16/06/2018

HPCNB - chương 30

Edit + Beta : Carly




Chương 30 :


Cất hành lý vào, bảo Dobby kích động không thôi rời đi, Harry ngắm nhìn xung quanh, căn phòng rất rộng rãi, trang trí sang trọng thoải mái, không hổ là phòng cho khách của một đại quý tộc. Mở tủ quần áo ra, Harry đang tính cất đồ của mình vào, lại phát hiện bên trong đã đầy ắp đủ loại quần áo phụ kiện hoặc rực rỡ hoặc tinh xảo, nhìn kích cỡ thì rõ ràng là chuẩn bị cho cậu, cánh tay đưa lên móc quần áo thả xuống, có phải Lucius chuẩn bị hơi quá rồi không, chuyện cậu đến đây làm khách chỉ là ý định nhất thời, nhưng mà nhìn cách bố trí của căn phòng này xem, rõ ràng là đã dự tính trước.
Giữa cậu và Lucius cùng lắm chỉ là quan hệ đồng minh lợi ích, dù nể mặt Draco cũng không cần phải hao tâm tổn trí đến vậy. Harry sờ cằm, hừm, có âm mưu rồi đây, Lucius cần gì từ cậu chứ? Trừ thân phận cứu thế chủ này thì chẳng có gì đáng chú ý, tâm tư của quý tộc luôn quanh co lòng vòng như thế, để quan sát một thời gian xem Lucius tính làm gì vậy.
Khoảng thời gian sau đó, Harry luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Không thể không nói, nếu một ngài quý tộc muốn lấy lòng ai đó, họ rất dễ làm người khác thấy hảo cảm, tâm tư kín đáo của họ có thể để ý tới tâm trạng của bạn mọi lúc, dù là đề tài nào cũng có thể hòa đồng, dễ dàng dẫn dắt cuộc trò chuyện, dù yên lặng thì cũng không ngừng tìm được đề tài mới, sẽ không khiến bầu không khí trở nên nhạt nhẽo, lẳng lặng nắm bắt lấy sở thích của bạn, vô cùng săn sóc sắp xếp hết tất cả mọi chuyện, làm bạn có cảm giác như ở nhà mình vậy. Hai ngày qua, tuy Harry vẫn đề phòng Lucius nhưng giữa cả hai không còn sự đề phòng hờ hững như ban đầu nữa.
Cuối cùng, Draco cũng xuất hiện trở lại trang viên Malfoy vào bữa tối hai hôm sau, mái tóc bạch kim đã dài đến ngang vai, trong đôi mắt xanh lam đã có thêm sự kiên định và dứt khoát, hơi thở phảng phất sát khí vì trải qua nhiều cảnh máu tanh, tuy trông mệt mỏi nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đầy sự cảnh giác theo bản năng, Harry quan sát đánh giá từ đầu xuống chân, gật gù trong lòng, cách huấn luyện của gia tộc Malfoy thật sự không tệ, bộ dáng lúc này của Draco đã có chút phong độ của một gia chủ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng thực lực và bản lĩnh lại không thua kém ai.
Nhìn cậu nhóc vương tử bạch kim đã trưởng thành hơn nhiều, khóe miệng Harry không khỏi nhếch lên, đôi mắt xanh biếc thoáng hiện chút tán thưởng.
“Lâu rồi không gặp ha, Draco, trông cậu có vẻ không tệ, thay đổi khá nhiều đấy.”
Ánh mắt Draco khi nhìn thấy Harry cũng lộ rõ sự vui vẻ, nghe vậy liền nhếch cằm đắc ý.
Cậu cũng vậy, Harry, trang viên Malfoy tốt chứ hả.” Trên người Harry lúc này là áo choàng màu lam do Lucius chuẩn bị, được thêu hoa văn màu bạc tao nhã, đi cùng gương mặt nhợt nhạt của Harry, hiển lộ rõ khí chất cao quý cùng trầm ổn của cậu bé, sự anh tuấn và ba phần lạnh lùng trên gương mặt khiến Harry càng thêm hấp dẫn.
Nhìn Harry trông hồng hào hơn trước, Draco hài lòng gật đầu, bước tới gần cậu, đưa tay nhéo nhéo hông Harry, “Cuối cùng cũng có chút thịt.” Lại giơ tay so chiều cao hai người, Draco mỉm cười, “Còn cao hơn nữa.”
Harry thầm khẽ cười, Snape và Lucius đều chăm sóc cậu chu đáo lắm, thức ăn mỗi ngày luôn là món cậu thích, ‘nuôi’ nhiều ngày như vậy, không nhiều thịt mới là lạ, ngay cả chiều cao cũng tăng lên không ít, nhưng Draco vẫn cao hơn cậu một cái đầu.
Lucius nhìn hành động thân thiết giữa hai người, trong mắt thoáng hiện chút không vui, hai ngày nay, y đã dùng mọi cách lấy lòng cậu bé nhưng hiệu quả rất nhỏ, Harry hoàn toàn không cảm động vì sự săn sóc và quan tâm của y, mà bản thân y, qua hai ngày này lại càng lúc càng vấn vương cậu bé.
Sau khi trò chuyện với cậu, y mới phát hiện, tu dưỡng cùng học thức của cậu không hề thua kém một quý tộc thành niên, khiến y không khỏi động tâm, đồng thời, Harry cũng lơ đãng để lộ sự tàn khốc và lạnh lùng của bản thân, đối với nhà Malfoy, tốt bụng và lương tâm là thứ mà họ không cần nhất, tuy Snape đã tiết lộ một chút về quá khứ của Harry, Lucius cũng từng nhìn thấy những vết thương làm người ta phải sợ hãi trên người cậu bé, thế nhưng, Lucius nghĩ dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, trong lòng có khả năng vẫn giống với Draco trước đó, tâm tính vẫn còn ngây thơ và thiện ý, nhưng biểu hiện của Harry lại khiến y cực kỳ ngạc nhiên và vui sướng.
Thứ ẩn giấu đằng sau đôi mắt xanh lục thâm thúy kia là sự tăm tối dày đặc, nếu như nói ban đầu Lucius bị đôi mắt xanh xinh đẹp này hấp dẫn, sau đó thương tiếc vì những gì cậu bé phải trải qua, rồi nảy sinh hảo cảm và thích cậu, thì bây giờ, y đã thật sự bị cậu cuốn hút, y xác định không ai có thể phù hợp với y hơn cậu, cậu chính là nửa kia duy nhất mà y muốn, nhưng y phát hiện bất kể mình làm thế nào cũng không thể khiến cậu yêu mình được, chẳng lẽ thật sự do tuổi tác?
Lucius nhìn hai cậu nhóc vui vẻ ngồi cạnh nhau liền khẽ ho một tiếng, Draco ngước đầu nhìn cha liếc mắt một cái, vẻ mặt háo hức lẳng lặng thu lại, nháy mắt với Harry, thân hình đang nghiêng cũng tức thì thẳng tắp, tao nhã tiếp tục dùng cơm.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Lucius lấy khăn lau miệng rồi nói: “Draco, lát nữa tới thư phòng gặp ta một chút.”
“Dạ, thưa cha.” Draco đáp. Sau mỗi lần huấn luyện, cậu ta đều phải tới gặp cha kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của mình, thuận tiện kiểm tra lại cơ thể một chút, huấn luyện với cường độ cao như vậy, khó tránh khỏi bị nội thương, cha luôn nhờ cha đỡ đầu nấu chút độc dược hữu dụng để ở chỗ cậu ta.
Harry dùng cơm xong liền trở về phòng, hôm nay cậu không tới thư phòng đọc sách như hai ngày vừa qua, nhà Malfoy luôn yêu thương con, nhưng không nuông chiều, chỉ ôn nhu hơn một chút so với các gia đình quý tộc khác, Draco rời đi một thời gian dài như vậy, cả hai nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm một chút vậy.
Vào phòng tắm, Harry thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm áp, thả lỏng người, sung sướng nhắm mắt lại.
Chủ nhân? Người buồn ngủ sao?
Không có, Noah, ngươi khỏe hơn chưa?
Rồi thưa chủ nhân, Noah đã hoàn toàn phong ấn nguyền rủa kia rồi, bây giờ sẽ tách nó ra khỏi người chủ nhân.
Tách ra? Harry mở mắt. Nhất định phải làm liền sao? Pháp thuật hắc ám nồng nặc như vậy, cậu không cho là Lucius sẽ không phát hiện đâu. Ở đây là trang viên Malfoy có cả ngàn năm lịch sử, dù cậu có dùng phép thuật che chắn thì cũng không chắc sẽ hoàn toàn giấu được chủ nhân nơi này. Có thể đợi thêm chút nữa không.
E là không được, khả năng ăn mòn của nguyền rủa này quá mạnh, qua một thời gian, phong ấn của Noah sẽ yếu đi, muốn phong ấn lại lần nữa sẽ rất khó.
Harry cắn môi, cầm lấy đũa phép để bên cạnh, chú che chắn, chú tĩnh âm, từng câu thần chú được lần lượt phóng ra, cậu bước ra khỏi bồn tắm, đưa tay chộp lấy áo choàng phủ lên người, vừa mới đặt tay lên nắm cửa, một cơn đau thấu xương như bị xé nát bất ngờ tuôn ra từ thức hải, rồi lan khắp cả người.
Chủ nhân, nhẫn nại một chút.
Harry hít sâu một hơi, ngã khuỵu xuống vì đôi chân đã mềm nhũn. Noah, ngươi đừng có đột ngột tập kích thế chứ. Harry hơi tựa vào mặt sàn lạnh lẽo, cuộn chặt người vì đau.
Xin lỗi chủ nhân, ta nghĩ người đã chuẩn bị xong rồi.
… Ta chẳng nghe ra ngươi cảm thấy có lỗi gì cả. Harry nghiến hàm, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng phát ra từ miệng cậu, chết tiệt, đau, quá, đi mất, cơn đau này dường như còn xen lẫn chút nóng rát như bị ăn mòn nữa, làm người ta khó mà chịu được. Bỗng nhiên, lại một cơn đau như muốn xé cậu ra làm hai ập tới, Harry đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nửa ngồi nửa nằm dưới đất, một tay siết chặt dạ dày, nôn khan hai tiếng, nhổ ra một quả cầu thủy tinh màu đen lớn cỡ quả bóng bàn.
“Khụ… khụ…” Harry thở gấp, tay chân còn đang vô lực không ngừng run rẩy. Một chốc sau, Harry đã khôi phục lại chút sức lực, cậu nắm lấy quả cầu đen nọ, lành lạnh, mặt ngoài trong suốt, bên trong như có một luồng khí đen đang không ngừng xoay chuyển.
Noah, thứ này xử lý sao đây? Huơ huơ viên cầu đen trong tay, Harry hỏi.
Không biết nữa, màng bảo hộ trong suốt bên ngoài chính là phong ấn của Noah, nếu chủ nhân đưa vào đó một lượng ma lực vừa đủ thì sẽ duy trì được nguyên trạng.
Nếu không đủ ma lực thì sao? Harry nhíu mày.
Vậy chủ nhân ném quả cầu đó đi, càng xa càng tốt, chỉ cần nguyền rủa bên trong thoát ra ngoài, sẽ không một sinh vật nào trong phạm vi năm mét may mắn thoát khỏi. Noah dứt khoát.
Á đậu, thì ra cái thứ này còn là vũ khí sinh hóa tự nhiên nữa, chỉ cần đưa ma lực vào là có thể duy trì phong ấn của Noah. Vậy sao ngươi không tiếp tục truyền ma lực vào, sau khi hấp thu Hòn đá Phù thủy thì ma lực của ngươi phải cao hơn ta rồi chứ. Mắc mớ gì phải vội vàng lôi nó ra như vậy, hại cậu trông lộn xộn thế này. Harry cho bản thân một ‘Úm ba la chà rửa’ (Scourgify), chống tay chân dậy, cố nhích người về giường.
Chủ nhân, người mau truyền ma lực vào đi, vừa thôi, không cần nhiều.
Harry nghi vấn trong lòng, nghe lời Noah mà truyền ma lực vào.
Đủ rồi, chủ nhân, người hấp thu luồng ma lực này trở lại đi, cẩn thận, nhất định phải rút về trước khi luồng khí đen mò tới.
Một tay của Harry nắm chặt quả cầu, từ từ thu ma lực mới đưa vào về… Hửm? Harry trợn mắt, cẩn thận dò xét quả cầu thủy tinh đen trong tay.
Không tệ chứ, chủ nhân. Có phải ma lực tinh khiết hơn nhiều không, ma lực của kỳ lân vốn có tác dụng thanh lọc chiết xuất, tuy biến thành pháp thuật hắc ám nhưng chỉ cần không bị khả năng ăn mòn của nó ảnh hưởng, loại nguyền rủa này sẽ biến thành công cụ tinh lọc ma lực cực tốt.
Harry gật đầu, xem ra chịu khổ như vậy cũng đáng giá, tuy ma lực giảm đi rất nhiều nhưng độ tinh khiết lại gia tăng, ma lực trong người cậu vốn đã tới bình cảnh, việc thanh lọc ma lực rất có lợi.
Làm tốt lắm, Noah.
Chủ nhân, lần này tách nguyền rủa ra khỏi cơ thể khiến thức hải của chủ nhân vẫn bị tổn thương một chút, phải chú ý điều dưỡng, Noah đã kiểm tra và phát hiện hệ thống bị phá hủy khá nặng, cần phải sửa chữa ngay lập tức cho nên Noah không đủ thời gian dùng ma lực hỗ trợ chủ nhân tu bổ thức hải. Tuy đũa phép linh hồn có năng lực chữa trị nhưng nó và Harry đã thí nghiệm rồi, đũa phép chỉ có thể phát huy tác dụng vào đêm trăng tròn, không phải tối nào cũng trị được.
Lần trị liệu trước giúp Noah miễn cưỡng tỉnh lại từ cơn ngủ say, thương tích hiện tại không còn nặng như trước, chỉ cần uống nhiều độc dược một chút là được, nếu không thì Noah cũng chẳng dám lấy ma lực đi sửa hệ thống. Tính ra thì lần này Harry đã rất chật vật vì Voldemort, thương tích của Noah cũng phải mất một thời gian mới khỏe trở lại được, may mắn thay, Voldemort thảm hơn bọn họ nhiều, hơn nữa Harry còn có đũa phép linh hồn có khả năng chữa trị và quả cầu thủy tinh đen có thể tinh lọc ma lực, không thì cậu sẽ mệt chết mất.
Được rồi, cứ vậy đi.
Ngắt liên lạc với Noah, Harry có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương, nhét quả cầu thủy tinh xuống dưới gối rồi chui vào chăn. Một lúc sau, khi Harry sắp sửa ngủ thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Nhíu chặt mày, Harry bất đắc dĩ nhảy xuống giường, mở cửa. Gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo đến độ người và thần đều phải phẫn nộ của Lucius liền xuất hiện ngay trước mắt cậu.
“Ngài Malfoy? Ngài có chuyện gì sao?” Tối mày tối mặt, không đi ôn chuyện với cậu con trai nhà ông anh đi, tới đây làm gì.
“Tôi quấy rầy giấc ngủ của cậu sao?” Lucius áy náy nhìn đôi mắt vẫn còn mơ màng mớ ngủ của cậu bé, đảo mắt nhìn từ gương mặt tái nhợt xuống đôi chân trần của Harry, sắc mặt người đàn ông dần tối đi.
Harry không chú ý tới biến hóa trong mắt Lucius, cậu mệt mỏi bóp sống mũi, thở dài trong lòng, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Không biết cậu đang mệt sắp chết tới nơi sao, cả người vẫn còn dư âm cơn đau khi nãy làm cậu rất khó chịu, đôi mày nhíu chặt, Harry lại ngẩng đầu, một đôi bàn tay đột nhiên đưa tới, ôm lấy cậu.
Harry giật mình, đang tính né tránh thì tay chân còn run chợt bủn rủn, Harry chỉ có thể vô lực tựa trong lòng người đàn ông, cố đẩy ngực Lucius ra, Harry ngẩng đầu lạnh lùng nhìn y, “Ngài Malfoy? Ngài có ý gì?”
Lucius lại thấp giọng quát, “Yên nào, cậu không biết sắc mặt cậu bây giờ phờ phạt lắm sao? Khó chịu trong người? Thương tích tái phát?” Ôm cậu bé ngồi xuống giường, Lucius vội vàng kiểm tra người cậu, trong đôi mắt băng lam thấp thoáng lo lắng và phẫn nộ, cơ thể trong lòng y dường như vẫn còn yếu ớt run rẩy, có phải lúc dùng bữa tối đã thấy không khỏe rồi không, sao mình không phát hiện sớm một chút chứ.
Harry khẽ nheo mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lucius, phát hiện y thật sự rất lo lắng, làm Harry có hơi nghi hoặc. Lucius lấy ra một lọ độc dược, lập tức đút cho Harry, sau khi kiểm tra, y phát hiện linh hồn lẽ ra phải gần khỏi của cậu tự dưng bị nặng hơn, cũng may y đã nghe lời dặn của Snape, chuẩn bị độc dược từ trước, còn luôn mang theo bên người, nếu không, Harry có khả năng còn phải chịu đau thêm một lúc nữa.
Harry uống xong độc dược, cơn đau co rút trong thức hải giảm bớt được một chút, liền lập tức rời khỏi người Lucius, ngồi xuống giường, gật đầu với người đàn ông.
“Tôi không sao, cám ơn ngài Malfoy.” Tuy hành động của y làm mình rất khó chịu nhưng nể mặt y thật sự quan tâm tới mình, Harry cũng không so đo gì nhiều.
Ấm áp trong tay đột nhiên không còn khiến bàn tay vốn đang ôm Harry sựng lại giữa không trung, Lucius chậm rãi nắm tay rụt về, đủ mọi vẻ phức tạp lướt qua trong đôi mắt băng lam.
“Harry…” Nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sâu thẳm kia, Lucius nuốt lời định nói vào bụng, nở nụ cười như mọi khi, “Trong người không sao thì nghỉ ngơi đi, mai tôi lại tới thăm.”
Harry nhìn sâu vào y, “Tối như vậy mà ngài Malfoy còn đến, hẳn là có việc muốn nói với tôi?”
Lucius gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn chân lạnh lẽo của Harry, Harry có hơi bất ngờ không kịp phòng bị, đang định giãy ra thì Lucius đột nhiên lên tiếng, “Severus nói cậu ta sẽ mau chóng trở lại.”
Harry khựng lại, “Còn phải đợi bao lâu nữa?”
Lucius thấy xót xa trong lòng, “Khoảng chiều mai thì có thể cậu ta sẽ về tới trang viên.” Buông chân cậu bé ra, Lucius miễn cưỡng duy trì nụ cười tao nhã, “Vậy Harry ngủ sớm đi, tôi đi trước.”
Harry nhìn bóng lưng Lucius, hồi tưởng lại một loạt động tác của Lucius, trong mắt hiện lên chút suy tư, thản nhiên lên tiếng, “Ngủ ngon, ngài Lucius.”
Bóng lưng mở cửa của người đàn ông ngừng một chốc, lên tiếng trả lời mà không quay đầu lại, “Ngủ ngon, Harry.” Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Sờ sờ cằm, câu chúc ngủ ngon đó là lời chân thành thật lòng của Harry, dù cho Lucius muốn cái gì đó từ cậu, thì với chút quan tâm thân thiết của y, một câu ngủ ngon này cậu vẫn nói được, nhưng, quả thật cậu rất ít khi được người ta quan tâm săn sóc như vậy. Cái đám của Cao Cường kia, không làm cậu nhọc lòng đã là tốt lắm rồi, tuy Snape cũng rất săn sóc cho cậu nhưng quý ngài Xà Vương lại không quen để lộ tình cảm của mình, một Lucius chu đáo quan tâm chăm sóc như vậy trông càng có vẻ đặc biệt.
********************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét