Từ giờ chỉ còn tui ôm sô bộ này...
Edit + Beta : Carly
Quyển 2 : Sinh ý Tô gia
Nửa tháng sau.
Thiên Lĩnh.
Thật ra, với một chiếc xe “xịn” như
xe của Hà Cụ thì đoạn đường đi từ Phong Thành đến Thiên Lĩnh vốn không mất nhiều
thời gian đến vậy. Dù không có xe thì vừa đi vừa về cũng chỉ có nửa tháng.
Nhưng Tô Cẩm Hòa thật sự quá yếu ớt,
trong năm người, chỉ có hắn là biết lái xe, cả đường đi cứ đi một chút lại ngừng
một chút, vì thế bọn họ tốn không ít thời gian.
Dùng lời của Cổ Kính thì chính là: bọn
họ đi nhờ xe còn lẹ hơn để hắn lái.
Nhưng mà quá giang người ta thì lại
không chở theo được nhiều thứ như vậy.
Cuối cùng, sau một đêm nghỉ ngơi, bọn
họ chính thức tiến vào núi.
Thiên Lĩnh, tên nào nghĩa nấy, nó là
một dãy núi.
Núi non trùng điệp nối nhau san sát,
là nơi rất ít người đặt chân tới.
Tô Cẩm Hòa chăm chú nhìn con đường
phía trước, may mà đã đổi thành xe của Hà Cụ, chứ nếu là chiếc của Cổ Kính thì
bọn họ sẽ không vào được núi luôn.
Đường ở đây rất khó đi, cỏ dại lá khô
phủ khắp mặt đất, đất thì không rắn mà xốp, khiến xe khá chật vật mới tiến được
về trước. Hiện tại lại đã vào thu, là mùa lá rụng, lá cây mục xen lẫn với lá
vàng khô, khiến đoạn đường đã khó nay càng thêm khó.
“Đi tới trước nữa thì không còn đường,
chỉ có thể đến đây thôi…” Bọn họ vẫn luôn đi trong khe núi, hành trình càng lúc
càng khó đi, tới đây thì hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, chỉ có một con đường
nhỏ hẹp. Hơn nữa, trong đống lá rụng có thể thấp thoáng thấy được vài khối đá sắc
nhọn, Tô Cẩm Hòa cho rằng bên dưới đó toàn là loạn thạch, còn tùy tiện chạy tiếp
rồi làm xe hư thì thật sự mất nhiều hơn được, bọn họ còn phải dùng nó để trở về
mà.
Cổ Kính là người dẫn đường, y nhìn bản
đồ, lại nhìn kim chỉ hướng bắc, “Còn một đoạn đường nữa.”
Dựa theo điểm đánh dấu trên bản đồ, bọn họ phải vượt qua ít nhất hai đỉnh
núi nữa, nếu không
tính chuyện đi bộ.
“Nhìn những ngọn
núi này thì có vẻ như nó ở giữa.”
Tô Cẩm Hòa nằm ườn
xuống vô-lăng, buồn rười rượi, “Còn xa vậy đó hả…”
Mấy hôm nay cứ
lái xe mãi, giống như ngủ không được ngon vậy, chỉ cần nhắm mắt thôi là hắn sẽ ngủ
ngay lập tức.
Lái xe vốn đã mệt,
giờ lại còn phải đi bộ, rồi leo núi…
“Đi thôi.” Cổ
Kính đã xác định được vị trí, cả bọn không cần phải lãng phí thời gian, tiếp tục
lề mề nữa, dù gì cũng chẳng thể tới nơi trước khi trời tối, Hà Cụ dẫn trước, bước
xuống xe.
Hà Cụ vừa hành động,
những người còn lại cũng lục tục xuống theo.
Ứng Hoằng mở cửa
xe sau ra, nhìn đống hầm bà lằng bên trong, “Không thể mang tất cả theo được, lấy
mấy thứ hữu dụng thôi.”
Dù có tới năm
người thì cũng không thể thồ hết nhiều thứ như vậy.
“Mang cái gì vậy?”
Khi nhìn thấy mấy thứ được mang theo, Đông Lộ không khỏi nhíu mày, cậu ta vốn
không biết bọn họ tính làm gì, sau đó, dọc đường nghe Tô Cẩm Hòa kể thì mới biết
được hắn muốn tiếp tục công việc của Tô lão gia tử.
Việc làm ăn của
nhà họ Tô không tính là bí mật gì, hầu hết mọi người trong huyện Phong Thành đều
biết, nhưng lúc nghe Tô Cẩm Hòa quyết định vực lại công việc này thì cậu ta rất
bất ngờ.
Bởi vì Đông Lộ
biết chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào.
Cậu ta tán thưởng
sự dũng cảm của Tô Cẩm Hòa, nhưng vẫn khá nghi hoặc, anh ta có biết tuần tự
công việc này ra sao không vậy…
Đặc biệt là sau
khi cậu ta nhìn thấy mấy thứ trên xe.
Thật ra, từ lúc
đi cho đến nay, bọn họ đã mua đồ liên tục, trong đó, vật trừ tà là nhiều nhất,
Tô Cẩm Hoà gần như thấy cái nào liền mua cái đó.
Lúc chất đồ vào,
Hà Cụ đã thấy rồi, nhưng bây giờ rõ ràng đã nhiều hơn lúc trước không biết bao
nhiêu lần, nhìn mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, liền dứt khoát đi lôi người
trong buồng lái ra.
Trên xe, Tô Cẩm
Hòa đã ngủ mất, hắn há to mồm, nước miếng sắp chảy xuống tới nơi.
Hà Cụ không thèm
liếc mắt lấy một cái, trực tiếp xách người xuống.
“Đại thiếu gia
à, bây giờ không phải lúc cậu ngủ đâu.” Rõ ràng là chuyện của Tô Cẩm Hòa, nhưng
mà nhìn đi, trông như chả liên quan gì tới bản thân hắn ấy, thấy người bị Hà Cụ
vác tới, Cổ Kính nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Trời đã lạnh, Tô
Cẩm Hòa đút tay vào ống tay áo, không thèm quan tâm bốn người kia nói cái gì,
nhòm đầu vào trong xe.
“Xẻng này, đèn
này, lửa rồi đồ ăn nữa, mấy thứ này phải mang theo, còn nữa, trong xe không phải
có thuốc nổ sao, cũng lấy theo một chút đi…”
Ứng Hoằng nhìn hắn
một cái, rốt cuộc là tính làm gì vậy trời…
Tô Cẩm Hòa không
để ý tới ánh mắt của gã, tiếp tục dòm núi đồ vật kia, tay hắn vẫn đút trong tay
áo, hất cằm ra lệnh như ông chủ.
“Đúng rồi, lấy
thêm dây thừng với mấy thứ chống lạnh nữa, tối nay chỉ e chúng ta phải qua đêm p
này…” Tô Cẩm Hòa ngáp một cái, nói qua loa với vẻ mặt còn ngái ngủ, “Đừng quên
mang nước theo…”
Hắn nói thứ gì,
Cổ Kính liền lấy thứ đó, khi nghe thấy tiếng hắn ngáp, y đột nhiên có cảm giác
Tô Cẩm Hoà mới là chủ nhân, còn bọn họ chỉ là đám lâu la được thuê tới…
Nửa tháng đi
cùng nhau này, Tô Cẩm Hòa đã không còn bộ dáng khúm núm khép nép lúc trước nữa,
mà thay vào đó, dường như càng ngày hắn càng không sợ bọn họ…
Không sợ Ứng Hoằng,
cũng chẳng cung kính với Hà Cụ, còn dám sai bảo bọn họ…
“À phải rồi…” Những
thứ cần bàn giao đã nói xong, trước khi quay lại xe, Tô Cẩm Hòa lại nghĩ tới một
chuyện, “Trong xe có không ít thứ trừ ma quỷ, ít nhiều gì các anh cũng mang một
cái đi, ai mà biết chúng ta sẽ gặp phải cái gì chứ…”
Mọi người: “…”
Tô Cẩm Hòa ngáp
dài một cái rồi đi.
Đông Lộ nhịn
không được mà đuổi theo, cậu ta cười khổ, “Anh hai à, rốt cuộc anh có biết
chúng ta sẽ phải làm gì không vậy…”
Chứ thế này thì
tùy tiện quá rồi đó…
“Tôi biết chứ…”
Tô Cẩm Hòa đáp, “Tôi luôn nói tôi là một tên gà mờ chỉ biết mấy thứ da lông
thôi, nhưng các cậu cứ nhất quyết đòi đi theo, dù sao, trình độ của tôi chỉ có
vậy thôi, muốn ghét bỏ thì mơ đi, hối hận cũng chả kịp…”
Hắn đã nói chuyến
này chẳng tốt mấy đâu, đã cực lực khuyên can rồi, nhưng tại mấy tên này tự nguyện
đi theo mà.
Cho nên, bây giờ
có oán trách hắn cũng vô dụng.
“Hầy, tôi lên xe
chờ nha, các anh lấy đồ xong thì báo tôi một tiếng để tôi kiếm chỗ đậu xe.”
Nói rồi, hắn lại
ngáp dài bước đi.
Để lại Đông Lộ
ngơ ngác đứng hình tại chỗ.
Không biết có phải
ảo giác của cậu ta hay không, mà cậu ta cảm thấy Tô Cẩm Hòa gần đây càng lúc
càng…
Vô sỉ.
Chuyến đi này do
Tô Cẩm Hòa lên kế hoạch, theo đạo lý, hắn phải tự lo liệu mọi thứ từ đầu tới cuối,
bận rộn sắp hết mọi thứ để không phải lo toan thêm cái gì, nhưng thái độ này của
Tô Cẩm Hòa, thật sự quá tùy tiện…
Rõ ràng hắn
không thèm lo cái gì cả, hiện tại thì thành ông chủ chỉ biết phất tay ra lệnh
luôn, giao hết mọi chuyện cho bọn họ.
Mỗi người đàn
ông ở đây thấy bộ dạng hắn như vậy đều hận không thể lôi hắn ra làm việc, cũng
muốn mở lồng ngực hắn ra xem rốt cuộc là tim hắn nằm ở đâu.
Nhưng nhìn tình
trạng yếu xìu chẳng chút tinh thần kia thì lại buông tha, thể lực của Tô Cẩm
Hòa thật sự rất tệ. Bọn họ vẫn còn khỏe như vâm, nhưng Tô Cẩm Hòa lại trông như
thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hắn có thể đến
được đây cũng không dễ dàng.
Điều này làm Cổ
Kính lại nhớ đến những lời nói trước khi đi kia…
Cậu ta như thế
này, có thể làm được cái gì cơ chứ…
Tô Cẩm Hòa ngàn
lần vạn lần không thích bọn họ đi theo, nhưng nếu không có bốn người họ thì chỉ
e hắn còn chẳng tới nổi Thiên Lĩnh ấy chứ…
Chẳng biết việc
bọn họ có mặt ở đây là gây thêm phiền toái hay đang giúp hắn nữa.
Lấy đồ xong
xuôi, bốn người đàn ông đều san sẻ một phần, Tô Cẩm Hòa thì chẳng mang gì cả,
chỉ mặc một bộ quần áo dày cộm.
Hắn đậu xe ở sát
rìa, khóa kỹ càng xong thì dùng cành khô cẩn thận phủ lên, thật ra chẳng ai tới
ngọn núi này cả, tuy làm vậy có vẻ thừa thãi nhưng ít ra cũng làm bản thân an
tâm hơn.
Sau đó, cả bọn bắt
đầu tiến vào đường núi.
Dựa theo bản đồ,
đầu tiên bọn họ sẽ đi băng qua chân núi, tiến vào sâu hơn rồi mới bắt đầu leo
núi.
Đoạn đường này,
bọn họ mất tận mấy tiếng đồng hồ.
Đến khi thật sự
leo núi, Tô Cẩm Hòa liền thở không nổi luôn.
Núi sâu trong tiết
trời cuối thu, lá rụng xuống không quá mắt cá chân, mỗi một bước đi đều mơ mơ hồ
hồ, Tô Cẩm Hòa chống tay lên thân cây, chầm chậm dịch về phía trước, tốc độ
càng lúc càng trì trệ.
Trong năm người,
chỉ có hắn là chẳng phải xách cái gì, nhưng lại là người rề nhất.
Nhìn bộ dáng lề
mà lề mề của hắn, Hà Cụ thật sự rất muốn đạp hắn một cái, bảo hắn đừng có làm
nũng nữa, lúc này, Đông Lộ đi tới.
“Anh hai, anh đi nhanh chút đi.” Hắn quá rề
rà, làm chậm trễ tiến
trình của cả đội ngũ.
Tô Cẩm Hòa xoa thắt lưng ngẩng đầu dậy,
thở gấp gáp, “Chê tôi chậm thì cậu cõng tôi đi…”
Hà Cụ rất muốn đạp ai kia, tên mèo
con không hiểu chuyện lại cứ làm nũng lung tung này.
“Đó là gì?” Ngay lúc Hà Cụ sắp ‘ra
chân’, Ứng Hoằng lên tiếng,
tay chỉ vào một nơi nào đó.
Dường như có thứ gì đó đang ẩn
nấp bên dưới đống lá
khô.
Bọn họ thấy được một phần da lông và một cái sừng còn nguyên vẹn.
Ứng Hoằng rút thanh đao dài cỡ nửa
cánh tay, gã dẫm lên lá khô, cẩn thận cảnh giác tiến về phía bên kia.
Tô Cẩm Hòa cũng chẳng còn tâm trạng
tranh cãi, hắn theo bản năng trốn ra sau lưng Đông Lộ, lại ló đầu liếc trộm qua
bả vai cậu ta.
Hà Cụ liếc một cái, rồi đặt tay lên
báng súng. Lúc này, Ứng Hoằng đã đến nơi, gã xiết chặt chuôi đao, làm thử vài động
tác, bất kể trong đó có cái gì, chỉ cần vừa di động, gã liền cho nó một nhát
xuyên người.
Hắn đợi thêm một lúc, thứ kia không
phát ra âm thanh nào.
Ứng Hoằng lấy
mũi đao đẩy lá cây sang bên, nhìn một cái liền thở hắt ra, cơ thể cũng thả lỏng.
Phản ứng này của
Ứng Hoằng làm mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bốn người bước tới.
Tô Cẩm Hòa vẫn
trốn sau lưng Đông Lộ, hắn nhón chân đảo mắt về phía dưới chân Ứng Hoằng.
Đó không phải dã
thú gì, mà là một con sơn dương.
Nhưng nó đã chết
từ lâu, chỉ còn da bọc xương thôi.
Da con sơn dương
này đã khô quắt, không có mồm, để lộ hai hàng răng vàng không được ngay ngắn cho
lắm, trông lạnh người vô cùng.
Tô Cẩm Hòa hít
sâu đầy sợ hãi, không dám nhìn lại nữa.
Nhưng bốn người
đàn ông kia dường như cảm thấy khá hứng thú với thi thể con thú.
Đông Lộ ngồi xổm
xuống bên cạnh, lấy cành khô đẩy đống lá ra, thi thể con sơn dương mau chóng hiển
lộ đầy đủ.
Tô Cẩm Hòa thấy
cậu ta quan sát nghiêm túc như vậy, hắn rất muốn hỏi, chẳng lẽ các cậu tính ăn
thịt dê à…
Nhưng con sơn
dương này chả còn miếng thịt nào hết.
“Quả nhiên có vấn
đề.” Đông Lộ nói, cậu ta cầm cành khô khẽ đập vào xác con sơn dương, “Không bị
thối rữa, lông vẫn còn, hẳn là vừa chết không bao lâu…”
“Nơi này rất ẩm…”
Cổ Kính đá đá lá cây, chỉ có lớp trên cùng là khô héo, bên dưới thì đã thối nát
từ lâu.
Nếu đây là môi
trường khô hanh thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nơi này ẩm ướt như vậy, con sơn
dương này lại không hề bị thối rữa, mà trông giống cái xác khô hơn.
“Vì thế, nó vừa
chết chưa được bao lâu.” Ứng Hoằng nói.
Nội dung bọn họ
nói làm tóc gáy Tô Cẩm Hòa dựng đứng cả lên, thấy bốn người đều vây quanh thi
thể kia, hắn liền nhanh chóng chạy tới chỗ Hà Cụ trốn, nhưng vừa mới tới gần
thì lại nghe Hà Cụ lên tiếng…
“Có thứ gì đó,
đã rút hết máu thịt của nó.”
Tô Cẩm Hòa lại rụng
một lớp da gà.
“Không biết các
anh có chú ý hay không…” Đông Lộ đứng lên, nhìn tán cây dày đặc trên đỉnh đầu,
“Từ lúc chúng ta vào núi, thì không thấy chút dấu vết gì khác…”
Cổ Kính nhìn lại
con đường mà bọn họ đã đi, trên mặt đất là đống dấu chân do bọn họ để lại.
“Không có thú
hoang, ngay cả chim cũng không…”
Chỉ một thứ duy
nhất, chính là cái xác khô trước mắt này.
“Nơi này, quá
yên tĩnh.”
Đông Lộ vừa nói
xong, Tô Cẩm Hòa liền xám mặt mò mò gương bát quái hắn mang theo bên người, đừng
chứ, đừng đáng sợ như vậy chứ…
Nhưng nghe bọn họ
nói vậy, Tô Cẩm Hòa cũng cảm thấy, cánh rừng này thật sự quá kỳ dị.
***************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét