06/10/2017

HPCNB - chương 28

Edit : Unknown + Carly
Beta : Carly



Chương 28 :


Đường bàn xoay. (Spinner’s End)
Trong một căn nhà bình thường như bao căn nhà khác, bất ngờ vang lên tiếng quát đầy giận dữ.
“Harry Potter! ! Não mi tách rời khỏi người mi hả, cái đầu đầy sỏi dê (bezoar) của mi không biết quản tay mình sao?!”
(Sỏi dê là viên đá được lấy ra từ bụng dê, và có thể giải được hầu hết mọi loại độc.)
Trong phòng, Harry yên lặng đứng trước mặt người đàn ông đang vô cùng tức giận, trên mặt lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, cánh tay trái giấu ra sau lưng bị hắn thô lỗ nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu kéo ra.
“Mi đã nói sẽ tự chăm sóc mình, đây là cái mi gọi là chăm sóc? Mi vào bếp chỉ mới có ba phút thôi ! !” Snape cẩn thận kiểm tra vết cắt cùng vết bỏng trên tay trái cậu bé, mặt thì phẫn nộ nhưng trong mắt lại đầy vẻ ảo não.
Khóe môi Harry khẽ giật, chỉ là cậu đói bụng thôi mà, trong tủ lạnh ngoại trừ hoa quả rau củ thì chẳng còn gì khác nên cậu đành phải tự mình làm, nhưng mà… cậu quên mất là Noah không có ở đây, khả năng sát thủ phòng bếp của cậu rốt cuộc cũng phô bày sức tàn phá phi thường của nó. Khóe mắt liếc sang phòng bếp vẫn còn đang bốc khói, Harry thở dài trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Snape đang giúp cậu xử lý vết thương.
“Em rất xin lỗi, giáo sư, à… em sẽ dọn dẹp sạch sẽ…”
“Câm miệng.” Snape lạnh lùng bật lại, “Mi ngoan ngoãn ở yên đây đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi.” Đổ độc dược lên vết thương, lúc này Snape mới cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay cậu bé, ngoan ngoãn để hắn nắm, không còn sự phản kháng cùng tránh né ban đầu, lòng Snape chợt giật nảy, thả tay ra, cố nén xuống tình cảm trong lòng, nhếch môi nở nụ cười châm chọc, “Harry Potter, về sau nếu mi dám bước vào bếp một bước thì ta sẽ biến mi thành vật thí nghiệm đấy.”
Harry giơ lên bàn tay trái bị thương, “Em cam đoan.” Trước khi Noah xuất hiện trở lại, cậu thà đói chết còn hơn là bước vào bếp.
Snape nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, lại ngó lên đồng hồ treo tường, khi hắn điều chế độc dược thì luôn quên cả thời gian, bây giờ đã là mười hai giờ trưa rồi, khó trách thằng bé chạy vào bếp. Đưa tay xắn tay áo lên, Snape quăng lại một câu, “Ở yên đây.” Rồi đi thẳng vào bếp.
Harry cực kỳ nghe lời ngồi xuống sofa, nhàm chán đùa nghịch đũa phép trong tay, mười phút sau, trong phòng chợt truyền đến mùi hương thơm phứt, Harry chớp chớp mắt, nhìn Snape bưng hai đĩa mì Ý ra, đặt xuống bàn.
Snape nhìn Harry ngồi yên không nhúc nhích, châm biếm, “Sao? Hối hận đã đến ở với ta sao, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”
“Không ạ, giáo sư.” Harry lắc đầu phủ nhận, đứng dậy ngồi vào bàn, cầm lấy dao nĩa, bình thường vào thời gian này, Snape đều đã chuẩn bị xong bữa trưa, cậu chưa bao giờ biết quý ngài Bậc thầy Độc dược này lại nấu ăn ngon như vậy, quả nhiên độc dược và nấu nướng thật sự có chỗ tương đồng.
Harry yên lặng nhanh chóng giải quyết thức ăn trên bàn, thật ra đoạn thời gian cậu ở nhà Snape này cũng không tệ lắm, nơi này nằm ở cuối Đường bàn xoay, một kho hàng bỏ hoang khiến nhà của Snape tách biệt với các nhà khác, hơn nữa, do có thần chú không-muggle (麻瓜驱逐咒 – Muggle-repelling charm), nên những người chung quanh đều cảm thấy căn nhà này có hơi kỳ quái, rất ít người đến gần, vì thế cảnh vật quanh đây khá là an tĩnh.
Kho sách nhà Snape khá to, dù không có Noah thì khả năng hấp thu tri thức của Harry cũng đã cực kỳ xuất sắc, có chỗ nào không hiểu, dù người đàn ông kia ngoài miệng thì lên tiếng châm chọc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ giải đáp giúp cậu, thức ăn hằng ngày cũng rất hợp khẩu vị của cậu, đồ ăn chay không dầu mỡ là chính, ngoại trừ hôm nay vì Snape chuyên tâm làm độc dược mà quên mất thời gian thì người đàn ông này luôn chuẩn bị cơm rất đúng giờ, không để cậu bị đói, nói tóm lại, mấy hôm ở nhà Snape này, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trừ chuyện của Noah, hổm nay cậu đã nghiên cứu rất nhiều sách, sách của Snape có rất nhiều quyển viết về phép thuật hắc ám, người đàn ông kia không cấm cậu xem loại sách này, cậu phát hiện thấy bản chất của loại phép thuật nguyền rủa kia, trong máu của kỳ lân có nguồn ma lực rất phong phú, có thể cứu người cũng có thể hại người, Voldemort truyền loại ma lực này vào hệ thống trí năng của Noah, khiến hệ thống của Noah bị hỗn loạn, nhưng cậu tin chắc, ngay cả mảnh hồn chứa đầy phép thuật hắc ám mà Noah còn nuốt được, nhất định sẽ không bị loại nguyền rủa này đánh bại, điều cậu có thể làm bây giờ chính là chờ đợi, đợi Noah xử lý xong Hòn đá Phù thủy và phép thuật nguyền rủa kia rồi lại trở về.
Harry bưng cái dĩa sạch boong thức ăn lên tính đem vào bếp, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Snape bắt đứng lại, Snape đứng dậy cầm lấy đĩa của mình và Harry đem vào bếp, khẽ vung đũa phép bắn ra chú làm sạch, Harry vân vê tai mình, cực kỳ ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhìn Snape đi xuống hầm, đóng cửa lại.
Trải qua mấy ngày ở chung này, Harry thật sự không biết nên miêu tả quan hệ giữa mình và Snape thế nào nữa, nếu nói cậu tin tưởng người đàn ông này thì cũng không đúng, cậu không thể nói ra kế hoạch của mình được, còn nếu nói cậu không tin tưởng hắn, thì thật ra cậu đã không còn cảnh giác đề phòng hắn nữa, mà đã đặt người đàn ông này vào phạm vi giới hạn của mình rồi. Ban đầu cậu còn tưởng Snape quan tâm mình nhiều như vậy là vì Lily, nhưng mà biểu hiện qua nay của người đàn ông này cũng khiến cậu nhìn ra được, Snape thật lòng muốn bảo vệ cậu, không xem cậu như thế thân của Lily, cũng không vì cậu là con James mà oán hận, chỉ giống như một trưởng bối (?) không dễ biểu đạt tình cảm của mình muốn bảo vệ một đứa trẻ thôi.
Có lẽ, trừ Noah, mình có thể nói cho Snape một số chuyện, chẳng hạn như lão già râu bạc kia, hoặc tên chủ hồn đã chạy thoát nọ, có một đồng bạn đáng tin cậy là một chuyện tốt, nhất là người đồng bạn đó còn là một Bậc thầy Độc dược có thực lực rất mạnh, Harry nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt của tầng hầm, bước trở về phòng, nhớ tới tủ lạnh gần như trống huơ trống hoác, Harry thay một cái áo bành tô trắng và quần jean, nhìn sơ qua bản đồ, để lại một tờ giấy nhắn trên bàn, viết rõ nơi mình đi, lấy chút tiền trong ngăn kéo ở phòng khách rồi lẳng lặng ra khỏi nhà.

Áo bành tô
Nói mới nhớ, từ lúc cậu đến thế giới thì này dường như phần lớn thời gian đều ở thế giới phù thủy, không có quan sát kỹ thế giới người thường. Bây giờ hẳn đã là thế kỷ hai mươi rồi, trải qua cuộc chiến thế giới lần Hai, London đã dần phát triển, thế nhưng, Đường bàn xoay lại không hề có vẻ phồn vinh như vậy, bên ngoài khu kiến trúc như bị bóng tối phủ kín, trông vô cùng u ám.
Ra khỏi Đường bàn xoay rồi rẽ phải có một siêu thị, Harry chọn vài lại rau xanh, rồi mua thêm chút thịt bò, xách một cái túi to đi về nhà, con hẻm xơ xác u ám như đối lập hoàn toàn với ngã tư đường sạch sẽ ngăn nắp chung quanh, nhìn thấy những ánh mắt đờ đẫn chết lặng của người dân bên đường, lúc này cậu mới nhớ, trong nguyên tác, Đường bàn xoay nơi Snape sống vốn là một khu xóm nghèo của thế giới Muggle.
Cái nơi như thế này là nơi có đủ mọi loại người, không ai hiểu rõ sự nguy hiểm của nó hơn Harry, Harry lặng lẽ cảnh giác, chỉ cần cậu đi nhanh một chút thì ắt hẳn có thể tránh đi… mới là lạ á!
Harry nhìn phía trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy gã đàn ông, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cậu thật sự không muốn chuốc lấy phiền toái, sao mấy chuyện phiền phức cứ luôn tới tìm cậu vậy. Harry trề môi trong lòng, đũa phép trong ống tay áo đã lặng lẽ trượt vào tay.
Harry đảo mắt nhìn đám người chặn đường mình, có tổng cộng năm người, đều là người trưởng thành cả, trông có vẻ như đều là người có tiền án phạm tội, tên cầm đầu là một tên trọc đầu, cao chừng một mét tám, đang nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt làm người ta thấy ghê tởm.
“Đây là người đi ra từ căn nhà đó? Ngoại trừ cái mặt thì cũng chả có gì đặc biệt.” Gã trọc cau mày nói.
Một tên gầy bên cạnh tiến lên, “Cái nhà đó đúng là kỳ quái, chúng ta xông vào vài lần đều bị ném ra một cách khó hiểu, mấy hôm nay người của chúng ta phát hiện thấy hình như có người vào đó ở, đây cũng là lần đầu tiên thằng nhóc này bước ra từ căn nhà kia.”
“Tức là bên trong vẫn còn người ở đúng không?” Gã trọc sờ sờ cằm, nhìn cậu bé xinh đẹp trước mặt, trong mắt chợt lóe lên sự ác ý cùng vẻ tham lam dâm dục, “Bắt nó lại, tra xét một chút.” Gã là đại ca của cả khu này, nơi duy nhất không thể quản chính là căn nhà cổ quái kia, nơi đó dường như không có ai ở, đèn chưa bao giờ sáng, cũng không thấy có người ra vào, nghe đồn rằng trong đó có một người mặc áo đen vô cùng dữ tợn, có rất nhiều người vào đó tra xét nhưng đều không có ai trở về, gã cũng từng cho người đến đó, lại chẳng hiểu sao cứ bị đá ra, từ đó, gã cũng không có ý định động vào nó nữa.
Ai ngờ, mấy hôm trước, đàn em của gã báo rằng dường như có người vào căn nhà kia, hôm nay lại có một thằng nhóc xinh đẹp bước ra từ đó, gã nhất định phải hỏi kỹ tình hình bên trong, dù không hỏi được cái gì thì… gã trọc nhìn cậu bé xinh xắn với ánh mắt đầy dục vọng, chơi một hồi cũng không tồi.
Ba người bên cạnh nghe thấy mệnh lệnh của tên trọc thì đều hung ác xông tới, đối phó với một thằng nhóc thế này, bọn chúng cho rằng thật sự là dễ như trở bàn tay, chỉ có một người đi tới định bắt Harry, ai ngờ, động tác tránh né của cậu vô cùng linh hoạt, vung mạnh tay, túi rau thịt trong tay lập tức đập vào mặt cái tên xông tới, rồi lại giơ chân đạp mạnh vào nơi yếu hại của hắn ta, sau đó mau chóng lùi về sau vài bước, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Nghe thấy tiếng gào thảm thiết của đàn em, gã trọc có hơi sửng sốt, rồi lại tức giận nhìn cái tên vẫn còn đang nằm rên rỉ dưới đất, “Đúng là vô dụng, còn thần người ra đó làm gì, mau bắt nó cho tao.”
Hai người còn lại và tên gầy liếc nhau, đồng loạt tiến tới bao vây cậu bé, đôi mắt xanh lục của Harry thoáng hiện tia sáng lạnh lẽo, đúng là không biết tốt xấu, Harry lạnh lùng giương đũa phép chĩa vào ba tên du côn trước mặt, trong đôi mắt sâu thẳm thấp thoáng sát ý, cảm xúc của cậu gần đây cực kỳ không ổn định, vui buồn thất thường, vốn đã không muốn gây chuyện, ai ngờ cái đám này lại còn không biết suy nghĩ như vậy, đã vậy thì làm nơi để cậu xả giận cũng không tồi.
Mấy gã nhìn thứ trong tay Harry, rồi đồng loạt cười phá lên.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười, mày cho là chỉ với cái gậy bé xíu đó là đã có thể chống lại tụi tao sao? Nhóc con, mày vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi thôi.”
Tia sáng trong mắt Harry chợt lóe, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng sảng khoái, đám người của gã trọc chỉ cảm thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình…
…………
Trong phòng khách.
Trên bàn là bình độc dược Snape vừa mới làm xong, người đàn ông cầm lấy tờ giấy nhắn, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, nghiến răng.
“Harry Potter ! !” Cái thằng nhóc chết tiệt này!
‘Giáo sư :
Tủ lạnh sắp hết đồ ăn rồi, em đi mua đồ ăn một chút rồi về.
Harry’
Thằng nhóc chết tiệt kia không biết Đường bàn xoay đại diện cho cái gì sao, đây là nơi cực kỳ nguy hiểm! Snape cầm đũa phép lao ra khỏi nhà, nơi Harry đi rất dễ tìm, quanh đây chỉ có một siêu thị thôi, hắn vội vã chạy đi, đến chỗ rẽ, người đàn ông bất chợt khựng lại, vài bóng người trên con đường nhỏ hẹp rơi vào tầm mắt hắn, có cả vài ánh sáng đỏ, một gã trọc té xuống cạnh chân hắn, rên rỉ một tiếng rồi bất tỉnh.
“Quái vật ! ! Cứu, cứu tôi với, nó là quái vật ! !” Một gã khác nằm dưới đất quơ hai tay về phía Snape.
Thế nhưng Snape không hề để ý tới gã ta, toàn bộ ánh mắt của hắn đều tập trung hết vào cậu bé đang đứng ở giữa con đường, sự bình tĩnh trong đôi mắt xanh lục kia đã hoàn toàn biến mất, cơn gió lốc cuồn cuộn vốn ẩn giấu đằng sau đó đã lộ ra triệt để, sát ý, chán ghét, bi thương, phẫn nộ, ngoại trừ cái lần dùng Chiết tâm bí thuật trước, thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt kia có nhiều cảm xúc như vậy, đũa phép của cậu bé vẫn còn chĩa về phía gã trọc dưới chân hắn, đôi mắt thoáng giương lên, nhìn về phía một tên đàn ông khác ngã ngồi dưới đất.
“Quái vật, trời ơi, nó là quái vật! !” Gã nọ vẫn còn đang gào thét, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Snape, u ám lên tiếng, “Mày nói ai là quái vật, ai cho phép mày nói ra cái từ đó! !”
Đồng tử gã nọ đã dần khuếch tán, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh khủng bố của Snape, Harry nghe thấy thì quay sang nhìn Snape, trong mắt thoáng lóe lên, chậm rãi buông tay, sự bình tĩnh lần nữa trở lại, nhấc chân bước nửa bước về trước.
Gã nọ nhìn thấy động tác của Harry, tức thì lại hét lên, “Quái vật, biến đi, quái… A!” Một tiếng trầm đục  vang lên, gã nọ nằm luôn dưới đất không dậy được nữa, Snape buông tay, lẳng lặng nhìn đứa nhỏ đã bình tĩnh trở lại, ngoại trừ gã trọc dưới chân Snape thì chung quanh Harry còn có bốn người nữa đang bất tỉnh, Snape bước đến trước mặt Harry, cúi đầu nhìn vào đôi mắt xanh tĩnh lặng không chút gợn sóng kia của cậu bé, miệng chợt thấy chua xót vô cùng, môi khẽ run lại không biết phải nói cái gì.
Quái vật. Hắn hiểu rõ đó là cái từ gây tổn thương mạnh đến cỡ nào, hắn vẫn còn nhớ những hình ảnh trong Chiết tâm bí thuật, cái lần đầu tiên Harry làm lộ ra năng lực của mình, khi gã bá tước phát hiện ra năng lực đó, tên khốn tàn nhẫn kia đã đối đãi thế nào với cậu. Đưa vào khu huấn luyện địa ngục, bị người ta xem như đồ chơi mà nghiên cứu, vì để kích thích và lợi dụng năng lực của Harry, tên bá tước kia thậm chí còn đóng mấy cây đinh dài ba tấc vào tay chân nó.
Nhưng mà, trừ lần cuối cùng cứu Tiêu ra, thì Harry không còn sử dụng năng lực của mình nữa, vì thế cũng có thể hiểu được Harry căm ghét cái từ đó đến cỡ nào. Snape đưa mắt nhìn rau xanh và thịt bò xung quanh, đôi mắt đen láy nhìn cậu bé trước mắt với vẻ phức tạp, đầu ngón tay khẽ giật giật, do dự giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào vai cậu bé.
Đôi mắt xanh thẳm đã xuất hiện vô số lần trong đầu nhìn chằm chặp vào hắn, Snape cứ như bị mê hoặc, chậm rãi ôm cậu vào lòng, mùa đông lạnh giá, ngay cả lúc thở cũng là hơi lạnh thấu xương, hai cơ thể từ từ dựa sát vào nhau, sự ấm áp dần dâng lên, khi cơ thể mềm dẹo kia tựa hẳn vào lòng hắn, Snape không kìm được mà siết chặt tay, trong lòng phát ra một tiếng thở dài, Harry…
Hắn đã sắp không thể khống chế tình cảm của mình, hắn muốn bảo vệ, giữ lấy cậu, để cậu tựa vào ngực hắn, cũng sắp không thể kìm nén tình cảm mãnh liệt này được nữa, nó như muốn hủy diệt lý trí hắn, đốt cháy sự bình tĩnh của hắn, hắn vốn nghĩ rằng mình có thể nhìn cậu từ xa, bảo vệ cậu, cho đến khi có một người khác xuất hiện. Nhưng mà, người kia xuất hiện quá muộn, hắn sắp đợi không được nữa rồi, bất kể có bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn cậu, đáy mắt sâu thẳm của thằng bé này vẫn là vẻ trống rỗng hoang vắng, không ai hiểu rõ cảm giác lạnh lẽo trống rỗng này hơn hắn, sao mà hắn có thể buông được, sao có thể để mặc thằng bé như thế này nữa chứ.
Tuổi, thân phận, mấy thứ đó có thể bỏ qua, một người lạnh lẽo hắc ám như hắn cũng có thể cho một người khác sự ấm áp, Harry, nếu có thể, thật mong có thể tiếp tục ôm em như thế này, quên đi sự tự ti và xấu hổ trong lòng mình, chỉ biết duy nhất có trân bảo trong lòng này.
Harry yên lặng nằm yên trong lòng người đàn ông, nơi đầu chóp mũi là mùi độc dược thơm mát nhẹ nhẹ, lồng ngực vững chắc đáng tin cậy như thể ngăn đi hết thảy mưa gió bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, Harry thả lỏng chính mình, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ yếu đuối nhất thời. Cậu không giết những người đó, phải, chỉ là ra tay nặng một chút thôi, mặc kệ là thế giới nào, người cậu để ý không tính là nhiều, cho nên những lúc không khống chế được mình cũng không nhiều lắm, thế nhưng, Noah biến mất, âm mưu của Dumbledore, Voldemort trốn mất đã đẩy cảm xúc của cậu lên đến cực hạn.
Hít sâu một lần nữa, Harry vươn tay đẩy Snape ra, giải tỏa áp lực trong lòng xong quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm nhận được cơ thể trước mắt đột nhiên cứng ngắc, Harry buông tay ra, ngẩng đầu mắt đối mắt với ánh nhìn phức tạp của Snape, mỉm cười, “Chúng ta về nhà thôi.” Quay đầu nhìn đồ ăn rơi vãi chung quanh, Harry bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà, trước khi về, có vẻ chúng ta phải quay lại siêu thị một chuyến rồi.”

********************


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét