Edit + Beta : Carly
Chương 31:
Thập Vạn Đại Sơn, nơi sâu trong rừng rậm.
(* [十万大山]
một dãy núi dài khoảng 170km ở đông nam Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng
hòa Nhân dân Trung Hoa. A đi đâu tới tận đây vậy…)
Snape khom người đứng dậy khỏi bụi hoa, cẩn
thận đặt gốc hoa vào bình thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Ngẩng đầu dậy, sắc mặt người
đàn ông trông có phần mệt mỏi, áo chùng đen đang mặc cũng dính đầy bụi bẩn và cọng
cỏ. Ba ngày nay, hắn gần như đã chạy khắp núi rừng châu Âu, thật ra dược liệu Dumbledore
cần không khó tìm đến vậy, chỉ là hắn cần một nơi tĩnh lặng tuyệt đối để có thể
tự ngẫm lại, tuy trong rừng có vô vàn nguy hiểm, nhưng hắn sẽ không phải che đậy,
giấu đi tình cảm của mình trước Mẹ thiên nhiên.
Chỉ mới ba ngày hai đêm, nhưng hắn đã bắt đầu
nhung nhớ đứa bé kia, cứ nghĩ rằng khi đắm chìm trong độc dược, hắn sẽ cực kỳ
chuyên chú vào nó, không phân tâm vì bất cứ chuyện gì, vậy mà khi độc dược vây
quanh hắn, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn không phải công thức của một độc
dược nào đó, mà là bóng dáng trầm tĩnh cô đơn của cậu, mùi hương hắn ngửi được cũng
chẳng phải mùi độc dược thơm ngát, mà là hương thơm ngọt ngào hấp dẫn cùng hơi
thở xen lẫn hắc ám của cậu, vì thế, vào chạng vạng hôm qua, hắn đã vội vàng báo
tin cho Lucius, mặc dù rõ ràng vẫn còn một dược liệu chưa tìm thấy được.
Khóe môi Snape nhếch thành một nụ cười bất đắc
dĩ, uổng công cho một gián điệp hai mặt như hắn, khả năng ngụy trang tình cảm
đã dày công tôi luyện bao nhiêu năm, vậy mà lại không thể kìm nén được nỗi
nhung nhớ với đứa bé kia, dù là một đêm. Càng muốn giấu thì càng áp lực, dù đã
quyết định muốn buông thả, mặc cho tình cảm của bản thân ngày càng lún sâu, nhưng
vẫn không thể bỏ qua hiện thực và chân tướng.
Nhấn nhấn mi tâm của mình, Snape lại mở mắt
ra, trong đôi mắt đen tuyền đã khôi phục sự trống rỗng thường ngày, vô cảm sửa
sang sơ lại quần áo của mình, Snape phủ thêm áo choàng, độn thổ đi.
Trang viên Malfoy.
Đến bữa sáng, Harry đúng giờ xuất hiện,
Lucius thả tờ Nhật báo Tiên tri *
trong tay xuống, ngẩng đầu liền thấy đôi mắt trông vẫn còn ngái ngủ của cậu bé,
mày khẽ cau lại, đặt một chén cháo trắng xuống trước mặt cậu.
( * Nhật báo Tiên
tri [Daily Prophet] là tờ báo phù thủy duy nhất ở Anh, có trụ sở ở Hẻm Xéo, được
phát tới gần như tất cả những gia đình phù thủy ở nước Anh hàng ngày)
“Biết sức khỏe không tốt thì sau này nên chú
ý một chút, ăn cơm chiều xong thì đi nghỉ đi.”
Harry cầm lấy muỗng quấy quấy chén cháo vẫn
còn nóng, thái độ thản nhiên thế này của Lucius làm cậu không quen lắm, cứ cảm
thấy dường như chuyện tối qua đã phá tan cố kỵ nào đó của Lucius, ít nhất thì
hai ngày trước, tuy Lucius rất tốt với cậu nhưng vẫn chút phong phạm của một
quý ông, mà không phải thân thiết như hôm nay. Điều làm cậu kinh ngạc là Lucius
thật lòng quan tâm đến cậu, tuy duyên phận giữa người với người rất khó mà nói
rõ, nhưng cậu cho rằng một quý tộc như Lucius Malfoy sẽ không tùy tiện qua lại
thân thiết với một người như vậy. Vì thế, Harry quyết định tiếp tục quan sát,
xem xem rốt cuộc mục đích của Lucius là gì.
Động tác cầm bánh mì của Draco cũng khựng lại,
không quen lắm với sự thay đổi của cha mình, Lucius mỉm cười, trong đôi mắt
băng lam lóe lên tia sáng, y không thể kìm nén tình cảm của mình với cậu bé nữa,
cứ tỏ vẻ bản thân là một quý ông trong thời gian dài như vậy, suýt chút nữa hắn
đã quên bản chất độc tài bá đạo và thích cướp đoạt của mình, lời chúc ‘ngủ
ngon’ tối qua đã khiến dục vọng của y phá tan xiềng xích, Lucius hiểu được
Harry là loại người mà một khi mình tốt với cậu, cậu sẽ ghi tạc trong lòng (?),
nếu sự quan tâm tối qua của mình có thể đổi lấy một lời chúc ngủ ngon, vậy thì
chỉ cần y tiếp tục dịu dàng đối xử như vậy, thì ngày có được cậu phải chăng
cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn không.
Đã ôm được cơ thể nhỏ bé mềm mại của cậu vào
lòng, cảm giác thỏa mãn lúc đó khiến y cảm thấy như đã tìm thấy nửa kia hoàn hảo
của mình, muốn đôi mắt xanh kia chỉ phản chiếu lại hình ảnh của bản thân, muốn
khóa chặt cậu dưới cánh chim của mình, Lucius yên lặng nhìn cậu bé mà trong
lòng nổi sóng, bất ngờ, y cảm thấy ngực mình như bị đè ép, trong nháy mắt đó,
ma lực có vẻ suýt mất kiểm soát, ngay một khắc trước khi cảm giác được thì đã
khôi phục lại bình thường, Lucius ngạc nhiên nghi hoặc, chuyện gì thế này?
Draco nhạy bén phát giác được chút khác thường,
nhìn chung quanh lại không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, Draco còn tưởng mình bị
ảo giác, liền tiếp tục dùng bữa. Harry lại ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Lucius
đang nhíu chặt mày, mới rồi dường như cậu cảm nhận được sự rối loạn ma lực mãnh
liệt, tuy chỉ trong vài giây nhưng vẫn phát hiện
được.
“Ngài Lucius?” Ngài không sao chứ, ít nhiều gì người đàn ông này
cũng là cha của Draco, hơn nữa, có thể
xem như khá tốt với cậu, Harry không bủn xỉn tới mức không nói nổi một lời thăm
hỏi.
Người đàn ông theo bản năng nhanh chóng giấu đi cảm xúc của
mình, trong lòng có hơi ngạc nhiên vì sự sắc bén của Harry, khóe miệng cong
lên, Lucius mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của cậu bé, “Có chuyện gì
sao?”
Harry thản nhiên nhìn y một chốc, còn nở nụ cười giả tạo được thì xem ra
không có gì rồi, Draco ngồi bên cạnh nghi hoặc nhìn hai người, Harry làm như
không có gì nói lảng sang chuyện khác, “Tối qua ngài có nói là hôm nay giáo sư Snape sẽ đón tôi về đúng
không?”
“Phải, có gì không ổn sao?” Lucius mỉm cười
nói, trong lòng có hơi tiếc nuối, ý thức trách nhiệm của ông bạn nhà y thật sự
quá mạnh mẽ, không ngờ lại về sớm như vậy, mặc dù quan hệ giữa y và cậu bé này
đã có chút tiến triển, nhưng vẫn còn chưa đủ.
“Không có gì, chỉ xác định lại thôi.” Harry
thản nhiên đáp, trang viên Malfoy đúng là thoải mái thật, nhưng cậu phát hiện
mình thích những ngày sống cùng người đàn ông thâm trầm kia hơn, tuy Snape có
hơi độc miệng, hơi u ám, nhưng ở cạnh hắn, Harry luôn tìm thấy cảm giác an toàn
và đáng tin cậy, hơn nữa,
Snape rất chu đáo, săn sóc cho cậu, tuy
không dễ phát hiện nhưng quý ngài Xà Vương này vẫn đối xử không tệ với nhóc rắn
cậu đây.
Dùng xong bữa sáng, Harry trò chuyện với
Draco, rồi đọc sách, sau đó trở về phòng, đầu cậu vừa mới chạm gối, một tiếng
‘bụp’ đã vang lên, một gia tinh bất ngờ xuất hiện, giọng bén nhọn, đôi mắt mở
to có hơi hoảng sợ nhìn Harry chĩa đũa phép vào mình.
“Cậu Harry Potter, Dobby không có ác ý, chỉ
là Dobby có vài chuyện muốn nói với cậu.”
Dobby? Harry giật nảy trong lòng, là cái tên
gia tinh đã khiến cứu thế chủ gặp xui liên tiếp trong tập hai? Thu đũa phép về,
Harry nhướng mày, “Có chuyện gì?”
“Harry Potter, anh hùng đã đánh bại Chúa tể Hắc
ám, cứu thế chủ của toàn bộ thế giới pháp thuật…” Đôi mắt ngấn nước của Dobby
nhìn cậu bé đầy sùng bái.
Harry giơ tay ngăn lại mấy lời ca tụng buồn
nôn của Dobby, thật ra cậu cảm thấy giống như đang nghe điếu văn hơn, “Nói trọng
điểm.” Xàm xí làm gì.
Dobby nuốt nước miếng, phát hiện cứu thế chủ
hình như không lễ độ nho nhã như nó tưởng, “Dobby… Dobby muốn cảnh báo Harry
Potter, trường Hogwarts sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp, cậu Harry Potter sẽ gặp
nguy hiểm.”
Tao lúc nào chẳng gặp nguy hiểm, Harry than
thở, “Ok, ta biết rồi, có nguy hiểm, ta sẽ chú ý, ngươi đi được rồi.”
“Không được, Harry Potter, cậu không thể trở
về Hogwarts, người kia sẽ giết cậu.” Dobby trợn mắt thét lên.
“Ta có về trường hay không là chuyện của ta, chủ nhân ngươi có biết ngươi tới đây không?” Harry
trợn trắng mắt trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy gia tinh nhẫn nhục chịu khó là
một sinh vật rất kỳ diệu, mà Dobby thì phải nói
là
kỳ diệu trong kỳ diệu luôn, không
ngờ nó lại có thể phản bội bản năng
trong huyết mạch, bán bí mật của chủ nhân cho người khác.
“Chủ nhân? Dobby hư, Dobby tồi, Dobby phản bội
chủ nhân…” Gia tinh cầm lấy đèn bàn nhỏ đập ‘bốp bốp’ vào đầu, Harry vừa cố chịu
đựng tạp âm bên tai, vừa nghi hoặc, tiếng động lớn như vậy, sao nhà Malfoy chả
ai phát hiện vậy, chắc là Dobby đã dùng chú ngữ gì rồi.
“Được rồi, dừng ngay!” Harry giơ tay bảo ngừng,
cản lại hành động tự hại mình của Dobby, “Ta muốn nghỉ ngơi, nếu không còn việc
gì nữa thì đi đi.”
“Không được, Harry Potter, kế hoạch của người
kia rất khủng khiếp.” Dobby giơ đèn bàn đã nát lên, “Hơn nữa, bạn học của cậu
cũng không liên hệ với cậu, cậu luyến tiếc cái trường đó làm gì?”
“Bạn học?” Cậu ở cùng Draco mà, viết thư làm
gì? Bạn ở góc xó nào vậy.
Dobby chớp chớp mắt, đèn bàn trong tay lập tức
biến mất, vỗ hai tay, trong tay nó tức thì hiện ra vài lá thư, “Chỉ cần Harry
Potter cam đoan không về trường, Dobby sẽ trả thư của bạn cậu lại cho cậu.”
Harry vứt đi lá thư có dán tên người gửi là
Granger, Weasley, còn có vài người không biết tên, đây là bạn cậu sao, Dobby, não mi quả nhiên bị úng nước rồi.
Hơn nữa, nó không biết rằng cậu ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp sao, Harry vung
đũa phép trong tay, bắn tia sáng
đỏ về phía gia tinh, Dobby cầm đống thư, bật người ra sau hòng tránh né sự công kích của Harry, nhưng thư trong tay nó lại không thoát khỏi số phận biến thành giấy vụn.
Harry chĩa đũa phép vào Dobby, lạnh lùng nói,
“Nể mặt chủ nhân ngươi, ta tha thứ cho ngươi một lần, còn bây giờ, biến ngay cho ta, chuyện của ta
không cần ngươi nhúng tay vào.” Cậu hiểu rồi, cái tên Dobby này thật sự rất 囧, lại không hiểu tiếng người, không bằng trực tiếp
áp dụng biện pháp mạnh.
Dobby oan ức gập tay xử lý giấy vụn dưới đất,
“Dobby sẽ đi, tuy cậu Harry Potter không như Dobby nghĩ, nhưng Harry Potter như
vậy sẽ cứu được thế giới pháp thuật, cho nên Dobby nhất định sẽ bảo vệ cậu, khiến
cậu tránh xa nguy hiểm.” Nói rồi, Dobby ‘bộp’ một tiếng, nháy mắt biến mất.
Vấn đề là tao không có cần mày bảo vệ ~~
Harry gào thét trong lòng, cậu biết rõ thực lực của gia tinh, có thể độn thổ
trong Hogwarts luôn mà, trong nguyên tác, Dobby chỉ dùng một ngón tay đã có thể
đánh ngã Lucius, OMG, cậu hoàn toàn không muốn lúc nào mình cũng bị một tên gia tinh não úng nhìn chòng chọc vào đâu, rõ ràng là mang tiếng bảo vệ
nhưng lại khiến thể xác
và tinh thần cậu bị tổn thương trầm trọng.
Đảo mắt khinh bỉ trong lòng, Harry nằm ngã ra
giường, vươn tay cầm lấy quả cầu thủy tinh, quả nhiên nâng cao thực lực mới là việc đúng đắn nhất cần làm. nếu tên Dobby đó dám tới lần nữa
thì dùng đũa phép đâm chết nó.
Bên kia, Lucius mau chóng trở về phòng mình,
chú ngữ kiểm tra ma lực liên tục bắn ra, Lucius
phát hiện cơ thể mình chẳng sao cả, ma lực hoàn toàn bình thường, mày liền nhíu chặt, Lucius nghi
hoặc trong lòng, khi nãy ma lực tại sao lại dao động, phải rồi, là lúc y nghĩ tới
đứa bé kia, trong đầu người đàn ông lập tức hiện ra cặp mắt xanh biếc khiến y
mê đắm, một luồng dao động ma lực mạnh mẽ lại xuất hiện, cơ thể Lucius gần như
không chịu được luồng ma lực này, may mà nó đã lập tức biến mất.
Lúc này, Lucius đã hoàn toàn xác định ma lực
của mình nhất định có vấn đề, y mơ hồ cảm thấy chuyện ma lực biến hóa này có
liên quan tới Harry, nhưng mà, đó giờ y không hề nghe thấy có loại chú ngữ nào
mà chỉ cần nghĩ tới người mình yêu, sẽ khiến cho ma lực dao động cả, y cũng
không uống phải tình dược, thôi cứ đợi tới khi Snape tới thì bảo cậu ta kiểm
tra cho mình vậy, có lẽ, vấn đề của cơ thể y liên quan tới thứ kia.
Trong đôi mắt băng lam của Lucius hiện lên vẻ
suy tư, nếu như nói gần đây y có tiếp xúc với thứ gì khác thường không thì chỉ
có thể là thứ đó thôi. Người đàn ông đứng dậy, gõ nhẹ đũa phép vào đầu giường, một ô vuông ngầm chậm rãi xuất hiện, trong đó có một món đồ hình vuông, Lucius mở
lớp vải nhung đen bên ngoài ra, để lộ một quyển sổ đen bên trong.
Đây là một trong những thứ quan trọng nhất mà
năm đó Voldemort giao cho y, cũng là cái thần bí nhất, dĩ nhiên y có thể cảm nhận
được phép thuật hắc ám nồng đậm bao quanh nó, nhưng tiếp xúc một thời gian dài
như vậy, y cũng không rõ cuốn nhật ký này có tác dụng gì, có lẽ y tiếp xúc với
nó quá nhiều, cũng để nó quá gần mình nên mới khiến cơ thể có dị biến, tự ngẫm
một lúc, Lucius dùng miếng vải nhung bọc lại quyển nhật ký, rồi thu nhỏ lại bỏ
vào người.
Bất kể có phải do quyển nhật ký hay không, y vẫn quyết định tìm cơ
hội ném thứ này đi, một món đồ nguy hiểm như vậy, trừ Hẻm Xéo thì hình như vẫn
còn một cách xử lý khác, gần đây Weasley kia cứ nhớ thương mãi đống đồ vật pháp
thuật hắc ám trong trang viên của y, nếu tên đó thích như vậy thì y bèn tặng cho gã ta một cái để nghiên cứu vậy. Lucius
nhếch mép cười, trong đôi mắt xanh hiện lên vẻ ác ý, Slytherin đó giờ luôn có
thù tất báo, y không đả động được Harry
thì không nói, chứ một gã sư tử tóc đỏ như tên kia thôi, chẳng lẽ y lại bó tay sao?
………………………
“Harry, cậu vội đi như thế đấy hả?” Draco có
hơi bất mãn nhìn cậu bạn thân đang dọn
đồ đạc, cả hai ở cùng nhau được có một ngày, có phải ít quá hay không, hơn nữa, bộ dáng của Harry trông như rất vui khi sắp được rời khỏi đây vậy, Draco vốn luyến tiếc vì bạn
mình phải đi liền phồng cái mặt bánh bao bắt đầu giận dỗi.
Harry khẽ cười trong lòng, vỗ vai Draco,
“Không phải tớ vội vàng muốn đi, mà là sắp khai giảng rồi, tớ còn nhiều thứ phải
chuẩn bị lắm, hơn nữa, giáo sư cũng sắp tới, nếu như
thầy phát hiện tớ còn chưa dọn dẹp sắp xếp đồ xong… Cậu biết rõ tính cách của
giáo sư Snape mà.” Chơi với nhau lâu ngày, Draco sẽ để lộ tính cách thích dỗi của
mình, lúc thì cao ngạo, khi lại mất tự nhiên, có khi lại thích dính người ta,
nhưng mà, mặt nào cũng rất đáng
yêu.
Draco hừ một tiếng, nhưng vẫn biết Harry nói
đúng, cha đỡ đầu ghét nhất là phải chờ, nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy rất khó chịu.
Harry nhìn vẻ mặt đầy ai oán của cậu nhóc
vương tử bạch kim, khẽ thở dài trong lòng, cậu biết Draco ở nhà một mình rất cô đơn, nhưng cậu cứ cảm thấy
thái độ của Lucius rất quái lạ, ở lại trang viên Malfoy khiến cậu hơi bất an,
vì thế, nhanh chóng rời đi vẫn tốt hơn, nhón chân xoa xoa mái tóc vàng của
Draco, Harry nhẹ nhàng ôm lấy Draco, “Thế nào, đền bù
vầy được chưa?” Đối với
người đặt ở trong lòng, Harry luôn rất khoan dung, hơn nữa, tuổi của Draco đủ
làm con cậu luôn rồi, mà cậu ít nhiều gì cũng đã nuôi một đám sói con lang
thang một thời gian dài như vậy, tuy rằng tuổi của Cao Cường còn lớn hơn cậu nhưng
cậu
vẫn có chút kinh nghiệm dỗ trẻ con.
“Dọn đồ thôi mà lâu vậy sao?” Một âm thanh u
ám lạnh lẽo vang lên, Harry thả tay ra, hai cậu nhóc vừa quay đầu liền phát hiện
Snape và Lucius đứng ngay ngoài cửa với gương mặt có hơi thâm trầm.
Sao cậu
không đóng cửa? Harry liếc mắt hỏi.
Draco chớp chớp mắt. Tớ quên.
Snape nhìn hai người “liếc mắt đưa tình”, mặt
lại càng đen, “Harry Potter, tai trò nhét rạ trong đó hả? Ta hỏi trò dọn đồ
xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ, thưa giáo sư.” Harry đóng vali
nhỏ của mình lại, xách tới trước mặt Snape. Draco cũng ngoan ngoãn nhấc chân tới
gần hai người đàn ông, khẽ cúi chào, “Chào cha đỡ đầu, chào cha.”
Snape liếc cậu ta một cái, nghĩ tới sự thân
thiết vừa rồi giữa hai người, mắt chợt lóe lên, môi mím lại, lấy một bình độc
dược trong áo ra rồi quăng cho Lucius, “Ma lực của cậu có hơi bất ổn, nhưng
không nghiệm trọng, mỗi ngày uống một hớp, tôi đi đây.”
Lucius nhận lấy độc dược, mỉm cười hỏi,
“Severus, cậu vội về như vậy, không mệt sao? Dùng bữa tối rồi hẵng đi.” Nhìn bạn
mình, khóe mắt của Lucius lại vẫn luôn dừng ở cậu bé kia, y không nỡ để cậu rời
đi.
“Không cần, tôi còn chút việc cần phải xử
lý.” Snape dứt khoát trả lời, nâng
đũa phép thu nhỏ vali của Harry lại, rồi ôm lấy eo cậu,
bước vào lò sưởi âm tường.
Harry đứng trong lò sưởi, mặc cho người đàn
ông quàng qua cánh tay mình, gật đầu chào với hai cha con nhà Malfoy, một ngọn
lửa xanh bừng lên, Snape và cậu bé liền biến mất khỏi trang viên Malfoy.
Đứng yên tại chỗ, Lucius khẽ nheo mắt lại, động
tác Severus ôm Harry mới rồi trông vô cùng tự nhiên, hơn nữa, người cảm thấy
khó chịu khi nhìn thấy Harry ôm Rồng Nhỏ có vẻ không chỉ
có mình y, có lẽ y chỉ nghĩ nhiều quá thôi, nhưng mà… hy vọng chuyện không phải
như y nghĩ.
********************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét