Edit : Unknown + Carly
Beta : Carly
Chương 27 :
Khi Snape mang độc dược đã điều chế xong đi
vào phòng Y tế, Harry đã thay quần áo bước xuống giường, trải qua liên tiếp mấy
chuyện, vóc người vốn đã gầy yếu của cậu bé lại càng thêm mảnh khảnh, cằm nhọn
đi hẳn, gương mặt có phần tái nhợt, trong đôi mắt xanh kia dường như có thêm
vài thứ gì đó, bên dưới đại dương màu lục sâu thẳm luôn tĩnh lặng kia dường như
cất dấu một cơn gió lốc không thể đoán trước.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Harry khẽ nhấc mi,
trong mắt in ngược bóng dáng người đàn ông.
“Buổi tối tốt lành, giáo sư Snape.” Giọng của
cậu bé vẫn bình thản như mọi ngày.
Snape lạnh lùng nhướng mày, “Ta chẳng thấy tốt
gì cả, nhất là khi nhìn thấy tên nhóc cứu thế chủ vĩ đại nhà mi lãng phí độc dược
của ta, ta nghĩ là mi biết mình nên ngoan ngoãn nằm trên giường, chứ không phải
gây thêm phiền phức gì cho ta nữa.”
Nghe thấy cái giọng trào phúng cay độc quen
thuộc, tâm trạng vốn có phần bực bội vì lo cho Noah của Harry chẳng hiểu sao mà
trở nên bình tĩnh hơn nhiều, đưa tay vuốt áo, Harry nhẹ nhàng lên tiếng, “Tối
nay là tiệc tối tranh cúp Nhà, bà Pomfrey đã nói là em có thể xuống giường được
rồi.”
Snape cười khẩy, đưa độc dược trong tay cho cậu,
“Trước khi mi hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người, quý ngài Potter vĩ đại,
xin mời uống hết bình độc dược này cho ta, nếu mi không muốn để người khác phải
nhìn thấy cảnh cứu thế chủ ngất xỉu.”
Harry nhận lấy độc dược, thoáng do dự rồi dốc
cả bình uống vào… May quá, may quá, mùi vị có thể xem như bình thường, trả cái
bình không lại, Harry thản nhiên nói, “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, giáo sư, chúng
ta cùng đến đó thôi.”
Snape lấy cái bình về, cúi đầu liếc Harry một
cái, khóe miệng nhếch thành một nụ cười châm chọc, rồi dứt khoát xoay người bước
đi, Harry cười khẽ trong lòng, lẳng lặng đi theo sau hắn, chiếc áo chùng đen
phía trước uốn cong đầy khí phách như mọi khi, lại vẫn luôn duy trì một khoảng
cách nhất định với cậu, đúng thật là quý ngài Xà Vương hay mạnh miệng mềm lòng,
không được tự nhiên.
Đại sảnh đường đã chật ních người, trên bàn
bày đầy những món ăn ngon lành, Snape lập tức đi về phía bàn giáo sư. Lúc Harry
bước vào Đại sảnh đường, toàn sảnh đột nhiên lặng ngắt như tờ, một đôi mắt sáng
rực nhìn chằm chằm vào cậu làm cậu sởn cả tóc gáy, trưng gương mặt không chút
thay đổi đi đến ngồi xuống cạnh Draco, vừa ngẩng đầu thì vừa khéo đối diện thẳng
với những ánh mắt khác nhau của đám rắn nhỏ, trong mắt Harry chợt lóe lên tia
sáng, đám rắn nhỏ liền đồng loạt dời mắt đi, Harry thầm thấy buồn cười, khi hơi
nghiêng đầu qua thì bắt gặp ánh mắt nhìn về phía cậu của đám Draco và Blaise
cũng có vài phần phức tạp.
Thật chẳng biết lúc mình hôn mê, rốt cuộc là
Dumbledore đã chế việc băng qua cánh cửa sập thành cái dạng gì rồi, nếu cậu
đoán không sai thì nhất định là vẫn như cũ, nào là cứu thế chủ là khắc tinh của
kẻ thần bí, rồi cứu thế chủ dũng cảm vĩ đại là hy vọng của thế giới phép thuật
này nọ, con cờ lớn cậu đây có vẻ đã bị lão Dum dịch chuyển đi rồi, Harry khẽ rũ
mi, giấu đi cảm xúc trong mắt, lão già chết tiệt, đúng là luôn làm người ta thấy
bực mình.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan,
“Khụ… sức khỏe của cậu không sao chứ?” Draco có hơi mất tự nhiên lên tiếng.
Harry gật gật đầu, “Đã tốt hơn nhiều rồi, độc
dược của giáo sư Snape rất hữu hiệu.”
Draco ậm ừ đáp lại, chợt ngẩng phắt đầu, “Rốt
cuộc là cậu đã nghĩ cái gì thế, chuyện lớn như vậy mà cũng không chịu bàn luận
với tớ, một chút xíu tin tức cũng không thèm hó hé, cậu thà rằng để đứa máu bùn
kia giúp cậu cũng không cho bọn tớ nhúng tay, cậu…” Draco tức giận còn đang định
nói tiếp, một bàn tay lành lạnh đã đặt lên đầu nhóc, khẽ xoa xoa, Draco vì hành
động thân thiết hiếm có của Harry mà tức thì ngây người.
Rút tay về, khóe môi Harry cong lên, “Đừng giận,
tớ không có nhờ người bên Gryffindor hỗ trợ, chẳng biết là ai bảo bọn họ tra cứu
tư liệu, còn ân cần đưa tới trước mặt tớ. Không nói cho cậu là vì chuyện này rất
nguy hiểm, Draco, tớ cũng không muốn cậu xảy ra chuyện, bằng không, cha cậu và
giáo sư Snape nhất định sẽ lột da tớ.”
Nhóm rắn nhỏ bên cạnh trầm tư suy nghĩ lại,
bình thường cũng chẳng thấy Harry tiếp xúc gì nhiều với bên Gryffindor, sao bọn
họ lại đúng lúc đưa tư liệu về kẻ thần bí tới như vậy, liếc nhìn nhau với vẻ
sâu xa, vài nhóc rắn nhỏ nhìn về phía vị trí hiệu trưởng đang trống ngay giữa
bàn giáo sư.
Sắc mặt Draco khẽ dịu lại, vuốt lại mái tóc
có hơi lộn xộn, lại vẫn chưa tiêu nổi cơn giận, “Vậy cậu cũng không thể không
hơi không tiếng biến mất như vậy, rồi lại mang thương tích trở về, rốt cuộc là
cậu có xem tớ là bạn không, sau này có chuyện gì thì nhất định phải nói với bọn
tớ, tuyệt đối không được tự mình hành động.”
“Được, về sau tớ sẽ chú ý.” Harry trấn an,
tuy rằng bộ dáng xù lông vì tức giận của Draco rất đáng yêu nhưng tiểu vương tử
này rất khó dỗ, nếu như cãi nhau đến có xích mích thì không được tốt lắm.
Một chốc sau, Dumbledore cũng đến, ông cụ đứng
dậy, giang hai tay ra, tiếng nói chuyện xôn xao trong Đại sảnh đường dần nhỏ lại,
Dumbledore vui vẻ nói, “Lại một năm trôi qua, trước khi tận hưởng bữa tiệc thịnh
soạn tối nay, chúng ta hãy tiến hành nghi thức trao thưởng cúp Nhà nào, thứ tự
của các Nhà như sau : xếp thứ tư, Hufflepuff, 382 điểm, đứng thứ ba, Ravenclaw,
430 điểm, đứng thứ hai, Gryffindor, 486 điểm, cuối cùng, Nhà đã thắng được Cúp
của chúng ta là, nhà Slytherin, 526 điểm!”
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô rầm trời bùng
lên từ dãy bàn của Slytherin, những dải trang trí chung quanh trần nhà lập tức
biến thành màu xanh lá và bạc, các quý tộc nhỏ hay dè dặt đều hưng phấn không
thôi, vừa vỗ bàn vừa giậm chân. Không có vụ trừ điểm vì nhóm ba người đi lượn
đêm như trong nguyên tác, Gryffindor thoát khỏi vận mệnh cạn đáy đồng hồ, khả
năng tăng điểm của quý cô Hermione cũng không thể khinh thường, Ravenclaw tuy
luôn bác học đa tài, nhưng lại không thích khoe khoang, cho nên, Gryffindor thế
chân cho nhà Ưng, biến thành hạng hai, Slytherin vẫn là Nhà đoạt được Cúp, điểm
còn cao hơn một trăm điểm so với trong nguyên tác, trận đấu Quidditch kia của
Harry cũng là một thu hoạch khá lớn.
Gõ gõ chiếc cốc của mình, Dumbledore hắng giọng,
“Tiếp theo, thầy sẽ cộng điểm cho vài người, thứ nhất, nữ phù thủy vô cùng trí
tuệ, trò Hermione Granger, vì sự suy luận xuất sắc không gì sánh bằng, thầy muốn
cộng cho Gryffindor năm mươi điểm.”
Gryffindor hò reo muốn long cả trần nhà, mặt
Hermione đỏ bừng vì vui sướng, nhận lấy những lời hoan hô cùng ca ngợi từ mọi
người chung quanh, bầu không khí vui mừng của Slytherin bên này lập tức biến đổi,
ai nấy đều nhìn về phía Gryffindor đầy bất bình, vài tầm mắt của đám rắn nhỏ
không ngừng chĩa về phía Harry. Cậu bé khẽ cúi đầu làm người ta không nhìn thấy
rõ sắc mặt cậu, chỉ là hơi thở quanh người đã có phần thay đổi.
Ánh mắt Dumbledore chợt lóe lên, tiếp tục
nói, “Ngoài ra còn có cậu Ron Weasley, vì biểu hiện gan dạ tìm kiếm sự thật, và
cả sự phong độ dũng cảm bảo vệ tiểu thư Granger, Gryffindor được cộng thêm năm
mươi điểm.”
Tiếng huyên náo vang lên từ các dãy bàn, nhà
Gryffindor hào hứng gào to, Harry ngẩng đầu trong hàng loạt những cái liếc của
đám rắn nhỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vẫn hiện vẻ bình tĩnh, thế nhưng, tuy
đôi mắt xanh lục trông vẫn lạnh nhạt như thường ngày, lại mang đến cho người ta
cảm giác cực kỳ áp lực bức bách. Gryffindor đã tăng thêm một trăm điểm, vượt
qua Slytherin, Harry phát hiện mặt mày các học trưởng năm trên ai nấy cũng gần
như tái mét, chứ nói gì đến tân sinh năm nhất, tuy rằng không ai nói gì nhưng
ánh mắt chĩa về phía Gryffindor lại tràn ngập lửa giận cùng bất cam. Draco ngồi
bên cạnh thì siết chặt tay, nghiến răng nhấn mạnh.
“Khốn kiếp!”
Dumbledore đưa tay phẫy phẫy, tiếng ồn ào
trong Đại sảnh đường mới nhỏ lại, “Cuối cùng, khi thầy không có mặt, vị dũng sĩ
vĩ đại của chúng ta đã thay thầy xóa bỏ uy hiếp đối với tòa thành này, Harry
Potter, Slytherin được cộng sáu mươi điểm.” Toàn bộ Đại sảnh đường lại vang lên
tiếng hoan hô, bất kể là Hufflepuff hay Ravenclaw, thậm chí là Gryffindor đều vỗ
tay, trái lại là phía Slytherin, sắc mặt của đám rắn nhỏ tuy đã tốt hơn được một
chút, nhưng vẫn có rất nhiều người bực bội bất mãn.
Nhìn đám người bên Gryffindor phía đối diện
đang thỏa chí reo hò, trong mắt Harry thoáng hiện vẻ cười mỉa, dũng cảm hơn người
và phong độ, ông xác định người mình đang nói tới là Ron Weasley chứ? Cộng điểm
cho Hermione thì cậu còn chấp nhận, nhưng mà, cái tên Ron Weasley lỗ mãng tự đại,
lại cứ luôn ghen tị người khác kia, không ngờ ông lại có thể mở mắt nói dối như
thế chỉ vì có thể cộng điểm cho Gryffindor, Dumbledore, ông thật sự xem tất cả
mọi người là đồ ngốc sao. Tạo ra cái thứ dối trá rằng cứu thế chủ rất thân thiết
với đám Gryffindor, ông lại có kế hoạch gì nữa đây, muốn cậu bị Slytherin cô lập?
Hay là, muốn chứng tỏ rằng cứu thế chủ cậu đây cho dù ở Slytherin thì vẫn sẽ là
anh hùng của Gryffindor, đáng để bọn chúng đi theo, thật đúng là một ván cờ xuất
sắc.
Trên bàn giáo sư, sắc mặt của giáo sư Snape
đã đen như đáy nồi. Luồng sát khí hừng hực quanh người khiến giáo sư Flitwick
bên cạnh vốn đã nhỏ con lại còn phải co rúm người, nhích sang một bên.
Dumbledore dường như không hề chú ý thấy sự
khác thường bên dãy bàn của Slytherin, vẫn hào hứng giang tay, “Điều này có
nghĩa là, chúng ta cần thay đổi các dải trang trí một chút.” Vỗ vỗ tay, những dải
màu xanh lục và bạc cùng hình ảnh con rắn khổng lồ bên nhà Slytherin vẫn không
thay đổi, mà phía trên của Gryffindor bên cạnh đã biến thành màu đỏ và vàng, một
con sư tử uy phong lẫm liệt trôi nổi ngay phía trên Nhà.
“Slytherin và Gryffindor đồng thời đoạt được
Cúp Nhà ! ! !” Dumbledore lớn tiếng nói, toàn bộ Đại sảnh đường đều reo hò rầm
trời, một tay của Harry siết chặt lấy nĩa ăn, cố kiềm chế không ném nó về phía
bàn giáo sư, găm mạnh vào miếng beefsteak trên đĩa, nén xuống bực bội và phẫn nộ
trong lòng, Harry hiểu rất rõ hiện tại cậu vẫn chưa thể trở mặt với Dumbledore,
còn chưa nói tới bây giờ Noah vẫn chưa có phản ứng gì, trong người chỉ còn lại
hệ thống phòng ngự cơ bản nhất.
Sau khi tỉnh lại, cậu đã kiểm tra một chút, với
khả năng hiện tại của cậu, đừng nói là đánh bại Blaise, e là chỉ vài đứa du côn
thôi cũng có thể khiến cậu bó tay chịu trói, cũng may là trong người vẫn còn
nguồn ma lực còn cao hơn cả phù thủy trưởng thành. Chiêu này của Dumbledore
đúng là cao siêu, người nào không biết sự thật, nhất định sẽ cho rằng quan hệ của
Harry và Hermione, Ron rất tốt, hợp tác với nhau đánh bại Chúa tể Hắc ám, mà
Slytherin vốn có ấn tượng tốt với cậu cũng sẽ nảy sinh khúc mắc trong lòng, thậm
chí còn xem cậu là địch nữa, thong thả tao nhã xắt miếng beefsteak, Harry cảm
nhận được có vài ánh mắt chán ghét bất mãn, còn có phần tức giận phóng về phía
mình, bình tĩnh bỏ miếng thịt vào miệng, nhìn Draco bên cạnh cứ nhìn chòng chọc
bàn Gryffindor sắp vỗ bàn bật dậy, Harry gắp một con tôm nướng bỏ vào dĩa cậu
nhóc.
Draco trừng mắt nhìn cậu, hít sâu vài cái rồi
cầm lấy dao nĩa trên bàn, chọt rồi lại chọt con tôm trên dĩa, nhét hết vào mồm,
nghiến răng nói với Harry, “Sau này cậu tránh xa con nhỏ máu bùn với thằng quỷ
nghèo tóc đỏ đó ra một chút.”
Harry thản nhiên đáp lại, “Tớ tới gần bọn họ
khi nào?” Từ đầu tới cuối chỉ gặp có hai lần, thế mà Dumbledore lại có thể khiến
người ta cho rằng Hermione và Ron là đồng bọn của Harry Potter, đúng là gừng
càng già càng cay.
Trong mắt đám rắn nhỏ chung quanh hiện lên vẻ
trầm ngâm, Harry cúi đầu rũ mi ăn cơm, chậm rãi nhai nuốt, không ai nhìn thấy
sát ý cùng sự lạnh băng vừa lóe lên trong mắt cậu, nếu khi đó Dumbledore đúng
lúc ra tay, Noah cũng sẽ không bị trúng nguyền rủa của Voldemort rồi biến mất tới
tận bây giờ, nếu nói suy nghĩ này của cậu giống như giận chó đánh mèo, thì hàng
loạt âm mưu tính toán của Dumbledore hiện tại đã hoàn toàn chọc giận cậu, còn
chuyện Snape cũng không ra tay thì đã bị cậu bỏ qua theo bản năng. (ck thì s
nghi ngờ được =]]]])
Thân thế mà Noah dựng lên cho cậu đã cực kỳ
thê thảm, vậy mà Dumbledore lại chẳng chút nể nang, một cậu bé đã phải nhận hết
thảy tra tấn về thể xác và tinh thần, nếu cậu bị Slytherin xa lánh đối đầu, mà
đồng thời Gryffindor lại nhiệt tình sùng bái cậu, quả thật chẳng biết cuối cùng
cậu sẽ lựa chọn bên nào, nhưng mà quý ngài phù thủy trắng tâm cơ thâm trầm này
dù thế nào cũng sẽ chẳng nghĩ tới, bên trong cơ thể này thực chất là Nghiêm Bạch
cậu đây, và cũng sẽ không ngồi yên mặc cho lão bày bố.
Snape ngồi trên bàn giáo sư, nào không nhìn
ra bầu không khí quỷ dị bên dãy bàn của Slytherin, thằng bé kia không thèm nhìn
đến đủ mọi ánh mắt chung quanh, vẫn là dáng vẻ yên lặng bình thản, nhưng Snape
lại biết bên dưới bộ mặt tĩnh lặng đó tuyệt đối không hề lạnh nhạt như vậy, khả
năng che dấu cảm xúc của thằng nhóc này đã gần như là ngang bằng với Bế quan bí
thuật (‘Occlumency’)
của hắn rồi. Dumbledore hao tâm tốn sức khiến Harry và Gryffindor trói buộc vào
nhau, ý đồ trong đó đương nhiên là hắn hiểu được, thế nhưng vì biểu hiện của
Harry dưới cánh cửa sập quá nhạy bén, lão sợ Slytherin sẽ lại có thêm một Tom
Riddle khác mà thôi.
Lại liếc sang cậu bé, Snape yên lặng đứng dậy
rời đi, hắn sẽ không trực tiếp nhúng tay vào ân oán của Harry và người khác như
trước nữa, nếu Harry hạ quyết tâm muốn trả thù Voldemort, thế thì, âm mưu lần
này của Dumbledore sẽ trở thành một cơ hội tốt để kiểm tra, đối mặt với hoài
nghi và thái độ thù địch của mọi người trong Nhà, nếu Harry có thể xử lý tốt
thì hắn sẽ buông bỏ gông xiềng trong lòng, cam tâm trở thành hậu thuẫn đáng tin
cậy của nó, nếu như chút chuyện nhỏ thế này mà thằng bé cũng không thể xử lý
thì hắn sẽ không tiếp tục bỏ mặc Harry rơi vào bẫy của Dumbledore, rồi đối mặt
với Voldemort đâm đầu vào chỗ chết.
Phất tay bảo Medusa mở cửa, khóe môi Snape nhếch
thành nụ cười mỉa, nhưng mà, nhìn biểu hiện của Harry ở năm nhất thì lần thử
thách này thật sự là quá đơn giản, hít một hơi thật sâu, Snape vươn tay ôm lấy
tay trái của mình, bản thân chẳng qua là tìm cớ thôi, thật ra hắn đã hiểu rõ từ
lâu, bất kể Harry quyết định thế nào, hắn đều không thể ngăn cản, trong đôi mắt
tối đen như mực của người đàn ông thoáng hiện sự giãy dụa mâu thuẫn rồi cuối
cùng trở nên trống rỗng…
………
Phòng Hiệu trưởng.
Harry yên lặng đứng trong phòng, đôi mắt xanh
lục nhìn thẳng vào Dumbledore.
“Hình như em nghe không rõ lắm, thầy hiệu trưởng,
thầy vừa bảo muốn em đi đâu?”
“Thầy nghĩ trò không muốn về nhà dì mình, thế
thì trò có thể đến Trang trại Hang Sóc (陋居-The Burrow), Harry,
đó là nhà của Weasley, cha mẹ trò ấy đều là người rất hiền lành, anh chị em
cũng rất hòa đồng nhiệt tình, vào ngày nghỉ, trò có thể đến đó ở, bọn họ nhất định
sẽ rất hoan nghênh trò.” Hai tay Dumbledore giao nhau, mỉm cười nói.
Ngón tay ẩn trong tay áo của Harry khẽ động đậy,
Harry thoáng rũ mi, “Ắt hẳn sẽ rất phiền cho bọn họ, hơn nữa em cũng không quá
thân với Weasley, thật sự không được tiện lắm.”
Dumbledore mỉm cười từ ái, “Sẽ không phiền
đâu, vợ chồng nhà Weasley đều rất thích trò, trò nhất định cũng sẽ thích bọn họ.”
Harry lẳng lặng nhìn lão, “Thế giáo sư Snape
thì sao, so với Weasley em chỉ mới gặp có vài lần, em càng thích ở với giáo sư
hơn, chẳng phải giáo sư độc thân sao, ngày nghỉ cũng ở nhà một mình, sẽ không
phiền cho thầy ấy.”
Dumbledore mỉm cười, “Trò cũng biết là
Severus luôn điều chế độc dược, thầy sợ là thầy ấy sẽ không chăm sóc tốt…”
Harry nhẹ nhàng nâng tay, cắt ngang lời
Dumbledore, “Không sao, em sẽ tự chăm sóc cho mình, hơn nữa, cơ thể em cũng cần
điều trị bằng độc dược của giáo sư Snape, cứ quyết định thế đi.” Trong đôi mắt
xanh lục hiện rõ vẻ cường thế, dù sao cậu cũng đã nghĩ đến cảnh mình đối đầu với
Voldemort, cho nên bản thân để lộ chút bản tính cũng sẽ không khiến người ta
nghi ngờ, bị ngấm ngầm mưu tính quá nhiều rồi, không thể lần nào cũng thỏa hiệp
được.
Đôi mắt xanh thẳm sau tròng kính của
Dumbledore lẳng lặng nhìn Harry một hồi, mỉm cười gật đầu, “Thôi được, trò đã
kiên trì như vậy, để thầy nói với Severus, ngày mai trò có thể đến thẳng tầng hầm
để gặp thầy ấy, Harry, chúc trò nghỉ hè vui vẻ.”
Harry khẽ cúi chào, “Hiệu trưởng, chúc thầy
cũng có một kỳ nghỉ vui vẻ.” Đứng thẳng dậy, Harry mở cửa ra ngoài. Đến trang
trại Hang Sóc ở để cho một đám Gryffindor giám sát? Sau đó bị sự nhiệt tình thiện
lương, căm ghét cái ác của bọn họ đả động, để rồi phấn đấu quên mình vì sự nghiệp
cứu thế chủ? Nghĩ cậu là thằng ngốc sao, Dumbledore dù vĩ đại mấy cũng có bệnh
chung của mấy lão già, đó là quá tự tin, luôn cảm thấy những chuyện mình đã trải
qua sẽ khiến mình có thể nhìn thấu tất cả, nắm bắt hết thảy, vẫn là chỗ của
Snape an toàn hơn, ít ra người đàn ông đó là người mình có thể tin cậy được.
Bước chân của cậu bé dần chậm lại, bóng dáng
chìm trong ánh mặt trời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm làm
người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, vài chú chim bay lượn hót vang, năm đầu
tiên của cậu ở Hogwarts cuối cùng cũng kết thúc, hút khô một con quỷ khổng lồ,
chiếc gương Erised, một mảnh hồn, Hòn đá Phù thủy, thế nhưng, mấy thứ này cũng
chẳng thể so được với cái cậu mất đi, vươn tay xoa ngực, Harry nhìn lên trời,
trong đôi mắt sâu thẳm rốt cuộc cũng lộ vẻ thương cảm và nhớ nhung, Noah…
“Mi còn ngu người ở đây làm cái gì? Không biết
đi thu dọn đồ đạc sao?” Giọng nói cay nghiệt quen thuộc vang lên, Harry nghiêng
người, bóng dáng một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, là Snape với chiếc
áo chùng đen thường ngày, liếc nhìn xuống cậu bé.
Harry khẽ cúi người, “Chào giáo sư, em đã dọn
xong hết rồi, tối mai em sẽ đến văn phòng tìm thầy.”
“Lại chuyện gì nữa?” Snape nhướng mày.
“Hiệu trưởng nói kỳ nghỉ này em sẽ ở cùng thầy.”
Harry thản nhiên đáp. Còn người đàn ông trước mặt cậu lập tức nổi giận, “Harry
Potter! ! Ai cho phép mi…”
“Do em không muốn đến trang trại Hang Sóc.”
Harry thản nhiên nói tiếp, “Em cũng không muốn về chỗ Muggle, bên Draco thì còn
có người nhà của cậu ấy, giáo sư, thầy ở một mình, em cũng chỉ có một người,
hai chúng ta cùng trải qua kỳ nghỉ này không tốt sao? Em sẽ không gây phiền
toái gì cho thầy, thầy cứ làm độc dược của mình, em sẽ tự chăm sóc cho bản
thân.”
Một mình sao… Snape mím môi, cúi đầu nhìn cậu
bé trước mặt, nhếch môi cười châm chọc theo thói quen, phất tay áo, “Nhớ kỹ lời
mi nói, ta cũng chẳng có thời gian sức lực đi để ý đến mi, đến lúc đó đừng có
mà than vãn với ta.”
“Cám ơn thầy, giáo sư.” Harry hiểu Snape nói
như thế tức là đồng ý, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật, lấy
tài sản hiện tại của cậu cũng đủ để mua một căn nhà bên ngoài, thế nhưng, làm vậy
thì sẽ khiến Dumbledore chú ý, đến lúc đó cậu sẽ không thể giải thích được nguồn
thu vào của mình, cho dù giấu được thì tin tức cứu thế chủ lại biến mất trong kỳ
nghỉ cũng sẽ khiến cho nhiều bên chú ý, vì thế, bảo cậu tìm một nơi để ở thật sự
là vô cùng khó, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Snape cũng lẻ loi một mình là hợp với
cậu nhất.
Snape nghe vậy, lạnh lùng liếc cậu một cái, rồi
xoay người rời đi. Vẻ mặt nhìn ra cửa sổ vừa rồi của thằng bé đó trông quá đau
thương, khiến hắn bất giác lên tiếng, ai ngờ Harry lại nói cả kỳ nghỉ sẽ ở lại
nhà hắn, ở cùng một nhà với thằng bé trong suốt kỳ nghỉ sao, trong mắt Snape lóe
lên tia sáng, hai tay siết chặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét