ngập tức giận của Snape, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ bất đắc dĩ, lão cúi người nhặt Hòn đá Phù thủy rơi ra khỏi túi áo chùng ngay lúc cậu nhóc ngất xỉu lên, nhìn Hòn đá Phù thủy đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, sắc mặt Dumbledore tức thì biến đổi, đưa tay vung đũa phép, bắn ra vài thần chú kiểm tra, sau đó cau chặt mày bỏ Hòn đá Phù thủy xuống, trong mắt hiện lên vẻ dò xét cùng nghiền ngẫm.
..................
Phòng Y tế.
Snape đứng một bên nhìn đứa nhỏ nằm trên giường, trong mắt thoáng hiện vẻ tự trách, nếu hắn ra tay sớm một chút thì thằng bé sẽ không bị thương thế này. Mấy luồng khí đen sau cùng kia của Chúa tể Hắc ám đã làm thương tổn linh hồn của Harry, bà Pomfrey chẩn đoán rằng, đó là nguyền rủa của kỳ lân trong người Chúa tể Hắc ám. Tuy Harry chỉ gián tiếp bị trúng nguyền rủa, thế nhưng linh hồn vẫn bị thương tổn, may là tiếp xúc không lâu, không bị gì quá nặng nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Tận mắt chứng kiến sự tấn công sắc bén của Harry, Snape đột nhiên hiểu rõ, dù hắn ngăn cản thế nào thì cuối cùng, người có thể đối đầu với Voldemort chính là thằng nhóc này, trong đầu hắn hiện lại ánh mắt cuối cùng của Harry khi nhìn Voldemort, trong đó là nỗi oán hận tận xương tủy xen lẫn với sát khí, sự tối tăm sâu thẳm trong đôi mắt xanh kia như muốn cắn nuốt kẻ thù của mình vậy.
Giống như Harry đã nói, cậu và Voldemort đã định trước là kẻ thù của nhau, bất kỳ ai cũng không thể nhúng tay, hắn không muốn Harry gặp nguy hiểm nhưng lại quên rằng đứa bé này vốn trưởng thành từ địa ngục, sao có thể sợ chuyện này chứ, quả nhiên là quan tâm quá nhiều sẽ bị loạn. Đứa bé kia là một Slytherin, Harry hận Voldemort khôn cùng, sao có thể để người khác tùy tiện xen vào mối thù của nó chứ, chỉ cần liên quan đến Harry Potter là dường như hắn lại mất đi sự bình tĩnh và khôn khéo vốn có thường ngày, thật đúng là càng sống càng thụt lùi.
Cong môi cười nhạt, trong mắt Snape lóe lên vẻ sắc bén, không phải đã quyết định buông tha ý nghĩ hoang đường này rồi sao? Nếu không thể rời xa được, vậy thì cứ thành thật làm trưởng bối của Harry chẳng phải tốt lắm sao, hắn còn rối rắm cái gì nữa chứ, nếu Harry biết được chân tướng sự việc năm đó thì sao có thể để hắn lại bên mình được, cứ như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi, ít nhất thằng bé vẫn xem hắn như một người thầy có thể tin tưởng được, bây giờ, tập trung toàn bộ sức lực để bảo vệ thằng bé an toàn mới là chuyện quan trọng nhất đối với hắn.
Lại liếc nhìn đứa bé thêm cái nữa, Snape xoay người dứt khoát rời đi. Từ giờ trở đi, hắn sẽ xác định rõ vị trí của mình, những ý nghĩ thừa thãi làm nhiễu loạn tư duy của hắn, những tình cảm dư thừa ăn mòn sự bình tĩnh của hắn, cản trở hắn bảo vệ đứa bé kia, vẫn nên vứt đi thì tốt hơn.
........
Khi Harry tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, cậu mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Biết mình đang ở trong phòng Y tế, Harry không để tâm đến đau nhức trên người cùng cái đầu đang đau đớn không ngừng, gấp gáp gọi Noah trong đầu, lại vẫn chẳng nhận được lời đáp lại. Chỉ vài động tác đơn giản, lại giống như đã tốn hết toàn bộ sức lực của Harry, cậu đưa một tay đỡ trán, tựa vào đầu giường nặng nề thở dốc. Khẽ giương mắt nhìn, thế mới phát hiện xung quanh đã đầy ắp đống quà tặng với đủ màu sắc hình dạng, đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy vào, một ông cụ râu bạc, mặt đầy vẻ từ ái bước đến.
“Chào trò, Harry, cuối cùng trò cũng tỉnh rồi.” Dumbledore ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường, đặt một cái gối ở sau lưng Harry để cậu ngồi thoải mái hơn một chút. “Trò đã ngủ ba ngày rồi, bạn bè của trò đều rất lo lắng, nhìn quà thăm hỏi của bọn họ kìa, Harry, tuy việc trò chiến đấu cùng Quirrell ở tầng hầm là một bí mật nhưng bí mật luôn sẽ bị người ta biết được, bây giờ trò đã là anh hùng của trường rồi.” Dumbledore nhấp nháy mắt, “Phải biết là đôi song sinh nhà Weasley kia thậm chí còn định mang cả bệ ngồi toilet tới, nhưng đã bị bà Pomfrey đuổi đi rồi.”
Hiện tại Harry nào có tâm trí đi để ý tới cái gì mà bệ ngồi toilet này nọ, cậu lạnh lùng hỏi, “Voldemort đâu? Trốn rồi?” Cái bóng trắng tấn công cậu vào phút cuối hẳn là chủ hồn của Voldemort.
Dumbledore đè lại bả vai Harry, “Đừng gấp, Voldemort đã trốn thoát nhưng trò đã phá hỏng kế hoạch của gã, không để Hòn đá Phù thủy rơi vào tay gã.”
Harry âm thầm cắn răng, hiện tại không biết Noah đã xảy ra chuyện gì, dù cho cậu có gọi như thế nào cũng không thấy có phản ứng, chết tiệt, hít một hơi thật sâu, nén xuống cơn phẫn nộ cùng sát ý, Harry ngẩng đầu hỏi, “Lấy được Hòn đá Phù thủy rồi chứ?” Trước khi Noah gặp chuyện, hẳn là đã hút hết ma lực trong đó rồi.
“Hòn đá Phù thủy đã bị hủy rồi.” Lúc Harry nhắc đến Hòn đá Phù thủy, trong mắt Dumbledore chợt lóe lên tia sáng, sau đó lại mỉm cười nói, “Nicolas và thầy đều cho rằng đó là cách tốt nhất”. Thật ra, không biết từ lúc nào, ma lực trong Hòn đá Phù thủy đã bị hút ra hết, viên đá đó bây giờ đã biến thành màu xám trắng như bao hòn đá khác, có hủy hay không thì cũng vậy, lão không biết Voldemort đã ra tay vào lúc nào, lão Dum không hề nghi ngờ việc này có liên quan đến Harry, dù sao thì ma lực của Hòn đá Phù thủy không phải là thứ mà một phù thủy nhỏ mười một tuổi có thể chịu đựng được.
Harry cũng chú ý đến tia sáng chợt lóe trong mắt Dumbledore, biết Hòn đá Phù thủy thật sự đã bị phá hủy, như vậy thì Noah rốt cuộc là bị làm sao đây, “Hiệu trưởng, mấy luồng khói đen tấn công em trước đó là gì vậy?”
“Là nguyền rủa của kỳ lân, Harry, vì để có được sức mạnh, kẻ thần bí đã giết chết sinh vật thuần khiết nhất, hút máu của chúng, cho nên trong cơ thể gã chứa đầy nguyền rủa, mà trò cũng biết kẻ thần bí rất có thiên phú về pháp thuật hắc ám, không biết gã đã dùng cách nào mà lấy những nguyền rủa đó tấn công trò, nhưng trò không phải lo lắng, giáo sư Snape đã điều chế độc dược rồi, trò sẽ dần khỏe lại thôi.”
Tấn công linh hồn sao? Bị thương không nặng, hẳn là do Noah đã ngăn cản phần lớn công kích, Harry rủ mắt giấu đi sắc mặt mình.
Dumbledore vỗ vỗ vai cậu bé, trong đôi mắt xanh tràn ngập ấm áp yêu thương, “Con trai, trò hẳn là đã biết chuyện giữa trò và kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rồi, trên người trò có thần chú mà mẹ trò đã để lại, đó là sự bảo vệ của tình thương, Voldemort không thể chạm vào trò, cho nên, trò cũng không được để cừu hận ăn mòn tình yêu trong lòng mình, dù có bị đẩy vào bước đường cùng, trò cũng phải nhớ kỹ, cha mẹ trò rất yêu thương trò, bọn họ cũng không muốn bỏ lại trò một mình thế này.”
Harry yên lặng gật đầu, Dumbledore mỉm cười, lấy trên đầu giường xuống một bao kẹo dảo Đủ vị (多味豆吃-Bertie Bott's every flavour beans), hai người lại nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, Dumbledore mới rời đi.


Harry sờ sờ ngực, giống như có thể cảm nhận được cơ thể của bạn mình qua trái tim đang đập này vậy, Noah, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện, nếu không, ta nhất định sẽ lột da rút xương Voldemort, nghiền gã thành tro!!!

***********

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét